Trong một căn thạch thất bí ẩn, Diệt Chúng Sinh đang vui mừng ngồi tại nơi đây xem xét hai món đồ trong tay mình.
Trong tay phải của hắn là một tấm giấy nhỏ màu vàng, bên trên có khắc những hoa văn kì bí và hình một thanh phi châm, thứ này được gọi là Nguyên phù. Tay còn lại hắn đang cầm một chiếc nhẫn sáng bóng, được làm từ chất liệu đặc biệt, trên bề mặt được điêu khắc tinh tế, thứ này được gọi là giới chỉ trữ vật hay nhẫn chứa vật.
Đây chính là chiến lợi phẩm của A Diệt khi báo thù thành công, hắn rất vui mừng khi thu được hai vật này. Hai thứ này chắc chắn là những vật phẩm rất trọng yếu đối với nguyên sĩ, và cũng rất có giá trị. Nhưng hiện tại hắn không thể sử dụng được vì hai vật này đều là công cụ của nguyên sĩ, phải cần có nguyên lực mới có thể thôi động được.
Nghĩ tới đây ánh mắt họ Diệt lại lộ ra một tia u buồn, sau đó hắn liền lấy lại tinh thần rồi đứng dậy. Lên đường tiếp tục đi tới nơi hắn muốn tới, để có thể khôi phục lại thực lực vốn có.
Nắm chặt bàn tay lại, A Diệt dâng trào sát ý lẩm bẩm:
“Đã giải quyết xong một tên, đợi sau khi ta lấy lại được những gì vốn có thì sẽ tới tìm ngươi tính sổ, Trần Kì!”
Trước đó vài canh giờ, họ Diệt lần theo vết máu khô rơi vãi trên đường, đi cả một quãng đường dài vòng qua rất nhiều hiểm địa, cuối cùng hắn cũng đã tìm đến nơi chủ nhân của những giọt máu đó đang lẩn trốn. Cũng may khi tán khí thì tu vi của họ Diệt chỉ bị tụt xuống tại khởi đầu của kì Cường Bá, còn kì Cảm Ứng không hề bị ảnh hưởng gì, nên hắn mới có thể khéo léo né khỏi những nơi nguy hiểm mà lần tới tận nơi đây.
Sau khi quan sát, xem xét một hồi thì A Diệt đã nắm chắc khẳng định, người bị thương và đang trốn trên một tòa lầu các bằng đá to lớn trước mắt kia, chính là tên nguyên sĩ họ Lâm. Phía dưới tòa thạch lâu là đầu ma thú hình rết khổng lồ đang nằm im canh chừng, có vẻ như súc sinh đó cũng đã thấm mệt.
Hắn ta chậm rãi cẩn thận tới gần từ phía sau thạch lâu to lớn này, thì phát hiện ra bao quanh nơi đây có một trận pháp phòng hộ. Chỉ là dường như người bố trí nên trận pháp này lúc đó đang rất gấp gáp, nên trận pháp còn khá nhiều chỗ thiếu sót.
“Có lẽ đầu ma thú kia tỏ ra mệt mỏi như vậy, là vì đã tốn nhiều sức để công phá trận pháp này, vậy ta cũng nên giúp nó một chút thôi.”
Tuy họ Diệt không am hiểu về trận pháp nhưng cũng từng loáng thoáng đọc qua, hơn nữa đây cũng chỉ là một trận pháp được bố trí gấp rút tạm bợ, nên chỉ cần quan sát kĩ là sẽ nhận ra rất nhiều sơ hở. Chỉ tiếc đầu ma thú hình rết kia không có trí tuệ, nên chỉ biết tốn lực công phá trực diện mà thôi, nếu không tên họ Lâm kia lúc này khó sống rồi.
Sau khi tìm được nơi sơ hở của trận pháp thì hắn liền nhanh chóng chui vào bên trong, rồi cấp tốc rút đi vài trận kỳ khiến trận pháp này bị giảm đi hơn 5 thành lực lượng. Sau đó hắn âm thầm phi mạnh vài viên đá tới đầu ma thú kia, khiến nó bất chợt tỉnh giấc rồi tức giận thét lên, âm thanh này cũng khiến cho tên họ Lâm bên trên giật mình hoảng sợ.
Trên tầng cao nhất của thạch lâu bằng đá cổ, gã họ Lâm đang ngồi xếp bằng trị thương tại nơi đây. Vài ngày qua hắn luôn bị đầu Lục Mục Tử Độc này truy sát, qua nhiều lần giao thủ hắn ta đã bị trọng thương cần phải được tĩnh dưỡng trong thời gian dài. Lúc này hắn cay cú không thôi với mức độ thù dai của đầu súc sinh kia.
“Tuy trận đồ này ta bố trí còn nhiều thiếu sót, nhưng súc sinh nhà ngươi muốn phá vỡ cũng phải cần không dưới ba ngày nữa, nhiêu đó đủ để ta hồi phục và tìm cách thoát đi rồi.”
Hắn lẩm bẩm như vậy rồi lại ngập tràn sát ý nghĩ: “Đợi sau này ta sẽ nhờ gia gia tới đây thu thập ngươi, rửa sạch sự sỉ nhục này!”
Những tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, hiển nhiên đầu ma thú kia lại tiếp tục công kích vào tấm màng chắn vô hình đang bảo vệ nơi này. Tên họ Lâm không thèm quan tâm mà nhắm mắt lại tiếp tục tập trung điều tức, hắn rất tin tưởng vào bộ trận pháp phòng hộ này, vì đây là trận đồ rất quý giá được gia gia hắn tặng cho để phòng thân.
Đột nhiên có tiếng nứt vỡ vang lên, sau đó là liên tiếp những tiếng khác, dường như lớp màng chắn đã bị phá vỡ. Gã họ Lâm giật mình mở bừng mắt ra, không dám tin vào những âm thanh mà tai mình vừa nghe được, ầm thêm tiếng nữa cả tòa thạch lâu cao lớn rung lắc dữ dội khiến hắn lảo đảo, sắc mặt kinh hãi.
Thân hình khổng lồ của Lục Mục Tử Độc liên tiếp đập mạnh lên tòa thạch lâu to lớn, khiến nó rung chấn dữ dội rồi sập xuống. Từ trên tầng cao nhất có một thân ảnh giáp đỏ nhảy ra ngoài, đôi mắt âm lãnh chứa đầy sát khí cùng với chút khϊếp sợ, nhìn chằm chằm tới phía con rết này. Hắn ta không thể nào tin nổi trận pháp mà mình tin tưởng lại bị phá vỡ nhanh tới vậy, lúc này hắn có chút sợ hãi muốn nhanh chóng bỏ chạy.
"Vèo!" Ngay khi tên họ Lâm xoay người bỏ chạy, thì thân ảnh đầu ma thú kia cũng cấp tốc di chuyển cực kì nhanh, lao tới ngay phía trên hắn ta rồi quất cái đuôi to lớn tới khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay ngược ra sau.
Thấy nhân loại trước mắt đang cố gắng đứng dậy, Lục Mục Tử Độc liền gầm lên một tiếng, rồi tiếp tục lao tới muốn dùng cái đầu đâm chết hắn.
“Súc sinh, là ngươi ép ta đó!”
Một cánh tay đang giấu sau lưng của tên họ Lâm liền vung ra phía trước, ném ra một tấm nguyên phù đang phát ra quang mang vàng nhạt. Tức thì tấm phù đó hóa thành một cây kim châm nhỏ, bắn vọt đi với tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy, thẳng tới giữa trán đầu ma thú kia.
“Khé...!” Lục Mục Tử Độc gào lên đau đớn, giữa mi tâm nó bị thủng ra một lỗ máu lớn, huyết nhục màu xanh lục đang không ngừng phun ra. Nó quằn quại vùng vẫy gầm thét ra những âm thanh chói tai, thấy một kích đắc thủ tên họ Lâm vui mừng thu hồi lại tấm nguyên phù vào trong tay, rồi cố nén cơn đau xoay người chuẩn bị rời đi.
"Sựt!" Một âm thanh xuyên thủng vang lên, máu tươi đỏ chót chảy ra không ngừng, cú sốc lớn nhất cuộc đời tên họ Lâm đã phát sinh. Đôi con ngươi hắn co rút lại không tin vào những gì diễn ra trước mắt, cơn đau từ trái tim bạo phát khiến miệng hắn cũng chảy ra máu tươi!
Trước mắt hắn chính là A Diệt với đôi mắt chứa đầy sát khí, hai tay cầm chắc thanh đoản kiếm đâm thủng l*иg ngực xuyên qua trái tim của gã họ Lâm. Trong khi ý thức sắp mơ hồ đi hắn đã nhận ra người trước mắt này, chính là tên thanh niên bị hắn ép làm chân sai vặt chuyên đi dò đường, cuối cùng đã bị hắn ép phải nhảy xuống hồ xanh quỷ dị.
“Ngươi...”
“Ngươi gì mà ngươi, đi chết đi!”
Diệt Chúng Sinh xoay mạnh cán kiếm khiến cho lưới kiếm xoắn lại với da thịt của gã họ Lâm, làm cho máu tươi càng tuôn trào ra nhiều hơn. Tên đó với ánh mắt không cam nhìn chằm chằm A Diệt rồi dần dần nhắm lại, mất đi ý thức hoàn toàn, họ Diệt thả hai tay ra khỏi thanh kiếm.
Sau đó nhanh chóng giựt lấy tấm nguyên phù cùng với giới chỉ đeo trên ngón tay của thi thể, rồi tung cước đá bay thân thể đó về phía đầu ma thú đang vùng vẫy phía xa.
Tuy đầu óc đau đớn không thôi, nhưng Lục Mục Tử Độc vẫn phát hiện ra thi thể tên họ Lâm đang bay tới phía mình, đây chính là kẻ đã khiến cho nó đau đớn như lúc này. Gầm lên điên cuồng, đầu ma thú đó lao tới cắn xé thân thể hắn ta ra trông rất là kinh thảm.
Trong lúc đó thì họ Diệt đã bỏ chạy từ lâu, hắn ta dốc toàn lực chạy đi thật xa khỏi nơi đó không hề quay đầu lại. Sau khi chạy hơn một canh giờ và cũng đã rẽ hướng tại nhiều nơi thì hắn mới dừng lại, trốn trong một thạch thất bí ẩn để nghỉ ngơi khôi phục sức lực.
Sau khi kiểm tra dò xét và biết được công dụng của hai vật phẩm, mà hắn đã lấy được trên thân thể tên nguyên sĩ họ Lâm kia, liền khiến hắn rất cao hứng. Qua một khoảng thời gian khi đã lấy lại được sức lực, hắn liền tiếp tục lên đường, đi ra khỏi khu di tích và thẳng tiến tới vị trí trụ đá khổng lồ cao chót vót, trông vô cùng hùng vĩ kia.
Cái trụ đá khổng lồ thẳng đứng này được thiên nhiên hình thành, ngọn của cột đá cao chọc trời nhìn không thấy điểm cuối. Từ xa họ Diệt giương mắt nhìn lên trên phía ngọn của cột đá được mây mù che phủ, rồi lẩm bẩm:
“Trên đó chắc chắn có thứ sẽ giúp ta khôi phục lại thực lực của bản thân, bằng mọi giá phải leo lên được trên đỉnh!”
Chương 27: Leo lên trụ trời
Vách đá treo leo thẳng đứng, dây leo mọc um tùm bao phủ toàn bộ thân của trụ đá khổng lồ này. Cái trụ đá cao chọc trời đứng sừng sững, hùng vĩ giữa rừng núi hoang vu tại trung tâm của dãy núi Hoang Sơn.
Gọi là trụ đá nhưng thực chất là một ngọn núi cao, thân của ngọn núi này phải chừng hơn trăm người nắm tay nhau mới có thể bao quanh hết được.
Truyền thuyết kể rằng, bất cứ ai dùng chính sức lực của bản thân mình, mà có thể leo lên được đến tận cùng của trụ đá khổng lồ này, thì người đó sẽ được thoát thai hoán cốt, lột xác hoàn toàn. Đây cũng chỉ là câu truyện dân gian trong trốn phàm tục mà thôi, nhưng cũng có rất nhiều người tin chuyện này là sự thật, tiếc rằng để có thể leo lên đến đỉnh của ngọn núi thẳng đứng này là một chuyện vô cùng khó khăn.
Tại lưng trừng trên vách đá cách mặt đất chừng 10 trượng, có một thân ảnh đang không ngừng dốc sức leo lên phía trên với tốc độ khá nhanh, người này không ai khác chính là A Diệt. Hắn giờ đây như một con khỉ vô cùng linh hoạt, khi thì nắm chắc vào từng mỏm đá nhô ra mà leo lên, khi thì bám theo những sợi dây leo rắn chắc, cứ thế dần dần hắn đã leo lên được rất cao.
Khi leo qua tầng mây, hắn đã không còn trông thấy quang cảnh phía dưới khi cúi đầu nhìn xuống nữa. Xung quanh chỉ còn khói trắng mờ ảo, không khí dần trở nên loãng hơn và nhiệt độ hạ thấp xuống. Họ Diệt lấy chiếc hồ lô chứa nước ra tu vài hơi rồi lại tiếp tục cuộc hành trình leo núi này, hắn không dám nhìn ngó lung tung vì chỉ sơ xuất một chút sẽ trượt chân rơi xuống.
Qua nửa canh giờ, họ Diệt cũng không biết bản thân mình đã leo lên đến đâu nữa, lúc này trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ, là phải leo lên tới đỉnh núi, không thể dừng lại được. Những mỏm đá mà hắn leo qua đều để lại một vệt máu bám trên đó, giờ đây bàn tay hắn đã trầy da thấm đẫm máu tươi, đôi giày dưới chân cũng đã rách đi gần hết, lộ ra những ngón chân dính đầy máu.
Thêm vài canh giờ nữa, A Diệt cảm giác như hai chân buộc trì, mồ hôi tuôn ra như mưa ướt đẫm y phục. Nhìn lên phía trên núi đá này vẫn không thấy điểm cuối, khiến cho người ta từ đáy lòng không khỏi sinh ra tư tưởng tuyệt vọng.
Họ Diệt cắn răng kiên trì đến cùng, hắn biết rõ đây là cơ hội cuối cùng để bản thân mình, để có thể vượt qua được kì Tam Nan trước thời hạn gần ba tháng tới. Thân ảnh tiểu muội hiện lên trong đầu hắn, ánh mắt đầy rẫy sự kì vọng, hi vọng rằng sau này sẽ có một ngày gặp lại được người ca ca này!
Bỗng nhiên một mỏm đá nhỏ nứt ra rồi rơi xuống khiến hắn bước hụt chân, thân thể từ một bên nhanh chóng rơi xuống. Tức thì hai bàn tay hắn vung nhanh như thiểm điện tóm chặt lấy một sợi dây leo to lớn, mới giúp cho thân thể ổn định lại không còn tuột xuống nữa. Bàn tay hắn không ngừng chảy ra máu tươi, nhuộm đỏ cả một đoạn dài trên sợi dây leo này.
Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn luôn kiên định, cẩn thận tiếp tục hướng về phía trên mà leo lên, thời gian cứ thế vội vã trôi qua. Sau một ngày, Diệt Chúng Sinh không còn nhận thức rõ gì nữa, hắn chỉ biết là chính mình tuyệt đối không thể bỏ cuộc.
Bất kể bàn tay đầy máu, da thịt rách nát lộ ra cả xương, hay hai chân đã xuất ra đầy máu, cơn đau đớn như kim châm thường xuyên dâng trào truyền đi khắp toàn thân. Nhưng hắn vẫn đang kiên trì giơ tay bám chắc lên từng mỏm đá, mà leo lên phía trên.
Thân ảnh thiếu niên kiên cường đó vẫn đang không ngừng leo lên cao hơn, toàn thân máu chảy đầm đìa, y phục đã bị nhuộm đỏ, đầu gối, ngón chân huyết nhục lẫn lộn. Hai cánh tay đỏ tươi với bàn tay lòi ra cả những đốt xương trắng phễu, vẫn đang từng chút bám lên vách đá leo lên.
A Diệt vẻ mặt đã mơ hồ, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, cho dù chết cũng phải leo lêи đỉиɦ núi, nơi tận cùng của trụ đá khổng lồ này. Hắn hoàn toàn mất đi các giác quan, đối với mọi thứ xung quanh hiện tại căn bản là hắn không hề hay biết gì, ở trong mắt hắn trừ bỏ vách đá thẳng đứng lên trên xuyên thủng trời xanh ra, không còn cái khác.
Nghị lực tuyệt hảo, ý chí kiên định, chỉ tiếc rằng tư chất quá nỗi thấp kém, bước lên con đường tu hành này chắc chắn sẽ gặp phải vô vàn khó khăn.
Buổi tối ngày thứ ba, Diệt Chúng Sinh hai tay huyết nhục lẫn lộn leo lên đến một thềm đá, phía sau hắn lưu lại một đạo vết máu thật sâu. Đối với việc này A Diệt đã không còn biết, hiện tại hắn hoàn toàn bằng một cỗ ý niệm thôi động thân thể, hơi thở đã tới bờ hấp hối.
Thân thể hắn lết đi từ từ trên thềm đá, mà không hề hay biết rằng nơi đây hoàn toàn bằng phẳng chứ không còn dốc đứng nữa.
Âm thanh một vật rơi xuống nước nặng nề vang lên, sau đó nơi này liền im ắng trở lại hoàn toàn, không có chút dị động nào nữa. Chỉ có mặt nước trong chiếc hồ nhỏ là đang không ngừng nổi lên những gợn bóng nước.
Thời gian cứ thế trôi đi bất giác đã qua một tháng, khu di tích giờ đây trống rỗng chẳng còn một bóng người, nếu có cũng chỉ là những thi thể vô hồn đang dần bị phân hủy. Tất cả các dong binh còn sống sót đều đã rời đi hơn mười ngày trước, ai nấy đều có thu hoạch kinh người, một bước lên trời.
Hai binh đoàn do nguyên sĩ dẫn đầu đều tổn thất rất ít và có được thu hoạch phong phú, nhưng còn binh đoàn Hồng trấn thì không một ai phát hiện ra tung tích cả, đến cả nguyên sĩ họ Lâm cũng mất tích biệt tăm.
Những dong binh còn sống sót trở về, đều tổ hợp lại với nhau thành một đoàn gần trăm người, di chuyển dần ra khỏi khu rừng nguy hiểm này.
Đoàn người tuy không ít kẻ bị thương nhưng trông vẫn vô cùng khí thế, nhất là có hai nguyên sĩ dẫn đầu, trên đường trở ra không ngừng phóng thích uy thế, nên cũng không có nhiều ma thú dám tấn công.
Một trung niên nhân với mái tóc đã hoa râm, khuôn mặt thì toát lên vẻ phúc hậu, đang đeo một cái túi lớn trên lưng đi giữa đoàn người, ông ta chính là Trần Kì.
Trong lòng lão ta đang không ngừng nở hoa, với những cảnh tượng tươi đẹp trong tương lai mà đầu óc hắn nghĩ tới.
Với vô số dược liệu quý hiếm mà hắn đã thu hoạch được, cộng thêm rất nhiều thứ có giá trị khác, thì khi trở về hắn sẽ có thể thuê người luyện chế ra đan dược, giúp tăng tỉ lệ thành công khi ngưng tụ Nguyên cầu. Lúc đó hắn sẽ trở thành nguyên sĩ chân chính, được vô số người kính sợ và ngưỡng mộ.
Đoàn người trở về, để lại trong khu di tích là một cảnh hoang tàn đổ nát, báu vật, trọng bảo, thảo dược quý hiếm đều bị lấy đi sạch sẽ. Rất nhiều sinh vật sống tại nơi này cũng đã bị diệt sát, ngay cả bán ma thú cũng không còn mấy con sau sự càn quét của nhân loại, chỉ có ma thú chân chính là còn tiếp tục tồn tại theo thời gian.
Lại một tháng nữa trôi qua, mọi thứ tại vùng trung tâm của dãy núi Hoang Sơn này đều đã quay trở lại quỹ tích vận hành ban đầu. Những tổn thất sau sự càn quét của nhân loại tại nơi đây đã dần bị lãng quên, quần thể sinh vật nơi đây đều quay trở lại với lối sống hoang dã cách biệt với nhân loại.
...........
Đôi mắt mơ hồ mở ra, lập tức thứ ánh sáng kì dị phóng thẳng vào trong tròng mắt, khiến Diệt Chúng Sinh giật mình bừng tỉnh. Hắn đưa tay lên dụi dụi hai mắt, rồi mới đứng dậy quan sát cảnh vật xung quanh, miệng hắn há to không tin nổi khung cảnh trước mắt mình.
Hắn đang đứng trong một hồ nước nhỏ nằm tại trung tâm của đỉnh trụ đá khổng lồ này, xung quanh hồ chỉ có nền đá bằng phẳng, ngoài ra không còn một thứ gì khác. Thứ khiến A Diệt kinh ngạc há hốc mồm, chính là khung cảnh bầu trời bao quanh nơi đây. Bầu trời có bảy màu, hòa trộn từng tia thất sắc lại với nhau trông vô cùng đẹp đẽ.
Những tia sáng óng ánh chiếu rọi xuống mặt nước trong hồ hiện lên quang mang thất thải, càng nhìn lên bầu trời họ Diệt càng có cảm giác nơi đây chính là trốn thần tiên. Sau đó hắn mới cúi xuống quan sát tới nước trong chiếc hồ này, làn nước tươi mát tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, tạo cho người ngâm mình trong đó có cảm giác sảng khoái vô cùng.
Ngoài ra mặt nước còn liên tục hấp thu những tia sáng thất sắc từ bầu trời chiếu xuống, tạo nên hào quang thần thánh vô cùng. Thân thể A Diệt lúc này trần như nhộng, lộ ra những thớ cơ bắp hoàn mĩ cường tráng, làn da ngăm đen giờ đây nhìn có thêm vẻ cứng rắn như ngọc thạch, mà lại bất phàm đến lạ thường.
Toàn bộ những vết thương trên cơ thể, thậm chí là nội thương đã hoàn toàn được chứa lành, hơn nữa còn có vẻ được tẩy tủy nhiều lần, như vừa thoát thai hoán cốt vậy. Cảm nhận thân thể mình một hồi, A Diệt mở mắt rồi chậm rãi hít sâu một hơi, sau đó hắn hưng phấn vui vẻ vô cùng, gào lớn!
“Thành công! Cuối cùng cũng thành công rồi, ta đã vượt qua được kì Tam Nan rồi!”
Nhất thời, hắn khua tay múa chân làm vài đường cơ bản giữa lòng hồ, mặc cho thân thể trần như nhộng, vòi voi lủng lẳng!
Hắn không biết bản thân mình đã ngất đi bao lâu, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được thời gian thoát lực vẫn còn cách một khoảng không ít. Hơn nữa hiện tại thân thể hắn lại tự động vượt qua được kì Tam Nan trong lúc hắn ngất đi, đây là một chuyện khiến hắn vui mừng không thôi.
Bước lên khỏi hồ nước với khí thế tự tin vô cùng, hắn suy tính phải nhanh chóng chuẩn bị những thứ giúp ích cho quá trình tụ khí ngưng cầu. Hắn vận động thân thể rồi mới tìm cách xuống khỏi nơi này, miệng bất giác lẩm bẩm:
“Trước hết phải tính sổ với ngươi đã, ông bạn già Trần Kì à!”
Chương 28: Tam Nan thành song đấu
Đứng trước nơi cất giấu chiến lợi phẩm của mình A Diệt càng thêm tức giận vì nơi này đã bị sới tung, không cần nghĩ cũng biết là lão khốn họ Trần làm nên. Chắc chắn lão ta đã tìm kiếm tại khu vực này không ít lần rồi phát hiện ra quỹ đen của họ Diệt, vì dù sao người biết chiến lợi phẩm của hắn được giấu xung quanh khu vực này, chỉ có nhóm người thuộc dong binh Càn Sơn.
Đi vào bên trong cái hang nhỏ, họ Diệt phát hiện còn có không ít vật phẩm có giá trị mà mình từng để tại đây, chỉ có những thứ chân quý nhất mới không thấy đâu. Hiển nhiên lão họ Trần kia đã có thu hoạch kinh người, nên túi đồ của hắn không thể chứa thêm được nhiều thứ hơn nữa, vì vậy nơi đây vẫn còn khá nhiều thứ có giá trị.
Điều đầu tiên A Diệt làm khi tới nơi đây là tìm lấy một bộ giáp tốt rồi khoác lên người, vì thân thể hắn đã trong trạng thái trần chuồng khá lâu rồi. Sau đó mới kiểm lại những vật phẩm tại đây một lượt rồi thu vào một cái túi lớn, bắt đầu hành trình đi ra khỏi dãy núi Hoang Sơn nguy hiểm này.
Trước đó khi còn ở trên đỉnh của trụ đá chống trời A Diệt đã quan sát kĩ càng, hắn ta nhận ra ngoài thứ nước có quang mang thất thải trong hồ nhỏ ra thì không còn một thứ gì nữa, nói đúng ra thì nước trong hồ đó là báu vật duy nhất trên đây.
Thứ nước đó có tác dụng giúp thân thể thoát thai hoán cốt, lột bỏ lớp vỏ không tinh thuần bên ngoài ra, hơn nữa còn giúp trúc cơ lại thân thể làm cho tư chất tăng thêm!
Điều đáng tiếc nhất là thứ nước đó không thể mang đi, A Diệt đã thử dùng chiếc hồ lô thần bí đựng đầy nước trong hồ, rồi mang lên nhưng chúng liền bốc hơi ngay lập tức. Hắn dùng đủ mọi cách khác vẫn không thể mang được chút nước nào theo, vậy nên hắn cũng từ bỏ mà tay không trở xuống. Lên thì khó chứ khi xuống thì cực kì dễ dàng, chả mấy chốc hắn đã xuống tới mặt đất.
Khi ngâm mình trong hồ nước, y phục còn lại và những vật phẩm khác trên người hắn đều không hiểu lí do mà bốc hơi sạch. Chỉ có ba thứ là hồ lô thần bí, nhẫn trữ vật và tấm nguyên phù còn nguyên vẹn. Lúc này A Diệt kiếm được một thanh chiến đao tại đống thi hài đã phân hủy, thứ vũ khí này tuy không bằng thanh đao cũ của hắn nhưng phẩm chất cũng rất tốt.
.........
Hồng trấn, trấn lớn nhất trong tất cả các thành trấn tại vùng địa thành Khởi Hoang này, vì vậy cũng có không ít đan sư có danh tiếng cao định cư tại đây. Tại trước cửa chính một tòa lầu các lớn, có một lão trung niên nhân tóc đã hoa râm đang chậm rãi bước ra, sắc mặt lão ta vui mừng lộ rõ, những nếp nhăn trên khuôn mặt giãn ra trông trẻ hơn mấy tuổi.
Trong tay lão đang cầm một chiếc hộp gỗ, hộp gỗ đó được lão ta vuốt ve ôm ấp như trọng bảo, ánh mắt kích động luôn nhìn tới nó. Trong hộp gỗ này chứa một viên đan dược có tên là Tụ Nguyên Đan, nó có tác dụng tăng thêm gấp ba lần xác xuất thành công khi ngưng tụ nguyên khí hóa thành Nguyên cầu.
Trong giới Nguyên sĩ thì Tụ Nguyên Đan là loại đan dược có phẩm chất kém nhất, thậm chí là không một nguyên sĩ nào để ý tới. Nhưng đối với phàm nhân nhất là những kẻ vừa vượt qua được kì Tam Nan, chuẩn bị bắt đầu quá trình ngưng tụ Nguyên cầu, thì Tụ Nguyên Đan là báu vật chân quý nhất đối với họ.
Trung niên nhân đang ôm hộp gỗ này chính là Trần Kì, hắn ta đã phải chờ hơn một tháng rồi mới đến cái ngày nhận được thành quả tốt thế này. Hơn tháng trước hắn đã tới thuê vị ‘đan sư’ có tay nghề cao nhất Hồng trấn, luyện chế viên đan dược này.
Tụ Nguyên Đan chỉ được coi là "bán đan dược" trong giới nguyên sĩ ,vì vậy phàm nhân mới có khả năng luyện chế ra, miễn là tay nghề của kẻ đó cực kì cao.
Trần Kì đã dùng toàn bộ thu hoạch trong chuyến đi lần này của mình, cộng thêm những tài liệu mà hắn tích lũy sau nhiều năm, mới có thể trả nổi cái giá để mua nguyên liệu và trả thù lao luyện chế viên Tụ Nguyên Đan này.
Đối với hắn điều này cực kì xứng đáng, với viên đan dược này xác xuất hắn có thể trở thành nguyên sĩ sẽ càng cao hơn, một khi trở thành nguyên sĩ thì thân phận hắn sẽ khác biệt hoàn toàn.
“May mà lần này kiếm được thêm hơn 200 viên nguyên thạch từ chỗ cất giấu bảo vật của tên nhóc họ Diệt kia, nếu không khi trở thành nguyên sĩ, ta không biết kiếm đâu ra được nhiều nguyên thạch trong thời gian ngắn, để mua công pháp tu luyện nữa, haha.”
Thân ảnh lão nhanh chóng di chuyển, chả mấy chốc đã ra khỏi Hồng trấn đi tới một hang động lớn trong một khu rừng hoang vu. Nơi đây chính là động phủ bí mật của lão, nơi lão sẽ bế quan để ngưng tụ nguyên khí, đột phá trở thành nguyên sĩ chân chính.
Nơi đây yên tĩnh, không người qua lại, không hề sợ bị ai làm phiền, cực kì thích hợp cho việc đột phá. Một nơi thế ngoại đào nguyên.
Lão họ Trần vào bên trong hang động chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, sau cùng ông ta lấy từ túi áo trước ngực ra một phong thư rồi bất động nhìn nó, miệng bất giác lẩm bẩm:
“Nếu lần này ta thành công thì thứ này cũng không cần tồn tại nữa, có thể thiêu hủy...”
Cất lại phong thư vào túi áo, giấu tận sâu bên trong, sau đó hắn đi ra phía ngoài cửa hang chuẩn bị đóng miệng hang động lại, bắt đầu cho quá trình ngưng khí của mình.
Bỗng nhiên dị biến phát sinh! Một thanh trường mâu không biết từ đâu lao đến nhắm thẳng giữa trán lão, phản xạ của lão cực nhanh, thoắt cái đã lui lại mấy trượng tránh khỏi quỹ đạo bay của thanh trường mâu đó.
Trần Kì tức thời rút thanh trường kiếm ra rồi đảo mắt quanh khu rừng, miệng quát lớn: “Cường tặc nơi nào dám cả gan chọc tới lão phu? Có giỏi thì mau lăn ra đây đường đường chính chính đối mặt với ta!”
“Haha ra thì ra ai sợ ngươi chứ, hôm nay ta đến đây là để cắt lấy cái đầu của lão cẩu nhà ngươi đó!”
Lão họ Trần liền nhìn về hướng mà âm thanh cuồng ngạo đó truyền tới, bất chợt con ngươi lão co rút lại như gặp quỷ vậy. Trước mắt lão là một thiếu niên cường tráng, làn da ngăm đen nhưng lại sáng loáng như ngọc thạch, tay cầm chiến đao, đôi mắt chứa đầy sát khí như một thanh lợi kiếm mới được rút ra khỏi vỏ!
“Ngươi... ngươi còn chưa chết?”
Lão họ Trần kinh hãi thốt lên, ánh mắt lộ rõ vẻ khó tin. A Diệt cười lạnh: “Nhờ phúc của ngươi nên ta vẫn không chết được, giờ ta tới đây để thanh toán hết thảy với ngươi này.”
Vẻ khó tin qua đi, sau khi nghe những gì A Diệt vừa nói thì lão ta cười lớn rồi ngạo nghễ đáp:
“Haha chỉ dựa vào ngươi mà muốn thanh toán lão phu sao? Tên nhóc nhà ngươi bại dưới tay ta một lần rồi mà vẫn còn tự tin như vậy, không biết là đầu óc có vấn đề gì nữa!”
Thấy điệu bộ cuồng tiếu, coi thường đối thủ của ông ta khiến A Diệt càng tức giận hơn, hắn giơ thanh đao lên chỉ thẳng mặt lão ta quát lớn:
“Lão cẩu, hôm nay ngươi không chết thì ta vong!”
Vừa dứt lời hắn đã liền lao tới tấn công lão ta, thanh chiến đao trong tay vung lên, bổ xuống một đòn với tốc độ cực kì nhanh. Trần Kì không phải đèn cạn dầu, lão nhanh chóng vung thanh trường kiếm lên đón đỡ, sau đó công kích lại đối thủ.
“Tiểu tử ngông cuồng, để hôm nay ta cho ngươi lĩnh giáo kiếm quyết, mà lão phu đốn ngộ được trong suốt chục năm vật lộn trên giang hồ!”
Nhát chém quỷ dị như lưỡi rắn nhắm thẳng mặt A Diệt mà phóng tới, hắn nghiêng đầu né tránh sau đó chém thẳng lên, kéo theo một vệt chém từ dưới mặt đất đâm thẳng lên trời.
Lão họ Trần nguy nhưng không hoảng, ông ta nhanh chóng thối lui rồi cấp tốc phản đòn, mũi kiếm nhọn thẳng đứng đâm đến giữa mi tâm đối thủ.
Vung mạnh hai tay, cầm theo cán đao lên quá trán đỡ lại đòn đánh này. Sau đó họ Diệt nhanh chóng lùi lại đồng thời quét vũ khí qua phía dưới một đường, chỉ tiếc đối thủ đã linh hoạt nhảy lên tránh né. Hai người lúc này đều đã lùi lại cách nhau hơn một trượng rồi âm trầm nhìn đối phương, lão họ Trần chậm rãi nói:
“Không ngờ rơi xuống Vực Đao Phong, ngươi không những không chết, mà còn có thể tiếp tục tu hành nâng cao trình độ thân thể lên mức Tam Nan đại thành.”
“Hừ, nói ít thôi chiến đi nào, ngươi là kẻ mà ta nhất định phải gϊếŧ chết cho bằng được!”
Diệt Chúng Sinh tiếp tục lao tới tấn công, lão ta cười lạnh đáp: “Lão phu cũng chưa từng chiến một trận nào ra trò với đối thủ ngang tầm cả, hôm nay phải hết mình với tiểu tử ngươi mới được.”
"Keng!" Hai đầu vũ khí tiếp tục công kích tới đối phương, tiếng kim loại va chạm vang lên không ngừng, những tia lửa tóe ra liên tục không ngớt. Đao kiếm va chạm, quyết pháp giao chiến, thân thể song đấu, ngang sức ngang tài.
Chiến đao trong tay A Diệt rất hùng dũng, mỗi cú chém được vung ra là từng đòn công kích dũng mãnh. Thanh Vân Đao pháp hắn đã luyện tới lô hỏa thuần thanh, giờ đây chiến đao cũng như tay chân hắn, linh hoạt vô cùng.
Còn lão Trần Kì thì sở hữu một thanh trường kiếm có phần lưỡi kiếm rất dài, kiếm pháp của lão ta quỷ dị khó lường, mỗi lần ra đòn thì đầu kiếm đều như lưỡi rắn uốn éo, nhắm thẳng đến trái tim của đối phương.
Chả mấy chốc, hai người đã giao chiến với nhau hơn một trăm chiêu, nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, họ chiến đấu ngày càng điên cuồng hơn, như hai đầu dã thú sau nhiều năm mới gặp được một đối thủ xứng tầm vậy.
Chương 29: Lời thỉnh cầu
“Thanh Vân Trảm.”
“Trường Xà Kích.”
Hai đòn công kích chứa một lượng lớn nguyên khí bên trong va chạm trực diện với nhau, uy lực tạo ra một gợn năng lượng thổi nghiêng ngả những cây cỏ xung quanh. Ngay lúc này, thân ảnh A Diệt nhanh như thiểm điện di chuyển tới một bên của đối thủ, rồi quét đao tới một cách bất ngờ nhắm thẳng vào vùng mạn sườn của lão ta.
Trực giác và phản xạ của lão họ Trần cũng nhanh không kém, ngay khi lưỡi đao gần chạm tới người lão liền nhích thân thể, đồng thời lùi lại nửa bước tránh khỏi đòn công kích này trong nháy mắt. Chưa dừng lại ở đó, lão đâm liên tiếp mũi kiếm tới phía đối thủ, phản đòn chớp nhoáng. Những đòn kiếm đâm tới quỷ dị như lưỡi rắn gây ảo giác cho kẻ địch nếu nhìn thẳng tới nó.
Lúc này thân pháp học được trong Phi Vân Quyết phát huy, cước bộ của A Diệt linh hoạt vô thường, tránh cực nhanh khỏi những đòn công kích âm nhu như độc xà kia. Bấy giờ hai thân ảnh mới cách ra xa đối phương, tạm thời chờ hồi sức để tiếp tục chiến đấu, bất giác đã qua hơn ba trăm chiêu rồi.
Mồ hôi trên trán lão họ Trần lăn dài, miệng thì há ra hộ mũi thở lấy hơi, sau đó mới mệt mỏi nói: “Không ngờ tiểu tử ngươi cũng có chút bản lĩnh, hơn nữa bộ pháp còn rất linh hoạt, xem ra lão phu đã coi thường ngươi rồi.”
A Diệt cũng đang thở dốc không khác gì đối phương, nghe vậy hắn nhe răng cười đáp: “Ta đã nói là sẽ gϊếŧ lão cẩu ngươi mà, dù ngươi có sở hữu kiếm thuật quỷ dị, hay tu công pháp cảm ứng mẫn cảm, thì kết cục vẫn là bị ta gϊếŧ mà thôi!”
“Hừ, đúng là nhóc con mới có chút bản lĩnh đã tự phụ rồi, xem lão phu hành hạ ngươi đây.”
Lão ta hừ lạnh rồi lại tiếp tục lao tới công kích đối phương, những đường kiếm uốn lượn như lưỡi rắn lại được triển khai không ngớt. Thân ảnh người thiếu niên vẫn linh hoạt né tránh cùng phòng ngự, như một bức tường cứng rắn không thể xuyên thủng. Sau một năm sinh tồn giữa rừng sâu, liên tiếp sinh tử chiến với đủ mọi loài bán ma thú giúp cho kĩ năng thực chiến của hắn tăng cao rất nhiều.
“Đánh đã tay chưa? Giờ đến lượt ta!”
Họ Diệt gầm lên điên cuồng, cơ bắp toàn thân gồng lên căng cứng, nắm chặt chiến đao trong tay, thân ảnh hắn di chuyển biến ảo khôn lường tiếp cận đối phương. Sau đó là vô số những đòn đánh tựa ngàn cân điên cuồng bổ xuống, cảm ứng lực của lão họ Trần cực kì minh mẫn, có thể chính xác vung kiếm ngăn cản hết mọi đòn tấn công.
Nhưng có một thứ trong những đòn công kích của A Diệt mà lão không có, đó chính là lực đạo mạnh mẽ và sự điên cuồng liều mạng. Công đổi công, chính xác là như thế. A Diệt không để tâm tới những đòn đánh trả của đối phương nữa, hắn không hề phòng thủ mà cuồng mãnh tấn công khiến lão họ Trần đang phải thối lui liên tục.
Sắc mặt lão ta khó coi, những cú chém của tên thiếu niên trước mặt lão chứa lực đạo hết sức nặng nề, mỗi lần đỡ đòn thì lưỡi kiếm đều run lên bần bật. Hơn nữa A Diệt dùng phương thức công đổi công để giao chiến, nên lão càng bất lợi hơn. Mặc dù vài lần phản đòn cũng đã gây được thương tích lên người đối thủ, nhưng so với thương tích trên thân thể lão lúc này hoàn toàn không thể so sánh được.
Một đao nữa vung ra đánh bay thanh trường kiếm trong tay lão họ Trần, lão ta lúc này toàn thân đầy rẫy những vết thương, thân hình thì lảo đảo lui dần về sau. Thêm một đao bổ xuống, tuy lão đã biết trước được đòn đánh này nhưng thân thể thương nặng di chuyển khó khăn, chậm lại nửa nhịp.
Máu tươi bắn lên cao, một vài giọt còn văng tới dính trên khuôn mặt A Diệt, bả vai của Trần Kì lúc này đã bị bổ xuống một vệt sâu, mơ hồ chặt gãy cả xương!
Thấy đối thủ bị trọng thương, đầu gối ngã khụy xuống đất, nhưng A Diệt vẫn không hề dừng lại mà tiếp tục công kích. Hắn nhanh chóng rút lưỡi đao lên khỏi bả vai đối phương, quét ngang qua một đường tính cắt đứt yết hầu lão ta.
Trần Kì nhịn đau cố gắng hành động bật lùi lại, đường đao chém tới tạo ra một vết thương lớn trước ngực lão khiến máu tươi tiếp tục bắn ra. Thân hình lão ta như diều đứt dây lảo đảo lùi về sau rồi ngã ngửa xuống đất, lúc này sinh mệnh lão đã đến bờ hấp hối, hoàn toàn hết cứu.
Trận chiến này Diệt Chúng Sinh đã chiến thắng, hắn ta lúc này mới cảm nhận được những cơn đau truyền tới, vừa rồi điên cuồng chiến đấu, trong nhất thời hắn đã quên đi những sự đau đớn này. Nhanh chóng lấy từ trong túi ra vài viên thuốc rồi bỏ vào miệng, sau đó hắn lò dò tiến tới gần nơi lão họ Trần đang nằm hấp hối.
“Ha ha ha...” Đột nhiên lão ta điên cuồng, cười lớn lên khiến A Diệt cũng giật mình một cái, sau đó hắn chỉ đứng cách lão ta gần một trượng để xem lão có ý gì.
Bị trúng hai đòn nặng như vừa rồi thì chắc chắn lão ta không thể sống nổi thêm được nữa, có lẽ biết rằng như vậy nên lão mới cười một cách điên cuồng chứa chút bi ai như vậy.
Lúc này bỗng nhiên lão họ Trần lên tiếng, như đang tự nói với chính mình: “Không thể ngờ rằng Trần Kì ta lại có kết cục bi thảm như thế này ha ha... Suốt bao năm ngậm đắng nuốt cay, âm thầm chịu đựng đủ thứ, đến cuối cùng khi sắp đạt được ước muốn thì lại chỉ vì ám toán một tên thiếu niên, mà hủy hoại hoàn toàn.”
Lão ta tiếp tục cười, cười không ngừng nghỉ, hai hàng nước mắt cũng bắt đầu tuôn trào ra. Lúc này dù huyết nhục đã lẫn lộn, miệng liên tiếp chảy ra máu tươi thì lão vẫn cứ cười.
Nghe giọng cười chứa những tia u buồn bên trong, cùng với những sự thương cảm từ âm thanh đó khiến họ Diệt cũng cảm thấy nặng lòng.
“Ngươi rất cừ đó tiểu tử họ Diệt kia, hơn nữa còn điên cuồng hơn cả lão phu, xem ra ta đã già rồi, không thích hợp để tu hành.”
A Diệt nhíu mày, sau chốc lát thì cũng lên tiếng: “Ông có ý gì thì nói ra luôn đi, chứ những lời khen này ta không dám nhận.”
“Ha ha rất thẳng thắn đó, còn quả quyết nữa, chết dưới tay kẻ như này ta cũng không thể tìm lí do gì để soi mói rồi...”
Chợt thân thể lão giựt giựt, miệng thì ho ra máu tươi, lão cố nhịn lấy cơn đau rồi tiếp tục nói: “Trong hang động kia cất chứa toàn bộ tâm huyết từ khi tu hành của lão phu, trong đó có một thứ vô cùng chân quý đối với những kẻ Tam Nan đại thành như chúng ta, đó chính là Tụ Nguyên Đan!”
Nghe đến lời cuối cùng của lão ta A Diệt liền cảm thấy chấn kinh, hô hấp dần trở nên gấp gáp hơn, hắn cố nén lại kích động rồi bình tĩnh nói: “Cho dù ông không nói thì tới lúc ta vào trong đó cũng sẽ phát hiện ra hết thôi.”
“Phải, đúng là như thế... nhưng ngoài những thứ có thể phát hiện dễ dàng trong đó ra, còn có một số thứ cũng có giá trị không kém, nhưng được ta giấu tại một nơi bí mật, ngươi sẽ không thể tìm ra đâu trừ khi đáp ứng một thỉnh cầu của ta!”
Nghe vậy A Diệt nghĩ thầm: “Dù sao thì lão cẩu này cũng sắp đi bán muối rồi, ta đáp ứng rồi sau đó có giữ lời hay không thì lão ta cũng chẳng làm gì được.” Nghĩ vậy hắn liền gật đầu nói lời đồng ý.
Lão Trần Kì cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng của mình, để lấy ra phong thư từ trong túi áo giờ đã bị nhuốm đỏ. Sau đó lão bắt đầu nói ra thỉnh cầu của bản thân:
“Một người trẻ tuổi như ngươi mà đã có thể vượt qua được kì Tam Nan nguy hiểm, thì tỉ lệ rất cao sẽ tụ khí ngưng cầu thành công, mà sau khi trở thành nguyên sĩ khi còn trẻ tuổi như vậy, chắc chắn sau này ngươi sẽ có dịp đi tới Đô Thành...”
A Diệt liền ngắt lời: “Ông mau nói ra ý chính đi kẻo đứt hơi khi chưa kịp nói hết lời đó.”
“Ha ha đúng là một tên nhóc nóng nảy. Lão phu chỉ muốn nhờ ngươi một việc, đó là nếu sau này ngươi có đến Đế Đô của Phần Quốc này, thì hãy tìm tới một thế lực nguyên sĩ tên là Khôi Tu, đưa phong thư này cho một người tên Trần Ly trong thế lực đó.”
“Còn nếu sau này ngươi tụ khí thất bại trở thành phế nhân, không còn có dịp tới được Đô Thành, thì hãy cứ vứt tấm phong thư này đi.”
A Diệt chậm rãi cầm phong thư từ tay lão họ Trần rồi hỏi: “Ông không sợ ta hứa suông, đợi ông chết rồi vứt thứ này đi ngay sao?”
“Tuy thường không tiếp xúc nhiều với tiểu tử ngươi, nhưng ta biết ngươi là một kẻ biết nói lý lẽ, nếu như ngươi đã nhận chỗ tốt từ người ta và biết được sự khẩn cầu này của ta là thật tâm, thì chắc chắn ngươi sẽ không từ chối.”
“Hừ, ông nói như thể còn hiểu ta hơn cả ta vậy. Mà... bức thư này là gửi cho con gái của ông sao?”
“Khục... đúng vậy, mong rằng cậu sẽ thành công trở thành nguyên sĩ, rồi có thể đưa phong thư đó tới tận tay Trần Ly giúp ta...”
Sau đó lão nhanh chóng dùng chút hơi tàn để nói ra nơi cất chứa những thứ giá trị nhất của mình cho A Diệt biết, vừa dứt lời hai mắt lão ta đã nhắm nghiền lại, cánh tay vô lực rơi xuống, hơi thở hoàn toàn tắt đi.
Nơi đây chỉ còn thân ảnh A Diệt đứng im bất động giữa rừng cây, sau một hồi thì hắn mới chấn tĩnh lại, thở dài một cái rồi chậm rãi đi vào bên trong động phủ bí mật này của Trần Kì.
Đút phong thư vào trong túi, hắn chưa quyết định được rằng sẽ thực hiện lời thỉnh cầu của lão họ Trần hay không, trước hết hắn phải kiểm tra xem chiến lợi phẩm lần này phong phú tới mức nào đã.
Chương 30: Tụ khí ngưng cầu
Qua một canh giờ lục soát động phủ của lão họ Trần, A Diệt đã có thu hoạch cực kì lớn, phải nói là hết sức phong phú. Những vật phẩm có giá trị cao, những dược liệu quý hiếm, những ghi chép về tâm đắc trong tu hành, đều có rất nhiều, trong đó thứ quý báu nhất chắc chắn là viên Tụ Nguyên đan.
Ngoài ra A Diệt cũng đã phát hiện tất cả những chiến lợi phẩm của mình, mà đã bị Trần Kì lấy đi. Chúng đều được chất thành đống tại một góc, bắt mắt nhất chính là hơn 200 viên nguyên thạch óng ánh hào quang.
“Không ngờ sau nhiều năm tích lũy, gia tài lão họ Trần này lại kinh người tới vậy.”
A Diệt biết nếu không có viên Tụ Nguyên Đan kia, thì chắc hẳn những vật phẩm nơi đây còn khủng khϊếp hơn gấp nhiều lần nữa, vì để có thể có được viên đan dược này thì chắc chắn cái giá phải vô cùng cao.
Sau đó họ Diệt đi tới một góc tối trong hang động này, cậy vài lớp đá nền lên rồi liên tục sới tung bùn đất, sau cùng hắn đã nhấc từ dưới cái hố đất sâu lên một chiếc rương cũ kĩ.
Trong chiếc rương này chính là những thứ có giá trị không nhỏ mà lão Trần Kì đã giấu đi, để có thể biết được vị trí của thứ này A Diệt đã phải đáp ứng lời thỉnh cầu của lão ta.
Cậy tung nắp chiếc rương cũ này ra A Diệt trông thấy rất nhiều thứ bên trong, sau khi kiểm tra qua một lượt thì hắn vui mừng không thôi. Quả nhiên trong chiếc rương này chứa rất nhiều đồ tốt, trong đó có hai thứ giá trị nhất chính là một tấm nguyên phù trông rất bất phàm, và một cuốn nguyên kỹ.
Tuy không biết rõ công dụng của tấm nguyên phù màu tím nhạt này, nhưng A Diệt cảm thấy nó còn cao cấp hơn cả tấm nguyên phù trong tay hắn. Còn cuốn nguyên kỹ thì khỏi phải bàn, nó chính là tuyệt chiêu của nguyên sĩ, có tác dụng làm tăng uy lực của người thi triển lên gấp nhiều lần.
Ngoài hai vật bất phàm này ra còn khá nhiều những thứ khác, ngay cả công pháp nhập môn tu hành mà lão họ Trần tu luyện cũng nằm trong đây. Đọc qua vài cuộn giấy cổ, A Diệt đã biết được về cách mà ngày xưa lão Trần Kì bước lên con đường tu hành, và có thể vượt qua được kì Tam Nan chỉ với Nhân nguyên mạch hạ phẩm trong người.
Sau đó A Diệt mới như hiểu được ra phần nào, liền lấy phong thư từ trong túi ra rồi bóc ra đọc.
Xem qua toàn bộ nội dung trong bức thư thì hắn ta suy nghĩ qua rất nhiều thứ, thật không thể ngờ rằng mục đích thật sự khi quyết định bước lên con đường tu hành của Trần Kì lại giống với hắn như vậy, tất cả cũng chỉ là để có thể gặp lại được người thân duy nhất của mình.
...............
Vợ lão Trần mắc phải một căn bệnh lạ rồi mất sớm, lúc đó con gái của hai người tên là Trần Ly còn rất nhỏ, từ đó Trần Kì chịu cảnh gà trống nuôi con trong suốt mười mấy năm. Tuy hoàn cảnh khó khăn nhưng tình cảm của hai cha con rất thắm thiết, họ sống vui vẻ hạnh phúc ngày qua ngày.
Nhưng mọi chuyện đều chuyển biến, khi Trần Ly gặp phải một nhóm nguyên sĩ thuộc thế lực tên Khôi Tu đang đi thực thi nhiệm vụ. Bọn chúng thử kiểm tra và phát hiện ra Trần Ly sở hữu Nhân nguyên mạch thượng phẩm trong người, nếu đem về chú trọng bồi dưỡng chắc chắn thế lực của bọn chúng sẽ có thêm một nguyên sĩ không tệ.
Vì những người có nguyên mạch cao cấp cực kỳ thưa thớt, hơn nữa phần lớn mọi người khi phát hiện bản thân mình sở hữu nguyên mạch phẩm chất cao, thì đều quyết định gia nhập vào những môn phái lớn. Nên những tông phái vừa và nhỏ như Khôi Tu này rất thiếu những hạt giống trẻ để bồi dưỡng, vì vậy mỗi khi phát hiện những người có nguyên mạch không tệ ở ngoài thì chúng đều bắt về cứ địa.
Hai cha con họ Trần bị chia cắt từ đó, Trần Ly từng cầu xin những người kia cho cha cô ta đi cùng, nhưng bọn họ đều từ chối đem một phàm nhân tầm thường đi theo, nhất là khi phát hiện ông ta sở hữu nguyên mạch phẩm chất kém nhất thì càng phản đối hơn nữa.
Sau cùng họ nói với lão Trần Kì rằng hãy yên tâm vì họ sẽ không làm tổn thương Trần Ly, rồi ném cho ông ta một túi ngân lượng sau đó đem theo con gái của ông rời đi.
Phụ tử chia cắt, Trần Kì biết cả đời này ông ta sẽ không thể gặp lại được con gái mình một lần nào nữa, nên đã rất đau buồn. Cuộc đời ông ta như sụp đổ, sống lê lết qua từng ngày. Có một lần khi không chịu nổi sự cô tịch vì mất đi người thân, nên lão họ Trần đã đi vào một khu rừng sâu tính tự vẫn tại đó.
Một tia hi vọng đã xuất hiện, lão ta phát hiện ra một kho tàng nhỏ do một vị nguyên sĩ từ xa xưa lưu lại. Trong đó có bộ công pháp nhập môn tu hành và không ít điển tịch có giá trị về con đường tu hành.
Hơn nữa còn có một viên đan dược rất quỷ dị tại kho tàng đó, khi đọc qua và biết được tác dụng của viên đan dược kia lão ta không chần chừ mà lập tức phục dụng.
Sau đó lão ta bắt đầu học công pháp nhập môn, rồi tìm kiếm thảo dược quý giá để tăng cao tốc độ tu hành. Sau khi đã vượt qua được kì Cảm ứng lão liền lập ra dong binh đoàn tên là Càn Sơn, rồi bắt đầu quá trình tích lũy căn cơ và tài sản của bản thân mình.
A Diệt cảm thán với tâm tính của lão Trần Kì, vì ông đã quyết định uống viên đan dược được tìm thấy trong kho tàng nhỏ kia. Đan dược đó tên là Phệ Mệnh đan, có tác dụng tăng gấp đôi thời gian trong kì Tam Nan của người phục dụng nó. Tức là thời gian thân thể thoát lực trở thành phế nhân sau khi tu hành, từ 3 năm 3 tháng lên thành 6 năm rưỡi!
Nhưng nó có mặt hại, là sau 6 năm rưỡi mà người uống vẫn chưa thể ngưng khí tụ cầu trở thành nguyên sĩ, sẽ mất mạng chứ không phải chỉ là thoát lực trở thành phế nhân!
Hơn nữa sau khi trở thành nguyên sĩ thì người đó sẽ vĩnh viễn không thể đột phá, mà cả đời sẽ dậm chân tại cảnh giới đầu tiên. Điều này cũng không quan trọng lắm, vì những kẻ dám uống viên đan dược kia, chắc chắn đều là người sở hữu nguyên mạch cấp thấp, mà nguyên mạch cấp thấp vốn dĩ đã gần như hoàn toàn không thể đột phá cảnh giới rồi.
Lão họ Trần muốn trở thành nguyên sĩ để có thể có cơ hội gặp lại được con gái mình, hắn viết bức thư này nhằm nếu chẳng may hắn ngưng khí thất bại, mà nắm chắc mất mạng, thì sẽ nhờ người khác chuyển tới tay Trần Ly dù biết rằng điều đó là quá khó khăn.
Đọc xong bức thư A Diệt bất giác rơi lệ, hắn ta cảm thán với số phận của lão họ Trần kia, và cũng cảm thán với số phận của bản thân mình. Tất cả cũng đều là vì muốn gặp lại người thân mà quyết định trở thành tu hành giả, đều trải qua bao gian nan vất vả, chỉ là con đường mỗi người đi lại khác nhau mà thôi.
Hắn âm thầm quyết định một khi thành công trở thành nguyên sĩ, thì sau này chắc chắn phải đến Hoàng Đô một chuyến, giao lá thư này tới tận tay người con gái tên Trần Ly kia. Sau khi chôn cất thi thể lão họ Trần xong, A Diệt thu lấy những thứ có ích rồi thu dọn hành lí trở về quê hương.
Khi ra khỏi dãy núi Hoang Sơn, hòa nhập với dòng người đông đúc tại Hồng trấn, hắn đã biết được thời gian chính xác mình ngất đi trên trụ trời. Sau khi trị thương vì bị bán ma thú tấn công trên đường trở ra, hắn liền cấp tốc truy tìm tung tích của Trần Kì rồi đuổi theo tới tận đây.
Hắn tính ra còn mười mấy ngày nữa là hết thời hạn 3 năm 3 tháng 3 ngày 3 canh giờ của mình. Vào phường thị Hồng trấn thu mua thêm những vật phẩm cần thiết, sau đó A Diệt cuốn gói trở về nhà của mình tại vùng núi thuộc ngoại thành An Thanh trấn, một thành trấn nhỏ ít tranh đấu.
Hắn phải mất chừng 7 ngày đường mới về tới ngọn núi thân thuộc, bước đi lên con đường mòn A Diệt cảm thấy cực kì thân quen. Di chuyển một hồi, ngôi nhà tranh luôn nằm trong tâm trí ấy đã hiện ra trước mắt hắn, mọi cảnh vật đã in sâu vào thâm tâm hắn lúc này đã ở ngay trước mặt.
Diệt Chúng Sinh không vội làm những việc khác, mà tiến vào trong nhà bỏ hành lí xuống rồi nằm dài trên giường đánh một giấc thật sâu. Hắn mơ thấy nhiều thứ, mơ mình trở thành nguyên sĩ mạnh mẽ, gặp lại được tiểu muỗi của mình, giấc mơ này rất đẹp.
Sáng hôm sau A Diệt đang chú tâm điều chế ra chất dịch tên Hồng Thục đan, đó là một loại đan dược có tác dụng tăng gấp đôi xác xuất tụ khí cho Tam Nan viên mãn. Hắn ta không biết luyện đan nên chỉ có thể điều chế ra chất dịch của Hồng Thục đan, công dụng sẽ kém hơn không ít nhưng chắc chắn vẫn có tác dụng lớn với hắn.
Hồng Thục dịch này để điều chế ra thì cần có hai loại chủ dược chính không thể thiếu, đó là Hồng Linh quả và Địa Thục quả. Hồng Linh quả hắn đã kiếm được từ lần đầu tiên tiến vào dãy núi Hoang Sơn theo dong binh Càn Sơn.
Còn Địa Thục quả cũng là một loại quả quý hiếm không kém, may mà năm xưa A Diệt từng kiếm được chồi non cây Địa thục nên đã đem về trồng, qua hơn một năm thì cũng đã cho ra một trái nhỏ.
Đây chính là lí do khiến hắn phải cấp tốc trở về vì hắn không hề tìm thấy nơi nào có bán Địa Thục quả. Hơn nữa hắn cũng muốn bản thân mình sẽ đột phá, trở thành nguyên sĩ ở ngay chính nơi mà mình sinh ra và lớn lên.
Ngưng khí tụ cầu là ngưng tụ nguyên khí lưu chuyển trong thân thể, sau khoảng thời gian dài tích lũy tại kì Hấp thu. Điều đó hoàn toàn dựa vào nguyên khí trong cơ thể, chứ không hề liên quan gì tới nguyên khí bên ngoài thiên địa, vì vậy dù ở nơi có nguyên khí dồi dào hay địa phương mỏng nguyên khí cũng không quan trọng, miễn là bản thân đã tích lũy đủ sâu.
Vài ngày sau, A Diệt đã chuẩn bị xong tất cả, hắn ngồi xếp bằng trên chiếc giường tre thân thuộc. Đặt trước người hắn là rất nhiều những thứ có tác dụng giúp tăng thêm xác xuất thành công.
Trong đó có một viên đan dược màu vàng tỏa ra quang mang nhàn nhạt, và một lọ chất dịch đang bốc lên làn khói hồng. Đây là hai thứ có tầm quan trọng lớn nhất, Tụ Nguyên đan và Hồng Thục dịch.
“Bắt đầu thôi!”
Phục dụng toàn bộ những thứ đặt trước mặt, sau đó hắn nhắm mắt lại bắt đầu vận chuyển toàn bộ nguyên khí trong cơ thể, tụ về một điểm tại vùng đan điền.
Còn 7 ngày nữa là thời điểm tán lực sẽ tới! Liệu trong 7 ngày này Diệt Chúng Sinh có thành công ngưng tụ nguyên khí hóa thành Nguyên cầu, trở thành nguyên sĩ được hay không?
Tất cả sẽ được giải đáp tại chương sau.