Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Luyện Nguyên cảnh

Ánh nắng sớm dần buông xuống nhân gian, toàn bộ sinh linh đón chào một ngày mới. Không một ai hay biết rằng, sắp có thêm một vị nguyên sĩ được khai sinh!

Tại vùng sườn núi bằng phẳng mọc đầy cỏ dại, cây cối xanh tươi. Có một ngôi nhà tranh cùng một khu vườn nhỏ trông vô cùng thơ mộng. Người phàm khi nhìn tới nơi đây sẽ chẳng thể phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng nếu là người tu hành nhìn tới thì sẽ trông thấy cảnh tượng khác.

Trong căn nhà tranh nhỏ bé đó không ngừng có những gợn sóng nguyên khí phát tán ra, đôi khi trong luồng nguyên khí còn chứa một vài tia nguyên lực! Bên trong căn nhà tranh có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng bất động, mắt hắn nhắm nghiền, tĩnh tâm tu hành trong quá trình mấu chốt nhất này.

Yết hầu hắn lâu lâu không tự chủ nuốt vài cái, vì trong thanh quản vẫn còn vương lại vị của những loại dịch thuốc mà hắn đã uống trước đó. Trong thân thể hắn, tận sâu vùng kinh mạch có hai luồng khí một vàng một hồng, đang không ngừng lưu chuyển khắp thân thể với tốc độ cực nhanh, đó chính là dược lực của Hồng Thục dịch và Tụ Nguyên đan.

Phục dụng hai bảo dược đó cùng với nhiều loại thuốc quý giá phụ trợ thêm, nên cơ hồ đã tăng xác xuất ngưng cầu thành công lên gấp 4 lần. Nhưng đối với một người sở hữu nguyên mạch hạ phẩm nhất, thì nhiêu đó vẫn chưa phải là xác xuất quá cao, vì vậy vận mệnh sẽ ra sao phải tự mình Diệt Chúng Sinh cố gắng hết sức mà gây dựng.

Thân thể sau ba năm đắp nặn trong quá trình Tam Nan, sau đó là phế đi rồi lập lại từ đầu khi đã gột rửa qua trong hồ thất thải trên trụ trời. Nhiêu đó tích lũy đủ để thân thể này ngưng tụ nguyên khí, trùng kích đột phá trở thành nguyên sĩ.

Tâm tình hắn kiên định, duy trì bản tâm ổn định, thân thể bất động như cự thạch ngồi đó, nước da ngăm đen nhưng lại mang theo vẻ sáng bóng như ngọc. Sau khi thoát thai hoán cốt, thân thể hắn đã được trúc cơ tới mức hoàn hảo nhất mà phàm nhục có thể đạt tới được.

Mọi thứ hắn chuẩn bị đều hoàn hảo, chỉ có nguyên mạch hạ phẩm là bức tường rắn chắc nhất ngăn cản lại sự thành công của hắn!

Sau một ngày tụ khí ngưng cầu, tại vùng đan điền của A Diệt đã bắt đầu có một thứ đang dần thành hình. Giai đoạn này hoàn toàn không có chút nguy hiểm nào, nhưng lại là giai đoạn quan trọng nhất và cũng khiến nhiều kẻ phải dừng bước nhất, trong quá trình tu hành trở thành nguyên sĩ.

Trong đầu A Diệt không ngừng lẩm nhẩm đọc pháp ngôn tầng 10 Phi Vân Quyết, thần thức của hắn lúc này hoàn toàn có thể quan sát bên trong thân thể mình.

Sau ba ngày hắn trông thấy dưới vùng đan điền của mình đã có một nguyên cầu mơ hồ thành hình, nguyên khí ẩn giấu bên trong mỗi tế bào đều đang đổ dồn tới nơi đó.

Sau năm ngày thì ý thức của họ Diệt có chút gấp gáp, vì nguyên cầu vẫn chưa thể hoàn toàn thành hình. Cho dù có những tia dược lực của các dược dịch và đan dược bao quanh hỗ trợ, cũng chẳng thể ngưng tụ hóa cầu nổi. Hắn mơ hồ có cảm giác trong thân thể mình có thứ gì đó ngăn cản bản thân tiến hóa.

Cứ giằng co như vậy qua đến ngày thứ 7 cũng là ngày cuối cùng thì hắn đã ngộ ra, bức tường vô hình, vô tức ngăn cản hắn ngưng cầu chính là nguyên mạch của hắn. Những kẻ có trong người Nhân nguyên mạch hạ phẩm từ khi sinh ra đã được định sẵn là phàm nhân rồi, nếu còn cố gắng muốn trở thành nguyên sĩ thì chính là đi ngược với ý trời!

Trong lòng hắn có một nỗi uất ức không cam, chính nguyên mạch trong người hắn lại làm phản bản thân hắn, muốn hắn thất bại và cả đời phải làm một phế nhân. Thân thể mình chống lại với ý trí mình, điều này khó chịu tới mức nào chứ. Hắn gào thét trong lòng:

“Nguyên mạch cái quái gì chứ? Thiên ý cái quái gì chứ? Ta nhất định sẽ trở thành nguyên sĩ, bất cứ thứ gì chống đối ta đều phải chết!”

Diệt Chúng Sinh không cam lòng, hắn đã mất bao công sức dốc lòng tu luyện, nhiều lần còn suýt mất mạng mới có thể đạt tới một bước này, vậy mà lại thất bại sao? Chẳng lẽ nguyên sĩ là do may mắn tạo ra chứ không phải từ sự cố gắng mà hình thành sao?

Những kẻ sinh ra có nguyên mạch cao cấp trong người sẽ làm ít mà hưởng nhiều, dễ dàng trở thành nguyên sĩ. Còn những kẻ có nguyên mạch thấp kém thì chỉ được phép làm phàm nhân, không được đặt chân lên con đường tu hành.

Hắn ta gào thét điên cuồng, chưa bao giờ hắn căm ghét cái thứ gọi là nguyên mạch trong cơ thể hắn như lúc này. Hắn muốn cắn xé nó rồi kéo nó ra khỏi thân thể mình, cho dù có phải chết đi chăng nữa.

Con đường để kẻ sở hữu nguyên mạch thấp kém trở thành nguyên sĩ, không phải cực kì khó mà là không thông, thập bại vô thành!

A Diệt điên cuồng điều động toàn bộ nguyên khí trong cơ thể, xung kích thẳng tới khối cầu mơ hồ nằm giữa đan điền kia, hắn không quan tâm bất cứ điều gì nữa dù là cái chết. Vô số nguyên khí tràn vào như đê bị vỡ nhưng cũng không thể khiến cho nguyên cầu thành hình nổi, vẫn luôn có một thứ năng lượng vô hình ngăn cản sự thành hình của nguyên khí.

Phẫn nộ vô cùng, họ Diệt cắn răng muốn công kích lên mọi nơi trên thân thể, nhằm tìm thấy và tiêu diệt cái thứ gọi là nguyên mạch kia.

Hắn không màng sống chết, điều động lượng lớn nguyên khí tự oanh kích tới các tế bào trong cơ thể mình. Còn vài canh giờ nữa là sẽ tới thời điểm tán lực, dù gì thì sau đó hắn ta cũng trở thành phế nhân, như vậy thì chết cũng không khác gì.

Ba canh giờ sau thân hình A Diệt vẫn đang ngồi xếp bằng tại chỗ đó, nhưng có chút run rẩy, khóe miệng thì ứa ra một dòng huyết tinh. Trong cơ thể hắn các khối gân cốt hay kinh mạch đều đã bị nguyên khí công kích tới thảm thương, hắn ta muốn tự phế chính mình, chứ không ngồi im đợi tán lực rồi bị thiên ý phán quyết.

“Trước khi ngươi tới đây phế ta thì ta sẽ tự gϊếŧ ta trước, lão cẩu thiên à!”

Hắn không ngừng chửi rủa trời cao, đến lúc này chỉ còn chưa tới nửa canh giờ nữa là thời điểm tán lực xảy ra, hắn đã nắm chắc thất bại. Hắn vô vọng, hắn điên cuồng tự làm tổn hại chính mình, muốn chính tay gϊếŧ chết bản thân mình.

Ngay khi khối cầu mơ hồ tại đan điền sắp tán đi, những luồng nguyên khí sắp thất thoát hết, mọi tế bào trong cơ thể đều bị tổn hại nghiêm trọng. Thì dị biến đã phát sinh!

“Đây... đây là muốn nghịch thiên sao?”

Tâm linh A Diệt lúc này nhảy dựng lên, kích động xen lẫn vui mừng vô cùng. Từ sâu trong các tế bào đã bị tổn thương kia chợt phóng ra vô số nguồn dịch thất thải, họ Diệt nhận ra đây chính là tinh hoa mà thân thể hắn đã hấp thu được trong hồ nước bảy màu trên trụ trời kia.

Bên ngoài toàn thân hắn phát ra quang mang thất thải trông vô cùng thần thánh, mà bên trong thì những luồng dịch khí bảy màu đó, đang cấp tốc chữa trị mọi thương thế trên từng tế bào.

Điều vui mừng nhất, chính là sau đó những luồng khí thất thải này bao lấy toàn bộ những tia nguyên khí còn đang ở trong cơ thể hắn, rồi kéo chúng lại dung nhập vào thứ hình cầu tại vùng đan điền kia.

Lúc này thứ năng lượng vô hình luôn ngăn cản sự ngưng cầu trong mấy lần trước như bị đánh tan, không hề xuất hiện nữa. Chỉ sau thời gian một chén trà lớn thì Nguyên cầu đã chính thức thành hình, hơn nữa còn có vô số luồng năng lượng thất thải bao quanh!

Sau khi Nguyên cầu thành hình và ổn định lại, vững chắc được căn cơ, thì nó tản mát ra vô số luồng sức mạnh kinh khủng, truyền đi khắp toàn thân A Diệt. Hắn ta mở bừng cặp mắt ra rồi ngẩng đầu lên trời điên cuồng hét lớn, đồng thời thân thể hắn bạo phát ra một cỗ khí tức cực kì kinh khủng, phàm nhân khó mà chịu nổi!

Tiếng hét qua đi sau đó là tiếng cười lớn, cuồng tiếu điên khùng. Cánh cửa ngôi nhà tranh lập tức mở ra, ngay sau đó có một thân ảnh cấp tốc vọt ra ngoài, thẳng tới vách núi gần đó.

Thân ảnh đó hung hăng tung ra một quyền, liền đấm nát một tảng đá lớn thành nhiều mảnh vụn nhỏ! Sau đó hắn phất tay, lập tức có một thanh đoản kiếm như bị thứ gì đó chưởng khống, bay tới đâm vỡ một tảng đá lớn khác!

A Diệt hít sâu một hơi, cảm ứng kĩ càng thân thể mình rồi phấn khích lẩm bẩm: “Thì ra đây chính là sức mạnh của nguyên sĩ, thật là mạnh quá đi mà.”

Hắn cảm thấy thân thể mình cực kì rắn chắc và mạnh mẽ, hơn nữa còn có nguyên lực liên tục lưu chuyển trong người, có thể phóng thích ra bất cứ lúc nào, tùy tâm sở dụng. So với hắn vài ngày trước khi đã vượt qua được kì Tam Nan, thì lúc này hắn phải mạnh hơn gấp cả chục lần!

Cố nén lại kích động, họ Diệt sắc mặt cực kì tốt tự nói với chính mình: “Cuối cùng ta cũng đã trở thành nguyên sĩ, chính thức bước trên con đường tu hành thực sự rồi!”

Khi mới trở thành nguyên sĩ, ngoài thể lực và nhục thân được tăng cường lên nhiều ra, thứ quan trọng nhất chính là có thể hấp thu luyện hóa nguyên khí trong thiên địa, trở thành nguyên lực của bản thân mình.

Nguyên lực có thể dùng để bao bọc thân thể giúp cường hóa sức công kích cùng phòng ngự, ngoài ra còn có thể dựa vào nó mà cách không chưởng khống những vật thể khác.

Ở cảnh giới đầu tiên trong giới tu hành này, thì nguyên sĩ cần phải không ngừng luyện hóa nguyên khí để tích trữ nguyên lực. Lượng nguyên lực càng nhiều và càng hùng hậu thì sức mạnh của họ sẽ càng tăng lên. Vì vậy đại cảnh giới đầu tiên của nguyên sĩ mới có cái tên là Luyện Nguyên cảnh.

Thực lực hiện tại của Diệt Chúng Sinh là: Luyện Nguyên cảnh – tầng 1.
Chương 32: Tha hương

Ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn cạnh nhà, A Diệt đã củng cố lại nguyên lực trong người, đồng thời kiểm tra kĩ qua một lượt Nguyên cầu của mình.

Hiện tại nguyên cầu trong đan điền hắn đang được một lớp khí thất thải bao bọc, luồng khí bảy màu đó đang không ngừng cường hóa nguyên cầu của hắn ngày càng mạnh hơn.

Họ Diệt biết được đây chính là tinh hoa trong hồ nước bảy màu trên trụ trời, lần trước ngoài chữa lành vết thương và giúp thoát thai hoán cốt cho cơ thể hắn, thì còn có một lượng nhỏ tràn vào trốn trong những tế bào.

Nhờ có lượng nhỏ chất khí thất thải này, A Diệt mới có thể đánh tan bức tường ngăn cản mà trở thành một nguyên sĩ chân chính. Hơn nữa giờ đây lượng tinh hoa còn lại đang giúp hắn không ngừng tinh tiến tu vi.

A Diệt vung tay một cái, lập tức từ trong giới chỉ đeo trên ngón giữa phía tay phải của hắn, xuất ra một thanh phi đao màu vàng bạc có kích thước khá nhỏ. Thanh phi đao này được hắn dẫn lực bắn mạnh đi, xuyên thủng ba tảng đá lớn!

Họ Diệt vui vẻ lẩm bẩm: “Không hổ là bảo cụ Hoàng giai trung phẩm, tích trữ nguyên lực rất dễ và còn có uy lực kinh người nữa.”

Hắn thu thanh phi đao trở lại trong tay mình, đây chính là Kim Ngân phi đao bảo cụ của tên nguyên sĩ họ Lâm đã bị A Diệt ám sát.

Sau khi trở thành nguyên sĩ, sử dụng nguyên lực, thì Diệt Chúng Sinh đã có thể mở ra được nhẫn trữ vật này. Phải nói đây là một dụng cụ rất tiện lợi có thể chứa được rất nhiều vật phẩm, chỉ trong một cái giới chỉ nhỏ đeo trên ngón tay.

Trong giới chỉ của tên họ Lâm kia, A Diệt tìm thấy rất nhiều thứ có giá trị, và cực kì hữu dụng với một kẻ mới trở thành nguyên sĩ như hắn. Có gần một trăm viên nguyên thạch cùng những vật phẩm quý giá không kém, ngoài ra trong đây còn có vài cuốn điển tịch, chứa rất nhiều thông tin hữu dụng khiến họ Diệt được mở mang đầu óc.

Thứ mà A Diệt thích thú nhất và cũng xem nó là chiến lợi phẩm lớn nhất trong giới chỉ này, là một thanh chiến đao cổ, nó là một bảo cụ Hoàng giai có lẽ đã đạt tới trung phẩm. Thanh đao có hình dáng rất uy mãnh, lưỡi đao sắc bén sáng lóa, tuy thân đao trông khá là cũ kĩ nhưng vẫn tỏa ra một uy thế khó tả.

Cầm bảo cụ chiến đao này trong tay, A Diệt cực kì hài lòng, hắn nhận ra đây chính là thứ đã không ngừng tỏa ra nguyên khí, nằm trong ngôi miếu cổ, trên hòn đảo nhỏ tại lòng hồ xanh ngày đó.

Tuy tên họ Lâm lúc vào trong đó còn đang bị Lục Mục Tử Độc đuổi gϊếŧ, nhưng hắn vẫn có thể nhanh chóng thu lấy toàn bộ vật phẩm bên trong, thanh chiến đao này chắc chắn là thứ có giá trị nhất.

Cổ Thiết chiến đao và Kim Ngân phi đao, rất ít tán tu khi mới trở thành nguyên sĩ mà đã có những hai món bảo cụ như A Diệt, hơn nữa hai món này còn là trung phẩm chứ không phải hạ phẩm.

Bảo cụ chính là dụng cụ chuyên dụng của nguyên sĩ, chúng được đúc ra từ những vật liệu bất phàm có thể trữ nguyên lực rất tốt, thậm chí là phóng đại nguyên lực lên. Dựa vào đó, nguyên sĩ mới có thể chưởng khống bảo cụ như vũ khí công kích mục tiêu, một cách dễ dàng nhất và uy lực cao nhất.

Không phải nguyên sĩ nào cũng có bảo cụ cấp cao hoặc nhiều bảo cụ, vì những thứ này rất đắt đỏ. Theo như trước đây A Diệt quan sát, thì ba nguyên sĩ đi vào trong khu di tích cổ, mỗi người cũng chỉ có một bảo cụ mà thôi.

La nguyên sĩ có thanh cự kiếm là bảo cụ, nhưng hắn không rõ là phẩm chất gì. Còn nguyên sĩ nhìn như thư sinh kia có cây quạt là bảo cụ, dường như chỉ là hạ phẩm.

Còn tên họ Lâm đã bị A Diệt thanh toán, có bảo cụ chính là thanh tiểu phi đao kim ngân sắc. Chiếc cung màu đỏ và những mũi tên bắt mắt của hắn, chỉ là vũ khí thượng hạng trong phàm trần mà thôi, không phải bảo cụ.

Ngoài ra A Diệt cũng đã biết được hai tấm nguyên phù trong tay hắn có tác dụng gì. Tấm phù lấy được từ tay tên họ Lâm là Ám Châm phù, dùng để công kích chớp nhoáng. Thứ này có thể diệt sát kẻ có tu vi cao hơn bản thân vài tiểu cảnh giới, miễn là căn thời điểm chính xác, hiện tại chỉ còn hai lần sử dụng.

Tấm phù màu tím nhạt là Vệ Tử phù, dùng để tạo ra một vòng quang tráo bảo vệ thân thể, có thể chịu được một đòn toàn lực của Luyện Nguyên cảnh đỉnh cao. Nhưng vật này cũng là vật phẩm tiêu hao, vì vậy chỉ những lúc gặp nguy hiểm đến tính mạng, mới nên lấy ra sử dụng.

Lục soát qua giới chỉ đã lấy được từ tên họ Lâm một lượt, A Diệt cũng đã biết được chính xác thân phận của hắn ta. Hắn đích thị là một tán tu nhưng có chỗ dựa, gia gia của hắn tên Lâm Hạo, chính là một đệ tử ngoại môn của Tọa Sơn Tông, một trong Tam đại phái lớn mạnh nhất Phần Quốc này!

Phần Quốc rộng lớn vô cùng, trên phiến thiên địa thuộc quốc gia này có rất nhiều tông phái tu hành, trong đó có ba thế lực mạnh mẽ nhất, nổi danh nhất, được coi là Tam đại phái.

Vì vậy tuy chỉ là đệ tử ngoại môn của Tọa Sơn tông, nhưng lão già Lâm Hạo kia vẫn được rất nhiều nguyên sĩ kính trọng, hơn nữa tu vi của lão cũng mạnh hơn những người chạc tuổi không ít.

A Diệt cười khẩy: “Thì ra lão ta chính là thứ để tên họ Lâm kia dựa vào mà hống hách sao? Nhưng cũng rất được đấy chứ, đến cả loại đan dược hiếm thấy như Tấn Thăng Đan mà cũng có một viên, chắc hẳn là được lão Lâm Hạo đưa cho rồi.”

Sau hơn một canh giờ kiểm đồ, A Diệt liền chuẩn bị một số việc cần làm để rời đi, hắn dựa theo cuốn trận pháp học đồ của tên họ Lâm, để bày ra một vài trận pháp đơn giản xung quanh nhà mình, và vườn thảo dược.

Một là trận pháp dọn dẹp, những chiếc chổi sẽ tự động quét bụi bặm mỗi ngày giữ căn nhà tranh luôn sạch sẽ. Hai là trận pháp bảo toàn, làm chậm quá trình mục nát của ngôi nhà tranh này đi, vì là vật vô mệnh nên rất dễ để bảo quản.

Ba là trận pháp che mắt, khi người phàm nhìn tới nơi này sẽ chỉ trông thấy một đám sương mù không tiêu tan mà thôi, tất nhiên là sẽ không có tác dụng với nguyên sĩ, nhưng chẳng người tu hành nào rảnh hơi đi đến nơi đây cả.

Hiện tại tuy đã trở thành nguyên sĩ, nhưng chắc chắn lực chiến của A Diệt là yếu nhất trong đồng giai, vì hắn chưa có công pháp chủ tu. Nguyên lực của hắn có màu xanh lục nhàn nhạt và có cảm giác gần gũi với rừng cây, nên hắn biết nguyên lực của mình mang hệ Mộc, mà hắn không hề có công pháp cho nguyên tố này.

Trong giới chỉ của tên họ Lâm có một bộ công pháp nhưng lại dành cho hệ Hỏa, mà những sở học được gia gia ghi chép lại cho hắn ta cũng toàn là nghiên cứu hỏa thuộc tính.

Cuốn nguyên kỹ lấy được trong kho tàng của Trần Kì tên là Phi Kiếm Quyết rất bá đạo, nhưng nguyên lực không có công pháp bổ trợ để trèo chống, thì hắn cũng chưa vội tu luyện nguyên kỹ đó.

Trên người A Diệt lúc này có chừng 300 viên nguyên thạch, cùng kha khá vật phẩm có giá trị mà không cần tới. Hắn tính tới một vùng địa thành nào đó phồn thịnh, có nhiều nguyên sĩ để trao đổi mua bán tại đó, kiếm một bộ công pháp mộc thuộc tính.

Lúc này, sau khi đã khởi động những trận pháp đơn giản bao quanh căn nhà tranh và vườn thảo dược, A Diệt đi đến quỳ lạy trước mộ phần của phụ thân và mẫu thân mình. Lần này ra đi không biết sau này có còn quay trở lại nơi đây không, nên hắn muốn dành thời gian dài để từ biệt cha mẹ.

Quỳ trước mộ phần của đấng sinh thành được nguyên một ngày, hắn mới đứng dậy rồi rời đi, hắn thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị lên đường. Chuyến hành trình này tuy biết rằng không hề đơn giản, nhưng hắn phải luôn vững mạnh mà bước về phía trước, một ngày nào đó hắn sẽ trở thành cường giả cái thế.

Đảo mắt nhìn qua lần cuối vùng đất này, nơi chôn rau cắt rốn của bản thân mình, nơi biết bao hạnh phúc, buồn vui lẫn lộn từng phát sinh. Ngôi nhà tranh đơn sơ vẫn sẽ ở đó, vườn thảo dược vẫn sẽ dần trưởng thành ở nơi đây rồi tỏa hương thơm tươi ngát, lan rộng cả nơi này.

Hắn dứt khoát xoay đầu rời đi, bóng lưng hắn mơ hồ sau đó biến mất khỏi vùng tịnh thổ này, thân ảnh hắn từ từ bước xuống núi, mỗi bước đi là một bước nặng nề trong lòng. Chả mấy chốc, Diệt Chúng Sinh đã chính thức rời khỏi vùng địa phận của An Thanh huyện.

A Diệt tính quay lại động phủ của lão họ Trần, lấy một số đồ quan trọng hắn để ở đó, rồi sẽ lên đường đi tới một địa thành lớn.

Nhẫn trữ vật của hắn tuy là loại cấp thấp, nhưng không gian bên trong cũng sánh ngang một căn lều nhỏ. Vậy nên có thể thoải mái thu lấy rất nhiều vật phẩm có giá trị, tại động phủ này mà không sợ hết chỗ.

Người thiếu niên mặc hắc y, lưng đeo chiến đao, đang bước trên cuộc hành trình trở thành cường giả của mình.
Chương 33: Phiêu bạt

Tranh phác họa Diệt Chúng Sinh tôi tự vẽ:

Hình tượng: Người thanh niên có thân hình khá là cường tráng, làn da ngăm đen nhưng rắn chắc như ngọc thạch. Một mái tóc dài đen óng, khuôn mặt bình thường. Đôi mắt xanh lục thể hiện ra ý chí kiên định bất khuất. Trên thân hắn là một bộ võ phục tối màu, sau lưng đeo thanh chiến đao cổ phát ra khí thế sắc bén.

Tiếp truyện:

Trong một khu rừng lớn, tại một nơi vô danh có vô số cây cối gãy đổ, nơi đây là chiến trường của hai nguyên sĩ tân tấn, đang kịch chiến với đối phương.

Hai thân ảnh hung hăng lao tới công kích đối phương, một bên là người thanh niên mặc hắc y với thanh chiến đao trong tay, đang vung ra những cú chém mạnh mẽ.

Bên còn lại cũng là một người thanh niên nhưng đã chững tuổi, mặc đồ xanh, nhìn qua có thể thấy hắn lớn tuổi hơn đối phương không ít. Trong tay là một cây côn dài, vung vẩy tạo ra những đòn công kích dữ dội.

Bên cạnh hai người này có hai thanh bảo cụ đang bay lượn, va chạm với nhau tạo ra những âm thanh đinh tai, tia lửa tóe ra không ngớt.

Hai vật này là một thanh phi kiếm màu xám xanh, và một thanh tiểu phi đao màu vàng bạc. Chúng bay lượn xung quanh chủ nhân mình rồi đôi khi công kích tới đối phương, nhưng đều bị ngăn chặn lại.

Âm thanh keeng keeng vang lên không ngớt, hai người vẫn điên cuồng lao tới quyết chiến với đối thủ, dù cho cả hai đều đã thấm mệt.

Bất ngờ khi hai bảo cụ va chạm lần nữa, thì thanh phi kiếm bị đánh văng đi, còn thanh phi đao chỉ lung lay chút ít rồi ổn định lại, sau đó nhắm thẳng hướng kẻ địch mà công kích tới.

Thấy vậy tên đồ xanh hốt hoảng tính thối lui, nhưng bị đối thủ quét đao tới khiến hắn phải đứng vững lại để chống đỡ, nếu không sẽ bị chém trúng. Lúc này hắn chỉ còn cách dồn thật nhiều nguyên lực trong cơ thể, tụ lên vị trí mà bảo cụ của đối phương sắp công kích tới, để giảm thiểu nguy cơ đến mức thấp nhất có thể.

"Xoẹt!" Kim Ngân phi đao đâm mạnh từ trên xuống thẳng hướng đỉnh đầu đối phương, nhưng hắn ta kiệt lực tránh né, nên chỉ có thể đâm trúng bả vai của hắn!

Đầu lưỡi nhọn của phi đao xuyên qua, phá tan lớp nguyên lực phòng ngự của kẻ địch, rồi đâm vào trong da thịt của hắn ta khiến máu tươi bắn ra, chỉ tiếc là vết thương cũng không quá sâu.

Người thanh niên mặc đồ đen chính là Diệt Chúng Sinh, đúng lúc này hắn ta tập trung điều động thanh phi đao xoắn mạnh lại, khiến huyết nhục tại bả vai của đối thủ bắn ra. Một tiếng thét đau đớn vang lên, tên đó vội đánh bay bảo cụ đối phương ra khỏi bả vai mình, rồi liên tục thối lui dường như đã yếu đi rất nhiều.

Kẻ này tên Khải Thương, là tân thủ lĩnh của một thế lực thổ phỉ cường đại tại vùng núi rộng lớn này. Hắn không ngờ hôm nay lại gặp phải một nguyên sĩ còn rất trẻ, hơn nữa còn bị đối phương gây thương tích lớn như thế này.

Hắn nghiến răng giận dữ, một tay ôm chặt lấy bả vai bị thương, tránh để cho máu tiếp tục tuôn tràn ra ngoài, đôi mắt âm lãnh tức giận hướng thẳng tới phía A Diệt nói:

“Không ngờ tên tiểu tử ngươi lại có bảo cụ bậc này, nếu không phải có thứ đó, thì làm sao ngươi có thể là đối thủ của ta được cơ chứ.”

Họ Diệt nghe vậy khóe miệng nhếch lên cười đáp: “Không có thực lực thì chỉ biết tìm cớ để chối bỏ, đúng là một tên phế vật.”

“Ngươi nói cái gì?”

Tên họ Khải giận dữ quát lớn lên như con mèo bị dẫm phải đuôi, hắn điên cuồng khống chế thanh phi kiếm, hung hăng phóng tới tấn công tên thanh niên đáng ghét phía trước.

A Diệt hừ lạnh một tiếng liền phẩy tay, chỉ huy thanh tiểu phi đao bay ra phía trước ngăn cản đòn công kích của đối phương lại. Sau đó hắn vung tay còn lại, phóng ra mấy tấm phù nhỏ đang nhấp nháy quang mang.

"Bạo phù!"

"Bùm bùm bùm!"

Liên tiếp những tiếng nổ vang lên, những tấm phù chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, sau khi phóng tới gần thân thể tên họ Khải, liền đồng loạt phát nổ. Hắn ta không ngừng phun ra những ngụm máu tươi, trên người y phục tả tơi đầy vết loang lổ, lúc này hắn đã là ngọn đèn cạn dầu, không còn tới một thành sức chiến đấu.

Dậm mạnh chân xuống đất, thân ảnh A Diệt tức thì lao đến phía đối phương, rồi hung hăng vung xuống một đao chém đôi người tên họ Khải này!

Cứ thế, một nguyên sĩ chân chính đã chết đi. Trong thế giới thực lực vi tôn này, thì cho dù có là nguyên sĩ đi nữa cũng sẽ phải chết, nếu gặp phải kẻ địch mạnh hơn mình.

Lúc này A Diệt mới ngồi bệt xuống liên tục thở dốc, hắn nhanh chóng uống một bình dịch hồi sức rồi tu nước ừng ực. Quyết chiến với tên họ Khải đó cả nửa ngày, khiến bản thân hắn lúc này dù cho không có bị thương nặng, nhưng cũng đã gần như kiệt sức, cảm thấy khó thở và thân thể mệt mỏi vô cùng.

Tuy mệt mỏi là thế nhưng lúc này hắn lại nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lóe lên hưng phấn lẩm bẩm: “Đây chính là tên nguyên sĩ đầu tiên ta chính diện diệt sát kể từ khi trở thành nguyên sĩ, cứ đà này, chắc chắn ta sẽ tích lũy được nhiều kinh nghiệm, sớm ngày trở nên cường đại!”

Trong lúc ngồi vận công hồi sức, mắt hắn đảo tới thanh phi kiếm đang cắm trên mặt đất ở phía xa, hắn biết trận vừa rồi bản thân chiến thắng, phần lớn cũng dựa vào chuyện bảo cụ của mình mạnh hơn của đối phương.

Nhờ có bảo cụ mạnh mẽ hắn mới có thể gây thương tích lớn cho kẻ địch, khiến tên đó nhất thời sơ hở, để hắn dùng ‘phù bạo’ công kích bất ngờ.

Kĩ nghệ chiến đấu và võ thuật thi pháp của cả hai gần như tương đương đối phương, thể lực và sức mạnh cũng gần như ngang bằng, về kinh nghiệm chiến đấu thì thậm chí tên đó còn có phần nhỉnh hơn họ Diệt. Trận này đúng thực A Diệt chiến thắng phần lớn dựa vào bảo cụ, cùng phù bạo và chút phần cơ trí.

Sau nửa canh giờ, khi đã hồi phục sức lực hoàn toàn, A Diệt thu lấy vài thứ đồ có giá trị trên thi thể kẻ địch rồi rời đi.

Kì thực tên đó cũng chẳng có vật gì đáng giá cả, nhẫn trữ vật cũng không có, duy nhất có thanh phi kiếm là có chút giá trị. Thanh phi kiếm này cũng không phải một bảo cụ chân chính mà chỉ là ngụy bảo cụ, A Diệt không ngờ còn có một tên nguyên sĩ nghèo tới mức này.

Suy nghĩ một hồi thì hắn cũng hiểu ra, hắn biết hoàn cảnh của tên họ Khải kia. Trước đó khi trông thấy một đám thổ phỉ gϊếŧ người cướp bóc giữa thanh thiên bạch nhật, họ Diệt đã sắp không thể nhịn nổi rồi, ai ngờ bản thân hắn ta cũng bị đám thổ phỉ đó nhắm tới.

Sau khi vung tay tiêu diệt toàn bộ đám thổ phỉ, thì hắn tìm đến doanh trại của bọn chúng, rồi thay trời hành đạo huyết tẩy nơi đó. Chỉ có một điều bất ngờ là thủ lĩnh của đám thổ phỉ này cũng là một nguyên sĩ.

Thực chất tên đó là tán tu lang bạt khắp nơi, vài tháng gần đây mới tới chinh phạt rồi trở thành lão đại của đám thổ phỉ này.

Có nguyên sĩ làm thủ lĩnh, đám thổ phỉ đó không còn kiêng dè bất kì thế lực nào nữa, chúng điên cuồng khoách chương địa bàn. Chúng ngày càng làm liều hơn, sẵn sàng tấn công bất cứ kẻ nào đi ngang qua vùng núi này, bất kể thân phận.

Tên Khải Thương mới trở thành nguyên sĩ chưa đầy hai năm, thực lực vẫn đứng tại Luyện Nguyên cảnh tầng 1. Hơn nữa tại nơi hoang vu hẻo lánh này, hắn ta hoàn toàn không kiếm được công pháp tu luyện, hay nguyên kỹ, nên mới yếu đến như vậy, ngay cả vũ khí cũng chỉ là ngụy bảo cụ.

Lúc này, vừa di chuyển A Diệt vừa phấn chấn khi đã tận tay chính diện tiêu diệt một nguyên sĩ, nhưng hắn cũng thầm than may mắn. Nếu hôm nay kẻ hắn gặp phải có công pháp chủ tu, và sở hữu một vài nguyên kỹ cùng bảo cụ mạnh, thì kẻ thua trận có khi lại là bản thân hắn.

Hắn thầm nhủ bản thân phải dốc sức tu luyện để mạnh mẽ nhiều hơn nữa, cũng phải nhanh chóng tới được nơi trong mục tiêu để tìm kiếm công pháp.

Hiện tại đã qua vài tháng kể từ khi Diệt Chúng Sinh chân chính trở thành nguyên sĩ, lúc này hắn đã 18 tuổi trở thành thanh niên chính thức.

Mấy tháng qua hắn luôn một đường đi tới vùng địa thành tên Đàm Mang, nghe nói là một vùng có rất nhiều nguyên sĩ, trên Phần Quốc này thì địa thành Đàm Mang cũng được đánh giá là địa thành nhất lưu.

A Diệt đã đi qua khá nhiều vùng địa thành và đã trải qua rất nhiều trận chiến, nhưng hầu hết đều là với dã thú hoặc những cường nhân trong phàm trần.

Hắn cũng có vài lần bắt gặp những nguyên sĩ khác, nhưng đều lặng lẽ đi qua, nước sông không phạm nước giếng. Chỉ có lần này khi chạm chán tên họ Khải kia, là bắt buộc phải sinh tử chiến mà thôi.

Khi đi qua một đường dãy đá vắt ngang qua thềm địa, A Diệt vui mừng thốt lên: “Cuối cùng cũng đi tới rồi, vùng địa thành Đàm Mang.”

Hắn vội vã lấy ra tấm bản đồ cũ kĩ, rồi quan sát xem gần biên giới phía nam này nhất, có thành trấn nào phồn hoa tụ tập nhiều nguyên sĩ không. Sau khi xác định mục tiêu cần tới, hắn lại mất thêm gần mười ngày nữa mới có thể đi đến nơi đó, chính là một thành trấn có tên gọi là Kim Phất trấn.

Bước vào trong trấn này A Diệt như được mở mang tầm mắt, hắn lộ ra bộ dáng thất thố mà quan sát mọi thứ xung quanh mình.

Lầu các san sát to lớn vô cùng, đường xá phồn hoa náo nhiệt, người người đi lại tấp nập, có rất nhiều thứ bày bán tại nơi đây mà hắn ta chưa từng trông thấy bao giờ. Cảnh tượng phồn hoa bậc này, dù có là Hồng trấn thì cũng chỉ như đom đóm với ánh trăng.

Trông bộ dáng A Diệt lúc này đúng như một tên nhà quê mới từ trên núi xuống, nhiều người đi qua trông thấy đều khẽ cười, nhất là mấy thiếu nữ. Cảm nhận được phản ứng của mọi người xung quanh, họ Diệt liền cố gắng chấn tĩnh lại, thu lại hết vẻ thất thố sau đó chậm rãi đi tới khu phường thị trong trấn.

Từ lúc vào trấn hắn đã cất thanh chiến đao hay đeo phía sau lưng đi, vì không muốn bị kẻ khác chú ý đến. Lúc này trong mắt người phàm, thì hắn cũng chỉ là một tên thanh niên thông thường mà thôi, dù cho thân hình có chút cường tráng.

Hắn như một vị khách từ phương xa mới tới, đang vừa đi vừa ngắm quang cảnh tại nơi phồn hoa này. Mà đâu ai hay biết rằng, trong đầu hắn chỉ đang chuyên tâm nghĩ cách tìm mua một bộ công pháp tu luyện.
Chương 34: Đấu giá hội

Sau khi thanh lí toàn bộ chiến lợi phẩm cùng những vật phẩm không cần tới, thì A Diệt đã có thêm gần 100 viên nguyên thạch. Hắn mua một vài cuốn điển tịch để nghiên cứu, giúp bản thân am hiểu hơn về những phương thức chiến đấu của nguyên sĩ.

Hắn cũng bỏ ra không ít nguyên thạch để mua thêm vài xấp phù bạo, một loại phù lục có thể phát nổ, dùng để công kích kẻ địch. Tháng trước hắn có đổi được vài tấm phù bạo với một tán tu, tuy chỉ là loại phù bạo phẩm chất thấp, nhưng uy lực khi phát nổ cũng không tệ. Tên họ Khải chính là kẻ đầu tiên nếm qua uy lực đó.

Độ phồn hoa của Kim Phất trấn tại địa thành Đàm Mang này, không phải nơi như Hồng trấn tại vùng quê nhà của A Diệt có thể so sánh được. Mức độ náo nhiệt và số lượng các mặt hàng, hoàn toàn vượt xa những nơi mà hắn đã từng đi qua.

Trong Kim Phất trấn có nguyên một khu phường thị, chỉ dành cho riêng nguyên sĩ làm khách nhân. Mọi vật phẩm được bày bán tại đó đều là vật dụng trong giới tu hành, và đa số người trong khu chợ này đều là nguyên sĩ. Chỉ có những nô bộc, thị nữ và một vài chân chạy vặt là phàm nhân mà thôi, họ Diệt chưa từng thấy nơi nào có nhiều nguyên sĩ tụ tập lại như vậy, nhìn thoáng qua cũng có trên trăm người!

Sau một hồi tham quan và hỏi thăm thì A Diệt thu được tin tức, rằng gần một tháng nữa sẽ có một hội đấu giá lớn được tổ chức tại nơi đây, trung tâm phường thị này. Vì thế mới có nhiều nguyên sĩ tại những vùng huyện lân cận đổ xô tới đây như vậy.

Họ Diệt cũng vì vậy mà hiểu ra, tại sao hắn tìm một hồi mà không hề thấy một bộ công pháp ra trò nào tại các cửa hàng. Chắc hẳn rằng chúng đều đã bị nhà thầu tổ chức hội đấu giá thu mua sạch.

“Đành đợi thêm một thời gian nữa vậy, nhân tiện cũng xem thử hội đấu giá mà chỉ có nguyên sĩ mới được tham gia, sẽ ấn tượng tới mức nào.”

Nghĩ vậy họ Diệt liền đi tới một khu khách điếm để thuê một phòng trọ, hắn tính tu hành trong đó đợi tới ngày diễn ra hội đấu giá mới xuất quan. Không biết vì ở vị trí đắc địa có địa mạch bên dưới lòng đất, hay là có pháp trận tụ tập nguyên khí, mà trong những tòa khách điếm, lầu các tại nơi đây, có mức độ nguyên khí nồng đậm hơn bên ngoài gấp mấy lần!

Cũng chính vì lí do đó mà giá thuê phòng trọ tại nơi này rất trát, phòng sơ sài nhất cũng tới 10 viên nguyên thạch một tháng! Là một người có khá nhiều tiền, nên tất nhiên họ Diệt chọn thuê phòng giá rẻ nhất, hắn cũng chọn phòng ở nơi vắng vẻ nhất ít có người qua lại.

Lúc này hắn đang bước theo sau một thị nữ, để cô ta dẫn đường tới lầu trọ của mình. Hai người đi qua vài cái hành lang dài, nghẹo trái nghẹo phải vài lần thì mới tới nơi. Khu vực này rất vắng vẻ, còn không nghe thấy cả tiếng ồn ào phía ngoài phường thị, ngoài sân cỏ đã mọc lên quá đầu gối.

Thị nữ bước tới mở cửa một căn phòng ra, rồi quay người lại cung kính đưa chìa khóa cho A Diệt, thi lễ nói: “Thưa thượng nhân, đây chính là phòng của ngài trong một tháng tới, nơi này rất yên tĩnh đúng với yêu cầu của ngài. Không biết ngài đã cảm thấy vừa lòng chưa, có cần đổi chỗ khác không?”

Họ Diệt mỉm cười gật đầu đáp: “Phòng này được rồi, nơi đây cũng yên tĩnh rất hợp ý ta, thôi ngươi đi làm việc của mình đi.”

“Vậy hạ nhân xin phép thối lui, nếu có việc gì cần bàn giao ngài chỉ cần gọi một tiếng là được.”

Trông thấy thị nữ lui đi, bộ dáng bấy giờ mới bớt thấp thỏm và lo sợ lại, A Diệt cũng cảm thán không thôi. Trong mắt phàm nhân, thì nguyên sĩ như bọn hắn chính là thượng nhân cao cao tại thượng, tuyệt đối không thể đắc tội.

Cho dù lúc này thực lực của A Diệt chỉ là Luyện Nguyên cảnh tầng 1, thuộc tầng lớp nguyên sĩ thấp nhất, nhưng đối với phàm nhân thì hắn vẫn là tồn tại đáng sợ.

Không nghĩ nhiều nữa, hắn bình tĩnh bước vào trong phòng, tuy bề ngoài trông khá là sơ sài nhưng bên trong được bố trí khá sang trọng, có đủ mọi vật dụng cần thiết. Họ Diệt ngồi trên giường kiểm kê lại đồ đạc trong giới chỉ một lượt, rồi chậm rãi nhắm mắt đàm tọa, hắn tính tu luyện ở đây đợi ngày hội đấu giá khai mạc.

“Còn có chừng 350 viên nguyên thạch, mong rằng có thể kiếm được một bộ công pháp tốt tại hội đấu giá sắp tới.”

Tâm thần hắn dần chìm vào cảm ngộ tu hành, thân hình ngồi xếp bằng bất động, quanh thân nguyên khí lưu chuyển.

“Nguyên khí nồng đậm quá, cũng phải gấp tới 4,5 lần bên ngoài, xem như 10 nguyên thạch bỏ ra cũng đáng giá.”

..............

Ngày đó cuối cùng cũng tới, khắp nơi trong Kim Phất trấn người đông như bầy kiến vỡ tổ. Tại khu phường thị thượng nhân, có vô số thân ảnh nguyên sĩ không ngừng đi lại. Những tòa khách điếm, lầu các đều đã kín phòng, tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên không ngớt. Đến cả khu vực vắng vẻ nơi họ Diệt đang ở, cũng đã có thêm không ít người tới thuê phòng gần đó.

Diệt Chúng Sinh với bộ y phục tối màu, trông khá chỉnh tề mở cửa bước ra khỏi phòng. Hắn cũng không dấu nổi sự hưng phấn cùng mong chờ trong mắt mình, hắn đã đợi ngày này không ít lâu rồi.

Kể từ khi thuê căn phòng này hắn chưa từng một lần ra ngoài, hắn luôn chăm chú tu hành bên trong đó. Nguyên sĩ có thể hấp thu nguyên khí tăng trưởng bản thân, cũng như trúc cơ thân thể nên có thể nhịn ăn rất lâu, mà A Diệt trong giới chỉ cũng có không ít thịt ma thú sấy khô, nên cũng không cần ra ngoài ăn uống.

Trên đường đi tới nơi tổ chức đấu giá, họ Diệt đã được mở mang tầm mắt, khi trông thấy vô số nguyên sĩ đi lại xung quanh.

Ai nấy đều tỏa ra nguyên lực bức người, khiến một vài phàm nhân làm tay sai tại nơi đây khó có thể thở nổi. A Diệt cũng cảm nhận được đa số nguyên sĩ tại đây, đều có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 1 và 2, tầng 3 cũng có không ít nhưng cũng không tính là nhiều.

Luyện Nguyên cảnh từ tầng 4 trở lên hắn chỉ cảm ứng được một vài người, dù sao thì từ tầng 3 lên tầng 4 cũng là một bước lớn.

Trong Luyện Nguyên cảnh có 9 tầng, cứ 3 tầng là một giai nên từ 3 lên 4 và từ 6 lên 7 là rất khó vượt qua. Ba tầng đầu còn là sơ kì, nên đa số các tán tu không có tài nguyên tu luyện phong phú, đều bị kẹt tại tầng lớp này. Bản thân họ Diệt cũng từng lo lắng, không biết sau này sẽ vượt qua cái rào cản giữa tầng 3 và tầng 4 như thế nào.

Hắn từng gặp một tán tu chỉ mất 5 năm đã tu luyện được từ tầng 1 lên đến tầng 3 viên mãn, nhưng kẹt lại tại đó gần 10 năm mới có thể phá vỡ rào cản tiến lên tầng 4. Mặc dù điều đó là do ông ta thiếu thốn tài nguyên tu luyện, nhưng nhiêu đó cũng đủ nói lên rằng, để có thể vượt qua được cái rào cản giữa các giai là khó tới nhường nào.

Nguyên sĩ tại nơi đây nam nhân chiếm đa số, nhưng cũng có không ít nữ tử, những người này đều được vô số người khác phái vây quanh. A Diệt không để ý đến những chuyện này lắm, hắn chỉ tùy ý nhìn lướt qua rồi nhanh chóng đi tới hội trường nơi tổ chức đấu giá.

Trong hội trường rất rộng lớn nhưng lúc này cũng không còn bao nhiêu chỗ trống, A Diệt giống như bao người khác, được phát cho một chiếc mặt nạ dùng để che dấu diện mạo và đặc thù khí tức. Sau đó ngồi tại chiếc ghế gỗ được xếp ngay ngắn thành từng dãy, chỉ có những kẻ thân phận cao quý, hoặc có nhiều nguyên thạch mới ngồi tại những căn phòng kín phía trên.

Qua một canh giờ, khi đã ổn định được chỗ ngồi của tất cả các khách nhân, thì buổi đấu giá mới chính thức được bắt đầu.

Một lão già bề ngoài chừng 50 tuổi, xuất hiện trên sân khấu giữa hội trường, rồi cao giọng giới thiệu về bản thân cùng với hội đấu giá, lão ta chính là người chủ trì hội đấu giá lần này. Có vẻ như lão ta có danh khí không nhỏ tại Kim Phất trấn, nên từ khi vừa xuất hiện đã có rất nhiều người hưng phấn hô hào.

Bình thường khi đối phương không chủ động phóng thích ra nguyên lực, thì rất khó có thể cảm nhận được tu vi chính xác của những kẻ, có thực lực cách bản thân một khoảng khá xa. Như lúc này A Diệt không thể cảm ứng được rõ ràng tu vi lão già trên sân khấu, chỉ mơ hồ đoán chừng mức tầng 6, tầng 7.

Lão già không kiêu không thẹn đứng uy nghiêm, phất tay gọi thị nữ đem món vật phẩm đấu giá đầu tiên lên sân khấu. Thị nữ này là nguyên sĩ có tu vi tầng 1, chứ nếu để một phàm nhân đứng trên sân khấu, bị hàng ngàn đôi mắt của nguyên sĩ nhìn tới, có lẽ trực tiếp thổ huyết mà chết mất.

Lão già nhẹ nhàng vung tay, khiến cho tấm vải che đậy phía trên vật phẩm bay đi, rồi chậm rãi lên tiếng:

“Để làm nóng lên không khí tại nơi đây, nên vật phẩm khai màn ta muốn giới thiệu là một bảo cụ có phẩm chất rất không tệ!”

Lộ ra trên khay là một thanh phi kiếm sáng loáng có màu xanh ánh bạc, chuôi kiếm được điêu khắc rất tỉ mỉ, lưỡi kiếm sắc bén. Phía dưới khán đài tất cả mọi người đều sáng mắt lên, đôi con ngươi dán chặt lên thanh phi kiếm lấp lánh đó.

Khóe miệng lão già trên sân khấu nhếch lên cười, rồi ngay lập tức giới thiệu: "Đây chính là bảo cụ Hoàng giai thượng phẩm, tên là La Lưu Kiếm có uy lực rất lớn khi công kích, đặc biệt khi nó rơi vào trong tay những kiếm sĩ thì sẽ khiến họ trở nên vô cùng mạnh mẽ!”
Chương 35: Công pháp về tay

Không khí trong hội trường lúc này đang trực chờ sục sôi, ai nấy đều nhìn chằm chằm tới thanh phi kiếm, nhất là những kiếm khách, kiếm sĩ. A Diệt biết bản thân mình không có cửa tranh dành với những kẻ tại nơi đây, nên hắn chỉ quan sát để tăng thêm kiến thức mà thôi. Nhưng phải công nhận sức hút của bảo cụ Hoàng giai thượng phẩm quá lớn, bản thân hắn cũng rất động tâm.

“Giá khởi điểm của thanh La Lưu Kiếm này là 300 nguyện thạch hạ phẩm, hoặc 3 nguyên thạch trung phẩm! Mỗi lần lên giá không được ít hơn 10 nguyên thạch, xin mời các vị nguyên hữu bắt đầu ra giá.”

Ngay khi lão già vừa dứt lời, thì đã có vô số tiếng ra giá vang lên khắp nơi trong hội trường, giá của thanh phi kiếm này được tăng lên với tốc độ rất nhanh!

“310 nguyên thạch.”

“Ta ra 330!”

“Nguyên mỗ nguyện bỏ ra 370 nguyên thạch, xin các vị nguyên hữu nhường lại vật yêu thích.”

“Hừ, Nguyên gia nhà ngươi là cái thá gì chứ? Ta ra 400 nguyên thạch!”

Bản thân A Diệt cũng chỉ biết ngậm ngùi cười trừ, với số nguyên thạch mà hắn có thì xa xa không thể chạm tới được. Nguyên thạch hạ phẩm trong giới chỉ của hắn cũng chỉ khoảng 350 viên, còn trung phẩm thì hắn còn chưa trông thấy bao giờ, chứ đừng nói là sở hữu.

Sau một hồi tranh dành giằng co, thì thanh phi kiếm đó đã được bán đi với giá 450 nguyên thạch. Cái giá đó được coi là tương đối cao, so với một món bảo cụ Hoàng giai thượng phẩm loại công kích.

Vật phẩm thứ hai là ba viên đan dược, chúng mang màu vàng nhạt có kích cỡ ngón tay cái, xung quanh nổi lên giao động nguyên khí. Vật phẩm này cũng đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, giờ đây không ít kẻ đã không còn lưu luyến thanh phi kiếm kia nữa, mà chuyển mục tiêu sang ba viên đan dược này.

Lão già lên tiếng: “Đây chính là 3 viên Tấn Thăng Đan, có tác dụng giúp nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh như chúng ta, cấp tốc tăng thêm một tầng tu vi trong khoảng thời gian ngắn tu luyện!”

“Giá khởi điểm mỗi viên sẽ là 200 nguyên thạch hạ phẩm, mỗi lần nâng giá không được dưới 10 nguyên thạch, mời các nguyên hữu bắt đầu.”

Nghe những tiếng hô hào nâng giá xung quanh, khiến A Diệt cũng cảm thấy nhói hai bên màng nhĩ. Dù sao thì đan dược đó chính là trực tiếp giúp bản thân tăng lên thực lực, chứ không phải ngoại vật như bảo cụ, vì vậy có vô số kẻ muốn tranh đoạt nó tới tay.

Diệt Chúng Sinh không quan tâm lắm, vì bản thân hắn đã có một viên Tấn Thăng Đan như vậy rồi, đây chính là thứ quý giá mà tên họ Lâm được gia gia của hắn ban cho. Tên đó có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 3, chắc hẳn hắn tính khi đạt tới tầng 3 viên mãn, sẽ dựa vào viên đan dược này để trùng kích lên tầng 4.

Nhưng gã họ Lâm đó không biết một điều rằng, rào cản từ tầng 3 lên 4 và 6 lên 7, Tấn Thăng Đan sẽ không hề có tác dụng. Chúng chỉ có thể giúp bạo tăng tu vi tại những tầng thông thường khác, nếu tu vi càng thấp thì khi phục dụng sẽ càng có nhiều tác dụng. Đồng dạng cũng không thể dùng được nhiều lần loại đan dược này, vì từ viên thứ hai dược lực sẽ càng kém đi.

Ngón tay cái của A Diệt xoa xoa lên giới chỉ, hắn nghĩ thầm: “Vài tháng qua ta cũng đã củng cố vững chắc tu vi tại tầng 1 rồi, lần này sau khi công pháp tới tay, thì cũng nên phục dụng Tấn Thăng Đan để sớm ngày nguyên lực đạt tới tầng 2 thôi.”

Lúc này, ba viên đan dược trên sân khấu, cũng đã được bán đi với mức giá trên 300 nguyên thạch mỗi viên.

Những vật phẩm lên đài đấu giá tiếp theo đều là các dược tài quý hiếm, bảo cụ, nguyên kỹ, trận đồ lợi hại, khiến họ Diệt được mở mang tầm mắt, hiểu biết thêm rất nhiều thứ. Có những vật khiến hắn ta động tâm, nhưng vì giữ tiền để đấu giá công pháp, nên hắn không hề mở miệng ra giá một lần nào, hoàn toàn là ngồi đây xem náo nhiệt.

Cuối cùng thứ mà A Diệt chờ đợi cũng đã xuất hiện, trên bảy tấm khay gỗ được thị nữ đem lên trên sân khấu, là bảy quyển trục phát ra quang mang đủ mọi màu sắc. Hội trường đang lắng xuống lúc này lại sôi trào lên trở lại, nhiều người rục rịch như thể muốn nhảy lên trên sân khấu, thu lấy mấy bộ công pháp đó về tay vậy.

“Trên đây chính là bảy bộ công pháp nhị phẩm, có đều cho bảy nguyên tố cơ bản, phong, lôi, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Trong hàng ngũ công pháp nhị phẩm thì bảy bộ công pháp này đều nằm tại nửa trên!”

A Diệt cũng đã kích động không kém gì những người xung quanh, quá nửa nguyên sĩ ở đây là tán tu hoặc có bối cảnh thấp. Đa số bọn họ đều tu luyện công pháp nhất phẩm, nếu có nhị phẩm cũng thuộc loại thấp kém nhất trong đồng giai. Vì vậy sau khi biết được thông tin của 7 quyển trục kia, thì vành mắt ai nấy đều đỏ lên.

Lão già trông thấy cảnh tượng này thì cười nhẹ đắc ý, rồi chậm rãi lên tiếng: “Giá khởi điểm của mỗi bộ công pháp trên là 200 nguyên thạch, thể lệ vẫn như những lần trước, mời các nguyên hữu ra giá.”

Tức thì giá của cả bảy bộ công pháp đều được đẩy lên với tốc độ rất nhanh, đặc biệt là hai bộ hỏa hệ và lôi hệ, vì trong thất hệ thì hai thuộc tính đó có sức công kích cùng uy năng bá đạo nhất.

Họ Diệt cảm thấy an tâm phần nào, vì bộ công pháp mộc hệ mà hắn nhắm tới, được đẩy giá lên chậm nhất. Điều này cũng dễ hiểu, vì nguyên tố mộc thiên về hồi phục và sinh mệnh dẻo dai, chứ cả công kích lẫn phòng thủ đều kém hơn các thuộc tính khác.

Mộc nguyên tố kém nổi bật như vậy, nên nhiều nguyên sĩ tuy có nguyên lực thuần túy hợp với hệ mộc nhất, nhưng lại chọn tu luyện công pháp các hệ khác. Nên hiện tại số lượng đối thủ tranh dành quyển trục thuộc tính mộc với A Diệt, cũng chỉ có lác đác vài người khi giá trị của nó đã được nâng tới gần 300 nguyên thạch.

A Diệt không quan tâm những nhược điểm của mộc thuộc tính lắm, dù sao hắn cũng muốn bản thân có thể vững bước trên con đường tu hành, nên sinh mệnh dẻo dai hơn hắn càng ưng ý. Hơn nữa vì sở hữu nguyên mạch hạ đẳng nhất dẫn tới tu vi tăng tiến cực kì chậm, nên hắn cũng chẳng muốn tu luyện công pháp trái hệ, làm tăng thêm khó khăn cho bản thân nữa.

Sau cùng, Diệt Chúng Sinh đã lấy được bộ công pháp đó về tay, với cái giá phải trả là 320 nguyên thạch. Giá tiền này có vẻ khá là tiện nghi cho hắn, vì mấy bộ công pháp khác đều bán đi với giá cao hơn, thậm chí quyển trục hỏa hệ và lôi hệ còn chạm mức 400 nguyên thạch!

Giờ đây họ Diệt lại về với cái cảnh nghèo rớt, nhưng có được bộ công pháp không yếu trong tay, hắn cũng cảm thấy an tâm phần nào. Tới đây buổi đấu giá cũng đã sắp kết thúc, sau vài món vật phẩm nữa được mang lên, thì bảo vật áp đáy hòm của hội đấu giá lần này cũng đã xuất hiện.

Ngay khi vật phẩm đó được thị nữ bưng lên trên sân khấu, tấm vải che phía trên còn chưa được mở ra, thì trong người A Diệt đã xảy ra dị biến. Hắn vội vã ngưng thần quan sát bên trong thân thể mình, thì phát hiện luồng chất lỏng thất thải luôn bao quanh Nguyên cầu tại đan điền, lúc này bỗng nhiên bạo động.

Tuy tình trạng này không gây nguy hại gì cho cơ thể hắn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy thứ năng lượng bảy màu này có dị động.

“Chẳng lẽ... là bị vật phía trên kia tác động tới?”

Hắn liền ngẩng mặt lên nhìn vật phẩm đang được giới thiệu phía trên sân khấu, đó là một viên đá cỡ bàn tay màu đen tuyền, trên hòn đá có những đường vân bảy màu phát ra hào quang chói lọi.

Nghe những lời giới thiệu của lão già, khiến họ Diệt cũng cảm thấy chấn kinh như bao người đang có mặt tại nơi đây.

“Đây chính là thất thải thạch, nó có khả năng giúp ta tìm tới được nơi có ‘thất thải hồ quang’ trong truyền thuyết!”

“Tương truyền, chỉ cần ngâm mình trong thất thải hồ quang thì thân thể có thể lành lại mọi thương thế, kể cả những nội thương nghiêm trọng nhất. Hơn nữa còn giúp tẩy sạch tạp chất trong cơ thể, củng cố vững chắc tu vi, giúp thoát thai hoán cốt. Đặc biệt hơn nữa, có khả năng giúp nguyên sĩ phá vỡ rào cản cảnh giới dễ dàng hơn!”

Nghe lão già nói một hồi về những tác dụng thần kì của thất thải hồ quang, khiến không ít kẻ rục rịch. A Diệt cũng rất bất ngờ, nhưng không phải hắn bất ngờ vì tác dụng của thất thải hồ quang, mà bất ngờ vì hắn biết rõ vị trí của cái hồ đó ở đâu, bản thân hắn còn từng ngâm mình trong đó một khoảng thời gian dài.

“Thất thải hồ quang mà bọn họ đang nói tới, chính là cái hồ trên đỉnh trụ trời, tại sâu bên trong dãy núi Hoang Sơn sao?”

Hắn chăm chú nghe ngóng tin tức xung quanh và tiến hành suy tư, thì xác thực thất thải hồ quang, cùng với cái hồ nước bảy màu hắn từng ngâm mình chính là một!

“Tuy ngâm mình trong hồ nước đó kiếm được rất nhiều chỗ tốt, nhưng cũng không đến mức như những người ở đây đang bàn tán chứ. Chẳng lẽ lúc đó mình chưa vận dụng hết được uy năng của hồ nước kia?”

Khi họ Diệt còn đang nghi hoặc, thì cuộc đấu giá cuối cùng này cũng đã chính thức bắt đầu, giá khởi điểm của thất thải thạch rất cao, đúng như dự đoán của bao người nơi đây.

Chỉ có một vài ông lớn cạnh tranh với nhau mà thôi, dù sao giá của vật phẩm này vượt quá số tài sản mà những nguyên sĩ ở nơi đây đang có. Hơn nữa cũng không phải cứ có thất thải thạch trong tay, là có thể tìm được tới nơi thất thải quang hồ tọa lạc, chỉ là xác suất sẽ cao hơn chút ít mà thôi.

Diệt Chúng Sinh quan sát cảnh tượng những kẻ có bối cảnh lớn đang kịch liệt tranh dành, cái la bàn chỉ dẫn tới nơi chứa thất thải hồ quang, mà không khỏi cười thầm.

“Các ngươi tốn bao nhiêu nguyên thạch cùng công sức, để có thể tìm thêm chút ít manh mối về cái hồ nước bảy màu đó, trong khi ta thì biết rõ nó nằm ở đâu ha ha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang