Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36: Xung đột khởi

Hội đấu giá chính thức kết thúc, hàng ngàn người đông nghịt từ trong hội trường đi ra vô cùng náo nhiệt. A Diệt lúc này cũng vừa từ trong phòng thủ quỹ đi ra, trong giới chỉ của hắn đã có quyển trục cất chứa bộ công pháp mộc thuộc tính.

Hắn vẫn đang nghĩ tới sự tình về thất thải hồ quang. Ban nãy, viên thất thải thạch đó đã được bán đi với giá 15 viên nguyên thạch trung phẩm, cái giá phi thường cao. A Diệt không có ý định bán thông tin địa điểm của thất thải hồ quang mà mình biết cho bất kì ai, hắn không tin tưởng ai hết và còn có ý định độc chiếm nơi đó.

“Còn ba mươi mấy viên nguyên thạch, đi kiếm chút cơ may tại mấy quầy hàng quanh đây thôi.”

Hắn đi dạo một vòng trong phường thị, thu mua mấy tấm phù lục cần thiết cho bản thân sau này lăn lộn, cũng tiện thể kiếm mua vài thứ đồ linh tinh mà trông thần bí. Khi dừng lại mua phù tạo hoả tại một gian hàng nhỏ, hắn trông thấy một phiến đá nhỏ không hiểu sao luôn hấp dẫn ánh mắt mình.

Tuy không hiểu tại sao nhưng A Diệt vẫn quyết định mua nó về để nghiên cứu thử, hắn vờ như không chú trọng đến hòn đá đó mà bốc loạn một hồi trên bàn trưng bày, rồi lên tiếng hỏi trưởng quầy: “Tất cả hết bao nhiêu vậy ông chủ?”

Lão trưởng quầy là một phàm nhân, lúc này cung kính đáp: “Thưa thượng nhân, của ngài tất cả hết 3 viên nguyên thạch.”

A Diệt không chần chừ mà lật tay, bỏ 3 khối nguyên thạch vào lòng bàn tay của lão trưởng quầy, rồi xoay người chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này thì có một tiếng nói ôn nhu vang lên!

“Vị tiên sinh này, không biết các hạ có thể bán lại phiến đá nhỏ đó cho thϊếp thân được không?”

A Diệt liền đứng sững lại, phía trước hắn có 4 thân ảnh đang chắn đường, người đứng trước nhất là một nữ tử có dung mạo xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều. Cô ta trông trạc tuổi họ Diệt, y phục trên người được thêu những họa tiết rất tinh tế, nhìn qua có thể thấy đây là một tiểu thư nhà quyền quý.

Đứng ngay cạnh nữ tử đó là một tên nam nhân trông cũng khá trẻ, đoán chừng không quá 25 tuổi. Gương mặt hắn khá anh tuấn, đôi mắt hẹp dài lộ ra sự mỉa mai coi thường kẻ khác, trang phục hắn mặc cũng rất sang trọng, chắc hẳn là công tử thế gia nào đó. Phía sau cùng là hai tên nam nhân trông không quá nổi bật, nhìn qua cũng biết đó là tùy tùng của hai người phía trước.

Tuy dung mạo của nữ nhân trước mắt rất xinh đẹp, nhưng thứ khiến họ Diệt chú ý nhất chính là tu vi của bốn người này. Hai tên tùy tùng trông hèn hèn phía xa kia có thực lực Luyện Nguyên cảnh tầng 2, còn đôi công tử và tiểu thư đứng ngay gần trước mặt này đã là tầng 3!

Khi A Diệt còn chưa kịp đáp lời, thì tên công tử đó đã tiến lên đứng sánh vai với nữ tử kia rồi nói: “Thì ra Hàn muội chú ý đến thứ đó sao? Vậy để ta mua nó về cho muội.”

Hắn liền đưa mắt nhìn tới phía A Diệt rồi lạnh nhạt nói: “Các hạ hãy bán lại phiến đá đó cho ta nhé, ta sẽ trả cho các hạ 20 viên nguyên thạch!”

Nghe thì như là tên đó muốn thương lượng mua bán, nhưng giọng điệu thì rõ ràng là đang ra lệnh. A Diệt lật tay cất hết những vật vừa mua vào trong giới chỉ, rồi nhàn nhạt trả lời bằng hai từ: “Không bán!”

Nói rồi hắn xoay người chuẩn bị bước qua chỗ mấy người này, thì tên kia đột nhiên đi ra hai bước chặn đường lại, rồi hung hăng lớn tiếng:

“Ngươi có biết là mình đang nói chuyện với ai không?”

Nữ tử họ Hàn kia vội bước tới cạnh tên công tử đó, rồi mở lời khuyên can: “Lục huynh hay là thôi đi, nếu vị tiên sinh này đã không muốn bán thì chúng ta cũng không nên gây khó dễ.”

Thấy sắc mặt thành khẩn của nữ tử đứng cạnh mình, tên họ Lục mới hạ hỏa rồi âm lãnh nhìn A Diệt quát: “Biến đi tên hèn mọn!”

A Diệt chẳng quan tâm tên đó nói gì, hắn gật nhẹ đầu với nữ tử kia một cái rồi thản nhiên bước qua cạnh mấy người. Khi đi qua chỗ hai tên tùy tùng thì họ Diệt còn bị bọn chúng trừng mắt uy hϊếp, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm mảy may.

A Diệt cười lạnh nghĩ thầm: “Trong phường thị này nghiêm cấm động thủ, đã như vậy thì ta sợ quái gì các ngươi chứ.”

Nhìn bộ dáng ung dung mà bỏ đi của A Diệt, khiến cho tên họ Lục càng căm tức hơn, nắm đấm siết chặt. Nữ tử họ Hàn lên tiếng nói: “Người ta đã không muốn bán lại thì muội cũng chẳng cưỡng cầu đâu, nên Lục huynh đừng vì thế mà tức giận. Chúng ta tới quầy hàng đó xem đi, biết đâu còn có nhiều món đồ thú vị hơn.”

Thấy nữ tử bên cạnh đi tới quầy hàng mà hồi nãy A Diệt đã mua được phiến đá nhỏ kia, khiến tên này vẫn không khỏi bốc hỏa. Hắn âm thầm sai một tên thủ hạ bám theo sau họ Diệt, điều tra xem lai lịch và nơi ở hiện tại của y, sau đó hắn mới đổi lại sắc mặt mỉm cười rồi tiến bước đi theo nữ tử họ Hàn xinh đẹp.

Cảnh tượng xung đột giữa A Diệt với tên họ Lục đã bị rất nhiều người tại nơi đây trông thấy, vì vậy có không ít lời bàn tán vang lên. Họ Diệt tuy không để tâm lắm, nhưng hắn vẫn tỏa ra thần niệm nghe ngóng một chút cho hiểu chuyện.

Rốt cuộc thì hắn cũng biết được thân phận của hai người kia. Tên công tử mặt âm lãnh đó là con cháu dòng chính của Lục gia, một gia tộc tu hành trung lưu tại Kim Phất trấn này. Tuy là thế gia trung lưu nhưng so với một tán tu như A Diệt, thì Lục gia đó chính là một gã khổng lồ không nên trêu vào.

Còn nữ tử kia là tiểu thư của Hàn gia, thế gia đó cũng là một gia tộc trung lưu tại địa thành Đàm Mang, nhưng phạm vi thế lực thuộc huyện khác cách nơi đây tương đối xa. Chắc hẳn cô ta tới đây là để dự hội đấu giá, sau đó bị rơi vào tầm ngắm của tên họ Lục kia, vì vậy hắn mới bám theo lấy lòng không dứt như vậy.

Nữ tử họ Hàn kia không vì thân phận cao mà kiêu ngạo, ngược lại còn rất lễ độ khiến họ Diệt cũng cảm thấy có hảo cảm với cô ta. Còn tên mặt thớt họ Lục kia thì A Diệt phi thường chán ghét loại người này, mà lúc này hắn cũng chẳng có tâm tư để tâm lắm, hắn chỉ mong sớm ngày có thể luyện thành bộ công pháp mới về tay.

“Hừ, có một con chuột nhắt cứ bám theo phía sau, làm như ta không phát hiện ra vậy.”

“Ta cũng không tin các ngươi làm được gì ta khi còn ở trong phường thị này, Lục gia cũng không lớn mạnh đến mức có thể phá vỡ quy củ nơi đây.”

Thân ảnh người thanh niên khá cường tráng, cứ thế thản nhiên bước vào trong một tòa khách điếm lớn. Tên tay sai của gã họ Lục bám theo tới đây liền dừng lại, hắn nghe ngóng một hồi rồi mới rời đi.

Vào trong khu tiếp khách, A Diệt rất đau lòng khi giao ra 10 nguyên thạch để gia hạn thời gian cư trú tại lầu trọ thêm một tháng. Không còn cách nào, hắn hiện tại rất cần một nơi có nguyên khí xung túc, để có thể phụ cấp cho việc đột phá lên tầng 2 Luyện Nguyên cảnh.

Thần niệm đảo qua một lượt trong giới chỉ, họ Diệt thầm cười khổ vì hiện tại hắn chỉ còn duy nhất một viên nguyên thạch, hắn đã chính thức nghèo nhăn răng. Vừa thêm hạn xong hắn liền xoay người nhanh chóng trở về phòng của mình, hắn đang rất khẩn trương muốn xem thử bộ công pháp ngốn cả gia tài của mình có thực sự đáng giá.

“Gia hạn thêm một tháng nữa rồi, hiện tại ta có gần 40 ngày ở tại nơi nguyên khí nồng đậm này, nhiêu đó thời gian chắc đủ để ta tấn thăng lên tầng 2 và cũng luyện được sơ bộ công pháp mới.”

Vừa về đến phòng trọ của mình, A Diệt liền trút bỏ lớp ngoại y ra rồi nhảy lên giường ngồi xếp bằng. Trước mặt hắn lóe lên, một quyển trục xuất hiện rồi mở ra, sau nửa ngày đọc qua kĩ càng rồi suy ngẫm, hắn ta rất vui vẻ về uy năng của bộ công pháp mới này.

Công pháp nhị phẩm U Mộc Đằng quyết, một khi tu luyện thì nguyên lực sẽ mang thuộc tính mộc của cây mộc đằng, dẻo dai và bền bỉ. Nguyên lực thuộc tính mộc có khả năng nhanh chóng chữa lành thương thế, đây là nội tại mà mọi công pháp mộc hệ đều có. Nhược điểm là lực công kích lẫn phòng thủ của nguyên tố mộc, thuộc hàng kém nhất trong các hệ.

U Mộc Đằng quyết này có 3 tầng chính. Tu luyện tầng 1 thì bản thân sẽ mẫn cảm hơn khi ở trong rừng, chính xác hơn là nơi có nhiều thực vật. Nguyên thuật khi luyện đến đại thành tầng 1, là có thể thao túng những rể cây ở dưới lòng đất, nhô lên quấn chặt đối thủ, một chiêu thức khống chế lợi hại.

Nội tại khi luyện đến tầng 2 là nguyên lực trở nên dẻo dai hơn như những sợi dây leo, công kích thông thường khó có thể đánh tan được. Nguyên thuật tại tầng này là khi dùng nguyên lực để công kích, sẽ tạo ra thêm một vài ảo ảnh hoa lá cành gây cản trở tầm nhìn của kẻ địch.

Khi đọc tới đây A Diệt vui mừng không thôi, hắn không ngờ chỉ là một bộ công pháp nhị phẩm mà lại chứa nhiều thần thông, cùng phụ trợ bên trong đến như vậy. Sau đó khi hắn đọc đến uy năng của tầng 3 thì càng sung sướиɠ hơn nữa, phải nói rằng tác dụng khi luyện được đến tầng thứ ba của bộ công pháp này rất hợp ý hắn.

Tầng 3 khi luyện tới, nguyên lực có khả năng hồi phục nhanh hơn, vì chúng có thể chủ động hấp thu thêm nguyên khí trong mọi loại thực vật xung quanh, có thêm khả năng ẩn thân vào cây cối. Nguyên thuật nhận được khi đạt đến đại thành, là có thể hút sự sống của thực vật, giúp bản thân phục hồi thương thế và nguyên lực cực kì nhanh!

Tối hôm đó Diệt Chúng Sinh đã phục dụng Tấn Thăng đan, rồi hắn bắt đầu vừa thổ nạp nguyên khí để nâng cao tu vi, vừa tu luyện bộ công pháp U Mộc Đằng quyết.
Chương 37: Bỏ chạy

Bước ra khỏi tòa khách điếm vào lúc sáng sớm tinh mơ, họ Diệt cảm thấy tràn đầy sức sống và thập phần vui vẻ. Hơn một tháng bế quan này, hắn đều đã hoàn thành những mục tiêu mà bản thân đặt ra trước đó.

Công pháp đã luyện được sơ thành tầng 1, giờ đây nguyên lực của hắn đã chính thức có sức mạnh nguyên tố bên trong. Thực lực cũng đã đạt tới Luyện Nguyên cảnh tầng 2 nhờ vào Tấn Thăng đan. Nếu không có viên đan dược này, thì để có thể đột phá lên đến tầng 2, chắc chắn hắn còn phải mất không dưới hai năm nữa.

Nay đã là ngày cuối mà hắn được ở tại phòng trọ, A Diệt đã trả lại chìa khóa cho trưởng quỹ của khách điếm, rồi cất bước đi ra phường thị. Hắn hỏi thăm xem gần Kim Phất trấn này, nơi nào có nhiều ma thú sinh sống, hắn muốn tới đó kiểm tra thực lực của bản thân khi vừa đột phá, tiện thể cũng kiếm thêm chút thu nhập.

A Diệt hiện tại có thể thu liễm lại khí tức của bản thân tới mức thấp nhất, đây là một loại năng lực cơ bản khi nguyên lực đã có công pháp gia trì. Giờ đây chỉ những kẻ có tu vi ngang hắn trở lên cố ý dò xét, hoặc người có thần thông chuyên về thăm dò, thì mới có thể biết được thực lực thật sự của A Diệt.

Ra khỏi khu phường thị của nguyên sĩ, A Diệt cười khổ không thôi, trên đời này đúng là không có tiền thì đi một bước cũng khó khăn. Ban nãy hắn hỏi thăm một hồi mà chẳng thu được tin tức hữu ích gì về nơi có nhiều ma thú, chỉ khi xuất ra viên nguyên thạch duy nhất trên người thì mới có được tin tức cần thiết.

Cầm tấm bản đồ nhỏ trên tay, họ Diệt bắt đầu bước đi hướng tới cổng thành phía tây của Kim Phất trấn này. Theo như chỉ dẫn trong bản đồ, phía tây cách Kim Phất trấn chừng hơn 10 dặm có vô số dãy núi khổng lồ, nơi đó chính là địa bàn của ma thú.

“Tên đó vẫn còn đang bám theo, không ngờ gã thiếu gia nhà họ Lục kia lại nhỏ nhem đến vậy. Chỉ vì một chút xích mích nhỏ mà muốn diệt sát ta luôn sao?”

A Diệt từ lâu đã phát hiện ra có kẻ luôn bám theo mình, tên đó không ai khác chính là tùy tùng của gã họ Lục, hơn một tháng trước có chút xung đột với hắn tại phường thị. Bấy giờ họ Diệt mới biết thế gian hung hiểm bậc nào, chỉ vì một phiến đá nhỏ không muốn bán đi, mà giờ đây hắn đã dẫn tới họa sát thân.

Phiến đá nhỏ mà họ Diệt cảm thấy bất phàm, hắn đã từng cẩn thận nghiên cứu qua nhưng chẳng thu hoạch được gì cả, vì vậy hắn chỉ còn cách vứt nó tại một góc trong giới chỉ.

Lúc trước khi hắn còn ở trong phạm vi phường thị nguyên sĩ thì tên họ Lục đó không làm gì được. Giờ đây hắn đã đi ra khỏi nơi đó rồi hơn nữa sắp tới hắn còn rời khỏi Kim Phất trấn đi vào rừng sâu, mà như vậy tên họ Lục đó sẽ không còn có chút kiêng kị nào mà ra tay hạ sát hắn!

“Vừa hay ta cũng đang thiếu nguyên thạch, để xem ta với ngươi ai mới là kẻ đi săn!”

Nghĩ vậy hắn liền nhanh chóng di chuyển rời khỏi Kim Phất trấn, hướng thẳng tới nơi có ma thú sinh sống. Họ Diệt không hề sợ hãi khi biết trước rằng tên họ Lục đó chả mấy chốc sẽ tìm tới hắn, hắn tự tin rằng bản thân mình có thể gϊếŧ ngược lại được mấy kẻ kia.

“Tên khốn đó đã rời khỏi Kim Phất trấn rồi sao? Hừ, trốn rúc hơn một tháng cuối cùng ngươi cũng không chịu được mà ló mặt ra.” Kẻ đang nói chính là gã họ Lục với đôi mắt hẹp dài âm lãnh, lúc này hắn đang ngồi ôm thị nữ trong một tòa tửu lâu.

Phía trước hắn là một tên thủ hạ đang cung kính đứng đó đợi lệnh, họ Lục liền ra lệnh: “Mau chuẩn bị thú cưỡi cho ta, ta muốn chính tay hành hạ khiến tên hèn mọn đó sống không bằng chết!”

“Rõ.” Tên thủ hạ liền lập tức thối lui đi chuẩn bị vật cưỡi cho thiếu gia nhà mình.

Lúc này A Diệt đang ngồi nghỉ ngơi bên một con suối. Hắn đã đi gần tới chân dãy núi khổng lồ, nơi này phi thường vắng vẻ, rất thích hợp cho việc gϊếŧ người giấu xác.

Nguyên lực lục sắc ẩn ẩn hiện lên trong lòng bàn tay, cảm ứng rõ ràng minh mẫn hơn rất nhiều, đơn giản vì nơi đây là một khu rừng, xung quanh có vô số thực vật sinh trưởng. A Diệt rất vui mừng với nội tại này của bộ công pháp chủ tu, ở nơi này thần niệm của hắn phải mạnh gấp ba lần những kẻ đồng giai khác.

Tiếp đó A Diệt di chuyển tới gần chân núi hơn, thân ảnh hắn như một cơn gió lướt đi rất nhanh dưới khu rừng, đây chính là một loại bộ pháp mới, hắn lĩnh ngộ được hơn một tháng trước.

Lúc đó sau khi trông thấy dòng ghi chú, mỗi tầng trong bộ công pháp mới đều có thêm nguyên thuật phụ trợ. A Diệt liền tự hỏi không biết trong bộ công pháp nhập môn mà trước đây hắn tu luyện, có được tặng kèm theo nguyên thuật nào không? Dù sao trước đây hắn không biết nên không để ý.

Thế là hắn vận lại công pháp Phi Vân quyết lên, kết quả sau một hồi kiểm tra khiến A Diệt rất vui mừng. Trong bộ công pháp nhập môn đó đúng là có một môn tiểu nguyên thuật, một khi công pháp luyện đến đại thành là có thể lĩnh ngộ ra mà thi triển, vậy mà trước nay hắn không hề hay biết.

“Vân Di Bộ.”

Một cỗ nguyên lực bao bọc lấy hai chân của họ Diệt rồi tỏa ra giao động vân vũ, khi hắn sải bước chạy thì tốc độ đột nhiên tăng vọt lên trông như đám mây đang lướt đi vậy.

Mỗi một nguyên sĩ chỉ có thể tu luyện một bộ công pháp, khi muốn tu luyện công pháp khác thì phải tự phế đi công pháp cũ trong người. Nhưng công pháp nhập môn là ngoại lệ, loại công pháp này chỉ dành cho phàm nhân tu luyện vượt qua kì Tam Nan, để hỗ trợ cho việc ngưng khí tụ cầu mà thôi, nó chính là nền móng của mỗi một nguyên sĩ.

Vì thế giờ đây mọi pháp quết trong công pháp nhập môn Phi Vân quyết, chẳng còn chút tác dụng gì cho A Diệt cả, nó chỉ như cái nền móng để cho hắn dùng công pháp khác xây lên thành một tòa tháp cao mà thôi. Cũng may còn có môn tiểu nguyên thuật vân di bộ là dùng được, họ Diệt ước chừng thần thông này hắn còn dùng được khá lâu dài về sau.

Khi dừng lại nghỉ ngơi uống nước tại chân một ngọn núi cao, A Diệt bất ngờ bị tập kích!

Một vệt kim quang lóe lên, A Diệt tức thì nghiêng người, liền trông thấy một thanh phi kiếm bay sượt qua mang tai, may là chưa gây tổn thương nào cho hắn.

Ngay khi phi kiếm bay qua A Diệt vẫn còn cảm ứng được nguy hiểm, hắn phất tay lên liền có một thanh chiến đao cổ xưa xuất hiện trong tay. Vung đao một cái liền đánh văng đi một mũi tiễn vừa phóng tới gần.

Lúc này hai bên trái phải A Diệt đã có hai thân ảnh xuất hiện, đứng cách hắn chừng mười trượng, quả nhiên là hai tên tùy tùng của gã họ Lục.

“Ha ha ha rất tốt, ta không ngờ phản xạ của tiểu tử ngươi lại nhạy bén tới vậy đấy, cứ nghĩ hai tên thủ hạ của ta ra tay thì sẽ khiến ngươi chịu chút đau khổ.” Phía trước A Diệt cách khá xa có một thân ảnh dần dần đi tới, lộ rõ ra khuôn mặt, tất nhiên chính là tên họ Lục kia. Sắc mặt hắn lộ rõ vẻ cười cợt, bộ dáng thong dong như thể nắm chắc sinh tử của A Diệt trong tay.

Hai tên thủ hạ liền thủ sẵn thế tấn công, một tên cách không điều động thanh phi kiếm chĩa thẳng tới thân ảnh A Diệt. Tên còn lại thì căng dây cung sẵn sàng bắn ra mũi tên kế tiếp, vũ khí của cả hai tên này đều là bảo cụ.

“Hôm nay ta sẽ chơi đùa với tiểu tử ngươi một chút vậy.”

Dứt lời, gã họ Lục liền vung tay, quanh người hắn thình lình có 3 thanh phi đao màu xám xuất hiện, nhăm nhe về phía họ Diệt. Cả ba thanh bảo cụ này đều thuộc Hoàng giai trung phẩm, làm cho tên đó lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Diệt Chúng Sinh cầm chắc thanh đao, làm ra bộ dáng muốn liều chết xông lên, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn liền xoay người bỏ chạy!

Gã họ Lục nhất thời chưa thích ứng kịp với tốc độ trở mặt của A Diệt, vội vàng quát: “Mau đuổi theo tấn công hắn!”

"Vèo vèo!" Phi kiếm với mũi tiễn bắn theo ngay sau A Diệt, hắn ta nhanh tay lấy ra một tấm tốc hành phù dán lên người, nhất thời tốc độ né tránh tăng thêm hai thành.

Gã họ Lục cưỡi trên một đầu bán ma thú truy đuổi rất nhanh, ngay khi thu hẹp lại khoảng cách, hắn liền khống chế 3 thanh phi đao, đồng loạt công kích tới thân ảnh đang có vẻ chật vật của A Diệt.

Những mũi tên phóng tới đâm vào đâu liền phát nổ ở đó, thanh phi kiếm cùng 3 thanh phi đao luôn lượn qua lượn lại không ngừng. Có vài lần A Diệt không tránh né kịp mà bị vũ khí của kẻ địch sượt qua thân thể, cũng may lực đạo không quá mạnh, nên lớp nguyên lực hộ thể của hắn có thể cản lại được.

Chạy lên đến lưng chừng núi, lúc này họ Diệt đã dùng tới tấm tốc hành phù thứ 3, ba thân ảnh phía sau vẫn đang sát sao bám theo rồi không ngừng công kích.

Hai tên thủ hạ kia cũng có tốc hành phù dán trên người, dù sao thứ phù giúp tăng thêm chút tốc độ này cũng được bán tràn lan tại phường thị. Còn tên họ Lục thì có một đầu thú cưỡi là bán ma thú Phi Ngưu, một loài có tốc độ khá nhanh và bền bỉ.

A Diệt lúc này đột nhiên xoay người lại rồi mỉm cười quỷ dị, tức thì hắn liền truyền nguyên lực vào một thanh binh khí thông thường, rồi chỉ huy nó bắn đến vùng đất phía trước nơi ba kẻ kia vừa đuổi tới.

Thanh kiếm vừa cắm xuống đất thì nguyên lực trên đó đều chui xuống phía dưới, như muốn kích động thứ gì đó được ẩn giấu dưới lớp đất! Vừa làm xong điều này họ Diệt lại lập tức xoay người bỏ chạy không chút chậm trễ. Thấy một chuỗi hành động lạ của A Diệt như vậy, khiến tên họ Lục không khỏi cảnh giác, đúng lúc này thì dị biến cũng phát sinh.

Mặt đất bỗng nhiên rung chấn dữ dội, sau đó có liên tiếp âm thanh đinh tai vang lên. Những vụ nổ có uy lực cực cao bạo phát tại ngay vị trí mà ba kẻ kia vừa đặt chân tới!
Chương 38: Phản kích

Trước đó họ Diệt đã không ngừng vận dụng vân di bộ nhanh chóng đi tới nơi này, sau đó bố trí một điều bất ngờ cho kẻ địch tại nơi đây. Hắn đã chôn toàn bộ phù bạo mà mình có xuống nơi này rồi dùng đất khô vùi lên, chỉ cần có nguyên lực tác động đến thì tất cả những tấm phù bạo đó sẽ lập tức phát nổ.

Lúc này thứ mà A Diệt chuẩn bị đã phát huy tác dụng, mấy trăm tấm phù bạo đang đồng loạt phát nổ khiến cho mặt đất bị sới tung, bụi đất mù mịt.

Hai tên thủ hạ đuổi sát A Diệt nhất lúc này đang chật vật chống đỡ những đợt nổ phát ra từ dưới mặt đất. Chỉ thấy bọn chúng dán tấm vệ phù lên người giúp cho lớp nguyên lực hộ thể dày lên vài phần, sau đó thi triển một loại nguyên thuật nào đó tạo ra một vòng quang tráo quanh thân.

Tên họ Lục ở phía xa thì an ổn hơn, trước người hắn hướng xuống dưới có một tấm thuẫn, đó là bảo cụ phòng ngự cũng thuộc trung phẩm Hoàng giai. Hai tay hắn bắt pháp quyết khiến cho tấm thuẫn đó tạo ra một vòng phòng hộ bao bọc thân thể lại, tránh được hoàn toàn sát lực từ những vụ nổ gây ra.

Lúc này cả ba người bọn chúng không hề phát hiện có một thân ảnh đang nhanh chóng tiếp cận dưới lớp bụi đất mờ mịt. Vụ nổ vừa qua đi, hai tên thủ hạ kia đều trông tả tơi hơn hẳn, lớp nguyên lực phòng hộ đã tiêu tán, ngay cả giao động nguyên lực trong cơ thể cũng đang không ngừng phập phù mất ổn định.

Sắc mặt bọn chúng giận dữ muốn phanh thây A Diệt, nhưng tất cả đều đã quá muộn.

Xoẹt! Đột nhiên có một thanh phi đao kim ngân sắc bất ngờ xuất hiện, bắn nhanh qua đầu một tên tạo ra một lỗ máu lớn trên trán hắn. Cùng lúc đó thân ảnh A Diệt đã đến ngay phía sau tên còn lại rồi vung ra một đao chém bay thủ cấp của y!

Gã họ Lục chống đỡ qua những vụ nổ này mà không hề bị thương, tuy vậy nhưng nguyên lực trong người hắn cũng không còn ổn định, khí huyết nhộn nhạo. Hắn ta còn đang bực tức tính ra lệnh cho hai tên thủ hạ mau đuổi theo bắt sống A Diệt về để hắn phát tiết, vậy mà vừa hướng mắt tới phía trước đã chỉ còn thấy hai bộ thi thể.

Vυ"t! Thân ảnh A Diệt từ một phía khác lao tới với tốc độ khá cao, thanh chiến đao trong tay lăm le muốn chém phanh đối phương. Gã họ Lục vừa lúc phát hiện ra, tuy có chút giật mình nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, hắn ta cười lạnh;

“Ngươi nghĩ với cái tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 1 đó có thể làm khó được ta sao? Nực cười.”

Vừa dứt lời hắn ta liền vung tay lên, chỉ huy ba thanh phi đao bắn thẳng về phía trước, nhằm vào những vùng yếu hại trên thân thể A Diệt. Họ Diệt lại không hề sợ hãi, hắn ta mỉm cười tự tin. Ngay khi ba thanh phi đao còn cách bản thân dưới một trượng như muốn chắc chắn đâm tới hắn, thì dị biến lại phát sinh.

Trong thời khắc này là lúc tâm thần tên họ Lục buông lỏng cảnh giác nhất, vì hắn ta nghĩ chắc chắn rằng ba thanh phi đao của mình sẽ đâm tới thân thể tên đáng ghét kia. Đột nhiên thân ảnh A Diệt quỷ dị lách sang một bên rồi tiếp cận gã họ Lục với tốc độ rất nhanh, thì ra hắn đang vận dụng vân di bộ.

Trong suốt quá trình chạy trốn lên tới đây, hắn không hề để lộ vân di bộ chính là để đợi tới lúc này đây.

Một bên tay A Diệt đã kẹp sẵn một tấm phù màu vàng đang tỏa ra giao động nguyên lực mạnh mẽ, ngay khi tới gần gã họ Lục chỉ còn cách chừng hai trượng thì hắn liền vung tay ném tấm phù đó ra.

“Ám Châm phù.”

Tấm phù hóa thành một thanh phi châm kim sắc nhỏ bé, nhanh như thiểm điện bắn tới hướng tên họ Lục. Lúc này hắn ta đã phát hiện ra thân pháp quỷ dị của A Diệt, dễ dàng tránh khỏi công kích từ ba thanh phi đao của mình, rồi còn tiếp cận phản công bằng một tấm phù.

Hắn giật mình kinh hãi vội vã lấy tấm thuẫn từ trong nạp giới ra, nhưng còn chưa kịp giơ lên đã bị thanh phi châm xuyên thủng qua mi tâm. Đôi mắt hắn trợn trừng lên không thể tin nổi, toàn thân vô lực ngã ngửa xuống đất. Lúc này ánh mắt hắn ta lộ ra sự không cam lòng cùng với chút hối hận.

A Diệt ngồi xuống thở phì phò, tuy mệt mỏi nhưng ánh mắt hắn lại rất hưng phấn. Không ngờ lần này hắn có thể tự tay diệt sát hai tên đồng giai, cùng một kẻ đã đạt tới Luyện Nguyên cảnh tầng 3.

Ba kẻ này bỏ mạng hoàn toàn là do bọn chúng chủ quan. Thứ nhất là không thèm dò xét kĩ lưỡng, vẫn nghĩ tu vi A Diệt còn ở tầng 1. Thứ hai là không biết rõ thuộc tính nguyên lực của hắn, với công pháp mộc thuộc tính thì ở nơi nhiều cây cối như thế này, linh giác của A Diệt rất là nhạy bén. Vì vậy quyền chủ động luôn nằm trong tay hắn.

Điều cuối cùng là bọn chúng coi thường không nghĩ A Diệt có bảo cụ hay phù lục lợi hại. Nếu vừa rồi tên họ Lục cẩn thận hơn, luôn để tấm thuẫn chắn trước người thì chưa chắc một kích của ám châm phù có thể gϊếŧ chết hắn.

Tấm phù vàng bay trở lại vào trong tay A Diệt, hắn cúi xuống nhìn thì hiểu rằng thứ này chỉ còn có thể sử dụng được một lần duy nhất. Nhưng hắn không hề cảm thấy tiếc nuối một chút nào, ngược lại còn rất vui vì mọi bảo vật trong giới chỉ của ba kẻ này hiện giờ đều sẽ về tay hắn.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó A Diệt thu lấy nạp giới cùng với mấy món bảo cụ rơi vãi bên ngoài, rồi xử lí thi thể của ba kẻ kia. Xong việc hắn nhanh chóng rời đi không để lại chút dấu vết nào tại nơi đây.

Những thế gia tu hành đã truyền thừa lâu năm như Lục gia, chắc hẳn sẽ có những vật có thể theo dõi sinh mệnh của tộc nhân. Khi tên họ Lục này vừa bị diệt sát có lẽ trong gia tộc của hắn đã có người biết rồi, thậm chí còn có bí pháp có thể truy tung ra vị trí hắn ta đã bỏ mạng. Chính vì nghĩ tới điều này nên họ Diệt mới vội vàng bỏ đi nhanh chóng như vậy.

Buổi tối, bên trong một hang động vô danh trên ngọn núi to lớn, xung quanh có vô số tiếng dã thú gầm rú. A Diệt lúc này đang kiểm kê chiến lợi phẩm thu được ngày hôm nay, kết quả không làm hắn phải thất vọng, tài sản mang theo bên người của tên thiếu gia họ Lục này rất không tồi.

Bốn món bảo cụ Hoàng giai trung phẩm, nhìn qua phẩm chất còn cao hơn chút so với Kim Ngân phi đao của A Diệt. Phù lục có không ít, những loại thông thường thì mỗi thứ số lượng tới cả trăm. Đặc biệt có một tấm nguyên phù tên Nộ Hỏa Chưởng, uy lực ngang với một kích toàn lực của nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong!

Nguyên thạch cũng có số lượng không nhỏ, hơn nữa còn có 2 viên nguyên thạch trung phẩm. Nguyên kỹ, công pháp đều có một bộ nhưng trái thuộc tính với A Diệt nên chỉ có thể để đó sau này đem bán. Điển tịch cũng có không ít, trong đó chứa nhiều thông tin giúp cho kiến thức của họ Diệt sẽ được nâng cao hơn.

Còn về nạp giới của hai tên thủ hạ thì chả có gì lắm, đúng là phận tay sai. Mỗi tên có một món bảo cụ Hoàng giai hạ phẩm, đây là thứ có giá trị nhất trong giới chỉ của bọn hắn. Ngoài ra chỉ còn có một ít nguyên thạch, phù lục và vài viên đan dược hồi phục. Những đồ vật linh tinh khác A Diệt cũng chẳng rảnh hơi xem xét, thuận tay ném đi sạch.

Thu dọn một hồi hiện tại tài sản của A Diệt lại phi thường cao, gần 400 viên nguyên thạch bị hắn tiêu sài đi trước đó giờ trong giới chỉ lại có trên 300 viên. Hơn nữa còn có 2 viên đạt tới trung phẩm, nếu đổi ra hạ phẩm thì phải được 200 viên nữa.

Tuy trong giới nguyên sĩ công nhận 100 viên nguyên thạch hạ phẩm bằng một viên trung phẩm, nhưng sẽ chẳng có tên ngu xuẩn nào dùng nguyên thạch trung phẩm để đổi lấy hạ phẩm cả. Vì hấp thu nguyên khí trong nguyên thạch trung phẩm sẽ có tốc độ nhanh hơn hạ phẩm nhiều, và phẩm chất nguyên thạch càng cao sẽ có tác dụng tại nhiều phương diện hơn.

Sáng sớm hôm sau, thân ảnh A Diệt đã bước đi trong khu rừng rậm nằm tại gần đỉnh của một dãy sơn mạch. Hắn đang đi tìm một đầu ma thú để thử sức, trước đó hắn đã bắt gặp hai đầu bán ma thú và không quá ba chiêu đã hạ sát thành công.

“Từ khi trở thành nguyên sĩ đến nay ta còn chưa chiến thử qua với ma thú bao giờ, hôm nay phải nhất định kiếm được một đầu để vận động cho đã mới được.”

Mong muốn của hắn chả mấy chốc đã thành hiện thực, chỉ thấy tại một vùng đồng bằng gần bờ suối có hai thân ảnh một người một thú đang giao chiến.

Nhân ảnh không ai khắc chính là A Diệt, lúc này hắn đang gồng sức không ngừng chống đỡ trước thế công cuồng mãnh của đầu hung thú phía trước. Thú ảnh là một đầu báo săn to lớn, những chiếc móng vuốt tại hai chi trước phi thường dài và sắc nhọn, mỗi lần vung tới đều có tiếng xé gió đáng sợ vang lên.

Lưỡi đao đảo qua đảo lại liên tục, không ngừng va chạm với những chiếc móng vuốt sắc bén của đầu ma thú kia. Quanh người A Diệt có hai món bảo cụ, một tấm thuẫn luôn che chắn trước người hắn giúp cản lại một vài đòn công kích, một thanh tiểu phi đao bay lượn qua lại chém lên lớp da dày của báo săn.

Cùng lúc cách không khống chế hai món bảo cụ đã là cực hạn của A Diệt, hắn như một chiến binh dũng mãnh không ngừng đánh chém, lăn lộn với đầu ma thú to lớn trước mặt.
Chương 39: Truy tìm hung thủ

“Cái gì? Là tên khốn nào gây ra?”

Trong gia phủ Lục gia tại một trang viện, có một đại hán trung niên đang nghiên cứu vật gì đó, chợt một tấm phù truyền tin bay tới, ông ta liền vung tay thu lấy rồi không chú tâm lắm mà đọc.

Ban đầu thần sắc ông ta còn có vẻ như không quan tâm đến nội dung trong tấm phù, nhưng chỉ trong thoáng chốc ông ta đã nổi điên lên trông giống như một người khác.

Ông ta gầm lên giận dữ, thân thể phóng thích ra một luồng nguyên lực dày đặc. Ầm một tiếng thân ảnh gã đã phóng ra bên ngoài rồi phi nhanh ra khỏi gia phủ.

“Ta muốn kẻ đã sát hại hài nhi của ta, sống không bằng chết!”

Huyền Sát Báo, một loài ma thú cực kì hung dữ sở hữu tốc độ cùng với lực công kích rất cao. Đầu báo săn mà A Diệt đang phải đối đầu thực lực đã thuộc hàng ngũ trung đẳng trong nhất giai ma thú, ngang với nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh tầng 2.

Hai bên đã giao chiến được một thời gian dài, cả hai đều đã thấm mệt và bị xây xát không ít. Nếu hiện tại A Diệt không có tấm thuẫn bảo hộ thì đã bị thương nhiều hơn rồi, lúc này trên người hắn chỉ có vài vết cào qua da mà thôi.

Đầu hung thú này thì thảm hại hơn, bị hai món bảo cụ không ngừng công kích, dù cho nó có nhanh nhẹn né tránh được không ít thì cũng trúng phải vài đòn, máu tươi đã bắt đầu rỉ ra.

Lúc này Huyền Sát Báo vồ tới, thân ảnh A Diệt linh hoạt trượt qua dưới gầm bụng nó, tiện tay còn để lại chục tấm phù bạo.

Bùm! Những tiếng nổ vang lên dưới bụng đầu báo săn khiến nó gầm lên đau đớn, thân thể to lớn bị lực phản chấn hất tung lên trên không trung. Đây chính là thời điểm mà đầu hung thú đó có nhiều sơ hở nhất, ở trên không trung không có điểm tựa để mượn lực khiến cho nó chỉ biết mặc cho thân thể rơi tự do xuống.

A Diệt sao có thể bỏ qua cơ hội này cơ chứ, hắn dồn toàn bộ nguyên lực lên đầu mũi phi đao, rồi chỉ huy nó bắn mạnh lên phía thân ảnh mãnh thú. Thanh tiểu phi đao kim ngân nhanh như thiểm điện bay xuyên qua, đâm thủng mi tâm của Huyền Sát Báo!

Thi thể to lớn vô hồn nện mạnh xuống đất khiến bụi đất văng lên mù mịt. A Diệt trông thấy cảnh này chỉ cười nhạt chứ không tỏ ra cao hứng lắm, dù cho đây chính là đầu ma thú đầu tiên mà hắn tự tay hạ sát được.

“Hài... vẫn phải dùng đến ngoại vật như phù bạo mới có thể diệt sát được đầu ma thú này.”

Họ Diệt hiểu rõ phù lục cũng là một loại thủ đoạn trong thực chiến của nguyên sĩ, nhưng bản thân hắn vẫn muốn có thể bằng chính sức mình chém gϊếŧ ma thú, mà không cần phải mượn nhiều ngoại vật.

Hắn chặt lấy những bộ phận có giá trị cao trên thi thể đầu báo săn này rồi rời đi, đến một địa phương an toàn hơn để khôi phục nguyên khí. Hiện tại A Diệt không cần phải cân đo đong đếm chuyện chật kho đồ, vì hắn đã có tới bốn cái giới chỉ, hơn nữa chiếc mà hắn lấy trên người tên họ Lục có không gian chứa vật rộng gấp 3 lần cái cũ của hắn.

Sau khi nghỉ ngơi điều tức, khôi phục thương thế và nguyên lực thì A Diệt tiếp tục hành trình đi tiêu diệt ma thú. Một phần để củng cố tu vi và giúp đao pháp trở nên lợi hại hơn, một phần để kỹ thuật cùng phương thức chiến đấu tăng thêm linh hoạt.

Tối đến hắn sẽ tìm một hang động để trú tạm qua đêm, hắn tính không ngừng đi săn khắp nơi trên dãy sơn mạch này chứ không phải ở im một chỗ. Màn đêm buông xuống, A Diệt ngồi xếp bằng nhập định, hắn tiếp tục tu luyện công pháp và bắt đầu nghiên cứu tới bộ nguyên kỹ Phi Kiếm Quyết.

Ngày hôm sau A Diệt tiếp tục với việc đi săn như mọi khi, nhưng điều này không duy trì được bao lâu. Vì gần đây họ Diệt đã phát hiện ra một vài tên thủ hạ của Lục gia lảng vảng quanh đây, chặn đường tra hỏi lai lịch của những tán tu đang săn bắt ma thú.

Sau khi thăm dò từ miệng một tên tán tu thì A Diệt biết rằng bọn chúng đang truy tìm kẻ đã sát hại con trai duy nhất của Lục Tam, tên đó là cháu nội của tộc trưởng Lục gia đương thời.

“Ta nghe nói hung thủ là một tán tu có bộ dáng thanh niên, tu vi chỉ là Luyện Nguyên cảnh tầng 1, nhưng hình dạng ra sao hay khuôn mặt như thế nào thì đám người Lục gia đó cũng không biết rõ.”

Nghe vậy A Diệt giả bộ ngạc nhiên liền hỏi người đang ngồi kể chuyện trước mặt, gã này là một tán tu chừng 30 tuổi có tu vi ngang với y.

“Nếu chỉ có tu vi tầng 1 thì sao tên đó có thể là hung thủ được cơ chứ? Ta nghe nói tu vi của tên thiếu chủ bị gϊếŧ đó đã đạt tới tầng 3, hơn nữa còn có thủ hạ đi theo.”

“Thì đó mới là điều khó hiểu, mà ta nghe nói tên Lục Tam cũng đã có mặt trên đỉnh dãy sơn mạch này! Nếu chẳng may bắt gặp hắn thì chúng ta nên tránh xa, lúc này tâm trạng tên đó chắc hẳn đang rất tức giận, hắn mà giận cá chém thớt lên đầu chúng ta thì cũng chẳng biết kêu ai.”

Nghe ngóng rồi trò chuyện một hồi A Diệt mới rời đi, hắn đã thu thập được không ít thông tin về hành động của đám người Lục gia trên dãy sơn mạch này.

Gã tán tu vừa rồi là một kẻ nhiều chuyện, lắm mồm, A Diệt không thể ngờ rằng lại có một tên nam nhân dâu dài đến vậy. Nhưng cũng chính vì thế nên hắn mới có thể moi được toàn bộ thông tin của đám Lục gia mà tên tán tu đó biết.

Thời gian kế tiếp Diệt Chúng Sinh trốn trong một sơn động nhỏ bí ẩn, hắn chuyên tâm tu luyện tại đây cầu mong cho đám người Lục gia đó sớm ngày rời đi.

Nhân thủ của Lục gia được phái tới tìm kiếm hung thủ tại nơi đây khá đông, hơn nữa thực lực đều không kém. Đặc biệt gã Lục Tam cũng có mặt, tu vi của y đã đạt tới tầng 9 Luyện Nguyên cảnh! A Diệt sẽ không ngu đến nỗi đi tính kế sách ám toán để đối đầu với ông ta, hắn chỉ mong bản thân có thể tránh được kiếp nạn lần này.

Tại đỉnh của dãy sơn mạch có một doanh trại rộng lớn được dựng lên cách đây không lâu. Bên trong có một đại hán trung niên đang buồn bực ngồi trên ghế chủ tọa, phía dưới có hai tên thủ hạ vừa bẩm báo xong, lúc này đang lo sợ cúi người không dám ho hoe nửa lời.

Gã đại hán này chính là Lục Tam, hắn đang tức tối vì sau bao ngày vẫn không tìm thấy chút tung tích nào của hung thủ đã sát hại con trai hắn.

Trước đó trận đồ trong gia tộc đã lần theo khí tức trước khi chết của hài nhi hắn, để truy ra vị trí hắn ta bỏ mạng tại nơi nào. Sau đó Lục Tam đã cho người điều tra, lí do con trai hắn dẫn theo hai tên thủ hạ đi tới vùng hoang vu hẻo lánh kia làm gì.

Kết quả nhận được nói rằng con trai hắn có xích mích với một tên tán tu còn trẻ, chỉ có tu vi tầng 1. Sau đó hài tử đã đuổi theo tên đó ra khỏi Kim Phất trấn, ý muốn bắt tên tán tu kia về hành hạ. Ai ngờ kẻ phải bỏ mạng lại là hài nhi của hắn cùng với hai tên thủ hạ thân cận.

Lúc đó Lục Tam suy đoán chỉ có hai khả năng. Một là hung thủ đã che dấu diện mạo thật, cũng như ẩn giấu tu vi khiến cho con trai hắn chủ quan. Hai là tu vi của kẻ đó đích thị là như vậy, nhưng hắn có đồng bọn với tu vi cao thâm hơn, chúng đã mai phục sẵn đợi con trai hắn đuổi tới mà ra tay.

Lục Tam đã rất tức giận; “Không ngờ đám tán tu như lũ chó đói chuyện gì cũng dám làm, đến người của Lục gia mà chúng cũng dám động tới đúng là chán sống.”

Lục Tam đã lệnh cho thủ hạ rà soát rừng núi gần phạm vi con hắn mất, hơn nữa đến nơi nhiều tán tu tụ tập đó là trên đỉnh những dãy sơn mạch để tra hỏi. Nhất là những nguyên sĩ còn trẻ đều bị tra hỏi rất kĩ càng, thậm chí có vài tên còn bị tạm giữ.

Lục gia làm việc bá đạo như vậy nhưng chẳng có ai dám lên tiếng chỉ trích gì, đơn giản vì so với những tán tu thì Lục gia quá cường đại.

Những nguyên sĩ còn trẻ có rất ít nhưng số lượng cũng tới hơn chục người, đa phần họ đều có tu vi tầng 1, vì vậy không ai thoát khỏi việc bị tra khảo rồi tạm giữ, lòng bất mãn của các tán tu đối với Lục gia ngày càng tăng.

Hiện tại Lục Tam đau đầu phất tay bảo hai tên thủ hạ lui xuống, hắn nâng tay xoa xoa trán rồi buồn phiền lẩm bẩm;

“Nếu ba ngày nữa mà vẫn không thu được thêm chút manh mối gì thì ta sẽ đi cầu thứ đó từ tay lão già họ Mộc kia, chắc hẳn lão sẽ nhân cơ hội này mà dùng công phu sư tử ngoạm đây.”

Qua thêm vài ngày nhân thủ của Lục gia đều đã rút đi sạch, xung quanh dãy sơn mạch ma thú này không còn một bóng người họ Lục nào. Chuyện này khiến cho không ít tán tu thở phào nhẹ nhõm, và cũng không khỏi cười thầm vì đám người Lục gia đó vẫn chưa tìm ra được hung thủ.

Tất cả thủ hạ của Lục gia đều rút về trong gia tộc, nhất thời im ắng không còn chút động tĩnh nào nữa. Tràng cảnh ngược lại hoàn toàn với những hành động bá đạo ngang ngược trước đó của bọn chúng.

Qua thêm một tuần khi Lục gia hoàn toàn không còn chút dị động nào, thì hung thủ thực sự mới dám xuất hiện.

A Diệt rời khỏi sơn động đó rồi cấp tốc di chuyển sang những dãy sơn mạch khác, cách ra xa khỏi nơi tên Lục thiếu gia bỏ mạng. Không hiểu sao hắn luôn có cảm giác bất an, nghĩ rằng tên Lục Tam kia sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy.
Chương 40: Bại lộ

Tại lưng chừng một ngọn núi, nơi đây nhiều chỗ đất đá cùng cây cối bị sới tung lên, nhìn qua cũng có thể nhận ra khu vực này từng bị một vài vụ nổ phá hủy đi nguyên trạng. Có hai thân ảnh lúc này đang quan sát như tìm tòi thứ gì đó tại nơi đây, một lão già râu tóc bạc trắng cùng một gã đại hán trung niên.

Lão già có gương mặt hiền hòa, mặc bộ y phục đạo sĩ màu xám lục, bộ dáng tiên phong đạo cốt. Trong bàn tay lão đang có một tấm phù lơ lửng không ngừng phát ra quang mang nhàn nhạt, được lão ta giơ qua giơ lại như muốn cảm ứng thứ gì đó.

Bên cạnh lão già là một trung niên nhân với thân hình lực lưỡng, khuôn mặt có nét dữ tợn nhưng lúc này lại lộ ra vẻ mặt cung kính vô cùng. Người này không ai khác chính là Lục Tam, cháu nội của tộc trưởng Lục gia đương thời.

Lúc này gã đang thấp thỏm nhìn vào tấm phù đang trôi nổi trên bàn tay lão già, chợt tấm phù có dị động liền thu hút toàn bộ sự chú ý của hai người. Chỉ thấy ánh sáng bao quanh tấm phù bạo phát thêm vài phần, mơ hồ có thể thấy nó đang hấp thu chút tia khí tức mỏng manh tại khu vực này.

Sau thời gian một chén trà thì dòng chữ trên tấm phù liền hóa thành một kim la bàn, đang chỉ cố định về một hướng không rời.

“Thành công rồi.” Lão già vui mừng thốt lên, sau đó đưa tấm phù như la bàn này tới tay Lục Tam. Gã đại hán rất kích động vội đón lấy rồi cung kính cúi người ôm quyền với lão già.

“Đa tạ Mộc tiền bối đã ra tay tương trợ, giúp vãn bối có thể truy tung ra được vị trí của kẻ đã sát hại hài nhi mình. Những thứ mà vãn bối đã hứa dâng cho tiền bối, trong ba ngày nữa chắc chắn sẽ phái người đưa tới động phủ của ngài.”

Lão già tóc bạc cười nhẹ, đắc ý vuốt bộ râu dài đáp; “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, trước mắt Lục hiền điệt nên nghĩ xem sẽ xử trí tên hung thủ này như thế nào đi.”

Sát ý trong mắt lóe lên, Lục Tam trả lời; “Tất nhiên hiện tại vãn bối sẽ ngay lập tức đuổi tới chỗ tên hung thủ, rồi ra tay báo thù cho hài nhi rồi!”

Lão già có chút ngạc nhiên rồi liền bình tĩnh trở lại cười nói; “Ha ha ta quên mất hiện giờ hiền điệt đã là tồn tại đứng đầu trong Luyện Nguyên cảnh rồi, cần gì phải tốn thời gian trở về triệu tập thủ hạ nữa chứ, cứ tự mình tới đó trừng trị đám tán tu lớn gan là xong.”

Lão ta lại liếc nhìn đánh giá gã đại hán rồi tiếp tục nói; “Nghe nói gần đây hiền điệt đang truy tìm Thất thải hồ quang để hỗ trợ cho việc đột phá cảnh giới nhỉ? Chậc chậc, nếu thực sự thành công thì lần sau gặp mặt, Lục Tam ngươi có thể xưng hô ngang hàng với lão phu rồi.”

“Vãn bối nào dám như vậy chứ tiền bối cứ đùa.” Lục Tam ôm quyền nghiêm túc đáp.

Lão già chỉ “ha ha” cười rồi vung tay lấy ra một tấm lá lớn, sau đó bước lên ngự khí bay đi. Nhìn theo bóng lưng lão già rời đi, Lục Tam hừ lạnh lẩm bẩm;

“Một lão già sắp hết thọ nguyên mà thôi, đợi tới sau khi ta đột phá thì chưa biết ai hơn ai đâu!”

Nói rồi gã lấy ra một thanh cự kiếm rồi cả người cũng nhảy lên đó, ngự khí bay về hướng mà kim la bàn đang chỉ.

Trong tay hắn chính là truy tung phù, một loại phù lục cao giai, hơn nữa nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh không thể thôi động. Vì vậy Lục Tam ngoài chuyện cầu mua tấm phù này từ trong tay lão già họ Mộc ra, thì còn phải mời lão đích thân tới đây để thôi động tấm phù.

Vùng đất tơi tả ban nãy chính là nơi con trai của gã Lục Tam chết, nơi đó chắc chắn còn có chút khí tức mỏng manh của hung thủ lưu lại, chỉ là rất khó để tìm ra mà thôi. Truy tung phù chính là một trong số ít vật có tác dụng phát hiện ra chút khí tức lưu lại này, rồi từ đó tìm ra vị trí của bản thể.

“Chỉ cần ở trong phạm vi 100 dặm thì truy tung phù sẽ cảm ứng được vị trí, mà hiện giờ cảm ứng mơ hồ như vậy xem ra tên đó đã gần ra ngoài phạm vi truy tung rồi nhỉ. Đúng là chạy nhanh thật đấy, nhưng có chạy đến đâu đi nữa ngươi vẫn sẽ phải đền mạng cho con trai ta thôi!”

Thân ảnh gã đại hán trung niên đứng trên cự kiếm, bay qua trên những ngọn cây hướng thẳng tới một phía. Càng kéo ngắn khoảng cách với chủ nhân của khí tức mà tấm truy tung phù thu được, gã Lục Tam này càng nổi lên sát khí nồng đậm hơn.

Lúc này đã qua chục ngày kể từ khi họ Diệt rời đi khỏi nơi ẩn thân ban đầu. Những ngày qua hắn vừa đi đường vừa không ngừng săn gϊếŧ những đầu ma thú vừa sức, trình độ đao pháp cùng thể thuật bất giác đã lợi hại hơn không ít. Hiện tại hắn đã sắp đi ra khỏi địa phận của vùng địa thành Đàm Mang.

A Diệt tính sẽ tiếp tục vừa đi vừa rèn luyện hiệu suất cao như vậy, cho đến khi luyện thành môn nguyên kỹ Phi Kiếm Quyết. Sau khi cảm thấy mình đủ mạnh thì hắn sẽ đi tới vùng địa thành Vạn Sơn, nơi tọa lạc của Tọa Sơn tông.

Trước đây khi đã đọc qua không ít điển tịch và chú tâm suy xét, A Diệt biết rằng muốn bản thân có thể nhanh chóng tăng lên tu vi thì phải dựa lưng vào một thế lực nào đó. Mà hắn muốn thử sức từ những thế lực lớn mạnh nhất trở xuống, cho dù ở đó hắn chỉ là đệ tử ngoại môn thậm chí chỉ là một chân tạp vụ thì vẫn còn đỡ hơn làm tán tu.

Vì vậy mục tiêu lớn nhất trước mắt mà họ Diệt nhắm tới chính là một trong Tam đại phái, ba cỗ thế lực lớn mạnh nhất như mặt trời ban trưa tại Phần Quốc này. Thiên Kiếm các, Địa Thanh cốc, Tọa Sơn tông, trong đó địa phận Tọa Sơn tông gần với vị trí của A Diệt nhất nên tất nhiên hắn sẽ nhắm tới đó.

Nói là gần nhất nhưng nơi này cũng còn cách địa thành Vạn Sơn không dưới 3 ngàn dặm, muốn đi tới đó với tốc độ vừa đi vừ tu luyện của hắn thì ước chừng cũng phải năm sau. Ngược lại họ Diệt không vội chút nào, hắn muốn bản thân phải mạnh nhất có thể khi đi tới xin gia nhập tông phái khổng lồ đó.

Nếu chỉ là một tên Luyện Nguyên cảnh tầng 2 nho nhỏ, thì những chấp sự trong Tọa Sơn tông có khi còn không thèm liếc nhìn lấy một cái. Vậy nên hắn muốn khi tới đó thì bản thân ít nhất cũng phải đạt đến tu vi tầng 3, và luyện đại thành tầng 1 bộ công pháp U Mộc Đằng quyết.

Bịch! Một cái đầu trâu dữ tợn to lớn rợi bộp xuống đất, máu tươi không ngừng chảy ra. A Diệt đi tới vui vẻ móc lấy ma hạch rồi chặt những bộ phận có giá trị.

Đầu ma thú vừa bị diệt sát này có thực lực khá cao trong hàng ngũ nhất giai, ngang với nguyên sĩ có tu vi vừa tiếp cận Luyện Nguyên cảnh tầng 3. Vậy mà nó đã bị họ Diệt gϊếŧ chết bằng chính sức mình, lần này hắn đã không dùng tới bất kì tấm phù lục nào.

“Gần đây ta thu hoạch được không ít ma hạch cùng với tài liệu ma thú, hái thêm được khá nhiều loại thảo dược quý giá nữa. Đến lúc bán hết những thứ này cho một hội đấu giá nào đó chắc chắn sẽ thu về được rất nhiều nguyên thạch.”

Hắn vui vẻ thản nhiên di chuyển về hang động của mình ở gần đây. Trời đã gần tối, A Diệt còn phải nghỉ ngơi rồi tiếp tục đàm tọa tu luyện công pháp.

Đột nhiên lông tóc Diệt Chúng Sinh dựng đứng, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt lóe lên! Hắn tức thời thi triển vân di bộ cấp tốc chạy thẳng về phía trước.

Bùm! Một vụ nổ bạo phát ngay phía sau A Diệt tại đúng nơi mà hắn vừa cất bước bỏ chạy. Dường như có một hỏa cầu từ trên cao phóng tới với tốc độ rất nhanh, rồi đâm mạnh xuống mặt đất mới gây nên vụ nổ to tới vậy.

Thân thể A Diệt lúc này bị lực dư chấn từ vụ nổ đẩy hắn bắn văng đi rất xa, đâm gãy đổ vài cái cây lớn mới dừng lại được. Họ Diệt chật vật đứng dậy, toàn thân đau nhức, tuy vừa rồi hắn kịp vận lên nguyên lực hộ thể nhưng vẫn bị uy lực từ vụ nổ gây thương tích tại phần lưng.

Hắn cố nén lại nỗi hoảng hốt, lo sợ, đảo mắt tìm kiếm hung thủ đã gây ra chuyện này, ngay khi hướng mắt lên phía trên không trung thì con ngươi hắn liền co rút lại. Trên đó có một gã đại hán tuổi trung niên đang đứng trên một thanh cự kiếm, hai nắm đấm của gã siết chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm tới thân ảnh A Diệt lộ rõ ra sát khí.

“Hắn... sao hắn có thể tìm tới tận đây được cơ chứ?”

Trong lòng A Diệt kinh hoàng vô cùng, hắn biết người phía trên vừa ra tay công kích mình chính là Lục Tam, cha của tên thiếu gia họ Lục đã bị hắn diệt sát. Trước đó A Diệt đã hỏi thăm và biết được đại khái hình dáng của Lục Tam, hơn nữa luồng nguyên lực dồi dào vượt xa hắn kia không phải Lục Tam thì là ai.

Trên không trung gã Lục Tam lúc này khi nhìn xuống thân ảnh A Diệt, ngoài sát khí ra thì còn có chút bất ngờ. Hắn không ngờ chỉ là một tên tiểu tử có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 2 nho nhỏ, mà cảm giác cùng phản xạ lại nhạy bén tới vậy, vừa rồi có thể tránh khỏi một sát chiêu của hắn ta.

Vốn hắn định bắt lấy tên hung thủ về để tra hỏi rồi tra tấn dần dần, nhưng khi thực sự trông thấy hung thủ thì hắn không kìm được sát khí liền đã ra tay tung ra một chiêu thức rất mạnh.

Nhất thời hắn còn hối hận vì nghĩ rằng một kích gϊếŧ chết hung thủ luôn thì quá dễ dàng đi, phải bắt về tra tấn khiến cho tên hung thủ sống không bằng chết.

Tên thanh niên trước mắt thoát khỏi được đòn hỏa chưởng của hắn quả là nằm ngoài ý liệu, nhưng như vậy càng tốt, hắn có thể bắt sống về để hành hạ từ từ.

Bàn tay A Diệt cũng đã siết chặt lại, luồng nguyên lực đã chui vào bên trong giới chỉ có thể tùy thời đem ra bất cứ thứ gì trong đó. Toàn bộ tâm thần đều căng thẳng nhìn lên phía Lục Tam, thân thể thủ sẵn tư thế có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang