Một tuần sau khi biến cố tại Hoàng thành diễn ra, quân phản quốc phải đào vong khắp mọi nơi, không trốn dung thân. Quân đội tinh nhuệ của thái tử và nhị hoàng tử từ biên giới cấp tốc trở về, săn lùng những kẻ phản loạn, thanh lý môn hộ, tẩy sạch vết nhơ nhục nhã này.
Hiện tại trên khắp các vùng địa thành nổi danh, đi đâu cũng thấy quân đội Hoàng thất phi hành giữa trời, dò xét khắp mọi ngõ ngách. Những thành viên trong Hoàng gia đã tạo phản, đều bị dán lệnh truy nã, tiền thưởng hết sức phong phú.
Trong một tuần này, tại khắp những nơi xa, cho dù những kẻ không đủ năng lực để lập tức biết được chuyện xảy ra tại Hoàng thành, lúc này cũng dần tiếp cận thông tin động trời ấy. Thời gian dần trôi, không ai không biết, sóng gió nổi lên, nhiều cuộc đảo chính trỗi dậy, mây động bốn vùng trời.
Lần này tuy kế hoạch của đám phản quốc không thành công mỹ mãn, nhưng chung quy đã gϊếŧ hại mười mấy ngàn nguyên sĩ tinh anh, là nguồn máu mới của các thế lực, gây ra phẫn nộ động trời. Rất nhiều cường giả trong các thế lực nổi danh, cùng thái tử Chu Hoàng và nhị hoàng tử Chu Thành Toàn, dẫn theo vô số quân tinh nhuệ truy lùng, chinh phạt quân phản quốc.
Tại địa thành Vạn Sơn, có hai tên tà sĩ mặc thường phục, đang phi hành tới hướng Tọa Sơn tông cư ngụ. Hai kẻ này vừa bay vừa trò chuyện với nhau, một tên trầm ngâm lên tiếng: “Nếu theo lời miêu tả của thiếu chủ, thì điều tra lai lịch của tên đó cũng không quá khó, dù sao với năng lực của hắn chắc chắn rất nổi bật trong đám đệ tử Tọa Sơn tông.”
“Ngươi nói phải, chúng ta cứ rình tại ngoại địa Quần Thú Vực, kiểu gì chẳng có một vài đệ tử tinh anh Tọa Sơn tông tới đó tìm cơ duyên, lúc đó tùy tiện bắt vài ba tên về tra hỏi là biết liền.” Tên còn lại cười nham hiểm đáp, hai kẻ cứ thế một đường phi hành trên những vùng hẻo lánh.
Nghĩ lại một tuần trước, khi bọn chúng chạy đến phía nam ngoại ô Hoàng thành, cả bọn kinh ngạc vì trông thấy thiếu chủ nhà mình tàn tạ trông mà thảm, nếu không có bí bảo ôn dưỡng chắc chắn đã hấp hối rồi. Ai nấy đều hoảng hốt chạy tới đỡ thiếu chủ Huyền Cơ dậy, muốn rìu hắn lên phi chu để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tên nam tử họ Huyền đó điên lên, khua tay múa chân loạn xạ, nghiến răng ra lệnh: “Tra, tra cho ta lai lịch của kẻ tên là Bạch Trình, đệ tử tinh anh Tọa Sơn tông, nhất định phải tra bằng được cho ta.
Ta muốn chính tay gϊếŧ chết hắn!”
Gã Huyền Cơ này tại Tà Quốc thân phận hết sức cao quý, cho dù tà sĩ Bỉ Ngạn cảnh gặp hắn cũng phải dùng lễ đối đãi, vì kẻ chống lưng cho hắn có địa vị hết sức kinh người. Cái thân phận đệ tử ưu tú trong Ảo Ma tông hoàn toàn không đáng nhắc đến, nếu so sánh với lai lịch thật sự của hắn.
Kẻ khác thường gọi hắn là: Thiếu chủ Tà Mị Cung, đó là một thế lực ẩn danh rất thần bí tại Tà Quốc, tuy không có danh khí gì nhưng không phải loại dễ bắt nạt, ngay cả Tam đại phái và Hoàng thất tại quốc gia đó cũng phải khách khí vài phần.
.............
Gã thanh niên nam tử đã từng ác chiến với Huyền Cơ, nhưng không phải tên Bạch Trình, lúc này đang chậm rãi bước ra từ một ngôi nhà tranh, vươn vai đón nhận nắng ấm đầu ngày mới. Hắn chính là Diệt Chúng Sinh, sau một tuần nghỉ ngơi dưỡng thể, cuối cùng cũng khôi phục được toàn bộ thương thế, hiện tại hắn so với trạng thái đỉnh phong trước kia chỉ còn kém một chút mà thôi.
Từ gian nhà tranh bên cạnh, một thân ảnh xinh đẹp mềm mại chậm rãi đi ra, chính là mỹ phụ Huyền Như, người đã cứu hắn lần hai. Hôm đó khi thấy hắn bị vô số hắc quỷ truy sát, nàng theo phương hướng hắn bỏ chạy mà lần tìm, đến khi trời tối đã tìm đến khu rừng nơi hắn ngã xuống, phát hiện hắn đang nằm bất tỉnh trong một bụi rậm khó phát hiện.
A Diệt quay lại nhìn nàng ta, trong lòng ấm áp, lúc khó khăn nhất vẫn luôn có một người quan tâm hắn, mặc dù người này chỉ là phàm nhân, hoàn toàn không có chút sức chiến đấu, vậy mà vẫn có thể cứu vớt hắn. Suốt một tuần qua hắn tĩnh dưỡng tại đây, nàng ta đã chăm sóc hắn hết mực, điều này hắn sẽ khắc ghi tận trong đáy lòng.
“Huynh phải đi rồi, thời gian qua cảm ơn muội đã chiếu cố, thật sự rất cảm ơn muội!” Hắn cố gắng mở miệng nói lên lời từ biệt, dù thế nào đi nữa hắn vẫn phải trở về. Chiến cuộc ngày càng căng thẳng, hiện giờ đến cả Hoàng thất cũng có kẻ phản quốc, hắn càng phải cẩn trọng hơn, tông môn chính là nơi an toàn nhất.
“Huynh không cần phải căng thẳng như vậy đâu, muội biết ngày này cũng sẽ đến mà, chỉ mong trong thời chiến này, một người luôn phải chinh chiến như huynh có thể được bình an, như thế muội đã rất mãn nguyện rồi.” Huyền Như mỉm cười tươi tắn lên tiếng, nhưng A Diệt là nguyên sĩ chứ không phải người thường, hắn cảm ứng rõ ràng từng tia buồn bã trong thanh âm vui vẻ đó.
Nhưng hắn phải nhanh chóng trở về, hiện tại chiến cục hỗn loạn, đến cả hai nữ đồng bạn cùng đồng hành với hắn, hiện nay không biết còn sống hay đã chết. Lâm Mị lúc đó đã bị thương quá nặng, khi tách ra không biết có thể trốn thoát hay không. Lý Ngọc thì hắn không hiểu rõ tình hình lúc nàng bị bắt, chỉ nghe loáng thoáng kể lại mà thôi.
Nhắc đến Lý Ngọc, hiện tại nàng đang nằm trên chiếc giường êm ái, hai hàng mi khẽ rung, như cánh bướm hé mở, ánh sáng ấm áp tiếp xúc với con ngươi, khiến nàng đưa tay lên nhẹ dụi mắt. Lúc này nàng đã lấy lại vẻ thanh minh, chống tay xuống giường, cố gắng ngồi dậy, nàng bất ngờ vì toàn thân không còn chút thương tích nào nữa, cảm giác đau đớn hoàn toàn tiêu biến.
Thân thể mềm mại giật mình, lúc này họ Lý mới phát giác, ngồi tại thành giường chính là tên nam tử cực kỳ anh tuấn kia, ánh mắt nhu hòa đang nhìn mình chằm chằm. Thần thức nàng nhanh chóng kiểm tra nội thể, sau khi cảm thấy không hề có gì bất thường, nàng mới khẽ thở phào trong lòng.
Lý Ngọc chỉ nhớ khi mới đến Hoàng thành, nàng luôn cảm ứng được một thứ gì đó quen thuộc mà rất mơ hồ, nàng đã dựa theo cảm ứng đó mà tìm kiếm, kết quả tìm đến vị trí của nam tử trước mặt này. Hắn ta khi nhìn thấy nàng đã lộ ra sắc mặt phi thường cao hứng, liền đi tới nắm tay tỏ ra thân thiết, mà không hiểu sao lúc đó nàng lại trở nên mơ hồ không rõ.
Lúc này, khi Lý Ngọc đang đăm chiêu cố nhớ lại, anh tuấn nam tử vẫn nhìn nàng chằm chằm, trong con ngươi có vẻ xa săm, nhung nhớ. Hắn bất giác lên tiếng, thanh âm ôn hòa êm tai vô cùng: “Giống, quả thực quá giống, tựa như một người vậy...”
Lý Ngọc trông thấy ánh mắt của hắn ta liền cảm thấy có chút sợ, rụt rè lên tiếng hỏi: “Tại sao tiền bối lại đưa vãn bối tới đây?”
Hắn ta chỉ mỉm cười, nụ cười có thể khiến vô số nữ tử động tâm xuân, không trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi lại một câu: “Con tên gì?”
Họ Lý không dám nhìn gương mặt anh tuấn đó, cúi đầu xuống, nhưng không hiểu sao miệng lại mở ra, tự động trả lời: “Lý Ngọc.”
“Họ Lý? Lý này ở đâu ra? Lý nào lại như vậy?” Nam tử ngồi đối diện liền trầm ngâm, có chút không cao hứng, nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Mẫu thân con tên gì?”
Lý Ngọc cắn răng đáp lời: “Vãn bối là cô nhi, không có phụ mẫu!”
Anh tuấn nam tử sững sờ bất động, qua một hồi lâu mới đổi sắc, gương mặt buồn phiền cười khổ, miệng khẽ lẩm bẩm: “Nàng ta cũng thật nhẫn tâm.”
Hắn liền kéo lấy cánh tay của Lý Ngọc, khiến nàng ta giật mình sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy gương mặt ôn hòa đối diện, lại có cảm giác an toàn trong lòng. Hắn trầm giọng nghiêm túc nói: “Con hãy nghe rõ những gì ta căn dặn này...”
“Từ giờ con tên là Huyền Ngọc, đừng nhắc đến Lý Ngọc nữa! Con không còn là đệ tử Tọa Sơn tông, mà là đại tiểu thư Tà Mị Cung! Từ nay nếu kẻ nào dám động vào con, cũng chính là động vào Huyền Thiên Mệnh ta!”
Nữ tử tuyệt diễm vẫn thẫn thờ tại chỗ, dường như chưa thể hoàn toàn xử lý được những thông tin chấn động vừa lọt vào tai, qua một hồi lâu mới cố gắng mở miệng, sắc mặt không dám tin, buồn vui lẫn lộn: “Người là...”
“Con không cảm ứng được hai ta có huyết mạch tương liên sao? Ta chính là cha của con, Huyền Thiên Mệnh, một trong năm tồn tại mạnh nhất Tà Quốc!”
..................
“Phàm nhân mấy đời mà nguyên sĩ có mấy ai. Hai ta ban đầu vốn bèo nước gặp nhau, có duyên tương phùng những ba lần, dốc lòng hỗ trợ lẫn nhau, coi như đã trả đủ duyên rồi.” Nghe Huyền Như cố gắng tươi cười nói vậy, A Diệt càng thêm buồn phiền, sau đó cũng chỉ biết mỉm cười nói: “Muội cứ làm như đây là lần cuối chúng ta gặp mặt vậy.”
“Không phải sao? Huynh là tu hành giả, mười đến hai mươi năm nữa trôi qua vẫn chẳng là gì, nhưng muội thì khác, muội không muốn huynh trông thấy bộ dáng già nua của muội...” Nói đến đây nàng đã cúi gằm mặt xuống.
Họ Diệt liền tiến tới nắm tay nàng ta, bỏ vào trong tay đối phương một bình ngọc, cùng một quyển trục, nhẹ nhàng nói: “Trong bình ngọc là vài viên Dưỡng Nhan đan, có thể giúp muội giữ được nét xuân trong thời gian dài. Còn quyển trục có ghi lại những phương thuốc chữa bệnh cổ, huynh mong muội có thể tiếp tục tiến bước trên con đường y thuật, chữa bệnh cứu người.”
Huyền Như lau đi mấy hạt lệ khóe mắt, trả lại bình ngọc cho hắn, mỉm cười đáp: “Kéo dài được chút nhan sắc thì có tác dụng gì cơ chứ, phàm vẫn là phàm mà thôi, huynh lấy lại đi. Còn quyển trục này thì muội rất đa tạ, muội sẽ nghiên cứu tận tình, muội sẽ trở thành đại y chữa được bách bệnh trong hồng trần!”
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, những thứ cần giao cho đối phương, trong vài ngày qua đều đã đưa rồi, lúc này chỉ có trao đổi tâm tình qua ánh mắt mà thôi. Đến tận vài tuần trà sau, A Diệt mới xoay người rời đi, lần này có lẽ là lần gặp cuối cùng của hai người họ, nhân duyên xa cách từ đây.
Ngày hôm đó, người nam tử phi hành lên tận trời cao, một lòng hướng tới cuối tu hành lộ, không một lần ngoảnh đầu nhìn lại. Nữ tử đứng dưới mặt đất, đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn theo bóng lưng của người kia, như con cá dưới nước nhìn lên chú chim dang rộng đôi cánh bay giữa trời cao, cách biệt xa vời.
“Ta phàm nhân sinh mệnh tựa liễu rủ, chàng tu hành khí lực sánh đất trời. Diệt huynh, nếu có kiếp sau mong có thể gặp lại...”
Chương 217: Nguy an
Rời xa Huyền Như là bão tố, tên họ Diệt trên đường phi hành trở về tông môn, còn chưa đi được nửa chặng đường đã bị đám tà sĩ lạ mặt phát hiện, lúc này cả đám bọn chúng đang truy sát hắn.
Thực ra đám người này có nhiệm vụ ẩn trốn tại nơi bí mật, đợi binh lính Hoàng gia đi ngang qua sẽ xuất thủ ám sát, nhưng ngoài ý muốn phát hiện A Diệt. Một vài tên trong số chúng là thủ hạ của gã Huyền Cơ, biết thiếu chủ cực kỳ căm giận tên này, muốn tìm cho bằng được hắn, lúc này bọn chúng liền truy bắt họ Diệt để đem về nhận công lao.
A Diệt cấp tốc phi hành muốn cắt đuôi mười mấy gã tà sĩ, hắn âm thầm chửi rủa không thôi, bản thân đã cẩn thận cho phi chu bay qua toàn những nơi hẻo lánh, vậy mà vẫn chạm mặt lũ khốn này. Hiện nay tình hình thế sự trong nước hỗn loạn, không nên có thêm xung đột, hắn cũng không nắm chắc có thể diệt sát được toàn bộ những kẻ phía sau, nên chạy là thượng sách.
Phía trước không xa có một khu hiểm địa, từ dưới đó bay lên hai gã tà sĩ, dường như bọn chúng đang tìm kiếm cơ duyên tại địa phương này, được lệnh từ đồng bọn liền đi lên hỗ trợ. Hai gã tà sĩ đón đầu phía trước, đồng loạt lấy ra vũ khí, thi triển thần thông trói buộc muốn ngăn cản bạch y nam tử đang bay tới.
Họ Diệt bứt tốc, lượn lách, tránh thoát khỏi vòng vây của hai kẻ kia, khi hắn bay qua bỏ lại một tên, thì tên còn lại liền cố gắng cản trở hắn. Chiếc vòng trước lòng bàn tay gã ta bạo phát vô số tia sét xanh sẫm, đồng loạt công kích về phía địch nhân duy nhất.
Chuông vàng được tế ra, tức thì biến lớn, chống đỡ toàn bộ công kích từ lôi quang. A Diệt tung rất nhiều đòn đánh lên chiếc chuông, mặt bên kia liền phóng ra vô số kim quang công kích kẻ đối diện. Khi gã ta chỉ huy hai thanh thiết côn hình tia sét, xoay tròn trước người để ngăn cản kim quang, thì họ Diệt đã phóng tới lân cận.
Một tấm nguyên phù được thôi động, hóa thành đầu mãng xà to lớn quấn quanh gã tà sĩ, quanh thân hắn liền có một vòng quang tráo lớn xuất hiện, nó được tạo thành từ một món bảo vật đặc thù. Sức quấn chặt của cự mãng chỉ có thể khiến cho lớp quang tráo rạn nứt, nhưng nhiêu đó là quá đủ rồi, A Diệt lúc này đã tiếp cận ngay trước mặt gã ta.
“Cuồng Hoang Phi Mạt!” Trước con mắt hoảng sợ tột độ của gã tà sĩ đang không thể di chuyển vì bị rắn quấn, lưỡi đao hung hăng chẻ đôi thân thể hắn, hàng chục nhát chém xoáy gió tạo thành cơn lốc nhỏ, nghiền nát thân thể bị bổ làm đôi kia, huyết nhục văng tứ tung.
Thân ảnh bạch y nam tử cấp tốc phóng đi, bay theo ngay phía sau là nạp giới cùng mấy món bảo cụ của tên vừa bỏ mạng. A Diệt thu lấy chiến lợi phẩm rồi lẩm bẩm: “Dường như vừa rồi ta đã xuất ra hơi nhiều thứ thì phải, đâu phải tên trung kỳ nào cũng có thực lực biếи ŧɦái nhữ gã Huyền Cơ đâu.”
Phi hành một mạch suốt mấy canh giờ, A Diệt không nghĩ lũ khốn này lại dai như vậy, mười mấy tên phía sau vẫn luôn không ngừng bám theo hắn, không tiếc phục dụng đan dược cấp tốc khôi phục năng lượng, chỉ vì đuổi theo một kẻ như hắn.
Đột nhiên có một luồng thần niệm cường đại quét qua nơi này, khiến A Diệt cùng đám tà sĩ đằng sau liền rùng mình hoảng sợ, nhưng trong lòng họ Diệt lại thấy luồng thần niệm vừa rồi khá là quen thuộc.
Đúng lúc này từ phía chân trời có một luồng thanh sắc độn quang bay tới, khí tức phát tán ra khiến ai nấy đều kinh hoàng hoảng sợ. A Diệt đã nhận ra người tới là ai, hắn mỉm cười vui mừng, thân ảnh dừng lại lơ lửng giữa không trung, quay đầu lại dùng ánh mắt thương hại nhìn đám tà sĩ phía sau.
Luồng độn quang vừa bay tới nơi đây, còn chưa lộ ra thân ảnh bên trong, liền có tiếng quát giận dữ vang vọng: “Đám tiểu tử các ngươi cảm thấy thọ nguyên Hiển Hóa cảnh quá dài, hay đường tu hành quá thuận lợi, mà dám cả gan tấn công đệ tử Tọa Sơn tông ta!”
“Là trưởng lão Tọa Sơn tông, tất cả mau chạy đi!” Cả đám hoảng sợ tột độ, vội vã xoay người cấp tốc bỏ chạy, ban nãy truy đuổi A Diệt hùng hổ bao nhiêu, thì lúc này như chó nhà có tang bấy nhiêu.
Thanh sắc độn quang dừng lại ngay trên đỉnh đầu A Diệt, hiện ra là thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn, còn ai ngoài sư phụ nhỏ Tọa Thanh Loan. Sắc mặt nàng giận dữ trông không đáng sợ mà vô cùng khả ái, nhưng hành động thì hoàn toàn không dễ thương chút nào, chả mấy chốc mà nơi đây đã nồng nặc máu tanh.
Chỉ thấy cánh tay nhỏ nhắn giơ lên, cong lại thành trảo rồi vỗ xuống một cái, cùng thời điểm đó tại không trung phía trên đám tà sĩ đang hỗn loạn, hư ảnh một cái chân lớn của cự điểu xuất hiện, xé gió đạp xuống. Mười mấy gã tà sĩ Hiển Hóa cảnh đang phân tán, trong đó có một hậu kỳ và bốn trung kỳ nhưng cũng chẳng làm nên cơm cháo gì, tất cả đều chỉ còn là những bãi máu!
A Diệt trợn tròn mắt, tùy ý vỗ một chưởng liền nghiền nát bấy mười mấy gã Hiển Hóa cảnh, tên hậu kỳ trong đám đó, nếu là hắn phải dốc toàn lực mới có khả năng thắng nổi. Thực lực giữa bản thân hắn và sư phụ ký danh của mình quả thực quá cách biệt, trước đây bị người ta nói là con kiến cũng không oan.
Thân ảnh nhỏ nhắn chợt lóe đã xuất hiện trước mặt hắn, khiến hắn đang thất thần chợt giật mình bừng tỉnh. Thanh Loan mỉm cười khen ngợi: “Tiểu tử ngươi không tệ đâu, vẫn có thể bình an trở về, trước đó ta nghe kể ngươi còn có thể phá vỡ kết giới tại Hoàng thành, dẫn theo đồng môn chạy trốn, làm rất tốt đấy.”
A Diệt vui vẻ khi nhận được lời khen từ sư phụ, nhưng rồi hắn lại nhớ ra chuyện gì đó, liền làm bộ mặt buồn bã đáp: “Nhưng mà... Lý Ngọc sư tỷ...”
“Không sao đâu, chuyện của nha đầu đó ta đã nghe Lâm Mị kể lại rồi, tiểu tử ngươi đã làm rất tốt, việc về Lý Ngọc thì để vi sư lo.” Thanh Loan mở lời an ủi, dù sao qua lời kể của họ Lâm thì nàng đã đoán ra người bắt Lý Ngọc đi là ai rồi, nếu đúng là thật thì ngược lại sẽ tốt cho nàng ta.
Họ Diệt ngạc nhiên hỏi lại: “Sư phụ đã gặp Lâm sư muội sao?”
“Phải, hồi sáng nay ta có bắt gặp nha đầu đó trốn tại một sơn cốc, với đầy rẫy thương thế trên thân, lúc này đã đỡ hơn nhiều rồi, hiện đang nghỉ ngơi tại phi chu của ta.” Nói rồi Thanh Loan liền xách cổ áo A Diệt bay đi, vì nàng cảm thấy tốc độ phi hành của hắn quá chậm. Ở trong luồng động quang, hắn cực kỳ kinh phục trước thứ tốc độ của nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh.
Chả mấy chốc chiếc phi chu xa hoa sặc sỡ đã khởi động, tiến thẳng phương hướng Tọa Sơn tông, ước chừng vài ngày đường nữa sẽ về tới. Trong khoang phi chu, A Diệt và Lâm Mị ngồi đối diện nhau, mỗi người tại một bên của phi chu, nghỉ ngơi khôi phục nguyên lực. Tiểu thí hài thì ở bên ngoài điều chỉnh hướng bay của phi chu, nhưng hiện tại dường như đã ngủ quên rồi.
“Diệt sư huynh, ban nãy Tọa sư bá có nói gì với huynh không? Lý sư tỷ sẽ không sao chứ?” Lâm Mị đột nhiên mở mắt hỏi hắn, sắc mặt lo lắng lộ rõ. Trông thấy ánh mắt cùng vẻ mặt ấy, A Diệt không khỏi bất ngờ, sao nữ nhân này hôm nay cư xử lạ vậy, còn có vẻ rất lo lắng cho kẻ luôn đấu võ mồm với nàng nữa chứ.
Mặc dù có chút không thích ứng kịp, nhưng A Diệt vẫn bình tĩnh trả lời, ngữ khí nhỏ nhẹ không còn vẻ lạnh nhạt như trước: “Sư phụ có nói là tỷ ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, muội không cần lo, hãy tập trung điều trị thương thế cho tốt đi, lần này hai ta có thể còn sống trở về là rất phi thường rồi.”
“Hì hì, sư huynh nói phải, nếu đã như vậy thì muội an tâm, mong rằng tỷ ấy không sao.” Nói rồi họ Lâm lại nhắm nghiền hai mắt, tiếp tục điều tức chữa trị nội thương.
A Diệt mí mắt giật giật, khó tin nhìn kĩ nữ tử kiều diễm như hoa trước mắt, ngày thường con ả này khua môi múa mỏ chọc ngoáy kẻ khác, bộ dáng lãnh ngạo không coi người ta ra gì, sao hôm nay lại ngoan hiền tới vậy?
Hắn đâu biết rằng, từ khi thấy hắn có thể đυ.c được một lối ra đưa cả bọn thoát khỏi kết giới, hơn nữa chiến lực còn phi phàm, khiến nàng ta đã rất kính nể hắn. Trước đây vì hai người đều chỉ là tân tấn HIển Hóa cảnh trung kỳ, mà nàng ta cho rằng thần thông của mình cao hơn của A Diệt, nên mới coi thường hắn, nay thì khác rồi.
Về phần Lý Ngọc, nàng ta đã đạt tới trung kỳ một thời gian dài, bản thân Lâm Mị cũng cam bái hạ phong, nhưng vì không thích cái bộ mặt lạnh nhạt cao ngạo của nàng ta, cùng với thái độ thích dạy đời người khác, nên họ Lâm mới khıêυ khí©h muốn khiến cho đối phương nói chuyện nhiều hơn.
Phi chu một đường phi hành thuận lợi về tới tông môn, thực ra những chuyện không thuận lợi đều bị Thanh Loan một chưởng giải quyết. A Diệt cùng Lâm Mị được triệu đến cuộc họp của các quản sự, cùng nhau kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra tại đó, khiến cho những người ngồi nghe biến sắc không thôi.
Qua sự kiện lần này, A Diệt tất nhiên được thưởng rất nhiều, cũng có không ít năm miễn làm nhiệm vụ. Hắn sau khi mua sắm những vật phẩm cần thiết tại Cổ Sơn Thành, liền về động phủ bế quan trường kỳ, sau những trận chiến mấy ngày qua, hắn nhận ra bản thân mình còn rất yếu, hắn phải nhanh chóng mạnh lên.
Sau khi hắn trở về được vài ngày, thầy trò Dược Trọng Bình và Vân Chi bị điều lên quân doanh tại tiền tuyến, nghe nói họ làm tại hậu cần chuyên phụ trách luyện đan, chứ không cần tham gia chiến đấu, A Diệt mới an tâm phần nào.
Động phủ rộng lớn nằm trên đỉnh ngọn núi hoang vắng, xung quanh chỉ có rừng cây tĩnh mịch, trong động phủ không còn bóng hồng thường xuyên quét dọn, cũng chẳng thấy thân ảnh nam tử nào đi lại cả. Sâu bên trong tu luyện thất, Diệt Chúng Sinh ngồi xếp bằng tại trung tâm, bỏ hai viên đan dược vàng bạc vào miệng, nhắm mắt bắt đầu quá trình tu luyện lâu dài.
Chương 218: Chế tác
Tiếng ầm ầm trong một khu rừng vang lên, cây cối gãy đổ, thú hoang chạy loạn. Một đầu Huyền Phong Báo chật vật chạy trốn, trên thân thể to lớn đầy rẫy thương tích, phía sau có cả chục đầu hung thú đuổi theo, đủ mọi giống loài. Có một điều đặc biệt là những đầu hung thú đang truy đuổi ma báo ấy, đều có thân thể bằng kim loại và gỗ, không phải sinh mệnh thực sự.
Chả mấy chốc con báo xấu số đã bị đàn thú bắt được, bốn chân nó bị tơ nhện trói chặt, treo ngược lên một cành cây cổ thụ cao những mười trượng, sau đó đàn thú phía dưới thi nhau công kích, muốn xem kẻ nào có thể khiến cho con báo đó đau đớn kêu lên to hơn.
Huyền Phong Báo kêu ngao ngao nhưng chẳng làm được gì, đường đường là ma thú tứ giai, nhưng lại bị mười mấy đầu khôi lỗi thú tam giai quần công, rồi giờ phải chịu nhục như vậy.
Từ phía xa có một bạch y nam tử chậm rãi đi tới, miệng mỉm cười lên tiếng: “Tổ hợp này được đấy, không uổng công ta mày mò chế tác suốt năm trời. Chỉ dựa vào mười mấy đầu khôi lỗi mỗi con tương đương Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, vậy mà có thể giày xéo tứ giai ma thú, dù là loài thiên về tốc độ cũng không thể chạy thoát.”
“Tiếc là để có thể luyện chế ra khôi lỗi Hiển Hóa cảnh quá khó, mà bí thuật do Trần Ly đưa cho ngươi cũng không chú thích rõ ràng.” Thanh âm Ma Quân vang lên, dường như rất xem thường đám khôi lỗi này của hắn.
A Diệt lắc lắc đầu: “Dù sao đó cũng là bí thuật của tông phái người ta, làm sao có thể cho người ngoài biết tất cả được cơ chứ, tặng cho chúng ta bí thuật chế tác khôi lỗi cùng bí pháp thôi động đã là tốt lắm rồi, hơn nữa còn có năm tên khôi lỗi rất tinh sảo.”
Hắn dừng lại liền thu đám khôi lỗi thú trở về nạp giới, có phi cầm, tầu thú, lân giáp, bò sát, côn trùng, lưỡng cư. Sau đó không ngần ngại mà hóa kiếp cho đầu phong báo xấu số, rồi phi hành trở về nội môn, việc thử nhiệm khôi lỗi đã có được kết quả như ý.
Vốn mười mấy ma thú tu vi đỉnh phong tam giai không thể đánh lại một đầu tứ giai, nhưng đám khôi lỗi thú của hắn thì khác. Bọn chúng không biết đau, dù có chịu bao nhiêu công kích vẫn sẽ mạnh mẽ lao lên, chỉ có khi đánh tan nát thân thể mới có thể giải quyết chúng. Nhưng những khôi lỗi này được A Diệt luyện chế từ các tài luyện rất cứng rắn, nên tất nhiên đầu ma báo kia không thể làm gì được.
Thu hoạch sau chuyến giao thư quá lớn, ngoài các thông tin hữu ích và cách luyện chế khôi lỗi ra, A Diệt còn được một bộ bí pháp giúp chỉ huy khôi lỗi dễ dàng hơn. Môn bí pháp này giúp nguyên sĩ tăng cao thần thức, để có thể cùng lúc ra lệnh cho nhiều khôi lỗi, được gọi là Cường Thức quyết.
Trước đây cường độ thần thức của họ Diệt so với đồng giai không cao hơn là bao, chỉ có bên ma tu thì hắn mới ở thế chấn áp, nhờ uy năng từ Hỗn Ma quyết. Nay bên nguyên tu thần thức của hắn cũng đã gần như gấp đôi đồng giai, nếu không gặp phải những kẻ chuyên tu phương diện thần thức, chắc chắn hắn thuộc hàng đầu.
“Hèn gì trước đây khi gặp Trần Ly ta đã cảm thấy bất ngờ, cô ta tu vi mới chỉ là sơ kỳ mà thần thức đã ngang bằng với ta, thì ra là dựa vào tu luyện bí pháp tăng tiến thần thức như này.” A Diệt vừa phi hành vừa lẩm bẩm, thần niệm hắn phát tán quét qua hết thảy xung quanh, phạm vi phải rộng hơn bảy dặm!
Về tới động phủ hắn liền trốn trong luyện chế thất, chăm chỉ nghiên cứu khôi lỗi thuật và pháp trận thuật. Hắn không bế quan tu luyện vì sắp tới sẽ có một nhiệm vụ nhỏ phải thực hiện, thời gian chờ đợi chỉ có thể dốc lòng tăng lên hai phương diện khác mà thôi.
Hiện tại đã qua 5 năm kể từ khi biến cố tại Hoàng thành xảy ra. Nguyên lực của hắn đã tăng tiến lên rất nhiều, lực bổn nguyên tại trung kỳ đã đầy được phân nửa. Phải biết mức cần làm đầy tại trung kỳ lớn gần gấp ba sơ kỳ, vậy mà giờ hắn đã tiến được phân nửa tại tiểu cảnh giới này rồi.
Tu vi tăng nhanh như vậy đều nhờ vào các loại đan dược cổ rất khó luyện ra, như Kim Linh Hoàn, Hội Khí Tán, Đồng Nguyên Đan. Trước đây khi chuẩn bị bế quan lâu dài, hắn đã tìm mua những dược phương cổ và dược liệu hiếm tại Cổ Sơn thành, sau đó đưa cho Ma Quân dùng lò bí bảo luyện chế, kết quả là hắn có rất nhiều loại đan dược khác nhau để phục dụng.
Mỗi ngày luôn hốc đan dược thay cơm, linh dược vừa được sản sinh ra liền đưa toàn bộ đi luyện chế, 5 năm qua tất nhiên tu vi lên một mảng lớn. Kết quả tốt như vậy tất nhiên công lớn nhất thuộc về Thiên hồ lô, giúp một kẻ sở hữu Nhân nguyên mạch hạ phẩm như hắn có thể tiến đi thật nhanh trên tu hành lộ.
Về bên ma tu, tuy sở hữu Ma mạch hiếm, tốc độ tu hành rất nhanh, nhưng vì không thể kiếm được nguyên liệu thích hợp để luyện chế các loại ma đan, dẫn tới tu vi chỉ có thể cày chay, nên hiện nay vẫn chưa đuổi kịp bên nguyên tu. Ma lộ tu vi của hắn cũng là Hiển Hóa cảnh trung kỳ, nhưng lực bổn nguyên mới làm đầy được chừng một phần mười mà thôi.
Thời gian qua trường kỳ bế quan không màng thế sự, hai năm trước hắn từng một lần xuất quan để thực hiện một nhiệm vụ nhỏ, là hộ tống đoàn vận chuyển nguyên thạch từ khu quặng đi tới quân doanh gần nhất. Lần đó một đường an toàn không gặp bất cứ đợt tấn công với mục đích cướp của nào, nên rất nhanh hắn đã hoàn thành nhiệm vụ để trở về.
Lần này nghe bảo cũng chỉ làm thêm một nhiệm vụ nhỏ mà thôi, dường như là tọa chấn bên ngoài một khu di tích cấp Luyện Nguyên, không cho đám tà sĩ có thể quấy nhiễu, để những đệ tử hạch tâm của bản tông được điều tới đó lịch luyện, có thể an tâm mà tìm kiếm cơ duyên.
Vài ngày sau, không ngoài thông tin đã nghe ngóng được, A Diệt được giao cho nhiệm vụ tại một khu di tích mới được người đời phát hiện, âm thầm tọa chấn ở đó, nếu có tà sĩ bén mảng tới liền tiêu diệt. Về phần các nguyên sĩ trong nước thì hắn không cần quản, có thể chiếm đoạt được bảo vật trong đó hay không, dựa cả vào năng lực của đệ tử bản tông.
A Diệt có chút tò mò nên âm thầm tiến vào khu vực trung tâm di tích, vật phẩm giá trị nhất tại nơi này gồm có hai món bảo cụ Huyền giai hạ phẩm, vài viên đan dược giúp đột phá bình cảnh cấp Luyện Nguyên, nguyên kỹ cấp Hiển Hóa thông thường. Tất nhiên hắn sẽ không mặt dày tới mức thu lấy mấy thứ này, làm thế thì quá mất mặt kẻ sư thúc này rồi.
Hắn ngồi xếp bằng tu luyện tại một hang động cạnh khu di tích, thần thức dựa vào vận chuyển Hỗn Ma quyết có thể phát tán xa nhất được 20 dặm, nắm dữ toàn bộ biến động ở nơi đây. Quan sát đám tiểu gia hỏa chiến đấu tranh đoạt cơ duyên, khiến hắn nhớ về bản thân mình năm xưa, cũng thường xuyên lăn lộn tại những vùng di tích như thế này, cố gắng tăng lên thực lực.
Đệ tử hạch tâm ưu tú nhất của bản tông mấy năm gần đây, là một gã nam tử họ La, kẻ sở hữu Linh nguyên mạch. Tuy đã xấp xỉ 20 tuổi, nhưng không hiểu sao ngoại hình hắn mới chỉ như hài đồng mười hai tuổi, đã thế tính cách rất con nít, khiến A Diệt trông thấy mà nhớ đến Sửu Nhi.
“Không biết Sửu đệ và khỉ con giờ ra sao rồi?” A Diệt bất giác lẩm bẩm, sau đó lại lắc lắc đầu rồi tranh thủ tu luyện. Một trong số ít người mà hắn từng tin tưởng hợp tác, nếu có duyên thì sau này sẽ gặp lại, còn bây giờ vẫn nên nghĩ về tu vi bản thân thì hơn.
..............
Tại một địa phương cách rất xa nơi A Diệt đang tọa chấn, cũng có không ít đệ tử hạch tâm Tọa Sơn tông đang hành động, tạo thành đoàn đội cùng đi thám hiểm, dẫn đầu là một đệ tử tinh anh. Nhưng nơi đây không chỉ có nguyên sĩ trong nước, mà đã có không ít tà sĩ xâm nhập, tranh đoạt cơ duyên cùng với nguyên sĩ bản địa.
Trên một mảnh bình nguyên vô danh, có một nữ tử xấu xí sắc mặt khó coi, nhìn qua y phục đã biết là tà sĩ, đứng trên bảo cụ phi hành đang nghiến răng nhìn xuống đại địa phía dưới. “Con tiện nhân kia rốt cuộc trốn đi đâu rồi? Nếu bắt được ả nhất định ta phải dùng dao từ từ rạch mặt rồi móc mắt ra, sau đó chặt nhỏ thân thể rồi ném cho chó ăn!”
Ả ta tế ra một viên ngọc đen thui, thôi động nó bay lên lơ lửng giữa trời cao, sau đó liên tiếp bắn những luồng hắc sắc công kích bình nguyên phía dưới. Qua một tuần trà, từ mặt đất bằng phẳng đã biến thành bãi hoang tàn, đất đá văng tứ tung, không loài thú nào còn sống sót.
Sắc mặt ả tà sĩ ngày càng tối lại, phẫn nộ gào thét, khiến hai tên tà sĩ nam tử từ xa đang bay đến hoảng sợ không thôi. Đợi sau khi ả đàn bà xấu xí đó bình tĩnh lại, hai tên này mới vội vàng tới gần lên tiếng: “Bên kia đang đυ.ng độ với rất nhiều nguyên sĩ quốc gia này, thủ lĩnh ra lệnh ba người chúng ta phải cấp tốc tới bên đó tiếp viện ngay.”
Nghe vậy ả ta tức giận dậm chân, sắc mặt không cam lòng, ánh mắt oán độc nhìn xuống mảnh bình nguyên hoang tàn một vòng nữa, rồi mới cùng hai gã đồng bạn rời đi. Ngay lúc ba kẻ đó quay đầu rời đi, tại một hố đất lõm sâu có chất lỏng đỏ tươi chảy ra phía dưới, may không bị ả tà sĩ phát hiện ra.
Phải qua thời gian một bữa cơm, từ dưới đáy hố đất đó có một thân ảnh thiên kiều bá mị trồi dậy, nhìn thương thế ở bả vai, đôi mi thanh tú run rẩy. Nàng phục dụng vài viên đan dược, sau đó băng bó sơ qua bả vai mình, đôi mắt đẹp ứa lệ, khóe miệng có dòng máu tươi chảy ra.
Nữ tử xinh xắn, tuyệt sắc giai nhân này, không ai khác chính là Vân Chi. Nàng không kịp lau nước mắt, không dám trì hoãn thêm, cố gắng ngự khí rời khỏi nơi này, dù cho vết thương luôn truyền tới cơn đau.
Khẽ cắn môi mọng, cuối cùng cũng không chịu nổi mà khóc hu hu, nhưng sợ bị kẻ khác nghe thấy mà phát hiện tung tích, nên thanh âm khóc rất nhỏ. Thân ảnh Vân Chi ôm theo vết thương, ngự khí dần dần biến mất khỏi vùng bình nguyên hoang tàn này.
Chương 219: Huyết chiêu
Mặt trời chói chang, rừng cây xanh tốt, không gian im ắng trong lành, bình yên đến lạ thường. Nhưng bầu không khí ấy chưa kéo dài được bao lâu đã bị phá vỡ, một thân ảnh ngự khí phi hành với tốc độ rất nhanh, xé gió bắn đi một đường thẳng. Lực gió tại những nơi hắn bay qua, khiến cây cối bặt cả rễ, cát bay đá chạy, tiếng gió gầm ầm ầm không ngớt.
Diệt Chúng Sinh phi hành không ngừng nghỉ, ánh mắt nổi đầy sát khí, thôi động bảo cụ dưới chân bay với vận tốc cực hạn. Hồi sáng trở về động phủ sau khi hoàn thành nhiệm vụ toạ chấn khu di tích, hắn đã nhận được thư truyền tin từ Dược sư huynh, huynh ấy nhờ hắn tới một vùng hiểm địa hỗ trợ tìm kiếm đồ đệ của mình.
Chuyện là gần quân doanh thập cửu có một vùng hiểm địa nổi lên tàn tích, nhưng cơ duyên nơi đó chỉ phù hợp với đám đệ tử cấp thấp mà thôi, nên đối tượng tham gia chủ yếu là đệ tử Luyện Nguyên cảnh. Nhưng vùng hiểm địa đó giao thoa giữa hai quân doanh địch và ta, nên có không ít tà sĩ đi tới, vì vậy vài đệ tử tinh anh được điều đi dẫn đoàn, bảo vệ cho đám đệ tử cấp thấp.
Các đệ tử được chia thành nhiều đội, mỗi đội chừng hai mươi người, cứ mỗi đội như vậy sẽ có một đệ tử tinh anh làm người dẫn đội. Điều khiến A Diệt căm phẫn nhất, chính là tên Bạch Hóa Nguyên được điều làm người dẫn đội ba, trong đội ba có Vân Chi, mà tên khốn đó biết nàng ta là hậu nhân của A Diệt, nên đã dở thủ đoạn tách nàng ta ra khỏi đội.
Trong thư họ Dược đã kể chi tiết cho hắn, ông ta là người không thể thiếu trong đội ngũ luyện đan sư chủ chốt, nên rất ít thời gian chú ý chuyện bên ngoài. Việc Vân Chi bị điều ở trong đội do Bạch Hóa Nguyên dẫn đầu, rồi tiến vào vùng hiểm địa, tận ba ngày sau ông ta mới hay tin.
Không ngoài dự đoán, sau khi họ Dược dò hỏi tung tích của Vân Chi từ một vài đệ tử trọng thương chạy về doanh trại, đã biết rằng nàng ta lạc khỏi đoàn đội, không rõ sống chết. Ân oán giữa A Diệt và đám người Bạch gia họ Dược cũng biết, ông chắc rằng việc họ Vân mất tích là do tên Hóa Nguyên dở trò.
Dược Trọng Bình có rất ít thời gian rảnh, ông chỉ kịp thăm dò phía ngoài vùng hiểm địa mà thôi, hoàn toàn chưa tìm thấy bất kỳ tung tích gì của đồ đệ mình, bất đắc dĩ phải nhờ đến sự hỗ trợ của Diệt sư đệ. A Diệt không trách ông ta, dù sao Vân Chi bị như vậy cũng là do ân oán giữa hắn và đám họ Bạch, hơn nữa xét đến cùng thì nàng cũng là người mà hắn mang về.
Đến gần phạm vi đóng quân của liên minh Phần Quốc, từ xa thần thức của A Diệt đã phát hiện hai gã đệ tử tinh anh đang canh gác. Hắn không có thời gian dừng lại đợi kiểm tra thân phận, liền hướng tới một tên trông khá quen mắt mà lên tiếng, thanh âm được nguyên lực bao bọc vang khắp núi rừng.
“Ta là Diệt Chúng Sinh đệ tử Tọa Sơn tông, hiện nay đang có trọng sự rất vội vàng, mong hai vị không cản đường!”
Hai kẻ kia nghe vậy liền giương mắt nhìn ra phía xa, thấy một thân ảnh dần đến gần, tốc độ phi hành cực nhanh. Một gã nhíu mày, tay cầm chắc vũ khí, định tiến lên cản trở, tên còn lại liền cản hắn, nhanh chóng nói: “Để hắn ta qua đi.”
“Sư huynh làm gì vậy? Nhỡ hắn là tà sĩ cải trang để xâm nhập quân doanh thì sao?” Tên bị ngăn cản liền có chút bất mãn hỏi lại. Nghe vậy tên kia cười khổ đáp: “Yên tâm, hắn không phải tà sĩ đâu, ta biết hắn, mấy năm trước từng thấy tại quân doanh thập ngũ vài lần, lúc đó hắn còn rất nổi tiếng trong hàng ngũ Hiển Hóa cảnh sơ kỳ đấy.”
Đúng lúc này thân ảnh A Diệt đã bay vọt qua, khiến hai người bị lực xé gió đẩy lùi về phía sau vài trượng. Tên sư đệ kinh hãi biến sắc thốt lên: “Tốc độ thật khủng khϊếp, hơn nữa còn tỏa ra một loại áp bách mạnh mẽ nữa!”
Gã sư huynh khẽ gật đầu, nhìn theo bóng lưng A Diệt rồi nói: “Không ngờ còn chưa đến mười năm trôi qua, mà hắn ta đã đạt đến trung kỳ rồi, hơn nữa còn có áp bách cao hơn những trung kỳ khác, không hổ là kẻ từng được mệnh danh là sát tinh sơ kỳ!”
Thân ảnh tản mát lục sắc nguyên lực, bay một mạch ngang qua khu quân doanh thập cửu, chả mấy chốc đã đến vùng hiểm địa, liền không ngần ngại mà tiến vào khu vực sâu bên trong tàn tích.
“Đây rồi!” A Diệt vui mừng thốt lên, hắn đã cảm ứng được ấn ký mà 5 năm trước có nhờ Ma Quân lén gieo lên thân thể Vân Chi. Trước đó vì quá xa nên không thể cảm ứng được, dù sao sau 5 năm thì tác dụng giảm mạnh rồi, lúc này đã đại khái biết được vị trí của nàng ta, còn cách hắn gần trăm dặm mà thôi.
Đang phi hành tốc độ cao chợt chậm lại, A Diệt đã quét thấy sự tồn tại của kẻ gây ra chuyện này, ánh mắt hắn âm lãnh miệng lẩm bẩm: “Nên giải quyết tên khốn ngươi trước!”
Phía dưới một thung lũng âm u, có ba thân ảnh mặc y phục đệ tử tinh anh Tọa Sơn tông đang chậm rãi phi hành, cả ba đều thuộc Bạch gia. Thung lũng này có mức độ nguy hiểm rất cao, Luyện Nguyên cảnh tới gần chắc chắn phải chết, nên ba kẻ dẫn đội này đã ra lệnh bảo đám đệ tử cấp thấp chờ ở bên ngoài, còn bọn chúng tiến vào bên trong xem xét.
Đi đầu chính là Bạch Hóa Nguyên, kẻ có tu vi cao nhất trong ba người, Hiển Hóa cảnh trung kỳ. Hai kẻ đi ngay phía sau là một nam một nữ trông còn khá trẻ tuổi, tu vi chỉ là sơ kỳ, họ luôn lấy tên Hóa Nguyên làm đầu, nghe theo sai bảo răm rắp.
Trong lúc ba người bọn chúng đang cực kỳ cẩn trọng, âm thầm phi hành chậm rãi tiến lên từng chút, chú ý mọi biến động nhỏ tại thung lũng u tối này, thì tiếng gầm phẫn nộ từ trên trời cao truyền xuống, khiến cả ba giật bắn mình!
Một đầu tử sắc giao long lao vọt xuống, trong miệng còn ngậm vô số phù bạo, ngay khi tiếp cận bọn chúng, giao long lập tức há miệng cho phù bạo phát nổ. Tiếng nổ liên tiếp vang lên, đánh cho bùn đất bắn dữ dội, không biết từ đâu có rất nhiều mộc kiếm bay tới, công kích cả ba người khiến họ càng thêm chật vật.
Thân ảnh Bạch Hóa Nguyên thoát khỏi đám khói lửa, quang tráo đã vỡ vụn, trán chảy đầy mồ hôi lạnh mà đưa mắt nhìn nơi vừa phát bạo. Khi làn khói cuối cùng tan đi, lộ ra cảnh tượng trong đó khiến con ngươi hắn ta co rút, trước mắt hắn chính là Diệt Chúng Sinh, mỗi tay xách theo thi thể của một kẻ Bạch gia, trên cổ ai nấy đều có vết đao chém.
Hai tay A Diệt tùy ý quăng hai cỗ thi thể một nam một nữ đi, rơi tõm xuống dưới thung lũng đυ.c ngầu, cá sấu táp liên tục. Ánh mắt hắn chứa đầy sát khí nhìn chằm chằm gã trung niên đang hoảng hốt trước mặt, thanh âm lạnh lẽo như nói chuyện với cái xác chết vang lên: “Ta còn chưa đến tìm ngươi tính sổ, vậy mà ngươi dám ám toán sư điệt của ta, đúng là chán sống mà!”
Bạch Hóa Nguyên mở miệng định nói gì đó, thì bạch y thanh niên trước mặt đã lao vυ"t tới, khiến gã vội vã tế ra bảo cụ phòng ngự. Một đồng tiền xu xuất hiện, hóa lớn như mặt bàn, cản lại một nhát chém cực mạnh từ chiến đao trong tay A Diệt, hắn âm lãnh nói tiếp:
“Lúc trước là ta, giờ đến hậu nhân của ta, đường đường là một đệ tử tinh anh uy tín lâu năm trong tông, nhưng chỉ biết dùng mấy trò bẩn thỉu hèn hạ mà thôi, ngươi tốt nhất không nên sống nữa!”
Hóa Nguyên chật vật chống đỡ trước thế công như sóng cuộn biển gầm của A Diệt, hắn không tin nổi một kẻ có tu vi tương đương mình mà lại có thể áp đảo bản thân mình đến như vậy. Càng không thể tin tên tiểu tử trước đây hắn rất coi thường, nay đã có thực lực để áp đảo hắn.
Gã Bạch Hóa Nguyên này cùng thời với Dược Trọng Bình, nay đã ngoài hai trăm tuổi rồi, nhưng tu vi còn chưa đạt tới viên mãn trung kỳ Hiển Hóa cảnh, đủ thấy tư chất hắn không cao. Nay thấy một kẻ có tư chất còn thấp hơn bản thân vô số lần, đuổi kịp mình trong thời gian cực ngắn, khiến hắn không muốn thừa nhận.
Chiếc búa lớn đập mạnh xuống, phá tan vòng quang tráo tạo ra từ bảo vật hộ chủ của họ Bạch, khiến hắn hoảng sợ tột độ tức tốc bỏ chạy, hắn biết nếu còn chậm trễ chắc chắn hôm nay bản thân phải chôn thây ở đây. Lúc này hắn muốn chạy ra phía đám đệ tử bản tông, chỉ cần ở đó thì A Diệt sẽ không dám gϊếŧ hắn trước mắt mọi người, nếu gϊếŧ hắn sẽ phạm phải tội sát hại đồng môn.
Nhưng Thoi Độn Thiên là bảo cụ phi hành có tốc độ hàng đầu tại cấp Huyền giai thượng phẩm, chưa kể bảo cụ dưới chân gã Hóa Nguyên chỉ thuộc cấp trung phẩm Huyền giai mà thôi. Vèo một cái A Diệt đã chặn đầu lão ta, một cước tung ra đá bay hắn đập mạnh lên vách đá phía xa.
Lau đi vết máu trên miệng, Hóa Nguyên ngập tràn sát khí, điên cuồng xông về phía A Diệt rồi ném ra một tấm nguyên phù Hiển Hóa cực hạn. Mắt thấy vô số phi đao trắng bạch bắn tới như mưa, họ Diệt liền trốn vào bên trong chuông vàng, nâng mức phòng ngự lên cao nhất có thể.
Oanh long long một hồi, A Diệt nhanh chóng thoát ra khỏi chiếc chuông, đã thấy thân ảnh Bạch Hóa Nguyên chạy đi xa, ban nãy hắn ta làm bộ tức giận lao lên như muốn tử chiến chỉ là để đánh lừa mà thôi. A Diệt tức tốc bay theo sau, tế ra chiếc đao hình vòng cung, bắn ra những luồng sóng quang đao khiến kẻ đang bỏ chạy lảo đảo.
“Ngươi nhận ra thanh đao tròn này chứ?” A Diệt tựa tiếu phi tiếu hỏi. Hóa Nguyên nghe vậy liếc nhìn lại liền hoảng sợ thốt lên: “Đó là Xích Luân Phong của Bạch Thế Vinh sư huynh!”
“Đoán đúng rồi, ngươi sẽ được thưởng!” A Diệt truy đuổi chỉ còn cách kẻ phía trước chừng mười trượng, liền giơ lên chiến đao, tích tụ nguyên lực. Bạch Hóa Nguyên hoảng sợ vội vàng thôi động một tấm nguyên phù phòng ngự, bản thân thì phi hành lượn lách chứ không theo một được thẳng.
“Khát Huyết Tuyệt Trảm!”
Diệt Chúng Sinh hung hăng bổ mạnh tới phía trước, lưỡi đao phát nộ phóng ra một luồng huyết sắc đao quang, gào thét bắn tới thân ảnh Bạch Hóa Nguyên.
“Xoát!” Thân thể gã ta tứ phân ngũ liệt, huyết nhục văng tung tóe, không lâu sau liền bị hút tới phía luồng đao quang huyết sắc, cả đám tạo thành một quả cầu máu nhỏ. Khi A Diệt bay đến gần, cầu máu lập tức dung nhập vào lưỡi thanh Phệ Huyết chiến đao, khiến nó đỏ lên trông thấy.
“Thần thông được thức tỉnh từ bảo cụ Địa giai loại công kích quả nhiên bá đạo.” A Diệt vui vẻ thu lấy nạp giới cùng bảo cụ của đối phương, sau đó tức tốc rời đi, tiến đến vị trí Vân Chi.
Chương 220: Áp đảo
Tại dãy núi đá vôi trống trải, không một bóng cây ngọn cỏ, có một nhóm người đang chiến đấu. Tiếng binh khí va chạm vang lớn, thanh âm vụ nổ đinh tai, chỉ là mức độ tàn phá không quá cao, vì thực chất mười mấy người đang ác chiến tại đây chỉ có tu vi Luyện Nguyên cảnh.
Nhìn kỹ mới thấy thực chất là mười mấy gã tà sĩ đang vây công một nguyên sĩ, những tà sĩ ấy ai nấy đều có tu vi ở mức cao giai Luyện Nguyên cảnh, đỉnh phong có đến vài người. Còn người bị quần công là một thiếu nữ, tu vi đã đạt tới đỉnh phong trong cảnh giới, chỉ là xung quanh có không ít kẻ địch đồng giai, nên nhất thời không thể thoát đi.
“Sao con ả này mạnh quá vậy? Mới đó đã gϊếŧ chết vài tên rồi. Lăng sư thúc khi nào mới tới đây?” Một lão già biến sắc hỏi kẻ phụ trách truyền tin ở bên cạnh.
Nghe vậy tên đó liền đáp: “Sắp rồi, chúng ta cố giữ chân ả thêm chút nữa, chỉ cần Lăng sư thúc tới bắt được con ả này, chúng ta sẽ được thưởng lớn.”
Cả đám liền dốc sức hơn nữa, nữ tử bị bọn họ bao vây chính là Vân Chi, thương thế trong người chưa khỏi hẳn, lúc này phải toàn lực chiến đấu khiến sắc mặt nàng tái nhợt. Những tên tà sĩ này chính là thủ hạ được ả tà sĩ xấu xí sai đi truy tìm nàng, nay không may bị bọn chúng phát hiện, tất nhiên chẳng bao lâu nữa ả đàn bà đó sẽ tới.
Vân Chi thôi động chín khối hỏa cầu tạo ra từ Đỉnh Xa Bôi, bay tới công kích đám người xung quanh. Hai tay nhanh chóng bắt pháp quyết, hai thanh phi đao bạo phát ngọn lửa hình ưng điểu, bay vòng quanh người, chống đỡ thần thông của đối phương.
Ngay khi tìm thấy cơ hội, nàng liền ném ra nguyên phù hoặc đan bạo, sau đó dùng thế sét đánh diệt sát kẻ địch. Chỉ trong thời gian nửa bữa cơm kể từ khi nàng bị đám người này phát hiện, thì bên bọn chúng đã có bảy tên mất mạng, mà bản thân họ Vân chỉ có chút thương tích ngoài da mà thôi.
Tính chính xác thì hiện tại Vân Chi đã 31 tuổi, nàng đạt tới Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong cách đây khá lâu rồi, theo dự tính thì chỉ cần mất chừng hai năm củng cố cảnh giới, nàng có thể tiến vào giai đoạn trùng kích bình cảnh. Nếu lúc đó có thể thành công thì họ Vân sẽ đột phá Hiển Hóa cảnh trước tuổi 30, được coi là thiên tài thực sự.
Nhưng điều không tưởng đã xảy ra, cái ý vận trên người Vân Chi mấy năm gần đây đã lộ ra là một loại thể chất đặc thù, khiến nàng có thời gian tích tụ ở cực hạn Luyện Nguyên cảnh rất dài. Sư phụ nàng đã nghiên cứu các bí tịch, sau một khoảng thời gian thì mới biết đây là một trường hợp đặc biệt, khiến nàng ta không thể tấn cấp nhanh chóng được.
Vân Chi sẽ phải tích trữ năng lượng tại Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong rất lâu, nhưng sau này một khi đột phá, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn hiện tại gấp vô số lần, hơn nữa trở ngại tại các đại bình cảnh sau sẽ yếu đi. Ở cảnh giới hiện tại lâu cũng không phải chẳng có ích gì, vì năng lượng tích trữ là vô hạn, nên hiện nay thực lực của nàng mạnh hơn gấp mấy lần đồng giai.
Vốn ban đầu đám tà sĩ phụng mệnh truy tìm Vân Chi này có hai mươi người, nhưng hiện nay chỉ còn mười người mà thôi, hơn nữa vẫn đang dần giảm bớt. Chiến lực của nàng khiến mấy lão già nhất trong hội kinh sợ không thôi, nếu một đấu một thì có lẽ chỉ trong ba chiêu, Vân Chi có thể diệt sát được một gã đỉnh phong Luyện Nguyên cảnh.
“Nhật Hồng Viêm Vũ!” Hai luồng hỏa tráo chống đỡ toàn bộ công kích ập tới, sau đó thân ảnh xinh đẹp lao vùn vụt như hỏa sa, tạo lên hư ảnh hỏa diễm nhảy múa, khi tới gần kẻ địch liền tung ra một nhát chém mạnh. Viêm diễm bùng phát, thủ cấp tung bay, Vân Chi nhanh chóng nhảy lên bảo cụ phi hành cấp tốc rời đi, để lại phía sau là 5 gã tà sĩ cùng 15 cỗ thi thể.
“Đám vô dụng các ngươi thật là quá mất mặt!” Một thanh âm lạnh lẽo tức giận vang lên, khiến năm gã tà sĩ nghe thấy không khỏi rùng mình, sống lưng lạnh buốt. Từ phía xa có một thân ảnh ngự khí phóng vọt tới, cảm ứng được kẻ đó, sắc mặt Vân Chi liền trở nên khó coi, cảm giác sợ hãi bất giác bao trùm.
Người vừa tới chính là nữ tử xấu xí họ Lăng, quản sự của một thế lực nhất lưu tại Tà Quốc, lúc này đã bay tới phụ cận thân ảnh Vân Chi, rồi hung hăng tung ra một đòn công kích!
“Thôi, tới lúc hiện diện rồi.” Thanh âm thở dài vang lên, bạch y nam tử đang tàng hình đứng nhìn ở gần đó, liền vung tay bắn ra một hào quang lục sắc. Ngọn kích hắc ám bắn tới thân ảnh Vân Chi, liền bị một thanh mộc kiếm xuất hiện cản lại, cả hai phát nổ giữa không trung.
Nữ tà sĩ họ Lăng tức giận, đảo mắt xung quanh lớn tiếng quát: “Là kẻ nào? Còn không mau lăn ra đây!”
Thân ảnh A DIệt dần dần hiển lộ, khi Vân Chi quay đầu lại trông thấy hắn liền vui mừng kêu lên: “Thúc!”
Nàng vội vàng bay đến bên cạnh hắn, ôm một cánh tay của hắn, A Diệt mỉm cười khẽ gật đầu. Hắn đã đến nơi này được một khoảng thời gian rồi, chỉ là không hiện thân để xem chiến lực của Vân Chi như thế nào thôi, kết quả khiến hắn rất hài lòng.
Ánh mắt nhìn tới ả đàn bà xấu xí ở đối diện, nữ nhân đó lúc này bắn thẳng đôi mắt âm lãnh về phía này, A Diệt hỏi thiếu nữ bên cạnh: “Tại sao hiền chất lại bị con ả đó nhắm tới vậy?”
Vân Chi liền ngoan ngoãn thấp giọng kể lại toàn bộ: “Ban đầu sư điệt bị kẻ gian ám toán nên lạc khỏi đoàn đội, không lâu sau liền bị ả ta trông thấy. Nghe nói ả ta rất ghét những nữ tử có dung mạo không tệ, thường bắt họ về tra tấn rồi gϊếŧ hại, khi thấy sư điệt thì ả ta liền truy đuổi dai dẳng như thể có thù không đội trời chung vậy!”
Nghe xong A Diệt liền cười lạnh, lớn tiếng quát: “Chỉ vì ghen tị với dung mạo của tiểu bối này, mà ngươi truy sát nàng ta thừa sống thiếu chết, quả là một con đàn bà nhỏ nhem, cái bản mặt xấu xí của ngươi phi thường hợp với tính cách của ngươi đấy!”
Gân xanh nổi lên chằng chịt, nguyên lực âm tà bạo phát mãnh liệt, ả ta không thể nghe lọt tai những lời nhạo báng này, phẫn nộ quát lớn: “Tên khốn ngươi muốn chết hả? Hôm nay ta sẽ tra tấn hai thúc đồ nhà ngươi muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong!”
Mắt thấy thân ảnh xấu xí điên cuồng lao tới, A Diệt cười khẩy tiến lên, dùng một lực ôn hòa đẩy Vân Chi ra xa, sau đó không ngần ngại liền thủ thế tiếp chiến. “Nhan thì không sắc, chí thì không khôn, tâm thì không vững, một ả nữ nhân như vậy ta cũng chẳng muốn dây dưa làm gì, không tới mười chiêu sẽ giải quyết ngươi!”
“Khẩu khí thật là lớn, để xem sau khi bị ta hành hạ thì ngươi còn có thể thốt ra những câu đó hay không?” Trước mặt ả ta hiện ra viên ngọc đen thui, bắt đầu bắn ra vô số luồng hắc quang công kích, chứa lực công phá cực lớn.
A Diệt tế ra chuông vàng chặn lại những luồng hắc quang tìm tới, tay còn lại thả ra mười mấy đầu khôi lỗi thú, ra lệnh cho bọn chúng đuổi theo diệt sát 5 tên tà sĩ cấp thấp. Thân ảnh hắn thoắt cái đã đến gần đối phương, chiến đao trong tay vần vũ, khiến huyết khí trong người ả tà sĩ sục sôi như muốn phá thể mà ra.
Cùng là Hiển Hóa cảnh trung kỳ nhưng thực lực giữa hai người cách biệt một trời một vực, sau chừng năm chiêu ả tà sĩ đã sắp không chịu được, khóe miệng chảy máu, nguyên lực hỗn loạn. Búa lớn đập mạnh xuống khiến thân thể ả bị đánh bay xuống mặt đất, bỗng dưng mặt đất rung chấn, như thể có thứ gì đó từ sâu trong lòng đất muốn trồi lên.
“Cho ngươi nếm thử thần thông mới của ta.” Hai tay A Diệt nhanh chóng bấm quyết, hiện tại hắn đã tu luyện tới tầng 3 Đình Bích quyết, tất nhiên sẽ sở hữu thêm một thần thông nằm tại viên mãn tầng 2. Một tay hắn giơ xuống thành trảo, sau đó làm động tác kéo lên, miệng khẽ quát: “Quốc Lâm Khai Thiên!”
Vô vàn cây cổ thụ cao lớn phá đất trồi lên, chiêu thức này không đơn giản là gọi tới cây cối từ dưới lòng đất xuất hiện, mà nó có thể biến nơi hoang tàn này thành một cánh rừng, trở thành tù giam hết thảy kẻ địch.
Ả tà sĩ cho dù cố gắng dùng rất nhiều thủ đoạn muốn thoát thân, vẫn bị vô số dây leo trói chặt, đầy rẫy cành nhọn đâm tới, cả khu rừng như là kẻ thù của ả, đang làm mọi cách gϊếŧ chết ả ta. Tiếng hét thê lương vang lên chói tai, chỉ sau chén trà nhỏ, từ một ả tà sĩ đáng sợ giờ chỉ còn là bãi huyết nhục đặc sệt.
“Bảy chiêu đã hạ sát ngươi.” A Diệt nhìn bãi máu phía dưới mà hờ hững lên tiếng, tay không quên thu lấy nạp giới cùng những bảo cụ rơi vãi ở ngoài. Xong việc hắn liền bay tới phía Vân Chi muốn đưa nàng rời khỏi đây, sắc mặt lạnh lẽo giờ đã trở nên ôn hòa.
Vân Chi vô cùng cả kinh trước thực lực của hắn, hiện tại nàng đang ở giai đoạn chuẩn bị đột phá lên Hiển Hóa cảnh, nên đã tìm hiểu đẳng cấp đó rất kĩ. Nàng biết ả đàn bà xấu xí kia có tu vi trung kỳ trong cảnh giới ấy, vậy mà còn không sống quá mười hơi thở khi giao thủ với A Diệt. Thực lực của A Diệt trong độ hiểu biết của nàng đã tăng lên một mảng lớn, có lẽ ngay cả sư phụ xét về chiến đấu cũng không thể bằng.
Không lâu sau hai sư đồ đã đoàn tụ, Dược Trọng Bình đã xin quản sự hội để Vân Chi được ở trong đan công hội cùng mình, thuận tiện để ông bảo vệ. A Diệt nghe vậy mới an tâm phần nào, sau khi trò chuyện với bọn họ một hồi liền trở về tông môn, trước khi rời đi tất nhiên để lại phù lục bảo mệnh cho Vân Chi.
Thân ảnh bạch y thanh niên phi hành giữa trời với tốc độ rất nhanh, trên đường trở về hắn đã thu thập rất nhiều thông tin về bí cảnh Cận Thiên, hiện tại hắn đã biết được bí cảnh đó sẽ mở ra chính xác vào 3 năm sau. Cầm chiếc lệnh bài lam sắc trong tay, ba năm tới hắn sẽ tăng lên thực lực nhiều nhất có thể, để đủ sức kiếm được đại cơ duyên trong bí cảnh đó.