Trong một tửu lâu nhỏ không nổi một bóng người, nằm giữa trấn cổ hoang tàn, cánh cửa mục nát bất chợt mở ra, một thân ảnh hắc bào chùm kín người chậm rãi tiến vào. Kẻ này rất tự nhiên đi một mạch tới bàn trưởng quầy, tay gõ cọc cọc lên mặt bàn, khiến lão già đang ngon giấc ở bên cạnh nghe thấy mà tỉnh dậy, miệng vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài.
“Cho ta tách trà ấm.” Hắc bào nam tử thản nhiên lên tiếng, ngữ khí lạnh nhạt.
Lão già nhỏ gầy đưa tay lên dụi dụi mắt, sau đó mới mỉm cười đối với kẻ trước mặt đáp: “Uống trà ở tầng này chỉ tính một nguyên thạch trung phẩm một tách, tầng trên là ba mươi nguyên thạch.”
Hắc bào nhân liền xoay người lại, đi đến phía cầu thang rồi thong thả tiến lên tầng trên. Trên tầng cũng được bài trí giống y hệt bên dưới, phi thường sơ sài, chỉ là tại mặt trên chiếc bàn nằm ở trung tâm, đã có hai tách trà nóng cùng một ấm trà hoa mỹ. Hắn không chần chừ liền ngồi xuống cầm lấy một tách trà, lão già cũng đi tới ngồi đối diện hắn.
Thấy lão già hòa nhã ra hiệu mời vào chuyện chính, hắc bào nhân liền lấy ra một tờ giấy rồi đặt lên giữa bàn, trên đó vẽ chân dung của một nam tử thanh niên có dung mạo bình thường. Hắn ta không vội không chậm lên tiếng: “Diệt Chúng Sinh đệ tử tinh anh Tọa Sơn tông, tu vi Hiển Hóa cảnh trung kỳ, ta muốn hắn chết!”
Lão già liếc mắt nhìn qua chân dung vẽ trên tờ giấy, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Tu vi kẻ này không là gì, nhưng thân phận không nhỏ, nếu hắn gần đây một mực tu luyện trong tông, thì chúng ta cũng khó ra giá hữu nghị được.”
“Cứ nói lên cái giá đi.” Hắc bào nhân lạnh nhạt nói.
Lão già cũng không dâu dài, nói ra hai mức giá: “Giá thông thường là 2000 nguyên thạch trung phẩm, có trên tám thành nắm chắc gϊếŧ được hắn. Giá cao cấp là 50 nguyên thạch thượng phẩm, hắn chắc chắn phải chết!”
“Chỉ là gϊếŧ một tên trung kỳ Hiển Hóa cảnh làm gì cần tới 50 nguyên thạch thượng phẩm?” Hắc bào nhân ngữ khí phát lạnh hỏi lại, như thể tức giận vì cho rằng bản thân bị chặt chém.
Lão già cười hắc hắc, bình thản đáp: “Thế mới nói rằng chắc chắn mục tiêu phải chết, vì chúng ta sẽ phái sát thủ Bỉ Ngạn cảnh ra tay, quý khách nghĩ nguyên sĩ cảnh giới đó có chịu nhận nguyên thạch trung phẩm hay không? Thân phận họ cỡ nào chứ, chịu ra tay thì đương nhiên giá phải cao rồi.”
Nam tử hắc bào như hiểu ra, liền hỏi tiếp: “Vậy ta trả mức giá thông thường thì các người sẽ phái sát thủ đẳng cấp gì?”
“Tùy vào tin tình báo sau này chúng ta thu thập được, từ đó sẽ chọn ra sát thủ thích hợp để hành động, tất nhiên tu vi sẽ là Hiển Hóa cảnh hậu kỳ đến đỉnh phong rồi.” Lão già thẳng thắn đáp.
“Nhưng tên đó khá lợi hại đấy, nếu sát thủ các người phái đi ám sát thất bại hoặc bị gϊếŧ chết, thì các ngươi còn phái những kẻ mạnh hơn đến trả thù không?”
Nghe câu hỏi này, lão già cười lạnh đáp: “Điều đó rất khó xảy ra, vì sát thủ của Ám Minh hội chúng ta đều am hiểu ẩn thuật và chạy trốn, năng lực ám sát càng thêm bá đạo, một tên mới chỉ trung kỳ sao chống lại nổi chứ.
..Nhưng nếu có tình huống đó, thì chỉ trách sát thủ của chúng ta tài không bằng người mà thôi, sẽ không phái thêm sát thủ tới trả thù. Đồng thời chúng ta sẽ nâng mức giá của mục tiêu đó lên, nếu còn có khách nhân muốn gϊếŧ hắn thì phải trả giá cao hơn nữa.”
“Các ngươi nắm chắc sẽ xử lý được tên đó trong một tháng tới chứ?” Hắc bào nhân hỏi câu cuối cùng.
“Nếu hắn không một mực trốn trong nội môn Tọa Sơn tông thì chúng ta sẽ lập tức ra tay, dù có ở Cổ Sơn thành thì cái mạng hắn cũng khó dữ!” Lão già chém đinh chặt sắt đáp.
Gã khách nhân suy tư một hồi, sau đó liền đặt một chiếc nạp giới lên bàn, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Trước khi đi hắn còn nói: “Hai ngàn nguyên thạch đều ở bên trong giới chỉ đó, ta đã chốt một đơn lớn như vậy, các hạ sẽ không muốn thu thêm chút tiền trà chứ?”
Cầm nạp giới lên, thần thức lão già thoáng cảm ứng qua bên trong, sau đó liền cười đáp: “Haha, quý khách quả nhiên là người sảng khoái, tất nhiên trà là miễn phí rồi, mong các hạ đi thong thả.”
.............
Tại vùng trong Quần Thú Vực, Diệt Chúng Sinh dạo gần đây luôn săn bắt ở nơi này, vừa tôi luyện khả năng thực chiến, vừa thu thập tài liệu ma thú kiếm thêm thu nhập.
“Chỉ còn ba tháng nữa là bí cảnh Cận Thiên xuất thế, gần ba năm nay nhờ có thêm đan dược luyện chế từ dược phương mới, giúp tu vi ta tăng tiến lên rất nhiều, có đủ lực để liều trong bí cảnh.” A Diệt vui vẻ thu lấy các bộ phận có giá trị của thi thể ma thú trước mặt, đây là một đầu lục giai ma thú, nay hắn đã có thể diệt sát mà không quá chật vật, tất nhiên đây chỉ là lục giai cấp thấp.
Ba năm trước khi đưa Vân Chi về giao cho Dược sư huynh, hắn đã thuận tiện nói rằng muốn sao chép một bản dược phương loại tốt, ông ta không hề chần chừ liền đưa cho hắn một dược phương giá trị cao mà đan công hội nắm dữ. Loại đan dược luyện ra theo dược phương đó tên là Thăng Hoàn đan, tác dụng không thua kém gì Hội Khí tán, cũng có công dụng cộng dồn.
Hiện nay trong nội thể A Diệt luôn chứa dược lực của vô số đan dược hiếm, giá trị cao. Nhưng đây cũng là giới hạn rồi, nếu hắn tìm ra được thêm đan dược quý khác rồi phục dụng, thì sẽ chẳng thể có tác dụng nữa, vì thân thể không chịu nổi nhiều dược lực hỗn tạp như vậy.
Lực bổn nguyên tại trung kỳ đã đầy được chín thành, nguyên lực đã hùng hậu hơn lúc trước rất nhiều, mà công pháp luyện đến vững chắc tại tầng 3 giúp cho thuộc tính nguyên lực càng thêm cường đại. Hiện tại nếu không tính đám người có thực lực cực kỳ biếи ŧɦái, thì A Diệt đã không còn đối thủ trong trung kỳ Hiển Hóa cảnh, ma thú ngũ giai chém như chém giấy.
Ngồi trong hang động vô danh kiểm kê chiến lợi phẩm mấy ngày gần đây, A Diệt không khỏi vui mừng vì tích trữ được không ít ma hạch cấp cao. Thanh âm nghi hoặc của ma quân vang lên: “Sao ta thấy dường như nguyên thạch mấy năm này của ngươi không cánh mà bay vậy? Dù cho có mua nhiều dược liệu luyện đan, thì cũng không nghèo đến mức như thế chứ?”
“Ta đã đầu tư thêm nguyên liệu để luyện chế khôi lỗi, cùng một vài bộ trận đồ cao cấp, chẳng qua lúc ta mua mấy thứ đó thì ngươi đang trong trạng thái ngủ say nên không biết đấy thôi.” A Diệt tùy ý trả lời, bản thân đang thu lại mấy chiếc giới chỉ trôi nổi trước mặt.
Đột nhiên dị biến xảy ra, cái bóng của A Diệt bất chợt trỗi dậy, lộ ra là một thân ảnh nam tử toàn thân đen thui, lao tới công kích hắn. Ánh mắt họ Diệt bất chợt nhìn lại, một cây trận kỳ phía xa bắn ra một đạo hào quang, đánh bay đoản mâu trong tay hắc ám nhân, cùng lúc đó hắn đã bật lùi rất nhanh về phía sau.
“Tên khốn nào đây?” Cả A Diệt và Ma Quân đều cả kinh thốt lên, chỉ thấy trước mắt là một gã toàn thân bốc lên đầy khói đen, nhưng họ có thể cảm ứng rõ đó không phải ma lực, mà là nguyên lực dạng hắc ám.
A Diệt vội vàng tránh khỏi vô số phi tiêu tìm tới phía mình, trong đầu vẫn tự hỏi tại sao tên này có thể vô thanh vô tức xâm nhập vào nơi đây, mà không bị kết giới từ pháp trận phòng ngự của hắn cản lại. Vừa rồi nếu không phải Hỗn Ma quyết trong người cực kỳ mẫn cảm với lực lượng âm tà, có lẽ hắn đã trúng một kích bất ngờ rồi.
Vệt đen lướt tới, A Diệt liền xuất ra chiến đao, liên tục bổ chém, phóng ra vô số luồng đao phong lục sắc. Phía trước hắn vệt đen di chuyển dích dắc trong hang động này, tránh né toàn bộ công kích, trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau hắn, để lại một nhát chém cực sâu trên thân thể hắn!
Một vòng quang tráo tử sắc thình lình hiện lên quanh thân A Diệt, tại một góc đã bị nứt toác, sắp không duy trì được lâu nữa. A Diệt cả kinh, chỉ trong thoáng chốc giao thủ mà bảo vật tự động hộ chủ của hắn đã phải thôi động, thậm chí hắn còn chưa chạm nổi vào một cọng lông của đối phương.
“Tên này có tu vi Hiển Hóa cảnh đỉnh phong, hơn nữa thân thủ rất nhanh, am hiểu thuật ám sát, phi thường khó đối phó.” Ma Quân ngữ khí nặng nề vang lên trong đầu hắn, A Diệt hít một ngụm khí lạnh, căng thẳng nhìn chằm chằm thân ảnh trong góc tối phía trước: “Tại sao một kẻ khó đối phó như vậy lại tìm đến muốn lấy mạng ta chứ?”
“Đã lấy đi được lớp phòng ngự giá trị nhất trên người ngươi, giờ mạng ngươi là của ta!” Thanh âm hắc ám nhân khàn khàn, cực kỳ khó nghe, khiến A Diệt phải toàn tâm toàn lực chú ý từng cử động nhỏ của y.
“Vυ"t!” Thân ảnh bốc hắc khí chợt động, thoắt cái đã đến trước mặt A Diệt, trong tay xuất hiện một thanh đoản mâu rất sắc nhọn, xé gió đâm thẳng tới ngực trái của hắn!
Vô số cành đình bích mọc đầy trên thân A Diệt, phòng ngự tuyệt đối, lưỡi thanh đoản mâu đâm tới một cành cây, sau khi đυ.c được một lỗ nhỏ đã phải dừng lại. Gã sát thủ khẽ xoay tay, đoản mâu phóng ra một luồng kình khí, phá tan toàn bộ cành cây quanh người A Diệt, trấn thân thể hắn bay ngược ra sau đập mạnh lên vách đá, máu tươi phun ra!
Chương 222: Nguy cơ
Mắt thấy hắc ám nhân thừa cơ xông đến, thần niệm A Diệt mạnh mẽ thôi động mấy cây trận kỳ cắm quanh hang động, đồng loạt liên kết năng lượng tạo nên một lớp màng chắn vô hình. Vệt đen thoắt ẩn thoắt hiện vài cái, không biết bằng cách nào đã xuyên qua lớp lá chán từ trận kỳ, hung hăng đâm một mâu lên giữa ngực kẻ đang bị ghim trên vách đá!
Con ngươi hắc ám nhân co rút, sắc mặt lộ rõ vẻ khó tin, vì thân ảnh A Diệt vừa bị hắn đâm này chỉ là ảo ảnh, nhìn kỹ mới thấy nó được một món bảo cụ có hình nhãn cầu tạo ra, đánh lừa thị giác. Không hiểu sao thần thức của tên này nhất thời không cảm ứng được sự hiện diện của mục tiêu, hắn đâu biết hiện tại A Diệt đang dùng năng lực tàng hình của Thoi Độn Thiên.
“Ở đây!” Hắc ám nhân cảm ứng thoáng chốc, liền nhắm thẳng một góc tối mà lao tới, tay cầm một thanh trường kích đâm mạnh lên phía trước. Tia lửa tóe lên, chiến đao cùng trường kích đối chiến mãnh liệt, chả mấy chốc đã lao vọt ra khỏi hang động, vệt trắng bắn đi rất nhanh, vệt đen đuổi theo ngay phía sau với tốc độ không hề kém cạnh.
Tại khu rừng rộng thênh thang dưới bầu trời đêm, hai thân ảnh lóe lên liên tục, thoắt cái đã xuất hiện tại nơi cách vị trí ban đầu những mấy chục trượng. Bạch y nam tử thi thoảng quay lại bắn ra những thanh mộc kiếm, hắc ám nhân di chuyển ảo diệu tránh né toàn bộ, bám theo ngay sát.
“Tên này khó đối phó quá, mà tốc độ cũng nhanh khiến ta chẳng thể chạy thoát nổi. Những nguyên phù đẳng cấp cao nhất ta đều để ở động phủ rồi, giờ phải làm sao đây?” A Diệt sắc mặt tái nhợt, vừa chạy trốn vừa lẩm bẩm, ý nói với Ma Quân.
Thanh âm bất mãn có chút vội vàng vang lên: “Mọi khi ngươi luôn mang theo nhiều thủ đoạn bảo toàn mạng nhỏ lắm mà, sao lần này lại bỏ hết mấy thứ đó ở động phủ thế hả tên ngốc này!”
“Thì mấy lần gần đây tới nơi này săn thú, sau đó thuận lợi trở về, khiến ta cho rằng không có gì quá nguy hiểm, nên để bớt đồ ở nhà cho đỡ áp lực nạp giới.” A Diệt đáp trả, hiện tại hắn không có nhiều thời gian giải thích, kẻ muốn mạng hắn còn đang dí sát ngay phía sau kìa.
“Rầm!” Hai vệt thân ảnh một chạy một đuổi qua nhiều khu vực nguy hiểm, chẳng may đánh thức một đầu ma thú lục giai đỉnh phong, khiến nó tức giận vung loạn hai chi trước. A Diệt không nghĩ nhiều liền lắp mấy chục khối nguyên thạch trung phẩm lên thân bảo cụ dưới chân, tốc độ phi hành tăng lên gấp ba lần, lóe cái đã vô ảnh vô tung.
Hai tay bắt pháp quyết, thân thể hắc ám nhân phát bạo, từ luồng khói bụi đen kịt phóng ra vô số thân ảnh của hắn, đếm sơ cũng chừng năm mươi người, bay vọt với tốc độ cực nhanh. Hai chân của đầu ma thú khua một hồi chỉ đánh tan được hơn mười thân ảnh mà thôi, vẫn còn rất nhiều hắc ám nhân truy đuổi theo A Diệt, khiến hắn ngoảnh đầu lại trông thấy mà giật mình.
Biết khó chạy trốn nổi nếu đối phương ở trong trạng thái sung sức, A Diệt định đánh liều một phen, cùng lắm là chiến tới cùng. Trong tay cây kỳ lớn xuất hiện, phất vài cái liền triệu hồi ra tử sắc giao long, gầm thét bay đi tấn công những thân ảnh hắc ám đang phóng tới đây.
Vô số phi kiếm ngưng tụ từ nguyên lực bay quanh thân thể, một khi có thân ảnh nào tiếp cận dưới mười trượng liền bị chém tan, tuy không biết thần thông này của đối phương có uy năng gì, nhưng tốt nhất không nên để chúng đến gần.
Bỗng nhiên một thân ảnh hắc ám đang lao tới phía A Diệt liền hóa thành bản thể, lúc này hắn cũng đã tiếp cận họ Diệt dưới mười trượng, liền bị một thanh mộc kiếm bắn tới. Đoản mâu trong tay chém một cái liền đánh bay phi kiếm, tốc độ của hắn bất chợt bạo tăng, lúc này đã đến ngay phía sau mục tiêu.
“Keeng!” Lưỡi mâu đem theo lực xuyên phá cực mạnh đâm lên thân chuông vàng, chỉ khiến cho những lớp hào quang kim sắc bên ngoài chiếc chuông vỡ vụn, bản thân chuông thì không hề hấn gì. Thấy vậy hắc ám nhân liền thi triển nguyên kỹ, vô số vệt đen lướt qua lướt lại, chém đâm không ngừng lên chiếc chuông, khiến món bảo cụ này không bảo toàn nổi.
Thời khắc cái chuông vàng sắp vỡ thành nhiều mảnh, liền được A Diệt cấp tốc thu về nạp giới, thân ảnh hắn vừa hiện ra, tức thì bắn ra phi kiếm khắp bốn phương tám hướng. Trăm thanh kiếm bốc cháy nhờ uy năng từ tế hỏa phù, xuyên phá vô vàn cây cối, khiến nơi đây bốc cháy dữ dội, nguyên một mảng rừng không còn màu xanh.
Nhân cơ hội bản thể hắc ám nhân đang phải chống đỡ trước mấy thanh hỏa kiếm, A Diệt liền ném ra một tấm nguyên phù rồi cấp tốc bỏ chạy. Dung nham bạo phát, san phẳng bình địa, khiến tên sát thủ phải thôi động một tấm nguyên phù phòng ngự, mới có thể bình yên chạy ngang qua dòng lũ dung nham này.
“Tự thân ngươi khó thoát nổi rồi, ta sẽ thôi động tốc biến phù giúp ngươi thoát khỏi truy tung của hắn, nhưng phải mất một chén trà nhỏ, thời gian ấy ngươi phải đứng im không được di chuyển!” Ma Quân lo lắng quát lên, A Diệt nghe vậy chỉ biết gật đầu nghe theo, thân ảnh dừng lại rồi bố trí trận kỳ quanh người.
Tốc biến phù là một loại phù lục chuyên dụng của nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh, giá cả rất đắt đỏ, thường được dùng trong những tình huống nguy cấp. Loại phù này chỉ có tồn tại đẳng cấp Bỉ Ngạn mới có thể thôi động, nhưng Ma Quân có một vật có thể miễn cưỡng kích phát tấm phù này, nhưng cũng phải trả giá không nhỏ.
Vốn tốc biến phù Ma Quân tính dành để khi A Diệt bị nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh uy hϊếp tính mạng thì mới sử dụng, không ngờ lúc này đã phải dùng một tấm rồi. Vệt đen rất nhanh đã tìm tới, vung đoản mâu trong tay vài cái đã đánh tan những lớp phòng ngự từ pháp trận tạm bợ, do họ Diệt vừa dựng nên.
A Diệt chỉ huy giao long điên cuồng lao lên cản trở tên sát thủ trước mắt, nhưng chẳng đến ba hơi thở đã bị hắn đánh tan. Trường kích trong tay dài ra, ngay khi vừa tới gần liền hung hăng đâm ra một cú, muốn đánh văng chiến đao trong tay mục tiêu, rồi xuyên phá trái tim hắn.
Ngay khi lưỡi hai vũ khí động đến nhau, thì tốc biến phù đã được thôi động, thân ảnh A Diệt được một lớp hào quang kim sắc bao phủ, lóe cái đã biến mất hoàn toàn, khí tức không còn ở trong phạm vi thần thức thăm dò của hắc ám nhân!
Cách đó chừng mười mấy dặm, kim quang lóe lên liền có thân ảnh bạch y nam tử xuất hiện, vừa hiện ra hắn đã cấp tốc phi hành muốn rời xa nơi này. Nhưng điều chẳng lành đã phát sinh, A Diệt thiếu chút nữa đâm sấp mặt lên một lớp kết giới, cũng may hắn phanh lại kịp, sắc mặt khó coi quan sát vách ngăn đỏ nhạt trước mặt.
“Tại sao ở đây lại có pháp trận vây khốn rộng lớn tới vậy?” Ma Quân tức giận quát lên, đã tốn một tấm tốc biến phù mà vẫn không thể thoát nổi. A Diệt suy tư rồi nặng nề đáp: “Có lẽ là do tên sát thủ đó bố trí, thủ đoạn thật cao minh, hơn nữa còn rất cẩn thận, ta muốn phá giải pháp trận này cũng phải mất vài tuần trà.”
Gần một tuần trà sau, vệt đen đã phóng tới địa phương này, hiện ra chính là thân ảnh hắc ám nhân. Hắn nhíu mày nhìn lớp kết giới lớn trước mặt, sau đó đảo thần thức truy tìm tung tích A Diệt, chả mấy chốc đã phát hiện hắn đang cố phá vỡ vách ngăn tại một góc khó trông thấy.
“Thần thức của hắn đã phát hiện ra ta rồi.” A Diệt sắc mặt nghiêm trọng lẩm bẩm, hai tay vẫn bận bịu chỉ huy đống trận kỳ xung quanh, tạo tinh điểm gây nhiễu loạn đường truyền năng lượng trên kết giới, muốn đυ.c ra một lối thoát nhỏ.
Nếu chuyển sang sử dụng ma lực thì hắn có trên năm thành nắm chắc thoát đi được, nhưng làm như vậy sẽ bại lộ bí mật lớn này, chả mấy chốc hắn sẽ chết không có chỗ chôn. Trạng thái ma tu chỉ được dùng tới, khi đảm bảo chắc chắn rằng một khi sử dụng có thể gϊếŧ chết kẻ địch, không để một kẻ nào trông thấy còn sống sót.
“Cẩn thận!” Ma Quân bất chợt quát lớn, từ trong thân thể A Diệt bay ra một luồng khói đen, hóa thành một thân ảnh mơ hồ, đứng ngay phía sau hắn, vung hai cánh tay chặn lại một kích chí mạng từ hắc ám nhân!
Lúc này họ Diệt mới kịp phản ứng, thân ảnh chợt lóe liền xuất hiện tại nơi cách xa vị trí ban đầu, cả kinh nhìn tới hắc ám nhân. Trên thân thể tên sát thủ lúc này có dán một tấm phù đen xám, là phù ẩn thuật cấp Bỉ Ngạn, nhờ vậy nên mới tránh khỏi thần thức dò xét của A Diệt để tiếp cận hắn, cũng may có Ma Quân phản xạ nhanh.
“Vừa rồi là cái gì vậy?” Nghe họ Diệt hỏi vậy, Ma Quân trả lời với giọng điệu tức giận: “Một loại hóa thân như khôi lỗi, có thực lực rất mạnh, nhưng mỗi lần xuất ra ngoại giới chỉ có thể duy trì một hơi thở mà thôi, hơn nữa mỗi lần sử dụng sẽ tiêu tốn không ít năng lượng của bản thân ta!”
Đôi mắt hắc ám nhân âm trầm nhìn bạch y thanh niên phía xa, sâu dưới đáy mắt không giấu nổi từng tia tham lam. Một khi gϊếŧ được A Diệt, hắn sẽ có được bí bảo có thể thôi động tốc biến phù, hơn nữa còn có một món bảo bối gì đấy, biết phóng ra hóa thân hắc ám bảo hộ thân thể. Hắn không ngờ trên người mục tiêu này có nhiều thứ giá trị tới vậy, hôm nay nhất định hắn phải gϊếŧ cho bằng được.
Tốc độ thua xa hắc ám nhân nên khó có thể chạy thoát, tốc biến phù cũng không thể xuyên qua lớp kết giới đặc thù này, thực lực không bằng người ta, dùng ma lực thì sợ bại lộ, Diệt Chúng Sinh thời khắc này đã bị đẩy đến hoàn cảnh cực kỳ nguy cơ.
Lúc này hắn chỉ biết nắm chặt vũ khí trong tay mà sẵn sàng tử chiến một trận, nếu muốn sống phải giải quyết cho bằng được hắc ám nhân thần bí ở trước mặt. Thân ảnh cả hai không hẹn mà cùng biến mất, dư uy va chạm đột ngột bạo phát, hắc bạch song nam tử đang điên cuồng giao thủ!
Chương 223: Khế ước
Hai thân ảnh hắc bạch điên cuồng giao đấu dưới bầu trời đêm, biến một khu rừng rộng lớn xanh tươi trở thành phế địa, kinh sợ muôn loài. Họ đã giao thủ mấy trăm chiêu, mỗi đòn công kích đều nhắm đến chỗ hiểm, muốn lấy mạng đối phương, nhưng đến lúc này vẫn chưa thể đạt được mục đích.
Trong suốt quá trình chiến đấu, A Diệt luôn ở thế hạ phong, cho dù đã tung ra không ít thủ đoạn thì vẫn bị đối phương khắc chế, điều này có thể thấy kẻ muốn gϊếŧ hắn đã tìm hiểu rất kĩ về hắn.
Vệt đen di chuyển quỷ dị mà linh hoạt, tránh khỏi vô số cây cối công kích tới, chả mấy chốc đã tiếp cận mục tiêu rồi đâm họ Diệt một kích, khiến hắn càng thêm chật vật. Tốc độ tên sát thủ quá nhanh, luôn công kích chớp nhoáng chứ không cứng đối cứng, khiến A Diệt không thể dùng những nguyên kỹ mạnh mẽ để trả đòn được.
Bảo cụ dù xuất ra không ít vẫn chẳng có mấy tác dụng, nguyên phù đã dùng hết, những loại phù cao cấp đều không mang theo, bảo vật giữ mệnh hết hiệu lực, tính mạng A Diệt đang đi đến bờ diệt vong.
Máu tươi nhuộm đỏ cỏ cây, A Diệt mặt nhăn mày nhó, giữa bụng có một lỗ máu khá lớn, huyết dịch vẫn đang không ngừng chảy. Hiện tại hắn chỉ còn biết cố gắng tránh né khỏi công kích của đối phương, hoàn toàn không có tâm lực để đánh trả nữa, trên thân đầy rẫy thương tích.
“Thương thế nặng như này dù có chuyển sang sử dụng ma lực cũng chẳng khá hơn là bao, lần này khó giữ được mạng nhỏ rồi... Ma Quân, ngươi còn cách gì không?” A Diệt cười khổ thì thào, thân ảnh vẫn đang bay loạn, gắng gượng thúc dục thực vật quanh đây lao ra cản trở kẻ địch.
Trầm ngâm một hồi lâu Ma Quân mới lên tiếng, ngữ khí rất không cam lòng: “Ta có biện pháp có khả năng giúp ngươi thắng hiểm tên này, nhưng cách đó sẽ khiến năng lượng tích tụ bao năm nay của ta tan biến, thật không cam lòng mà!”
“Thật sao? Vậy nãy giờ sao ngươi không dùng tới biện pháp ấy ngay?
Nếu ta chết thì ngươi cũng sẽ chết, vì ta đã nhận chủ Cang Tráo Luân rồi, ngươi là khí linh tất nhiên sẽ bị kéo theo chủ nhân... Hoặc ngươi căn bản không phải khí linh của món bảo cụ này!” A Diệt trầm giọng đối chất.
“Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Mà cho dù ta thật sự không phải khí linh của Cang Tráo Luân, thì ngươi chết ta cũng đâu có được ích lợi gì?” Thanh âm bất mãn vang lên, nhưng nghe kỹ sẽ cảm thấy vài tia bối rối.
A Diệt lúc này lại trúng thêm một đòn công kích tầm xa của hắc ám nhân, thân thể lảo đảo rơi rụng, nhưng vẫn gắng gượng phi hành chạy trốn. Hắn đau đớn nói: “Ta sắp không xong rồi, nếu ngươi thực ra là một tồn tại sống bên trong giáp hộ thủ này, thì có thể tìm cách thoát đi hoặc dùng biện pháp gì đó đoạt xá ta chẳng hạn!”
“Chết tiệt tên khốn nhà ngươi có phải bị đánh cho ngu người rồi không? Nếu ta có thể làm như thế thì đã làm từ sớm rồi, đâu phải tốn công sức bảo vệ ngươi trước giờ như vậy.” Ma Quân tức giận quát lớn, hắn không hiểu sao tên này ngày hôm nay lại dễ bỏ cuộc như vậy, mặc dù đúng thực lúc này gần như không còn đường sống.
Hiện tại nếu cả hai hợp lực thì vẫn còn một đường sinh cơ mỏng manh, nhưng A Diệt cứ lải nhải nói không muốn tin Ma Quân nữa, khiến y tức giận không thôi.
Thân ảnh họ Diệt rơi xuống một con sông lớn, hắn vừa cố gắng chạy trốn vừa chất vấn với Ma Quân trong đầu: “Dù sao ta cũng khó sống rồi, ngươi có thể giúp ta không trở thành một con ma hồ đồ được không? Hoặc là cho ta có thêm động lực tin tưởng ngươi, chứ kẻ địch lần này quá mạnh.”
Ma Quân càng thêm tức giận: “Tên khốn yếu kém này, hơn hai mươi năm ở chung, đây là lần ngươi khiến ta cảm thấy thất vọng nhất đấy, vẫn chưa đến bước đường cùng mà đã bày ra bộ mặt yếu đuối này rồi.”
Giằng co một hồi, tên khí linh đó càng thêm gấp gáp, vì hắn có thể nhận thấy A Diệt sắp không chịu nổi. Thậm chí có hai lần hắn phải xuất hóa thân của mình ra ngoại giới, thay A Diệt đỡ công kích cực hiểm của tên sát thủ. Y biết nếu không giải quyết khúc mắc giữa hai người, thì A Diệt sẽ không chịu động thủ nữa, dường như hắn đã chấp nhận cái chết.
Lúc này hắn cũng chẳng muốn giấu nữa mà nói thẳng ra: “Được rồi để ta nói thật, đúng thực ban đầu ta cùng dì Tịnh có tư tâm xấu với ngươi, muốn bồi dưỡng ngươi đi trên ma lộ được một mức nhất định, sẽ dùng làm tế phẩm giúp bản thân ta gia tăng thực lực!”
A Diệt trợn mắt kinh ngạc, nhưng hắn cũng đã từng liên tưởng tới tình huống này, nên liền chấn tĩnh, tiếp tục nghe. “Nhưng rồi bọn ta đã thay đổi chủ ý, nếu làm theo mục đích ban đầu thì mạng của ngươi cũng chỉ giúp ta bạo tăng thực lực một lần duy nhất mà thôi, một mình ta vẫn rất khó sống tại nhân giới này.”
“Ngươi là sinh linh thuần ma sao?” A Diệt liền hỏi, hắn từng đọc được qua các bí tịch, sinh linh thuần ma được sinh ra từ địa phương đặc thù hoặc đến từ ma giới, chúng khác xa nguyên sĩ tu ma đạo, vì chúng không phải nhân loại mà là ma thực sự.
Ma Quân thẳng thắn đáp: “Phải, ta và cả dì Tịnh là sinh linh đến từ ma giới, nhưng thuộc một tộc quần nhân ma khá giống nhân loại, không khác biệt nhau là mấy, chỉ là một bên tu nguyên, một bên thuần tu ma mà thôi.”
Sau đó Ma Quân đã kể ra mục đích thực sự của mụ già được gọi là dì Tịnh, khi cứu mạng hắn rồi đưa hắn tiến lên ma lộ. Chính là muốn hắn mạnh dần lên, có đủ thực lực để bảo vệ cho Ma Quân, giúp y có một chỗ ẩn thân lý tưởng để tu luyện. Càng có thêm một thân phận hợp cách với thế giới này, có thể tìm kiếm tài nguyên tu luyện thuận lợi hơn.
Bọn họ xem A Diệt như một tay sai vặt của Ma Quân, vừa là nhân loại hợp cách với nhân giới này, có thể đem theo Ma Quân đi khắp mọi nơi. Khi cần sẽ phải tìm kiếm tài nguyên giúp ích cho Ma Quân, giúp hắn thêm kì ngộ mà không cần phải lộ diện. Tất nhiên để làm được những điều đó thì tu vi A Diệt cũng phải cao, nên Ma Quân mới không tiếc nghĩ mọi cách giúp hắn tăng lên thực lực.
Mỗi khi Ma Quân ngắt liên lạc với A Diệt không phải lâm vào ngủ say gì hết, mà là hắn đang tập trung tu luyện. Cũng chẳng có cái lò bảo bối nào có thể tự động luyện đan cả, tất cả đan dược mà trước giờ Ma Quân cung cấp cho A Diệt, đều do hắn tự mình luyện chế ra, vì hắn kiêm tu lĩnh vực luyện đan sư.
Giờ A Diệt mới biết tại sao mỗi khi luyện một loại đan dược mới, thì tỉ lệ thất bại đều quá nửa số dược liệu đã chuẩn bị, nhưng qua một vài năm thì số lần thành công đều tăng cao, thì ra là tay nghề của Ma Quân tăng dần lên.
Lần này để A Diệt có thể triệt để tin tưởng mình, chịu cùng mình hợp tác kiếm đường sinh cơ, Ma Quân đã lấy ra một loại khế ước, một lá phù hắc ám quỷ dị. Một khi phát thệ, nếu làm trái sẽ bị sức mạnh cực kỳ cường đại trong lá phù này tiêu diệt, vô sức chống lại.
Ma Quân thề rằng những điều nãy giờ hắn nói là thật, và sẽ không bao giờ dùng tới loại biện pháp biến A Diệt thành tế phẩm, giúp bản thân gia tăng thực lực. Từ nay về sau hắn và họ Diệt mãi mãi là quan hệ cộng sinh, không bao giờ hãm hại lẫn nhau.
Diệt Chúng Sinh thề sẽ làm theo lời phát thệ vừa rồi của Ma Quân, tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào biết về sự tồn tại cũng như thân phận thật của y, nếu y gặp khó trong tu luyện sẽ dốc lòng tìm kiếm tài nguyên giúp đỡ.
Tấm khế ước phát sáng rồi biến mất, một khi có ai làm sai lời thề sẽ lập tức bị đoạt mạng. Ma Quân liền vội vàng thúc dục: “Giờ ngươi đã an tâm chưa? Còn không mau chuyển qua trạng thái ma tu, ta sẽ thả ra hóa thân cố gắng cùng ngươi đối phó tên khốn sát thủ này, bằng mọi giá phải gϊếŧ cho được hắn!
...Nhưng sau đó ngươi phải tận lực tìm kiếm vật phẩm giúp ta khôi phục ma lực, không được lười biếng, nếu không chuyến này ta quá là lỗ rồi.”
A Diệt mỉm cười, hắn biết Ma Quân căm giận tên sát thủ đến mức nào, vì sự uy hϊếp của kẻ đó khiến y phải nói ra sự thật, đã thế còn phải lập nên lời thề nữa chứ.
“Đừng vội, mọi chuyện ổn rồi, nếu ta đã biết được sự thật thì không còn lo gì nữa, hiện tại ngươi chỉ cần ở đó mà nhìn thôi!” A Diệt tươi cười sáng lạng lên tiếng, ngữ khí thập phần tự tin.
“Ngươi... chẳng lẽ nào?...” Ma Quân kinh ngạc như hiểu ra tất cả, nếu hiện tại có thể trông thấy sắc mặt của hắn, chắc chắn sẽ rất tức cười.
A Diệt đã phục dụng đan dược cấp tốc khôi phục, cùng một tấm nguyên phù giá trị cao, thân thể chả mấy chốc khôi phục phần nào. Hắn cười tươi nói: “Ngươi đoán không sai đâu, kẻ thuê tên sát thủ này tới gϊếŧ ta, chính là bản thân ta!”
“Mà một khi ta biết rõ có sát thủ sẽ tìm tới, thì tất nhiên đã chuẩn bị phi thường đầy đủ rồi, chỉ chờ Ma Quân ngươi sập bẫy mà thôi, haha.”
Hắn tùy ý phất tay, tòa kết giới vững chắc to lớn tức thì thu nhỏ lại, hóa thành một l*иg giam rắn chắc, bao vậy tên sát thủ đang cả kinh ở bên trong. Thì ra đại trận vây khốn này là của bản thân A Diệt tạo ra, chứ chẳng phải của tên sát thủ nào để ở đây cả.
Khói độc bốc lên, khiến hắc ám nhân bị vây nhốt không khỏi choáng đầu hoa mắt, bản thân A Diệt có chiếc áo choàng kháng độc nên không hề gì. Hắn biết tên sát thủ này sở hữu thần thông có thể xuyên qua kết giới, nhưng kết giới đỏ nhạt này được hắn dốc sức dựng nên, ngay cả Bỉ Ngạn cảnh còn khó ra được trong thời gian ngắn, chứ nói gì là hắc ám nhân.
Đợi cho tên sát thủ bị khói độc gây tê liệt, không chút sức phản kháng, hắn liền bắn xuống một đạo lục mang, thu lấy sinh mệnh đối phương. Ám Minh hội đã lấy đi 2000 nguyên thạch của hắn, thì để lại cái mạng của tên sát thủ này cho hắn cũng không phải không có lý.
Vở kịch mà A Diệt dựng lên đã kết thúc, Ma Quân đang tự trách bản thân ngu muội đã không nhận ra. Tính cẩn trọng cùng nghị lực của họ Diệt cực cao, làm gì có chuyện hắn buông bỏ, đứng im chịu chết được cơ chứ. Cũng chẳng thể nào có chuyện để hết bảo bối giữ mạng ở động phủ mà không đem trên người.
Khi bầu trời dần chuyển sáng, A Diệt cũng đã dọn dẹp sạch sẽ nơi đây, đang vui vẻ phi hành trở về tông môn. Ma Quân vẫn luôn âm trầm, chưa nói thêm một lời nào, có vẻ rất bất mãn trước chiêu trò lừa gạt này của hắn.
A Diệt phi thường cao hứng, lần này tuy tốn một khoản không nhỏ, hơn nữa còn đưa nguy hiểm tới với bản thân, nhưng hắn đã thành công giải quyết được mỗi lo luôn canh cánh trong lòng. Có khế ước tối cao, từ giờ hắn không lo bản thân sẽ bị cộng sự Ma Quân này bất ngờ ám toán vào một ngày nào đó nữa.
Chương 224: Trảm ngã
Còn vài ngày nữa là bí cảnh Cận Thiên xuất thế, những kẻ có được lam sắc lệnh bài đều đang lên sẵn tinh thần, chuẩn bị cho một cuộc tranh đoạt đại cơ duyên bên trong vùng không gian kì bí đó. Đến nay vẫn rất ít kẻ lộ ra rằng bản thân có lệnh bài tiến nhập bí cảnh, phải đến thời điểm bí cảnh hiện ra, thì những kẻ may mắn ấy mới đồng loạt lộ diện.
Một tên thanh niên họ Diệt, cũng là kẻ sở hữu một tấm lệnh bài Cận Thiên, hiện tại đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông.
Ma Quân sau ba tháng vẫn chưa hết bất mãn, luôn hậm hực hừ lạnh, thời gian qua chưa hề nói thêm một lời nào, dược liệu lấy đi không biết đã luyện thành đan hay chưa. Hắn vừa bực vừa thẹn, bực vì A Diệt không tiếc nguyên thạch để thuê sát thủ, tới gây nguy hại tính mạng bản thân mình để đánh lừa hắn. Thẹn vì không hiểu sao bản thân lại cả tin như vậy, nói ra tất cả rồi còn lập khế ước.
Lúc trước khi nghĩ lại y mới hiểu, tại sao nguyên thạch của A Diệt đột nhiên giảm đi đáng kể như vậy, thì ra là dùng để thuê sát thủ tự ám sát mình. Hắn còn nhọc công bố trí một đại trận cực cao thâm, dùng để vây khốn rồi tiêu diệt tên sát thủ sau khi đã thành công lừa được Ma Quân.
Với cái tính cách phi thường cẩn trọng, luôn đặt tiểu mệnh của bản thân lên đầu, thì làm gì có chuyện A Diệt bỏ hết nguyên phù cao cấp ở động phủ cơ chứ, ấy vậy mà hắn vẫn tin cho được. Không những tin mà hắn còn dùng mất một tấm tốc biến phù, rồi còn phải lập khế ước, giờ đây ngang hàng với A Diệt, không thể lợi dụng hắn.
Ngồi trong tu luyện thất, A Diệt tươi cười lên tiếng: “Tuy lần vừa rồi tiêu tốn không ít tài nguyên, nhưng đổi lại hai ta sẽ có thể tin tưởng nhau hơn nhiều, không còn tư tâm như trước nữa, thế không phải rất tốt sao.”
“Tốt cái đầu ngươi, chỉ vì trò lừa bịp của ngươi mà khiến ta hao tâm tổn chí, tổn thất không biết bao nhiêu năng lượng để phóng ra hóa thân, rồi dùng tốc biến phù nữa, đúng là tên phá gia chi tử!” Sau ba tháng cuối cùng A Diệt đã nghe lại được thanh âm nói chuyện trong đầu, chỉ là lần này lộ rõ sự tức giận.
Họ Diệt ngược lại rất vui mừng, bên nhau hơn hai mươi năm nên hắn đã hiểu khá rõ tính cách của tên này, y chịu quát lên như vậy là sắp làm lành được rồi, hắn cũng sắp vòi được đan dược mới ra lò rồi.
................
Trước hôm bí cảnh xuất thế một ngày, A Diệt chuẩn bị thi triển một thủ pháp đặc biệt, giúp bản thân có nhiều sinh khí hơn. Loại thủ pháp này chỉ khi có tu vi Hiển Hóa cảnh trở lên mới có thể thi triển, hơn nữa một trăm năm mới dùng được một lần, gọi là Trảm Ngã.
Trảm Ngã là một loại biện pháp giúp cho tu hành giả tiêu trừ những kí ức không cần thiết, giúp đầu óc thanh khiết hơn, không bị rối loạn tâm trí vì chứa quá nhiều thứ. Những tiền bối sống mấy trăm năm tại sao có thể tỉnh táo như vậy, chính là vì họ đã chém đi những kí ức không cần thiết, giúp đại não không bị quá sức chịu đựng.
Diệt Chúng Sinh tuy chỉ mới 48 tuổi, so với thọ nguyên ở cảnh giới hiện tại thì còn quá trẻ, nhưng bản thân hắn đã cảm thấy mệt mỏi rồi. Nếu là phàm nhân, hắn lúc này đáng lẽ ra là một ông già, không còn sống được bao lâu nữa, dù sao tuổi thọ người phàm thường không tới 60.
Thân ảnh hắn ngồi xếp bằng bất động, quanh đầu có một luồng lực lượng luân chuyển, đó là lực bổn nguyên, trảm ngã bắt đầu. Mọi kí ức lặt vặt, những tràng cảnh không quá quan trọng hắn gặp trong cuộc sống, tất cả đều bị chém bỏ. Những sự chán nản khi bế quan tu hành thời gian dài, những suy nghĩ tiêu cực, những kí ức không đáng nhớ, hiện tại tiêu biến sạch sẽ.
Sau một canh giờ, thủ pháp chém sạch kí ức dư thừa đã hoàn tất, đại não hắn từ một tên đã gần tuổi 50, nay trở về thời thanh xuân, toàn bộ kí ức quan trọng đối với hắn, gộp lại cũng không đến 20 năm nhận thức. Hiện tại tư duy đại não của hắn đã ngang bằng với vẻ bề ngoài, hắn là một tên thanh niên 18 tuổi hàng thật giá thật.
Bạch y thanh niên tràn đầy khí thịnh tuổi trẻ, chân đạp Thoi Độn Thiên bay tới phía cổng lớn, chả mấy chốc đã phi hành giữa trời, nơi không thuộc phạm vi thế lực nào. Vị trí lần này bí cảnh xuất thế, chỉ cách Tọa Sơn tông chừng ba ngàn dặm, không đến nửa ngày A Diệt đã phi hành tới đó, rồi tức thì lẩn trốn tại một ngọn núi xa để quan sát.
Hắn sợ có những kẻ bao vây khu vực này, muốn cướp lấy lệnh bài, dù sao thì có thể tiến nhập vào bí cảnh, đã là một cơ hội rất lớn để trở mình. Nhưng hắn đã lo xa, vì đây là một sự kiện lớn mỗi trăm năm một lần, nên toàn bộ thế lực lớn trong nước đều phái người tới canh chừng, không để chuyện gϊếŧ người cướp của xảy ra.
Cách nơi A Diệt đang trốn vài dặm, có một khu doanh trại lớn do các đệ tử Tọa Sơn tông dựng lên, nghe nói lần này một trưởng lão và hai đệ tử tinh anh kiệt xuất của bản tông có được lệnh bài. Chính vì điều này nên quân số Tọa Sơn tông phái tới nhiều hơn mọi lần, để bảo vệ cho những người nắm giữ lệnh bài, tránh kẻ xấu ám toán.
Tìm được lệnh bài Cận Thiên là cơ duyên của mỗi người, hơn nữa khi đi vào bí cảnh đó sẽ không ở cùng không gian với kẻ khác đại cảnh giới, nên thế lực của những kẻ có được lệnh bài sẽ không bắt họ giao ra, với ý định cấp phát cho những tên cao cường hơn. Tất nhiên vẫn có những trường hợp giao bán lệnh bài, nhưng chỉ là số ít mà thôi, ai chẳng muốn tự mình hưởng kì ngộ này chứ.
Ngày hôm sau, khi đã quan sát rõ ràng doanh trại của tông phái mình, A Diệt quyết định đi đến đó. Dù sao sắp tới khi bí cảnh xuất thế, lúc hắn tiến vào cũng sẽ không giấu nổi trước mắt người khác, nên đến lúc này không cần giấu nữa. Hơn nữa ở phạm vi quân doanh bản tông sẽ an toàn hơn, điều đáng mừng nhất chính là sư phụ nhỏ của hắn cũng đang ở tại đó.
Thấy bạch y thanh niên đi tới, đưa ra tấm lệnh bài thân phận, hai gã đệ tử canh cửa liền cung kính cúi chào hắn, không ngăn cản hắn vào trong quân doanh. A Diệt chậm rãi bước đi trong phạm vi doanh trại, ở đây có không dưới trăm người, phần lớn là đệ tử ngoại môn có tu vi Luyện Nguyên cảnh, số còn lại là các đệ tử tinh anh, nhưng chỉ là sơ kỳ ở cảnh giới Hiển Hóa mà thôi.
Hắn một đường đi đến căn lều trại lớn nhất, trên đường đi có không ít kẻ đồng cảnh giới khách khí chào hỏi hắn, dù sao tu vi của hắn cũng cao hơn họ, quanh thân luôn tỏa ra áp lực nhàn nhạt.
Sau khi cho một gã đệ tử cấp thấp bẩm báo, hắn liền được phép đi vào bên trong đại trại, vừa vào đến bên trong, hắn đã trông thấy khá nhiều gương mặt quen thuộc. Trong đây có hai vị trưởng lão bản tông, hiện đang ngồi trên ghế chủ tọa, đứng tại phía dưới là ba gã đệ tử tinh anh, cả ba hắn đều quen biết.
Người có thân ảnh nhỏ bé nhất tại đây, nữ hài đồng xinh xắn đáng yêu, còn ai ngoài Tọa Thanh Loan sư phụ kí danh của hắn. Ngồi trên ghế kế bên là một vị nam tử bề ngoài chừng 30 tuổi, gương mặt anh tuấn, khí chất thong dong, là trưởng lão trẻ tuổi nhất bản tông.
Ba đệ tử phía dưới gồm hai nam một nữ, tên cao gầy có dung mạo chỉ ở mức khá, tên là Cái Phong, kẻ sở hữu Linh nguyên mạch phong thuộc tính biến dị. Tên nam tử còn lại chính là kẻ mà A Diệt phi thường căm ghét, muốn chính tay gϊếŧ chết hắn ta, không ai ngoài Bạch Trình, anh tuấn bạch y xa hoa, lúc này dùng ánh mắt phán xét liếc nhìn hắn.
Nữ tử cuối cùng cũng là một người phi thường quen thuộc, là nữ nhân có dung mạo xinh đẹp nhất mà A Diệt từng trông thấy, cũng là đệ nhất mỹ nhân Tọa Sơn tông, thanh lãnh thiếu nữ như trích tiên phiêu linh, nàng họ Liễu, tên Băng Nghi.
A Diệt tiêu sái đi tới giữa đại sảnh, chắp tay cung kính hướng tới ghế chủ vị, khẽ cúi người rồi lên tiếng: “Chào sư phụ, ra mắt Nam Cung sư thúc.”
Tuy chưa từng gặp mặt trực tiếp vị đang ngồi ngang hàng với sư phụ lần nào, nhưng thanh danh của y đã như sấm bên tai. Nam Cung Chính, tuyệt thế thiên tài ngàn năm có một của Tọa Sơn tông, chưa đến trăm tuổi đã đạt tới Bỉ Ngạn cảnh, một kẻ cực kỳ nổi danh trong hàng ngũ nguyên sĩ cấp cao.
Lúc này vị trưởng lão họ Nam Cung kia cũng đang dùng ánh mắt đánh giá A Diệt, sau đó liền mỉm cười bảo hắn miễn lễ, Thanh Loan cũng vui vẻ khi trông thấy hắn tới đây. Bên dưới, ba gã đệ tử đồng giai dùng những ánh mắt khác biệt nhìn tới hắn.
Cái Phong không quá quen biết với họ Diệt, nên chỉ nghi vấn nhìn đánh giá. Bạch Trình thì lộ rõ ánh mắt bất thiện, liếc hắn vài cái rồi quay đi chỗ khác, vẫn làm ra cái bộ dáng cao thượng đáng ghét như trước kia.
Tuyệt thế diễm lệ, quốc sắc đại thiên hương, đôi mắt thanh lãnh nay đã có chút biến động, bình tĩnh khẽ nhìn thân ảnh A Diệt, một vị đồng môn từng cùng nàng trải qua sinh tử hoạn nạn, một người có tâm cơ rất thâm trầm, có thể tin cậy được.
Chương 225: Bí cảnh
“Không hổ là người được Tọa sư tỷ thu làm đệ tử, tuổi trẻ đã có tu vi không thua kém gì những đồng lứa sở hữu Linh nguyên mạch rồi, tương lai của Diệt sư điệt rất là sáng lạng đấy.” Nam Cung Chính gật nhẹ đầu cho một câu đánh giá tốt, gương mặt anh tuấn càng thêm đẹp đẽ, không biết đã đánh gục con tim của bao nhiêu nữ nhân rồi.
Nghe lời đánh giá này A Diệt vội vàng cung kính đáp: “Sư thúc quá lời rồi, sư điệt cũng chỉ là may mắn có được chút cơ duyên mà thôi, chứ tư chất hoàn toàn không thể so sánh với những sư huynh sư tỷ đang ở đây.”
Ba đệ tử tinh anh đều sở hữu Linh nguyên mạch ở bên cạnh, nghe xong đều tỏ ra sắc mặt khác nhau, nhưng chung quy vẫn bình tĩnh ở im tại chỗ không nói gì. Sau một hồi chào hỏi qua lại thì A Diệt theo sự an bài của sư phụ, đứng ở một bên thành hàng với ba người khác, bắt đầu nghe hai vị trưởng lão giảng giải về những nguy hiểm bên trong bí cảnh Cận Thiên.
Trước đó mấy người tại đây cũng không khỏi ngạc nhiên, khi biết họ Diệt cũng có được một tấm lệnh bài lam sắc. Nghe một hồi A Diệt mới rõ lý do ba kẻ đồng lứa mình ở đây, vì trong số bọn họ có hai tấm lệnh bài.
Liễu Băng Nghi tự mình kiếm được một tấm lệnh bài khi chinh chiến trên chiến trường. Cái Phong cũng kiếm được một tấm trong một di tích từng tham gia, chỉ là năm ngoái ác chiến với một gã tà sĩ dẫn tới trọng thương đến nay chưa khỏi, nên không muốn dẫn thân vào nơi nguy hiểm nữa.
Vì Cái Phong từng nợ ân tình của Bạch Trình, mà hai người đều là đệ tử thân truyền của Nam Cung Chính, nên họ Cái đã đồng ý bán chiếc lệnh bài Cận Thiên cho Bạch Trình. Biết tin tên khốn kia cũng sẽ tiến nhập bí cảnh, A Diệt bắt đầu tính toán cách diệt sát hắn, kẻ Bạch gia duy nhất có thù với hắn còn sống trên đời này.
Tọa Thanh Loan tám năm trước sau khi đưa A Diệt và Lâm Mị an toàn trở về tông môn, đã lâm vào ngủ say như thường lệ, vài tháng trước mới tỉnh lại, không hiểu nàng kiếm đâu ra mà được một tấm lệnh bài. Lần này Tọa Sơn tông có tổng cộng bốn người có thể tiến nhập bí cảnh Cận Thiên, nhiều hơn hẳn những lần trước đây.
Vùng không gian đó sẽ đưa những người có lệnh bài đến những không gian tương ứng với cảnh giới của họ, Hiển Hóa cảnh sẽ không sợ gặp phải Bỉ Ngạn cảnh bên trong bí cảnh, kẻ đáng sợ nhất chính là những tên đạt tới đỉnh phong trong cùng cảnh giới.
Tọa Sơn tông sưu tầm được rất nhiều tư liệu từ những người mấy trăm năm nay có thể sống sót ra khỏi bí cảnh, sau khi trải qua vô số nguy hiểm sinh tử bên trong. Lúc này hai vị trưởng lão đang giảng giải những thứ cần chú ý khi tiến vào trong đó, cho những đệ tử phía dưới nghe.
Tới giờ tỵ, mặt đất bắt đầu rung chấn, vô số người từ trong các doanh trại nơi đây ngự khí bay lên, chứng kiến tràng cảnh trăm năm có một, thời khắc bí cảnh kì bí nhất tại Phần Quốc xuất thế.
Chỉ thấy giữa không trung có hư ảnh mơ hồ của một tòa tháp phi thường khổng lồ, tỏa ra quang mang lam sắc chói lọi, chiếu sáng cả một vùng địa thành, khiến cho bao sinh linh phải lóa mắt. Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, báo hiệu đã tới giờ cho các đệ tử có lệnh bài được phép tiến vào bên trong, bắt đầu quá trình kiểm tra khắc nghiệt.
Rất nhiều thân ảnh hóa thành độn quang phá không bắn tới hư ảnh tòa tháp, khi tới gần liền trông thấy không gian méo mó, bóng dáng những người đó đã biến mất vô ảnh vô tung. Mắt thấy những vị tiền bối đã tiến vào toàn bộ, đám nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh cũng bắt đầu hành động, cầm theo tấm lệnh bài đang phát sáng, ngự khí bay tới phía tòa tháp, tiến nhập bên trong.
Lệnh bài mỗi lần bí cảnh xuất thế sẽ có chừng trăm chiếc, nhưng gần đây Phần Quốc đang bị tà sĩ ngoại quốc xâm lấn, nên nguyên sĩ bản quốc không thể nắm giữ toàn bộ được. Trong một trăm kẻ tiến nhập bí cảnh, có chừng mười mấy người mang tu vi Bỉ Ngạn cảnh, số còn lại là Hiển Hóa cảnh, bảy phần mười là nguyên sĩ bản quốc, ba phần là tu hành giả ngoại quốc.
Mỗi lần bí cảnh Cận Thiên xuất thế sẽ duy trì trong vòng một năm, những người sống sót chỉ có thể trở ra vào tháng cuối cùng trước khi bí cảnh ẩn đi, nên trong mười một tháng tới sẽ không cần người chú ý nơi này. Vào mười hai tháng sau những thế lực có người tiến vào bí cảnh, sẽ phái lực lượng mạnh mẽ đến phụ cận nơi này để chấn thủ, tránh việc có người trở ra bị đánh chết để đoạt bảo.
Thế lực Tọa Sơn tông ở nơi đây có một vị trưởng lão đích thân tọa chấn, phía dưới còn có hai mấy gã đệ tử tinh anh, cùng trăm đệ tử cấp thấp. Hai thế lực đỉnh tiêm khác cùng với Hoàng thất cũng giống như vậy, đều có một vị trưởng lão tự mình chấn thủ, việc mà không phải tổ chức nào cũng có thể làm được.
Tại một khu vực cách khá xa hư ảnh tòa tháp khổng lồ, chính là phạm vi quần thể doanh trại của tà sĩ Tà Quốc, rất nhiều con mắt hâm mộ nhìn những thân ảnh hắc tà bay vọt vào trong bí cảnh. Ai cũng biết đây là nơi chứa nhiều cơ duyên nhất tại quốc gia này, những kẻ trong số chúng may mắn có được lệnh bài, đều giữ kín cho tới tận khi tiếng chuông vang lên.
“Tên khốn Mặc Quân cũng có lệnh bài, xem hắn vui mừng bay vào bí cảnh đáng ghét chưa kìa. Vậy mà lần trước chúng ta tìm mua thì hắn cứ khăng khăng nói là không có, thật không nể mặt thiếu chủ mà.” Một gã tà sĩ bất mãn nói, hắn là một trong số những thủ hạ của Huyền Cơ.
Đồng dạng cũng không ít kẻ đang tức giận, nhất là những kẻ có quyền thế mà không thể kiếm nổi một tấm lệnh bài, vô duyên với kì ngộ bên trong bí cảnh Cận Thiên. Mà những kẻ giấu lệnh bài để tự mình sử dụng cũng có thân phận không nhỏ, họ không hề sợ sau khi trở ra bị tà sĩ khác gây khó dễ.
Sự kiện bí cảnh Cận Thiên xuất thế đã lắng xuống, khoảnh khắc cao trào nằm tại gần một năm sau, tất cả mọi người đều quay trở lại với những sự vụ thường ngày.
Đầu choáng mắt hoa một hồi, đến khi mở mắt ra, Diệt Chúng Sinh đã phát hiện bản thân mình đứng tại một đại sảnh rộng lớn, xung quanh có không ít thân ảnh liên tiếp xuất hiện. Cũng may khi vừa được chuyển tống tới đây, quanh thân mỗi người sẽ có một vòng quang tráo cực rắn chắc tồn tại trong ba hơi thở, nếu không chắc chắn sẽ có trường hợp ám toán xảy ra.
Chả mấy chốc tám mươi mấy người đã được truyền tống tới đại sảnh, vì nơi này rất rộng nên mỗi người có thể tách xa những kẻ khác, không sợ bị công kích bất ngờ. Đám tà sĩ ngoại quốc rất nhanh trí đã tụm lại một khu vực, đề phòng nhìn tới nguyên sĩ bản quốc, tạo ra những lớp vách ngăn rắn chắc.
Nguyên sĩ Phần Quốc có chừng sáu mươi người, tạo thành những nhóm nhỏ hoặc đứng một mình, chờ đợi thời điểm kiểm tra bắt đầu. Lúc này những kẻ mà A Diệt quen biết đều được chuyển tống tới gần với hắn nhất, nói là gần nhưng cũng cách hơn mười trượng, đa số là đệ tử trong Tam đại phái.
Khi hắn đến một góc vắng tính đứng một mình tại đây chờ đợi, thì một thân ảnh xinh đẹp quyến rũ đang bước tới, người thu hút ánh mắt của rất nhiều kẻ nơi đây, mỹ nhân Liễu Băng Nghi. Mắt thấy thiếu nữ xinh đẹp thong dong đi tới, A Diệt không khỏi kêu khổ trong lòng, hắn không muốn bị kẻ khác chú ý tới, vậy mà người thu hút sự chú ý nhất lại đang đến gần hắn.
Dung nhan nàng vẫn như lần đầu gặp mặt, chim sa cá lặn, không một nữ nhân nào sánh bằng. Khí chất vẫn thanh lãnh lạnh nhạt như vậy, chỉ là lúc này đã có chút ôn nhu, miệng xinh khẽ mỉm cười, đem lại cho người đối diện một cảm giác sảng khoái như được tắm gió xuân.
“Lâu rồi không gặp Diệt sư đệ, không thể ngờ rằng sư đệ đã đạt tới tu vi bậc này, không hề thua kém những kẻ có nhiều hư danh như ta.” Thiếu nữ diễm lệ lên tiếng chào hỏi hắn, nét mặt rất ôn hòa chứ không hề băng lạnh. Nhìn ngắm cảnh đẹp ngay trước mặt trong thoáng chốc, A Diệt mới cố bình tĩnh lại tâm tình, khẽ cười ôm quyền đáp:
“Sư tỷ quá khen rồi, cũng chỉ may mắn nên sư đệ mới đạt đến bước này mà thôi, hơn nữa cho dù như vậy cũng vẫn không thể so sánh với Liễu sư tỷ.”
Hắn đã cảm ứng được rõ tu vi của mỹ nhân trước mặt, trung kỳ viên mãn Hiển Hóa cảnh, nguyên lực rất vững chắc, một khi tiến hành tấn cấp chắc chắn thành công, đã thế tuổi còn rất trẻ nữa. Về phần tên khốn Bạch Trình, tu vi cũng giống như họ Liễu, chỉ là rào cản giữa trung kỳ và hậu kỳ không thể xem thường, nên hắn vẫn chưa dám trùng kích bình cảnh.
Hai kẻ này một khi có được sự nắm chắc nhờ vào cơ duyên bên trong bí cảnh này, chắc chắn đồng loạt tiến lên hậu kỳ. A Diệt hiện nay cũng cách viên mãn trung kỳ không còn xa, tử chiến nhiều nên căn cỡ rất vững chắc, hắn cũng muốn nhờ vào kì ngộ tại nơi này để có thể tiến lên được hậu kỳ, đủ sức gϊếŧ chết tên khốn Bạch Trình đang nhìn chằm chằm tới phía này.
Mặc kệ những ánh mắt oán độc nhìn tới phía mình như có thù gϊếŧ cha, họ Diệt vẫn thản nhiên đứng tại một góc vắng với tuyệt thế mỹ nhân, thản nhiên tâm sự sau chừng hai mươi mấy năm không gặp. Có lẽ bởi vì hai người từng trải qua hoạn nạn cùng nhau, hơn nữa hắn còn từng cố cứu nàng, nên cảm giác nàng ta khá thân thiết với hắn, không dùng vẻ mặt băng lãnh lúc bình thường.
“Ngực vểnh mông cong, thủy khí dồi dào, họa đẹp ý hư.” Đây là lời đánh giá của Ma Quân dành cho Liễu Băng Nghi khi lần đầu trông thấy nàng. A Diệt cố bỏ ngoài tai những lời nói khiến nhã của y đang vang lên trong đầu, hắn rất nghiêm túc trò chuyện, trao đổi thông tin với vị sư tỷ này, không muốn bản thân nổi lên hư tâm với nàng.