Một tin tức chấn động đã đến tai các thế lực lớn nhất tại Phần Quốc, khiến cao tầng trong những tổ chức trong nước biến sắc, nhanh chóng đưa ra kế sách ứng đối mới nhất.
Phạm vi thế lực bảo hộ đột nhiên giảm mạnh, tất cả các đệ tử thuộc liên minh nguyên sĩ bản quốc đều nhận được cùng một mệnh lệnh, là trở về tập hợp tại tông môn, không cần bảo hộ thành trì phương xa nữa.
Thế cục rất tệ đến cả các tồn tại thượng vị cũng khó nghĩ tới, chính là hiện tại ngoài Tà Quốc ra, còn có thêm hai quốc gia khác đưa quân đến sâm chiếm!
Xung quanh Phần Quốc có tổng cộng năm gã hàng xóm, Tà Quốc, Sở Quốc, Ngụy Quốc, Bình Quốc, Hỏa Quốc. Trong đó chỉ có Tà Quốc là kẻ địch không đội trời chung, mấy ngàn năm nay luôn tranh đấu với Phần Quốc, bốn quốc gia còn lại tuy cũng có xung đột lợi ích, nhưng không hề có thù địch lớn.
Trong sáu quốc gia trung lưu nằm tại khu vực tây nam Nguyên Lượng Đại Lục này, thì Bình Quốc và Hỏa Quốc trước nay tình hình trong nước luôn trung lập, nguyên sĩ thông thường cùng ma tu quỷ đạo ở thế ngang bằng nhau, không có cấm đoán bất kỳ điều gì.
Sở Quốc khá giống Tà Quốc, tôn sùng ma tu quỷ đạo, số nguyên sĩ làm tà tu rất nhiều, chỉ khác là không thể áp chế hoàn toàn nguyên sĩ chính tâm, cục diện trong nước thường là ma sáu nguyên bốn.
Ngụy Quốc thì giống Phần Quốc, ghét bỏ đám nguyên sĩ tà tu độc ác, nhưng nguyên sĩ chính tâm cũng không có đủ lực lượng để tiêu diệt ma tu quỷ đạo, cục diện thường ở thế nguyên sáu ma bốn.
Chỉ có Phần Quốc và Tà Quốc là hai thái cực trái ngược, một nước ghét bỏ ma tu quỷ đạo và đã tiêu diệt được hoàn toàn, không có một thế lực bản quốc nào tu ma cả. Nước kia thì tất cả nguyên sĩ đều là tà tu, không có nổi một thế lực nguyên sĩ chính tâm nào tồn tại nổi, cả nước tôn sùng ma quỷ, tôn sùng chuyện cường giả có thể tùy ý lạm sát ngàn vạn phàm nhân.
Cục diện nay chuyển biến nhanh khiến các cự đầu tại Phần Quốc không kịp trở tay. Sở Quốc vài tháng trước được Tà Quốc đưa quân hỗ trợ, tiêu diệt toàn bộ các thế lực dám chống lại ma đạo, trở thành quốc gia ma tu chân chính!
Ngụy Quốc càng khiến người ngoài há hốc mồm hơn, vì hơn phân nửa thế lực lớn trong quốc gia đó đi theo ma đạo nhưng đội lốt nguyên sĩ chính tâm. Ngay khi được Tà Quốc đưa quân tới trợ giúp, bọn chúng liền lộ ra bộ mặt thật rồi tiêu diệt toàn bộ mấy thế lực dám phản kháng.
Điều đáng sợ là chuyện lớn xảy ra tại hai quốc gia này, Phần Quốc hoàn toàn không hề hay biết, không biết tu hành giả tại Tà Quốc đã che giấu kĩ đến mức nào. Hai nước trung lập là Bình Quốc và Hỏa Quốc cũng không biết nhận được chỗ tốt gì từ ba quốc gia ma tu kia, mà tuyên bố không nhúng tay vào trận đại chiến sắp tới giữa bốn quốc gia lân cận!
Thế cục hiện nay hết sức xấu, tà sĩ của Tà Quốc, Sở Quốc và Ngụy Quốc đang đổ xô số lượng cực lớn tới Phần Quốc, muốn lật đổ những thế lực cự đầu của quốc gia này. Chúng muốn biến Phần Quốc từ một nước tuyệt sát ma tu quỷ đạo, thành quốc gia tà tu như bọn chúng.
Cao tầng Phần Quốc từng liên hệ với các tồn tại đỉnh cao tại hai quốc gia trung lập, nhưng dù có hứa hẹn bao nhiêu chỗ tốt thì hai nước đó vẫn không đồng ý hỗ trợ, bọn họ chắc chắn tuân thủ ước định, không nhúng tay vào vũng nước đυ.c này.
Bình Quốc và Hỏa Quốc cũng không sợ sau khi bốn quốc gia lân cận thống nhất theo ma lộ, sẽ quay sang xâm chiếm bọn họ. Vì lãnh thổ hai nước đó ở ngoài cùng, phía bên kia còn giáp ranh với rất nhiều quốc gia kết minh khác, hơn nữa Hỏa Quốc còn là nước phụ thuộc của một quốc gia nhất lưu.
..............
Tại một mảnh đất thanh bình vắng vẻ, thanh niên bạch y Diệt Chúng Sinh đặt chân xuống nơi này, ánh mắt âu tư quan sát xung quanh. Tông phái có lệnh triệu tập, hắn vì làm nhiệm vụ ở phương xa nên có một tuần để trở về, nhiêu đó thời gian đủ để hắn bỏ ra một ngày tìm kiếm vị cố nhân tại hồng trần.
Bản thân hắn sắp đi xa, nay cục diện càng thêm đáng sợ, khiến A Diệt càng quyết tâm bước qua cổng không gian. Nhưng trước đó hắn muốn nói lời từ biệt với nàng, nữ tử đã từng giúp hắn rất nhiều, cũng là người khiến hắn từng nổi lên tình cảm.
Nhìn qua ngôi nhà trúc vắng đi bóng người quen thuộc, vị đại y xinh đẹp chữa bệnh cho dân nay ở nơi nào. Hắn lặng lẽ đi lại trước sân nhà, ánh mắt buồn phiền, chỉ biết lững thững bước đi.
“Ta về ghé lại quán xưa, không biết minh nữ đại y đâu rồi. Nàng đi về trốn xa xôi, để cho mình ta đơn côi đi tìm. Tìm sơn kiếm thủy dễ tìm, tìm người cách mặt như kim đáy hồ. Bao năm tu hành gian nan, nay về tìm lại biết nàng nơi đâu.”
Nhà trúc tĩnh mịch không còn một bóng người, nam tử họ Diệt lúc này đang cấp tốc phi hành trở về tông môn, tuy không cam lòng như hắn cũng chẳng biết tìm người nơi nào.
Về tới tông môn, phần lớn các đệ tử tinh anh đã có nhiệm vụ của riêng mình, A Diệt được lệnh thủ hộ sơn môn, một khi có giặc tấn công phải hết sức chiến đấu.
Các trưởng lão và đệ tử hậu kỳ Hiển Hóa cảnh, đều đã cố thủ tại vùng chiến trường lớn nơi biên giới, đó mới là nơi xảy ra trận đại chiến đầu tiên. Nhiệm vụ của những kẻ ở tại tông môn như A Diệt, chính là phòng ngừa phe địch có quân đội bí ẩn, nhân lúc lực lượng chủ chốt không ở trong tông, liền nhảy ra đánh phủ đầu.
Họ Diệt có thể cảm thấy nỗi lòng bất an của vô số đồng môn, nếu đại chiến giữa hai quốc gia thì những kẻ thủ hộ tại tông môn như họ không quá lo ngại, cho dù yếu thế cũng không đến mức toàn quân bị diệt. Nhưng tình thế hiện nay có tới ba quốc gia xung quanh đưa quân đánh chiếm Phần Quốc, kẻ địch khắp tứ phía ùa tới thế này, không ai tự tin đấu lại cho nổi.
Mỗi ngày trôi qua đều có thêm tin tức xấu truyền về, hiện nay những thế lực lớn có ít hương hỏa với bản quốc, đều lựa chọn quy hàng kẻ địch. Thậm chí đến thập đại thế gia đã có phân nửa quay lưng đi, mở đường cho tà sĩ ngoại quốc xâm lấn nước nhà, tình thế ngày càng không xong.
A Diệt đã lặng lẽ thu dọn đồ đạc tại động phủ của bản thân, một khi tình thế không ổn có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng không phải bây giờ. Hiện tại nếu có kẻ cả gan dám đảo ngũ, chắc chắn sẽ bị thái thượng trưởng lão tự tay bóp chết, tốt nhất nên đợi thời điểm cao trào nhất trong đại chiến, hắn mới nên bí mật lẩn trốn đi.
Tài liệu còn thiếu để sửa chữa cổng không gian đã thu thập đầy đủ, hơn tháng trước A Diệt có quay lại đó, dùng ba ngày thời gian để hoàn tất sửa chữa.
Nhưng dù có sửa chữa xong cũng không thể sử dụng ngay được, vì Ma Quân đã cảnh báo hắn rằng một khi cánh cổng đó được kích hoạt, lực lượng không gian sẽ bạo phát rất mãnh liệt, chắc chắn sẽ bị toàn bộ tồn tại thượng vị trong nước cảm ứng được!
Một khi cổng không gian kích hoạt, thì chừng nửa tuần trà sau sẽ chuyển tống người bên trong đi, thời gian đó đủ để cường giả thượng vị chạy tới dò xét rồi đưa ra ngăn cản. Thời điểm tốt nhất là khi các tồn tại thượng vị giữa các quốc gia giao đấu với nhau, lúc đó bọn họ sẽ kiêng kị đối phương, kiềm chế lẫn nhau, không đủ thời gian chạy tới khu vực cổng không gian để xem xét.
Việc họ Diệt cần làm hiện giờ là tuân thủ mệnh lệnh từ cấp trên, ngoan ngoãn thủ hộ tại tông môn, đợi ngày đại chiến diễn ra hỗn loạn thì lặng lẽ rời đi. Một khi cường giả thượng vị giao chiến sẽ gây ra chấn động rất lớn, dù đang ở đâu hắn vẫn sẽ biết, lúc đó hắn sẽ kích hoạt cổng không gian, rời xa khỏi vùng đất tràn đầy nguy cơ này.
.................
Cách Tọa Sơn tông một vùng địa thành, có hai thân ảnh quen thuộc đối với A Diệt đang dùng bữa trong một tửu lâu. Một tên nam hài tử bề ngoài chừng mười hai tuổi, có khuôn mặt anh tuấn dễ thương, nước da trắng đẹp. Đối diện là một con khỉ nhỏ kích thước chỉ bằng nắm tay người trưởng thành, nó có bộ lông màu vàng óng ánh kim quang.
Hai tên này vừa ăn uống vừa trò chuyện, quanh bàn ăn của họ có vòng quang tráo cách âm, nên không sợ kẻ nào phát hiện chú khỉ nhỏ có thể nói tiếng người. Khỉ con vừa ăn một trái cây màu vàng vừa mở miệng hỏi: “Này họ Tôn, tình thế quốc gia này giờ bất ổn tới vậy, chúng ta tốt nhất nên đến đất nước khác phiêu lưu thôi.”
Nam hài Tôn Sửu Nhi vừa ăn ngấu nghiến vừa đáp: “Ngươi nói phải, dù sao Diệt huynh cũng không phải ở yên một chỗ cho chúng ta tìm tới, có duyên sau này nhất định sẽ gặp lại thôi.”
“Vậy chúng ta tới Hỏa Quốc đi, nghe nói tu hành giả ở đất nước đó toàn người chơi hệ lửa, có vẻ rất thú vị đấy.” Khỉ con Viên Kim La đưa ra đề nghị.
“Tốt thôi, cứ tính vậy đi.” Sửu Nhi tùy ý đáp, rồi tiếp tục hung dữ xới thức ăn trên bàn vào miệng. Quyết định đã chốt, hai tên này nhất thời không nói thêm gì mà cắm đầu tiêu diệt thức ăn.
Đột nhiên Sửu Nhi có chút nghi hoặc, nhìn tới một tên thiếu niên đang ngồi dùng bữa cách đó không xa, sau đó nhỏ tiếng nói: “Ta cảm thấy dường như tên tiểu tử kia nghe thấy những lời chúng ta vừa nói thì phải...”
Khỉ nhỏ quay đầu sang nhìn, bàn ăn kế bên có một gã thiếu niên nam tử đang nhã nhặn dùng bữa, miệng vừa ăn vừa lộ ra ý cười. Người này rất anh tuấn dễ nhìn, da thịt trắng không kém gì Sửu Nhi, cái khuôn mặt thiếu niên non nớt búng ra sữa đó có thể khiến bao vị tỷ tỷ phải thèm muốn.
“Ta thấy không phải đâu, quang tráo cách âm này cho dù Bỉ Ngạn cảnh không chuyên tu thần thức cũng khó nghe lén được, nói gì đến một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa. Nếu ngươi thấy ngứa mắt, chúng ta có nên đi tới giáo huấn hắn chút không hehe?” Khỉ con cười ranh ma hỏi.
Sửu Nhi phất phất tay đáp: “Ăn đi rồi còn lên đường, bớt làm mấy việc thừa thãi lại, chúng ta lớn rồi đâu phải con nít nữa mà tự dưng đi ức hϊếp kẻ khác.”
Chốc lát sau Sửu Nhi gọi tiểu nhị đến tính tiền rồi rời đi, bóng hình nam hài tử có thêm chú khỉ con đứng trên vai, biến mất dần khỏi tửu lâu này.
Tên thiếu niên anh tuấn ngồi bàn kế bên họ, lúc này cũng đã dùng bữa xong, miệng nhâm nhi tách trà nóng hổi, nhìn theo bóng lưng Sửu Nhi rời đi rồi khẽ cười, hời hợt lẩm bẩm: “Hai tiểu gia hỏa vô tri.”
Thân hình hắn chợt tiêu biến, để lại trên bàn ăn một thỏi bạc lớn. Không lâu sau tên thiếu niên này đã xuất hiện trên không trung Cổ Sơn thành, đưa ánh mắt đến phương hướng nội môn Tọa Sơn tông, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng quang cảnh trong đó.
Thanh âm thiếu niên vang lên, truyền đi khắp mọi ngõ ngách bên trong Tọa Sơn tông, khiến vô số tu hành giả cả kinh sợ hãi!
“Thái thượng trưởng lão Ma Long môn tại Ngụy Quốc tới chơi, cao tầng Tọa Sơn tông đâu còn không mau ra tiếp đón!”
Chương 257: Toái sư
Hai năm trước, vài ngày sau khi thái thượng trưởng lão xuất quan, Diệt Chúng Sinh được sư phụ triệu tập đến động phủ của người, khi hắn tới đó đã thấy có những người khác.
Vừa bước vào đại sảnh, hắn đã trông thấy sư phụ nhỏ ngồi trên ghế chủ vị, phía dưới có ba người, hai vị trưởng lão ngồi trên ghế, một nữ tử đồng môn đang đứng chính là Lâm Mị. Trưởng lão nam tử khá mập tên Tiêu Chiến, ông ta lúc này lộ ra ánh mắt quan tâm nhìn tới vị nữ trưởng lão bên cạnh, A Diệt chỉ biết vị sư thúc này họ Diệp mà thôi.
Sau khi A Diệt cung kính cúi người chào ba vị trưởng lão, Tiêu Chiến mỉm cười khen hắn vài lời, sau đó cùng nữ trưởng lão bên cạnh rời đi, Lâm Mị cũng bị gọi đi theo hai người đó, khiến hắn không biết họ có chuyện gì.
Tuy vị nữ trưởng lão đeo một chiếc khăn che mỏng, nhưng họ Diệt vẫn mơ hồ trông thấy dung mạo xinh đẹp tuyệt diễm, điều kì lạ là hắn cảm thấy khuôn mặt đó rất quen nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu. Hai trưởng lão chậm rãi đi ra khỏi đại sảnh, họ Tiêu rất quan tâm người bên cạnh nhưng thường bị nữ tử họ Diệp kia đẩy tay ra, còn Lâm Mị chỉ biết ngoan ngoãn bước theo sau.
“Nhìn gì vậy? Mau ngồi đi.” Thanh Loan miệng đang nhai kẹo phía trên chủ vị liền lên tiếng, lúc này A Diệt mới vội đi đến một chiếc ghế rồi ngồi xuống. Họ Tọa như nhìn ra liền hỏi: “Có phải ngươi thấy dung mạo của Diệp sư muội rất quen mắt không?”
A Diệt không ngờ nữ hài tử nhìn như vô tri này có thể nhận ra, liền có chút ngượng ngùng gật đầu. Thanh Loan phất phất tay nói: “Thôi, nói cho ngươi cũng không sao, muội ấy chính là mẹ của Lý Ngọc đấy!”
Thấy sắc mặt bất ngờ kinh ngạc của đệ tử kí danh này, Thanh Loan cảm thấy y như trong dự đoán. Sau đó vẻ mặt đổi sang có chút buồn nói tiếp: “Năm xưa khi đi lịnh lãm tại ngoại quốc, Diệp sư muội từng bị một tồn tại rất mạnh của Tà Quốc bắt dữ, đến khi trốn thoát trở về tông môn thì đã sắp sinh Lý Ngọc rồi.
Vì ghét bỏ những tháng ngày bị bắt, nên Diệp sư muội mới không nuôi nấng đứa con do mình sinh ra, nhưng cũng không nỡ vứt bỏ nó, nên ta đã nhận nuôi Lý Ngọc. Càng lớn thì nha đầu đó càng giống mẹ, từ dung mạo cho tới bộ ngực ngoại cỡ đó, nên Diệp muội mới phải luôn dùng màn che mặt mỗi khi ra ngoài.”
Nghe xong A Diệt thầm cảm thán, đến nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh còn bị lăng nhục như vậy, một Hiển Hóa cảnh nhỏ nhoi như hắn mà dám đi qua quốc gia khác, chắc không quá một năm đã hóa thành cỗ thi thể.
“Ta kể chuyện này cho đồ nhi ngươi vì biết ngươi không phải kẻ lắm lời, chắc chắn sẽ giữ mồm giữ miệng. Hơn nữa cũng để nhắc nhở một điều là thiên ngoại hữu thiên, đừng bao giờ cho rằng thực lực của mình hiện tại là đủ, phải luôn nỗ lực để bản thân mạnh hơn nữa.”
“Đạo lý của sư phụ chí phải.” A Diệt liền lên tiếng khen ngợi, thầm nghĩ nay nữ hài này biết nói chuyện giống người lớn rồi đấy.
Thanh Loan như nhớ ra gì đó liền ngồi nghiêm chỉnh lại, sau đó nghiêm giọng lên tiếng: “Diệt Chúng Sinh, ngươi làm đệ tử kí danh của ta cũng được một thời gian không ngắn rồi, nhưng ta sẽ không nâng ngươi lên thành đệ tử chân truyền. Đại chiến sắp tới, thân phận càng cao sẽ càng nguy hiểm, một khi ngươi có dây dưa với trưởng lão chắc chắn sẽ bị kẻ địch nhắm tới!”
Nàng vung tay ném cho hắn một chiếc nạp giới, sau đó nghiêm túc tuyên bố: “Từ nay Tọa Thanh Loan ta trục xuất ngươi khỏi danh sách đệ tử, ngươi và ta không còn quan hệ sư đồ nữa, sau này ra ngoài đừng có nói mình là đệ tử của ta. Nghe rõ chưa?”
Thần niệm đảo qua bên trong nạp giới, phát hiện cả xấp nguyên phù cấp cao, rất nhiều nguyên thạch, một vài bí tịch chỉ có trưởng lão mới được xem, khiến A Diệt không khỏi xúc động. Hắn liền đứng dậy đi tới trước mặt Thanh Loan, khom lưng cúi sâu người lĩnh mệnh, cung kính phát ra từ đáy lòng.
Tay lấy từ giới chỉ của bản thân ra mấy hộp ngọc, sau đó đưa lên đặt trên bàn bên cạnh nàng ta, rồi thành tâm nói: “Sư điệt cũng không có vật gì quý giá, đại chiến sắp tới chắc chắn sư thúc sẽ phải ác chiến với cường địch, trong mấy chiếc hộp này là một vài linh dược thượng phẩm trên ngàn năm, mong sư thúc nhận lấy để sau này có thêm dược liệu chữa thương.”
Tọa Thanh Loan cũng không khách sáo liền phất tay thu lại toàn bộ, ánh mắt ôn hòa nhìn tiểu gia hỏa trước mặt, mỉm cười nhắc nhở: “Nhớ, mạng mình luôn là quan trọng nhất, khi đại chiến lan tới tông môn, chỉ cần ra sức diệt sát vài tên là được, như vậy đã coi như trả lại ơn dưỡng giục cho tông môn rồi. Sau đó hãy tìm kiếm tự do cho bản thân, con không cần sống chết tại nơi đây đâu!”
......................
Câu nói đó đến giờ hắn luôn nhớ. Thanh Loan là trưởng lão trách nhiệm cao cả, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền của thái thượng trưởng lão, nên phải chiến đấu sống chết cùng tông môn. Nhưng hắn thì khác, người từng là sư phụ của hắn cũng không mong muốn hắn sẽ chôn thây tại nơi đây, nên hiện tại hắn đã sẵn sàng chiến một trận, sau đó rời xa nơi này.
Hắn đứng giữa một đám đồng môn đang hỗn loạn, vì vừa rồi có thanh âm của một tồn tại thượng vị truyền đến nội môn này, khí tức quả thực rất kinh khủng. Sau đó mây đen từ phía chân trời như kéo tới, nhìn kỹ mới thấy đó là hàng ngàn tà sĩ chứ không phải là mây đen.
Thanh quang tại ngọn núi trung tâm nội môn đã lóe lên, thái thượng trưởng lão của bản tông đã đi ra đối mặt với tồn tại đỉnh cao phe địch, việc của bọn họ hiện giờ là tử thủ tại tông môn, tiêu diệt hàng ngàn tu hành giả ngoại quốc đang kéo tới.
Lực lượng chủ chiến bản quốc dồn đến chiến trường biên giới, là để đối đầu với quân đội chính của ba quốc gia xâm lược. Nhưng mấy chục năm gần đây, đã có vô số tà sĩ tiềm ẩn bên trong quốc gia này rồi, lần này vị cường giả Ngụy Quốc kia xuất hiện rồi phát động chiến tranh, chính là lúc toàn bộ tà sĩ đang ẩn mình lộ diện, tập hợp lại thành một đội quân hùng hậu.
“Tất cả hãy lên sẵn tinh thần, đội hình pháp trận hãy vào vị trí, hôm nay dù có chết cũng phải thủ hộ tông môn!” Lão già Tần trưởng lão quát lớn phân phó, đây là vị trưởng lão duy nhất được để lại tông môn làm chỉ huy, số còn lại đều đã lên chiến trường lớn nhất.
Trên không trung ngoại biên sơn mạch bao quanh nội môn Tọa Sơn tông, toàn bộ đệ tử tinh anh còn ở tông môn giờ đã lơ lửng giữa không trung, sẵn sàng quyết chiến sinh tử với kẻ địch. Trước mắt họ mấy chục dặm, chính là cả một quân đoàn khổng lồ ai nấy đều mang hắc y, khí tức ma tà phát tán ra ngập trời, nhuộm đen mây trắng.
“Diệt sư huynh, liệu chúng ta có sống qua hôm nay không?” Nữ tử xinh đẹp như búp bê gốm sứ Văn Tú Lệ đột nhiên lên tiến hỏi hắn. A Diệt liếc nhìn sư muội có gương mặt đáng yêu đứng kế bên, nàng ta cũng đã đột phá Hiển Hóa cảnh cách đây thời gian không ngắn rồi, hắn bình tĩnh đáp: “Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, cứ bình tĩnh ứng phó thôi.”
"Sư huynh nói phải, bình tĩnh ứng phó, chúng ta còn phải sống để gặp lại Vân Chi sư muội chứ." Tú Lệ tươi cười nhìn hắn đáp lời, thần sắc có vẻ thong dong hơn, không còn vẻ nặng nề nữa.
Đôi mắt long lanh của họ Văn sau khi nhìn hắn thì vẫn chưa rời đi, nàng chăm chú ngắm nghía khiến A Diệt có chút mất tự nhiên, sau đó nàng nói: "Trông gương mặt huynh thay đổi khá nhiều đấy, có phần anh tuấn hơn!"
Họ Diệt có chút không biết nói ra sao, sau đó chỉ đắp cho qua chuyện: "Sư muội thấy vậy à? Ta bất ngờ đấy."
Bản thân hắn cũng thường soi gương kể từ khi biết gương mặt mình đang dần biến đổi, hiện nay quả thực khuôn mặt có phần dễ coi hơn ngày xưa, tuy không tới mức khá anh tuấn nhưng coi là hơn bình thường rồi, nước da cũng trắng hơn chút.
Hắn không vì thế mà vui mừng, hắn chấp nhận dung mạo bình thường từ ngày xưa của mình, vì như vậy sẽ ít bị kẻ khác chú ý. Một phần cũng bởi vì hắn sợ sau này dung mạo sẽ bị biến hóa nghiêng trời lệch đất hơn, nhỡ đâu trở thành gương mặt ma đầu thì hỏng.
Tú Lệ mỉm cười khiến dung nhan xinh đẹp càng thêm vẻ phong tình, nàng nói: "Được sát cánh chiến đấu sinh tử cùng sư huynh tốt như huynh thật là vui."
Hai người họ như bao đồng môn khác, thủ sẵn tại nơi này chờ quân địch tới, sẵn sàng đại chiến.
Tại nơi này, một trận chiến lớn chuẩn bị diễn ra, giữa tà sĩ đến từ ba quốc gia và nguyên sĩ thuộc thế lực Tọa Sơn tông.
Phía trên tầng mây cao, hai thân ảnh đang đối diện nhìn nhau. Một thiếu niên anh tuấn, gương mặt trắng trẻo đẹp trai có chút non nớt. Bên kia là thiếu nữ lãnh diễm, dung nhan khiến thiên địa cũng phải ảm đạm phai mờ.
“Ta là Ngạo Bá Hầu, một trong những kẻ cầm đầu tại Ngụy Quốc dẫn quân đến chinh phạt Phần Quốc này, nghe danh Thanh các hạ đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên quốc sắc thiên hương.” Thiếu niên ung dung lên tiếng, đưa ra danh xưng mà bản thân tự hào.
Mày liễu thiếu nữ khẽ nhíu, môi mọng hé mở, chậm rãi lên tiếng: “Ngạo Bá Hầu? Chưa từng nghe qua.”
Thiếu niên cười lớn, sau đó lý giải: “Ta mới đạt tới xác phong trong vài chục năm gần đây, nên Thanh các hạ chưa từng nghe cũng không có gì lạ.
Ngược lại Thanh Thanh mỹ nhân rất có danh khí đó, nghe nói thời gian tu hành ngắn ngủi mà nay đã có thực lực tiếp cận Phong Hầu rồi, hôm nay bổn Hầu cũng muốn lĩnh giáo một phen.”
Thái thượng trưởng lão Tọa Sơn tông thần sắc trở nên nghiêm túc, khí thế tăng cao, mắt đẹp khẽ đảo tới một phương hướng khác, nơi đó có một bóng hình thấp thoáng sau những đám mây!
Chương 258: Khai chiến!
“Gϊếŧ!”
Đại chiến bùng nổ, ngoại biên sơn mạch trở thành một vùng chiến trường gió tanh mưa máu, bảo cụ kéo theo thần thông bay ngập trời, năng lượng thiên địa hỗn loạn, thổi bay đất đá cây cối.
Mấy ngàn tu hành giả điên cuồng xông lên tử chiến với đối phương, kẻ yếu nhất cũng có tu vi Hiển Hóa cảnh sơ kỳ. Sức công phá mà họ gây ra khiến núi non sụp đổ, mặt đất nứt toác, rừng rậm thiêu rụi, bầu trời tối đen.
Ngoài ra còn có thêm mấy trăm đầu ma thú từ tứ giai trở lên, được nhiều kẻ là luyện thú sư thả ra số lượng lớn, hung hăng lao vào giữa đội hình địch!
Thân ảnh Diệt Chúng Sinh cầm chiến đao khát huyết trong tay bắn vọt giữa chiến trường, quanh thân hắn có giao long tử sắc vần vũ, cùng với hư ảnh sáu thanh phi kiếm từ Lục Hoàng kiếm hóa thành. Mục tiêu mà hắn nhắm tới phần lớn là tà sĩ sơ kỳ, mỗi tên đều không trụ quá năm đòn của hắn, một đường chém gϊếŧ mới thế đã đoạt đi tính mạng của hơn mười người.
Đây còn là khi A Diệt áp chế tu vi ở mức trung kỳ Hiển Hóa cảnh, chiến lực bày ra cũng không phải hết sức khi dùng nguyên lực đẳng cấp này, vì hắn không muốn bản thân quá chói mắt để bị những kẻ mạnh mẽ bên phe địch để mắt tới.
Tà sĩ tiềm ẩn từ khắp bốn phương tám hướng tụ tập lại, sau đó kéo đến công phá Tọa Sơn tông, số lượng hiện nay cũng phải chừng một ngàn ba trăm người. Còn đệ tử tinh anh Tọa Sơn tông tử thủ tại tông môn, số lượng chỉ có chừng bảy trăm người mà thôi, hơn nữa cũng không có một gã hậu kỳ nào.
Cũng may tà sĩ bên phe địch có rất ít kẻ đạt tới Hiển Hóa cảnh hậu kỳ, mà cũng không có mấy tên là đệ tử tam đại phái Tà Quốc, nên chiến lực sẽ kém hơn chút so với những đệ tử Tọa Sơn tông đồng giai.
Nhưng số lượng gần như gấp đôi bên phe địch, khiến toàn bộ nguyên sĩ Tọa Sơn tông chiến đấu rất cực nhọc. Nếu không phải có lợi thế sân nhà, cộng thêm nhiều tòa đại trận hộ sơn hỗ trợ, thì đệ tử bản tông phải tử thương thảm trọng rồi.
A Diệt lúc này đã bị một gã có tu vi mạnh mẽ bên phe địch chặn đường. Trung niên nhân thân hình lực lưỡng to gấp đôi người bình thường, tu vi trung kỳ viên mãn, hơn nữa là đệ tử Quỷ Minh các, nên chắc chắn thực lực phải mạnh hơn đồng giai không ít.
Hai bên tức thì lao vào xâu xé đối phương, nếu âm thầm dùng lực lượng hậu kỳ thì họ Diệt có thể nhanh chóng diệt sát tên này, nhưng hắn muốn câu chút thời gian mới gϊếŧ gã để tránh bị mấy kẻ mạnh khác chú ý.
Không biết trong toàn bộ đồng môn có kẻ nào âm thầm giữ lại thực lực như hắn không, nhưng phần lớn đều đang cật lực giao chiến với tà sĩ phe địch, bộ dáng đã vận ra toàn lực. Qua thời gian nửa nén nhang, số lượng tu hành giả tử vong đã khó đếm nổi, chắc chắn là mấy trăm người, tà sĩ hay nguyên sĩ đều đủ cả.
Từ xa phía chân trời thi thoảng lại có một binh đoàn tà sĩ kéo tới, gia nhập vùng chiến trường này, dùng số lượng đè bẹp nguyên sĩ bản tông. Nhiều tổ đội pháp trận sư am hiểu phá cấm, rất nhanh đã phá hủy toàn bộ đại trận mà nguyên sĩ bản tông dựng lên từ trước đó. Mà vùng chiến trường nằm tại ngoại biên sơn mạch chứ không phải trong nội môn, nên uy năng từ tổng pháp trận hộ sơn không thể kéo ra tới.
Trưởng lão họ Tần lúc này đang dốc sức chiến đấu với hai tà sĩ Bỉ Ngạn cảnh, chỉ huy của toàn bộ quân đoàn tà sĩ lần này. Vùng chiến trường của bọn họ khiến những đệ tử khác phải tránh xa, sóng khí mãnh liệt bạo phát, họ Tần lão già tuy sinh mệnh lực không còn nhiều nhưng vẫn cố dốc mọi sức lực để tử chiến.
Nhưng dù có ý chí quyết tử lão cũng khó kéo theo một ai, hai tên tà sĩ kia dù một đấu một cũng có thể ép lão xuống thế hạ phong, chứ đừng nói là hai người liên thủ, lão già với bộ dáng gần đất xa trời này sắp đi đời thật rồi.
Tuy so với cảnh tượng mấy vạn tu hành giả đại chiến tại vùng chiến trường chính thì còn kém xa, nhưng sự quyết liệt ở nơi này cũng không hề kém, máu đã chảy thành sông, tử khí bốc lên nặng nề. Dù chiến lực có cao cường hơn tà sĩ đồng giai, thì nguyên sĩ bản tông đang tử thương thảm trọng vì bị số lượng đè ép, quân địch từ phương xa bay tới ngày càng nhiều.
Trong hoàn cảnh khó khăn đó của toàn bộ phần tử bản tông, thái thượng trưởng lão, trụ chống trời, tồn tại có thực lực mạnh nhất, lại không thể ra tay hỗ trợ. Trên tầng mây cao, nữ tử đứng đầu Tọa Sơn tông tên Thanh Thanh này, đang phải đối mặt với hai tồn tại chí thượng khác!
Ngoài thiếu niên anh tuấn ra vẫn còn một kẻ khác. Một nữ tử yểu điệu, thân hình mềm mại có chút cao gầy, trên da thịt trắng nõn nhiều nơi có những hình săm đen, vẽ đường uốn lượn qua các bộ vị gây kí©h thí©ɧ khá tả. Bộ hắc y mỏng bó sát người, cắt xén chỉ vừa vặn che những nơi cần thiết, lộ ra rất nhiều mảng trắng hấp dẫn, khí chất như một đầu hung thú giống cái ngang bướng cuồng dã.
Bàn Dã Hầu và Ngạo Bá Hầu, bị hai cường giả Phong Hầu nhìn chằm chằm như thế này, họ Thanh thiếu nữ cũng không khỏi nổi lên cảm giác bất lực. Hôm nay bản tông diệt vong hay tồn tại, dựa cả vào năng lực của các trưởng lão và đệ tử tinh anh.
Ba người bay dần lên cao, xuyên qua những tầng mây dày cùng lớp vách ngăn không khí, động thủ tại đây mới ít gây ảnh hưởng tới trần gian phía dưới.
Những tồn tại đỉnh cao khác của Phần Quốc cũng đều ở trong tình thế bị bao vây. Lần này Sở Quốc và Ngụy Quốc mỗi nước xuất động ba tồn tại thượng vị, sáu người chia ra, cứ hai người sẽ tới kiềm chế thái thượng trưởng lão của một thế lực đỉnh tiêm tại Phần Quốc này.
Chu Nguyên, quốc chủ Phần Quốc danh xưng Phần Viêm Hầu, hiện tại còn trong tình thế khó khăn hơn, ông bị Quốc chủ cùng ba thái thượng trưởng lão của tam đại phái tại Tà Quốc vây công.
Muốn gϊếŧ chết tồn tại thượng vị là vô cùng khó khăn, nhưng đánh cho trọng thương khiến họ phải bỏ chạy là có thể. Sau đó chúng sẽ san bằng Hoàng đô cùng Tam đại phái, diệt sạch các thế lực dám phản kháng khác, biến Phần Quốc thành quốc gia ma tu quỷ đạo chân chính!
A Diệt đã diệt sát thành công đối thủ khó nhằn, quan sát xung quanh chỉ thấy một cảnh tượng máu tanh, những vị đồng môn hắn từng quen biết đang lần lượt ngã xuống. Có những kẻ âm thầm giữ lại thủ đoạn để tìm cơ hội chạy trốn, nhưng cũng có nhiều người thật tâm thật lòng muốn sống chết cùng tông môn, dùng mọi biện pháp tiêu hao sinh mệnh để bùng nổ sức mạnh.
Những lão già đã gần đến đại hạn, những trung niên còn rất khỏe mạnh, những thanh thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, những nữ tử xinh xắn dễ thương, tất cả như lá mùa thu rơi rụng sau cơn gió lớn, thi thể không toàn thây, chân tay rơi vãi đầy đất.
Một luồng độn quang suy yếu phá không rời xa vùng chiến trường này, dẫn theo hai gã Bỉ Ngạn cảnh phe địch. Tần trưởng lão muốn bản thân dù có chết cũng phải câu kéo hai gã đồng giai tà sĩ, không thể chết một cách nhanh chóng để bọn chúng có thời gian tàn sát các đệ tử được.
Nơi đây hoàn toàn trở thành chiến trường của Hiển Hóa cảnh, nguyên sĩ Tọa Sơn tông ngã xuống ngày một nhiều hơn, mà tà sĩ vẫn đang không ngừng kéo tới.
Sau một khoảng thời gian dài, những đệ tử tinh anh bản tông còn sống sót, tất cả đều chạy vào bên trong nội môn, vì ở trong đây có đại trận hộ sơn mạnh nhất. Giờ không còn thời gian nghĩ xem đây có phải hành động kéo giặc vào nhà hay không nữa.
Số lượng tà sĩ xâm chiếm rất nhiều, mấy đoàn đội pháp trận sư phe địch liền tung ra các thủ đoạn, hóa giải uy năng của đại trận hộ sơn Tọa Sơn tông. Nhưng cũng có rất nhiều tà sĩ bỏ mạng dưới cỗ pháp trận này, cứ mỗi một luồng quang mang từ trời cao giáng xuống, sẽ lấy đi tính mạng của vài gã tà sĩ xui xẻo.
Chiến đấu ngày càng khốc liệt, nhiều kẻ đã gϊếŧ đến đỏ mắt, đặc biệt những tên có tu vi cùng chiến lực cao nhất, họ như những hung thần kẻ nào cản là gϊếŧ tên đó. A Diệt cũng là một trong những tồn tại mạnh mẽ nhất ở vùng chiến trường này, nhưng không phải bắt mắt nhất, vẫn có nhiều kẻ dùng bí pháp thiêu đốt sinh mệnh bùng nổ lực chiến kinh thế hãi tục.
Nguyên sĩ Tọa Sơn tông đáng chú ý nhất trong chiến trường chính là Lý Ái Tông, hắn lúc này toàn thân bốc cháy bạch sắc hỏa diễm, thế công như bão tát mưa sa khiến vô số tà sĩ bỏ mạng. Tuy chỉ có tu vi trung kỳ Hiển Hóa cảnh, nhưng hắn hiện tại đang thi triển một loại bí pháp thiêu đốt sinh mệnh lực rất lợi hại, dùng hơn hai trăm năm thọ nguyên của mình đổi lấy chiến lực đỉnh phong trong cảnh giới!
Vừa xé xác được thêm một gã hậu kỳ phe địch, thân hình họ Lý liền lảo đảo, ngay lúc đó có một đòn công kích mãnh liệt ập đến sau lưng. Một lưỡi đao quét qua, đánh tan đòn công kích bất ngờ đó, A Diệt khuôn mặt cũng đã dính không ít máu tươi, nhìn hỏa nhân bên cạnh rồi nói:
“Lý sư huynh, sao phải điên cuồng như vậy? Huynh biết với số lượng quân địch hiện nay thì nhiêu đó người huynh gϊếŧ được cũng chẳng đáng là gì mà.”
Lý Ái Tông cố nuốt ngụm máu muốn trào ra xuống lại cuống họng, sau đó mạnh mẽ thả xuống thêm chục viên đan dược. Mái tóc bạch kim nhuốm đầy máu tươi, gương mặt anh tuấn giờ đầy rẫy vết chém, ánh mắt thê lương đáp: “Mọi thứ ta có đều do tông môn ban tặng, nay nó bị diệt rồi ta cũng không muốn sống tiếp nữa, chi bằng dùng hết sức mình gϊếŧ được bao nhiêu thì gϊếŧ!”
“Cái tên Ái Tông cũng là do ta tự đặt lấy, nơi này cho ta có cái ăn cái mặc, cho ta biết thế nào là tu hành, dạy ta toàn bộ triết lý trong cuộc sống, nay ta không thể đứng im nhìn nó sập đổ được!” Ngay khi cảm thấy thân thể lại có thể hành động, họ Lý liền bắn vọt đi lao tới khu vực tập chung nhiều tà sĩ nhất, chém gϊếŧ điên cuồng giữa lòng địch.
A Diệt lắc lắc đầu, những người như Lý Ái Tông cũng không phải là ít, điên cuồng chém gϊếŧ không quan tâm tính mạng mình, rất nhiều kẻ vì vậy cũng đã bị vây công mà bỏ mạng. Lý Ái Tông có tính khí rất tốt, ngày xưa cũng từng giúp đỡ hắn vài lần, nên vừa rồi hắn mới khuyên bảo vài câu, không ngờ đối phương lại quyết tử tới vậy.
Hắn biết đây là chấp niệm của những người như thế, hắn không có quyền can ngăn hay chỉ trích, vì hắn cũng có chấp niệm nên hắn hiểu.
Giờ nếu trước mặt không phải tông môn bị diệt, đổi lại là tràng cảnh tiểu muội của hắn lâm vào nguy cơ sinh tử, thì hắn cũng sẽ giống những kẻ đang điên cuồng này, đem hết sinh mệnh của mình để cứu lấy thứ chấp niệm ấy.
Chương 259: Diệt tông
Có một tên nhóc nhỏ gầy trơ xương, toàn thân bẩn thỉu, y phục rách rưới, ôm cái bụng đói đi lại giữa con đường đất tại một trấn nhỏ.
Hắn đã mấy ngày không ăn rồi, những thứ có thể ăn được ở nhà hắn đều đã ăn, tuy đã gần mười tuổi nhưng thân hình gầy ốm không khác gì hài đồng năm tuổi, sức khỏe yếu ớt khiến hắn không thể làm được những việc nặng nhọc để kiếm tiền nuôi thân.
Lần này cũng như mấy lần trước, hắn không xin ăn được chút cơm thừa canh cặn nào trong cái trấn nhỏ này cả, đi đến cuối trấn hắn liền dừng lại không dám tiến thêm, vì phía trước hắn là một thành trấn lớn, trấn nhỏ này chỉ là khu ổ chuột tại ngoại thành trấn giàu đó mà thôi.
Hắn chưa từng dám đặt chân lên con đường lát đá tại trấn lớn trước mặt, hắn sợ bàn chân bẩn hèn của mình vấy bẩn con đường đó, hắn liền quay người đi lại một vòng ở trấn nhỏ này. Cuối ngày hắn đã trở về ngôi nhà tranh rách nát ở một khu vực vắng nhà, ngồi trước hai cái mộ sau nhà, tay cầm một ống tre chứa nước, cố gắng uống thật nhiều để quên đi cơn đói.
Thời gian cứ thế trôi qua, mỗi khi đói quá mà không xin được thức ăn thì hắn sẽ đi vào rừng sâu, tìm kiếm những thứ có thể ăn được. Hắn không sợ gặp phải dã thú hay yêu ma quỷ quái gì, đối với hắn chết cũng chẳng sao, tiếp tục sống như vậy có vui sướиɠ gì. Chỉ là mỗi khi bị cơn đói cồn cào hoành hành trong bụng, hắn theo bản năng vẫn phải đi tìm kiếm thức ăn.
Đứa trẻ gầy yếu sống trong đói khát và tuyệt vọng ấy, vào một ngày đã được cứu bởi một lão già thượng nhân. Sau khi cho hắn ăn một bữa no nê, lão đã đưa hắn về tông môn của mình, một nơi nghe nói là thiên đường tu luyện của tồn tại trên phàm nhân.
Từ đó cuộc đời hắn bước sang trang mới, có ăn có mặc, được dạy rất nhiều thứ, được tu luyện thành thượng nhân cao cao so với người phàm, thân phận tôn quý hơn không biết bao nhiêu lần so với những kẻ hắn từng phải ngước lên nhìn. Từ một tên nhóc bẩn thỉu ngay cả con đường lát đá còn không dám bước lên, nay đã trở thành phần tử chủ lực của thế lực cự đầu.
.............
Hiện giờ tông môn đang đứng trước bờ vực diệt vong, hắn nguyện dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để chống đỡ, cố gắng cứu lấy nơi đã đem đến hy vọng sống cho bản thân mình.
“Bạch Cốt Bạo Toái!”
Lý Ái Tông dùng lượng nguyên lực đột biến cuối cùng để thi triển sát chiêu, bạch cốt hỏa diễm nhân khổng lồ phát bạo, lửa trắng phát tán ra khắp tứ phương, sóng xung kích thổi bay mạng sống của vô số tà sĩ.
Vệt trắng bắn đến một khu vực trống trải, hiện ra là họ Lý toàn thân bốc cháy, vừa cứu được vài thiếu niên thiếu nữ đồng môn, ngay khi đặt họ ở nơi đây hắn liền quay trở lại bay vào giữa đội hình địch. Thanh âm vọng lại: “Tất cả hãy mau tìm cách đào thoát đi, tương lai của tông môn dựa cả vào những mầm non như sư đệ sư muội!”
Đưa tay lên cho vài viên bạo đan vào miệng, thân thể liền căng lên như muốn phát nổ, dọa cho không ít quân địch hoảng sợ tránh xa. Bạch diễm nhân ảnh cố gắng bay tới nơi tập chung nhiều kẻ địch nhất, sau đó buông thả cho thân thể tự bạo, luồng nguyên lực hỏa thuộc tính mạnh bạo quét qua khắp nơi, tiêu diệt vô số quân địch.
“Lý Ái Tông ta sống làm người của Tọa Sơn tông, chết làm ma của Tọa Sơn tông!”
“Bùm bùm!” Theo sau màn tự bạo của Lý Ái Tông là vô số tràng cảnh tự bạo khác, nhất là những lão già gần đất xa trời, đã sống mấy trăm năm trong tông, tính mạng của họ đều đi cùng sự hưng suy của bản tông.
Bọn họ đã tính đến tình cảnh ngày hôm nay, nên không tiếc bất kì giá nào tìm mua bạo nguyên đan, hiện tại là lúc cả đám đồng loạt phục dụng, dùng toàn bộ sinh mệnh và sức mạnh của bản thân để gây ra vụ nổ kinh thiên!
Nhiều đệ tử già đang dùng hết tính mệnh bản thân ngăn cản quân địch, mở đường cho các đệ tử trẻ đào vong. Đợt tổng tấn công này của bên phe địch quá áp đảo, toàn bộ đệ tử Tọa Sơn tông dù có đem mạng đi đổi cũng không thể thủ vững tông môn được nữa. Lúc này chạy được bao nhiêu người thì hay bấy nhiêu, tông môn đã chính thức bị xâm chiếm rồi.
Xung quanh họ Diệt là những người từng quen biết lần lượt ngã xuống, nhiều thiếu niên thiếu nữ tuổi thực còn chưa đến bốn mươi, vừa đột phá chưa lâu nay đã phải bỏ mạng. Những đồng môn đang ở độ tuổi sung mãn, những người lớn tuổi hiểu sâu biết rộng, gần như không còn ai sống sót.
Rất nhiều tiểu đội đã đào vong, theo sau là cả binh đoàn phe địch, muốn đuổi cùng gϊếŧ tận. Nhiều tà sĩ thì bận hợp kích công phá các kiến trúc trong nội môn, muốn càn quét nơi này, thu sạch kì chân dị bảo của thế lực từng đứng trên đỉnh một quốc gia.
Nội môn Tọa Sơn tông giờ ngập tràn tà sĩ, tuy đã bỏ mạng rất nhiều người nhưng hiện giờ vẫn còn mấy trăm nhân ảnh. Ngược lại phe đệ tử bản tông chẳng còn bao nhiêu người, ai nấy đều đang bị vây công chết không toàn thây, một số đã bỏ chạy đi xa, sắp rời khỏi phạm vi nội môn.
Diệt Chúng Sinh âm trầm đứng giữa chiến trường, mắt nhìn những kẻ từng có vài phần giao tình lần lượt ngã xuông, nhiều người không tiếc tính mệnh lựa chọn dùng thuốc tự bạo. Thà chết vinh còn hơn sống nhục, dùng mạng bản thân kéo theo vô số tà sĩ phe địch, chắc hẳn bọn họ cảm thấy điều này nên làm.
A Diệt thở dài lắc lắc đầu tự nhủ: “Xem ra ta vẫn còn có rất nhiều tình cảm của một người bình thường, trước giờ cứ nghĩ ta có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào, tông môn diệt vong hay không là điều không quan trọng. Nhưng giờ trông thấy những cái chết huy hoàng của các vị đồng môn đáng kính đó, tâm ta đã nổi lên lòng trắc ẩn.”
“Dù sao nơi đây cũng là ngôi nhà thứ hai của ta, ta đã sinh sống và tu luyện tại nơi này hơn ba mươi năm rồi, không thể nào không có chút tình cảm được. Ma Quân, cho ta chút thời gian để liều một trận nhé, ta hứa sẽ không làm chậm tiến độ chạy trốn mà hai ta đã định sẵn từ trước đâu!”
Thanh âm vang lên trong đầu: “Ngươi muốn làm gì cũng được, đừng đẩy bản thân vào hiểm cảnh khó cứu, cũng đừng tiêu hao sạch sức lực.”
Gật nhẹ đầu, trước mặt xuất hiện một trận bàn, hai tay hắn bấm quyết, chuyển đổi một phần trong tòa đại trận hộ sơn thành năng lực che đậy. Hắn là một trong những chủ lực khi dựng nên đại trận tông môn từ hai năm trước, nên tất nhiên đã động tay động chân trong pháp trận, với trình độ hiện giờ của hắn thì làm điều đó khó có ai phát hiện ra được.
“Ngươi từng nói là cảm ứng lực của mình rất mạnh mà, giờ ta đã tăng cao khả năng che đậy của đại trận hộ sơn rồi, ngươi kiểm tra xem còn có tia thần niệm nào của tồn tại thượng vị trong nội môn không?” A Diệt lên tiếng hỏi Ma Quân.
Tên đó cũng chẳng phản biện gì mà im lặng dò xét, chốc lát sau lên tiếng: “Không còn rồi, trước đó có lẽ những cường giả kia đã rời xa nơi này để tìm địa điểm động thủ, nên thần thức lan tới đây đã rất yếu. Giờ ngươi tăng cao uy năng che đậy cảm ứng, không còn một ai trông thấy những chuyện xảy ra tại nội môn này nữa đâu!”
A Diệt khẽ cười: “Vậy thì tốt rồi, ta có thể tự do tàn sát mà không sợ bị kẻ mạnh thực sự biết được. Sau này nếu bọn họ biết thì ta đã sớm rời khỏi quốc gia này!”
Thấy A Diệt âm trầm đứng tại chỗ hồi lâu, tuy biết hắn rất mạnh những có một vài kẻ không nhịn được tung công kích tới. Thân ảnh họ Diệt liền biến mất, nháy mắt sau đã xuất hiện cạnh một gã tà sĩ Hiển Hóa cảnh hậu kỳ vừa ra tay tấn công mình. Một đao mạnh bạo quét qua chém bay thủ cấp hắn ta, nguyên lực hùng hậu bạo phát chấn lảo đảo những người xung quanh.
“Hậu kỳ Hiển Hóa cảnh? Không thể nào, chẳng lẽ nãy giờ hắn luôn che giấu tu vi?” Vài tên tà sĩ ở gần thấy vậy đều cả kinh, ai nấy như lâm đại địch.
A Diệt sắc mặt băng lãnh đảo mắt nhìn vô số tà sĩ xung quanh, đồng môn thì chẳng còn mấy ai, mà cũng sắp không sống được lâu nữa. Hắn đưa chiếc mặt nạ lên che đậy khuôn mặt, mái tóc đang bay phấp phới theo gió từ đen chuyển bạc, lục sắc nguyên lực biến mất, thay vào đó là một luồng lôi ma lực mãnh liệt bạo phát!
“Gϊếŧ sạch bọn chúng, hỡi các chiến binh của ta!” Họ Diệt búng tay, từ dưới mặt đất chui lên vô số thân ảnh, là các thi quỷ có thân thể bất diệt, cùng đám hài cốt cầm cung tên, hàng ngàn tên xông lên công kích những tà sĩ khiến chúng nhất thời hoảng loạn.
A Diệt lấy ra vài viên đan dược tăng cao ma lực, mà hắn kiếm được trong nạp giới của tà sĩ nào đó, rồi bỏ hết vào miệng. Tuy loại thuốc này sử dụng có thể để lại hậu quả không tốt về sau, nhưng với Dị ma mạch của hắn thì không thành vấn đề, có thể lọc sạch các tai hại ngầm của thuốc.
Ma lực hắc ám quanh thân bạo phát lại càng nồng đậm hơn, khí tức kéo lên tiếp cận đỉnh phong trong cảnh giới. Sau đó hư ảnh Thôn Ma Mãng xuất hiện, quấn quanh người hắn mà gào thét với trời, không lâu sau dung nhập vào từng tia ma lực của hắn, giúp tu vi hắn trở thành Hiển Hóa cảnh đỉnh phong chân chính, mà chiến lực bày ra chắc chắn mạnh hơn nhiều.
Những kẻ trông thấy và cảm nhận được luồng áp bách tới từ thân ảnh A Diệt, đều trợn to mắt kinh sợ. “Sao một tên nguyên sĩ lại sở hữu thứ sức mạnh ma tu đáng sợ như vậy chứ?”
Hai tay xuất hiện cốt vuốt, mắt nhìn mấy trăm tên tà sĩ đang vất vả đối chọi lại với đám thi quỷ, hài cốt. Diệt thần ma lôi bạo phát, thân ảnh hắn như thiểm điện hắc ám lướt một đường dài trên không, qua một hơi thở liền cắt bay đầu của hơn mười tên tà sĩ, ai nấy trông thấy đều lạnh toát cả sống lưng.
“Dưới Bỉ Ngạn, ta là vô địch!” Hờ hững phát ra một câu, sau đó hắn lại như luồng lôi quang, bay lượn giữa vùng chiến trường máu tanh này, gặt đầu của vô số kẻ địch, đem lại cơn ác mộng đáng sợ cho những tà sĩ ở nơi đây!
Chương 260: Quốc suy
Bên trong nội môn Tọa Sơn tông bấy giờ chỉ còn quang cảnh đổ nát, lầu các, động phủ, kiến trúc đổ sập. Thi thể chất thành đống, máu nhuộm đỏ đại địa, cả một vùng chỉ toàn mùi tử khí, chiến cục nghiêng hoàn toàn về phe tà sĩ.
Nhưng từ khu vực trung tâm vùng chiến trường tỏa ra một nỗi sợ hãi, nó như cơn ác mộng của tất cả tồn tại dưới Bỉ Ngạn. Vô số tà sĩ đang lần lượt ngã xuống, trước cặp vuốt sắc nhọn của một kẻ không rõ lai lịch, những kẻ biết hắn ta là ai đều đã mất mạng từ sớm.
Luồng lôi quang hắc ám chỉ huy hàng ngàn thi quỷ và cốt nhân, như cơn lũ vỡ đê ập tới toàn bộ tà sĩ, khiến rất nhiều kẻ không kịp trở tay đã mất mạng, thi cốt vô tồn. Gã nam tử tóc trắng đeo mặt nạ lúc này đang bị mười mấy gã tà sĩ vây công, những kẻ này chính là các tu hành giả có thực lực cao nhất tại vùng chiến trường này.
Ác chiến tức thì bùng nổ, cho dù tốc độ cùng sự biến hướng của thần bí nhân có nhanh tới đâu, cũng không thể tránh khỏi toàn bộ công kích nhắm tới được, bị thương là điều hiển nhiên. Nhưng mỗi khi trên thân thể hắn ta có thêm một vết thương không nặng, thì phe đối địch phải đổi bằng một sinh mạng của tà sĩ mạnh mẽ.
Cốt vuốt phá toái đâm xuyên trái tim của một gã, tiễn hắn đi chầu trời, liền có cả chục luồng thần thông bắn về phía này, nhắm thẳng thân ảnh thanh niên tóc bạc. Ý niệm chợt động, liền có mấy tên thi quỷ gần đó lao tới, dùng chính thân thể mình chống lại thế công cuồng mãnh, nháy mắt sau toàn bộ thân thể đã vỡ tan.
Diệt Chúng Sinh không để tâm tới đám tay chân này, chúng có bị nghiền nát tới đâu cũng sẽ tái tạo lại thôi, miễn sao viên bản hạch chưa bị phá hủy. Thân ảnh hắn tiếp tục lướt giữa không trung như thiểm điện, cốt vuốt sáng bạc lóe lên ở phương nào, lập tức nơi đó sẽ có kẻ phải bỏ mạng!
Sau khi tiêu diệt sạch đám tà sĩ tu vi cao dám cản đường, hiệu suốt chém gϊếŧ của hắn càng thêm tăng, vì hiện tại phần lớn tà sĩ chỉ có tu vi sơ kỳ mà thôi. Hắn vận lên nguyên lực, luân chuyển cùng chân ma lực, hai tay bấm quyết thi triển thần thông kết thúc cho tông môn.
“Tọa Sơn Đại Chưởng Ấn!”
Cự chưởng khổng lồ từ trên trời cao hung hăng vỗ mạnh xuống, y như đập chết một đám ruồi bọ. “Ta sẽ dùng số ma lực còn lại để tàn sát, gϊếŧ được thêm bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, như vậy coi như Diệt Chúng Sinh ta đã trả hết công ơn dưỡng giục cho tông môn rồi.”
Qua chừng một nén nhang, từ hơn sáu trăm gã tà sĩ giảm mạnh xuống còn không quá hai trăm người, số còn sống đều đã chạy trốn đi xa, thoát khỏi phạm vi nội môn này.
Trên biển thi hài chỉ có một màu tử khí, huyết nhân họ Diệt đứng cô độc giữa mảnh chiến trường đã trở thành địa ngục trần gian, miệng há lớn thở dốc, tâm thanh thản vì coi như đã báo thù cho rất nhiều đồng môn rồi.
Cố nén cảm giác đau đớn từ vô số thương tích truyền tới, hắn bỏ vào miệng đan dược khôi phục thương thế và thể lực, sắc mặt mới có chút khí sắc hơn. Ma lực đang cạn kiệt chợt tiêu biến, hắn đổi sang sử dụng nguyên lực vẫn còn hùng hậu của bản thân, sau đó phi hành cấp tốc rời đi, từ biệt nơi từng có tên là Tọa Sơn tông này.
Hiện giờ số nhỏ nguyên sĩ và phần lớn tà sĩ đều rải rác khắp nơi, không đâu không có, mới rời xa phạm vi nội môn được mười mấy dặm hắn đã chạm trán một vài tà sĩ rồi. Với tu vi Hiển Hóa cảnh hậu kỳ không hề che giấu như hiện tại, vài ba tên sơ kỳ hắn một đòn thông thường cũng có thể diệt sát, nên không mất quá nhiều thời gian đã đi khá xa.
Nhưng mọi chuyện chưa bao giờ là dễ dàng, con đường đào vong hắn lựa chọn, tiếp giáp với tuyến đường rút lui của quân đội bản tông. Đại chiến tại vùng chiến trường lớn nhất cũng đã kết thúc, phe nguyên sĩ bản quốc thất bại thảm trọng, hiện tại nguyên sĩ Tọa Sơn tông còn sống sót đang chật vật bỏ chạy về tông môn.
Hàng ngàn tà sĩ từ phía chân trời ùn ùn kéo tới, truy sát các nguyên sĩ đang bỏ chạy, nhân cơ hội này muốn diệt cỏ tận gốc. Rất nhiều cuộc chiến diễn ra rải rác ở nhiều nơi, A Diệt bay ngang qua không chút chậm trễ, giờ hắn đã mặc thường phục rồi đeo mặt nạ nên ít ai nhận ra hắn là đồng môn, còn bản thân hắn cũng chẳng rảnh hơi đi cứu những kẻ không thân thích.
Càng rời xa phạm vi tông môn hắn càng bắt gặp nhiều cuộc chiến đấu hơn, có rất nhiều nguyên sĩ đang đào vong thì bị tà sĩ vây gϊếŧ, nhất thời nổi lên ác chiến. Những đại binh với số lượng cực lớn phe địch đang kéo tới ngày một tăng, điều này chứng tỏ vùng biên giới đã bị đâm thủng, Phần Quốc đã trở thành quốc gia của ma tu quỷ đạo!
Đột nhiên A Diệt vội lách người, một tia hào quang sượt qua thân thể hắn, thiếu chút nữa đυ.c thủng một lỗ trên người. Nheo mắt nhìn ra xa, hắn trông thấy một nhóm đông nguyên sĩ bản quốc đang chạy tán loạn, theo ngay sát phía sau là một gã tà sĩ Bỉ Ngạn cảnh, lão ta như đang chơi trò nghiền nát con kiến vậy.
Thầm oán lũ khốn kia sao lại chạy cùng hướng với mình, A Diệt có chút biến hướng muốn chuồn đi ngay lập tức, đột nhiên bị thêm một đòn công kích tìm tới. Bằng thần thức cực nhạy cùng tốc độ bộc phát cao, họ Diệt đã một lần nữa thoát khỏi đòn đạn lạc của gã tà sĩ kia, lúc này đám nguyên sĩ đang cật lực bỏ chạy đã gần chết hết.
Khi trông thấy rõ diện mạo của kẻ kia, họ Diệt càng hoảng sợ hơn nữa, theo thông tin và hình vẽ trên sát lệnh bảng, thì lão ta chính là trưởng lão có thực lực mạnh nhất Ảo Ma tông! Hắn dốc toàn lực bứt tốc bắn nhanh, đến nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh lão ta còn từng gϊếŧ qua, chứ đừng nói là mấy gã tiểu bối như bọn hắn.
Lão già vừa gϊếŧ sạch một nhóm nguyên sĩ đào vong, lúc này đôi mắt hẹp dài nhìn ra xa, có thể thấy rõ một tên thanh niên đang phi hành với tốc độ cực nhanh. Miệng già cười khẩy, thân ảnh hóa thành độn quang, qua vài hơi thở đã xuất hiện trước tuyến đường mà A Diệt đang bỏ chạy, còn tùy ý vung tay gϊếŧ chết hai gã nguyên sĩ cũng chạy đường này.
A Diệt tức thì dừng lại, trước mắt hắn không xa là một lão già đầu trọc, hình thể lùn, hai mắt hẹp như bị mù, khí tức trên thân lão ta đem lại cho hắn cảm giác áp bách rất mạnh!
“Một tên Hiển Hóa cảnh hậu kỳ, nếu để ngươi xổng mất chắc chắn sau này sẽ đem lại phiền phức lớn cho đám tà sĩ thấp giai, nên tốt nhất bây giờ ngươi nên đi chết đi!” Lão ta vừa dứt câu, tay nâng lên còn chưa kịp ra chiêu, A Diệt đã chợt động bắt người đi xa, còn phóng ra rậm rạp phù bạo cùng các loại đạn nổ tới phía lão.
“Trò trẻ con.” Thân ảnh lão chợt lóe đã bay tới gần A Diệt, cánh tay hung hăng vỗ xuống, một cơn cuồng phong hắc ám mãnh liệt quét tới phía hắn. Bị cuốn vào bên trong vòi rồng khổng lồ, thân thể họ Diệt đang lảo đảo vô định chợt tiêu biến, tại địa phương khác nơi Hạt Ảnh Châu rơi xuống, thân ảnh hắn đột ngột xuất hiện nơi này.
Lão già thấp lùn kia như đã tức giận vì sự trơn trượt của tên tiểu bối đáng ghét này, tốc độ phi hành bắn nhanh, ngay khi tiếp cận liền tung ra một đòn cường đại! Luồng uy áp như cự núi đè ép xuống thân thể khiến A Diệt không thể phi hành, theo sau là một chiếc đầu lâu quỷ khổng lồ há lớn miệng lao xuống, muốn nghiền nát hắn!
Họ Diệt vội vàng tế ra các thủ đoạn phòng ngự mạnh mẽ nhất, tấm nguyên phù phòng ngự cấp Bỉ Ngạn mà Thanh Loan đưa cho giờ cũng dùng tới. Ầm một tiếng, mặt đất rung chấn dữ dội, cát bay đá chạy, khói bụi mù mịt mơ hồ để lộ ra một hố đất cực lớn.
Lão già thả thần niệm xuống muốn xem tên tiểu tử đó đã chết thật hay còn chút hơi tàn, đột nhiên có một luồng công kích bắn tới, khiến lão phải tức tốc thoát khỏi vị trí đang đứng.
“Họ Lạc măng lùn kia, ngươi còn muốn tàn sát đám tiểu bối của quốc gia ta đến bao giờ nữa hả!” Thanh sắc độn quang từ xa bắn tới, hiện ra chính là thân ảnh nữ hài nhỏ nhắn Tọa Thanh Loan, chỉ là lúc này toàn thân nàng ta trông khá chật vật, y phục ám bẩn.
Đối mặt với ánh mắt chứa đầy sát khí của Thanh Loan, lão già họ Lạc thần sắc bình thản, cười khẩy lên tiếng: “Ngươi bớt lớn lối lại, đến Lôi Vạn Minh đệ nhất trưởng lão Tọa Sơn tông các ngươi còn chết trong tay ta, nói gì một con nhóc chưa trưởng thành như ngươi.”
Nghe vậy Thanh Loan càng căm phẫn hơn, vị sư huynh trước giờ luôn nuông chiều nàng giờ đã không còn nữa, chết thảm dưới sự vây công của năm gã Bỉ Ngạn cảnh cự mạnh. “Lấy nhiều khi ít, thủ đoạn tiểu nhân, vậy mà vẫn lớn lối. Nếu chiều cao của ngươi mà tỉ lệ thuận với độ mặt dày thì giờ đã không thấp lùn như vậy.”
“Nha đầu ngươi muốn chết phải không? Còn kém ta một tiểu cảnh giới mà dám hồ ngôn như vậy, xem ta làm thế nào thu thập ngươi!” Lão già thấp lùn như bị lời nói của họ Tọa chọc trúng chỗ đau, sắc mặt tức giận phóng thẳng tới phía nàng.
“Tu vi cao hơn chút thì mạnh lắm sao, hôm nay ta cho ngươi biết thế nào là bậc thầy chiến vượt cấp!” Lời vừa dứt, Tọa Thanh Loan liền gồng mạnh toàn thân, thanh sắc nguyên lực cuồng mãnh bạo phát, thân thể nhỏ bé tức thì hóa khổng lồ rồi biến dạng!
Trước con mắt cả kinh của lão già họ Lạc cùng một vài kẻ gần đó, nữ hài tử nhỏ bé đã hóa thành một đầu cự điểu to lớn đẹp đẽ, toàn thân mang bộ lông thanh sắc bóng mượt, sáu cánh dang rộng ra bộc phát khí tức cường đại!
Con ngươi lão già thấp lùn co rút, sắc mặt biến sắc thốt lên: “Thân thanh sắc, có lục dực, là yêu thú thượng cổ Thanh Loan!”