• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 181: Trận bạo

Cơn lũ máu nồng nặc mùi huyết tinh, hệt trận đại hồng thủy ầm ầm ập tới. Tại bên trong khu quặng, bóng đen to lớn che đi toàn bộ ánh sáng từ vầng trăng chiếu rọi, huyết triều như thể ngày tận thế đổ xuống vùng chiến trường.

Vừa qua, Cuồng Đao Huyết Quỷ cùng Tiêu Huyền đã có một trận quyết chiến, một chín một mười, gần như lưỡng bại câu thương. Khi gã đầu trọc đó phát giác ra đám thủ hạ đã bị diệt sát toàn bộ, binh lính cũng không thoát khỏi cái chết, gã liền thi triển ra loại nguyên kỹ cá chết lưới rách này.

“Huyết Hải Vô Tận!”

Biển máu lúc này đã đập xuống chiến trường, tạo nên cảnh tượng máu bắn tung tóe, huyết nhục lẫn lộn, xương cốt gãy vụn. Tồn tại Luyện Nguyên cảnh gần như không thể chống đỡ nổi, ngay khi huyết triều trút xuống, liền lập tức nổ tung thân thể, đưa huyết nhục của bản thân hòa quyện vào dòng lũ máu này.

Giữa cơn lũ, Tiêu Huyền, Phiêu Diêu, Diệt Chúng Sinh, bày ra rất nhiều thủ đoạn phòng ngự, che chắn cho bản thân lẫn đám đệ tử cấp thấp phía sau. Tất nhiên họ sẽ chẳng bảo vệ được toàn bộ người dưới trướng, đã có vô số người bị biển máu nhấn chìm, bên phe địch còn thảm hại hơn, gần như đã bị tuyệt sát toàn bộ.

“Hiển Hóa cảnh trung kì viên mãn thi triển nguyên kỹ cấp Bỉ Ngạn, quả là uy lực đáng sợ. Rõ ràng là thần thông diện rộng, gây sát thương đa mục tiêu, vậy mà mỗi người chúng ta phải dùng rất nhiều sức mới chống chọi lại được.” Phiêu Diêu có chút kinh sợ lên tiếng, trước người hắn có một tấm thuẫn rất lớn, được mấy chục phân thân chống đỡ.

Trước mặt A Diệt là một lớp vách ngăn rắn chắc được tạo nên từ pháp trận, còn có rất nhiều cây cối, phòng ngự tới mức một giọt máu không lọt. Hắn nói: “Tên đó quả là tàn bạo, binh lính của hắn đang ở thế chắc chắn phải thua, mà lại không biết cấm thuật để đảo chiều, nên nhất quyết cho chết chung với người phe chúng ta luôn.”

Bọn họ đã nhận ra, không phải tà sĩ nào cũng biết tới loại cấm thuật, sau khi thi triển thì toàn thân bốc lên hắc khí, thực lực tăng mạnh. Dường như chỉ có quân cảm tử mới được cao tầng truyền cho loại cấm thuật đó, chứ tà sĩ bình thường hoặc tà sĩ cấp cao sẽ không biết. Dù sao sau khi thi triển cấm thuật, qua một khoảng thời gian kẻ đó ắt hẳn phải chết.

Trước người Tiêu Huyền là thanh cự xích đang xoay tròn tốc độ cao, tạo nên một lớp tường lửa lớn, chống chọi hết thảy huyết hải ập tới. Hắn căn dặn: “Tên Cuồng Đao Huyết Quỷ này là một kẻ có danh khí khá cao tại Quỷ Minh các, một trong Tam đại phái Tà Quốc. Một kẻ không đơn giản như vậy chắc chắn còn có thủ đoạn khác, hai sư đệ phải cẩn thận hơn đấy.”

Cơn lũ qua đi, để lại trên mặt đất là vô số bãi máu đặc sệt, huyết nhục không thành hình, ghê rợn không thôi. Tà sĩ bên phe địch hiện tại chẳng thấy một ai, dường như chúng đều đã trở thành những bãi máu sau cơn điên cuồng của thủ lĩnh mình. Đệ tử cấp thấp bên Tọa Sơn tông, nhìn sơ qua cũng chỉ thấy gần hai trăm người mà thôi, tử vong quá nhiều rồi.

Nếu không phải được ba vị sư thúc cố gắng bảo vệ, có khi giờ này đệ tử cấp thấp của Tọa Sơn tông tại nơi đây còn có quá mười người. Hiện giờ những người còn sống ai nấy đều mang sắc mặt nhợt nhạt, hoản sợ không thôi, nhiều tên run lẩy bẩy toàn thân mà gục xuống, những ánh mắt kinh sợ không hẹn mà cùng hướng lên thân ảnh cường tráng trên cao.

Gã đại hán đầu trọc bấy giờ toàn thân chồng chất vết thương, máu nhuộm đỏ da thịt, hơi thở cũng có chút hỗn loạn. Vừa thi triển ra thần thông đáng sợ như vậy, chắc chắn nguyên tà lực trong người hắn đã giảm đi đáng kể, nhưng vẫn rất khó đối phó. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Tiêu Huyền, khóe miệng khẽ cong lên.

Tại phía dưới mặt đất, họ Tiêu trông thấy biểu cảm của đối phương, liền cảm thấy bất ổn, bản thân hắn hiện tại trông còn tốt hơn đối thủ không ít, có thể sẵn sàng lao lên nghênh chiến bất cứ lúc nào. A Diệt cùng Phiêu Diêu đang ngồi xếp bằng cạnh đó, cấp tốc khôi phục, sau trận chiến họ đã tiêu hao rất nhiều, vừa rồi còn phải gắng sức chống chọi huyết triều nữa khiến yếu càng thêm yếu.

“Bắt đầu đi!” Đột nhiên tên đầu trọc đó gào to lên, như ra mệnh lệnh. Tức thì, có mấy chục cột sáng trên những tường thành bắn lên trời, cấp tốc đan lại vào nhau thành một vòng tròn rộng lớn chứa đầy hoa văn kì bí bên trong, tạo thành một kết giới bao bọc toàn bộ khu mỏ lại!

Một màn này khiến tất cả người phe Tọa Sơn tông trấn kinh, Tiêu Huyền thả thần thức ra xa mà thăm dò kĩ càng, liền phát hiện có mười mấy tên pháp trận sư phe địch còn sống, hiện tại đang hợp lực kích hoạt một tòa đại trận nguy hiểm.

Thấy sắc mặt khó coi của ba gã Hiển Hóa cảnh phe địch phía dưới, Cuồng Đao Huyết Quỷ ngẩng đầu lên trời cười lớn một trận, sau đó mới chế giễu nói: “Bọn ta đã đóng quân tại nơi đây mấy ngày rồi, các ngươi nghĩ bọn ta sẽ không chuẩn bị chút hậu chiêu nào sao?

..Mặc dù pháp trận sư dưới trướng ta bị các ngươi gϊếŧ hại không ít, khiến uy năng tòa đại trận này bị giảm đi đáng kể. Nhưng chỉ cần có ta ở đây, các ngươi chắc chắn không ai thoát được, tất cả hãy cùng nhau chôn thây tại khu quặng này đi!”

Lời vừa dứt, gã ta liền ném một tấm phù có hoa văn quỷ dị ra, tức thì tấm phù đó bay tới dung nhập vào phần hoa văn tại trung tâm đại trận, khiến toàn bộ vùng kết giới tao động. A Diệt nheo mắt quan sát tấm phù kì dị đó một hồi, sau khi nhận ra lai lịch của tấm phù kia liền hoảng hốt thốt lên:

“Là Nộ Trận phù, có khả năng tăng uy năng pháp trận cỡ lớn lên gấp vài lần! Hơn nữa sau khi tấm phù hết hiệu lực, còn có thể cho đại trận tự bạo, gây ra sức hủy diệt rất lớn!”

“Ngươi có con mắt tinh tường đấy, xem ra cũng là một pháp trận sư không vừa nhỉ. Nhưng biết thì đã sao, ở đó chịu chết đi đừng cố giãy giụa làm gì cho phí sức.” Nói đoạn, hắn phất tay ra hiệu, đám pháp trận sư dưới trướng liền toàn lực thôi động tòa đại trận này, tạo ra một luồng cự lực nặng nề ép xuống tất cả mọi người tại đây.

Thấy toàn bộ đệ tử xung quanh đã nằm rạp trên mặt đất, bản thân mình thì cũng khó đứng thẳng nổi, họ Phiêu nhìn A Diệt hỏi: “Lúc mới tới đây, sư đệ đã phái người cầm trận kỳ đi cắm khắp nơi xung quanh khu quặng này, giờ liệu thứ đó sẽ có tác dụng chứ?”

Họ Diệt đang tính toán uy năng của tòa đại trận, nghe vậy liền đáp: “Lúc đó chỉ là sư đệ đề phòng, nên chuẩn bị trước một loại pháp trận tầm thường làm hậu thuẫn thôi, ai ngờ đối phương có đại trận bậc này. Tòa pháp trận của đệ chỉ có thể làm giảm bớt chút uy năng của đại trận, nhưng như vậy vẫn không đáng kể, sinh tử dựa vào thủ đoạn của mỗi đệ tử vậy.”

Lập tức có ba cây trận kỳ xuất hiện rồi bay quanh người hắn, hai tay hắn bắt pháp quyết, thôi động toàn bộ trận kỳ được ẩn giấu khắp nơi phía ngoài khu mỏ, tạo nên một tòa đại trận chống chọi lại đại trận của đối phương. Nhưng ai nhìn lên cũng có thể nhận ra, lớp kết giới từ đại trận của A Diệt hoàn toàn kém hơn của đối phương, chỉ có thể gây nhiễu loạn chút ít mà thôi.

Thấy A Diệt có thể gây suy yếu uy năng đại trận của mình, gã đầu trọc nổi lên sát ý, hắn không dùng tới các loại uy năng của đại trận nữa, mà ra lệnh cho thủ hạ lập tức để đại trận tự bạo!

Gã giơ hai tay ra mà cười lớn, cười lên điên khùng, tà lực trong người gã cùng với đám pháp trận sư dưới trướng đang bị đại trận hút lấy, để cung cấp năng lượng tà dị. Gã gào to: “Cùng chết nào đám khốn kiếp! Được nằm trên đống nguyên thạch mà chết, các ngươi nên thấy mãn nguyện.”

Toàn bộ nguyên sĩ trận doanh Tọa Sơn tông lúc này sắc mặt đều hết sức khó coi, cố gắng bày ra thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của mình, nhiều người còn liên hợp lại bày trận. Vừa rồi Tiêu Huyền đã truyền âm thông báo cho tất cả, hiện giờ ai nấy đều biết thời khắc sinh tử đã tới, sống hay chết phải dựa vào năng lực của chính bản thân mình.

“Ầm!” Vụ nổ kinh thiên bạo khởi, một cột lửa hình nấm xuất hiện phía trên không trung khu quặng này, uy lực khiến tường lớn đổ vỡ, những dãy kiến trúc tan nát, đất đá bị nghiền vụn. Nguyên sĩ trong cơn tự bạo đại trận này, chỉ như những con kiến nhỏ bé, khó có thể sống sót, muốn giữ lại được chút hơi tàn cũng rất khó.

Tòa pháp trận do A Diệt tạo ra, chống đỡ qua vài hơi thở cũng không tránh khỏi tan vỡ, trận kỳ bị xé tan như giấy vụn. Hệt như tán lá khô muốn bao bọc ngọn lửa lại, nhưng lại bị ngọn lửa thiêu rụi.

Không quan tâm kẻ khác như thế nào, A Diệt đã cấp tốc tạo ra rất nhiều lớp quang tráo từ số trận kỳ trong người, cùng với đám thực vật do bản thân gọi tới, bao bọc thân thể lại. Hắn cũng không quên dán một tấm nguyên phù phòng ngự cực kỳ cao giai trên thân, dù thế nào đi nữa thì giữ được tiểu mệnh là quan trọng nhất.

Sau một hồi đầu choáng mắt hoa, trải qua những trận rung chấn dữ dội, hắn đã lành lặn mà vượt qua được trận nguy cơ vừa rồi. Hắn đi ra từ đống gỗ bọc, quan sát xung quanh, liền nhận ra nơi đây là sâu phía dưới mỏ quặng, nơi đám hạ nhân khai thác nguyên thạch.

Đột nhiên hắn thấy một khu vực không xa phát ra vô số quang mang, ánh đỏ nhạt nhòa, hắn liền chạy tới xem thử. Đến nơi, hắn trợn mắt há hốc mồm, vì đây là một mỏ quặng chưa bị khai thác, còn có rất nhiều nguyên thạch thô, rơi vãi khắp mọi nơi, khiến người ta nhìn muốn hoa cả mắt.

Một mạch đi đến vùng trung tâm mỏ quặng nguyên thạch, nơi có nhiều khối nguyên thạch to nhất, phát ra quang mang rực rỡ nhất. A Diệt đột nhiên trở nên kích động không thôi, miệng cười hớn hở, mắt nhìn không rời mấy khối nguyên thạch trước mặt: “Vậy mà lại có nguyên thạch thượng phẩm, lần này ta phát tài rồi!”
Chương 182: Chiến cục

Giữa mỏ quặng nguyên thạch phát ra đầy rẫy quang mang, thân ảnh Diệt Chúng Sinh bày ra một phen công phu, sau cùng cũng thu được rất nhiều nguyên thạch về tay. Hắn không phải thợ đào khoáng sản, chỉ có thể dùng những phương thức thô bạo nhất, để có thể thu hoạch được những khối nguyên thạch phẩm chất tốt nhất tại nơi này.

“Mười hai nguyên thạch thượng phẩm, mấy trăm trung phẩm, nhiêu đây được rồi không thể câu giờ hơn nữa, phải lên trên xem sao đã.” Hắn dùng pháp trận che đậy lại nơi này, khi nào có thời gian sẽ quay lại vét sạch, còn giờ là lúc trở lại chiến trường thu dọn tàn cuộc.

Mỏ quặng này là tài sản của tông phái nhưng hắn cứ thu lấy mà chẳng thèm quan tâm, dù sao nơi đây vẫn chưa bị ai phát hiện. Qua trận nguy cơ ngày hôm nay, hắn quết định từ giờ sẽ cẩn thận hơn thật nhiều, trong những lần thực thi nhiệm vụ của tông phái sắp tới. Nếu hắn bị đẩy lên tuyến đầu, làm pháo hôi, chắc chắn hắn sẽ không đi nộp mạng.

Nghĩ tới cảnh tượng Mục sư huynh bị kẻ địch thiêu sống thành bãi tro cốt, Trần sư muội đồng quy vu tận với kẻ địch, bản thân hắn không hiểu sao họ có thể chịu chết như vậy. Nếu là hắn, ngay khi cảm thấy có nguy cơ, chắc chắn sẽ lập tức bỏ chạy, giữ mạng của mình là trên hết. Bị tông phái trách phạt thì sao chứ, cùng lắm là thoát ly thế lực này, nặng hơn thì đi tới quốc gia khác.

Hơn chục năm sinh hoạt trong tông, nhưng hắn chẳng có chút tình cảm nào với thế lực này cả, chỉ xem nơi đó là một chỗ nghỉ chân để hắn tu luyện mà thôi. Nếu có một ngày cỗ thế lực này bị kẻ địch san bằng, hắn chỉ cảm thấy khá mất mát vì mất đi một nơi dừng chân không tệ, chứ sẽ chẳng đau buồn hay điên cuồng tìm cách báo thù.

Giới tu hành thực lực và tính mạng bản thân là quan trọng nhất, những thứ khác còn tùy vào tâm tính của mỗi người, đối với hắn cái gì là tông phái, cái gì là đồng môn, đều chỉ là gió thoảng mây trôi.

Trong tông ngoài Dược Trọng Bình ra, toàn bộ những đồng môn khác hắn đều không tin tưởng, ngoài mặt thì cười nói nhưng ai biết trong tâm họ nghĩ gì. Đặc biệt là đám đồng môn thuộc Bạch đại thế gia, cùng mấy kẻ tham lam khác, trước nay luôn đẩy một người đồng môn là hắn vào chỗ chết.

Mọi thứ hắn kiếm được từ tông phái đều là do bản thân hắn cố gắng, dùng chính sức mình đoạt lấy. Khúm núm với bề trên, cẩn thận trong mọi công việc, làm nhiệm vụ liên tục, kiếm điểm cống hiến, mới có thể đổi lấy. Hắn đột phá Hiển Hóa trước tuổi 30, được coi là thiên tài, nhưng trước đó luôn bị cao tầng trong tông xem thường, đâu có được cung cấp tài nguyên phong phú như đám thiên kiêu.

Chung quy lại, sau đợt nguy cơ này, nếu còn bị đẩy lên những tuyến đầu, có uy hϊếp tính mạng cao, hắn sẽ không tham gia. Hắn cố gắng vượt qua khảo hạch, gia nhập thế lực đỉnh tiêm, là để có chỗ dựa, có nơi kiếm tài nguyên cao cấp dễ dàng hơn, chứ không phải làm pháo hôi, làm quân tiên phong trên chiến trường.

Vừa bay vừa suy tư một hồi, A Diệt đã phi hành trở lại mặt đất, thân ảnh hắn từ trong đường hầm phóng vọt lên, thần niệm tức thì phát tán ra kiểm tra toàn bộ nơi đây. Mặt đất đã bị xới tung, lõm xuống những mấy trượng, cũng may chưa ảnh hưởng tới vô số mỏ quặng bên dưới lòng đất. Tường thành bao bọc nơi đây đã nứt ra thảm trọng, có nơi còn bị đổ sập.

Họ Diệt khá là bất ngờ vì số đệ tử còn sống sót lên tới trăm người, đợt tự bạo đại trận vừa rồi, dù bị pháp trận của hắn làm giảm uy năng, nhưng vẫn rất khủng khϊếp. Nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh chỉ dùng thực lực của bản thân để chống đỡ chắc chắn sẽ phải chết, nếu có nhiều bảo vật cấp Hiển Hóa hỗ trợ mới có thể giữ lại được hơi tàn.

Lúc này Tiêu Huyền đang phi hành đến vị trí từng gã đệ tử để hỏi han, rồi đưa đan dược khôi phục cấp cao cho bọn họ. Thấy vậy A Diệt cũng bắt đầu hành động, đi cứu giúp đám người này. Tuy nói là còn trăm người sống sót, nhưng cũng phải tới phân nửa đã bị trọng thương, không cứu chữa kịp thời thì chết là cái chắc.

Thần thức hắn không phát hiện chút khí tức sinh mệnh nào của lũ tà tu cả, xem ra tất cả đã chôn thây rồi. Gã Cuồng Đao Huyết Quỷ, thủ lĩnh bên phe địch, khi đó ở gần trung tâm đại trận nhất, chắc chắn chết không thể chết hơn, mà nạp giới của gã đã nằm trong tay họ Tiêu rồi.

Sau khi thăm hỏi vài chục tên đệ tử, A Diệt mới biết lý do tại sao còn nhiều người sống sót như vậy. Chính là nhờ có Phiêu Diêu, ngay khi đại trận tự bạo, hắn đã tạo ra vô số phân thân, mỗi tên chạy đến bảo hộ cho một gã đệ tử, trợ giúp chúng trụ qua được trận nguy cơ. Kết quả không phụ lòng người, một mình y đã cứu mạng được hàng trăm đệ tử.

Nhưng hiện tại A Diệt không hề tìm thấy chút khí tức sinh mệnh nào của Phiêu Diêu cả, chẳng lẽ hắn đã hy sinh chính bản thân mình, để bảo hộ cho đám đệ tử này. Điều này rất khó tin, vì đệ tử Luyện Nguyên cảnh mà phải tham gia những nhiệm vụ nguy hiểm như thế này, hầu hết đều là đệ tử thông thường chứ không phải hạch tâm, mấy trăm cái mạng của bọn chúng cũng không chân quý bằng một gã đệ tử tinh anh.

A Diệt ôm lấy sự hoài nghi mà đi cứu chữa cho đám đệ tử, một hồi sau khi đã ổn định được thương thế cho tất cả người dưới trướng, hắn mới đi tới thử hỏi Tiêu Huyền. Đúng lúc họ Tiêu cũng đang muốn tìm hắn để phân chia chiến lợi phẩm, nên hai người đã ngồi tại một bàn trà trong mật thất dưới lòng đất.

Tiêu Huyền đưa cho hắn một chiếc nạp giới rồi nói: “Đây là giới chỉ của Phiêu sư đệ, Diệt sư đệ hãy cầm lấy, đợi đến lúc trở về tông môn thì đưa cho đệ ấy.”

Trông thấy vẻ mặt khó hiểu của A Diệt, họ Tiêu cười giải thích: “Chắc đệ không biết, thực ra tên họ Phiêu luôn đi cùng sư đệ, từ tông môn tới tận đây cũng chỉ là một cỗ phân thân mà thôi, bản thể thực của đệ ấy vẫn đang an nhàn trong động phủ của mình tại nội môn!”

Chấn kinh không thôi, vậy mà bao ngày qua hắn không hề nhận ra vị đồng môn cùng giai luôn đồng hành với mình, chỉ là một cỗ phân thân. A Diệt cố chấn tĩnh lại rồi tỏ ra hâm mộ nói: “Thần thông này của Phiêu sư huynh quá bá đạo rồi, bản thân thì ở nơi an toàn, đưa một phân thân đi chinh chiến, hèn gì trước giờ luôn thấy huynh ấy rất liều mạng.”

“Không đơn giản như vậy đâu, người đến đây theo đệ là phân thân chủ chiến của đệ ấy, được cung cấp rất nhiều lực lượng, thực lực còn mạnh hơn cả chủ thể! Nay phân thân này chết đi, đệ ấy cũng bị phản vệ không nhẹ, hơn nữa sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể tạo ra lại một phân thân hoàn hảo như thế.” Nghe họ Tiêu giải thích, bấy giờ A Diệt mới hiểu ra mà bình tĩnh lại.

Hắn cũng vừa thử kiểm tra nạp giới của Phiêu Diêu, quả nhiên ấn kí chủ nhân vẫn còn, khiến hắn không thể mở ra được. Nếu họ Phiêu thực sự đã chết, thì chiếc nhẫn này phải trở thành vật vô chủ rồi.

Tiếp theo họ phân chia chiến lợi phẩm lấy từ nạp giới của kẻ địch đồng giai. Theo cách phân chia thường lệ, ai gϊếŧ được kẻ địch thì sẽ được lấy toàn bộ đồ của họ, nên A Diệt sẽ được hưởng toàn bộ đồ vật trong nạp giới của lão già cầm quyền trượng. Còn chiến lợi phẩm thu được từ lão già một tay, sẽ do A Diệt cùng Phiêu Diêu chia đôi, họ Tiêu không can thiệp.

Nạp giới của gã thủ lĩnh bên phe địch tất nhiên Tiêu Huyền sẽ hưởng toàn bộ, còn của nữ tử đã đồng quy vu tận với Trần Nguyệt, chia ba ra, Tiêu, Diệt, Phiêu, mỗi người một phần. Lão già khô gầy đã bị tiêu diệt từ sớm, cũng do A Diệt cùng Phiêu Diêu sau này tự bàn bạc mà phân chia. Nạp giới của đám người đồng môn họ sẽ không động vào, sau này còn đem trả về tông phái.

Sau khi chia chác chiến lợi phẩm, hai người họ phân phó người dưới trướng canh phòng nghiêm ngặt xung quanh khu mỏ, còn bản thân vào mật thất riêng biệt để điều tức khôi phục. Một ngày sau họ mới đi ra, bắt đầu quá trình chỉ huy đám đệ tử cấp thấp, dọn dẹp vùng chiến trường, xây dựng lại tường lớn, biến khu quặng trở lại trạng thái trước đây.

Sau khi dùng truyền tin phù báo cáo chiến cục về cho cao tầng trong tông, họ đã nhận được lệnh tiếp tục thủ hộ nơi này, tông môn sẽ phái thêm nhân thủ tới để hỗ trợ. Quản sự hội còn báo tin tích cực cho họ biết, rằng ma tu quỷ đạo gần đây thua trận rất nhiều, nhân lực ít đi, thời gian tới sẽ không thể tấn công các khu quặng với quy mô lớn được nữa.

Bản thân A Diệt còn nhận được lời nhắn riêng từ cao tầng trong tông, nói hắn lần này đã làm rất tốt, có thưởng lớn, điểm cống hiến cũng được cộng thêm rất nhiều. Cùng với lời yêu cầu hắn tọa chấn tại khu quặng này hai năm, hết nhiệm kỳ sẽ được miễn mọi nhiệm vụ trong vòng 3 năm tiếp theo.

Điều này khiến họ Diệt vui mừng, vì hiện giờ ma tu đã tổn thất nặng nề trên chiến trường, sẽ không còn lực lượng mạnh để tấn công nơi đây nữa, hắn chỉ việc an nhàn tu luyện tại đây hai năm. Sau đó sẽ có được 3 năm không cần bán mạng vì tông phái, đủ để hắn luyện thêm được nhiều thủ đoạn giữ mệnh nữa.

Hiện tại đã qua gần ba năm kể từ khi Thiên hồ lô rơi vào tay hắn, đợt thu hoạch linh dược đầu tiên đã tới. Thời gian tiếp đến, chắc chắn tu vi hắn sẽ tăng lên với tốc độ nhanh hơn bình thường gấp rất nhiều lần!
Chương 183: Tăng tiến

Tiếng rống của mãnh thú vang lên rúng động khu rừng, một đầu giao long tử sắc đang truy sát một hắc y nhân, trong quá trình truy đuổi đã phá nát nguyên một mảng rừng rậm. Thân ảnh hắc y đang bỏ chạy là một nam tử che mặt, nhưng nhìn vào mái tóc hoa râm cũng biết tuổi tác không nhỏ.

“Bốp!” Cái đuôi lớn quất trúng phi hành bảo cụ dưới chân hắc y nhân, khiến hắn lảo đảo rơi xuống mặt đất. Rất nhanh gã đã ổn định lại thân hình, sau đó xuất ra bốn chiếc phi tiêu lớn, bốc đầy hắc khí, bắn tới thân ảnh giao long. Luồng sáng tử sắc linh hoạt tránh né bốn đạo công kích, phóng tới húc mạnh lên thân thể đang bị thương không nhẹ của hắc y nhân.

Khi gã ta hộc máu mà lảo đảo lại về sau, thì một chiếc búa cổ đồng to lớn, thình lình xuất hiện ngay trên đỉnh đầu gã rồi hung hăng đập xuống. Thanh niên Diệt Chúng Sinh đứng trên Thoi Độn Thiên từ từ hạ xuống, một tay cách không thu lấy chiếc giới chỉ giữa bãi huyết nhục, tay còn lại thu hồi chiếc búa cùng Tử Giao kỳ.

Không lâu sau hắn đã trở lại khu quặng, chiến cục nơi đây cũng đã định, đám đệ tử cấp thấp đang dọn dẹp thi thể của kẻ địch. Thấy hắn bay về, Tiêu Huyền liền cười hỏi: “Giải quyết tên đó rồi chứ?”

“Hoàn toàn giải quyết.” A Diệt gật đầu đáp, sau đó thoáng liếc nhìn một nữ tử cách đó không xa, rồi phi hành trở về nơi ở của mình.

Thấy hắn rời đi, nữ tử này mới thầm thở ra một hơi, họ Tiêu không chú ý đến biểu cảm vừa rồi của hai người, nhìn theo bóng lưng A Diệt rời đi mà nói với nữ tử bên cạnh: “Vài ngày nữa là hết thời hạn hai năm Diệt sư đệ phải tọa chấn tại nơi này rồi, thời gian qua có đệ ấy ở đây ta bớt việc đi rất nhiều, tới lúc đệ ấy phản hồi tông môn chắc ta lại phải mệt nhọc lắm đây.”

Nữ tử bên cạnh nghe vậy liền mỉm cười nói: “Tiêu sư huynh là thiên kiêu tuyệt thế, thực lực vô song, vừa rồi đánh gϊếŧ một kẻ đồng giai dễ như trở bàn tay. Sư muội thấy cho dù không có Diệt sư huynh tại đây, thì sư huynh vẫn có thể giữ nơi này được an toàn tuyệt đối mà thôi.”

“Dù thế nào thì đệ ấy rời khỏi nơi đây cũng là một tổn thất lớn. Thôi, ta đi xem trong đám đệ tử có ai bị thương nghiêm trọng hay không, phiền sư muội đi phân phó đám đệ tử phụ trách thu dọn tàn cuộc, phân chia chiến lợi phẩm công bằng.” Nói rồi hắn ngự khí bay xuống khu vực chữa thương, nữ tử sắc mặt âm trầm, sau đó đi phân phó đệ tử theo lời của họ Tiêu.

Nữ nhân này dung mạo bình thường, để tóc ngắn, có làn da hơi ngăm đen, trước người cũng không có cặp núi đầy đặn như những nữ tử khác. Ả ta chính là một trong những đệ tử hạch tâm thường đi theo Bạch Trình, hồi còn ở tu vi Luyện Nguyên cảnh, ả cũng có góp mặt vài lần trong những đợt A Diệt bị đám người họ Bạch khi dễ.

Hiềm khích giữa hai người không phải quá lớn nhưng cũng không xem là nhỏ, trước đây đã nhiều lần nữ tử này buông lời miệt thị với họ Diệt, coi thường hắn ra mặt, cũng nhiều lần muốn động thủ đánh hắn, chỉ là không thể đắc thủ mà thôi. Thế nên từ lúc ả theo nhiệm vụ mà tới đây tọa chấn, A Diệt luôn cho ả ánh mắt bất thiện, khiến nữ tử này cảm thấy e sợ.

Lúc trước khi biết A Diệt, một tên mình luôn coi thường miệt thị mà lại có thể đột phá, khiến ả ta kinh ngạc không thôi. Sau khi gặp hắn, ả còn kinh hãi biến sắc nhiều hơn nữa, vì họ Diệt tuy chỉ đột phá trước ả ta vài năm, nhưng thực lực thật sự lại cao hơn Hiển Hóa cảnh sơ kỳ bình thường rất nhiều, tà sĩ đồng giai chết dưới tay hắn không phải chỉ có một người.

Nay khi nghe tin A Diệt sắp trở về tông môn, nữ tử này vui mừng không thôi, vì sẽ không cần phải sống trong sự thấp thỏm e dè nữa. Ả ta đã quyết định, từ nay không chọc đến kẻ đáng sợ kia nữa, dù có bị Bạch Trình xúi giục cũng không nghe, mâu thuẫn giữa hắn cùng đám người Bạch gia, ả sẽ không can dự vào.

............

Ngồi xếp bằng trong mật thất của bản thân, A Diệt ném chiếc nạp giới vừa lấy được chưa lâu vào xó xỉnh, miệng lẩm bẩm: “Dù là tân tấn Hiển Hóa cảnh cũng không thể nghèo tới mức này chứ, ngoài bốn chiếc phi tiêu ra thì chẳng còn một thứ gì có giá trị cả.”

Thở hắt ra một hơi, hắn lấy từ nạp giới ra một viên đan dược màu bạch kim sáng óng ánh, dược khí tức thì bốc ra thơm ngát cả mật thất, hắn lập tức bỏ vào miệng rồi bắt đầu nhắm mắt tĩnh tâm tu luyện. “Còn chục ngày nữa là có thể trở về nội môn rồi, tranh thủ tu luyện thôi.”

Hiện tại đã qua hai năm kể từ khi hắn tới tọa chấn ở nơi này, tức là hắn đã chừng 35 tuổi, vẫn xem như còn rất nhỏ so với tuổi thọ của Hiển Hóa cảnh. Hai năm nay tu vi hắn tăng lên đáng kể, từ chừng một thành bổn nguyên hiện nay đã là ba thành, tất cả nhờ có viên đan dược bạch kim như vừa rồi.

Vài năm trước tại ẩn đấu giá hội, theo yêu cầu của Ma Quân mà hắn đã đấu giá về hai dược phương cổ. Dược liệu cần dùng trong hai dược phương đó rất chân quý, thậm chí có thứ đã không còn tồn tại ở quốc gia này. Nhưng đối với một kẻ đã thu hoạch vô số cây con linh dược quý hiếm trong Vạn Dược Giới, rồi để Hồ lô thụ dưỡng dục, thì hoàn toàn không coi là khó.

Viên đan dược bạch kim tên là Hội Khí Tán, khi phục dụng sẽ giúp tăng gấp 5 lần tốc độ tu luyện trong vòng mười ngày, được luyện ra theo chỉ dẫn trong dược phương cổ. Dược liệu để luyện chế đan dược này, hầu hết là linh dược trung phẩm quý hiếm, nên từ hai năm trước, khi đợt linh dược đầu tiên được dưỡng dục ra, thì hắn đã có dư giả nguyên liệu để luyện chế rồi.

Theo lời Ma Quân thì trong không giản trữ vật, của cái giáp hộ thủ luôn đeo trên cánh tay trái hắn, có một chiếc lò bảo bối có thể tự động luyện đan, chỉ cần đưa dược phương và cung cấp dược liệu là được. Mặc dù tỉ lệ luyện chế thất bại khá cao, nhưng với đợt thu hoạch dược liệu đầu tiên trong Thiên hồ lô, hắn đã có gần trăm viên Hội Khí Tán rồi, dư sài hơn hai năm.

Nhờ đó nên tốc độ tu luyện của hắn trong hai năm qua mới nhanh như vậy. Dựa vào Hội Khí Tán cùng một vài loại đan dược cao cấp khác, mỗi năm hắn có thể tăng tiến một thành lực bổn nguyên, tốc độ này hoàn toàn có thể so sánh với kẻ có tư chất rất cao.

Dược phương cổ còn lại chỉ cách luyện chế ra Kim Linh Hoàn, một loại đan dược còn cao cấp hơn Hội Khí Tán, hơn nữa cũng không để lại di chứng gì. Nhưng chủ dược để luyện chế ra loại đan dược này là vài gốc thượng phẩm linh dược, mà phẩm chất đó cần phải mất 5 năm thì hồ lô thụ mới dưỡng dục ra một lứa, hiện tại cần phải chờ vài tháng nữa hắn mới có dược liệu để luyện chế Kim Linh Hoàn này.

Nếu lò bảo bối của Ma Quân có thể luyện chế ra Kim Linh Hoàn số lượng lớn, đủ để hắn phục dụng liên tục, thì hắn dám chắc, khi kết thúc 3 năm được miễn nhiệm vụ sắp tới, hắn sẽ đạt đến viên mãn tại sơ kỳ của cảnh giới này.

Đúng như lời Ma Quân trước đó từng nói, có Thiên hồ lô rồi biết cách vận dụng chuẩn xác, thì phế vật cũng có thể trở thành thiên tài. Với tư chất bên nguyên sĩ của hắn, dù có kiếm được nhiều đan dược tốt tại tông phái để phục dụng, cũng phải mất không dưới 50 năm để bơm đầy lực bổn nguyên tại sơ kỳ. Vậy mà với sự hỗ trợ của Hồ lô thụ cùng một vài yếu tố khác, có lẽ hắn chỉ cần mất 5 năm để đạt được thành quả đó.

Thời gian qua ngoài việc tu vi tăng lên đáng kể, thì chiến lực cùng các thủ đoạn của hắn cũng kéo lên cao hơn rất nhiều. Đình Bích quyết sắp luyện đến viên mãn tầng 2, có thêm nguyên thuật mới. Ngũ hợp quang đao luyện thành đao thứ năm, các loại nguyên kỹ cùng nguyên thuật khác càng nắm giữ tốt hơn. Trình độ trên phương diện pháp trận cũng tăng thêm không ít.

Hai năm tọa chấn tại đây khá là an nhàn. Cũng có không ít lần tà sĩ tấn công khu quặng, nhưng đa phần chỉ là vài nhóm Luyện Nguyên cảnh, đám đệ tử dưới trướng có thể tự giải quyết. Chỉ có ba lần là có tà sĩ Hiển Hóa cảnh dẫn quân, nhưng rất nhanh liền bị A Diệt cùng Tiêu Huyền giải quyết.

Như mười ngày trước, hai gã Hiển Hóa cảnh sơ kỳ dẫn theo hai trăm tà sĩ cấp thấp tới tiến công, nhưng rất nhanh đã toàn quân bị diệt!

Tiêu Huyền thực lực rất mạnh, giao thủ chẳng bao lâu đã diệt sát được thủ lĩnh phe địch. Còn A Diệt truy đuổi theo đối thủ một hồi, khi tới khu rừng cách đó không xa cũng bắt kịp rồi diệt sát. Về phần hai trăm tà sĩ cấp thấp, đã có đội quân bên phe Tọa Sơn tông được nữ tử ngực lép dẫn dầu tiêu diệt, hơn nữa cũng không tổn thất là mấy.

Họ Diệt giờ chẳng quan tâm nữ nhân kia, trong mắt hắn hiện giờ ả ta chẳng có sức uy hϊếp gì, mẫu thuẫn xưa kia cũng chẳng cần gợi lại. Gần hai năm ả ta tọa chấn tại khu quặng này, A Diệt chỉ cần đưa ra sắc mặt âm trầm, hoặc liếc nhìn ả ta với vẻ bất thiện, cũng đủ khiến ả mất ăn mất ngủ rồi.

............

Lần này phản hồi tông môn, chỉ có một mình hắn, hắn cũng không rẽ ngang rẽ dọc nhiều, nên không quá nửa tháng đã trở về tới nội môn. Chuyến đi này tuy từng có nguy cơ sinh tử, nhưng thu hoạch cũng không hề nhỏ, A Diệt tương đối hài lòng.

Tại Sư vụ các, sau khi trả nhiệm vụ, nhận được không ít phần thưởng, cùng một tấm phiếu miễn nhiệm vụ trong 3 năm, hắn hài lòng bay về động phủ của bản thân. Vừa đặt chân xuống bình đài trước dãy trang viện, đã có một thân thể mềm mại lao tới ôm chầm lấy cánh tay hắn.

Thanh âm dễ nghe vang lên bên tai: “Sư thúc cuối cùng đã trở về, thời gian qua sư điệt rất nhớ người đấy!”
Chương 184: Ma kỹ

Những tia sét đen kịt bạo phát ra khắp bốn phương tám hướng, đánh ầm ầm lên vách tường, khiến bên trong gian tu luyện thất này lung lay như muốn sập. Tại trung tâm nơi đây, có một thân ảnh toàn thân bốc lên đầy hắc khí, lúc này những luồng hắc khí ấy tách ra, hiển hóa thành những thanh phi đao hình dạng như tia sét, kéo theo hắc quang bay lượn khắp nơi.

Diệt Chúng Sinh mở mắt ra, thân thể thu liễm lại toàn bộ hắc khí, làn da trắng bệch hiện đầy đường gân xanh, lúc này đã trở lại màu hơi ngăm đen như lúc thường. Hắn lên tiếng: “Đạt tới Luyện Ma cảnh đỉnh phong chưa lâu, vậy mà giờ đã thành công đột phá tới Hiển Hóa cảnh bên ma tu rồi, quả nhiên đã có kinh nghiệm thì lần thứ hai dễ dàng hơn nhiều.”

Hai tay hắn đột nhiên bắt pháp quyết, trước mặt bất ngờ hiển hóa ra một đầu mãng xà to lớn có màu đen ánh đỏ, đang ngẩng đầu lên cao gầm rống.

Thanh âm Ma Quân vang lên: “Đại thành tầng 1 Hỗn Ma quyết, hồn vật được sinh ra, ngươi đã chính thức sở hữu thần thông siêu nhiên của Ma tu chân chính. Thôn Ma Mãng này có năng lực không nhỏ, nó sẽ theo ngươi trên con đường ma quỷ tu sau này đấy.”

Nghe vậy A Diệt cũng không thấy có gì lạ, vì ngay khi tiến cấp đồng thời luyện tới viên mãn tầng 1 Hỗn Ma quyết, trong đầu hắn đã xuất hiện rất nhiều thông tin. Đầu mãng xà trước mặt, là hồn vật sinh ra từ công pháp, tại ba tầng đầu nó sẽ là Thôn Ma Mãng, đến tầng thứ bốn sẽ tiến hóa, nói chung sẽ trợ giúp hắn rất nhiều trong chiến đấu, nếu hắn dùng thân phận ma tu.

Khi hắn thu hồi mãng xà về lại bên trong thân thể, thì Ma Quân đưa ra một miếng ngọc giản rồi nói: “Giờ bên ma lộ ngươi đã đạt tới Hiển Hóa cảnh, có đủ ma lực để miễn cưỡng thi triển ra loại ma kỹ cực mạnh này. Mau học đi, nó sẽ trở thành một thủ đoạn áp đáy hòm của ngươi đấy!”

“Ồ, nghe ngữ khí của ngươi có vẻ đây là một chiêu thức rất mạnh đấy nhỉ.” A Diệt không chần chừ mà cầm lấy ngọc giản, áp lên trán bắt đầu đọc lấy thông tin.

Một hồi khi tường tận tất cả hắn mới mở mắt ra, giơ cánh tay trái ra trước mặt, mắt nhìn miếng giáp hộ thủ rồi nói: “Thì ra thứ này tên là Cang Tráo Luân, một món vũ khí rất có lai lịch tại giới ma tu, không ngờ có thể giữ tại hình dạng tấm giáp hộ thủ bọc trên cánh tay như thế này.”

“Lai lịch của nó quá lớn nên mới phải biến đổi hình dạng như vậy, ma kỹ Đại La Ác Ma Chỉ ta vừa đưa ngươi, khi thi triển nhất định phải có Cang Tráo Luân này kết hợp. Nhưng ngươi phải nhớ một điều, một khi dùng tới chiêu này, nhất định chắc chắn rằng sẽ không để kẻ nào nhìn thấy còn sống sót, người chết mới biết giữ bí mật.” Ma Quân nghiêm túc căn dặn.

Họ Diệt gật đầu, hắn biết điều này liên quan mật thiết tới tính mạng mình, nên nhất định không để lộ ra ngoài. “Ba năm tới ngoài việc tu luyện giúp tu vi tăng tiến ra, phải dốc sức luyện thành ma kỹ Đại La Ác Ma Chỉ này mới được, có nó ta sẽ có thêm một con bài cực mạnh!"

Thu liễm toàn bộ ma lực vào sâu trong thân thể, nguyên lực chân chính tràn ra ngoài, hắn lại trở thành một tên nguyên sĩ như thường ngày.

Sau khi trở về động phủ hắn đã lập tức bế quan để trùng kích bình cảnh bên ma tu, lúc này sau một tháng hắn mới xuất quan, đón nhận ánh bình minh ấm áp đầu ngày mới.

Tại sân luyện võ, Vân Chi đang chỉ huy hai khối hỏa cầu bay lượn trên bầu trời, bộ dáng khá là miễn cưỡng. Thấy A Diệt đi ra, nàng vội vàng thu hồi lại thần thông của bảo cụ, rồi mỉm cười đi tới cạnh hắn: “Mừng sư thúc xuất quan, thực lực lại tăng nhiều hơn nữa.”

Họ Diệt khẽ mỉm cười rồi nhìn tới chiếc đỉnh lơ lửng bên cạnh nàng ta, hắn nói: “Sau một tháng, sư điệt đã khống chế được Đỉnh Xa Bôi phóng ra hai hỏa cầu, thiên phú học tập xem như rất tốt đấy.”

“Được sư thúc ban thưởng bảo vật, đệ tử sao có thể phụ lòng người được chứ.” Vân Chi vui vẻ đáp lời, nhìn nét mặt có thể thấy nàng rất thích món bảo cụ cấp bậc cao này.

Một tháng trước khi mới trở về, sau khi tâm sự với Vân Chi một hồi, A Diệt đã đưa cho nàng chiếc đỉnh cấp Huyền giai trung phẩm này. Hiện tại hắn có rất nhiều bảo cụ, không thể dùng hết được, mà cái đỉnh này hắn không thuận tay cho lắm, hơn nữa thấy nó rất hợp với luyện đan sư như họ Vân, nên liền tặng nó cho nàng.

Xoa đầu nha đầu này rồi dặn dò chút chuyện, sau đó hắn rời khỏi động phủ, xuất môn đi tới Cổ Sơn Thành thu mua một vài linh dược. Chủ dược cùng những loại dược liệu chính để luyện chế Kim Linh Hoàn, đều đang được Hồ lô thụ dưỡng dục sắp thành công, nhưng một vài loại tá dược phụ trợ, hắn chưa hề có nên lúc này phải đi tìm kiếm thu mua.

Trên đường từ động phủ bay tới cổng chính của nội môn, hắn phát hiện dạo gần đây đệ tử trong tông đông hơn không ít, suy nghĩ thoáng chốc mới nhớ ra là vừa qua một đợt khảo hạch 5 năm một lần. Vậy là đã có thêm ba lứa đệ tử mới kể từ lúc hắn gia nhập tông phái này, nha đầu Vân Chi hắn đem về cũng không còn là tân đệ tử nữa.

Dưới sự chào hỏi nhiệt tình cung kính của đám tiểu gia hỏa mới vào tông, A Diệt một đường phi hành ra khỏi cổng lớn, thẳng hướng Cổ Sơn Thành. Trên lộ trình hắn còn tiện tay làm thịt hai đầu ma thú tứ giai xấu số, với thực lực của hắn hiện tại mà đấu với tứ giai ma thú thông thường, nhanh thì năm chiêu nhiều thì không đến hai mươi chiêu là diệt sát hoàn toàn.

Chuyến này, ngoài tìm kiếm linh dược cần thiết, hắn còn bán đi tất cả những chiến lợi phẩm mà bản thân không dùng tới. Phải biết lần nhiệm vụ qua, hắn đã diệt sát không dưới năm gã tà sĩ đồng giai, cùng với vô số tà sĩ cấp thấp, thu hoạch phải nói vô cùng phong phú.

Nửa tháng lông bông, nghe ngóng tin tức, đấu giá các loại tại phường thị Cổ Sơn Thành, hắn mới trở về nội môn. Chuyến đi mua sắm lần này coi như thu hoạch được rất nhiều thứ có tác dụng, nguyên thạch vẫn rất dư giả, vì hai năm tọa chấn tại khu quặng, hắn đã một mình hốt trọn cả một quặng nguyên thạch chưa từng bị khai thác qua.

Trước khi trường kỳ bế quan, hắn đến thăm Dược Trọng Bình một lần, hai người vẫn đánh cờ, trò chuyện với nhau vui vẻ như mọi khi. Nha đầu Vân Chi cũng rất hợp tính ông ta, được ông ta truyền cho gần như toàn bộ kinh nghiệm trong cả việc tu hành lẫn luyện dược.

Theo yêu cầu của Ma Quân, hắn hỏi han vài chuyện trong luyện đan thuật, như kĩ thuật khống hỏa hay tiểu xảo ngưng đan. Tuy không biết tên khí linh này có ý đồ gì, nhưng A Diệt vẫn rất kiên trì mà hỏi, rồi nghe vị Dược sư huynh giảng giải. Mặc dù hắn chẳng hiểu gì trong lĩnh vực này, nhưng nghe người khác nói cũng cảm thấy khá hay, chung quy là vẫn chẳng hiểu gì.

Khi trở về động phủ, thanh âm Ma Quân vẫn luôn vang bên tai hắn, phần lớn là những lời khen về kĩ nghệ luyện đan của Dược Trọng Bình, khiến y nghe mà như mở mang đầu óc. A Diệt chẳng hiểu tại sao tên này lại thích thú với lĩnh vực luyện đan như vậy, nhưng hắn không hỏi, hắn biết Ma Quân có rất nhiều bí mật không muốn tiết lộ cho hắn tại thời điểm này.

Một khoảng thời gian nữa trôi qua, toàn bộ linh dược thượng phẩm đã trưởng thành tới ngàn năm tuổi. A Diệt miệng cười không không khép lại được, thu hoạch toàn bộ số linh dược cực kỳ chân quý này. Hắn cắt lấy một phần rễ bỏ lại vào bên trong những chiếc hồ lô để chúng tiếp tục sản sinh trưởng, phần còn lại giao cho Ma Quân đem tới lò bảo bối của y để luyện thành đan.

Dược liệu để luyện chế Kim Linh Hoàn đã đầy đủ, giờ chỉ cần đợi chiếc lò bảo bối trong lời nói của Ma Quân phát huy tác dụng mà thôi. Những gốc linh dược thượng phẩm không phải là dược liệu luyện chế, được hắn cất chứa trong những hộp ngọc đắt tiền, để tại nạp giới có không gian trữ lạnh.

Sau chục ngày chờ đợi, lô Kim Linh Hoàn đầu tiên đã ra lò, có mười mấy viên. Nghe Ma Quân nói rằng trước đó đã thất bại không ít lần, khiến A Diệt tiếc số linh dược bị hủy không thôi, nhưng nghĩ lại mình có Thiên Hồ lô cung cấp linh dược vô hạn, nên cũng cảm thấy đỡ tiếc phần nào.

Kim Linh Hoàn tăng gấp 7 lần tốc độ tu luyện, mỗi viên công dụng sẽ kéo dài chừng mười ngày, thuộc loại đan dược an toàn không tác dụng phụ. Hơn nữa tác dụng của nó không bị dung hòa với Hội Khí Tán, có thể cộng dồn, tức là chỉ cần hai loại đan dược này là tu vi của hắn đã tăng nhanh hơn thông thường gấp 12 lần!

Nhìn hai viên đan dược, một hoàng kim lấp lánh, một bạch kim óng ánh, A Diệt lập tức bỏ vào miệng. Phục dụng thêm một vài loại đan dược đổi được bằng điểm cống hiến tại Quản Quỹ các, hắn bắt đầu tiến vào quá trình tu luyện, trường kỳ bế quan tại tu luyện thất trong động phủ, không quan tâm ngoại giới.

Với tốc độ tu luyện này, sau ba năm nữa chắc chắn hắn sẽ tích đầy lực bổn nguyên tại sơ kỳ, có thể tìm cách trùng kích bình cảnh, bước vào trung kỳ Hiển Hóa cảnh.

Cứ vài tháng bế quan tu luyện, hắn lại xuất quan một lần để nghỉ ngơi, cũng như nghe ngóng tình hình chiến sự hiện nay, còn một điều quan trọng nữa là tránh bị tự kỉ. Nhưng thời gian không an nhàn trôi qua như vậy, vào một lần xuất quan tại hai năm sau khi lô Kim Linh Hoàn đầu tiên ra lò, đã có một phiền phức phát sinh.

Lần này xuất quan chưa được một ngày, đã có một nhóm đệ tử cấp thấp chạy tới báo tin cho hắn, rằng Vân Chi đã mất tích tại một nơi nguy hiểm!
Chương 185: Tìm kiếm

Quần Thú Vực vào 3 năm trước, đã có một khu di tích lớn được phát hiện, bảo vật trong đó nhiều vô số kể, hấp dẫn nguyên sĩ từ khắp nơi đổ tới tranh đoạt. Không những bảo vật có số lượng lớn mà cấp bậc giá trị cũng rất cao, tại những vùng trong của khu di tích vật phẩm đều dùng cho cảnh giới Hiển Hóa.

Vì Quần Thú Vực nằm trong địa thành Vạn Sơn, nên chẳng khác nào là bãi săn của Tọa Sơn tông cả. Tại đợt di tích mở ra đó, rất nhiều đệ tử trong tông tới tranh đoạt cơ duyên, đều có thu hoạch phong phú.

Hiện nay tuy di tích đã chỉ còn là một bãi hoang tàn, nhưng vẫn có không ít khu vực bên trong chưa từng được mở ra, hoặc chưa bị ai phát hiện. Hơn nữa tại những linh điền nằm rải rác trong khu di tích, có xác xuất sinh trưởng một vài dị thảo chân quý, thậm chí là linh dược, nên vẫn thu hút không ít đệ tử cấp thấp tới tìm kiếm.

Nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh chỉ có thể hoạt động tại vùng ngoài của khu di tích Quần Thú đó, vùng trong có bảo vật cao cấp hơn, nhưng nguy cơ cũng cao hơn nhiều, là sân chơi của nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh.

Sau khi khu di tích xuất thế được một năm, tại khu trong đột nhiên xuất hiện rất nhiều sương mù, loại sương mù này gây nguy hiểm cao cho nguyên sĩ cấp thấp, thậm chí Hiển Hóa cảnh cũng có tỷ lệ tử vong nếu dính phải. Ma thú từ tứ giai trở lên xuất hiện ngày càng nhiều hơn tại vùng trong di tích, càng khiến độ nguy hiểm cao hơn rất nhiều.

............

Thân ảnh Diệt Chúng Sinh đã xuất hiện tại khu di tích tọa lạc nội biên Quần Thú Vực. Nhìn làn sương dày đặc trước mắt, sắc mặt hắn càng âm trầm hơn. Hắn phi hành tại vùng ngoài, trông thấy không ít nhóm đệ tử cấp thấp trong tông, đang tìm kiếm cơ duyên. Đã vài lần hắn hạ xuống dò hỏi, đều được nghe cùng một câu trả lời, khiến hắn xác định lời nói của đám đệ tử là thật.

Cầm chiến đao trong tay rồi không ngừng vũ động, những luồng đao phong hắn phóng ra đánh tan một khu vực sương mù, sau đó liền nhanh chóng bay vào bên trong, tiến nhập vùng trong khu di tích. Tại vùng trong cũng rộng lớn không kém gì bên ngoài, độ hung hiểm thì cao hơn rất nhiều, Hiển Hóa cảnh sơ kì tầm thường cũng không dám tự tiện đi lại.

“Đám đệ tử quen biết Vân Chi, đều mười lời như một nói rằng từng nhìn thấy nha đầu này cùng với Văn Tú Lệ đi vào vùng trong, sau đó liền mất liên lạc.” A Diệt khá là lo lắng, vì nơi đây rất rộng lớn, hắn cũng không biết phải tìm như thế nào.

Nếu chỉ là hai đệ tử bình thường, không biết tự lượng sức mà tiến nhập vùng trong, có lẽ chuyện của họ sẽ chỉ xao động một vài đệ tử khác mà thôi, sinh tử chẳng ai quan tâm. Nhưng Vân Chi cùng Tú Lệ thì khác, hai người này là đệ tử hạch tâm có tư chất cao, hơn nữa dung mạo rất xinh xắn, là hai trong số năm đệ tử cấp thấp xinh đẹp nhất nội môn, nên một khi xảy ra chuyện sẽ có nhiều người quan tâm chú ý.

Có không ít đệ tử biết người thân của Vân Chi là A Diệt và Dược Trọng Bình, nhưng sư phụ của nàng đã sớm bị phái tới tiền tuyến, luyện đan cứu những người bị thương, hai năm nay chưa hề trở về nội môn. Còn A Diệt thì trường kỳ bế quan, hơn nữa cũng không quá thân với ai, nên rất khó liên lạc, cũng may gần đây hắn xuất quan nên mới biết chuyện sớm.

“Sương mù ngăn cách vùng trong và vùng ngoài, đúng thật có thể cắt đứt mọi thủ đoạn liên lạc của nguyên sĩ. Như vậy chưa chắc hiện giờ hai nha đầu đó đã xảy ra chuyện, nhưng tốt nhất vẫn nên nhanh chóng tìm được bọn chúng.”

Nghĩ rồi hắn liền phi hành chậm rãi, tập trung tinh thần cảm ứng khí tức của Vận Chi có thể lưu lại trong không khí, về ấn kí truy tung ngày xưa hắn gieo lên người nàng, đã sớm tiêu tan.

.............

Tại một bãi linh điền cách lớp sương mù dày đặc không xa, có hai thân ảnh xinh đẹp đang thu hoạch thảo dược nơi đây. Hai thiếu nữ bề ngoài không tới mười tám, mà tuổi thật cũng cao hơn không nhiều, mặc y phục đệ tử Tọa Sơn tông, nghiễm nhiên là người mà họ Diệt đang tìm.

Thiếu nữ xinh đẹp Vân Chi cầm thảo dược trong tay mà vui mừng, mỉm cười lên tiếng: “Quả nhiên tại vùng trong có nhiều thảo dược chân quý hơn bên ngoài, tuy khá mạo hiểm nhưng chuyến đi này thật đúng đắn.”

“Chứ sao, tỷ đã nói vậy rồi mà trước đó muội còn chần chừ khó quyết, giờ thu hoạch lớn đã thấy sáng mắt chưa?” Từ xa có một thiếu nữ khác đi tới, nàng ta trông như một búp bê gốm sứ, môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn óng ánh, có nét lanh lợi tinh ranh.

Vân Chi gật đầu, sau đó liền nói: “Có thu hoạch không tệ rồi, chúng ta mau tìm nơi nào sương mù mỏng rồi trở ra đi, chứ ở nơi đây lâu quá cũng không tốt.”

Tú Lệ giơ ngón tay trắng sứ lên đẩy trán họ Vân rồi nói: “Muội ngốc quá, chúng ta đã mất bao công sức mới vào được trong này, sao có thể dễ dàng rời đi như vậy. Nghe nói dược điền tại sâu bên trong vùng trong này, có cả linh dược đấy, vật phẩm hỗ trợ tấn cấp cũng có, muội không muốn kiếm lấy sao?”

“Nhưng chúng ta chỉ kiếm thảo dược tại ngay rìa vùng trong, nơi ít nguy hiểm nhất, sau này bị trưởng bối biết chuyện cũng sẽ không bị trách phạt. Nếu chúng ta tiến vào những khu vực nguy hiểm hơn, chắc chắn khi trở về sẽ bị phạt nặng đấy.” Vân Chi lắc đầu không muốn làm sai hơn nữa.

Họ Văn quàng vai bá cổ sư muội này, cười khuyên: “Ngốc, muội không nói, tỷ không nói, thì ai biết chúng ta từng tiến vào khu vực nguy hiểm chứ. Với lại ta thấy Diệt sư thúc rất hiền lành, chưa từng nổi giận bao giờ, cho dù biết chuyện cũng sẽ không phạt nặng đâu, muội không cần sợ.

Hơn nữa gần đây cũng không còn trông thấy ma thú cường đại khu vực này, chắc hẳn đã lui đi hết rồi, độ hung hiểm giảm xuống, hai ta phải tranh thủ tận dụng cơ hội.”

Thấy Vân Chi lộ vẻ chần chừ, có vẻ ý niệm đang bị lung lay, Tú Lệ liền nói thêm: “Muội mới 23 tuổi đã đạt tới tầng 7 Luyện Nguyên cảnh rồi, tư chất cao như vậy chả mấy chốc sẽ đạt tới đỉnh phong tại cảnh giới này thôi. Một, hai viên Tạo Hóa đan sẽ không đủ giúp muội đột phá đâu, bây giờ phải nắm bắt cơ hội, đi tìm kiếm thêm vật phẩm trợ giúp đột phá.”

Vân Chi cố giữ sợi ý niệm mỏng manh cuối cùng: “Ai biết tại khu vực sâu bên trong nơi này có gì chứ, độ nguy hiểm tỷ đâu phải không biết, lúc trước ngay cả các sư thúc Hiển Hóa cảnh cũng đã bỏ mạng không dưới mười người.”

“Trước là trước, bây giờ là bây giờ, hiện nay trong đó độ hung hiểm chắc chắn đã giảm xuống rồi. Mà muội là hậu nhân của Diệt sư thúc, chẳng lẽ thúc ấy không đưa cho muội chút vật phẩm bảo mạng nào chắc?

“Sao? Muội vẫn sợ à? Sư tỷ hiện tại đã là Luyện Nguyên cảnh tầng 9 rồi, chả mấy chốc phải bước vào giai đoạn trùng kích đại bình cảnh, nên nhất định phải thu thập càng nhiều vật phẩm hỗ trợ càng tốt. Cho dù muội không đi theo thì ta vẫn sẽ tiến vào một mình!”

Sau một hồi dụ dỗ, đe dọa, cuối cùng Vân Chi cũng đồng ý cùng Tú Lệ tiến sâu hơn tại vùng trong này, đi kiếm cơ duyên ở những khu vực có độ hung hiểm cao.

.............

Những thanh mộc kiếm thế như chẻ tre đồng loạt công kích lên thân thể một đầu ma thú to lớn, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, cỗ thi thể thủng lỗ chỗ ngã rầm xuống. Sắc mặt A Diệt khá khó coi, tiếp tục phi hành, đây là đầu ma thú tứ giai thứ ba hắn chạm trán kể từ khi tiến nhập vùng trong rồi.

Lần này tới đây ngoài chuyện của Vân Chi ra, hắn còn muốn thăm dò khu di tích này một phen, xem rốt cuộc còn có vật phẩm có giá trị cao không. Nhưng nửa ngày tìm kiếm mà vẫn không có chút manh mối gì của nha đầu kia, khiến hắn càng thêm lo lắng, không còn tâm tư tầm bảo nữa.

Hắn âm trầm lẩm bẩm: “Tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì, mà nếu có thể an toàn trở về, ta không phạt nặng là không được rồi.”

Đột nhiên hắn khựng lại, quay đầu nhìn về phương xa, thần niệm hắn vừa cảm ứng được ấn kí của bản thân mình kêu gọi. “Là ấn kí truy tung ta đã gieo vào tấm nguyên phù trước đó đưa cho nha đầu kia, một khi tấm phù được thôi động thì ấn kí bên trong sẽ lập tức liên hệ với ta.”

Tức thì hắn phi hành tốc độ cao tới phương hướng trước đó cảm ứng được, hắn biết chỉ khi gặp phải nguy cơ sinh tử thì Vân Chi mới dùng tới tấm phù này. Cũng may lúc này hắn có mặt tại vùng trong, nên mới có thể cảm ứng được sự kêu gọi của ấn kí. Nếu hắn ở bên ngoài, thì sự liên kết giữa ấn kí và hắn sẽ bị lớp sương mù cắt đứt.

“Vậy mà là ở sâu bên trong vùng này, qua đợt này, khi trở về nhất định phải phạt nặng mới được.” A Diệt có thể mơ hồ cảm ứng được ấn kí kêu gọi phát ra từ sâu bên trong vùng nguy hiểm, khu vực từng có không ít Hiển Hóa cảnh bỏ mạng.

Bản thân hắn cả nửa ngày tìm kiếm còn chưa dám tiến vào khu vực đó, vừa lo ngại nguy hiểm bản thân mình, vừa nghĩ rằng hai nha đầu kia sẽ không gan lớn tới vậy. Hiện tại hắn không biết chúng lấy đâu ra tự tin mà chui vào khu vực nằm ở sâu như thế, trên đường phi hành thần thức của hắn đã phát hiện không ít ma thú cường đại rồi.

Cách A Diệt mấy chục dặm, hai thiếu nữ xinh đẹp lúc này sắc mặt tái nhợt, quanh thân mỗi người đều có một lớp quang tráo rắn chắc, bảo vệ thân thể. Họ đang cấp tốc phi hành, muốn thoát khỏi cả đám u hồn đáng sợ đang truy đuổi ngay phía sau.

Tiếng cười quái dị vang lên, một thân ảnh quỷ dị đáng sợ, đang ngồi trên chiếc phi chu nhỏ, hắn chính là kẻ chỉ huy đám u hồn. Hiện giờ chậm rãi bay theo hai thiếu nữ, hệt như mèo vờn chuột.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK