• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 156: Đền cổ

Một vệt đao quang lục sắc hình vòng cung lướt qua, chém ngang trước người gã họ Ô, khiến thân thể hắn chật vật văng ngược ra sau hơn chục trượng. Hai thanh phi đao bị đòn công kích vừa rồi đánh cho biến dạng, lớp quang tráo quanh thân Ô Đoản cũng đã vỡ vụn, tuy không bị nội thương nhưng gã đã hoảng sợ.

“Ta dùng chiến đao Huyền giai thượng phẩm tung ra tuyệt chiêu cấp Hiển Hóa đỉnh cao, hai thanh phi đao hạ phẩm Huyền giai, cùng uy năng của tấm nguyên phù tầm trung, sao có thể chống chịu nổi cơ chứ.” A Diệt cười khẩy lẩm bẩm, sau đó phóng nhanh tới phía đối thủ mà tung ra những đòn đánh cận chiến.

Khả năng cận chiến của trung niên nhân kém hơn A Diệt, gã ở thế hạ phong trong nhất thời, sau khi gọi được chiếc đỉnh từ xa trở về, gã mới có thể chính diện giao phong mà không ngần ngại. Những đòn công kích của A Diệt chém ra, mà trường thương của gã ta không đỡ kịp, thì đều được chiếc đỉnh lao lên chặn đứng, phòng ngự đến giọt nước không lọt.

“Để ta xem thần thông từ bảo cụ Huyền giai trung phẩm, của ta hay của ngươi lợi hại hơn!” Dứt lời, thân ảnh họ Diệt lui lại về phía sau, rồi lấy từ nạp giới ra một thanh phi kiếm màu lục ánh kim, chính là Lục Hoàng kiếm. Truyền lượng lớn nguyên lực lên thanh kiếm đó, rồi khẽ điểm chỉ, khiến nó hóa thành đạo lục quang bắn tới phía kẻ địch.

Trung niên họ Ô hừ lạnh, tay ấn quyết, thôi động Đỉnh Xa Bôi phun ra một ngọn hỏa diễm, bao bọc bản thân chiếc đỉnh lại, khiến nó cứng rắn hơn, sau đó bay nhanh quanh người gã để phòng ngự.

Lúc này lục quang đã bắn tới, đâm mạnh lên thân đỉnh rồi phát nổ, hóa thành những trùm sáng lục mang li ti. Ô Đoản còn chưa hiểu tại sao phi kiếm của đối phương phát nổ, thì xung quanh bỗng nhiên có hư ảnh sáu thanh phi kiếm lục sắc hiện ra, đồng loạt chĩa mũi kiếm đến người gã.

“Vèo vèo!” Sáu thanh phi kiếm bay loạn xạ, đâm chém không ngừng lên thân ảnh trung niên kia, chiếc đỉnh phải liên tục thay đổi vị trí để ngăn chặn phi kiếm, nhưng một đỉnh sao đỡ nổi sáu kiếm. Chỉ qua ba hơi thở, đã có một vài thanh phi kiếm chém trúng thân thể gã ta, khiến lớp nguyên lực hộ thể tổn hại nặng nề, vài nơi đã có máu tươi chảy ra.

“Thừa lúc hắn bệnh, phải lấy mạng hắn luôn!” A Diệt lúc này đã ở dưới cánh rừng cháy đen, hai bàn tay đang đặt lên bề mặt đất. Khi thân ảnh trung niên trên không trung, vẫn đang chật vật chống đỡ công kích từ sáu thanh phi kiếm, thì một cái cây thẳng đứng đột nhiên phá đất trồi lên, nó cao lên với tốc độ chóng mặt, phóng tới từ phía dưới đối phương.

Như phát giác được hiểm nguy cận kề, họ Ô cấp tốc tạo lên một lớp quang tráo quanh thân, sau đó bắn những tấm phù bạo ra khắp bốn phương tám hướng, muốn cho nổ bay bất cứ thứ gì đến gần.

Cái cây thẳng đứng lúc này đã cao tới ngay phía dưới bảo cụ phi hành của gã, tại phần ngọn chính là thanh Phệ Huyết chiến đao ghim tại đó, phù bạo vừa bay ra cũng là lúc nó đâm trúng bảo cụ phi hành dưới chân họ Ô.

“Xoạt!” Máu tươi thình lình bắn lên tung tóe, lớp quang tráo quanh thân Ô Đoản như tờ giấy mỏng, bị lưỡi thanh đao đâm thủng dễ dàng, rồi xuyên từ háng lên đến đỉnh đầu với tốc độ rất nhanh.

Lúc này sáu hư ảnh phi kiếm đã dung hợp lại với nhau, hóa thành một thanh phi kiếm màu lục ánh kim, cùng với chiếc đỉnh trôi nổi gần cái thi thể đang bị thôn phệ. Ánh mắt gã trung niên cho tới lúc chết vẫn lộ rõ sự khó tin, vì quá coi thường khả năng xuyên phá của thanh chiến đao này mà hắn đã phải trả giá rất đắt, đó là tính mạng của bản thân mình.

Diệt Chúng Sinh phi hành lên đến nơi, chỉ còn thấy bộ y phục dính đầy máu me, bị Phệ Huyết chiến đao thả rơi xuống phía dưới. Lưỡi của thanh đao này đã đỏ hơn trông thấy, mà cái khí tức sát phạt phát tán ra lại càng cường đại hơn, khiến ngay cả chủ nhân của nó cũng cảm thấy lạnh người.

Phất tay thu hồi chiến đao cùng phi kiếm của mình vào giới chỉ, sau đó hút lấy chiếc nạp giới cùng Đỉnh Xa Bôi tới gần, ánh mắt hắn đảo lại qua vùng chiến trường này lần cuối. “Nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh cao cao tại thượng, là tồn tại đáng sợ, khi xưa trông thấy ta phải cung kính gọi một tiếng tiền bối, giờ đây cũng chỉ có thế mà thôi!”

Hắn hủy thi diệt tích nơi đây, rồi nhanh chóng thu lấy trận kỳ mà trước đó đã khổ công bố trí, sau đó cấp tốc phi hành rời đi. Tòa trận pháp này là hôm qua hắn đã bí mật bố trí, với thần thức mãnh mẽ, hắn hoàn toàn có thể hành động trong âm thầm, mà không để họ Ô phát giác ra. Tác dụng chính của pháp trận là vây nhốt, không có công năng công kích, nên càng khó bị phát hiện hơn.

Ma thú tứ giai cũng thế, mà nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh cũng được. Khi xưa họ là thứ gì đó rất đáng sợ trong mắt A Diệt, khiến hắn phải lo sợ cho tiểu mệnh của mình mỗi khi gặp phải. Nhưng lúc này đây, hắn đã có đủ thực lực để diệt sát tồn tại cấp bậc này, giờ đây hắn đã ngang hàng với đẳng cấp đáng sợ ngày ấy.

Những ngày kế tiếp, A Diệt một đường phi hành tới vị trí mà năm xưa nghe lão già thì thầm trước lúc chết. Phạm vi phía bắc Quần Thú Vực, nằm tại vùng không quá sâu, nhưng nơi đây đã có ma thú tứ giai tồn tại.

Họ Diệt mất chục ngày để có thể tìm tới phạm vi này, trên đường tới đây hắn đã lần lượt giao chiến với không ít ma thú tứ giai, để nâng cao khả năng thực chiến tại cấp độ này. Chiến đấu hơn mười trận, vậy mà hắn chỉ diệt sát được thêm ba đầu ma thú, số còn lại đều là cả hắn và đầu ma thú kia kiêng kị lẫn nhau, sau khi chiến một hồi thì đường ai nấy đi.

Sau khi đến khu vực này, rất nhanh hắn đã tìm thấy ngôi đền hoang cổ xưa. Ngôi đền tương đối lớn, được xây dựng hoàn toàn bằng đá tảng, hiện nay đã bị phủ đầy rêu xanh. Bên trong ngôi đền, không có quá nhiều ma thú, chỉ có một đầu ma thú tứ giai làm thủ lĩnh, cùng vài chục đầu nhị giai, tam giai lẫn lộn.

Tại khu rừng bên ngoài ngôi đền, quanh đây chừng vài dặm đổ lại cũng không có bất kì đầu ma thú nào khác, hiển nhiên nơi đây là địa bàn của tứ giai ma thú ở trong đền hoang kia. A Diệt biết tu vi cùng số lượng ma thú trong đền, không phải vì hắn tiến vào do thám, mà hắn đứng ở bên ngoài tản thần niệm ra để cảm ứng.

Thần niệm của nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh, cường đại hơn Luyện Nguyên cảnh gấp ba tới năm lần, hơn nữa công pháp ma tu của hắn, có tác dụng tăng phúc thần niệm rất nhiều, có thể nói là trong đồng giai thần thức của hắn mạnh gấp đôi những kẻ khác.

Mặc dù cảm ứng được thực lực của đầu ma thú thủ lĩnh trong ngôi đền, thuộc hàng cao thủ trong tứ giai, nhưng hắn cũng chẳng sợ. Sau khi khôi phục nguyên lực tới đỉnh phong, rồi bố trí một vài trận kỳ canh gác phía ngoài, hắn liền phóng thẳng vào bên trong ngôi đền, tìm kiếm bảo vật.

Trong đền cũng không có quá nhiều vật chân quý, đa phần là vật phẩm có trợ giúp lớn đối với Luyện Nguyên cảnh, nhưng lại vô dụng đối với Hiển Hóa cảnh. A Diệt nghĩ rằng những vật quý nhất chắc chắn nằm tại khu vực trung tâm ngôi đền, vậy nên đã ngựa không dừng vó phi hành một mạch đến đó.

Trên đường bay tới khu vực trung tâm, hắn đã tiện tay diệt sát khá nhiều ma thú đui mù, dám nhảy ra tấn công mình. Đầu ma thú tứ giai, đối thủ duy nhất của A Diệt tại nơi đây, như đã cảm ứng được sự tồn tại của hắn, lúc này bắt đầu có sát khí nổi lên.

“Rầm!” Cánh cửa đá to lớn bị đánh cho vỡ vụn, những mảnh đá rơi vãi xuống nền, bụi đất bốc lên mù mịt. Thân ảnh một nhân loại chậm rãi phi hành vào bên trong khu vực trung tâm rộng lớn này, con đường phía sau hắn còn có vài cỗ thi thể to lớn của mấy đầu ma thú tam giai.

Mắt đảo qua một lượt, hắn đã phát hiện ra không ít đồ vật cổ xưa được bày biện trong này, trên một vài kệ treo bảo cụ, có một số món đã đạt tới Huyền giai. Tại linh điền phía xa, có không ít thảo dược tuyệt tích đã lâu tại ngoại giới, sinh trưởng ở đây, hơn nữa còn có cả linh dược.

Đúng lúc này sát khí lạnh lẽo ập tới phía hắn, ngay sau là một tiếng gầm phẫn nộ vang lên, vọng ầm ầm bên trong khu vực rộng lớn này. Phệ Huyết chiến đao xuất hiện trong tay, bên còn lại Lục Hoàng kiếm cũng đã hiện thân, A Diệt nheo mắt nhìn thẳng tới vùng tối tại đầu bên kia khu trung tâm này.

Chỉ thấy một thân ảnh to lớn dần hiển lộ ra trước con mắt kinh ngạc của hắn, đầu ma thú to lớn với hàm răng sắc nhọn, ánh mắt tràn ra đầy sát khí, nhìn chằm chằm nhân loại trước mắt.

Họ Diệt nuốt một ngụm nước bọt, miệng khô khốc lẩm bẩm: “Vậy mà là một đầu Toan Nghê. Lần này khó xơi rồi đây, ma thú thuộc chủng loài cổ đại như này, thực lực chân chính cao hơn nhân loại đồng giai khá nhiều. Chuyến này không tránh khỏi một phen khổ chiến rồi đây, có lẽ sẽ phải tiêu sài không ít bảo vật mới sắm được!”
Chương 157: Thiên hồ lô

Ma thú có vô số chủng loài, vô số phân nhánh, không phải loài nào cũng như loài nào, giống như nhân loại, chúng cũng có giống loài mạnh mẽ và giống loài nhỏ yếu. Tất cả chủng loài ma thú được chia thành ba loại chính, gồm: Thông thường, cổ đại, thần thoại.

Loại thông thường chính là những ma thú đại trà ngày nay, chúng mang hình dạng như những loài động vật bình thường, chỉ là kích thước và sức mạnh cao đột biến mà thôi. So với nhân loại đồng giai, thực lực của chúng hoàn toàn tương đương, nhưng vì trí tuệ rất thấp, nên mỗi khi có xung đột thì nhân loại luôn là phe chiến thắng.

Loại cổ đại khá là hiếm, chúng mang hình dạng những loài động vật thời cổ xưa, hoặc biến dị ít ai biết đến. Ví như mãng giao, ưng sư, voi ma mυ"ŧ, thuồng luồng, tỳ hưu, và cả đầu toan nghê này. Chiến lực thực sự của chúng mãnh mẽ hơn những tồn tại đồng giai không ít, hơn nữa cũng có thêm thần thông đặc thù.

Loại hiếm nhất chính là ma thú thần thoại, những giống loài chỉ có trong truyền thuyết như long, tước, phượng, vĩ hồ. Ma thú mà mang hình dạng của động vật trong thần thoại ấy, tuyệt đối vô địch trong đồng cảnh giới, thần thông cùng sức mạnh áp đảo hoàn toàn những tồn tại đồng giai khác. Cũng may loại này phi thường hiếm, từ khi tu hành đến nay, A Diệt còn chưa trông thấy ma thú thuộc chủng loài này bao giờ.

Không cần nói đến ma thú thần thoại, chỉ cần là loại cổ đại đã rất hiếm gặp rồi, ma thú tứ giai cổ đại đầu tiên Diệt Chúng Sinh trông thấy, chính là đầu Ngụy Liên Giao trong Vạn Dược Giới. Đầu Toan Nghê tại ngôi đền cổ này, là ma thú cổ đại thứ hai mà hắn chạm trán, không như lần trước phải kiệt lực bỏ chạy, lần này hắn có thể dốc sức chiến một trận rồi.

“Rầm!” Thân ảnh A Diệt bay ngược ra sau, đâm thủng hai lớp tường đá mới dừng lại được, miệng nhổ ra một bãi máu. Trước mắt hắn không xa, đầu ma thú cổ đại to lớn đang điên cuồng lao thẳng tới, hai cái sừng dài trên đầu chĩa thẳng hướng thân thể hắn!

Nhanh chóng vung tay, hai món bảo cụ xuất hiện trước người, phi kiếm lục sắc bắn mạnh đi, hóa thành sáu hư ảnh lục kiếm bay loạn, công kích lên thân thể Toan Nghê. Đồng thời nắp của Đỉnh Xa Bôi mở ra, phóng xuất vô số hỏa cầu, đồng loạt bắn tới thân ảnh to lớn đang gầm thét ấy.

“Toan Nghê tuyệt đối là ma thủ cổ đại rất mạnh, tại một vài địa phương nó còn được coi là linh vật trong thần thoại, kết hợp từ lân sư và ngao tạng. Thực lực của nó đã sắp tiếp cận ma thú ngũ giai rồi, đánh với nó chả khác nào kiếm việc hành hạ bản thân.” Trong lòng họ Diệt kêu khổ, hắn có cảm giác đá phải tấm thiết bản quá cứng rồi.

Một tiếng gầm rống vang vọng lên, sóng xung kích thổi bay phi kiếm cùng những khối hỏa cầu, quanh thân họ Diệt liền xuất hiện một vòng quang tráo, rồi mặc cho cơ thể bị đẩy văng đi lần nữa. Chân đạp Thoi Độn Thiên phi hành trở lại, hung hăng bổ xuống một đao chứa rất nhiều nguyên lực cuồng bạo, va chạm trực diện với cái sừng dài nhọn của đối phương.

Chiếc sừng đột nhiên phát sáng, sau đó liên tiếp bắn ra những luồng hào quang chứa uy năng hủy diệt, khiến A Diệt phải chật vật lui lại, đao trong tay vung lên không ngừng, chống đỡ những luồng sáng bắn tới.

Trong ngôi đền không có cây cối, nên hắn không thể dùng nguyên thuật thao túng thực vật được. Nếu dùng nguyên lực của chính bản thân mà hiển hóa ra, lại không thể tạo ra số lượng lớn, chiến đấu trong này xem như hắn bị mất đi không ít thủ đoạn từ công pháp bản thân.

Đánh thêm vài chiêu, hắn cấp tốc phi hành bỏ chạy, đầu Toan Nghê vẫn đang điên cuồng đuổi theo ngay phía sau. Với tốc độ của Thoi Độn Thiên, hắn hoàn toàn có thể bứt tốc mà thoát khỏi ngôi đền, nhưng hắn không làm vậy, mà chỉ duy trì tốc độ nhanh hơn súc sinh phía sau chút ít thôi.

“Làm gì có chuyện ta chui vào trong này mà không chuẩn bị chút hậu chiêu nào cơ chứ, ngoài tu hành ra ta còn là pháp trận sư đấy.” Hắn vừa dứt câu thì cũng là lúc những cây trận kỳ đang tàn hình hiển lộ ra, bạo phát quang mang.

“Ầm!” Đầu Toan Nghê đâm sấp mặt vào lớp vách ngăn vô hình, sau đó lắc lắc đầu vài cái, rồi tiếp tục đâm thêm mấy lần nữa, bấy giờ nó mới phát giác, bản thân đã bị vây khốn trong một kết giới rộng chừng mười trượng. Đầu ma thú thủ lĩnh nơi đây gầm lên không cam tâm, ánh mắt sắc lạnh nhìn theo bóng lưng nhân loại phía xa, đang bay trở lại vùng trung tâm.

Vốn dĩ ngay từ đầu A Diệt có thể dụ đầu Toan Nghê này tới đây, rồi vây khốn nó luôn, nhưng hắn không làm vậy, mà muốn thử sức đấu với ma thú cổ đại một phen. Sau khi ăn cả đống hành thì hắn đã hiểu rằng, bản thân không phải đối thủ của súc sinh này, nên mới làm theo quyết sách ban đầu.

Tại khu vực trung tâm đền cổ, A Diệt vừa đi vừa phất tay, không ngừng thu lấy các vật phẩm tại nơi đây vào nạp giới. Hắn không có thời gian xem xét từng thứ một, phải nhanh chóng vơ vét sạch rồi chuồn đi càng sớm càng tốt. Ước chừng ba tuần trà sau, thân ảnh hắn đã cấp tốc phi hành rời khỏi nơi này, bỏ lại bộ pháp trận đang vây nhốt Toan Nghê với giá trị không nhỏ.

...............

Trốn trong một sơn động vô danh, A Diệt kiểm qua những vật phẩm thu hoạch được tại chuyến mạo hiểm lần này. Đối với nhãn giới của hắn bây giờ, thì những thứ này không có giá trị lắm, nhưng cũng coi như không tệ.

“Hả? Trong tờ giấy này sao có hình quen quen nhỉ?” Đột nhiên hắn cầm một tờ giấy vàng úa cũ kĩ lên, đây cũng là một trong những thứ lấy tại ngôi đền, chỉ là trông không giống vật có giá trị. Trên bề mặt tấm giấy có ghi lại thủ pháp và cách thức chăm sóc một loại cây đặc biệt, còn có một vài hình minh họa để chú thích.

Đột nhiên họ Diệt đứng bật dậy, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào hình một chiếc hồ lô trên tấm giấy, rồi đọc kĩ lại những dòng chữ trên đó thêm một lượt. “Chẳng lẽ nào?”

Một tia thần thức của hắn cấp tốc chui vào bên trong giới chỉ, lục lọi một hồi, liền khiến nạp giới lóe sáng, trong tay bất chợt xuất hiện một chiếc hồ lô màu vàng nhạt, phi thường nhẹ bẫng. Cầm chiếc hồ lô trong tay, rồi chăm chú đối chiếu với các đặc điểm ghi trên tấm giấy, càng đọc hắn càng chắc chắn hai thứ này là một.

Đột nhiên thanh âm kinh ngạc vạn phần của Ma Quân vang lên: “Tên khốn nhà ngươi, tại sao có vật trong truyền thuyết này mà trước giờ không nói cho ta biết thế hả?”

Nghe vậy hắn liền cả kinh xen lẫn kích động, vội hỏi: “Chiếc hồ lô này là một bảo bối rất chân quý sao?”

“Phi thường chân quý là đằng khác, ngay cả những tồn tại phía trên hạ vị cũng rất động tâm với nó đấy, xem ra trước giờ ngươi chưa từng cho kẻ nào thấy nó, nếu không đã có họa sát thân tìm tới rồi.” Ngữ khí Ma Quân ngưng trọng vang lên.

A Diệt khó hiểu nhìn cái hồ lô trong tay mình, xem qua xem lại cũng chẳng thấy có điểm gì bất phàm cả. Hắn hỏi đến trọng tâm: “Vậy rốt cuộc thứ này là cái gì?”

“Chiếc hồ lô trong tay ngươi là nửa dương của Thiên Hồ Lô, một món bảo bối rất nghịch thiên, nếu có Thiên Hồ Lô hoàn chỉnh, chắc chắn ngươi sẽ kiếm được phương thức giúp tu vi tăng nhanh!” Ma Quân giải thích, tựa hồ hắn rất hiểu biết với thứ đồ này.

Thở dài ngồi xuống, để chiếc hồ lô tùy ý trôi nổi trước mặt, A Diệt nói: “Dù có tột cùng chân quý đến mức độ nào đi chăng nữa, thì thứ trong tay ta cũng chỉ là một nửa không hoàn thiện mà thôi, hèn gì trước giờ chả có chút hữu dụng nào.”

“Hắc hắc, nếu như giờ ngươi có Thiên hồ lô hoàn thiện thì sao? Ngươi sẽ làm gì? Có vui mừng đến phát khóc hay không?

Nghe thanh âm có phần cười như không phải cười của Ma Quân, A Diệt cảm thấy nao nao, rồi sáng mắt lên mà hỏi: “Ngươi có cách để chiếc hồ lô này trở nên hoàn thiện, hóa thành Thiên hồ lô cao quý đó sao?”

“Nếu ta không có cách, thì khi nãy ta trách ngươi không cho ta biết thứ này sớm hơn làm gì? Mở to mắt lên mà nhìn đây này.”

Lời vừa dứt, giáp tay đã lóe sáng, một chiếc hồ lô có hình dạng giống hệt chiếc đang ở bên ngoài, bất chợt xuất hiện, chỉ là nó có màu đen nhạt chứ không phải vàng nhạt, cảnh này khiến A Diệt cả kinh không thôi. Ma Quân đắc ý lên tiếng: “Vừa hay nửa âm của Thiên hồ lô nằm trong tay ta, việc này quả là trùng hợp!”

Diệt Chúng Sinh hít một ngụm khí lạnh, hai tay rơi run cầm hai chiếc hồ lô bề ngoài y hệt nhau lên, rồi đảo mắt nhìn qua nhìn lại. Ma Quân lại nói: “Ngươi mau truyền nguyên lực của bản thân, vào đầy bên trong chiếc hồ lô vàng của ngươi đi.”

Nghe vậy, hắn cũng không chần chừ mà làm theo, một luồng lục thải chui vào bên trong chiếc hồ lô, trước đây hắn đã thử làm như vậy nhưng chẳng thu được kết quả gì, nhưng hôm nay thì khác, chiếc hồ lô đã sáng lên!

Cùng lúc đó, một luồng năng lượng đen từ chiếc giáp bọc tay bay ra, chui vào bên trong chiếc hồ lô còn lại, khiến nó cũng bất chợt phát sáng lên. Hai chiếc hồ lô một vàng một đen rực rỡ quang mang, bay lên lơ lửng giữa không trung, rồi tức thì hòa quyện vào nhau, đen vàng lẫn lộn.

Sau khi quang mang thu lại, một chiếc hồ lô màu ám kim xuất hiện, nó có hình dạng không khác gì trước đây, nhưng trên bề mặt lại chi chít những hoa văn kì bí huyền ảo. Hai tay A Diệt vội giơ ra, đón lấy chiếc hồ lô hạ xuống, màu ám kim mỗi khi bị ánh nắng chiếu vào liền lóe lên quang mang rất bắt mắt.

Thanh âm kích động vui mừng của Ma Quân vang lên bên tai hắn: “Có Thiên hồ lô này, chỉ cần khéo léo sử dụng đúng cách, thì cho dù là phế vật cũng có thể hóa thành thiên tài!”
Chương 158: Hồ lô thụ

Giữa mặt nước trong vắt bằng phẳng tĩnh lặng, trải dài rộng mênh mông không thấy điểm cuối, có một cây cổ thụ to lớn đứng sừng sững, nhìn đã phi thường cao tuổi rồi. Nơi đây dưới một vùng không gian rộng lớn, bầu trời u tối có những giải cực quang rất đẹp, khung cảnh huyền ảo vô cùng.

Thân ảnh một thanh niên dung mạo bình thường từ từ tiến tới phía cái cây cao lớn, hai chân hắn bước đi trên bề mặt nước, không hề bị chìm xuống. Người này chính là thần thức của Diệt Chúng Sinh ngưng tụ thành, mà nơi đây là ở bên trong chiếc Thiên hồ lô.

“Đây chính là hồ lô thụ cực đỉnh mà ngươi nói sao?” Đôi mắt hắn quan sát cây cổ thụ trước mặt, rồi đối chiếu với hình vẽ một cái cây trên tấm giấy cũ trong tay, hình dạng hoàn toàn trùng khớp. Ma Quân có vẻ như sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn lại, khác với A Diệt, hắn biết cổ thụ trước mặt là chân quý bậc nào.

Thanh âm kích động của y vang lên: “Đúng thật là hồ lô thụ trong truyền thuyết rồi, nó chính là thứ duy nhất cũng là quan trọng nhất bên trong Thiên hồ lô!”

“Thế cái cây đại danh đỉnh đỉnh này có tác dụng gì? Mà ngươi nói ngay cả cường giả thượng vị cũng sẽ điên cuồng vì nó!” A Diệt thắc mắc hỏi, hắn thấy cái cây to lớn trước mặt khá là bình thường, cũng không cảm nhận được chút khí tức gì phát tán ra.

Ma Quân không kiên nhẫn đáp: Có hồ lô thụ này, ngươi sẽ được cung cấp linh dược cùng những loại thực vật chân quý vô hạn, ngươi nói xem có phi phàm không?”

“Thật... ngươi nói là thật sao?” A Diệt lúc này cả kinh thật rồi, vô hạn linh dược là khái niệm gì chứ, dù biết chắc chắn sẽ không dễ như lời Ma Quân nói, nhưng hắn vẫn không khỏi thất thố.

Ma Quân trả lời: “Tất nhiên sẽ không dễ dàng mà đạt được hiệu quả như vậy đâu, nhưng nếu thỏa mãn đủ các yếu tố cần thiết, ta đảm bảo điều đó là sự thật!”

A Diệt nghe vậy vội truy hỏi, Ma Quân cũng giải đáp toàn bộ, dù sao muốn hồ lô thụ này có thể sinh trưởng, có được uy năng tốt nhất, thì phải nhờ hắn thực hiện. “Đầu tiên, ngươi muốn loại thực vật nào có nguồn cung vô hạn, bắt buộc phải có vật mẫu. Không nhất thiết phải nguyên một cây đâu, chỉ cần gốc rễ hoặc hạt mầm là được, miễn là còn có sinh cơ.”

Họ Diệt vội vung tay, vật phẩm bên trong một chiếc nạp giới tinh sảo liền toàn bộ bay ra. Trôi nổi trước mặt hắn là mấy trăm hạt mầm cùng cây con linh dược, tất cả đều là linh dược chân quý bên trong Vạn Dược Giới.

Tại sao những linh dược bên trong Vạn Dược Giới lại quý hiếm như vậy, vì chúng chỉ có thể sinh trưởng tại những vùng đất đặc thù, không thể trồng tại môi trường thông thường được, nên tất nhiên trở thành vật hiếm. Cũng chính vì điều đó nên hạt mầm và cây con linh dược trong Vạn Dược Giới, dù chân quý đến đâu cũng không ai thèm hái, vì hái về cũng vô dụng.

Trước đó A Diệt ôm tâm lý cầu may, muốn gieo trồng thử xem sao, nên đã thu thập rất nhiều hạt mầm cùng cây con linh dược, đến cả đất tại dược điền hắn còn vơ vét sạch. Tất nhiên hắn đã không thành công, linh dược kiếm được bên trong Vạn Dược Giới không thể sinh trưởng bên ngoài, nhưng lúc này đống đồ thừa ấy đã có tác dụng, vì trước mặt hắn là hồ lô thụ.

Theo chỉ dẫn của Ma Quân, hắn điều động những cây con linh dược mà bản thân muốn cho chúng sinh trưởng, bay lên bên cạnh những cành cây cổ thụ. Tức thì, một màn bất phàm xuất hiện, những cây con đó bị một lớp hào quang lục sắc phát ra từ cành cây bao bọc lại, sau đó hóa thành những trái hồ lô nhỏ, xanh tươi, treo đầy trên những cành cây cổ thụ.

Thanh âm Ma Quân vang lên: “Khi những trái hồ lô đó lớn lên, chín đỏ mọng, chúng sẽ cho ra một gốc linh dược trưởng thành, sau đó lại trở về trạng thái còn non nhỏ như thế này, tiếp tục vòng tuần hoàn ấy mãi mãi. Vậy nên tất nhiên loại linh dược trong đó sẽ được cung cấp vô hạn.”

Thấy bộ dáng vui mừng kích động của A Diệt khi nghe điều này, Ma Quân dội cho gáo nước lạnh: “Tất nhiên hiện giờ hồ lô thụ chưa thể tiến hành ôn dưỡng những trái hồ lô, vì tại nơi này chưa được cung cấp nguồn năng lượng cần thiết cho cây cổ thụ ấy phát triển, ngươi hãy đọc kĩ lại những gì ghi trên tấm giấy trong tay ngươi một lượt đi.”

Cố nén lại kích động, A Diệt vội vàng đọc kĩ càng những dòng chữ trên tờ giấy cũ kĩ này, nếu có thể khiến cho cây cổ thụ này nuôi dưỡng được vô số trái hồ lô nhỏ kia, hắn sẽ có nguồn cung linh dược vô hạn. Chỉ cần có dược liệu chân quý số lượng lớn, rồi nhồi nhét hết vào người, thì đúng như những gì Ma Quân từng nói, phế vật cũng có thể trở thành thiên tài.

Bỏ tấm giấy xuống, hắn trầm ngâm nói: “Thì ra cần phải có nguồn năng lượng vĩnh cửu, mới có thể giúp cho hồ lô sinh trưởng đều đặn, nhưng thứ đó cực kỳ hiếm có. Còn một phương pháp khác chính là dùng nguyên lực mộc thuộc tính của nguyên sĩ, cung cấp cho Thiên hồ lô, nhưng lượng nguyên lực yêu cầu sẽ rất nhiều.”

Cách thứ nhất chưa biết tính sao, nhưng cách thứ hai thì hắn muốn thử, tức thì hắn truyền nguyên lực lục sắc của bản thân mình, chui vào bên trong miệng hồ lô. Cả nơi đây như phát sáng lên, bầu trời chuyển chút xanh lục, sâu dưới lớp nước cũng phát sáng lên quang mang, mơ hồ có thể trông thấy những tia nguyên lực vô hình trong vùng không gian này, đổ dồn về phía cổ thụ.

Tức thì cây cổ thụ to lớn như có sức sống, cành lá đung đưa, những trái hồ lô treo trên cành có chút phát quang nhè nhẹ, thần thức hắn có thể cảm ứng được cái cây trước mặt đã có sinh cơ.

Đột nhiên hắn ngã khụy xuống, thân ảnh mơ hồ dần đi, tại ngoại giới, A Diệt nằm co quắp trên mặt đất, sắc mặt kinh sợ không thôi, ánh mắt khó tin nhìn chiếc hồ lô ám kim đặt trước mặt.

“Chỉ thời gian chén trà nhỏ, nguyên lực trong người ta đang ở trạng thái đỉnh phong, tụt xuống không còn tới một thành! Hơn nữa sức lực bản thân như bị hút cạn, thân thể mệt mỏi vô cùng, không chút sức lực.” Hắn vẫn không tin nổi cái thứ đặt tại trước mắt, lại hấp thu lượng nguyên lực kinh khủng như thế.

Nguyên lực trong người nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh nhiều như thế nào chứ, vậy mà trong năm hơi thở đã bị hút cạn, ngay cả thể lực cũng không tránh khỏi bị rút kiệt. A Diệt mất nguyên một ngày, cùng không ít đan dược khôi phục thể lực, mới có thể đưa bản thân mình trở lại trạng thái sung mãn nhất.

Hắn sợ Thiên hồ lô như kẻ đói khát nguyên lực này thật rồi, giấu kín nó vào trong nạp giới cao cấp nhất trên người, rồi ngồi suy tư về phương pháp thứ nhất. Thanh âm bất mãn của Ma Quân vang lên: “Ta thấy ngươi thông minh nhanh trí, không phải loại óc bã đậu đâu mà, sao mức độ hiểu biết kém vậy?”

Nghe câu chửi này mà hắn chẳng hiểu gì, nhàn nhạt hỏi: “Ý gì đây?”

“Ngươi biết tại sao một số dịch thủy được người xưa gọi là thánh thủy không? Vì thứ nước đó có uy năng vĩnh cửu, không thể khô kiệt được!” Vừa nghe tới đây, A Diệt đã đứng bật dậy, như hiểu ra tất cả, hắn vui mừng kích động, tươi cười nói: “Phải rồi, sao ta lại không nghĩ ra chứ, thứ nước bảy màu tại Thất thải quang hồ chẳng phải là một loại thánh thủy, có uy năng vĩnh cửu sao!”

Thầm tính toán thời gian trong thoáng chốc, sau đó hắn vung tay thu lại trận kỳ xung quanh, rồi nhanh chóng phi hành thoát ly khỏi Quần Thú Vực này. “Tới lúc trở về quê hương ta, vùng địa thành Khởi Hoang một chuyến rồi.”

....................

Trong một khu rừng rộng lớn vô danh tại rìa ngoài Quần Thú Vực, có một đám nguyên sĩ đang săn bắt ma thú, nói đúng hơn là thí luyện kĩ năng thực chiến của bản thân. Cầm đầu là một nam tử trung niên, tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 7, phía sau hắn có chừng mười mấy người, đều là thanh thiếu niên thiếu nữ, tu vi chỉ đạt tới tầng 3 mà thôi.

“Rầm!” Một đầu ma thú vô lực ngã xuống, hai thiếu nữ vừa cùng nhau liên thủ hạ sát nó, lúc này tuy mệt mỏi nhưng lại vui mừng cười đắc ý. Những đồng bạn khác không hẹn mà cùng vỗ tay khen ngợi, nhất là những thiếu niên nam tử ái mộ hai người kia, đều tán dương không hết lời.

Trung niên nhân cũng mỉm cười, lên tiếng: “Hai con có thể bằng tu vi mới thăng tiến tầng 3, mà tiêu diệt được ma thú nhất giai đỉnh phong, quả thực khá là lợi hại, số điểm của hai con ta sẽ chấm cho khá cao đấy.”

Khi hai thiếu nữ khả ái đang vui vẻ ăn mừng, những người bên cạnh cũng hùa theo, thì trung niên nhân như cảm ứng được gì đó, liền xoay người lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Thấy cử động bất thường của người dẫn đoàn, đám tiểu gia hỏa ai nấy đều giương mắt nhìn lên hướng đó. Ngay tức khắc có một thân ảnh ngự khí bay tới, cũng đang hướng ánh mắt xuống nơi này.

Đó là một nam tử thanh niên, dung mạo cùng trang phục đều bình thường, không có gì quá đặc biệt, chỉ có bảo cụ phi hành dưới chân là hấp dẫn ánh mắt mọi người. Thanh niên kia từ từ hạ xuống gần đám người này, thấy vậy, trung niên nhân vội vàng đi tới cung kính đón chào.

“Vãn bối là chấp sự của Bình Lũng hồ, nay dẫn đám đệ tử tới đây rèn luyện, không biết tiền bối tìm tới là có phân phó gì, chỉ cần ngài nói ra, chắc chắn vãn bối sẽ cố gắng thực hiện.”

Nghe người dẫn đầu nói vậy, đám thanh thiếu niên liền cả kinh, vội vàng ôm quyền thi lễ, sau đó len lén nhìn thân ảnh phía xa kia. Tiền bối Hiển Hóa cảnh, trong thế lực của bọn họ có thân phận cao quý, hơn nữa số lượng rất ít. Điều đặc biệt nhất là nguyên sĩ đẳng cấp đó đều có bộ dạng già nua, đây là lần đầu tiên họ trông thấy một vị tiền bối có tuổi tác không sai biệt với mình là bao.

Thanh niên này không ai khác ngoài A Diệt, hắn cố giấu đi vẻ chật vật của bản thân, rồi nhìn thẳng trung niên nhân mà lên tiếng hỏi: “Không có chuyện gì to tát đâu, ta tới đây chỉ muốn hỏi là ngươi có bản đồ nơi này hay không? Nếu có thì sao chép cho ta một bản.”

“Thưa tiền bối, vãn bối có bản đồ đầy đủ của cả khu vực này, xin ngài đợi chốc lát.” Nói rồi gã vội vã lấy ra hai khối ngọc giản, bắt đầu quá trình sao chép thông tin.

Trước đó A Diệt đang trên đường trở ra Quần Thú Vực, bất ngờ bị một đầu ngũ giai ma thú tập kích, tất nhiên với thực lực của hắn hiện tại thì không thể địch lại cấp độ đó, nên phải bỏ chạy. Đầu súc sinh kia lại truy đuổi dai dẳng, khiến hắn chật vật chạy trốn gần một canh giờ mới có thể cắt đuôi nó hoàn toàn, nhưng vì trước đó chỉ biết cắm đầu bỏ chạy, nên hiện giờ hắn đã bị lạc.

Họ Diệt chỉ có bản đồ tại vùng phía bắc Quần Thú vực mà thôi, những nơi khác hoàn toàn mù tịt, cũng may chưa đi loạn được bao lâu, hắn đã phát hiện ra đám người thuộc thế lực nhỏ này, liền tới xin bản đồ. Chưa tới một tuần trà mà gã trung niên đã sao chép thông tin giữa hai ngọc giản xong, liền cung kính đi tới, hai tay dâng lên một khối ngọc giản.

Trong lúc A Diệt đang thả thần thức vào bên trong kiểm tra, thì trung niên nhân có chút tò mò hỏi: “Không biết tiền bối là cao nhân phương nào, mà đi tới nơi đây khi không có bản đồ?”

Trong ngọc giản có lưu lại nội dung bản đồ rất chi tiết, A Diệt vui vẻ cất nó đi, rồi tùy ý trả lời: “Ta là người từ phương xa tới Quần Thú Vực này săn bắt, trước đó vì mải mê truy bắt một đầu súc sinh, nên vô tình bay tới khu vực không có bản đồ.”

“Ra là thế, vậy vãn bối xin cung tiến tiền bối.” Gã trung niên mỉm cười cúi người thi lễ.

A Diệt ngự khí bay lên cao, rồi thả xuống một cái túi lớn, trôi nổi trước mặt trung niên nhân, khi rời đi hắn để lại một lời: “Ta sẽ chẳng lấy không đồ của đám hậu bối các ngươi, số nguyên thạch đó coi như tiền mua bản đồ đi, ngươi hãy phân chia cho đám đệ tử mỗi người một ít.”

“Đa tạ tiền bối ban tặng.” Trung niên nhân kích động không thôi, thấy số nguyên thạch trong túi mà hoa cả mắt, sau đó vui vẻ phân phát cho đám tiểu gia hỏa phía sau. Trong cái túi đó có mấy trăm nguyên thạch hạ phẩm, đối với những nguyên sĩ tu vi thấp kém, thuộc thế lực nhỏ, tất nhiên là một số tiền rất lớn rồi.

Diệt Chúng Sinh xác định phương hướng trong ngọc giản, rồi nhanh chóng phi hành ly khai khỏi phạm vi Quần Thú Vực. Điểm đến tiếp theo mà hắn hướng tới, chính là dãy núi Hoang Sơn nằm ngay cạnh Hồng trấn, thuộc vùng địa thành Khởi Hoang.
Chương 159: Cứu nạn

“Vèo.” Bốn nhân ảnh đang chật vật bỏ chạy, vượt đèo lội suối, băng qua rừng rậm, tốc độ dần giảm theo thời gian.

“Vυ"t!” Phía sau bốn người kia là một đầu ma thú to lớn, có hình dạng như tê giác, toàn thân như được bọc thiết giáp, đôi mắt huyết đỏ truy sát những nhân loại trước mắt.

Khi đám người này chạy đến một vùng đồng bằng rộng lớn, thì ai nấy đều đã thấm mệt, hơn nữa nơi đây bằng phẳng không có vật cản, tốc độ truy đuổi của súc sinh phía sau họ sẽ càng nhanh hơn.

Trong bốn người này có ba nam một nữ, người đi đầu là một nam tử bề ngoài chừng 40, thân hình cân đối, khoác giáp bạc sáng loáng. Bên cạnh y là một nho nhã nam tử, thân hình khá gầy, bộ dáng chật vật vô cùng. Người cao tuổi nhất là một lão già, tóc bạc đã chiếm quá nửa đầu, mặc thường phục, vừa chạy vừa chiếu cố nữ tử duy nhất trong đoàn.

Chạy sau cùng là một thiếu nữ, gương mặt xinh xắn lúc này đang tái nhợt, mặc bộ giáp khá mỏng, khóe mắt chảy ra chút nước như sắp khóc, trông vậy lại càng đáng thương hơn.

“Cứ chạy thế này cũng không phải cách hay, sớm muộn gì đầu sức sinh kia cũng bắt kịp thôi, La nguyên hữu, hay là chúng ta liều mạng đi!” Lão già trông thấy thiếu nữ sắp không chạy nổi nữa, liền nói lên đề nghị với người cầm đầu.

Nam tử gần trung niên họ La nghe vậy, ánh mắt do dự chốc lát rồi trở nên kiên quyết, liền mở miệng đáp: “Được, chúng ta liều đi, ít ra sẽ có chút đường sinh cơ!”

Nghị luận trong thoáng chốc, bốn người kia liền dừng lại rồi tản ra, không hẹn mà cùng phục dụng những viên đan dược cuối cùng, rồi xuất ra vũ khí chuẩn bị tử chiến.

Họ La lên tiếng: “Đầu Hoắc Tê này khả năng cao có thực lực đứng đầu trong tam giai ma thú, ngang với Luyện Nguyên cảnh tầng 9, chúng ta phải dốc toàn lực thôi, nếu may mắn có thể thoát chết một hoặc hai người.”

Ngay lúc này, ma thú tê giác đã điên cuồng lao tới, hướng cái sừng dài sắc nhọn đến đám người trước mặt. Họ La cầm chắc thanh cự kiếm, cùng với lão già có một thanh thiết côn trong tay, cả hai lao lên chống lại thế công của Hoắc Tê.

Ầm một tiếng, cả hai vừa chạm đã bị đánh bay, nhưng họ rất nhanh đã ổn định lại thân hình, sau đó bộc phát toàn bộ nguyên lực, rồi điên cuồng lao lên đối chiến trực diện. Tại hai bên cách một khoảng khá xa, hai người còn lại đang chưởng khống bảo cụ, công kích đầu ma thú từ xa, hỗ trợ hai người kia.

Nam tử có khí chất nho nhã, lúc này đang chỉ huy một cái quạt giấy, xoay tròn tốc độ cao như một lưỡi cưa, liên tiếp công kích lên thân thể cứng như thiết thép của con vật trước mặt. Nữ tử còn lại cũng như vậy, cô chưởng khống hai thanh phi đao màu hồng phấn, công kích không ngừng, nhưng chả mấy tác dụng.

Tràng cảnh bốn quả trứng chọi một tảng đá này diễn ra không quá chén trà nhỏ, đã bị một cú dậm mạnh chân của Hoắc Tê phá vỡ. Sau cú dậm chân đó, một luồng dư lực phát tán ra khắp bốn phương tám hướng, thổi bay cả bốn người, ai nấy đều chật vật vô cùng, máu tươi rơi vãi khắp nơi trên mặt đất.

Đám nguyên sĩ này gắng gượng đứng dậy, tụ hợp lại một chỗ với nhau, chuẩn bị tung ra những thần thông cuối cùng, tuy biết vô dụng nhưng giờ họ đã hết cách. Đối diện họ là một tồn tại cực kỳ đáng sợ đang chậm rãi tới gần, đối với đầu ma thú lúc này, thì bốn nhân loại trước mắt đã là cá nằm trên thớt, chỉ chờ nó đến để làm thịt.

“Không ngờ hôm nay lại phải chết tại nơi đây.” Nam tử họ La cười cay đắng, bộ dáng như đã chấp nhận số phận. Tên có bộ dáng nho nhã thì không cam lòng nói: “Tại sao trong Hoang Sơn lại có ma thú đáng sợ như vậy, mà trước giờ chúng ta chưa từng nghe nói chứ?”

“Có thể nó là ma thú ngủ đông đã rất lâu rồi, gần đây mới thức giấc mà thôi.” Vừa lên tiếng chính là lão già, ông ta thở dài lắc lắc đầu, rồi đưa ánh mắt nhìn tới thiếu nữ bên cạnh: “Ta đã già nên chết cũng chẳng hối tiếc lắm, chỉ là Vân chất nữ còn quá trẻ, phải chôn xương tại đây quả là khó chấp nhận.”

Thiếu nữ sắc mặt hoảng sợ nhưng không nói gì, cảm giác đối diện với cái chết mà không thể làm gì như vậy, cô chưa từng trải qua, mà cũng không muốn trải qua.

Lúc này, đầu Hoắc Tê chậm rãi đi đến chỉ còn cách đám người vài trượng, nhe răng lên chuẩn bị thưởng thức hương vị thịt nhân loại. Bốn người kia dồn lượng nguyên lực còn sót lại lên vũ khí, chuẩn bị tung ra đòn đánh cuối cùng, kết thúc cuộc đời của nguyên sĩ tại nơi hoang vu hẻo lánh này.

Dị biến phát sinh! Khi còn cách đám người chừng hai trượng, đầu ma thú kia không dám tiến thêm nửa bước, thậm chí thân thể không hề nhúc nhích mảy may, ánh mắt nó bấy giờ lộ rõ sự sợ hãi, nhìn chằm chằm về một hướng tại phía sau bốn người. Những người đang chờ chết này ai nấy đều cả kinh, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, họ La liền quay đầu lại nhìn theo hướng mắt của Hoắc Tê.

Gã trông thấy thân ảnh một bạch y thanh niên đang chắp hai tay sau lưng, thân hình đứng thẳng tắp trên một món bảo cụ phi hành, dung mạo người này bình thường, đang hướng ánh mắt nhìn tới đầu ma thú tê giác kia.

“Vυ"t!” Một màn khó tin xảy ra, đầu ma thú kia từ hung hăng cuồng bạo, lúc này lại như chó nhà có tang, vội vã xoay cái thân thể to lớn, cong đuôi bỏ chạy!

Chỉ thấy người thanh niên khẽ phất tay, một luồng lục quang bắn ra, bay với tốc độ rất nhanh tới phía thân ảnh đầu ma thú. Trên đường bay luồng sáng hóa thành một thanh mộc kiếm, xoẹt một cái xuyên thẳng từ sau ra trước thân thể Hoắc Tê, lớp giáp cứng trên thân như không tồn tại, khiến đầu ma thú to lớn đáng sợ ấy cứ thế ngã xuống, sinh cơ tiêu tán hoàn toàn.

Tràng cảnh khó tin này lọt vào trong mắt của bốn người kia, khiến họ há hốc mồm kinh ngạc, nhất là gã họ La, vì hắn tận mắt trông thấy người thanh niên này ra tay như thế nào. “Tùy tiện phất tay có thể dễ dàng hạ sát ma thú tam giai đỉnh cao, đây là khái niệm gì chứ?”

Khi mấy người này còn đang ngây ngốc, không biết nên phản ứng ra sao vì vừa thoát chết, thì thanh niên tên Diệt Chúng Sinh đã đáp xuống mặt đất. Họ La là chấn tĩnh lại nhanh nhất, sau đó vội đi đến trước mặt người thanh niên rồi cung kính ôm quyền: “Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu mạng, vãn bối cùng những đồng bạn vô cùng cảm kích.”

Nghe vậy, ba người kia mới hoàn hồn lại, cố đè nén tâm tình rồi vội vàng đi đến bên cạnh họ La, rồi đồng loạt thi lễ nói lời cảm ơn. Ai nấy đều kích động cùng kinh sợ vô cùng, đối với họ thì nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh cao giai đã cực kỳ cao cường rồi, cả đời mới trông thấy vài lần. Còn tồn tại Hiển Hóa cảnh cao cao tại thượng trong truyền thuyết, có mơ cũng chưa nghĩ tới rằng bản thân sẽ có ngày được diện kiến.

Khác với ba người bên cạnh, gã nam tử họ La này từng đi tới một vùng địa thành nhất lưu lịch lãm, tại đó hắn từng từ xa trông thấy một lão già là tồn tại phía trên Luyện Nguyên cảnh, nên vừa rồi khi cảm nhận được loại uy áp đặc thù trên thân A Diệt, gã liền nhận ra hắn là tồn tại đáng sợ ấy.

Ánh mắt bình thản nhìn bốn người đang cung kính trước mặt, đặc biệt là người đàn ông bộ dáng gần trung niên này, bề ngoài A Diệt tỏ ra ung dung, nhưng trong lòng thì cảm thán.

Năm xưa khi hắn chỉ là một tiểu tử đang cố vượt qua kì tam nan, thì kẻ đang cung kính trước mặt hắn lúc ấy đã cực kỳ nổi danh tại vùng địa thành này rồi. Trong mắt hắn lúc ấy, Khởi Hoang đệ nhất nguyên sĩ La Thế, chính là một cái gì đó rất cường đại, là mục tiêu mà hắn muốn đạt tới, cũng là người từng cứu mạng hắn.

La Thế năm xưa tại sự kiện di tích cổ, có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 5, hiện giờ sau mười mấy năm đã là tầng 6 viên mãn, xem ra bị kẹt tại bước này đã lâu. Còn tên có bộ dáng nho nhã, dường như mang họ Nho, ngày ấy có tu vi tầng 3 ngang với tên họ Lâm bị A Diệt gϊếŧ chết, giờ tên này đã đạt tới tân tấn tầng 5 rồi.

Ngoài ra còn có hai người lạ mặt, lão già với tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 6, có thể là tán tu tại những huyện hẻo lánh nào đó. Và người khiến A Diệt chú ý nhất là thiếu nữ xinh xắn, vẫn còn giữ bộ dáng sợ sệt kia, nhìn tuổi thật chưa quá 16, vậy mà tu vi đã là tầng 3 rồi. Tán tu không tài nguyên tu luyện, ở cái vùng nghèo nàn này, vậy mà có thể phát triển như thế quả là hiếm thấy.

Hắn vung tay, lập tức có bốn viên đan cược khôi phục cấp cao bay ra, lơ lửng trước bốn người, rồi bảo họ nhanh chóng phục dụng. Đám người này vừa mừng vừa sợ, vui mừng kích động nhận lấy, phát giác A Diệt đang nhìn chằm chằm nên không dám giữ lại, phải nuốt xuống dưới họng.

A Diệt xoay người, đi đến một nơi khác, rồi nhàn nhạt gọi La Thế đi theo. Nghe vậy ông ta liền không dám chối từ, đi theo ngay phía sau thân ảnh hắn. Ba người khác tuy tò mò, nhưng vẫn thành thành thật thật đứng tại chỗ, sau đó không kìm được mà thì thầm với nhau.

“Ta nghe mấy năm trước, tà sĩ từ ngoại quốc từng gây nên sóng gió không nhỏ tại địa thành này, nhưng dạo gần đây đã lắng xuống, ngươi là người bản địa, biết tin tức gì quan trọng thì nói hết ra.” A Diệt ngồi xuống một cái ghế đá lấy ra từ nạp giới, rồi phân phó.

La Thế tuy có chút nghi hoặc, nhưng không dám chậm trễ, vội vã kể chi tiết ra tất cả những gì mà bản thân biết. Thực ra gã cũng chẳng biết nhiều, năm đó khi nghe tin ma tu quỷ đạo xâm nhập vào trong nước, gã liền chia tay đám đồng hữu, ai về tọa chấn tại thành trấn của người nấy, cố thủ hết mức có thể.

Nghe gã ta kể một hồi, A Diệt không khỏi thở phào, vì quê hương hắn An Thanh huyện không bị ảnh hưởng gì nghiêm trọng. Sau đó hắn đưa cho La Thế chút đan dược hỗ trợ phá vỡ bình cảnh, cùng một thanh cự kiếm cấp Hoàng giai thượng phẩm, khiến cho gã ta sợ hãi không dám nhận.

Đối với A Diệt bây giờ, chút vật phẩm có tác dụng lớn với cấp bậc Luyện Nguyên này, như rác thải với hắn. Chỉ sợ đưa nhiều quá lại đem đến họa sát thân cho La Thế, nên hắn chỉ cho mức độ vừa phải mà thôi.

Năm xưa khi hắn cùng đám người dong binh Càn Sơn bị đầu Ưng Sư truy sát, chính La Thế đứng ra diệt sát đầu súc sinh kia, coi như cứu hắn một lần, nhiêu đó đủ để hiện tại hắn báo đáp như vậy rồi.
Chương 160: Bất thường

Sau khi La Thế trở lại với đám người kia, thì A Diệt lại gọi thiếu nữ họ Vân ra nói chuyện riêng với hắn. Đứng trước tồn tại chỉ được biết đến khi đọc qua sách cổ, thiếu nữ này lo sợ vô cùng, đầu cúi thấp xuống, thân thể khẽ run. A Diệt không hiểu tại sao một người nhút nhát như thế này, lại có thể tu luyện tốc độ nhanh như vậy, ôn hòa lên tiếng:

“Nha đầu hãy bình tĩnh lại đi, ta không ăn thịt ngươi đâu mà làm ra bộ dáng kinh sợ như vậy.”

“Xin... xin lỗi tiền bối, vãn bối đã hơi thất thố.” Nữ tử đỏ mặt, ôm quyền lên tiếng, đầu vẫn không dám ngẩng lên. Thấy vậy A Diệt cũng từ chối nhắc thêm, hỏi vào trọng tâm: “Có phải ngươi xuất thân từ An Thanh huyện không?”

“Sao tiền bối biết?” Thiếu nữ biết bản thân vừa lỡ lời, vội cúi lại đầu xuống cung kính đáp: “Thưa tiền bối, vãn bối đúng thực sinh ra và lớn lên tại An Thanh huyện, từ khi trở thành nguyên sĩ mới phiêu bạt dần tới dãy núi Hoang Sơn này.”

“Quả nhiên.” A Diệt nghĩ thầm, người tại mỗi nơi đều có nét đặc thù riêng trên khuôn mặt, trước đó hắn đã cảm thấy nữ tử này cùng hắn có nét tương đồng, quả nhiên là cùng một cố thổ.

Sau đó hắn hỏi han gia cảnh cô ta và biết được không ít, rồi nói cho nữ tử này biết mình cũng xuất thân từ An Thanh huyện, để cô ta đỡ e sợ hơn. Khi biết điều này, thiếu nữ kia kinh sợ cùng ngạc nhiên vô cùng, cô không thể ngờ tại quê hương mình lại sinh ra một cường giả như vậy.

Họ Diệt vung tay, đưa cho cô ta một đôi phi đao cấp Hoàng giai thượng phẩm, khiến thiếu nữ này cảm giác như đang nằm mơ, vội vàng sợi hãi từ chối nhận.

“Hai thanh phi đao Hoàng giai hạ phẩm của ngươi ta thấy đã sứt mẻ không ít rồi, không nên dùng nữa, từ nay hãy dùng hai thanh mới này đi. Tiện thể ta cũng muốn đề nghị nha đầu ngươi một việc, để tùy ngươi quyết định.” A Diệt lạnh nhạt nói, ngữ khí không cho đối phương cự tuyệt.

Thấy từ chối vô tác dụng, họ Vân chầm chậm thu lấy hai thanh phi đao sáng loáng vào nạp giới, rồi cung kính hỏi: “Không biết tiền bối còn chuyện gì phân phó?”

Họ Diệt khụ khụ vài tiếng, rồi mới nói lên mục đích thật sự: “Ta thấy tư chất nha đầu ngươi không tệ, nếu mãi ở tại nơi này sẽ rất lãng phí. Vì là người cùng cố thổ, ta cũng không muốn một mầm giống tốt tại quê hương mình bị mai một. Ta đề xuất ngươi nên đi theo ta trở về tông phái, tới đó ta sẽ an bài cho ngươi một môi trường tốt hơn để tu hành, cũng như có nhiều tài nguyên tu luyện hơn!”

Thiếu nữ sững người, không thể tin những gì mình vừa nghe được, đầu óc lúc này đang rất rối loạn. Thấy nha đầu này ngây ngốc, nhất thời không nói lên lời, A Diệt lại lên tiếng: “Vân Chi đúng chứ?”

“Dạ... dạ, tiền bối... còn gì phân phó ạ?” Thiếu nữ khẽ run, ngần ngại hỏi.

A Diệt: “Ban nãy ngươi cũng nói rằng phụ mẫu mình đã mất, không có ngươi thân, không còn gì vướng bận tại trần thế, một mình tu hành tới nay. Ta rất tán thưởng ý chí vươn lên của ngươi, chỉ là ngươi nên biết, nếu mãi ở nơi này sẽ chỉ làm bản thân bị mai một đi mà thôi.”

Vân Chi hít sâu một hơi, cung kính đáp: “Đa tạ tiền bối quan tâm, vãn bối vô cùng cảm kích, nhưng... lời đề nghị của tiền bối quá đột ngột, vãn bối nhất thời chưa thể trả lời được...”

Gật gật đầu, hắn lên tiếng: “Ta sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ, lần này ta trở về cố hương có chuyện cần làm, phải chừng vài bữa nửa tháng mới rời đi. Chừng nửa tháng nữa, cho dù nha đầu ngươi đang ở đâu thì ta vẫn có thể tìm tới, lúc đó hãy cho ta câu trả lời thích đáng.”

Một lúc sau, thân ảnh A Diệt ngự khí rời đi, để lại bốn người với bốn sắc thái khác nhau. Nhất là thiếu nữ họ Vân, cô ta đang suy tư không ngừng, cô biết với độ tuổi của bản thân mà có thể đạt đến một bước này, nghĩa là mình có tư chất rất tốt, dù trong thế lực lớn cũng có chỗ đứng không nhỏ.

Chỉ là thâm tâm có chút không muốn rời xa cố thổ, hơn nữa cũng chưa hoàn toàn tin tưởng vị tiền bối kia. Cô biết với thực lực của người ta, nếu có ý xấu thì cũng chẳng cần nói nhiều làm gì, trực tiếp động thủ là được, nhưng bản năng vẫn cảm thấy chưa yên tâm.

Không lâu sau, A Diệt đã có mặt tại chân của trụ đá cao chót vót, đứng sừng sững giữa vùng trung tâm Hoang Sơn. Giương mắt nhìn lên trên, trụ đá cao chọc trời không thấy điểm cuối, khiến hắn nhớ lại năm xưa, vào thời khắc hắn tuyệt vọng nhất, thì nơi này chính là sợi dây hi vọng cuối cùng.

Giờ đây, Diệt Chúng Sinh muốn leo lên phía trên là quá dễ dàng, không thể nào hấp hối như năm xưa nữa. Trên đường đi lên hắn vẫn còn trông thấy những vệt máu mờ nhạt, mà năm xưa bản thân mình đã vô tình lưu lại. Quanh trụ đá không thể phi hành, nhưng với nhục thể thoát phàm của hắn hiện tại, nhảy liên tục vài tuần trà là đã lên tới đỉnh rồi.

“Thì ra đây chính là Thất thải quang hồ đó hả.” Thanh âm Ma Quân vang lên, đây là lần đầu tiên y trông thấy cái ao bảy màu này, nên khá là tò mò. Họ Diệt đi tới đưa tay xuống hồ, lập tức có tiếng xèo xèo vang lên, vô số nước dưới hồ bị bốc hơi tức khắc. Trong người hắn, ma lực giao động không thôi, liên tục phát tán ra ngoại giới, muốn triệt tiêu thất thải thánh thủy này.

Biết rõ bản thân hiện giờ đã bị các loại thánh thủy bài xích, A Diệt cũng chẳng thử nghiệm thêm nữa, đứng lên rồi lấy ra Thiên hồ lô. Cách không khống chế nó chìm xuống dưới lòng hồ, hút vô số nước bảy màu trong hồ vào bên trong chiếc hồ lô.

Thiên hồ lô như cái động không đáy, chả mấy chốc đã hút sạch nước trong cái ao này, khiến nơi đây giảm đi chút ánh sáng thần thánh. A Diệt liền thả thần thức vào bên trong chiếc hồ lô ám kim trước mặt, khóe miệng bất giác cong lên.

Bên trong hồ lô, những đường cực quang trên trời hóa thất thải, bầu trời sáng hơn trước rất nhiều, dưới đáy nước cũng bắn lên rất nhiều tia hào quang bảy màu. Hồ lô thụ đứng tại trung tâm vùng không gian, lúc này như sống lại hoàn toàn, cành lá phát sáng, khí tức sinh cơ dồi dào mãnh liệt, những trái hồ lô nhỏ đã bắt đầu sinh trưởng.

Ma Quân lên tiếng: “Loại thực vật mà ban đầu ngươi đưa vào bên trong những trái hồ lô trên cành kia, phẩm chất càng cao thì tốc độ sinh trưởng sẽ càng chậm. Như những trái chứa linh dược thượng phẩm, ta ước chừng phải tới 5 năm chúng mới trưởng thành hoàn toàn được, khi lấy ra chắc chắn sẽ là linh dược trên ngàn năm tuổi!”

A Diệt kích động vạn phần, linh dược cực kỳ chân quý, hơn nữa còn trên ngàn năm hỏa hầu, vậy mà chỉ mất 5 năm là mình có thể dưỡng dục ra, sao không khiến hắn kích động cơ chứ. Những linh dược trung phẩm còn nhanh hơn nữa, có lẽ chỉ mất chừng 2 tới 3 năm là trưởng thành hoàn toàn rồi.

Đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, A Diệt lên tiếng: “Hiện giờ cổ thụ này sẽ vĩnh viễn phát triển chứ? Liệu sẽ có một lúc nào đó, nơi đây dùng hết năng lượng từ thất thải thánh thủy không?”

Thanh âm chém đinh chặt sắt của Ma Quân đáp lời: “Chắc chắn không đâu, chỉ cần được cung cấp năng lượng vĩnh cửu một lần, nơi đây sẽ luân chuyển không ngừng, hồ lô thụ phát triển mãi mãi.”

Vui vẻ gật đầu, A Diệt thu thần thức trở về, rồi cất Thiên hồ lô đi: “Vậy là từ nay không cần phải chú ý đến thánh thủy gì hết nữa rồi, nơi đây chắc cũng sẽ chẳng cần tới một lần nào nữa.”

“Ngươi sai rồi, càng cung cấp nhiều hơn các loại thánh thủy, hồ lô thụ sẽ phát triển với tốc độ càng nhanh. Nên cho dù bản thân ngươi không dùng được thánh thủy, thì cũng không nên bỏ qua bất kỳ tin tức gì về nó, nếu có cơ hội, hãy thu thập nhiều thánh thủy hơn cho Thiên hồ lô phát triển tới tận cùng.”

Nghe Ma Quân giảng giải mà hắn cũng cảm thấy có lý, nên quyết định từ nay chú ý thêm chút về phương diện này, dù sao có linh dược càng nhanh thì tu vi hắn sẽ càng được trợ giúp lớn. Với tư chất cực thấp của hắn bên nguyên mạch, nếu không có đan dược hay những kì ngộ cao quý, thì ước chừng phải mất trăm năm, mới có thể đạt tới viên mãn sơ kì tại cảnh giới hiện nay.

Xuống đến mặt đất, hắn liền lấy ra Thoi Độn Thiên rồi nhanh chóng bay đi, muốn ly khai khỏi nơi đây. Đã hơn mười năm hắn chưa trở về nơi mình sinh ra rồi, hắn muốn trở về thăm vùng đất thanh bình ấy một lần. Hắn muốn thấy lại ngôi nhà tranh nhỏ bé đơn sơ ngày xưa, muốn thấy vườn linh dược nuôi nấng giấc mộng trở thành nguyên sĩ ngày ấy.

Phi hành chưa được bao lâu, đột nhiên hắn bị một đầu ma thú lớn gan xông ra tấn công, ma thú này là một con báo. A Diệt sắc mặt trầm xuống, mở miệng nói: “Chỉ là tam giai đỉnh phong cũng dám tấn công ta, đúng là chán sống mà.”

Rất nhanh hắn đã đưa đầu ma thú kia đi với tử thần, sau đó tiếp tục muốn rời đi, nhưng đột nhiên chợt khựng lại, nghi hoặc lẩm bẩm: “Không đúng, tại sao nơi đây bây giờ lại có nhiều ma thú tam giai đỉnh cao tới vậy? Lúc trước hoàn toàn chưa nghe nói, đến một đầu tam giai cấp thấp cũng chẳng có cơ mà.”

Hắn cố nén lại cơn kích động muốn về nhà ngay, rồi bay vòng quanh khu vực trung tâm Hoang Sơn này, tuần tra thử chút thời gian xem sao. Chỉ thời gian nửa bữa cơm, hắn đã chạm trán không dưới năm đầu ma thú tam giai, khiến hắn càng thêm nghi hoặc, cảm thấy có gì đó bất ổn.

Khi hắn bay tới gần khu di tích cổ, nơi mà năm xưa bản thân từng lăn lộn tại đây, thì đúng dịp trông thấy một đầu ma thú tam giai đỉnh phong bị diệt sát. Thân thể phi cầm to lớn rơi xuống, đập mạnh lên mặt đá, phía trên không xa, có một thân ảnh yểu điệu đứng trên bảo cụ phi hành.

Thần thức của hai người vừa chạm nhau, liền tức thì bạo động, hai ánh mắt sắc bén khóa chặt lên thân ảnh đối phương trên không trung. A Diệt có thể trông thấy, cách hắn chừng trăm trượng có một nữ tử rất xinh đẹp, bề ngoài chừng đôi mươi, đang từ từ phi hành tới hướng mình.

Hai người chậm rãi tiến gần đối phương thêm chút, rút ngắn khoảng cách, lúc này nữ tử xinh đẹp kia mở miệng lên tiếng, thanh âm mềm mại dễ nghe: “Không biết các hạ tại sao lại xuất hiện ở nơi hoang vu hẻo lánh này?”

Khí chất nữ tử trước mặt còn rất thanh thuần, có lẽ tuổi tác thực sự không lớn hơn vẻ bề ngoài là bao, mà tu vi cũng ở tại Hiển Hóa cảnh sơ kì. A Diệt không nghĩ ra tại sao nơi đây lại có nguyên sĩ đẳng cấp này xuất hiện, hắn hàm hồ trả lời: “Tại hạ đi ngang qua nơi đây mà thôi, còn các hạ không biết tại sao lại tới vùng này?”

“Hì hì, nếu các hạ muốn biết câu trả lời chuẩn xác, thì phải để thϊếp thân kiểm tra thử xem, các hạ có đủ tư cách để biết hay không đã.” Nữ tử kia che miệng cười duyên một tiếng, sau đó sắc mặt chuyển đổi cực nhanh, tốc độ lật mặt khiến A Diệt giật mình. Cô ta vung tay, lập tức có 9 thanh phi đao kim sắc xuất hiện, phóng thẳng tới phía hắn!

A Diệt cả kinh vội lấy ra vũ khí, miệng thốt lên: “Nữ nhân này vậy mà có thể cùng lúc trưởng khống chín món bảo cụ sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK