• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 326: Uy hϊếp

Một đầu hung thú dữ tợn ngã xuống, thân thể to lớn đập mạnh lên mặt đất, đè nát bao nhiêu cây cối, máu tươi như suối tuôn trào. Sau khi diệt sát đầu thất giai ma thú này, tên thanh niên thu lại chiến đao rồi lập tức đi tới vị trí một gốc linh dược, đưa tay nhổ lên sau đó bắt đầu đánh giá.

“Quả nhiên là một loại linh dược đã tuyệt tích rất lâu ở ngoại giới, không ngờ nơi đây thứ này lại sinh trưởng. Tuy không có mấy tác dụng đối với ta, nhưng sau này đem đi đấu giá chắc chắn thu về được bội tiền.” A Diệt tự lẩm bẩm, sau đó thu gốc linh dược vào giới chỉ, rồi phi độn đi nơi khác tiếp tục dò thám vùng đất lạ này.

Sau một ngày hoạt động tại nơi đây, hắn đã phần nào đoán ra đặc thù của vùng đất này, cũng biết bản thân đang ở bên trong một bí cảnh, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Không lâu sau hắn đã có mặt tại một động quật lớn, nhưng thân ảnh lại đang trong trạng thái tàng hình, khí tức cũng không phát ra ngoại giới một chút nào, đây chính là uy năng của Hóa thanh ẩn khí phù. Lúc này ánh mắt A Diệt tập trung quan sát ba thân ảnh, ba kẻ đó vừa tiêu diệt xong một đám thủ hộ thú, hiện tại dường như đang phân chia chiến lợi phẩm.

Ba người đó gồm có một lão già mập mạp nhưng lại phát ra loại uy thế nghiêm nghị, một mỹ phụ dung nhan xinh đẹp quyến rũ, cùng một gã trung niên thân hình cân đối, gương mặt bị mái tóc che đi một nửa.

Ánh mắt họ Diệt ngưng trọng nhìn tới lão già có thân hình ngoại cỡ đứng ở giữa nhóm người, miệng không khỏi thì thào: “Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn, sao kẻ mạnh như vậy cũng xuất hiện tại đây? Quả nhiên mọi chuyện không hề dễ dàng, những kẻ đạt tới cấp bậc đó không phải ta có thể so sánh, tốt nhất không nên dây vào thì hơn.”

Hắn buông tha cho bảo vật tại động quật này, lặng lẽ rút khỏi nơi đây, không muốn bản thân bị lão già mập đó phát hiện. Với thần niệm cao cường của hắn, cộng thêm tấm phù thanh sắc dán trên thân, thì chỉ cần lão già kia không toàn lực dùng thần thức dò xét tới, hắn sẽ không sợ bị phát hiện.

Sau khi ra khỏi động quật, đạo độn quang lục sắc liền bay đi nơi khác, tiếp tục cuộc hành trình tầm bảo. “Ba gã Bỉ Ngạn cảnh đầu tiên gặp được trong bí cảnh này, lại là một đại viên mãn cùng hai đại thành, thật là đáng sợ mà!”

Cho tới ngày hôm sau A Diệt mới tìm thấy một khu vực được xem là có đồ tốt, thẳng tay tiêu diệt vài đầu ma thú thủ hộ, hắn liền đáp xuống dãy sơn mạch mọc đầy kỳ chân dị thảo. Mặc dù đối với cảnh giới hắn hiện tại, những vật hiếm ở đây chẳng mấy tác dụng, nhưng đem bán thì chắc chắn kiếm lời lớn.

Sắc mặt hắn càng trở nên vui vẻ hơn khi trông thấy một gốc linh dược tuyệt phẩm, đứng sừng sững giữa đỉnh một ngọn núi. Xung quanh trăm trượng không có thêm một gốc thực vật nào sinh trưởng nổi nữa, vì toàn bộ sự sống đều đã bị linh dược đó hấp thu.

Họ Diệt không tiếc của mà dùng thêm một tấm Hóa thanh ẩn khí phù, sau đó chậm rãi bay tới gần gốc linh dược kia, thần thức quét khắp nơi xung quanh, tìm kiếm tung tích của thủ hộ thú. Tuần trà trôi qua, vì không hề phát hiện tung tích bất kì sinh linh nào ở phụ cận, hắn liền không chần trừ mà hành động, đưa tay muốn nhổ lấy gốc linh dược.

“Không tốt!” A Diệt đột nhiên thốt lên, thân ảnh đang hư hóa tức thì dung nhập vào hư không, hóa thành đạo độn quang bắn vọt lên. Bao quanh gốc linh dược bấy giờ hiện ra một vòng quang tráo rắn chắc, ngay kế bên có một thân ảnh to lớn đột ngột xuất hiện, vung quyền vỗ vào khoảng không ở phía trên linh dược.

Thanh niên nam tử hiện hình ra cách đó không xa, đưa ánh mắt quan sát kẻ vừa xuất hiện bên cạnh gốc linh dược, đó là một đầu cự viên màu xám có bốn cánh tay to khỏe. Lúc này đầu cự viên ngâm dài một tiếng, bốn nắm đấm đập mạnh lên giữa ngực, thân thể dần bành trướng, chả mấy chốc đã có kích thước to cao mấy chục trượng.

“Là thất giai ma thú Sơn Nhạc Cự Viên... không đúng, nó là khôi lỗi chứ không phải sinh linh có sự sống!” A Diệt cả kinh thốt lên, ngữ khí có vẻ không chắc chắn lắm, nhưng hắn không kịp suy nghĩ thêm vì đầu cự viên phía đối diện đã lao vọt tới.

Thân thể đầu cự viên tứ thủ tuy lớn bự nhưng lại có tốc độ rất nhanh, khi nó bắn tới lân cận A Diệt thì thanh âm dậm chân mới bắt đầu phát tán. Bốn cú quyền bằng kim loại từ tứ phía ập đến, khiến tên thanh niên phải cấp tốc vận lên quang tráo hộ thể, còn có thêm một hư ảnh trúc long quấn quanh người.

“Búp!” Thân ảnh nhân loại nhỏ bé bị lực phản chấn bắn ngược ra sau, nhưng trên thân không hề có thương tích gì, trên đường bị văng đi hắn còn hiển hóa ra mấy chục khẩu phi kiếm kim trúc ồn ào công kích cự viên.

Thân thể khôi lỗi cự viên không biết được làm từ loại hợp kim gì, mà sau khi đón nhận toàn bộ phi kiếm oanh kích, cũng chỉ hiện ra vài vết xước không đáng chú ý, chẳng có chút tổn hại thực sự nào.

Cự viên gầm lớn, chuẩn bị bắn tới vị trí mục tiêu thì đột nhiên bị bốn sợi kim trúc trói chặt tứ chi trên lại, không để nó có thể di chuyển. Phía xa, A Diệt đã ổn định được thân hình, hai tay vừa kết thúc pháp quyết, phía khu rừng dưới chân liền nổi lên một đầu trúc long dài mấy chục trượng.

Rồng lớn phô thiên cái địa bay tới phía cự viên, hung hăng chộp vuốt xuống muốn công kích. Tiếng đứt dây liên tiếp vang lên, thân ảnh cự viên thoắt cái đã không còn ở tại vị trí cũ, chỉ thấy một bàn tay to lớn nắm chặt đỉnh đầu trúc long, một bàn tay khác nắm phần dưới miệng, lập tức xé đứt dọc thân thể dài đượn của cự long.

“Cái lực lượng nhục thân biếи ŧɦái gì thế này.” A Diệt chỉ biết thốt lên một câu, tay đã rót lượng lớn nguyên lực lên chiến đao, mạnh mẽ bổ thẳng xuống đỉnh đầu khôi lỗi cự viên này.

“Cuồng Long Nộ Trảm!”

Luồng đao quang huyết kim gào thét trảm lên đầu cự viên, tạo ra một vụ chấn bạo lớn, dư uy đẩy văng tất cả mọi thứ ra xa, kể cả thân ảnh to lớn có bốn tay cũng bị hất văng. Cự viên lăn lốc xuống tới chân núi mới dừng lại, tại phần đỉnh đầu đã xuất hiện một khe hở lớn, gây thất thoát năng lượng.

Sơn Nhạc Cự Viên vội vã đứng dậy, rống lên điên cuồng, lập tức quanh thân xuất hiện một động thiên lớn, kéo nó vào bên trong. Phía sau A Diệt tòa động thiên ấy mở ra, thân ảnh to lớn bổ nhào tới, liền bị vô vàn chông kim trúc từ dưới mặt đất trồi lên, giữ chặt nó tại một điểm.

“Mấy trò này không có tác dụng với ta đâu.” Tuấn mỹ nam tử xoay người lại hờ hững nói một câu, chiến đao trong tay đã được dán lên tấm khuếch đại phù, thân ảnh hắn lóe cái đã xuất hiện phía sau cự viên, bắt đầu thi triển hàng loạt công kích.

Những vết chém sâu dài mấy chục trượng được triển khai, nguyên lực lục kim phát tán ra chói lòa, sức sát thương cực lớn ít kẻ chịu nổi. Chả mấy chốc, đầu khôi lỗi cự viên vô tri này đã không còn toàn thây, các đốt tay đốt chân đều bị hư hại, khó vận động được nữa.

Hiện tại Diệt Chúng Sinh đã là một Khôi lỗi sư thành tựu cao, nên hắn rất am hiểu các điểm yếu của khôi lỗi, càng không kể tới cường độ nguyên lực so với đồng giai thì cao hơn rất nhiều, nên muốn đánh bại đầu cự viên này không khó. Thứ này có lực lượng nhục thể cường đại, thân thể cứng cáp, nhưng tiếc là đã gặp phải một kẻ không dễ trêu chọc.

Bấy giờ quang tráo bảo vệ gốc linh dược tuyệt phẩm đã tự dưng tiêu biến, giúp A Diệt thuận lợi thu được về tay, sắc mặt vui vẻ không thôi. Sau đó hắn không rời đi ngay, mà ở đây cố gắng phân tách các bộ phận cơ thể khôi lỗi cự viên, muốn thu lấy những thứ quan trọng bên trong.

Nhưng điều hắn không mong muốn nhất đã xảy ra, đột nhiên có vài lối thông đạo xuất hiện quanh dãy sơn mạch này, càng trùng hợp thêm có hai kẻ cùng nhau đi qua thông đạo đến nơi đây.

Tại bên trong bí cảnh rộng không rõ điểm cuối này, có rất nhiều thông đạo tự động xuất hiện rồi chả mấy chốc biến mất, nó có tác dụng giúp tu hành giả có thể dễ dàng đi từ khu vực này tới khu vực xa khác. Nhưng không phải lúc nào cũng thuận lợi, nếu kém may mắn có thể thông đạo ta tiến vào liên thông tới một vùng hiểm địa, nên A Diệt hai ngày nay chưa hề thử đi qua thông đạo.

Hai kẻ vừa từ thông đạo đi ra, xuất hiện ngay tại đỉnh núi, chính là hai vị trưởng lão của Huyền Ma Quật. Một gã trung niên có gương mặt xấu xí, nhưng nước da lại trắng bệch, kẻ này hồi ở Đệ Tam thành A Diệt có từ xa trông thấy một lần. Người còn lại là một nữ tử tuổi chừng ba mươi, dung mạo ở mức khá, cả hai đều là tiểu thành Bỉ Ngạn cảnh.

Khi vừa ra khỏi thông đạo, hai cỗ thần niệm mạnh mẽ đã quét khắp mọi nơi xung quanh, thấy một khu vực rộng lớn không có nổi bóng cây ngọn cỏ, cả hai đều biết nơi đó từng có linh dược tuyệt phẩm sinh trưởng rồi. Cách đó không xa là một khu vực bị tàn phá nặng nề, xa hơn chút có một vài bộ phận khôi lỗi rơi vãi, còn có một tên nam tử đang âm trầm nhìn về phía này.

“Chúng ta cũng thật may mắn, được trực tiếp đưa tới nơi có linh dược tuyệt phẩm, đống sắt vụn kia chắc chắn là của khôi lỗi hình thú thủ hộ linh dược rồi.” Ả nữ tử vui mừng thốt lên, ánh mắt bắt đầu khóa chặt bóng người phía xa.

Nhưng tên trung niên lại tỏ vẻ ngưng trọng, nhìn tới các bộ phận khôi lỗi, truyền âm với đồng bạn bên cạnh: “Lữ nguyên hữu đừng vui mừng quá sớm, nếu nhìn kĩ thì chắc hẳn các hạ cũng nhận ra đống sắt vụn đó là của loại khôi lỗi thú nào. Nếu kẻ kia có thể bằng sức một mình diệt sát được loại khôi lỗi đó, thì chắc chắn chiến lực không phải tầm thường.”

Nữ tử họ Lữ nghe vậy thì thần sắc mới trở nên trịnh trọng hơn, sau đó truyền âm đáp: “Nhưng chúng ta có hai người cơ mà, nếu không muốn đánh liều thì cũng nên uy hϊếp, ta nghĩ hắn vừa chiến đấu xong, có lẽ sẽ không muốn đánh thêm trận nữa đâu.”

Hai người vừa truyền âm nghị luận vừa chậm rãi tiến về phía A Diệt, thấy vậy hắn liền lớn tiếng: “Nơi đây tại hạ đã đến trước một bước rồi, chỗ tốt cũng chẳng còn nữa, hai vị nên nhanh chóng đến những nơi khác tầm bảo thì hơn.”

“Hắc hắc, các hạ nghĩ trên đời này có chuyện dễ nuốt đồ tốt tới vậy sao? Nếu hai ta đã có mặt tại đây, thì các hạ cũng nên đưa ra một phần thu hoạch, không thì đừng hòng yên ổn mà rời đi!” Ả nữ nhân cười khinh thường đáp trả.

Gã trung niên liền nói bồi thêm một câu: “Hai người bọn ta cũng không dám há lớn miệng, các hạ chỉ cần giao ra một nữa những gì thu hoạch được tại nơi đây, thì bọn ta sẽ không tính toán gì nữa.”

Nghe thấy hai người mà chỉ được một nửa, khiến nữ tử hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm, ả thả ra khí thế ép tới phía đối phương. A Diệt nghe vậy liền cười lên như vừa thẩm một câu chuyện đùa, sau đó tự tin hất cằm đáp: “Hai vị thực sự cho rằng có thể đối phó được tại hạ sao? Cho dù là một đấu hai thì tại hạ cũng chẳng e sợ gì đâu.”

“Ồ, vậy nếu có thêm cả ta, thì các hạ tính làm thế nào?” Một thanh âm lanh lảnh vang vọng cả ngọn núi này, phía sau A Diệt dần hiện ra một thân ảnh, là một tên thanh niên gầy còm nhom, hai hốc mắt lõm sâu, điểm đáng chú ý là hắn có hai chiếc tai rất to dài. Đây là một gã yêu soái thất giai, nhìn thoáng qua cũng biết bản thể của y là một con dơi.

Nghe câu nói tự tin của A Diệt, hai tên trưởng lão Huyền Ma quật sắc mặt còn đang âm trầm, thì lại nghe thấy lời nói của tên yêu soái kia, rồi thấy hắn xuất hiện, khiến bọn họ liền phấn khởi không thôi.

Ả nữ tử dùng ánh mắt trêu tức nhìn tới tên thanh niên bịt mặt, cười đắc ý lên tiếng: “Hiện tại có thêm Lạp Lan các hạ, thì cho dù ngươi giao ra nửa thu hoạch cũng không được phép rời đi đâu. Biết điều thì nôn hết vật có giá trị trên thân ra đây, có lẽ chúng ta còn rủ lòng thương mà mở một con đường sống cho ngươi!”

Mắt thấy ba kẻ đã đứng ở thế chân vạc vây quanh mình lại, khí thế bức người, còn buông ra những lời nói uy hϊếp trắng trợn, A Diệt cũng chỉ biết cười khẩy mà thôi. Cuồng Long chiến đao xuất hiện trong tay, luồng nguyên lực lục kim hùng hổ bạo phát, khí tức ồ ạt phóng thích ra khắp bốn phương tám hướng, cường độ khiến ba kẻ xung quanh cũng không khỏi chấn kinh.

“Cân ba mà thôi, ta cũng muốn thử một lần, để xem rốt cuộc là các ngươi chết, hay là ta vong!”
Chương 327: Quần chiến

Tại một dãy sơn mạch vô danh, bấy giờ nổi lên ác chiến mãnh liệt, bốn tồn tại mạnh mẽ đang thi nhau triển khai thần thông, giao thủ sống còn với kẻ địch. Chính xác hơn trong trận ác chiến ấy, là tình thế ba đánh một, nhưng bất ngờ thay kẻ đang phải một mình chống lại ba đối thủ đồng giai, không hề rơi xuống hạ phong.

Vô vàn đạo đao quang che trời trút xuống ngập đất, chém tan hàng tá ma ảnh hắc ám đang kêu gào, khiến gã trung niên xấu xí phải dùng độn thuật bay đi xa. Tiếng rồng ngâm vang lên, trúc long như tòa cự sơn lao thẳng xuống chộp tới hư ảnh huyết dơi, cả hai đầu ác thú đại chiến kịch liệt.

Nữ tử có vài phần tư sắc lại không giống những nữ tu hành giả bình thường chút nào, cách thức chiến đấu của ả ta không phải đứng từ xa thi triển thần thông, mà là lao thẳng tới đánh đấm đối thủ. Trên thân thể mềm mại nổi lên đầy rẫy hoa văn như rắn rết bọ cạp, nâng cao cường độ nhục thân của ả ta tới khó tin, có thể dùng tay không đối chiến với chiến đao của A Diệt!

Tia lửa tóe ra khắp nơi, tên thanh niên bịt mặt lúc này đang liên tục thi triển đao pháp, loạn vũ chiến đao trong tay. Đối diện hắn là một ả đàn bà đang điên cuồng tung quyền, vung cước, mỗi lần tiếp xúc với lưỡi đao đều có tiếng kim loại va chạm, tia lửa lóe lên.

Những đòn công kích huyết sắc thi thoảng phóng tới phía A Diệt, sẽ bị trúc long bay lên ngăn chặn, hoặc được một vài cây trận kỳ tạo ra lá chắn chống đỡ, trong nhất thời tên yêu soái dạng dơi kia không thể làm gì được.

Gã trung niên sau khi đánh tan sạch đám khôi lỗi của đối phương, liền cấp tốc phi độn tới muốn hỗ trợ đồng bạn, nhưng lại bị vài tòa động thiên xuất hiện ngăn lại. Rậm rạp phi kiếm lao ra ngăn cản lão ta, khiến tên này phải hiển hóa vô số ma thi để đối chiến, nhất thời không tới gần vị trí kẻ địch được.

“Đủ rồi, biến đi!” Toàn thân A Diệt hiển lộ ra những kí tự thanh sắc, lực lượng nhục thân tăng cao đáng kể, hơn nữa còn có một lớp năng lượng lục kim từ công pháp bao bọc bên ngoài, khiến hắn giống như một cỗ khôi lỗi với thân thể bất xâm.

Một quyền phá không tung ra, đối chiến trực diện với nắm đấm của ả đàn bà, khiến ả ta hộc máu mồm, thân thể bắn ngược ra xa. Tên nam tử không hề buông tha mà truy đuổi theo, liên hồi tung ra quyền cước, hướng thẳng lên thân thể như kim loại trước mặt, đánh cho đối phương tối tắp mặt mũi không thể phản kháng.

Đột nhiên có hai đạo đao quang huyết sắc phóng tới, khiến A Diệt phải buông tha công kích mà rời đi nơi khác. Ngay khi thân hình hiện ra tại một địa phương xa, liền bị một luồng sóng siêu thanh ập đến, thổi bay hắn đi một khoảng dài.

“Con dơi chết tiệt!” A Diệt tế ra một tòa tiểu tháp, thỉ triển thần thông phong bão tố chống đỡ lại lực sóng siêu thanh tìm tới. Khói đỏ nổi lên cách đó không xa, tên nam tử có hai hốc mắt lõm xâu hiện hình, vung tay thả ra một đàn dơi đen kì dị hướng thẳng tới đối phương.

Những đạo lôi quang gào thét phóng thích đánh rụng bầy dơi, tránh để chúng tới gần để triển khai tự bạo huyết thuật. Nhưng tên yêu soái kia độn thuật rất quỷ dị, chỉ thấy vài tia máu phi độn giữa trời, ngay lập tức đã xuất hiện phía sau A Diệt!

“Vị Máu – Phệ Huyết!”

Tên thanh niên yêu soái há lớn miệng như chậu máu, lộ ra hai hàm răng sắc nhọn to lớn, hung hăng cắn mạnh lên cổ đối phương, bắt đầu hút lấy tinh huyết. Nhưng sắc mặt tên đó liền biến đổi trở nên khó coi, vội vàng nhả ra, ghê tởm thốt lên: “Đây rõ ràng là một cỗ ma thi mà, tại sao hắn còn có thủ đoạn của ma đạo?”

Ma thi thế thân với cái cổ bị cắn mất một khoảng, quay đầu lại nhìn tên yêu soái cười cười, rồi dần tiêu biến. Bấy giờ hai người khác cũng vừa bay tới phụ cận, đã sẵn sàng tung ra công kích, nhưng lại không trông thấy đối thủ ở đâu. Cả ba vội quét mắt xung quanh, đảo thần niệm khắp nơi tìm kiếm kẻ địch.

Đột nhiên vân vụ biến sắc, bầu trời chuyển tối, lôi quang vần vũ ngập trời, khiến ba kẻ phía dưới giật mình nhìn lên. A Diệt toàn lực thi triển thần thông của Tụ Lôi Tháp, dáng thẳng liên tiếp những đạo thiên lôi xuống trần gian, khí thế kinh người, khiến không gian ba động lung lay.

“Món bảo cụ thu lôi đó dường như ta đã từng nhìn thấy ở đâu rồi thì phải?” Tên yêu soái dơi nghi hoặc lẩm bẩm, toàn thân bất ngờ phát nổ thành một làn khói màu máu, từ đó bay ra hàng đàn dơi thân hình nhỏ bé, dễ dàng tránh né thiên lôi công kích.

Ả nữ nhân gầm lớn, quanh thân hiện lên một lớp khải giáp, gồng mình đón đỡ thiên lôi bổ đến, dường như không mấy ảnh hưởng. Gã trung niên xấu xí triệu hồi ra cả đàn ma thi đông nghịt, ra lệnh cho bọn chúng tập hợp tại phía trên đỉnh đầu, chống đỡ lôi lực giáng thế.

Vì đẳng cấp Bỉ Ngạn cảnh khi chiến đấu sẽ gây ảnh hưởng tới thiên địa nguyên khí, không khí mất ổn định, nên không có thông đạo xuất hiện nữa, không ai sợ kẻ địch sẽ dựa vào đó mà bỏ chạy. Sau khi cơn lôi bạo qua đi, ba đạo độn quang liền đồng loạt bắn lên trên không, qua những tầng mây, tìm kiếm đối phương.

Tại khoảng không này, bất chợt nổi lên chằng chịt luồng công kích đao phong, kèm theo những đạo quang điểm có sức sát thương lớn, từ tứ phía ập đến. Gã trung niên thấy vậy liền hộ lớn: “Cẩn thận, đây là trận pháp công kích, tên đó không ngờ trong thời gian ngắn đã dựng lên được loại pháp trận bậc này.”

Cả ba đồng loạt thi triển thần thông chống lại các thế công từ trận pháp, sau đó tìm tới phía kẻ địch. Gã trung niên trông thấy A Diệt đầu tiên, hắn gọi ra năm tên quỷ vật có khí tức xấp xỉ Bỉ Ngạn cảnh, điên cuồng lao tới công kích mục tiêu.

Hai bức họa mở ra, phóng thích hỏa điểu cùng hỏa khuyển, được thêm dương hỏa phù trợ lực, khiến kích thước chúng bành trướng, sau đó lao lên đối chiến với bầy quỷ vật. Bảo cụ bản mệnh của gã trung niên chính là năm đầu quỷ vật này, chúng hoạt động chỉ sau một ý niệm của ông ta, nên không dễ đối phó, hỏa thú chỉ có thể giằng co.

Ả nữ nhân cũng đã xông tới gần, tiếp tục tung ra những đòn công kích cận chiến ác liệt, lần này khải giáp bao bọc quanh thân ả ta còn có chất độc thải ra. Luồng huyết quang tiếp cận, hiện ra tên thanh niên có hốc mắt sâu, mỗi bên tay cầm một thanh đoản kiếm, hỗ trợ ả nữ nhân công kích mục tiêu.

Họ Diệt có bảo cụ kháng độc nên không mấy kiêng kị chất độc của ả nữ tử phe đối phương, nhưng bị hai kẻ có cường độ thân thể cao, cùng lúc cận chiến, cũng không khỏi phải thối lui liên tục. Làn khói có tiếng quỷ khóc ma gào bay tới, gã trung niên từ sau khói đen bay ra, thuận thế cùng hai kẻ khác tấn công địch thủ.

Thanh âm giao thủ vang lên chói tai, trên những tầng mây nổi lên giao động hỗn loạn, khoảng không ấy ba động không thôi, nhưng thể sắp không chống đỡ nổi những tồn tại mạnh mẽ đang giao chiến.

Tên nam tử che mặt lúc này đang phải một mình cận chiến với ba địch thủ, nếu không phải hắn có cường độ nhục thể cao, cùng vũ khí cận chiến Địa giai trung phẩm, thì đã sớm bị ba kẻ đối diện chấn áp rồi.

“Thế nào? Ngươi đã cảm thấy sự ngu dốt của mình khi không chịu giao chỗ tốt để đổi lấy sinh mạng chưa? Giờ thì hãy chịu chết đi!” Ả nữ nhân cười gằn, dường như chuẩn bị thi triển tuyệt kỹ nào đó. Gã trung niên cũng đã gọi về được hai đầu ma vật, chỉ huy chúng há lớn miệng, phóng thích ra hai đạo quang ti hắc ám.

Tên yêu soái thấy hai kẻ kia chịu xuất nhiều lực như vậy, thì chỉ ở một bên cười thầm, không làm điều gì hơn, đứng tại chỗ chú ý tránh để đối phương đào tẩu.

“Bọ Cạp Huyền Sát!”

“Hắc Quỷ Âm Sát!”

Cú cước của ả nữ nhân vụt xuống, tạo ra một hư ảnh đuôi bọ cạp tử sắc, hung hăng nện mạnh xuống vị trí kẻ địch. Phía bên kia hai đạo quang ti đã hóa lớn, như hai luồng hỏa pháo hắc ám bắn mạnh tới lưng A Diệt.

Đột nhiên một đầu trúc long gầm thét lao lên, cuộn tròn tại một điểm bao bọc tên nam tử bịt mặt bên trong, mạnh mẽ hứng chịu hai đòn công kích cường đại. Cùng lúc đó cỗ pháp trận quanh đây bỗng xoay chuyển, biến đổi uy năng từ công kích sang chấn áp trói buộc. Mục tiêu mà tòa pháp trận nhắm tới chính là ả nữ tử.

Ả ta điên cuồng công kích những sợi dây từ pháp trận hình thành, nhưng sau thời gian đối chiến, A Diệt đã hiểu rõ đặc thù chiến đấu của ả ta, nến rất dễ chỉ huy pháp trận chấn áp lại, tạm thời nhốt ả ở một chỗ trong thời gian ngắn.

Tòa đại tháp hiện hình phía trên đỉnh đầu gã trung niên, thả xuống những lưỡi võng lôi quang, khiến gã ta phải toàn lực chống lại. A Diệt kết tạo vài tòa động thiên xung quanh đối phương, thả ra những sợi dây kim trúc muốn trói chặt gã, giằng co một hồi cũng thành công vây nhốt tên đó trong nhà lao lôi điện.

Năm cỗ quỷ vật của gã bị hai hỏa thú của A Diệt khắc chế rất nặng, chẳng thể hỗ trợ được cho chủ nhân mình, cả đám vẫn đang loạn đấu với nhau.

Tạm thời giữ chân được hai kẻ kia, A Diệt tay cầm chiến đao xông thẳng tới tên yêu soái, kẻ kia lúc này vừa thành công phá hủy đầu trúc long. Mắt thấy kẻ địch xông tới, hắn tuy có chút nhíu mày nhưng vẫn mạnh mẽ lao lên đón đỡ, hắn không tin trong thời gian ngắn mà tên nhân loại trước mặt có thể làm gì được bản thân mình.

“Lạp các hạ hãy cố gắng cầm cự với hắn trong chốc lát, bọn ta sẽ sớm thoát ra được để cùng các hạ vả chết hắn!” A nữ nhân trông thấy tên yêu soái đang yếu thế rõ rệt, liền quát lên chấn an, sau đó toàn lực công kích l*иg giam năng lượng bao quanh mình.

Đồng dạng, gã trung niên cũng đang toàn lực giãy giụa khỏi những sợi dây kim trúc quấn quanh người, bên ngoài gã còn có một l*иg giam lôi điện từ tòa đại tháp phủ xuống. Mỗi khi có một đầu quỷ vật từ phía xa muốn bay tới giúp gã, thì lại bị hỏa thú ngăn cản lại, nhất thời không thể thoát ra.

“Haha, đợi hai ngươi thoát ra được, thì tên này đã chỉ còn là một cỗ thi thể không có yêu đan rồi!” Diệt Chúng Sinh cười lạnh lên tiếng, chiến đao hung hăng không ngừng chém tới tên yêu soái, khiến máu tươi rơi vãi khắp nơi, con dơi huyết sắc sợ hãi phải bỏ chạy.

Chỉ cần rơi vào tình thế một đấu một, thì không nổi mấy ai có thể bảo toàn được mạng sống trước tên điên cầm chiến đao này. Đạo huyết quang bay loạn khắp nơi, muốn câu giờ đợi hai kẻ khác tới cứu, ngay phía sau chính là luồng độn quang lục kim, truy đuổi gắt gao không ngừng.
Chương 328: Đình chiến

Trên một vùng thảo nguyên lộng gió, có hai thân ảnh vừa đáp xuống nơi đây, chính là gã đại hán Bã Lạt cùng với một nữ tử yêu soái khoác áo bào chùm kín người. Quét mắt nhìn cảnh vật xung quanh, họ Bã lên tiếng: “Khu vực này có vẻ như khá gần với nơi đó rồi, Hồng yêu hữu giờ có thể sử dụng vật kia chứ?”

Cánh tay trắng nõn đẫy đà vươn lên bỏ đi tấm áo bào, lộ ra là một cung trang thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, khí chất cao quý, như thiên tước cao ngạo. Khí tức nàng ta cũng theo đó mà tăng lên, từ một thất giai yêu thú trung bình, chả mấy chốc đã lên tới cửu giai, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn gã đại hán kế bên.

Bã Lạt cười hắc hắc nói: “Nếu thằng cha Diệu Giản Ly biết nhóm yêu soái chúng ta không chỉ có một gã cửu giai, thì hắn sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Haha, chắc chắn tức điên cho xem.”

Cung trang thiếu nữ không nói gì, phất tay tế ra một tấm phù lục phấn sắc, hai thủ chưởng trắng trẻo bắt đầu kết ấn, thôi động uy năng tấm phù. Gã đại hán kế bên cũng không nói gì thêm, thần niệm hắn tản mát ra khắp bốn phương tám hướng, đề phòng chú ý xung quanh, tránh để ai đó làm phiền đến thiếu nữ.

Ước chừng nửa bữa cơm sau, phấn sắc phù lục phát ra quang mang trói lòa, rồi tức thì hóa thành đạo lưu tinh bay thẳng về một hướng. Cung trang thiếu nữ cùng gã đại hán liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt phi độn theo tấm phù, không biết sẽ được thứ đó dẫn đến nơi đâu.

Cách vị trí cũ mà hai người đó đã đứng chừng một dặm, có một thân ảnh hiển lộ ra sau khi bỏ xuống lớp vải tàng hình, chính là tên nam tử đeo mặt nạ mèo. Dõi mắt nhìn theo hai luồng độn quang dần đi xa, khóe miệng hắn cong lên rồi thì thào: “Tựa hồ bọn chúng đã tìm thấy vị trí tọa lạc của Khôi Kim tháp rồi, thật tốt, đỡ mất công ta tìm kiếm.”

“Ầm!” Một ngọn núi lớn rung lên dữ dội, tại phần đỉnh thủng một lỗ lớn, sâu trong cái lỗ tận cùng giữa lòng núi, chính là tên thanh niên có hai hốc mắt hõm sâu, thân thể tàn tạ bầm dập. Thấy một thân ảnh xuất hiện tại miệng lỗ, tên này kinh sợ không thôi, kẻ kia không hiểu sao khi công kích lại có thể kèm theo rất nhiều ma lực, khiến sức sát lực tăng cao đáng kể, mới hại hắn đến nông nỗi này.

“Kết thúc đi.” Thanh niên bịt mặt hờ hững thốt lên một câu, tay lấy ra một tấm tế hỏa phù quét lên lưỡi đao, khiến thứ vũ khí này rực cháy ngọn lửa dữ dội. Phía xa, hai gã trưởng lão Huyền Ma Quật vừa thoát ra được, tức tốc phá không bắn tới nơi đây, nhưng xem ra trong nhất thời không thể tới kịp.

Tên thanh niên yêu soái người be bét máu gắng gượng đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe không cam lòng, rõ ràng kẻ kia cũng chỉ có tu vi tương đương bản thân hắn, tại sao lại có chiến lực đáng sợ tới vậy. Toàn thân yêu soái Lạp Lan bạo phát huyết sắc yêu lực dữ dội, như dòng màu nóng điên cuồng chảy tới phần miệng hắn ta, dường như chuẩn bị tung ra sát chiêu cuối cùng.

“Vị Máu – Dơi Huyết Cuồng!”

Đậm đặc máu tươi hội tụ, một đầu huyết dơi kích thước to lớn từ sâu dưới lòng núi gào thét bay lên, khí tức huyết cuồng bạo khởi, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên. Phía trên, thân ảnh tên nam tử che mặt nhanh như thiểm điện lao thẳng xuống, kéo theo chiến đao bốc cháy đa sắc hỏa diễm rậm rạp, tại nơi hắn đi qua để lại một đường lửa nhiều màu bắt mắt.

“Tam Du Vũ – Hỏa Diệt Thế!”

Ác hỏa đa sắc phá toái huyết bạo, hung hăng trảm mạnh tới đầu huyết dơi cuồng nộ, diễm viêm hỏa hùng hổ thiêu rụi máu huyết, va chạm trong lòng núi gây ra chấn động rất lớn, phá tan tành ngọn núi này. Cự thạch bắn văng khắp mọi nơi, cấy cối bật gốc bay loạn, dư uy đuổi tan mọi vật trong phạm vi mười dặm!

Gã trung niên xấu xí cùng nữ tử đang phi độn đến nơi xảy ra giao chiến, lúc này cũng phải dừng lại chống đỡ dư uy tản mát tới, sau đó mới có thể tiếp tục bay. Khi vừa đến phụ cận vùng chiến trường, nơi vừa mất đi một ngọn núi lớn, sắc mặt cả hai không khỏi cả kinh, vì khí tức của tên yêu soái Lạp Lan đã biến mất hoàn toàn.

Tên nam tử che mặt lúc này đang từ từ bay lên, một tay đang cầm theo cái đầu dơi to lớn, tay kia moi móc tìm kiếm yêu đan. Chả mấy chốc hắn đã lấy ra được một khối yêu đan đẹp đẽ, tay còn lại tùy ý quăng cái đầu dơi đi, cứ như ném một thứ rác rưởi vậy.

Hắn ta cười như không phải cười nhìn tới hai gã trưởng lão Huyền Ma Quật, khí tức quanh thân tuy đã yếu hơn ban đầu vài phần nhưng vẫn rất hùng hậu. Khối yêu đan trong tay hắn lóe cái liền biến mất, thay vào đó là thanh chiến đao vừa nếm được máu tươi, tử khí vẫn còn vương tại lưỡi đao.

Hai người kia sắc mặt lúc xanh lúc trắng một hồi, cuối cùng gã trung niên cũng chắp tay lên tiếng: “Thần thông của các hạ quả nhiên hơn người, hai người bọn ta cam bái hạ phong, giờ chúng ta cũng không dám làm phiền các hạ nữa, xin cáo từ.”

Nói rồi gã trung niên xoay người chuẩn bị phi độn đi, ả nữ nhân mặc dù không cam tâm nhưng cũng chẳng biết nên làm thế nào, lườm A Diệt một cái rồi cũng chuẩn bị đi theo đồng bạn. Nhưng đúng lúc này thanh âm băng lãnh của tên nam tử bịt mặt vang lên: “Hai vị muốn đánh thì đánh, muốn đi là đi như vậy sao?”

Lời hắn vừa dứt, đã có hàng trăm đầu khôi lỗi từ khu rừng phía dưới bay lên, bao vây khu vực này lại. Đồng thời trong không gian cũng có giao động pháp trận nổi lên, dường như nơi đây đã có sẵn một tòa trận pháp rình rập. Thân ảnh A Diệt thoáng cái xuất hiện cách hai người đó không xa, khí thế càng tăng cao hơn, chiến đao trong tay có thể trảm tới bất cứ lúc nào.

Hai kẻ kia chậm rãi xoay người lại nhìn hắn, sắc mặt ả nữ nhân lộ rõ sự giận dữ, gân xanh nổi đầy trên trán. Nhưng gã trung niên sau một hồi suy tư thì chỉ biết thở dài, vung tay thả ra một hộp ngọc, rồi đẩy nó bay đến phía đối phương và nói:

“Trong đây là một gốc linh dược thượng phẩm đã tuyệt tích tại bên ngoài từ lâu, cùng với một khối ma hạch thất giai, mong các hạ nhận lấy rồi bỏ qua sự đắc tội của bọn ta một lần, sau này trưởng lão Huyền Ma Quật ta sẽ rất biết ơn các hạ.”

Ả nữ tử không cam lòng, nghiến răng định nói gì đó thì bị gã trung niên truyền âm ngăn lại, sắc mặt ả khó coi biến đổi vài lần, sau đó cũng im lặng mà không nói gì thêm. Lúc này A Diệt đang giam hộp ngọc trong một vòng quang tráo, sau đó thả thần niệm vào bên trong dò xét, khi không phát hiện ra ám chiêu nào thì hắn mới thu lấy về tay.

“Đã vậy tại hạ cũng không muốn làm khó hai vị nữa, hi vọng từ nay chúng ta không còn gặp lại nhau.” Hắn mỉm cười lên tiếng, ngữ khí rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn vài phần, không còn sự áp bức nữa. Đám khôi lỗi tứ ngũ giai đồng loạt bay trở về phía A Diệt, giao động pháp trận cũng lắng xuống, uy áp quanh thân hắn thu lại, xem ra đã thực sự không còn ý muốn động thủ.

Gã trung niên nghe xong lời nói của đối phương thì cười khổ ôm quyền, rồi lập tức hóa thành luồng độn quang vội vã rời đi, nữ tử liếc nhìn A Diệt vài lần như muốn nhớ rõ hắn, sau đó mới phi độn theo sau đồng bạn.

Hai tia hào quang dần biến mất phía chân trời, A Diệt liền nhổ ra một bãi máu, khí tức nặng nề sụt giảm, hắn liền tìm một địa phương bí ẩn để điều tức khôi phục. Trận đánh vừa rồi đã cho hắn thấy rõ thực lực của mình ở mức độ nào, hắn dám một mình đánh ba là muốn kiểm tra chính bản thân như vậy.

Hiện tại một khi chuyển sang trạng thái ma tu mà sử dụng Hắc Vũ Dực, thì tốc độ của hắn phải nhanh hơn gấp đôi tồn tại đồng giai, nên hắn không hề sợ bị kẻ địch vây công. Đánh không lại có thể chạy, vì vậy khi nãy hắn mới tự tin đến thế.

Qua vài canh giờ sau khi hoàn toàn khôi phục, A Diệt tiếp tục một đường phi độn, tìm kiếm chỗ tốt bên trong bí cảnh rộng lớn này, va chạm với không biết bao nhiêu ma thú mạnh mẽ.

..................

Trong một khu rừng rậm liên tiếp nổi lên tiếng động lớn, cây cối gãy đổ thành hàng, mặt đất rung lên, khiến đám động vật quanh đó kinh hãi tháo chạy. Một con chó vàng với kích thước bình thường lao nhanh ra khỏi khu rừng, sắc mặt hoảng hốt dùng hết sức bình sinh mà bỏ chạy, ngay phía sau nó chính là một đầu mãnh thú to lớn cao hơn trượng!

“Tên ranh con, còn không mau đứng lại chịu chết! Dám bám theo đại gia ngươi để có thể vào được bên trong bí cảnh này, ngươi quả là chán sống mà.” Đầu mãnh thú hình cự hổ lên tiếng, ngữ khí có vẻ rất tức giận, không ngừng múa vuốt công kích con chó nhỏ bé trước mặt.

Chó vàng linh hoạt tránh né những đòn công kích như vũ bão ập đến, tứ chi vẫn vận hết sức mà chạy, mở miệng lên tiếng cầu xin: “Đại nhân xin hãy hạ móng lưu tình, tiểu nhân cũng chỉ là nhất thời tò mò mà bám theo ngài thui, không có ý gì khác đâu, mong ngài bỏ qua cho...”

“Hừ, ta đường đường là một vị đại tướng mà bị một tên yêu thú tầm thường bám trên thân, nhưng lại chẳng hề hay biết. Chuyện này mà truyền ra thì ta còn mặt mũi gì nữa chứ, ngươi nhất định phải chết!” Cự hổ gầm lớn, song trảo chộp xuống chó vàng.

“Hết thời gian phong ấn rồi, haha!” Chó vàng cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại nổi lên trong thân thể mình, sắc mặt liền vui vẻ hẳn lên, còn khoái chí cười lớn, vừa lúc song trảo to lớn nện xuống.

Đột nhiên mãnh hổ gầm lên đau đớn, thân thể to lớn bật ngửa ra sau, hai chi trước đã nhuộm đầy máu, móng vuốt gãy sạch. Phía đôi diện, chó vàng đã không còn, thay vào đó là một đầu cự khuyển cao cả chục trượng, thân thể như thiết thép, có đầy rẫy hoa văn kim sắc trên thân.

“Ngươi... ngươi sao lại có thể là... yêu soái!” Cự hổ kinh hãi thốt lên, nước mắt giàn giụa, gắng gượng muốn đứng dậy để bỏ chạy. Ánh mắt của cự khuyển nổi lên sát khí nhìn tới con thú nhỏ dưới chân, giọng nói tức giận vang lên: “Một tên tiểu bối sâu kiến mà dám đuổi theo muốn gϊếŧ chết ta, tội ngươi đáng muôn chết!”

Lời vừa dứt, một trảo của cự khuyển đã hung hăng đâm xuyên qua thân thể cự hổ, phá tan yêu đan trong thân thể hắn, chết bất đắc kì tử. Cự khuyển rút chân ra, rồi khẽ vung vẩy để máu dính trên đó bắn hết đi, chợt như cảm ứng được gì đó liền ngẩng đầu nhìn về một hướng.

Cách đó mấy chục dặm có một đạo độn quang đang phi hành tốc độ cao, đầu cự khuyển nhíu mày lẩm bẩm: “Sao ta cảm thấy kẻ trong độn quang đó có khí tức khá là quen nhỉ? Dường như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải?”

Hắn liền thu lấy vài vật có giá trị trên thi thể cự hổ, sau đó thân thể to lớn thu liễm lại, hóa thành một tên thiếu niên tuấn tú có mái tóc vàng, âm thầm bay theo sau luồng độn quang lục sắc phía xa kia.
Chương 329: Khôi triều

Khôi triều, một loại thủy triều được hình thành từ vô vàn khôi lỗi, càn quét cả một khu vực rộng lớn, nuốt chửng không biết bao nhiêu sinh linh cấp bậc thấp. Khôi lỗi trong khôi triều phần lớn có tu vi thấp, nhưng lấy số lượng bù chất lượng, cho dù là tồn tại Bỉ Ngạn cảnh chẳng may rơi vào giữa khôi triều, cũng có nguy cơ mất mạng.

Tại một khu vực vô danh có ba bóng người đang sát cánh cùng nhau, gắng gượng đối chọi qua cơn khôi triều này, ba người ai nấy đều chưa quá tỏ ra khó nhằn, nhưng cũng đã dần mệt.

Thu hút bầy khôi lỗi vô tri nhất chính là một lão già có thân hình vạn vỡ, toàn thân bốc lên kim quang chói lọi, mỗi quyền tung ra đánh tan mấy chục đầu khôi lỗi. Lão ta chính là Hoàng Bố, một trưởng lão của Huyền Ma Quật có tu vi đại thành Bỉ Ngạn cảnh. Lão chẳng vận dụng bất kì loại công kích màu mè nào, chỉ đơn giản là đấm đá đám khôi lỗi xông tới mà thôi.

Tại phía bên phải lão ta chính là tên thanh niên tuấn lãng Lũng Vân, hiện tại mỗi bên tay hắn cầm một sợi xích lớn, nối đến phần cổ của một đầu quái thú to lớn đáng sợ, sinh linh nửa thú nửa quỷ. Hai đầu quái thú vừa gầm rống vừa vung thủ múa quyền, đánh tan vô số khôi lỗi trôi đến, gã thanh niên chỉ việc đứng phía sau dùng thần thức chỉ huy.

Bên trái hai người đó là một gã nam tử nhỏ gầy, thân mang áo bào rộng thùng thình, tay cầm một cây quyền trượng bắn ra những tia hắc quang, công kích bầy khôi lỗi nát vụn. Tên này là một tán tu khá nổi danh tại Đệ Tam thành, lần này được hai trưởng lão Huyền Ma Quật tới nhờ vả thì hắn mới tham gia, tạm thời làm một vị cung phụng trong chuyến đi này.

Trong cơn khôi triều tại một vài điểm nổi lên những giao động năng lượng mạnh mẽ, cảm nhận được loại giao động đó, thần sắc của cả ba khẽ biến. Chắc chắn những tồn tại có năng lượng mạnh ấy, là chỉ huy của đàn khôi lỗi số lượng cực cao này, chỉ cần hạ sát được một vài tên, sẽ khiến khôi triều mất phương hướng mà tan tành.

“Đó dường như là một tên chỉ huy của bầy khôi lỗi tại vùng này.” Gã thanh niên tuấn mỹ sau khi cảm ứng được một tồn tại đồng giai cách đó không xa, liền thì thào suy tư. Hắn chính là Diệt Chúng Sinh, không lâu trước đang tầm bảo tại khu vực núi non này, thì bất ngờ bị cơn đại hồng thủy khôi lỗi ập tới, bất đắc dĩ phải cật lực chống đỡ.

Đám khôi lỗi không phải sinh linh có sự sống, hơn nữa tản mát ra giao động năng lượng rất thấp, nên chỉ cần không toàn lực dùng thần niệm cảm ứng, sẽ rất khó phát hiện từ sớm. Vì vậy hầu như bất cứ kẻ nào ở trong phạm vi khôi triều hướng tới, đều không tránh khỏi bị bao vậy bất ngờ.

Tiếng thú rống vang lên chói tai, một đầu ngao khuyển xuất hiện, ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi mà gầm hú. Con thú này trên thân thể còn có một vài bộ phận khôi lỗi, như thể là nửa thú nửa khôi, không biết chiến lực ra sao nhưng trông thấy nó đã khiến người ta khϊếp sợ rồi.

Chiến đao quét ngang một đường, phân chia thân thể của mấy chục đầu khôi lỗi xung quanh, đôi mắt A Diệt hướng lêи đỉиɦ núi, thấy đầu ngao khuyển đó đang nhìn thẳng về phía mình. Hắn vung tay thả ra hàng trăm cỗ khôi lỗi phẩm chất cao của bản thân, ra lệnh cho chúng bao vây quanh mình, tiêu diệt đám khôi lỗi xông tới, còn bản thân hắn sẽ tập trung vào đối thủ trước mắt.

Đạo độn quang bắn tới vị trí A Diệt, hiện ra đầu ngao khuyển với hàm răng được kết hợp với bộ phận khôi lỗi, ngoạm đến thân thể tên nhân loại nam tử. Cuồng Long chiến đao liền gào thét trảm lên, giao thủ với thế công cứng rắn của đầu ma thú này, trận chiến đẳng cấp cao tức thì nổ ra.

Qua một hồi giao thủ, A Diệt cảm thấy đầu ngao khuyển này thực lực còn kém hơn khôi lỗi Sơn Nhạc Cự Viên hắn từng gặp, chỉ là đầu ma thú này có tư duy hơn, biết né tránh công kích chứ không phải mặc kệ để nó đánh lên thân. Nhưng ước chừng ba tuần trà trôi qua thì tồn tại nửa thú nửa khôi này cũng đã ngã xuống, các bộ phận khôi lỗi trên thi thể nó có giá trị không nhỏ.

A Diệt thế như chẻ tre, cùng bầy khôi lỗi một đường xuyên qua khôi triều, chả mấy chốc đã đến phụ cận nơi có ba kẻ khác. Họ Diệt liền ở im tại chỗ âm thầm quan sát mấy người kia, hắn đã nhận ra hai trong số ba kẻ đó, bản thân mình không xa lạ gì. “Không ngờ bọn chúng cũng có mặt ở đây, xem ra chuyện lần trước chúng muốn nhờ ta đồng hành, chính là nằm trong bí cảnh này rồi.”

Hiện tại phía trước hắn chừng mấy dặm có những trận chiến lớn nổ lên, ba kẻ kia đang phải giao thủ với năm đầu ma thú có gắn bộ phận khôi lỗi. Lão già hoàng bào không hổ là đẳng cấp đại thành Bỉ Ngạn cảnh, một mình cân ba đầu ma thú thất giai, hai đầu còn lại chia đều cho hai kẻ khác.

“Kim Ma Thể!” Hoàng Bố lão già gồng mình, thân thể tức thì hóa lớn hơn gấp mấy lần, quanh thân được một lớp kim mang bao phủ, hư ảnh ma tướng hiện lên, trông lão như một đầu đại ma hoàng kim.

Thể thuật của lão già đó rất đáng gờm, quyền cước điêu luyện, đánh cho ba đầu ma thú gần như không có sức phản kháng, kêu gào thối lui liên tục. Trông thấy cảnh đó, A Diệt bắt đầu đánh giá cao lão già kia hơn, nếu hắn toàn lực cùng lão ta giao đấu, có lẽ cũng chỉ ở thế ngang cơ, không thể chiếm nổi thắng lợi.

Tại một địa phương khác có tên nam tử nhỏ gầy chùm kín áo bào, tay cầm quyền trượng múa may liên hồi, bắn ra các loại hình công kích khác nhau tới phía đối thủ, một khi bị đầu ma thú vồ tới, hắn lại thi triển một loại độn thuật quỷ dị di chuyển ra xa. Tên đó thực lực xem như không phải tiểu thành Bỉ Ngạn cảnh tầm thường, nhưng so với A Diệt thì kém xa.

Tên thanh niên tuấn lãng Lũng Vân có nhiều việc nhất, vừa giao thủ với đầu ma thú mạnh mẽ, vừa phải chỉ huy một đám quái vật chống đỡ khôi triều, tránh để đám khôi lỗi gây ảnh hưởng tới ba người họ.

A Diệt tùy ý vung đao chém tan một vài đầu khôi lỗi lọt lưới lao tới, toàn bộ khôi triều ở khu vực này đều đã bị khôi lỗi của hắn ngăn chặn, hơn nữa chỉ huy mất đi, khiến khôi triều có dấu hiệu tan đàn xẻ nghé. Tâm thần của hắn chủ yếu tập trung vào ba kẻ phía trước kia, muốn nhìn xem chúng còn có thủ đoạn nào khác, để lỡ may sau này có đối đầu thì bản thân còn biết biện pháp ứng đối.

Chả mấy chốc ba kẻ kia đã lần lượt tung ra sát chiêu, muốn đưa tiễn năm đầu ma thú thất giai đi với tử thần. Lão già kim sắc sau một cú quyền cực mạnh, đã đánh vỡ đầu một ma thú, khiến huyết nhục cùng óc lẫn lộn trào ra. Sau đó lão thi triển ra hai cự thủ khổng lồ, hùng hổ dáng mạnh xuống vị trí hai ma thú còn lại, biến bọn chúng thành bãi máu huyết bẹp dí.

“Gã Hoàng Bố này dù sao cũng là đại thành rồi, nên có thể hạ sát được ba đầu ma thú thất giai là không có gì lạ, nhưng hai tên tiểu thành kia cũng đáng gờm không kém.” A Diệt tự thì thào, thần niệm quan sát rõ ràng tràng cảnh chiến đấu nơi ấy.

Vài tòa tiểu động thiên xuất hiện, bắn ra những sợi gông cuồng xiềng xích đen thui, trói chặt đầu cùng tứ chi của ma thú thất giai lại. Gã nam tử nhỏ gầy miệng đọc chú ngữ gì đó, rồi tức thì chĩa đầu quyền trượng tới mi tâm ma thú, lập tức con thú đó kêu gào đau đớn, thân thể bốc lên đầy khói đen, chả mấy chốc đã bị vắt thành một cái thây khô!

Lũng Vân sau một hồi dây dưa liền tung ra một cước đá bay đầu ma thú, sau khi ổn định lại, đầu cuồng thú ấy giận dữ gầm lên, toàn thân bạo phát khí tức dữ dội, hung hăng xông tới phía đối thủ.

“Súc sinh đừng có cản trở ta nữa, mau chết đi.” Họ Lũng chán ghét nói, hai tay bắt pháp quyết, quanh thân hắn nổi lên giao động ma khí quỷ dị, sau đó hắn điểm chỉ tới phía trước, hướng thẳng đầu ma thú thất giai đang điên cuồng chạy lại.

“Lời Nhắc Tử Vong!”

Hư ảnh một ác ma ghê rợn đột ngột xuất hiện ngay sau lưng ma thú, hai cánh tay khô gầy đáng sợ ôm lại thân thể to lớn phía trước, cái đầu ác ma cúi lại gần, ghé sát miệng đầy răng nhọn lên bên tai đối phương. Ác ma hờ hững mở miệng, một thanh âm ma tà vang lên, truyền thẳng vào trong đại não của đầu ma thú: “Chết!”

Đầu ma thú to lớn đang điên cuồng chạy tới phía tên Lũng Vân, lúc này bỗng nhiên đứng lại, đôi mắt dần mất đi thanh minh, thân thể lung lay qua thoáng chốc liền đổ sập xuống, sinh cơ mất đi, khí tức tiêu tan.

Chứng kiến một màn này, A Diệt không khỏi kinh hãi, càng thêm kiêng kị tên quái nhân âm dương bất định kia hơn. Hắn khó tin nói: “Thần thông vừa rồi của tên đó hoạt động theo cách gì vậy? Tại sao chỉ với một câu nói đã có thể gϊếŧ chết tồn tại đồng giai? Trong khi đối phương chẳng có chút tổn thương nào mà vẫn mất mạng.”

Tiếng nói của Ma Quân đột nhiên vang lên trong đầu A Diệt, ngữ khí ngưng trọng: “Ngươi phải thập phần đề phòng tên đó đấy, dường như hắn đã kí khế ước với một loại ma quỷ nào đó, không phải dạng dễ trêu chọc đâu. Ta thấy, trong ba kẻ kia thì tên Lũng Vân mới là người có thực lực cao nhất!”

A Diệt hít một hơi khí lạnh, không ngờ tên đó lại giấu kĩ đến như vậy, thâm tàng bất lộ hơn cả hắn. Trước kia khi tiếp xúc gần với tên đó, họ Diệt biết hắn ta là một kẻ có chiến lực vượt xa đồng giai, nhưng không nghĩ rằng xa đến mức này. Nếu không phải hôm nay được Ma Quân nhắc nhở, thì có lẽ hắn vẫn giữ tư thái rằng bản thân mạnh hơn đối phương.

Sau khi những đầu ma thú chỉ huy chết trận, khôi triều dần rời rạc, chừng nửa bữa cơm sau đã đường ai nấy đi, mỗi đầu chạy loạn một phương hướng, rồi dần dần lắng hẳn xuống.

Cảm thấy ba kẻ phía trước dường như đang hướng tới một nơi nào đó, A Diệt liền âm thầm theo sau, với thần niệm của hắn thì không sợ bị đối phương phát hiện, miễn sao chúng không toàn lực dò xét tới phía hắn là được.

Chặng đường kế tiếp, thanh niên tuấn mỹ âm thầm bám theo ba gã trưởng lão Huyền Ma Quật, muốn xem thử chúng đang hướng tới nơi nào. Không ai biết rằng, phía sau còn có một kẻ khác đang mò theo, là một con chó vàng nhìn không khác gì động vật bình thường.
Chương 330: Tranh suất

Dưới bầu trời đêm đen u tối, một tên thanh niên chật vật bay lên từ vùng thung lũng âm lạnh, y phục trên thân tả tơi, khí tức hỗn loạn. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, mắt nhìn tới ba thân ảnh phía trước mà oán thầm: “Ba tên khốn kia rốt cuộc đang đến đâu mà phải đi qua những vùng nguy hiểm như thế này?”

Hắn đâu biết rằng, phía sau mình còn có kẻ thảm hơn, một con chó toàn thân loang lổ không còn bộ lông toàn vẹn, lớp lông vàng bóng mượt nay đã trở thành màu cháo lòng. Chó nhỏ vừa cầm nắm lông đắp lên thân vừa nghiến răng nói: “Tên khốn kia muốn đi tìm chết cũng đừng có dẫn ta theo chứ, ngay cả khu vực có đầy rẫy sinh vật trên thất giai như nơi này mà cũng dám lao vào!”

Không lâu sau, nhóm ba người thuộc thế lực Huyền Ma Quật đã tạm nghỉ tại một địa phương an toàn, để điều tức khôi phục sau khi đi xuyên qua vùng hiểm địa vừa rồi. Thanh niên họ Diệt cũng trốn tại một sơn động cách đó không xa, đồng dạng nhập định khôi phục. Chó vàng thì vẫn đang cố gắng đắp lại bộ lông vàng lên thân thể trần như nhộng của mình.

Cho tới hơn một ngày sau, thì đám người bọn họ mới đi đến mục tiêu, chính là một tòa thành cổ xưa hoang tàn, nằm giữa một vùng sa mạc mệnh mông. Để có thể đi đến nơi đây, ba kẻ này kể cả A Diệt trốn phía sau, hay con chó màu cháo lòng sau cùng, đã phải trải qua không biết bao nhiêu hiểm cảnh.

“Đây đích thị là Rèn Thể Thành rồi, cuối cùng chúng ta cũng đã thấy nó.” Thanh niên Lũng Vân mắt nhìn tấm bản đồ trong tay, rồi lại nhìn tới tòa thành cổ trước mặt, liền vui vẻ thốt lên.

Lão già hoàng bào nghe vậy liền cười lớn, chậm rãi tiến tới phía tòa thành, tay vuốt bộ râu dài nói: “Haha, không uổng công ta vượt bao chông gai để có thể đi tới nơi đây, chỉ cần vào được bên trong tòa thành này, thì đẳng cấp nhục thể của ta sẽ được rèn đúc lên một tầng cao mới!”

Sắc mặt họ Lũng cùng tên nam tử nhỏ gầy cũng không giấu nổi sự vui vẻ, liền tiến theo lão già, đi từng bước vững chắc tới phía tòa thành phía trước. Chỉ cần đặt ấn kí của bản thân lên trên cổng thành, sau một khoảng thời gian nhất định, bọn họ sẽ được chuyển tống vào trong thành, nơi có chứa đại kì ngộ.

A Diệt từ xa nghe được loáng thoáng, nhưng hắn chưa từng nghe qua tên tòa thành này, các điển tịch hắn đọc chưa hề nhắc đến. Hắn liền sử dụng Hóa thanh ẩn khí phù, sau đó tiến tới phụ cận tòa thành cổ xưa mục nát này, muốn nhìn xem rốt cuộc có gì đặc biệt.

Đột nhiên có hai đạo hào quang một vàng một bạc gào thét bắn tới, khiến lão già Hoàng Bố phải gồng mình đón đỡ. Tiếng va chạm vang lên, hoàng bào lão già lảo đảo lùi lại phía sau vài bước, ánh mắt giận dữ liền nhìn tới phương hướng công kích xuất phát. Tên nam tử nhỏ gầy lập tức xuất ra quyền trượng, Lũng Vân cũng nâng cao khí thế nhìn tới hướng đó.

“Hoàng lão kim, tên đô con ngươi cường độ thân thể vốn đã mạnh mẽ rồi, sao phải tìm tới nơi đây, tranh suất nhập thành luyện thể với tỷ muội bọn ta chứ?” Một thanh âm mềm mại dễ nghe mang theo từng tia lạnh lùng vang lên, sau đó tại ngay phía trước cổng tòa thành, có hai thân ảnh đẫy đà quyến rũ xuất hiện.

Sau khi trông thấy kỹ hai kẻ vừa xuất hiện kia, cả ba người nhóm lão già đều bất ngờ, Hoàng Bố âm trầm lên tiếng: “Kim Ngân nhị nữ, hai ngươi khiến ta khá bất ngờ vì có thể lẻn vào được bí cảnh này đấy. Nhưng đôi tỷ muội các ngươi cho rằng chỉ dựa vào sức của mình, có thể chống lại ba người bọn ta sao?”

A Diệt ở một bên xem kịch vui, mắt cũng không khỏi nhìn về phía nhị nữ kia lâu chút, quả thực là bậc quốc sắc thiên hương. Hắn cũng đã từng nghe qua danh tiếng của đôi tỷ muội này, các nàng là khách khanh trưởng lão của Dương Viêm Điện, cư trú tại Đệ Nhị thành, thường được gọi là Kim Ngân nhị nữ, là một đôi hoa tươi xinh đẹp rất hấp dẫn ánh nhìn.

Hai nữ tử sau khi nghe lão già hoàng bào nói, thần sắc vẫn chẳng biến đổi, kim phục nữ tử lạnh lùng đáp: “Chuyện này thì ngươi không cần phải lo, bọn ta cũng đâu chỉ có hai người, Lạc các hạ nên ra mặt thôi.”

“Haha, ta muốn xem thử đám ba người Hoàng tà hữu, có thể nhìn ra thuật ẩn thân mới của ta hay không thôi, tựa hồ kết quả như ta mong muốn, bọn họ chẳng hay biết gì.” Xuất hiện cách nhị nữ không xa là một gã thiếu niên có thể hình khá nhỏ, hai chiếc răng cửa của y rất lớn, lộ ra cả bên ngoài, nhìn qua bộ dáng giống như một tên tiểu nhân đầu đường xó chợ.

“Yêu soái bát giai, Lạc Nhĩ, không ngờ các hạ lại trợ giúp Kim Ngân nhị nữ.” Lão già Hoàng Bố sắc mặt âm trầm lên tiếng, có vẻ như lão ta bắt đầu cảm thấy phe đối phương khó nhằn rồi. Hai tên thanh niên phía sau cũng càng thêm biến đổi sắc mặt, hiện tại nhìn vào bề ngoài, thì đội hình hai bên là ngang cơ nhau.

Thiếu niên họ Lạc cười hắc hắc đáp: “Hai vị đây quả thực đã đồng ý trả thù lao hấp dẫn cho ta, nhưng thứ khiến ta quan tâm nhất, chính là một suất tiến vào bên trong tòa thành này. Ai cũng biết Rèn Thể Thành mỗi khi hoạt động, chỉ có thể cho ba suất tiến nhập, mà phe các hạ đã có đủ ba người rồi, nên ta trợ giúp nhị nữ đây là điều hiển nhiên.”

Đột nhiên tuấn lãng Lũng Vân cười lên, sau đó lộ vẻ mặt khinh thường nói: “Lạc Nhĩ ngươi cũng chỉ là một tên mới tấn cấp bát giai mà thôi, một đấu một với Hoàng huynh sao có thể chống đỡ nổi chứ.

Kim Ngân nhị nữ tuy có thần thông kết hợp phi thường, một khi hợp lực có thể đánh ngang tay với Bỉ Ngạn cảnh đại thành, nhưng ta và Mặc tà hữu đây cũng không phải đèn cạn dầu, ba ngươi nghĩ có thể thắng nổi bọn ta sao?”

Nghe lời hắn vừa nói, lão già hoàng bào cùng tên nam tử nhỏ gầy đều hiện lên vẻ mặt đắc ý, có vẻ như chúng cho rằng đúng thực phe mình lợi thế hơn. Tên thiếu niên Lạc Nhĩ sắc mặt giận dữ, nhưng dường như hắn thấy lời họ Lũng vừa nói có vài phần đúng, nên không hề mở miệng phản bác.

Kim trang nữ tử sắc mặt lạnh lùng bất biến, ngân trang nữ tử lại cười khúc khích, nụ cười khiến dung mạo nàng ta càng thêm xinh đẹp, như vạn hoa đua nở. Nàng lớn tiếng đáp: “Nếu như bên phe bọn ta có thêm một vị nữa thì sao? Bốn đấu ba, chắc hẳn ba vị sẽ đối chọi lại được nhỉ?”

Nghe vậy nhóm ba người Lũng Vân tỏ ra kinh ngạc, sau thoáng chốc dò xét xung quanh, lão già hoàng bào liền cả giận quát: “Hồ ngôn, ngươi tưởng hù dọa vậy thì lão phu sẽ dè chừng sao? Nếu ba người các ngươi đã e sợ rồi, thì còn không mau biến đi, đừng có ở đó mà ngáng đường nữa.”

Kim trang nữ tử cười lạnh, ngân trang nữ tử thì dùng ánh mắt trêu tức nhìn tới phía lão già hoàng bào, tên yêu soái Lạc Nhĩ bất động đứng một bên, hắn sẽ tiến thối theo nhị nữ chứ nhất quyết không lên đầu.

Tên thanh niên tuấn mỹ đứng rình một bên, lúc này sắc mặt đang âm trầm sau khi nghe nữ tử ngân phục nói. Quả nhiên dự đoán của hắn là thật, lời nói tiếp theo của nàng ta đã chỉ lên tất cả.

“Các hạ ẩn thân đứng tại một bên xem kịch nãy giờ chưa đủ sao? Hay là hiện thân làm quen với tỷ muội thϊếp thân chút, biết đâu sau này lại trở thành bạn tâm giao.” Ngân trang nữ tử mỉm cười xinh đẹp lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng tới vị trí A Diệt đang đứng.

Diệt Chúng Sinh thở dài lắc lắc đầu, tay lấy ra một chiếc mặt nạ rồi đeo lên, sau đó thu lại uy năng của phù lục, hiện hình ra trước bao ánh mắt kinh ngạc. Gã Lạc Nhĩ tự mình thì thào: “Thủ đoạn ẩn thân của tên này còn lợi hại hơn cả ta, sắp tới phải hỏi han chút mới được.”

Ba tên phe Huyền Ma Quật bất ngờ không thôi, họ không thể tin nổi thực sự còn có một kẻ khác rình rập bên cạnh, vậy mà nãy giờ không ai có thể phát hiện. Thanh niên Lũng Vân trầm tư suy nghĩ: “Tại sao tên này đem lại cho ta chút cảm giác quen thuộc? Rõ ràng loại khí tức này ta chưa từng gặp qua...”

Tên nam tử đeo mặt nạ chắp tay ôm quyền hướng về phía cả sáu người, sau đó lễ độ lên tiếng: “Xin lỗi đã làm phiền chư vị, ban nãy thấy nơi đây đông vui quá, nên tại hạ có chút tò mò tiến tới nghe ngóng thôi, thực sự không có ý định muốn chia cùng chén canh với các vị đâu.”

Ngân trang nữ tử nghe vậy liền nói: “Nguyên hữu nếu đã đến rồi thì đừng vội đi như vậy, chi bằng giúp ba người bọn ta đấu với ba gã đó, thϊếp thân hứa sẽ trả cho các hạ thù lao hấp dẫn, tuyệt đối không khiến các hạ thất vọng!”

Lũng Vân cũng tức thì nói: “Nàng ta hứa trả bao nhiêu cho các hạ, thì tại hạ sẽ trả cho gấp đôi, chỉ mong các hạ rời đi, không nhúng tay vào vũng nước đυ.c này là được!”

Nếu kẻ vừa xuất hiện là một gã đồng giai tầm thường, thì họ Lũng cũng không cần trả giá cao như vậy, nhưng loại thần thông đặc thù của hắn cảm ứng được, đối phương tuyệt không kém mình quá xa, nên tốt nhất bỏ ra chỗ tốt để đuổi đi.

Thấy A Diệt dường như động tâm với lời nói của Lũng Vân, Ngân trang nữ tử thần sắc trở nên vội vã, truyền âm nói riêng với tên đeo mặt nạ điều gì đó.

"Chuyện các hạ nói hoàn toàn là sự thật?" A Diệt sau khi nghe xong lời truyền âm, liền tỏ ra trịnh trọng hỏi lại, ngữ khí có vẻ quan tâm hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK