Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đứng hình tại chỗ, bầu không khí im ắng bị phá vỡ bởi tiếng ngồi nhanh xuống hồ của nữ tử kia, sau đó thanh âm có vẻ thất thố vang lên: “Tại sao ngươi vào được nơi này?”
A Diệt lúc này cũng đã chấn tĩnh lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm thân ảnh giữa hồ kia, tuy hơi nước dày đặc, xung quanh còn có một tòa pháp trận nhỏ che chắn, nhưng nhãn quang của hắn vẫn có thể nhìn thấy từng nét đường cong mê người. Hắn tùy ý đáp: “Đi bừa là tự vào được nơi đây thôi, chẳng lẽ các hạ có thể vào được nơi này, còn những người khác thì không thể?”
Nữ tử kia bấy giờ mới lấy lại được bình tĩnh, ngữ khí chấn tĩnh hơn rất nhiều: “Những thông đạo ngẫu nhiên xuất hiện liên thông tới nơi đây, thường tồn tại trong các khe đá bí ẩn khó tìm, không ngờ các hạ lại có thể tìm thấy. Xem ra các hạ đã phá vỡ một ngõ cụt nào đó, mới có thể tiến vào đây nhỉ?”
“Nguyên hữu dự liệu như thần, cho tại hạ hỏi nguyên hữu sao lại có thể thoải mái tắm ở nơi đây vậy? Phải biết chúng ta đang ở bên trong vùng hiểm địa Nhân Cổ đó.” A Diệt đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh, lên tiếng hỏi.
Nữ tử kia đang dần lui vào bờ tại phía đối diện, lúc này nàng đã nhìn rõ hơn kẻ vừa mới tới, nàng không trả lời câu hỏi của hắn mà lại hỏi hắn một câu khá ngớ ngẩn: “Các hạ là nam hay nữ vậy?”
Khóe mắt tuấn mỹ nam tử khẽ giật, hắn chỉ hỏi chuyện bình thường mà lại bị đối phương xúc phạm như vậy, khiến bản thân có chút khó chịu. “Mắt của các hạ có vấn đề sao? Tại hạ tất nhiên là nam tử hàng thật giá thật rồi, nếu các hạ không tin thì để ta chứng minh!”
Hắn liền cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài, nhanh chóng nhảy xuống dưới hồ tiến nhanh tới phía nữ tử kia, gương mặt lộ ra nét cười lạnh. Nữ tử lại bị hắn khiến cho thất thố vội hô: “Được rồi ta tin ta tin, các hạ xin dừng bước đừng có tiến thêm nữa, tuy thϊếp thân là nữ tử chân yếu tay mềm nhưng cũng không chịu để người khác trêu đùa đâu!”
Lời vừa dứt, quanh hồ liền hiển hóa ra vô số khối pha lê sắc nhọn, lơ lửng giữa không trung chĩa đầu nhọn về phía A Diệt. Thấy vậy hắn liền dừng lại, bề ngoài vẫn còn vẻ trêu đùa nhưng trong lòng đang đề cao cảnh giác. Chợt hắn như cảm thấy gì đó vội cúi đầu nhìn làn nước dưới hồ, sắc mặt như hiểu ra liền nở một nụ cười thỏa mãn.
“Đây chẳng phải là Thiên Tủy Linh Tuyền sao? Một loại dị thủy đại bổ cho nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh, có thể giúp tu hành giả cấp tốc tăng tu vi mà không để lại di chứng gì. Xem ra thời gian qua các hạ đã hưởng rất nhiều lợi từ cái hồ này nhỉ.” A Diệt vừa nói vừa đưa tay vân ve làn nước trong hồ, hắn không kìm được mà tươi cười ra mặt.
Tiếng mặc quần áo vang lên, vì tòa pháp trận bao quanh nữ tử kia đã được điều chỉnh tối màu lại, nên lúc này A Diệt cũng chẳng nhìn thấy chút cảnh đẹp gì. Không lâu sau tòa tiểu trận được thu lại, lộ ra thân ảnh một nữ tử xinh đẹp, nàng đáp lời hắn: “Cũng chỉ là giúp thϊếp thân giảm bớt đi vài năm tu luyện mà thôi, không tính là đại thu hoạch.”
Trước mắt hắn là một nữ tử có dung mạo xuất chúng, ngũ quan tinh tế, dáng người cao ngất, làn da mịn màng. Nàng ta để tóc dài rẽ ngôi ở giữa, còn cài lên rất nhiều trang sức bằng pha lê, khí chất dịu dàng năng động. A Diệt nhìn từ cái cổ như dòng thác nước chảy xuống núi non trập trùng, rồi lại đưa mắt xuống thấp hơn, nhìn chiếc váy màu đen xẻ tà, khoe ra cẳng chân trắng nõn.
Thấy mắt đối phương cứ đảo lên đảo xuống trên người mình, không còn quan tâm gì xung quanh nữa, nữ tử này nhíu mày lên tiếng: “Các hạ có phải nhìn thϊếp thân hơi nhiều rồi không?”
Nghe vậy họ Diệt mới vội đưa mắt đi chỗ khác, cũng đã khá lâu rồi hắn chưa trông thấy ai đẹp như vậy nên mới muốn nhìn nhiều một chút. Ở vùng đất này, chỉ có thiếu nữ với đôi mắt kì dị, sống trong Thanh Khư cung mới có thể so sánh dung mạo với nữ tử trước mặt. Chỉ là thiếu nữ đó ăn mặc quá kín đáo, mà lúc đó hắn đang là kẻ trộm nên không có tâm tư ngắm mỹ nhân.
Giờ đang có chút thời gian thoải mái, mà mỹ nhân trước mắt lại ăn mặc khiêu gợi như vậy, nên hắn mới nổi tính muốn ngắm nhiều chút. Thấy hắn có chút thất thố, nữ tử kia che miệng cười rồi nói: “Nếu các hạ thích sắc đẹp như vậy, thϊếp thân khuyên các hạ nên sắm một chiếc gương lớn, sau đó ngắm nhìn chính dung mạo mình trong gương, không hề thua kém các đại mỹ nhân đâu.”
A Diệt không tranh cãi với nữ tử kia, hắn lấy ra trận kỳ rồi chuẩn bị dựng lên pháp trận phòng ngự bao quanh nửa bên này hồ nước, để bản thân có thể an tâm ngâm mình, hấp thụ tinh hoa trong Thiên tủy linh tuyền.
Nữ tử kia ngồi xuống tại bờ hồ, hai cái chân dài trắng không tì vết khẽ vung vẩy nước trong hồ, đưa ánh mắt đẹp nhìn hắn hỏi: “Không biết quý tính đại danh của các hạ là gì? Có thể đạt tới tu vi bậc này thường không phải hạng vô danh, hơn nữa còn lành lặn sau vài ngày tầm bảo bên trong vùng hiểm địa này nữa.”
A Diệt mở miệng định nói lên danh tính như thường lệ, nhưng chợt nhớ ra bản thân đang trong trạng thái ma tu, nếu sau này chuyện hắn có thể sử dụng hai loại sức mạnh khác hoàn toàn nhau bị lộ ra, không rõ có nguy cơ gì không. Hắn suy tư rồi đáp: “Tại hạ họ Diệt, tên thì không đáng nhắc tới, nói ra các hạ cũng chẳng biết đâu.”
Không hiểu sao nghe hắn nói vậy nữ tử kia lại có chút nét giận trên gương mặt tuyệt sắc, thanh âm lạnh đi vài phần: “Nếu các hạ đã không thích để lộ danh tính cũng có thể hiểu được, nhưng đâu cần thiết phải lấy họ Diệt để làm giả chứ?”
Nam tử sắc mặt khó hiểu nhìn tới nàng ta mà hỏi: “Ý các hạ là sao?”
Thấy vẻ mặt hắn, nữ tử này thử hỏi dò: “Các hạ là tộc nhân của Diệt đại thế gia sao?”
Nghe vậy tên thanh niên có chút suy tư rồi đáp: “Không liên qua, tại hạ chỉ là một tán tu sơn rã mà thôi, đâu có thuộc gia tộc lớn đó.”
Câu trả lời của hắn khiến nữ tử này sững sờ, vẻ tức giận đã tiêu biến hoàn toàn. Ban nãy hắn xưng họ Diệt, nữ tử này còn tưởng đối phương giả danh người của Diệt gia, hoặc là biết nàng là tộc nhân Diệt gia nên cố tình nói vậy để trêu tức, nhưng hiện tại trông sắc mặt hắn thì đúng là không phải đang nói đùa.
Nàng ta có chút nghĩ ngợi, ngoại trừ Diệt đại thế gia thì khắp Loạn Thú Vực không còn một gia tộc tu hành họ Diệt nào nữa. Giới phàm nhân có không ít, nhưng số người họ Diệt trở thành được nguyên sĩ không có nhiều, đặc biệt là đạt tới cảnh giới này càng không có một ai. Nay không biết từ đâu lòi ra một tên họ Diệt, mà đã có tu vi đạt đỉnh Hiển Hóa cảnh.
Nữ tử đó mỉm cười giới thiệu: “Thϊếp thân tên Diệt Phỉ Thúy, là tộc nhân Diệt gia, không ngờ hôm nay lại gặp một người không cùng tộc mà cùng họ ở nơi đây, không biết nên nói sao nữa.”
A Diệt lúc này đã dựng xong tòa pháp trận phòng ngự, hắn có chút ngơ ngẩn trước nụ cười khiến trăm hoa đua nở của nữ tử kia, nhưng rất nhanh đã chấn tĩnh lại. Chỉ tùy ý lên tiếng: “Thì ra Phỉ Thúy các hạ là thiên chi kiêu nữ của Diệt đại thế gia, xem ra phúc phận của tại hạ không nhỏ, có thể gặp được thiên kiêu bậc này.”
Nữ tử kia không ngại mà gật đầu đón nhận lời khen của hắn, sau đó tò mò hỏi: “Tu vi các hạ đã đạt tới đỉnh phong rồi, Thiên tủy linh tuyền đâu còn tác dụng nữa, tại sao các hạ lại có ý định ngâm mình?”
A Diệt bấy giờ đã ngồi xếp bằng giữa hồ, xung quanh có một tòa kết giới nhỏ rất chắc chắn, hắn lấy cớ đáp: “Căn cơ tại hạ chưa hoàn toàn ổn định, các hạ cũng biết ma tu bọn ta lên cấp rất nhanh nên thường ít khi củng cố tu vi mà, nay nhân dịp có thứ đại bổ này tại hạ không thể nào bỏ lỡ được.”
Trước khi khiến tòa kết giới tối màu để nữ tử kia không nhìn thấy hắn nữa, A Diệt liền trêu một câu: “Nếu tại hạ nói ma công bản thân tu luyện trước nay luôn cần hấp thu nguyên âm của nữ tử, thì Phỉ Thúy các hạ có sợ không? Hiện tại ở nơi đây chưa có lối ra, mà các hạ lại là mỹ nhân kinh diễm như vậy, lỡ tại hạ không kiềm chế được mà ra tay thì sao?”
Trong tay Phỉ Thúy xuất hiện một thanh kiếm pha lê, nàng ngắm nghía nó rồi mỉm cười đáp: “Hiển Hóa cảnh đỉnh phong cũng có phân chia mạnh yếu, nếu các hạ dám động thủ, thì thϊếp thân cũng muốn xem thử là thần thông của mình lợi hại, hay ma công của các hạ hơn một bậc. Nếu như thϊếp thân tài không bằng người, thì nguyện để các hạ lấy đi lần đầu!”
Thấy sắc mặt tự tin cùng chiến ý dâng trào trong khóe mắt đối phương, A Diệt không nói gì thêm mà thôi động kết giới che đậy tầm nhìn, đồng thời che đậy luôn âm thanh cùng khí tức. Hắn có thể cảm giác được nữ tử kia còn rất trẻ, chắc tuổi tác không hơn bản thân hắn là bao, nên hiển nhiên tư chất nàng cực cao, hơn nữa còn sở hữu Linh nguyên mạch thần thông, vì thế không tự tin mới là lạ.
Lúc này hắn gác chuyện của mỹ nhân kia sang một bên, mái tóc đã trở lại màu đen, nguyên lực thuần túy hiển lộ, bắt đầu điên cuồng hấp thu dịch thủy xung quanh. Vì lượng bổn nguyên cần làm đầy tại hậu kỳ có số lượng rất lớn, mà các loại đan dược hắn dùng dần kém đi tác dụng, nên đến hiện tại hắn mới làm đầy được sáu phần mười bổn nguyên lực mà thôi.
Thiên tủy linh tuyền trong hồ tuy đã giảm bớt tinh hoa vì bị Diệt Phỉ Thúy hấp thu qua, nhưng vẫn có tác dụng cấp tốc tăng tiến tu vi rất tốt. Lực bổn nguyên trong Nguyên cầu của A Diệt đang đầy lên với tốc độ rất nhanh, thân ảnh hắn bất động đàm tọa giữa lòng hồ.
Chương 292: Cách thoát
Giữa hồ linh tuyền bốc lên đầy hơi nước, một thân ảnh thình lình đứng thẳng dậy, hắn sảng kɧoáı ©ảʍ ứng lượng nguyên lực trong người mình, hiện giờ đã cao hơn trước rất nhiều. Cúi đầu xuống nhìn nước dưới hồ trong veo, tinh hoa đã bị hấp thu sạch sẽ, hắn ta không khỏi cảm thấy chút mất mát.
Sau gần mười ngày tu luyện tại đây, lực bổn nguyên của hắn đã đầy được hơn chín phần, số lượng này nếu hắn tu hành bình thường mà không có nhiều tài nguyên hỗ trợ, chắc chắn phải mất trăm năm không nghi ngờ.
Trong lòng A Diệt cảm thấy mất mát vì tinh hoa trong hồ nước đã bị hắn hấp thu sạch sẽ, không thể sử dụng thêm. “Nếu Thiên tủy linh tuyền này không phải từng bị Diệt Phỉ Thúy dùng qua, thì có lẽ tinh hoa trong đó đủ để ta đạt tới đỉnh phong, tiếc thật đấy.”
Hắn cũng chỉ có thể than vãn trong lòng mà thôi, chứ giờ chẳng lẽ bắt nữ tử kia nôn toàn bộ tinh hoa đã hấp thu từ cơ thể ra. Tuy có phần nắm chắc đánh bại được nàng, nhưng hắn cũng không rảnh hơi tự nhiên kiếm thêm việc vào người. Chỉ khi hai bên nổi lên tranh đoạt bảo vật, hoặc nữ tử kia có sát ý nặng với hắn, thì hắn mới dốc sức ra tay mà thôi.
Trận pháp được dỡ bỏ, A Diệt khá là ngạc nhiên khi nữ tử Diệt gia vẫn còn ở đây, hắn liền hỏi: “Suốt thời gian qua chưa từng có thông đạo xuất hiện để các hạ ra ngoài sao?”
Nàng ta đang ngồi xếp bằng tu luyện trên một bồ đoàn bằng pha lê óng ánh, nghe hắn hỏi liền mở mắt ra, mỉm cười trả lời: “Đã có hai thông đạo lần lượt xuất hiện rồi, nhưng một mình ra ngoài khá là nguy hiểm, nên thϊếp thân chờ các hạ để cùng nhau xuất ngoại.”
Thấy sắc mặt nghi vấn của hắn, nàng liền lấy ra ba tấm ngọc bài đã bị vỡ vụn, giơ lên cho hắn thấy, rồi nói tiếp: “Lần này tiến nhập nơi đây cùng thϊếp thân còn có bốn vị đồng tộc khác, nhưng hiện tại đã có ba người mất mạng rồi, khiến thϊếp thân quan ngại không ít. Các hạ không lẽ muốn đẩy một nữ tử chân yếu tay mềm ra ngoài chịu chết sao?”
A Diệt chẳng biết nói sao, hắn nhảy lên bờ, luồng ma lực bạo phát sấy khô y phục, rồi bắt đầu đi vòng quanh sơn động này. Chốc lát sau vì không kìm được nên thử công kích lên vách đá, kết quả chỉ khiến vách đá lõm vào một lỗ nhỏ, có chút đá vụn rơi ra.
Lúc này hắn mới mở lời đồng ý tạm thời đồng hành cùng nữ tử kia, hắn biết sau gần mười ngày qua bên ngoài có lẽ càng thêm nguy hiểm rồi, những tu hành giả tầm bảo tại đó chắc cũng đã ngã xuống không ít. Giờ có thêm một kẻ thực lực không kém đi cùng, sẽ đảm bảo hơn phần nào, dù sao chuyện vừa tầm bảo vừa đề phòng nữ tử hắn không phải chưa từng trải qua.
Phải tới ngày hôm sau mới có thêm một thông đạo xuất hiện, hai người cùng lúc tiến vào vòng xoáy không mấy ổn định đó, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện tại một khe đá chật hẹp. Đứng trong khe đá có hơi kẹp sát người, A Diệt không rời mắt nổi khỏi bộ núi đôi của Phỉ Thúy lúc này đang bị vách đá ép chặt, nàng đang khó chịu bị kẹt ngay kế bên mình.
“Nhiều lúc to quá cũng khổ.” Trong lúc hắn đang nghĩ thầm, thì nữ tử kia đã nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng có chút bất mãn nói: “Cả ngày vừa qua các hạ nhìn còn chưa đủ sao? Mau phá khe đá này rộng ra, nếu không chúng ta bị kẹp chết mất.”
“Xin lỗi.” Hắn lên tiếng nhận lỗi nhưng nét mặt vẫn tươi cười, một nam một nữ thôi động quang tráo bao quanh thân thể, sau đó liên tiếp bắn ra năng lượng oanh kích hai bên vách đá. Một bữa cơm thời gian sau, tại ngõ cụt vô danh nào đó đột nhiên vách đá nứt toác rồi đổ sụp, hai thân ảnh trẻ tuổi nhanh chóng bước ra, ai nấy đều không khỏi thở phào một hơi.
Họ chậm rãi phi hành theo con đường trước mặt, cuối cùng đi đến một gian thạch thất trông giống như được tu hành giả dựng nên. Nơi đây có rất nhiều giá sách, cất chứa vô số điển tịch, còn có nhiều bức vẽ hình thù nhân loại kì dị, được treo khắp nơi tại bốn bức tường.
“Dường như từ thời cổ xưa có tu hành giả bị mắc kẹt tại nơi này, nên dựng lên gian thạch thất để ghi lại những trải nghiệm cuối đời của bản thân.” Phỉ Thúy đảo mắt xung quanh rồi lên tiếng. Nghe vậy A Diệt quay đầu lại hỏi: “Các hạ có thể đọc hiểu những kí tự này sao?”
Họ Diệt nữ tử cười đáp: “Đây là một loại chữ cổ trong giới phàm nhân từ hơn ngàn năm trước tại Thú Loạn Vực này, thϊếp thân từng học qua hơn mười loại ngôn ngữ, trong đó rất may có loại này.”
“Đây là ngọc giản chứa khá chi tiết cách dịch loại chữ cổ ở nơi này.” A Diệt đưa tay bắt lấy khối ngọc giản mà đối phương ném tới, sau khi kiểm tra hắn mới nhận ra học thêm một thứ tiếng không hề dễ dàng, cho dù tư duy cùng trí nhớ của nguyên sĩ rất cao, cũng phải mất vài bữa nửa tháng mới có thể đọc hiểu toàn bộ.
Vì chưa được xóa nạn mù chữ, nên hắn phải đi theo ngay phía sau Phỉ Thúy để nghe nàng ta dịch, bởi vì những gì được ghi tại nơi đây rất quan trọng. Cách an toàn nhất để có thể thu được bảo vật giá trị kinh thế, hay phương pháp có thể thoát khỏi vùng hiểm địa này, tất cả đều được ghi đầy đủ.
Các hình vẽ con người kì dị treo trên tường, chính là phác họa những sinh vật bí ẩn tại vùng hiểm địa này. Sau khi biết thông tin đó, A Diệt liền tỉ mỉ quan sát các bức vẽ, thì ra bọn chúng tuy có hình dạng giống nhân loại, nhưng trông lại đáng sợ như thi quỷ vậy.
Những sinh vật này đều là các tu hành giả từ thời xưa, khi tiến vào nơi đây tầm bảo mà không thể thoát ra nổi, sau đó biến dị mà thành. Nơi đây có một loại bóng đêm kì bí, một khi có tu hành giả mạnh mẽ bị nó nuốt chửng, người đó sẽ biến thành những sinh vật đáng sợ này. Bọn chúng yếu nhất cũng có tu vi bán bộ Bỉ Ngạn cảnh, những tên mạnh chắc chắn là Bỉ Ngạn cảnh chân chính.
Hai người rất nhanh đã ghi nhớ kĩ những ưu nhược điểm của loại sinh vật kia. Sau đó chú tâm tìm hiểu cách để có thể thoát khỏi nơi đây, rất nhanh họ đã phát hiện được cuốn điển tịch ghi về điều đó.
Phỉ Thúy đọc cuốn sách trong tay mà suy tư nói: “Ở đây ghi là mỗi khi hiểm địa có lượng lớn tu hành giả xâm nhập, thì những người đó cần lấy đi ba món đồ có chứa ánh sáng tinh điểm, mới có một con đường ra để họ thoát khỏi nơi đây.”
“Hiện tại quanh hiểm địa Nhân Cổ đã bị bao bọc bởi một lớp năng lượng bóng tối, bên ngoài không thể nhìn thấy, càng không thể tiến vào, giống vậy người bên trong cũng không thể đi ra.”
Nghe vậy A Diệt cũng chẳng biết nên tìm những vật đó ra sao, hắn nói: “Trước khi tới chỗ các hạ thì tại hạ đã có thu hoạch coi như không tệ, nhưng trong những vật phẩm đó không hề có chứa thứ ánh sáng tinh điểm gì cả.”
Phỉ Thúy trầm ngâm rồi nói: “Một vị đồng tộc với thϊếp thân có thu được một gốc tuyệt phẩm linh dược, vậy mà cũng không có thứ ánh sáng ấy. Chứng tỏ những vật có thể chứa loại ánh sáng này cực kỳ chân quý, giá trị còn cao hơn linh dược tuyệt phẩm.”
Sau khi nghiên cứu đầy đủ, hai người rời khỏi gian thạch thất này, theo tấm bản đồ đã tìm được mà tiến sâu vào trung tâm vùng hiểm địa. Theo những gì ghi trong điển tịch, càng vào sâu sẽ càng có nhiều vật chân quý, những vật chứa ánh sáng tinh điểm chắc chắn chỉ có ở khu vực đó.
Tất nhiên càng vào sâu sẽ càng có nhiều sinh vật mạnh, nhưng điều đó không thể khiến họ chùn bước, vì đối với họ sinh vật bán bộ hay chân chính Bỉ Ngạn cảnh cũng chẳng khác nhau là mấy, tùy ý vài đòn cũng có thể đánh chết hai người.
Không lâu sau họ phát hiện một gốc linh dược thượng phẩm tại một mảnh dược điền, một loại chủ dược luyện những đan dược giúp đột phá lên Bỉ Ngạn. Phỉ Thúy không còn vẻ cười đùa, nàng nhìn thẳng A Diệt mà nghiêm túc đề nghị: “Chia đôi, được chứ?”
“Quyết như vậy đi.” A Diệt gật đầu đồng ý. Nếu lúc này hai người họ còn vì tranh đoạt gốc linh dược kia mà gây tổn thương hòa khí, không thể tiếp tục hợp tác, thì được không bù mất, nên tất nhiên phải làm sao cho cả hai đều được lợi ích.
Suốt ba ngày sau đó hai người vẫn chưa gặp thêm một tu hành giả nào khác, dù là yêu thú hay nhân loại cũng không thấy nổi một ai. Ngược lại vật phẩm giá trị thu hoạch được thêm vài món, vì tiến vào cáng sâu thì tất nhiên đồ tốt càng nhiều.
Họ cũng không sợ có sinh vật kì dị ở gần, giờ đây họ đã biết cách để tránh bị bọn chúng phát hiện, đó là thu liễm toàn bộ khí tức cùng thần niệm, biến bản thân giống như phàm nhân, như vậy có thể thoải mái đi qua vùng bóng tối đen thui mà không bị đám sinh vật phát hiện.
Đám sinh vật ấy bị mù, chúng cực kỳ nhạy cảm với các loại năng lượng phát ra từ thân tu hành giả, nên những kẻ tầm bảo tại đây mới luôn bị chúng tìm tới. Đó là lý do tại sao nơi đây có không ít các loài động vật thông thường, nhưng ma thú thì lại rất hiếm, vì phần lớn đều đã bị những sinh vật kì dị kia tiêu diệt.
Thử thách thực sự đã tới, tại khu vực cận trung tâm vùng hiểm địa, có một nơi cực kỳ rộng lớn, trên trần cao có vài ba vật phẩm phiêu phù, hai người có thể trông thấy bên trong mỗi vật phẩm đó có thứ gọi là ánh sáng tinh điểm.
Nhưng cái quan trọng là phía trên cao các vách đá, có vô số tổ ma thú, hầu hết đều là loại phi cầm.
Bọn chúng chắc chắn là thủ hộ thú tại nơi đây, mà một khi thấy hai người bay lên muốn lấy bảo vật, chúng sẽ xông ra ngăn cản, chiến đấu tất nhiên không thể tránh khỏi. Nhưng dư uy của trận chiến chắc chắn sẽ khiến đám sinh vật kì dị sẽ cùng nhau kéo tới!
Chương 293: Lối thoát
Một quang điểm phiêu phù giữa không trung, đột nhiên có ba đòn công kích bắn tới, mạnh mẽ phá vỡ lớp quang tráo bao bọc bên ngoài, khiến vật phẩm bên trong quang điểm rơi xuống. Một kẻ giơ tay bắt được món đồ đó, hắn cùng hai thân ảnh bên cạnh nhanh chóng phi hành rời đi, theo sau là cả đàn ma thú gào thét truy đuổi.
Nhìn một khối ngọc trắng tinh khiết trong tay, thanh niên anh tuấn Nguyên Tước kinh hãi lên tiếng: “Vậy mà là Tấn Dược Ngọc, hèn gì lại là vật được chứa ánh sáng tinh điểm, chân quý bậc này bên ngoài có tiền cũng không mua được đâu.”
Hai người đang phi hành kế bên hắn nghe vậy cũng không khỏi kinh ngạc xen lẫn vui mừng, Tấn Dược Ngọc dùng để dung nhập vào trong đan dược cao giai, giúp công dụng của đan dược đó tăng lên gấp hai đến ba lần! Nhưng hiện giờ ba người không có thời gian ăn mừng, vì phía sau họ là cả đàn phi cầm ma thú đang truy sát.
“Có chắc chắn là chỉ cần ba vật có chứa ánh sáng tinh điểm như vậy bị lấy đi, thì lối ra sẽ xuất hiện không?” Nguyên Tước quay đầu sang hỏi thiếu nữ dễ thương bên cạnh. Nàng ta cố dịch những dòng chữ cổ trong cuốn điển tịch trên tay, rồi đáp: “Trong này ghi là như vậy, còn thật hay không thì muội cũng không biết.”
Gã trung niên đầu trọc lên tiếng: “Chúng ta tốn bao công sức rình rập mới nắm được cơ hội cướp đi một vật, giờ còn bị cả đàn súc sinh truy sát, chắc chắn không thể làm gì thêm. Hai vật nữa chỉ mong đám nhân loại có thể đoạt được, có lẽ chúng sẽ không vô dụng tới mức không kiếm đủ đâu.”
Ba người vừa bay ra khỏi lối đi khá nhỏ, liền chạm trán một sinh vật kì dị, phía sau rậm rạp ma thú đang lao tới. Thanh niên Nguyên Tước liền xoay người bay đi đón đầu đám ma thú hung hãn ấy, sau đó hắn gồng mình rồi gầm lớn, toàn thân bạo phát ra luồng yêu lực diễm sắc dữ dội, hư ảnh một đầu Chu Tước khổng lồ xuất hiện!
Uy áp của yêu thú mang huyết mạch đỉnh cao phát tán, khiến đám ma thú phi cầm cảm ứng được liền run rẩy từ tận sâu trong linh hồn, hoảng loạn thất sắc, nhiều đầu rơi rụng xuống quỳ mọp dưới mặt đất!
Không còn ma thú truy đuổi, cả ba người vội đáp xuống đất, nhanh chóng thu liễm toàn bộ khí tức cùng thần niệm, sau đó như người mù mà đi xuyên qua khu vực bị bóng tối bao phủ. Cách nhóm bọn họ không xa là sinh vật kì dị đang mịt mù, vì nó không còn cảm ứng được ba khí tức hấp dẫn nữa, chỉ còn một đám ma thú mà nó không thích ăn cho lắm thôi.
Cơn sợ hãi qua đi, bầy phi cầm này không hiểu sao vừa rồi bản thân lại cảm thấy kính sợ, cả đám liền tiếp tục vỗ cánh bay lên, truy đuổi theo hướng ba thân ảnh rời đi. Ba yêu thú hình người lúc này vừa chạy ra khỏi phạm vi bóng tối bao phủ, ai nấy vội vàng nhảy lên bảo cụ phi hành cấp tốc phóng đi, phía sau họ ngoài đám ma thú thì đã có thêm một sinh vật truy đuổi.
Cách đó mấy chục dặm, tại một địa phương rộng lớn, có hai thân ảnh một nam một nữ cũng đang nhắm đến quang điểm trôi nổi. Nữ tử tên Phỉ Thúy lên tiếng: “Diệt huynh, lớp quang tráo bảo vệ những bảo vật đó rất rắn chắc, chúng ta phải dốc sức công kích mới có thể phá vỡ được một món trong thời gian ngắn.”
“Trong mấy vật trên kia có một món đem lại cảm giác hấp dẫn đối với thϊếp thân, vì vậy mong rằng Diệt huynh sẽ ra tay tương trợ, xong việc thϊếp thân nguyện ý dùng nguyên thạch thượng phẩm để cảm tạ.”
Sau khi suy tư một hồi, A Diệt mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý, bởi vì hắn cũng không nắm chắc có thể một mình phá vỡ được lớp bảo vệ của những bảo vật đó trong vài nhịp thở. Hiện tại cũng chưa biết bên trong những quang điểm đang trôi nổi đó là thứ gì, nên hắn mới đồng ý hỗ trợ nữa tử này lấy vật nàng mong muốn.
Một khi nàng ta lấy được bảo vật về tay rồi mở ra xem, nếu thứ đó có tác dụng lớn với hắn, thì hắn cũng không ngại cưỡng nhân đoạt bảo. Hiện tại một khi hắn không tiếc tiêu hao mà sử dụng toàn bộ nội tình của bản thân, thì trong cảnh giới Hiển Hóa không ai là đối thủ, có thể xưng vô địch dưới Bỉ Ngạn.
“Nếu các hạ đã có thù lao hậu hĩnh như vậy, thì tại hạ sẽ dốc sức hỗ trợ. Nhưng tại hạ có thêm một điều kiện, đó là nếu thời gian tới còn có cơ hội khác, thì các hạ cũng phải ra tay hỗ trợ tại hạ đoạt lấy một bảo vật chứa ánh sáng tinh điểm như vậy.” A Diệt nói lên yêu cầu.
Phỉ Thúy tất nhiên gật đầu đồng ý, cả hai bắt đầu tập trung tinh thần, nhắm thẳng tới mục tiêu mà nàng ta chỉ định. Khoảnh khắc đám phi cầm không chú ý nhất, chính là lúc hai thân ảnh nhanh như thiểm điện tức thì bắn lên. Những đòn thần thông mạnh mẽ gào thét công kích tới một quang điểm tử sắc, chưa đầy chén trà nhỏ lớp quang tráo bao bọc món bảo vật đã vỡ vụn!
“Gào!” Bầy ma thú gầm lớn, đôi cánh to lớn dang rộng ra mạnh mẽ vô liên hồi, rậm rạp phi cầm phóng tới phía hai người. Diệt Phỉ Thúy bắt lấy món đồ rơi ra từ quang điểm, sau đó cùng A Diệt cấp tốc bay đi, kéo theo cả gia phả ma thú truy sát.
May mắn cho Phỉ Thúy là món bảo vật nàng vừa lấy được, có công dụng tăng phúc thần thông trong một vài loại công pháp cao giai của nữ tu, không hề có tác dụng gì đối với tên nam tử bên cạnh nàng. Nếu không sau khi chạy khỏi đám bám đuôi kia, thì không biết nữ tử này sẽ bị hắn cưỡng bức thành cái dạng gì.
Giống như đám người Nguyên Tước, đôi trai xinh gái đẹp này cũng đang phải vội vã bỏ chạy, đám phi cầm theo sau gầm thét thu hút sinh vật kì dị gần đó đi tới. Qua một canh giờ, sau bao nỗ lực chạy trốn, cả hai đã cắt đuôi được không ít ma thú, bay tới một khu vực rộng lớn khác.
Vừa hay khu vực này cũng có vài quang điểm đang trôi nổi, mà nhìn xung quanh có vẻ như đã từng có kẻ đoạt bảo ở đây, nên còn rất ít ma thú thủ hộ. “Phỉ Thúy các hạ, lúc này không tranh thủ lấy thêm vật có chứa ánh sáng tinh điểm thì còn đợi đến khi nào nữa. Nếu các hạ dốc sức hỗ trợ, thì tại sẽ không cần thù lao trong lần trước.”
“Nếu Diệt huynh đã nói vậy thì thϊếp thân cung kính không bằng tuân mệnh, vừa hay đỡ tốn của thϊếp thân vài khối thượng phẩm nguyên thạch.” Nàng ta mỉm cười đáp, cả hai cùng nhau bắn nhanh tới phía một quang điểm, như đã làm trước đó mà tiếp tục phát huy, thẳng tay công kích lên một quang điểm mang lục sắc.
A Diệt muốn làm liều như vậy, bởi vì từ khi bay đến khu vực này, nguyên lực trong người hắn đã bị hấp dẫn bởi vật bên trong quang điểm màu lục kia, khiến hắn muốn đoạt đến tay cho bằng được. Sau khi lấy được vật trong quang điểm, hai người lại tiếp tục phi hành bỏ chạy, đám ma thú truy đuổi phía sau đang ít chợt đông lên trông thấy.
Nhìn thấy quyển trục lục sắc trong tay người bay kế bên, Phỉ Thúy tỏ ra vẻ mặt tiếc nuối nói: “Là công pháp mộc thuộc tính, tuy chắc chắn phẩm chất rất cao nhưng tiếc là không hợp với ma lực của Diệt huynh, sau khi rời khỏi đây cũng chỉ có thể đem bán mà thôi.”
“Không sao đâu, đem đến những bí hội dùng vật đổi vật, có lẽ tại hạ sẽ nhờ vào nó mà kiếm được thứ mình cần.” A Diệt tỏ vẻ không vấn đề gì lên tiếng, lật tay cất quyển trục vào nạp giới, trong lòng thì vui mừng không thôi, nhưng vẫn có thể đè ép không để lộ ra ngoài sắc mặt.
Đột nhiên có một đoạn tin tức, truyền vào trong đại não của toàn bộ tu hành giả còn sống sót, bên trong vùng hiểm địa Nhân Cổ này. Đoạn tin tức đó chính là địa điểm có lối ra, hiện giờ đã dần khai mở, để các tu hành giả thoát khỏi nơi tràn ngập cơ duyên cùng nguy hiểm này.
Phỉ Thúy bất bình lên tiếng: “Sao lại xa nơi đây vậy chứ? Từ đây muốn tới đó còn không biết phải bay ngang qua bao nhiêu tên sinh vật kì dị nữa. Chúng ta là người lấy được những hai vật chứa ánh sáng tinh điểm, đáng lẽ ra phải cho lối ra ở gần vị trí hai ta mới đúng!”
A Diệt cũng chỉ biết cười khổ, ngay vừa rồi hai người còn vui mừng, vì không nghĩ đã có thêm một kẻ lấy được vật chứa ánh sáng tinh điểm, để làm đủ con số ba món. Vậy mà khi lối ra xuất hiện, lại là ở vị trí gần như đối lập với hướng này, xa những hơn trăm dặm, không biết phải bay qua bao nhiêu khu vực nguy hiểm.
Trong khi hai người còn đang hậm hực cảm thấy vô lý, thì dị biến bỗng phát sinh!
Trần đá nứt toác rồi sập xuống, từ phía trên có một sinh vật rơi xuống mặt đất, chắn đường bay của hai người họ Diệt. A Diệt cùng Phỉ Thúy đã lường trước những tình huống nguy hiểm nhất, nên lúc này cả hai không ai hoảng, liếc mắt nhìn nhau rồi gật nhẹ đầu một cái.
Nguyên phù cấp Hiển Hóa cực hạn được tế ra rồi lập tức thôi động, cả hai kết hợp uy năng của nguyên phù cùng với thần thông của bản thân, nhanh chóng diệt sát được bao nhiêu ma thú thì hay bấy nhiêu.
Sau đó lấy ra một loại cỏ đặc thù mà mấy ngày nay họ đã thu thập được không ít, ném rơi vãi khắp nơi xung quanh, rồi đốt loại cỏ này cháy lên tạo ra một thứ khói đặc biệt. Ở trong khu vực khói mù bao phủ này, mọi năng lực thần thông của tất cả sinh linh bất phàm đều bị giảm mạnh, gần như mất đi sức mạnh mà bản thân nắm dữ.
Thứ bóng tối khiến mắt của nguyên sĩ cũng không nhìn được, giờ đã không còn tác dụng. Sinh vật kì dị kia không còn khả năng di chuyển cực tốc, sức mạnh dễ dàng xé rách thân thể của nguyên sĩ cũng giảm đi đáng kể. Đám phi cầm ma thú cũng vậy, các thần thông công kích tầm xa không thể thi triển, sức mạnh cường hóa nhục thân giảm sâu xuống.
Tất nhiên hai nhân loại họ Diệt cũng không còn sức mạnh của tu hành giả, họ thu lại bảo cụ phi hành rồi đáp xuống mặt đất, nhanh chóng thúc giục pháp ngôn luyện thể của bản thân.
Chương 294: Khó thoát
“Pha lê luyện thể!” Dưới lớp da trắng nõn có những đường kinh mạch lấp lánh tinh quang, như thể phần huyết nhục dưới lớp da được cấu tạo từ pha lê, Diệt Phỉ Thúy dũng mãnh giao thủ bằng cường độ thân thể với đám ma thú vừa lao tới. Mỗi một quyền tung ra đều khiến một phi cầm lệch quai hàm, cái chân dài trắng trẻo vụt cước khiến không biết bao nhiêu ma thú đau đớn gào thét.
“Thanh đồng luyện thể!” Trên bề mặt da thịt của A Diệt nổi lên những hoa văn kì dị mang màu thanh sắc cổ xưa, cường độ nhục thân tức thì tăng phúc gấp vài lần. Tinh thần hắn căng thẳng vì đối diện chính là một sinh vật kì dị đang lao tới, tuy hiện giờ nó đã mất đi những năng lực đáng sợ, nhưng dù sao cũng là một tồn tại ở cảnh giới Bỉ Ngạn.
“Búp!” Song quyền va chạm, tiếng oanh minh như thể hai khối kim loại lớn nện mạnh vào nhau, tuấn mỹ nam tử bị chấn lui lại phía sau vài bước, phía đối diện thì sinh vật đó vẫn đứng vững tại chỗ. Đúng lúc này có vài đầu ma thú vồ tới, khiến hắn phải tránh né khỏi những đường móng vuốt sắc bén, đồng thời phản công đánh bay đám súc sinh này.
Sinh vật kia như thể không quen di chuyển khi mất đi năng lực thần thông, mỗi lần tiến tới phía hai nhân loại thường đi rất chậm, giúp cả hai có đủ thời gian đưa ra cách ứng phó. Mắt thấy mục tiêu của sinh vật chính là mình, Phỉ Thúy không khỏi đề cao tinh thần hết mức, đây là lần đầu tiên nàng chính diện giao thủ với tồn tại phía trên Hiển Hóa cảnh.
Quyền cước tung ra, họ Diệt nữ tử cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng hơn vài phần, vì cường độ nhục thân của sinh vật này khi không có sức mạnh, không hơn bản thân mình là bao. Nàng lên gối, trắng nõn chân nốc ao khiến sinh vật này không khỏi kêu ra thành tiếng, xoay người một vòng tung ra thêm một quyền đánh bay kẻ không có mấy trí tuệ trước mặt.
“Sứ thanh hoa, hồng pha lê.” Bề mặt lớp da mịn màng nổi lên vô số hoa văn màu hồng lấp lánh tinh quang, hai bàn tay tức thì bị pha lê đông kết lại, hóa thành hai đầu đại đao. Thân ảnh xinh đẹp chợt lóe đã xuất hiện ngay phía trước sinh vật kì dị, nàng hung hăng công kích đối phương, chiến ý nổi lên rất dạt dào.
A Diệt vừa đánh gục toàn bộ đám ma thú quanh đây, tức thì lao tới hỗ trợ đồng bạn, cú quyền từ trên cao như thiên lôi dáng xuống, đấm đầu của sinh vật kì dị lõm xuống mặt đất. Sau đó hai người tức tốc bỏ chạy, bởi vì đám khói nơi đây sắp tiêu tán hoàn toàn, sinh vật kia sắp có lại sức mạnh.
Nhờ vào những thông tin tìm hiểu được, họ mới biết công dụng từ loại cỏ đặc biệt ấy, khi đốt sẽ tạo ra loại khói áp chế toàn bộ thần thông sức mạnh. Nhưng số lượng cỏ sinh trưởng không nhiều, hai người mấy ngày nay thu hoạch không quá lớn nên họ phải dùng tiết kiệm. Tất nhiên năng lực tẩy đi sức mạnh từ thứ khói đặc thù ấy, chỉ có tác dụng khi ở trong vùng hiểm địa này.
Vừa chạy ra khỏi phạm vi bị khói bao phủ, hai người lập tức nhảy lên bảo cụ phi hành, bóng tối dần nuốt chửng mọi thứ từ phía sau lan tới. A Diệt không ngừng vung cốt vuốt, phóng thích ra vô số luồng đao phong oanh kích tới đống đá tảng chắn đường phía trước, khai thông một con đường để tẩu thoát.
Phỉ Thúy xoay người lại, hai tay nhanh chóng bấm quyết, thả ra rậm rạp khối pha lê nhỏ li ti, phiêu phù chằng chịt giữa không gian. Ngay khi sinh vật ấy đi tới, liền bị toàn bộ vụn pha lê bám lên thân thể, như bầy thiêu thân lao tới phía ngọn đèn dầu.
“Hồng Tàn Phai.” Toàn bộ khối pha lê li ti tức thì phát bạo, tạo ra những vụ nổ đầy màu sắc, trông không khác gì pháo hoa trong những lễ hội dân gian. Đôi nam thanh nữ tú không có tâm trạng ngồi ngắm cảnh đẹp, cả hai đã chạy chối chết mất hút thân ảnh.
Nhưng đoạn đường từ chỗ bọn họ tới lối ra không hề dễ dàng, hơn nữa dường như lối ra xuất hiện khiến đám sinh vật kì dị nổi điên, chúng hoạt động mạnh mẽ hơn rất nhiều, di chuyển khắp các ngõ ngách tìm kiếm tu hành giả xâm nhập.
Tại địa phương nào đó, có hai sinh vật đang tranh nhau cắn xé một thân ảnh, xung quanh có vô số vũ khí của nguyên sĩ đó rơi vãi, ánh mắt già nua không cam lòng rồi chợt tan biến trong dạ dày đám sinh vật. Cách đó không xa tên nam tử Tào Kim đang gắng gượng phi hành bỏ chạy, nơi hắn bay qua để lại những vệt máu tươi, hiện giờ hai chân hắn từ phần đầu gối trở xuống đã không còn.
Trong một bụi rậm kín đáo, nữ tử Khiết Lệ mặc cho thương tích đầy mình, vẫn cố gắng không phát ra thanh âm, mắt kinh hãi nhìn lão già Bậc thầy vũ khí đang bị hai sinh vật tranh nhau xé xác. Nàng cực kỳ hối hận khi đã nghe theo lời đám người này, đi đến nơi đây tầm bảo, nàng còn chưa tròn trăm tuổi, thọ nguyên còn rất dài, không cam lòng chôn thây tại nơi đây.
Tại địa phương khác, một nữ tử khuôn mặt méo mó biến dạng, gào thét đau đớn, những cái chân nhện liên tiếp đạp tới mấy sinh vật kì dị nhưng không có tác dụng gì. Chả mấy chốc yêu thú đại tướng này đã chia năm xẻ bảy, trở thành chất dinh dưỡng tiếp sức cho đám sinh vật đi săn.
Bãi máu đặc sệt nhuộm đỏ cả một vùng, thi thể con voi to lớn dần mất đi sinh cơ, không dưới năm thân ảnh sinh vật đang cố gặm nhấm lớp da dày của đầu yêu thú voi này. Không xa có một kết giới ẩn nặc cỡ nhỏ, bên trong có hai thân ảnh, một nam một nữ.
Thiếu nữ có dung mạo xinh xắn dễ thương, trên đầu còn có đôi tai thỏ trắng bông, nhìn cỗ thi thể yêu thú đang bị sinh vật cắn xé mà khóc thảm. Thanh niên anh tuấn Nguyên Tước ở bên cạnh vỗ về an ủi, ánh mắt hắn cũng không giấu nổi thương cảm khi nhìn tới cảnh tượng trước mặt, một vị bằng hữu từ nhỏ đã quen nay cứ thế rời khỏi thế gian.
“Sao đám sinh vật hoạt động điên cuồng tới vậy chứ?” A Diệt kinh sợ không thôi, hắn cùng Phỉ Thúy hiện tại đang bị vây công bởi bốn sinh vật kì dị, rất may hai người đã sớm rải ra cỏ đặc biệt tại khu vực này rồi đốt lên.
Chúng liên tục di chuyển tìm kiếm mục tiêu chứ không đi lù đù như trước nữa, một khi cảm ứng được khí tức tu hành giả, cả đám sẽ điên cuồng kéo tới.
Nếu hai người họ thu liễm toàn bộ năng lực để tránh bị bọn chúng phát hiện, thì chỉ có thể di chuyển như phàm nhân. Nhưng trong tình thế hỗn loạn hiện nay, đi không cẩn thận có thể đυ.ng trúng những sinh vật này, bởi vì chúng rất đông và đi lại rất linh hoạt.
Các sinh vật kì dị hoạt động mạnh, đám ma thú còn tồn tại bên trong cũng bắt đầu bay loạn, tìm kiếm tu hành giả để công kích. Dường như ngay khi lối ra xuất hiện, thì tất cả những sinh linh này đều nhận được một mệnh lệnh, rằng hãy tiêu diệt hết thảy những kẻ xâm nhập.
Giằng co với bốn sinh vật một hồi, A Diệt lúc này đã ê ẩm hết thân thể, nữ tử kế bên chắc chân tay cũng đã dã rời rồi. Ngay khi đi tới hướng có một con đường dài, họ liền gắng sức đẩy lui những sinh vật kia, sau đó cấp tốc chạy ra khỏi phạm vi làn khói mà bay đi.
Thấy có sinh vật sắp lao theo, A Diệt nhịn đau thả ra mấy trăm đầu khôi lỗi, dùng chiến thuật biển người để cầm chân tên đó. Phi hành chưa bao lâu, tiếng siêu thanh vang lên, đây là thanh âm chỉ khi có kẻ di chuyển nhanh hơn tốc độ âm thanh gây ra, ngay khi hai người kịp phản ứng thì một nắm đấm đã vung đến trước mặt.
“Tinh Khiết Hồng Hoa!” Đột nhiên có vô vàn khối pha lê liên hợp lại, tạo thành một quang tráo lớn bao bọc thân thể hai người họ Diệt bên trong. Tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên, pha lê vỡ vụn, hai thân ảnh như diều đứt dây bắn đi xa tít, một khi có sức mạnh thì mỗi đòn công kích của đám sinh vật này rất cường đại.
A Diệt bắt lấy thân thể Phỉ Thúy, lúc này nàng ta đã nôn ra một ngụm máu tươi, cơ thể mất lực. Vừa rồi nếu không phải nữ tử này kịp thi triển thần thông phòng ngự lên cả hai người, thì có lẽ hắn đã bị thương không nhẹ rồi. Ở cái nơi áp chế thần thức nặng nề này, lợi thế thần niệm mà hắn luôn dựa vào nay không còn mấy tác dụng nữa.
Mắt thấy sinh vật kia lao tới, A Diệt liền đặt nữ tử trong lòng xuống rồi lao lên tiếp chiến, nhanh chóng thi triển ma thuật công kích. “Sâm La Lôi Quyền!”
Dư uy bạo phát ra khắp bốn phương tám hướng, cả hai đều phải lùi lại về phía sau. A Diệt nhanh chóng bắt pháp quyết, quanh thân nổi lên ma lực cuồng bạo, tiếng quỷ khóc ma gào không ngừng vang lên.
“Ma thuật nhận được sau khi luyện đến viên mãn tầng 2 Hỗn Ma quyết, ta còn chưa bao giờ thi triển đến cực hạn, giờ là lúc vận dụng nó rồi!” Cả vùng đất này bất ngờ xuất hiện vô số thân ảnh từ dưới mặt đất chui lên, chính là đám thi quỷ có thân thể gần như bất diệt, cùng đám hài cốt cầm cung tên.
Theo ấn quyết của Diệt Chúng Sinh, toàn bộ sinh linh ma quỷ ấy đồng loạt tụ về một điểm, dung hợp lại, hóa thành một đầu đại ma khổng lồ. A Diệt đứng trên đỉnh đầu đại ma có hình thù đáng sợ này, tay điểm chỉ thẳng hướng sinh vật kì dị phía đối diện, lập tức đại ma hành động, càn quét nơi đây!
Chương 295: Hấp huyết
Trong vùng không gian rộng lớn tối đen, bỗng dưng mặt đất rung chấn dữ dội, cát bay đá chạy, lộ ra thân ảnh một đại ma khổng lồ, vừa chạy vừa khua liên tục hai cánh tay to dài, đánh bay đám sinh vật kì dị.
Càng chạy đi xa thì bọn họ lại kéo tới càng nhiều sinh vật, bởi vì động tĩnh khi đại ma di chuyển quá lớn, khí tức ma lực phát tán ra rất mãnh liệt. Trên đỉnh đầu đại ma ấy có hai thân ảnh, nữ tử Phỉ Thúy đã khôi phục được phần nào, có thể tiếp tục chiến đấu. A Diệt thì đứng bất động tại chỗ, không ngừng cung cấp năng lượng cho đại ma duy trì hành động.
Phía trước quãng đường chừng mười dặm, một sinh vật kì dị đang đứng thẫn thờ tại chỗ, ánh mắt tên này không hề giống mấy kẻ khác. Kí ức chỉ ùa về trong một khoảng thời gian cực ngắn, nhưng mỗi lần như thế hắn vẫn đứng tại chỗ cảm nhận, gặm nhấm tiếc nuối.
Hắn là một thiên tài mới trăm năm đã có thực lực cực mạnh trong hàng ngũ Bỉ Ngạn cảnh, vì tính hiếu chiến nên ngay khi vùng hiểm địa Nhân Cổ này bị người ta phát hiện, hắn liền trở thành một trong những kẻ đi đầu tiến nhập nơi đây.
Nhưng cho dù thu hoạch được vô số bảo vật, thì hắn cũng không có mạng để rời đi. Bị vây công bởi một đám sinh vật kì dị, trọng thương lẩn trốn, không kịp thoát khỏi nơi đây trước khi vùng hiểm địa bị phong cấm. Không lâu sau bị thứ bóng tối nuốt chửng, trở thành tồn tại giống với những sinh vật ấy, chỉ biết ngu ngơ đi lại vô định.
Không biết đã mấy ngàn năm trôi qua, cũng không biết thế giới bên ngoài giờ ra sao, hắn chỉ có thể bơ vơ như một tên quỷ quái, rồi điên cuồng săn gϊếŧ mỗi khi có tu hành giả tiến nhập nơi này.
Mặt đất rung lên, từ xa có một ác ma khổng lồ chạy đến hướng tên sinh vật này, ngay khi phát hiện thân ảnh to lớn kia, vẻ thanh minh trong đôi mắt hắn liền tiêu biến, thay vào đó là sự điên cuồng muốn săn gϊếŧ hết thảy sinh linh siêu phàm.
Sinh vật đó gầm lớn, khiến ngay cả đám sinh vật đang truy đuổi theo đại ma cũng phải hoảng sợ, điều này chứng tỏ kẻ phía trước có thực lực áp đảo đám sinh vật khác. Thân ảnh hắn bắn vọt tới phía đại ma, loại tốc độ này không phải hai Hiển Hóa cảnh trên đầu đại ma có thể thấy được.
“Bốp!” Bụng đại ma bất ngờ lõm sâu lại, sau đó huyết nhục rách toác, hiện ra một lỗ máu lớn. Sinh vật mạnh mẽ kia gầm thét, khiến huyết nhục đại ma không thể tái tạo, cùng lúc đó đám sinh vật khác đã lao tới, cắn xé cái thân thể to lớn này.
A Diệt miệng phun ra một ngụm máu tươi, công pháp phản vệ quả nhiên không dễ chịu, hắn phục dụng đan dược rồi cùng nữ tử kế bên nhanh chóng bay đi, bỏ lại thi thể đại ma đang dần tiêu tán.
“Vυ"t!” Thân ảnh sinh vật mạnh mẽ từ xa bắn tới, loại tốc độ này không biết nhanh gấp bao nhiêu lần tốc độ âm thanh nữa. Diệt Phỉ Thúy thấy vậy liền cắn răng thi triển thủ đoạn áp đáy hòm của bản thân, vì nàng cảm thấy kẻ đang bắn đến có sức uy hϊếp cực kỳ lớn.
“Linh nguyên mạch thần thông, Thiên Sứ Pha Lê!”
Nữ tử này được bao bọc bởi loại pha lê cứng cáp, hóa thành một thân ảnh to lớn lấp lánh nhiều màu, trong tay cầm một thanh trường kiếm càng thêm đẹp mắt. Diệt Chúng Sinh cũng đang dốc sức thi triển ma kỹ, Thôn Ma Mãng được triệu hồi, tăng phúc cho đòn công kích sắp tới.
“Thiên Sứ Phán Quyết: Bài Diệt!”
“Nhất Chỉ: Định Chúng Sinh!”
Thiên sứ pha lê vung trường kiếm trong tay, trảm ra một đạo kiếm quang to lớn, gào thét đón đầu thân ảnh sinh vật đang lao tới. Phía trên còn có một ngón tay đang xé gió ép xuống, thẳng hướng sinh vật kia.
Qua đợt công kích cuồng bạo đó, hai người họ Diệt đã không giấu nổi sự hối hận, vì sinh vật đối diện không phải những tên khác có thể so sánh, trong Bỉ Ngạn cảnh chắc chắn tên này thuộc tiểu cảnh giới thứ hai!
Cả hai người te tua tháo chạy, dù không biết có thoát nổi hay không nhưng lúc này chỉ có thể nghĩ đến biện pháp ấy. Chưa phi hành quá mười dặm, họ đã bị đám sinh vật đuổi tới điên cuồng công kích. A Diệt hiện tại không còn giữ lại nữa, thả ra toàn bộ khôi lỗi mà bản thân đã chế tác ra suốt mấy chục năm nay, đồng thời bày ra các trận đồ có tác dụng hiệu quả nhất.
Phỉ Thúy thả ra đầu linh thú mà bản thân dốc lòng bồi dưỡng đã lâu, một đầu thiên hạc tu vi lục giai, cùng với tấm nguyên phù cấp Bỉ Ngạn được trưởng bối trong tộc ban tặng.
Những sinh vật kì dị đó mỗi cú vung tay đều đánh tan tới mấy chục đầu khôi lỗi, uy lực từ trận kỳ bắn đến cũng chẳng gây cản trở được bọn chúng là bao, mọi thủ đoạn gần như không có tác dụng. A Diệt lúc này đang trốn trong một tòa pháp trận phòng ngự, gắng gượng chống đỡ trước những đòn đánh tựa bài sơn đảo hải của một sinh vật.
“Búp!” Đột nhiên pháp trận tức thì tan tành, thân ảnh A Diệt bắn đi đâm lỏm cả vách đá cứng rắn. Ngay vừa rồi tên sinh vật có thực lực mạnh nhất đã đuổi tới nơi này, hắn tùy ý vung quyền đã khiến họ Diệt nam tử chỉ có thể như một bao cát mà ném đi.
Những sinh vật khác cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, nữ tử Diệt Phỉ Thúy bị dập cho tơi tả, lớp pha lê bao bọc bên ngoài đã tan vỡ hoàn toàn, thân thể mềm mại dính đầy máu tươi, nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Cũng may nàng ta có một bảo vật hộ thể khi sinh mạng gặp nguy cơ sinh tử, có lẽ là vật do trưởng bối chuẩn bị trên người nàng. Khi đòn kết liễu của sinh vật rơi xuống người, thì không biết món trang sức nào trên người nàng ta phát ra quang mang, tạo ra một vòng quang tráo ngũ sắc, tạm thời bảo vệ nữ tử này khỏi những đòn công kích của đám sinh vật.
Vừa mới đứng dậy, mắt thấy một sinh vật lao tới, A Diệt vội vã nhảy lên cao né tránh, nhưng vạn lần không nghĩ tới tên sinh vật có thực lực mạnh nhất bất chợt xuất hiện giữa không trung, tùy ý vẩy chân đạp bay thân thể hắn trở lại mặt đất!
Người như huyết nhân lại gắng gượng đứng dậy, con ngươi A Diệt không khỏi co rút vì sinh vật mạnh mẽ ấy đang cấp tốc bắn tới trước mặt, có lẽ muốn ra đòn lấy đi tính mạng hắn!
Trong khóe mắt sinh vật đang lao tới ấy hiện lên chút vẻ thanh minh, gã sát khí dâng trào gào thét trong lòng: “Chết hết đi, tất cả hãy chết hết đi! Thiên tài như ta còn bị kẹt vĩnh viễn tại đây, cả đời làm một thứ sinh vật ngu muội, thì đám hèn mọn các ngươi không xứng đáng được sống, tất cả hãy chết hết đi!”
Áp bách từ phía trước ập tới khiến bản năng sinh mệnh của A Diệt không khỏi run sợ, hắn tức thì gào lớn:
“Ma Quân!”
Phía trước chợt lóe hắc quang, một thân ảnh toàn thân bốc đầy hắc khí thình lình xuất hiện, hung hăng tung quyền đối chọi trực diện với tên sinh vật mạnh mẽ vừa bắn tới.
Sóng xung kích thổi bay hết thảy mọi thứ, sinh vật mạnh mẽ ấy lảo đảo lùi lại về phía sau, còn hắc ảnh thì nhảy lên lơ lửng giữa không trung, hướng mắt nhìn xuống toàn bộ sinh vật kì dị rồi điểm chỉ.
“Tử Thần Đáy Sâu!”
Đột nhiên phía dưới mỗi một sinh vật đều xuất hiện một đôi tay quỷ, nắm chặt hai chân của đám sinh vật rồi từ từ kéo xuống khỏi mặt đất, khiến bọn chúng nhất thời không thể di chuyển. Hắc ảnh quay đầu nhìn tới phía A Diệt rồi quát lớn: “Mau chạy!”
Tuấn mỹ nam tử vừa hoàn tất khảm trăm khối nguyên thạch lên thân Thoi Độn Thiên, giúp món bảo cụ này có thể phi hành cực tốc trong một khoảng thời gian không quá ngắn. Hắn nhanh chóng bế lấy thân thể Phỉ Thúy, sau đó bắn vυ"t đi, hiện tại mang theo nữ tử này hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tốc độ của hắn, nên hắn mới cứu nàng.
Hắc nhân ảnh cũng tức thì tiêu tan, một đạo hắc quang bay vọt trở về nhập vào bên trong chiếc giáp hộ thủ trên cánh tay A Diệt. Trong đầu hắn có thanh âm mệt mỏi của Ma Quân vang lên: “Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi, khôi lỗi phụ thể thời gian gần đây ta vừa nâng cấp, nay đã vì ngươi mà dùng hết năng lượng tích lũy rồi.”
“Đa tạ.” A Diệt thành tâm lên tiếng nói lời cảm tạ, nhưng lúc này Ma Quân đã ngắt liên lạc với hắn, có lẽ y đã nghỉ ngơi vì tiêu hao quá nhiều năng lượng.
Sắc mặt hắn lại không khỏi kinh hãi, vì tên sinh vật có thực lực mạnh nhất đang đuổi theo ngay phía sau! Đã thế mỗi khi hắn bay qua khu vực lớn, đều thu hút thêm đám sinh vật ở khu vực đấy gia nhập truy đuổi.
Những sinh vật đó chỉ lướt trên mặt đất, nhưng tốc độ không hề thua kém hắn phi hành, cũng may khi chúng di chuyển nhanh, thì thứ bóng tối luôn đi theo bọn chúng sẽ không đuổi kịp, giúp A Diệt dễ dàng nhìn đường hơn.
Nửa nén nhang sau khi Phỉ Thúy tỉnh dậy, trông thấy bản thân mình đang được A Diệt bế trong lòng, hiện tại hắn đang cắn răng cấp tốc phi hành, thân thể cả hai đã đầy rẫy máu tươi.
Trong hai bàn tay của A Diệt đều cầm một khối nguyên thạch thượng phẩm, trong miệng còn ngậm đan dược khôi phục cao cấp, thân dán hấp khí phù, nhưng tốc độ tiêu hao ma lực vẫn giảm xuống rất nhanh. Nếu cứ phi hành tốc độ cao như vậy, thì không tới ba tuần trà nữa hắn sẽ tiêu hao sạch ma lực trong người, mà đám sinh vật đuổi theo phía sau vẫn rất sung sức!
Diệt Phỉ Thúy rất cảm kích khi vị nam tử họ Diệt này đã không bỏ lại mình mà chạy, nàng đấu tranh nội tâm một hồi sau đó lên tiếng, nói cho A Diệt một tin chấn động.
“Thϊếp thân có một loại thể chất đặc thù, máu huyết của bản thân đối với kẻ khác có thể trở thành năng lượng tinh thuần! Hiện tại Diệt huynh sắp cạn kiệt ma lực, nếu cần thì đừng ngại cứ lấy của thϊếp thân! Nếu không cả hai chúng ta sẽ phải chết ở đây đó.”
A Diệt sau khi nghe xong chấn kinh vô cùng, hắn không ngờ trên đời này lại có nhiều loại thể chất kì dị tới vậy. Sau khi chấn tĩnh lại, hắn liền lên tiếng: “Nếu đã như vậy thì tại hạ sẽ không khách sáo, hiện tại quả thực ma lực trong người tại hạ sắp không đủ để tiếp tục duy trì tốc độ bay này nữa rồi.”
Lời vừa dứt, hắn liền cúi đầu xuống cắn lên cái cổ trắng nõn của nữ tử trong lòng, hung hăng hút lấy máu huyết trong người nàng ta, Phỉ Thúy cắn răng chịu đau không kêu lên thành tiếng. Trong khoang miệng A Diệt vị tanh ngọt đã ngập tràn, dòng máu tươi được hắn hút vào rồi chuyển thẳng xuống cuống họng.
Dòng máu ấm sau khi trôi xuống tới phần thượng vị, lập tức chuyển hóa thành một dòng năng lượng cực kỳ tinh túy, nhanh chóng tụ hợp đến phần đan điền. Ma cầu tăng nhanh lưu chuyển, hấp thu toàn bộ số năng lượng ấy, chuyển hóa hết thảy thành ma lực, thúc động lôi thuộc tính, giúp chủ thể tiếp tục vững vàng duy trì tốc độ hiện tại.