Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Cứu người

“Con ả khốn kiếp mau đứng lại cho gia gia... chết tiệt, lát nữa bắt được ngươi ta phải trừng trị một trận thật là nặng mới được!”

Trong khu rừng có một nhóm chừng 5, 6 người, nhìn qua biết ngay là đạo tặc đang điên cuồng truy đuổi một cô gái. Đám ác nhân này y phục đều làm từ da thú rừng, nhìn na ná nhau chắc hẳn là cùng một thế lực. Một tên nhìn như thủ lĩnh của đám người đang không ngừng quát tháo, đe dọa cô gái chạy phía trước mà họ đang truy đuổi.

Phía trước bọn họ một đoạn, có một thiếu nữ trạc tuổi A Diệt đang hoảng hốt chạy thục mạng. Mái tóc đen óng rối bời, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng nõn nhìn qua đã biết là một mĩ nhân tuyệt sắc.

Cô mặc một bộ y phục màu xanh sẫm được thêu từng đường nét tinh sảo đẹp đẽ, chắc chắn là một tiểu thư con nhà quyền quý, chỉ là lúc này trông vô cùng chật vật, y phục bị vấy bẩn không ít.

“Haizz... bị nhiều kẻ xấu truy đuổi không dứt thế này, chắc chắn cô ta không thể thoát nổi rồi, từ nay cô gái đó sẽ phải chịu không ít khổ sở.”

A Diệt lắc lắc đầu thương tiếc cho cô gái xấu số đó rồi quay lưng chuẩn bị rời đi, nhưng rồi hắn liền ngoảnh đầu lại, quan sát rõ khuôn mặt của thiếu nữ kia kĩ hơn nữa.

Quan sát kĩ lưỡng một hồi hắn giật mình thốt lên: “Đó chẳng phải là Huyền Như tiểu thư, con gái của ông chủ Huyền sao!”

Lúc trước khi chưa xảy ra biến cố thì A Diệt luôn đi vác thóc kiếm tiền, mà ông chủ của nơi hắn làm thuê tên là Huyền Phú, một đại tài chủ giàu có tại An Thanh trấn.

Ông chủ Huyền tuy giàu có nhưng lại rất tốt bụng, không như các phú ông khác đánh đập những kẻ làm thuê không chớp mắt. Làm thuê cho gia chủ Huyền Phú được tiền công cao nhất và cũng ít khi bị chửi nhất An Thanh trấn.

A Diệt đã làm công tại đó được hơn một năm, và cũng cảm thấy ông chủ họ Huyền này rất tốt, chỉ cần không làm gì sai thì sẽ không bị chửi, hơn nữa còn được thưởng thêm tiền vào mỗi cuối tháng.

Ông ta có một cô con gái tên là Huyền Như vô cùng xinh đẹp và ngoan hiền, cô ta theo học y thuật của một vị đại phu rất có danh tiếng tại trấn khác, vài tháng mới về thăm nhà một lần.

A Diệt đã từng trông thấy Huyền Như từ xa vài lần nên cũng nhớ mặt cô ta, có rất nhiều hạ nhân thầm thương trộm nhớ vị tiểu thư ngoan hiền có dung mạo xinh đẹp này, nhưng cũng chỉ là mơ mộng mà thôi. Nhưng lúc này hắn đang không hiểu sao một vị tiểu thư cao quý như thế, lại một thân một mình bị đuổi gϊếŧ tại nơi khỉ ho cò gáy này.

Nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, rồi hắn ta đứng dậy bỏ đi. Đi được một đoạn sau đó thở dài, rồi bất đắc dĩ quay lại rút cây giáo lên, lao thẳng xuống phía dưới chạy tới ứng cứu Huyền Như.

Vì để trả mỗi ân tình của ông chủ Huyền, cũng như là triệt để cắt đứt mối nhân quả với người phàm mà trước đây hắn từng tiếp xúc, giờ đây hắn phải cứu thiếu nữ đó cho bằng được.

Thiếu nữ tên Huyền Như chạy thêm được một đoạn nữa thì cũng gần như sức cùng lực kiệt, chống tay vào một gốc cây cúi người thở dốc không thôi. Phía sau, đám đạo tặc đã đuổi tới đang cười điên cuồng nhìn thân thể thiếu nữ với vẻ thèm thuồng. Sắc mặt thiếu nữ cực kì khó coi, gắng gượng chạy đi nhưng chỉ đi thêm được vài bước đã kiệt sức ngã sấp mặt xuống đất!

Lúc này một tên cười lớn đắc ý rồi chạy nhanh tới chỗ thiếu nữ muốn bắt cô ta lại, mấy tên khác trông thấy thì cười vui vẻ rồi dừng lại thở hồng hộc. “Xem hắn ta vội vã chưa kìa, dù hắn có bắt được ả ta trước nhất thì cũng phải nhường cho lão đại thưởng thức đầu tiên mà haha.”

"Soạt!" Ngay khi tên đạo tặc tới gần chỗ thiếu nữ đang nằm, rồi cúi xuống tính chế trụ cô ta, thì đột nhiên bị một cấy giáo phi nhanh tới đâm xuyên qua giữa đầu hắn, khiến máu tươi bắn ra tung tóe!

Những tên còn lại phía xa trông thấy cảnh này đều trợn tròn mắt há hốc mồm, không kẻ nào có thể ngờ rằng ở nơi này còn có ai khác ngoài bọn chúng. Thiếu nữ nghe thấy tiếng mũi giáo sắc nhọn đâm thủng đầu tên ác nhân phía sau mình, rồi có cảm giác bị máu bắn lên sau lưng, bèn cố gắng quay đầu lại nhìn.

Kết quả khiến cô muốn hét lên nếu còn sức, một tên bị cây giáo cắm xuyên qua đầu, tiết canh đang chảy ra nhuộm đỏ cả một mảng cỏ! Tuy kinh hãi thất sắc nhưng thiếu nữ lại nhẹ nhõm hơn chút, vì dựa vào tình hình này thì có thể thấy bọn đạo tặc kia đang chuẩn bị phải đối đầu với một kẻ nào đó.

“Là tên khốn nào ra tay mau lăn ra đây cho ta!”

Gã thủ lĩnh giận dữ quát lớn, đồng thời chú ý đến hướng mà ngọn giáo phóng tới gϊếŧ chết tên kia, cả đám từ từ tiến lại gần chỗ cái xác của đồng bọn cũng là nơi thiếu nữ đang kiệt sức nằm đó.

Tên nào tên nấy đều cảnh giác chú ý khắp nơi xung quanh, đề phòng bị đối phương vây công, hiển nhiên chúng cho rằng kẻ ra tay có đồng bọn, chứ nếu chỉ một thân một mình thì ai lại dám đi trêu trọc đến chúng chứ.

Lúc này một bụi cỏ tại phía mà cây giáo được phóng ra đang khẽ rung không ngừng, tuy biến động không lớn lắm, nhưng vì mấy tên đạo tặc này chú ý nhiều nhất đến vùng đó nên ai nấy đều phát hiện. Tên thủ lĩnh đưa tay lên ra hiệu với mấy kẻ còn lại, sau đó bọn chúng lặng lẽ tách dần ra, rồi chậm rãi tiến đến gần bụi cỏ đó, trong tay cầm sẵn vũ khí!

Tuy tập trung tinh thần tới bụi cỏ trước mặt, nhưng mấy tên này vẫn thi thoảng liếc nhìn xung quanh đề phòng bị đánh lén bất ngờ. Lúc này quá nửa bọn chúng cho rằng kẻ vừa ra tay chỉ có một mình, nếu không đã kéo cả lũ ra gây sự rồi, chứ không phải trốn chui trốn lủi như thế này, nhưng chúng vẫn phải đề phòng.

Bụi cỏ ngày càng rung kịch liệt hơn khiến mấy tên này phải tập trung chú ý tới, tên ở gần bụi cỏ nhất ngay tức thì bổ nhào tới vung kiếm chém ngang qua nơi này. Mấy kẻ còn lại cũng vội vàng lao tới vung kiếm lên chuẩn bị chém đến một nhát, nhưng dị biến đã xảy ra.

"Bốp!" Một kẻ chạy sau cùng, cách xa chỗ bụi cỏ nhất chợt kêu lên thảm thiết khiến mấy tên khác giật mình vội quay đầu lại nhìn, ai nấy đều cả kinh biến sắc rồi nổi giận tột độ.

Chỉ thấy tên đi sau cùng bất ngờ bị một khối đá ném trúng sau đầu gây choáng váng, rồi hét lên một tiếng. Sau đó có một tên thiếu niên chừng 15 tuổi thình lình lao tới, cầm trong tay một thanh đoản kiếm sắc bén đâm xuyên qua yết hầu y!

Gã thủ lĩnh trong đám người thấy chỉ thoáng cái đã tổn thất đi hai tên tay sai, khiến hắn giận dữ vô cùng. Đáng giận hơn nữa là kẻ ra tay chỉ là một tên thiếu niên vắt mũi chưa sạch, vậy mà đã dám làm liều như thế. Hắn phẫn nộ quát lên: “Tên ranh con khốn kiếp ngươi chán sống sao mà dám gϊếŧ người của ta hả?”

Một kẻ vội bới đám cỏ mà bọn chúng vừa tập kích ra, thì phát hiện trong bụi cỏ này có một con thằn lằn bị trói chặt bốn chân bằng sợi dây leo, mà nó đang không ngừng giãy giụa muốn thoát ra nên mới dẫn tới cái bụi cỏ này rung lắc như vậy. Mấy tên khác thấy thế đều bất ngờ rồi kinh ngạc, trước cách thức triển khai mai phục dương đông kích tây của tên thiếu niên trước mắt.

Chắc chắn hắn đã để con thằn lằn này ở trong bụi cỏ, ngay khi phóng lao gϊếŧ được kẻ đầu tiên. Sau đó lặng lẽ di chuyển sang hướng ngược lại, đợi tên ở xa nhóm người nhất không đề phòng trong một khoảnh khắc, liền ra tay ném viên đá tới khiến hắn mất sức phản kháng rồi lao ra đâm chết!

Tâm cơ bậc này không phải một tên thiếu niên bình thường có thể nghĩ ra được, lúc này đám người nhìn về phía A Diệt đều cảm thấy hắn sâu không lường được.

Bấy giờ A Diệt đã rút thanh đoản kiếm lên, lưỡi kiếm nhuốm đầy máu tươi, hắn đề phòng nhìn chằm chằm bốn tên đạo tặc còn lại, đồng thời thân thể lùi lại đứng che chắn trước thiếu nữ. Huyền Như khi trông thấy người ra tay gϊếŧ hai kẻ kia, rồi lui tới bảo vệ mình chỉ là một thiếu niên thì không khỏi ngạc nhiên, tuy không hiểu chuyện gì nhưng cô cũng thức thời im lặng.

Nghe gã thủ lĩnh đám người quát lên, nhưng A Diệt chỉ trừng mắt nhìn bọn chúng chứ không hề mở miệng trả lời. Lúc này trong đầu hắn đang suy nghĩ loạn cả lên, những hình ảnh máu me đang không ngừng hiện lên trong đầu. Miệng hắn luôn khẽ lẩm bẩm, âm thanh chỉ mình hắn nghe thấy:

“Ta đã gϊếŧ người ta đã gϊếŧ người... phải tiếp tục, không được sợ hãi hay nhụt trí!”

Khi đọc qua cuốn sách chỉ dẫn cách để vượt qua Tam Nan nhanh hơn, có một điều luôn được nhắc tới đó là phải quả quyết sát phạt, chiến đấu trong máu tanh không ngừng, nếu có thể gϊếŧ chết được đồng loại thì càng tốt!

Trên con đường tu hành làm gì có ai chưa từng gϊếŧ người cơ chứ, chỉ là nên ra tay với những kẻ mà bản thân mình cho là đáng chết là được. Không quan trọng đúng sai, chỉ cần bản thân mình khi ra tay thành công sẽ không cảm thấy tội lỗi là được.

Trước đó A Diệt không nghĩ tới rằng sẽ chiến đấu rồi gϊếŧ người, hắn chỉ đi tới những khu rừng hoang vu có nhiều thú dữ sinh sống để săn gϊếŧ, rèn luyện rồi tàn sát bọn chúng thôi. Bấy giờ khi đã tận tay gϊếŧ người hắn chỉ cảm thấy hơi bồi hồi và khó tin, chứ lại chẳng hề cảm thấy tội lỗi hay ân hận một chút nào, vì những tên mà hắn gϊếŧ đều thực sự đáng chết.

Lúc này A Diệt mới bừng tỉnh rồi trừng mắt quát lớn: “Tất cả các ngươi đều đáng chết, ta có gϊếŧ các ngươi cũng chẳng sai trái gì cả!”

Hắn đang cố trấn an bản thân mình, muốn thâm tâm mình thanh thản bình tĩnh hơn sau khi đã gϊếŧ người, chứ đừng cảm thấy hoang mang hay tội lỗi gì cả. Nhưng đám đạo tặc thì lại cho rằng A Diệt đang dọa nạt bọn chúng, muốn gϊếŧ sạch bọn chúng không chừa một tên!

Gã thủ lĩnh nổi gân xanh trên trán, hắn gằn giọng nói: “Khá lắm! Để gia gia ta đây xem thử tên ranh con ngươi có bản lĩnh thế nào, hay chỉ biết lẩn trốn rồi cắn trộm mà thôi.”
Chương 7: Trận chiến sinh tử đầu tiên

A Diệt rút lấy thanh giáo dài, rồi đứng chắn ngay trước người thiếu nữ tên Huyền Như. Cô ta lúc này cũng đã đủ sức để ngồi dậy, nhưng vẫn chưa thể di chuyển, ánh mắt suy tư nhìn lên bóng lưng thiếu niên phía trước.

Đột nhiên hắn ta móc trong túi ra một cái bình nhỏ, rồi ném xuống tay cô sau đó nói nhỏ: “Nếu tiểu thư tin tưởng ta thì hãy uống thứ thuốc trong cái bình đó, nó sẽ giúp cho sức lực của cô khôi phục nhanh hơn đấy!”

Nói rồi A Diệt chậm rãi tiến lên phía trước, đối đầu với bốn tên đạo tặc. Bọn chúng thấy vậy liền cười lạnh rồi tản ra, mỗi tên đều cầm chắc vũ khí, chuẩn bị xông lên băm vằm tên thiếu niên này.

“Xông lên gϊếŧ chết hắn cho ta!” Gã thủ lĩnh quát lớn ra lệnh, đồng thời bản thân cũng lao nhanh tới phía đối phương. A Diệt vẫn âm trầm nhìn bốn thân ảnh đang lao nhanh về phía mình, trong đầu hắn hiện rõ từng bước di chuyển của những kẻ này, từng chuyển động dù là nhỏ nhất của bọn chúng đều được hắn nắm bắt được hoàn toàn!

Nghiêng người qua một bên né tránh cú chém đầu tiên, sau đó A Diệt đâm thẳng ngọn giáo tới phía đối thủ khiến hắn hoảng hốt vội vàng né ra. Đúng lúc này thì một tên khác vừa lao đến, họ Diệt vụt ngang thanh giáo qua khiến hắn phải dùng kiếm đón đỡ rồi bị đẩy đi một đoạn.

Hai tên cuối cùng thì ở hai bên trái phải, đồng thời lao đến vung kiếm muốn chém đôi người hắn ra, nhưng thân ảnh A Diệt linh hoạt di chuyển rất quỷ dị, dễ dàng né tránh những đòn tấn công này.

Tên thủ lĩnh còn chưa kịp kinh ngạc trước tốc độ của đối phương, đã bị một thanh giáo vụt tới, khiến gã phải vội vàng giơ kiếm lên che trước người, oành một tiếng tên này bị đẩy lùi ra xa cả trượng.

Tuy A Diệt chưa bước chân vào kì Cường bá giúp thân thể rắn chắc, sức lực tăng cao, nhưng cả năm cảm ứng được thiên địa linh khí, thì trong người hắn cũng đã dung nhập được chút ít nguyên khí.

Nhờ có chút tia nguyên khí lưu thông trong cơ thể, nên mỗi đòn đánh của hắn đều mạnh hơn bình thường không ít, khiến cả bốn tên đạo tặc đang đối đầu bất ngờ không thôi.

Bộ công pháp Phi Vân Quyết hắn đang tu luyện là loại thiên về tốc độ, nên lúc này khi thi triển ra, sẽ thấy thân pháp của A Diệt rất quỷ dị và linh hoạt. Với khả năng cảm ứng chuyển động cơ thể, để phán đoán trước hành động của đối thủ. Họ Diệt hoàn toàn né tránh được những đòn công kích của lũ đạo tặc này, rồi thi thoảng phản công.

Từ xa trông thấy cảnh tượng chiến đấu của A Diệt với bốn tên cường tặc, thiếu nữ Huyền Như không thể tin nổi. Cô không nghĩ người thiếu niên trước mắt đó tuổi cũng chẳng khác mình là bao, vậy mà có thể một mình đối đầu với cả bốn tên ác nhân kia, hơn nữa không hề bị ép xuống thế hạ phong.

Huyền Như cúi xuống nhìn chiếc bình thuốc nhỏ trong tay mình, mà khi nãy thiếu niên kia đã đưa cho, cô không chần chừ thêm nữa mà mở nắp bình ra, đưa lên mũi ngửi sau đó tu một hơi uống sạch. Mắt cô ta sáng lên rồi suy tư lẩm bẩm:

“Trong chất dịch này có chút vị của Đảng sâm, rồi còn có cả Hoàng kỳ và nấm Linh chi nữa, còn nhiều những loại thảo dược khác mà mình không thể nhận biết ra được, quả thật là thuốc quý!”

Vừa ngẫm lại những vị thuốc trong miệng, đoán ra được đây là một loại thuốc được điều chế rất cao siêu, khiến thiếu nữ không khỏi xem trọng thiếu niên kia hơn. Lúc này trong người cô đang có một nguồn sức lực dần nâng lên, khiến cô ta triệt để tin tưởng người thiếu niên kia thực sự có ý tốt muốn cứu giúp mình.

“Trên người mấy tên này ít nhiều đều bị thương mới phải băng bó như vậy, xem ra trước đó bọn chúng đã trải qua một trận chiến rồi. Cũng tốt, có thể lợi dụng điều này để chiếm ưu thế.”

Tính toán như vậy, A Diệt liền đâm thẳng mũi lao tới phía một tên khiến hắn ta phải cấp tốc nghiêng người né tránh. Nhưng mặt hắn trở nên khó coi, mày nhíu chặt lại vì vết thương tại vùng sườn trái bất ngờ nhói đau lên. Nhân cơ hội này A Diệt đánh lui một tên khác, rồi thân hình linh hoạt lao nhanh tới phía tên kia đâm ra một kiếm!

Lúc này tên kia đang phải chịu đau do vết thương cũ tái phát, khiến tốc độ bị khựng lại trong thoáng chốc. Đúng lúc đó lưỡi đoản kiếm của A Diệt đâm tới, trúng giữa trái tim hắn ta khiến hắn không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã ngửa xuống đất, co giật dãy đành đạch!

Khi bứt tốc lao đến gϊếŧ tên vừa rồi, A Diệt đã phải bỏ cây giáo đi mới có được tốc độ nhanh nhất, nên lúc này trong tay hắn chỉ còn có mỗi thanh đoản kiếm dính đầy máu tươi. Ba tên còn lại thấy thêm một đồng bọn nữa bị gϊếŧ, thì như hóa điên đánh tới phía họ Diệt tới tấp, không để hắn có thời gian thở dốc.

Vì không còn thanh lao trong tay làm phạm vi phòng thủ của A Diệt bị thu hẹp, khiến hắn bị ba tên kia áp sát không thôi. Từ xa quan sát, Huyền Như cũng lo lắng, lúc này cô đã chạy tới trốn sau một gốc cây to cách khá xa nơi đang diễn ra trận chiến. Thiếu nữ chỉ biết im lặng cầu nguyện cho người thiếu niên đã cứu mình, có thể bình an mà thoát thân.

Giao chiến kịch liệt một hồi, A Diệt đã khiến thêm một tên bị trọng thương, nhưng bản thân hắn cũng bị thương không ít. Trên người họ Diệt lúc này có những vết chém lớn nhỏ khiến máu đang chảy ra từ từ, chỉ là chưa thương nặng quá nên hắn vẫn có thể chịu được.

Lúc này tên đạo tặc bị trọng thương đang ngồi dựa lưng vào một gốc cây, nghỉ ngơi dưỡng sức, hai tên còn lại cũng đã thấm mệt, tốc độ ra đòn chậm hơn trước hẳn. A Diệt bất ngờ đạp bay một tên rồi cúi xuống né đòn, sau đó vung kiếm lên chém cụt tay tên còn lại khiến hắn đau đớn kêu lên, thân thể thì lăn lộn trên đất!

Nhân cơ hội này hắn ta xoay người lại cấp tốc chạy đến chỗ thiếu nữ kia đang trốn, rồi không nói một lời nào kéo tay cô ta bỏ chạy. Tuy rằng ban nãy Huyền Như rất lặng lẽ, âm thầm chạy đến chỗ gốc cây to trốn mà không để ai phát hiện ra, nhưng A Diệt có thể cảm ứng sự tồn tại của hết thảy sinh vật sống xung quanh mình hơn mười trượng, nên hiển nhiên biết được vị trí trốn của cô ta.

Chạy một hồi khi đã cách nơi chiến đấu ban nãy khá xa, hai người họ mới dừng lại nghỉ ngơi trong một khe đá lớn. A Diệt thở hồng hộc, vội vàng lấy ra ba bình thuốc rồi mở nắp ra liền tu ừng ực, sau đó hắn mới cảm thấy đỡ mất sức hơn chút, ngồi dựa lưng vào vách đá nghỉ ngơi.

Huyền Như trông thấy trên người A Diệt chi chít vết thương, liền lấy ra túi bột thảo dược, với vài cuộn vải trắng trong một cái túi đeo sau lưng, rồi tiến tới muốn rắc thuốc và băng bó cho hắn ta. A Diệt tuy có chút ngượng, nhưng hắn vẫn để cho Huyền Như xé mấy mảnh vải áo đã rách nát do chiến đấu trên người mình ra, rồi ngồi im để cho cô ta sơ cứu.

Huyền Như không hổ là đệ tử tài giỏi theo học y thuật của một vị đại phu có danh tiếng lớn, cô ta rắc thuốc rồi băng bó cho họ Diệt rất lưu loát và nhẹ nhàng, khiến cho hắn cảm thấy thoải mái và đỡ đau hơn nhiều.

Băng bó xong, Huyền Như xoay người đi cất đồ sơ cứu vào lại trong cái túi, A Diệt thì nhìn cô ta như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng cũng là thiếu nữ Huyền Như mở lời trước:

“Ban nãy đa tạ huynh đã ra tay cứu giúp tiểu nữ, không biết... huynh có phải tên là A Diệt không?”

Nghe vậy A Diệt ngạc nhiên hỏi lại: “Huyền Như tiểu thư nhận ra tại hạ sao?”

Nghe thấy A Diệt có thể gọi ra tên của mình, Huyền Như mỉm cười đáp: “Quả thật là Diệt huynh rồi, ngay từ đầu tiểu nữ đã cảm thấy huynh khá quen mắt, sau khi suy nghĩ một hồi thì mới nhớ ra là đã từng nhìn thấy huynh trong cánh đồng thóc của gia phụ.”

A Diệt nhất thời không biết nói, gì chỉ có thể gật đầu cười cười, Huyền Như đứng lên chắp tay ôm quyền, cúi sâu người nói: “Tiểu nữ cảm tạ Diệt huynh hôm nay đã xả thân cứu giúp, ơn này tiểu nữ sẽ không bao giờ quên, sau này huynh có gì cần tiểu nữ giúp đỡ hãy đến Huyền phủ tìm là được.”

“Huyền tiểu thư không cần phải đa lễ như vậy đâu, tại hạ làm vậy cũng chỉ là để báo đáp lại ân tình, mà gia phụ của tiểu thư đã giúp cho tại hạ mà thôi.” A Diệt vội vàng đứng dậy nâng tay Huyền Như lên, không muốn nhận đại lễ của cô ta như thế.

Huyền Như mỉm cười vui vẻ, gương mặt tuyệt mĩ giờ trông lại càng xinh đẹp hơn, khiến A Diệt không dám vô lễ nhìn lâu mà quay vội đi chỗ khác.

Huyền Như nghĩ thầm: “Vị Diệt huynh này quả là người tốt thế gian ít gặp, không những mạnh mẽ dũng cảm mà còn rất tử tế nữa, không như đám nam nhân khác.”
Chương 8: Tạm thời đồng hành

Bầu không khí nơi đây trở nên khá là lúng túng, lạ thường, không thích hợp cho lắm. A Diệt suy nghĩ trong thoáng chốc rồi như nhớ ra chuyện gì đó, liền quay ra mở miệng hỏi:

“À phải rồi, sao hồi nãy Huyền tiểu thư lại bị đám đạo tặc đó truy đuổi vậy? Mà quan trọng hơn là sao tiểu thư lại có mặt tại vùng núi nguy hiểm này?”

Nghe A Diệt hỏi như vậy, Huyền Như lại tỏ ra đau lòng rồi ngồi xuống chậm rãi kể: “Tiểu nữ lên đây tìm một loại thảo dược rất hiếm về làm thuốc, loại dược thảo này hoàn toàn không có bán trong phường thị, khi nghe nói rằng trên ngọn núi này có thì tiểu nữ mới quyết định đi lên đây tìm thử, ai ngờ gặp phải đám ác nhân đó!”

“Phụ thân lo lắng không muốn để tiểu nữ đi, nhưng tiểu nữ đã quyết nên người cũng không nỡ ngăn cản nữa. Người có phái hai cao thủ võ công cao cường đi theo bảo vệ tiểu nữ, nhưng cả hai người họ lẫn một thị nữ đi theo ta, đều đã bị đám đạo tặc đó sát hại cả rồi, chỉ còn mình tiểu nữ chạy trốn được mà thôi!”

“Hèn gì mấy tên đó đều băng bó đầy mình, thì ra là đã giao chiến một trận với hai cao thủ của tiểu thư. Thôi tiểu thư đừng buồn nữa, người mất cũng mất rồi lúc này cô vẫn còn sống đã là điều tốt nhất.” A Diệt nghe xong cũng chỉ biết an ủi Huyền Như vài câu chứ chẳng biết nói sao cho phải nữa.

“À... mà hồi nãy giao chiến tại hạ thấy võ công của mấy tên đạo tặc đó cũng không cao cường lắm, sao có thể diệt sát được hai cao thủ đi theo bảo vệ tiểu thư vậy?”

Huyền Như đưa khăn tay lên lau đi dòng lệ đang lăn dài trên má, rồi chậm rãi trả lời: “Ban đầu bọn chúng có 10 tên, dùng số đông để áp đảo hai cao thủ, họ đã dũng cảm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, nên đã gϊếŧ được 4 kẻ bên đó rồi mới bỏ mạng. Đến cả một người thị nữ chân yếu tay mềm cũng đã liều mình ngăn cản bọn chúng, giúp tiểu nữ có thêm thời gian bỏ chạy.”

A Diệt liền cảm thán: “Hai chọi mười mà còn có thể gϊếŧ được bốn tên mới bỏ mạng, hai chữ cao thủ nói về bọn họ quả không sai.”

Nghỉ ngơi lấy lại sức một hồi, hai người họ lại tiếp tục di chuyển cách xa nơi ban đầu hơn, trên đường đi A Diệt đều xóa bỏ những dấu vết mà họ có thể để lại, khiến không ai có thể lần theo được nữa. Tới một cánh đồng hoa tươi ngát họ mới dừng lại nghỉ chân, lúc này họ không còn lo lắng nữa vì đã chạy cách rất xa vùng rừng xảy ra xung đột đó.

“Giờ chỉ cần đi theo con đường mòn phía nam đó là sẽ xuống được dưới chân núi, tiếp theo đây Huyền tiểu thư có ý định gì chưa?”

Nghe A Diệt hỏi như vậy, Huyền Như buồn phiền đáp: “Mục đích tiểu nữ tới đây vẫn chưa thực hiện được, ấy vậy mà đã tổn thất nặng nề rồi, lúc này mà trở về thì quả thật không nỡ một chút nào.”

Cô ta quay sang hỏi họ Diệt: “Không biết Diệt huynh định đi đâu?”

Hắn chần chừ trong thoáng chốc rồi cũng thành thật trả lời: “Tại hạ vốn tới nơi này để săn bắt thú hoang rèn luyện bản thân, nên sắp tới vẫn sẽ đi lên trên đỉnh núi tiếp tục rèn luyện mà thôi.”

Vẻ mặt Huyền Như lộ ra chút phấn chấn nói: “Vậy Diệt huynh có thể cho tiểu nữ đi theo huynh lên trên núi được không? Tiểu nữ hứa sẽ dùng lễ vật để hậu tạ!”

A Diệt khó xử trả lời: “Không lừa gạt tiểu thư, ở trên núi cao có rất nhiều thú hoang hung dữ, đến tại hạ còn khó bảo toàn cho bản thân, thì sao có thể bảo vệ giúp tiểu thư lên trên đó được cơ chứ.”

Huyền Như vội lấy trong túi ra một ngọn thảo dược, đưa tới đặt vào trong tay họ Diệt rồi nói: “Đây coi như là thù lao ban đầu để Diệt huynh đưa theo tiểu nữ lên trên đó, sau khi tìm được vài gốc Sâm Tử Đằng tiểu nữ sẽ chia cho huynh phân nửa.”

Nhìn ngọn thảo dược vàng nhạt tỏa ra mùi hương ngào ngạt trong tay, A Diệt ngạc nhiên nói: “Đây là Tuyền Cam thảo, không ngờ tiểu thư lại nguyện ý bỏ ra cái giá lớn như vậy đấy. Thứ này trên thị trường có tiền cũng chưa chắc mua được đâu.”

“Diệt huynh tuệ nhãn như đuốc, đây quả thật là Tuyền Cam thảo, mong huynh nhận lấy và có thể đưa tiểu nữ đi lên trên đỉnh núi cùng.”

A Diệt cất ngọn thảo dược vào trong túi của mình rồi đáp: “Đã nhận đồ của tiểu thư thì tại hạ sẽ đảm bảo an toàn cho tiểu thư lên trên đó, chỉ là trên đường đi mong tiểu thư nghe theo mọi sự sắp xếp của tại hạ.”

Huyền Như vui mừng chắp tay với A Diệt: “Diệt huynh nguyện ý giúp đỡ, tiểu nữ vô cùng cảm kích, tiểu nữ hứa sẽ nghe theo mọi sắp xếp của huynh.”

Sau đó cả hai người đều đi sâu hơn vào trong rừng tiến dần lêи đỉиɦ núi, trên đường đi họ trò chuyện với nhau khá là vui vẻ. A Diệt cũng đã biết lần đó khi mình đột nhiên nghỉ làm thì ông chủ Huyền có phản ứng gì. Huyền Như nói ban đầu ông ta khá tức giận, vì hắn không báo trước mà đột nhiên nghỉ, khiến buổi hôm đó toàn nông hội không đạt năng suất.

Nhưng qua vài ngày thì ông ta lại cảm thấy lo lắng, không biết A Diệt có xảy ra chuyện gì không, vì hắn ta đã vài ngày không hề có mặt. Ông chủ Huyền còn nói với tính cách của A Diệt chắc chắn sẽ không tự nhiên mất tích, nhưng ông ta cũng không làm gì được vì không biết nhà của A Diệt ở đâu, cũng chẳng biết một ai quen với hắn để hỏi thăm cả.

Nghe Huyền Như kể như vậy A Diệt cảm thấy ông chủ Huyền này cũng thật là tốt, không ngờ ông ta lại quan tâm tới hạ nhân làm công cho nhà mình tới như vậy. Nếu là những phú ông khác thì chắc chắn sẽ chẳng để tâm tới nữa, thậm chí là thuê người đi tìm đánh hắn vì cái tội đột nhiên nghỉ làm.

Huyền Như cũng tò mò hỏi A Diệt hồi đó tại sao lại đột nhiên mất tích, không còn đến chỗ làm nữa thì hắn chỉ trả lời rằng:

“Lúc đó tại hạ có gặp một biến cố nhỏ nên phải tạm thời rời nhà, vì vậy không có thời gian đến báo với ông chủ Huyền. Đến giờ vẫn còn áy náy chuyện này, khi nào tiểu thư trở về hãy thay tại hạ gửi lời xin lỗi, và hỏi thăm sức khỏe cho ông chủ Huyền nhé.”

“Tất nhiên tiểu nữ sẽ thay Diệt huynh chuyển lời đến phụ thân, mà hiện giờ nhìn huynh thế này chắc biến cố lần đó đã giải quyết ổn thỏa rồi chứ? Nếu huynh gặp chuyện gì khó khăn, thì đừng ngại mà hãy nói cho tiểu nữ biết, tiểu nữ nhất định sẽ dốc lòng giúp đỡ để trả công ơn cứu mạng của huynh.”

“À không có gì đâu, hiện tại mọi thứ đã ổn rồi tiểu thư cũng không cần trả ơn gì cho tại hạ đâu, lúc đó cứu cô cũng chỉ vì tại hạ không ưa hành động của lũ đạo tặc đáng ghét kia thôi.”

Hai người vẫn vừa đi vừa trò chuyện và hỏi thăm lẫn nhau, Huyền Như hỏi dò rằng A Diệt có phải cũng am hiểu về y dược, thì hắn cũng không giấu diếm mà trả lời là có. Dù sao thì có thể nhận biết ra Tuyền Cam thảo từ cái nhìn đầu tiên, nếu không có chút thành tựu nào trong giới dược thuật thì không thể làm được như thế.

Điều này khiến cho Huyền Như rất phấn khích, rồi lại càng trò chuyện say xưa cùng A Diệt hơn. Phải biết tầm tuổi này mà có người am hiểu về các loại thảo dược như cô rất ít, nên giờ thấy họ Diệt cũng hiểu biết sâu rộng như vậy khiến cô rất cao hứng.

Kì thật mọi hiểu biết của A Diệt về các loại dược liệu hay cách phối chế thuốc, đều là do hắn học thuộc trong cuốn sách dược liệu mà trung niên nhân năm trước để lại.

Những loại dược liệu cùng phương thuốc mà hắn biết, đều là dùng để tăng tiến tu vi và trị thương hồi sức cho tu hành giả, đẳng cấp cao hơn hẳn dược thuật dùng để chữa bệnh mà Huyền Như được học, khiến cô ta cảm thấy trình độ y thuật của A Diệt cực kì cao.

Hai người vừa di chuyển vừa trao đổi tâm đắc trong y thuật, sau một hồi cũng đã lên đến một vùng sơn cốc, nằm ngay dưới đỉnh của ngọn núi khổng lồ này. Vận dụng khả năng cảm ứng mọi vật xung quanh, nên A Diệt có thể dẫn theo Huyền Như an toàn lên tới đây mà không đυ.ng độ phải bất cứ một đầu thú dữ nào.

Trước đó vài ngày A Diệt đã từng nghỉ ngơi tại nơi này, và cũng đã kiểm tra qua một lượt xung quanh đây, nên hiện tại hắn rất an tâm không lo về việc có thú dữ tấn công nữa.

Sơn cốc rộng lớn có rất nhiều thảo dược sinh trưởng, A Diệt nói với Huyền Như rằng mình cần nghỉ ngơi rồi đi vào trong một hang động gần đó. Lúc này Huyền Như một mình đi lêи đỉиɦ núi tìm kiếm Sâm Tử Đằng, hắn đã nói khu vực này không có thú dữ nên cô rất yên tâm mà đi mò mẫm khắp nơi tìm kiếm thứ mình cần.

Vào bên trong hang động, nơi mà vài ngày trước hắn đã từng ngủ nghỉ tại đây, lúc này A Diệt cởi toàn bộ y phục ra rồi lấy thuốc mình tự điều chế đắp lên trên những vết thương, sau đó băng bó lại. Sau khi cảm thấy ổn thỏa, cơ thể cũng đỡ đau nhức hơn thì hắn gật đầu, mặc vào bộ y phục mới rồi nằm xuống ngủ say như chết.

Ngoài những thứ thuốc giúp tăng tốc độ tu hành hay tẩy tủy phạt cốt, thì có hai loại thuốc được xem là cơ bản nhất mà mọi tu hành giả phải biết điều chế, và luôn đem theo bên người, đó là thuốc hồi phục sức lực và chữa lành vết thương nhanh.

Sau khi A Diệt phục dụng hai loại thuốc này thì cơ thể hắn ta phục hồi lại nhanh chóng, những vết thương cũng lành hơn trông thấy khiến hắn vô cùng thoải mái mà ngủ một mạch thật dài.

Đến khi trời đã tối thì hắn mới thức dậy, khi đi ra khỏi hang động A Diệt khá bất ngờ, vì Huyền Như đã tự mình dựng lên được một cái lều nhỏ dưới hẻm đá trông khá là chắc chắn. Lúc này cô ta đang ngồi nước thịt, bên cạnh một đống lửa mà cô đã tự đi kiếm củi để nhóm lên.

(Thịt thú hoang A Diệt kiếm được, hắn ta sâu chuỗi lại rồi treo ngoài cửa hang và còn nói rằng: Huyền tiểu thư đói thì cứ tự nhiên lấy về mà nướng ăn.)

Thấy A Diệt đi ra, Huyền Như vui vẻ cười tươi như hoa chào hỏi hắn ta, rồi gọi hắn tới ngồi cạnh, sau đó đưa một xiên thịt nướng thơm lừng cho hắn nếm thử. Ăn thử một miếng, họ Diệt bất ngờ trước tài nghệ nấu nướng của cô ta, không ngờ một tiểu thư con nhà quyền quý lại có tay nghề nấu nướng cao như vậy.

Hai người vừa ăn vừa trò truyện hết sức vui vẻ, tuy ban nãy Huyền Như có chăm chỉ tìm Sâm Tử Đằng mấy canh giờ mà không thu hoạch được gì, nhưng cô vẫn không hề nản trí nói rằng ngày mai chắc chắn sẽ tìm được.

Đến khuya hai người dập lửa rồi trở về chỗ ở của mình để nghỉ ngơi, Huyền Như thì ở trong căn lều mà cô ta tự mình dựng lên, còn họ Diệt trở lại bên trong hang động.

Ánh đèn nến mập mờ soi sáng cả bên trong hang động, A Diệt ngồi xếp bằng giữa hang, trước mặt hắn là bộ công pháp Phi Vân Quyết đã được giở ra. Hồi chiều đã được ngủ một giấc ngon nên lúc này hắn không có ý định ngủ nữa, hắn muốn mình phải mạnh lên càng nhanh càng tốt.

“Phi Vân Quyết tầng 4, bước đầu kì Cường bá, ta tới đây!”
Chương 9: Rũ bỏ nhân duyên phàm trần

Qua trận chiến sinh tử ngày hôm nay, cộng thêm bao ngày khổ công chiến đấu với thú dữ, rèn luyện cơ thể đến giờ họ Diệt cảm thấy thân thể mình đã sẵn sàng bước vào giai đoạn Cường bá. Trong giai đoạn này hắn sẽ phải không ngừng vận động mạnh để cường hóa thân thể, cũng như trúc cơ lại các tế bào giúp có thể quán trú được nguyên khí thực sự.

“Từ mai trở đi, ta sẽ phải đi săn gϊếŧ thú dữ nhiều hơn nữa mới có thể đẩy nhanh tiến độ tu luyện tại kì này được.”

Hắn lắc đầu thở dài lẩm bẩm: “Haizzz, sao ta cảm giác như khó mà cắt nổi mối nhân duyên phàm thế này vậy nhỉ?”

Hồi sáng, trong lòng A Diệt có 3 lí do chính khiến hắn ra tay cứu giúp Huyền Như. Thứ nhất là vì hắn muốn xem thử bản lĩnh của bản thân mình đã đạt đến mức độ nào, có thể diệt sát bọn đạo tặc đó hay không, và cũng là để chiến sinh tử một lần, coi như khởi động thân thể chuẩn bị tiến vào kì Cường bá.

Thứ hai là vì hắn không nỡ để một người tốt như Huyền Như bị bọn ác nhân đó bắt được, rồi phải chịu bao nhục nhã. Nếu là một cô gái lạ thì dù có xinh đẹp đi nữa hắn cũng không rảnh xen vào, nhưng đây là người mà hắn quen biết và hiểu cách làm người của cô ta.

Thứ ba là một lí do khá mông lung, vì điều này là hắn ta dựa theo trên một trang trong cuốn sách tu hành, chứ bản thân hắn cũng cảm thấy tối nghĩa. Trong đó có ghi rằng để chân chính đặt chân lên con đường tu hành, trở thành một nguyên sĩ cường đại, thì phải rũ bỏ hết những nhân duyên của bản thân với phàm tục.

Nếu kẻ nào sinh ra trong một gia đình phàm thế, mà muốn đi trên con đường tu hành thì cũng phải rời xa gia đình, cùng với hết thảy mọi người xung quanh, để có thể cắt đi được hết sự liên quan của bản thân với người phàm.

Trường hợp của A Diệt thì bản thân hắn đã chẳng còn gia đình rồi, người tiểu muội mà hắn luôn thương nhớ lại chính là một kẻ sở hữu Tiên nguyên mạch, tương lai sẽ trở thành cường giả cái thế nên càng không liên quan tới phàm tục.

Thứ mà phàm thế còn dính níu tới hắn chính là ông chủ Huyền, ông ta đã để lại cho bản thân hắn một ấn tượng rất tốt khó mà quên được. Sau khi xảy ra biến cố, phải rời xa em gái thì bản thân hắn cũng bắt đầu tu hành, chưa hề có dịp tới gặp ông ta lần cuối, để cảm tạ sự giúp đỡ của ông ta trong hơn một năm hắn làm việc cho ông.

Hôm nay trước khi cứu Huyền Như thì hắn nghĩ rằng coi như trả ơn với gia thế họ Huyền, cũng như để gửi lại lời chào hỏi cho ông chủ Huyền thông qua con gái của ông ấy. Sau khi cô ta trở về kèm theo lời từ biệt của bản thân hắn, thì coi như trốn phàm tục không còn một nhân quả nào dính líu tới hắn nữa.

Kết quả là lại cùng Huyền Như thân thiết hơn, trò chuyện vui vẻ và cùng nhau đi lên tới nơi này, thậm chí ngày mai vẫn còn phải gặp mặt, không biết đến khi nào mới từ biệt thật sự. Họ Diệt mong rằng mình làm vậy sẽ không ảnh hưởng gì tới tốc độ tu hành của bản thân, dù sao hắn cũng cảm thấy cái thứ gọi là nhân quả hết sức mông lung.

Sáng hôm sau, Huyền Như dậy rất sớm làm bữa sáng cho cả hai người, sau khi dùng bữa xong, cô ta nói với A Diệt một tiếng rồi tiếp tục đi lêи đỉиɦ núi tìm thảo dược mình cần. Họ Diệt đặt bát canh xuống thở ra một hơi nhẹ nhõm, không hiểu sao mỗi khi tiếp xúc với Huyền tiểu thư thì bản thân hắn lại có cảm giác bối rối và lúng túng.

Hắn chưa bao giờ tiếp xúc gần với những nữ nhân đồng lứa mình cả, nên không ngờ rằng bản thân mình lại nhát gái như vậy. Căn bản vì ngày xưa thân phận hắn quá nghèo hèn, cộng thêm luôn chăm chỉ làm việc, không có thời gian giao lưu với những người đồng lứa, nên giờ mới hình thành tính bối rối như vậy.

......

Thân ảnh A Diệt linh hoạt di chuyển qua những cành cây, dây dưa theo con hổ to lớn không buông. Sau khi con hổ chạy đến hang ổ của nó thì hắn cũng nhảy xuống, xông vào trong hang tìm gϊếŧ đầu thú dữ này.Thấy tên nhân loại đáng ghét không bỏ cuộc mà theo sát vào tận trong hang của mình, chúa sơn lâm cũng đã giận dữ, nó gầm lên rồi lao tới phía A Diệt, sau đó một màn nhân tranh hổ đấu diễn ra.

A Diệt cột chắc những tấm ván gỗ vào hai cánh tay và chân để tránh bị thú dữ cào trúng da thịt khi tấn công, rồi bản thân hắn không dùng vũ khí mà lao thẳng tới vật lộn với con hổ. Một khi bước vào kì Cường bá thì sức lực thân thể sẽ mạnh hơn trước rất nhiều, nên từ đó hắn cũng không dùng vũ khí nữa, mà toàn dùng chính nắm đấm của mình để kết liễu hung thú!

Tiếng gầm cùng tiếng thét từ trong hang động vang vọng ra ngoài, máu tươi không ngừng bắn ra tung tóe nhuộm đỏ mặt đất. Mỗi cú đấm theo sau mỗi cú đấm, nện thẳng xuống đầu con hổ to lớn khiến nó choáng váng, lảo đảo không ngừng, lúc này trong mắt nó, tên nhân loại trước mắt mới thực sự là một con hung thú.

Nắm đấm của A Diệt đỏ tươi vì nhuộm máu của con hổ này, trên thân thể cũng có một vài vết cào đang từ từ chảy máu, y phục thì đã đổi sang màu huyết sắc, trông tổng thể như một tên sát nhân vậy. Sau thời gian một bữa cơm thì cuối cùng họ Diệt cũng thành công hạ gục được chúa tể của ngọn núi này, hắn ta vác trên lưng thân thể to lớn của con hổ trở về sơn cốc, trông như một ma thần đáng sợ.

“Đã một tuần trôi qua kể từ khi thân thể ta bước vào kì Cường bá, không ngờ lúc này ta đã có sức mạnh kinh người thế này, quả không uổng công sức tu luyện ngày đêm.”

A Diệt vừa vác cái xác về sơn cốc vừa vui vẻ suy nghĩ, hắn đang rất vui mừng với tốc độ tăng tiến thể lực của bản thân mình. Với khả năng cảm ứng và phán đoán được chuyển động của đối thủ, cộng thêm thân thể mạnh mẽ, giờ đây động vật hung dữ thông thường đã không còn là đối thủ của hắn.

Về đến nơi, Huyền Như rất bất ngờ với chiến lợi phẩm của A Diệt, trông thấy bộ mặt không thể tin nổi của cô ta khiến hắn càng có cảm giác thành tựu hơn nữa. Trong khi chờ Huyền Như nướng thịt, thì họ Diệt vào trong hang động bôi thuốc rồi điều tức lại thân thể mình.

Khi đang dùng bữa tối, sắc mặt Huyền Như có chút biến đổi rồi mở miệng nói: “Sáng mai muội phải trở về rồi, Sâm Tử Đằng đã tìm đủ, hơn nữa muội đã rời nhà khá lâu nếu không về sớm phụ thân sẽ rất lo lắng.”

Dù biết trước sẽ đến ngày này nhưng không hiểu sao A Diệt vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng, dù sao trong khoảng thời gian qua có thêm một người bầu bạn, rồi làm đồ ăn cho mình mỗi khi trở về khiến hắn cảm thấy bớt trống vắng hơn. Tuy vậy nhưng hắn vẫn giữ kín trong lòng rồi chấn tĩnh đáp: “Được, ngày mai tại hạ sẽ hộ tống tiểu thư xuống chân núi.”

Bầu không khí trở nên âm trầm lạ thường, không hiểu sao cảm xúc của cả hai người đều buồn hơn. Huyền Như đột nhiên mỉm cười nói: “Phải rồi, muội đã từng hứa sẽ đưa phân nửa Sâm Tử Đằng kiếm được cho huynh để làm thù lao, giờ xin huynh hãy nhận lấy.”

Nói rồi cô ta lấy ra một cái túi, bên trong chứa nhiều gốc nhân sâm màu tím đậm, lấp lóe lên chút tử quang kèm theo mùi thơm nhàn nhạt bốc lên. A Diệt liền sáng mắt lên, không thể giả bộ trối từ, nhưng hắn cũng chỉ lấy một chút chứ không đến phân nửa, dù sao đây cũng là do một mình Huyền Như vất vả kiếm được.

Thời gian rảnh A Diệt cũng từng đi kiếm Sâm Tử Đằng phụ Huyền Như, nhưng đều không thu hoạch được gì, nên lúc này dù muốn hắn cũng không thể mặt dày đớp đi phân nửa được.

Sinh hoạt, ăn uống, trò chuyện, cũng coi như chung sống cùng nhau qua một tuần khiến hảo cảm giữa hai người giành cho đối phương càng tăng thêm. Huyền Như cũng đã hiểu hơn về tính tình và cách sống của A Diệt, khiến cô càng cảm thấy hắn ta là một người đàn ông rất tốt, hơn nữa còn rất có tài. Không những sức khỏe kinh người có thể săn gϊếŧ được thú dữ, mà còn rất am hiểu về dược thuật.

Trò chuyện thêm một hồi, sau đó bọn họ đều trở về chỗ ngủ của mình, Huyền Như nằm trong căn lều suy tư đủ thứ. Trong khi đó thì Diệt Chúng Sinh đang ngồi xếp bằng, toàn thân phát ra một luồng khí thoang thoảng, cơ thể hắn lúc này đang tiếp tục trúc cơ lại giúp hắn có thể tiến xa hơn nữa.

Sáng sớm hôm sau hai thân ảnh một nam một nữ bước đi thong thả, đang trên đường xuống núi, bọn họ đi một mạch không gặp trở ngại gì vì những con thú giữ quanh đây đều đã bị A Diệt săn gϊếŧ sạch. Xuống đến chân núi, Huyền Như nhìn A Diệt rồi cười nói: “Đến đây được rồi, đa tạ huynh đã chiếu cố muội suốt thời gian qua.”

“Đây là vài phương thuốc cổ truyền có tác dụng rất lớn trong việc trị bệnh và giải độc, mong huynh nhận lấy coi như là quà của muội tặng huynh.”

Vừa nói cô ta vừa lấy ra một xấp giấy đưa cho A Diệt, hắn ta cũng không từ chối mà nhận lấy, rồi cũng đưa cho Huyền Như hai bình thuốc nhỏ cùng với một tờ giấy: “Trong bình có thuốc hồi sức tức thì và thuốc chữa lành vết thương nhanh, còn trên tờ giấy là cách điều chế hai loại thuốc này, cũng coi như quà tạm biệt của tại hạ tặng tiểu thư.”

Cả hai đều trao đổi vật trên tay mình, nhận quà của đối phương rồi mỉm cười nói lời đa tạ, nhưng họ đều nhận ra một tia u buồn trong ánh mắt của nhau.

“Tiểu thư hãy thay tại hạ gửi lời hỏi thăm tới ông chủ Huyền cùng phu nhân nhé.”

“Tất nhiên rồi, Diệt huynh cứ yên tâm, muội nhất định sẽ giúp huynh chuyển lời. Tạm biệt, huynh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, nếu sau này gặp khó khăn gì thì cứ đến Huyền phủ tìm muội!”

Hai người vẫy tay chào tạm biệt đối phương, sau đó đi ngược hướng nhau rời xa nơi này.

Mối nhân duyên này hắn sẽ mãi giữ ở sâu trong lòng, lúc này điều quan trọng nhất hắn cần làm là tiếp tục vững bước trên con đường tu hành, để một ngày nào đó có thể gặp lại được tiểu muội của mình.
Chương 10: Khởi hành tới trốn phồn hoa

"Búp!" Cú đấm chứa uy lực cực mạnh dáng thẳng vào giữa ngực một gã, khiến hắn không ngừng phun ra máu tươi, thân hình bay ngược ra sau đập mạnh lên tường, rồi vô lực đổ nhào xuống đất không còn chút sinh cơ.

Cùng lúc đó có hai tên từ phía sau, trong tay cầm thanh trường kiếm sắc bén, lao tới chém thẳng về phía thân ảnh cường tráng vừa ra tay đấm chết gã kia. Âm thanh răng rắc vang lên, một tên chém hụt sau đó bị đấm cho gãy cả đống xương sườn, tên còn lại cũng không khá hơn là bao, bị đấm trúng giữa mặt, răng môi lẫn lộn.

Chả mấy chốc, lượng thi thể nơi đây đã lên đến hai con số, chỉ còn vài tên đang hoảng sợ tột độ, run rẩy khép nép ở góc tường. Một tên khó tin nói: “Tên khốn đó là mãnh thú biến thành hay sao mà lại đáng sợ tới vậy? Nếu chỉ là một thiếu niên như vẻ bề ngoài thì làm sao lại có sức mạnh ghê gớm như thế chứ!”

Mấy gã khác cũng gật đầu đồng ý, cảm thấy khó tin. Kẻ cường tráng kia từ lúc mới đến doanh trại của bọn chúng, đã bày ra sức mạnh kinh người, rồi đại khai sát giới, đến giờ đã có hơn mười tên bỏ mạng dưới nắm đấm của hắn!

Ai cũng nhìn ra tên trẻ tuổi này chẳng vận dụng võ công hay vũ khí gì cả, chỉ dùng nắm đấm và những cú đá tấn công bọn họ bằng cách thức thô thiển nhất. Nhưng như vậy cũng chẳng ai có thể địch lại hắn, vì sức mạnh thân thể của hắn ta vô cùng kinh người, hơn nữa phản xạ rất nhanh, liên tục né được những đòn đánh hiểm của đối phương.

Tên thiếu niên quay đầu nhìn về đám người đang run rẩy này rồi tức thì xông thẳng tới, như sói lạc bầy dê, chẳng mấy chốc đã tàn sát toàn bộ những người nơi đây!

Trong căn nhà to lớn nhất nằm tại trung tâm doanh trại, thân ảnh người thiếu niên cường tráng đang tìm tòi, vơ vét sạch những vật có giá trị nơi đây. Hắn ta chính là A Diệt, kẻ vừa huyết tẩy toàn bộ đạo tặc tại nơi này, giờ đây hắn đang mỉm cười kiểm kê những chiến lợi phẩm.

“Đám cường tặc này tuy tiền bạc kiếm được không nhiều, ngược lại dược liệu thì có không ít, còn có một vài đồ vật cổ có giá trị cao nữa chứ, không tệ chút nào.”

Hiện tại đã qua 9 tháng kể từ khi hắn ta từ biệt với Huyền Như, rồi tiếp tục tu hành trên những ngọn núi nguy hiểm. Trước đó khi đang trên đường di chuyển đến một dãy sơn mạch khác để săn bắt mãnh thú, họ Diệt có bắt gặp lại mấy tên đạo tặc đã từng chiến đấu với hắn, lúc đó bọn chúng đang chặn đường chấn lột mấy lão tiều phu xấu số.

A Diệt đã ra tay gϊếŧ sạch bọn chúng, cứu mấy người kia vì lúc đó hắn đã mạnh hơn trước không ít. Sau khi tra hỏi, hắn đã biết được căn cứ chính của mấy tên đó nằm ở nơi nào, cho đến ngày hôm nay khi đã luyện đến tầng 6 viên mãn Phi Vân Quyết, thì hắn mới tìm đến nơi này để trừ họa cho dân.

Đạt đến viên mãn tầng 6 trong bộ công pháp cũng chính là đã vượt qua kì Cường bá, thời gian hắn vượt qua kì nhị trọng này nhanh hơn kì trước những 3 tháng. Có thể vì từ nhỏ A Diệt đã phải luôn làm những việc nặng nhọc, khiến cho cơ thể cường chắc hơn, nên mới có thể đi qua được giai đoạn cường hóa thân thể nhanh như thế.

Sự chăm chỉ dốc lòng tu luyện, ngày ngày luôn tay không chiến đấu với mãnh thú, cũng là một trong những lí do giúp hắn vượt qua kì này nhanh hơn dự tính. Cũng không thể không kể đến công lao của Sâm Tử Đằng và Tuyền Cam Thảo lấy được từ tay Huyền Như, với hai dược liệu quý này thêm vào vị thuốc mà hắn điều chế, sẽ giúp phẩm chất của thứ thuốc hắn thường dùng tăng thêm kha khá.

Sau một ngày, A Diệt đã trở về lại căn nhà của mình, vẫn ngôi nhà nhỏ lợp mái lá cọ, tường được đắp bằng bùn đất đó. Trước nhà một khoảng không xa có một vườn thảo dược xanh tươi tỏa ra hương thơm ngào ngạt, khiến người ta khoan khoái trong lòng.

Sau khi cất giấu những vật có giá trị đi thì A Diệt rất phấn chấn, ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn, chấn tĩnh lại tinh thần. Tuy trồng và kiếm được thêm nhiều dược liệu, nhưng có khá nhiều loại hắn vẫn phải đi mua tại phường thị, nên hiện tại số bạc mà hắn được gã trung niên nhân cho chỉ còn lại ba phần.

Số tiền này chắc chắn không đủ để duy trì dược liệu cần thiết, khi hắn bước vào kì Hấp thu. Nay kiếm được kha khá trong bảo khố của lũ cường tặc kia, giúp cho tài chính của hắn tăng hơn không ít, mới khiến hắn phấn chấn như vậy.

Từ ngày hôm sau, A Diệt đi thu mua dược liệu tại phường thị trong An Thanh trấn, rồi trở về điều chế thuốc hỗ trợ trong kì Hấp thu. Đây là kì cuối cùng cũng là kì quan trọng nhất trong toàn bộ quá trình Tam Nan, vậy nên những dược liệu có thể giúp trong giai đoạn này đều rất quý giá và đắt đỏ.

A Diệt không rõ toàn bộ số tiền còn lại, sẽ có thể cung ứng tài nguyên cho hắn tu luyện được bao nhiêu lâu, nhưng chắc chắn một điều rằng sẽ không thể đủ được.

“Thôi, tới đâu hay tới đó vậy, trước hết cứ tiến vào giai đoạn Hấp thu, tu luyện thử xem thế nào đã.”

Ngày hôm đó, bầu trời không mưa cũng chẳng nắng, thân ảnh Diệt Chúng Sinh ngồi xếp bằng dưới trời, toàn tâm chìm sâu vào trong từng tia thần thức, cảm ứng hết thảy nguyên khí trong thiên địa.

Những khẩu pháp trong tầng 7 Phi Vân Quyết không ngừng vang lên trong đầu hắn, giúp hắn cảm ngộ sâu hơn về nguyên khí xung quanh mình. Cuối cùng ầm một tiếng, thân thể hắn ta như một cái động sâu, đang không ngừng hút lấy những nguyên khí trong trời đất vào bên trong người, dung nhập vào từng tế bào biến chúng trở nên bất phàm hơn.

Nguyên khí nhập thể, lưu thông sâu trong mỗi tế bào, giờ đây thân thể này của Diệt Chúng Sinh đã vượt xa người bình thường. Hiện tại với sức lực của một mình hắn, hoàn toàn có thể đối chọi lại với vài chục người trưởng thành.

Thời gian cứ thế trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, chả mấy chốc đã qua 3 tháng nữa, chính thức đạt mốc 2 năm từ khi họ Diệt bước chân lên con đường tu hành. Hắn hiện tại đã 16 tuổi, trông vẻ bề ngoài trưởng thành hơn rất nhiều, hơn nữa thân hình hắn còn rất cường tráng.

Theo tập tục tại nhiều nơi, hoặc trong những gia tộc, thì 16 tuổi đã được xem như tuổi trưởng thành, một khi đạt đến độ tuổi này thì có tư cách làm lễ thành nhân và được phép cưới vợ sinh con. Tất nhiên A Diệt không giống như vậy, bản thân hắn 2 năm nay luôn một thân một mình, cũng chưa từng tham gia nơi náo nhiệt bao giờ, vậy nên cũng chẳng quan tâm những vấn đề này.

Mở mắt ra, A Diệt thở dài lẩm bẩm: “Đã ba tháng trôi qua từ khi mình tiến vào kì Hấp thu, vậy mà giờ mới tu luyện được đến giữa tầng 7 Phi Vân Quyết, còn cách viên mãn cả một đoạn đường dài.”

Hắn ta rất buồn rầu với tốc độ tu luyện chậm chạp của mình, thời gian qua hắn vẫn luôn rất chăm chỉ rèn luyện bản thân, không hề lơ là một chút nào. Ngày qua ngày, hắn luôn không ngừng hấp thu nguyên lực vào sâu bên trong cơ thể, khi đã đạt đến cực hạn thì đi chiến đấu với mãnh thú để giải phóng khí dư thừa ra, rồi lại tiếp tục quá trình trao đổi này.

Ấy vậy mà giờ mới luyện đến phân nửa của tầng 7, tức là cần ít nhất ba tháng nữa mới vượt qua được. Sau đó tính chuẩn thời gian ra thì hắn chỉ còn tròn 1 năm để luyện thành công 3 tầng còn lại, điều này hết sức khó khăn vì càng lên tầng cao tốc độ tăng tiến sẽ càng chậm, nhất là tại tầng 9!

Chưa kể ba tháng qua hắn cũng đã tiêu sài đi khá nhiều tiền bạc để mua dược liệu điều chế thuốc, số còn lại chỉ đủ duy trì trong khoảng gần nửa năm nữa mà thôi. Nghĩ đi nghĩ lại, A Diệt chỉ còn cách là sẽ phải đi xa một chuyến, quyết định này hắn không thể không đưa ra được.

Hồng trấn là trấn lớn nhất địa thành này, nằm tại trung tâm mảnh đất Khởi Hoang Thành, ngay sát Hồng trấn có một dãy sơn mạch tên là Hoang Sơn vô cùng to lớn. Tại đó không thiếu những mãnh thú mạnh mẽ và quý hiếm, thậm chí có cả ma thú nên rất nổi tiếng tại địa thành này.

Không ít những người mạnh mẽ, võ công cao cường hay tài cao gan lớn, đều lập thành những dong binh đoàn, đi vào trong Hoang Sơn săn bắt mãnh thú và tìm bảo vật để kiếm sống. Phải biết rằng những loài động vật bên trong dãy núi Hoang Sơn đều là loài hiếm gặp tại những nơi khác, hơn nữa da lông, móng vuốt trên thân thể chúng có vô số công dụng nên giá trị rất cao.

A Diệt thu gom đồ đạc chuẩn bị khởi hành đến Hồng trấn, hắn có ý định tìm hiểu rồi gia nhập vào một dong binh đoàn thời vụ, sau đó đi săn bắt mãnh thú kiếm thêm tiền để mua dược liệu cho sau này. Hơn nữa hắn cũng muốn đến nơi phồn hoa đó để tìm mua vũ khí và một bộ võ công phẩm chất cao, có thể phát huy ra được toàn bộ sức mạnh của mình.

Sáng sớm, thân ảnh người thiếu niên cường tráng đeo trên lưng một túi đồ rất to đang chậm rãi bước từng bước xuống núi. Hắn mang theo niềm hi vọng, mong muốn bản thân mình sớm ngày có thể trở thành một nguyên sĩ chân chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK