Trong chiến đấu, nguyên lực dùng để làm nguồn năng lượng giúp bảo cụ được thôi động, cũng như gia tăng uy năng. Nhưng muốn chưởng khống món bảo cụ đó đi theo hướng mình muốn, hoặc điều chỉnh thần thông của nó, thì cần có thần thức chỉ huy. Có thể nói, nếu bảo cụ là một binh đoàn đại quân, thì nguyên lực là vô số binh lính, còn thần thức là tướng quân chỉ huy.
Nguyên sĩ có thể cùng lúc trưởng khống nhiều bảo cụ, nhưng làm vậy sẽ khiến uy lực trên mỗi món bị giảm xuống, cũng như thần thức không đủ để tinh chuẩn trên nhiều nơi. Điều động vô số bảo cụ bắn đi trên một đường thẳng thì ai cũng có thể làm, nhưng muốn chúng có thể rẽ hướng, đuổi theo kẻ địch, bạo phát thần thông, thì vô cùng khó.
Luyện Nguyên cảnh nhiều nhất có thể cùng lúc chưởng khống ba món bảo cụ, mà không khiến uy năng trên mỗi món bị giảm đi, cũng như thần thức không đủ để chỉ huy. Hiển Hóa cảnh cũng chỉ chưởng khống được nhiều nhất bốn món mà thôi, nếu nhiều thêm vài món thì uy năng không giảm, nhưng sẽ khó điều động tốt mỗi món được.
Lúc này khi thấy nữ nhân trắng trẻo xinh đẹp phía xa kia, cùng lúc điều động chín thanh phi đao, bay lượn đầy trời lao về phía hắn, tất nhiên hắn rất bất ngờ rồi. Vung tay bắn ra Lục Hoàng kiếm, hóa thành sáu hư ảnh phi kiếm lục sắc bay loạn trước người, ngăn cản thế công của chín đạo kim mang ập tới.
“Không đúng, chín thanh phi đao của ả ta rất giống nhau, mà khí tức sắc bén trên mỗi thanh cũng chung một kiểu, có thể cả chín thanh là một bộ bảo cụ mà thôi.” A Diệt như hiểu ra, sau đó không nghĩ nhiều mà liên tục vung đao, chém ra những luồng đao quang lục sắc, phóng tới thân ảnh yểu điệu mềm mại kia.
Ngón tay thon dài khẽ động, lập tức có ba thanh phi đao bay trở về rồi liên hợp lại, hóa thành một tấm thuẫn che chắn trước người nữ tử này, chặn lại toàn bộ đao quang. Sau đó thân ảnh xinh đẹp chợt động, bay thẳng tới phía A Diệt, những thanh phi đao kết hợp lại với nhau thành ba thanh trường kiếm, một thanh được nữ tử cầm trong tay, hai thanh còn lại bay trước người.
Chân đạp Thoi Độn Thiên bắn mạnh lên, khoảng cách vài chục trượng chỉ trong một hơi thở đã rút ngắn lại còn nửa trượng. Đao kiếm va chạm, tia lửa tóe ra, chiến đao trong tay A Diệt vũ động, khiến nữ tử này nhất thời cả kinh, kĩ nghệ cận chiến của nàng hoàn toàn bị hắn áp đảo.
Hai thanh trường kiếm kim sắc trảm mạnh xuống, thì bị Lục Hoàng kiếm cùng với một thanh phi đao màu đỏ chặn lại, bốn món bảo cụ bay loạn trên không trung, đối chiến kịch liệt. Nói về phi đao phi kiếm Huyền giai hạ phẩm, trong giới chỉ của A Diệt có không ít, đều là thu thập từ nạp giới của đám người họ Bạch trong Vạn Dược Giới, giờ chưa tìm được chỗ bán thích hợp.
Thân ảnh nữ tử lui lại thật xa, điều động ba thanh trường kiếm hợp nhất, thành một thanh giáo rất dài, có đầu sắc nhọn vô cùng. Nguyên lực kim sắc bạo phát trên ngọn giáo, chỉ trong nửa hơi thở, xinh đẹp nữ tử đã tung ra một đòn công kích rất mạnh.
“Xuyên Tâm Kích!”
“Vυ"t!” Đạo kim quang bắn đi với tốc độ khó tin, cũng may A Diệt kịp phản ứng, khi mũi giáo còn cách thân thể hắn vài thước, Đỉnh Xa Bôi đã tức thì hiện ra trước người. Keeng một tiếng, cái đỉnh bị đánh văng, mà uy lực từ nguyên kỹ cũng đã qua đi. Mày phượng khẽ nhíu, cô ta không ngờ phản xạ của nam nhân này lại nhanh như vậy, hơn nữa bảo cụ cũng không phải ít.
Bứt tốc cực nhanh, khi thân ảnh xinh đẹp kia còn đang nhíu mày, thì một luồng gió đã lướt tới sau lưng cô ta, hung hăng bổ xuống một đao. Tiếng kim loại va chạm mạnh vang lên, chỉ thấy cây giáo phân giải, chín thanh phi đao cấp tốc bay trở về, ghép lại vào nhau thành một trái trứng, bao bọc thân thể mềm mại bên trong, khiến một kích bất ngờ của họ Diệt thất bại.
Lui lại giữ khoảng cách nhất định, A Diệt cố đè nén cảm giác tê dại tại hai lòng bàn tay lại, hắn không thể ngờ bảo cụ của cô ta lại cứng rắn như thế, hơn nữa tốc độ điều động phi thường nhanh.
Trái trứng phân giải, trên dung nhan tú lệ lộ ra chút giận dữ, miệng thơm hé mở: “Đấu với nữ nhân chân yếu tay mềm mà các hạ còn muốn đánh lén, chẳng có chút phong phạm quân tử nào.”
Vừa nói, hai bàn tay ả ta vừa vũ động, mười ngón tay đung đưa không ngừng, chín thanh phi đao tức thì tách nhỏ ra thành 72 thanh, đồng loạt bay loạn tới phía A Diệt. Cố nén sự kinh ngạc trước công năng của bộ bảo cụ trong tay nữ tử kia lại, hắn nhanh chóng thôi động uy năng của chiếc đỉnh, bắn ra vô số hỏa cầu đối chọi với đám phi đao.
Họ Diệt lơ lửng tại chỗ trên không trung, đôi khi có một vài thanh phi đao lọt qua được đám hỏa cầu, bắn về phía hắn, đều bị hắn tùy ý phất đao đánh bay. Ánh mắt nhìn thẳng nữ tử kia, bốn mắt chạm nhau, qua một hồi thì ả ta cười nhạt, vung tay điều động đám phi đao trở về.
Chỉ thấy trên đường bay về, những đạo kim quang liên hợp lại, cuối cùng thành một thanh phi đao khá lớn, bay với tốc độ khá chậm, không ngừng vòng quanh thân thể mềm mại yểu điệu kia.
“Hì hì, các hạ quả nhiên thực lực phi phàm, so với những nguyên hữu đồng giai thì tuyệt đối đứng hàng ưu tú, các hạ đã đủ tư cách để biết được những thông tin mà thϊếp thân sắp tiết lộ.” Dứt lời, thân ảnh xinh đẹp đã ngự khí bay xuống phía dưới, đáp trên một sân thượng tại khu di tích cổ, phất tay để ra một bộ bàn ghế mộc tinh sảo, rồi giương mắt như mời gọi hắn.
A Diệt tuy không biết hồ ly tinh này có tâm tư gì, nhưng cũng phải xuống nghe thử, dù sao chuyện một nguyên sĩ đẳng cấp cao như cô ta xuất hiện tại đây, không phải việc nhỏ. Nữ tử này giống như hắn, mới tiến vào cảnh giới Hiển Hóa chưa lâu, nhưng chiến lực thực sự đã coi như thuộc hàng cao đẳng tại sơ kì rồi.
Đặt chân xuống nền đá, hắn chậm rãi bước tới gần chỗ bộ bàn ghế, thấy vậy nữ tử mỉm cười càng tươi, khiến hoa hờn nguyệt thẹn. Giờ tới gần, hắn mới có thể nhìn rõ dung mạo nữ tử này, trừ Liễu Băng Nghi ra, thì cô ta chính là người xinh đẹp nhất hắn từng trông thấy.
Nàng mặc bộ thanh y ôm chọn thân thể, tôn lên những đường cong hoàn mỹ, da thịt mềm mại trắng trẻo, trên mái tóc và đôi tai lấp lánh những món trang sức pha lê, khí chất quý phái thoát tục. Trên dung nhan xinh đẹp luôn có nét thơ ngây tinh nghịch, nhưng cũng tỏa ra một loại kiều mị quyến rũ của người đẹp tinh tế.
Ngây thơ và kiều mị, hai sắc thái hoàn toàn trái ngược lại ở chung trên một người, cứ ngỡ không hợp nhưng lại hợp đến lạ kì, giúp nữ nhân yểu điệu này càng thêm hấp dẫn, khiến người ta không thể không say mê.
Đối diện tuyệt sắc giai nhân này, là một nam tử thanh niên trông bề ngoài không sai biệt tuổi tác với nữ tử kia, nhưng dung mạo hết sức bình tường, nước da có chút ngăm đen mà lại có sự rắn chắc như ngọc thạch. Hắn mặc bộ bạch y tầm thường trên thân, khí tức nội liễm, khí chất có vẻ phiêu dật.
Tay ngọc giơ ra, ngỏ ý mời nam tử trước mặt ngồi xuống, A Diệt cũng không khách sáo mà ngồi xuống, vừa vặn trên chiếc ghế gỗ thơm mùi thuần mộc. Thân thể mềm mại ngồi xuống đối diện, giới chỉ lóe lên, một bộ ấm chén xuất hiện, hai tay nữ tử này thuần thục pha trà, như thể làm loại việc này đã quen.
Chốc lát sau, nhìn tách trà nóng hổi thơm lừng trước mặt, hắn không hề động tới mà nhàn nhạt lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc là các hạ có mục đích gì? Nếu đã thử nghiệm sức mạnh rồi thì cũng nên nói ra đi, tại hạ không có nhiều thời gian để ở đây bồi tiếp các hạ đâu.”
Môi mọng nhấp nhẹ một hớp trà, nữ tử lắc lắc đầu ra vẻ thở dài đáp: “Nguyên hữu quả là người khô khan, không hiểu phong tình, đã vậy thϊếp thân cũng không dâu dài nữa. Chỉ là, chúng ta còn chưa biết nên xưng hô như thế nào đâu.”
“Tại hạ họ Diệt.” A Diệt lập tức đáp lời, dù sao họ của hắn tuy hiếm nhưng trong thiên hạ cũng có không ít, cho nữ nhân này biết cũng chẳng thể truy ra được thân phận của hắn. Kiều mị nữ tử mỉm cười: “Thì ra là Diệt huynh, thϊếp thân tên Yên Nhiên, từ phương xa tới, không phải người bản địa.”
“Ồ, là vậy sao?” A Diệt âm trầm suy tư, nữ tử này vậy mà không xưng họ, chứng tỏ cô ta thuộc một gia tộc nổi danh nào đó, nếu nói ra họ, chắc chắn sẽ rất dễ đoán ra thân phận của cô ta.
Yên Nhiên đặt một phiến đá lên giữa bàn, A Diệt nhìn vào có chút hiểu ra, vì phiến đá đó chính là thất thải thạch. Nữ tử ra vẻ thành tâm lên tiếng: “Thực ra thϊếp thân tới đây là có hai việc cần thực hiện, một công một tư.”
“Tư là thϊếp thân muốn tìm ra Thất thải quang hồ để tẩy luyện một phen. Còn công là việc mà gia tộc phân phó, tới đây điều tra tung tích của đám tà sĩ, còn đang ẩn trốn tại vùng Hồng huyện này!”
A Diệt trong lòng ngạc nhiên vì việc công của cô ta, nhưng bề ngoài vẫn thản nhiên hỏi: “Tại sao các hạ lại nói những điều này cho tại hạ biết hết?”
“Bởi vì thϊếp thân muốn mời Diệt huynh giúp đỡ, thực lực của huynh không dưới ta, hợp tác là chuyện rất tốt. Hơn nữa khi hai ta mới gặp mặt, thất thải thạch này đã có cảm ứng mãnh liệt với Diệt huynh, thϊếp thân dám chắc rằng Diệt huynh biết vị trí của Thất thải quang hồ ở đâu đúng chứ?”
Cầm lên chén trà, nhàn nhã thổi nhẹ, A Diệt lạnh nhạt đáp: “Các hạ không nghĩ ta sẽ tự nhiên nói ra cho các hạ chứ? Hơn nữa chuyện hợp tác không phải các hạ muốn là được đâu.”
Nữ tử càng cười duyên, A Diệt đã nói vậy tức là có thể thương lượng, cô ta đáp: “Tất nhiên thϊếp thân sẽ trả cho Diệt huynh thù lao phong phú rồi, chắc chắn sẽ không làm cho huynh thất vọng.”
“Ít nhất hiện giờ các hạ cũng nên đưa ra chút thành ý đi chứ, chẳng lẽ muốn tại hạ dẫn tới nơi Thất thải hồ quang tọa lạc thì mới đưa ra thù lao à?” A Diệt liếc mắt nhìn xinh đẹp nữ tử trước mặt, thanh âm lạnh nhạt.
“Phải rồi ha, việc này không nhỏ, nhờ Diệt huynh cũng sẽ khiến huynh mất rất nhiều tâm lực. Vậy... thϊếp thân nguyện lấy thân báo đáp thì sao, huynh thấy như thế nào?”
“Phụt!” Hớp trà đầu tiên vừa vào trong miệng đã lập tức bị A Diệt phun mạnh ra, hắn vội đưa tay lên che miệng rồi ho sặc sụa, tâm oán trách hồ ly tinh giảo hoạt thích trêu ngươi người khác này.
Chương 162: Song hành
“Vậy thϊếp thân xin phép, Diệt huynh cứ ngồi đây uống trà chờ đợi, chừng nửa nén hương sau thϊếp thân sẽ quay lại.” Thanh âm kiều mị vừa dứt, thân ảnh mềm mại đã lao vυ"t đi, phi lên trụ đá khổng lồ vun vυ"t, tốc độ cực nhanh.
Cầm bình ngọc trong tay, A Diệt thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Nữ nhân này quả là đáng sợ, nếu tên nam nhân nào không khống chế nổi du͙© vọиɠ của bản thân, chắc chắn sẽ bị ả ta đùa bỡn trong tay.”
Ban nãy khi nữ tử tên Yên Nhiên kia không đùa nữa, nghiêm túc trở lại, đã đưa ra cho hắn mười viên đan dược tăng gấp ba tốc độ tu luyện. Giá trị của chục viên đan dược trong bình ngọc này còn cao hơn chút so với Thất thải hồ quang, vậy nên A Diệt cũng không giấu diếm, mà nói ra cho cô ta biết nơi tọa lạc thực sự của hồ nước bảy màu kia.
Hắn một mình ngồi tại đây tu luyện mà chưa rời đi ngay, vì nữ tử kia còn có việc muốn nhờ hắn, còn hứa là sẽ dùng một gốc Bạch Thục Khung làm thù lao. Đa phần các loại đan dược giúp tăng tốc độ tu luyện tại cảnh giới Hiển Hóa, đều dùng linh dược Bạch Thục Khung làm chủ dược trọng yếu, nên hắn không thể bỏ qua.
Cái A Diệt quan tâm không phải một gốc đó sẽ luyện ra được bao nhiêu đan dược có ích, mà hắn sẽ cắt lấy rễ của nó, rồi để cho hồ lô thụ dựa vào đó mà tiến hành sinh trưởng Bạch Thục Khung vô hạn. Có Thiên hồ lô trong tay, chỉ cần biết cách sử dụng, chắc chắn sẽ giúp tu vi tăng tiến rất nhanh.
Nữ tử kia cũng đã nói cho hắn một ít về việc cần hắn hỗ trợ, chính là nhờ hắn đi tuần theo cô ta mười ngày tại toàn bộ vùng lãnh thổ Hồng huyện này. Theo như cô ta tiết lộ thì tại nơi đây, vẫn còn có một tổ chức tà sĩ ngoại quốc lẩn trốn, ôm âm mưu gì đó. Nhiệm vụ của cô ta chỉ là tìm ra căn cứ bí mật của bọn chúng mà thôi, không phải là tiêu diệt.
Đám ma thú tam giai dạo gần đây xuất hiện hàng loạt tại vùng đất này, cũng là do đám tà sĩ thả ra, với mục đích để xua đuổi đám nguyên sĩ tán tu hoạt động tại nơi này. Theo những tin tức vài năm trước lưu lại, khi ma tu quỷ đạo hoành hành tại nơi này, thì không hề có đẳng cấp Hiển Hóa xuất hiện, cao lắm cũng chỉ là Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong mà thôi.
Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, nữ tử kia vẫn muốn nhờ A Diệt đi cùng để đảm bảo an toàn, dù sao một tổ chức tà sĩ có thể trốn dưới con mắt của đám thế lực lớn, tồn tại đến hiện nay tại nơi này, cũng đủ nói lên chúng không hề đơn giản.
Nửa nén nhang sau, đúng như lời Yên Nhiên đã hẹn trước đó, cô ta đã trở lại ngồi tại bàn uống trà. Cả hai tiếp tục bàn bạc về kế hoạch hợp tác sắp tới, A Diệt lạnh nhạt lên tiếng: “Tại hạ đồng ý đi theo Yên Nhiên nguyên hữu tuần tra trên mảnh đất này, nhưng cũng phải nói trước là tại hạ chỉ ra tay khi gặp phải chuyện khó thực sự mà thôi, chứ không phải làm chân sai vặt.”
“Diệt huynh cứ yên tâm, thϊếp thân sẽ không nhờ vả huynh những chuyện vặt vãnh đâu, nếu có nhờ thì chắc chắn sẽ đưa ra thêm thù lao.” Yên Nhiên mỉm cười đáp lời, dung nhan càng tỏa sáng xinh đẹp hơn.
Họ Diệt vội đưa ánh mắt đi chỗ khác, rồi nói tiếp: “Một điều nữa, nếu gặp phải kẻ địch mạnh không thể đối phó, thì tại hạ cũng sẽ không ra tay. Còn nếu kẻ địch quá cường đại, thì thân ai nấy lo.”
Yên Nhiên gật gật đầu, ánh mặt lộ ra sự chán nản hờn dỗi, tên nam tử trước mắt này quá cẩn trọng, hơn nữa còn lạnh nhạt vô cùng, dường như dung nhan của cô không có tác dụng với hắn ta. Nàng lên tiếng: “Vậy như hai bên đã định, thϊếp thân sẽ đưa cho Diệt huynh 50 nguyên thạch trung phẩm làm thù lao trả trước, xong việc sẽ đưa Bạch Thục Khung cho huynh.”
Nhận lấy túi nguyên thạch, A Diệt gật đầu xác nhận, cả hai nghỉ ngơi thêm chốc lát, sau đó cùng nhau phi hành rời đi. Trong mấy ngày kế tiếp, từng nơi trên lãnh thổ Hồng huyện tại Khởi Hoang địa thành, có một đôi nam nữ trẻ tuổi phi hành ngang qua, bóng ảnh của hai người đã trải dài tại rất nhiều nơi.
Đi chung vài ngày, A Diệt đã hiểu thêm về nữ tử này, kì thực cô ta là người có nề nếp, có tâm cơ, có nguyên tắc chuẩn mực riêng, chứ không phải loại đàn bà dễ dãi như biểu hiện bên ngoài. Hơn nữa càng tiếp xúc sẽ càng phát giác ra cô ta chắc chắn thuộc thế gia cao quý, vì cô ta hiểu biết rất sâu rộng, nhiều thông tin chỉ có người của các đại thế gia mới biết.
Bọn họ đã diệt sát không dưới ba mươi đầu ma thú tam giai, gián tiếp cứu sống không ít người. Thu hoạch lớn nhất, chính là hai lần bắt được vài ba gã tà sĩ ngoại quốc đang lảng vảng tại những nơi hẻo lánh, nhưng điều không ngờ là ngay khi biết bản thân khó thoát, chúng liền tức thời thôi động độc tính trong người, tự vẫn ngay tức khắc.
Ngày thứ bảy, hai người đang ngồi xếp bằng điều tức cạnh bờ hồ, hồ nước này trong veo, có thể nhìn thấy những đàn cá bơi tung tăng. Đi cùng nhau một tuần, giúp khoảng cách giữa hai bên gần hơn, sự đề phòng cũng giảm xuống không ít. Hiện giờ cả hai đã có thể ngồi điều tức cách nhau chỉ một trượng, chứ không phải mỗi người một nơi như ngày đầu.
Bề ngoài là thế nhưng bên trong giới chỉ của A Diệt, thanh chiến đao vẫn đang khẽ rung, sẵn sàng lao ra ngoài bất cứ khi nào. Chỉ cần nữ tử kia có biểu hiện bất thường, hắn liền không chần chừ mà toàn lực xuất thủ tức thì.
Vì ngồi khá gần nhau, mỗi khi có cơn gió ùa qua, hương thơm từ thân thể nàng ta lại sộc vào mũi hắn. Nhiều ngày qua tuy đã hít phải không ít lần, nhưng mỗi khi ngửi được hương thơm này hắn lại có cảm giác sảng khoái thoải mái. Trong lòng càng thầm e sợ không thôi, loại hồ ly tinh như thế này đúng là hại nước hại dân.
Đột nhiên Yên Nhiên vội mở mắt ra rồi nhìn về phía hắn, cảm nhận được ánh mắt ấy hắn nhàn nhạt lên tiếng: “Tại hạ chỉ đi theo nguyên hữu được ba ngày nữa thôi, hết thời gian đã định trước đó, dù có cho thêm thứ gì thì tại hạ cũng không phụng bồi nguyên hữu nữa đâu.”
Yên Nhiên cười khổ, sau đó phiền muộn nói: “Diệt huynh hiểu lầm rồi, thϊếp thân chỉ muốn báo cho huynh một tin xấu, đó là bên trong nạp giới của một tên tà sĩ, có vật phẩm bị đặt ấn kí truy tung. Loại ấn kí này phi thường mờ nhạt, khiến thϊếp thân phải kiểm tra qua lần thứ ba mới phát hiện ra!”
Nghe vậy A Diệt nhất thời biến sắc, liền mở mắt ra, tiếp lấy vật phẩm bị đặt ấn kí truy tung, rồi bắt đầu xem xét. Mấy tên tà sĩ tu vi yếu kém bị nữ tử này phát hiện rồi diệt sát trước đó, đều bị cô ta thu lấy nạp giới, để điều tra xem có tin tức gì về cứ điểm của bọn chúng hay không. A Diệt cũng từng dò xét thoáng qua một lần, hoàn toàn không phát hiện vật nào có ấn kí truy tung cả.
Cầm thanh đoản kiếm trong tay, hắn dò xét qua nhiều lần vẫn không phát hiện ra điều bất thường, chỉ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng mà thôi. Đợi cho nữ tử bên cạnh không để ý, hắn mượn dùng chút ma lực trong người, dồn lên đôi mắt, mới có thể nhìn rõ cái ấn kí truy tung, được đặt rất tỉ mỉ trên đồ vật này.
“Quả nhiên thủ đoạn thật cao cường, người đặt được cái ấn kí quỷ dị như thế này, chắc chắn không hề đơn giản. Những vật không cần thiết trong nạp giới của đám tà sĩ thì nguyên hữu hãy vứt hết đi, rồi chúng ta phải cấp tốc rời khỏi khu vực này.” A Diệt quăng mạnh thanh đoản kiếm trong tay đi, thúc dục Yên Nhiên một tiếng, rồi lập tức nhảy lên Thoi Độn Thiên.
Nữ tử này có chút bất ngờ vì A Diệt có thể nhận ra ấn kí trên thanh đoản kiếm, nhưng lúc này không phải lúc nói chuyện, cô chỉ giữ lại hai tấm bản đồ đen, rồi vứt toàn bộ số nạp giới xuống hồ. Hai người đứng trên phi hành bảo cụ của mình, chuẩn bị cấp tốc thoát ly khu vực này, thì bất chợt cảm ứng được có kẻ không mời mà tới.
Từ xa có một thân ảnh đạp trên bảo cụ bay tới rất nhanh, lúc này thần thức của kẻ kia đã phát hiện ra hai người, nên nhất thời A Diệt và Yên Nhiên cũng đành phải đứng im tại chỗ, không vội rời đi được.
Kẻ kia tới gần, bấy giờ họ Diệt mới có thể nhìn rõ, gã ta là một nam tử mặc hắc bào, đeo mặt nạ che kín mặt, không biết rõ tuổi tác ra sao, nhưng khí tức trên thân khiến cả hai người kinh sợ.
Khuôn mặt xinh đẹp kiều mị của Yên Nhiên trở nên khó coi, âm trầm không nói gì. A Diệt thì đè nén lại sự kinh ngạc của bản thân, rồi cười khổ lẩm bẩm: “Không ngờ nơi đây lại có một gã tà sĩ tu vi Hiển Hóa cảnh trung kì, phen này khó rồi đây!”
Chương 163: Khó địch
“Diệt huynh, giờ chúng ta có nên toàn lực bỏ chạy luôn không?” Yên Nhiên truyền âm hỏi hắn, khả năng truyền âm chỉ cần đạt tới tu vi Hiển Hóa cảnh thì ai cũng có thể làm được.
A Diệt sắc mặt âm trầm, truyền âm trả lời: “Hai ta đã bị tên kia khóa chặt, hơn nữa tốc độ của trung kì Hiển Hóa cảnh không phải vừa, giờ mà chạy ngay chắc chắn sẽ bị truy đuổi không ngừng. Chúng ta phải ứng chiến với hắn một lúc, cho hắn cảm thấy chúng ta không dễ nuốt, như vậy khi ta bỏ chạy thì hắn mới không muốn truy đuổi.”
Nghe vậy Yên Nhiên gật đầu cho là đúng, hai người tự giác thủ thế, sẵn sàng ứng chiến. A Diệt không phải chưa từng nghĩ tới chuyện tách nhau ra để chạy, nhưng hắn không chắc kẻ trước mặt sẽ đuổi theo Yên Nhiên mà buông tha hắn, cũng sợ rằng còn có tà sĩ Hiển Hóa cảnh khác, nên tốt nhất vẫn nên cùng nữ tử này ứng đối.
Gã nam tử hắc bào đeo mặt nạ, khi nhìn rõ hai người thì cũng chẳng nói gì, tốc độ bay tới thậm chí còn tăng cao hơn, sau đó hung hăng tung ra một đòn. Một cự trảo hắc khí to lớn phóng nhanh tới phía hai người, khiến nơi đây như lâm vào bóng tối.
Chín thanh phi đao bay lên tổ hợp thành một tấm thuẫn lớn che chắn phía trước hai người, cùng lúc đó có vô số rễ cây to lớn từ dưới đất trồi lên, bao bọc tấm thuẫn tăng thêm sức phòng ngự. Màn đêm ập tới, cự trảo đập mạnh lên tấm thuẫn khiến dây leo, rễ cây nát bấy. Kim sắc thuẫn bài rung lắc mạnh rồi phân giải, nhưng nhiêu đó thời gian cũng đủ để hai người kia thoát ra khỏi phạm vi công kích của cự trảo rồi.
“Vυ"t!” Thân ảnh hắc bào lao tới, hai tay vung lên, phóng ra bốn lưỡi cưa xoay tròn, trông cực kỳ sắc bén, cứ hai cái truy đuổi theo một người. A Diệt di chuyển dích dắc dưới khu rừng, phía sau hắn vô số cây cối cao to gãy đổ, bị hai lưỡi cưa cắt phẳng lì. Khi chúng vừa lao tới gần, hắn liền xoay người lại, tế ra Đỉnh Xa Bôi đang bốc lửa, nâng mức phòng ngự lên cao nhất.
Trên trời cao, chín đạo kim quang bay xung quanh thân ảnh mềm mại, khi hai lưỡi cưa công kích tới chúng đều ngăn chặn lại, tuy có chút khó khăn nhưng vẫn có thể phòng ngự trong thời gian ngắn. Luồng hắc khí bay lên, lộ ra hắc bào nam tử bên trong, nắm đấm bốc đầy khói đen dáng mạnh xuống nữ tử đó.
“Ầm!” Cú quyền công kích mạnh lên lớp kim loại cứng, gã hắc bào bị lực phản chấn đẩy lại ra sau vài trượng, trước mắt hắn là một trái trứng kim sắc to lớn. Lúc này bốn lưỡi cưa đã trở về lơ lửng bên cạnh y, trái trứng phân giải lộ ra nữ tử xinh đẹp bên trong chưa hề hấn gì. Phía dưới khu rừng, A Diệt chưa chút tổn thương cũng đang giương mắt nhìn lên đây.
“Các ngươi cũng không tệ, vừa rồi ta dùng ba thành lực lượng mà không thể khiến hai ngươi chật vật. Nhưng đừng quá đắc ý, nếu ta toàn lực ra tay, thì hai ngươi chết chắc.” Thanh âm khàn khàn của gã đeo mặt nạ vang lên, nghe qua cũng biết hắn không còn trẻ gì, ít nhất cũng tuổi trung niên rồi.
A Diệt không nói gì, tay cầm chiến đao đứng trên ngọn cây cao, thần niệm đang câu thông với thổ nhưỡng nơi đây, muốn mượn lực lượng của khu rừng rộng lớn này. Yên Nhiên đối diện với gã tà sĩ, khẽ mỉm cười đáp: “Các hạ tự tin quá đấy, có thể các hạ đủ sức để gϊếŧ được hai người bọn ta, nhưng bản thân chắc chắn cũng sẽ bị lột một lớp da, nên tốt nhất đừng quá tự đại.”
Gã tà sĩ cười lớn, rồi âm lãnh đáp trả: “Miệng lưỡi trơn tru đấy, nhưng thực lực thì không được như vậy. Nếu không muốn bị ta hành hạ dã man đến chết, thì tên nam tử phía dưới kia ngươi hãy mau tự vẫn đi, còn ả đàn bà ngươi tự trói lại tay chân rồi đi theo ta, như vậy mới có thể tránh khỏi tràng cảnh chết không toàn thây!”
“À thế à? Để thϊếp thân xem thử trung kì Hiển Hóa cảnh có bao nhiêu bản lĩnh, mà các hạ tự tin ngông cuồng như vậy!” Hai bàn tay thon dài trắng nõn bắt pháp quyết, chín thanh phi đao xung quanh phân giải ra thành 108 thanh rồi bắt đầu bay loạn. Phía dưới, rừng cây rộng lớn đã sống dậy, vô số cây cối tụ lại thành những ngọn giáo dài, hướng mũi nhọn tới thân ảnh hắc bào.
“À thế làm sao mà à? Để ta cho đôi tý nam tiện nữ các ngươi biết thế nào là kẻ mạnh thực sự!” Toàn thân bốc hắc khí, hư ảnh quỷ đầu hiện lên, khí tức ác tà quanh thân gã ta ngày càng đậm đặc hơn.
“Cuồng Độ Kim Sắc!”
“Quốc Lâm Diệt Khả Địch!”
Cơn bão phi đao lao ập tới hắc bào nam tử, chỉ thấy 108 đạo kim quang bay vòng với tốc độ rất nhanh, như một cơn cuồng phong khí thế mãnh liệt. Phía dưới, A Diệt cũng đã thi triển ra nguyên thuật mạnh nhất, khi luyện đến viên mãn tầng 1 Đình Bích quyết. Vô số thanh giáo sắc nhọn bắn lên, hàng ngàn dây leo lao lên theo sau, muốn quấn lấy kẻ địch.
“Quỷ Bạo Mã Toái!”
Hư ảnh cự thủ quỷ khổng lồ xuất hiện, há rộng cái miệng lớn bốc đầy hắc khí, xoay vòng một cái đồng thời phun ra vô số đầu lâu đen gây phát nổ. Âm thanh bạo nổ vang lên không dứt, những vụ nổ bốc đầy hắc khí liên tiếp diễn ra, những thanh tiểu phi đao kim sắc bị đánh bay rất nhiều, cây cối cháy rụi, những đòn công kích bị triệt tiêu.
Mỗi tay cầm một lưỡi cưa, thân ảnh chợt động, đã xuất hiện ngay trước mặt A Diệt, hai bên liền phát sinh giao đấu cận chiến. Nguyên lực hắc tà của đối phương quá dữ dội, mạnh hơn họ Diệt không ít, khiến hắn cho dù nhục thân cường đại, cũng không khỏi bị đẩy lui rồi hộc máu. Một cước chứa đầy quỷ lực dáng xuống, quanh người hắn mọc lên đầy cành cây xanh, nhưng vẫn bị đá bay đi xa.
Đôi mắt đẹp nhìn xuống phía dưới, vừa thấy thân ảnh A Diệt bay ngược ra sau, đâm gãy vài gốc cây lớn, thì Yên Nhiên đã cảm ứng được nguy hiểm cận kề. Cô xoay nhanh người về phía sau, vài đạo kim quang cấp tốc bay vào trong tay, tạo thành một thanh trường kiếm giơ lên trước ngực.
“Keeng!” Lưỡi cưa chứa lực đạo mạnh mẽ đập mạnh lên lưỡi kiếm, khiến nó bị đẩy mạnh lại đập lên bộ núi đôi mềm mại. Yên Nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay ngước ra sau, rơi dần xuống phía dưới khu rừng.
Thấy hai người chật vật bị đánh lui về cùng một hướng, hắc bào nam tử liên tục vung trảo xuống phía dưới, bắn ra vô số luồng hắc quang công kích. Ầm ầm một hồi, nguyên một khu vực rộng hơn chục trượng trở thành bãi đất trống hoang tàn, cây cối, đá tảng, nát bấy thành bụi phấn, khói đen bốc lên nghi ngút.
Tại trung tâm bãi đất hoang tàn, có một đống dây leo to lớn tụ lại một chỗ, lúc này đã cháy đen hoặc nát bấy, cơn gió thổi qua liền hóa thành tro bay theo làn gió. Lộ ra phía dưới là một trái trứng lúc này đã thành màu ám kim, tiếng lách cách vang lên, trái trứng tách ra thành chín thanh phi đao rồi rơi xuống đất.
Hai thân ảnh chật vật rìu nhau đứng dậy, khóe miệng ai nấy đều rỉ ra máu tươi. Tay ôm thân thể mềm mại như không xương bên cạnh, hương thơm sộc thẳng vào mũi, nhưng hiện giờ A Diệt không có thời gian thưởng thức, vì đại địch đang ở ngay trước mắt.
Bỏ viên đan dược vào miệng, sắc mặt A Diệt mới tốt hơn chút ít, nữ tử bên cạnh từ tái nhợt cũng trở nên hồng nhuận hơn, khí tức ổn định lại. Ánh mắt cả hai vẫn không hề hoảng, mà chỉ có đầy sát khí nhìn lên thân ảnh phía trên không trung.
Nếu Hiển Hóa cảnh được chia thành chín cấp nhỏ như Luyện Nguyên cảnh, thì hai kẻ mới tiến giai như A Diệt và Yên Nhiên tất nhiên tu vi sẽ là tầng 1, thực lực của họ tung ra toàn lực có thể đạt tới tầng 3. Nhưng trung kì là tầng 4 đến 6, mà gã hắc bào kia không phải loại trung kì yếu kém, nên ít nhất cũng có tu vi tầng 5, cách biệt lớn như vậy hai người thua cũng không oan.
“Hừ, nếu đã không muốn được chết nhẹ nhàng, thì tên nam nhân kia, ta sẽ chặt đứt tứ chi của ngươi rồi vứt phần còn lại cho ma thú sâu xé. Còn ả tiện nhân này, sau khi ta chơi chán sẽ cho đám thủ hạ thay nhau hành hạ, haha!”
Dứt lời, thân ảnh hắc bào liền lao vυ"t xuống, bốn lưỡi cưa bay theo ngay bên cạnh, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai người.
“Ngay lúc này!” A Diệt quát lên, đồng thời hai tay nhanh chóng bắt pháp quyết, nữ tử bên cạnh cũng tức thì thôi động một tấm nguyên phù, sau đó ném lên. Vài cây trận kỳ hiện ra, bạo phát quang mang, tạo thành một cái l*иg giam năng lượng lớn, vây nhốt gã đeo mặt nạ bên trong. Cùng lúc đó, tấm nguyên phù hóa thành một tòa hắc ngục, chộp xuống người gã ta.
Cả hai người tiếp tục vung tay, ném ra chục tấm phù bạo cấp cao tới phía tòa hắc ngục, rồi mới cấp tốc phi hành bỏ chạy. Những vụ nổ lớn liên tiếp bạo khởi, nhưng chỉ sau thời gian ba hơi thở, đã thấy một thân ảnh bốc đầy hắc khí truy đuổi theo sau hai người!
“Chúng ta phải tách ra thôi, dù sao cả hai ta đều có thủ đoạn chạy trốn, có lẽ sẽ thoát được nhiều hơn một người.” A Diệt liền lên tiếng.
Gật gật đầu, Yên Nhiên nhìn hắn nói: “Mong rằng như thế, hi vọng lần sau còn có thể nhìn thấy Diệt huynh.”
Đôi nam nữ trẻ tuổi liền tách ra, cấp tốc phi hành về hai hướng trái ngược, phía sau gã đeo mặt nạ thấy vậy, miệng cười lạnh rồi thi pháp, hiển hóa ra một ma vật đồng giai. Vèo hai tiếng, hai thân ảnh hắc khí bay về hai hướng, truy theo hai người kia không rời.
Tốc độ của hai kẻ này rất nhanh, gần như gấp ba lần A Diệt và Yên Nhiên, khiến họ buộc phải dùng đến thủ đoạn chạy trốn khẩn cấp của bản thân mình.
Chín thanh phi đao tổ hợp lại thành một tấm ván, Yên Nhiên đứng trên đó phi hành, lúc này nàng phun một giọt tinh huyết lên tấm ván rồi thi pháp. Lập tức luồng hào quang từ màu kim sắc chuyển thành huyết sắc, tốc độ phi hành đột nhiên tăng gấp mấy lần, khiến gã hắc bào phía sau chửi rủa không thôi.
Ba chiếc cốt dực dang rộng ra tại phía thân sau Thoi Độn Thiên, A Diệt nén đau mà lắp 50 nguyên thạch trung phẩm xuống bảo cụ phi hành này, sau đó toàn lực thúc dục. Thân ảnh hắn đột ngột bắn mạnh đi nhanh như thiểm điện, khiến đầu ma vật phía sau sắp bắt kịp lại bị bỏ xa.
Chương 164: Đào thoát
Những tiếng vỗ tay vang lên, một nhóm thiếu niên vui mừng chạy tới gần lão già lưng còng, bên cạnh chỗ lão ta đang đứng còn có một thi thể ma thú. Tên thiếu niên đi đầu nhìn cái xác vô hồn to lớn kia, rồi hướng ánh mắt sùng kính tới phía lão già mà hưng phấn nói:
“Chiến lực của sư phụ thật là mạnh, mới tiến lên tầng 6 Luyện Nguyên cảnh vài năm, mà đã có thể chính diện hạ sát một đầu ma thú nhị giai đỉnh cao rồi.”
Mấy tên thiếu niên khác chạy tới cũng tới tấp khen ngợi, đám tiểu gia hỏa này chỉ có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 1 và 2 mà thôi, tất cả đều là đệ tử của lão già lưng còng. Lão ta nghe những lời vuốt mông ngựa của đám đồ đệ mà cười đắc ý, vuốt bộ râu dài mà kiêu ngạo lên tiếng:
“Hừ, một đầu súc sinh mà thôi, cho ta thêm chục năm nữa, thì cái danh đệ nhất nguyên sĩ địa thành Khởi Hoang của tên La Thế, cũng phải chuyển tới tay ta.”
“Sư phụ nói rất đúng, với bản lĩnh của sư phụ, thì sau này đạt tới Luyện Nguyên cảnh cao giai không thành vấn đề gì, tên họ La kia sao có thể so sánh.”
Một tên khác liền phụ họa: “Không biết chừng mấy chục năm nữa, sư phụ còn có thể đột phá lên tầng thứ cao hơn, bước vào cảnh giới được ghi trong sách cổ ấy chứ.”
“Đúng đúng, cảnh giới trong truyền thuyết kia tên là Hiển Hóa thì phải, cả đời ta không biết có được trông thấy một lần hay không nữa. Nếu sư phụ có thể đạt tới một bước đó thì quá tốt rồi.”
Nghe đám tiểu tử này dần chuyển chủ đề, lão già chỉ biết cười khổ lắc lắc đầu, đối với lão thì đến cuối đời có thể đạt tới đỉnh phong của cảnh giới này đã là tốt lắm rồi, chứ chẳng bao giờ dám nghĩ tới cái cảnh giới cường đại kia. Sống tới tám chục năm lão mới trông thấy tồn tại đẳng cấp đó hai lần, giờ nghĩ lại vẫn mong còn có thể trông thấy một lần nữa.
Khi một già ba trẻ này, còn đang nổi lên mong muốn được gặp nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh ở trong đầu, thì bỗng nhiên bầu trời truyền tới những tiếng ù ù, cây cối tại khu rừng này đều khẽ rung. Cả bốn thầy trò không hiểu chuyện gì xảy ra, ai nấy đều nheo mắt nhìn lên bầu trời, thanh âm xé gió cực cao này, như thể có ai đó đang phi hành với tốc độ cực kỳ nhanh vậy.
“Vυ"t vυ"t!” Đột nhiên từ cuối chân trời có hai luồng hào quang nhanh như sao băng, cấp tốc bắn qua ngang bầu trời. Từ dưới mặt đất nhìn lên, trong đám người này nhất là lão già, có thể mơ hồ trông thấy, thấp thoáng hai thân ảnh đang đứng trên vật gì đó, bay với vận tốc cực cao.
Bốn cái đầu dần di chuyển theo hướng hai luồng hào quang bắn qua, tám con mắt dán chặt lên hai thân ảnh trên trời cao đó, cho đến khi biến mất ở cuối chân trời thì họ mới ngừng lại. Đám thầy trò này ngơ ngác nhìn nhau, trong đầu họ đều nảy lên ý nghĩ, tựa hồ hai thân ảnh vừa bay ngang qua đó, chính là cường giả Hiển Hóa cảnh mà họ luôn mong ước được trông thấy.
Hai luồng hào quang đang phi hành tốc độ cao, thân ảnh bay phía trước vang lên thanh âm tức giận: “Đã gần một ngày rồi mà tên khốn này vẫn còn truy sát, chẳng lẽ hắn không biết mệt hay sao?”
Người đang phi hành chạy trốn này chính là Diệt Chúng Sinh, hắn đã bị đầu ma vật phía sau truy sát từ hôm qua tới giờ rồi. Khí tức phát ra từ kẻ phía sau không thua kém gì tên hắc bào nam tử, không biết đây là khôi lỗi hay là thân ngoại hóa thân của gã.
Hôm qua khi mới tách ra bỏ chạy, khi thấy kẻ truy đuổi mình là đầu ma vật này, A Diệt đã thở phào nhẹ nhõm. Vì lúc đó hắn tưởng thứ truy đuổi mình là một loại thần thông của hắc bào nam tử, chỉ cần qua một khoảng thời gian ngắn sẽ tự động tiêu tan. Nào ngờ gần một ngày qua mà ma vật này vẫn khí thế như cũ, đuổi theo hắn không buông nơi.
“Biết vậy hôm qua ta đã không đề nghị tách ra chạy trốn, có hồ ly tinh kia hợp lực, ít nhất sẽ phát huy được nhiều thủ đoạn tự vệ hơn.” Hắn đã có chút hối hận, hôm qua khi nhận thấy hắc bào nam tử động tâm với Yên Nhiên, hắn nắm chắc khi hai người tách ra thì kẻ địch sẽ truy đuổi ả ta. Nào ngờ gã tà sĩ còn có thủ đoạn này, một đầu ma vật có thực lực trung kì Hiển Hóa cảnh.
Đang tận lực chạy trốn, nguyên thạch trung phẩm tiêu hao đi đã đạt tới ba con số, thì trong đầu hắn bất chợt vang lên giọng nói khá là ngạc nhiên của Ma Quân: “Ngươi chọc vào tổ ong bò vẽ nào, mà lại bị một đầu khôi lỗi quỷ tà truy sát thế này?”
Nghe vậy A Diệt khá bất ngờ, rồi lại hậm hực căm tức tên khốn Ma Quân này. Không hiểu sao tên này rất hay lâm vào trạng thái ngủ say, có gọi cũng chẳng thấy đáp lại. Mỗi khi y trao đổi trò chuyện với hắn chừng một canh giờ, thì thời gian sau đó đều ngủ say, nhanh thì vài ngày còn lâu thì mấy tháng. Nhất là những lúc có chiến đấu, Ma Quân như thể không tồn tại vậy, y chỉ xuất hiện khi hắn đang an toàn mà thôi.
Cố bình tĩnh lại, sau đó hắn hỏi: “Ngươi biết về thứ đang truy đuổi phía sau ta sao?”
“Tên xuẩn nhà ngươi, đúng là không có ta chỉ dạy thì ngươi chẳng làm được trò trống gì.” Ma Quân bất bình than phiền một tiếng, rồi nhanh chóng nói đối sách cho hắn. Sau khi nghe xong, A Diệt sắc mặt như muốn khóc, tiếc số nguyên thạch mình đã tiêu hao không thôi.
Hắn giận dữ mắng chửi: “Dễ như vậy mà sao ngươi không thức dậy mà nói cho ta sớm hơn, hại ta tiêu hao đi trăm khối nguyên thạch trung phẩm rồi đây này.”
Chỉ thấy thân ảnh hắn phóng nhanh xuống một khu rừng rộng lớn, sau đó thu liễm toàn bộ khí tức cùng nguyên lực lại, rồi toàn thân bạo phát ma lực, chính thức trở thành một gã tà sĩ.
Đầu ma vật hạ xuống cách mặt đất không xa, tốc độ bay chậm lại rồi không ngừng đảo thần thức, tìm kiếm tung tích mục tiêu. Gã đã phát hiện ra A Diệt, nhưng khí tức trên thân hắn lúc này là ma khí, chân chính một tên tà sĩ, nên đầu ma vật không quan tâm mà tiếp tục tìm kiếm.
Vung tay lấy ra một bảo cụ phi hành Huyền giai hạ phẩm, sau đó đứng lên rồi cấp tốc rời đi, hắn có thể cảm ứng được đầu ma vật kia đang điên cuồng tàn phá khu rừng, muốn tìm ra nơi mình trốn.
Tu luyện ma lực chưa đầy 5 năm, nên hiện tại tu vi bên ma lộ của hắn chỉ là Luyện Ma cảnh tầng 6 mà thôi, tốc độ phi hành chưa được nhanh lắm, mà hắn cũng không dám lộ diện tại ngoại giới lâu dài. Khi bay đi cách chỗ đầu ma vật chừng vài dặm, hắn liền đổi lại về trạng thái ban đầu, một tên nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh, chân đạp Thoi Độn Thiên cấp tốc phi hành.
Không lâu sau hắn đã ngồi xếp bằng trong một hang động u tối, điều tức khôi phục nguyên lực cùng điều trị thương thế. Mặc dù một ngày qua khi toàn lực phi hành tốc độ cao, hắn cắn không ít đan dược cùng hấp thu nguyên thạch bổ xung nguyên lực, nhưng hiện giờ nguyên lực trong người cũng không còn tới phân nửa.
“Biết rằng tu vi càng lên cao, cách biệt sức mạnh giữa mỗi tiểu cảnh giới sẽ càng lớn, nhưng vạn lần không ngờ lại sâu như cái rãnh trời thế này.” Hắn bất giác cười khổ, mặc dù từng đối mặt ma thú ngũ giai, hắn vẫn cho rằng nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh trung kì không mạnh hơn mình là bao, vậy mà hôm qua chẳng quá mười chiêu đã thảm bại.
Như thế chẳng phải mấy kẻ tu vi Hiển Hóa cảnh hậu kì, tùy tiện tung ra hai, ba chiêu cũng đủ để đánh bại hắn sao. Giờ nghĩ lại hắn cũng cảm thấy có lý, vì khi hắn còn ở cảnh giới Luyện Nguyên, tu vi tầng 8 chỉ cần toàn lực phóng ra khí tức, cũng đủ đánh bay mấy tên tầng 2,3 rồi.
“Trong tông có chừng ba kẻ họ Bạch, tu vi đạt tới Hiển Hóa cảnh hậu kì, trung kì thì còn nhiều hơn nữa, tên khốn Bạch Hóa Nguyên chính là một trong số đó. Sơ kì thì khỏi phải nói, số lượng không dưới chục tên, đặc biệt là Bạch Trình. Với Linh nguyên mạch thần thông, nghe nói hắn có thể giao thủ với trung kì Hiển Hóa cảnh rồi.”
A Diệt thầm nhủ bản thân cần cẩn thận hơn, không dám buông lỏng cảnh giác đám người Bạch gia. Đạt tới Hiển Hóa cảnh, chỉ giúp hắn có nhiều hơn sức lực tự vệ trước thế gia khổng lồ kia mà thôi, chứ vẫn chưa đủ sức để đối đầu với chúng, càng chưa đủ thực lực để có thể gϊếŧ chết Bạch Trình và Bạch Hóa Nguyên.
Sau đợt bị bón hành ngày hôm qua hắn mới hiểu ra, bản thân mình vẫn chẳng là gì trong cái cảnh giới Hiển Hóa này, còn rất nhiều kẻ mạnh hơn hắn. Hắn quyết định khi trở về tông môn sẽ dốc lòng tu luyện hơn nữa, tập trung luyện hai bộ công pháp càng lên tầng cao càng tốt, hơn nữa còn phải chăm sóc hồ lô thụ thật tỉ mỉ.
Nữ nhân Yên Nhiên hồ ly tinh kia, tuy trông tính cách có vẻ trơ chén nhưng thực ra cách làm người rất không tệ. Hôm qua trước lúc tách ra, cô ta đã đưa hắn gốc Bạch Thục Khung, mặc dù hắn chưa đi tuần cùng cô ta hết thời gian đã định, cũng như chưa giúp ích được gì cho cô ta lắm.
A Diệt đã cắt lấy rễ Bạch Thục Khung để cho hồ lô thụ tiến hành sinh trưởng, từ nay loại linh dược này hắn sẽ có được nguồn cung cấp vô hạn.
Sau một ngày nghỉ ngơi hồi sức, hắn liền lần theo ấn kí trước đó đã gieo trên người thiếu nữ Vân Chi, cấp tốc phi hành tới vị trí của nàng ta.
Chương 165: Moi tin
Non xanh nước biếc, rừng núi hoang vu, tại một nơi hẻo lánh trên lưng chừng sơn mạch vô danh, có thân ảnh một thiếu nữ đang quỳ bất động trước hai tấm bia mộ. Trên một cành cây cách đó không xa, có một nam tử thanh niên đang âm thầm nhìn bóng lưng thiếu nữ đó.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh trước mắt, khiến hắn bất giác nhớ về mười mấy năm trước, khi bản thân mình mới trở thành nguyên sĩ, trước lúc đi xa cũng quỳ trước mộ phần đấng sinh thành nguyên một ngày. Giờ thấy thiếu nữ xinh xắn kia cũng đang thực hiện hành động tương tự, khiến hắn có chút nặng lòng.
Nghĩ tới bản thân không thể trở về thăm lại trốn cũ, khiến hắn nổi lên sự bất cam, nhưng để an toàn nên đành phải chịu. Hắn không muốn vì nỗi nhớ quê hương, niềm mong mỏi được thăm lại trốn cũ của mình, mà đẩy bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Trước đó hắn tính tới đón thiếu nữ này, rồi sẽ trở về cố hương, nào ngờ trên đường tới đây đã chạm trán không ít tà sĩ cấp thấp. Trước khi một tên kịp dùng độc tự vẫn, hắn đã tra hỏi ra được chút chuyện chẳng lành. Thủ lĩnh của bọn chúng đã điều động toàn bộ thủ hạ, truy tìm tung tích của hắn cùng Yên Nhiên trên khắp mảnh đất Khởi Hoang này.
Lộ trình từ đây về tới An Thanh trấn không phải ngắn, mà đám tà sĩ Luyện Nguyên cảnh ở khắp mọi nơi, dù có thể dễ dàng gϊếŧ chết nhưng như vậy cũng làm lộ vị trí của bản thân. Nếu chẳng may trên đường về nhà hắn chạm trán phải tà sĩ Hiển Hóa cảnh, vậy thì càng phiền phức nữa, nên hắn quyết định phản hồi tông môn, rời khỏi địa thành Khởi Hoang này.
Đợi thêm một hồi lâu, khi vầng thái dương đã dần lặn mất, chỉ còn vài tia nắng chiều tà cố bám víu trên những tán lá cây, thì thiếu nữ với tấm lưng mảnh khảnh kia mới chậm rãi đứng dây. Nàng vừa dậy thì A Diệt mới lộ diện, từ từ tiến bước về phía cô ta, lúc này thần thức của họ Vân cũng đã cảm ứng ra sự hiện diện của hắn.
“Kính... kính chào tiền bối, xin lỗi vì làm ngài phải đợi lâu.” Vội xoay người lại, Vân Chi cung kính cúi người thi lễ, thành thật lên tiếng. Nàng không có xuẩn, bản thân mình vừa đứng dậy thì vị tiền bối này cũng vừa tới, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, chắc chắn là người ta đã đến từ lâu rồi.
“Không có gì đâu, ban nãy thấy tâm trạng nha đầu ngươi có vẻ trầm lặng, cần yên tĩnh nên ta cũng không muốn quấy rầy. Nhìn bộ dáng ngươi, có vẻ quỳ tại đây không ít thời gian rồi nhỉ?” Vừa nói, mắt hắn vừa nhìn tới hai cái đầu gối đỏ hồng của thiếu nữ, khiến nàng ta phát giác ra điều này liền đỏ ửng hai má.
Tay vội duỗi tà váy xuống che đi phần trên của đôi chân thon dài trắng mịn, Vân Chi cung kính lên tiếng: “Thưa tiền bối, vãn bối đã quyết định rồi, vãn bối đồng ý đi theo tiền bối trở về thế lực mà ngài đang ở, dốc lòng tu luyện để không phụ sự kỳ vọng của ngài, từ nay mong tiền bối chiếu cố nhiều hơn.”
A Diệt nghe vậy liền mỉm cười gật đầu: “Quyết định như thế là đúng, vậy từ nay Vân sư điệt cứ gọi ta sư thúc là được.”
Sắc mặt thiếu nữ có chút bất ngờ, rồi có vẻ thấp thỏm hỏi: “Vâng thưa sư thúc... nhưng người không muốn thu vãn bối làm đệ tử sao ạ?”
Vân Chi khá là ngỡ ngàng, trước đó nàng cứ nghĩ vị tiền bối này khuyên giải mình nhiều như vậy, là muốn thu mình làm đồ đệ. Vì thông thường khi thấy một người có tư chất tốt, những vị tiền bối thường muốn nhận sư đồ.
Phất phất tay, họ Diệt trả lời: “Ta lo tu luyện cho bản thân còn chưa xong, sao có thể nhận đồ đệ chứ. Sư điệt yên tâm, ta có một người sư huynh rất thích hợp để làm sư phụ của nha đầu ngươi, người đó rất hiền hòa và quan tâm vãn bối, hơn nữa cũng sở trường hỏa hệ như ngươi, chắc chắn sẽ rất thích hợp.”
“Vậy... vậy đa tạ tiền... à không, đa tạ sư thúc.”
..............
Trước mặt mộ phần của một đôi phu thê, A Diệt đã mang đứa con gái của bọn họ đi, rời xa khỏi vùng đất này.
Thoi Độn Thiên phi hành với tốc độ cực cao trên bầu trời sầm tối, phía trên có hai thân ảnh đang đứng. A Diệt ung dung chắp hai tay ra phía sau, vừa bay vừa quan sát khắp nơi phía dưới. Phía sau hắn vài thước là thiếu nữ Vân Chi, đứng gần nam tử xa lạ lâu như vậy khiến nàng có chút ngượng ngùng, nhưng lúc này đã đè ép xuống mà vui thích với tốc độ phi hành cực cao này.
Tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 3 hơn nữa còn không có bảo cụ phi hành, trước đây mỗi khi nàng dẫm lên phi đao mà thử ngự khí phi hành, thì tốc độ bay chỉ như phàm nhân đi bộ mà thôi, hơn nữa còn rất mất sức. Giờ là lần đầu tiên nàng được phi hành trên trời cao với tốc độ kinh khủng như vậy, quả thực đang rất thích thú, nếu không phải có A Diệt ở đây thì nàng đã nhảy cẫng lên rồi.
Bao quanh hai người là một lớp quang tráo mỏng do A Diệt tạo ra, chứ với bộ y phục làm từ chất liệu vải tầm thường trên người nữ tử này, nếu không có lớp quang tráo tránh gió, có khi bay được một tuần trà đã bị ma sát gió xé rách tả tơi rồi.
Khi hai người bay tới vùng biên giới giữa Khởi Hoang với một địa thành khác, thì thần niệm thăm dò của A Diệt lại phát hiện một tên tà sĩ cấp thấp. Hắn liền nhanh chóng bay xuống khu rừng phía dưới, nhắm thẳng vị trí tên nam tử mặc hắc y kia.
Gã ta đang di chuyển chậm rãi dưới cánh rừng, đột nhiên từ dưới mặt đất trồi lên vài nhánh dây leo, quấn chặt lấy thân thể gã, dù gã có chỉ huy phi đao công kích cũng không thể cắt đứt nổi một sợi dây leo này. Như cảm ứng được gì đó, ánh mắt hoảng hốt của gã nhín lên trên, liền thấy hai thân ảnh đang đứng trên bảo cụ phi hành, từ từ hạ xuống.
Búng tay bắn ra một viên đan dược đen thui bay vào miệng gã ta, khiến miệng gã tràn ra máu đen nhưng chưa mất đi toàn bộ sinh cơ. Đây chính là đan dược Ma Quân hồi sáng đã đưa hắn không ít, có tác dụng trì hoãn độc tính, nhờ vậy A Diệt mới có thể kịp thời moi được thông tin từ đám tà sĩ này.
Nhìn tên này chưa đến trung niên, mà đã có tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, chưa vô vọng đột phá, xem ra thân phận sẽ cao hơn mấy tên trước đó A Diệt bắt được, mà thông tin cung cấp cũng sẽ hữu ích hơn. Hắn bảo Vân Chi tạm thời đi chỗ khác, còn bản thân thì giở mọi thủ đoạn tra tấn, hành hạ tên tà sĩ này, bắt hắn nôn ra tin tức mình cần.
Không ngoài sự kỳ vọng, tên này ở trong tổ chức tà tu lẩn trốn tại vùng địa thành này, thân phận chỉ thấp hơn ba kẻ có tu vi Hiển Hóa cảnh mà thôi. Tin tức hắn nói ra giúp cho A Diệt hiểu biết hơn không ít, và cũng rùng mình trước thực lực tổng thể của cái thế lực tà sĩ này, hắn chọn nhanh chóng rời khỏi nơi đây là quyết định cực kỳ sáng suốt.
Ba kẻ đầu lĩnh của đám người ngoài mang tu vi Hiển Hóa cảnh ra, mỗi người còn sở hữu một đầu khôi lỗi thực lực tương đương. Mà đám thủ hạ dưới trướng, số lượng phải lên tới năm trăm người, đều có tu vi từ Luyện Nguyên cảnh tầng 5 trở lên. Hơn nữa bọn chúng còn đem đến đây gần hai trăm đầu ma thú tam giai, thả rông khắp nơi nhằm diệt bớt tán tu địa thành này.
Mục đích thực sự của bọn chúng khi lẩn trốn tại nơi đây, chính là tìm kiếm địa mạch nguyên thạch lớn, rồi biến nó thành một khu quặng nguyên thạch để khai thác. Tà sĩ đã xâm nhập vào những vùng trong của quốc gia này, rồi nổ ra nhiều trận chiến lớn với nguyên sĩ trong nước.
Những trận chiến lớn thường tiêu hao rất nhiều nguyên thạch, nếu bí mật vận chuyển nguyên thạch từ Tà Quốc tới cung ứng, sẽ rất khó khăn và cũng không được số lượng lớn. Vì vậy đám cao tầng tà sĩ mới quyết định, phân tán lực lượng ra khắp những vùng địa thành hẻo lánh, tìm kiếm địa mạch, khai thác thành quặng nguyên thạch, để cung cấp cho tà sĩ trên tiền tuyến.
“Khi binh đoàn vãn bối tới vùng địa thành này, sau ba năm đã tiêu diệt toàn bộ phân nhánh của những thế gia lớn, có cùng mục đích với đám vãn bối. Vì vậy thi thoảng sẽ có một vài nhóm người thuộc nhánh chính của các thế gia đó, tới nơi đây thăm dò tình hình, nhưng rồi đều bị đám vãn bối vây gϊếŧ.
..Chỉ có lần này là ngoài ý muốn, vì hai người tới thăm dò lại có tu vi Hiển Hóa cảnh chính là tiền bối và một nữ tử nữa.” Tên này vừa nói xong câu cuối, liền không chịu được mà ngủ thϊếp đi, thực chất y đã chết vì độc tính âm thầm phát tác.
A Diệt thu lại cái đuôi bọ cặp trong tay, mấy cái thủ đoạn tra tấn này cũng đều do Ma Quân dạy, nếu không sao có thể khiến đám tà sĩ cứng đều này chịu mở miệng chứ. Hắn nhíu mày trầm tư, không ngờ sự thật lại lớn tới vậy, việc này là nguy cơ cấp quốc gia rồi, một tên nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh nhỏ bé như hắn tốt nhất không nên nhúng tay vào.
Chuyện những phân nhánh nhỏ của các thế gia lớn bị tiêu diệt hắn cũng không lạ, vì trước đó khi đi tuần với Yên Nhiên, cả hai đã phát hiện vài ba khu kiến trúc tại những nơi bí ẩn, đã bị tàn phá sạch.
Những gia tộc lớn sẽ cử các phân nhánh kém cỏi trong tộc, tách ra đi đến những vùng hoang vu hẻo lánh, định cư lập nghiệp tại đó Nhưng mục đích chính là tìm kiếm địa mạch, để có thể tạo thành nơi khai thách nguyên thạch.
“Nói như vậy thì Yên Nhiên đích thị là người của một thế gia nổi danh nào đó, vì phân nhánh trong tộc định cư tại vùng này bị tiêu diệt, nên ả ta mới được phái tới nơi đây thăm dò tình hình.” Gật gật đầu, hắn không nghĩ nhiều thêm nữa, hắn sẽ làm đúng với chức trách của một đệ tử thế lực lớn, chính là báo cáo toàn bộ tin tình báo mình thu thập được về cho tông phái.
Thả tấm truyền tin phù bay đi, sau đó hắn gọi thiếu nữ Vân Chi trở lại, cùng nha đầu này tiếp tục phi hành trở về tông môn, rời xa nơi nguy hiểm này.