• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 381: Khách khanh

Trong một cung điện rộng lớn xa hoa, trần khảm ngọc, sàn lát vàng, tường tứ phía trạm long khắc phượng, một vẻ sang trọng đậm nét cổ kính. Lúc này có hàng vạn thân ảnh đứng ngay ngắn tại đại sảnh, sau một tiếng hô, toàn bộ đồng loạt khom người hành lễ, cung kính đồng thanh phát ra lời chào.

“Chúng đệ tử ra mắt sư bá.” Khi ngàn thân ảnh đứng những dãy đầu đồng thanh hô xong, toàn bộ những người còn lại liền đồng thanh hô lớn: “Chúng đệ tử ra mắt sư tổ.”

Tại ghế chủ vị an tọa vị trí bắt mắt nhất trong cung điện, một thân ảnh đang tỏ ra uy nghiêm ngồi ở đó, hắn là một nam tử thanh niên có dung mạo tuấn mỹ, ánh mắt đang quan sát toàn bộ đệ tử phía dưới. Bề ngoài như vậy nhưng thực chất trong lòng hắn đang cười khổ, hắn không ngờ ngay khi về tới bản cung, Nhan Như Ngọc đã triệu tập toàn bộ thành viên tới đây hành lễ với hắn.

Cung chủ Nhan Như Ngọc trước đó đã lớn tiếng giới thiệu, hắn chính là vị tân khách khanh trưởng lão của bản cung, cũng là kẻ có thực lực cao nhất thế lực này, trao cho hắn uy quyền ngang với cung chủ. Điều này khiến không ít quản sự cùng những kẻ hiểu chuyện cả kinh, nhưng đây là lệnh của cung chủ nên không ai dám kháng lệnh cả, hơn nữa tu vi A Diệt rất cao.

Một vài nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh tại đại sảnh từng tham gia hậu cần trong thành trì phân bộ, nên đã từng nghe qua danh tiếng của vị tân trưởng lão phía trên chủ vị, giờ biết hắn gia nhập thế lực mình khiến mấy người này không khỏi vui mừng.

Cũng có một vài kẻ nhận ra A Diệt chính là tên tiểu tử Luyện Nguyên cảnh năm xưa, đặc biệt là một nữ quản sự xấu xí đến cực điểm, mụ không thể tin nổi tên tiểu bối năm đó nay đã trở thành vị trưởng bối có uy quyền cao nhất tại thế lực này.

Sau khi tân trưởng lão phát biểu một câu, liền tuyên bố giải tán, hàng vạn người nối đuôi nhau ra khỏi đại sảnh. Những thanh âm huyên náo vang lên, đa phần đều đang bàn tán về vị khách khanh trưởng lão địa vị cực cao này, một số kẻ còn lo sợ rằng sau này vị đó sẽ một tay che trời.

Nhiều nữ đệ tử thầm thương trộm nhớ vị tân trưởng lão ngày hôm nay, tu vi kinh người, dung mạo hấp dẫn, khí chất bất phàm, ngọc thụ lâm phong, chỉ tiếc ban nãy khi bái kiến hắn ta thì những tiểu thí hài này ngượng ngùng không dám nhìn nhiều.

Tại hậu viện sâu bên trong cung điện, bấy giờ có ba thân ảnh ngồi quanh bàn trà, đương nhiên chính là ba vị trưởng lão của Thanh Khư Cung. Vị trưởng lão đã cùng với Như Ngọc gồng gánh thế lực này trong suốt chục năm qua tên là Cơ Trang, nàng có vẻ bề ngoài là một nữ tử tuổi chừng đôi mươi, nhưng thực chất cũng xấp xỉ 300 rồi, tu vi đạt đỉnh tiểu thành Bỉ Ngạn cảnh.

“Dược huynh thật khiêm tốn, nếu không phải huynh ngăn cản, thì thϊếp thân cùng Cơ sư tỷ đã tổ chức một tiệc mừng lớn, để đón chào huynh gia nhập bổn cung rồi.” Nhan Như Ngọc vừa rót trà cho A Diệt, vừa mỉm cười nói.

Hắn liền cười nhạt đáp: “Hiện tại vẫn còn đang trong thời kỳ đại nạn, không nên tốn thời gian làm mấy chuyện đó, buổi triệu tập hôm nay thông báo cho tất cả đệ tử biết như thế là được rồi.”

Lúc này nữ tử họ Cơ hai tay đưa tới phía A Diệt một chiếc giới chỉ, mỉm cười nói: “Trong đây có năm gốc linh dược tuyệt phẩm ngàn năm hỏa hầu, mười món kỳ chân dị bảo, một trăm nguyên thạch thượng phẩm, coi là quà mừng Dược huynh trở thành trưởng lão của bản cung.”

Gã thanh niên cũng chẳng khách sáo liền đưa tay nhận lấy, thần sắc vẫn bình thản như thường. Họ Cơ tiếp tục nói: “Động phủ của Dược huynh sẽ nằm tại dãy chủ phong tại trung tâm nội môn, nơi đó nguyên khí nồng hậu nhất, là cấm khu của cả bản cung, ngày thường đám đệ tử không kẻ nào dám bén mảng tới nên phi thường yên tĩnh.”

Thấy hắn gật đầu hài lòng, nàng nói thêm: “Động phủ to lớn như vậy tất nhiên cần người chăm sóc quét dọn rồi, thϊếp thân đã phái một trăm nữ đệ tử trẻ tuổi tới đó dọn dẹp, tất cả đều là xử nữ, mong Dược huynh không chê mà nhận toàn bộ.”

Nghe đến đây họ Diệt cũng chỉ biết cười khổ, tựa hồ nữ tử này hơi nhiệt tình thì phải. Vài tuần trà sau A Diệt cùng Như Ngọc rời khỏi cung điện, bay tới dãy chủ phong tiến vào động phủ mới, họ Nhan đi theo là muốn đưa một vật như trước đó đã hứa.

Một mình ngồi tại bàn trà, họ Cơ nữ tử không khỏi thở phào, nàng nghĩ mình an bài như vậy rất tốt rồi, nếu không khiến vị trưởng lão họ Dược này hài lòng thì nàng cũng chẳng biết làm sao nữa.

Nếu là một gã Bỉ Ngạn cảnh đại thành thông thường thì Cơ Trang không đến mức nhiệt tình như thế, nhưng ngày hôm qua khi Như Ngọc cho nàng biết tin bản cung sắp có trưởng lão mới, đã nói rõ thực lực của người kia. Có thể diệt sát cao thủ cửu giai yêu soái mà không nhận phải thương thế, đây là cái chiến lực kinh khủng đến mức nào chứ, tất nhiên nàng phải chiều cho người ta vui rồi.

Trong gian thạch thất tại động phủ mới của A Diệt, hắn đang đọc qua nội dung đầu trên quyển trục trong tay, đây chính là thứ mà Nhan Như Ngọc đã lấy được tại vùng không gian ở thạch điện của Lưu Hải chân nhân.

Thiếu nữ đứng đối diện lên tiếng: “Thϊếp thân đã thực hiện đúng như đã hứa, từ giờ mong rằng Diệt huynh sẽ để mắt tới thế lực này, nếu có vị đồng giai nào hỏi han thân phận, mong huynh sẽ xưng là trưởng lão của Thanh Khư cung chúng ta.”

Gật gật đầu, hắn liền đáp: “Tất nhiên rồi, Nhan nguyên hữu cứ yên tâm.”

“Nội dung trong quyển trục này khiến tại hạ ngộ ra không ít, có lẽ thời gian tới nếu liên minh không có lệnh triệu tập, thì tại hạ sẽ bế quan lâu dài không ra ngoài.”

“Vậy thϊếp thân cũng không làm phiền huynh nữa, chúc huynh sớm cảm ngộ ra nhiều điều, tiến gần hơn tới pháp tắc chi đạo.” Dứt lời, nàng ta liền xoay người nhẹ nhàng bước ra ngoài, A Diệt đi theo tiễn cung chủ một đoạn, cho tới khi nàng phi độn đi xa mới quay trở về mật thất.

Một thiếu nữ dung mạo dễ thương ưa nhìn, da trắng thịt mềm, tiến tới cúi đầu cung kính nói với hắn: “Bẩm sư tổ, toàn bộ phạm vi động phủ đều đã được chúng đệ tử quét dọn sạch sẽ, hiện giờ ngài có chỉ thị gì thêm không ạ?”

A Diệt phất tay nói: “Các sư điệt cứ nghỉ ngơi rồi tu hành đi, hàng ngày phân công nhau dọn dẹp động phủ là được, không cần làm chuyện gì khác đâu. Thời gian tới ta sẽ bế quan lâu dài, không có việc gì quan trọng thì đừng để kẻ nào quấy rầy đến ta.”

Trước sự cung kính nhận mệnh của thiếu nữ, hắn đi thẳng một mạch tới tu luyện thất, cửa đá đóng lại, bắt đầu quá trình cảm ngộ pháp ngôn trong quyển trục vừa lấy từ tay Như Ngọc. Hắn cảm thấy nếu có thể hiểu được nội dung pháp ngôn thần kì này, bản thân sẽ biết cách sử dụng những khối huyết tinh bị bỏ xó trong nạp giới.

Từ giờ hắn đã chính thức trở thành một phần tử trong thế lực này, cho dù chỉ là danh thế mặt ngoài, không thực sự cần động tày vào nhiều việc nội bộ, nhưng vẫn coi như là mang danh đứng đầu một thế lực.

Trước đây vốn dự định của hắn là phiêu lưu xuyên qua các vùng lãnh thổ, tìm kiếm tung tích của cái gia tộc năm xưa đã đem tiểu muội đi. Nhưng đại nạn quái giới lâm đầu, nhiều vùng lãnh thổ trở nên nguy hiểm, khiến hắn tạm thời không thể đi xa được.

Hiện tại còn có một chuyện đáng sợ hơn, chính là sự việc nhiều tồn tại thượng vị từ phương xa xuất hiện tại lãnh thổ này, nghi là đang tìm kiếm thanh lưỡi hái trong người A Diệt. Hắn không dám đem mạng mình ra liều, tuy không rõ nếu ở gần thì cường giả Hư Linh cảnh có nhận ra thứ đang nằm trong cánh tay hắn hay không, nhưng tốt nhất trốn đi vẫn hơn.

Từ giờ hắn sẽ trốn trong thế lực này thời gian dài, đợi sau khi mấy tồn tại đáng sợ đó rời đi, hắn mới bắt đầu lên đường phiêu lưu cũng chưa muộn. Nếu hiện giờ nhất quyết phiêu bạc như một tán tu, chẳng may gặp phải tồn tại Hư Linh cảnh, rồi bị hắn phát hiện ra huyền cơ trong người, thì lúc đó có trăm cái mạng cũng không đủ.

Không lâu trước đây A Diệt đã phát hiện ra một điều kinh khủng, chính là thứ sức mạnh hình lưỡi hái trong cánh tay phải của hắn, đã liên kết với toàn bộ mạch máu trong người hắn, hơn nữa còn liên kết đến bổn nguyên bỉ ngạn. Giờ đây hắn không đủ sức ép thứ này ra ngoài, nếu bị kẻ mạnh cưỡng ép lấy ra, mạng hắn sẽ không thể giữ được, vì hai bên đã liên kết chặt chẽ với nhau.

Hiện tại thanh lưỡi hái đối với A Diệt còn quan trọng hơn cả bảo cụ bản mệnh, nếu bảo cụ bản mệnh bị hủy thì tu vi hắn sụt giảm, phản vệ đến trọng thương, nhưng tĩnh dưỡng dần sẽ khỏi. Còn thanh lưỡi hái nếu bị cưỡng ép đem ra khỏi cơ thể hắn, thì chắc chắn bổn nguyên bỉ ngạn của hắn sẽ héo tàn, thọ nguyên tiêu tan, sinh cơ tuyệt diệt.

Thời gian trôi qua, vị tân khách khanh trưởng lão của Thanh Khư Cung rất thấp điệu, từ khi gia nhập liền bế quan trường kỳ, chưa từng xuất hiện lần hai trước mắt các đệ tử. Những thế lực lân cận cũng đã nhận được tin, biết thế lực này có thêm một gã Bỉ Ngạn cảnh mới, hơn nữa thực lực không tầm thường, chỉ là không hề xuất hiện tại những sự kiện quan trọng.

Về mặt ngoài thì Thanh Khư Cung hiện tại an toàn, không có bất kỳ thế lực nào đối chọi trực tiếp, phần lớn thành viên được tu hành trong an nhàn, không phải lo chuyện bản cung sẽ bị sâm chiếm trong nay mai.

Chiêu bài tân nhiệm trưởng lão này đem lại thành quả tương đối tốt, khiến Nhan Như Ngọc cùng Cơ Trang có nhiều hơn thời gian tu hành, không cần phải chăm chăm quan sát thế sự, sống trong thấp thỏm như trước kia.

Ba vị trưởng lão Thanh Khư Cung bế quan tu luyện thời gian dài, cho tới tận ba năm sau mới có lệnh mới từ tổng bộ liên minh truyền đến, kêu gọi họ nhanh chóng tập hợp tại phân bộ gần nhất, chuẩn bị để tiếp tục chiến đấu với quái giới.

................

Hồi 5: Thăng tiến. Đã hết!

Lời tác giả: Đường còn dài lắm, chư vị độc giả hãy ủng hộ tác phẩm để tôi có thêm động lực sáng tác nhé.
Chương 382: Khẩn chương

Một chiếc phi chu cập bến thành trì khá lớn, từ trên đó có hai thân ảnh bước xuống, tiến nhập tòa thành. Một thanh niên tuấn mỹ, cùng một thiếu nữ quốc sắc thiên hương, trước sự cung kính dẫn đường của thủ vệ, đi tới sảnh nghị sự trong thành trì này, nơi các tồn tại Bỉ Ngạn cảnh họp mặt.

Vừa bước vào sảnh, hai người đã hấp dẫn ánh mắt của vô số kẻ, nhất là thiếu nữ bịt mắt, khiến không ít kẻ âm thầm nổi lên hư tâm. Họ tùy ý ngồi xuống hai ghế trống gần mình, đồng dạng đảo mắt quan sát mọi người xung quanh, nơi đây có tất cả hai mươi người, hai đại viên mãn, sáu đại thành và mười hai tiểu thành.

Không lâu trước đây một số khe hở không gian có dấu hiệu sắp bạo phát quái giới, nên tổng bộ liên minh mới nhanh chóng triệu tập các nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh, điều họ tới những vùng có nguy cơ để chấn thủ. Tất nhiên đợt bạo phát sắp tới không coi là quá nặng nề, nên số lượng nhân thủ Bỉ Ngạn cảnh tại mỗi nơi không cần quá nhiều, như nơi đây chỉ có hai mươi tên chấn thủ khe hở cỡ trung.

Ba vị trưởng lão của Thanh Khư Cung khi tới phân bộ liên minh gần nhất, đã được điều tới hai vùng khác nhau. Dược Hảo Nhân cùng Nhan Như Ngọc có thực lực cao, nên được điều tới một vùng có khe hở không gian tầm trung. Cơ Trang chỉ có chiến lực phổ thông trong tiểu thành Bỉ Ngạn cảnh, nên được điều tới vùng có khe hở cỡ nhỏ.

Nơi hai mươi gã Bỉ Ngạn cảnh đang họp mặt, chính là tại bên trong một thành trì lớn, chấn thủ phía trước khe hở không gian tầm trung, sẵn sàng ra tay chống lại quái giới khi đại nạn tới. Hiện tại cả đám đang tươi cười lên tiếng giới thiệu bản thân, làm quen lẫn nhau, biết về một phần thực lực của kẻ khác, để tiện phân công địa bàn khi đại nạn bộc phát.

Sau khi phân công rõ địa phận thủ hộ của mỗi người, không ít kẻ lại vui vẻ trò chuyện đàm đạo với nhau, chỉ có một vài tên cực kỳ lạnh lùng mới không mở miệng nói chuyện. Nhan Như Ngọc được rất nhiều người để mắt tới, liên tiếp phải mở miệng tiếp chuyện với nhiều người, vì tu vi thuộc hàng thấp nhất nên không thể không đáp lời kẻ khác được.

A Diệt cũng phải tiếp chuyện với một vài kẻ, phần lớn những người ở đây không biết về hắn, chỉ biết hắn là tân khách khanh trưởng lão của Thanh Khư Cung mà thôi, coi hắn là một gã Bỉ Ngạn cảnh đại thành thông thường.

Nửa ngày sau những tồn tại đứng đầu trong thành trì này mới giải tán, bay tới những dãy sơn phong quanh khe hở không gian để kiến tạo động phủ, chỉ có một người ở lại thành trì chỉ huy binh lính.

A Diệt cùng Như Ngọc đồng hành bay về một dãy sơn mạch khá xa thành trì, trên đường đi họ Diệt tiếu ý lên tiếng: “Không ngờ có không ít vị nguyên hữu coi Nhan các hạ là đệ nhất mỹ nhân của Thú Loạn Vực, xem ra thời gian qua dung nhan các hạ đã khiến nhiều người thầm thương trộm nhớ đấy.”

Như Ngọc cười nhạt đáp: “Bọn họ nói quá lên mà thôi, tại vực này có không ít nguyên hữu dung mạo không hề thua kém thϊếp thân mà, như Diệt Phỉ Thúy của Diệt gia, Lôi Như Yên của Phong Lôi Sơn, công chúa của Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc. Hơn nữa những vị nữ tiền bối Hư Linh cảnh, cũng đều thuộc dạng quốc sắc thiên hương cả.”

“Ồ, các hạ biết tên nhiều mỹ nhân thật đấy, tại hạ trước giờ luôn độc hành, xa lánh những nơi đông người, nên chưa hề nghe tới những bậc đại mỹ nhân này.” Họ Diệt đáp lời, cùng thiếu nữ kế bên đáp xuống một dãy sơn mạch, trở lại làm chính sự. Sau khi kiến tạo được hai động phủ cách không quá xa đối phương, hai người họ liền nói lời tạm biệt rồi tiến vào bế quan chờ đợi đại nạn tới.

Ngồi trong sơn động, A Diệt như thường lệ lấy quyển trục chứa một phần cảm ngộ của Lưu Hải chân nhân ra, bắt đầu lâm vào quá trình tìm hiểu. Ba năm nay phần lớn tinh lực của hắn đều đổ vào việc tìm hiểu pháp tắc, dựa vào những thứ đã ngộ ra, hắn đã cảm ứng được rõ hơn về tử vong pháp tắc trong thân thể mình, chúng phát tán ra từ khối hắc châu nằm tại cánh tay phải.

Hai mươi gã nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh được an tĩnh tu hành hơn một tháng, thì đại nạn quái giới mới tiếp tục bạo phát, khe hở không gian tầm trung tại khu vực này bắt đầu nổi lên giao động. Không lâu sau hàng trăm thân ảnh khó coi đã tràn ra từ bên kia khe hở, bạo phát khắp bốn phương tám hướng, khiến tu hành giả nhân loại phải nhanh chóng hành động.

Vì đã trải qua tình cảnh như thế này không ít lần, nên ai nấy đều quá quen thuộc, hành động rất trơn tru, tiến độ săn gϊếŧ quái giới nhanh chóng. Tại khu vực bản thân được phân công, A Diệt như ma thần gặt hái điểm diệt quái, bất kỳ có điểm sáng nào xuất hiện tại trận bàn đeo trên cổ tay, thì chả mấy chốc đã biến mất, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

Với công kích mạnh bạo dứt khoát của hắn, đa số quái giới thất và bát giai đều chết ngay sau một đòn, chỉ có cửu giai mới sống lâu được thêm một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Quái giới lần này không hề ít, thời gian qua vẫn đang có từng đầu phóng ra từ khe hở, không biết những kẻ khác thấy thế nào, chứ A Diệt cực kỳ cao hứng.

Mười hai luồng tử sắc kim ti phá không bay tới phụ cận một đầu quái giới cửu giai, tức thì có mười hai A Diệt xuất hiện, mỗi tên cầm theo chiến đao hùng hổ lao tới đâm chém mục tiêu. Máu tươi hôi thối xối xả trào ra, một cỗ bị thịt rơi xuống mặt đất, trên lệnh bài thân phận của hắn liền có thêm ba điểm sáng đại biểu điểm diệt quái.

Tử quang lại lóe lên, 12 tinh điểm tiếp tục bay tới phía quái giới gần đó, thấy quái giới dưới cửu giai thì chỉ cần phân ra vài tia, tùy ý đâm chém cũng có thể diệt sát không mất quá nhiều sức. Một nén nhang trôi qua, quái giới không còn tuôn trào từ khe hở không gian nữa, khu vực của A Diệt không còn một đầu quái giới nào, hiện tại hắn đã lấn sang khu vực của Nhan Như Ngọc.

“Trong một lần chiến mà đã kiếm được gần trăm điểm diệt quái rồi, thực lực tăng cao quả nhiên kiếm được thêm càng nhiều điểm.” A Diệt vui vẻ nghĩ thầm, hắn cũng không cảm thấy lạ với hiệu suất hiện giờ của bản thân, dù sao thì chiến lực của hắn hiện tại còn cao hơn không ít so với Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn thông thường.

Gần một canh giờ qua đi, khu vực được phân công của Nhan Như Ngọc cũng đã tuyệt diệt quái giới, lúc này A Diệt cùng mỹ nhân đang tới lân cận địa bàn của kẻ khác, hỗ trợ diệt sát một vài đầu lọt lưới. Số lượng quái giới tổng thể hiện tại không còn nhiều, lần bạo phát này tại khe hở nơi đây coi như đã được giải quyết.

“Thϊếp thân trước khi đến đây chỉ có 9 điểm diệt quái, hiện giờ đã đạt tới 74 rồi, cũng coi như thu hoạch không tệ. Còn Diệt huynh kiếm được bao nhiêu điểm?” Thiếu nữ xinh xắn vừa bay vừa mỉm cười nói. Sau khi nghe câu hỏi của nàng, A Diệt liền hàm hồ đáp: “Nhiều hơn của Nhan nguyên hữu một chút mà thôi.”

Nữ tử này liền tỏ ra sắc mặt không tin, nhưng không hề tra hỏi thêm, nàng ta không phải loại nữ nhân nhiều chuyện. Bấy giờ cả hai đang bay về phía thành trì, những kẻ khác cũng như vậy, chỉ còn một vài tên đang truy đuổi diệt sát những đầu quái giới cuối cùng.

“Ầm!” Đột nhiên một thanh âm chấn động mạnh vang lên chói tai, khiến toàn bộ tu hành giả đồng loạt hướng ánh mắt tới địa phương phát ra thanh âm, chính là khu vực lân cận khe hở không gian. Cùng thời điểm đó có tiếng nói thất thanh vang lên trên trận bàn: “Sao quái giới bậc này lại xuất hiện ở đây chứ? Không...”

Tâm thần chấn động, những ánh mắt cả kinh thất sắc hiện lên, không kẻ nào có ý nghĩ đối chọi với quái giới vừa xuất hiện tại khe hở không gian. Nhan Như Ngọc kinh hãi thốt lên: “Là quái giới thượng vị! Không thể nào?”

Tại ngay kế bên khe hở không gian, có một đầu quái giới khổng lồ trông cực kỳ đáng sợ, kích thước của sinh vật này phải to gấp ba lần quái giới cực hạn hạ vị, trên lớp da có vô số hoa văn kì dị, tản mát ra khí tức áp bách kinh người.

Một tiếng gầm rống chói tai, sóng khí từ thân thể khổng lồ phát tán với tốc độ cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã lan ra xa mấy trăm dặm. Ngay tức thì toàn bộ tu hành giả đang phiêu phù trên không rơi rụng xuống, ai nấy đều cả kinh vì đây là loại năng lực cấm không, thậm chí di chuyển trên mặt đất cũng sẽ bị giảm đi tốc độ đáng kể.

Thần thức A Diệt gắng gượng xuyên qua lớp năng lượng kì dị quanh thân cự quái khổng lồ, dò xét rõ ràng thứ sinh vật này, sắc mặt hắn ngày càng tái đi, hắn nói: “Đây đích thị là quái giới đã đạt tới đẳng cấp thượng vị, khí tức nó tương đối rối loạn, có lẽ mới đột phá chưa lâu, nhưng cho dù như vậy thì cũng đủ gϊếŧ chúng ta vô số lần rồi.”

Bấy giờ những kẻ ở gần khu vực khe hở không gian nhất đang cấp tốc bỏ chạy, một gã Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn đã bị xúc tu cự quái nuốt chửng rồi, không ai muốn nối gót gã ta cả. Nhưng thứ sinh vật khổng lồ ấy đâu để bọn họ được toại ý, thanh âm xé gió vang lên không ngớt, mỗi cái xúc tu có tốc độ gấp chục lần âm thanh liên tiếp chộp lấy mấy tu hành giả.

Hai trưởng lão Thanh Khư Cung lúc này đứng cách đầu cực quái chừng ba mươi dặm, thiếu nữ Như Ngọc khϊếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, thấy những tồn tại Bỉ Ngạn cảnh lần lượt bị bắt đi. Tức thì một bàn tay mạnh bạo chộp tới cầm chắc cánh tay mảnh khảnh của nàng, kéo cả người nàng bỏ chạy, còn ai ngoài Diệt Chúng Sinh.

Luồng hắc lôi di chuyển cực nhanh trên mặt đất, muốn rời xa khu vực này càng sớm càng tốt. Đôi mắt đáng sợ của đầu cự quái đã liếc tới phía này, cái lưỡi dài liếʍ láp quanh miệng, hai đầu xúc tu nhắm thẳng hướng đạo lôi quang, ầm một tiếng lập tức phá không xông tới muốn bắt hai người lại.
Chương 383: Tiên duyên

“Vυ"t!” Dưới những cú thiên giáng khiến sơn băng địa liệt, luồng hắc lôi di chuyển dích dắc, tránh né vô cùng linh hoạt, tại phía sau liên tiếp có tiếng nổ vang lên, vô số lỗ đất lớn bị đâm ra, cát bay đá chạy.

Trông thấy sau vài lần chộp tới nhưng chẳng thu được kết quả như ý, đầu cự quái liền tăng thêm uy năng trên xúc tu, khiến tốc độ chúng bộc phát cao hơn rất nhiều. A Diệt sắc mặt khó coi, tốc độ của hắn hiện tại hoàn toàn không thể tránh khỏi đợt công kích kế tiếp, một khi bị xúc tu bắt được thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

Hiện tại còn chưa tới mười nhân ảnh Bỉ Ngạn cảnh đang chạy trốn tán loạn, ai nấy đều dốc toàn lực thoát khỏi xúc tu của cự quái, muốn giữ lại tiểu mệnh trước tồn tại cao thượng kia. Nhan Như Ngọc được A Diệt bế trong lòng mà bỏ chạy, thấy hai đạo xúc tu công tới vô cùng nhanh, biết chắc không thể tránh được, nàng vội nói:

“Thả thϊếp thân xuống, hai ta phải dốc lực chống đỡ thôi, không thể né tránh mãi.” Nghe vậy họ Diệt liền nhanh chóng thả thân thể mềm như không xương trong lòng xuống, sau đó ánh mắt hiện lên nét kiên quyết, tức thì thi triển thần thông.

Mười hai đạo kim ti tử sắc phá không phóng lên phía xúc tu, sau đó hóa thành mười hai thân ảnh A Diệt, vung mạnh chiến đao đang bạo phát huyết khí, công kích trực diện đầu xúc tu vừa đâm tới.

Ngọc thủ kéo xuống dải vải băng, con mắt trái của Như Ngọc trừng lớn, đồng tử Vạn Hoa Nhãn xoay chuyển, xung quanh không gian vặn vẹo, khiến một đầu xúc tu khác vừa xông tới có chút chậm nhịp.

“Phân Giải!”

Theo thanh âm quát khẽ từ thiếu nữ, một luồng lực lượng vô hình phát tán ra từ đơn trọng đồng tử, hướng thẳng tới thứ nàng ta nhìn vào, tức thì khiến xúc tu to lớn băng giải, trong nháy mắt hóa hư vô.

Đầu cự quái đang nhất tâm đa dụng điều động không ít xúc tu truy bắt đám nhân loại đào tẩu, bỗng dưng nó gầm lên đau đớn, vì một sợi xúc tu đã đột nhiên bị phân giải, vô thanh vô tức biến mất.

Đánh lệch hướng công kích của một đầu xúc tu, mười hai thân ảnh bị đẩy ngược lại, tử quang lóe lên liền hiện ra bản thể của A Diệt, miệng tràn máu tươi, khó tin nhìn tràng cảnh đáng sợ vừa rồi.

“Thứ sức mạnh đáng sợ gì thế này?” Đáy lòng nghĩ thầm, ánh mắt họ Diệt liếc nhìn tới thiếu nữ tuyệt diễm kế bên, nàng ta bấy giờ đang dùng một tấm khăn mềm lau đi máu tươi tràn ra từ khóe mắt trái, xem ra thi triển thần thông vừa rồi khiến bản thân nàng thụ thương không nhỏ.

Đôi đồng tử khát huyết phẫn nộ của cự quái nhìn thẳng tới hai người, sau tiếng rống lớn, hàng loạt xúc tu phóng thẳng tới phía đó, muốn nghiền nát kẻ đã hủy hoại một xúc tu của mình. A Diệt liền đứng chắn phía trước Như Ngọc, sắc mặt nghiêm nghị, giơ song thủ lên chuẩn bị thi triển thần thông áp chót, giao động ma lực đã hùng hổ bạo phát.

Dị biến phát sinh, trong không gian bỗng dưng nổi lên khí tức mạnh mẽ mang thanh sắc nhạt nhòa, một luồng áp bách đè xuống, khiến đầu cự quái nằm rạp trên mặt đất, toàn bộ xúc tu nhanh chóng co rút lại.

Trước những con mắt sững sờ, một vị trí tại bầu trời phía trên đầu cự quái nứt vỡ, chả mấy chốc tạo thành một vết rách không gian, chậm rãi từ trong đó bay ra một thân ảnh. Thời khắc tuyệt cảnh của vô số người tại nơi đây, nhân ảnh đó xuất hiện như đấng cứu thế, đem lại cảm giác an toàn cho tất cả mọi người, như tiên nhân giáng thế.

Phiêu phù giữa trời, là một thiếu nữ quốc sắc thiên hương, thân mang thanh y lãnh đạm, khí chất phiêu đãng nhẹ nhàng, hoàn toàn hòa nhập với thiên địa. Phía dưới, đầu cự quái gắng gượng ngẩng đầu lên rồi gào thét điên cuồng, nó không cam lòng bị tồn tại cao thượng của nhân loại đè dưới chân, nó muốn ăn thịt toàn bộ.

“Là Thanh Trúc Hầu, chúng ta an toàn rồi.” Nhan Như Ngọc nhìn tới thân ảnh như tiên nhân đó, miệng bất giác lên tiếng. Nghe vậy A Diệt cũng chỉ biết đứng bất động tại chỗ quan sát, trong mắt hắn thân ảnh kia nhẹ tựa vân du, nhưng lại sở hữu một loại áp bách như ma thần, uy nghiêm có thể đâm sâu vào tâm trí mỗi người.

Cự quái giương nanh múa vuốt, chục cú lợi trảo phá không nhắm tới thân ảnh trên không, lực lượng cường đại trên mỗi một trảo khiến thiên địa lung lay, không gian rạn nứt.

Thiếu nữ với vẻ mặt ôn hòa lúc bấy giờ vẫn đang quan sát đánh giá đầu cự quái, miệng xinh khẽ thì thào: “Ra là ngươi, quái giới mấy năm trước từng bị đệ tử ta đánh trọng thương bỏ chạy, không ngờ hiện tại đã trở thành thượng vị giả rồi.”

Ngọc thủ giơ ra phía trước rồi nhẹ nhàng ấn xuống, ngay tức thì một cỗ uy áp thanh sắc mạnh bạo, gào thét trùng kích thẳng lên toàn thân cự quái, trời đất chấn động, không gian vỡ vụn, quái giới đau đớn thét gào, toàn bộ lợi trảo run rẩy đổ sập.

Chênh lệch sức mạnh quá lớn khiến bất kỳ kẻ nào trông thấy cũng phải hít vội một ngụm khí lạnh, trong mắt tất cả những người có mặt tại đây, thân ảnh tiên nhân đang phiêu phù đó càng cao thượng hơn nữa, đây chính là sức mạnh của cường giả nhân loại, những kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp tại Thú Loạn Vực này.

Theo cái phẩy tay phiêu đãng của thiếu nữ, toàn bộ bọng nước trên lưng cự quái vỡ tung, những kẻ trước đó bị xúc tu chộp được rồi kéo về, bấy giờ đã được giải thoát, ai nấy đều bị thương nhưng chưa tới mức tử vong.

Cái phất tay kế tiếp, thiên băng địa chuyển, không gian không chịu được đã nứt ra vô số lớp, lực áp bách đè xuống khiến máu tươi bắn lên xối xả, thân thể khổng lồ trong nháy mắt nhỏ đi vài phần, run rẩy đau đớn.

Đầu cự quái không cam lòng phẫn nộ gào thét trong vô vọng, nó đã kẹt tại bình cảnh rất lâu mới thành công đột phá, vượt hạ tiến thượng, trở thành thượng vị giả trong đồng tộc, vậy mà giờ đây vẫn vô lực khi đối đầu với nhân loại trước mặt, bị giày xéo không chút sức phản kháng.

Tiếng rống giận cuối cùng vang lên, sau đó cả thân thể to lớn bỗng nhiên bất động, một viên mệnh hạch từ trong não hải cự quái phá tan huyết nhục chui ra, tức thì phá không bay tới khe hở không gian, chạy về thế giới của mình.

“Chấp nhận bỏ lại nhục thân để nguyên thần thoát thân, cách thức giữ mệnh không tệ, tiếc là ngươi gặp phải ta.” Thiếu nữ khẽ lắc đầu thì thào, vẻ mặt như chẳng quan tâm lắm chuyện này. Nàng quay đầu lại đảo mắt qua nơi đây một lượt, quét tới nơi nào thì những người đứng tại nơi đó liền cúi đầu tỏ vẻ tôn kính.

Trong lòng A Diệt chấn động, vì khi Thanh Trúc Hầu liếc mắt tới vị trí hắn, thì bờ môi mọng khẽ cười mỉm, cả thiên địa như sáng bừng lên, khiến hắn không hiểu chuyện gì.

Lúc này ánh mắt thiếu nữ đã đưa tới phía khe hở không gian, thân ảnh lóe cái đã xuất hiện ngay trước khe hở, sau đó cả thân thể dung nhập, tiến qua thế giới bên kia, tựa hồ muốn truy đuổi theo khối mệnh hạch của quái giới thượng vị.

Diệt Chúng Sinh hướng tới bóng lưng mảnh khảnh của thiếu nữ nhưng lại có thế vĩ ngạn đó, ôm quyền cúi sâu người tỏ vẻ cảm tạ. Ngay vừa rồi khi nàng ta nhìn tới phía hắn rồi cười nhạt, đã có một lời truyền âm nhẹ nhàng vang lên trong đầu hắn, mở ra một áo nghĩa mới cho hắn, phá tan bao rào cản về pháp tắc mà mấy năm nay hắn chưa thể vượt qua.

Nhan Như Ngọc đứng kế bên thấy A Diệt hành động như vậy cũng không tỏ vẻ gì, nàng hiểu ra vừa rồi vị Diệt sư huynh này đã được Thanh Trúc Hầu ban cho một đại kỳ ngộ, đây không phải chuyện mà nàng có thể hỏi tới.

Không lâu sau, mỗi một nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh đều nhận được thông báo từ phân bộ đã điều bản thân tới đây, nói rằng họ có thể trở về, nhiệm vụ tại nơi này đã hoàn thành. Ai nấy phấn chấn vui vẻ, vừa thoát khỏi cái chết, vừa được hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn, cảm giác rất là sảng khoái.

Sau khi điều trị những thương thế trọng yếu, hai mươi tu hành giả Bỉ Ngạn cảnh tại nơi đây tập chung lại để chào tạm biệt lẫn nhau, sau đó mỗi người một hướng, phi hành trở về phân bộ hoặc thế lực của bản thân.

Phi chu chở theo A Diệt và Như Ngọc đang trên đường trở về phân bộ, hai người lúc này ngồi xếp bằng trong khoang, đối diện với nhau. Thấy sắc mặt phấn khởi của thanh niên trước mắt, tuyệt sắc thiếu nữ mỉm cười hỏi: “Sao vậy? Diệt huynh có chuyện gì vui sao?”

Thấy vẻ phi tiếu trên sắc mặt đối phương, A Diệt biết nữ nhân thông minh này đã nhận ra rồi, liền mở miệng đáp: “Nhan nguyên hữu yên tâm, sau này khi các hạ tấn cấp đại thành, đủ sức để có thể cảm ngộ pháp tắc, thì tại hạ sẽ không giấu giếm mà giảng giải toàn bộ những gì bản thân biết cho các hạ.”

“Vậy thϊếp thân tại đây xin đa tạ Diệt huynh trước.” Như Ngọc mỉm cười tươi tắn như trăm hoa đua nở khiến A Diệt có chút không kịp trở tay, ngay khi thoát khỏi trạng thái ngu ngơ hắn liền nhắm mắt lại nhập định.

Về tới phân bộ, A Diệt cùng Như Ngọc đều có ý định đổi điểm diệt quái lấy bảo vật, không biết thiếu nữ ấy đổi lấy thứ gì, chứ họ Diệt với hơn một trăm điểm đổi được không ít vật cần thiết. Hắn có thêm hai cuốn dược phương luyện chế ra đan dược phù hợp với bản thân, cùng với vài viên linh đan giúp cảm ngộ pháp tắc tốt hơn nữa.

Nửa tháng sau họ đã trở lại Thanh Khư Cung, Như Ngọc bắt đầu kiểm tra tình trạng của bản cung sau một thời gian mình vắng mặt, công sự truyền tới liên miên. Còn A Diệt ngay khi trở về đã lập tức đóng cửa bế quan tu luyện, hắn phải nhanh chóng tiêu hóa câu nói được Thanh Trúc Hầu ban cho, hắn muốn bản thân có thể nắm được lực lượng pháp tắc càng sớm càng tốt.

Hắn không có bảo vật hay bảo cụ nào ẩn chứa pháp tắc chi lực để nghiên cứu, chỉ có duy nhất năng lượng pháp tắc tử vong vất vưởng trong các tế bào của bản thân, phát ra từ khối hắc châu tại cánh tay phải. Hắn muốn dựa vào đây mà ngộ ra pháp tắc tử vong, một trong những loại pháp tắc cực kỳ lợi hại và khó cầu.

Ma Quân vì được họ Diệt nói lại câu nói áo nghĩa kia, mà như ngộ ra rất nhiều thứ, từ mấy ngày trước đã cắt liên lạc với ngoại giới để chuyên sâu tìm hiểu. Hai người cứ thế lâm sâu vào cảm ngộ, hoàn toàn không quan tâm thời gian trôi qua, cánh cửa đá tại tu luyện thất trong động phủ A Diệt rất lâu không hề mở ra.
Chương 384: Dung huyết

Quang tráo chồng chất ẩn hiện bao quanh một gian tu luyện thất, chằng chịt pháp trận được bố trí, khiến thạch thất ấy ngăn cách hoàn toàn khí tức bên trong với ngoại giới. Bố trí xong những tầng kết giới này, gã thanh niên tuấn mỹ đang ngồi xếp bằng giữa thạch thất, lúc bấy giờ mới chuẩn bị tiến hành chính sự.

Nhìn quyển trục được Lưu Hải chân nhân lưu lại, hắn cảm thán: “Nhờ có câu nói của Thanh Trúc tiền bối nên chỉ sau hai năm, ta đã chính thức lý giải toàn bộ pháp ngôn trong quyển trục này, tốc độ cảm ngộ nhanh hơn gấp mấy lần so với ba năm tự mò mẫm trước đây, quả nhiên có tiền nhân chỉ dạy tốt hơn rất nhiều.”

Khẽ phất đơn thủ, hộp ngọc kế bên tức thì mở nắp ra, từ trong đó bay lên mười khối huyết tinh phát tán quang mang đỏ tươi, trôi nổi trước mặt hắn. Sau khi hiểu rõ pháp ngôn trong quyển trục, A Diệt đã biết mấy khối huyết tinh này tên là Dung Huyết Thạch, cũng đã biết cách sử dụng và công dụng của chúng.

“Trận pháp ngăn cách với ngoại giới đã thôi động, nên bắt đầu thôi.” Lời vừa dứt, hắn liền hít một hơi thật sâu, thu toàn bộ mọi thứ trong thạch thất vào nạp giới, chỉ để lại một khối Dung Huyết thạch đang trôi nổi. Hai tay bắt đầu kết ấn, toàn thân liền bốc lên một luồng năng lượng kì dị, sau một tuần trà, hắn liền chỉ thẳng ngón tay tới phía khối huyết tinh, khiến huyết quang nổi lên.

Khối Dung Huyết Thạch lung lay dữ dội, từ bên trong phát tán ra một luồng huyết khí đậm đặc, hướng thẳng tới thân thể A Diệt, dung nhập vào bên trong lớp da hắn, khiến bề ngoài của hắn lúc này trông như huyết nhân.

“Aaa...” Diệt Chúng Sinh bất ngờ gầm lên đau đớn, nguyên lực cuồng bạo phát tán khiến cả gian thạch thất khẽ rung, hai tay hắn điên cuồng cào cấu khắp cơ thể, máu tươi không ngừng trào ra. Tên thanh niên cuộn người chịu đựng giữa thạch thất, sau đó gào thét lăn lộn khắp nơi, bàn tay siết chặt đấm liên tiếp xuống mặt nền khiến hoa văn từ pháp trận nổi lên.

Thân ảnh hắn như người điên kêu gào thảm thiết, khua tay múa chân công kích khắp tứ phía, cũng may hắn đã bố trí rất nhiều trận pháp bảo vệ xung quanh, nếu không gian thạch thất này đã sớm tan tành. Vô số kim trúc phi kiếm oanh kích khắp mọi nơi, tên điên gào thét vung tay không ngừng, phóng thích hàng loạt đạo đao quang nện lên vách tường.

Trong thân thể hắn, khí huyết đang bị một loại năng lượng xâm nhập, muốn dung hòa lại với nhau, nhưng quá trình này phi thường đau đớn, khiến bộ nhục thể đạt tới cực hạn hạ vị cũng khó chịu đựng. Tại não hải, vô số ý niệm đại đạo điên cuồng trùng kích, khiến thần thức hỗn loạn, sóng gầm biển cuộn, đau đớn từ trong từng tế bào.

Tóc lúc này đã chuyển bạc, hắc lôi gào thét oanh kích khắp bốn phương tám hướng, ma dực dang rộng rồi vỗ mạnh, phi đao dạng lông vũ điên cuồng công kích lên vách tường, hủy hoại vô số hoa văn từ pháp trận.

Một thiếu nữ đang chăm chỉ lau chùi bức tượng đá bỗng nhiên quay đầu nhìn về một hướng, sắc mặt tỏ vẻ nghi hoặc. Thiếu nữ đứng kế bên thấy vậy liền hỏi: “Sư tỷ sao thế?”

“Tựa hồ tại vị trí tu luyện thất của Dược sư tổ có chấn động phát ra thì phải?” Thiếu nữ nghe câu hỏi của đồng môn liền hồ nghi trả lời. Một thiếu nữ khác đang tỉa cây cách đó không xa nói: “Dù có chuyện gì cũng không phải việc của chúng ta, lúc trước chẳng phải người đã từng căn dặn cho dù tại đó xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không được đến gần sao?”

Thiếu nữ đang hồ nghi nghe vậy liền cười cười không nói gì thêm, tiếp tục công việc của mình, mười mấy thiếu nữ xung quanh cũng không để tâm, tập trung làm tốt công việc được phân công.

Trong gian tu luyện thất đã bị tàn phá nặng nề, người thanh niên tóc tai rối tinh rối mù, y phục tả tơi, đang ngồi xếp bằng điều tức lại. Sau khi mở mắt, một tia huyết quang lóe lên, vùng da trước ngực có một ấn ký huyết khiếu xuất hiện, một lúc sau mới ẩn sâu vào trong da thịt.

“Haha, thành công, thành công dung nhập được một khối Dung Huyết Thạch, không ngờ có thể thành công!” A Diệt kích động ngẩng mặt lên trời cuồng tiếu cười lớn, trông không khác gì một tên điên khi đã đạt được mục đích.

Cố nén lại kích động, hắn liền tĩnh tâm điều tức, thử cảm ứng kĩ càng, bấy giờ hắn có thể cảm nhận rõ ràng hơn thiên địa nguyên khí xung quanh. Tỉ mỉ dò xét, sẽ mơ hồ trông thấy vài tia pháp tắc mỏng manh đang lưu chuyển trong thiên địa, điều này chứng tỏ mức độ cảm ngộ của hắn đã tăng lên một mảng lớn, miễn cưỡng chạm tới ngưỡng cửa pháp tác.

Mở mắt ra, trong con ngươi lộ rõ sự vui vẻ, A Diệt liền đứng dậy để kiểm tra công dụng thứ hai khi thành công hấp thu Dung Huyết Thạch.

“Dung huyết ấn, hiện!” Theo sau tiếng quát của A Diệt, trước ngực hắn liền hiện lên một huyết khiếu, ngay tức thì tản mát một luồng lực lượng tăng phúc đi khắp mọi bộ vị trong thân thể. Thân ảnh hắn chợt lóe đã xuất hiện phía trên cao, hung hăng tung một chưởng xuống phía dưới, lục sắc kim mang gào thét phóng thích, khiến nền đá trong thạch thất lập tức thủng một lỗ lớn.

Họ Diệt đáp xuống ngay kế bên hố đá, huyết khiếu tại trước ngực đã biến mất, hắn kinh ngạc lẩm bẩm: “Nguyên lực, lực lượng nhục thể, tốc độ, phản xạ, thần niệm, mọi thứ đều được tăng thêm ba thành khi có huyết khiếu hỗ trợ, không thể tin nổi thứ này có thể tăng phúc thực lực lên nhiều như vậy!”

Đợi cho cơn vui mừng qua đi, A Diệt liền tiếp tục ngồi xếp bằng điều tức, ngày hôm sau khi bản thân đã ở trạng thái đỉnh cao nhất có thể, hắn liền phất tay lấy từ giới chỉ ra một khối Dung Huyết Thạch, thi triển thủ pháp cũ rồi bắt đầu quá trình hấp thu đầy đau đớn.

Tên điên tóc bạc vẫn như lần trước, di chuyển khắp mọi nơi trong tu luyện thất, công kích điên cuồng lên vách đá, khiến nhiều nơi đã bị hủy hoại, cũng may hắn bố trí thêm nhiều lớp kết giới nên bên ngoài không hề hay biết.

Qua nửa nén nhang điên khùng vật lộn, A Diệt đã bất tỉnh nằm im tại một góc, toàn thân hắn bốc lên đầy huyết khí, chả mấy chốc đám khói màu máu ấy đã ngưng tụ lại hóa thành một khối Dung Huyết Thạch.

Ngày hôm sau hắn tỉnh dậy, thấy khối huyết tinh trôi nổi cách đó không xa, liền ảo não chán nản lẩm bẩm: “Thất bại... viên thứ hai đã khó khăn như vậy rồi, đến khi nào mới hấp thu được toàn bộ mười viên để trở thành Dung Huyết Giả chứ?”

“Xem ra ta phải cảm ngộ pháp tắc sâu hơn nữa, nếu không đừng hòng hấp thu được viên thứ hai.” Thở ra một hơi dài, hắn thu khối Dung Huyết Thạch vào giới chỉ, sau đó đi tới một khu vực có nền bằng phẳng chưa bị tàn phá, ngồi xếp bằng nhập định.

Nửa ngày sau có một tấm phù truyền tin tìm tới hắn, tấm phù này không những bay xuyên qua lớp kết giới bảo vệ động phủ của A Diệt, mà còn có thể xuyên qua vật chất tại thạch thất, dừng lại ngay phía trước mặt người nhận.

Mở mắt ra, A Diệt liền đưa tay bắt lấy tấm truyền tin phù, chỉ có truyền tin từ Nhan Như Ngọc mới được hắn cho phép bỏ qua tất cả vách ngăn như thế này, hắn cũng tò mò không biết nữ tử đó tìm mình có chuyện gì.

Cánh cửa đá ùn ùn mở ra, một luồng lục sắc độn quang phóng nhanh ra khỏi thạch thất, phá không bay tới phương xa. Trông thấy đạo lưu quang, mấy chục thiếu nữ non trẻ đang làm việc quanh động phủ, liền cung kích khom người thi lễ hướng lên bầu trời: “Cung nghênh sư tổ xuất quan, chúc ngài thượng lộ bình an.”

.......................

Trên đỉnh một ngọn sơn phong nguy nga, có một quảng trường vô cùng rộng lớn, quanh quảng trường là hàng dãy kiến trúc tao nhã xa hoa, lúc bấy giờ có đông đúc thân ảnh. Tại khu vực kiến trúc xa hoa bắt mắt nhất, chính là dãy ghế dành cho các nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh an tọa, cũng là nơi thu hút ánh mắt của vô số người tại nơi đây.

Đây chính là thịnh hội phân Mộc Lệnh được tổ chức trăm năm một lần, do năm thế lực nhị lưu tại vùng trung địa phía nam Thú Loạn Vực này tổ chức. Hiện tại trưởng lão trong năm thế lực đã có mặt gần như đông đủ, tất nhiên mỗi thế lực chỉ được phái tới ba trưởng lão có chiến lực cao nhất, chứ không phải toàn bộ đều đến đây.

Nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh tại hàng ghế bắt mắt, bấy giờ đã có mười bốn người, chỉ còn một ghế trống duy nhất của thế lực Thanh Khư Cung. Đám tồn tại cấp cao ở đây tươi cười trò chuyện với nhau, cũng không quên bắt chuyện với nhị nữ trưởng lão Thanh Khư Cung, là Nhan Như Ngọc và Cơ Trang.

Những thanh âm cổ vũ huyên náo vang lên, chính là từ vô số đệ tử tinh anh của năm thế lực, họ đang đổ dồn sự chú ý tới các võ đài trên quảng trường. Lúc này những trận tỉ thí giữa các nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh cao giai đã bắt đầu, đấu pháp bạo khởi, trước sự chứng kiến của những trưởng lão và đệ tử đồng môn, lần lượt từng vòng đấu diễn ra.

Mười bốn vị trưởng lão chỉ thi thoảng quan sát đấu pháp của đám đệ tử phía dưới, chứ không hề thực sự chú tâm, họ vẫn không ngừng trò chuyện nghị luận cùng nhau.

Một mỹ phụ tư sắc có phần khá, khẽ liếc nhìn tới vị trí ghế ngồi của Thanh Khư Cung, sau đó phi tiếu lên tiếng: “Suất cho trưởng lão tham gia thịnh hội này ít thật đấy, mỗi thế lực chỉ được ba người, khiến không ít vị nguyên hữu thế lực ta phải thiệt thòi ở lại trong tông. Vậy mà vẫn có nơi thừa ra cả ghế, không biết các vị trưởng lão tại thế lực đó trốn đi đâu hết rồi.”

Ai nấy nghe vậy đều biết mỹ phụ nhắm tới thế lực nào, không hẹn mà cùng nhìn tới phía nhị nữ Thanh Khư Cung. Thiếu nữ Như Ngọc vẫn bình thản ngồi bất động tại chỗ, vì quấn dải vải băng che mắt nên không biết nàng lúc này đang nhìn đi đâu. Còn nữ tử Cơ Trang không nhịn được liền cười khẩy lên tiếng phản bác:

“Trận luận bàn giữa những trưởng lão các thế lực sắp tới, cần những người thực lực cao cường, chứ không cần số lượng đông đảo, vậy thì cớ gì phải kéo một đám tới đây cơ chứ, ta thấy mỗi thế lực có ba suất rất hợp lý rồi.”

Mỹ phụ ôm bụng cười lớn, ngữ khí coi thường đáp: “Đúng rồi, cần chất lượng chứ không cần số lượng, nên mấy thế lực chúng ta mới cử tới những vị trưởng lão có tu vi Bỉ Ngạn cảnh đại thành thậm chí là đại viên mãn, tiểu thành chả mấy ai đến cả, vậy mà có thế lực không những đem tiểu thành tới mà còn đem những hai người, haha.”

Họ Cơ cau mày tức giận, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lời nói phản bác, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra được lời nào hợp lý. Thấy vậy mỹ phụ ngồi cách đó không xa càng tỏ ra khinh thường nhiều hơn, một vài kẻ khác cũng lộ ra nét mặt phi tiếu.

Đúng lúc này có một luồng độn quang từ phương xa cấp tốc bay tới, chả mấy chốc đã đáp xuống lân cận hàng ghế của các trưởng lão, hấp dẫn ánh mắt không ít người. Lục quang thu lại, lộ ra là một nam tử thanh niên dung mạo tuấn mỹ, khí độ thong dong, tiêu sái tuyệt luân, khí tức khó dò.

A Diệt mỉm cười chắp tay nói: “Để các vị chờ lâu, Dược mỗ có chút việc bận nên giờ này mới tới, mong tất cả các vị thông cảm.”
Chương 385: Mộc lệnh

Trước lời nói khách khí của gã thanh niên mới tới, không ít trưởng lão trong các thế lực đứng lên chắp tay chào, ngữ khí tiếp đón phi thường khách sáo. Chỉ có hai kẻ gật đầu với hắn chứ không đứng dậy, chính là hai tên có tu vi cao cường nhất trong số các trưởng lão có mặt tại đây, Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn.

Những tên có tu vi đại thành ngang với A Diệt, tất cả đều đứng dậy vì họ không thể cảm ứng rõ tu vi của hắn, hơn nữa còn mơ hồ nhận phải một lực áp bách, nên mới khách khí đứng dậy chào. Nữ tử Cơ Trang mỉm cười đắc ý, không thèm để ý đến mỹ phụ đã đấu khẩu với mình nữa, cho dù thế lực đó có ba đại thành, thì nàng tin Dược trưởng lão có thể quét ngang.

Sau khi chào hỏi vài câu với đám người của bốn thế lực khác, A Diệt đi đến ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn trống, ngay giữa nhị nữ Thanh Khư Cung. Hiện tại nơi đây đã đầy đủ 15 vị trưởng lão của ngũ thế lực nhị lưu, mỗi thế lực có ba người, đương nhiên ba trưởng lão đại diện cho thế lực mình đến đây là những kẻ có chiến lực cao nhất trong tông.

Họ Diệt cảm ứng thoáng qua, nơi đây có hai đại viên mãn, mười đại thành và ba tiểu thành, nhìn thoáng qua đã thấy tu vi của các trưởng lão Thanh Khư Cung là kém nhất. Giờ A Diệt đã hiểu tại sao lúc trước Như Ngọc gấp rút cầu hắn gia nhập bản cung tới vậy, nếu chỉ có hai vị Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành tọa chấn, thì thế lực này rất khó đứng vững tại hàng ngũ nhị lưu.

Trong khi A Diệt đang nghe lời truyền âm giải thích về thịnh hội này từ hai trưởng lão đồng môn, thì những trưởng lão của bốn thế lực khác cũng đang truyền âm nghị luận với nhau. Một trung niên nhân có gương mặt xấu xí, truyền âm hỏi lão già bên cạnh: “Mạnh sư huynh, gã vừa tới đích thực có tu vi đại thành chứ? Sao sư đệ không thể cảm ứng rõ được tu vi của hắn?”

Lão già có tu vi đại viên mãn cao cường nhất tại đây, chậm rãi truyền âm đáp lại: “Ta cũng khó nhìn rõ nữa, không nghĩ thần thức của tên này lại cao như thế, xem ra danh tiếng của hắn trên chiến trường không phải hư danh đâu, nếu lát luận bàn hai sư đệ gặp hắn thì phải cẩn thận đấy!”

“Rõ rồi sư huynh.” Hai trung niên ngồi hai bên lão ta liền truyền âm đáp. Ba người này đại diện cho thế lực Hoàng Hạc Hồ, thế lực luôn đứng đầu trong các đại hội tương tự như thế này, áp đảo các thế lực nhị lưu khác.

Thế lực thời gian gần đây thường đứng thứ nhì là Ngạ Quỷ Môn, tên nam tử anh tuấn bề ngoài chừng ba mươi, chính là kẻ còn lại có tu vi đại viên mãn tại nơi đây. Nghe hai nữ trưởng lão đồng môn truyền âm hỏi han, hắn cũng chỉ biết trả lời rằng mình không cảm ứng ra, nhưng hắn chẳng mấy quan tâm A Diệt, vì đối với hắn thần thức lợi hại hay không chẳng quan trọng.

Thế lực xếp ngay sau là Vũ Hải Phường, gồm hai nam một nữ đều có tu vi Bỉ Ngạn cảnh đại thành, trong đó mỹ phụ đã từng buông lời khıêυ khí©h Thanh Khư Cung chính là trưởng lão mạnh nhất. Nàng ta lúc này vẫn đang chăm chú hướng ánh mắt tới phía dãy ghế Thanh Khư Cung, nhưng không phải nhìn nhị nữ mà là tên thanh niên ngồi giữa.

Vị trí xa A Diệt nhất là ba trưởng lão đại diện Thư Trang Viện, hai nữ một nam, trong đó một người chỉ có tu vi tiểu thành, nhưng chắc chắn chiến lực vượt xa tu vi. Trước kia khi Thanh Khư Cung chưa tụt xuống hàng ngũ nhị lưu, thì thế lực này luôn nằm chót trong các nhị lưu thế lực tại vùng trung du phía nam Thú Loạn Vực này.

Thanh Khư Cung tại đây có những hai tiểu thành, nhưng chỉ có duy nhất Cơ Trang được coi là thông thường, còn Nhan Như Ngọc không những tu vi tăng tiến cực kỳ nhanh, mà thực lực chân chính cũng vô cùng mạnh.

Tên thanh niên tuấn mỹ càng đáng gờm hơn trong mắt những kẻ khác, họ biết trong lời thông báo do Thanh Khư Cung đưa ra thì hắn có tu vi đại thành, nhưng hiện tại khi tiếp xúc thì ai nấy đều không thể dò ra tu vi chân chính của hắn, thậm chí còn mơ hồ bị áp bách.

A Diệt lúc này không để ý lắm những trưởng lão của thế lực khác, mắt hắn quan sát đấu pháp của đám đệ tử dưới quảng trường, trong đầu đang tiêu hóa những thông tin về thịnh hội này do nhị nữ vừa cung cấp.

Sắp tới sẽ có một góc của Mộc giới va chạm với Nhân giới này, hơn nữa tọa độ chính là tại Thú Loạn Vực, hiện tượng này thường xuyên xảy ra mỗi trăm năm một lần.

Nếu khe hở không gian liên thông tới quái giới mở ra, thì đó là đại nạn đối với sinh linh cấp thấp ở nhân giới. Đồng dạng khi khe hở không gian liên thông giữa nhân giới và mộc giới xuất hiện, thì đó là đại nạn của sinh linh mộc giới.

Thế giới đó ẩn chứa rất nhiều kỳ chân dị thảo, sinh linh quý hiếm, là bãi săn của tu hành giả từ nhân giới, đối với những giống loài mộc linh tại đó thì nhân loại và yêu thú là cơn ác mộng.

Muốn xâm nhập vào Mộc giới cần có Mộc lệnh bài, nhưng những lệnh bài này đều đã bị các thế lực đỉnh tiêm tại Thú Loạn Vực này lũng đoạn. Những thế lực nhỏ yếu chỉ được chia một phần rất nhỏ mà thôi, nên cứ hễ trăm năm là các thế lực trên cùng một khu vực lại tổ chức thịnh hội Mộc Lệnh, nhằm phân chia lại Mộc lệnh bài.

Mộc giới được chia thành nhiều tầng, tầng đầu tiên cần Mộc lệnh bài cấp 1, tầng thứ hai thì cần Mộc lệnh bài cấp 2, tương tự cứ thế tăng lên. Nhưng cho dù là tầng 1 có mức độ nguy hiểm không quá cao, thì vẫn là mồ chôn của không ít nhân loại, vì vậy theo yêu cầu thì nhân loại phải đạt tới Hiển Hóa cảnh mới được xâm nhập tầng 1, tầng 2 chỉ có Bỉ Ngạn cảnh mới được phép đi vào.

Nhóm năm thế lực nhị lưu tại khu vực trung du phía nam Thú Loạn Vực này, được Dương Viêm Điện cung cấp cho 100 Mộc lệnh bài cấp 1 và 10 Mộc lệnh bài cấp 2. Theo phân chia bình đẳng thì hiện tại mỗi thế lực có 20 suất tiến vào Mộc giới cho Hiển Hóa cảnh, và 2 suất cho Bỉ Ngạn cảnh.

Nhưng nhiều thế lực không đồng ý như vậy, mấy trăm năm nay họ luôn tổ chức thịnh hội phân Mộc Lệnh để phân chia lại lệnh bài theo thực lực mạnh yếu. Đó là lý do Nhan Như Ngọc truyền tin gọi A Diệt cấp tốc tới đây, vì chỉ có hắn mới đủ sức chấn giữ hai tấm Mộc lệnh bài cấp 2 cho bản cung, thậm chí có thể lấy thêm một tấm.

“Lần này phiền Diệt huynh ra tay, sau khi trở về thϊếp thân sẽ trả đầy đủ thù lao thích đáng.” Như Ngọc truyền âm nói, nàng biết trong lời hứa hẹn trước đây thì bản cung chỉ mượn danh của hắn mà thôi, không được phép yêu cầu hắn làm bất cứ chuyện gì cho bản cung, nếu cần hắn động thủ thì phải có thêm thù lao.

Họ Diệt mỉm cười truyền âm trả lời: “Nhan nguyên hữu quá khách sáo rồi, tại hạ dù sao cũng đã tu luyện tại Thanh Khư Cung hơn 5 năm, dùng không biết bao nhiêu tài nguyên cung phụng của bản cung, hiện tại xuất lực hỗ trợ một chút là điều đương nhiên, không cần thêm thù lao gì đâu.”

Không lâu sau những trận đấu của các đệ tử Hiển Hóa cảnh đã kết thúc, xếp hạng năm thế lực đã có, Mộc lệnh bài cấp 1 hoàn tất việc phân chia. Thanh Khư Cung đứng thứ 3, không cao cũng không thấp, tuy hiện tại tụt xuống nhị lưu thế lực nhưng dù sao trước đây cũng từng là nhất lưu, nên các đệ tử tinh anh được bồi dưỡng rất tốt.

Vì xếp hạng ba nên Thanh Khư Cung có được 21 Mộc lệnh bài cấp 1, có hai mươi mốt suất tiến nhập Mộc giới cho Hiển Hóa cảnh, tìm kiếm cơ duyên cùng kỳ chân dị thảo. Chuyện này khiến những đệ tử tinh anh và quản sự trong bản cung rất vui, nhưng các vị trưởng lão ngồi phía trên chẳng quan tâm cho lắm, họ chỉ chú ý đến chuyện phân chia Mộc lệnh bài cấp 2.

Theo như phân chia bình đẳng, hiện tại trong mỗi thế lực có hai Mộc lệnh bài cấp 2, sẽ có một vị trưởng lão không có, giờ là lúc người không có lệnh bài nhắm tới những thế lực khác tiến hành khiêu chiến.

Thông thường mỗi thế lực sẽ đưa trưởng lão có thực lực mạnh nhất lên khiêu chiến, cũng kiêm luôn chuyện tiếp nhận khiêu chiến, hai người còn lại chỉ việc ngồi tại chỗ quan sát mà thôi. Nhưng nếu phải liên tục chiến đấu thì cũng có lúc mệt, Bỉ Ngạn cảnh một khi tiêu hao thì phục hồi rất lâu, nên mới cần có hai người làm hậu thuẫn.

Hai Mộc lệnh bài cấp 2 của Thanh Khư Cung được Nhan Như Ngọc và Cơ Trang cầm, A Diệt hiện tại sẽ là kẻ phải đi khiêu chiến. Bốn thế lực khác cũng xắp xếp như vậy, họ để trưởng lão thực lực cao cường nhất không có lệnh bài, những người đó sẽ nhắm tới bất kỳ ai rồi buông lời khiêu chiến.

Bầu không khí bất giác trầm xuống, tại hàng ghế xa hoa nơi các vị trưởng lão đang đàm tọa, không còn những thanh âm trò chuyện rôm rả nữa, thay vào đó là những ánh mắt âm trầm, giao động truyền âm nổi lên khắp nơi. Đám tu hành giả Hiển Hóa cảnh bấy giờ đều đã tập hợp trên khán đài, ai nấy mong chờ những trận đấu giữa những vị trưởng lão.

Sau một hồi bị không ít thế lực truyền âm bắt ra mặt trước, vị nam tử trung niên là trưởng lão mạnh nhất của Thư Trang Viện, đứng dậy chắp tay hướng đến phía trưởng lão Thanh Khư Cung nói: “Tại hạ Khương Vĩ, muốn khiêu chiến Cơ Trang nguyên hữu! Không biết các hạ tiếp nhận hay để người khác tiếp nhận thay?”

Nghe vậy Cơ Trang cau mày tự trách bản thân yếu kém, họ Diệt cùng Như Ngọc không lộ ra biểu cảm gì, cả ba đều biết tên đó muốn thăm dò A Diệt, chỉ là không muốn điểm rõ tên hắn nên mới nhắm tới họ Cơ khiến hắn tự ra mặt. Mấy trưởng lão của các thế lực khác đều hướng ánh mắt hứng thú về phía này, muốn xem thử A Diệt có tiếp nhận thay hay không.

Thiếu nữ Như Ngọc liền truyền âm: “Nếu Diệt huynh chưa muốn bại lộ thần thông lúc này, vậy thì thϊếp thân sẽ tiếp nhận thay Cơ sư tỷ.”

“Nhan nguyên hữu không cần khách khí như vậy, cứ để tại hạ lo là được, tên họ Khương đó tuy là kẻ già đời trong cảnh giới đại thành Bỉ Ngạn, nhưng đối với tại hạ thì chẳng cần tốn quá nhiều sức để đánh bại đâu.” A Diệt tự tin đáp lại, sau đó khẽ phất tay, hút lấy tấm Mộc lệnh bài trong tay Cơ Trang về tay mình, rồi bình thản lên tiếng:

“Tại hạ Dược Hảo Nhân, thay Cơ Trang sư muội tiếp nhận lời khiêu chiến từ các hạ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK