• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196: Chiếm của

Chiếc lệnh bài lam sắc trên bề mặt khắc hình bầu trời, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, nằm im trên tay tên nam tử Bạch gia, khiến cả ba kẻ tụ tập lại mà tập trung dò xét. Qua một hồi nghiên cứu, trung niên nho nhã và lão già như thể đã nhận ra lai lịch của lam sắc lệnh bài, liền liếc mắt nhìn đối phương.

Từ phía xa A Diệt cũng có thể nhận ra, tuy bề ngoài họ cười nói thân mật, nhưng thực chất vẫn rất đề phòng lẫn nhau. Dù có giao tình ra sao, thì chung quy chúng vẫn không phải đồng tộc, ở nơi đầy vật quý như thế này, rất dễ xảy ra chuyện đâm lén sau lưng. Hai kẻ Bạch gia hợp lực lại hoàn toàn có thể đối phó với trung niên Nhĩ gia, thế cân bằng như vậy chúng mới có thể cười nói với nhau.

Họ Nhĩ cảm thán: “Bạch Văn sư đệ quả là may mắn, đây chính là lệnh bài để tiến vào bí cảnh Cận Thiên được mở ra mỗi trăm năm một lần đấy. Giờ tính ra, đợt mở tiếp theo còn chưa tới mười năm nữa, trong bí cảnh đó chứa vô số kì ngộ cùng đại cơ duyên!”

“Nhĩ sư huynh nói là thật sao?” Sắc mặt gã Bạch Văn liền trở nên hớn hở, vui mừng kích động, tuy hắn không biết rõ chi tiết, nhưng cũng từng nghe loáng thoáng qua về bí cảnh Cận Thiên.

Lão già tên Bạch Thế Vinh gật đầu xác nhận: “Đây đúng thực là lệnh bài để tiến vào bí cảnh đó, thời gian nữa khi bí cảnh xuất thế, những ai có tấm lệnh bài này sẽ có thể tiến vào bên trong thu hoạch đại cơ duyên.”

Tên nam tử trẻ tuổi vui mừng nắm chặt tấm lệnh bài, bộ dáng thất thố. Lão già đồng tộc vỗ vô vai hắn ta, nói tiếp: “Tại lần trước khi bí cảnh mở ra, ta mới vừa tiến lên cảnh giới này chưa lâu. Lúc đó một vài kẻ tu vi cùng ta không sai biệt lắm, nhưng may mắn kiếm được tấm lệnh bài này rồi tiến vào bí cảnh, những tên còn sống trở ra giờ này đều là Hiển Hóa cảnh hậu kỳ hoặc đỉnh phong rồi!”

Cả ba người đều cảm thán về những kì ngộ bên trong bí cảnh tên là Cận Thiên đó, người được lợi nhất tất nhiên là tên Bạch Văn, tấm lệnh bài trong tay hắn khiến cho hai lão hồ ly bên cạnh âm thầm đỏ mắt.

Từ xa nghe được cuộc trò chuyện, họ Diệt bất ngờ không thôi, thông tin về thứ gọi là bí cảnh Cận Thiên, hắn từng đọc thoáng qua, khi nghiên cứu các điển tịch trong Tàng kinh các tại nội môn rồi. Lúc đó hắn cũng không để tâm lắm, chỉ biết bí cảnh kia thực chất là một phương không gian, dùng để khảo nghiệm đệ tử tài cao của một thế lực cổ xưa tên Cận Thiên điện.

Thế lực cực đại đó đã suy tàn từ mấy ngàn năm trước, đến nay trải qua không biết bao nhiêu đời thăng trầm của vô số thế lực rồi, nhưng bí cảnh Cận Thiên vẫn đều đặn trăm năm xuất thế một lần, cho những người có lệnh bài tiến vào thu hoạch kì ngộ. Thực ra lam sắc lệnh bài năm xưa là vật của các đệ tử thiên tài Cận Thiên điện, dùng để tiến vào bí cảnh tiến hành các bài kiểm tra.

Một thế lực không biết tuyệt diệt từ thời nào rồi, vậy mà vùng bí cảnh dùng để khảo sát đệ tử vẫn còn, quả thực thần thông của cường giả cái thế không thể xem thường. Theo ghi chép trong điển tịch, bí cảnh đó do tồn tại tuyệt đỉnh trong thượng vị, xé rách một phương không gian, hình thành nơi sinh linh có thể sinh tồn, đến nay vẫn còn tồn tại.

Hồi trước khi đọc qua những dòng chữ đó, họ Diệt đã rất chấn động, hắn không biết phải mạnh tới mức nào mới có thể làm được như thế, xé rách không gian tạo ra một vùng đất mới. Nhưng hắn tin là thật, vì chính hắn đã từng tiến nhập Vạn Dược Giới, đó chính là một vùng không gian khác.

Lúc này sát ý của hắn đối với hai gã Bạch gia phía xa càng mãnh liệt hơn, nếu hắn có tấm lệnh bài, dựa vào đó có thể tiến nhập bí cảnh Cận Thiên, chắc chắn sẽ được vô số chỗ tốt. Hắn phải mạnh lên càng nhanh càng tốt, phải có đủ thực lực để được quyền tự do chu du khắp thiên hạ, như vậy mới có thể tìm kiếm tung tích của người thân duy nhất.

Khi ba kẻ kia tách ra, tiếp tục tìm kiếm bảo vật tại khu vực này, cũng là lúc A Diệt chuẩn bị các thủ đoạn, sau đó lên tinh thần sẵn sàng xuất thủ.

..................

“Ầm!” Đột nhiên không biết từ đâu có rất nhiều phù bạo phát nổ, tuy không thể gây ra nguy hiểm lớn đối với ba kẻ kia, nhưng cũng khiến nơi đây đá lở tường sập, khói bụi mù mịt. Tiếp theo là vô số đạo kiếm quang sau những lớp bụi mù bắn ra, công kích bọn chúng, khiến chúng nhất thời cả kinh, vội vàng tránh né.

“Đây là kiếm kích từ pháp trận, ở đây còn có một người khác nữa!” Ngay khi trung niên họ Nhĩ nghĩ ra điều này, thì đã có huyết dịch bắn lên, đầu người rơi xuống. Những ánh mắt đều hướng tới một điểm, tên nam tử Bạch Văn đã đầu lìa khỏi cổ, chết không kịp ngáp, giới chỉ trên ngón tay cũng đã biến mất.

Trông thấy tràng cảnh này, mắt của lão già Bạch Thế Vinh đỏ lên, sát khí sục sôi, muốn phanh thây kẻ vừa ra tay. Lão cùng với gã trung niên liếc mắt nhìn nhau, muốn hợp lực cùng chống lại kẻ địch trong bóng tối, hai thân ảnh thoắt cái đã đứng cạnh đối phương.

Từ một góc tối có đầu giao long tử sắc phá bụi lao ra, bay tới phía hai người mà há cái miệng lớn như chậu máu, muốn cắn nát thân thể bọn họ. Lão già họ Bạch đang trong cơn tức giận, trông thấy giao long bay tới liền bạo phát, xông lên muốn đánh tan tử sắc giao long.

“Mau lùi lại!” Họ Nhĩ tức thì quát lên, vì hắn trông thấy trong miệng lớn của giao long có vô số tấm phù bạo cao cấp, nếu để chúng phát nổ tầm gần như thế này, chắc chắn bị lột một lớp da. Hắn không để ý tới lão già kia nữa, tay nhanh chóng tế ra một chiếc chuông vàng, sau đó thôi động nó hóa lớn rồi úp lên thân thể mình.

“Bùm!” Nơi đây như có thịnh hội bụi mù, hoa lửa tung tóe, cát bay đá chạy, dưới cái hố đá lớn, một thân ảnh chật vật dần hiển lộ ra. Toàn thân Bạch Thế Vinh da tróc thịt bong, y phục nát bấy, đen thui như than củi, cho dù vừa rồi lão kịp vận lên toàn bộ khả năng phòng ngự, vẫn không tránh khỏi trọng thương khi bị hơn chục tấm phù bạo nổ ngay trước mặt.

Lão ta còn chưa kịp ném viên đan dược khôi phục vào trong miệng, đã bị vô số rễ cây phá đất trồi lên, quấn chặt tay chân lại. Thân ảnh hắc y bịt mặt thình lình xuất hiện trên đỉnh đầu lão, hai tay cầm chắc chiếc búa lớn màu cổ đồng, hung hăng đập xuống!

Lão già điên cuồng gầm lên, nguyên lực bạo phát kịch liệt, xé tan toàn bộ rễ cây cùng dây leo đang quấn trên thân. Từ nạp giới của lão có một luân đao hình vòng cung bắn ra, bạo phát uy năng chống đỡ lại thế công của búa lớn, giữ nó giữa không trung tạo một khoảng thời gian để lão ta kịp rút khỏi vị trí cũ.

“Ầm.” Chiếc búa đập mạnh lên mặt đất, đè chặt luân đao phía dưới, nhưng lão già lúc này đã thoát khỏi phạm vi công kích của búa lớn. Bạch Thế Vinh còn chưa kịp thở phào, tên thần bí hắc y đã vọt tới ngay trước mặt lão, cầm một thanh mộc kiếm trong tay, tức thì đâm xuyên qua thân thể đã bị cháy đen ấy!

Thân thể bị trọng thương sau vụ nổ của những tấm phù bạo cao cấp, kém linh hoạt hơn lúc bình thường rất nhiều, thần thức đã chia ra một phần kí gửi trên thanh luân đao, phản ứng chậm lại không ít. Hiện tại chỉ với lớp nguyên lực hộ thể mỏng manh trên thân, tất nhiên lão ta không thể chống lại với thế công mạnh mẽ của hắc y bịt mặt này, bị thanh kiếm gỗ sắc bén xuyên từ trước ra sau.

Lão ta miệng ứa ra đầy máu tươi, nhưng đôi mắt vẫn bắn ra đầy sát khí, cố gắng dùng sức muốn tung ra lá bài tẩy của bản thân. Tên trước mắt như biết trước lão có ý định cá chết lưới rách, ngay khi vừa đâm lão được một kiếm, liền cách không dán một tấm phù bạo lên người lão, còn bản thân hắn thì đã bật lùi ra xa từ lâu.

Trong đầu lão ta còn có một giọng nói của thanh niên truyền âm tới: “Lúc trước ta đã từng nhắc nhở ngươi rồi, trên chiến trường này, mạng của đám vô danh tiểu tốt rất rẻ mạt đấy!”

“Ngươi... tên khốn Diệt tiểu tặc!” Lão Bạch Thế Vinh nhận ra kẻ ra tay là ai, nhưng chỉ kịp thốt lên trong lòng, còn chưa kịp mở miệng, tấm phù bạo dán trên thân đã phát nổ, chia năm xẻ bảy thân thể lão, huyết nhục văng khắp mọi nơi.

Tả thì lâu nhưng từ khi gã trung niên họ Nhĩ trốn vào trong chiếc chuông vàng, rồi đống phù bạo trong miệng giao long phát nổ, thì chỉ qua chén trà nhỏ sau, lão họ Bạch đã chết không toàn thây rồi.

Lúc này chiếc chuông lớn mới bay lên rồi thu nhỏ lại, lộ ra phía dưới chính là gã họ Nhĩ với chút tiêu hao năng lượng, trên thân không có bất kỳ một vết thương nhỏ. Cảm ứng thấy thi thể không toàn thây của hai gã đồng bạn Bạch gia, sắc mặt hắn tức giận nhìn chằm chằm kẻ bịt mặt phía xa, hung thủ chính là kẻ đó.

Trung niên họ Nhĩ giơ cánh tay phải ra phía trước, chiếc chuông nhỏ lơ lửng trong lòng bàn tay hắn, đề phòng hướng tới A Diệt. Hắn trầm giọng lên tiếng: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ta đoán ngươi cũng là nguyên sĩ của Phần quốc ta đúng chứ? Chỉ vì tranh đoạt bảo vật mà gϊếŧ người cùng liên minh, ngươi quả là kẻ máu lạnh.”

A Diệt nghe vậy liền cười lạnh, thanh âm khàn khàn vang lên: “Bớt nói nhảm lại, ta chẳng quan tâm là Phần quốc hay Tà quốc, chỉ cần để lộ sơ hở, ta đều gϊếŧ sạch.”

Hắn không sợ đối phương có thể nhận ra lai lịch của bản thân mình, để tố cáo với các trưởng lão của liên minh. Hắn đang đeo chiếc mặt nạ có thể che đậy khí tức đặc thù của từng người, mà thân ảnh của hắn trong liên minh có rất nhiều kẻ tương tự, tu hành giả mang nguyên lực mộc thuộc tính thì vô vàn, chẳng sợ bị chỉ tên điểm họ.

Về phần bảo cụ và các loại thần thông có thể dễ dàng đoán ra lai lịch hắn, nãy giờ hắn chưa từng dùng tới, tên này lại là người ở quân doanh rất xa, chắc chắn không biết gì về hắn.

Tên họ Nhĩ này không có ân oán gì với hắn, hơn nữa thực lực không phải vừa, tốt nhất là không cần giao đấu, đường ai nấy đi. Nhưng nếu gã ta muốn đánh tới cùng, hắn cũng không ngại tung ra mọi thủ đoạn để diệt sát đối phương, dù sao thì phân nửa bảo vật tại nơi này đều đang nằm trong tay gã, nếu gϊếŧ được thu hoạch sẽ rất lớn.

Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, ngay khi A Diệt xoay người định rời đi, thì gã trung niên lên tiếng: “Nếu đã tới đây rồi, sao phải vội rời đi như vậy?”
Chương 197: Giải quyết

“Dù ngươi có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa, thì chung quy vẫn chỉ là sơ kỳ Hiển Hóa cảnh mà thôi, ta không thể để yên cho kẻ đã sát hại hai huynh đệ Bạch gia, rời đi dễ dàng như vậy được.” Trung niên họ Nhĩ không còn bộ dáng nho nhã nữa, thay vào đó là chiến cơ bừng bừng, ánh mắt bắn ra sát khí mãnh liệt.

Thần bí hắc ý cười khẩy: “Bớt giả nhân giả nghĩa lại, khi tên Bạch Văn tìm được tấm lệnh bài Cận Thiên, ta thấy dưới đáy mắt ngươi không giấu nổi từng tia sát ý rồi, nếu không phải kiêng kị hai tên Bạch gia hợp lực, ngươi chắc chắn đã ra tay đoạt bảo.”

“Không ngờ ngươi tinh tường như vậy đấy, đã thế ta cũng không đòi hỏi nhiều, ngươi có thể lấy đi toàn bộ đồ trong nạp giới của bọn chúng, ta chỉ cần tấm lệnh bài Cận Thiên thôi.” Vừa nói, họ Nhĩ vừa biến lớn chiếc chuông vàng, nhìn chằm chằm đối phương.

Thân ảnh hắc ý nhân vẫn lơ lửng giữa không trung, tiếng nói vọng xuống: “Cho dù ngươi có cao cường, thì giờ ta muốn rời đi ngươi có bản lĩnh ngăn cản lại sao?”

A Diệt không biết tại sao tên trung niên kia lại tự tin có thể giữ hắn lại như vậy, nên muốn khích tướng dò hỏi. Giờ hắn chỉ cần xoay người phi hành thật nhanh ra hướng cửa lớn là có thể thoát khỏi đây rồi, mà pháp trận hắn lén bố trí quanh đây không phát hiện ra có gì bất thường, vậy thì tại sao gã ta vẫn mang sắc mặt tự tin như thế?

Trung niên họ Nhĩ cười lạnh, vung tay đánh nhẹ vài cái lên thân chiếc chuông trước mặt, mặt bên kia của chuông vàng liền bắn ra vô số tia lôi quang kim sắc, thẳng hướng hắc y nhân. A Diệt linh hoạt tránh né giữa không trung, sau đó xoay người bay nhanh đến cửa lớn. “Ta đây không muốn phụng bồi ngươi nữa, cáo từ.”

Vốn hắn định chiến với tên này một trận, xem khoảng cách giữa bản thân và Hiển Hóa cảnh trung kỳ viên mãn có chênh lệch hay không, nếu có thể thì hạ sát gã ta luôn. Nhưng vừa rồi nhìn biểu hiện của gã khi đối thoại, họ Diệt luôn cảm thấy bất an, tốt hơn hết là nên rời khỏi khu vực này càng nhanh càng tốt.

“Ngươi muốn chạy đi đâu, vốn chiêu này ta dùng để đối phó hai tên Bạch gia, nhưng ngươi đã gϊếŧ chúng thì ta dùng nó để đối phó ngươi vậy.” Gã ta bắt pháp quyết, sau đó thôi động chiếc chuông úp xuống thân thể, phía ngoài còn tạo thêm vài lớp quang tráo phòng ngự.

Lúc này họ Diệt gần bay tới phía cửa lớn, nhưng theo pháp quyết mà gã trung niên vừa bấm, có một vật màu đỏ rực hình cầu từ dưới đất trồi lên, ngay tại vị trí cửa ra vào. Khi nhìn thấy khối cầu đó, con ngươi A Diệt co rút lại, toàn thân lạnh buốt, lông tóc dựng đứng. Giờ hắn đã hiểu lý do tại sao tên khốn Nhĩ gia kia lại tự tin có thể giữ hắn lại tới vậy.

“Hỏa Nguyên Tinh, hắn muốn cho thứ này tự bạo!” A Diệt thay bảo cụ phi hành dưới chân bằng Thoi Độn Thiên, giờ không cần phải giấu diếm gì nữa, chết đến nơi rồi. Ngay khi khối cầu đỏ rực nứt vỡ, vụ nổ phát ra, thì hắn bứt tốc bắn ngược lại, cách xa vị trí khối cầu kia, sau đó thi triển các thủ đoạn phòng ngự.

Hỏa nguyên tinh là một loại khoáng vật gần giống với nguyên thạch, nhưng chứa thêm rất nhiều hỏa khí cuồng bạo bên trong, thường sản sinh ra tại sâu dưới đáy dung nham. Không biết tên Nhĩ gia đã lén trôn một khối ở cửa ra vào từ lúc nào, nhưng một khi thứ đó phát nổ, chắc chắn toàn bộ nơi đây đều không tránh khỏi lụi tàn!

“Đùng!” Núi long đất lở, toàn bộ khu vực này đổ sập, đá tảng rơi lã tã, cát bay đá chạy, bụi đất mịt mù, ngọn lửa hình nấm bạo khởi xung thiên. Những kẻ đang tầm bảo tại các nơi khác, ai nấy đều nghe thấy tiếng nổ đinh tai này, không gian bên trong động quật rung lên không ngớt.

Uy lực tự bạo của Hỏa nguyên tinh, hoàn toàn có thể so sánh với phù bạo cao cấp của Bỉ Ngạn cảnh, hơn nữa còn chứa luồng hỏa khí hủy diệt rất đáng sợ.

Tại mảnh bình địa bị lõm xuống mấy chục trượng này, có một chiếc chuông lớn đã nhuộm màu úa đen, những lớp quang tráo bên ngoài đều đã vỡ vụn. Chiếc chuông chậm rãi nâng lên rồi thu nhỏ lại, lộ ra gã trung niên đang thở hồng hộc, vừa rồi hắn phải gắng toàn lực để khống chế cái chuông giữ vững phòng ngự, bởi vậy tiêu hao nguyên lực không hề ít.

Tại một góc khác, vô số cây cối, thực vật tụm lại về một nơi, lúc này đều đã cháy thành tro tàn. Bên dưới lớp than tro dày đặc, có hư ảnh một đầu tử sắc giao long đã bị tổn hại thảm trọng, đang dần tiêu tan, khiến cho chủ nhân của nó bị phản vệ không nhẹ. Thân thể giao long đang quấn quanh bảo vệ thứ gì đó, lúc này tan đi lộ ra vô số cành đình bích, cũng đã cháy đen thui.

Những cành đình bích trụi sạch hoa lá, lộ ra thân ảnh chật vật của một nam tử thanh niên, máu tươi vẫn còn trào ra từ khóe miệng, hắc y trên thân đã cháy xén tả tơi. Hắn ngồi bệt xuống đất, cố gắng nhét vài viên đan dược vào miệng, thần thức vẫn đề phòng tên trung niên phía xa, gã ta trên thân còn chẳng có chút thương tích nào.

Tiếng cười đắc ý vang lên, tên Nhĩ gia chậm rãi đi tới phía A Diệt, bộ dáng như đã nắm chắc phần thắng. Gã nhìn vào khuôn mặt đối phương, lên tiếng: “Quả nhiên ngươi là người phe liên minh, ta có biết mặt ngươi, tựa hồ ngươi cũng là đệ tử Tọa Sơn tông như hai tên Bạch gia. Nhưng chuyện đó không còn quan trọng, vì giờ đây ta sẽ tiễn ngươi đi cùng bọn chúng!”

Mặc dù cảm thấy bất ngờ, khi A Diệt có thể còn sống dưới sự hủy diệt của Hỏa nguyên tinh tự bạo, nhưng gã Nhĩ gia lại không để tâm, vì lúc này tuy còn sống nhưng tên thanh niên kia đã trọng thương rồi, đối với gã thì như cá nằm trên thớt thôi.

Thương thế trên thân A Diệt lúc này đã khôi phục hơn chút, nhưng nguyên lực lại hỗn loạn vô cùng, hơn nữa tiêu hao cũng không phải ít. Vừa rồi cấp tốc thi triển quá nhiều thần thông cùng lúc, gây tiêu hao và thất thoát quá nhiều nguyên lực, giờ nếu còn chiến đấu, chắc chắn kém xa đối phương.

Hắn cố gắng đứng dậy, đối mặt với gã trung niên đang chậm rãi bước đến gần, cho dù gã ta cũng đã tiêu hao không ít nguyên lực, nhưng vẫn có thể bày ra chiến lực trung kỳ Hiển Hóa cảnh.

“Không biết sau vụ nổ kinh khủng vừa rồi, có tên nào tò mò mà chạy tới đây không, nhưng ta không thể giấu được nữa, nếu không dùng tới thủ đoạn đó thì có lẽ khó giữ được mạng trước tên nham hiểm này.” Thấy A Diệt thở dài khẽ lắc lắc đầu, miệng lẩm bẩm như vậy, khiến gã Nhĩ gia cảm thấy có chút không yên lòng, vội phất tay phóng ra vài tấm phù bạo tới phía đối phương.

“Bùm!” Từ trong làn khói lửa, thân ảnh thanh niên với mái tóc bạc, nước da trắng bệch, cấp tóc vọt ra, tung một quyền tới gã trung niên. Tiếng sét vang rền, hắc sắc lôi quang oanh tạc bốn phương tám hướng, đánh bay tên Nhĩ gia đập lên vách đá, miệng phun máu tươi.

Do đã tiêu hao rất nhiều nguyên lực trước đó, hơn nữa còn đang khá là chủ quan, nên gã ta mới trúng phải một kích bất ngờ tới vậy. Gã cũng không dám dùng bảo cụ Huyền giai cao cấp là chiếc chuông vàng để phòng ngự, vì nó vừa trải qua sự oanh kích của Hỏa nguyên tinh nên lâm vào quãng nghỉ, giống như Tử Giao kỳ, nếu còn cưỡng ép sử dụng chắc chắn sẽ bị hủy.

Lúc này hai mắt gã ta trợn tròn, khi nhìn tới thân ảnh tên thanh niên trước mặt, miệng bất giác quát lên: “Ngươi... ngươi vậy mà là ma tu, ngươi rõ ràng là đệ tử Tọa Sơn tông cơ mà, không ngờ lại là kẻ nội gian. Tu ma chính là nghịch thiên ý, làm trái với lẽ trời, ngươi sẽ sớm bị trừng phạt, bị trời đánh!”

“Đường tu hành do bản thân tự lựa chọn, ta bước theo ma lộ cớ sao lại là nghịch? Những kẻ thuận theo ý trời mà đi, ngươi có chắc tất cả đều là chính nhân quân tử? Vạn năm vạn kiếp đến nay vẫn vậy, tu hành vốn là thoát khỏi gông xiềng phàm cảnh mà tiến hóa, cớ sao phải phân chính hay ma?”

Thân ảnh bốc đầy lôi quang hắc mang, vừa lên tiếng trách vấn, vừa lướt qua lướt lại công kích trung niên Nhĩ gia. Gã ta tế ra một vài bảo cụ cùng phù lục, nhưng chẳng mấy chốc đều bị đối phương đánh tan, lôi quang đánh tới phá nát hết thảy.

Lúc này, trên nắm đấm của A Diệt bốc lên đầy rẫy hắc lôi, hiện lên một vòng luân tráo xoay rất nhanh, diệt thần ma lôi được thôi động đến cực hạn. Thân ảnh hắn chợt lóe đã xuất hiện ngay trên đỉnh đầu đối phương, hung hăng tung sát chiêu kết thúc trận chiến này.

“Sâm La Lôi Quyền!”

“Oành!” Hắc lôi cuồng bạo oanh kích khắp bốn phương tám hướng, đánh nát đầu của gã trung niên như trái dưa hấu bị vỡ, máu tươi tuôn ra ồ ạt.

Tóc bạc nam tử phất tay thu lấy nạp giới của đối phương, sau đó làm vài thao tác xóa đi phần lớn khí tức của bản thân tại nơi đây, rồi cấp tốc rời đi, tránh để người khác phát hiện.

Nơi đây chỉ còn là một mảnh hoang tàn, tử khí nặng nề, không còn chút vật phẩm nào nguyên vẹn. Đến cả ba kẻ vừa rồi tầm bảo tại đây, giờ này cũng không còn toàn thây, huyết nhục lẫn lộn trộn với bụi đất.
Chương 198: Bí ẩn

Đã trôi qua gần một ngày kể từ khi tu hành giả hai phe tiến nhập động quật, tới lúc này cho dù động quật có rộng tới mấy cũng đã bị mọi người quét sạch bảo vật bên trong.

Diệt Chúng Sinh sau lần chịu oanh tạc của Hỏa nguyên tinh, thân thể cùng nguyên lực suy yếu, mất khá nhiều thời gian khôi phục, vì vậy hắn cũng không có được thêm thu hoặc sau đó. Lúc này bên ngoài trời đã về đêm, nhưng bên trong động quật vẫn có những tiếng động lớn vang lên, chiến đấu vẫn đang diễn ra.

Trong một thông đạo vô danh, A Diệt cùng La Trọng Vị ngựa không dừng vó, chạy trốn khỏi gã Ngụy Hằng đang truy sát phía sau. Tên Ngụy Hằng không hổ là đệ tử kiệt xuất trong Cửu Độc cốc, hắn có khả năng khống độc rất điêu luyện, hơn nữa khí độc do hắn phóng thích ra vô cùng nguy hiểm.

Thời gian trước, không biết dùng cách nào mà hắn ta đã diệt sát được đối thủ của mình, chính là lão già họ Cao tu vi Hiển Hóa cảnh đỉnh phong, mà hắn cũng chẳng chịu thương thế là bao. Lúc này hắn được nữ tử một mắt dẫn tới truy sát đối thủ của ả, người đã khiến ả ta phải chịu thiệt không nhỏ, còn ai ngoài Diệt Chúng Sinh.

A Diệt trên đường tầm bảo đã bắt gặp La Trọng Vị, sau đó hai người liên thủ diệt sát tên tà sĩ đi cặp cùng họ La. Nhưng còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, Ngụy Hằng đã đi theo ả tà sĩ tìm tới nơi họ đang lẩn trốn, rồi ra tay muốn đoạt mạng họ.

Điều này khiến A Diệt kinh sợ không thôi, hắn biết hai kẻ kia tìm được đến đây, chắc chắn do ả tà sĩ đã gieo ấn kí gì đó lên người hắn mà hắn không hề hay biết. Nhưng trước đó đã nhiều lần hắn dò xét qua thân thể mình, hoàn toàn không phát hiện ra có chỗ nào bất thường, chỉ có thể nói là thủ đoạn truy tung của đối phương quá cao minh mà thôi.

Lão già họ Nguyên đệ tử Thiên Kiếm các, cùng với tên tà sĩ đi cặp với ông ta, không biết bọn họ đang ở đâu. Lúc này ngoài hai kẻ kia ra, thì những người còn lại trong số tám người ban đầu tiến vào động quật, đều đã tề tựu một chỗ rồi. Nhưng không phải họ tề tựu để trò chuyện như bằng hữu, mà để đoạt mạng của nhau.

Những mũi tiễn độc bắn tới ngay phía sau, A Diệt cùng Trọng Vị vừa phi hành vừa phải tung ra công kích về phía sau, ngăn cản độc công của đối phương. Nữ tử Ảo Ma tông cũng không chịu ở yên, ả luôn thi triển ra vô số ảo ảnh xung quanh đường thông đạo, khiến cho hai kẻ đang chạy trốn phía trước đầu choáng mắt hoa, bị nhiễu loạn tầm nhìn.

Họ La sắc mặt kiên quyết, truyền âm cho A Diệt: “Diệt sư đệ kế tiếp hãy ngăn cản lại ả một mắt giúp ta vài hơi thở, để ta dùng chiêu đập nồi dìm thuyền này, nếu không hôm nay chúng ta khó sống trước tên khốn Ngụy Hằng kia rồi!”

Nghe vậy họ Diệt khẽ gật đầu rồi hỏi: “La sư huynh có cách gì vậy? Liệu có thể tách tên khốn đó ra khỏi chúng ta không?”

“Chiêu này có sức công phá phi thường cao, lát nữa đệ lao đi cầm chân ả đàn bà kia, nếu có thể hãy rời xa ta càng xa càng tốt!” Nói đoạn, họ La xoay người lại, thẳng hướng Ngụy Hằng mà phóng đi, không biết định làm ra sự tình gì.

A Diệt không còn nhiều thời gian suy nghĩ, hắn cũng quay lại mà phóng thẳng tới nữ tử một mắt. Vung tay chỉ huy thanh phi kiếm bắn tới ả ta, khi đến gần liền hóa thành hư ảnh sáu thanh kiếm, bay loạn xung quanh khiến ả phải tập trung phòng ngự.

Thân ảnh hắn bay vọt qua một đường thông đạo khác, hiển hóa ra vài sợi dây leo kéo theo ả tà sĩ, không để ả ta can thiệp vào hai kẻ phía xa. Thông đạo hắn rẽ vào này là ngõ cụt, bay một lúc đã đến điểm cuối, nhưng cũng cách đủ xa chiến trường bên kia rồi. Đối diện hắn là ả một mắt, sát khí dâng cao nhìn hắn chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi hắn.

La Trọng Vị linh hoạt tránh né khỏi những luồng khí độc công kích, khi gần tiếp cận Ngụy Hằng liền thi triển ra một nguyên thuật trói buộc rất lợi hại. Vô số phi kiếm đan lại vào nhau, tạo thành một l*иg giam dần thu nhỏ lại, rất khó công phá mà thoát ra. Chưa kể họ La còn ném ra hai tấm nguyên phù khống chế, rất nhiều gông xiềng cùng lưới thép bao bọc l*иg giam kiếm khí lại.

Mặc kệ ánh mắt cay độc của Ngụy Hằng bắn tới, họ La lấy ra một vật khiến cho A Diệt nhìn thấy mà phát run, chính là Hỏa nguyên tinh. Hắn bấm quyết thôi động khối cầu này tự bạo, sau đó ném tới ngay gần l*иg giam còn bản thân bay thục mạng ra xa.

“Hỏa nguyên tinh đang bán hạ giá ở đâu đó hay sao mà tên nào cũng có vậy?” A Diệt chỉ kịp nghĩ như vậy, hắn không muốn dẫm lại vào vết xe đổ một lần nữa. Lần này vì đã giữ khoảng cách khá xa, cùng với có sự chuẩn bị trước, nên hắn có nhiều thời gian hơn để thôi động các thủ đoạn phòng ngự.

Ả tà sĩ gần hắn kinh sợ tột độ khi trông thấy khối cầu phía xa, mà ả ta lại không có nhiều thủ đoạn phòng ngự, lúc này hoảng hốt lui xa hết mức có thể, có gì trong nạp giới đều lấy ra hết che chắn trước người.

Kinh hoàng nhất chắc chắn là gã Ngụy Hằng, khối Hỏa nguyên tinh bạo nổ ngay gần hắn, mà hắn không thể bỏ chạy được. Nếu cho hắn thêm chút thời gian, hắn có thể phá vây mà rời đi, nhưng Hỏa nguyên tinh không cho nhiều thời gian như thế, chỉ ba hơi thở nó đã bạo khởi xung thiên, ngọn lửa hình nấm đυ.c xuyến lớp trần mà phóng lên cao.

La Trọng Vị sau khi ném ra khối cầu, cũng đã cấp tốc rời xa trung tâm vụ nổ, hắn thi triển thần thông linh nguyên mạch, vô số phi kiếm bay vòng quanh bảo vệ thân thể.

Khu vực này thành một mảnh phế tích, san phẳng bình địa, núi rung đất chuyển. Mặt nền sập xuống, A Diệt bị rơi xuống mạch nước ngầm nằm sâu phía dưới động quật, một hồi lâu mới trôi dạt vào bờ, là một khe động ẩm ướt.

Hắn vừa tỉnh dậy đã trông thấy cỗ thi thể lạnh tanh của nữ tà sĩ một mắt, đang nằm ngay bên cạnh, bị sóng nước đẩy vào bờ. Vì có vô số đá tảng to lớn không ngừng rơi xuống nơi đây, nên mạch nước ngầm này không còn yên bình, sóng nước vỗ tới bờ không ngớt.

“Không còn ấm rồi.” Hắn sờ soạng cỗ thi thể bên cạnh, thu lấy toàn bộ vật phẩm có giá trị trên người ả, tất nhiên không thể thiếu mấy chiếc nạp giới tinh xảo đeo trên những ngón tay. Sau đó chật vật đứng dậy mà đi vào sâu hơn trong hang động, tránh xa mạch nước ngầm, muốn tìm một nơi an toàn để điều tức.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tiếng ầm ầm từ phía trên truyền xuống, sau đó là thanh âm gầm thét điên cuồng, nghe thôi đã thấy rùng mình. Từ trên cao có một thân ảnh vọt mạnh xuống giữa mạch nước, khiến nước bắn lên, gây nên những gợn sóng vỗ ầm ầm.

A Diệt trợn tròn mắt, khi trông thấy tên Ngụy Hằng vẫn còn sống, hơn nữa đang rất cuồng bạo. Hắn ta lúc này giống như một huyết nhân, toàn thân chỉ có máu và máu, một mảng nước chỗ hắn đứng đều bị nhuộm đỏ. Mặc cho y phục tả tơi, mặc cho da tróc thịt bong, mặc cho máu tươi che kín người, hắn ta không hề quan tâm mà chỉ lia mắt tìm kiếm kẻ địch.

Lúc này hắn đang ở trong một trạng thái điên cuồng quá độ, tà lực hỗn loạn nhưng vẫn không ngừng bạo phát, không quan tâm tới bản thân, chỉ muốn gϊếŧ chết hết thảy kẻ địch. Ngay khi hắn trông thấy thân ảnh A Diệt phía xa, liền gầm lên điên cuồng, thân ảnh chợt lóe đã phóng tới bờ hồ, muốn xé xác tên thanh niên trước mặt.

Đối diện trước một kẻ đang điên cuồng có thực lực cực mạnh, bản thân mình thì chật vật không nhẹ, họ Diệt không muốn đánh liều. Trong tay nắm tấm nguyên phù thanh sắc từ lâu, ngay khi trông thấy gã Ngụy Hằng lao đến còn cách bản thân vài trượng, hắn liền thôi động rồi ném ra phía trước.

Tấm phù mà tiểu tổ tông Tọa Thanh Loan vài năm trước đã đưa cho hắn để tự vệ, trong đó chứa uy năng một kích hời hợt của nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh, gã Ngụy Hằng đang trọng thương như vậy, nếu trúng phải chắc chắn tắt thở.

“Rầm!” Tấm phù bạo khởi quang mang, hóa thành một cánh chim to lớn màu xanh nhạt, táp mạnh một cái về phía trước, đánh bay thân ảnh huyết nhân dán chặt lên vách đá phía xa.

Tấm phù thanh sắc mất đi một lần sử dụng, từ từ bay trở lại lòng bàn tay của A Diệt, lúc này hắn vẫn đang thẫn thờ trước uy thế vừa rồi, nếu đổi lại là hắn thì không biết có sống nổi trước cú đập cánh ấy không.

Thần thức hắn lan tới thân ảnh huyết nhân trên vác đá, không còn cảm ứng được khí tức sinh mệnh, liền triệt để an tâm. Cố gắng ngự khí bay tới gần rồi thu lấy nạp giới, vật phẩm của một gã Hiển Hóa cảnh đỉnh phong, không phải những kẻ khác có thể so sánh, chuyến này hắn giàu càng thêm giàu.

Ngồi xếp bằng điều tức tại một góc chưa lâu, hắn liền mở mắt ra, vì nãy giờ cứ cảm thấy có khí tức là lạ xung quanh đây. Qua một hồi tìm kiếm, hắn liền dùng điều khí phù rồi lặn xuống dưới mạch nước ngầm, bơi xuống tận dưới đáy sâu, phát hiện ra cảnh tượng quỷ dị.

Sau một khoảng thời gian quan sát nghiên cứu, hắn cảm thấy vũng nước này quá sâu, một nguyên sĩ nhỏ bé như hắn tốt nhất không nên dây vào, liền rời khỏi khu vực này. Đến sau này hắn cũng chẳng dám nói với ai, coi như những gì nhìn thấy dưới đáy nước sâu ấy không tồn tại, cả Ma Quân cũng im lặng, không thấy trao đổi điều gì với hắn.

Khi A Diệt đi ra khỏi động quật, đã là trưa ngày hôm sau, trận chiến giữa hai vị trưởng lão đã kết thúc từ lâu, giờ họ mỗi người ngồi tại một nơi xa, bảo vệ những đệ tử phe mình có thể sống sót ra khỏi động quật.

Sau một hồi chờ đợi, phe đối phương chỉ có duy nhất một tên tà sĩ còn sống sót, mà tên đó còn sống thì chắc chắn lão già họ Nguyên, đệ tử Thiên Kiếm các đã chết rồi. Phe liên minh có Diệt Chúng Sinh và La Trọng Vị toàn thân trở ra, sau đó không hề chậm trễ, dưới sự che trở của trưởng lão họ Tô, họ đã thuận lợi về tới quân doanh thập ngũ.
Chương 199: Áo nghĩa

Ánh sáng bắn ra từ nhãn cầu hóa thành vài đạo đao quang, oanh kích lên vách tường đá, chém đứt thành nhiều mảnh nhỏ. A Diệt vui mừng trước uy lực công kích vật lý của nhãn cầu này, ngoài khả năng tạo ra ảo ảnh khiến địch nhân khó chịu, nó còn có sức tấn công không tồi.

“Do ta không phải huyễn thuật sư, nên không thể vận dụng toàn bộ uy năng của món bảo cụ này, nhưng có thể tạo ảo thuật và công kích chớp nhoáng là quá đủ rồi.” Họ Diệt thu lại nhãn cầu, đây chính là vũ khí mạnh nhất của ả tà sĩ một mắt, mà chuyện khiến hắn thấy rợn người nhất, chính là món bảo cụ này được luyện từ mắt của ả ta!

Tiếp đến hắn lấy ra một chiếc áo choàng màu đen tuyền, sau đó choàng lên người, đây chính là bảo cụ có cấp bậc cao nhất trong nạp giới của gã Ngụy Hằng. Tấm áo choàng phất phới sau lưng, tạo ra một lớp năng lượng vô hình bao bọc thân thể A Diệt, lớp ngăn cách này chính là rào chắn tất cả các loại độc, có nó hắn sẽ không sợ độc công nữa.

Qua chuyến lăn lộn trong động quật, hắn có thu hoạch phải nói là lớn nhất từ trước đến nay, ngoài những thứ kiếm được trong nơi rộng lớn đó, hắn còn kiếm được rất nhiều đồ tốt trong nạp giới của những kẻ mà hắn đã gϊếŧ.

Sau khi kiểm kê tất cả vật phẩm, hắn liền rời khỏi nơi ở, đi đến phường thị trong quân doanh, đem bán hết thảy những vật phẩm không dùng tới. Tất nhiên hắn sẽ không tùy tiện bán đồ kiếm được trong nạp giới của hai tên Bạch gia, cùng gã Nhĩ gia, nếu để lộ ra hắn sẽ không tránh khỏi phải đền mạng, vì tội danh sát hại đồng minh.

Thời gian kế tiếp trôi qua rất bình thường, hàng ngay hắn vẫn sáng đi tối về, săn địch trên chiến trường, nhân tiện thử nghiệm khả năng thực chiến của mấy món bảo cụ mới kiếm được. Cường độ gϊếŧ địch của hắn tăng lên, nhưng hắn vẫn rất thấp điệu, mỗi ngày không mang quá ba tấm lệnh bài của quân địch về nhận điểm chiến công.

Vào một ngày đẹp trời, một trong những trưởng lão tọa chấn tại quân doanh thập ngũ, mở ra một buổi giảng đạo, lý giải các thắc mắc của đệ tử. Đối tượng nghe giảng là những đệ tử tinh anh dưới trăm tuổi, vì những người này vẫn còn khá non trẻ, cần bổ sung thêm nhiều kiến thức.

Những buổi giảng bài như vậy rất hấp dẫn, giúp ích rất nhiều cho cảm ngộ của tu hành giả, mỗi lần diễn ra đều thu hút toàn bộ đệ tử tinh anh trong độ đuổi cho phép. Buổi giảng được tổ chức hai tháng một lần tại các quân doanh, lần tổ chức trước A Diệt chưa được điều tới nơi này, nên hiện tại hắn phải tranh thủ đến nghe giảng.

Tại một quảng trường rộng thênh thang, nằm trên đỉnh ngọn núi bao quanh quân doanh thập ngũ, có chừng 500 đệ tử tinh anh không tới trăm tuổi, đang ngồi xếp bằng ngay ngắn dưới bầu trời nắng chói rực rỡ. Những người ngồi tại đây có đệ tử Tam đại phái, đệ tử của mười mấy thế lực nhất lưu trong liên minh, còn có một vài con cháu Hoàng thất được điều tới lịch luyện.

Vị trưởng lão đảm nhiệm giảng dạy lần này, là khách khanh trưởng lão của Tọa Sơn tông, tên Tiêu Chiến. Ông ta có vẻ bề ngoài là một trung niên chừng bốn mươi, gương mặt phúc hậu, thể hình có chút mập, luôn đeo một bình hồ lô rượu bên hông, thường mặc y phục thêu hình ngọn lửa.

A Diệt từng trông thấy vị trưởng lão đó một lần, khi hắn mới trở ra khỏi Vạn Dược Giới, lúc đó không rõ lý do gì mà vị trưởng lão già khọm không còn toạ chấn ở nơi ấy, thay vào đó là vị trưởng lão mập này.

Hắn còn biết ông ta chính là khách khanh trưởng lão duy nhất của Tọa Sơn tông, gia nhập bản tông từ vài chục năm trước. Còn tất cả những trưởng lão khác đều là đệ tử ưu tú từ xa xưa của bản tông, từng bước mà đi lên vị trí này, có mức độ thân thiết với tông môn cao hơn nhiều vị khách khanh kia.

...............

Gió thỏi cỏ lay, chim hót véo von, nắng sớm đùa nghịch trên mái tóc từng người ngồi bất động tại nơi đây. Thanh âm ôn hòa của vị trưởng lão họ Chiến kia như thổi vào trong tâm từng người, khiến không ít kẻ khai mở ra một con đường mới, có thể dựa vào đó mà tăng cao tu vi của bản thân.

Người giảng bài và những người nghe giảng chỉ cách nhau một đại cảnh giới, nhưng áo nghĩa mà người giảng bài hiểu được rồi truyền đạt ra, những người nghe giảng hoàn toàn không thể đạt tới, chỉ có thể nhớ lấy rồi dần dần cảm ngộ, đợi ngày một bước đột phá.

Qua một nén nhang ngồi nghe giảng, Diệt Chúng Sinh đã ngộ ra được nhiều phương diện, thúc sát chi ý sau vô số ngày chém gϊếŧ trên chiến trường, giờ đã hoàn toàn biến mất, tâm nhẹ tựa lông hồng.

Nếu trước đó hắn còn cảm thấy không chắc chắn, cho dù có nhiều vật phụ trợ thì xác xuất tấn cấp thất bại vẫn rất cao, thì lúc này hắn không còn lo lắng nữa, thành công đã nằm trong lòng bàn tay, áo nghĩa tu hành hắn đã nhìn thấy một góc nhỏ.

Thanh âm giảng dạy về áo nghĩa tu chân đã qua đi, giờ là những triết lý tối nghĩa về tu hành, mỗi người đều có một quan điểm riêng biệt, nhưng chung quy vẫn hội về một kết, bước được xa hơn trên tu hành lộ.

“Tâm mỗi người phải minh bạch, có trí tung hoành thiên hạ, chỉ cầu không thẹn với lòng, chỉ mong cả đời được tiêu dao. Trời làm màn đất làm giường, nắng làm thức ăn mưa làm nước uống, tu hành giả hay phàm nhân đều giống nhau, vượt qua bao gian nan vất vả để có thể đạt được mục đích của bản thân mình.”

“Trời sinh có chính có tà, nhưng tu hành lộ không luận phân chia, thế nào là ma, như nào là chính? Tất cả đều do kẻ mạnh định đoạt mà thôi. Người yếu chỉ có thể tuân theo luật lệ , kẻ mạnh viết lên lịch sử, dù chính hay tà chỉ cần là người thắng sau cùng, thế gian sẽ tung hô họ.”

“Tại sao có ma tu quỷ đạo, nhưng lại không có chính đạo phật tu, vì trên tu hành lộ những kẻ thực sự chính chắn hoàn toàn không thể tồn tại. Làm gì có ai đạt tới cảnh giới hiện tại mà chưa từng gϊếŧ người, bàn tay nhuốm máu kẻ vô tội? Các ngươi có dám khẳng định tất cả người chết dưới tay mình đều đáng chết không? Hay chỉ là vì tranh đoạt cơ duyên, lợi ích mà ra tay hạ sát lẫn nhau!”

“Nguyên sĩ chúng ta, phần lớn đứng hàng trung lập, vì lợi ích cá nhân mà sẵn sàng tước đoạt mạng sống của kẻ khác. Nhưng tu hành lộ là vậy, từ trước tới nay, nguyên sĩ gϊếŧ hại lẫn nhau, chưa bao giờ là sai. Miễn các ngươi không tàn sát người phàm, không cậy mạnh mà hành hạ lượng lớn tiểu bối, không nói lý lẽ ức hϊếp kẻ yếu đồng môn, thì các ngươi vẫn đang làm đúng.”

“Ma tu, quỷ tu, bản chất cũng là nguyên sĩ, chỉ là con đường họ chọn tàn độc hơn chúng ta rất nhiều, họ sẵn sàng hy sinh những kẻ yếu, gϊếŧ hại vô số phàm nhân, chỉ để tu vi bản thân bạo khởi. Những pháp ngôn, các công pháp của tà đạo, đều mang thiên hướng cưỡng ép tăng tiến tu vi rất nhanh, đều dựa vào việc tàn sát vô vàn sinh linh khác, mất đi bản tính vốn có của con người, nên mới bị gọi là tà tu.”

Diệt Chúng Sinh nhắm mắt bất động tại chỗ, ngày hôm nay hắn hiểu được rất nhiều thứ, hắn đã ngộ ra, con đường mình đi hoàn toàn đúng. Kể cả việc hắn kiêm tu trên ma lộ, hắn vẫn chưa sai, vì hắn chưa từng vì ma công mà làm tổn thương bất kỳ ai vô tội.

Hắn từng cho rằng bản thân mình không tốt lành gì, gϊếŧ hại rất nhiều sinh linh, giở ra vô số thủ đoạn để có thể chiếm đoạt được thứ mình cần, giờ hắn hiểu ra những hành động đó không sai.

Đúng thực làm gì có ai đạt đến bước này mà chưa từng gϊếŧ người vô tội, bản thân hắn từ hồi tu vi nhỏ yếu, đã từng ám sát rất nhiều người rồi. Trong bảo tàng Chân Giải, hắn đá đánh lén, diệt sát rất nhiều con cháu các thế gia chỉ để cướp lấy nạp giới của họ.

Những người đó không có thù hằn gì với hắn, họ chỉ là những thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, rời khỏi sự bao bọc của gia tộc, đi tới những vùng hiểm địa để lịch luyện mà thôi. Thậm chí trong số họ sẽ có những người rất thiện lương, nhưng kết cục đều bỏ mạng dưới thanh phi kiếm của kẻ mang họ Diệt!

Vì để đạt được mục đích của bản thân, vì để tăng tiến tu vi, hắn nguyện làm mọi việc, kể cả diệt sát những người khác. Người thân duy nhất của hắn, chấp niệm lớn nhất của hắn, đang chờ hắn ở cuối con đường tu hành này. Một kẻ tư chất thấp kém như hắn, không còn cách nào ngoài việc quyết đoán sát phạt, sẵn sàng xuống tay với bất cứ ai chỉ cần có được đủ lợi ích.

Nhưng... lúc này hắn nhận ra rằng mình không sai, nếu sai, là do thế giới này vận hành sai, tạo nên tu hành lộ, khiến sinh linh đi trên đó phải tranh đấu, đoạt lấy tính mạng của kẻ khác. Nếu không có tu hành lộ, sẽ không thể tạo ra được cường giả, sẽ không có tên nào đủ sức xuất hiện mà lấy đi người thân của hắn, hắn vẫn sẽ là một phàm nhân hiền lành, sống hạnh phúc cùng tiểu muội của mình.

.................

Hơn một tháng sau, tại một ngọn núi nằm trong nội môn Tọa Sơn tông, trên đỉnh núi có hàng dãy kiến trúc tinh xảo đẹp đẽ, là động phủ của một đệ tử tinh anh.

Lúc này cánh cửa đá tại tu luyện thất ùn ùn mở ra sau một tháng đóng lại, vô số nguyên lực lục sắc tràn ra như đê vỡ, theo sau là thân ảnh một người thanh niên dung mạo bình thường, treo nụ cười trên môi đang chậm rãi bước ra.

[ Diệt Chúng Sinh: Hiển Hóa cảnh – trung kỳ ]
Chương 200: Tế luyện

Tại các quân doanh trên tiền tuyến, yêu cầu đệ tử tham gia phải phục vụ chinh chiến trong vòng một năm, hoặc tới khi chiến tranh kết thúc. Nhưng có một luật lệ giúp cho những đệ tử có thể tự do rời khỏi tiền tuyến sớm hơn, chính là diệt sát được một trăm tu hành giả phe địch có cùng cảnh giới với bản thân, một khi vượt định mức có thể tùy ý ly khai tiền tuyến.

Diệt Chúng Sinh đã có thành tựu vượt định mức từ lâu, sau khi nghe giảng tại buổi giảng đạo của trưởng lão, hắn bỏ ra thêm một tuần tiếp tục chinh chiến để kiếm điểm chiến công, đổi một số thứ cần thiết. Sau đó thoát ly khỏi quân doanh, một đường thuận lợi trở về tông phái, không lâu sau Ma Quân đã đưa cho hắn hơn mười viên Phá Ách Đan, từ đó hắn bắt đầu bế quan.

Vất vả không ngừng trùng kích bình cảnh, tiêu tốn toàn bộ vật phẩm phụ trợ đã chuẩn bị trước đó, vận dụng cảm ngộ áo nghĩa tu hành, sau một tháng hắn đã thành công, thăng lên trung kỳ Hiển Hóa cảnh.

Tốc độ tu luyện của hắn khiến những người biết được đều trợn trắng mắt, mà những người biết chuyện này cũng không nhiều. Dược Trọng Bình cũng đã trở về nội môn, ông luôn cảm thán về tu vi của vị sư đệ này. Dạo gần đây ông càng truyền cho đệ tử duy nhất của mình nhiều tâm đắc hơn, có lẽ ông biết thời bình sẽ không còn tồn tại lâu nữa.

Vân Chi ngày càng xinh đẹp, vẫn rất ngoan ngoãn, tu vi tăng lên nhanh chóng, gần đây luôn đi theo sư phụ rèn luyện, giúp năng lực luyện đan tăng cao. Một phần cũng bởi vì bạn thân của nàng là Văn Tú Lệ, bắt đầu bế quan thời gian dài để thử đột phá đại cảnh giới, nên không còn ai chơi cùng, khiến nàng chỉ biết chăm chỉ rèn luyện.

Bản thân A Diệt do vừa từ tiền tuyến trở về, nên chắc chắn sẽ được miễn nhiệm vụ nguy hiểm trong thời gian dài, giúp hắn có quãng thời gian yên bình để củng cố cảnh giới.

Nhưng mấy tháng tiếp theo kể từ khi thăng cấp, hắn luôn tới vùng trong Quần Thú Vực săn gϊếŧ ma thú, vừa để rèn luyện khả năng thực chiến vừa để thu thập tinh huyết.

Tại sâu bên trong Quần Thú Vực, một đầu phi cầm ma thú từ trên trời cao rơi rụng xuống, đập thật mạnh lên mặt đất khiến cát bay đá chạy. Theo sau là một thanh niên từ từ hạ xuống gần cỗ thi thể to lớn ấy, vung tay chỉ huy một thanh phi kiếm, cắt lấy những phần có giá trị, cũng không quên thu lấy ma hạch và tinh huyết.

Người này còn ai ngoài Diệt Chúng Sinh, lúc này trong đầu hắn đang vang lên thanh âm của Ma Quân: “Thêm tinh huyết của đầu Kim Sí Điểu này nữa là đã đủ rồi, nên trở về thôi. Chứ dạo gần đây ta thấy ngươi diệt sát không ít ma thú ngũ giai, dẫn tới mấy đầu lục giai cùng thất giai chú ý tới rồi!”

“Được rồi, ta cũng đang có ý trở về Cổ Sơn Thành xem Thoi Độn Thiên đã được cường luyện xong hay chưa đây. Mà Phệ Huyết chiến đao này ngày càng rung động mạnh hơn rồi.” Vừa nói mắt hắn vừa nhìn tới lưỡi thanh chiến đao trong tay mình, lúc này thanh đao đã hóa huyết đỏ, hơn nữa tản mát ra khí huyết sát rất dữ dội.

Sau vài tháng tới nơi này, hắn đã diệt sát mấy trăm đầu ma thú ngũ giai cùng tứ giai, dù sau mỗi lần hành động hắn liền đổi địa điểm, nhưng vẫn không tránh khỏi bị ma thú cường đại hơn chú ý đến. Lúc này ngay khi đã kiếm đủ tinh huyết ma thú, hắn liền nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh bị ma thú trên ngũ giai truy sát.

Chả mấy chốc hắn đã có mặt tại Bảo Khí chai nằm trong phường thị Cổ Sơn Thành. Ngồi trong một gian phòng khách quý trên lầu cao, A Diệt nhàn nhã nhâm nhi tách trà, đối diện là lão già họ Tần trưởng quỹ nơi này.

Lúc này lão ta lấy ra Thoi Độn Thiên, trông bề ngoài món bảo cụ này không thay đổi là bao, chỉ khác màu sắc phía mặt dưới mà thôi.

Năm xưa khi cường luyện khỏi trạng thái bảo cụ thô, rồi được A Diệt mua đi, thì Thoi Độn Thiên thuộc phẩm chất đỉnh cao trong trung phẩm Huyền giai. Nhưng đó vẫn chưa phải trạng thái cao cấp nhất, vị luyện khí sư đã cường luyện món bảo cụ phi hành này, có nhờ lão già trưởng quỹ nhắn lại cho A Diệt rằng:

“Thoi Độn Thiên có thể cường luyện thêm một lần nữa, nhưng nguyên liệu cần có cao cấp và khó kiếm hơn nhiều, đặc biệt không thể thiếu da lông của một loại phi cầm ma thú ít nhất phải đạt tới ngũ giai!

..Nếu vị khách nhân có thể kiếm đủ vật liệu theo yêu cầu, lão phu sẽ cường luyện cho ngài mà không lấy tiền công. Ta cũng muốn bản thân có thể trông thấy bảo cụ đẳng cấp cao được chính tay mình cường luyện ra.”

Từ đó dù không quá chú tâm cho chuyện này, nhưng mỗi khi trông thấy vật phẩm có trong danh sách vật liệu, hắn vẫn cố lấy về cho bằng được. Còn da lông ngũ giai ma thú phi cầm làm nguyên vật liệu chính, hắn dùng Sát Ảnh Hạc, một loài sát thủ có khả năng ẩn nấp cực tốt, tốc độ phi hành cũng cực kỳ nhanh.

“May mắn không làm nhục mệnh, sau đợt cường luyện cuối cùng vừa qua, Thoi Độn Thiên của tiền bối đã đạt tới cấp bậc Huyền giai thượng phẩm, tốc độ phi hành cùng khả năng bứt tốc tăng thêm mảng lớn!” Lão già họ Tần mỉm cười, chắp tay chúc mừng.

A Diệt phi thường cao hứng, phất tay kéo lấy Thoi Độn Thiên về trước mặt rồi ngắm nghía, sau đó dùng thần thức thăm dò năng lực của món bảo cụ này. Ngoài những đặc tính cơ bản được tăng thêm, thứ này còn có thêm khả năng tàng hình, đây là thần thông bẩm sinh của tộc Sát Ảnh Hạc.

Cái gọi là tàng hình tất nhiên không chỉ đơn giản là làm bản thân biến mất trong mắt kẻ khác, mà khí tức cũng được che giấu lại. Chứ tu hành giả nhận biết lẫn nhau qua khí tức đặc thù của từng người, khi chiến đấu thì dùng thần thức khóa chặt mục tiêu, mắt nhìn chỉ là phụ. Nếu không thể che đậy khí tức để tránh thần niệm dò xét, thì không thể gọi là tàng hình được.

Họ Diệt vui vẻ thu Thoi Độn Thiên vào nạp giới, sau đó nhìn lão già đối diện rồi hỏi: “Thứ ta nhờ quý chai thu thập, giờ đã kiếm được đủ chưa?”

Lão trưởng quỹ cười nhẹ, phất tay hóa ra 20 bình ngọc trên mặt bàn, lên tiếng: “Hai mươi tinh huyết ma thú ngũ giai khác loài tất cả đều có đầy đủ tại đây, thứ này kiếm cũng không phải dễ, bản chai đã mất rất nhiều tinh lực cho việc này. Nhưng để khiến khách hàng cao quý như tiền bối hài lòng, thì khó đến đâu bản chai cũng sẽ thực hiện.”

Gật đầu hài lòng, A Diệt cười đáp: “Vất vả Tần trưởng quỹ rồi, đây là số nguyên thạch như trong giao dịch đã hẹn, còn có dư thừa chút ít coi như ta để cho trưởng quỹ uống nước đi.”

Âm thầm dò xét bên trong chiếc nạp giới mà A Diệt vừa đưa cho, lão già vui mừng ra mặt, ôm quyền cảm tạ. Họ Diệt cũng không ở lại lâu, nói thêm với lão già đối diện vài câu, sau đó rời đi trở về động phủ của mình.

Trên đường phi hành về nội môn, hắn đã thử thôi động năng lực tàng hình của Thoi Độn Thiên, kết quả vượt mức tưởng tượng, cả thân ảnh cùng khí tức của hắn đều biến mất, rất khó có thể phát hiện. Chỉ khi hắn phi hành thật nhanh, hoặc thi triển thần thông của bản thân, tạo ra sóng năng lượng đặc thù, thì mới có thể bị kẻ khác phát hiện ra.

Vừa về tới động phủ, hắn lập tức tiến vào tu luyện thất bế quan, bắt đầu tế luyện lại món vũ khí chính của mình.

Sau bao ngày chém gϊếŧ, hấp thu lượng lớn huyết nhục kẻ mạnh, Phệ Huyết chiến đao đã có dấu hiệu muốn tấn cấp. Nhưng muốn bảo cụ tiến lên một đại cấp không phải dễ, thanh đao này đã từng ở cấp đó giờ bị tụt xuống, nên muốn lên lại mới không quá khó mà thôi, chỉ cần 100 tinh huyết ma thú khác loài làm thuốc dẫn, mà ma thú ít nhất phải là tứ giai.

Nếu chỉ cần tinh huyết cùng giống loài, thì A Diệt có thể dễ dàng kiếm được, nhưng khác loài tất nhiên khó hơn nhiều, vì vậy qua không ít tháng hắn mới thu thập đủ. Một phần mua tại phường thị, một phần đổi bằng điểm chiến công hồi còn ở quân doanh, số còn lại đều là tự kiếm bằng cách săn gϊếŧ vô số ma thú tại Quần Thú Vực.

Trong một trăm tinh huyết ma thú các loại, có chừng mười loại là của ma thú lục giai, số còn lại đều là ngũ giai, hiện giờ đồ trong thân thể ma thú tứ giai không còn lọt vào pháp nhãn của hắn.

Tế luyện bảo cụ khác với cường luyện hay rèn đúc, quá trình này không cần kẻ am hiểu luyện khí, mà chỉ cần chủ nhân của món bảo cụ ở bên cạnh, diễn dịch năng lực thần thông mà thôi. Thanh chiến đao rục rịch suốt mấy tháng qua, hôm nay cuối cùng cũng được hấp thu thuốc dẫn, được chủ nhân tế luyện, bắt đầu quá trình trở lại đại cấp trước đây từng ở.

Thanh chiến đao lơ lửng giữa không trung, tản mát ra vô số huyết khí dày đặc, thân đao rung lên bần bật, lưỡi đao huyết đỏ, như có dấu hiệu dài ra. Vô số hoa văn kì bí trên thân đao di chuyển, tạo thành dạng hoa văn khác, lưỡi đao bạo khởi đao quang, bắn ra khắp bốn phương tám hướng, cả gian mật thất đầy rẫy vết chém.

Vài ngày sau, thanh chiến đao đang từ từ hạ xuống gần mặt nền, Diệt Chúng Sinh liền giơ tay ra bắt lấy thân đao, cảm nhận khí tức của thứ vũ khí này mà khoan khoái trong lòng, bao mệt mỏi trong mấy ngày qua như tiêu biến.

[ Phệ Huyết chiến đao – Địa giai hạ phẩm ]

“Rầm!” Hắn tùy ý vung đao một cái, chém mạnh về phía trước, bắn ra một luồng đao phong huyết sắc oanh kích lên cửa đá, khiến cánh cửa bị chém làm đôi rồi đổ sập xuống.

Giơ thanh đao lên trước mặt, A Diệt nhìn chăm chú lưỡi đao huyết đỏ, bàn tay chạm nhẹ vào, khẽ vuốt. Hắn lên tiếng: “Này Ma Quân.”

“Chuyện gì?” Thanh âm bình đạm của khí linh đáp lại, đối với hắn thì việc thanh đao này có thể trở lại cấp bậc như xưa là chuyện hết sức bình thường.

Họ Diệt thì không như vậy, đây là lần đầu tiên hắn được cầm bảo cụ cấp bậc này, hơn nữa thứ này còn là của riêng hắn. Thanh âm kích động nói: “Ta muốn chém Hiển Hóa cảnh hậu kỳ quá!”

“Ngươi điên rồi.” Ma Quân đáp.

“Cảm ơn.” Hắn trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK