• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 281: Nội tình

Thành trì to lớn nguy nga, tọa lạc giữa bình nguyên rộng mênh mông, được bao quanh bởi tường đá đen vững chắc, lúc này bỗng nhiên nổi lên dị động. Một cột sáng tại trung tâm tòa thành bắn thẳng lên trời, cấp tốc tạo ra một lớp kết giới khổng lồ, bao bọc toàn bộ thành trì bên trong, phòng thủ tới một giọt nước không lọt.

Không lâu sau, có một chiếc phi chu bị hư hại không nhỏ, cấp tốc bay ngang qua khu vực này, kéo theo sau là một đầu ma thú to như hòn núi, mỗi cú dậm chân đều khiến mặt đất nứt toác. Phi chu không cố ý bay qua gần tòa thành ấy, mà đầu ma thú dạng voi cũng không quay sang công kích, trong mắt nó hiện tại chỉ có chiếc phi chu trước mặt.

Đợi cho hai của nợ đó đi xa cách hơn mười dặm, thì tòa thành này mới thu lại kết giới phòng ngự, ai nấy trông thấy một màn vừa rồi không khỏi sợ run người. Một trung niên nhân xuất hiện trên không trung thành trì, đưa ánh mắt nhìn theo bóng lưng cự voi cùng phi chu, khó tin tự nói: “Đám tiểu bối này sao lại chọc phải một đầu súc sinh đáng sợ như vậy chứ?”

“Bát giai ma thú, còn là loài có cường độ thân thể cường hãn hàng đầu, cho dù là ta gặp được cũng phải bỏ chạy chứ đừng nói là bọn chúng. Theo phương hướng này thì có lẽ bọn chúng đang cố chạy tới Đệ Ngũ thành, mong rằng sẽ sống sót tới đó kịp.” Lẩm bẩm một phen, trung niên này liền trở về gia phủ của bản thân, an bài thủ hạ tiếp tục công việc như mọi ngày.

Từ khi phi chu Sở gia bị đầu cự voi truy sát đến nay đã qua hơn một ngày, theo lộ tuyến thì tàu bọn họ sẽ bay ngang qua năm thành trì, trước khi đến thành Đệ Ngũ. Nhưng tất cả thành trì mà phi chu bay ngang qua, đều cấp tốc bật lên đại trận hộ thành, không tiếp đón đoàn người bọn họ cũng như không hỗ trợ chống lại đầu ma thú này.

Vừa rồi thành trì duy nhất có Bỉ Ngạn cảnh tọa chấn cũng vậy, ngay khi mật thám của họ báo tin về, lập tức kết giới phòng ngự đã được thôi động, nguyên sĩ đứng đầu tòa thành thì không hề ra mặt.

Trên phi chu bấy giờ ai nấy đều đã thấm mệt, cả ngày chạy đua với sinh tử khiến bọn họ chẳng còn chút tinh thần khí nào nữa. Kho nguyên thạch dự trữ trên phi chu cũng đã dùng tới, không rõ có thể duy trì đến khi bay tới Đệ Ngũ thành hay không.

Trung niên Sở Khanh nhìn qua toàn bộ nguyên sĩ trên phi chu, rồi lên tiếng chấn an: “Mọi người cố gắng gượng thêm nào, còn chưa tới vạn dặm nữa là đến Đệ Ngũ thành rồi. Một canh giờ phi chu sẽ bay được xấp xỉ hai ngàn dặm, vậy là chúng ta chỉ cần chống đỡ thêm gần năm canh giờ nữa mà thôi!”

Nghe lời nói như một liều thuốc an thần này, khiến không ít tộc nhân Sở gia lấy lại tự tin, đặc biệt là đám tiểu bối Luyện Nguyên cảnh, họ vẫn tin tưởng vào những vị tiền bối trong gia tộc. Ba cung phụng lúc này trên thân đã có thương tích, vì bị chấn động sau mỗi lần chống đỡ thế công của cư voi, họ được tộc nhân Sở gia cung cấp cho rất nhiều đan dược chữa thương phẩm chất cao.

Vì ba vị cung phụng này đã không màng hiểm nguy, ở lại cùng gia tộc bọn họ chống đỡ trước ma thú cường đại, nên Sở Khanh đã nhịn đau mà đưa cho mỗi người một khối nguyên thạch thượng phẩm, để họ có thể khôi phục lại nguyên lực nhanh chóng hơn.

Tuy nói trăm khối nguyên thạch trung phẩm bằng một khối thượng phẩm, nhưng có mấy ai chịu đổi thượng phẩm nguyên thạch để lấy trung phẩm chứ, không những nguyên thạch cao giai có nhiều công dụng lớn, mà số lượng cũng khan hiếm. Bỏ ra ba khối như vậy cho ba vị cung phụng, đã là cái giá cuối cùng mà gã Sở Khanh có thể thêm vào rồi.

Luồng sóng xung kích lại phá núi mà bắn tới, mười mấy gã Hiển Hóa cảnh còn khỏe liền hành động, tiếng va chạm lại vang lên, mấy thân ảnh lại như thường lệ là bị bắn ngược ra sau. Những nguyên sĩ mạnh nhất đã khôi phục lại phần nào, đứng dậy đi tới đứng tại điểm cuối phi chu, đề phòng nhìn đầu súc sinh đáng ghét đang đuổi theo.

Khoảng cách giữa bọn họ và cự voi sau hơn một ngày đã kéo gần lại còn vài trăm trượng, mỗi lần cái vòi cự voi vung vẩy, đều có thể bắn hơi thở đến phi chu. Khoảng cách gần như vậy khiến những đòn công kích tới nhanh hơn rất nhiều, đám Hiển Hóa cảnh phải cật lực chú ý hơn.

Canh giờ sau, chiêu thức bắn ra hai đạo đao quang từ ngà voi, được đầu súc sinh kia dùng lần thứ ba, khiến phi chu mất đi một phần không nhỏ, thiệt hại về chiếc phi chu này đã rất lớn. Đám nguyên sĩ sau khi hỗ trợ nhau chống đỡ thành công, lúc này đều hộc máu, toàn thân ê ẩm, nguyên lực hỗn loạn.

Việc dốc toàn lực chống đỡ như vậy cứ thế tiếp diễn, như thể tra tấn tinh thần và cả thể xác của tất cả mọi người. Ba cung phụng lúc này chỉ biết nhìn nhau mà cười khổ, sớm biết sẽ cực khổ như vậy, thì khi hai huynh muội cung phụng bỏ đi họ cũng đã đi theo rồi. Giờ đã gần tới đích, họ cũng đã xuất ra không biết bao nhiêu lực, chắc chắn sẽ không nỡ bỏ đi nữa.

Qua thêm một khoảng thời gian, chiếc phi chu đã bị bào mòn gần một phần ba, khu vực chuyển hóa năng lượng bởi vậy cũng bị ảnh hưởng, khiến năng lượng thất thoát nhiều hơn. Tộc nhân Sở gia còn phải bỏ tiền túi ra để duy trì nguyên thạch cung cấp cho khoang năng lượng, đến ba vị cung phụng còn bị mượn đi mỗi người một ngàn nguyên thạch trung phẩm.

Quãng đường tiếp theo chủ yếu địa hình phía dưới là bình nguyên và đồng bằng, giúp tốc độ chạy của cự voi nhanh hơn nhiều, khiến đám nguyên sĩ trên phi chu phải chống đỡ thêm với những cú quất vòi tầm gần.

“Mau nâng cao phòng ngự, súc sinh kia đã dùng thần thông công kích dạng mới!” Sở Khanh quát lớn cho đám tộc nhân dưới trướng, khiến ai nấy đều biến sắc mà hành động.

Chỉ thấy cái vòi voi to lớn bạo phát quang mang mãnh liệt, khí tức tản mát ra rợn người, giơ thẳng lên trời cao chuẩn bị vụt xuống!

“Quốc Lâm Cổ Thụ!” A Diệt thi triển nguyên thuật mạnh nhất trong Đình Bích quyết, tạo ra một cây cổ thụ cao lớn giữa sân phi chu, điều động toàn bộ cành cây bao bọc con tàu lại. Hai vị cung phụng khác cùng toàn bộ tộc nhân Sở gia cũng đồng loạt lấy ra át chủ bài, rậm rạp thần thông chồng chất xuất hiện.

Sở Khanh vẫn chưa an tâm, hắn biết đây là sát chiêu mà đầu súc sinh này tích tụ đã lâu, liền không ngần ngại lấy ra vật phẩm áp chót. Tấm nguyên phù cấp Bỉ Ngạn mà tộc tổ đã đưa thần thông phòng thủ lợi hại nhất của bản thân vào, lúc này đã được thôi động.

“Đùng!” Cái vòi lớn như núi sập vụt mạnh xuống, núi long đất lở, phi chu thiếu chút nữa bị đánh đập xuống mặt đất, nguyên sĩ bên trên tử vong số lượng lớn, đến Hiển Hóa cảnh cũng có gần mười người bỏ mạng!

Bà lão họ Khương nằm thoi thóp tại một góc, lão già họ Diệp đã bất tỉnh, thanh niên họ Dược quỳ trên sàn, máu tươi từ miệng không ngừng trào ra, cả ba cung phụng đã cố hết sức mình. Hiển Hóa cảnh Sở gia có rất ít người còn tỉnh táo, phần lớn đều đã bất tỉnh, tộc nhân tiểu bối còn thảm hơn, chẳng còn mấy ai sống sót.

Đòn công kích lợi hại qua đi, có vẻ như đầu súc sinh này không thể phát động thêm công kích trong thời gian ngắn, nên nó chỉ đuổi theo phi chu chứ không còn ra đòn tấn công nào nữa. Những người sống sót trên tàu nhờ vậy mà có thể bình ổn khôi phục, cầu mong phi chu có thể tiếp tục vững vàng phi hành, chỉ ngàn dặm nữa thôi là tới Đệ Ngũ thành rồi.

Hy vọng của họ dần thành hiện thực, chiếc phi chu dù đã bị đánh tan phần đuôi, vẫn vững vàng phi hành tốc độ cao, không để cự voi có thể tiếp cận. Chờ đợi một canh giờ trôi qua đối với mọi người trên phi chu cứ như qua trăm năm, trong thời gian này họ chỉ phải chống đỡ qua hai lần sóng xung kích mà thôi, chưa thấy có thêm thần thông đáng sợ nào.

Nét vui mừng dần hiện ra trên gương mặt tàn tạ của mọi người, vì phía trước họ không xa đã có bóng hình khổng lồ xuất hiện, đó chính là Đệ Ngũ thành, một trong những thành trì to lớn nhất Thú Loạn Vực.

Từ khi phi chu và cự voi còn cách thành trì số năm này trăm dặm, thì nguyên sĩ canh phòng tại tòa thành ấy đã nhận được truyền tin từ mật thám, bọn họ bắt đầu thôi động vũ khí hộ thành, chuẩn bị trừ bỏ thực thể xâm nhập trái phép.

Bấy giờ A Diệt đã trông thấy rõ tòa thành này, nhìn nó còn to lớn hơn Hoàng đô Phần Quốc, mức độ phồn vinh chắc chắn cũng không hề kém cạnh. Chiếc phi chu vẫn thẳng hướng một trong những cổng chính của thành, nơi dành riêng cho phi chu từ phương xa tới, Sở Khanh đã gửi truyền tin phù cho lính gác tại cổng thành phía đó.

Tại hai bên cổng thành có đặt hai bức tượng đá khổng lồ, tượng có hình dạng nhân loại già nua khoác áo bào chùm kín người, tay cầm một quyền trượng lớn chống trên mặt đất. Lúc này khối pha lê đỏ nhạt được đính trên đầu quyền trượng tại hai bức tượng, bất ngờ bạo phát quang mang sáng chói, khiến thiên địa nguyên khí xung quanh hỗn loạn.

Trước con mắt kinh hãi của toàn bộ người trên chiếc phi chu tàn tạ, đầu quyền trượng từ hai pho tượng lớn mỗi bên thình lình bắn ra một đạo quang mang, hai cột sáng đỏ chót sượt qua phía trên phi chu, oanh kích trực diện lên thân thể to như cự sơn của ma thú bát giai!

Tiếng nổ lớn qua đi, khói bụi dần tiêu tan, lộ ra hai cái lỗ máu lớn giữa thân thể cự voi, máu tươi như vỡ đê mà tuôn trào. Khí tức tiêu biến, hơi thở đi đến hồi kết, đầu ma thú bát giai là ác mộng của không biết bao nhiêu tu hành giả nhân loại, cứ thế ngã xuống, thi thể như núi sập đập mạnh lên mặt bình nguyên!

Hai mắt trừng lớn, yết hầu khô khốc, mũi hít vội một ngụm khí lạnh, Diệt Chúng Sinh thẫn thờ đứng nhìn cỗ thi thể khổng lồ, tâm kinh hãi thì thào: “Đây chính là nội tình của đệ nhất thế lực nhân loại tại Thú Loạn Vực sao?”
Chương 282: Cư trú

Trong một gian thạch thất lộng lẫy xa hoa, có vô số vật phẩm chân quý trôi nổi, lúc này cánh cửa đá mở ra, liền xuất hiện hai thân ảnh tiến vào. Cửa đá rất nhanh đóng lại, nơi đây chỉ còn hai người, một nam tử trung niên có thân hình lực lưỡng, cùng một thanh niên dung mạo tuấn mỹ hấp dẫn.

Trung niên Sở Khanh chỉ tay xung quanh, mỉm cười đối với A Diệt nói: “Đây là toàn bộ những bảo vật giá trị nhất mà Sở gia ta đem tới Đệ Ngũ thành này kinh doanh, như lời đã hứa trước đó, các hạ có thể tùy ý chọn một món trong đây, dù giá trị bao có cao bao nhiêu tại hạ cũng sẽ không nhíu mày.”

Trung niên này nói rất chân thành, bởi vì chuyến đi lần này nếu không có đám cung phụng như A Diệt, thì chắc chắn đoàn người Sở gia đã chết sạch dưới những đòn đánh của Xích Ngân Voi. Hơn nữa trong cả năm vị, hắn biết thực ra người thanh niên này đã xuất lực nhiều nhất, cũng là người có thực lực cao nhất, nên càng có ý muốn kết giao.

Thanh niên Dược Hảo Nhân đang trầm tư quan sát các bảo vật phiêu phù xung quanh, nghĩ xem nên chọn lấy món nào, tâm cố ép xuống ý muốn cướp lấy toàn bộ. Lúc này thanh âm Ma Quân sau nhiều ngày mất liên lạc vang lên: “Mau lấy gốc rễ cây ngay phía bên phải ngươi đó, thứ đó sẽ là tài liệu quan trọng nhất để ngươi tế luyện Phôi bản mệnh.”

Mắt thấy tuấn mỹ nam tử đưa tay cầm lấy một bộ rễ cổ thụ, trung niên họ Sở khá bất ngờ lên tiếng: “Đây là một mẩu gốc rễ của Dưỡng Ma Mộc, một loại kì mộc rất hiếm. Nhưng ngoài tác dụng ôn dưỡng một vài thần thông trong ma công, thì chẳng còn công dụng nào khác, Dược nguyên hữu có chắc muốn lấy thứ này không?”

“Thứ này còn có thể sinh tưởng chứ?” A Diệt gật đầu rồi hỏi lại đối phương.

Họ Sở liền đáp: “Tất nhiên rồi, nhưng các loại kì mộc thường sinh trưởng phi thường chậm chạp, không đáng để nguyên hữu đầu tư thời gian đâu. Ta thấy nguyên hữu cũng không tu luyện ma công, hay là chọn những vật khác có ích hơn thì thế nào.”

“Tại hạ có việc cần dùng tới những loại kì mộc như thế này, nên đã quyết sẽ lấy nó, xin đa tạ lời hảo tâm nhắc nhở của nguyên hữu.” A Diệt không khách sáo mà thu mẩu Dưỡng Ma Mộc vào nạp giới, sau đó tươi cười ôm quyền với người trước mặt.

Thấy hắn như vậy Sở Khanh cũng không nói gì thêm, tránh khiến đối phương bất mãn, cả hai rời khỏi gian mật thất này, vừa đi vừa trò chuyện cùng nhau. Họ Sở nói tại thành trì này hắn có khá nhiều bằng hữu, nếu A Diệt định cư lâu dài tại nơi đây, sau này nên đến gặp bọn họ, trao đổi tăm đắc tu luyện, có thể trợ giúp nhau rất nhiều.

Ra đến bên ngoài đình viện, A Diệt cùng Sở Khanh chào tạm biệt nhau, sau đó hắn rời khỏi tòa khách điếm lớn này. Ở ngoài lão già Diệp Huỳnh vẫn còn đứng đợi hắn, hai người đến một tòa tửu lâu, cùng nhau dùng bữa coi như tiệc từ biệt.

Lão già họ Diệp sẽ đi tìm cơ duyên trên hành trình trở về thế lực mình, chừng ba mươi năm nữa sẽ bắt đầu bế quan trùng kích bình cảnh. Thành công, lão sẽ trở thành nguyên sĩ đứng tại cảnh giới cao nhất hạ vị, được bao kẻ tôn sùng. Thất bại, đất trở về với đất, gieo mình với cát bụi, cũng không quá hối tiếc.

Sau khi lão ta rời đi, A Diệt liền ngự khí bay tới Sự vụ điện, nơi giải quyết mọi công sự của tu hành giả trong thành. Trước đó khi phi chu tiến nhập Đệ Ngũ thành này, hắn với thân phận cung phụng của Sở gia, được tạm trú tại đây ba tháng, thuế tạm trú đã được Sở gia trả giúp toàn bộ.

Sau một tháng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tại khách điếm của Sở gia, giờ đã đến lúc hắn tự tìm chỗ tu hành cho bản thân. Trên đường phi hành hắn đã choáng ngợp trước những tòa kiến trúc chọc trời tại nội thành, độ đẹp đẽ xa hoa tại nơi này hơn xa tất cả những thành trì hắn từng đi qua, dù là quê nhà hắn cũng không có nơi nào sánh bằng.

Không lâu sau hắn đã có mặt tại một gian phòng chấp pháp trong Sự vụ điện, ngồi trước một cái bàn lớn phía trên đặt chồng chất giấy tờ, đối diện là một mỹ phụ quản sự nơi đây. Nữ tử này cũng gọi là có tư sắc, tu vi không sai biệt với hắn, nghe A Diệt nói muốn làm lệnh bài thân phận để có thể cư trú lâu dài trong thành, nàng liền lấy ra một quyển trục để ghi chép thông tin.

“Dược Hảo Nhân, Hiển Hóa cảnh hậu kỳ, tu nguyên lực thuần túy, là tán tu thường hoạt động tại các châu do Thanh Khư cung cai quản. Thϊếp thân đã điền hết thông tin của nguyên hữu rồi, thông tin này sẽ được lưu lại tại đây vĩnh viễn, một bản sẽ được nộp lên cho trưởng lão, còn đây là lệnh bài thân phận của các hạ.” Mỹ phụ vung tay để một tấm lệnh bài bay về phía hắn.

A Diệt giơ tay bắt lấy tấm lệnh bài, sau đó liếc mắt quan sát, đây là một tấm lệnh bài bằng ngọc bạch, bề mặt được điêu khắc ba chữ Đệ Ngũ thành. Nếu thả thần thức vào bên trong lệnh bài, sẽ đọc được toàn bộ thông tin thân phận mà A Diệt vừa khai báo, cùng với hình chân dung và khí tức đặc thù của hắn.

Mỹ phụ đối diện vừa ngắm nhìn hắn vừa giải thích: “Để tấm lệnh bài đó có hiệu lực, các hạ cần giao phí là 1000 nguyên thạch trung phẩm! Cứ một trăm năm phải gia hạn một lần, nếu không lệnh bài sẽ hết hiệu lực, các hạ sẽ bị trục xuất khỏi Đệ Ngũ thành, mọi tài sản của các hạ trong thành sẽ bị đội hộ pháp của Dương Viêm điện tịch thu.”

“Ra là vậy, đa tạ nguyên hữu đã giải thích.” Tuấn mỹ nam tử mỉm cười gật đầu, nạp giới lóe sáng, trên chiếc bàn lớn kế bên liền xuất hiện ngàn khối nguyên thạch trung phẩm. Mỹ phụ thấy vậy cũng không khách sáo mà đảo thần thức qua để kiểm tra, sau khi đếm đủ số lượng nàng liền chấm một thủ bút lên tấm lệnh bài của hắn.

Chiếc lệnh bài bạch ngọc chợt phát ra quang mang lửa đỏ, mỹ phụ giảng giải: “Thứ ánh sáng trên tấm lệnh bài sẽ mờ nhạt dần theo thời gian, qua một trăm năm sẽ tắt hẳn, lúc đó các hạ cần đến đây để gia hạn.”

“Đa tạ nguyên hữu nhắc nhở, đã không còn việc gì rồi, tại hạ xin cáo lui, không làm phiền nguyên hữu nữa.” Hắn đứng dậy chắp tay, trước ánh mắt không nỡ của mỹ phụ mà xoay người rời đi, giờ hắn đã có thể cư trú lâu dài tại thành trì này rồi.

Trước khi tìm thuê một nơi ưng ý để làm động phủ của bản thân, thì hắn phải đến các nhà thầu tổ chức đấu giá hội để bán đồ kiếm nguyên thạch, vì hiện tại hắn đã rỗng túi. Mọi tích góp của hắn từ quê nhà, cộng với chút tài sản kiếm được khi tới vùng đất này, thời gian qua đã tiêu sài sạch sẽ.

Vì trong thành nghiêm cấm nguyên sĩ tranh đấu, hơn nữa là nơi được đệ nhất thế lực bảo hộ, nên A Diệt mới dám làm liều là đem bán linh dược ngàn năm tuổi. Thứ chân quý này là vật hắn không thiếu nhất, nhưng từ trước đến giờ hắn đem bán rất ít, vì hắn biết sức hấp dẫn của linh dược ngàn năm là lớn như thế nào.

Thân chùm áo bào, để lộ ra khí tức ma lực nhìn qua đã thấy đáng sợ, hắn lần lượt đi tới những nhà thầu tổ chức đấu giá hội lớn nhất thành. Linh dược trung phẩm và thượng phẩm không quá trọng yếu, hắn đem bán toàn bộ, chia nhỏ ra mỗi nơi chừng chục gốc, mất nguyên một ngày mới xử lý xong toàn bộ số Linh dược đó.

Hắn cũng cảm ứng được có một vài kẻ bám đuôi mình, hầu như mỗi một nhà thầu sau khi hắn rời đi, đều phái một hoặc hai người am hiểu ẩn thuật để bám theo. A Diệt thong dong đi hết nhà thầu này tới nhà thầu khác, cuối cùng hòa mình vào khu phường thị đông đúc, chả mấy chốc đã là một gã tuấn mỹ thanh niên đang chậm rãi bước trên đường.

Khí tức ma lực và nguyên lực của hắn khác hoàn toàn nhau, thể hình khi khoác áo bào cũng thay đổi, nên lúc này đám bám đuôi thấy hắn cũng chẳng ai chú ý, vì không có kẻ nào nghĩ nổi hắn là cùng một người với gã ma tu đáng sợ kia.

Xinh đẹp nam tử thong dong phi hành tới Động phủ điện, muốn thuê một nơi có mức độ nguyên khí cực cao, giờ hắn đã trở lại làm một phú hào rồi. Ở nơi đây giá trị của Linh dược còn cao hơn quê nhà hắn, vì đa phần những nơi kì chân dị thảo sinh trưởng đều đã bị yêu thú chiếm giữ, nay hắn bán số lượng lớn như vậy tất nhiên thu về được vô số nguyên thạch.

Nhưng hắn cũng không dám bán Linh dược số lượng lớn như lần này nữa, nếu sau này bí tiền quá có lẽ mới tuồn ra chút ít, vì hắn sợ các trưởng lão tọa chấn nơi đây phát hiện được, rồi nổi lên lòng tham.

Khác với các loại hình kinh doanh khác, vấn đề nơi ở của tu hành giả trong thành chỉ có duy nhất một nhà nắm quyền, chính là phần tử dưới trướng Dương Viêm điện. Muốn mua một khu đất trống để tự xây dựng động phủ, hay thuê động phủ xa hoa ở những nơi có mức độ nguyên khí nồng đậm, tất cả đều phải liên hệ với Động phủ điện.

Sau khi trò chuyện với quản sự nơi đây, hắn chọn thuê một động phủ có sẵn, liền được một thị nữ dẫn đường đi chọn động phủ ưng ý. Vì thị nữ này chỉ có tu vi Luyện Nguyên cảnh, tốc độ phi hành rất chậm, nên hắn đã để nàng đứng trên phi chu cùng mình mà dẫn đường.

Nguyên một khu vực rộng cả ngàn dặm đều là nơi động phủ tọa lạc, có cường độ nguyên khí trong trời đất rất cao, còn có pháp trận khổng lồ giúp kéo thêm nguyên khí từ phương xa tới. Nhìn qua từng dãy sơn mạch phía dưới, mỗi ngọn núi là một tòa động phủ, khiến A Diệt phi thường ưng ý.
Chương 283: Động phủ

Thiếu nữ có dung mạo ưa nhìn, đứng trên chiếc phi chu nhỏ, chỉ tay xuống từng dãy núi phía dưới, cung kính giới thiệu cho vị khách nhân tuấn mỹ dễ gần bên cạnh: “Động phủ bản điện cho thuê có năm cấp bậc, cấp càng cao sẽ càng lộng lẫy xa hoa, phạm vi địa bàn càng lớn, nồng độ nguyên khí càng thêm dồi dào.”

“Dãy tại góc cuối cùng kia là động phủ bậc đồng, nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh chỉ có thể thuê cấp bậc đó. Hai dãy lớn ngay phía dưới là bậc bạc và vàng, bạc là động phủ dành riêng cho các tiền bối Hiển Hóa cảnh thuê. Vàng thì chỉ có những tiền bối Hiển Hóa cảnh giàu có, hoặc các tiền bối Bỉ Ngạn cảnh khiêm tốn cư ngụ.

Dãy lớn bên kia là bậc bạch kim, dành riêng cho các tiền bối Bỉ Ngạn cảnh có gia tài lớn. Dãy lớn nhất là bậc kim cương, chỉ có trưởng lão bản điện hoặc các tiền bối thuộc thế lực kết minh với bản điện mới có thể thuê.”

A Diệt nghe xong, không ngần ngại đưa phi chu hạ xuống gần những dãy sơn mạch có đông phủ bậc vàng tọa lạc, bắt đầu quan sát từng ngọn núi. Động phủ cùng một bậc cũng phân chia ba loại sơ – trung – thượng, Hiển Hóa cảnh giàu có thường ở bậc vàng sơ, vàng trung là Hiển Hóa cảnh đại giàu hoặc Bỉ Ngạn cảnh nghèo, vàng thượng chỉ có Bỉ Ngạn cảnh tầm trung thuê nổi.

Sau một hồi quan sát cùng với nghe những lời gợi ý từ nha đầu bên cạnh, hắn quyết định thuê một động phủ ở bậc vàng thượng. Nguyên thạch với hắn hiện tại không quan ngại, thứ hắn cần là nồng độ nguyên khí cao và mức độ an toàn lớn.

Đột phá Bỉ Ngạn sẽ gây ra thiên địa dị tượng, nên A Diệt không dám làm điều đó tại động phủ mà mình tự dựng lên tại nơi hoang vu nào đấy, vì sợ bị yêu thú quấy phá. Hắn dự tính sau này sẽ trùng kích đại bình cảnh tại bên trong Đệ Ngũ thành, nên tất nhiên phải thuê một nơi cực an toàn và nồng đậm nguyên khí làm địa bàn của bản thân.

Động phủ đẳng cấp này chỉ có thể thuê trong thời gian dài, A Diệt đã thuê trong thời hạn 50 năm với giá ba ngàn nguyên thạch trung phẩm, một số tiền cực đắt đỏ. Sau khi giao nguyên thạch, hắn tiếp nhận được một tấm lệnh bài chủ nhân, cũng đồng dạng có luồng quang mang nhàn nhạt trên tấm lệnh bài, sau năm mươi năm sẽ tắt hoàn toàn.

Thiếu nữ cung kính thi lễ với hắn rồi phi hành rời đi, A Diệt đưa mắt nhìn ngọn núi trước mắt, phía trên đỉnh có từng dãy kiến trúc xa hoa. Hắn hít sâu một hơi, miệng lẩm bẩm: “Từ nay đây sẽ là địa bàn của ta, năm dặm quanh đây đều nằm dưới sự cai quản của bản thân ta, ngôi nhà thứ ba của ta!”

Vô số trận kỳ bay lên, bắn đi khắp bốn phương tám hướng, dựng nên không biết bao nhiêu tòa trận pháp đủ mọi chức năng, kết giới sương mù che phủ tầm nhìn từ bên ngoài. Xong việc, A Diệt đã tham quan các kiến trúc tại động phủ, nơi đây có đủ mọi gian mật thất cho các lĩnh vực, không thiếu một khu vực thiết yếu nào cả, thực sự đáng giá tiền.

Không lâu sau khi xắp xếp xong chỗ ở, hắn đã xếp bằng tĩnh tọa tại tu luyện thất, để thần thức của bản thân vào bên trong Thiên hồ lô đang trôi nổi trước mặt. Đứng trước hồ lô thụ cao lớn nguy nga, A Diệt trưởng khống gốc rễ Dưỡng ma Mộc lên gần cành cổ thụ, lập tức hào quang từ hồ lô thụ bao bọc lại gốc rễ đó, hóa nó thành một trái hồ lô nhỏ.

Thấy thần thức hắn rút ra khỏi Thiên hồ lô, Ma Quân nói: “Hãy cứ để trái hồ lô đó trên cây trong thời gian dài, vì Dưỡng Ma Mộc khi trưởng thành tới một ngưỡng nhất định, có thể tiến hóa thành Thuần Ma Mộc.”

“Một khi thứ đó thành Thuần Ma Mộc, sẽ trở thành loại kì mộc thượng hạng, dùng tài liệu cỡ đó để tế luyện Phôi bản mệnh, chắc chắn sẽ luyện ra được phẩm chất rất cao.” Nghe Ma Quân nói vậy, A Diệt không nói gì chỉ gật đầu, mong rằng thời gian tiến hóa không quá lâu là được.

Ba tài liệu chính để tế luyện Phôi bản mệnh nguyên ma gồm: Một loại hợp kim có cường độ lưu chuyển nguyên lực tốt, hai người đã chọn Thiết Tinh làm tài liệu dạng này. Một loại đá âm dương giao hòa, có thể cân bằng giữa ma lực và nguyên lực, hơn nữa phải cực kỳ rắn chắc, hai người đã chọn Hắc Diện Thạch.

Thứ cuối cùng là một loại kì mộc nào đó có thể lưu chuyển ma lực, thích hợp luyện chế bảo cụ cho ma tu quỷ đạo, nay họ đã chọn Dưỡng Ma Mộc làm loại chủ tài này. Nếu loại kì mộc này tiến hóa thành Thuần Ma Mộc, thì tác dụng nó đem lại sẽ càng lớn hơn, luyện thành Phôi bản mệnh chắc chắn là phẩm chất cao.

Thiết Tinh và Hắc Diện thạch số lượng vẫn chưa đủ, nên thời gian tới A Diệt sẽ phải tìm kiếm thu thập, nhưng cũng không quá vội, vì hắn còn việc khác phải làm.

Đã có chỗ tu hành ổn định, trong một tháng tiếp đó A Diệt đi mọi ngõ ngách tại Đệ Ngũ thành này, mở mang thêm kiến thức rất nhiều, thu thập được thêm nhiều vật phẩm mới lạ. Hắn cũng bỏ không ít tiền để mua các dược phương luyện đan cao giai cho Ma Quân, để y nâng cao trình độ, dù sao điều này cũng có lợi ích trực tiếp đến bản thân hắn.

Sau một tháng mày mò tìm hiểu mọi thứ, phong tục tập quán của nhân loại và yêu thú nơi đây, tin tức các thế lực lân cận, A Diệt trở vê động phủ bắt đầu bế quan tu hành. Tuy với Gieo Liên đan cùng một vài loại dược liệu quý, hoàn toàn không đủ giúp hắn có thể đột phá đại cảnh giới, nhưng trước mắt hắn cần nâng lực bổn nguyên tại hậu kỳ lên được chút nào hay chút ấy.

Quãng thời gian sau đó, Diệt Chúng Sinh luôn trường kỳ bế quan thời gian dài, chừng hai đến ba năm mới xuất quan một lần, sau đó khoảng một tháng lại vào tu luyện thất đóng cửa bế quan.

Mỗi lần xuất quan ra ngoài, hắn luôn đi các phường thị tìm mua vật phẩm cần thiết, hoặc đến đàm đạo tại những nơi tụ tập nhiều nguyên sĩ đồng giai, nhờ vậy hắn cũng quen biết được một vài bằng hữu mới. Những người này cũng là tu hành giả cư trú lâu dài trong Đệ Ngũ thành, là tán tu hoặc người của gia tộc làm ăn nào đó, có vài người là bạn làm ăn với Sở Khanh.

Bất giác đã qua hơn mười năm, hôm nay hắn xuất quan vì tốc độ thăng tiến tu vi bị giảm đi đáng kể. Thứ gì dùng nhiều quá cũng không được, tuy các loại đan dược hắn phục dụng có thể dùng trong lâu dài, nhưng hiện nay cũng đã dần bão hòa, cơ thể hắn đã không còn mấy phản ứng, giờ phải tìm kiếm thêm một vài loại đan dược mới.

Thời gian qua ngoài nâng cao tu vi bên nguyên lộ, thì đồng dạng ma lộ của hắn cũng tăng tiến theo không hề kém cạnh. Dựa vào vật phẩm trong nạp giới của mấy trăm gã tà tu mà năm xưa A Diệt sát hại, Ma Quân đã luyện ra vô số loại ma đan, giúp hắn sớm ngày đưa ma lực đạt tới đỉnh phong Hiển Hóa cảnh.

Như thường lệ, hắn bỏ ra một ngày để dạo vòng quanh khu phường thị, xem thử có mặt hàng nào mới hay không. Sau đó đi đến mấy khu vực chuyên để đánh cờ hưởng trà của đám Hiển Hóa cảnh cao giai, bắt đầu trò chuyện, nghe ngóng các tin tức gần đây.

“Cái gì? Văn lão huynh đã qua đời rồi sao? Ta cứ tưởng phải mười năm nữa huynh ấy mới hết thọ nguyên chứ.” A Diệt kinh ngạc thốt lên, khi nghe vài gã nguyên sĩ đang ngồi cùng bàn trò chuyện.

Một nam tử anh tuấn, bề ngoài chừng 30 lên tiếng: “Đầu năm nay huynh ấy đã từ trần rồi, tuy nói thọ nguyên hậu kỳ Hiển Hóa cảnh chúng ta là xấp xỉ 400 năm, nhưng cũng không ít nguyên hữu vì trước kia từng bị ám thương hay bệnh tình gì đó, mà ra đi sớm hơn vài chục năm. Văn lão huynh có lẽ hồi trẻ từng trúng phải trọng thương đến căn cơ nên mới như vậy.”

A Diệt âm trầm gật đầu, hắn không ngờ người mà bản thân thuận mắt nhất trong toàn bộ đám người này đã từ trần. Lão họ Văn đó trước kia mỗi khi nghị luận với hắn, thường giảng giải cho hắn rất nhiều áo nghĩa tu hành, giúp ích hắn rất nhiều, vậy mà giờ đây đã không còn nữa.

Hắn thu liễm lại tâm tình u buồn, ngồi hưởng trà đàm đạo với mấy người này chừng nửa ngày, sau đó rời đi. Vài ngày sau hắn đã tham gia một hội đấu giá thường niên tại tòa thành này, thu mua dược phương cao giai, cùng với vài loại dược tài còn thiếu, rồi giao toàn bộ cho Ma Quân trổ tài.

Đứng giữa đình viện tại động phủ của bản thân, A Diệt tập trung chỉ huy một đầu Huyết Thú Khôi. Xung quanh còn có vài cây trận kỳ to lớn, vừa được hắn tế luyện thành công.

Ngoài việc tu hành nâng cao tu vi bản thân, hắn còn nghiên cứu sâu hơn về mảng pháp trận và khôi lỗi thuật. Hiện tại hắn sắp vượt qua được ngưỡng cửa lớn, để bước chân lên trình độ pháp trận đại sư. Khôi lỗi thuật hắn cũng tăng tiến trình độ rất nhiều, giờ đã có thể sửa chữa lại Huyết Thú Khôi rồi chỉ huy chúng.

Trong quãng thời gian nhàn nhã nghiên cứu các phương diện khác như thế này, đợi ngày lô đan dược mới của Ma Quân ra lò để bản thân phục dụng, thì có một người bằng hữu mới quen tới tìm hắn, nói rằng có một vụ kiếm lời rất lớn muốn mời hắn tham gia.
Chương 284: Nhân Cổ

Dưới một đình viện cổ kính, nằm tại nơi cao nhất một ngọn sơn phong, có hai nhân ảnh đang ngồi uống trà quanh bàn đá, khoái lạc ngắm nhìn vân vụ.

Hai người ngồi hưởng trà dưới mái đình viện đều là nam tử, một người trông còn rất trẻ, ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ mị hoặc. Người còn lại có bề ngoài cũng chỉ chừng 30, dung mạo khá anh tuấn, thân hình cân đối, tiêu sái phóng khoáng.

Gã nam tử trông lớn tuổi hơn tên là Tào Kim, gã vừa nhâm nhi tách trà vừa quan sát xung quanh, than thở lên tiếng: “Đã biết Dược lão đệ rất am hiểu lĩnh vực trận pháp, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, những tòa kết giới bao quanh nơi này quả thực rất bất phàm, Bỉ Ngạn cảnh chắc cũng khó phá nổi trong vài bữa cơm.”

“Tào lão huynh quá khen rồi, nhiều lúc lão đệ tu hành gặp phải bình cảnh không thể tiến thêm, nên mới rảnh rỗi nghiên cứu pháp trận mà thôi, không dám xưng bất phàm.” Tuấn mỹ thanh niên Dược Hảo Nhân mỉm cười đáp.

Thấy vậy gã họ Tào liền quay đầu đi hướng khác mà uống trà, hắn không dám nhìn lâu kẻ trước mặt, sợ bản thân sẽ suy nghĩ lệch lạc, phải biết trước mặt hắn là một tên nam tử hàng thật giá thật đấy.

A Diệt phất tay để ấm trà tự bay lên rồi rót nước xuống, sau đó lên tiếng hỏi: “Tào lão huynh tới đây không phải chỉ để khen ngợi pháp trận của lão đệ đâu chứ? Có chuyện gì quan trọng cứ tự nhiên rãi bày đi.”

Lúc này gã Tào Kim mới trịnh trọng nói: “Lão đệ biết đấy, chuyện quan trọng nhất và cũng khiến Hiển Hóa cảnh hậu kỳ như chúng ta đau đầu nhất, chính là làm sao để tăng tỉ lệ thành công khi trùng kích bình cảnh lên Bỉ Ngạn. Vừa hay hội của lão huynh gần đây đã tiếp cận được một cơ duyên dạng đó, không biết lão đệ có muốn tham gia hay không?”

“Ồ, chuyện tốt như vậy còn có thể rơi xuống đầu của chúng ta sao? Không biết lão huynh có thể nói rõ ràng được hay không? Dù sao trong đồng cảnh giới lão đệ đây chiến lực cũng không xem là cao.” A Diệt ra vẻ suy tư, sau đó lên tiếng hỏi vấn đề trọng yếu.

Tào Kim nghe vậy bắt đầu thành tâm kể lại. Chuyện là trong hội bằng hữu thâm giao của hắn, có hai người đã gần đại hạn, nên vài chục năm gần đây rất liều mạng, xông xáo tại mọi vùng hiểm địa. Không lâu trước họ bất ngờ phát hiện một vùng hiểm địa Nhân Cổ, bên trong chắc chắn có rất nhiều bảo vật, đặc biệt là kì chân dị thảo giúp đột phá Bỉ Ngạn cảnh.

Nghe đến đây A Diệt cũng không khỏi bất ngờ, Cổ Nhân hiểm địa tại nơi này giống như di tích cổ cao cấp tại quê nhà hắn, những bảo vật giá trị nhất trong đó còn có sức hấp dẫn cả bỉ Ngạn cảnh, nên cực kỳ hiếm và hung hiểm.

Họ Tào vẫn tiếp tục, rằng hai kẻ kia biết chỉ với thực lực của hai người mà tiến nhập hiểm địa đó, chắc chắn không thể trở ra, nên đã dựng lên pháp trận che giấu lối vào hiểm địa, rồi trở về Đệ ngũ thành nói với các hảo hữu thâm giao có tu vi tương đương.

Hội bằng hữu mà bọn họ hay qua lại, đa phần là tán tu cùng một vài phần tử cao nhất trong những gia tộc tầm trung đổ lại, nên họ rất an tâm nói ra sự thật, rồi bắt đầu công cuộc tập hợp lực lượng. Những kẻ đồng giai họ quen mà thuộc thế lực lớn, hay các đại gia tộc, họ sẽ không tiết lộ, vì sợ bọn chúng báo cáo với các tiền bối Bỉ Ngạn cảnh, tới chiếm đoạt cơ duyên.

Dược Hảo Nhân đích thị là một tán tu, từ hơn mười năm nay thi thoảng vẫn tới đàm đạo với bọn họ, tính khí rất ôn hòa không gây ác cảm cho ai. Quan trọng là trông hắn còn trẻ như vậy sẽ không lo tâm tư cáo già, mà hắn cũng từng nói chiến lực bản thân trong đồng giai không quá cao, nên mấy tên này mới tìm tới hắn rủ rê hợp tác.

Nếu hắn là một kẻ ương ngạnh khó gần, hay có chiến lực rất mạnh trong đồng giai, có lẽ đám người này sẽ kiêng kị mà không tới mời gọi hắn. Theo lời họ Tào thì hai tên đã phát hiện ra vùng hiểm địa Nhân Cổ, muốn lập một nhóm 6 người, mỗi người am hiểu một lĩnh vực, tất cả đều phải có tu vi Hiển Hóa cảnh hậu kỳ.

“Ta và hai vị đó, có lẽ Triệu nguyên hữu cũng sẽ tham gia, thì lúc này nhóm đã có bốn người rồi. Còn thiếu hai vị trí là pháp trận sư và địa mạch sư, không biết Dược lão đệ có muốn cùng bọn ta tham gia chuyến này hay không? Phải biết cơ duyên như vậy không có nhiều đâu, một khi thành công ta sẽ có được thêm vài phần nắm chắc đột phá đại cảnh giới kế tiếp.”

Rãi bày xong toàn bộ, Tào Kim phải uống cạn nguyên ấm trà mới bớt khô cổ, sau đó chú ý quan sát biến hóa biểu cảm trên gương mặt kẻ đối diện.

A Diệt suy tư một hồi rồi cười khổ đáp: “Tào lão huynh thấy đấy, lão đệ chỉ am hiểu chút về pháp trận, dù họ Dược nhưng năng lực dùng thuốc cũng không cao, đã thế chiến lực yếu kém hơn mấy lão huynh nhiều. Giờ đệ đây còn khá trẻ, cũng chưa lo đến chuyện đột phá cho lắm, nên có lẽ sẽ không tham gia đâu...”

Gã đối diện vội giơ tay lên ngăn không cho hắn nói tiếp, sau đó khuyên nhủ: “Dược lão đệ đừng vội trả lời ngay mà hãy suy nghĩ đã, dù sao chúng ta dự định đầu năm sau mới xuất phát tới vùng hiểm địa đó, nên lúc này chưa vội quyết định.”

Gã họ Tào liền thả ra chỗ tốt lớn mà bản thân đã tính trước: “Ta biết chục năm nay lão đệ luôn thu thập Thiết Tinh cùng Hắc Diện thạch, tại các hội đấu giá lớn nhỏ trong đại thành này. Thiết Tinh tuy quý hiếm nhưng những hội đấu giá lớn cũng xuất hiện vài ba lần, có lẽ đều đã rơi vào tay lão đệ.

..Nhưng Hắc Diện thạch thì sao? Loại đá quý cực kỳ thưa thớt này đã bao lâu không có tung tích rồi. Ta có một tin vui muốn báo cho lão đệ, rằng hai vị đã phát hiện vùng hiểm địa rồi tập hợp lực lượng, họ có sở hữu một khối Hắc Diện thạch to gấp đôi nắm đấm. Nếu lão đệ đồng ý tham gia, thì sau khi tiến nhập vùng hiểm địa, hai người đó sẽ giao ra Hắc Diện thạch cho lão đệ!”

Tuấn mỹ nam tử bắt đầu rơi vào trầm tư, loại đá âm dương giao hòa như Hắc Diện thạch quả thực rất hiếm có, hắn tìm kiếm bao lâu nay vẫn chẳng thu được chút manh mối gì. Tuy nói thứ đó được tạo ra từ sự dung hợp giữa nước và dung nham, nhưng sự thật thì đâu thể dễ như vậy, lần này nếu thu về được thêm khối trong tay hai vị kia, coi như hắn đã tập hợp đủ số lượng rồi.

“Thiết Tinh đã thu thập đủ, Dưỡng Ma Mộc nay đã trưởng thành tới hơn hai ngàn năm, nhưng Hắc Diện thạch mới chỉ có hơn hai phần ba. Nếu kích thước khối trong tay đám người này là thật to chừng đó, thì có thêm nó coi như miễn cưỡng đủ số lượng.” Ma Quân lên tiếng, A Diệt cũng tính nhẩm như vậy.

Không lâu sau Dược Hảo Nhân đã tiễn gã Tào Kim ra tới cổng chính của động phủ, gật đầu chào hắn rời đi, sau đó mới xoay người trở về mật thất. Hai bên đã ước định một tháng sau sẽ là lúc hắn đưa ra câu trả lời, lúc này A Diệt trở về suy nghĩ thấu đáo hơn, tranh thủ tìm hiểu thêm về hiểm địa Cổ Nhân trong các điển tịch.

Thù lao Hắc Diện thạch là thứ rất hấp dẫn hắn, chưa kể trong hiểm địa Nhân Cổ chắc chắn có loại Linh dược hỗ trợ Hiển Hóa cảnh đột phá lên Bỉ Ngạn, những thứ đó hắn cũng rất cần. Nhưng A Diệt vẫn khá phân vân, vì theo những gì trong điển tịch mà hắn đọc được, đến nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh nếu không cẩn thận còn mất mạng, chứ đừng nói cảnh giới như hắn.

Suy tư thiệt hơn trong thời gian không ngắn, sau khi Ma Quân hứa sẽ dốc sức giúp đỡ hắn trong chuyến đi sắp tới, thì A Diệt mới gửi tấm truyền tin phù nói lời đồng ý tham gia cho Tào Kim.

Vài ngày sau những lô đan dược loại mới của Ma Quân đã ra lò, A Diệt lại đóng cửa mật thất bế quan tu luyện. Từ đây đến lúc đám người khởi hành đi tới vùng hiểm địa Nhân Cổ, vẫn còn chừng mười tháng nữa, đủ thời gian để hắn cấp tốc tăng thêm chút tu vi.

..................

Vào một buổi sáng sớm tinh mơ, khi những tia nắng ấm từ vầng thái dương lam sắc thả xuống trần gian, thì một chiếc phi chu tầm trung xuất hiện, chậm rãi bay ra từ cổng chính của Đệ Ngũ thành. Sau khi ra khỏi thành, phi chu mới bắt đầu phi hành tốc độ cao, tiếng xé gió vang lên ù ù.

Trên phi chu có sáu nhân ảnh, bốn nam hai nữ, chính là nhóm người đang hướng tới một vùng hiểm địa Cổ Nhân còn chưa bị ai khai quật. Hai người dẫn đầu chính là hai kẻ đã phát hiển ra vùng hiểm địa ấy, gồm một nam một nữ đều có bộ dáng già nua, tu vi đạt đỉnh Hiển Hóa cảnh. Lão già không rõ họ tên mà thường được gọi là Bậc thầy vũ khí, còn bà lão thì họ Nam Cung.

Tu vi kém hơn hai kẻ kia chút là trung niên khô gầy mang họ Triệu, ông là một phù bảo sư khá nổi danh. Thực chất mấy chục năm trước ông ta đã trùng kích bình cảnh một lần nhưng thất bại, Phôi bản mệnh bị huy, tu vi thụt lùi chút, nên mới như bây giờ.

Hai nam nhân khác tu vi cũng không kém trung niên họ Triệu là bao, chính là Tào Kim và tuấn mỹ thanh niên Dược Hảo Nhân. Cuối cùng là một nữ tử trông bề ngoài cũng chỉ chừng đôi mươi, nàng tên Khiết Lệ, địa mạch sư rất có thành tựu, tuổi đời còn chưa tròn một trăm.

Tu vi Khiết Lệ chỉ là trung kỳ viên mãn, nhưng nếu kết hợp với bản lĩnh địa mạch trong chiến đấu, thì nàng ta coi như vô địch trong đồng giai. Vài tháng trước Khiết Lệ và Tào Kim đã thử đấu nghiêm túc một trận, kết quả là nàng ta không hề bị ép xuống thế hạ phong, cả hai giằng co thời gian dài, vậy nên họ Khiết mới đạt tiêu chuẩn để tham gia nhóm.

Nữ tử Khiết Lệ dung mạo xem như ưa nhìn chứ không tính là xinh đẹp, về phần thân hình thì đầy đặn nở nang, nhưng nàng ta rất tự tin về bản thân. Vì tuổi đời còn trẻ mà đã có bản lĩnh như vậy, khiến nàng rất tự mãn, không rụt dè trong bất kỳ chuyện gì cả.

Như hiện tại trên phi chu, nữ tử này công khai tán tỉnh tên thanh niên họ Dược mà chẳng chút ngại ngùng nào, độ mặt dày này khiến trai xinh tên Hảo Nhân cũng phải đỏ mặt thay.
Chương 285: Tối đen

Một dãy sơn mạch vô danh dài không thấy điểm cuối, tựa như một con trăn lớn nằm dài trên bình nguyên. Thân nó vắt qua không biết bao nhiêu sông suối, mây mù bao phủ trên đỉnh, nhiều thác nước dài từ trên cao hùng hổ rủ xuống, rừng cây xanh tươi, tạo nên một cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ.

Tại đoạn giữa của dãy sơn mạch, có một khu vực núi non rất lớn tạo thành một hố tròn nằm bên trong, hệt như phần thân con trăn cuộn tròn. Phía dưới lòng sơn mạch ấy, chính là một vùng hiểm địa mà không có mấy ai biết tới, một trong những vùng nguy hiểm nhất được ghi trong điển tịch, Nhân Cổ hiểm địa.

Lúc này tại bên bờ vực, có một nhóm năm thân ảnh đang đứng chăm chú đưa mắt quan sát phía dưới, thần thức ai nấy đều cố thả xuống sâu nhất có thể. Năm kẻ này ai nấy đều mặc hắc y, trên y phục có thêu những nét họa tiết khá giống nhau, nhìn qua đã biết là người cùng một thế lực.

Kẻ dẫn đầu nhóm người này là một lão già mù, tay chống gậy gỗ sần sùi, lưng có chút còng, vì công pháp có khả năng tăng phúc thần thức rất cao, nên hiện tại thần niệm của lão ta quan sát được xa nhất. Lão chậm rãi nói: “Từ trên nhìn xuống thì không thể phát hiện nổi dưới vùng hiểm địa này có huyền cơ gì, chúng ta vẫn là nên đi xuống xem thử.”

Bốn người còn lại đều có bộ dáng trẻ trung, cao nhất trông mới chừng 30, lúc này nữ tử duy nhất trong nhóm lên tiếng: “Nếu phía dưới thực sự là vùng hiểm địa Nhân Cổ, thì với thực lực của năm người chúng ta có mạo hiểm quá không?”

“Phỉ Thúy tỷ lo lắng đúng đó, những vùng hiểm địa Nhân Cổ trước kia xuất thế, đều trở thành mồ trôn nguyên sĩ cao giai, nay chúng ta chỉ có năm gã Hiển Hóa cảnh, nếu xuống đó có phải khá là nguy hiểm không?” Một tên nam tử lên tiếng phụ họa nữ tử xinh đẹp đứng kế bên, hắn là kẻ có thân hình gầy nhất hội, dung mạo chỉ coi là khá.

Một tên mập đứng sau cùng, bấy giờ vội lên tiếng: “Công Danh bá phụ đi cùng chúng ta tới gần khu vực này, rồi không biết vì việc bận gì mà rời đi, giờ chúng ta có nên chờ bá ấy trở lại mới hành động không?”

“Ta thấy lúc rời đi sắc mặt thúc phụ nghiêm trọng lắm, chắc chắn là việc rất trọng đại, có lẽ sẽ không về sớm đâu.” Tên nam tử có thân hình cường tráng lên tiếng, hắn là người có bộ dáng lớn tuổi nhất trong số bốn người trẻ trung.

Lão già mù quay đầu lại nói: “Công Danh thúc có chuyện cực kỳ quan trọng cần làm, trước đó theo chúng ta tới đây chỉ là tiện chung đường, nên đi cùng để bảo hộ mà thôi, đừng có mong thúc ấy sẽ quay lại. Hơn nữa thúc ấy trước khi rời đi có đưa ta hai tấm nguyên phù, đủ để nhóm ta tự bảo vệ mình khi gặp phải hiểm nguy tính mệnh rồi.”

Nói đoạn lão nhảy lên bảo cụ phi hành, chuẩn bị phóng nhanh xuống phía dưới, miệng lên tiếng cổ vũ sĩ khí: “Tộc nhân Diệt đại thế gia ta không có kẻ nhát gan, các ngươi muốn nâng cao khả năng thành công khi đột phá đại cảnh giới kế tiếp, thì chuyến này không thể bỏ lỡ được, mau đi thôi!”

Mấy người trẻ trung kia hít sâu một hơi để lấy dũng khí, chiến ý dần dâng lên trên khóe mắt, cả năm nhân ảnh ngự khí bay xuống phía dưới vùng hiểm địa Nhân Cổ này. Dẫn đầu là lão già mù Diệt Vạn Hạc, ở giữa là tuyệt thế mỹ nhân Diệt Phỉ Thúy, hai bên là tên gầy Diệt Vinh và gã cường tráng Diệt Phúc, bay cuối cùng là tên mập Diệt Cầu Toàn.

Không lâu sau tại một hướng khác từ phía trên đỉnh sơn mạch, nhảy xuống gần mười thân ảnh to nhỏ không đồng đều, có hình dạng như con người, cũng có hình dạng là động vật.

Sáng hôm sau, một chiếc phi chu tầm trung đã bay tới nơi này, trên đó có thân ảnh sáu nhân loại, chính là nhóm người tới từ Đệ Ngũ thành. Ngay khi bay tới giữa lòng sơn mạch, lão già Bậc thầy vũ khí và bà lão họ Nam Cung đều cùng thời điểm nhăn mày, sắc mặt khó coi, vì tòa pháp trận che mắt họ dựng lên quanh khu vực này đã bị phá hủy!

“Lúc trước khi phát hiện ra vùng hiểm địa này, hai người chúng ta đã dò xét nghiên cứu qua địa hình xung quanh, nhận ra quanh đây có một lớp năng lượng vô hình rất rắn chắc, ngăn cản hết thảy kẻ bên ngoài muốn đi xuống. Theo như tính toán tốc độ lớp năng lượng yếu đi, thì sớm nhất là tháng này sẽ hoàn toàn tiêu biến, vậy mà có kẻ đã tới đây trước một bước rồi.”

Lão già vừa nói xong, bà lão cũng nói: “Chứng tỏ còn có kẻ khác phát hiện ra nơi này sớm hơn hai chúng ta, nay lớp vách ngăn tiêu biến thì họ đã đến đây trước, còn phá hủy tòa kết giới không mấy cao minh của hai ta.”

Bốn người khác sắc mặt đều hiện lên biểu cảm khác lạ, ai cũng nghĩ vùng hiểm địa này sẽ chỉ có nhóm bọn họ thám hiểm mà thôi, nào ngờ tới đây lại hay tin còn có nhóm người thần bí khác.

Tào Kim sau khi suy tư liền lên tiếng: “Tình thế như hiện tại sẽ có một mặt lợi và một mặt hại, hại là chúng ta sẽ phải cạnh tranh với đám người thần bí kia, hơn nữa họ đã đến trước chúng ta, những bảo vật ở nơi dễ lấy chắc chắn đều rơi vào tay họ rồi. Lợi là có thêm nhiều kẻ xâm nhập vùng hiểm địa này, thì sẽ san sẻ nguy cơ ra, chúng ta không cần phải một mình đối mặt toàn bộ hiểm nguy nữa.”

Trung niên khô gầy họ Triệu cũng lên tiếng: “Nếu dò xét bề ngoài mà không có cạm bẫy gì do đám người đến trước bày ra, thì chúng ta cũng nên sớm hành động, kẻo vào muộn thì đến cơm thừa canh cặn cũng chẳng còn.”

Mấy người còn lại nhìn nhau, sau đó bà lão Nam Cung Hậu cho phi chu hạ dần xuống vùng hiểm địa, trong quá trình này bọn họ thả ra thần thức dò xét, tỉ mỉ kiểm tra xung quanh. Khi xuống đến phía dưới, phi chu được thu lại, sáu nhân ảnh đặt chân xuống nền đất ẩm ướt, bắt đầu đi dần vào bên trong một vùng tối đen.

Đất đá tại nơi tận cùng phía dưới này phi thường rắn chắc, công kích của Hiển Hoá cảnh hậu kỳ cũng chỉ gây ra rạn nứt nhỏ. Độ cứng đó không phải vì đất đá nơi đây là loại kì thổ hiếm có gì, mà là có loại áp lực trong không khí tăng phúc cho thổ nhưỡng thông thường thành phi thường.

Khi nhóm tiến vào sâu chút ít, A Diệt đã nhận được một chiếc nạp giới từ bà lão, bên trong tất nhiên là Hắc Diện thạch, khiến hắn rất cao hứng. Nữ tử họ Khiết cũng nhận được một chiếc giới chỉ từ lão già, có vẻ như cũng là thù lao để mời nàng ta tham gia chuyến này.

Lão bà đi đầu cầm theo một chiếc đèn l*иg lớn, soi sáng toàn bộ đường đi. Bước theo ngay kế bên là nữ tử Khiết Lệ, vừa đi nàng vừa cảm ứng địa mạch phía dưới, nếu có khu vực nào hiểm nguy nàng sẽ báo cho mọi người chú ý. Bốn gã nam nhân đi phía sau, ai nấy đều đề cao cảnh giác, quan sát khắp ngõ ngách xung quanh, thần thức dò xét nâng cao hết mức.

Bên trong vùng tối như một động quật bình thường, kích cỡ khá lớn, không hanh khô mà ẩm ướt đến lạ thường, bên trong có rất nhiều loài thực vật kì dị sinh trưởng, có một vài loại cây lá còn phát ra quang mang. Họ cũng phát hiện ra không ít sinh vật sống, chúng đều là côn trùng hoặc loài bò sát thông thường, chưa hề phát hiện ma thú hay yêu thú.

“Không ổn, từ khu vực này thần thức bị áp chế quá nặng, càng tiến sâu chúng ta sẽ càng giống kẻ mù lòa.” Bà lão họ nam Cung nhíu mày lên tiếng, nơi đây bóng tối bao phủ rất nồng đậm, cho dù là nhãn quang của nguyên sĩ cũng khó nhìn rõ. Không những thế thần niệm còn bị địa hình xung quanh giảm mạnh, gần như không còn tác dụng dò xét.

Lão già nua nói: “Đi nãy giờ cũng đã qua nửa nén nhang rồi, chúng ta chưa hề chạm trán bất kì tình cảnh nguy hiểm nào, cũng chưa phát hiện ra nhóm người khác, nếu đã thế thì cứ tiến về phía trước đi, biết đâu nơi này thực sự không có gì uy hϊếp nổi chúng ta.”

Mấy người không ai nói gì thêm mà tiếp tục tiến lên, họ biết lão già nói vậy để tăng thêm sĩ khí cho mọi người mà thôi, nhưng cũng không khỏi mong chờ. Một phần cầu mong vùng hiểm địa Nhân Cổ này thực sự không có gì đủ uy hϊếp họ, một phần mong ngóng đi chốc lát nữa sẽ đạp phải bảo vật.

Thời gian cứ thế trôi như chó chạy ngoài đồng, nhóm sáu người chỉ biết tiến về phía trước, đề phòng chú ý xung quanh. Họ chưa hề phát hiện ra một vật phẩm có giá trị nào, cũng chưa hề gặp phải một thứ gì đáng uy hϊếp, chỉ có bóng tối bao phủ, cùng với sự áp chế thần niệm dò xét.

Địa hình đặc thù thần thức không đi xuyên qua nổi, cây cối kì dị, không khí phi thường loãng, phi hành khó khăn chỉ có thể đi bộ, đường được chia thành nhiều lối, tất cả những chuyện này nhóm bọn họ đều trải nghiệm qua.

Hiện giờ giơ tay không thấy nổi năm ngón, thần thức càng không thể tản ra khỏi đại não, ánh sáng từ các vật phẩm cũng không thể soi sáng nổi nửa trượng, hơn nữa còn rất dễ tắt. Tiếng bước chân cứ thế vang lên, bọn họ đều là những tu hành giả đã sống qua một đời người, chỉ với môi trường như thế này chưa đủ khiến họ chùn bước.

Là kẻ có cường độ thần thức cao nhất đám, A Diệt hiện tại vẫn có thể dò xét phạm vi nửa trượng xung quanh, không hiểu sao hắn luôn cảm thấy có gì đó bất ổn. Một hồi lâu sau vì nghi hoặc quá lớn nên hắn đã lên tiếng: “Nam Cung lão tỷ vẫn đi đầu chứ?”

“Ta đây, Dược lão đệ sao vậy?” Thanh âm bà lão vang lên, từ phía trước nhất nhóm người truyền lại.

A Diệt lại hỏi tiếp: “Bậc thầy vũ khí huynh đi sau cùng nhỉ?”

Lão già đang bước đi, xung quanh còn có mấy món bảo cụ loại công kích vờn quanh thân, nghe vậy liền lên tiếng: “Ta vẫn luôn đi sau cùng đoàn chúng ta mà.”

Thanh niên Dược Hảo Nhân trầm ngâm chốc lát, sau đó lại nói: “Nếu các vị không phiền thì chúng ta điểm danh cái nhé, từ độ tuổi cao xuống dần đến thấp.”

Nghe vậy chẳng ai phàn nàn gì, dù sao cũng đã khá lâu không ai nói chuyện rồi, giờ lên tiếng để cho bầu không khí bớt im ắng. Mọi người bắt đầu đếm số, A Diệt vì trước kia tự nhận bản thân gần hai trăm tuổi, nên trong nhóm này Khiết Lệ là người ít tuổi nhất.

Khi bà lão họ Nam Cung nói từ "một", thì lão già đi sau cùng liền nói: “Hai.”

Mọi người cứ thế đếm số, đến lượt A Diệt sau khi nghe Tào Kim nói "năm", hắn liền nói: “Sáu.”

Thanh âm Khiết Lệ vang lên: “Bảy!”

Cả nhóm chợt dừng lại, vì cảm thấy có gì đó cấn cấn, lúc này bà lão giơ đèn l*иg lên cao, truyền thêm hỏa nguyên lực vào để nó phát ra quang mang sáng hơn. Bọn họ bắt đầu đảo mắt quan sát những người xung quanh, đếm thoáng qua thì đúng thực có bảy thân ảnh.

“Từ khi xuất phát tại Đệ Ngũ thành đến nay, nhóm chúng ta chỉ có sáu thành viên thôi đúng chứ?” Nữ tử họ Khiết run giọng hỏi.

Đột nhiên tiếng thét chói tai vang lên, là tiếng kêu đau đớn từ trung niên họ triệu, khiến cả đám người giật bắn mình, A Diệt còn bị vài giọt máu tươi bắn lên mặt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK