Hoàng Đô, Hoàng thành, nơi phồn hoa nhất Phần Quốc, hiện nay Hoàng thất tổ chức lễ hội lớn, thu hút vô số nguyên sĩ toàn quốc đổ xô tới, khiến nơi đây càng thêm nhộn nhịp.
Tiến vào bên trong tòa thành nguy nga tráng lệ, đẹp không sao tả xiết, ai nấy đều trợn mắt trước cảnh tượng phồn vinh nơi đây. Từng tòa lầu các cao chọc trời, mây trắng lượn lờ bên khung cửa sổ, l*иg đèn có mọi hình thù đẹp đẽ trôi nổi khắp nơi, những luồng hào quang từ kì thạch quý hiếm soi rọi các tòa kiến trúc to lớn xa hoa, tạo nên Hoàng thành sang trọng.
Nguyên sĩ phải tính hàng vạn, phi hành khắp mọi nơi bên trong Hoàng thành, trông vô cùng bắt mắt và náo nhiệt. Nhìn lên tầng mây cao, chính là lối đi của tu hành giả uy danh, lúc này có không ít luồng độn quang đủ mọi màu sắc phi hành qua lại.
Tại nơi ngư long hỗn tạp như thế này, vậy mà không hề có xung đột xảy ra, ai nấy đều tuân thủ quy củ nơi này, ít nhất mặt ngoài là như vậy. Chỉ cần chú ý quan sát cũng có thể thấy không ít nhóm binh đoàn vệ quân, tuần tra khắp mọi nơi bên trong Hoàng thành, đảm bảo nơi đây không có kẻ nào quấy rối.
Nhóm người Tọa Sơn tông gửi phi chu tại khu vực để phương tiện của khách quý, được một vị tiếp dẫn sứ tới tiếp đón, không sợ đi lạc bên trong tòa thành khổng lồ rộng hơn trăm dặm này. Tiếp dẫn sứ là một nam tử thanh niên, tộc nhân dòng chính của Hoàng thất, tu vi Hiển Hóa cảnh trung kỳ.
Bốn thân ảnh phi hành vào trong Hoàng thành rộng lớn, khi qua cổng lớn còn được các binh lính tiếp đón rất long trọng, không như những kẻ khác, phải nộp phí thì mới được vào trong. Tiếp dẫn sứ tên Chu Kình, hắn dẫn ba đệ tử tinh anh Tọa Sơn tông đi dạo một vòng tại nội thành, giới thiệu không ít nơi hấp dẫn, sau đó mới mời họ đến nơi nghỉ ngơi của khách quý.
Khu vực phía bắc Hoàng thành, có vô số dãy kiến trúc xa hoa tráng lệ, chính là nơi nghỉ chân của khách mời trong mấy ngày diễn ra đại hội. Trong toàn bộ đệ tử tinh anh của các thế lực nổi danh được mời tới, không nghi ngờ gì đệ tử đại diện cho Tam đại phái có thân phận cao quý nhất, vì vậy chỗ ở của họ phi thường đỉnh cao.
Trên đỉnh một dãy núi nguy nga, nồng độ nguyên khí trong thiên địa dày đặc, có không ít động phủ to lớn, chính là chỗ ở của ba người Tọa Sơn tông. Chu Kình tươi cười đưa cho mỗi người một tấm lệnh bài, là chìa khóa để sử dụng một động phủ tại nơi thế ngoại đào nguyên này.
“Mỗi người các vị được chuẩn bị riêng một căn động phủ cấp bậc cao nhất trong Hoàng thành, hiện tại các vị có thể vào kiểm tra, nếu cảm thấy không ưng ý có thể nói với tại hạ để thay đổi động phủ khác.”
Chu Kình giải thích rất nhiều, cung cấp cho nhóm người vô số thông tin hữu ích, khi mở miệng nói mắt hắn luôn nhìn tới phía Lâm Mị. Từ khi mới gặp mặt, tên này đã bị dung nhan của Lý Ngọc và Lâm Mị hút hồn, nhưng Lý Ngọc rất lạnh nhạt, sắc mặt luôn xa lánh kẻ khác, nên tên này chỉ còn cách kéo gần quan hệ với Lâm Mị.
Lâm Mị rất thích chơi đùa với nam nhân, muốn thấy bộ dáng say đắm của họ với bản thân mình, nên suốt chặng đường luôn tươi cười, hỏi han họ Chu này, khiến hắn như trúng phải bùa yêu. Vẻ kiều mị dụ hoặc pha thêm chút lẳиɠ ɭơ đó, mấy tên nam nhân chưa trải sự đời, làm gì có ai cưỡng nổi cơ chứ, lúc này trong mắt hắn chỉ có Lâm Mị mà thôi.
Mà tên này được cái có nước da trắng, gương mặt ưa nhìn, gọi là thuộc mức khá, khiến cho họ Lâm có hứng trêu đùa. Chứ gặp mấy kẻ dung mạo tầm thường, da thì ngăm đen, người cứ như khúc gỗ giống tên đồng môn nào đấy, thì có thích ả tới mấy ả cũng chẳng thèm thả thính làm gì.
“Một tuần nữa đại hội mới khai mạc, thời gian này mọi người được phép hoạt động tự do, nhớ đừng gây ra rắc rối gì là được.” Lý Ngọc phân phó một câu, sau đó sắc mặt lạnh tanh cầm lấy tấm lệnh bài, đi tới một tòa động phủ rồi bước vào bên trong, bóng lưng biến mất.
“Vậy tại hạ cũng nên đi nghỉ ngơi đây, phải hảo hảo hưởng thụ khi ở trong động phủ xa hoa như thế này mới được.” A Diệt ôm quyền với thanh niên tiếp dẫn sứ, sau đó không chậm trễ mà tiến vào động phủ của riêng mình.
“Mong Diệt huynh thỏa mãn với sự chuẩn bị của Hoàng thành chúng ta.” Thanh niên Chu Kình ôm quyền đáp lại, sau đó liền quay sang chăm chú nhìn nữ tử bên cạnh, ánh mắt không dấu nổi từng tia hư tâm.
“Tiểu muội còn chưa tới Hoàng thành bao giờ, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, nhưng ban nãy còn chưa được ghé chơi tại những nơi hấp dẫn. Hiện tại công việc đã xong, Chu huynh phải dẫn ta đi chơi hết tất cả những nơi thú vị đấy.” Lâm Mị liếc mắt đưa tình, làm ra bộ dáng nũng nịu.
“Tất nhiên rồi, Chu Kình ta sẽ dẫn Lâm muội đi tới tất cả những nơi thú vị trong thành, đảm bảo muội sẽ rất vui.” Họ Chu cố nén dục hỏa, tươi cười đáp lại. Thân ảnh hai người ngự khí bay tới khu vực đông đúc tấp nập nhất trong thành.
Thác nước chảy róc rách, cây cảnh kì dị đẹp đẽ, cá cảnh bơi lội, đùa nghịch dưới hồ. A Diệt cảm thán không thôi trước những cảnh vật trang trí bên trong động phủ này, những người có tiền có quyền, quả là luôn biết cách chơi sao cho xa hoa nhất.
Trên chiếc bàn lớn được điêu khắc từ hiếm thạch được đặt giữa động phủ, có ngàn khối nguyên thạch trung phẩm, cùng một bình đan dược quý giá trên đó, có lời nhắn là kính tặng người tiếp nhận động phủ này.
Chưa kể mọi đồ dùng nơi đây đều giúp ích không nhỏ cho quá trình tu hành, nước tắm có tác dụng tẩy tủy, hoa cảnh cắm trong lọ tỏa ra hương thơm của áo nghĩa tu hành, nhan thơm có thể tăng gấp đôi tốc độ tu luyện, bồ đoàn tỏa ra lợi tức giúp tránh trúng độc.
“Đây chính là cuộc sống hàng ngày của hậu nhân dòng chính Hoàng thất sao? Quả nhiên cuộc đời mỗi người khác nhau như rãnh trời, kẻ thì sinh ra đã ngậm thìa vàng, kẻ thì đến một bữa ăn no đủ cũng chẳng bao giờ có được.” Hắn ngồi tại xếp bằng trên bồ đoàn, kiểm tra tìm hiểu một vài vật phẩm kì lạ trong động phủ.
Hắn cũng chẳng lạ gì với sự nhiệt tình của Hoàng gia, bởi vì Tam đại phái hoàn toàn không sợ gì Hoàng thất. Nếu xét riêng lẻ, thì bất kỳ thế lực nào trong Tam đại phái đều có thể đối đầu ngang hàng được với lực lượng Hoàng gia. Nhưng ba thế lực đỉnh tiêm hơn ngàn năm nay vẫn luôn cùng tiến cùng lùi, động vào một có nghĩa là đắc tội ba, đến Hoàng thất cũng phải dùng lễ tiếp đãi.
Mấy trăm năm nay Tam đại phái mới có chút nể mặt Hoàng thất của quốc gia, vì Quốc chủ Phần Quốc đời nay, chính là kẻ có thực lực mạnh nhất trên đất nước này. Như những đời trước, danh hiệu đệ nhất luôn nằm trong tay những người đứng đầu Tam đại phái.
A Diệt từng nghe kể xa xưa trước đây, người gây dựng nên Tọa Sơn tông tên Toạ Sơn Khách có được danh hiệu đó, và được công nhận là cường giả mạnh nhất trong lịch sử Phần Quốc.
Có thể coi quốc gia này là miếng bánh được chia thành bốn phần lớn, tại trung tâm chính là lực lượng của Hoàng gia, người cầm quyền toàn đất nước trên danh nghĩa. Vòng bên ngoài, chừng tám phần còn lại, được chia ba phần, mỗi thế lực trong Tam đại phái nắm một phần.
Cho dù có không ít thế lực cùng tổ chức lớn mạnh, được coi là nhất lưu, nhưng so với Tam đại phái vẫn chỉ là nít ranh mà thôi. Cái gọi là thâm căn cố đế, đứng trước sức mạnh tuyệt đối chỉ là câu chuyện cười. Nếu Tam đại phái thích, có thể lũng đoạn toàn bộ Phần Quốc này, đến cả Hoàng thất cũng chỉ là cái tên được ghi trong sách sử mà thôi.
Hiện tại đại diện cho Tọa Sơn tông, một trong Tam đại phái tới đây dự lễ hội, A Diệt cùng hai người kia biết bản thân mình ở vị thế nào. Không kiêu cũng không xiềng nịnh, phải ra dáng đệ tử kiệt xuất trong thế lực lớn, mọi hành động đại diện cho thế lực sau lưng, phải suy tính cẩn trọng. Nếu bị khıêυ khí©h, đánh không cần nhìn mặt, kể cả con cháu Hoàng gia cũng không phải sợ.
Không nghĩ nhiều về thân phận hiện tại nữa, A Diệt lấy ra một tấm bản đồ lớn, bắt đầu nghiên cứu. Trong đây ghi toàn bộ phân bố thế lực tại nội thành và ngoại thành Hoàng đô, có thông tin rất tỉ mỉ chi tiết, được cung cấp bởi tàng thư các Hoàng thất.
Bỏ qua mấy thế lực nhất lưu, đôi mắt A Diệt tìm kiếm một cái tên trong đầy rẫy thế lực nhị lưu, chả mấy chốc đã dừng lại, miệng lẩm bẩm: “Đây rồi, Khôi Tu, nhị lưu thế lực chuyên nghiên cứu tại lĩnh vực khôi lỗi, danh tiếng tại vùng địa thành Tân Trung này cũng không phải vừa, được không ít nguyên sĩ biết tới.”
Nghỉ ngơi chốc lát, hắn liền rời khỏi động phủ, chậm rãi phi hành bên trong Hoàng thành, ngắm nhìn cảnh đẹp cùng độ phồn vinh nơi đây. Hắn hướng tới nơi tọa lạc của thế lực tên Khôi Tu trên bản đồ, nhưng hắn không vội, trên đường đi hắn rẽ vào không ít chỗ, phần lớn là mua vài ba món đồ kì dị.
Trong khi đó, hai đồng môn cùng hắn tới đây, cũng đều đang rong chơi trong Hoàng thành rộng lớn này.
Lâm Mị được Chu Kình nhiệt tình dẫn đi tham quan rất nhiều nơi, hiện tại đang bước đi tại phường thị tấp nập. Hai người hiện nay đã tới khu vực cấm phi hành, chỉ còn cách tản bộ giữa dòng người đông đúc, như vậy nàng ta càng tiếp xúc gần với nhiều người hơn, giờ đã có cả tá đàn ông chạy theo nịnh hót rồi.
Một nữ tử xinh đẹp không kém, chỉ là vẻ mặt luôn lạnh tanh như người chết, phi thường vô cảm. Lúc này đang có chút nghi hoặc, phi hành tại ngoại thành Hoàng đô, không hiểu sao mơ hồ cảm ứng thấy một điều gì đó khó nói nên lời.
Chương 207: Giao thư
Tại phía đông ngoại thành Hoàng đô, có một cung điện nguy nga to lớn, kiến trúc nơi đây phần lớn đều được tạo hình giống những đầu khôi lỗi, đủ mọi hình thù. Trước cổng lớn của cung điện, có một thân ảnh chậm rãi đi tới, hai gã thủ vệ trông thấy liền tiến lên dò hỏi.
“Không biết tiền bối tới phân điện này của Khôi Tu là có việc gì, tiền bối xin chớ giận mà hãy nói ra lý do, vãn bối sẽ đi bẩm báo.” Một gã thủ vệ ôm quyền cúi người lên tiếng, tên còn lại cũng tỏ vẻ cung kính.
Người vừa đi tới nơi này chính là Diệt Chúng Sinh, lúc này hắn khẽ cười đáp: “Ta đến muốn tìm một vị bằng hữu, tên là Trần Ly, có lẽ ra nhập thế lực này được hơn ba mươi năm rồi.”
Hai tên hộ vệ liền suy ngẫm trong thoáng chốc, dù sao chúng vẫn còn trẻ, gia nhập tông phái chưa quá mười năm, nên có nhiều vị tiền bối trong môn vẫn chưa nhớ rõ. Gã vừa nói chuyện với A Diệt như nhận ra, liền nói: “Thì ra tiền bối tìm Trần quản sự, để vãn bối đi thông bẩm, không biết tiền bối có chứng vật gì cần chuyển giao không?”
“Ngươi chỉ cần nói là cố nhân tại Hồng trấn muốn gặp là được.” A Diệt tùy ý đáp. Nghe vậy tên kia liền xoay người chạy vào trong cung điện rộng lớn, tên còn lại liền cung kính nói: “Tiền bối xin chờ đợi chốc lát, nếu Trần quản sự nhận ra ngài, chắc chắn sẽ cho người ra tiếp đón ngay thôi.”
A Diệt có chút nghi hoặc trong lòng, theo những gì hắn biết thì con gái của lão Trần Kỳ nhiều hơn hắn không quá mười tuổi, tức là chưa tới 50. Dù có nguyên mạch thượng phẩm và được thế lực này dốc lòng bồi dưỡng, thì cao nhất cũng mới đạt tới Hiển Hóa cảnh trung kỳ thôi chứ, sao có thể giữ chức vụ quản sự rồi.
Nghĩ chốc lát hắn mới hiểu ra, đây là thế lực trung lưu chứ không phải Tam đại phái, Hiển Hóa cảnh sơ kỳ cũng là thành viên rất cao quý rồi, nên người còn trẻ mà được đảm nhiệm vai trò quản sự cũng không có gì lạ.
Trong Tọa Sơn tông thì quản sự phần lớn là những lão gia hỏa rất khó tiến thêm, gần như vô vọng đột phá, nên không bỏ nhiều thời gian tu hành nữa, đảm nhiệm lấy chức vụ quản sự để xử lý các công sự giúp tông phái. Những người đó đều có tu vi Hiển Hóa cảnh hậu kỳ đến đỉnh phong, một số ít là trung kỳ viên mãn, chứ quản sự trẻ tuổi hoàn toàn không có.
Tu hành giả có thể đột phá lên Hiển Hóa cảnh, thì hoàn toàn có khả năng vượt qua rào cản giữa sơ kỳ và trung kỳ, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Trong lịch sử có rất ít trường hợp bị kẹt tại bình cảnh lên trung kỳ trong thời gian dài, hầu như chưa từng có Hiển Hóa cảnh sơ kỳ chết già, tư chất kém tới đâu khi gần hết thọ nguyên vẫn có thể tấn thăng lên trung kỳ.
Nhưng rào cản giữa trung kỳ và hậu kỳ kiên cố hơn rất nhiều, phần lớn nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh chết già đều là kẹt tại bình cảnh đó. Nên chức vụ quản sự trong những thế lực lớn, ít nhất cũng phải có tu vi trung kỳ viên mãn Hiển Hóa cảnh mới có thể đảm nhiệm, hơn nữa phải sống qua năm tháng lâu dài rồi.
Trong khi hắn đang suy đoán, tên thủ vệ đi báo tin đã chạy trở ra, cung kính hướng tới A Diệt: “Trần quản sự cho mời tiền bối vào, mời ngài đi theo vãn bối.”
Chậm rãi phi hành theo sau gã thủ vệ, quan sát quang cảnh xung quanh, cách bày trí trong cung điện khổng lồ này hoàn toàn độc lạ, cũng rất bắt mắt, phần lớn đều có tạo hình khôi lỗi. Sau khi đi qua vài cái hành lang, tên thủ vệ đẩy một cánh cửa lớn ra, cung kính mời hắn vào bên trong. Khẽ đảo thần niệm không phát hiện ra có gì nguy hiểm, hắn mới lễ độ bước vào gian thạch điện.
Gian phòng này không quá rộng, nhưng được trang trí rất đẹp, có một bộ bàn ghế lớn bày ở trung tâm, đầu bên kia chiếc bàn có một nữ tử đang đứng suy tư gì đó. Ngay khi vừa thấy có người đi vào, cô ta liền tập trung quan sát người vừa tới, nở nụ cười chào đón: “Các hạ từ xa tới đây chắc cũng mệt rồi nhỉ, mời các hạ ngồi, trà của Khôi Tu chúng ta có tác dụng hồi sức rất tốt đấy.”
Hai người phân chủ khách ngồi xuống, A Diệt lúc này cũng chú ý quan sát nữ tử trước mặt. Dung mạo cô ta coi như xinh đẹp, tuy không thuộc loại quốc sắc thiên hương nhưng cũng ở hàng khá rồi, bề ngoài chừng 30 tuổi, quả nhiên có chút nét giống lão Trần Kỳ năm xưa. Tu vi cũng không tệ, Hiển Hóa cảnh sơ kỳ viên mãn.
Rót hai tách trà nóng, sau đó đưa qua để trước mặt A Diệt một tách, Trần quản sự lên tiếng hỏi han: “Theo như lời truyền tin của các hạ, có nói rằng là cố nhân tại Hồng trấn, không biết như vậy là có ý gì? Tại sao các hạ lại biết quê hương của thϊếp thân?”
“Các hạ thực sự là Trần Ly quê tại địa Thành Khởi Hoang sao?” Họ Diệt tuy đã chắc chắn tám phần nhưng vẫn dò hỏi cho chắc, nghe vậy nữ tử đối diện mỉm cười đáp: “Nguyên sĩ cấp cao trong Khôi Tu này, ngoài thϊếp thân ra thì không còn ai họ Trần cả, mà quê tại Khởi Hoang địa thành cũng chỉ có mình ta mà thôi.”
“Đây là thư từ Trần Kỳ, cũng là cha của các hạ, hai mươi mấy năm trước từng nhờ ta có dịp thì đem tới Khôi Tu chuyển cho người tên Trần Ly.” A Diệt lấy ra một phong thư cũ kĩ, trên bề mặt còn có lấm tấm chút vết máu rất lâu năm rồi, cách không khống chế nó bay tới lơ lửng trước mặt Trần Ly.
Hai mắt cô ta lúc này đã rưng rưng ngấn lệ, cầm chặt lấy phong thư, nhìn sâu vào đôi mắt A Diệt, cảm thấy hắn không nói láo, liền nhanh chóng xé miệng phong thư ra, bắt đầu đọc nội dung bên trong. Bạch y nam tử ngồi im lặng, không làm phiền cô ta, nhâm nhi tách trà trong tay, quả thực loại trà này có chút tác dụng phục hồi thể lực.
Một hồi lâu, khi Trần Ly đã đọc xong bức thư, rồi ngồi trầm mặc tại chỗ, không nói năng gì suốt thời gian dài. Cô ta lấy lại tinh thần, cất bức thư vào giới chỉ, nhanh chóng gạt bỏ những giọt lệ đọng trên khóe mắt, cố nở nụ cười nhìn người đối diện hỏi:
“Không biết nên xưng hô các hạ như thế nào? Và năm xưa sao cha của thϊếp thân lại có thể gặp được các hạ mà nhờ chuyển lá thư này?”
A Diệt ôn tồn đáp, biểu cảm hoàn toàn bình thản, nói dối không chớp mắt: “Tại hạ họ Diệt, năm xưa còn là tán tu đã đi ngang qua vùng địa thành Khởi Hoang đó, có duyên gặp được lão Trần Kỳ, thấy y tội nghiệp nên ta mới đồng ý tiếp nhận phong thư, đợi khi nào có dịp tới Hoàng đô sẽ tìm đưa tới tay Trần Ly các hạ.”
“Ra là Diệt huynh, thϊếp thân xin đa tạ huynh đã có lòng đưa phong thư của gia phụ tới tận tay ta. Diệt huynh có yêu cầu gì xin cứ nói, chỉ cần trong khả năng của thϊếp thân, chắc chắn sẽ không chối từ.” Trần Ly đứng dậy, khom người ôm quyền về phía A Diệt, thái độ phi thường thành thật, có vẻ cảm kích rất sâu.
Theo cách nói chuyện của A Diệt, cùng với tu vi hiện giờ của hắn, có lẽ cô ta coi hắn là một tên đã sống trên trăm tuổi rồi, hay rủ lòng thương giúp đỡ kẻ khác. Chứ với tu vi của hắn, thì lão Trần Kỳ có gì đáng giá để trả công, khiến hắn đưa phong thư tới đây chứ. Cô ta nào biết hồi nhận phong thư đó, A Diệt thậm chí còn chưa trở thành nguyên sĩ.
Họ Diệt uống hết tách trà rồi ôn tồn lên tiếng: “Tại hạ tiện đường đi ngang qua đây nên mới rẽ vào giao phong thư mà thôi, cũng chẳng mất sức, nào dám yêu cầu gì to tát chứ. Chỉ là nghe danh Khôi Tu có kỹ nghệ tại phương diện khôi lỗi thuật rất cao, không biết có thể mượn xem chút nghiên cứu của các hạ hay không? Cũng là để tại hạ mở mang tầm mắt.”
Nghe vậy Trần Ly mỉm cười, lên tiếng đáp: “Các hạ quá khen rồi, hơn nữa việc này cũng không có gì khó. Hàng năm Khôi Tu cũng bán rất nhiều nghiên cứu về khôi lỗi thuật ra ngoài, chỉ là không bán những bí thuật mấu chốt mà thôi.”
Cô ta phất tay, trong gian thạch điện liền xuất hiện năm cỗ khôi lỗi to lớn, sau đó cách không đưa tới trước mặt A Diệt một quyển trục, rồi giải thích:
“Năm khôi lỗi này là sản phẩm tốt nhất do thϊếp thân tự luyện chế ra, cách sử dụng đều nằm bên trong quyển trục. Hơn nữa trong đó còn có cách luyện chế khôi lỗi và một vài bí thuật được thϊếp thân cải biên, mong Diệt huynh không ghét bỏ.”
“Kiếm lớn rồi.” A Diệt nghĩ thầm, bề ngoài vẫn khách sáo mấy câu mới thu lại khôi lỗi cùng quyển trục. Hắn đã có ý định và muốn nghiên cứu trên lĩnh vực khôi lỗi từ lâu lắm rồi, chỉ là chưa có thời gian mà thôi. Chưa kể trong Tọa Sơn tông cũng ít người kiêm tu phương diện này, nên muốn nhập môn rất khó.
Thu lấy quà tặng, A Diệt tỏ vẻ nghi hoặc hỏi: “Tại hạ có chuyện này muốn hỏi, giờ đây tu vi của các hạ đã cao, còn là quản sự của Khôi Tu, tại sao không trở về quê hương tìm phụ thân một lần?”
“Diệt huynh có điều không biết, năm xưa khi bị đưa về đây, cao tầng trong môn từng hứa rằng khi thϊếp thân đạt tới Hiển Hóa cảnh, sẽ để thϊếp thân được tự do trở về quê thăm phụ thân. Nhưng vào thời điểm thϊếp thân đột phá, cũng là lúc ma tu quỷ đạo nổi lên, thϊếp thân là người ưu tú nhất trong thế hệ này, vì an toàn nên cao tầng đã cấm túc không cho trở về quê.
..Thời gian gần đây chiến cục lắng xuống, thϊếp thân còn đang tính tháng sau sẽ trở về tìm cha, nào ngờ người đã ra đi từ lâu, may nhờ có Diệt huynh đưa bức thư này tới.”
Nghe xong A Diệt đã hiểu ra, hai người trò chuyện thêm chốc lát, sau đó họ Diệt xin phép rời đi. Trần Ly tiễn hắn ra tới tận cổng chính, thái độ đối với hắn rất cảm kích, nhìn hắn phi hành đi thật xa, bóng lưng biến mất mới quay trở vào.
Phi hành trên bầu trời Hoàng đô, A Diệt cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, lời hứa năm xưa đã thực hiện được, không còn nợ nhân tình bất kỳ cố nhân nào nữa. Đã thế hắn còn kiếm một vố lớn, có được bí thuật cùng khôi lỗi cao cấp, những thứ này có tiền cũng chưa chắc mua được đâu.
Chương 208: Tỷ thí
Một kị sĩ thiết giáp bạch kim, tiến vào gian đại sảnh tráng lệ, đi tới trước ghế chủ tọa, cung kính quỳ một gối xuống. Thanh âm không cảm xúc vang lên: “Thưa điện hạ, tất cả đệ tử tinh anh của những thế lực nhận được thiệp mời đều đã đến đông đủ, bên phía chủ trì lễ hội cũng đã chuẩn bị xong, giờ chỉ chờ ngài ban lệnh.”
Ngồi trên ghế chủ tọa là một kim bào nam tử, bề ngoài không quá ba mươi, gương mặt anh tuấn, uy nghiêm đến từng cử chỉ. Nghe xong báo cáo, đôi mắt mới dần mở ra, thanh âm uy nghiêm tại đại sảnh ầm ầm vang lên: “Bên lực lượng tuần tra như thế nào? Có phát hiện tà sĩ xâm nhập Hoàng đô hay không?”
“Bẩm, không phát hiện bất cứ kẻ nào khả nghi là tà sĩ cả, tuy có một vài tên muốn phá hoại Hoàng thành và đã bị vệ quân bắt lại, nhưng chúng chỉ là đám nổi loạn mà thôi, không liên quan tới tà sĩ ngoại sâm.”
Kim bào nam tử khẽ gật đầu, lên tiếng: “Hiện tại bệ hạ vẫn còn đang bế quan, người nắm giữ trọng trách lớn nhất chính là ta. Mọi diễn biến tại đại hội lần này, bất cứ việc gì bất ổn đều phải báo với ta, ngươi đã nghe rõ chưa?”
“Rõ, thưa điện hạ.” Gã kị sĩ cung kính đáp, sau đó lập tức thối lui. Kim bào nhân ngồi trên ghế chủ tọa, miệng khẽ lẩm bẩm: “Hi vọng các ngươi không bị phát hiện.”
.....................
Đã qua vài ngày kể từ khi những nhóm đệ tử Tam đại phái tới Hoàng thành, ai nấy đều vui chơi thỏa thích, tham quan hết thảy mọi nơi trong tòa đại thành này.
Lúc này mỹ nữ Lâm Mị đang vui thích dạo bước trên đường, bên cạnh còn có ba gã nam tử, vừa đi vừa trò chuyện cùng nàng ta, muốn được nàng chú ý tới. Khi ba kẻ nhìn tới nhau, liền mơ hồ có tranh đấu bằng ánh mắt, chỉ là không để cho người bên ngoài phát hiện ra mà thôi.
Ba tên nam tử ấy, kẻ đi đầu đang cố gắng giới thiệu tỷ mỉ, người am hiểu nơi này nhất, không ai ngoài Chu Kình. Một tên khác, dung mạo không tệ, thường có những lời nói rất ngon ngọt, là đệ tử tinh anh của Thiên Kiếm các. Người cuối cùng, là một tên thanh niên cao gầy, bề ngoài khá nhất trong ba người, chính là gã Triệu Bất Chính đệ tử Địa Thanh cốc.
Trước đó gã họ Triệu đã gặp A Diệt, hai người cũng trò chuyện qua lại một hồi, nhớ lại mười mấy năm trước cùng nhau lăn lộn trong Vạn Dược Giới. Nhưng cái tính mê gái của hắn trước nay không thể bỏ, ngay khi thấy Lâm Mị liền quên luôn bằng hữu, chạy theo dỗ dành nàng ta như nữ hoàng.
Chuyến này ba đệ tử Địa Thanh cốc phái tới đều là nam, ngoài tên Bất Chính ra còn có hai kẻ xa lạ đều mang họ Võ. Hai tên đó là hai gã võ si, chúng đã đến đấu trường lớn nhất Hoàng thành, bắt đầu theo đuổi đam mê.
Về phần Thiên Kiếm các, gồm hai nam một nữ, trong đó có một người mà A Diệt quen biết, chính là mỹ nữ Mai Tố Viện, năm xưa ở trong nhóm do La Trọng Vị dẫn đầu, chinh chiến cùng nhau tại bảo tàng Lệ Lập.
Khi gã đội trưởng bị Lâm Mị hút hồn, chạy theo dỗ dành nàng ta, thì hai người khác trong nhóm đệ tử Thiên Kiếm các đi chung cùng A Diệt, lúc này đang tham gia tỷ thí trên võ đài.
Tại khu vực đấu trường trong Hoàng thành, có vô số võ đài, chỗ nào cũng đầy ắp người vây xem rồi cổ vũ. Hiện tại A Diệt và Tố Viện đang đứng cạnh nhau, quan sát trận chiến trên một võ đài đang rất thu hút người xem, vì một người trong đó chính là đệ tử Thiên Kiếm các tên là Chương Hùng.
Vừa quan chiến hai người vừa trò chuyện cùng nhau, phần lớn là họ Mai hỏi rồi A Diệt trả lời. Nàng ta rất bất ngờ khi hiện tại họ Diệt đã đạt tới trung kỳ Hiển Hóa cảnh, phải biết khi xưa lần đầu gặp nhau thì tu vi của hắn còn kém hơn nàng, vậy mà giờ nàng mới sơ kỳ hắn đã vượt mặt rồi. Nay cảm thấy tiền đồ hắn vô khả lượng, tư chất kinh người, nên họ Mai mới muốn kéo gần quan hệ hơn.
Hiện nay phần lớn đệ tử tinh anh của Tam đại phái đều ở trên tiền tuyến, nên không phải thế lực nào cũng có những đệ tử mạnh nhất trong tầm tuổi để phái tới nơi này. Trong số chín đệ tử Tam đại phái, có hai người chỉ là sơ kỳ Hiển Hóa cảnh, chính là Triệu Bất Chính và Mai Tố Viện. Họ Triệu là triệu hồi sư nên chiến lực cao hơn tu vi nhiều, nhưng họ Mai là chiến lực thực sự ở mức sơ kỳ.
Lúc này vô số người xung quanh ồ lên, những tiếng hò reo vang lên không ngớt, vì gã đại hán Chương Hùng đã đánh bại đối thủ của mình, là một người con trai của kị sĩ tướng quân. Những thanh âm khen ngợi vang lên không ngớt, rất nhiều người được mở mang tầm mắt về thực lực của đệ tử Tam đại phái.
“Cùng là Hiển Hóa cảnh trung kỳ mà không ngờ lại chênh lệch nhiều như vậy, vị đệ tử Thiên Kiếm các này chỉ trong mười mấy chiêu đã đánh bại La kị sĩ rồi.”
“Nghe nói những đệ tử thế lực lớn tới đây tham gia đại hội, tuổi còn chưa tới năm mươi đâu, vậy mà năng lực đã lợi hại như vậy rồi, La kị sĩ cũng đã hơn trăm tuổi mà có thể bị đánh bại nhanh như vậy.”
“Chúc mừng Chương huynh đại thắng.” A Diệt cùng Tố Viện thấy Chương Hùng đi tới liền mỉm cười lên tiếng. Gã đại hán cười hắc hắc: “Chúng ta là đệ tử Tam đại phái, đến đây phải phô diễn sức mạnh cho người khác biết chúng ta không đơn giản chứ. Diệt huynh đệ, ngươi mau lên đánh bại một tên đi, khiến đám Hoàng gia triệt để chịu phục.”
“Đành vậy.” A Diệt thở dài gật đầu, hắn vốn chẳng muốn làm mấy việc đáng chú ý này, nhưng hiện giờ hắn phải góp chút lực vì bản thân là người đại diện cho Tọa Sơn tông tới nơi này. Trước khi khởi hành, nhóm bọn hắn đã được cao tầng dặn dò rất kĩ, phải thể hiện uy thế của đệ tử ưu tú trong thế lực đỉnh tiêm, không chịu phục bất cứ kẻ nào cùng cảnh giới.
Thấy A Diệt chậm rãi bước lên võ đài, rất nhiều người tại khu vực này reo hò, thanh âm náo loạn. Y phục đại biểu thân phận đang khoáng trên thân hắn, không kẻ nào ở đây là không biết, họ rất muốn xem đệ tử trong thế lực đứng đầu giao thủ nhiều hơn nữa.
Phần lớn đám hậu nhân quý tộc nơi đây, gia tộc luôn nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Hoàng thất, danh thế Tam đại phái chỉ nghe chứ chưa từng thấy, nay được chứng kiến khiến họ rất phấn khích.
Một thân ảnh lao vọt lên võ đài, đứng đối diện A Diệt, chính là một gã thanh niên cao gầy, gương mặt anh tuấn, y phục xa hoa. Tên này là hậu nhân dòng chính của Hoàng thất, tuổi tác chắc cũng không sai biệt lắm với A Diệt, tu vi Hiển Hóa cảnh trung kỳ nhưng có vẻ mới tấn thăng chưa lâu.
Vừa rồi gã Chương Hùng đại thắng, hai tên võ si họ Võ bên kia cũng đã thắng nhiều trận, khiến phe Hoàng gia mất mặt. Tên này trước giờ luôn được người ta tung hô, chưa từng chịu cảnh Hoàng thất bị coi nhẹ như thế này, nên lần này ra sân muốn đánh bại A Diệt, vớt vát lại uy danh Hoàng gia.
“Chu Hàn, xin các hạ chỉ giáo.” Vừa dứt lời giới thiệu, hắn đã lao vọt tới phía đối phương, trên hai tay xuất hiện hai thanh đoản kiếm, hung hăng bổ xuống.
Thân ảnh A Diệt chợt lóe đã cách xa vị trí ban đầu, điểm chỉ bắn ra vô số mộc kiếm, khi đối phương đang tránh né khỏi đòn tấn công đó, hắn liền lao tới chém ngang một đòn. Lục Hoàng kiếm sượt qua người tên họ Chu, liền hóa thành sáu hư ảnh phi kiếm, bay loạn công kích gã ta. Lần này chiến đấu trước con mắt của vô số người, họ Diệt sẽ không dùng những món bảo cụ quá thu hút sự chú ý.
Tên Chu Hàn sở hữu nguyên lực thủy thuộc tính, có lẽ tu luyện công pháp hàn băng, kèm thêm bảo cụ có thần thông hơi lạnh phụ trợ, nên có thể thi triển ra những thần thông băng giá. Những đòn công kích mà hắn phóng ra, đều tạo ra một vài cọc băng trên võ đài, khá khó đối phó.
“Hàn Băng Châu, lên!” Họ Chu ném ra một khối hàn châu lơ lửng giữa không trung, tức thì phóng thích ra vô số mũi tên băng, công kích đối thủ. A Diệt vận dụng cảm ngộ về Lôi Yên Di bên ma tu, thi triển ra một thần thông thân pháp tương tự, giúp tăng tốc độ di chuyển rất cao, thân ảnh linh hoạt di động không ngừng, thoát khỏi toàn bộ tiễn băng.
Sắc mặt họ Chu khó coi, hắn cứ ngỡ dùng đến món bảo cụ cao cấp ấy là có thể khiến đối phương bị thương, nào ngờ còn chẳng đánh trúng nổi một đòn.
Đúng lúc này xung quanh Chu Hàn có vô số ảo ảnh kỳ dị xuất hiện, khiến hắn không thể xác định phương hướng, thần thức hỗn loạn. Nhãn Huyễn Ảnh mà A Diệt vừa tế ra đã có tác dụng, nhân cơ hội này hắn lập tức động thủ.
“Búp!” Chu Hàn bị đạp một cước thẳng giữa lưng, thân thể như diều đứt dây lăn lộn trên võ đài, còn đâm vỡ vài cọc băng do chính mình tạo ra, khi đến gần mép sàn đấu mới dừng lại. Miệng phun ra một ngụm máu tươi, lúc này hắn mới định thần lại, đôi mắt phẫn nộ lấy lại vẻ thanh minh, khi nhìn lên phía trước đã thấy một thanh phi đao kề sẵn trước cổ.
“Ta nhận thua.” Chu Hàn cố nén lại cơn giận mà lên tiếng nhận bại, hắn biết không còn cơ hội xoay mình rồi. Nếu kẻ đối diện là đệ tử trong thế lực nhất lưu hay hậu nhân đại thế gia, hắn còn có thể dùng uy thế thân phận để đè ép. Nhưng đối phương là đệ tử trong Tam đại phái, Hoàng thất cũng phải kiêng kị bảy phần, sao hắn dám chơi xấu chứ.
A Diệt gật đầu thu phi đao về tay, sau đó chậm rãi rời khỏi võ đài, nhận vô số lời khen cùng tiếng reo hò xung quanh. Hắn không thể tin nổi tên này lại kém tới vậy, kĩ năng chiến đấu quá kém, tu vi thì không ổn định, quả nhiên là kẻ ở sướиɠ thành quen, không chịu nổi khắc nghiệt khi thực chiến sẽ không nhường nhịn.
Chương 209: Mỹ phụ
Phía tây Hoàng thành, khu vực tập chung toàn bộ phàm nhân trong tòa đại thành này, nơi đây nghiêm cấm nguyên sĩ phi hành và ra tay với phàm nhân, tất nhiên nếu phàm nhân dám khıêυ khí©h thì có thể động thủ, nhưng chẳng có kẻ nào xuẩn dám cả gan đối đầu với thượng nhân cả.
Phàm nhân tổ chức rất nhiều trò chơi dân gian, có nhiều phong tục tập quán phong phú, bắt mắt, thu hút rất nhiều nguyên sĩ đi tới đây quan sát. A Diệt cũng ở trong đám người đông nghịt này, tách ra với những đệ tử Tam đại phái, giờ hắn muốn ngắm hội một mình mà không bị làm phiền.
Hắn đang dạo bước, nhớ lại những ngày tháng chỉ là một gã thiếu niên bình phàm, dẫn tiểu muội tới An Thanh trấn xem hội vào mỗi dịp lễ.
Giờ đây hắn đã trưởng thành, hiểu biết nhiều hơn, mạnh mẽ hơn, ở tại nơi phồn hoa hơn, sang trọng hơn, nhưng lại thiếu đi người quan trọng nhất. Hắn bước đi giữa lễ hội trên đường lớn, từ con đường này cho tới nẻo đường khác, tới tận khi trời gần tối mới dừng lại.
Tại khu vực định cư của phàm nhân trong thành, hắn gặp một người quen mặt, là lão già năm xưa trong bảo tàng Chân Giải, bị Sửu Nhi chế trụ để tra hỏi.
Nay lão ta đã đạt tới đỉnh phong Luyện Nguyên cảnh, nhưng ở độ tuổi già nua này, đã vô vọng tiến thêm. Lão rất bất ngờ khi nhận ra A Diệt, ngày xưa trong mắt lão hắn chỉ là một tên tiểu tử yếu ớt, vậy mà nay đã trở thành bậc tiền bối rồi.
Hiện giờ lão ta đã quá trăm tuổi, không muốn chinh chiến khắp nơi nữa, con cháu của lão tư chất kém nên không bước lên tu hành lộ, nay là một gia tộc làm ăn khá giả tại Hoàng thành này, tất nhiên chỉ so trong giới phàm nhân. Lão an nghỉ tuổi già tại nơi đây, cũng coi như tọa chấn cho gia tộc, tránh để kẻ gian gây tổn thương hậu nhân.
Bên trong gia phủ Khâu gia, hôm nay mở tiệc rất linh đình. Tại đại sảnh, phía trên chủ vị có hai chiếc ghế lớn, hai người ngồi phía trên chính là A Diệt cùng lão già họ Khâu. Hai hàng bàn ghế phía dưới ngồi vô số hậu nhân của ông ta, phần lớn là đời con và đời cháu, đời chắt cũng có một vài thanh thiếu niên.
Giữa đại sảnh có một đoàn vũ nữ đang ca múa, nhưng họ chỉ thu hút ánh mắt của đám gia hỏa trẻ tuổi mà thôi, những kẻ còn lại đều lén nhìn người thanh niên ngồi bên cạnh cha ông mình. Thấy Khâu lão gọi A Diệt là tiền bối, bọn họ sống lâu năm tại đây nên cũng biết cách xưng hô giữa nguyên sĩ, ai nấy đều chấn động vì người đó chính là nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh.
Đối với gia tộc bọn họ thì nguyên sĩ bậc này rất khó để tiếp xúc gần, những tồn tại ấy đều là những lão gia hỏa đã sống hơn trăm năm, so với cha ông của mình còn lợi hại hơn nhiều. Vậy mà hôm nay có một người như vậy ngồi tại đây, họ phải cố gắng làm ra bộ dáng thành kính nhất có thể, chỉ mong kéo gần quan hệ hơn với tu hành giả đẳng cấp này.
A Diệt ngồi tại chủ tọa không để ý cảm xúc của đám người phía dưới, nay hắn có xúc cảm khi dạo chơi tại khu vực dành cho phàm nhân này, vốn định tìm phòng trọ ở tại đây để ban đêm gặm nhấm lại kí ức. Không ngờ gặp lão già họ Khâu này, được lão mời tới đây chơi còn mời ở qua đêm, tiện như vậy nên hắn bèn đồng ý luôn.
Mấy chục năm qua rất ít khi trải qua cuộc sống hàng ngày của phàm nhân, nay ngồi đây chứng kiến, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít. Lão già ngồi ghế kế bên cũng rất vui khi trông thấy A Diệt có vẻ hài lòng, không chê bai nơi này.
Trò chuyện cùng A Diệt vài câu, lão ta như nhớ ra gì đó liền quay đầu xuống hỏi một trung niên phía dưới: “À phải rồi, đại y đã chữa bệnh cho mẫu thân ngươi xong chưa?”
Gã trung niên nghe vậy liền cung kính đáp: “Bẩm gia gia, đại y vừa chữa trị xong, hiện giờ có lẽ đang kê thuốc.”
“Ngươi đi xem thử đại y như thế nào, nếu đã xong việc thì mời nàng tới đây dự tiệc cùng chúng ta.” Lão già phân phó.
“Vâng, thưa gia gia.” Tên trung niên liền đứng dậy, xoay người đi tới một dãy lầu các phía xa.
Lão già quay đầu lại cười nói với A Diệt: “Đứa con gái út của vãn bối mắc phải bệnh nan y, mà vãn bối lại không am hiểu chữa bệnh cho phàm nhân, nên đành mời đại y sư nổi danh nhất trong giới phàm nhân tới chữa trị. Nghe nói vị đại y đó rất bất phàm, không bệnh gì là không thể trị, được vô số phàm nhân trong Hoàng thành này kính phục.”
Nghe vậy họ Diệt chỉ tùy ý gật đầu, hắn chẳng để tâm lắm, dù cao siêu như thế nào cũng chỉ là phàm nhân mà thôi, bệnh nhân của y cũng chỉ là người phàm, trong mắt nguyên sĩ vẫn chẳng là gì.
Một lúc sau gã trung niên nam tử đã quay trở lại, cung kính hướng tới người phía trên chủ tọa nói: “Đại y đã hoàn tất quá trình trị liệu, ngài cũng đồng ý tham dự bữa tiệc, hiện tại đang tới đây.”
Vài ba hạ nhân cấp tốc chuẩn bị thêm một bàn thức ăn, trong khi đó có không ít người ngồi tại nơi đây rục rịch, sắc mặt có vẻ trông ngóng. Từ trung niên xuống tới thiếu niên, ai nấy đều cùng đưa mắt về một hướng, muốn nhìn thấy thân ảnh từ đó đi ra.
Họ Diệt tuy không để tâm lắm, nhưng nhìn qua biểu cảm của đám người phía dưới, cũng biết kẻ mà bọn chúng đang ngóng trông chính là vị đại y kia, có lẽ vì người đó rất xinh đẹp chăng?
Không tới một tuần trà, một thân ảnh đầy đặn mềm mại chậm rãi từ hành lang bước tới nơi đại sảnh, hiện ra là một mỹ phụ có dung mạo rất xinh đẹp. Vừa trông thấy nàng ta, rất nhiều nam nhân ngồi tại nơi này không tự chủ được chăm chú nhìn, cổ họng nuốt ừng ực. Không ít phu nhân âm thầm bấu cánh tay chồng mình, bảo bọn họ tém lại, đừng tỏ ra thất thố như thế.
Mỹ phụ quyến rũ nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí được an bài, tuy nàng ta đã ở tuổi trung niên, nhưng trên khuôn mặt vẫn chưa hề có một nếp nhăn nào, đôi mắt nâu đen nhu tình, môi hồng căng mọng, da thịt trắng nõn. Mái tóc đen mượt thả xuôi xuống đến vòng eo mảnh khảnh, dáng ngồi yêu kiều, hấp dẫn ánh mắt phần lớn nam tử tại đại sảnh.
Phía trên ghế chủ vị, A Diệt kinh ngạc không thôi, hai mắt sáng bừng, nhìn tới thân ảnh mỹ phụ phía dưới không rời. Khó tin nghĩ thầm trong lòng: “Là Huyền Như, sao nàng ta lại ở nơi đây?”
Lão già ngồi kế bên hắn mỉm cười, khách khí với Huyền Như vài câu, sau đó giới thiếu vị khách quý nhất tại bữa tiệc này với nàng ta. Khi nhìn tới phía hắn, nàng ta kinh ngạc đứng hình tại chỗ, đôi con ngươi rưng rưng, không nói nên lời.
“Sao vậy? Huyền đại y quen biết Diệt tiền bối sao?” Lão già nghi hoặc hỏi.
Huyền Như lúc này mới lấy lại bình tĩnh, tỏ ra có chút ngượng ngùng nói, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe: “Xin lỗi Khâu thượng nhân, tiểu nữ chỉ bất ngờ trước thân phận của vị thượng nhân này mà thôi, nghe ngài gọi ngài ấy là tiền bối, chắc hẳn ngài ấy là tồn tại rất xa vời.”
Sắc mặt A Diệt âm trầm không nói gì, vẫn thản nhiên như ban nãy, ngồi đó nhâm nhi tách trà. Lão già bên cạnh cứ nghĩ những gì Huyền Như vừa nói là thật, liền mở miệng khen hắn không dứt, nói về cảnh giới cao cao tại thượng của hắn.
Huyền Như nghe qua cũng nặn ra nụ cười, bình tĩnh ngồi đó tham dự bữa tiệc này, chỉ là thi thoảng vẫn liếc nhìn A Diệt. Bữa tiệc diễn ra suôn sẻ tới tận đêm, trong quá trình đó, phần lớn ánh mắt nam nhân đều đổ dồn tới một người, họ Diệt cũng phải cảm thán trước sự dụ hoặc của cô nàng này.
Đám nam thiếu niên không bị ai quản chế, không rời mắt nổi, chúng ít hơn người ta những hai mươi mấy tuổi nhưng không hề quan tâm. Cách biệt đó đối với nguyên sĩ chẳng là gì, nhưng phàm nhân thì là một con số không nhỏ, vậy mà vẫn có nhiều tiểu gia hỏa mơ ước như vậy. Đối với bọn chúng, không biết mỹ phụ là cái tư vị gì.
Bữa tiệc kết thúc, A Diệt được sắp xếp ở tại một trang viện phi thường rộng lớn, xa hoa, sạch sẽ, là gian phòng tốt nhất trong gia phủ này. Ngày kia lễ hội do Hoàng thất tổ chức sẽ khai màn, nhưng hắn chẳng quan tâm lắm, dù sao cứ làm đúng chức trách là được, quyết định thế nào vẫn nằm trong tay đội trưởng.
Nghĩ mới nhớ, từ lúc tới đây hắn còn chưa từng gặp lại Lý Ngọc, không biết nàng ta tu luyện trong động phủ hay đi tham quan một mình, hắn chỉ mong không có rắc rối gì xảy ra.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, hắn biết là ai tới liền lên tiếng: “Vào đi.”
“Đêm muộn tới làm phiền Diệt thượng nhân, xin tiền bối ngài chớ trách.” Thân ảnh xinh đẹp bước vào phòng, mỉm cười đối với hắn lên tiếng.
A Diệt xoay người lại, ngắm nhìn nữ tử dung mạo quốc sắc thiên hương trước mặt, tươi cười đáp: “Lâu rồi không gặp, trông muội ngày càng xinh đẹp.”
“Còn huynh ngày càng lợi hại hơn, đến một nguyên sĩ rất lão làng như Khâu lão còn phải cung kính gọi hai từ tiền bối.” Huyền Như bước tới đứng ngay phía trước hắn, ngắm nhìn khuôn mặt hắn, hai mắt rưng rưng, không còn cười nổi nữa.
Bàn tay thon dài trắng nõn đưa lên khẽ chạm vào một bên mặt hắn, nàng nghẹn ngào nói: “Trông huynh chẳng khác xưa một chút nào... vẫn là chàng thanh niên tràn đầy nhiệt huyết năm ấy.”
Nhìn mỹ phụ đã ở tuổi trung niên trước mặt, A Diệt cảm thấy nghẹn lòng, cố gắng lắm mới mở miệng lên tiếng: “Muội đã trưởng thành hơn nhiều rồi.”
“Là già hơn mới đúng.” Huyền Như cười trong nước mắt đáp lại.
Chương 210: Nguy cơ
“Tại sao muội lại ở Hoàng thành này?”
“Chữa bệnh cứu khổ, đi khắp thế gian, dần dần tự tới đây thôi.”
Trong gian phòng giữa đêm vắng lặng, người thanh niên cùng mỹ phụ xinh đẹp ngồi đối diện tại bàn trà, tâm sự về những năm qua. Họ nói chuyện vui vẻ suốt cả canh giờ mà không hề hay biết, ánh trăng len lói qua khung cửa sổ chiếu lên hai gương mặt thỏa mãn vì gặp lại cố nhân ấy.
Đối với mỹ phụ, người nam nhân trước mặt là người thân thiết nhất còn lại trên cõi đời, luôn đem lại cảm giác an toàn cho bản thân mỗi khi ở cạnh. Đối với nam tử thanh niên, mỹ phụ trước mặt là một tri kỷ, đã quen biết từ rất lâu rồi, ở cạnh nàng hắn không cần đề phòng cảnh giác, không lo bị ám toán bất ngờ.
Trò chuyện hồi lâu, A Diệt nhận ra Huyền Như có điều gì đó muốn giấu hắn, sắc mặt thi thoảng lộ ra nét lo âu. Hắn liền hỏi: “Nếu muội xem ta là người thân thì nói ra sự thật đi, tâm trạng của muội rất không đúng, mỗi khi nói tới dự tính trong tương lai thì lại ấp úng, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Huyền Như trầm mặc hồi lâu, sau đó thở dài, thất thần kể ra sự thật: “Lúc trước muội cứ nghĩ thù hận chỉ làm mờ lý trí, cứ sống theo cách mình muốn là được. Nhưng muội đã thất bại, hằng đêm muội vẫn mơ thấy phụ mẫu, muốn họ được nhắm mắt yên lòng.”
“Từ khi trông thấy gia tộc bọn chúng, muội đã không thể sống thanh thản được nữa, muội đã lên kế hoạch rất lâu rồi, muội muốn báo thù!” Nàng ấy nghiến răng khi thốt lên câu cuối.
A Diệt thở dài: “Thù hận vốn là như thế, phàm hay nguyên cũng chẳng tránh khỏi, kẻ muội muốn báo thù là những ai? Hãy để tay huynh nhuốm máu thay muội!”
Thấy Huyền Như lắc đầu muốn từ chối, hắn liền tranh nói trước: “Muội nên biết người phàm muốn gϊếŧ tu hành giả rất khó, hơn nữa muội là nữ tử, còn là bậc đại y cứu người, đừng tự vấy bẩn mình, đừng để bản thân ở trong hoàn cảnh nguy hiểm.”
“Sao huynh lại tốt với muội như vậy?” Huyền Như ánh mắt ngấn lệ hỏi.
“Vì muội là tri kỷ khác giới duy nhất của ta.” Hắn thẳng thắn đáp, đồng thời dùng một loại tiểu pháp trận ngăn cách Cang Tráo Luân với ngoại giới, tránh để Ma Quân trông thấy những chuyện riêng của hắn.
Huyền Như đã bị hắn thuyết phục, nói lại lai lịch cùng chỗ ở của những kẻ mà nàng muốn báo thù cho hắn biết. Một phần cũng là vì nàng không nắm chắc có thể gϊếŧ được bọn họ, dù nàng có thông minh mưu trí đến mấy, thì bản thân vẫn chỉ là phàm nhân mà thôi, muốn thành công rất khó.
Một hồi sau hai người mới kết thúc bữa tâm sự, A Diệt hứa sau khi dự lễ hội lớn nhất Hoàng thành vào hai ngày sau, sẽ tới khu vực này cùng nàng ta đi chơi hội. Huyền Như vui vẻ tạm biệt hắn, trở về phòng của mình, họ Diệt có thể cảm giác được nụ cười của nàng ta phát ra từ tận đáy lòng.
...................
Sáng hôm sau hắn rời khỏi Khâu gia trước sự cúi chào cung kính của vô số người. Bay tới địa phận của một gia tộc gần đó, nơi đây có thể coi là chỗ ở của những phàm nhân có địa vị cao nhất Hoàng thành. Tất cả tộc nhân tại đây, đều là con cháu vô số đời của Hoàng thất, do nguyên mạch trong người quá kém nên không thể bước lên tu hành lộ, chỉ còn cách làm vua chúa trong phàm nhân.
Nơi đây có không ít nguyên sĩ tọa chấn, bảo vệ an nguy của những tộc nhân dòng chính Hoàng thất, vì họ chỉ là phàm nhân nên những nguyên sĩ chịu làm hộ vệ đều chỉ có tu vi Luyện Nguyên cảnh.
Người Huyền Như muốn gϊếŧ có hai kẻ, một là tên thiếu gia phong lưu năm xưa đã nhìn trúng nàng, khi nàng không đồng ý lấy hắn thì bị gây khó dễ, dẫn tới cả Huyền gia bị diệt. Hai chính là gia gia của hắn, nguyên sĩ duy nhất tọa chấn tại Trung trấn năm xưa, vì nghe cháu trai xúi giục nên đã không cho người của Huyền gia vào phủ thành chủ tị nạn, khiến họ bị đám tà sĩ gϊếŧ hại.
Lão già nguyên sĩ đó là tổ tông của Đằng gia, một gia tộc nổi bật tại địa thành Khởi Hoang năm xưa, nhưng ở nơi này thì không đáng nhắc đến. Không rõ gia tộc bọn chúng di cư như thế nào mà có thể tới tận nơi đây, chẳng những thế mà ngày càng phát triển, còn nhận được lộc bổng không vừa từ con cháu Hoàng gia.
Lão già gián tiếp gây ra cái chết của những người thân nhất với Huyền Như, nay đang là một trong những nguyên sĩ tọa chấn tại phủ đệ lớn mạnh nhất khu phàm nhân này. Làm việc cho đám người Hoàng gia được thưởng không ít kì chân, nhưng tư chất lão kém từ trước, đến nay mới có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 6 mà thôi.
Về phần cháu trai lão ta, tên thiếu gia phong lưu ngày xưa gây khó dễ cho Huyền Như, nay cũng đã đến tuổi trung niên, hàng ngày sống trong mơ màng, ham chơi hưởng lạc hồng trần.
A Diệt đã lén vào tới trung tâm phủ đệ rộng lớn này, pháp trận phòng hộ hay thần niệm dò xét của đám nguyên sĩ, hoàn toàn không phát hiện ra hắn. Thần thức của hắn phóng thích ra khắp bốn phương tám hướng, không lâu sau đã trông thấy hai kẻ mà Huyền Như ghét cay ghét đắng, đêm qua đã miêu tả chi tiết bộ dáng của chúng cho hắn.
Một lão già đang ngồi xếp bằng tại gian phòng kín xa hoa, một gã trung niên đang vật lộn với nữ nhân trên chiếc giường êm ái. Diệt Chúng Sinh tùy ý phất tay, chẳng mấy chốc đã rời xa khỏi phủ đệ đó, đối với hắn hiện tại, gϊếŧ hai kẻ kia còn dễ hơn giẫm chết một con kiến. Về phần đám tộc nhân khác của Đằng gia, không có thù trực tiếp với Huyền Như, hắn chẳng buồn ra tay.
Hắn phi hành tới khu vực trung tâm Hoàng thành, nơi tập chung nhiều nguyên sĩ nhất. Ngày mai là lễ hội khai màn rồi, nay hắn phải tập hợp cùng đám người Tam đại phái, tránh xảy ra chuyện bất chắc.
Chẳng mấy chốc hắn đã trông thấy trong một con hẻm nhỏ, đám người Lâm Mị đang đứng nhìn ai đó. Khi hắn đáp xuống, đã biết bọn họ đang nhìn kẻ nào, trước mắt mấy người không xa là hai thân ảnh, một người trong đó là Lý Ngọc, người mất tích mấy ngày nay. Kẻ đứng kế bên là một gã nam tử trẻ tuổi, chỉ có một điều đặc biệt là hắn phi thường đẹp trai.
Đây là tên nam nhân đẹp nhất A Diệt từng thấy, những tên trai đẹp trước đó như Lý Ái Tông hay Bạch Trình hoàn toàn không thể so sánh. Gương mặt hắn anh tuấn cực kỳ, góc cạnh rõ ràng, không một góc chết, làn da trắng nõn, thân hình cao gầy tiêu sái, thanh y phất phới theo làn gió.
Đám người bên cạnh A Diệt, Lâm Mị lúc này đã bị thất thần trước vẻ đẹp của nam tử đối diện, hai mắt chỉ toàn là sắc xuân. Ba tên nam tử vây quanh nàng ta thì ghen tị, căm phẫn, trừng mắt đe dọa nam tử đó. Phía bên kia, Lý Ngọc sắc mặt có chút mơ màng, lúc này cũng đã trông thấy đám người họ, liền rút lại bàn tay mình, không cho nam tử bên cạnh nắm nữa.
Tên nam tử đó nhìn Lý Ngọc rồi mỉm cười, ôn hòa lên tiếng: “Đi đi.”
Nghe vậy Lý Ngọc đi về phía đám người đồng môn, mà anh tuấn thanh niên cũng xoay người rời đi, thoắt cái đã chẳng thấy đâu. Họ Lý sắc mặt lúc này vẫn còn có chút vẻ mơ hồ, đi qua đám đồng môn liền ngự khí bay về hướng động phủ, phân phó một câu: “Chúng ta trở về thôi.”
Lâm Mị nhìn về vị trí ban nãy của hai người kia, không còn thấy tên nam tử anh tuấn đâu, liền cấp tốc ngự khí đuổi theo Lý Ngọc. A Diệt thấy vậy liền đi theo, dù sao hắn cũng là đồng môn. Còn ba kẻ khác thì tức giận giậm chân, hận tên nam tử ban nãy chạy quá nhanh, sau đó cũng đuổi theo hai mỹ nữ.
“Này, vị lãng tử ban nãy là ai thế, tình nhân của tỷ sao, làm sao phải hẹn gặp trong một con hẻm hẻo lánh như vậy?” Lâm Mị vừa bay tới sánh vai cùng Lý Ngọc, liền lên tiếng hỏi, sắc mặt khi nghĩ tới nam tử kia khiến nàng đỏ lên hai má.
Lý Ngọc sắc mặt vẫn phiêu hồ bất định, không chịu nói gì, trở nên lạnh tanh, chẳng thèm cãi vã với họ Lâm mà tăng tốc bay về động phủ.
“Hừ, vậy mà làm người ta tưởng lạnh lừng lắm, ai người gặp soái ca vẫn đổ như thường, còn cùng nhau chim chuột tại ngõ nhỏ.” Lâm Mị bất mãn quát lên, tức giận vì không thể hỏi được lai lịch của nam tử anh tuấn khiến nàng rung động kia.
Ba tên nam tử đang phi hành đuổi theo phía sau cũng bất mãn không kém, họ không hiểu sao hai mỹ nhân quốc sắc thiên hương như thế này, lại đều muốn về tay tên khốn mặt trắng kia. A Diệt thì im lặng theo sau mấy người, hắn chẳng để tâm lắm về tâm trạng của mấy kẻ phía trước, lúc này trong lòng hắn đang rất nghi hoặc.
“Tại sao khi bị tên nam tử anh tuấn đó nhìn lướt qua, toàn thân ta lông tóc dựng đứng như vậy? Cảm giác tên đó có gì đó không tích hợp.” Hắn khẽ lẩm bẩm tự hỏi, nghĩ lại khoảnh khắc ban nãy mà rùng mình.
Lúc này thanh âm Ma Quân vang lên trong đầu: “Tên siêu cấp đẹp trai vừa rồi cực kỳ nguy hiểm đấy, ngay khi ngươi đáp xuống con hẻm, ta đã phải cắt đứt liên hệ với ngoại giới, quả là khiến người ta hoảng sợ mà!”
Họ Diệt giật mình hỏi lại: “Ngươi nói sao? Hắn ta đáng sợ đến vậy à?”
“Ta cũng không rõ, nhưng từ giờ ngươi hãy đề cao cảnh giác hơn, tốt nhất không nên đi lung tung trong tòa thành này nữa.” Ma Quân ngữ khí nghiêm túc, nhắc nhở cẩn thận.
Tại vị trí ban nãy trong con hẻm nhỏ, tên nam tử anh tuấn vẫn đứng đó, dõi theo bóng lưng Lý Ngọc, rồi nhìn tới thân ảnh A Diệt một cái, miệng lẩm bẩm: “Tại sao ta có cảm giác tên kia có gì đó không đúng lắm... Chẳng lẽ do công pháp của hắn có vấn đề?”
Phía sau có một làn khói đen bốc lên, hiện ra thân ảnh hắc y nhân, toàn thân che kín dưới lớp áo bào. Tên kia chắp tay cung kính lên tiếng: “Thưa cung chủ, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ lễ hội tại Hoàng thành này đạt tới thời điểm cao trào nhất mà thôi!”
Tên nam tử anh tuấn khẽ gật đầu, phẩy tay ra hiệu cho hắc y nhân có thể rời đi, khóe miệng mỉm cười: “Thời điểm lễ hội cao trào nhất, cũng là lúc đám tiểu oa nhi được các thế lực lớn phái tới phải vĩnh biệt thế gian!”