Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Kẻ săn gϊếŧ mãnh thú.

Tử Tinh Sư.

Loài bán ma thú cuồng mãnh nhất trong toàn bộ vùng này, nó là chúa tể rừng xanh tại nơi đây.

Hung thú này có hình dáng của một đầu sư tử to lớn, toàn thân màu tím nhạt, trên lưng nó có những viên tinh thạch tử sắc nhô lên từ dưới lớp da trông rất kì dị. Thể hình của nó lực lưỡng đáng sợ, nó to ít nhất cũng phải gấp đôi một đầu Hùng Tê trưởng thành.

Tại vùng từ 40 dặm trở ra này, Tử Tinh Sư chính là chúa tể thực sự, không một loài bán ma thú hay đoàn dong binh nào dám bén mảng tới địa bàn của nó. Nhưng lúc này một đầu Tử Tinh Sư đang gặp phải một địch thủ hết sức khó xơi, trận giao chiến này đã khiến cho tất cả động vật xung quanh đây cả dặm đều đã toán loạn bỏ chạy!

Trên đỉnh một núi đá lớn, thân hình khổng lồ của một đầu Tử Tinh Sư đang điên cuồng tấn công một nhân loại nhỏ bé. Mỗi cú cào, cú táp, cú vồ đều có uy lực rất đáng sợ, nhưng nhân loại đang đối đầu với nó lại có thể dễ dàng né tránh sau đó phản công lại!

Nhân loại này là một thiếu niên có thân hình cường tráng, toàn thân mặc bộ đồ da thú, tay cầm thanh chiến đao đang dũng mãnh chiến đấu với chúa tể nơi này.

"Xoẹt!" Cú chém bất ngờ chứa uy lực cực mạnh kéo từ dưới lên trên, tạo ra một vết thương dài trên chân trước của đầu hung thú này khiến nó gầm lên đau đớn. Tức thì đầu mãnh thú há lớn miệng to như cái chậu máu, đớp tới phía người thiếu niên!

Diệt Chúng Sinh lập tức thi triển bộ pháp trong Phi Vân Quyết né qua một bên, ngay lúc này cái đầu lớn của Tử Tinh Sư cũng vụt qua tức thì. Họ Diệt đâm thẳng vũ khí về trước chọc thủng một bên mắt của đầu hung thú này, khiến nó càng thêm đau đớn, điên cuồng vung chân tấn công mọi thứ xung quanh.

Thân hình A Diệt vô cùng linh hoạt né tránh ngay dưới chân của đầu sư tử, hắn luôn đứng chếch về bên mắt đã bị mù của đầu hung thú này, khiến nó nhất thời không thể trông thấy bóng dáng kẻ địch đâu.

“Grừ!” Đầu Tử Tinh Sư vô cùng đau đớn gầm lên không thôi, toàn thân nó đang bị một tên nhân loại chạy vòng quanh phía dưới, đâm chém liên tục lên những vùng hiểm yếu. Nó vùng vẫy đánh loạn khắp nơi muốn có thể đẩy tên chết tiệt kia ra, nhưng tên nhỏ bé đó lại rất linh hoạt né được tất cả mọi đòn công kích của nó!

"Ầm!" A Diệt chẳng may bị trúng một đòn cả thân thể bị đẩy văng ra xa, may rằng hắn ta phản ứng kịp đã dùng thân đao giơ lên trước người đỡ được cú táp của đầu mãnh thú đó. Nếu chẳng may bị trúng trực diện một đòn công kích thôi thì thân thể họ Diệt cũng sẽ bị thương không nhẹ.

Đầu Tử Tinh Sư lúc này đã có thể trông thấy rõ ràng thân ảnh kẻ địch đang đứng phía xa, nó gầm lên giận dữ rồi lao thẳng tới dùng cái chân to lớn vồ xuống phía hắn. Dậm mạnh chân lên vách đá thân hình A Diệt cũng phóng thẳng lên, lao thẳng tới trực diện với đầu bán ma thú cuồng mãnh này!

Thân ảnh hắn nhanh mà quỷ dị lách qua kẽ hở giữa hai móng vuốt của đầu hung thú này, rồi tiếp tục phóng lên gần với thân thể to lớn của nó. Hắn cầm thanh chiến đao xoay một vòng trên không rồi chém lên phía trước, miệng quát lớn.

“Thanh Vân Trảm!”

Lưỡi đao như có thêm một luồng khí cường hóa lên, đường chém lướt nhanh qua đầu hung thú này, chỉ có cảm giác lành lạnh ở dưới cổ. Bịch một tiếng, cả hai bên đều tiếp đất an toàn quay lưng về phía đối phương, A Diệt liền ngồi hẳn xuống thở hồng hộc, rồi nhanh chóng lấy bình thuốc từ trong túi ra để dùng.

Thân hình to lớn của đầu Tử Tinh Sư vẫn đứng im bất động phía sau mà không hề nhúc nhích.

"Phụt!" Máu tươi không ngừng phun ra như mưa, yết hầu của đầu hung thú này đã bị cắt đứt hoàn toàn, lúc này máu mới bắn ra xối xả.

Rầm một tiếng, cả thân thể to lớn hùng mãnh của Tử Tinh Sư đổ nhào xuống đất, báo hiệu vài dặm quanh đây không còn chúa sơn lâm!

A Diệt lúc này cũng đã ngồi xếp bằng điều tức lại, rồi hấp thu nguyên khí trong thiên địa vào cơ thể, bổ sung cho những nguyên khí đã hư hao đi trong trận chiến vừa rồi. Qua gần một canh giờ thì hắn mới đứng dậy, đi tới chặt lấy, phân loại những bộ phận trên thân thể của đầu Tử Tinh Sư này.

Tối đến, tại hang động nơi đã là nhà của A Diệt, lúc này hắn đang ngâm mình trong hồ nước nóng. Đây là một hồ nước nhỏ bên trong cái hang này, đã được họ Diệt đổ đầy nước nóng xuống, hắn còn cho thêm xuống đây tinh huyết của những đầu bán ma thú mà hắn đã gϊếŧ được.

Dưới đáy hồ là những loại thảo dược hắn kiếm được xung quanh đây, cộng thêm tinh huyết của các loài bán ma thú nữa, khiến hồ nước này rất có giá trị. Ngâm mình dưới hồ nước này sẽ giúp thân thể hồi phục sức lực và vết thương nhanh hơn, thân thể cứng cáp hơn và đặc biệt là giúp tu vi tăng nhanh hơn.

“Òa... sảng khoái quá.” A Diệt thỏa mãn nhắm mắt ngâm mình dưới hồ nước nóng, mọi mệt mỏi cùng những vết thương sau các trận chiến từ sáng tới giờ đều đã tan biến. Xung quanh hắn nguyên khí lượn lờ không tan, thân thể cũng tự giác hút những khí này qua lỗ chân lông, truyền vào từng tế bào trong cơ thể.

A Diệt vừa thư giãn ngâm mình, miệng vừa lẩm nhẩm từng câu khẩu quyết, dưới lớp da hắn có một luồng nguyên lực đang không ngừng di chuyển đi khắp cơ thể. Sau một hồi thì hắn mới mở mắt ra, khóe miệng kéo lên đường cong, cười lẩm bẩm:

“Tốc độ thăng tiến hôm nay cũng không tệ, nhiều nhất qua một tháng nữa, thì ta sẽ luyện đến viên mãn tầng 9 trong bộ công pháp!”

Hiện tại đã qua 9 tháng kể từ khi Diệt Chúng Sinh đi tới sinh sống bên trong dãy núi Hoang Sơn này. Sau bao tháng khắc khổ tu luyện, hiện giờ hắn đã sắp vượt qua được kì Hấp thu, bộ công pháp Phi Vân Quyết hắn đã luyện gần tới tầng 9 viên mãn.

Tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều như vậy, khiến khoảng thời gian qua A Diệt rất vui vẻ và ngày càng tự tin hơn. Vốn trước đây theo hắn tính thì với cách tu luyện như mọi lần, sẽ phải cần ít nhất 8 tháng mới luyện qua được tầng 8 công pháp. Với tốc độ đó thì chắc chắn sẽ không đủ thời gian để hắn luyện xong 2 tầng còn lại.

Nhưng mọi chuyện giờ đã khác, từ sau khi chuyển vào đây sinh sống tu luyện thì tốc độ đề thăng tu vi của hắn lên như diều gặp gió. Nguyên khí tại nơi này nồng đậm hơn bên ngoài gấp 4 tới 5 lần, nên giúp hắn tăng tốc độ hấp thu lên không ít.

Ngày qua ngày hắn đều dốc toàn lực chiến đấu sống chết với đủ mọi loài bán ma thú, điều này có ích rất nhiều. Một lí do nữa là vì A Diệt luôn cho tinh huyết bán ma thú xuống nước để ngâm mình, giúp tẩy tủy phạt cốt, tăng tiến tu vi. Xương cốt của chúng thì bị hắn đem đi điều chế thuốc hoặc nấu thành cao để ăn.

Hợp lại tất cả những điều trên, nên chỉ trong 9 tháng A Diệt đã có thể luyện qua được gần 2 tầng trên cao. Hắn rất mong chờ ngày bản thân mình vượt qua được kì Tam Nam, rồi bắt tay vào quá trình hợp lại tất cả ngưng kết Nguyên Cầu!

Hiện tại đã qua chính thức 3 năm kể từ khi Diệt Chúng Sinh bước chân lên con đường tu hành. Chỉ còn đúng 3 tháng 3 ngày và 3 canh giờ nữa là sẽ chấm dứt quá trình biến đổi này.

Nếu trong khoảng thời gian này hắn không vượt qua được Tam Nan, và ngưng kết Nguyên Cầu thành công trở thành Nguyên sĩ thực sự, thì thân thể hắn sẽ héo tàn.

Chừng 1 tháng nữa A Diệt sẽ luyện đến viên mãn tầng 9 tức vượt qua thành công kì Tam Nan. Lúc đó hắn sẽ tiến lên tầng 10 bắt tay vào quá trình ngưng tụ Nguyên Cầu trở thành Nguyên sĩ. Tuy biết rằng rất khó nhưng A Diệt sẽ cố gắng để thành công bằng bất cứ giá nào.

Thời gian ngưng tụ Nguyên Cầu không nhất định nên hắn cũng chỉ biết cố hết sức mà thôi. Theo ghi chép trong cuốn sách giới thiệu mà họ Diệt đọc được, thì quá trình này nhanh chỉ trong một đến hai ngày, mà lâu thì có thể lên tới cả chục tháng thậm chí là một năm!

Với Nhân nguyên mạch hạ phẩm trong người, A Diệt biết rõ thời gian hắn ngưng tụ Nguyên Cầu sẽ rất lâu, nhưng mong rằng trong khoảng 2 tháng cuối cùng sẽ có thể thành công. Hắn không sợ thất bại thì bản thân mình sẽ trở thành một tên phế vật, mà hắn sợ thất bại thì mình sẽ chẳng bao giờ gặp lại được tiểu muội nữa.

A Diệt giờ đã 17 tuổi, trưởng thành hơn trước rất nhiều, khuân mặt không còn chút vẻ non nớt nào nữa. Hắn nhìn thân thể cao lớn cường tráng của mình rồi lẩm bẩm: “Đã qua ba năm rồi, huynh cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, không biết muội đã lớn tới mức nào rồi Ngân nhi?”

“Huynh... rất nhớ muội...”

Trong đầu hắn không khỏi hiện lên hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp, người mà hắn ngày đêm mong nhớ. Người tiểu muội nhỏ nhắn mà dễ thương luôn luôn nghe lời và mỉm cười với ca ca của mình.

Sáng sớm, trước cửa hang A Diệt đang vận động buổi sáng, hắn nhìn lên những tia nắng sớm đang chiếu rọi xuống sưởi ấm thân thể mình, miệng lẩm bẩm: “Hôm nay trời đẹp, cũng nên đi ra phường thị thu mua dược liệu cho vài tháng sau thôi.”

Chả mấy chốc, thân ảnh A Diệt đã như một cơn gió di chuyển rất nhanh ra phía bên ngoài, thẳng tiến tới Hồng trấn.

Thời gian qua, cứ vài tháng thì hắn lại trở ra phường thị một lần, mục đích là để bán thịt, da, móng vuốt của những đầu bán ma thú bị hắn gϊếŧ, cùng với một số thảo dược hắn kiếm được mà không dùng tới. Sau đó hắn lại tiếp tục thu mua dược liệu cần thiết, và nghe ngóng một vài tin tức hữu ích. Điều cuối cùng là để có thể ngửi lại mùi người, tạm thời rời xa nơi rừng núi hoang vu chỉ biết chém gϊếŧ.
Chương 17: Di tích cổ

Phường thị đông đúc bóng người, dân chúng cùng lái buôn đi lại tấp nập tạo nên bầu không khí phồn hoa cho nơi này. A Diệt vừa đem bán toàn bộ những thứ lấy ra từ thân thể Tử Tinh Sư tại khu chợ dong binh, hiện tại trong túi hắn đã đầy ắp bạc.

“Kì quái, tại sao nơi đây đông người hơn mọi khi nhiều thế nhỉ?”

Họ Diệt vừa đi trên đường vừa quan sát xung quanh, hắn phát hiện ra số dong binh tụ tập tại khu chợ này đông phải gấp ba lần trước kia. Có rất nhiều kẻ lạ mặt và cũng có rất nhiều dong binh đoàn mà hắn chưa gặp bao giờ xuất hiện, như thể nơi đây sắp diễn ra chuyện lớn gì đó.

“Ô! Đây chẳng phải là A Diệt tiểu huynh đệ sao? Lâu quá không gặp rồi đó.”

Có hai tên đàn ông chừng 30 tuổi, đang đi cùng nhau khi trông thấy thân ảnh A Diệt, liền tiến tới chào hỏi. Hai người này chính là thành viên trong dong binh Càn Sơn, họ Diệt từng gia nhập và hoạt động trong đó hơn 3 tháng, vì vậy cũng gọi là quen biết hai tên này.

“Mạc huynh với Hàn huynh lâu rồi không gặp mà trông vẫn khí thế như ngày nào nhỉ, hai người đang đi đâu vậy?”

“Haha chúng ta đang đi dạo mà thôi, gần một năm không thấy Diệt đệ bây giờ gặp lại đã cao lớn hơn nữa rồi đó.”

Hai bên đi tới chào hỏi bắt chuyện với nhau, sau đó họ cùng đi dạo quan sát mọi thứ tại khu chợ này. A Diệt cũng nghe ngóng được rất nhiều thông tin lớn gần đây từ miệng hai tên này, hơn nữa lí do khiến nơi đây đông người hơn mọi khi cũng được bọn họ tiết lộ.

“Cái gì? Các huynh nói là tại vùng trung tâm trong dãy núi Hoang Sơn, có người vừa phát hiện ra một khu di tích cổ sao?”

Gã họ Hàn đáp: “Đúng vậy, tin này chắc chắn là sự thật, vì thế nên dạo gần đây nơi này mới có nhiều dong binh đoàn tại những vùng khác tới đây tụ tập như thế.”

Họ Mạc cũng nói: “Nghe nói khu di tích cổ đó từng là nơi ở của Nguyên sĩ, vì vậy ai nấy đều bị hấp dẫn tới đây, thậm chí còn có cả nguyên sĩ chân chính cũng xuất hiện!”

A Diệt lẩm bẩm: “Di tích cổ từng là nơi ở của nguyên sĩ sao? Vậy thì sẽ có rất nhiều vật quý báu có giá trị cao đấy, hèn gì đến cả nguyên sĩ cũng xuất hiện.”

Trên thực tế thì mỗi một vùng địa thành đều sẽ có nguyên sĩ tọa chấn, họ thường là tán tu hoặc đệ tử ngoại môn của một số môn phái nhỏ. Những người này vì để có thêm nguồn cung cấp tài nguyên tu luyện, nên mới chấp nhận trở thành người thủ hộ tại các thành trấn lớn của phàm nhân.

Bình thường thì nguyên sĩ rất xem thường phàm nhân, nên ít khi lui tới những nơi có nhiều phàm nhân tụ tập. Vì vậy ngay cả Hồng trấn, nơi phồn hoa nhất vùng địa thành này cũng rất ít khi trông thấy nguyên sĩ xuất hiện.

Trò chuyện thêm một hồi thì A Diệt cũng tạm biệt hai người kia rồi rời đi, hắn phải nhanh chóng thu mua đầy đủ dược liệu cần thiết về để điều chế thành thuốc, đẩy nhanh tiến độ tu luyện cho mình.

Hai người kia cũng rủ họ Diệt gia nhập lại dong binh Càn Sơn, nhưng hắn đã khéo léo từ chối, hắn muốn một mình thâm nhập vào vùng trung tâm của dãy núi Hoang Sơn mà không bị ai gây vướng chân.

Khi đã mua đầy đủ dược liệu và đang trên đường đi tới cổng lớn, nơi dẫn vào trong dãy núi Hoang Sơn để trở về, thì họ Diệt nhìn thấy người đáng chú ý. Đột nhiên hắn cảm nhận được một luồng nguyên lực tinh thuần, khi nhìn theo hướng nguồn nguyên lực đó phát ra thì hắn đã trông thấy nguyên sĩ hàng thật giá thật!

Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy một nguyên sĩ chân chính kể từ khi bước lên con đường tu hành. Hắn ta chăm chú quan sát xem người này có gì đặc biệt, trở thành nguyên sĩ chính là mục tiêu trước mắt của hắn, nên lần này gặp một nguyên sĩ thực sự thì phải tranh thủ quan sát khí khái của người ta cho thật kĩ.

Đó là một người đàn ông chừng 30 tuổi, có gương mặt anh tuấn, thân hình người này cân đối, không vạn vỡ chút nào. Gã mặc trên người bộ trường bào màu xám bạc trông rất có khí độ vô thượng, hai tay chắp ra phía sau, đang đứng giương mắt nhìn về phía dãy núi Hoang Sơn.

Xung quanh người đàn ông đó là các thành viên trong dong binh đoàn Khởi Hoang Thành, chính là dong binh lớn mạnh nhất toàn vùng địa thành Khởi Hoang rộng lớn này, nhìn qua có thể thấy bọn họ là thủ hạ của người đàn ông kia. Những người phía xa thì ai nấy đều kính cẩn đi nhanh qua không dám làm loạn tại nơi đó, kẻ nào nhìn về phía nguyên sĩ đó cũng kèm theo sự kính phục và ngưỡng mộ.

Vì chưa phải là Nguyên sĩ, nên A Diệt không thể dựa vào nguyên lực từ đối phương phát ra mà phán đoán thực lực được, nhưng hắn có thể chắc chắn một điều rằng ông ta không phải hạng tầm thường.

Trên đường trở về hắn đang suy nghĩ không thôi, theo tin tức hắn nghe được từ hai người kia, thì ba ngày nữa tất cả các dong binh đoàn sẽ đồng loạt khởi hành, tiến thẳng tới vùng trung tâm của dãy núi này. Mục đích tất cả bọn họ tập chung đông người mới tiến vào là để tránh bị ma thú tấn công, chứ nếu chỉ có vài chục người mà đi vào sâu bên trong dãy núi này chắc chắn chỉ có đường vào trong bụng ma thú.

Từ bên ngoài đi vào dãy núi Hoang Sơn, càng vào trong thì những động vật sống tại đó sẽ càng nguy hiểm. Gần 10 dặm ngoài cùng thì chỉ có mãnh thú thông thường mà thôi, từ 10 đến 40 dặm là vùng giữa, nơi sinh sống của tất cả các loài bán ma thú. Từ 40 dặm vào đến vùng trung tâm của cả dãy sơn mạch này chính là địa bàn của ma thú chân chính, sinh vật mà chỉ những Nguyên sĩ mới có thể tiêu diệt được.

“Hiện giờ phải nhanh chóng trở về điều chế thuốc rồi chuẩn bị đầy đủ, đợi ba ngày nữa sẽ bám theo những đoàn dong binh kia tiến vào vùng trung tâm của khu rừng này!”

Quyết định như vậy, A Diệt cấp tốc di chuyển cực nhanh trở về chỗ ở, sau đó cả một ngày hắn điều chế ra được rất nhiều thuốc có ích cho bản thân. Ba ngày sau hắn đứng trên một ngọn cây cao nhìn xuống phía xa, nơi đó có không dưới ngàn người đang di chuyển vào sâu bên trong dãy núi Hoang Sơn này.

Cả một dòng người đông nghịt cùng di chuyển khiến mặt đất cũng phải rung lên nhè nhẹ, động vật chạy toán loạn, ngay cả một vài bán ma thú trông thấy họ cũng lặng lẽ lẩn trốn. Họ Diệt nhảy qua những cành cây tới gần quan sát kĩ hơn, thì mới thấy cho dù đoàn người này có đi cùng nhau, nhưng giữa các dong binh đoàn vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

Hắn cũng đã phát hiện ra dong binh Càn Sơn, đoàn bọn họ là một trong những dong binh đi ở sau cùng. Điều này cũng dễ hiểu vì bọn họ cũng chỉ là dong binh đoàn nghiệp dư mà thôi, dù có chút tên tuổi nhưng còn lâu mới so sánh được với những dong binh đoàn chuyên nghiệp.

Những đoàn đi đầu đều là dong binh được thành lập từ quân đội tại các thành trấn, trông rất là dũng mãnh. Bọn họ ai nấy đều được trang bị đầy đủ giáp phục và vũ khí cao giai, khác xa với những thành viên trong các dong binh đoàn nghiệp dư.

Đi đầu cả đoàn người chính là các thủ lĩnh của những dong binh đoàn đứng đầu trong các thành trấn. A Diệt có thể phát hiện ra trong số những thủ lĩnh đi đầu kia có 3 người là nguyên sĩ, vì bọn họ đều không ngừng phóng thích ra uy áp để xua đuổi lũ bán ma thú có máu liều.

Nhờ có đoàn người đông nghịt này mở đường, nên A Diệt đã phi thường thuận lợi tiến vào gần tới vùng trung tâm, mà không gặp phải bất kì nguy hiểm gì. Nên biết bọn họ đều đã vào đến vùng có ma thú chân chính sinh sống, bình thường nơi này ngoài nguyên sĩ ra thì ai dám bén mảng tới chứ.

Từ khi A Diệt lén theo đuôi đoàn người này, cho đến vùng trung tâm của cả dãy núi Hoang Sơn đây cũng đã qua gần 7 ngày. Càng vào sâu A Diệt càng cảm thấy phấn chấn trong lòng, vì nguyên khí trong thiên địa tại nơi này càng nồng đậm hơn nữa, tính ra cũng nhiều gấp khoảng 3 lần tại nơi ở của hắn.

“Nếu như ta có thể tu luyện tại nơi này, thì có khi chỉ trong chục ngày nữa, là đã có thể đạt đến viên mãn tầng 9 rồi.”

Với hàng ngàn người thế này mà tản ra rồi đi tìm kiếm vơ vét kì chân dị bảo thì cũng mất vài ngày, nhiêu đó đủ cho A Diệt tìm ra một nơi yên tĩnh mà an toàn tại nơi đây, để có thể bế quan tu luyện qua giai đoạn cuối cùng của kì Tam Nan.

Cuối cùng, cả đoàn hơn ngàn người cũng đã vào đến trung tâm của dãy núi Hoang Sơn này. Nơi đây địa hình rất cao có mây mù bao phủ trên những ngọn cây, cây cối tại nơi này cũng cao lớn bất thường trải dài thành một mảng rừng rộng lớn.

Ở giữa khu rừng có một cột đá được thiên nhiên hình thành cao trọc trời, nghe nói trên đó có thứ giúp cho con người lột xác nhưng trước giờ chưa một ai dám lên đó thử, vì muốn lên đó là việc gần như không thể.

Trái với suy nghĩ của mọi người rằng nơi đây sẽ có rất nhiều ma thú canh dữ, nhưng hiện tại lại chẳng thấy bóng dáng của bất kì loài sinh vật sống nào khác ngoài con người. Tuy vậy nhưng tất cả mọi người đều cảnh giác quan sát xung quanh, cứ thế tiến tới gần hơn về phía cái cột đá trọc trời phía xa.

Đi đến gần chỗ cái cột đá, trước mắt họ chính là khu di tích cổ nằm ngay dưới chân của cái cột. Nơi này từng được ghi chép trong sách cổ và cũng từng có người phát hiện ra nên mới lộ phong thanh ra bên ngoài, bấy giờ nó đã chính thức xuất hiện ngay trước mắt cả ngàn người tại đây.

Diệt Chúng Sinh ngước mắt lên nhìn tòa di tích xa xưa mà thần bí này, hắn mong muốn bản thân sau khi vào bên trong sẽ tìm thấy báu vật gì đó, có thể giúp mình tăng tỉ lệ ngưng kết Nguyên Cầu thành công.
Chương 18: Tầm bảo

Tòa di tích cổ xa xăm mà hùng vĩ tạo nên vẻ đẹp cổ xưa khó tả. Tất cả mọi người ai nấy đều chấn động trong lòng, kinh ngạc không thôi với mức độ khổng lồ của tòa di tích này.

Ồn ào! Tất cả mọi người đều nhốn nháo cả lên, các dong binh đoàn nhanh chóng tách ra rồi tiến tới khu di tích muốn tìm kiếm bảo vật.

Lúc này, hơn một ngàn người như ong vỡ tổ hung hăng chạy thật nhanh cùng đồng bọn của mình, như con thiêu thân phóng tới cửa vào khu di tích.

Chỉ có duy nhất vài nhóm người còn đang đứng im tại chỗ, quan sát những tên điên đang chạy vụt qua xung quanh, những nhóm người này chính là các dong binh đoàn đứng đầu của một thành trấn.

Lúc này ba nguyên sĩ đang đứng cạnh nhau như đang bàn bạc chuyện gì đó, những thủ lĩnh của các dong binh đoàn đứng đầu một trấn còn lại cũng đều lấy ba người họ làm chủ, đứng im phía sau chờ đợi.

A Diệt lúc này vẫn còn đang trốn trên một cành cây cao từ phía ngoài nhìn vào quan sát tình hình, hắn muốn đợi sau khi toàn bộ đám người còn lại đi vào bên trong thì bản thân mình mới tiến vào. Hắn đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động của ba nguyên sĩ kia, có lẽ chỉ có bọn họ mới hiểu rõ chút ít về nơi này, chứ không xông loạn như đám người phàm khác.

Ba Nguyên sĩ đang đứng bàn bạc với nhau, có hai người là thanh niên trông cũng chỉ chừng hai mươi mấy tuổi, người còn lại chính là gã đàn ông chừng 30 tuổi, vài ngày trước họ Diệt trông thấy tại gần lối vào khu rừng này.

Người đàn ông đó theo như những gì A Diệt nghe ngóng được thì ông ta tên là La Thế, là nguyên sĩ mạnh nhất trên toàn vùng địa thành này. Ông ta tọa trấn tại Khởi Hoang Thành chính là thành trì chính, đô thành của vùng đất Khởi Hoang. Hiện tại đảm nhiệm vai trò thủ lĩnh của dong binh đoàn Khởi Hoang, dong binh đoàn lớn mạnh nhất.

La Thế khoác trên thân bộ giáp phục màu bạc, sau lưng đeo một thanh cự kiếm, toàn thân ông ta toát ra vẻ uy nghiêm anh dũng không giận mà uy. Hai thanh niên kia một người mặc bộ giáp đỏ, tên còn lại mặc bộ giáp màu lam nhạt, cả hai đều như đang nghe La Thế giảng giải.

Kẻ mặc giáp đỏ có gương mặt khá là anh tuấn, nhưng đôi mắt lại âm lãnh khiến cho người ta cảm thấy hắn gian xảo khó dò. Hắn đeo một chiếc cung lớn phía sau lưng, nhưng lại chẳng trông thấy mũi tên để ở đâu. Tên này chính là thủ lĩnh của dong binh đoàn Hồng trấn, là trấn lớn nhất trong Khởi Hoang địa thành nếu không tính thành trì trung tâm.

Tên còn lại mặc một bộ giáp mỏng màu lam nhạt là thủ lĩnh của dong binh đoàn Lam trấn, trấn rất lớn chỉ xếp sau Hồng trấn. Hắn có gương mặt tương đối bình thường, nhưng lại toát ra vẻ nho nhã lễ độ, trong tay phe phẩy chiếc quạt giấy, nhìn như một thư sinh trong bộ trang phục chiến đấu vậy, chẳng hợp chút nào.

Những người còn lại đứng ngay phía sau, đều là thủ lĩnh của các dong binh đoàn lớn mạnh đứng đầu một trấn. Tuy họ có sức khỏe rất lớn và võ công cao cường, là cao thủ võ lâm trong thiên hạ, nhưng cũng chỉ là người phàm mà thôi, so với ba nguyên sĩ kia thì cũng chẳng khác gì kiến hôi cả!

Đảo mắt qua một lượt, A Diệt không thấy dong binh đoàn An Thanh trấn đâu, nhưng suy nghĩ trong thoáng chốc thì hắn cũng hiểu ra. An Thanh trấn là một trấn trung bình tại vùng hoang vu, hơn nữa địa phận xung quanh cũng không hề có nguy hiểm gì, nên không có dong binh đoàn cũng là chuyện bình thường.

Sau khi bàn bạc xong, ba nguyên sĩ ra lệnh một tiếng, dẫn theo thủ hạ của mình tiến vào trong khu di tích khổng lồ kia. Những dong binh lớn mạnh còn lại cũng thi nhau hành động, đi theo ngay phía sau ba đoàn dong binh phía trước. Họ đều hiểu muốn sống và có thể kiếm được chén canh tại nơi này thì chỉ có đi theo ba nguyên sĩ kia, chứ chạy loạn như đám nghiệp dư trước đó thì rất khó để toàn thân trở ra.

"Vèo!" Thân ảnh A Diệt nhanh chóng bám theo họ thâm nhập vào bên trong tòa di tích cổ này. Bên trong là một tràng cảnh hoang sơ, chẳng giống với sự hùng vĩ phía ngoài, vừa vào đến bên trong A Diệt đã bị một luồng khí xa xưa ập vào mặt. Hắn vẫn nhanh chóng bám theo nhóm người kia để xem họ sẽ dẫn mình tới nơi nào.

Nơi này từ phía ngoài đi vào cả một đoạn đường dài vẫn chẳng có một thứ gì, rất có thể những thứ từng xuất hiện tại đây đều đã bị mấy trăm tên dong binh đi đầu liếʍ sạch. Khi đoàn người mà A Diệt đang bám theo đi vào đến một nơi sâu, thì đột nhiên bị một bầy bán ma thú tập kích nên đã xảy ra một trận giao chiến.

Tên thiếu niên họ Diệt nhanh chân nên đã thoát được ra một lối đi khác, hắn đưa tay lên lau mồ hôi lạnh, miệng lẩm bẩm: “Nguy hiểm thật, tự dưng nhảy đâu ra mấy chục đầu bán ma thú vậy? Nếu hồi nãy ta không nhanh chân thoát đi thì đã bị ba đầu bán ma thú vây công rồi.”

Lúc này A Diệt lấy một tấm vải đen lên buộc lại che đi nửa dưới khuân mặt, sau đó hắn tiếp tục di chuyển đi thẳng về phía trước, tìm kiếm thử xem có thu hoạch được gì không. Hắn cảm thấy bám theo đám người kia cũng không phải hành động sáng suốt cho lắm, nếu chẳng may bị chúng dẫn vào nơi có cả bầy ma thú thì không còn mạng mà thoát ra.

Đi được một đoạn thì A Diệt ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, đi thêm lát nữa hắn trông thấy một đội dong binh đoàn đã toàn quân bị diệt! Nơi này cũng khá là sâu nếu tính từ cửa của khu di tích đi vào, vì thế rất có thể có ma thú chân chính sinh sống, nhóm người này chẳng may gặp phải thì tất nhiên chỉ có một kết cục là chết mà thôi.

“Nhiều Kì La thảo quá chuyến này không uổng công rồi.” Đi được một hồi vào trong một khu vườn, hắn thấy đâu đâu cũng là Kì La thảo, một loại thảo dược khá là có giá trị. Tất nhiên hắn sẽ không chê mà nhổ sạch toàn bộ, không để sót lại một gốc nào dù là cây đã sắp chết già đi nữa.

Khi hắn vừa thu sạch toàn bộ số thảo dược tại đây vào trong túi, thì cũng vừa có một đoàn người đi tới. Thấy một tên bịt mặt lại một thân một mình tại khu này, mấy tên kia đều lộ ra vẻ mặt bất hảo, tên cầm đầu đám người chỉ tay về phía A Diệt quát lớn:

“Tên kia, nãy giờ ngươi đã thu hoạch được những gì mau giao ra đây hết cho lão tử, nếu không thì ngươi biết hậu quả ra sao rồi đấy!”

“Hehehe.” Mấy tên thủ hạ phía sau hắn ta liền cười khẩy, ánh mắt chứa đầy sát khí đang tiến tới gần phía A Diệt.

Họ Diệt vẫn thản nhiên đứng im tại chỗ không hề có ý định bỏ chạy, hắn nhẹ nhàng giơ hai ngón tay lên rồi mỉm cười nói: “Thời gian hai chén trà nhỏ nữa, các ngươi sẽ có một món quà hết sức phong phú!”

“Ngươi đây là có ý gì?” Gã thủ lĩnh trong đám người cảm thấy hơi bất an liền hỏi dò, nhưng tên bịt mặt phía trước vẫn đứng đó mà chẳng hề lên tiếng nữa.

“Lão đại không cần phải lo lắng, hắn chỉ đang nói láo để hù dọa chúng ta nhằm tìm cơ hội chạy trốn mà thôi, để ta đến cắt lưỡi hắn ra!”

Mấy tên này đều rút ra vũ khí dần tiến tới phía A Diệt với ánh mắt sắc lạnh, chúng coi hắn ta như là cá đã nằm trên thớt muốn làm gì cũng được. Lúc này họ Diệt đứng khoanh tay tiếp tục lên tiếng: “Còn thời gian một tách trà nhỏ nữa!”

“Lắm lời, ngươi có giao toàn bộ những thứ đã kiếm được ra hay không? Hay phải đợi đích thân bọn ta tới xử lí!” Một tên nóng tính không nhịn được liền quát lớn, sau đó hắn lao nhanh lên chĩa thẳng mũi kiếm vào yết hầu A Diệt!

Mấy tên khác cũng đã tới gần nhưng cảm thấy kẻ bịt mặt khá quỷ dị nên tạm thời không động thủ, bọn chúng đều hướng mắt tới phía tên đang lao lên tấn công A Diệt, xem hắn có xảy ra chuyện gì không thì mới tính tiếp. Gã thủ lĩnh đứng sau cùng thì âm trầm quan sát nhất cử nhất động của kẻ bịt mặt, muốn xem thử hắn ta thực sự có bản lĩnh hay không.

Nghiêng người sang một bên tránh khỏi đòn tấn công này, sau đó A Diệt lao lên đấm mạnh vào giữa bụng của tên đó khiến hắn hộc máu mồm rồi đổ nhào xuống đất! Sau đó hắn lại ung dung đứng khoanh tay tại chỗ trông vẫn rất bình thản, trông thấy một màn này ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh.

“Nhanh quá... mắt ta không thể theo kịp!”

Gã thủ lĩnh của đám người này lẩm bẩm, mấy tên khác còn đang ngơ ngác thì bỗng nhiên lông tơ dựng đứng, biết nhóm của mình đã đá phải tấm thiết bản rồi. Nhưng bọn chúng còn chưa kịp nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, thì đã nghe thấy tiếng ồn từ xa truyền lại, âm thanh này như là đang có một con vật gì đó to lớn từ xa đang chạy tới đây vậy.

Thân ảnh A Diệt thoắt một cái đã hiện ra ở tít xa vị trí ban đầu, hắn dựa lưng vào vách tường rồi nói: “Món quà phong phú của các ngươi tới rồi kìa!”

"Ầm!" Một bức tường mỏng bất ngờ vỡ vụn, từ nơi đó thình lình có một đầu mãnh thú xuất hiện, lao thẳng vào giữa đám người rồi gϊếŧ chóc không ngừng!

“Oái là bán ma thú Báo Hoa!” Những tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, từng người bị đầu mãnh thú này sâu xé, máu tươi bắn lên như mưa. Có vài tên phản xạ nhanh vội vã bỏ chạy ra xa rồi cầm vũ khí chống lại đầu bán ma thú này, nhưng dần dần cũng bị nó lao tới gϊếŧ chết!

Thân ảnh một con báo hoa mai màu vàng nhạt to lớn đang điên cuồng cắn xé những nhân loại nhỏ bé xung quanh, là một cảnh tượng hết sức đáng sợ. Nhưng có một người bịt mặt vẫn đang thản nhiên đứng từ xa quan sát toàn bộ, cho đến khi tên cuối cùng trong đám người kia bị gϊếŧ chết. Lúc này hắn mới chậm rãi đi tới phía đầu Báo Hoa kia rồi nói:

“Đa tạ ngươi đã thay ta gϊếŧ chết toàn bộ đám súc sinh này, giờ tới lúc ta đưa ngươi đi theo bọn chúng rồi!”

Ghi chú:

Quy đổi đơn vị khoảng cách trong truyện: 1 thước = 10 cm. 1 trượng = 4 mét. 1 dặm = 1,5 km.

Quy đổi đơn vị thời gian trong truyện: 1 hơi thở = 1 giây. 1 chén trà nhỏ = 5 giây. 1 tách trà lớn = 30 giây. 1 tuần trà = 1 phút. 1 bữa cơm = 15 phút. 1 nén nhang = 1 giờ. 1 canh giờ = 2 giờ.

(Lưu ý: Cách quy đổi trên do tác giả tự sáng tạo ra để thuận tiện sử dụng trong bối cảnh truyện cổ trang, sẽ không sát với trong thực tế.)
Chương 19: Nguyên sĩ chiến đấu

Vì không muốn phải đại khai sát giới hơn mười kẻ kia, nên A Diệt đã dùng đầu Báo Hoa này như mượn đao gϊếŧ người. Ngay từ đầu hắn đã cảm ứng được đầu bán ma thú đó ngửi thấy mùi nhân loại tại đây, nên đang từ xa chạy tới, việc hắn cần làm chỉ là câu giờ đợi con báo đó đến giúp hắn xử lí đám rác rưởi này mà thôi.

“Mèo con lại đây chịu chết đi nào!”

Rút thanh chiến đao từ sau lưng ra, A Diệt lao nhanh về phía đầu Báo Hoa đó mà chém nó. Đến cả loài bán ma thú mạnh nhất là Tử Tinh Sư còn bị hắn gϊếŧ chết, thì đầu báo này làm sao có thể chống lại được hắn chứ.

Hai bên lao vào đối phương, không quá thời gian ba chén trà, đầu Báo Hoa này đã chỉ còn là cái xác vô hồn. A Diệt chỉ cậy lấy răng nanh và móng vuốt của đầu bán ma thú này, những thứ còn lại hắn đều bỏ cả. Vì hắn còn muốn chừa rỗng túi, để đựng những bảo vật khác trong khu di tích này.

“Tiếc thật đấy, nếu không phải sợ lát nữa tìm thấy báu vật mà không có chỗ chứa, thì ta đã lấy thêm da với thịt của đầu Báo Hoa này rồi.”

Hắn tiếp tục khởi hành đi tìm những khu vực có chứa kì bảo, rất nhiều lần hắn bắt gặp những đoàn dong binh khác nhưng đều khéo léo né tránh chạm mặt. Cũng có vài lần hắn vì thảo dược và đồ vật cổ quý giá, nên đã chém gϊếŧ một vài tên dong binh và bán ma thú.

Qua hơn nửa ngày, lúc này A Diệt đang kiểm kê những chiến lợi phẩm của mình, hắn giấu toàn bộ đồ kiếm được trong một cái hang nhỏ ngay cạnh vách tường của khu di tích. Vì đồ kiếm được rất nhiều nên hắn không thể đem theo được toàn bộ, mà nơi này cũng chẳng ai chú ý tới, nên đã trở thành nơi giấu đồ lí tưởng của hắn.

“Hôm nay kiếm được khá nhiều đồ cổ có giá trị, còn những thảo dược quý giá thì rất nhiều loại. Chỉ tiếc là không có một gốc thảo dược thượng phẩm nào.”

A Diệt cất gọn đồ xong, liền nằm xuống đánh một giấc, chuẩn bị cho cuộc đi săn kế tiếp. Hắn tính sẽ tầm bảo tại nơi này trong khoảng vài ngày, rồi sẽ tìm một nơi vắng vẻ mà có nguyên khí nồng đậm, để bế quan vượt qua kì Tam Nan. Lần này họ Diệt rất tự tin rằng mình sẽ thành công, vì nguyên khí tại vùng này nồng đậm hơn bên ngoài vô số lần.

..........

“Grừ!” Một tiếng gầm vang vọng lên, một đầu ma thú to lớn, rất hung dữ bổ nhào tới phía tên nhân loại mặc giáp đỏ phía trước.

Đúng lúc này có một chiếc quạt phóng tới xoay tròn rất nhanh, đánh liên tục lên thân thể đầu ma thú này khiến máu tươi trào ra! Đầu ma thú đau đớn nên nhất thời chậm nhịp lại, nhân cơ hội này tên thanh niên giáp đỏ đã tránh đi được ra xa, rồi giơ cung lên chĩa mũi tên tới hướng con thú đó.

“Dám nhằm tới ta, ngươi đáng chết!”

Chiếc mũi tên đang trên dây cung bỗng được bao bọc bởi một lớp nguyên lực màu đỏ nhạt, sau đó hắn thả tay ra, lập tức mũi tiễn bắn nhanh đi cắm sâu vào trên da thịt của đầu ma thú. Chiếc quạt giấy cũng được bao bọc một lớp nguyên lực màu xanh lam, xoay tròn như lưỡi cưa chém không ngừng lên lớp da, khiến đầu ma thú này kêu gào đau đớn.

Nhưng đầu ma thú này cũng không phải đèn đã cạn dầu, toàn thân nó bốc lên một luồng khói huyết sắc, rồi nhanh như chớp phóng thẳng tới phía tên giáp đỏ. Tên đó hừ lạnh rồi không ngừng nhảy qua nhảy lại trên những cây cột đá, né tránh những đòn công kích của sinh vật bên dưới.

Chiếc quạt giấy quay trở lại tay của một thanh niên nho nhã, mặc trên người bộ giáp màu lam nhạt. Hắn di chuyển tới gần phía sau đầu ma thú rồi nói; “Lâm huynh để ta giúp huynh.”

Vừa dứt lời, hắn dồn lượng lớn nguyên lực vào cây quạt trong tay, khiến chiếc quạt này to lớn lên không ít, rồi vung tay phi nhanh xuống phía ma thú kia. Chiếc quạt hóa thành lưỡi cưa to lớn màu xanh lam, công kích thẳng lên phía sau đầu mãnh thú khiến nó đau đớn vùng vẫy.

“Không thể nào!” Tên mặc giáp xanh trợn mắt kinh ngạc, vì đầu ma thú đó đã vung chân đánh bay chiếc quạt của hắn ta, dù đã được bơm lên một lượng lớn nguyên lực. Sau đó nó nhịn đau mà gầm lên, rồi tiếp tục lao tới phía tên mặc giáp đỏ, khiến tên đó cay cú không thôi.

“Hừ, nỏ mạnh hết đà mà thôi. Để ta xem súc sinh ngươi đỡ chiêu này như thế nào!”

Hắn giơ cung lên trời rồi tụ lực, sau đó bắn lên một mũi tiễn to lớn, đồng thời mở miệng quát: “Lệ Xạ Tiễn!”

Mũi tên lớn phóng lên cao thì nổ tung, tạo ra một vòng luân quang chứa đầy hoa văn kì bí bên trong, vòng luân quang xoay tròn, lập tức có vô số mũi tên đỏ rực từ trong đó bắn mạnh xuống phía dưới!

Đầu ma thú lúc này vừa mới lao đến gần thân ảnh tên giáp đỏ, thì bất ngờ bị rất nhiều mũi tiễn như mưa tên, dáng xuống oanh kích trên lưng khiến máu tươi văng ra tung tóe. Nó gầm lên phẫn nộ không cam, rồi cố gắng bò tới phía trước, muốn nghiền nhân loại trước mắt ra thành bột mịn.

“Không biết trời cao đất dày, nếm thử uy lực bảo cụ của ta đây!”

Tên giáp đỏ cười lạnh rồi lấy ra một thanh phi đao nhỏ có màu bạc vàng, hắn cách không điều động tiểu phi đao đó chĩa mũi nhọn tới giữa mi tâm của đầu ma thú, rồi phất tay phóng tới.

“Kim Ngân Phi Đao. Lên!”

Vèo một tiếng, giữa trán đầu ma thú này thủng một lỗ máu lớn, thân thể vô hồn của nó nằm im bất động tại chỗ luôn.

Tên có dáng hình thư sinh mặc bộ giáp mỏng màu xanh lam đi tới, tay không ngừng ve vẩy chiếc quạt giấy nho nhã lễ độ nói: “Chúc mừng Lâm huynh đã tự tay tiêu diệt được một đầu ma thú ‘nhất giai’ rất mạnh.”

Tên giáp đỏ họ Lâm vui vẻ thu hồi lại bảo cụ, rồi ngạo nghễ đáp: “Chuyện bình thường thôi, đây cũng đâu phải lần đầu. Cho dù ban nãy Nho các hạ không ra tay tương trợ, thì ta vẫn có thể gϊếŧ được đầu súc sinh này thôi.”

“Haha Lâm huynh nói phải, xem ra vừa nãy tại hạ đã làm điều thừa thãi rồi. Nhưng không thể ngờ rằng Lâm huynh lại có được một bảo cụ lợi hại, như thanh tiểu phi đao vừa nãy xuất ra đó."

"Nếu tạ hạ nhìn không nhầm thì nó thuộc Hoàng giai trung phẩm nhỉ.”

“Ánh mắt của Nho các hạ không tồi, đây thực sự là bảo cụ Hoàng giai trung phẩm.”

Tên họ Nho rất biết cách vuốt mông ngựa, mà tên họ Lâm thì lại luôn muốn người khác tung hô mình, nên nhất thời hai kẻ này trò chuyện khá vui vẻ. Nói chuyện một hồi thì tên họ Nho quay đầu lên nhìn tới một hướng rồi nói lớn:

“La huynh cũng đã tới đây lâu rồi, sao không xuống đây trò chuyện với hai ta một lát!”

Gã họ Lâm nghe vậy thì nhíu mày nhìn tới phía mà tên đứng bên cạnh đang nhìn, hắn không nghi ngờ gì lời nói và độ nhạy bén của gã họ Nho, vì công pháp chủ tu của hắn ta thiên về lực cảm ứng.

Một vệt sáng từ trên cao dáng xuống, ầm một tiếng tạo ra một vết lõm lớn trên mặt đất. Thân ảnh giáp bạc của La Thế từ từ bước tới phía hai người kia. Trông thấy ông ta thực sự xuất hiện, tên họ Lâm cảm thấy khó chịu trong lòng nhưng bề ngoài vẫn mỉm cười gật đầu với ông ta.

Tên họ Nho lễ độ nói: “La huynh có lẽ đã trông thấy toàn bộ quá trình Lâm huynh đánh gϊếŧ đầu ma thú vừa rồi, không biết huynh có nhận xét gì không?”

Thấy cả hai ánh mắt đều nhìn về phía mình, họ La chậm rãi nói ra đánh giá thật của bản thân:

“Ta thấy bình thường, nếu không muốn nói là khá kém!"

"Lâm huynh đệ sở hữu loại nguyên lực chuyên về công kích và còn có bảo cụ tốt, hơn nữa được thêm sự hỗ trợ của Nho huynh đệ. Vậy mà vẫn phải mất khá nhiều thời gian mới diệt sát được một đầu ma thú đồng cấp, thuộc loài thông thường nhất.”

Nói rồi, ông ta đi ngang qua hai người tới lối đi tiếp theo, rồi lên tiếng tiếp: “La mỗ hiện tại đang cần tìm một vài thứ, nên không có nhiều thời gian trò chuyện với hai vị, để lúc khác chúng ta trò chuyện tiếp nhé.”

Gã họ Nho nhìn theo bóng lưng ông ta rồi nói: “La huynh quả là bản lĩnh, thôi tại hạ cũng nên đi tìm cơ duyên của mình đây, hẹn Lâm huynh lúc khác gặp mặt nhé.”

Lúc này nơi đây chỉ còn thân ảnh giáp đỏ của tên họ Lâm, hắn đang cay cú vì lời nhận xét vừa rồi của họ La. Vốn hắn đã không ưa ông ta rồi, vậy mà ban nãy còn bị ông ta chê bai khiến tên này tức giận không thôi.

“Tên khốn La Thế cậy bản thân ngươi mạnh hơn ta là có thể tùy ý chê bai ta sao? Ngươi tu luyện trước ta bao nhiêu năm nên mới mạnh hơn ta mà thôi, vậy mà còn dám kiêu ngạo như thế.”

"Đùng!" Nắm tay được bao bọc một lớp nguyên lực của tên họ Lâm đấm mạnh lên trên thân một cột đá lớn, khiến nó nứt gãy. Hắn cay cú nghiến răng lẩm bẩm:

“Cứ đợi đó La Thế, đợi sau này gia gia tới thăm ta thì ta sẽ nhờ ngài ấy thu thập ngươi!”

Ông nội của tên giáp đỏ này là đệ tử ngoại môn trong một tông phái lớn, nên hắn luôn lấy điều này làm chỗ dựa để kiêu ngạo. Hắn luôn không xem đám nguyên sĩ tán tu ra gì, cho dù họ có mạnh hơn hắn.

Tại trong khu di tích cổ này ai nấy vẫn đang miệt mài tầm bảo, mà không hề hay biết rằng ba kẻ mạnh nhất tại nơi đây đang xích mích, chuẩn bị xảy ra xung đột với nhau!
Chương 20: Ma thú truy sát

Sau một ngày các dong binh đoàn tiến vào bên trong khu di tích này tầm bảo, thì cơ hồ bất kì kẻ nào còn sống đều có thu hoạch không ít.

Nhân số lúc này chỉ còn khoảng một phần ba ban đầu, hai phần còn lại đều đã bỏ mạng do bị mãnh thú sát hại, hoặc người khác trận doanh diệt sát. Ngoài ra còn một trường hợp nữa cũng đã khiến không ít người mất mạng, đó là bị rơi vào trong hiểm địa tự nhiên tại nơi đây!

Tại một vùng đất rộng lớn bên trong khu di tích, có thân ảnh một thiếu niên đang băng bó vết thương. Người này chính là Diệt Chúng Sinh, vừa rồi hắn đã đại khai sát giới gϊếŧ hơn hai chục mạng.

Điều khiến A Diệt bất ngờ và cũng chính là nguyên nhân khiến hắn bị thương trên bả vai, đó là tại nơi đây còn có những kẻ khác cũng đang trong giai đoạn Tam Nan! Ngay trận chiến vừa rồi gã thủ lĩnh của dong binh đối địch với hắn, chính là một trong những kẻ như vậy. Tên đó cũng đã đạt đến kì Hấp Thu, chỉ là mới bước chân lên kì đó nên còn kém A Diệt không ít.

Cũng do họ Diệt đã quá chủ quan, cho rằng ngoài ba tên nguyên sĩ chân chính ra thì hắn là mạnh nhất, có thể gϊếŧ chết những kẻ khác một cách dễ dàng. Vì vậy hắn đã bị tên đó gây bất ngờ khiến cho bả vai bị chém phải, cũng may là vết thương không sâu lắm, và hắn cũng đem theo thuốc chữa lành vết thương nhanh.

“Phải từ tốn lại, cũng như phải cẩn trọng hơn trong mọi trường hợp, từ giờ không được phép khinh địch nữa.” Hắn vừa băng vết thương lại vừa tự nhủ với lòng mình.

Băng bó vết thương xong, A Diệt đi tới lục soát thi thể của tên kì Tam Nan đã bị hắn chém chết này, nhưng cũng chẳng thu hoạch được thứ gì hữu dụng lắm. Hắn bỏ qua mấy tên nhãi nhép còn lại, mà thẳng tiến tới phía trung tâm của vùng đất rộng lớn này, hắn có linh cảm tại nơi đó có bảo vật.

...........

“Đó là... Nguyên thạch!”

Đôi mắt A Diệt sáng hẳn lên, vì hắn trông thấy tại giữa một vùng mặt đá phía xa, có rất nhiều những khối nguyên thạch chất thành đống, có nhiều khối còn rơi vãi ra xa.

Nguyên thạch là một loại khoáng thạch chứa rất nhiều nguyên khí tinh thuần bên trong, nó có tác dụng chính là để nguyên sĩ hấp thu, nhanh chóng hồi phục lại nguyên lực đã tiêu hao. Ngoài ra còn có tác dụng trong luyện đan, hay làm nguồn năng lượng cho trận pháp, và nhiều công dụng khác.

Hơn nữa A Diệt cũng biết nguyên thạch chính là loại tiền tệ chính trong giới nguyên sĩ, chứ không phải ngân lượng hay vàng, bạc thỏi. Nhìn đống nguyên thạch phía xa họ Diệt tính sơ qua cũng phải có trên dưới hai trăm khối, nếu mà thu được tới tay thì thực sự là phát tài rồi.

Sau hơn một ngày lăn lộn trong di tích này, nên A Diệt đã hiểu rõ một vài điều, hắn biết tại những nơi có bảo vật như thế này chắc chắn có ma thú trấn giữ, chỉ là không biết hiện tại nó đang trốn đâu mà thôi. Hắn lom dom, rón rén di chuyển khắp nơi xung quang đống nguyên thạch để tìm tung tích ma thú tại nơi này.

“Kia rồi!” Họ Diệt trông thấy trong một bụi cỏ lớn rậm rạp, có một thứ gì đó to lớn đang khẽ rung, khi tiến đến gần hơn để quan sát thì hắn mới nhìn rõ, đó chính là một đầu ma thú đang lim dim ngủ!

Hắn lặng lẽ lấy từ trong túi ra vài trái mê quả, một loại quả có mùi thơm nức mũi, ma thú rất thích ăn, tác dụng lớn nhất của trái này là khiến ma thú ngủ mê đi. Vèo một tiếng vài trái mê quả đã lăn tới ngay cạnh bụi cỏ lớn đang lung lay đó, sau đó hắn nghe thấy tiếng ngửi sụt xịt!

A Diệt lúc này chỉ dám thở nhẹ, hắn nằm xấp trong một bụi cỏ gần đó quan sát tới hướng bụi cỏ lớn. Một cái bóng đen nhô lên khiến họ Diệt trợn tròn mắt, trước mắt hắn là một con thú có đầu chim thân sư tử.

“Đây chẳng lẽ là... Ưng Sư!”

Một đầu ma thú to lớn chui ra từ bụi cỏ tiến tới chỗ vài trái Mê quả, con thú này có cái đầu như chim ưng, nhưng từ phần thân trở xuống lại giống hệt với sư tử. Đặc biệt là trên lưng nó có một cặp cánh đại bàng, tuy đôi cánh còn khá nhỏ, hẳn là không thể giúp cho đầu ma thú này bay được, nhưng hình dạng như vậy đã rất dọa người rồi.

“Hẳn đây là một đầu Ưng Sư chưa trưởng thành, nếu không loài ma thú cường đại khiến người người khϊếp sợ sao có thể xuất hiện ở đây được cơ chứ!”

A Diệt im lặng quan sát đầu ma thú đó đang nhai ngấu nghiến mấy trái mê quả mà mình ném ra, hắn cũng không rõ loại quả này có tác dụng với một loài ma thú cường đại như Ưng Sư hay không. Tuy đầu ma thú đó có kích thước chỉ to hơn loài Hùng Tê một chút, nhưng với hình dáng kì quái của nó cộng thêm đôi cánh dang rộng ra, thì trông vô cùng to lớn và đáng sợ.

Đợi quá thời gian một bữa cơm thì đầu Ưng Sư này mới lảo đảo như muốn ngã gục xuống, họ Diệt vui mừng vì mê quả đã có tác dụng. Đợi cho đầu ma thú đó quay lại chỗ bụi cỏ lớn rồi nằm xuống ngủ phì phò, thì hắn mới lau mồ hôi rồi đứng dậy. Cảm ứng một hồi thấy đầu ma thú này đã thật sự ngủ say, thì hắn mới nhanh chóng đi tới phía đống nguyên thạch rồi bắt đầu khai thác.

Hai tay họ Diệt thao tác cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã bỏ tất cả nguyên thạch vào đầy túi đeo phía sau lưng. Hắn cũng đã đếm được đống nguyên thạch này có tổng cộng 205 khối, mỗi một khối to gần bằng nắm đấm của người trưởng thành, nó có màu đỏ đυ.c, mơ hồ có thể nhìn xuyên qua.

A Diệt không dám nhìn lại phía đầu ma thú đang ngủ nữa, mà chạy thẳng về hướng nơi cất chứa chiến lợi phẩm của mình, nơi đó chỉ cách đây gần một dặm mà thôi. Khi thân ảnh họ Diệt vừa rời khỏi nơi này, thì bỗng nhiên đầu ma thú đó mở bừng mắt ra!

Cả thân thể to lớn của nó thình lình đứng thẳng dậy, đảo mắt nhìn tới vùng trung tâm nền đá thì không thấy một chút nguyện thạch nào, đến cả cặn cũng không còn. Nó gầm lên giận giữ rồi cảm ứng một cái, sau đó lao nhanh như thiểm điện đuổi theo hướng họ Diệt đã rời đi.

Để đề phòng bất trắc, A Diệt đã luôn di chuyển rất nhanh, chạy qua những con đường ngắn nhất để trở ra khỏi khu di tích, đi tới chỗ cái hang nhỏ mà hắn giấu đồ.

“Cái gì?” A Diệt hoảng sợ không thôi, hắn luôn tỏa thần niệm ra dò xét cảm ứng xung quanh, nên lúc này hắn đã phát hiện ra có một đầu ma thú với tốc độ rất nhanh, đang đuổi theo ngay phía sau mình!

“Hẳn là đầu súc sinh kia đã làm gì đó với đống nguyên thạch này, chỉ cần cảm nhận được chúng di chuyển đi xa thì nó sẽ biết được rồi truy lùng theo! Chết tiệt giờ nên làm sao đây?”

Hắn suy đi tính lại một hồi thì liền rẽ sang một con đường khác, rồi tiếp tục bỏ chạy, đầu Ưng Sư truy đuổi theo ngay phía sau cũng rẽ hướng bám theo. Hai bên truy đuổi thêm một đoạn đường dài, thì đầu ma thú này cũng đã sắp bắt kịp họ Diệt.

Ban nãy họ có bắt gặp một nhóm người, nhưng đầu ma thú chỉ lướt ngang qua cũng đã khiến cho cả chục tên đầu lìa khỏi cổ, máu tươi bắn lên tung tóe, căn bản không câu kéo được chút thời gian nào cho hắn!

“Grào!” Một bàn chân to lớn chứa đầy móng vuốt sắc nhọn chộp thẳng xuống, A Diệt nhanh chóng xoay người lại giơ thanh đao lên đón đỡ, kết quả là cả thân thể bị đánh bay đi tít xa. Hắn xoay vài vòng trên không rồi tiếp đất an toàn, sau đó bỏ chiếc túi đựng nguyên thạch xuống rồi tiếp tục bỏ chạy.

"Vυ"t!" Đầu ma thú biết những khối nguyên thạch đều nằm trong cái túi mà A Diệt đặt ở đó, nhưng nó không muốn bỏ qua cho nhân loại đáng ghét kia nên đã tiếp tục đuổi theo. Cảm ứng được đầu Ưng Sư vẫn đang truy đuổi theo mình, A Diệt cười lạnh lẩm bẩm:

“Biết ngay ngươi sẽ không bỏ qua cho ta dễ dàng như thế mà.”

Hắn chạy đến một vùng đầm lầy rộng lớn, thì tức thì thi triển bộ pháp trong Phi Vân Quyết lướt nhanh qua đoạn đầm lầy này. Đầu Ưng Sư cũng phóng nhanh như gió cấp tốc đuổi theo, đạp từng bước mạnh qua đầm lầy khiến bùn bẩn bắn lên tung tóe. Nhưng lúc này dị biến đã phát sinh!

Khi lao đến giữa hồ thì đầu ma thú này không còn di chuyển được nữa, cả thân thể to lớn của nó dần bị lún xuống dưới bùn, kẹt giữa đầm lầy rộng lớn này! Nó gầm lên rồi không ngừng giãy giụa, nhưng càng làm như vậy thì tốc độ lún xuống lại càng nhanh hơn.

“Không hổ danh là đầm lầy chết chóc, đến cả ma thú cũng phải bó tay chịu trói!”

Tên họ Diệt đứng khoanh tay tại bờ bên kia vừa quan sát vừa cười khẩy, ngay từ đầu hắn đã có ý định dụ đầu ma thú kia tới nơi đây rồi. Vùng đầm lầy này đã vô tình cướp đi sinh mệnh của rất nhiều người, nên trên bờ đã được cắm vài cái bảng gỗ cảnh báo.

Trọng lực của nhân loại nhẹ hơn ma thú nhiều, cộng thêm A Diệt đã di chuyển rất nhanh nên mới có thể an toàn đi sang được bờ bên này. Còn đầu Ưng Sư to lớn đó thì không may mắn như vậy, lúc này nó chỉ còn cái đầu và đôi cánh là còn ở phía trên mặt bùn.

A Diệt không để tâm tới đầu ma thú này nữa, mà nhanh chóng quay lại xách lấy túi nguyên thạch, rồi tiếp tục chạy như bay về nơi cất giấu báu vật của mình. Tuy không thể tự tay tiêu diệt được một đầu ma thú, nhưng có thể dẫn dụ nó tới một nơi hiểm địa khiến nó chết thảm, cũng đã khiến cho họ Diệt có cảm giác thành tựu.

“Sớm thôi, trong vài tháng nữa ta sẽ trở thành nguyên sĩ chân chính, tới lúc đó sẽ tự tay săn gϊếŧ những ma thú mạnh mẽ nhất tại nơi đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK