• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 176: Cấm thuật

Trên một đỉnh núi lớn, có không ít thân ảnh đang kịch liệt giao chiến, máu tươi nhuộm đỏ cả khu rừng, cây cối nơi đây không còn là màu xanh. Thi thể nằm la liệt đầy đất, nhìn sơ qua cũng phải có số lượng hơn trăm, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Một gã lục y nghiến răng ken két, toàn lực thúc dục ba chiếc phi đao bắn tới thân ảnh bốc đầy hắc khí trước mặt. Nhưng kẻ người đầy khói đen đó như thể không biết đau, mặc cho phi đao bắn xuyên qua người hắn vẫn xông tới, cầm đoản kiếm trong tay cắt đứt yết hầu của lục y nam tử.

Hắc khí nhân sau khi gϊếŧ thêm một người liền ngẩng đầu rống lớn, sau đó chạy đi rất nhanh, tìm tới những mục tiêu mới. Đúng lúc này, một thân ảnh cường tráng từ trên không vọt xuống, dáng một cú đấm thẳng hướng tên này. Hắc khí nhân đã cảm ứng được, hắn chỉ kịp chậm lại một nhịp tránh để cú quyền kia đập thẳng lên đầu.

“Búp!” Cú đấm chứa lực đạo mạnh mẽ, sượt qua ngay trước ngực hắn, khiến l*иg ngực hắn lõm lại, miệng phun ra một ngụm máu tươi rồi toàn thân bay ngược ra sau. Gã cường tráng cách không đấm ra thêm một quyền, xung quanh hắc khí nhân bất ngờ xuất hiện vài hư ảnh luân đao, bay chéo qua nhau vài đường, đã phanh thây kẻ kia ra thành nhiều khúc.

Phủi phủi tay, nam tử cường tráng không để ý đến nạp giới của hắc khí nhân, nhảy lên bảo cụ phi hành rồi bay tới nơi khác. Trên không trung lúc này có một nữ tử trẻ tuổi ngự khí bay tới gần hắn ta, người này có dung mạo coi là đẹp, thân hình cân đối, nhưng lúc này sắc mặt có vẻ âm trầm, y phục dích không ít máu tươi, nhưng không phải máu của cô ta.

“Thạch Phong sư huynh, không chỉ một vài tên mà là tất cả đám tà sĩ đều biết một loại cấm thuật nào đó, khi thi triển sẽ giúp thực lực chúng tăng cao rất nhiều, nhưng ý thức tự chủ sẽ giảm xuống, trở thành một bầy quỷ điên. Hiện tại đám đệ tử đã ngã xuống rất nhiều, giờ không còn tới năm mươi người nữa.”

Gã cường tráng họ Thạch âm trầm, trận chiến vừa qua hắn cùng nữ tử này đã diệt sát không dưới trăm tên tà sĩ, vậy mà vẫn để đám đệ tử dưới chướng tử thương thảm trọng. Gã mở miệng: “Ta thấy lần này đám tà sĩ đã lên sẵn kế hoạch rồi, cho dù có chết cũng sẽ không để viện quân tới được khu quặng, chắc chắn bốn đoàn quân khác cũng đang gặp phải hoàn cảnh như chúng ta thôi.”

“Vậy giờ ta phải làm sao? Nơi này vẫn còn cách khu quặng khá xa, khó mà chạy tới đó được.” Nữ tử sắc mặt lo lắng hỏi.

Thạch Phong nổi lên đầy sát khí, tức tốc lao vọt xuống chỗ một tên toàn thân bốc hắc khí phía dưới mặt đất, chỉ để lại một câu: “Bảo đám đệ tử còn sống sót tìm chỗ nào trốn đi, còn chúng ta thì đi cắt đầu từng tên tà sĩ!”

Đúng như những gì gã họ Thạch khẳng định, năm đoàn viện quân từ tổng bộ Tọa Sơn tông, lúc này đều đang bị đám tà sĩ chặn đường rồi tấn công. Nơi nào cũng chỉ có hai gã đệ tử tinh anh dẫn đầu là có thể chiến đấu, đám đệ tử Luyện Nguyên cảnh đều tử thương thảm trọng, khó mà đối địch tà sĩ.

Tại biên giới vùng địa thành Thuận Thiên, nơi đoàn quân của A Diệt và Phiêu Diêu dẫn đầu đang kịch chiến, cũng xảy ra tràng cảnh đáng sợ tương tự. Trong khi bên phe Tọa Sơn tông đang chiếm ưu thế, Phiêu Diêu một mình đối đầu trăm tên tà sĩ, diệt sát được hơn phân nửa. Còn đám đệ tử cũng lấy ít địch nhiều, dần chiếm thượng phong, thì dị biến phát sinh.

Từ hai trăm năm mươi tên tà sĩ giờ chỉ còn chừng một trăm mười mấy người, đa số đều là những kẻ có tu vi cao nhất, lúc này khi bị đẩy đến tuyệt cảnh, liền thi triển một loại cấm thuật. Đôi mắt tên nào tên nấy đều hóa đỏ, toàn thân bốc đầy hắc khí, miệng không ngừng gầm gừ, giao động nguyên tà lực tăng lên đáng kể, điên cuồng xông tới tấn công kẻ địch.

Phiêu Diêu gặp tràng cảnh này cũng rất bất ngờ, hắn không cẩn thận bị trúng một chưởng khiến khóe miệng rỉ ra máu tươi. Đường đường là nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh mà bị một gã tiểu bối đánh cho chảy máu, khiến hắn căm tức vô cùng. Tay tức thì bấm pháp quyết, miệng quát lớn: “Khai.”

Lập tức, mấy chục phân thân của hắn đồng loạt tiêu biến, không cần phân chia lực lượng cho phân thân, giúp thực lực hắn tăng vọt, dần trở lại tu vi ban đầu. Lúc này đừng nói là một tên hắc khí nhân, cho dù mười tên hắn cũng có thể quét ngang. Cầm thanh trường kiếm bạch kim trong tay, hắn bay vọt tới chỗ tập chung nhiều tà sĩ nhất, điên cuồng chém gϊếŧ.

“Rầm rầm!” Vô số phi kiếm rực lửa bắn xuống cái hố đất lớn đang bốc đầy bụi đất, A Diệt có thể cảm ứng rõ mụ già đang đứng tại trung tâm hố đất đó, hơn nữa đã bị tổn thương.

Cách cái hố không xa, đầu cự quy to lớn vẫn đang bị chiếc búa lớn ép mạnh trên mặt đất, không cho nó di chuyển tới bảo vệ chủ nhân mình. Trên không trung, đầu kình côn tuy bất cam nhưng không thể làm gì, nó còn đang phải chật vật né tránh khỏi đám hỏa cầu. Vì là sinh vật sống dưới nước, ưa lạnh, nên lớp da của nó rất không ưa nhiệt độ nóng bỏng của hỏa diễm.

Phi kiếm đã bay đi hết, A Diệt cũng không khỏi thở dốc, cùng lúc khống chế hai món bảo cụ cấp cao, lại còn dồn lượng lớn nguyên lực lên chiến đao, vừa rồi thì hiển hóa ra trăm thanh mộc kiếm, khiến nguyên lực tiêu hao có chút quá độ. Bỏ hai viên đan dược khôi phục vào miệng, trong thân thể cố gắng điều tức ổn định lại, ánh mắt âm trầm nhìn xuống phía dưới.

Bụi mù dần tan đi, hỏa diễm vẫn đang bốc cháy trên mặt đất, tại cái hố lớn đen thui, mụ già sắc mặt cay độc đang ngự khí từ từ bay lên. Trông dáng vẻ mụ ta lúc này khá là chật vật, khóe miệng rỉ máu, đầu tóc bù xù, nhưng xem ra chỉ bị thương nhẹ mà thôi, điều này khiến A Diệt phải đánh giá bà ta cao hơn vài phần.

“Ta đã quá xem thường ngươi rồi, hãy sẵn sàng nhận lấy cơn thịnh nộ của ta đi!” Mụ già quát lớn, đôi mắt bắn ra sát khí như muốn hóa thành thực chất, uy áp phát tán ra xung quanh dồi dào.

A Diệt vẫn bình tĩnh đối mặt với mụ ta, hắn đang suy tính nguyên nhân mụ già này có thể chống được đòn công kích mạnh mẽ vừa rồi của bản thân. “Tấm khiên có khả năng tự động hộ chủ đã bị vô hiệu hóa trước đó, chiến thú của mụ cũng chỉ có hai đầu súc sinh kia mà thôi, theo lý thì năng lực phòng ngự của mụ không thể mạnh đến mức chỉ bị thương nhẹ được.”

“Chắc chắn là nguyên phù phòng ngự, mà phải là cấp Hiển Hóa cực hạn, xem ra giờ này mụ ta thực sự đã tiêu hao hết thủ đoạn bảo mệnh, nên mới tức giận như vậy.” Hắn cười lạnh, thản nhiên nhìn thẳng tới đối phương, bản thân hắn còn rất nhiều thủ đoạn công kích mạnh mẽ, vậy thì sợ gì bà già này nữa chứ.

Những tiếng ầm ầm tại vùng chiến trường bên kia vang lên không dứt, mụ già đột nhiên cười hắc hắc rồi nói: “Xem ra đám thủ hạ của ta đã dùng tới cấm thuật rồi, ngươi không lo cho đám người dưới trướng mình sao? Có khi lát nữa quay lại đó, chỉ còn là một đống thi hài mà thôi, khà khà.”

Họ Diệt nhẹ nhàng lắc lắc đầu đáp: “Ta nhắc lại lời của Diêu sư huynh, mụ già ngươi đã quá coi thường năng lực của đệ tử Tọa Sơn tông rồi. Đừng có làm bộ cười cợt nữa, ngươi nên lo cho tính mạng của mình thì hơn!”

Lời vừa dứt, thân ảnh A Diệt đã lao vọt tới phía mụ già, mụ ta một tay kẹp tấm nguyên phù giấu phía sau người, lúc này cấp tốc ném ra, tấm phù liền bạo phát quang mang. Ánh sáng xanh lóe lên, chục đầu mãng xà lam sắc xuất hiện, đồng loạt phóng tới phía A Diệt, nhưng hắn thấy vậy lại thản nhiên cười nói: “Làm như mỗi ngươi có nguyên phù công kích cấp Hiển Hóa đỉnh cao vậy.”

Tấm phù từ tay A Diệt bay ra, hóa thành một đầu đại bàng kim sắc đối chọi với bầy rắn xanh kia, sức mạnh công kích lẫn nhau nổ ầm ầm, hai bên lâm vào giằng co. Bạch y thanh niên lướt nhanh qua nơi hai tấm phù giao phong, lúc này mụ già chỉ còn cách cầm thanh trường mâu lên, đối kháng với hắn.

Khả năng cận chiến của mụ già này phi thường kém cỏi, chỉ trong ba hơi thở đã bị A Diệt chém trúng người vài lần, nguyên lực hộ thể rách vỡ không ít, máu đã chảy ra.

“Hú!” Tiếng rống giận vang lên, đầu kình côn và cự quy đã thoát ra khỏi sự dây dưa của bảo cụ A Diệt, đang cấp tốc phóng tới nơi này, muốn cùng chủ nhân đập chết hắn. Họ Diệt cười lạnh, tế ra thanh phi kiếm rồi thi triển uy năng, lập tức phi kiếm hóa thành sáu thanh rồi bắt đầu bay loạn quanh thân mụ già, khiến mụ ta phải tận lực chống đỡ.

Hắn quay người lại vung tay phóng ra chục cây trận kỳ, cắm tại khắp nơi, tạo nên một vách ngăn vô hình cực kỳ to lớn, cản trở hai đầu ma thú kia trong thời gian ngắn. Sau đó không hề chậm trễ mà lao tới phía mụ già, phóng ra vô số phù bạo, khiến mụ ta đang chật vật lại càng chật vật hơn.

Lúc này mụ già tay cầm cái khiên hình tròn, nhưng chưa thể thi triển uy năng, mà chỉ có thể dùng để che chắn như tấm thuẫn thông thường. Đồng thời trên thân mụ cũng có dán một tấm nguyên phù phòng ngự, nhưng chỉ thuộc cấp Hiển Hóa thông thường mà thôi. Mụ đang cố gắng phòng ngự trước sáu hư ảnh phi kiếm, cùng vô số phù bạo phát nổ tầm gần.

Mụ ta cũng có phù bạo cùng một vài thủ đoạn thông thường khác nhưng không dùng, vì mụ biết có dùng cũng vô dụng. Lúc này máu đã thẫm đầy trên y phục, đôi mắt vẫn ngập tràn sát khí, đang toàn lực chống chọi lại dư uy từ những vụ nổ.

Diệt Chúng Sinh rót đầy nguyên lực lục sắc lên lưỡi đao huyết hồng, toàn thân bạo phát sức mạnh, thân ảnh nhanh như thiểm điện phóng thẳng tới mụ già, mặc cho vô số phù bạo đang phát nổ.

“Ngũ hợp quang đao, đao thứ ba – Thùy Thiên Viễn Mạt!”

Thân ảnh A Diệt đứng ngay trước mặt mụ già đang giương ánh mắt kinh hãi nhìn hắn, một đường đao ngang qua, nhát chém dứt khoát, kéo theo luồng sức mạnh lục mang cuồn cuộn.

“Phốc!” Thủ cấp chứa biểu cảm kinh hoàng của mụ già bay lên cao, thân thể không đầu lúc này bị sáu thanh phi kiếm phanh thây. Những tấm phù bạo còn lại đang phát nổ đợt cuối, biến vị trí đó thành một nơi tàn tạ tột cùng.
Chương 177: Tử thương

Một tòa trận pháp lớn, đứng sừng sững giữa núi rừng hoang tàn, đây là tòa pháp trận phòng ngự, có những bức tường năng lượng lục sắc bao quanh, chống chọi lại hết thảy công kích âm tà bắn tới.

Bên trong tòa pháp trận chính là toàn bộ số đệ tử Tọa Sơn tông còn sống sót, ước chừng năm mươi người, hơn nữa có rất nhiều người đã bị trọng thương. Những đệ tử kiêm tu trên phương diện pháp trận, lúc này đang hợp lực cùng nhau, củng cố vững chắc tòa trận pháp này, chống đỡ toàn bộ công kích của đám hắc khí nhân bên ngoài.

Một số đệ tử khi ở nội môn từng được tu luyện qua bí thuật hợp kích, bấy giờ đã đứng cạnh nhau thành những nhóm nhỏ, thi thoảng hợp lực lại rồi tung đòn công kích mạnh mẽ ra bên ngoài, nhưng cũng chẳng diệt sát được bao nhiêu kẻ địch. Hiện tại nhìn ra bên ngoài xung quanh, còn có chừng tám chục tên tà tu đang dùng cấm thuật, ai nấy đều có đôi mắt đỏ, người bốc khói đen.

Phía xa, Phiêu Diêu đang đánh du kích, lúc này trên người hắn cũng có không ít vết thương, nhưng vẫn có thể hoạt động mạnh được. Tốc độ phi hành của Hiển Hóa cảnh hoàn toàn áp đảo đám tà tu cấp thấp kia, hắn thường bay đến tấn công bất ngờ một vài tên ở vị trí trống trải, sau khi diệt sát thành công liền cấp tốc bỏ chạy tránh bị vây công.

Có thể thấy tên này đã làm hết sức mình, liên tục ám kích đám hắc khí nhân, thi thoảng lại truyền âm vào trong tòa pháp trận, nhắc nhở đám đệ tử. Thực chất lúc này hắn cũng rất lo lắng, cục diện hiện tại kéo dài không phải cách hay, mà đối thủ của A Diệt bên kia càng không đơn giản, hoàn cảnh quả thực gian nan.

Đúng lúc này có tiếng gầm rống vang lên ngập trời, từ phương xa, A Diệt đang cấp tốc phi hành tới hướng này, sắc mặt hắn tái nhợt, y phục rách rưới thấm không ít vết đỏ. Nhìn ra phía sau hắn, Phiêu Diêu kinh hoàng vì có hai đầu ác thú đang truy đuổi theo, một con kình côn cùng một đầu rùa đen, cả hai cũng bốc đầy hắc khí trên thân, trông hung dữ vô cùng.

Bản thân họ Diệt cũng không ngờ tới tràng cảnh này, thường thì chiến thú sẽ được luyện thú sư gieo ấn kí chủ nhân, một khi chủ nhân chết thì đầu ma thú của họ cũng chết theo. Nhưng cũng có một vài người, không muốn chiến thú mình nuôi bị chết uổng, nên không đặt ấn kí chủ nhân loại trói buộc sinh mệnh.

Mụ già đã chết dưới tay A Diệt tất nhiên sẽ không lương thiện như vậy, ấn kí chủ nhân mà mụ gieo trong tâm trí hai đầu ác thú này, tuy không có trói buộc sinh mệnh, nhưng độ hiểm ác còn cao hơn. Loại ấn kí trên thân hai ác thú kia, một khi chủ nhân chết, chúng sẽ lập tức bị cấm thuật chi phối, trở thành những đầu hung thú cuồng bạo không có ý thức, điên cuồng gϊếŧ chóc cho tới khi kiệt sức mà chết.

Những vết thương trên thân thể A Diệt, phần ít vì chịu dư uy từ những vụ nổ của phù bạo, còn phần lớn là bị hai đầu ma thú phía sau tấn công. Lúc này hắn cấp tốc lướt qua một bên, tránh né toàn bộ phi châm bắn tới, hai đầu ác thú phía sau vẫn điên cuồng truy sát, đôi mắt đỏ ké không chút ý thức.

“Trong trạng thái điên cuồng như lúc này, có lẽ hai đầu súc sinh kia không thể phân biệt địch ta đâu, mong là chúng chỉ biết tấn công hết thảy sinh vật khác trong tầm mắt.” Nghĩ vậy, A Diệt bay một mạch tới phía tập chung nhiều hắc khí nhân nhất, mấy tên đó thấy hắn lao tới, liền thi triển ra các loại thần thông công kích.

“Là Diệt sư thúc, ngài ấy đã thắng trận trở về rồi.” Một tên đệ tử trông thấy thân ảnh A Diệt sớm nhất, mừng rỡ hô lên. Những người khác lúc này mới nhìn tới hướng đó, nhưng chưa cười được bao lâu đã ngậm miệng lại, vì trông thấy sau lưng hắn có hai đầu quái thú đáng sợ đang truy đuổi.

Thoi Độn Thiên linh hoạt bay dích dắc, né tránh toàn bộ công kích của đám tà sĩ đánh tới. Trong trạng thái thi triển cấm thuật, toàn thân bốc khói đen, đám tà sĩ này thực lực đều tăng lên giao động ở mức mạnh gấp ba lần Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, vì vậy A Diệt không xuẩn mà đón đỡ thế công của hơn hai chục tên tà sĩ trước mặt.

Khi bay đến gần đám tà sĩ, hắn liền toàn lực bứt tốc phi hành lên cao, phóng về phía khác. Đầu kình công cùng cự quy truy đuổi phía sau, bất ngờ không kịp biến hướng, đâm thẳng vào giữa đội hình đám tà sĩ. Một màn gió tanh mưa máu xuất hiện, đúng như họ Diệt suy đoán, hai đầu súc sinh này chỉ biết tấn công hết thảy sinh vật trong tầm mắt, không phân biệt địch ta.

Hai đầu ma thú tứ giai, trong trạng thái cấm thuật gia trì, thực lực tiếp cận ngũ giai, hơn nữa còn điên cuồng không sợ chết, sao đám tà sĩ Luyện Nguyên cảnh có thể chống lại cơ chứ. Như sói đói lạc bầy dê, chỉ sau vài hơi thở, đã có chục tên tà sĩ tử vong, đám còn lại người thì xông lên không sợ chết, kẻ ở phía xa thì xoay người bỏ chạy.

Tuy dùng cấm thuật này sẽ mất đi ý thức tự chủ, bản thân trở nên điên cuồng hơn, nhưng vì là con người, nên ý thức vẫn minh mẫn hơn ma thú nhiều. Chúng biết đánh với hai đầu ma thú kia chỉ là chết vô ích, nên quyết định chạy trốn, đợi thời gian nữa mới quay lại. Nhưng rời đi đâu dễ gì, A Diệt và Phiêu Diêu, mỗi người chặn tại một đầu, toàn lực diệt sát cá lọt lưới.

Sau một tuần trà, từ bảy mươi mấy tên tà sĩ, giờ không tới một chục, vài tên mạnh nhất vẫn đang cố gắng giãy giụa trước bờ vực tử vong. Chúng nguyện ý chết nhưng phải kéo theo được nguyên sĩ Tọa Sơn tông, chứ không muốn chết uổng dưới hàm răng của hai đầu súc sinh này.

A Diệt đã sớm truyền âm bảo đám đệ tử thu liễm khí tức, ngoan ngoãn ngồi im trong tòa pháp trận. Hắn cấp tốc bố trí ra một tòa trận pháp, bao chùm lên tòa cũ kia, đây là pháp trận tàn hình và che đậy giao động nguyên lực. Hiện giờ, nơi đây chỉ còn hai nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh cùng hai đầu ma thú, một vài tên tà sĩ đang ngáp ngoài, không còn sinh linh khác.

Ngay khi vừa cắn cụt thân thể tên tà sĩ cuối cùng, đôi mắt đỏ ké của kình côn liền đảo qua một vòng, sau đó nhắm thẳng tới hai thân ảnh đang cấp tốc phi hành bỏ chạy. Tiếng rống điên cuồng vang vọng lên, hai đầu súc sinh bay vọt đi, truy đuổi theo hai kẻ kia, trong mắt chúng thì hai tên kia có thực lực rất cao, nếu có thể ăn chúng chắc chắn sẽ rất được lợi.

Hai bóng ảnh to lớn bay đi xa dần, qua một hồi lâu thì tòa pháp trận mới ngừng lưu chuyển, rồi từ từ tiêu tán. Từ bên trong có mấy chục thân ảnh đi ra, bất ngờ trong đó có cả A Diệt và Phiêu Diêu, thì ra hai thân ảnh phi hành bỏ chạy ban nãy, là hai cỗ phân thân của họ Phiêu.

Hắn ta phất tay, phân phó mấy tên đệ tử còn khỏe mạnh, nhanh chóng đi thu thập thi thể đồng môn, kiểm kê số người đã tử vong. Nguy cơ qua đi, đám đệ tử người thì trọng thương, tên thì cụt tay cụt chân, kẻ thì mất đi người quan trọng nhất, thậm chí có người chỉ còn chút hơi tàn. Bầu không khí âm trầm, có không ít đệ tử không kìm được mà rơi lệ, khóc lên.

Phiêu Diêu cùng A Diệt dẫn đám đệ tử đến một ngọn núi gần đó, nghỉ ngơi tại một khu vực an toàn, họ tính ở đây chừng một ngày, đợi tất cả khôi phục không ít mới tiếp tục lên đường. Trong lúc đám đệ tử đang trị thương hoặc điều tức khôi phục, thì hai người dẫn đoàn đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn hoàng hôn, bàn bạc nước đi kế tiếp.

Phiêu Diêu mỉm cười lên tiếng: “Diệt sư đệ thật lợi hại, có thể đánh lui mụ già kia, quả là không đơn giản như lời nói đâu.”

“Chỉ là mụ ta không muốn đánh đến lưỡng bại câu thương, nên mới rút lui sớm mà thôi, nhưng không ngờ còn thả ra hai đầu súc sinh đáng sợ như vậy.” A Diệt đáp lời, vừa rồi hắn đã kể với Phiêu Diêu rằng hắn cùng mụ già đánh ngang sức, cả hai đều bị thương không nhẹ, về sau mụ ta đã rút lui không đánh nữa.

Hắn không muốn để lộ ra rằng mình có chiến lực diệt sát được Hiển Hóa cảnh sơ kì viên mãn, sức mạnh càng cao tránh nghiệm càng lớn, nếu để kẻ khác biết hắn mạnh mẽ, sau này trên chiến trường chắc chắn sẽ bị giao cho việc đối chọi những kẻ địch mạnh. Cũng may ngay khi diệt sát mụ già, trong lúc hắn cấp tốc thu lấy nạp giới thì cũng kịp thiêu hủy thi thể mụ ta.

Hai người bàn bạc thêm chút chuyện, A Diệt cũng khen vài câu với thần thông phân thân số lượng lớn của họ Phiêu, khiến hắn tuy đáp lại khách sáo nhưng thực chất cũng rất đắc ý. Tới khi trời gần tối họ mới tách ra, đi tìm chỗ nghỉ ngơi cho riêng mình.

Bầu không khí tại nơi nghỉ của đám đệ tử rất âm trầm, vì trong số những người đã tử vong, có bằng hữu, có huynh đệ, có đồng tộc, có người yêu của họ. Hiện tại tính ra con số chính xác thì chỉ còn bốn mươi bảy đệ tử sống sót, trong đó có tới chín người đã mất đi khả năng chiến đấu, chuyến này đoàn viện quân coi như đã tử thương thảm trọng.
Chương 178: Chiếm quặng

Mặt trăng như chiếc bánh bao đã bị kẻ tham lam nào đó gặm một miếng lớn, chỉ chừa lại một phần hình vòng cung, tỏa sáng trên cao giữa bầu trời đầy sao. Trăng đêm nay khuyết chứ chẳng tròn, ánh sáng rọi xuống thế gian không thể phô trương như những ngày rằm.

Những tia trăng sáng nhạt nhòa bám lên mọi cảnh vật dưới thế gian, giữa một vùng núi đá cằn cỗi, không một bóng cây, có một tòa kiến trúc to lớn, được ánh trăng chiếu xuống phát ra ánh sáng nhạt nhòa. Tòa kiến trúc lớn này trông như một khu quặng, dù là giữa đêm vẫn có rất nhiều người canh gác, đi tuần, ai nấy đều cầm vũ khí trong tay, thân trang bị giáp phục.

Tại một khoảng vùng tối, nơi khuất ánh nguyệt quang, một thân ảnh toàn thân hắc y, dùng khăn đen che đi nửa khuôn mặt, có hình dáng nam tử, lúc này thình lình nhảy ra. Thanh đoản kiếm trong tay hắn cứa qua vài đường, đã cắt đứt yết hầu của ba tên lính canh, sau đó nhanh chóng dùng những sợi dây trong suốt nhỏ như tơ nhện, cố định chúng đứng nguyên tư thế cũ.

Cứ thế, dần dần những nhóm lính đang canh gác tại rìa ngoài khu mỏ này, từ người sống trở thành những cỗ thi thể bị treo tại chỗ. Các tiểu đội, mỗi đội chừng năm binh lính, đang đi tuần bên ngoài khu mỏ. Khi chúng đi tới góc khuất ánh sáng, liền bị vài hắc y nhân tập kích, khi tiểu đội đó đi ra khỏi góc tối, thì người bên trong những bộ giáp đã bị thay đổi rồi.

Chừng thời gian một bữa cơm, toàn bộ binh lính canh gác phía ngoài khu mỏ, đã hoàn toàn tử vong trong thầm lặng. Lúc này hai hắc y nhân nhảy lên vị trí tường thành cao nhất, quan sát tình hình bên trong. Trông thấy toàn bộ lính canh tại vùng trong không hề phát hiện ra điều bất thường, hai người mới phất tay, ra hiệu cho vài chục thân ảnh trốn sau những tảng đá tiến dần tới.

Xung quanh khu mỏ được dựng lên những bức tường lớn rất kiên cố, tạo thành hình tròn, bao bọc mỏ quặng bên trong, đường kính bên trong khu quặng này rộng tới một dặm. Tại mặt tường thành bên ngoài, binh lính đã bị tiêu diệt sạch, những người trước đó đã phục kích các tiểu đội, rồi mặc trên người bộ giáp, lúc này đột nhiên biến mất, để lại vô số giáp phục.

Những thân ảnh đột nhiên biến mất, hóa thành vô số tia sáng mờ nhạt, tập chung lại một điểm, chính là thân thể của một tên hắc y nhân bịt mặt. Sau khi được những tia sáng dung nhập vào trong thân thể, khí thế tên này như cao hơn không ít, sau đó liếc mắt nhìn hắc y nhân bên cạnh mà nói: “Diệt sư đệ, tiếp tục thôi.”

Kẻ bên cạnh gật đầu, đáp lời: “Sư đệ sẽ lo đám lính tại dãy bên phải, bên còn lại phiền Phiêu sư huynh rồi.”

Hai vệt đen phi nhanh xuống phía dưới, tiến nhập vùng trong của khu mỏ này, tiếp tục vũ động đoản kiếm trong tay, gặt lấy sinh mạng của vô số binh lính canh gác. Bọn họ chỉ rót chút nguyên lực lên lưỡi kiếm để tăng thêm sức sát thương, chứ không dám dùng thêm bất kỳ thủ đoạn nào cần tới nguyên lực, vì vậy mới có thể diệt sát rất nhiều kẻ trong thầm lặng.

Một khi có giao động nguyên lực mạnh mẽ xuất hiện, không chỉ tất cả binh lính nơi đây đều cảm ứng được, mà sẽ dẫn tới những tồn tại mạnh nhất, nên họ chỉ còn biết lẻn vào ám sát bằng cách này.

Một hồi lâu sau, gần như toàn bộ lính canh tại vùng tường trong đã bị diệt sát, nhưng chuyện này chắc chắn sẽ không giấu lâu được, thể nào cũng có kẻ phát hiện ra điều bất thường.

Hai hắc y nhân lại đứng cùng một chỗ, lúc này bọn họ đã gỡ khăn che mặt, hiển nhiên là Diệt Chúng Sinh cùng Phiêu Diêu, nén nhang qua đã ám sát không dưới ba trăm binh lính Luyện Nguyên cảnh.

Họ Phiêu khẽ phất tay ra hiệu, chừng bốn mươi nhân ảnh âm thầm tiến lên ngay phía sau họ, đám người này chính là những đệ tử Tọa Sơn tông còn có sức chiến đấu, sau trận bị vây gϊếŧ lần trước. Chuyến hành động vừa rồi không để họ tham gia, vì thực lực của họ không đủ, thân thủ cũng không nhanh, nên bất đắc dĩ hai người dẫn đầu phải tự mình hành động.

Cả đám lúc này tiến dần tới những cửa vào mỏ quặng, từ xa đã phát hiện ra một tòa đại trận lớn, rộng gần dặm, đang vây khốn hai phần ba phạm vi khu mỏ bên trong.

Bên ngoài đại trận, có mười mấy gã pháp trận sư đang ngồi im tại chỗ, luôn luôn triển khai thần thức để duy trì kết giới. Xung quanh họ còn có hàng trăm thân ảnh bảo vệ, thậm chí có ba tên tu vi Hiển Hóa cảnh ngồi xếp bằng không xa, một khi có dị động chắc chắn sẽ cảm ứng được ngay.

Phiêu Diêu gửi đi một tấm truyền tin phù chưa lâu, bấy giờ đã có phản hồi, tay bắt lấy tấm phù bay tới, hắn liền đưa lên trán tiếp nhận thông tin. Sau chốc lát hắn mở mắt ra, nhìn A Diệt bên cạnh rồi nói: “Bọn họ nói là đã sẵn sàng chiến đấu."

"Giờ chúng ta nội ứng ngoại hợp tấn công bất ngờ, chắc chắn khiến bọn chúng không kịp trở tay mà tử thương thảm trọng.”

“Vậy thì cùng lên thôi, chỉ cần trong đợt công kích bất ngờ đầu tiên, chúng ta có thể hạ được vài tên pháp trận sư hoặc một gã tà sĩ Hiển Hóa cảnh, thì sẽ coi là đạt.” Họ Diệt gật đầu mà nói, sau đó hai người quay đầu lại dặn dò đám đệ tử phía sau, rồi bắt đầu xuất kích.

................

Một ngày trước, khi phi chu của họ bay đến vùng địa phận phía bắc địa thành Thuận Thiên này, đã gặp hai đệ tử Tọa Sơn tông đang trực chờ, là nhân thủ tại khu quặng. Bọn họ liều mạng thành công xông ra được khỏi nơi đầm rồng hang hổ ấy, để có thể cung cấp chuẩn xác tình hình hiện nay tại khu mỏ cho viện quân biết.

Cách đây chưa lâu, đã có một binh đoàn tà sĩ số lượng rất đông, tới công chiếm khu quặng. Một trận chiến lớn nổ ra, cả hai phe đều tổn hại nặng nề, nhưng vì đám tà sĩ là bên chủ động, nên có ưu thế cao hơn.

Qua trận chiến ấy, lực lượng của Tọa Sơn tông tại khu quặng đã giảm đi phân nửa, đệ tử cấp thấp tử vong trên 500 người, phải biết cả bọn đều là cao giai Luyện Nguyên cảnh. Đệ tử tinh anh có 6 chết 3, trong đó sư huynh tu vi cao cường nhất, làm người cầm đầu tại khu mỏ cũng đã bỏ mạng.

Nhờ vào độ am hiểu địa thế trong khu mỏ, cùng với các pháp trận đã chuẩn bị sẵn, những người còn sống sót lui về bên trong mỏ quặng, chiếm gần hai phần ba toàn bộ khu mỏ. Hơn một phần ba còn lại, cùng với toàn bộ vùng tường thành bên ngoài, đều đã rơi vào tay tà sĩ, chúng đang dùng thủ đoạn tiêu hao chiến với đám người Tọa Sơn tông còn sống sót.

Đám tà sĩ phân ra một phần lực lượng, để cấp tốc khai thác nguyên thạch tại phần mỏ quặng chiếm được. Số lực lượng mạnh mẽ còn lại, dùng để áp chế tàn dư Tọa Sơn tông, đang trốn trong hai phần ba mỏ quặng khác. Chúng tạo nên một tòa đại trận đè lên tòa pháp trận phòng thủ của tàn dư Tọa Sơn tông, nghiền ép từ từ, một khi công phá được thì cũng là lúc chúng càn quét những người bên trong.

Giờ đây ba vị đệ tử tinh anh, cùng gần năm trăm đệ tử cấp thấp, đang cố thủ bên trong pháp trận, chờ đợi viện quân tới sẽ phản kích bất ngờ. Bọn họ có vài tấm truyền tin phù cao cấp, có thể đưa tin xuyên qua được tòa đại trận bên ngoài, nên vẫn có thể liên lạc trao đổi với A Diệt và Phiêu Diêu, mà không bị đám tà sĩ phát hiện.

...............

Mắt thấy chuyện đột nhập sắp bị lộ, vì vài tên lính tại khu vực mỏ quặng, không liên lạc được với đám lính canh vùng gần bờ tường, nhóm người đó đang nổi lên xao động. Không chờ lâu thêm được nữa, mà bọn họ cũng đã âm thầm tiến tới khá gần, đủ phạm vi thần thông công kích, liền xông ra như đê vỡ lũ tràn.

“Đùng!” Những đệ tử có thần thông hợp kích, tức thì hợp lực mà tung ra vô số công kích mạnh mẽ. Số còn lại thì ném ra rất nhiều nguyên phù, hoặc vô số phù bạo sát lực cao, tạo nên một trận oanh tạc dữ dội.

Thân anh Phiêu Diêu lao vọt vào giữa bầy địch, hàng trăm phân thân xuất hiện, xông loạn khắp nơi, liều mạng công kích hết thảy mục tiêu trong tầm mắt. Chủ thể với trường kiếm bạch kim trong tay, lướt tới đâu là nơi đó đầu lâu bay lên đầy trời.

Sắc xanh dần phủ kín vùng trung tâm mỏ quặng, từ dưới mặt đất trồi lên vô số cây xanh, chúng uốn éo như thân rắn, công kích rất nhiều người. Một vệt đen lướt nhanh dưới cánh rừng mới chớm này, đường đao hoa mỹ vung ra không ngừng, huyết nhục bắn tung tóe.

“Rầm!” Tòa pháp trận phòng ngự to lớn đột nhiên biến mất, mấy trăm đòn công kích mạnh mẽ đâm thẳng lên tòa đại trận bên ngoài, chả mấy chốc lớp kết giới của đại trận rạn nứt rồi vỡ vụn. Nếu là khi khác mà đám người Tọa Sơn tông thủ tại bên trong mỏ quặng làm như vậy, chắc chắn sẽ bị vô số tà sĩ đồng loạt tung chiêu oanh kích, nhưng lúc này thì khác.

Hiện tại đám tà sĩ đang hoản loạn chống địch vì bị tấn công bất ngờ, chẳng còn mấy ai có tâm lực chú ý đến đám người trốn bên trong mỏ quặng. Vì quá bất ngờ không kịp trở tay, hơn nữa ngay từ đầu đã tổn thất mất ba trăm binh lính canh gác tại tường thành, nên hiện giờ tà sĩ nhìn như rất chật vật.

Nội ứng ngoại hợp, một kích bất ngờ, tất sát đối phương. Vô số dây leo to lớn mọc đầy gai nhọn trên thân, đang điên cuồng truy đuổi một trung niên khô gầy. Ông ta vừa phải né tránh dây leo lao tới, vừa chém gϊếŧ mấy gã phân thân Phiêu Diêu xung quanh. Nhóm phân thân này ai nấy đều dán đầy phù bạo trên người, nhìn thôi đã khiến kẻ khác kinh sợ rồi.

Từ trong mỏ quặng có vô số thân ảnh tràn ra, xông lên công kích kẻ địch. Một nữ tử từ trong đám người nhảy lên cao, giương cung tới phía khô gầy trung niên, đôi mắt nàng chứa đầy sát khí, kéo thật căng dây cung.

“Khuyết Nguyệt Xuyên Tâm!” Dưới vầng trăng khuyết, một đường sáng thanh sắc lóa mắt từ phía nàng ta, kéo dài tới tận phía kẻ địch đang bị vây trong dư uy phù bạo. Một tiễn xuyên tâm, máu tươi vung vãi, đưa một gã tà sĩ Hiển Hóa cảnh đi theo tử thần.
Chương 179: Chiến phát

Tại bên trong khu quặng, hàng ngàn nguyên sĩ đang đại chiến kịch liệt, ban đầu bị tấn công bất ngờ nên phe ma tu ở thế hạ phong, nhưng giờ đã ổn định lại. Nhân thủ cả hai bên xấp xỉ nhau, lúc này kịch chiến khiến cho nơi đây liên tục nổi lên những vụ nổ đủ mọi màu sắc.

Sau đợt công kích bất ngờ đầu tiên, phe Tọa Sơn tông đã thành công diệt sát được một tên tà sĩ Hiển Hóa cảnh, cùng một vài gã pháp trận sư, coi như rất thành công rồi. Tại quảng trường trung tâm khu quặng, còn hai tên tu vi Hiển Hóa cảnh khác, lúc này đã tức thì hành động, phóng tới ngăn cản những đối thủ đồng giai đang tàn sát người dưới trướng mình.

Hai đệ tử tinh anh Tọa Sơn tông mới xông ra từ mỏ quặng, là một nam một nữ. Nam họ Mục, là một gã phù bảo sư, lúc này bị một lão già cầm quyền trượng tới đối phó, cả hai chiến đấu gay gắt. Nữ là người bắn tên gϊếŧ chết trung niên khô gầy ban nãy, tên là Trần Nguyệt, đang kịch chiến với một nữ tà sĩ cũng dùng cung tên.

Hai gã tà sĩ kia không nhắm tới A Diệt và Phiêu Diêu, vì không thể bắt kịp họ. Phiêu Diêu phân thân trăm người, không rõ bản thể ở chỗ nào. A Diệt lại có tốc độ phi hành rất nhanh, hơn nữa bay đến đâu là nơi đó mọc lên đầy cây cối như hóa rừng, rất khó tiếp cận.

Họ Diệt vừa chém bay đầu vài tên tà sĩ cấp thấp, nhìn ra xa thấy hai người đồng môn có thể đối kháng được với kẻ địch đồng giai, liền yên tâm mà tiếp tục tàn sát. Hắn không tới đó trợ giúp hai người kia, vì hắn biết vẫn còn hai gã tà sĩ Hiển Hóa cảnh nữa chưa xuất hiện, hơn nữa hai kẻ chưa ra mặt mới là người mạnh nhất bên phe địch.

Theo tin tức trước đó nhận được, sau trận công chiếm khu mỏ này, số tà sĩ Hiển Hóa cảnh bên đối phương còn sống những 5 người. Ba tên thủ hộ tại quảng trường, là ba tên tu vi thấp hơn, chỉ là Hiển Hóa cảnh sơ kì thông thường. Hai tên còn lại đã có tu vi trung kì, một tên bị trọng thương, còn tên mạnh nhất vẫn rất sung sức, cực kỳ khó đối phó.

“Đám chuột nhắt các ngươi chỉ biết cắn trộm như thế này thôi sao?” Đột nhiên một âm thanh giận dữ vang lên từ dưới lòng đất, sau đó có hai luồng uy áp mạnh mẽ bạo phát, khiến đám đệ tử Tọa Sơn tông cảm thấy khϊếp đảm trong lòng. Từ trong hai lối xuống mỏ quặng có hai bóng người bay vọt lên, một lão già cụt tay và một gã đại hán đầu trọc.

Gã đại hán đầu trọc chính là thủ lĩnh của binh đoàn tà sĩ này, gương mặt y rất hung tợn, trên người đầy những vết sẹo lớn nhỏ, để trần thân trên khoe những khối cơ bắp to lớn. Người khác là một lão già có khuôn mặt rất nham hiểm, bị cụt cánh tay phải, theo tin tình báo thì lão bị trọng thương, thực lực thể hiện ra chắc chắn sẽ không được mười thành.

Theo kế hoạch đã bàn bạc trước đó, lão già một tay kia sẽ do A Diệt và Phiêu Diêu liên thủ đối phó. Còn kẻ mạnh nhất, gã đại hán có danh xưng Cuồng Đao Huyết Quỷ, sẽ do người mạnh nhất bên phe Tọa Sơn tông đối đầu. Vì đã tập kích bất ngờ, diệt sát được một tên Hiển Hóa cảnh, nên cục diện 5 chọi 4 lúc này có ưu thế hơn chút ít.

Đám đệ tử cấp thấp có tu vi Luyện Nguyên cảnh hai bên, không thể dính vào trận chiến của các nguyên sĩ cảnh giới trên được. Dù sao mỗi kẻ trong chín người này, tùy tiện xuất kích cũng đủ gϊếŧ chết cả chục tên tiểu bối cùng lúc. Hiện tại mỗi bên còn hơn ba trăm nhân ảnh, vẫn đang loạn chiến điên cuồng, thi hài dần chất thành đống.

Nhìn khung cảnh máu tanh phía dưới, A Diệt mới biết rõ mạng của nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh là rẻ mạt tới mức nào, cũng may trước khi những trận chiến lớn nổ ra, hắn đã đột phá. Nhưng hắn cũng biết một điều, tại những trận chiến cấp quốc gia sắp tới, tu vi như hắn sẽ là quân chủ lực, thành phần chiến đấu chính, lúc đó mạng của hắn cũng sẽ rẻ mạt như đám người phía dưới thôi.

“Chịu chết đi đám sơ kì yếu kém!” Trong tay đầu trọc đại hán xuất hiện một thanh cự đao huyết sắc trông cực kỳ to lớn, hắn trừng mắt gầm lên. Tức thì gã bay vọt tới phía A Diệt và Phiêu Diêu, cự đao trong tay bắt đầu bốc lên đầy nguyên lực huyết sắc.

Thực chất tu hành giả theo con đường ma tu quỷ đạo cũng là nguyên sĩ, sức mạnh là nguyên lực không thuần hoặc bị hóa tà, nên gọi là tà sĩ để dễ phân biệt. Về bản chất, họ hoàn toàn là nguyên sĩ, chỉ là đi theo con đường độc ác, tu luyện những loại công pháp hại mình hại người mà thôi. So với một tên ma tu có truyền thừa chân chính như A Diệt, thì bọn chúng chỉ là đám gà mờ.

Nhiệt độ tại nơi đây đột ngột tăng mạnh, một đầu hỏa long phá thổ phóng lên, nhắm thẳng thân ảnh gã đại hán mà công kích. Ầm một tiếng, khiến gã ta đã giơ đao chống đỡ nhưng vẫn bị đẩy lui vài trượng, sắc mặt lộ rõ sự bất ngờ.

Một nam tử thanh niên, thân hình cao gầy, khuôn mặt anh tuấn, khí chất hiên ngang đang từ từ ngự khí bay lên. Xung quanh hắn bốc cháy lên hoả diễm đỏ rực dữ dội, tay cầm thanh cự xích, sắc mặt tự tin nhìn thẳng tới kẻ được gọi là Cuồng Đao Huyết Quỷ trước mặt. Người này không ai khác chính là Tiêu Huyền, có thể coi là kẻ nổi trội nhất tại lứa cùng thời với A Diệt.

Cảm nhận khí tức phát ra từ thân ảnh như hỏa nhân kia, A Diệt trong lòng cảm thán không thôi, không ngờ mới hơn sáu năm kể từ khi đột phá, Tiêu Huyền đã đạt tới trung kì tại cảnh giới này rồi.

Nghĩ lại bản thân mình khiến hắn không khỏi cười khổ, cho dù suốt thời gian qua phục dụng không ít đan dược, nhưng hơn ba năm rồi hắn mới làm đầy được một phần mười lượng bổn nguyên tại sơ kì. Nếu không phải tương lai sẽ có linh dược trong Thiên hồ lô để hắn dựa vào, thì với tư chất thấp kém của hắn, có khi phải mất 50 năm mới có thể chạm tới trung kì.

Đối mặt trực diện với gã đại hán, Tiêu Huyền âm lãnh lên tiếng: “Đối thủ của ngươi là ta. Bây giờ, ngay tại nơi, ta sẽ thay Nhiên sư huynh và tất cả các đệ tử đã bỏ mạng, báo thù!”

Đầu trọc đại hán cười lớn, sau đó nhìn thanh niên cao gầy đối diện mà nói: “Dựa vào ngươi? Một kẻ mới thăng tiến lên trung kì được vài ngày? Ta phải công nhận tốc độ trưởng thành của ngươi rất nhanh, hiện tại ngươi đã mạnh hơn chính mình trong trận chiến lần trước nhiều, nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta đâu!”

Lời vừa dứt, cũng là lúc hai kẻ có thực lực mạnh nhất của hai phe, lao vào giao chiến với nhau. Bên này lửa cháy dữ dội, hư ảnh hỏa long lao ra không ngớt, bên kia huyết khí nồng nặc, những lưỡi đao đỏ tươi được bổ ra liên tục.

Lão già một tay chú ý trận chiến giữa hai kẻ kia, ngay khi thấy Tiêu Huyền có chút sơ hở, lão liền cấp tốc bay vọt đi, muốn trợ giúp đồng bạn. Đột nhiên một luồng kiếm quang trắng bạc bắn tới, khiến lão phải lách sang một bên né tránh, rồi hướng ánh mắt cay độc nhìn kẻ vừa công kích mình.

“Này tên phế nhân, đối thủ của lão là hai người bọn ta mà.” Phiêu Diêu bình thường ôn hòa, ăn nói dễ nghe, nhưng đối với kẻ địch, ngôn từ lại rất gợi đòn. Hắn cùng với A Diệt đã bao vây hai bên lão ta, một khi lão có dị động, sẽ lập tức tung ra công kích như vũ bão. Tuy tu vi lão ta là Hiển Hóa cảnh trung kì, nhưng trọng thương chưa lành hẳn, thực lực chắc chắn giảm nhiều.

Đột nhiên lão phi nhanh xuống phía dưới mắt đất, tránh khỏi vài luồng kiếm quang của họ Phiêu bắn tới. A Diệt lúc này bay ngay phía sau, hiển hóa ra mấy chục thanh mộc kiếm bắn xuống dưới, nhưng đều bị lão tránh né sạch.

“Gào!” Một đầu giao long màu tím được ngưng tụ từ năng lượng lao vọt lên, đâm mạnh vào quang tráo mà A Diệt vừa cấp tốc tạo ra, đẩy văng hắn ra xa. Chưa dừng lại, đầu giao long tiếp tục bay lên, há cái miệng lớn như chậu máu, đớp tới tấp họ Phiêu, khiến hắn phải tung ra vài phân thân để thế mạng.

Bảo cụ Huyền giai thượng phẩm: Tử Giao Kỳ. A Diệt cùng Phiêu Diêu đều cảm thấy khó nhằn, loại bảo cụ dùng thần thông làm chủ như thế này, rất khó đối phó, chưa kể đẳng cấp lại rất cao.

Nhìn cây cờ lớn màu tím trong tay lão già, được lão một tay phất qua phất lại, chỉ huy đầu giao long tử sắc, khiến A Diệt nhớ tới Hoang Heo kỳ mà ngày xưa hắn từng chịu thiệt với nó. Nhưng uy lực giữa hai món bảo cụ này cách biệt một trời một vực, nếu đầu heo rừng thời đó chỉ có thực lực Luyện Nguyên cảnh tầng 8, thì đầu giao long lúc này có thực lực tiếp cận hậu kì Hiển Hóa!

Bị đầu giao long tử sắc quất mạnh đuôi, khiến quang tráo vỡ vụn, thân thể bay ngược ra sau, Phiêu Diêu không khỏi kinh hãi. Sắc mặt hắn khó coi mà nghĩ thầm: “Uy lực mạnh quá, nếu lão ta không bị trọng thương, thì chẳng phải đầu giao long này sẽ có chiến lực Hiển Hóa cảnh hậu kì sao?

Vậy mà tại trận chiến lần trước lão ta cũng không được coi là kẻ địch mạnh nhất, tên đầu trọc kia thực sự mạnh tới mức nào chứ!”

Dưới bầu trời đêm, vầng trăng khuyết trên đỉnh đầu, tại đây chiến hỏa vẫn đang bùng cháy dữ dội. Mấy trăm tu hành giả Luyện Nguyên cảnh, đủ mọi độ tuổi, điên cuồng loạn chiến, huyết nhục rơi vãi đầy đất, thi thể nằm la liệt.

Trên bầu trời, bốn tràng đại chiến càng quyết liệt hơn, chín tồn tại Hiện Hóa cảnh đang phô diễn sức mạnh của mình, ác đấu đến cùng.
Chương 180: Diệt địch

Chiến tranh nổ ra khắp mọi nơi trên lãnh thổ Phần Quốc, Hoàng thất và các thế lực lớn hầu như đã phái ra toàn bộ lực lượng, chinh chiến khắp nơi. Trong những trận chiến thì tất nhiên không thể tránh khỏi thương vong, số nguyên sĩ ngã xuống tại thời gian gần đây đã lên tới mấy vạn người, ngay cả nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh cũng phải tính số lượng hàng ngàn!

Nhân lực thiếu thốn, những khu quặng nằm gần phạm vi chiến tranh, bị một vài binh đoàn của kẻ địch đánh chiếm, chỉ biết tự lực cánh sinh. Tại hậu phương, chỉ có thể gửi tới mỗi nơi thêm chút lực lượng mà thôi. Như Tọa Sơn tông, chỉ có thể phái một đoàn viện binh gồm hai đệ tử tinh anh và trăm đệ tử cấp thấp, nhiêu đây chẳng thấm vào đâu so với số lượng hơn ngàn quân địch.

Tại năm khu quặng tam cấp bị kẻ địch đánh chiếm, dù cho viện quân đã tới hội hợp, nhưng cũng chẳng giúp nâng lên khả năng phòng ngự được bao nhiêu. Đến hiện tại đã có hai khu quặng thất thủ, một khu quặng thành công đánh đuổi quân địch, hai khu quặng còn lại vẫn đang trong quá trình giằng co, ác chiến.

Khu quặng nguyên thạch nằm tại phía bắc địa thành Thuận Thiên, vẫn còn chưa đi đến chiến cục cuối cùng, lúc này hai bên vẫn đang quyết đấu ác liệt, gió tanh mưa máu. Giặc đến nhà không kẻ nào có thể trốn tránh trách nghiệm, các thế lực bồi dưỡng những mầm non, chính là dùng vào thời khắc này đây, bảo vệ tài nguyên quốc gia, tử chiến đến cùng.

................

Tiếng hót ghê tai rợn óc vang lên, một đầu quái điểu huyết sắc đang quần đấu với một đầu viêm long, những giọt máu đỏ tươi, những hoa lửa nóng bỏng, thi nhau rơi xuống ngập trời. Tiếng kim loại va chạm vang lên không ngớt, trên mảnh trời sáng chói đỏ rực ấy, hai thân ảnh với vũ khí to lớn trong tay, đối chọi gay gắt.

Tại những hướng khác, ba tràng đấu cũng vô cùng quyết liệt, thậm chí có nơi đã dần đến hồi kết.

Lão già với quyền trượng trong tay, có những luồng hỏa diễm hắc sắc bay xung quanh người, những đòn công kích đều bắn ra hắc viêm, như muốn thiêu rụi đối thủ. Nam tử trung niên đối diện tuy khả năng trưởng khống phù bảo rất vi diệu, nhưng vẫn không tránh khỏi bị ép dưới thế hạ phong.

Một cặp đấu khác còn thảm liệt hơn, hai nữ tử đang bắn nhau chí chóe, trên thân thể ai nấy đều cắm không ít mũi tên, máu thấm đầy y phục. Cả hai lúc này ngự khí bay lượn, đuổi nhau qua từng ngõ ngách, xả tên liên tục, có vẻ rất nhanh sẽ kết thúc trận chiến.

Những cái cây to lớn dẻo dai liên tục phá thổ trồi lên, lao tới tấn công lão già một tay, khiến lão phải chỉ huy đầu giao long bay lượn gần thân thể, đánh tan hết thảy công kích phóng tới. Phiêu Diêu bắt đầu dùng đến phương thức chiến đấu thô bạo nhất của mình, hắn dán vài tấm phù bạo cao cấp lên mỗi một phân thân, sau đó cho chúng cảm tử lao tới thân ảnh đối thủ.

Hai người có thể nhận ra, thủ đoạn công kích của lão ta là đầu giao long có chiến lực rất mạnh, nhưng khả năng chống chịu của bản thân lão rất kém, chỉ cần tiến được tới cận thân mà gây sát thương, chắc chắn sẽ chiến thắng.

A Diệt lúc này toàn lực vận chuyển công pháp Đình Bích quyết trong người, thôi động nguyên thuật trưởng khống mộc nhưỡng tới cực hạn, muốn trói buộc đầu giao long lại. Vô số tiếng nổ lớn vang lên, đám phân thân cảm tử của Phiêu Diêu tận tình chức trách, lao tới cố tiếp cận gần lão già hết mức có thể, sau đó liền cho phù bạo dán trên thân phát nổ.

Lão già tại trận chiến lần trước đã bị chém cụt một cánh tay, trên thân còn lãnh thêm vài đòn mạnh nữa, khiến khí huyết tổn hại, đến nay vẫn chưa khôi phục được phân nửa. Nay phải một lúc đối đầu với hai kẻ có vô số thủ đoạn chiến đấu, một đầu giao long đã từng giúp bản thân làm nên tên tuổi, giờ lại chẳng làm nên sóng gió gì được, chỉ biết bị động chịu đòn.

Chịu vô số uy lực từ những vụ nổ, thi thoảng còn bị họ Diệt chém tới vài đạo đao quang, khiến vòng quang tráo bên ngoài thân thể lão đã vỡ vụn, nguyên lực hộ thể tiêu hao rất nhiều. Đúng lúc này, A Diệt bứt tốc bay tới gần, tế ra một cái búa lớn đè ép đầu giao long xuống phía dưới, tách xa khỏi lão già một tay.

Khi lão ta đang cố phất cây kỳ trong tay, muốn chỉ huy đầu giao long phá vây bay lên, thì Phiêu Diêu đã tới ngay phía sau, hung hăng tung ra một đòn. Trường kiếm bạch kim chứa lượng lớn nguyên lực, còn dán đầy phù bạo bên trên, bắn tới giữa lưng lão ta. Thanh âm kim loại tiếp xúc mạnh vang lên, bảo vật tự động hộ chủ của lão ta đã xuất hiện, là một tấm thuẫn bài hình thoi.

Những tấm phù bạo trên lưỡi kiếm phát nổ, khiến lão ta bị đánh bay ra xa, miệng hộc đầy máu. Vừa mới ổn định lại thân hình, con ngươi lão khi nhìn ra phía trước đã lập tức co rút lại, vì ngay trước mắt có tới mấy chục thanh phi kiếm rực cháy, chĩa thẳng mũi kiếm lên thân thể lão.

Vòng quang tráo hắc sắc thình lình xuất hiện, một tấm nguyên phù phòng ngự được thôi động, nhưng vẫn khó chống đỡ nổi, qua vài hơi thở quang tráo vỡ vụn, còn vài thanh mộc kiếm bắn xuyên qua người lão. Lão ta điên cuồng gầm thét, tử kỳ trong tay phất mạnh. Vì vừa thi triển đống mộc kiếm công kích, nên nhất thời A Diệt không chống lại nổi sự giãy giụa của đầu giao long, để nó thoát khốn.

Phiêu Diêu muốn nhân lúc kẻ địch bị thương mà lấy mạng luôn, nên đã cấp tốc bay tới gần, dùng khuếch đại phù biến to thanh kiếm, rót đầy nguyên lực lên đó rồi chém ngang. Thân thể lão già bị lôi đi theo quán tính của đường kiếm chém, phần bụng như muốn đứt rời, đúng lúc này giao long đã quay trở lại, húc mạnh lên Phiêu Diêu cứu lấy chủ nhân mình.

Phiêu Diêu toàn thân đầy máu rơi mạnh xuống đất, mà bên kia lão già cũng không duy trì phi hành nổi mà đáp đất theo, trông bộ dáng cũng đã là đèn cạn dầu. Đột nhiên từ dưới mặt đất trồi lên rất nhiều dây leo, quấn lấy thân thể tàn tạ của lão, nhưng chả mấy chốc đã bị đầu giao long xông tới cắn xé.

Đang cố gắng thoát khốn khỏi đám dây leo đáng ghét, tay vẫn cầm chặt cây kỳ, mắt lão đảo xung quanh liên tục, thần niệm cảnh giác, sợ bị đánh lén. Đúng lúc này có hai phân thân Phiêu Diêu xông tới, hai cỗ phân thân này được rót rất nhiều nguyên lực, thực lực không kém, chộp lấy cây tử kỳ của lão già mà kéo mạnh.

Đầu giao long đang tập trung cắn đứt dây leo, cái đuôi quất vài cái đã đánh tan được một phân thân, nhưng phân thân còn lại vẫn cố tranh giành cây kỳ với lão già. Lúc này lão ta cay cú vô cùng, vì mình không thể phất cây cờ, chỉ huy giao long quay đầu lại đớp đối phương, cũng sắp không thể giữ được cây cờ nữa, vì một tay khó kéo lại với hai tay.

Ngay khoảnh khắc này, một luồng gió mát lướt qua lão già một tay, khiến tóc lão tung bay, cảm giác thoáng mát vô cùng. Tầm nhìn của lão ta tức thì xoay chuyển, khung cảnh trước mắt đảo lộn một hồi, sau đó lão trông thấy một thân ảnh không đầu mà chỉ có một tay. Mắt lão dần nhắm lại, không chút đau đớn, ra đi nhẹ nhàng, trước khi mất đi ý thức lão chỉ nghe được một câu:

“Ngũ hợp quang đao, đao thứ tư - Can Thiên Lặng Ngã.”

A Diệt ngồi bệt xuống đất há miệng thở dốc, Phiêu Diêu thân thể đầy máu, gãy vài khúc xương sườn, đang được hai phân thân đỡ dậy. Cả hai nhìn nhau có chút ý cười rồi lập tức phục dụng đan dược, tranh thủ khôi phục chút ít.

Hai người liên thủ đánh một gã Hiển Hóa cảnh trung kì đã bị thương từ trước, vậy mà phải tốn nhiều công phu như vậy mới có thể diệt sát, chênh một tiểu cảnh giới mà muốn đánh bại quả thực quá là khó khăn.

Chiến trường của hàng trăm nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh vẫn rất gay gắt, vô số người tản ra, đuổi gϊếŧ đối thủ, thi thể ngày một nhiều hơn. Nhiều kẻ truy đuổi nhau tới gần phạm vi hai người A Diệt đang khôi phục, đều rùng mình mà tự giác đi đường vòng, sợ bị tùy tiện một tát đập chết.

Trên bầu trời cao, hai tồn tại mạnh nhất nơi đây đối chiến vẫn rất quyết liệt. Hai người họ không những thực lực tự thân phi phàm, mà vật phẩm phụ trợ cũng nhiều vô số, uy lực tung ra hoàn toàn đạt mức hậu kì Hiển Hóa.

Sau khi khôi phục được chút, A Diệt ngự khí bay dần lên xem tình hình thế cục, Phiêu Diêu thương nặng hơn hắn, giờ vẫn đang nhắm mắt bất động điều tức. Thần niệm quét tới hai cặp đấu khác, sắc mặt hắn tức thì trở nên âm trầm, sau đó cấp tốc phi hành hướng về một nơi, trên đường bay tiện tay chém bay đầu không ít quân địch.

Nữ tử Trần Nguyệt cùng đối thủ đã đồng quy vu tận, hai cỗ thi thể mềm mại đầy rẫy mũi tên cắm trên da thịt như hai con nhím, nằm im tại một góc khuất. Tại hướng khác, nơi mà A Diệt đang cấp tốc bay tới, vị sư huynh họ Mục chỉ còn đống tro cốt, đang bị một ngọn hắc hỏa thiêu rụi, mà kẻ gây ra lúc này đang ngồi xếp bằng khôi phục ở cách đó không xa.

Để tránh sinh biến, A Diệt không tiếc của mà dùng một tấm nguyên phù công kích, ném mạnh tới phía lão già cầm quyền trượng. Tấm phù hóa thành một khối cầu chứa đầy sấm sét, đâm thủng lớp hắc hỏa hộ thể của lão, sau đó phát bạo, khiến thân ảnh già nua kia bị vô số thiên lôi bổ xuống.

Phất tay thu lấy nạp giới của lão già, hắn không quan tâm tới hai đống tro tàn, mà cùng Phiêu Diêu gia nhập chiến trường của đệ tử dưới trướng, như hai lão đầu hành hung đám trẻ ranh. Họ không hỗ trợ Tiêu Huyền, vì chiến đấu ở đẳng cấp đó, họ có tham giã cũng vô dụng, chi bằng cố gắng quét sạch binh lính của kẻ địch trước.

Trên bầu trời, huyết điểu cùng hỏa long vẫn đang quấn lấy nhau, điêu cuồng cắn xé. Cự đao cùng cự xích không ngừng cọ sát, tuy trên thân đã có không ít thương thế, nhưng vẫn giao đấu kịch liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK