Trong vùng động quật tối đen, thình lình có một tiếng hét đau đớn vang lên, vọng đi rất xa tại nơi hiểm địa này. Ngay cốc khẩu âm u, có vài bóng người đang giao chiến, đều không khỏi bất ngờ khi nghe thấy thanh âm đột ngột truyền tới.
Phân tâm thoáng chốc, mấy kẻ này tiếp tục trận chiến của mình, dù trong vùng hiểm địa này còn có những kẻ xâm nhập khác, thì trước mắt chiến đấu giành lấy bảo vật vẫn là quan trọng nhất.
Hàng trăm khối pha lê hình thoi sắc nhọn từ trên cao giáng xuống, oanh kích nặng nề lên thân thể một đầu yêu thú to lớn, khiến nó đau đớn bị ép dán chặt trên mặt đất. Thân ảnh lão già mù hiện ra trước mắt đầu yêu thú kia, lão đâm thẳng cán cây gậy gỗ trong tay về phía trước, lập tức có rậm rạp cành cây hiển hóa ra, quấn chặt lấy đối phương khiến gã yêu thú to xác không thể giãy thoát.
Một thân ảnh nữ tử linh hoạt từ xa di chuyển tới, nhảy lên cao rồi lao thẳng xuống phía đầu yêu thú đang bị cầm tù. Cái chân thon dài trắng nõn được bao bọc một lớp pha lê lấp lánh, nàng vụt mạnh một cước xuống ngay đỉnh đầu của yêu thú.
Bốp một tiếng, huyết nhục cùng óc lẫn lộn bắn ra, ngọc thủ nữ tử chộp nhanh lấy khối yêu đan, thân ảnh lóe vài cái đã đứng tại một địa phương sạch sẽ. Trên mỗi bàn tay của nàng ta đều đang cầm một thứ rất giá trị, tay phải là viên yêu đan của yêu thú đại tướng, tay trái là một gốc Linh dược thượng phẩm đã ngàn năm hỏa hầu.
Lão già mù với bộ lưng khá còng lúc này cũng đã đi tới bên cạnh nữ tử kia, sắc mặt lão ngưng trọng nói: “Không ngờ có nhiều kẻ tiến vào nơi đây như vậy, ngoài một đám yếu thú ra, còn có nhóm nhân loại nào đó nữa. Tiếng hét ban nãy chắc chắn là của con người, nhưng không phải giọng của bất kì kẻ nào trong đám Diệt Phúc cả.”
“Mặc kệ chúng, ta cứ tiếp tục tiến sâu hơn mà tầm bảo thôi, nếu chẳng may gặp phải thì cùng lắm là chiến một trận.” Nữ tử Diệt Phỉ Thúy nói, nàng vừa kiếm được thu hoạch không tệ nên lúc này càng khát vọng kiếm được nhiều hơn nữa.
“Cũng đúng, nếu có nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh tiến vào nơi này thì la bàn của chúng ta đã sớm phát hiện được, chứng tỏ mấy kẻ cạnh tranh cũng chỉ có tu vi ở mức Hiển Hóa cảnh mà thôi, không quá gây uy hϊếp.” Lão già mù gật đầu, sau đó hai người đồng tộc này nhanh chóng di chuyển, tiếp tục chuyến hành trình tầm bảo.
Tại một địa phương tối đen cách hai kẻ kia vài dặm, mấy người nhóm Đệ Ngũ thành đang hoang mang hoảng hốt, tay nhanh chóng thả ra những thủ đoạn phòng ngự. A Diệt tập trung thần thức dồn thẳng tới phía kẻ vừa hét lên, kinh hãi phát hiện trung niên họ Triệu đã mất đi một cánh tay, máu tươi chảy ra xối xả!
Ngay kế bên gã trung niên một tay là một thân ảnh không khác gì nhân loại bình thường, họ Diệt lúc này chỉ có thể nhìn được bóng người hắn, không thể nhìn rõ ràng được. Miệng tên kia đang nhai thứ gì đó, đang nhai còn để rơi ra vài ngón tay đã không còn toàn vẹn, trông thấy mà không khỏi rợn tóc gáy.
Vì khoảng cách không quá xa nên chỉ cần tập trung chú ý đến, ai nấy cũng có thể nhìn thấy bóng người đang nhai cánh tay kia, năm người đồng loạt phát động công kích tới phía kẻ thần bí đáng sợ này.
Từ phía bà lão có rậm rạp hỏa đạn bắn ra, oanh kích thẳng lên thân ảnh thần bí đó, liên tiếp vụ nổ bạo phát. Lão già Bậc thầy vũ khí, trưởng khống hàng chục thanh phi đao phi kiếm, bay quanh vụ nổ rồi thi thoảng công kích tới bóng người bên trong. Khiết Lệ thao túng địa thế xung quanh, tạo thành một cái lòng giam đá đang dần thu nhỏ, nhốt lại tên bên trong vụ nổ.
Tào Kim cầm một cây bút lông lớn, họa hình một đầu mãng xà khổng lồ, gào thét đâm tới bóng người quỷ dị. Phía A Diệt cũng bồi thêm vài thanh mộc kiếm, từng thanh nối đuôi nhau đâm đến bóng người kia.
Biến cố liền xảy ra, thân ảnh đang phải hứng chịu chằng chịt công kích, bỗng nhiên biến lớn thân thể. Bóng người ngoại cỡ, phá vỡ l*иg giam bằng đá, hai cánh tay to dài quét ngang một vòng, vì nơi đây chật hẹp nên không kẻ nào có khoảng chống để tránh nổi cả. Sáu người đồng loạt thôi động quang tráo hộ thể, hứng chịu cánh tay to lớn vụt tới.
Liên tiếp những tiếng va chạm vang lên, cả sáu người đều bị bay ngược ra sau, thân thể trùng trùng điệp điệp dã lên vách đá, quang tráo hộ thân lập tức vỡ vụn!
Đột nhiên bóng tối rút đi phần lớn, nơi đây tuy vẫn còn tối đen nhưng không thể làm khó con mắt của nguyên sĩ được nữa, ai nấy đều có thể nhìn rõ xung quanh. Bấy giờ không ai còn thấy thân ảnh thần bí to lớn vừa rồi ở đâu, giữa lối đi chỉ là một bãi đất trống, có vết máu của gã họ Triệu vãi rải rác.
Tên đó đã mất đi cánh tay trái, lúc này đang dùng một tổ hợp mười hai lá phù dán tại phần bị cụt, vừa để cầm máu cũng để ôn dưỡng không cho chân khí thất thoát. Chỉ cần trong vòng chục năm gã kiếm được Linh dược loại tái tạo huyết nhục, thì cánh tay của gã ta sẽ trở lại.
Lúc này cả sáu người đều đứng dậy, phủi sạch bụi bặm bám trên y phục, ai nấy đều có sắc mặt khó coi. Đã không gặp thì thôi, một khi gặp phải nguy cơ liền khó khăn bậc này, đối thủ vừa rồi là một sinh vật thần bí mà họ còn không biết là thứ gì, thực lực ở mức độ nào, vì căn bản thời khắc đó không ai có thể nhìn rõ.
Mọi người hỏi han gã trung niên bị mất một tay vài câu, sau đó cả nhóm tiếp tục tiến bước, đi theo lời chỉ dẫn của nữ tử Khiết Lệ. Không lâu sau, bọn họ đã ra khỏi lối đi chật hẹp, tiến tới một khu vực động quật rộng thênh thang, thần thức ở nơi đây tuy vẫn bị áp chế nhưng không nặng nề như trước đó nữa.
Tập trung tìm kiếm một hồi, bọn họ thu được không ít dị thảo lạ lẫm, quý hiếm, nhưng linh dược nổi danh vẫn chẳng thấy đâu. Vì nơi đây quá rộng lớn, đồ tốt nằm rải rác, nếu cả nhóm đi cùng nhau sẽ khó chia bảo vật, cũng không tìm kiếm được nhiều nơi cùng lúc, nên sáu người quyết định chia ra hai nhóm.
Lão già cùng bà lão sẽ là kẻ dẫn đầu của mỗi nhóm, A Diệt vốn cùng Tào Kim sẽ đi với lão già Bậc thầy vũ khí, nhưng nữ tử họ Khiết nhất quyết đòi theo hắn, nên bất đắc dĩ thanh niên họ Tào phải sang nhóm bên kia. Mắt thấy ba người kia đã đi xa, nhóm A Diệt cũng không chậm trễ liền hành động.
Nữ tử Khiết Lệ đi đầu, tập trung câu thông với địa mạch nơi đây, ngay kế bên nàng là thanh niên Dược Hảo Nhân, hắn bị nàng ép phải đi gần bên cạnh, phía sau không xa chính là lão già có đầy rẫy vũ khí vây quanh.
Sau lưng mỗi người đều có đeo một cây trận kỳ đặc biệt do A Diệt chế tác, một khi có uy hϊếp tìm tới, ba trận kỳ này sẽ tự động liên kết với nhau, cấp tốc dựng lên một tòa pháp trận phòng ngự cỡ nhỏ, mức độ rắn chắc tương đối cao, đủ thời gian để họ chuẩn bị phản kích trong mọi trường hợp.
Chuẩn bị của A Diệt không có thừa, mới tầm bảo được chừng nửa nén nhang, cả ba đã bị rắc rối ập tới. Một lưỡi võng lớn từ vô số sợi xích đan lại, thình lình xuất hiện rồi bao chùm xuống thân ảnh ba người. Tức thì ba cây trận kỳ bay lên, kim quang bạo phát dữ dội, tạo nên một lớp kết giới hình tam giác, che trở ba người bên trong.
“Chết tiệt, bất ngờ như vậy rồi mà vẫn có thể thất bại, ba tên nhân loại này quả là cảnh giác cao.” Một gã đại hán cao to vạn vỡ tức giận quát, hắn từ trong một góc tối đi ra, ánh mắt như mãnh thú nhìn chằm chằm ba người bên trong kết giới.
“Nhân tộc vốn nổi tiếng nham hiểm mà, nên có tính cẩn thận cao như vậy là đương nhiên, nhưng bọn chúng kịp thời dựng lên trận pháp để tránh bị công kích bất ngờ, khiến ta không khỏi kinh ngạc đấy." Một nữ tử trẻ trung từ góc khác đi ra, thân ảnh ả ta rất quỷ dị, từ phần bụng trở lên là con người, nhưng phần nửa dưới lại là cơ thể nhện.
Một gã thanh niên khá gầy từ trên cao đáp xuống cạnh hai kẻ kia, tên này có hai bàn tay là càng, phía sau còn có một chiếc đuôi bọ cạp rất dài. Gã nhìn tới phía bên trong kết giới rồi nhếch miệng lên tiếng: “Phản xạ nhanh thì đã sao chứ, dù gì thì chúng cũng sắp chết rồi. Ngoại trừ lão già có chút khó chơi, hai kẻ còn lại trông không có tý uy hϊếp nào.”
Tấm lưới võng xích rộng lớn lúc này được nữ tử thân nhện thu lại, đó là bảo cụ bán thành phẩm Địa giai, nếu để thứ kia chùm phải chắc chắn sẽ bị tê liệt toàn thân, mất đi khả năng chiến đấu.
Sắc mặt của cả ba người đang đứng bên trong tòa kết giới không được tốt cho lắm. Nhất là Khiết Lệ, nàng yêu thích cái đẹp nhưng lúc này lại gặp phải một đám yêu thú có hình thù kì dị, khiến nàng chỉ muốn nôn ói.
A Diệt vẻ mặt âm trầm không kém, nhưng trong lòng đang vui mừng vì phát hiện ra thứ khiến ba tên này bảo hộ, hắn không ngờ mới tiến vào đây chưa lâu đã gặp được Linh dược có công dụng giúp đột phá đại cảnh giới.
Lão già trưởng khống hàng chục thanh vũ khí bay quanh thân thể, ánh mắt không giấu sát khí, chiến ý dâng cao nói lớn: “Cũng chỉ là ba tên yêu thú đại tướng mà thôi, xuất hiện như thể cường giả không bằng, có giỏi thì lao hết lên đây để lão phu gϊếŧ toàn bộ!”
Chương 287: Thắng thế
Ác chiến giữa nhân loại và yêu thú chẳng mấy chốc nổ ra tại khu vực cốc khẩu này. Một mình lão già được mệnh danh là Bậc thầy vũ khí, lao ra khỏi kết giới, ý định giao chiến với cả ba tên yêu thú đại tướng kia. Các loại vũ khí đều là Huyền giai thượng phẩm bay ngập nơi đây, liên tiếp hướng tới ba yêu thú mà công kích.
Yêu tướng có tu vi lục giai đỉnh phong, cộng thêm chiến lực phi thường, mới được xưng là đại tướng, nhân loại trong đồng cảnh giới rất khó đối phó. Nhưng tràng cảnh trước mắt sẽ khiến không ít kẻ kinh ngạc, vì lão già nhân tộc kia một thân một mình chiến đấu ngang tay với ba gã yêu thú đẳng cấp đại tướng!
Đợi lão ta chiến đấu một hồi cho tận hứng, A Diệt mới thu lại kết giới rồi phóng tới khu vực đang giao đấu đó, còn không quên lên tiếng nhắc nữ tử đằng sau: “Chúng ta mau lên giúp lão huynh một tay thôi, nếu để tình thế mãi như thế này cũng không hay.”
Nghe vậy Khiết Lệ không còn cách nào phải gật đầu lao theo, nàng còn chưa từng một lần chiến đấu với yêu thú đại tướng, trước mắt không khỏi cảm thấy khá lo sợ.
Cái đuôi bọ cạp dài ra gấp mấy lần, vụt một đường ngang, nhanh chóng hướng tới nơi lưng lão già. Cảm ứng được đòn công kích này, lão ta chỉ có thể trưởng khống một tấm thuẫn che chắn phần lưng lại, vì phía trước lão còn đang bận giao thủ với hai yêu thú khác.
Ngay khi cái đuôi dài dính thêm chất độc sắp chạm lên mặt tấm thuẫn, liền bị ngăn cản lại bởi một bức tường vô hình, vách ngăn này được tạo nên từ vài cây trận kỳ vừa bay tới quanh lão già. Thân ảnh A Diệt xuất hiện kế bên tên yêu thú bọ cạp, chiến đao chém thẳng tới, khiến gã ta phải giơ vội hai càng lên để chống đỡ.
Hai chiếc phi tiêu to lớn bắn tới hai gã yêu thú khác, nhưng hai tên đó né tránh rất dễ dàng, mặc cho phi tiêu bắn về phía sau. Bậc thầy vũ khí cười lạnh, hai tay làm động tác kéo lại, hai phi tiêu to lớn bỗng vỡ ra thành rậm rạp tiểu phi đao, bắn ngược trở lại đâm thẳng lên lưng hai gã yêu thú kia.
Đúng lúc này nữ tử họ Khiết xông tới, nhân cơ hội nữ yêu nhện đang bị thương khiến phản ứng chậm nhịp, nàng liền tung ra một đòn thần thông đánh văng ả ta đi xa. Lúc này ba gã yêu thú đều đã có đối thủ của riêng mình, thanh niên tuấn mỹ đang giao thủ với tên bọ cạp, lớn tiếng nói với lão già:
“Ta biết lão huynh không ngại một mình đấu với ba tên này, nhưng làm vậy sẽ rất mất thời gian, tốt nhất để lão đệ và Khiết nguyên hữu cầm chân hai tên này, lão huynh nhân cơ hội xử lý nhanh một tên, tới lúc đó ba đấu hai sẽ đỡ mất lực hơn nhiều.”
“Dược lão đệ nói phải, xem ra ta đã quá tham lam rồi, nếu hai vị có thể giằng co được với hai tên khốn kia, thì lão phu yên tâm tập trung gϊếŧ kẻ trước mặt này rồi.” Lão già cười lớn đáp, thế công sau đó mạnh hơn vài phần khiến tên đại hán phải thối lui liên tục, đối thủ của lão là một con gấu tinh, hắn đã chuyển hóa hai bàn tay thành chân gấu để chiến đấu.
A Diệt vừa giao thủ với tên yêu thú trước mặt, vừa để thần niệm chú ý tới gốc Linh dược cách đó không xa. Loại linh dược đó muốn hái phải tưới linh dịch lên cả cây, đợi nó hấp thu chừng một canh giờ, sau đó mới có thể nhổ lên được. Chính vì điều này nên ba gã yêu thú mới nhất quyết ác chiến với ba nhân loại tại đây, không để họ tiến thêm vào bên trong khu vực động quật trước mặt.
Giao thủ chốc lát, Dược Hảo Nhân giả bộ bị đánh xuống thế hạ phong, mắt thấy đôi phương thừa thắng xông lên, hắn vội vàng bỏ chạy vào sâu bên trong lối đi này, khiến tên yêu thú kia còn hoảng loạn hơn hắn.
Nữ tử Khiết Lệ cũng không ở thế dễ, cho dù phối hợp giữa địa hình nơi đây cùng nguyên lực bản thân, nàng vẫn ở thế hạ phong thấy rõ, chỉ có thể cố giằng co cầm chừng với nữ yêu nhện mà thôi. Tràng cảnh này cũng không có gì lạ, tuy nàng có thể đánh vượt cấp nhưng là đối với lục giai tầm thường thôi, chứ gặp đối thủ là đại tướng thì hai bên chênh lệch thấy rõ.
Lão già tu vi đạt đỉnh Hiển Hóa cảnh đã lâu, còn tu luyện công pháp tứ giai kì dị nay đã đại thành, là luyện khí sư am hiểu sử dụng nhiều vũ khí, chiến lực rất mạnh trong cảnh giới này. Hiện tại một đấu một, tên yêu thú có thể hình như đại hán đã yếu thế rất nhiều, máu tươi tại những vết thương chảy ra không ngừng.
Hắn điên cuồng gầm lên, không giữ hình dạng nhân loại nữa mà biến thành bản thể, một con gấu đen to lớn cao những hai trượng. Lão già thấy vậy cười khẩy lên tiếng: “Biến thành hình dạng to hơn chỉ khiến ngươi càng dễ bị đánh trúng mà thôi, ta sẽ lấy đầu tên to xác nhà ngươi về trưng bày ở cổng động phủ.”
Bất ngờ một tổ hợp gồm ba sáu loại vũ khí khác nhau liên kết lại, hóa thành một bộ khung lớn, từ trên cao đè ép xuống thân thể to lớn của gấu đen. Lão già cầm trong tay một chiếc nỏ, liên tiếp bắn ra bốn mũi tên, lần lượt đâm vào đầu gối tại tứ chi yêu thú, khiến gấu đại tướng đau đớn khụy xuống, không thể tức thì thoát khỏi cú chộp của bộ khung trên đỉnh đầu.
Rầm một tiếng, bộ khung trông như đài xử trảm trên pháp trường áp chế cứng thân thể của gấu đen, khiến đầu yêu thú này điên cuồng giãy giụa nhưng vẫn không thoát ra nổi. Bậc thầy vũ khí đã nhảy lên cao rồi lao thẳng xuống phía đầu yêu thú, mười món vũ khí tổ hợp lại thành một thanh cự đao được lão cầm trong tay, nguyên lực cuồn cuộn bổ mạnh xuống một đòn.
“Hành Quyết Thị Chúng!”
“Xoẹt!” Máu tươi bắn lên như được mùa, cái đầu to lớn của gấu đen rụng xuống lăn lốc trên mặt đất, cỗ thi thể không đầu mất dần sinh cơ, khí tức tiêu tán. Lão già moi lấy yêu đan trong đầu yêu thú, sau đó thu lại cái đầu vào trong một chiếc giới chỉ riêng, đợi sau này trở về sẽ trưng bày tại động phủ để lòe mấy lão đầu khác.
Xong việc lão mới chú ý đến hai cặp chiến đấu còn lại, Dược Hảo Nhân cùng yêu thú bọ cạp tuy đã truy đuổi nhau mất dạng, nhưng lão vẫn cảm ứng được hai bên đang giao thủ ở thế ngang bằng. Tạm thời không cần lo thanh niên họ Dược, lão già liền nhanh chóng phóng tới phía nữ yêu nhện, hỗ trợ Khiết Lệ tiêu diệt ả ta.
“Tên khốn kia không muốn chết thì chớ có động vào gốc linh dược đó!” Gã nam tử khá gầy gầm lớn, trước mắt hắn chính là gốc Tụ Liên Thảo mà gã cùng đồng bọn phát hiện cách đây chưa lâu, lúc này bên cạnh gốc linh dược đó có một tên thanh niên, hắn đang nở ra một nụ cười rất đáng ghét.
A Diệt bên ngoài trêu tức đối phương, bên trong đang suy tính sao cho có thể một mình độc chiếm gốc linh dược này. “Tại khu vực linh dược sinh trưởng này, có mức độ áp chế thần thức nặng hơn những nơi khác, nên hai người phía ngoài sẽ không thể cảm ứng rõ ràng diễn biến tại đây được. Giờ chỉ cần dựng lên pháp trận che đậy trong thời gian ngắn, mọi chuyện sẽ được giải quyết trong thầm lặng.”
Mắt thấy tên nhân loại đáng ghét giơ tay ra định nhổ lấy gốc linh dược, tên yêu thú kia gào thét xông tới, đôi mắt đã đỏ lên vì phẫn nộ. Thân ảnh tuấn mỹ thanh niên thoắt cái tiêu biến tại vị trí cũ, quanh khu vực này liền dựng lên một lớp kết giới tạm bợ, cùng lúc đó tên thanh niên với mái tóc trắng đã hiện ra ngay sau lưng đối phương.
Đang trong cơn phẫn nộ, bản thân tên bọ cạp này cũng không ngờ tốc độ thực sự của đối phương lại nhanh đến vậy, sơ suất nhất thời hắn đã phải trả giá bằng cả tính mạng mình.
Ba móng vuốt sắc nhọn đâm xuyên lớp da, cắm sâu vào bên trong thân thể tên yêu thú hình người, diệt thần ma lôi lập tức truyền thẳng vào bên trong cơ thể đầu yêu thú này, khiến toàn thân hắn tức thì trọng thương khó chữa.
Cái đuôi dài của tên đó đâm thẳng tới kẻ ở phía sau mình, nhưng bị A Diệt dùng một tay chặn đứng, sau lưng hắn còn khoác chiếc áo choàng chống độc, nên chất độc bọ cạp hoàn toàn vô tác dụng.
“Sâm La Lôi Quyền!” Tuấn mỹ nam tử cầm cái đuôi của tên bọ cạp xoay vài vòng rồi ném đi, sau đó bắn nhanh theo phía sau, tay phải nắm thành quyền không ngừng tích tụ ma lực.
Cú quyền rơi mạnh lên giữa ngực gã bọ cạp khiến hắn thổ huyết nặng nề, bấy giờ hắn mới kịp phản ứng trước sự biến hóa chiến lực của đối phương, hai mắt trợn trừng hận tên nhân loại trước mặt nãy giờ luôn giấu nghề.
Hắn ta nằm liệt dưới mặt đất, ánh mắt oán độc, mở miệng cay cú nói: “Ngươi đã là Hiển Hóa cảnh đỉnh phong, tốc độ còn phi thường nhanh, vậy mà từ trước luôn tỏ ra yếu thế, đúng là nhân loại nham hiểm.”
“Đoán đúng rồi, ta quả thực đã đạt đỉnh tu vi tại Hiển Hóa cảnh ma lộ, nhưng ngươi nói thiếu hai chữ ‘mạnh nhất’!” Nói đoạn, hắn đưa tay quét ngang một cái, thanh phi đao hắc ám được ngưng tụ từ sấm sét tức thì lướt qua, chém bay đầu tên yêu thú đại tướng này.
A Diệt nhanh chóng hủy thi diệt tích, rồi dựng lên một tòa pháp trận cỡ nhỏ, che giấu khí tức của gốc Tụ Liên Thảo, đợi lát nữa gốc linh dược này hấp thu đủ linh dịch hắn sẽ tới thu lấy.
Phía cốc khẩu, hai thân ảnh đang tức giận nhìn theo một bóng hình dần biến mất tại nơi xa, sau đó nhanh chóng giãy thoát ra khỏi đống tơ nhện vây quanh. Đúng lúc này tuấn mỹ thanh niên đã chạy tới, hắn hỏi han thì mới biết nữ yêu nhện vừa rồi đã trọng thương bỏ chạy, chỉ có tên gấu đen là mất mạng tại chỗ.
Nghe lão già hỏi tình hình phía mình, A Diệt nói rằng sau khi cảm ứng được tên gấu đen bị gϊếŧ, nữ nhện cũng gặp khó, tên bọ cạp liền cấp tốc bỏ chạy. “Lúc đó lão đệ đã nhanh chóng dựng lên pháp trận để giữ chân đối phương nhưng không kịp, mà thần thức của lão huynh không dò xét được tình hình lúc đó, có lẽ là do tòa pháp trận tạm bợ của lão đệ ảnh hưởng.”
Lão già nghe vậy có vẻ không nghi ngờ gì, nữ tử họ Khiết lại càng không, lão già cười nói: “Dược lão đệ có thể một mình đấu ngang tay với một gã yêu thú đại tướng, vậy mà trước giờ cứ luôn khiêm tốn nói bản thân chiến lực rất yếu.”
Nghe ngữ khí trêu đùa của lão ta, A Diệt cười xua tay đáp: “Đệ đây kết hợp trận pháp trong chiến đấu, miễn cưỡng mới làm được như vậy. Đâu có lợi hại như lão huynh, có thể trực tiếp diệt sát yêu thú đại tướng.”
Sau đó A Diệt đề xuất ba người nghỉ ngơi khôi phục nguyên lực tại nơi này, để có thể giữ trạng thái mạnh nhất trong chặng đường tầm bảo kế tiếp. Hai người kia không có gì dị nghị cả, mỗi người tìm một địa phương an toàn để đàm tọa, đâu biết rằng tên thanh niên muốn câu giờ để lát nữa hắn thu lấy một gốc linh dược quý hiếm.
Chương 288: Kẻ lạ
Trong động quật rộng lớn, có một thân ảnh đang cấp tốc phi hành, phía sau bóng tối nhanh chóng bao phủ, trông tràng cảnh như thể người kia đang chạy trốn khỏi bóng đêm vậy.
Sự thật cũng không hề khác, kẻ đang chạy trốn không ai ngoài thanh niên Dược Hảo Nhân, phía sau hắn có một sinh vật thần bí đang truy đuổi, thứ đó đi đến đâu thì một dặm xung quanh sẽ bị bóng tối bao phủ, loại bóng đêm khiến mắt của tu hành giả cũng phải chịu thua.
Không lâu trước nhóm ba người bọn hắn như thường lệ tiếp tục tiến về phía trước để tầm bảo, hắn cũng đã âm thầm thu được gốc Tụ Liên Thảo về tay. Không ngờ trong lúc đang đối phó với hai gã yêu thú lạ mặt, để chiếm đoạt vài gốc linh dược tại một khu vực hẹp, thì bị sinh vật thần bí xuất hiện tấn công. Cả đám tan đàn xẻ nghé, mỗi người chạy một hướng, tán loạn đào vong khắp mọi nơi.
A Diệt một đường phi hành không hề chậm lại, hắn bay từ cốc khẩu này tới cốc khẩu khác, vậy mà bóng tối vẫn theo sát ngay phía sau. Lúc này hắn rẽ sang một lối đi khác, liền trông thấy một kẻ cũng vừa từ nơi khác rẽ vào con đường này, cả hai không hẹn mà cùng bay đi rất nhanh.
Hai người liếc mắt quan sát đối phương, kẻ đang phi hành cùng đường với A Diệt là một gã thanh niên anh tuấn, y phục có chút kì dị, bảo cụ phi hành dưới chân cũng kì dị không kém, còn lại chẳng có thêm gì nổi bật.
Đối diện, tên kia cũng đang đánh giá hắn, y nghĩ thầm: “Tên này mặc y phục nam tử, phần trước cổ dường như cũng có yết hầu, vậy hắn là nam rồi... Nhưng nhỡ đâu hắn là nữ giả trang nam thì sao? Hay hắn là nam thật?”
Đột nhiên trần đá rạn nứt rồi sụp xuống, khiến hai người giật bắn mình vội vàng bứt tốc, thoát khỏi lối nhỏ này, rẽ hướng tới một con đường khác, không bao lâu sau họ đã bay ra tới một khu vực rộng lớn.
Bóng tối đã không còn truy đuổi, khu vực này trước mắt xem như an toàn, hai thanh niên đáp xuống mặt đất mà há mồm thở dốc, cấp tốc tiêu hao nguyên lực trong thời gian ngắn để phi hành tốc độ cao khiến họ rất mất sức.
Nơi đây áp chế với thần thức đã giảm bớt, bấy giờ A Diệt mới có thể cảm ứng tu vi của đối phương, không ngờ cũng là hậu kỳ Hiển Hóa cảnh. Chợt sắc mặt A Diệt khẽ biến, thần sắc đề phòng nhìn chằm chằm thanh niên kia với vẻ nghi hoặc.
Thấy song trọng của nam tử lạ mặt kia cứ chú mục lên người mình, tên thanh niên đưa tay lên che mặt, giả bộ xấu hổ lên tiếng: “Vị huynh đài này có phải quá thô lỗ rồi không? Làm gì có ai mới gặp lần đầu đã dán mắt lên người ta như vậy, tiểu đệ mắc cỡ đó.”
“Ngươi là nhân loại hay yêu thú hóa hình?” A Diệt thanh âm lạnh lẽo lên tiếng hỏi, hắn có thể cảm ứng thấy một vài tia yêu lực thuần túy ẩn bên trong nguyên lực của tên này.
Nghe vậy tên thanh niên kia liền không diễn nữa, cười nhạt nhìn thẳng A Diệt mà dõng dạc đáp: “Cha ta là nhân loại, mẹ ta là yêu thú, ta tu luyện cả nguyên lộ và yêu lộ, huynh đài nói xem ta là yêu thú hay nhân loại?”
Nghe câu trả lời này A Diệt không khỏi bất ngờ, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện sinh linh thuộc hai tộc quần khác nhau lại có thể giao hợp tạo ra hậu nhân.
Thấy sắc mặt của hắn, tên thanh niên cười lớn nói tiếp: “Haha, ai lần đầu nghe qua chuyện này cũng đều bất ngờ y như huynh đài vậy. Mà tiểu đệ không ngờ thần thức của huynh đài lại lợi hại như thế, có thể phát hiện ra huyền cơ trong người ta.”
“Vậy mỗi khi hai tộc quần nổi lên tranh đấu, ngươi sẽ đứng về bên nào?” A Diệt nghĩa chính ngôn từ hỏi. Thực ra bản thân hắn cũng chẳng quan tâm mấy trận đánh giữa yêu thú và nhân loại, hắn chỉ quan tâm lợi ích của bản thân mình mà thôi.
Đối phương không hề giấu giếm đáp: “Mẫu thân ta thuộc loài yêu thú thần thoại, nên yêu mạch di truyền rất cường đại, không thua gì nhóm đỉnh cao trong Linh nguyên mạch. Bên nhân loại, ta chỉ có Nhân nguyên mạch thượng phẩm mà thôi, nên ta được các tiền bối yêu thú coi trọng hơn. Nhưng chiến tranh giữa hai tộc quần chỉ xảy ra tại những cấp bậc thấp, chứ leo lên cao đâu có nhiều.”
Thấy đối phương vui vẻ tiến tới gần, A Diệt đề phòng xuất ra vũ khí, khiến tên kia phải khựng lại bước chân. Hắn liền lên tiếng: “Huynh đài đâu cần xa cách người ta từ vạn dặm như vậy, tiểu đệ cũng chỉ muốn làm quen mà thôi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta gặp một người trẻ tuổi mà có tu vi cao tới vậy.”
Tuấn mỹ nam tử liền nhíu mày hỏi lại: “Ý của ngươi là gì?”
“Tiểu đệ có một loại trực giác rất mẫn cảm với thọ nguyên của kẻ khác, huynh đài thọ nguyên dồi dào, cảm giác cùng với tiểu đệ không sai biệt lắm. Mà tiểu đệ nay vừa ngoài 70 thôi, vậy có nghĩa là huynh đài còn trẻ như vậy đã có tu vi bậc này, chẳng phải rất đáng để ta kết giao sao?”
A Diệt lại bị lời nói của tên này làm cho bất ngờ một lần nữa, xem ra tư chất của gã nửa người nửa yêu này cực cao, tu hành hai hệ thống khác nhau đều đã đạt Hiển Hóa cảnh hậu kỳ, vậy mà tuổi chưa tới 80.
Đối phương giới thiệu: “Tiểu đệ tên Nguyên Tước, thường được gọi là Tước đại tướng, rất vui được kết bằng hữu với huynh đài.”
“Đại tướng? Tu vi bên yêu lộ của ngươi đã là cực hạn lục giai rồi sao? Hơn nữa còn có chiến lực rất mạnh?” A Diệt càng đề phòng hơn lên tiếng hỏi.
Tên này không hiểu sao giống như là kẻ dễ tính, vẻ mặt tươi cười đắc ý đáp: “Nói không phải phét chứ tiểu đệ đã thừa sức đột phá thất giai bên yêu tu rồi, chỉ là muốn kéo bên nguyên tu lên đạt đỉnh tương đương, để tương lại một công đôi việc đột phá cả hai cùng lúc.”
“Nếu ngươi đã lợi hại như vậy thì sao phải hạ mình xưng đệ gọi huynh với ta, ta cũng không muốn ở đây nói nhảm với ngươi, tốt nhất nên đường ai nấy đi, trong này tầm bảo luôn là việc quan trọng nhất.” Lạnh nhạt thả lại một câu, A Diệt chậm rãi phi hành rời đi, thần thức đảo qua khắp nơi tìm kiếm linh dược.
Nguyên Tước vội đuổi theo hắn nhưng không dám tiến tới quá gần, sợ gây hiểu lầm. Y nói: “Ta có cảm giác huynh đài tuổi đời lớn hơn ta vài năm, hơn nữa còn cảm thấy thực lực thật sự của huynh sẽ cao hơn tu vi không ít, nên mới gọi huynh xưng đệ, chứ không có ý đồ gì đâu.”
“Nay có mặt tại vùng hiểm địa này tất nhiên là muốn kiếm nhiều kì chân dị thảo, giúp tu vi bên nguyên lộ nhanh chóng đạt tới đỉnh phong Hiển Hóa, huynh đài mục đích chắc cũng giống vậy, nên hai ta kết bằng hữu cùng đồng hành chẳng phải rất hợp sao?”
“Vậy sao ngươi không đột phá lên thất giai yêu tu rồi mới tới đây tầm bảo, như vậy chẳng phải phần lớn cơ duyên tại đây đều sẽ rơi vào tay ngươi sao?” A Diệt lạnh nhạt hỏi, hắn không hề tin tên này có thể dễ dàng đột phá đại cảnh giới, dù yêu mạch có cao đẳng tới đâu cũng không thể dễ dàng được.
Họ Nguyên liền giải thích: “Vì khi đột phá hai hệ thống tu luyện cùng lúc, sẽ giúp chiến lực của bản thân tại cảnh giới mới mạnh hơn đồng giai nhiều. Chứ nếu tiểu đệ đột phá thành một gã tân tấn thất giai thông thường, sẽ chẳng có tiếng nói trong hội đồng yêu thú cấp cao.”
Lời nói của tên đó khiến A Diệt như được khai sáng thêm một kiến thức mới, vậy nếu bản thân hắn đột phá cả ma lộ và nguyên lộ cùng lúc, chẳng phải một khi thành công sẽ trở thành một gã Bỉ Ngạn cảnh lợi hại so với đồng giai sao.
Tiếng nói tên kia vẫn vo ve bên tai: “Trong một quần thể yêu thú đồng giai, những tên tu vi thấp nhất sẽ bị coi thường, nên tiểu đệ mới không vội đột phá. Ngược lại giữ vị thế như này cũng tốt, là một gã đại tướng cao cao tại thượng so với đám yêu tướng tầm thường. Thay vì làm kẻ yếu nhất trong những kẻ mạnh, thì ta làm kẻ mạnh nhất trong những kẻ yếu, huynh đài thấy có hợp lý không?”
Tuấn mỹ nam tử không còn gì để nói, hắn cũng không hiểu sao tên nhân yêu này lại có vẻ nhiệt tình tới vậy, liền thúc giục bảo cụ dưới chân tăng tốc phi hành. Thấy thế Nguyên Tước cũng nhanh chóng tăng tốc theo, vừa bay vừa cùng A Diệt quan sát địa hình xung quanh, nhìn xem có bảo vật nằm rải rác hay không.
Tên này hành động như vậy một phần vì tính cách của hắn quả thực nhiệt tình, thích kết giao như thế, một phần vì tính tò mò không biết người vừa gặp là nam hay nữ, nên muốn kết giao để tìm ra sự thật.
A Diệt hiện tại đã nâng cao tinh thần ứng biến, hắn sợ không may gặp phải sinh vật thần bí đó lần nữa, hắn cũng không rõ tại nơi này chỉ có một tên sinh vật như vậy, hay là cả một đám.
Hắn để tên Nguyên Tước kia tùy ý theo sau, cũng là để có thêm trợ lực mỗi khi gặp nguy, một phần bởi vì hắn không nắm chắc xử lý được tên đó, vì y cũng là một kẻ song tu hai hệ thống khác hoàn toàn nhau.
Hai người tạm thời đi cùng đường tầm bảo, thời gian sau đó thu hoạch cũng không tệ, chỉ là Linh dược có tác dụng hỗ trợ đột phá cảnh giới vẫn chưa hề phát hiện thêm.
Chương 289: Lừa gạt
Cây cổ thụ cao lớn, có khí tức xa xưa, đứng sừng sững giữa bãi linh điền rộng thênh thang, phảng phất đem lại cảm giác tang thương cho những kẻ tới gần. Cách đó không xa có hai thanh niên nam tử đang tiến tới gần, cả hai mắt không rời khỏi cây cổ thụ hùng vĩ này, vẻ tham lam đã hiện lên trong mắt của một tên.
“Những trái cây đang phát sáng trên cành cây cổ thụ đó, chính là Cổ Linh Quả, một loại chủ dược để luyện những đan dược cổ hiếm có, chúng ta phát tài rồi Dược huynh.” Tên thanh niên anh tuấn Nguyên Tước vui mừng hớn hở thốt lên, hắn cùng A Diệt vừa dọn sạch linh thảo tại vùng dược điền này, nơi đây hiện giờ chỉ còn duy nhất một cái cây cổ thụ.
Tuấn mỹ nam tử sau khi dò xét kỹ càng qua cái cây trước mặt, liền không có hứng thú gì mà phi hành chậm rãi rời đi. Tên họ Nguyên tò mò bay theo sau hỏi: “Huynh đài sao vậy? Không tính lấy Cổ Linh Quả sao?”
A Diệt liền nói ra huyền cơ: “Cổ Linh Quả gì chứ, cái cây đó là một loài thực vật ăn thịt biến dị, hình dạng cổ thụ cùng với mấy thứ trái cây đó, đều là chiêu trò để câu dẫn con mồi mà thôi!”
Tên đó rơi vào trầm tư: “Thần niệm của huynh đài cao như vậy thì nhìn ra cái cây là giả cũng có lý, nhưng chẳng may đó là cây cổ thụ thật, huynh lừa ta để lần sau quay trở lại một mình độc chiếm thì sao?
“Ta đã nói vậy rồi, ngươi nghĩ sao thì tùy, nhưng tốt nhất ngươi đừng có hái thứ trái cây đó, kẻo vạ lây cả ta.” A Diệt bắt đầu tăng tốc, hiện tại đã qua một ngày kể từ khi hắn đồng hành cùng tên này, suốt thời gian qua cả hai thu hoạch coi như phong phú, hơn nữa cũng không xảy ra xung đột lợi ích gì.
Thanh niên năng động vội vàng bay nhanh theo, cười làm lành đáp: “Tất nhiên ta tin tưởng huynh đài rồi, mấy cái thủ đoạn lừa gạt nít ranh của cái cây biến dị đó đâu thể qua mắt được ta chứ, chỉ có tên ngốc mới đi hái mấy thứ trái cây đó.”
Hai người phi hành gần ra khỏi phạm vi dược điền, A Diệt tuy không quay đầu nhìn lại nhưng cảm ứng được tên kia có ánh mắt là lạ, nên hắn luôn đề phòng cảnh giác. Một lúc sau không thấy tên đó nói gì, khiến hắn phải nhíu mày nhìn lại, đúng lúc này tiếng động lớn vang lên!
Tên Nguyên Tước đang chật vật bỏ chạy tới phía hắn, y phục bị rách một mảng lớn, phía sau hắn là rậm rạp dây leo có phần ngọn như đầu quái thú, trên một cái đầu còn gặm một miếng vải lớn, chắc hẳn xé từ y phục tên đần này ra.
Mắt thấy vô số dây leo to lớn đuổi tới, A Diệt tức thì bứt tốc bỏ chạy, theo ngay phía sau chính là tên báo đời kia. Dược Hảo Nhân tức giận quát lớn: “Ta đã nói ngươi đừng có hái mấy thứ trái cây đó rồi còn gì, đây là cây ăn thịt giả trang chứ không phải cổ thụ linh quả gì hết!”
“Xin lỗi Dược huynh, tiểu đệ biết sai rồi, huynh chạy chậm thôi đợi tiểu đệ với!” Tên kia hoảng hốt gào to, phía sau hắn không quá một trượng đã có vài đoạn dây leo đuổi tới.
Sau khi bay hơn trăm trượng, đám dây leo đó đã dài ra hết cỡ, không thể tiến thêm, khiến hai tên kia không khỏi thở phào. Hai thân ảnh tiếp tục phi hành chậm rãi tầm bảo, một kẻ lạnh lùng ít khi mở miệng, một kẻ không thể im lặng quá tuần trà.
“Dược huynh có biết tại sao cây lại có lá không?”
“Đám mây không thể tu hành tại sao chúng có thể bay nhỉ?”
“Sao con chim có thể bay trên trời cao, mà con gà cũng có cánh lại không thể?”
Trong suốt quá trình tầm bảo, màng nhĩ A Diệt bị tra tấn bằng những câu hỏi ngớ ngẩn này, khiến hắn phải dùng tiểu thuật cách âm, mới có thể an ổn tiếp tục hành trình.
Canh giờ sau, khi hai người vừa mới kiếm thêm được chút thu hoạch trong một cốc khẩu ẩm ướt, lúc trở ra khu vực rộng liền nghe được động tĩnh lớn từ phía không xa truyền tới. Cả hai liếc nhìn nhau rồi tức thì bay đến khu vực đó, động tĩnh này là thanh âm chiến đấu, mà một khi có giao tranh thì tất nhiên là có bảo vật chân quý.
Đến nơi, hai người đều trông thấy người quen của mình trong vùng nổi lên chiến đấu đó, lúc này những người kia đang bị hai đầu ma thú hung dữ công kích. Phía nhân loại chính là nhóm ba người bà lão Nam Cung Hậu, trung niên một tay họ Triệu, thanh niên Tào Kim. Phe yêu thú có hai gã đại tướng, một nam tử trung niên đầu trọc, một thiếu nữ nhỏ nhắn có dung mạo dễ thương.
Năm thân ảnh đang chật vật chống chọi lại thế công của hai đầu ma thú to lớn, tuy tu vi hai đầu này chỉ là lục giai đỉnh phong, nhưng chúng là ma thú thần thoại Bắc Long Ngao, nên chiến lực mạnh hơn đồng giai gấp nhiều lần.
Hai đầu ma thú có thân hình khá giống chó cỡ lớn, nhưng lại có lân giáp của rồng, cái đuôi dài còn có vẩy của giao long, đích thị là giống loài chỉ có trong thần thoại. Nhìn qua có vẻ như hai súc sinh đó là thủ hộ thú ở khu vực này, đang bảo hộ một gốc linh dược nào đó, nên A Diệt tức thì thả ra cường độ thần thức cao nhất.
“Đây là... Linh dược tuyệt phẩm!” Tuấn mỹ thanh niên trợn to mắt, vì trên một khối đất nổi lên giữa lòng hồ lớn, có một gốc linh dược óng ánh tinh quang, đó chính là loại dược liệu có phẩm chất cao nhất trong nhóm linh dược.
Thanh niên Nguyên Tước đứng cách hắn không xa cũng đã phát hiện ra, thần sắc của y bất ngờ không kém. Lúc này nữ tử đại tướng đã phát hiện hai người bọn họ, nàng vui mừng hô lớn: “Nguyên huynh, mau giúp bọn muội, hai đầu súc sinh này khó xơi quá!”
Nghe vậy tất cả những người khác không hẹn mà cùng hướng ánh mắt lên phía A Diệt, ba nhân loại khi trông thấy hắn cũng không khỏi vui mừng. Tào Kim liền lên tiếng: “Dược lão đệ mau giúp bọn ta một tay, hai đầu súc sinh này đang thủ hộ một gốc linh dược tuyệt phẩm, nếu tiêu diệt được hai đầu ma thú này cùng với đám yêu thú kia, linh dược tuyệt phẩm sẽ là của chúng ta!”
Ngay khi Nguyên Tước chuẩn bị lao xuống trợ giúp cho hai đồng bạn, thì bất chợt nghe thấy lời truyền âm của tuấn mỹ nam tử bên cạnh. Sắc mặt hắn ta lộ rõ sự bất ngờ, quay đầu sang nhìn chằm chằm A Diệt mà hỏi: “Huynh nói là sự thật sao?”
“Đúng vậy, giờ Nguyên các hạ có hai sự lực chọn, một là cùng đồng bạn tử chiến với hai đầu ma thú kia, nguy hiểm trùng trùng. Hai là kêu gọi hai người kia rời đi, để nhân loại bọn ta tự giải quyết mâu thuẫn, tất nhiên như vậy thì nhóm các hạ sẽ vô duyên với tuyệt phẩm linh dược dưới kia.” A Diệt lạnh nhạt đáp.
Thanh niên họ Nguyên sau khi suy tư liền nói: “Ta tin huynh đài nói thật, ta cũng không quá tiếc nuối gốc linh dược kia vì chúng ta đang ở trong vùng hiểm địa Nhân Cổ, linh dược cỡ đó tuy hiếm nhưng không phải chỉ có duy nhất một gốc, giờ ta sẽ khuyên hai gã đại tướng kia rời đi.”
Nói rồi hắn tức thì truyền âm cho hai đồng bạn, sau khi nghe xong hai người kia đều không giấu nổi sự bất ngờ xen lẫn kinh hãi. Ba tên yêu thú hóa hình này truyền âm qua lại vài câu, liền đã quyết tâm rời đi. Hai tên kia cấp tốc nhảy lên vị trí Nguyên Tước đang đứng, cả ba nhanh chóng ngự khí bay đi xa.
Lúc này A Diệt đã nhảy xuống gần ba gã đồng bạn, vì mất đi hai kẻ hỗ trợ chống đỡ, nên ba người kia đang rất chật vật chống lại hai đầu ma thú cực mạnh.
Trung niên họ Triệu đang vất vả chống đỡ trước hung hiểm, thấy thanh niên Dược Hảo Nhân vẫn còn đứng ở phía sau mà chưa ra tay trợ giúp, khiến ông ta có chút giận dữ nói lớn: “Dược nguyên hữu còn đứng đó nhìn cái gì? Mau tới giúp một tay!”
Tên thanh niên tuấn mỹ nghe vậy mới xuất ra chiến đao, sau đó cấp tốc phóng đến phía ba người, trông thấy vậy gã Tào Kim mới khẽ thở phào chút ít, vì có thêm một đồng bọn gia nhập hỗ trợ.
Nhưng hành động kế tiếp của tên thanh niên họ Dược này, khiến cả ba người kia không khỏi kinh hãi. Mục tiêu hắn ta công kích không phải hai đầu ma thú, mà chính là bà lão Nam Cung Hậu, một đao bất ngờ của hắn đã đâm thủng giữa lưng bà ta, phần đầu nhọn còn xuyên qua trước ngực!
Bà lão trợn trừng mắt kinh ngạc, miệng không ngừng chảy ra máu tươi, không nói lên lời mà chỉ biết oán độc nhìn kẻ vừa đâm lén mình. Trung niên họ Triệu bất ngờ hoảng hốt, không cẩn thận bị một đầu ma thú đánh bay, sau khi ngã nhào ông liền gượng dậy rồi hướng tới tên thanh niên quát lớn: “Tên khốn nhà ngươi đang làm cái quái gì thế?”
Gã Tào Kim bấy giờ đang trốn trong một chiếc chuông trong suốt, gắng gượng phòng ngự trước thế công của một đầu ma thú, kinh hãi lên tiếng: “Dược lão đệ, ngươi đây là đang làm cái gì?”
Hai đầu hung thú chợt chuyển mục tiêu, thẳng hướng A Diệt mà phóng tới, thân ảnh hắn chợt lóe liền xuất hiện trên cao, hung hăng quăng xuống rậm rạp phù bạo. Hắn đáp lớn: “Còn làm gì nữa, thay vì giải quyết vấn đề, ta giúp mọi người giải quyết kẻ tạo ra vấn đề!”
Hai kẻ kia nghe xong vẫn chẳng hiểu hắn vừa nói gì, lúc này vụ nổ đã qua đi, lộ ra hai đầu ma thú chỉ có chút thương thế ngoài da. Mụ già họ Nam Cung cũng không hề bị uy lực từ phù bạo ảnh hưởng, vì mụ vừa dùng tới món bảo vật hộ chủ có giá trị cực cao.
Bà lão cố nén đau đớn đứng dậy, muốn bỏ chạy tìm nơi ẩn náu để khôi phục, chợt mụ trợn to mắt vì A Diệt đã xuất hiện ngay phía trước. Mụ liền tế ra một tấm thuẫn chống đỡ trước lưỡi đao chém tới, cùng lúc đó hai đầu ma thú đang điên cuồng lao tới phía tuấn mỹ thanh niên.
Dược Hảo Nhân cười lạnh, miệng hé mở bắn ra một thanh phi châm, đạo kim quang lóe qua liền để lại một lỗ máu nhỏ trên mi tâm bà lão Nam Cung Hậu. Khí tức dần tiêu tán, thi thể mụ già nặng nề ngã ngửa, hai đầu Bắc Long Ngao lao tới còn cách A Diệt vài thước liền khựng lại, hai ma thú to lớn đột ngột mất đi sinh cơ mà nằm lăn ra đất!
“Cái này... chuyện này là sao?” Tào Kim không thể hiểu nổi những gì vừa diễn ra trước mắt, gã trung niên họ Triệu còn thất thố bất ngờ hơn nữa.
A Diệt moi lấy hai khối ma hạch trong đầu hai thi thể ma thú, sau đó quay đầu nhìn tới hai người kia, lạnh nhạt lên tiếng: “Còn thế nào nữa, hai đầu súc sinh này tất nhiên là linh thú của mụ già kia, hai người trước giờ đã luôn bị mụ ta lừa!”
Chương 290: Chiếm dược
Tu hành lộ chỉ dành cho những kẻ luôn vì mình, tu hành giả càng máu lạnh sẽ tiến được càng xa, chính vì vậy chuyện lừa gạt bằng hữu cũng chẳng có gì quá bất ngờ. Mụ già Nam Cung Hậu nay đã gần đại hạn, để có thể kéo dài sinh cơ cho bản thân sau gần 400 năm tu hành, mụ sẽ không từ thủ đoạn để có thể đạt được mục đích.
Ngoài việc là một gã Luyện đan sư, mụ còn kiêm tu trên lĩnh vực Linh thú sư mà dường như không một bằng hữu nào hay biết, hơn nữa mụ còn thuần phục được hai đầu Bắc Long Ngao cực kỳ hung hãn.
Cách đây không lâu khi nhóm bọn họ phát hiện ra gốc Linh dược tuyệt phẩm, mụ già không kìm được lòng tham, đã định gọi ra hai đầu linh thú để diệt sát hai gã đồng bạn, nhưng đúng lúc đó lại có hai gã yêu thú đại tướng chạy tới.
Họ Nam Cung mụ già bí mật thả hai đầu linh thú ra, để chúng giả bộ làm thủ hộ thú của gốc linh dược kia, đánh đuổi năm người bọn họ. Mụ tính dọa lui tất cả, sau đó sẽ bí mật tới đây thu lấy linh dược sau, nhưng không ngờ khi đám bọn họ sắp thối lui thì lại có thêm hai người đi tới.
Diệt Chúng Sinh nay đã gần luyện đến tầng 3 đại thành trong Hỗn Ma quyết, khi vận chuyển công pháp này ở mức cao nhất, thần thức được tăng phúc lên gần như ngang bằng với tân tấn Bỉ Ngạn cảnh, nên hắn mới có thể nhìn ra mối liên kết chủ tớ giữa mụ già và hai đầu ma thú.
Họ Diệt đã truyền âm nói ra sự thật với tên thanh niên Nguyên Tước, cũng nói cho hắn trường hợp dễ xảy ra nhất nếu hắn tham gia hỗ trợ hai gã đồng bạn khi đó.
Nếu A Diệt và Nguyên Tước thời điểm đó ra tay hỗ trợ năm người kia, thì thực lực của hai đầu ma thú Bắc Long Ngao không đủ để chống lại bọn họ. Mụ già bị dồn vào chân tường, chắc chắn sẽ chỉ huy hai linh thú bỏ qua nhân loại, tập trung công kích ba gã yêu thú đại tướng, dù sao đám bọn họ lấy được linh dược thì mụ cũng được chia góc tư.
Tên Nguyên Tước tất nhiên không muốn bản thân cùng hai gã bằng hữu lâm vào hoàn cảnh đó, cho dù họ chống lại được hai đầu ma thú, thì vẫn còn bốn nhân loại rình rập. Hắn truyền âm cảnh báo hai đồng bạn, khuyên nhủ họ rời đi, kết quả đúng như vậy.
Sau đó như những gì đã diễn ra, Dược Hảo Nhân không để mụ già Nam Cung Hậu dắt mũi mọi người nữa, thay vì giải quyết hai đầu ma thú, hắn giải quyết mụ ta.
Lúc này tên nam tử Tào Kim cùng gã trung niên họ Triệu đã phần nào đoán ra chuyện này, dù sao họ cũng sống mấy trăm năm rồi. Nhìn thi thể của mụ già vẫn trợn trừng hai mắt, hai người không khỏi tâm loạn, ai ngờ vị bằng hữu giao tình cả trăm năm lại có tâm cơ muốn gϊếŧ người đoạt bảo như vậy.
Tuấn mỹ nam tử quay đầu nhìn tới phía linh dược tuyệt phẩm, ngay khi hắn định hành động thì chuyện không ai mong muốn nhất xảy ra! Bóng tối âm u lan nhanh tới nơi đây, muốn bao chùm hết thảy bên trong bóng đêm, mà một khi có loại bóng tối này, chắc chắn sinh vật thần bí đang hướng đến nơi đây.
Không nghĩ nhiều, A Diệt cấp tốc nhảy lên bảo cụ phi hành, bắn nhanh tới phía gốc linh dược. Gã Tào Kim hoảng sợ, lúc này đã cắm đầu bỏ chạy, nhưng họ Triệu thì không như vậy, gã giống như A Diệt bay nhanh tới muốn tranh đoạt linh dược tuyệt phẩm.
“Tiểu tử, mau bỏ tay ra khỏi linh dược!” Gã quát lớn, một tay bấm quyết, chục tấm phù lục công năng khác nhau đồng loạt bắn đến nơi lưng A Diệt. Tên thanh niên liếc mắt nhìn lại, hắn trước giờ vốn đã không ưa tên này rồi, từ khi còn ở trong thành tên này đã luôn tỏ ra ngạo mạn coi thường những người trẻ hơn mình.
“Ta vừa cứu ngươi khỏi bị gϊếŧ chết thành con ma hồ đồ, còn không để tâm ban nãy ngươi đã chửi ta, vậy mà bây giờ vẫn còn mặt giày muốn tranh đoạt cơ duyên với ta cơ à?” Xung quanh không còn ai, thần thức cũng sẽ không dò xét được đến nơi này, A Diệt không còn kiêng kị mà muốn giải quyết đối phương nhanh chóng, nên hắn đã chuyển sang sử dụng ma lực.
Với ma thuật thân pháp Lôi yên di, kèm thêm ma lực lôi thuộc tính thôi động Thoi Độn Thiên, tốc độ bứt tốc ở trạng thái ma tu của A Diệt còn nhanh hơn âm thanh, chừng trăm trượng trong một nhịp thở. (400m/s)
Thân ảnh tóc bạc thanh niên di chuyển quỷ dị, phù lục bay đến chỉ có thể va chạm với tàn ảnh của hắn, khiến họ Triệu kinh hãi trước loại tốc độ này. Ánh sáng bạc lóe lên, máu tươi bắn ra xối xả, một cánh tay rơi rụng xuống dưới hồ nước đυ.c. Thanh âm lạnh lẽo của A Diệt vang lên: “Làm thức ăn cho sinh vật kia để câu giờ giúp ta đi, đồ phế vật không có tay!”
Một cước đạp mạnh, thân thể tên trung niên họ Triệu bị bắn ngược đi xa, thẳng hướng vùng trung tâm bóng tối. Ánh mắt gã ta lúc này tuyệt vọng tột cùng, khó tin cùng hối hận, gã không nghĩ thực lực tên thanh niên kia lại mạnh tới vậy. Tuy họ Dược gϊếŧ được mụ già Nam Cung Hậu, nhưng đó là thành quả do đánh lén, gã không nghĩ tên này thực sự rất lợi hại.
A Diệt hiện tại đã bay tới ngay phía trên gốc linh dược, hắn liền thôi động một tấm nguyên phù rồi ném mạnh xuống, tạo ra một lớp băng đông kết dày trên mặt đất. Sau đó hắn đáp xuống nhanh chóng nhổ gốc linh dược lên, mặc cho mặt đất đang rung chấn. Ngay khi lớp băng vỡ tan thì hắn cũng đã nhảy lên bảo cụ phi hành mà rời đi, còn không quên thu lấy chiếc nạp giới từ cánh tay của gã họ Triệu.
Từ dưới mặt đất tại nơi gốc linh dược sinh trưởng, có một đầu ma thú phá đất ngoi lên, trông nó như một con sâu khổng lồ, đây mới là thủ hộ thú thực sự của gốc tuyệt phẩm linh dược. Lúc này nó chỉ biết gầm thét nhìn theo bóng lưng A Diệt đang dần biến mất tại phương xa.
“Tuyệt phẩm linh dược Tấn Phúc dược, nhìn bề ngoài cũng khoảng chừng ba ngàn năm hỏa hầu rồi, chuyến này thu hoạch coi như phong phú.” A Diệt vừa cấp tốc phi hành vừa ngắm nghía gốc linh dược trong tay, tốc độ hiện tại của hắn nhanh hơn bóng tối phía sau không ít, nên hắn khá là thong dong không vội vàng.
Khi hắn định chia sẻ niềm vui với Ma Quân, thì nhớ ra tên khốn đó đã gần tháng tu luyện chưa hề liên lạc rồi. Hắn không khỏi hậm hực, rõ ràng lúc trước có hứa sẽ giúp hắn trong lúc lăn lộn tại nơi này, vậy mà giờ vẫn còn đang trường kỳ bế quan. A Diệt có thể mạnh mẽ kêu gọi Ma Quân, ngắt quãng tu hành của y, nhưng hắn chỉ làm điều này khi bản thân lâm vào tình huống cực kỳ nguy hiểm mà thôi.
Đột nhiên sắc mặt hắn chợt biến, vì từ hai phương hướng khác cũng có bóng tối đang lan tới, điều này chứng minh tại nơi đây không chỉ có một sinh vật thần bí. Hắn chỉ biết tìm kiếm con đường thông đi xa mà cắm đầu phi hành, bộ dáng thong dong tiêu sái nay còn đâu, một khi bị những sinh vật đó tóm được thì chắc chắn phải bị nhai sống không nghi ngờ.
Bay loạn một hồi, hắn lại chạm trán một màn bóng tối ở phía trước, vì khoảng cách không quá xa nên hắn có thể loáng thoáng trông thấy thân ảnh của sinh vật kia. Chúng có bộ dáng không khác gì nhân loại trưởng thành, mỗi một bước chân có thể di chuyển được mấy chục trượng!
Lúc này sinh vật kia đang cầm theo một nửa thân thể của người nào đó, phía trước không xa còn có một bóng người khá mập đang chật vật bỏ chạy. Ngay khi trông thấy A Diệt bay ngang qua phía trước, tên kia nước mắt nước mũi dàn dụa gào thét: “Cứu ta...”
Chân tiến thêm một bước, thân ảnh sinh vật thần bí còn cách gã mập khá xa thoắt cái đã đứng ngay phía sau hắn, bàn tay chộp lấy đầu tên mập rồi nhấc lên, khiến máu tươi bắn lên như mưa từ phần cổ. A Diệt rùng mình khi mơ hồ trông thấy sinh vật đó đang nhai đầu của tên mập, như thể đang ăn một món mỹ vị vậy.
Thân ảnh hắn như một luồng hắc lôi bắn vọt đi xa, phía sau toàn bộ cảnh vật đang bị bóng tối nhấn chìm, lan dần tới phía hắn. Khi A Diệt bay tới một khu vực rộng lớn, thường là nơi có áp chế thần thức kém nhất, hắn nhân cơ hội thả ra toàn bộ cường độ thần niệm để dò xét hết thảy xung quanh, kết quả khiến sắc mặt của hắn khó coi cực kỳ.
“Có những mười mấy sinh vật như vậy trong phạm vi mười dặm quanh đây, nơi này thực sự là mồ chôn tu hành giả sao?” Không dám ở một chỗ quá lâu, hắn nhanh chóng tìm một hướng đi cách xa những sinh vật đó nhất, thẳng tiến không ngừng.
Một hồi lâu sau tại ngõ cụt nào đó, có hư ảnh một ác ma khổng lồ cao chọc trần, ác ma đó chĩa ra một ngón tay mà mạnh mẽ ấn xuống phía vách đá rắn chắc. Rậm rạp phù bạo kết hợp cùng uy lực cường đại của Đại La Ác Ma Chỉ, giúp A Diệt khai thông ngõ cụt, lúc này bóng tối đã lan tới nơi hắn đứng, khiến hắn vội vã chạy vào con đường mới được khai phá.
Lối đi này khá hẹp, không khí còn phi thường loãng, khiến hắn chỉ có thể di chuyển trên mặt đất. Trong cơn hoảng loạn hắn phát hiện một lối thông đạo không ổn định, nằm sâu trong một khe nứt hẹp, mắt thấy sinh vật thần bí đã tiến đến trước lối đi hắn vừa khai thông, nên hắn không nghĩ nhiều liền lao đầu vào thông đạo.
Sơn động ẩm ướt, hơi nước ngập tràn không khí, những tia hào quang mơ hồ phát ra từ các khối quang thạch, một thông đạo thình lình xuất hiện tại một góc trong sơn động này. Thân ảnh thanh niên tuấn mỹ chật vật nhào ra, ngã sấp mặt trên nền đá, sau đó hắn nhanh chóng đứng dậy quan sát xung quanh.
Sơn động này cũng không quá rộng, tứ phía đều là vách đá không hề có lối ra vào, ở giữa sơn động có một hồ nước khá rộng, không khí nơi đây ẩm ướt là do hơi nước bốc lên từ cái hồ. Đột nhiên ánh mắt A Diệt dán chặt tới vị trí trung tâm hồ nước, thần sắc bất ngờ không thôi, vì nơi đó có một nữ tử đang tắm!