Dưới bầu không khí sôi trào, trước ánh mắt của hàng ngàn nguyên sĩ, hai thân ảnh đã nghiêm nghị đứng trên võ đài, chuẩn bị luận bàn một trận với đối phương. Trung niên Khương Vĩ trưởng lão Thư Trang Viện, đối đầu với thanh niên Dược Hảo Nhân trưởng lão Thanh Khư Cung, cả hai đều có tu vi Bỉ Ngạn cảnh đại thành, hấp dẫn sự chú ý của tất cả người có mặt tại đây.
Một gã quản sự thuộc thế lực nào đó làm trọng tài, lúc này giơ tay lên cao rồi hô lớn: “Trận đấu bắt đầu!”
“Dược nguyên hữu, xin đắc tội.” Trung niên đối diện chắp tay nói, ngay sau đó khí thế dâng trào, nguyên lực địa sắc hùng dũng bộc phát, song thủ tức thì được bao bọc bởi vô số đất đá tạo thành hai nắm đấm lớn. Ầm một tiếng, thân ảnh gã ta đã lao tới ngay kế bên đối thủ, quyền thủ phá không tung ra thẳng hướng đối phương.
Thân thể khẽ nhích, A Diệt tránh khỏi một đấm hiểm hóc, mắt hắn liếc tới đối phương, ngay tức thì vây quanh đây là vô số phi kiếm kim trúc, đồng loạt công kích gã trung niên. Họ Khương tế ra bảo cụ bản mệnh là một tấm thuẫn lớn, hư ảnh tòa sơn phong xuất hiện bao bọc gã ta bên trong, phòng thủ nghiêm ngặt trước thế công của phi kiếm.
A Diệt tức thì bật lùi lại, tại vị trí trước đó hắn đứng có một bàn tay to lớn phá đất vươn lên chộp vào khoảng không, ngay địa phương họ Diệt vừa đặt chân lại có thêm một bàn tay khác. Thân ảnh gã thanh niên tuấn mỹ linh hoạt như thiểm điện, trong cái nháy mắt đã liên tục né tránh hai lần công kích, xuất hiện tại khu vực xa hơn.
Trên hàng ghế trưởng lão, không ít người kinh ngạc trước thân pháp của hắn, một nữ tử chuyên tu tốc độ lên tiếng: “Dược nguyên hữu không sở hữu phong hay lôi thuộc tính nguyên lực, vậy mà lại có thể thi triển thân pháp linh động như thế, quả thực rất khó đấy.”
Nghe lời đánh giá này nhiều người gật đầu tán thành, nếu không thi triển độn thuật thì tại đây khó có ai linh hoạt được trong không gian nhỏ như họ Dược. Chỉ mới chén trà nhỏ trôi qua mà trận đấu phía dưới đã khiến mọi người hứng thú tăng cao, hai gã tu vi đại viên mãn cũng chú tâm quan sát, muốn xem A Diệt có thực sự lợi hại.
Võ đài dưới quảng trường chỉ rộng trăm trượng, phạm vi quá nhỏ so với đấu pháp giữa Bỉ Ngạn cảnh. Chưa kể bao bọc võ đài là một lớp kết giới rắn chắc, ngoài việc giữ không cho dư uy từ trận đấu phát tán ra khán đài, còn có thêm khả năng cấm không, khiến nguyên sĩ không thể phi hành.
Từ dưới mặt sàn đấu lúc này trồi lên một cự viên được hình thành từ đá, hai bàn tay vừa rồi muốn chộp lấy A Diệt chính là của cự viên này. Khương Vĩ nhảy lên bên vai cự viên, chỉ huy nó truy đuổi công kích đối phương, lập tức sinh vật bằng đá đó lao nhanh tới phía tên thanh niên.
A Diệt mặt không đổi sắc, thân thể bạo phát lục kim nguyên lực, cường độ cao hơn gấp mấy lần so với đồng giai. Đơn thủ vung lên, tức thì một động thiên xuất hiện ngay trước mặt cự viên, đầu trúc long to lớn gầm thét, phô thiên cái địa lao ra ngoại giới, húc mạnh một cú tới tảng đá trước mặt, đánh bay cự viên ra xa.
Khương Vĩ đáp đất, sau đó bộc phát tốc độ phóng nhanh tới đối phương, tránh khỏi không ít lần trúc long quất đuôi xuống. Ngay khi tiếp cận gã trung niên liền thi triển thể thuật, song quyền bọc đá tung ra không ngừng liên hoàn đấm hướng tới đối thủ.
Phía đối diện, họ Dược thanh niên linh hoạt tránh né, đôi khi không tránh kịp sẽ hiển hóa ra một thanh kim trúc kiếm để chống đỡ, trông như đang đùa bỡn với đối phương. Khương Vĩ gầm lớn khiến nguyên lực tại hai nắm đấm càng thêm đậm đặc, sau đó dáng mạnh song quyền xuống mặt nền, lớn tiếng quát: “Trồi Sơn Hợp Địa!”
Mặt đất rung chấn dữ dội, tại quảng trường bên ngoài võ đài cũng không tránh khỏi ảnh hưởng, như có vật khổng lồ dưới lòng đất vừa thức tỉnh. Bụi đất bốc lên, hai nửa ngọn núi trồi lên giữa sàn đấu, theo dấu hợp thủ của trung niên, hai ngọn núi cao hơn trăm trượng tức thì liên hợp lại, ép chặt tên thanh niên ở giữa, chấn áp hắn trong tòa sơn phong hùng vĩ này.
“Hay!” Hai nữ tử là trưởng lão Thư Trang Viện vui mừng thốt lên, một người trong đó kích động nói: “Chiêu này của Khương sư huynh một khi chấn áp được mục tiêu, thì coi như kẻ đó không còn cơ hội trở mình rồi, trước giờ có không biết bao nhiêu yêu soái bại dưới nguyên kỹ này.”
Những người khác đều chấn kinh, không nghĩ họ Khương lại có chiêu thức át chủ bài như thế này, loại thần thông đó tốt nhất nên né tránh chứ một khi dính phải sẽ rất khó thoát ra. Nhưng phạm vi võ đài có hạn, A Diệt sao có khu vực trống để tránh khỏi hai tòa sơn phong khổng lồ chứ, đã thế còn không thể thi triển độn thuật phi hành.
Trung niên Khương Vĩ đứng trên ngọn núi do mình tạo ra mà cười lớn, hắn cực kỳ tự tin với thần thông này của bản thân, giờ hắn đã nắm chắc chiến thắng, hắn cuồng tiếu nói: “Tưởng ngươi lợi hại như thế nào khiến lão phu cứ thấp thỏm, thì ra cũng chỉ biết né tránh có chút tốt, thực lực còn thua xa lão phu, hahaha!”
“Ầm!” Đột nhiên thân núi nổ mạnh, cả tòa sơn phong gãy đôi, một lực trùng kích hùng hổ phóng tới gã trung niên khiến hắn hộc máu mồm bắn ngược ra sau. Trước con mắt kinh ngạc của nhiều người, tên thanh niên nhảy lên khỏi lòng núi, trong tay hắn lúc này cầm theo một thanh chiến đao, hướng tới phía trung niên rồi phát lực đuổi theo.
“Trận đấu nên kết thúc rồi.” Hờ hững nói một câu, thân ảnh A Diệt phóng nhanh tới đối phương, chiến đao bộc phát huyết sắc sức mạnh, hư ảnh đầu trúc long xuất hiện gào thét bay theo, khí tức sát phạt tràn ra mãnh liệt.
Cảm nhận cỗ sức mạnh khủng khϊếp đang lao tới phía mình, Khương Vĩ kinh hãi vội vã ổn định thân hình, tấm thuẫn hiện ra trước mặt, theo pháp quyết của gã liền bạo phát thần thông mạnh mẽ.
“Tam Trùng La Sinh Môn!”
Lực lượng thổ thuộc tính bành trướng dữ dội, sàn đấu lại tiếp tục rung chấn, từ dưới lòng đất trồi lên ba cổng thành mặt quỷ to lớn, che chắn thân ảnh gã trung niên ở sau cùng. Đúng lúc này thân ảnh tên thanh niên vừa phóng tới, hắn không để tâm liền vung mạnh chiến đao trong tay, lưỡi đao khát huyết gào thét trảm đôi sinh môn đầu tiên.
Đầu cự long hư ảnh kéo theo sức mạnh kim trúc cuồng bạo, điên cuồng trùng kích lên sinh môn thứ hai khiến cổng thành này vỡ vụn. A Diệt thế như chẻ tre tiếp tục thẳng tiến, Cuồng Long chiến đao bạo khởi hào quang quét ngang sinh môn thứ ba, khiến họ Khương tuyệt vọng chứng kiến tam trùng sinh môn bị đối phương một chiêu phá hủy.
Tên thanh niên với khí thế như muốn bài sơn đảo hải đã tới ngay trước mặt gã trung niên, sức mạnh cuồng bạo trên vũ khí của hắn ngay lập tức xé tan lớp quang tráo hộ thể của đối phương, kình phong điên cuồng ập tới đánh bay Khương Vĩ dính chặt lên lớp vách ngăn của kết giới, máu tươi phun ra xối xả.
Mắt thấy gã trung niên Khương Vĩ toàn thân vô lực rơi xuống khỏi vách ngăn, như một bãi rẻ rách đập mạnh lên nền đá, khí tức thất thường, tên trọng tài liền hô lớn: “Trận đấu kết thúc, trưởng lão đại diện Thanh Khư Cung, tiền bối Dược Hảo Nhân dành chiến thắng!”
Im lặng qua vài hơi thở, sau đó toàn trường bỗng chốc sôi trào, đặc biệt là khán đài nơi đám đệ tử Thanh Khư Cung đang đứng, bấy giờ là một mảng ồn ào náo nhiệt, tiếng hò reo vang lên không ngớt.
Trên hàng ghế trưởng lão, Nhan Như Ngọc mỉm cười, Cơ Trang đập mạnh tay xuống vịn ghế khen hay, thần sắc kích động. Ngược lại, hai nữ trưởng lão Thư Trang Viện âm trầm, họ không ngờ thi triển tuyệt chiêu áp đáy hòm thành công, vậy mà Khương trưởng lão vẫn thua cuộc.
Những trưởng lão của ba thế lực khác cũng âm trầm không kém, họ không bất ngờ trước kết quả này, vì trước khi trận đấu diễn ra thì phần lớn mọi người đều cho rằng Dược Hảo Nhân sẽ thắng. Họ Bất ngờ vì qua trận chiến vừa rồi họ Dược chưa để lộ ra bất kỳ con át chủ bài nào, bảo cụ bản mệnh thời khắc cuối hắn mới dùng tới, nguyên kỹ thậm chí chưa từng thi triển.
Đạo độn quang trong nháy mắt đáp xuống khu vực này, không ít trưởng lão mỉm cười chắp tay chúc mừng hắn, ngay cả hai gã Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn cũng phải tươi tắn sắc mặt mà chúc mừng. “Dược nguyên hữu đã bảo vệ lệnh bài thành công, giờ Thư Trang Viện không còn tư cách khiêu chiến với Thanh Khư Cung nữa, chúc mừng các hạ.”
A Diệt khách sáo vài câu với mấy kẻ khác rồi mới trở lại ghế ngồi, hắn tươi cười đưa lại tấm Mộc lệnh bài cho họ Cơ rồi nói: “May mắn không làm nhục mệnh, bảo vệ lệnh bài thành công.”
“Dược huynh quá khách sáo rồi, thực lực huynh hơn xa lão họ Khương đó, đâu thể gọi là may mắn chứ.” Cơ Trang vui mừng nhận lại tấm lệnh bài, giờ nàng ta đã thực sự tin tưởng thực lực chân chính của thanh niên ngồi kế bên.
Lúc này gã trung niên Khương Vĩ đã được một trưởng lão đồng môn rìu về chỗ nghỉ ngơi, với tu vi Bỉ Ngạn cảnh thì số thương thế ngoài da này sẽ chóng lành thôi. Nhưng trong thời gian ấy thì chuyện không hay diễn ra, trưởng lão của mấy thế lực khác liền bỏ đá xuống giếng, Ngạ Quỷ Môn và Vũ Hải Phường cùng lúc khiêu chiến nhị nữ Thư Trang Viện.
Thấy người khiêu chiến của Ngạ Quỷ Môn có tu vi đại viên mãn, hai nữ trưởng lão Thư Trang Viện biết không thể giữ nổi một tấm lệnh bài. Họ liền để trưởng lão yếu nhất đồng ý tiếp nhận lời khiêu chiến, ngay sau đó lên tiếng nhận thua, không cần đấu mà đưa luôn Mộc lệnh bài cho tên thanh niên anh tuấn.
Trận đấu tiếp theo giữa mỹ phụ tên Hồng Nhi thuộc Vũ Hải Phường, cùng với nữ tử Vân Thanh Vận thuộc Thư Trang Viện, cả hai đều có tu vi đại thành Bỉ Ngạn cảnh, hơn nữa thực lực cao hơn mức tầm trung.
Chả mấy chốc cặp đấu mới đã diễn ra, hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ mọi người, A Diệt cũng chăm chú quan sát nhị nữ đấu pháp, đôi khi cùng Như Ngọc truyền âm trao đổi. Cơ Trang không ngừng lẩm bẩm cổ vũ cho Vân Thanh Vận, chửi rủa mỹ phụ Hồng Nhi nhất định phải thua.
Trong khi đang quan sát trận chiến, A Diệt như cảm ứng được gì đó liền hướng ánh mắt qua một phía, liền phát hiện lão già họ Mạnh, trưởng lão mạnh nhất thế lực Hoàng Hạc Hồ đang nhìn mình. Hiện tại Ngạ Quỷ Môn đã có đủ ba tấm lệnh bài nên không thể khiêu chiến được nữa, chỉ còn một gã đại viên mãn chưa có lệnh bài, lão ta có lẽ đang nhắm tới Thanh Khư Cung.
A Diệt biết lão già đó có tu vi rất thâm sâu tại cảnh giới này, đã thành danh cách đây mấy trăm năm rồi, ngoại trừ mấy kẻ đã được Tổ chi pháp tắc công nhận thì lão ta đứng hàng đầu, thực lực rất cao cường. Hắn đưa ánh mắt trở lại võ đài, bình thản quan chiến, bản thân chẳng ngại nếu phải chiến đấu với lão già kia.
Chương 387: So chiêu
Thịnh hội phân Mộc Lệnh diễn ra đã đến thời điểm quyết định, đấu pháp giữa các vị trưởng lão khiến cả quảng trường sục sôi, hiện tại vừa kết thúc trận đấu thứ hai tại đẳng cấp Bỉ Ngạn. Hồng Nhi và Vân Thanh Vận đều không phải đèn cạn dầu, trận đấu giữa hai người phi thường quyết liệt, mức độ giằng co biến hóa còn cao hơn trận đầu tiên.
Cuối cùng cả hai lấy kết quả hòa để ấn định, mặc dù Vân Thanh Vận thụ thương nặng hơn nhưng vẫn rất khó đánh bại hoàn toàn, Hồng Nhi cũng đã gần như sức cùng lực kiệt, trận chiến giữa nhị nữ kết thúc, Thư Trang Viện bảo vệ lệnh bài thành công.
Đến giờ chỉ còn duy nhất thế lực luôn đứng đầu là Hoàng Hạc Hồ chưa hề khiêu chiến, cũng chưa từng bị thế lực khác nhắm tới, đơn giản vì thực lực của lão già họ Mạnh rất đáng sợ. Hai thế lực có tồn tại Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn chắc chắn chẳng kẻ nào ấm đầu tìm tới cả, lệnh bài nhiều ít chủ yếu giao động trong ba thế lực còn lại.
Mắt thấy hai nguyên sĩ vừa kết thúc trận đấu đã ổn định tại chỗ ngồi, A Diệt truyền âm nghị luận với nhị nữ ngồi kế bên, bàn xem nên hướng tới thế lực nào. Hắn muốn bản cung phải có đủ ba lệnh bài cho ba người, bản thân phải đi khiêu chiến cướp lệnh bài của người ta, chứ không thể ngồi im chờ kẻ khác tới khiêu chiến được.
Trong lòng A Diệt còn một nỗi lo ngại, chính là không biết lão già họ Mạnh sẽ khiêu chiến ai, mục tiêu của lão ta chỉ có hắn hoặc là tên thanh niên thuộc Ngạ Quỷ Môn mà thôi, những kẻ khác hoàn toàn không đủ tư cách để lão ta khiêu chiến.
“Trước hết cứ lấy thêm một tấm lệnh bài về cho đủ ba cái đã, sau đó lão già kia có khiêu chiến ta cũng sẽ vui vẻ đón nhận.” Nghĩ vậy, họ Diệt liền chắp tay hướng tới thế lực Vũ Hải Phường lớn tiếng nói: “Tại hạ Dược Hảo Nhân, muốn khiêu chiến Ứng Sơn Liệt Hỗ nguyên hữu!”
Nghe lời nói này, ai nấy đều nhìn về phía ba trưởng lão Vũ Hải Phường, người có thực lực cao nhất trong ba người là mỹ phụ Hồng Nhi giờ đang bị thương, chắc chắn không thể tiếp nhận thay được. Họ Hồng ánh mắt u oán hướng tới phía A Diệt, khiến hắn cũng không khỏi nghi hoặc, ánh mắt đó tựa như một nữ tử yếu đuối vừa bị một nam nhân mạnh bạo khi dễ vậy.
Hai nam trưởng lão thuộc Vũ Hải Phường, đều có thực lực tầm trung trong Bỉ Ngạn cảnh đại thành, coi như tiếp cận nhau, nên A Diệt chọn ai cũng như nhau cả. Lúc này tên bị hắn khiêu chiến liền đứng dậy chắp tay nói: “Tại hạ tài không bằng người, tự nhận thua kém hơn Dược nguyên hữu, nhưng cũng muốn tự chuốc lấy nhục một phen.”
Lời nói của hắn khiến nhiều kẻ tỏ vẻ hứng thú, hắn liền nói tiếp: “Thời gian gần đây tại hạ mới luyện thành một tuyệt kỹ công kích tương đối khá, lát nữa nếu Dược nguyên hữu có thể bình yên chống lại với môn thần thông mới này, thì tại hạ sẽ lập tức nhận thua.”
A Diệt liền cười nhạt gật đầu đồng ý, sau đó cả hai cùng lúc nhảy xuống dưới võ đài, trước khi đi họ Diệt còn nghe tiếng truyền âm dặn dò hắn phải cẩn thận từ Như Ngọc, hắn liền đáp lại một câu: “Yên tâm.”
Dưới võ đài, khi tiếng hô trận đấu bắt đầu từ miệng trọng tài thốt ra, tên nam tử họ Ứng Sơn liền vận sức thi triển nguyên kỹ mới của mình. Thanh sắc sóng khí phát tán dữ dội, trường kích xuất hiện trong tay hắn ta, được hắn điên cuồng rót lượng lớn nguyên lực tới.
Gã thanh niên tuấn mỹ đứng đối diện khẽ nheo mắt, hắn có thể cảm ứng rõ cường độ sức mạnh của đối phương đang tăng lên, khiến thiên địa nguyên khí quanh đây hỗn loạn. Lúc này Liệt Hỗ đã giơ lên trường kích trong tay, mũi nhọn chĩa thẳng tới đối thủ trước mặt, giao động nguyên lực phát ra ngày càng mạnh mẽ.
“Vô Gian - Xuyên Diện Kích!”
Toàn thân Ứng Sơn Liệt Hỗ bạo phát thanh quang chói lọi, trường kích trong tay dứt khoát đâm thẳng, một đạo tinh điểm xé nát âm thanh gào thét phóng thích, thẳng hướng đối thủ trước mặt. Không gian ba động liên hồi, nguyên khí trong thiên địa đã sớm hợp nhất với tuyệt kỹ đó, uy áp khiến đám đệ tử trên khán đài toàn thân run rẩy.
Tại hàng ghế trưởng lão, khi cảm nhận được cỗ sức mạnh hủy diệt khủng khϊếp ấy, ai nấy đều trở nên trịnh trọng. Hai gã có tu vi đại viên mãn đang thầm suy tính, nếu bản thân mình chống đỡ qua chiêu thức đó, thì sẽ phải tiêu hao bao nhiêu phần khí lực, tổn thất bao nhiêu vật phẩm. Còn những nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh khác, đang nghĩ xem mình có sống nổi trước tuyệt kỹ đáng sợ đó hay không.
Những kẻ đứng ngoài quan chiến đã cảm nhận được sự đáng sợ như vậy, chứ đừng nói tới A Diệt, người đang đứng ngay trước mũi kích, là mục tiêu của đòn tuyệt kỹ cường đại này. Như cái tên, đạo tinh quang thanh sắc tựa xuyên qua không gian, lóe cái đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, gầm thét oanh kích lên thân thể hắn, sơn băng địa liệt.
Phân nửa võ đài chìm trong vụ nổ, mặt sàn vỡ vụn, kết giới tổn hại nặng nề, dư uy từ cú va chạm khiến cả sân đấu ngập tràn bụi đất. Gã nam tử Liệt Hỗ chống cán trường kích xuống đất để đỡ thân thể, há miệng thở dốc, ánh mắt kích động nhìn tới phía trước, miệng bất giác lẩm bẩm: “Thành công sao? Hắn ta thực sự đã không chịu nổi trước đại chiêu của ta...”
“Ầm!” Không để những kẻ khác có thời gian suy đoán, tại phía trên không võ đài thình lình xuất hiện một thân ảnh, chính là Dược Hảo Nhân vừa dậm chân nhảy vọt lên. Tuy bề ngoài trông hắn khá tả tơi, y phục rách rưới, nhưng khí tức vẫn rất ổn định, không nhìn ra bất kỳ thương thế nào.
“Sao có thể chứ?” Ứng Sơn Liệt Hỗ trừng mắt khó tin thốt lên, nhìn thân ảnh trên cao khiến hắn có cảm giác thất bại mãnh liệt, tuyệt kỹ siêu việt cảnh giới hắn giày công nghiên cứu, vậy mà không thể hạ gục một gã đồng giai.
Hoa văn thanh sắc cùng kim quang phật môn trên lớp da A Diệt bấy giờ mới tức tốc ẩn đi, đôi mắt hắn trở nên sắc bén nhìn xuống đối phương, toàn thân bạo phát nguyên lực, lớn tiếng nói: “Tại hạ đã đón nhận trực diện một sát chiêu từ các hạ, giờ tới lúc tại hạ trả lại một đòn, các hạ chú ý nhé!”
“Hắn muốn gϊếŧ người sao?” Có kẻ không nhịn được thốt lên, trong khóe mắt mấy người khác cũng có ý nghĩ tương tự, theo họ thấy chống đỡ thành công thì coi như A Diệt đã thắng rồi, cớ sao phải phí sức thi triển nguyên kỹ đánh trả chứ, vừa mất sức vừa mất tình hữu nghị.
Gã thanh niên anh tuấn trưởng lão Ngạ Quỷ Môn mỉm cười lắc đầu nói: “Dược nguyên hữu đang thị uy, muốn nói cho chúng ta biết hắn ta không phải loại nhu nhược đứng im chịu đòn đâu, đã có gan công kích hắn thì phải sẵn sàng bị công kích ngược lại, lúc này Liệt Hỗ nhận thua cũng vô dụng.”
Tam Du Vũ được thi triển tới cực hạn, Cuồng Long chiến đao bộc phát thần thông của bản thân, kết hợp với nguyên kỹ cường đại, tạo ra một cỗ sức mạnh khiến người ta lạnh buốt sống lưng. Lôi đình đủ mọi màu sắc bành trướng, gầm vang rung trời, không gian lung lay kịch liệt, hội tụ vào lưỡi thanh chiến đao khát huyết trong tay Dược Hảo Nhân.
“Lôi Đình Kiếp!”
Luồng lôi long đa sắc điên cuồng giáng xuống thân ảnh tiều tụy của gã Liệt Hỗ, như thần ma giáng thiên lôi trừng phạt thế gian, uy áp khiến đệ tử trên khán đài run rẩy quỳ rạp. Họ Ứng Sơn lúc này quanh thân đã có vô số bảo cụ vây quanh, trên người dán toàn bộ phù lục phòng ngự, cắn răng chống đỡ trước thế công như trời đất phẫn nộ này.
Tiếng nổ khiến vô số người tạm thời mất đi thính lực, toàn bộ võ đài bị phá hủy, kết giới bao vây sàn đấu vỡ tung, một vài trưởng lão phải động thân ra tay chống đỡ dư uy.
Một luồng sáng từ dưới quảng trường lao lên khu vực trưởng lão, lộ ra là thân ảnh người thanh niên tuấn mỹ, bên tay còn xách theo một gã nam nhân với bộ dáng hấp hối. A Diệt đút một viên đan dược vào mồm tên nam tử trong tay, sau đó đưa hắn trở về ghế ngồi, rồi hờ hững đi tới khu vực an tọa của mình.
Khi đi qua khu vực tam ghế của Vũ Hải Phường, hai trưởng lão khác của thế lực này đang lo lắng xem xét thương thế cho Liệt Hỗ, A Diệt có chút chậm lại rồi bình thản lên tiếng: “Hi vọng sau này tại hạ không còn nghe thấy bất kỳ lời chế giễu nào từ thế lực các hạ, nếu không kết quả chẳng dừng ở mức trọng thương đâu!”
Nói rồi hắn tiếp tục di chuyển, chả mấy chốc đã an tọa trên ghế của mình, hai nữ tử xung quanh tựa hồ đang truyền âm hỏi han. Sắc mặt Cơ Trang lúc này vui vẻ không thôi, còn hướng ánh mắt khıêυ khí©h tới phía mỹ phụ Hồng Nhi, như thể muốn nói rằng: “Tới đây đi, vị sư huynh này của ta sẽ đánh bầm dập ngươi.”
Trưởng lão của các thế lực khác bấy giờ đã bình tĩnh trở lại, mặc dù A Diệt ra tay hơi quá nhưng vẫn ở mức chấp nhận được, miễn là không có án mạng xảy ra. Hơn nữa cho dù Liệt Hỗ bị A Diệt gϊếŧ chết, chỉ đại biểu hắn ta tài không bằng người mà thôi, không thể trách ai được, cùng lắm là Thanh Khư Cung và Vũ Hải Phường khơi lên chiến tranh.
Hiện tại thế lực Thanh Khư Cung đã có ba lệnh bài, theo luật thì A Diệt không được phép khiêu chiến nữa, chỉ có thể ở im chờ người khác tới khiêu chiến mà thôi. Nhưng chiến lực hắn bày ra như vậy, hơn nữa ai nhìn qua cũng biết hắn vẫn còn ẩn tàng rất nhiều, nên chẳng tên nào xuẩn tự mình tìm tới cả.
Lão già họ Mạnh lúc này động mình, liền hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ trưởng lão nơi đây, dù sao lão cũng là người có thực lực lợi hại nhất. Lão ta nhìn tới A Diệt, nhưng rồi lại đưa mắt đi chỗ khác, vì lão không muốn đấu với kẻ đang trong trạng thái mất sức.
Lão hướng tới phía thế lực Ngạ Quỷ Môn rồi chắp tay lên tiếng: “Lão phu Mạnh Chiến, muốn khiêu chiến Ánh Ẩn Long nguyên hữu, mong rằng nguyên hữu chấp nhận!”
Tên nam tử anh tuấn mỉm cười, ánh mắt liền dâng lên ý chí chiến đấu, đứng dậy vận động tay chân, hưng phấn trả lời: “Tại hạ đồng ý tiếp chiến, cũng khá lâu rồi chưa được đánh một trận với nguyên hữu đồng giai.”
Lão già Mạnh Chiến cùng thanh niên Ánh Ẩn Long đồng loạt nhảy xuống võ đài vừa được thay mới, kéo theo vô số ánh mắt hồi hộp mong chờ. Trận đấu nhiều kẻ trông ngóng nhất đã tới, Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn ác chiến.
Chương 388: Cầu chiến
Quảng trường lớn trên đỉnh một tòa sơn phong nguy nga, lúc này đang phát tán ra giao động xung kích mãnh liệt, trận chiến kinh thiên động địa nhất từ đầu thịnh hội tới giờ đang diễn ra, khiến ai nấy dán mắt chăm chú quan sát.
Mức độ ác liệt này cao hơn nhiều so với mấy trận đấu trước, cả hai kẻ trên võ đài đều xuất ra thực lực thật sự của mình, thần thông phô thiên cái địa gầm thét va chạm, kết giới đau đớn khó chống đỡ nổi trước những trận dư uy này.
Những nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh ngày hôm nay như được mở mang tầm mắt, đấu pháp giữa hai tồn tại cao thủ trong hàng ngũ Bỉ Ngạn cảnh, khiến đám tiểu gia hỏa ấy ngộ ra nhiều điều. Các trưởng lão đang quan chiến cũng chấn động không kém, so với hai kẻ đang giao thủ tại võ đài thì bọn họ vẫn còn thua xa, chỉ có A Diệt là không có ý nghĩ đó.
Qua thời gian nửa bữa cơm thì trận chiến đã có kết quả, không ngoài dự đoán lão già Mạnh Chiến giành thắng lợi, lấy được lệnh bài từ thế lực Ngạ Quỷ Môn, giúp Hoàng Hạc Hồ có đủ ba tấm lệnh bài. Hai người rất nhanh đã trở lại ghế ngồi, họ Mạnh lão già chỉ bị mất sức chứ chẳng hề mang thương thế, thanh niên họ Ánh thương thế không nhỏ nhưng rất nhanh sẽ lành lại.
Quan sát trận chiến vừa rồi, A Diệt đã nhìn ra thực lực chân chính của hai gã Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn này. Ánh Ẩn Long tu vi ở mức tầm trung trong đại viên mãn, nhưng hắn là quỷ tu nên lực công kích rất đáng gờm, đồng giai tầm thường khó đối địch nổi với hắn.
Còn lão già Mạnh Chiến thì thực sự rất mạnh, ban nãy chiến đấu vẫn chưa thi triển ra hết thần thông, theo A Diệt thấy lão ta có lẽ còn nhỉnh hơn vài phần so với gã Lang Thập Nhất hắn từng gϊếŧ.
Hiện giờ Hoàng Hạc Hồ đã có đủ ba tấm lệnh bài, không còn suất để khiêu chiến, chỉ có thể ngồi chờ kẻ khác tới, nhưng đâu có kẻ nào ngu nhắm tới thế lực đứng đầu này chứ. Họ Mạnh lão già tuy tổn thất năng lượng nhưng vẫn rất sung sức, hai tên đồng môn ngồi kế bên lão cũng không phải loại ăn chay.
Ngạ Quỷ Môn giảm xuống chỉ còn hai tấm lệnh bài, nữ trưởng lão có thực lực chỉ đứng sau thanh niên họ Ánh bắt đầu đảo mắt quan sát, muốn chọn ra mục tiêu khiêu chiến. Hoàng Hạc Hồ quá mạnh nên chắc chắn bỏ qua, Thư Trang Viện trước đó đã khiêu chiến rồi, hiện tại chỉ còn Vũ Hải Phường và Thanh Khư Cung.
Đôi mắt đẹp như làn thu thủy nhìn tới phía A Diệt, thấy hắn quay đầu nhìn lại rồi khẽ gật đầu chào hỏi, nữ tử bề ngoài xinh đẹp trẻ trung này liền nhìn đi nơi khác. Theo nàng thấy, A Diệt thực lực rất đáng gờm, bản thân khó địch lại nổi, còn tên trưởng lão Vũ Hải Phường thì dễ xơi hơn nhiều, trong đại thành hắn ta chỉ ở mức trung bình.
Theo lời khiêu chiến từ nữ trưởng lão Ngạ Quỷ Môn phát ra, gã nam tử thuộc Vũ Hải Phường bất đắc dĩ phải đồng ý lên sân. Hiện giờ người mạnh nhất trong thế lực ấy là Hồng Nhi vẫn chưa lành hết thương thế, thực lực bày ra còn kém hơn cả gã nam tử này, vậy nên gã phải dốc sức giữ tấm lệnh bài cuối cùng.
Trận chiến kết thúc không tính là chóng vánh nhưng cũng rất nhanh, nữ trưởng lão thuộc Ngạ Quỷ Môn đương nhiên giành thắng lợi, gã nam trưởng lão Vũ Hải Phường thương nặng trở về chỗ ngồi. Trong lòng ba trưởng lão thế lực Vũ Hải Phường không cam lòng nhưng không thể làm được gì cả, thực lực họ không bằng mấy trưởng lão mạnh nhất ở thế lực khác, nên không dám khiêu chiến.
Nữ tử Cơ Trang đắc ý vạn phần, hả hê dùng ánh mắt trêu tức hướng tới phía mỹ phụ Hồng Nhi cách đó không xa, đầu thịnh hội nàng phải chịu uất ức bao nhiêu, thì lúc này vui vẻ bấy nhiêu.
Quá trình phân chia Mộc lệnh bài cấp 2 đã kết thúc, mười tấm lệnh bài đều đã được phân định rõ chủ nhân, chỉ có duy nhất thế lực Vũ Hải Phường vạn phần không cam lòng.
Sau những trận luận bàn phân chia lệnh bài giữa các thế lực, thì Hoàng Hạc Hồ, Ngạ Quỷ Môn và Thanh Khư Cung, đã thành công thu thập được đủ ba tấm lệnh bài, Thư Trang Viện giữ được một tấm, duy nhất Vũ Hải Phường trắng tay ra về.
Trong khi trưởng lão của các thế lực đang khách khí lẫn nhau, chuẩn bị ngỏ ý ra về, thì đột nhiên lão già Mạnh Chiến lên tiếng nói với A Diệt, khiến tất cả mọi người tại đây không khỏi bất ngờ.
“Nhân dịp này, lão phu muốn luận bàn với Dược nguyên hữu một trận được chứ? Lão phu rất muốn xem thử chiến lực của các hạ mạnh tới mức nào, mong các hạ thành toàn.”
Sắc mặt A Diệt trở nên âm trầm, hai nữ tử đứng kế bên cũng trầm mặc không nói gì, họ không rõ lão già này rốt cuộc có ý gì, chẳng lẽ chỉ đơn thuần là muốn chiến đấu, hay còn ẩn tình gì khác.
Thanh niên Dược Hảo Nhân chắp tay tỏ vẻ áy náy đáp: “Thực lực của Mạnh huynh cao cường, tại hạ tự nhận không bằng, hai ta không cần đấu làm gì cả, tại vùng trung du nam bộ này đâu có vị nguyên hữu Bỉ Ngạn cảnh nào là đối thủ của Mạnh huynh chứ.”
Lão già họ Mạnh nghe vậy cũng không có vẻ gì là bất ngờ, lão khẽ cười nhạt, sóng giao động truyền âm phát tán: “Nếu các hạ đồng ý dốc toàn lực luận bàn với lão phu một phen, thì cho dù thắng hay thua lão phu cũng sẽ đưa cho các hạ một viên Chí Tiến Đan, các hạ đồng ý chứ?”
A Diệt nghe lời truyền âm này không khỏi bất ngờ, Chí Tiến đan giá trị rất cao, số lượng thưa thớt, đấu giá hội cao cấp cũng khó có một viên bán ra, vậy mà lão già này nguyên ý tặng hắn. Tác dụng của loại đan dược đó chính là giúp gia tăng cảm ngộ áo nghĩa, để thêm phần thành công khi tấn cấp Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn.
“Chí Tiến đan đối với lão ta đã không có tác dụng, nhưng để cho đồng môn chẳng phải tốt hơn sao? Chẳng lẽ do đan dược này mỗi người chỉ dùng được duy nhất một viên, mà lão ta sở hữu số lượng không ít, nên mới không tiếc bỏ ra một viên cho ta.” Trong đầu A Diệt suy nghĩ không ngừng, đan dược kia đích xác khiến hắn động tâm.
“Được, tại hạ đồng ý trận luận bàn này, mong Mạnh huynh lát nữa đừng quá mạnh tay.” A Diệt liền ôm quyền nói, khiến không ít kẻ xung quanh bất ngờ. Một vài người phát hiện ra ngay vừa rồi họ Mạnh truyền âm cho A Diệt, nhưng không ai dám hỏi gì cả, họ nghĩ lão ta đã hứa cho thanh niên này thứ gì đó mới có thể đả động hắn đồng ý luận bàn.
Trước những ánh mắt hứng thú quan sát của các trưởng lão, cùng vô số ánh mắt bất ngờ của đám đệ tử, lão già Mạnh Chiến và thanh niên Dược Hảo Nhân nhảy xuống võ đài, ra lệnh cho trọng tài tiếp tục làm việc của mình.
Đứng đối diện lão già đang dần nổi lên khí thế bức nhân, A Diệt tính phải xuất ra ít nhất tám thành thực lực của bản thân, tất nhiên là thực lực bên nguyên tu. Bảo cụ Tứ Cửu Ngũ Tam sẽ phải vận dụng, hắn nghĩ thứ này tuy Huyền Ma Quật có cách luyện chế, nhưng trước giờ chưa từng có một món thành phẩm, nên giờ đây hắn sử dụng sẽ không ai nhận ra huyền cơ đâu.
Chưa kể phạm vi thế lực Huyền Ma Quật cách đây phi thường xa xôi, đám nguyên sĩ tại đây không thể dựa vào uy năng từ bảo cụ của hắn, mà đoán ra 49-53 chính là một món bảo cụ chưa thành hình của Huyền Ma Quật. Còn Tụ Lôi Tháp thì chắc chắn hắn sẽ không dùng tới, thứ đó ai nhìn vào cũng biết là vật phẩm của Phong Lôi Sơn, lấy ra chẳng khác gì tìm chết.
Hai thân ảnh đứng trên võ đài đã bộc phát nguyên lực hùng hậu, kim sắc cùng lục sắc quang mang đối chọi sóng khí gay gắt, ánh mắt giữa hai người đã trở nên sắc bén hơn. Toàn trường nín thở chờ đợi khoảnh khắc hai bên động thủ, nhìn vào cái khí thế này ai cũng biết A Diệt không phải đại thành tầm thường, đủ sức đánh một trận với lão già Mạnh Chiến.
Giao tranh nổ ra, hai động thiên thình lình xuất hiện, từ trong đó phóng ra hai thanh cự phủ cổ xưa, phá không bay tới công kích A Diệt. Thân ảnh hắn chợt động, tránh khỏi một cú nện búa rung chấn không gian, theo cái phất tay lập tức có ba đạo tinh điểm tử sắc hiện thân, chống đỡ thanh cự phủ thứ hai đập tới.
Lão già họ Mạnh xuất hiện giữa không trung, theo hai trảo của lão vung xuống, không khí bị nén chặt lại, hai hư ảnh cự trảo hung hăng chộp xuống gã thanh niên. Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên, chín luồng sáng màu tím đánh tan công kích của lão già, gào thét phóng lên phía lão.
“Sao cách thức công kích của hắn ta khác hoàn toàn hai trận trước như thế chứ?” Họ Mạnh nghi hoặc trong lòng, trận chiến này A Diệt không hề dùng tới vũ khí bản mệnh hay cách thức công kích như trước, khiến lão có chút không kịp trở tay.
Thân thể lão ta co cụm lại thành thế phòng thủ, quanh thân xuất hiện hư ảnh trái trứng vàng, cứng rắn chống đỡ trước thế công điên cuồng của chín thanh phi châm tử sắc. Hai cự phủ nhanh chóng bay trở về tay lão, ngay khi cầm được vũ khí, lão liền xoay nhanh thân thể tạo ra một cơn lốc kinh hoàng, như muốn cuốn bay tất cả mọi thứ.
“Song Phủ Cực Lốc!” Theo thanh âm quát lớn vang lên, cơn cuồng phong ánh vàng ngày càng mở rộng, cả võ đài rộng trăm trượng ngập tràn gió bão, khiến mười hai phi châm phải cấp tốc bay trở về dung nhập vào thân thể họ Diệt.
A Diệt thần sắc vẫn như thường, trong tay đã xuất hiện chiến đao, thân ảnh lóe lên tử quang ngay lập tức biến mất, bao quanh rìa võ đài lập tức hiện ra mười hai gã thanh niên tuấn mỹ khiến người xem bất ngờ. Cả 12 tên đồng loạt bạo phát sức mạnh, hung hăng vung đao đồng loạt tung ra đòn công kích cường đại.
“Ảnh Đao Thập Nhị Trảm!”
Mười hai luồng đao quang từ bốn phương tám hướng, gào thét oanh kích tới cơn cuồng phong giữa võ đài, giao động va chạm sức mạnh phát tán khϊếp người, dư uy khiến kết giới cho dù đã được gia cố cũng phải rung lay.
Lão già nhận thấy thần thông của bản thân bị đối thủ hóa giải, sắc mặt trở nên trịnh trọng, lão biết tên thanh niên đối diện không hề đơn giản. Toàn thân lão ta gồng lên, kim sắc nguyên lực quanh thân ngưng tụ lại, tạo thành hư ảnh một đầu thiên hạc hoàng tuyền nguy nga, giang cánh che phủ cả võ đài, ngẩng cao đầu hót lên chói tai.
Đối diện đầu thiên hạc như muốn che cả bầu trời, A Diệt liền giơ lên đơn thủ, triệu hoán ác thú thần thông từ công pháp của bản thân. Rậm rạp kim trúc phá đất trồi lên, ngay lập tức dung nhập lại hóa thành một đầu trúc long to lớn, uốn lượn bay quanh hắn, hướng tới đầu thiên hạc mà ngâm dài một tiếng khıêυ khí©h.
Ánh mắt Mạnh Chiến cùng Dược Hảo Nhân va chạm lẫn nhau, khóe miệng cả hai bất giác cong lên cười, ngay lập tức phát động công kích, hai đầu cự thú gào thét phóng thẳng tới đối phương.
Chương 389: Thượng phong
Sóng khí hủy diệt bạo phát tứ phía, khiến vài trưởng lão phải ngay lập tức động thân, phiêu phù bao quanh võ đài, tạo ra quang tráo cản lại dư uy từ trận chiến, tránh gây hại cho đám đệ tử tại khán đài. Ánh mắt ai nấy đều lộ ra sự trịnh trọng, họ không nghĩ tên thanh niên Dược Hảo Nhân lại lợi hại như vậy, đánh ngang cơ với lão già Mạnh Chiến trong thời gian dài.
Trung niên Khương Vĩ trông thấy trận chiến ngày càng trở nên ác liệt trên võ đài, trán không khỏi chảy mồ hôi, thầm nghĩ sao trước đó mình lại gây sự với tên họ Dược đó chứ. Nếu gã sớm biết thực lực chân chính của Hảo Nhân mạnh như vậy, gã đã không nghe theo lời xúi giục của mấy kẻ khác, khiêu chiến hắn ngay khi thời điểm phân lệnh bài cấp 2 bắt đầu.
Họ Khương liếc qua địa phương cách đó không xa, thiếu nữ Nhan Như Ngọc cũng phiêu phù cạnh võ đài, giống gã đang ra sức cản lại dư uy từ trận chiến đỉnh cao này. Khương Vĩ liền truyền âm cho nàng ta: “Chúc mừng quý cung đã mời được một vị nguyên sĩ cực kỳ lợi hại gia nhập, tương lai chắc chắn quý cung sẽ ngày càng trở nên vững mạnh.”
Nghe vậy Như Ngọc liền cười nhạt đáp: “Khương nguyên huynh quá khen, Dược sư huynh chỉ là khách khanh trưởng lão mà thôi, không thể lúc nào cũng chiếu cố cho bản cung được, vẫn là cần bản cung tự mình cố gắng.”
“Nhan nguyên hữu khách sáo rồi, tại hạ thấy Dược huynh rất quan tâm tới quý cung mà, ban nãy vì trưởng lão Vũ Hải Phường đắc tội Cơ nguyên hữu, mà Dược huynh khiến thế lực đó đứng chót trong lần phân chia lệnh bài luôn.” Khương Vĩ hết mực lấy lòng, thấy Như Ngọc chỉ cười nhạt chứ không nói gì thêm, gã liền nói lên mục đích chính.
“Ban nãy khi tại hạ mở đầu khiêu chiến quý cung, đó là chuyện bất đắc dĩ, mong quý cung không để ý tới, bản viện cùng quý cung từ nay vẫn là đồng minh đáng tin cậy.”
Như Ngọc liền đáp: “Khương nguyên huynh yên tâm, khiêu chiến là đúng luật lệ của thịnh hội, quý viện đâu có làm sai, bản cung cũng sẽ chẳng để ý gì đâu.”
“Thanh Khư Cung quả nhiên hào sảng, uy phong tứ bề, là một đồng minh cực kỳ tốt, chúc quý cung sớm ngày phát triển mạnh mẽ.” Họ Khương vui vẻ nói, trong lòng không khỏi thở phào. Thấy thực lực của Dược Hảo Nhân mạnh như vậy, gã chỉ sợ hắn ghi thù thế lực mình, sau này đối ngoại sẽ khó khăn hơn.
Tại võ đài, hai nhân ảnh đã giao thủ tới điên cuồng, những chiêu thức mà trước đó luôn giấu giếm, giờ đây đã được tung ra, chấn động đất trời. Lão già Mạnh Chiến song thủ căng cứng vung lên cự phủ khổng lồ, hư ảnh chùy phủ phô thiên cái địa dâng trào lên cao.
A Diệt điểm chỉ tới đối phương, thanh đại kiếm kim trúc từ trời cao gào thét đâm xuống, quấn quanh lưỡi kiếm chính là đầu trúc long, ngâm lên tựa sóng cuộn biển gầm ầm ầm đổ xuống. Đại kiếm cùng cự phủ va chạm trực diện, vụ nổ ngay lập tức nghiền nát võ đài, sóng xung kích thổi bay kết giới, khiến gần mười gã trưởng lão xung quanh bị chấn bay ngược ra sau.
Chỉ thấy giữa không gian ngập tràn khói lửa, hai thân ảnh đang không ngừng ra chiêu, thanh âm binh khí tiếp xúc vang lên đinh tai. A Diệt tay cầm chiến đao, đối đầu với đôi cự phủ của đối phương, lão già trước mặt có lực lượng thân thể rất lớn, mỗi một đòn đánh đều truyền tới kình khí nặng nề.
Theo tiếng gầm lên của lão già, một đầu cự phủ bạo phát kim quang, xé gió đập xuống đối phương, khiến thân thể hắn vội vàng tiêu biến, mười hai tinh điểm phân tán ra khắp mọi nơi. Khi họ Mạnh đảo mắt xung quanh, đã thấy hơn mười đối thủ hung hăng xông tới, mạnh bạo tung ra công kích.
“Lộng Ảnh!” Những nhát chém điên cuồng xé tan lớp hộ thể giày đặc quanh thân lão ta, khiến lão cho dù có nâng song phủ lên chống đỡ cũng phải nhận thương thế, một vài nơi có máu tươi trào ra.
Đôi con ngươi lão lóe lên tinh quang, theo hai búa gõ xuống đại địa, một hồ nước thình lình hiện thế, nước trong hồ có màu hoàng tuyền kì dị, tựa hồ có tồn tại đáng sợ từ dưới lòng hồ đang muốn ngoi lên.
“Hoàng Hạc Hồ - Quỷ Trảo!”
Tiếng quát rung trời vang lên, ngay lập tức một bàn tay khổng lồ như muốn bài sơn đảo hải chui lên từ hồ nước, cự thủ này trông như bàn tay quỷ có màu hoàng kim, phá không xông lên phía A Diệt.
Trảo thủ chưa tới mà kình phong đã ập tới khiến họ Diệt khó ổn định thân hình, hắn liền liên thông với thiên địa nguyên khí xung quanh, tạo ra không ít động thiên bao quanh cự thủ, từ bên trong phóng ra rậm rạp dây leo kim trúc, trói chặt cánh tay khổng lồ hoàng kim lại.
Ánh mắt ai nấy trên khán đài như muốn rơi ra, họ thấy võ đài đã bị phá hủy hoàn toàn, giờ đây nơi đó như một hồ nước lớn, trong hồ có một cánh tay quỷ khổng lồ giơ lên cao, nhưng rồi bị vô số dây leo dẻo dai trói chặt lại.
Mắt thấy A Diệt thả ra mười hai tử quang kim ti, công kích khiến cánh tay khổng lồ run rẩy, họ Mạnh lão già liền gầm lớn, tiếp tục gõ song phủ xuống mặt hồ, khiến hồ nước bạo phát kim quang. Cánh tay hoàng tuyền như được tiếp thêm sức mạnh, hung hăng vươn lên cao hơn, kéo đứt không ít dây leo kim trúc, những luồng sáng tử sắc cố gắng áp chế cũng không nổi.
“Bốn chín chưa qua, năm ba đã tới.” A Diệt vẫn phiêu phù ngay phía trên bàn tay quỷ, chậm rãi giơ lên đơn thủ, ngón tay búng ra một cái, lập tức một đạo ám kim phá không đâm xuống lòng bàn tay hoàng tuyền.
Trước sự chấn kinh của tất cả mọi người, cánh tay quỷ như bị thứ khủng khϊếp gì đó chui vào bên trong rồi phá hủy, ngay lập tức quỷ thủ khổng lồ này vỡ tung, từng khối huyết nhục vàng kim to lớn văng khắp bốn phương tám hướng.
“Phụt!” Lão già Mạnh Chiến phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên xấu đi, thân thể lảo đảo lùi về phía sau, hồ nước hoàng tuyền trước mặt lão dầu thu nhỏ lại rồi tiêu biến. Hai trưởng lão khác thuộc Hoàng Hạc Hồ mắt trợn trừng khó tin, mũi hít vội một ngụm khí lạnh, họ chính mắt trông thấy thần thông thành danh của thế lực mình bị kẻ khác phá giải.
Thanh niên tuấn mỹ đáp xuống cách vị trí hồ nước từng tồn tại không xa, tuy trên thân có ít thương thế, nhưng hiển nhiên nguyên lực đã tiêu hao rất nhiều, sắc mặt không giấu nổi sự mệt mỏi.
Đợi cho sự chấn động quanh đây vơi đi, A Diệt liền hướng tới phía lão già Mạnh Chiến chắp tay nói: “Chiến đến đây được rồi, tại hạ nguyên lực không còn nhiều, mà Mạnh huynh cũng chẳng còn bao nhiêu, thôi thì trận luận bàn này cứ coi như hòa đi.”
Lão già họ Mạnh cười khổ lắc đầu đáp: “Dược nguyên hữu quá khiêm tốn rồi, tuyệt kỹ vừa rồi của lão phu đã bị các hạ hóa giải hoàn toàn, nếu còn đánh nữa thì lão phu không thể gây khó thêm cho các hạ. Trận luận bàn này, lão phu Mạnh Chiến cam bái hạ phong, Dược nguyên hữu quả nhiên chiến lực lợi hại hơn xa tu vi.”
Thấy lão già họ Mạnh ôm quyền kính phục hướng tới tên thanh niên tuấn mỹ đối diện, những trưởng lão xung quanh ai nấy đều hít sâu một hơi, họ biết cái danh nguyên sĩ mạnh nhất vùng trung du nam bộ này đã đổi chủ, hắn tên Dược Hảo Nhân.
Ba trưởng lão Vũ Hải Phường trông thấy cảnh này chỉ biết ngậm ngùi im lặng, họ không phục cũng chẳng thể làm gì, với chiến lực thực sự của người thanh niên kia, muốn diệt cả ba người bọn họ không phải khó. Đám người Thư Trang Viện thì thở phào, vì cách đây chưa lâu Khương Vĩ đã nhận lỗi với Như Ngọc, nhận được lời nói đảm bảo từ nàng ta.
Hai trưởng lão Hoàng Hạc Hồ không biết phải nói gì, họ không ngờ vị sư huynh mạnh nhất trong thế lực mình lại thua tên họ Dược kia. Ba trưởng lão Ngạ Quỷ Môn thần sắc bất ngờ không dám tin, nhất là gã thanh niên họ Ánh, giờ hắn đã hiểu rõ kẻ mà hắn không quan tâm, lại chính là người mạnh nhất nơi đây.
Mở mày mở mặt nhất chính là Thanh Khư Cung, Nhan Như Ngọc mỉm cười không nói gì, nàng sớm biết thực lực chân chính của A Diệt, nên kết quả này nàng không cảm thấy bất ngờ. Nữ tử Cơ Trang vô cùng vui sướиɠ, nhờ uy danh ngày hôm nay A Diệt lập nên, chắc chắn bản cung trong tương lai sẽ ngày một lớn mạnh hơn, thu hút được vô số nhân tài.
Thịnh hội đã chính thức kết thúc, trong lúc các đệ tử đang thu dọn tàn cuộc, thì trưởng lão năm thế lực đã lên đường trở về, chuẩn bị đầy đủ để vài tháng nữa tiến nhập Mộc giới.
Trước đó A Diệt đã nhận được Chí Tiến Đan từ lão già Mạnh Chiến, khi đưa bình sứ chứa đan dược cho hắn, lão ta có để lại một câu khiến họ Diệt suy nghĩ đến giờ. Lão truyền âm nói: “Thực lực của nguyên hữu đủ để tham gia chiến dịch lớn lão phu đang theo, một chuyến bắt lấy kì ngộ lớn tại Mộc giới, nếu các hạ cảm thấy hứng thú thì một tháng sau hãy đến...”
Thấy hắn trầm ngâm suy tư, Như Ngọc hỏi: “Dược huynh sao vậy? Có tâm sự gì à?”
A Diệt lắc đầu cười đáp: “Không có gì đâu, chỉ là tại hạ hơi tò mò về Mộc giới nên suy tư chút thôi, dù sao trước ngày hôm nay thì tại hạ cũng chưa từng nghe về thế giới đó.”
Thiếu nữ tuyệt diễm mỉm cười đáp: “Đó là một nơi ẩn chứa rất nhiều kì chân dị thảo, hơn nữa còn có một vài bộ tộc mộc nhân giá trị cao, tới lúc huynh vào đó sẽ hiểu tại sao mọi người phải tranh nhau Mộc Lệnh bài như vậy.”
Cơ Trang cách đó không xa liền nói thêm: “Lát nữa khi về tới bản cung, thϊếp thân sẽ phái đệ tử mang tới cho Dược huynh toàn bộ điển tịch ghi về Mộc giới, để huynh hiểu rõ hơn về nơi đó, có trước chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới.”
A Diệt gật đầu cười đáp: “Vậy đa tạ Cơ nguyên hữu rồi, tại hạ cũng rất mong chờ được tới thế giới của vô số sinh linh hệ thực vật, hi vọng ba người chúng ta sẽ thu hoạch được thật nhiều kì chân dị thảo.”
Ba luồng độn quang vừa phi hành vừa trò chuyện vui vẻ, chả mấy chốc đã tiến vào địa phận Thanh Khư Cung, trở về chuẩn bị cho chuyến xâm nhập Mộc giới trong vài tháng tới.
Chương 390: Chiến dịch
Thất Tam thành, một tòa thành trì tương đối lớn, có mức độ an toàn cao tại vùng trung du nam bộ Thú Loạn Vực này. Dân cư trong thành đông đúc, là nơi tập chung rất nhiều nguyên sĩ đê giai, độ phồn hoa cao hơn không ít so với thành trì thông thường.
Một gã nam tử đeo mặt nạ vừa hoàn tất tham quan phường thị tại thành trì này, tâm tình hắn tương đối khá, vì sau chuyến tham quan hắn đã thu mua được một vài vật phẩm không tệ. Mang theo tâm trạng tốt một đường bay tới phủ thành chủ, khi vừa đặt chân xuống trước phủ, khí tức của hắn liền khiến đám thủ vệ cả kinh vội vàng nồng nhiệt tiếp đón.
Theo chỉ dẫn của mấy tên thủ vệ đang tỏ ra cung kính, A Diệt thuận lợi vào nội viện phủ thành chủ, được một thị nữ dẫn đường đi tới sảnh tiếp khách. Mắt thấy bóng lưng hắn đi khuất, một tên thủ hạ thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi cười khổ nói: “Các ngươi nói xem gần đây thành chủ đang tính làm gì, mà có không ít tiền bối Bỉ Ngạn cảnh tìm tới như vậy?”
Tên thủ vệ cách đó không xa nói: “Ngươi bớt tò mò lại, cứ làm tốt công việc của bản thân là được, có bao nhiêu tồn tại cao thượng đó tới cũng đừng nói ra.”
Kẻ khác liền tiếp lời: “Trước kia công việc canh cổng này đều do đám gia hỏa Luyện Nguyên cảnh dưới tầng 7 đảm nhiệm, thời gian gần đây mới thay bằng đám đỉnh phong chúng ta, ngươi có biết tại sao không? Tại vì tầm tuổi như chúng ta đã biết giữ mồm giữ miệng, không nói năng linh tinh để lộ cơ mật.”
“Ta chỉ có chút tò mò mà thôi, chứ ta cũng đâu có xuẩn đem chuyện này đi nói cho những kẻ khác biết chứ, haha.” Sau khi bị mấy tên thủ vệ khác giáo huấn, tên này cười gượng đáp, sau đó giống như bao người xung quanh, tiếp tục đứng nghiêm canh cổng.
Thanh âm thị nữ cung kính vang lên, báo rằng A Diệt đã tới truyền vào bên trong gian phòng, ngay lập tức có tiếng nói từ bên trong truyền ra: “Tốt quá, mau mời Dược nguyên hữu vào.”
Thị nữ nghe vậy liền đẩy hai cánh cửa mở rộng ra, sau đó khom người cung kính mời A Diệt vào bên trong, tên thanh niên bấy giờ đã bỏ chiếc mặt nạ, thần sắc bất động bước vào trong đại sảnh.
Ngồi tại ghế chủ vị không ai ngoài lão già Mạnh Chiến, phía dưới tại hai bên hàng ghế, mỗi bên có một người, lúc này cả ba kẻ trong đại sảnh đều đồng loạt nhìn về phía hắn. Bên phải là một lão già râu tóc bạc trắng, gương mặt âm tà, nhìn qua đã biết là loại ma tu quỷ đạo lâu năm. Bên trái là một mỹ phụ trung niên, dung mạo bình thường, được cái thân thể đầy đặn nở nang.
Trông thấy hắn, đồng dạng thần thức thoáng cảm ứng qua, cả hai kẻ lạ mặt không khỏi bất ngờ, lúc này A Diệt không hề che giấu tu vi nên cả hai đều dễ dàng nhận ra hắn chỉ là đại thành Bỉ Ngạn cảnh. Mỹ phụ tỏ ra tò mò lên tiếng: “Thϊếp thân cứ nghĩ vị nguyên hữu cuối cùng Mạnh huynh mời tới là Ánh Ẩn Long chứ, không ngờ lại là vị nguyên hữu tuấn mỹ chưa biết tên này.”
Lão già bày ra ánh mắt khinh thường nhìn A Diệt, sau đó quay đầu lên hỏi người ngồi tại ghế chủ vị: “Mạnh tiểu nhi, tên tiểu tử này là kẻ nào mà ngươi lại mời hắn tới? Chiến dịch lần này ngươi nói là hết sức quan trọng, một tên Bỉ Ngạn cảnh đại thành thì có tác dụng gì chứ, đi theo chỉ làm vướng chân mà thôi.”
A Diệt nghe vậy liền cau mày bất mãn, lão già họ Mạnh tại chủ vị vội đứng dậy đi xuống giữa sảnh, tươi cười mời tên thanh niên vừa tới an tọa, sau đó mới hướng tới lão già giải thích: “Võ huynh đừng nói vậy, giới thiệu với mọi người, vị này tên là Dược Hảo Nhân, khách khanh trưởng lão Thanh Khư Cung, thực lực thật sự còn nhỉnh hơn cả tại hạ đó!”
Thần sắc hai người kia nghe xong liền tỏ ra khá bất ngờ, họ Mạnh lão già liền quay sang giới thiệu về hai người này cho A Diệt biết. Lão già hung hăng có bộ dáng không coi ai ra gì này, tên Võ Nha, là trưởng lão Ẩn Ma Ổ, thực lực cao hơn cả họ Mạnh. Mỹ phụ trung niên tên Mộ Công Uyển, là tán tu, thường hoạt động tại vài châu lân cận, thực lực tương đương họ Mạnh.
Lúc này mỹ phụ đảo mắt từ trên xuống dưới thân thể người thanh niên ngồi cách mình không xa, hứng thú lên tiếng: “Có thể khiến Mạnh huynh đánh giá như vậy, xem ra Dược các hạ chiến lực vượt rất xa tu vi, thật là bất ngờ đấy.”
Lão già gương mặt âm tà nhìn kẻ ngồi tại dãy ghế đối diện, miệng hừ lạnh nói: “Dược Hảo Nhân? Sao ta chưa nghe qua cái tên này bao giờ? Ngươi có thực sự lợi hại như Mạnh tiểu nhi nói không?”
A Diệt đối diện cười lạnh đáp lời: “Lợi hại hay không cũng không cần các hạ quan tâm, ngược lại cái tên của các hạ ta cũng đã bao giờ nghe qua đâu.”
Đôi con ngươi của lão già nổi lên sát khí, từ trong thân thể ẩn ẩn có tà khí muốn bạo phát, tên thanh niên phía đối diện vẫn một bộ thần sắc thản nhiên, như không hề hay biết lão ta muốn động thủ.
Mạnh Chiến liền đứng chắn giữa hai người, lớn tiếng nói: “Thôi đủ rồi, ngày hôm nay tại hạ mời chư vị đến là muốn bàn về chiến dịch lớn trong Mộc giới, chứ không phải để cho các vị khıêυ khí©h lẫn nhau đâu.”
Lão già âm tà hừ lạnh một tiếng rồi khoanh tay nhắm nghiền cặp mắt, thân hình bất động, A Diệt cũng không để ý tới lão ta, nhàn nhã tự rót trà cho mình, mỹ phụ nãy giờ luôn ngắm nhìn người thanh niên cũng thu hồi ánh mắt. Thấy ba người đã bình ổn lại, họ Mạnh lão già quay trở về ghế chủ vị, sau đó lấy ra ba khối ngọc giản có nội dung bên trong tương tự nhau, lần lượt cách không đưa cho ba người.
Ba người im lặng đưa tay bắt lấy khối ngọc giản, rồi bắt đầu truyền thần thức vào bên trong để xem xét, vài tuần trà trôi qua, thần sắc cả ba đều hiện lên sự cả kinh bất ngờ. Mỹ phụ họ Mộ lên tiếng: “Trước khi tới đây thϊếp thân cũng nghe loáng thoáng mục đích của Mạnh huynh rồi, thật không ngờ điều này là thật, hơn nữa huynh còn nắm giữ cách thức tiến vào bên trong động phủ đó.”
Lão già Mạnh Chiến trịnh trọng đáp: “Lão phu đã phải trả cái giá rất lớn mới chiếm được phần tình báo này, hơn nữa đã lên kế hoạch từ rất lâu, nếu chiến dịch này thành công, cả bốn người chúng ta sẽ một bước lên mây, tiến gần hơn tới cánh cửa tiên.”
Họ Võ lão già nhìn tới Mạnh Chiến hỏi: “Ngươi chắc chắn số người biết đến động phủ đó và biết cách tiến vào không có quá nhiều? Nên nhớ sự kiện động phủ của Lưu Hải chân nhân sáu năm trước, vì có quá nhiều người nên mỗi tên chẳng kiếm được bao nhiêu thậm chí là bỏ mạng vô ích, truyền thừa chủ yếu rơi vào tay mấy kẻ được Tổ chi pháp tắc công nhận.”
Mạnh Chiến mỉm cười tự tin nói: “Tại hạ dám khẳng định nơi đó có rất ít người biết tới, còn chuyện nắm giữ cách thức tiến vào, tính cả chúng ta chắc chắn không quá ba nhóm người.”
Nghe lời nói như chém đinh chặt sắt từ họ Mạnh, lão già âm tà liền khoanh tay tựa lưng xuống thành ghế, mở miệng quyết định: “Lão phu đồng ý tham gia chiến dịch này, dù thế nào đi nữa Mạnh tiểu nhi ngươi cũng phải đảm bảo có thể đưa ta thuận lợi tiến nhập động phủ đó.”
“Haha Võ huynh tham gia là tại hạ rất vui mừng rồi, việc tiến nhập nơi đó thì cứ yên tâm mà giao lại cho ta.” Mạnh Chiến vui mừng cười đáp, sau đó quay đầu nhìn sang hai người còn lại, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Còn hai vị quyết định như thế nào? Chiến dịch này là một đại cơ duyên đối với cảnh giới như chúng ta hiện tại, bỏ lỡ sẽ phi thường đáng tiếc đấy.”
Mỹ phụ Mộ Công Uyển cười duyên đáp: “Cơ duyên lớn như vậy sao thϊếp thân nỡ từ chối chứ. Hơn nữa nhóm chúng ta có Võ huynh tham gia, chắc chắn tổng chiến lực tăng lên rất nhiều, cho dù gặp mấy kẻ vận dụng pháp tắc chi lực cũng không phải sợ.”
Thấy lão già họ Mạnh cùng mỹ phụ ngồi kế bên đưa mắt nhìn mình, A Diệt suy tư rồi lên tiếng đáp: “Nếu thời gian triển khai chiến dịch đúng như trong ngọc giản Mạnh huynh ghi, thì tại hạ cũng đồng ý tham gia, quả thực đây là một hồi tạo hóa lớn.”
Lão già Mạnh Chiến hứng khởi tươi cười, cả ba người lão cho là có thực lực mạnh nhất mà bản thân quen biết, được lão mời tới đây ngày hôm nay, đều đồng ý tham gia chiến dịch của lão. Phải biết thực lực của ba người này đều không phải Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn thông thường, thậm chí lão già Võ Nha có thực lực tiếp cận với những kẻ vận dụng pháp tắc.
Âm tà lão già lúc này hé mắt trông như song nhãn độc xà nhìn tới tên thanh niên đối diện, lạnh lẽo lên tiếng: “Đã tham gia chiến dịch này thì tới lúc đó phải biểu hiện cho tốt, đừng có kéo chân sau những người khác, kẻ địch sắp tới gặp phải mạnh hơn nhiều so với một tên Bỉ Ngạn cảnh đại thành đấy.”
A Diệt mặt không đổi sắc như thể chưa nghe thấy lời lão ta vừa nói, vẫn đang nhàn nhã uống trà, nghe mỹ phụ kế bên hỏi han. Mạnh Chiến liền thông chi cho các thị nữ nhanh chóng đưa thức ăn vào, bày ra một bữa tiệc tiếp đón ba người này, tránh để Võ Nha và Dược Hảo Nhân có thời gian xích mích với nhau.
Bốn người dùng bữa sau đó bàn qua về quá trình thực hiện chiến dịch, cho tới vài canh giờ sau mới lần lượt rời đi, trở về thế lực mình. A Diệt một đường phi hành thuận lợi về tới Thanh Khư Cung, gật đầu tiếp nhận lời chào của một vài tên tiểu bối rồi tiến vào tu luyện thất của bản thân, đóng cửa bế quan tu hành trong vài tháng.
Ngồi xếp bằng giữa gian mật thất đã được sửa sang hoàn toàn, trước mặt có một khối Dung Huyết Thạch trôi nổi, Diệt Chúng Sinh thì thào: “Phải nhanh chóng cảm ngộ sâu hơn đối với từng tia pháp tắc trong thiên địa, trước khi khe hở dẫn tới Mộc giới mở ra, ta phải thành công hấp thu được khối huyết tinh thứ hai!”