Một khoảng không trống rỗng giữa thương khung, lúc bấy giờ bỗng nhiên lung lay dữ dội, xua đuổi không ít vân vụ xung quanh, khiến cả một mảnh trời trở nên khoáng đãng. Những vết nứt dần xuất hiện, tại khoảng không giữa trời ấy như mặt gương bị vỡ ra, hiện tại vết nứt đã lan tràn dài hơn trăm trượng.
“Roẹt!” Trước bao con mắt đang quan sát, những vết rạn nứt tức thì rách ra, tạo thành một khe hở không gian cực kỳ lớn cố định giữa bầu trời. Có ba thân ảnh bay lên phụ cận khe hở đó quan sát, gồm một nam hai nữ, còn ai ngoài ba vị trưởng lão Thanh Khư Cung.
Nữ tử Cơ Trang lên tiếng: “Loại khí tức này đích thị là vết rách không gian thông tới Mộc giới rồi, trăm năm trước ta đã từng gặp qua, hơn nữa cũng đã tham gia chuyến đi của Hiển Hóa cảnh.”
“Cơ sư tỷ đã nói vậy thì muội yên tâm rồi, chúng ta mau bảo đám đệ tử hành động thôi.” Như Ngọc nói, nàng dù sao mới tám mươi mấy tuổi, lần đầu tiên trông thấy khe hở liên thông tới Mộc giới tất nhiên phải dè chừng hơn.
A Diệt phiêu phù tại chỗ không nói gì, hắn có thể cảm ứng thấy khí tức mộc thuộc tính nồng đậm từ bên kia khe hở truyền qua, không nghi ngờ gì đó chính là Mộc giới.
Sau khi cung chủ Nhan Như Ngọc dặn dò nhóm 21 nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh mang lệnh bài cấp 1, bọn họ liền cung kính cúi người hành lễ với ba vị trưởng lão, rồi đồng loạt bay vào khe hở không gian, khí tức tiêu tan hoàn toàn khỏi thế giới này.
Cơ Trang hướng tới những tên quản sự phía dưới nói: “Các sư điệt khi trở về nhớ phong cấm bản cung, khởi động đại trận hộ sơn, đề cao cảnh giác đối với ngoại giới.”
“Rõ, thưa Cơ sư thúc.” Nhóm những lão già quản sự liền khom người lĩnh mệnh, không cần nhắc thì họ cũng nhất định thực hiện như vậy. Tuy mỗi khi sự kiện Mộc giới mở ra, các thế lực đều tuân thủ khế ước không được đánh chiếm thế lực khác trong khoảng thời gian đó, nhưng vẫn phải đề phòng.
Sau khi an bài toàn bộ công sự cho đám quản sự, ba vị trưởng lão của Thanh Khư Cung đảo mắt nhìn nhau, rồi lập tức tiến vào khe hở không gian, xâm nhập Mộc giới. Mộc lệnh bài cấp 2 tự động bay ra khỏi giới chỉ của từng người, tạo ra một luồng quang tráo lục sắc bao bọc chủ nhân lại, chuyển tống họ tới tầng 2 thế giới mộc linh.
Họ Diệt đầu choáng mắt hoa trong thời gian dài, đây là lần đầu tiên hắn dịch chuyển tới thế giới khác, trước kia chỉ vào trong những bí cảnh hoặc tiểu giới do cường giả tạo ra mà thôi, chưa một lần nào đi tới một thế giới tự nhiên tách biệt nhân giới cả.
Cùng thời điểm đó tại nhiều nơi trên mảnh đất Thú Loạn Vực này, cứ nơi nào có khe hở không gian dẫn tới Mộc giới, thì sẽ có một nhóm thế lực tiến nhập, tu hành giả nhân loại và yêu thú nối đuôi nhau xuất hiện tại khắp mọi nơi tại Mộc giới, đem tới cơn ác mộng đối với những sinh linh nhỏ yếu nơi đây.
Trong một khu rừng rậm rạp hoang vu, bị vết rách không gian xé ngang qua mảnh rừng, ba thân ảnh từ trong đó nhảy ra, chính thức có mặt tại tầng 2 Mộc giới, một mảnh đất có diện tích gấp cả chục lần Thú Loạn Vực.
Người thanh niên tuấn mỹ bay lên trời cao, thần thức như sóng cuộn biển gầm tràn ra mãnh liệt, chả mấy chốc đã bao trùm 350 dặm quanh đây. Hắn chỉ cảm ứng được giao động của những sinh linh nhỏ yếu mà thôi, không hề phát hiện một tồn tại mạnh mẽ, hay bất kỳ khu vực đặc thù nào.
Lấy ra một khối ngọc giản trống, A Diệt nhanh chóng phác họa lại địa hình khu vực có đường kính 700 dặm quanh đây, vài tuần trà sau mới bay trở lại chỗ nhị nữ. Đưa khối ngọc giản cho Cơ Trang, hắn nói: “Cơ nguyên hữu thử dựa vào địa hình trong này để dò xem chúng ta đang ở vị trí nào trên bản đồ.”
Nữ tử họ Cơ liền gật đầu đưa tay tiếp nhận ngọc giản, tỉ mỉ dò xét địa hình được A Diệt vẽ ra trong đó, rồi đối chiếu với tấm bản đồ Mộc Giới cổ xưa mà mình đem theo. Từ khi thành lập tới nay, Thanh Khư Cung đã từng đều đặn tiến nhập Mộc giới trên mười lần rồi, vậy nên tất nhiên có vẽ lại bản đồ, chỉ là sau mỗi trăm năm chắc chắn sẽ có nhiều nơi đổi mới.
Trong lúc chờ đợi Cơ Trang tìm ra vị trí mà nhóm bọn họ được chuyển tới, thì A Diệt cùng Như Ngọc phân tán ra xung quanh, quan sát khắp mọi nơi tại đây. Hai người đều là lần đầu tiên tới Mộc giới này, hơn nữa tuổi đời còn rất trẻ so với cảnh giới, nên độ hiểu biết vẫn còn hạn chế, nay phải tranh thủ tiếp thêm nhiều kiến thức mới.
Ngay khi tới đây A Diệt đã có cảm giác phi thường sảng khoái, vì nguyên khí trong thiên địa mang thuộc tính mộc rất nồng đậm, hài hòa với công pháp của bản thân hắn, hơn nữa còn giúp tu vi tiến triển nhanh hơn.
Các loại thực vật cây cối không khác là bao so với nhân giới, cũng có vài loài cây kì dị hắn chưa thấy bao giờ, nhưng sau khi quan sát kĩ lưỡng thì chẳng phát hiện điều gì đặc biệt cả. Loanh quanh một hồi, bắt gặp không ít động vật kì dị, phần lớn là động vật huyết nhục giống tại nhân giới, nhưng cũng có một vài đầu là thực vật thành tinh, cơ thể được cấu tạo từ mầm mộc.
Giải phẫu một đầu mộc thú nhất giai, A Diệt còn không quên thu lấy mộc hạch về để nghiên cứu, hắn cảm thấy thế giới này thật mới lạ, chắc chắn phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khám phá toàn bộ.
Đúng lúc này thì Cơ Trang truyền âm gọi hắn và Như Ngọc trở về, rồi nói cho bọn họ biết ba người đang ở đâu trên bản đồ. “Mộc giới tầng 2 được chia thành 30 quận, hiện tại chúng ta đang ở vùng man hoang tại quận Bạch Dương, một quận thuộc vùng rìa Mộc giới, mộc thú rất nhiều còn mộc nhân thì ít.”
Nhìn địa phương mà ngón tay họ Cơ chỉ tới tại bản đồ, Như Ngọc nói: “Đã biết vị trí cụ thể rồi, chúng ta chia ra hai đường để tầm bảo thôi, trong vòng 3 năm trước khi Mộc lệnh bài hết hiệu lực, chúng ta sẽ tụ họp lại tại đây.”
A Diệt nghe vậy cũng không cảm thấy lạ gì, trước đó tìm hiểu hắn đã biết trưởng lão của Thanh Khư Cung mỗi khi xâm nhập thế giới này, đều hành động theo hai lộ trình hoàn toàn khác nhau.
Những trưởng lão thực lực không cao sẽ hoạt động tại vùng man hoang, tìm kiếm dị thảo quý hiếm hoặc những loài động vật giá trị cao, chỉ cần tránh khỏi những vùng hiểm địa thì lộ trình này tương đối an toàn.
Những trưởng lão thực lực cao hơn sẽ theo lộ trình thứ hai, chính là tiến tới những khu vực tập chung nhiều sinh linh Mộc giới, sưu tập các tài liệu quý giá của tu hành giả thế giới này, tốt hơn có thể bắt một vài sinh linh thực vật quý hiếm.
Sau một hồi bàn bạc, ba người quyết định để Cơ Trang một mình hành động tại vùng man hoang, dù sao thực lực nàng ta không cao, chỉ là Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành. A Diệt và Nhan Như Ngọc sẽ bay tới khu vực trung tâm quận Bạch Dương này, hòa nhập vào những nơi tập chung nhiều tu hành giả, thu thập những bảo vật quý giá.
“Nếu sư tỷ gặp phải chuyện gì nguy hiểm hãy dùng truyền tin phù báo tới cho sư muội nhé, phải thập phần cẩn thận đấy.” Như Ngọc dặn dò nữ tử đối diện, nhị nữ tay trong tay đối mắt với nhau.
Cơ Trang mỉm cười đáp: “Muội yên tâm, tỷ đã sống rất lâu rồi đâu phải loại không biết suy tính cẩn trọng chứ, hơn nữa trăm năm trước tỷ đã từng lăn lộn tại thế giới này một lần rồi. Muội tuy đi cùng Dược huynh xem như an toàn, nhưng cũng phải cẩn thận đấy, tại tầng 2 này vẫn còn một vài sinh linh không tầm thường đâu.”
Không lâu sau nữ tử Cơ Trang đứng tại chỗ vẫy tay chào tạm biệt, trước mắt nàng hai đạo độn quang đã bay tới cuối chân trời, chả mấy chốc khuất khỏi tầm mắt. Lục sắc cùng ngân sắc quang mang phá không phi hành trên trời cao, cả hai đều đã sao chép bản đồ vào bên trong ngọc giản, giờ chỉ việc theo đó mà tiến tới những khu vực có tu hành giả.
Một tuần sau hai người dừng tại một địa phương vô danh, nhìn xuống mảnh đồng bằng đen thui tơi tả phía dưới, có thể nhận ra nơi đây từng có một ngôi làng, nhưng giờ đã bị thiêu rụi thành đống tro tàn.
Như Ngọc lên tiếng: “Có thể là nhân loại thuộc thế lực tu ma nào đó, hoặc đám yêu soái gây ra, chứ nguyên sĩ bình thường sẽ không tùy ý tàn sát cả một ngôi làng như thế này.”
A Diệt lắc đầu nói: “Đối với đồng loại nhỏ yếu, phần lớn tu hành giả mạnh coi họ như sâu kiến, tùy ý chà đạp, chứ đừng nói là sinh linh tộc quần khác. Có lẽ những kẻ này không muốn để lộ tung tích, nên gϊếŧ người diệt khẩu, không để sót bất kỳ ai”
Hai người tiếp tục lên đường, họ bay cả chặng đường dài mới vô tình bắt gặp một ngôi làng, vậy mà đã bị kẻ nào đó thiêu rụi, không để sót một sinh linh.
Một cây cổ thụ trụi lá, trông thấy hai luồng độn quang gào thét bay ngang qua trên đỉnh đầu, kinh hãi lẩm bẩm: “Lại thêm hai sinh mạng loại huyết nhục nữa, xem ra khe hở không gian liên thông giữa Nhân giới cùng Mộc giới mở ra thật rồi, những sinh linh phàm trần tại thế giới này phải làm sao đây? Bọn ác ma đó sẽ tiêu diệt hết những tồn tại nhỏ yếu!”
“Diệt huynh sao vậy? Tàn làng vừa rồi có gì không ổn sao?” Như Ngọc nhạy bén phát hiện ra sắc mặt của A Diệt có chút khác, liền tò mò lên tiếng hỏi.
Nghe vậy hắn hoài nghi đáp: “Ban nãy tại hạ mơ hồ cảm thấy có kẻ nào đó đang theo dõi chúng ta, nhưng cẩn thận dùng thần niệm dò xét lại không phát hiện ra bất kỳ điều gì, điều này thật là bất thường...”
Thiếu nữ suy tư rồi giải thích: “Tại thế giới này dù ở bất kỳ đâu cũng sẽ có một vài cây cối thành tinh, có lẽ huynh loáng thoáng cảm ứng được linh trí của chúng, nhưng rồi chúng lại ẩn đi, nên huynh mới không phát hiện.”
A Diệt chỉ có thể gật đầu tiếp nhận lời giản thích này, thần niệm hắn vẫn đang dò xét khắp mọi ngõ ngách phía dưới, muốn tìm ra điểm bất thường. Hai người dần tiến gần hơn tới khu vực có nhiều tu hành giả mộc tộc tụ họp, quá trình hòa nhập cộng đồng đến giờ mới chuẩn bị bắt đầu.
Chương 392: Hòa nhập
Trong sơn cốc vô danh có tiếng gầm phẫn nộ vang lên, một thân ảnh lục xám to lớn đang điên cuồng truy đuổi công kích nhân ảnh bé nhỏ trước mặt. Cự ảnh là một đầu mộc thú có hình dạng khá giống toan nghê, toàn thân như được vô số dây leo quấn lại tạo thành, có khả năng phóng thích dây leo như trường mây để công kích mục tiêu.
Nhân ảnh đang chạy trốn phía trước, đúng ra là đang trêu đùa mộc thú, chính là A Diệt, hắn lúc này vừa né tránh khỏi những đòn công kích, vừa quan sát kỹ càng cách thức hoạt động của súc sinh phía sau.
Tới Mộc giới hơn mười ngày, đầu mộc thú toan nghê này là sinh linh có tu vi cao nhất hắn chạm trán, tất nhiên phải quan sát kỹ rồi mới ra tay. Sau một hồi đùa bỡn, họ Diệt liền bộc phát nguyên lực khiến đầu mộc thú đang trong trạng thái hung dữ bỗng nhiên im bặt, đôi mắt nó kinh hãi trợn trừng nhìn nhân loại trước mặt, sau đó lập tức xoay thân bỏ chạy.
Từ sơn cốc truyền ra tiếng nổ lớn, đầu toan nghê bấy giờ đã tử vong, thân thể như một đống dây leo rễ má tạo thành, không có một chút huyết nhục nào. A Diệt hứng thú giải phẫu cỗ thi thể to lớn này, thu lấy những bộ phận có giá trị nghiên cứu cao, còn may mắn kiếm được mộc hạch thất giai.
Hắn một đường bay tới sơn động cách đó mấy trăm dặm, xuyên qua lớp kết giới bảo vệ, tiến vào bên trong hang động, thấy thiếu nữ lãnh diễm vẫn đang chăm chú luyện đan. A Diệt giơ tay cách không đưa tới phía thiếu nữ khối mộc hạch thất giai, mở miệng lên tiếng: “Tại hạ đã kiếm được một khối mộc hạch phẩm chất không tệ, chẳng biết đã phù hợp với yêu cầu hay chưa?”
Nhan Như Ngọc thấy khối mộc hạch thất giai tản mát quang mang lục sắc, vui vẻ đáp lời: “Diệt huynh thật là lợi hại, mới đi chốc lát đã kiếm được một khối thất giai mộc hạch rồi, cấp bậc này tuyệt đối có thể luyện ra Hoán Chất Đan phẩm chất cao.”
“Vậy thì tại hạ yên tâm rồi, Nhan nguyên hữu cứ tập trung luyện đan nhé, tại hạ sẽ hộ pháp tại bên ngoài.” Nói rồi A Diệt xoay người rời đi, để cho thiếu nữ được yên tĩnh, có thể chú tâm hoàn thành lô đan dược đang luyện.
Để có thể xâm nhập vào những nơi tập chung tu hành giả tại Mộc giới này, hai người cần phải có khí tức mộc sinh linh, không để lộ ra bản thân là nhân loại. Thanh Khư Cung có một loại dược phương lưu truyền, có thể luyện ra Hoán Chất Đan, giúp người dùng cải trang bản thân thành mộc nhân, khí tức cũng theo đó mà thay đổi.
Một thành phần chủ chốt để luyện thành Hoán Chất Đan là mộc hạch, phẩm chất mộc hạch càng cao thì khả năng cải trang của đan dược sẽ càng tốt, vậy nên vừa rồi khi thấy mộc hạch thất giai Như Ngọc liền tỏ ra vui mừng.
Nửa ngày sau khi A Diệt đang ngồi xếp bằng trước cửa sơn động, thì thiếu nữ họ Nhan đã đi ra, mỉm cười đưa cho hắn một viên đan dược có mùi thảo mộc nồng đậm. Nhận lấy đan dược, mắt thấy thiếu nữ trước mặt đã phục dụng, hắn liền bỏ đan dược của mình vào miệng cho nàng thấy, rồi âm thầm dùng thần thức kiểm tra, khi không phát hiện ra gì dị thường mới nuốt xuống.
Chỉ qua vài tuần trà, hai người đã biến đổi, A Diệt gương mặt có chút khác, hai tai dài ra, nước da chuyển sang xanh lục, khí tức trên thân mang theo mộc thuộc tính nồng nặc. Làn da trắng hồng của Như Ngọc nay cũng đã chuyển xanh, nhưng sự mềm mại vẫn còn, những địa phương hấp dẫn mê người không bị làm sao, trông như mỹ nhân mộc giới.
Hai người nhìn bộ dáng của đối phương rồi thử cảm ứng dò xét, quả nhiên không phát hiện ra khí tức nhân loại, A Diệt cảm thán loại đan dược này thật thần kỳ. Như Ngọc cười nói: “Nhờ có mộc hạch thất giai của Diệt huynh nên tác dụng mới tốt như vậy đấy.”
Hai người nhanh chóng thu lại trận pháp, xóa đi vết tích mà bản thân vô tình lưu lại, rồi phi độn rời đi, tiến tới thành trì gần đây nhất, chỉ cách gần vạn dặm đường. Trên đường phi hành họ tranh thủ học thuộc ngôn ngữ thông dụng tại thế giới này, với cường độ nhận thức của Bỉ Ngạn cảnh thì phi thường dễ dàng.
Không lâu sau họ đã có mặt tại trên không một tòa thành trì, nhìn thoáng qua sẽ thấy nơi đây không khác là bao so với những tòa thành thông thường tại nhân giới, chỉ là toàn bộ được cấu tạo từ gỗ mà thôi.
A Diệt dùng thần niệm cường đại của bản thân dò xét cả tòa thành tương đối lớn này, sau vài hơi thở liền lên tiếng: “Trong thành có hơn vạn sinh linh, phần lớn là sinh mệnh loại thực vật, trong đó có chừng một ngàn là tu hành giả, tên mạnh nhất có tu vi tương đương Hiển Hóa cảnh đỉnh phong.”
Như Ngọc gật đầu nói: “Xét về phạm vi kích thước thì thành trì này không quá lớn, hơn nữa cũng tọa lạc tại vùng tương đối hẻo lánh, nên không có tu hành giả tương đương Bỉ Ngạn cảnh tọa chấn là điều dễ hiểu. Như vậy cũng tốt, bước đầu tìm hiểu giới tu hành tại nơi không có cường giả như thế này, sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Họ Diệt tiếp lời: “Chúng ta có thể cưỡng ép xuyên qua cấm chế của tòa thành, nhưng như vậy sẽ kinh động tới cao tầng trong thành, tốt nhất nên hạ thấp tu vi rồi đi vào bằng đường cửa chính thôi.”
Hai người rất nhanh đáp xuống trước cổng thành, tu vi đã hạ xuống ở mức Hiển Hóa cảnh sơ kỳ, còn khoác thêm áo bào chùm kín toàn thân, như những tán tu thường phiêu bạt khắp mọi nơi.
Họ bình tĩnh đi tới cổng thành, liền bị hai gã lính canh chặn lại, sau khi cảm ứng rõ ràng khí tức phát ra từ trên thân hai người, tên lính canh vội vàng cung kính lên tiếng: “Bẩm hai vị tiền bối, xin hai vị hãy nộp phí vào thành, Đơm Trồi cảnh như hai vị mỗi người cần 100 mộc tinh.”
Hai người quay mặt nhìn nhau, sau đó Như Ngọc ném ra một khối tam phẩm mộc hạch, ngữ khí lạnh nhạt hỏi: “Thứ này đủ 200 mộc tinh chưa?”
Tên lính canh vội vàng bắt lấy, khi nhìn rõ thứ trong tay là gì, hắn liền vui mừng đáp: “Quá thừa rồi thưa hai vị tiền bối, mộc hạch tam giai chí ít cũng có giá 500 mộc tinh.”
“Vậy cứ coi như thứ đó là phí vào thành của hai người bọn ta đi, còn thừa bao nhiều thì mấy người các ngươi tự chia với nhau.” Như Ngọc lạnh nhạt phân phó.
“Xin đa tạ tiền bối!” Mấy tên lính canh ở nơi này vui mừng vội vàng cung kính cúi người cảm tạ.
Hai thân ảnh thong dong bước vào trong thành, đám lính canh chờ cho họ đi khuất, liền vui mừng túm tụm lại phân chia công bằng, ai cũng không muốn bản thân mình chịu thiệt. Đối với những mộc linh tu vi Gieo Mầm cảnh như bọn họ, thì vài chục mộc tinh cũng được coi là nhiều rồi.
Vừa tiến nhập thành trì, hai người đã cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt phồn vinh tại nơi đây, thanh âm huyên náo vang lên bên tai không dứt. Cả hai đảo mắt quan sát xung quanh, sinh linh tại đây phần lớn có bộ dáng giống với nhân loại, chỉ là có vài nét đặc thù riêng, như tai dài và nhọn, gương mặt khác lạ, nước da có sắc tố lục đậm đặc, móng tay trông như tán lá.
Bình đài lầu các, gian hàng, khách điếm, tất cả những công trình kiến trúc đều được làm từ gỗ, hình thù tuy có nết riêng biệt nhưng vẫn tương đối giống các kiến trúc tại nhân giới. Thứ khác biệt lớn nhất tại đây, chính là vô số vật phẩm được bày bán, không có một thứ gì trông giống vật phẩm tại nhân giới cả, chúng đều mang một nét riêng biệt của thế giới này.
A Diệt và Như Ngọc tạm thời chia ra, tự mình đi tham quan khắp nơi trong thành, nhất là khu vực phường thị, nếu vận may tốt có thể thu được vài vật giá trị cao. Họ Diệt tinh thần phấn chấn không thôi, Ma Quân cũng như vậy, luôn bắt hắn thu mua những vật phẩm kì dị dù giá cả cao hay thấp, y muốn nghiên cứu những vật mới lạ này.
Sau vài ngày hoạt động tại thành trì đầu tiên khi tới Mộc giới này, A Diệt đã thu thập được vô số thông tin hữu ích, kiếm về tay được không ít vật phẩm tốt, đa phần là những vật chẳng có mấy tác dụng với mộc linh nhưng lại có tác dụng lớn với nhân loại.
Mức độ hiểu biết của hắn về thế giới này đã tăng cao, lúc này ánh mắt hắn nhìn như đóng đinh tới phủ thành chủ, miệng thì thào: “Kim Mộc Diệp, một loại kì mộc chân quý ở nhân giới khó cầu, không ngờ thành chủ tu vi non kém tại thành trì này lại có, tối nay nên lấy về tay thôi, chậm sẽ có nguy cơ bị họ Nhan đoạt trước.”
Đêm tối, thời điểm mọi sự phòng vệ trở nên lỏng lẻo nhất, là lúc một thân ảnh bí mật xâm nhập phủ thành chủ, với thực lực của nhân ảnh này, chỉ qua vài tuần trà đã điều tra toàn bộ mọi ngõ ngách trong phủ.
Bên trong mật thất đậm đặc mộc thuộc tính tinh khí, một gã trung niên thể hình giống nhân loại, đang nhập định ngồi xếp bằng tu luyện. Đột nhiên cánh cửa mật thất mở ra, cấm chế không có một chút tác dụng gì, thân ảnh hắc bào chùm kín người ngay tức thì xuất hiện tại bên trong mật thất, cùng lúc đó gã trung niên cả kinh mở mắt.
“Cao thủ Kết Liên cảnh!” Cảm ứng khí tức khủng khϊếp từ thân thể thần bí nhân tỏa ra, gã trung niên kinh hãi thối lên một câu sau đó liền bất tỉnh nhân sự, vì bị A Diệt vung tay đánh ngất. Chiếc nạp giới từ ngón tay của gã thành chủ tự động tháo ra rồi bay tới trước mặt họ Diệt, chả mấy chốc ấn ký chủ nhân đã bị phá vỡ, hắn có thể dễ dàng dò xét bên trong.
Thần sắc hắn liền trở nên phấn chấn, ngay sau đó một chiếc lá cây kim sắc tản mát quang mang nhu hòa xuất hiện trong tay, chính là Kim Mộc Diệp. A Diệt tiếp tục thu lấy những vật phẩm giá trị cao của đối phương, rồi rất nhanh đã rời đi, để lại chiếc mộc giới chỉ gần như trống không.
Vừa ra khỏi phủ thành chủ, hắn đã bắt gặp một thân ảnh quốc sắc thiên hương, tựa hồ cũng nhắm tới tòa phủ đệ này. Thấy hắn đi ra, Nhan Như Ngọc sắc mặt khẽ biến, sau đó liền chấn tĩnh lại, rồi bĩu môi nói: “Diệt huynh hành động nhanh thật đấy, xem ra Kim Mộc Diệp đã rơi vào tay huynh rồi nhỉ?”
A Diệt cười nhạt đáp: “Một vật kì mộc mà thôi, thời gian chúng ta ở tại thế giới này còn dài, chắc chắn Nhan nguyên hữu sẽ sớm ngày thu hoạch được những kì mộc khác.”
“Thành trì này không còn gì hấp dẫn tại hạ nữa rồi, có lẽ chúng ta nên đi thôi, tiến tới những vùng phồn vinh hơn tại quận Bạch Dương này.” Nói rồi hắn lập tức động thân, luồng lưu quang trong nháy mắt đã phóng lên tận trời cao. Mỹ nhân kia không còn cách nào khác liền bay theo hắn, hai người rời khỏi thành trì này, đi tới những nơi đông đúc hơn.
Chương 393: Kì kế
Vầng thái dương hình liên hoa thượng tọa giữa thương khung xanh thẳm, thả xuống trần gian vô vàn ánh nắng lục mang ấm áp, giúp vô số sinh linh mộc giới dễ dàng quang hợp.
Trên một quảng trường rộng lớn, có hàng trăm thân ảnh đang di chuyển, phần lớn mang bộ dáng giống nhân loại, tất cả đều ở độ tuổi thanh thiếu niên. Quảng trường này là sân lớn nằm giữa nội môn phân bộ thế lực Bách Bộ Mộc, nơi vun trồng nên không ít thiên tài mộc linh, những thanh thiếu niên tại đây đều là các tu hành giả trẻ tuổi có thiên phú nổi trội.
Vào sáng sớm đầu ngày mới, tất cả các đệ tử sẽ có một canh giờ đi lại trên quảng trường, để cơ thể tiến hành quang hợp, đây là một phần không thể thiếu trong quá trình tu luyện của mộc linh.
Các đệ tử nơi đây được phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, bạch y là đệ tử thông thường nhất, lam y là đệ tử ưu tú, kim y là thiên kiêu. Trong số các đệ tử còn có một loại đặc biệt, chính là lục y, số lượng những người này cực kỳ thưa thớt, thậm chí ít hơn cả kim y đệ tử, nhưng thân phận lại cao hơn cho dù tư chất không bằng.
Tại hai bên rìa quảng trường, có hai lão già quản sự ngồi xếp bằng bất động, nhiệm vụ của họ là trông chừng đám đệ tử này, đặc biệt là các lục y đệ tử. Những quản sự này không hề hay biết có hai đôi mắt đang chăm chú quan sát đám đệ tử của họ, như độc xà nhìn thấy trứng chim, đáy mắt hiện rõ sự tham lam.
Hai thân ảnh tàng hình đứng trên mái lầu các cách khá xa quảng trường, một người trong đó lên tiếng: “Hai tiểu gia hỏa mặc lục y đệ tử đó, chính là mục tiêu lần này của chúng ta.”
Người còn lại gật đầu, mở miệng nói: “Hai tên đó thiên phú chỉ tương đương đám mặc lam y, vậy mà mấy tên kim y chạm mặt cũng phải cúi chào, quả nhiên có ẩn chưa huyền cơ.”
Thân ảnh yểu điệu bên cạnh giải đáp: “Hai tiểu tử đó chính là mộc linh sở hữu Chi Ý Mộc Mạch, đối với tu hành thì loại mộc mạch này của bọn chúng không có hỗ trợ quá lớn, nhưng một khi đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn, thứ mộc mạch đó sẽ giúp chúng có thể cảm ngộ pháp tắc mộc cực kỳ dễ dàng, hơn nữa còn có khả năng trợ giúp những kẻ khác cảm ngộ, vì vậy thân phân mới cao quý.”
Người nam nhân hỏi: “Mộc mạch cũng tương tự như nguyên mạch của nhân loại, bí pháp của Nhan nguyên hữu thực sự có thể cưỡng đoạt lấy Chi Ý Mộc Mạch trong thân thể mộc linh thật sao?”
“Diệt huynh yên tâm, đây là bí pháp do tổ sư đầu tiên của Thanh Khư Cung sáng tạo, có thể ép mộc mạch cấp cao của mộc linh thành chất dịch ẩn chứa tinh hoa, giúp nhân loại chúng ta thu được lợi ích lớn.” Thiếu nữ tự tin đáp.
Nghe vậy A Diệt gật đầu, rồi đưa ánh mắt nhìn tới tòa sơn phong phía xa, ngưng trọng lên tiếng: “Đây chỉ là một phân bộ của Bách Bộ Mộc thế lực, vậy mà có những bốn mộc linh tương đương Bỉ Ngạn cảnh tọa chấn, hành động sắp tới của chúng ta phải thật nhanh đấy, hơn nữa không thể để lộ thân phận nhân loại.”
Như Ngọc nói: “Đợi cho đám đệ tử trở về trang viện của bản thân tu luyện, thϊếp thân sẽ âm thầm tới đó luyện hóa hai tên lục y đệ tử, lúc đấy mong Diệt huynh cầm chân bốn gã trưởng lão của thế lực này.”
“Được, nhưng Nhan nguyên hữu cũng phải hành động nhanh đấy.” A Diệt đáp lời, hắn cũng không nghĩ bắt lấy hai tên đệ tử lục y đi mới là ý hay, ai biết trên người bọn chúng có bao nhiêu ấn ký truy tung chứ, tốt nhất là ra tay ngay trong thế lực này, khi lấy được thành phẩm mới cao chạy xa bay.
Hai người không hề hành động cho tới tận gần trưa, khi toàn bộ đệ tử tại quảng trường trở về trang viện, họ mới biến mất tại vị trí cũ, bắt đầu quá trình gây án.
Nhan Như Ngọc trong trạng thái tàng hình, âm thầm bám theo hai tên đệ tử lục y tới tận trang viện của bọn chúng, nàng khá là bất ngờ vì bên ngoài chỗ ở của hai kẻ này, có không ít mộc linh tương đương Hiển Hóa cảnh canh gác, tại bên trong nội môn thế lực mình mà mức độ bảo hộ vẫn cao như vậy.
Tên thanh niên tuấn mỹ đứng ngay phía ngoài khu vực chỗ ở của đệ tử, thần niệm khóa chặt tới tòa sơn phong nguy nga nhất tại nội môn, thập phần chú ý bốn gã trưởng lão. Trong lòng thầm mong nữ tử họ Nhan sẽ không khiến mình thất vọng, nếu thực sự có thể chiếm lấy tinh hoa trong Chi Ý Mộc Mạch của hai tên mộc linh kia, cảm ngộ về pháp tắc của hắn sẽ được tăng cao.
Thời gian trước khi rời khỏi thành trì mộc linh đầu tiên, A Diệt và Như Ngọc chả mấy chốc đã bay tới một thành trì cực lớn, thuận lợi che giấu tu vi rồi tiến nhập thành trì đó. Tại nơi đó hắn đã thu được rất nhiều vật phẩm hữu ích, thậm chí còn kiếm được một kỳ mộc nữa, gia tài ngày càng hùng hậu hơn.
Khi tập hợp lại với thiếu nữ họ Nhan, nàng đã nói cho hắn biết một kế hoạch nàng dự tính thực hiện, mấy ngày qua trong thành nàng đã luôn tìm hiểu thông tin để lên kế hoạch này. Kế hoạch Như Ngọc rủ hắn thực hiện chính là âm thầm xâm nhập phân bộ thế lực Bách Bộ Mộc, tìm kiếm mộc linh sở hữu Chi Ý Mộc Mạch để cướp đoạt, A Diệt sau một hồi suy nghĩ liền đồng ý tham gia.
Hiện tại kế hoạch đã được triển khai tới giai đoạn cuối, Nhan Như Ngọc đã bắt đầu tiến vào khu vực tu hành của hai lục y đệ tử, còn họ Diệt thì đứng canh ở ngoài chú tâm bốn tên trưởng lão. Trong trạng thái cải trang thành mộc linh dựa vào Hoán Chất Đan này, A Diệt chỉ được phép sử dụng tối đa năm thành thực lực, nếu vượt quá ngưỡng đó sẽ để lộ ra khí tức nhân loại.
Tại phía trang viện cao cấp cho đệ tử lục y tu hành, một thiếu nữ đột ngột xuất hiện trước con mắt của toàn bộ mộc linh canh gác nơi đây, khiến họ cả kinh đồng loạt nhìn về phía nàng ta. Như Ngọc lúc này đã bỏ dải vải băng che mắt, đôi mắt như lòng biển sâu vô tận nhìn qua những mộc linh Đơm Trồi cảnh này, chả mấy chốc khiến bọn chúng từ trạng thái đề phòng trở nên ngu ngơ.
Cả đám đồng loạt khom người nồng nhiệt ôm quyền lên tiếng: “Xin ra mắt chủ nhân!”
“Các ngươi hãy nghiêm ngặt canh phòng ở nơi đây, nếu có trưởng lão nào chạy tới phải toàn lực ngăn cản, tên nào biết mở cấm chế trang viện của hai lục y đệ tử thì mau mở cho ta.” Như Ngọc lạnh lùng phân phó, đám mộc linh liền phấn chấn tuân mệnh.
Trong một gian mật thất tu luyện, có không ít linh dược quý hiếm trôi nổi, một gã thiếu niên ngồi xếp bằng tại trung tâm, đôi mắt lóe lên sự quyết tâm thầm nhủ: “Chuẩn bị đã đầy đủ, lần này ta nhất định phải thành công tấn thăng Gieo Mầm cảnh mùa 7, một khi thành công thân phận ta sẽ cao hơn tên lục y kia, thành đệ tử đẳng cấp nhất tại phân bộ này, haha!”
Đột nhiên cánh cửa tu luyện thất mở ra, khiến tên này đang mơ mộng cuồng tiếu đột nhiên im bặt lại, đôi mắt trợn trừng nhìn một thân ảnh đang tiến tới gần mình. Đây là một thiếu nữ mộc linh có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, khí chất cao quý trong sáng, là nữ tử đẹp nhất hắn ta từng trông thấy, hắn liền đưa tay dụi mắt vì không dám tin cảnh tượng tuyệt diễm trước mặt.
Như Ngọc sắc mặt lạnh lùng trước ánh mắt động lòng của tiểu gia hỏa này, mảnh khảnh cánh tay mềm mại giơ lên, một chỉ điểm ra liền khiến toàn thân kẻ đối diện bùng phát bạch sắc hỏa diễm dữ dội. Tên thiếu niên còn chưa kịp kêu lên thành tiếng, đã bị cuồng bạo hỏa diễm thiêu thành một bãi tro tàn, theo ấn quyết của thiếu nữ, tinh hoa trong bãi tro dần được tinh lọc ra.
Trong một gian thạch thất âm u, có một tấm lệnh bài đặt ở vị trí bắt mắt, đột nhiên vỡ thành mảnh vụn, tạo nên âm thanh sóng khí truyền đi khắp cả tòa sơn phong. Bốn đôi mắt đang nhắm nghiền tức thì mở bừng, khí tức tại bốn nơi trên tòa sơn phong nguy nga dâng trào dữ dội, ngay lập tức bốn luồng độn quang gào thét bay tới khu vực trang viện của đệ tử lục y.
Có hai đạo lưu quang tốc độ phi độn rất nhanh, không bao lâu đã tới lân cận khu vực đệ tử Gieo Mầm cảnh, nhưng còn chưa kịp đáp xuống đã bị vô số mộc kiếm phô thiên cái địa ập tới. Luồng sáng hiện ra là một lão già khô gầy và một nữ trung niên tóc hoa râm, quanh thân cả hai có vô số dây leo xuất hiện, đánh lệch hướng những thanh mộc kiếm phi tới.
“Đường này không thông!” Thanh âm lạnh lẽo vang lên, một thân ảnh chùm hắc bào kín người xuất hiện phía trước hai trưởng lão đó, khiến cả hai phải thận trọng chú ý tới. Lão già khô gầy sau khi cảm ứng rõ tu vi đối phương, mới âm thầm thở phào rồi lớn tiếng quát: “Kết Liên cảnh trung nhưỡng mà dám một đấu hai, để lão phu đả thông đường cho ngươi xem!”
A Diệt âm trầm thủ thế chứ không hề lên tiếng tiếp, hai kẻ đối diện hắn có tu vi tương đương Bỉ Ngạn cảnh đại thành, còn hai tên tốc độ chậm hơn sắp bay tới đây, tu vi ở mức tiểu thành. Giờ đây hắn chỉ có thể sử dụng tới phân nửa thực lực, chưa kể hắn còn không am hiểu đấu pháp của mộc linh cao giai, nên muốn đánh hạ bốn tên này không phải dễ.
Lão già toàn thân bành trướng hóa thành một mộc nhân to lớn, song thủ hung hăng vung mạnh tới phía đối phương, như hai cành cây khô đầy gai góc gào thét nhô ra. Mỹ phụ trung niên đáp xuống mặt đất rồi liên kết thân thể với thổ nhưỡng, lập tức có vô số dây leo khổng lồ di sơn liệt địa trồi lên, hướng tới thân ảnh A Diệt mà công kích.
Quanh thân A Diệt lập tức huyễn hóa ra đầu trúc long khổng lồ, thân thể to lớn đỡ lại toàn bộ công kích hướng tới chủ nhân, sau đó hung tợn há cái miệng lớn như chậu máu phóng thích rậm rạp kim trúc phi kiếm. Đồng dạng tại một vài địa phương xuất hiện động thiên, từ trong đó chui ra không ít dây leo truy đuổi theo muốn trói buộc hai mộc linh, khiến hai kẻ đó cả kinh.
“Kết Liên cảnh trung nhưỡng sao có thể tạo ra động thiên? Chẳng lẽ hắn là một thiên tài đi ra từ những thế gia mộc cổ?”
Nghe lời nói thất thố này từ miệng lão già, A Diệt bất giác cau mày, hắn không hề biết mộc linh tương đương Bỉ Ngạn cảnh tại thế giới này không thể mở ra động thiên. Tựa hồ chỉ khi đạt tới đại viên mãn, thì đám sinh linh Mộc giới này mới có khả năng câu thông với thiên địa chi lực để mở ra động thiên.
Đúng lúc này hai đạo độn quang khác đã bay tới, đối diện A Diệt chính là bốn tên mộc linh Kết Liên cảnh, muốn ngăn cản bọn chúng càng thêm phần khó khăn hơn.
Chương 394: Thoát thân
Trận chiến giữa những tu hành giả Kết Liên cảnh thình lình nổ ra, khiến nguyên một khu vực rộng lớn trong nội môn Bách Bộ Mộc bị phá hủy, vô số mộc linh cấp thấp bị đánh thức trong lúc tu hành, nhốn nháo bay lên trên cao quan sát tới vùng đang xảy ra giao tranh.
Lão già mộc nhân bị đầu trúc long hung hăng húc tới, khiến lão phải toàn lực chống đỡ trước thế công điên cuồng này. Từ phía A Diệt thả xuống đại địa rậm rạp phi kiếm, đánh tan những sợi dây leo nhô lên, không để chúng tiếp cận thân thể mình, mỹ phụ trung niên tạm thời bị áp chế.
Hai kẻ vừa tới là một nam một nữ có vẻ bề ngoài tương đối trẻ, chỉ chừng ba mươi mấy tuổi, lúc này đồng loạt phóng thích công kích nhắm tới kẻ địch. Chiến đao xuất hiện trong tay, vũ động sóng khí, hàng loạt luồng đao quang được trảm ra đánh tan toàn bộ công kích của hai tên mới tới.
Đầu trúc long bất ngờ bị vô số rễ cây khổng lồ từ dưới mặt đất trồi lên quấn chặt lại thân thể, lão già trong hình dạng cây cổ thụ phá không bay lên thẳng hướng A Diệt, miệng lớn tiếng quát: “Mộc sư đệ cùng Dược sư muội mau đi cứu lục y đệ tử, tên này để ta và Thảo sư muội lo là được!”
Đôi nam nữ trẻ tuổi nghe vậy liền gật đầu, sau đó hóa thành độn quang bay vòng qua A Diệt, cùng lúc đó cây cổ thụ to lớn đã lao tới ngay trước mặt hắn. Cành cây gai góc đâm tới thân ảnh họ Diệt, bỗng dưng tử quang lóe lên không còn thấy mục tiêu đâu nữa, tràng cảnh khó tin đối với bốn tên mộc linh xảy ra, có những mười hai thân ảnh kẻ địch xuất hiện tại khắp mọi nơi.
“Vυ"t!” Mười hai hắc bào thần bí nhân chia ra thành bốn nhóm, mỗi nhóm có ba người lao tới quần công một mộc linh, khiến cho không một tên nào có khoảng trống để bay tới khu vực trang viện đệ tử. Bị ba kẻ có thực lực không hề yếu hung hăng công kích, cả bốn tên mộc linh đều có chút chật vật, nhất là hai kẻ chỉ mới là Kết Liên cảnh tiền nhưỡng.
“Nếu không phải chỉ được dùng phân nửa thực lực, thì nãy giờ ta đã diệt sát ít nhất hai tên rồi.” A Diệt vừa đánh vừa nghĩ thầm, nhưng hắn không muốn bại lộ thân phận, ai biết quanh đây còn có mộc linh am hiểu ẩn thuật hay không chứ, chưa kể đám mộc linh cấp cao này có khả năng đào mệnh cao, nếu không thể nắm chắc gϊếŧ được toàn bộ thì tốt nhất không nên lộ.
Một khi lộ ra thân phận cùng hành tung tại vùng trung tâm một quận như thế này, hắn và Như Ngọc sẽ bị vô số trưởng lão của các thế lực truy sát, thời gian sau đó không còn thuận lợi tìm kiếm kì chân dị thảo tại những nơi đông mộc linh nữa.
“Lộ Mộc Hắc Thiết!” Cây cổ thụ hung hăng quát lớn, mặt đất xung quanh lão ta trồi lên vô số cành cây sắc nhọn đen tuyền, trông giống như những mũi giáo thiết thép gào thét đâm tới ba kẻ đang múa đao trước mặt. Ba thân ảnh A Diệt trong thời gian ngắn bị hắc thiết cành cây dây dưa, khiến lão già có khoảng trống, lão ta liền xông tới hỗ trợ mỹ phụ chống lại ba phân ảnh kẻ địch khác.
“Thảo sư muội, hãy mau dùng bí pháp để tới chỗ đệ tử lục y còn lại đi, nếu còn chậm nữa sẽ không thể cứu được hắn!” Lão già vội hô lớn, sau đó toàn lực chống chọi trước thế công cuồng bạo của ba gã cầm chiến đao trước mặt, giúp mỹ phụ tóc hoa râm có thời gian thi triển bí pháp.
Mỹ phụ họ Thảo bất đắc dĩ phải làm theo lời phân phó này, mặc dù thi triển loại bí pháp sắp tới sẽ gây ra ám thương không nhỏ với mụ, nhưng hiện tại không còn cách nào khác. Sau một hồi bắt pháp quyết, thân thể mụ ta hóa thành một đoạn dây leo nhỏ bé, lập tức độn thổ sâu xuống lòng đất, tốc độ cực nhanh hướng tới vị trí trang viện đệ tử lục y.
“Ầm!” Sợi dây leo nhỏ bé sắc nhọn bỗng dưng đâm sấp mặt tới một lớp vách ngăn vô hình, ngay cả khi độn xuống sâu hơn trăm trượng dưới lòng đất thì vách ngăn này vẫn còn, khiến mỹ phụ hoang mang không thôi. Nghe lời truyền âm báo lại từ họ Thảo, lão già đang bị cả sáu gã cầm đao quần công lúc này cũng trở nên loạn óc, không nghĩ đối phương đã chuẩn bị kĩ càng như thế.
Tên nam tử họ Mộc thi triển thần thông lợi hại, huyễn hóa một bông hoa khổng lồ điên cuồng thả ra phấn hoa gây tê liệt thể lực, ba đối thủ của hắn đã bị chậm lại từng cử động, khiến hắn bứt tốc vượt qua sau đó toàn lực bay tới phía trang viện đệ tử.
“Tốt quá rồi!” Ba mộc linh trưởng lão thấy vậy vui mừng trong lòng, sau khi luồng độn quang thuận lợi đáp xuống ngọn núi của đệ tử, họ càng phấn chấn hơn nữa, liền dốc toàn lực dây dưa với mười hai phân ảnh của kẻ địch.
Tên nam tử họ Mộc vừa đáp xuống khu vực chỗ ở của đệ tử, liền bị một thân ảnh lao tới công kích, hắn ta cả kinh vì đây chính là kẻ đã đối phó với đám trưởng lão bọn hắn. Thực chất đây là ma nhân thế thân do A Diệt bí mật thả ra từ trước đó, thân pháp cùng khí tức của thế thân này rất giống bản thể, chỉ là không có sức mạnh chiến đấu.
Ngay khi lao tới cách tên trưởng lão mộc linh không xa, ma nhân thế thân liền lấy từ trong túi ra một khối cầu ám lục khiến đối phương sợ tái mặt, A Diệt thế thân mỉm cười lên tiếng: “Đây chính là Mộc bạo tinh, sức nổ còn cao hơn chút so với phù bạo Kết Liên cao cấp, để xem phát bạo tầm gần như thế này thì ngươi sẽ ra sao!”
“Tên điên... ngươi là tên điên!” Họ Mộc nam tử kinh hãi thét gào, xoay người muốn tức tốc bỏ chạy, nhưng tốc độ chuyển hóa thân thể để phi độn của hắn ta, đâu thể nhanh bằng cái nắm chặt tay của ma nhân thế thân được, ngay khi hắn xoay người thì A Diệt đã siết chặt bàn tay lại rồi.
“Đùng!” Vụ nổ lớn chấn động cả một vùng sơn phong, dư uy tản ra khắp bốn phương tám hướng, chấn nát không ít đệ tử đang trốn từ xa hóng hớt. Ba gã trưởng lão đang điên cuồng đánh trả đám phân ảnh của A Diệt, phát hiện vụ nổ đó liền cảm thấy bất an trong lòng, lão già đã cảm ứng được khí tức của gã họ Mộc đột nhiên yếu đi rất nhiều.
Đúng lúc này bên tai họ Diệt có thanh âm như gió xuân của thiếu nữ vang lên: “Thϊếp thân đã xử lý xong rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi Diệt huynh!”
Mấy cỗ phân ảnh A Diệt bất giác cười, cả đám lóe lên hào quang rồi tiêu biết, bản thể hắn hiện ra cách đó không xa, ngay lập tức phá không phi độn rời khỏi vùng chiến trường này. Ba trưởng lão mộc linh điên cuồng truy đuổi theo, họ biết hai tên đệ tử lục y mà họ nâng như nâng trứng giờ đây đã không còn, cơn điên cuồng khiến chúng dốc toàn lực truy đuổi.
Từ trong khu vực trang viện của đệ tử lục y bay ra một đạo ngân quang, cùng với lục quang A Diệt phá không phi hành rời khỏi nội môn Bách Bộ Mộc này. Khi tới gần lớp kết giới bảo vệ nội môn, trong tay họ Diệt xuất hiện một tấm trận bàn, hắn ta nhanh chóng thôi động, trận pháp phá cấm hắn bố trí từ trước lập tức được kích hoạt, tạo ra một thông đạo trên kết giới.
Lão già cổ thụ lúc này đã trở về trạng thái nhân ảnh, gào thét phi độn đuổi theo bọn họ ra khỏi nội môn, chả mấy chốc đã không còn trông thấy tung hơi. Mỹ phụ trung niên vội bay tới khu vực trang viện để kiểm tra, mặc dù biết rằng hai tên lục y đã chết, nhưng mụ muốn tới đây tìm ra manh mối của thủ phạm, sau này sẽ dễ truy tìm hành tung.
Nữ trưởng lão họ Dược vội vã đáp xuống chỗ tên nam tử họ Mộc đang hấp hối, nhanh chóng truyền dược lực linh khí vào thân thể hắn, giúp hắn tái tạo sinh cơ, sau đó rìu về động phủ chữa thương.
Trung niên mỹ phụ giận dữ đáp xuống trước sân mật thất của hai tên lục y đệ tử, trông thấy đám thủ vệ nơi đây đề phòng nhìn mình, khiến mụ càng thêm tức giận bóp cổ một tên trong số đó rồi trừng mắt quát lớn: “Đám vô dụng các ngươi nãy giờ đứng ở đây làm cái gì thế? Sao không chịu ngăn cản hung thủ để chúng tùy ý gϊếŧ hại đệ tử lục y hả?”
Vừa dứt lời mụ đã cảm thấy có gì đó không đúng, biểu cảm của mấy tên này hoàn toàn không có vẻ gì là sợ mụ cả, ngay cả tên đang bị mụ bóp cổ vẫn cố để lộ ra nụ cười lạnh. Lúc này viên đan dược bọn chúng nuốt cách đây chưa lâu liền nổi lên tác dụng, hút lấy toàn bộ tu vi cùng sinh cơ, sau đó đồng loạt phát bạo khiến cả khu vực đỉnh núi này thành bãi phế tích.
“Vυ"t vυ"t!” Hao đạo độn quang sánh vai phi hành, lúc này đã cách rất xa phân bộ của Bách Bộ Mộc, nhưng luồng độn quang ám lục phía sau vẫn bám theo gắt gao, hơn nữa độn thuật rất quỷ dị khiến họ không thể cắt đuôi.
Luồng ám lục hào quang do lão già hóa thành, mỗi khi bay tới một khu vực có rừng cây cổ thụ, sẽ lập tức dung nhập vào quần thể cổ thụ tại nơi đó, qua chén trà nhỏ đã xuất hiện tại một mảnh rừng ở địa phương khác như được chuyển tống, khiến A Diệt và Như Ngọc phải đổi hướng liên tục.
“Đợi ra khỏi phạm vi trung tâm quận Bạch Dương này, tới những vùng hoang vu, ta sẽ cấp tốc diệt sát lão già kia nhanh nhất có thể.” A Diệt âm trầm nói, nghe vậy thiếu nữ họ Nhan chỉ gật đầu chứ không nói gì, cả hai vẫn luôn bay tới những vùng hẻo lánh ít có tu hành giả mộc linh qua lại.
Ba luồng lưu quang gào thét phi hành trên tầng trời cao, kéo nhau hướng tới phương xa, đâu hay biết rằng có một kẻ vừa mới phát hiện ra bọn họ. Ánh mắt lóe lên tinh quang nhìn theo ba luồng sáng, thanh âm mang theo ngữ khí hứng thú vang lên: “Ba tên mộc linh đang truy đuổi lẫn nhau, có vẻ như là vì tranh bảo, thú vị đây ta cũng nên tham gia thôi.”
Chương 395: Chi ý
“Lũ khốn mau đứng lại! Dám ra tay với đệ tử chi ý của Bách Bộ Mộc ta, cho dù các ngươi đi ra từ thế gia mộc cổ cũng không thể cho qua được.” Lão già khô gầy vừa phi độn vừa quát lớn, gắt gao bám theo sau hai đạo lục ngân độn quang.
Luồng ngân quang truyền ra thanh âm nữ tử: “Tới đây cũng coi như hẻo lánh rồi, hai ta đồng loạt xuất toàn lực diệt sát lão già cứng đầu kia đi.”
A Diệt trầm ngâm không trả lời ngay, sau chốc lát sắc mặt trở nên ngưng trọng nói: “Có thêm một kẻ cực mạnh ở lân cận, chúng ta nên chuẩn bị chạy đi thật nhanh thay vì dừng lại công kích lão già kia.”
Nghe vậy Như Ngọc nhất thời bất ngờ, tức khắc sau đã có báo hiệu rằng lời nói của A Diệt là đúng, không ít luồng lôi quang xanh lam từ trời cao phóng thích xuống ba người. Họ Diệt và họ Nhan đã đề phòng từ trước nên ngay tức thì thi triển thủ đoạn phòng ngự, lão già khô gầy phía sau tuy cũng nhanh tay nhưng vẫn bị một vài đạo lôi quang oanh kích lên thân thể.
“Hahaha, ba tên thổ dân mộc giới các ngươi biết điều thì giao hết giới chỉ trên người ra đây, bổn tọa hài lòng có khi còn tha chết cho các người.” Tiếng cười cùng lời nói ngông cuồng từ trên cao truyền xuống, khiến cả ba không khỏi ngưng trọng đề phòng, nhất là lão già khô gầy, lão cảm ứng được kẻ vừa lên tiếng không phải sinh linh mộc giới.
Ngay khi kẻ vừa ra tay lộ ra thân ảnh, trong lòng A Diệt và Như Ngọc giật thót, cả hai có chung ý nghĩ: “Đại soái của Bách Thú Minh!”
“Ngươi là yêu thú! Dám tác oai tại mộc giới sao? Không sợ các thế lực mộc linh chúng ta truy sát hả thứ súc sinh?” Lão già khô gầy tức giận quát, vừa rồi trúng vài đòn công kích của đối phương, tuy có quang tráo hộ thể nhưng lão vẫn nhận phải một vài thương thế. Đã thế kẻ ngoại lai này còn gọi dân bản địa như lão là thổ dân, sao lão không tức giận cho được chứ.
Ánh mắt sau chiếc mặt nạ trở nên băng lãnh, quanh thân lôi đình lưu chuyển, yêu thú luôn ghét kẻ khác gọi chúng là súc sinh, giờ đây hắn nhất định sẽ gϊếŧ lão già này. A Diệt và Như Ngọc đã truyền âm cho nhau, họ đang âm thầm chuẩn bị thủ đoạn chạy trốn, vì hai người biết tên này không phải yêu soái tầm thường, mà là đại soái!
Tên nam tử này có thể hình cao gầy, thân khoác áo bào lông vũ, quanh thân điện xà quấn khắp mọi nơi, đeo chiếc mặt nạ bằng điểu đánh số mười trên mi tâm. Yêu thú cửu giai đã được Tổ chi pháp tắc công nhận sẽ gọi là đại soái, trong Bách Thú Minh thì những kẻ đó sẽ xếp hạng tầng 10, tên Bằng Thập trước mặt chính là một kẻ như thế.
Cuồng phong nổi lên, một mảng trời bỗng nhiên chuyển tối, vân vụ biến đổi, sấm sét gầm vang rung trời. Cảm ứng được lực lượng lôi pháp tắc xuất hiện khắp mọi nơi xung quanh, lão già khô gầy tối sầm mặt mày, biết rõ lần này bản thân lành ít dữ nhiều rồi.
“Ầm!” Bằng Thập ngay lập tức hành động, một ngón tay điểm chỉ tới phía hai tên mộc linh chùm hắc bào kín người, giữa trời đột ngột ngưng tụ sấm sét hóa thành hai đầu lôi bằng, gầm thét đuổi theo hai người kia. Bản thân tên đại soái này cấp tốc bắn tới phía lão già khô gầy, muốn tự tay phanh thây lão ta, trút cơn bực tức trong lòng.
Lục sắc cùng ngân sắc độn quang đã bỏ chạy một khoảng dài, bấy giờ độn tốc của Nhan Như Ngọc bất ngờ tăng cao, cứ bay được một đoạn thì đạo ngân quang liền tiêu biến rồi xuất hiện ở phía trước cả chục trượng, sau nhiều lần thoắt ẩn thoắt hiện như vậy nàng đã bỏ xa đầu lôi bằng phía sau.
A Diệt khi đã kéo xa khoảng cách cảm ứng rõ ràng với hai kẻ phía sau, liền chuyển hoán sức mạnh ma lực, đôi hắc dực dang rộng, vỗ một cái đã hóa thành luồng lôi quang bắn đi nhanh gấp mấy lần.
“Cái gì? Hai tên đó hóa ra không tầm thường như vậy, độn thuật lợi hại như thế chắc chắn sở hữu nhiều bảo vật, sao ban nãy ta lại không nhìn ra chứ?” Bằng Thập sau khi cảm ứng thấy hai đầu lôi bằng bị bỏ xa, liền thầm oán trong lòng, sau đó dốc sức đánh gϊếŧ lão già đang bỏ chạy trước mặt, bao nhiêu tức giận cùng không cam lòng liền trút hết lên thân lão ta.
Một ngày sau trên đỉnh núi vô danh, hai luồng hào quang đáp xuống, hiện ra thân ảnh của A Diệt và Như Ngọc, lúc bấy giờ họ mới có thể hoàn toàn thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Họ Nhan nhìn tới nam tử bên cạnh mỉm cười nói: “Tốc độ của Diệt huynh thật phi phàm, có thể dễ dàng tránh né công kích của toàn bộ mộc thú cản trở ven đường.”
“Tốc độ của Nhan nguyên hữu cũng đâu có tệ, loại độn thuật kỳ diệu đó tại hạ lần đầu tiên thấy đấy.” A Diệt liền khách sáo đáp trả một câu. Kỳ thực độn thuật của Như Ngọc rất nhanh, còn nhanh hơn gấp ba lần âm thanh, so với Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành thông thường thì phải nhanh gấp đôi, chưa kể đây chỉ là thủ đoạn phi hành đặc thù chứ chưa phải bí pháp cực tốc của nàng.
Cả hai vừa nói vừa dọn dẹp đỉnh núi này, A Diệt thả ra mấy chục cây trận kỳ cắm ở khắp mọi nơi, tạo nên lớp kết giới phòng ngự cùng che giấu khí tức. Cùng thời điểm đó họ Nhan đã kiến tạo ra một động phủ, gắn lên vách đá vô số quang thạch đủ mọi màu sắc, kèm thêm những vật thu hút nguyên khí trong thiên địa.
Không lâu sau cả hai đã ngồi đối diện nhau quanh một chiếc bàn đá giữa động phủ, thiếu nữ lấy ra hai bình ngọc ẩn chứa giao động mộc thuộc tính rất mạnh, khẽ phất tay đẩy một bình bay tới trước mặt nam nhân đối diện. A Diệt không khách sáo cầm lấy bình ngọc, ngay khi mở nắp bình đã có một cỗ chi ý mộc pháp tắc phả vào mặt, khiến hắn sảng khoái không thôi.
Mỹ nữ đối diện nói: “Trong mỗi bình cất chứa tinh hoa tinh lọc ra từ một tên mộc linh sở hữu Chi Ý Mộc Mạch, vì tu vi của hai tên này còn quá yếu, nên tác dụng mà chất dịch trong bình đem lại sẽ không quá khoa chương, nhưng chắc chắn có thể giúp người dùng cảm ngộ về mộc pháp tắc rõ ràng hơn nhiều.”
Họ Diệt lật tay thu bình ngọc vào nạp giới, sau đó chắp tay nói: “Giá trị của vật này rất lớn, nếu không phải Nhan nguyên hữu biết bí pháp để cưỡng đoạt, thì tại hạ chắc chắn vô duyên với vật bậc này, lần này coi như tại hạ chiếm tiện nghi từ các hạ vậy.”
Như Ngọc phẩy tay đáp: “Chẳng phải chúng ta hợp tác cả hai cùng có lợi sao? Diệt huynh đã một mình cầm chân bốn gã mộc linh trưởng lão, nên phân nửa chiến lợi phẩm thuộc về huynh là đương nhiên rồi.”
A Diệt nghe vậy cũng không nói gì thêm, trước đó hắn không nghĩ nữ tử này sẽ cho mình phân nửa thành quả, nếu hắn là thiếu nữ ấy đã giấu đi phần lớn chiến lợi phẩm rồi, xem ra hắn đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Họ Nhan có chút tò mò hỏi: “Trong lúc chiến đấu với đám mộc linh cao giai đó, huynh không để lộ ra khí tức nhân loại chứ?”
“Tất nhiên tại hạ biết nặng nhẹ rồi, chưa từng dùng quá nhiều thực lực để lộ ra khí tức thật đâu. Nhưng do kiến thức nông cạn nên tại hạ đã dùng tới năng lực mở ra động thiên trong lúc đấu pháp, sau đó mới biết đám mộc linh Kết Liên cảnh thông thường không hề biết sử dụng chiêu đó.” A Diệt cười khổ đáp, chuyện này thực sự do hắn chưa tìm hiểu kỹ.
Thiếu nữ liền giải thích: “Trong vô số tộc quần thì Mộc tộc chỉ là tộc quần trung bình, tu hành lộ của họ xa không thể bằng tu hành lộ của nhân loại chúng ta được, nên tất nhiên so với đồng giai nhân loại, mộc linh thiếu khuyết một vài năng lực.”
Nàng mỉm cười an ủi: “Huynh yên tâm, một vài mộc linh thiên tài khi vừa đạt tới Kết Liên cảnh cũng có thể mở ra động thiên rồi, những kẻ này tại tầng 2 mộc giới cũng không quá hiếm, vì vậy nếu hoài nghi thì bọn chúng sẽ nghĩ huynh là một trong những thiên tài đó.”
“Vậy thì tốt, tại hạ cũng đỡ áy náy hơn. Giờ vật đại bổ đã về tay, hai ta tốt nhất bỏ ra mười tới hai mươi ngày, tranh thủ phục dụng những dịch chất tinh hoa này, xem thử hiệu quả cao đến đâu, dù sao thời gian tại mộc giới của chúng ta còn dài.” Nói rồi A Diệt đứng dậy, muốn đi tới khu vực mật thất riêng của mình để tu luyện.
“Vậy được rồi, thϊếp thân nghe theo xắp xếp của Diệt huynh.” Họ Nhan mỉm cười đáp rồi cũng đồng dạng đứng dậy, hai người đi tới hai khu vực riêng biệt trong động phủ, tạo ra một vài cấm chế xung quanh, sau đó an tọa tu luyện.
Trong mật thất bao quanh bởi các vách đá, trước mặt có bình ngọc lơ lửng, A Diệt nhập định hồi lâu, đợi cho bản thân quen thuộc lại với cảm giác cảm ứng pháp tắc trong thiên địa, mới mở mắt rồi mở nắp bình ngọc. Từ trong bình có từng giọt linh dịch lục sắc bay ra, tản mát ánh sáng nhu hòa, mùi hương dịu nhẹ, mộc chi ý nồng đậm.
Theo pháp quyết của A Diệt, từng giọt linh dịch hóa thành những sợi trọng khí, dung nhập vào từng lỗ chân lông của hắn, xâm nhập vào từng tế bào, giúp hắn càng tăng thêm khả năng cảm ngộ pháp tắc, nhất là mộc pháp tắc trong thiên địa hiện giờ hắn rất dễ cảm ứng thấy.
“Tác dụng của thứ chất dịch này quả nhiên phi thường lớn, nếu nó được bán tại những hội đấu giá ở nhân giới, giá trị chắc chắn có thể khiến một thế lực tầm trung táng gia bại sản. Không thể tin nổi ta mới tới mộc giới này chưa đầy một tháng, đã lấy được kì ngộ bậc này, thời gian tiếp theo hi vọng vận may vẫn tiếp tục mỉm cười.”
Phía thiếu nữ tuyệt diễm Nhan Như Ngọc, nàng cũng rất hài lòng về thành quả đã thu thập được, tuy phải bỏ ra cho A Diệt phân nửa nhưng nàng không hối tiếc lắm, còn lại nhiêu đây đã đủ với nàng rồi.
Ban nãy khi nàng chủ động giao ra phân nửa, một phần vì muốn khiến A Diệt tăng cao hảo cảm với mình, giúp bản cung sẽ giữ chân được hắn lâu hơn. Phần còn lại vì sợ hắn nổi lên sát tâm, muốn gϊếŧ người đoạt bảo, dù sao thâm tình giữa hai bên chưa xem là quá lớn, một kẻ luôn độc lai độc vãng như A Diệt rất dễ ra tay với kẻ khác để chiếm đoạt chỗ tốt.
Hơn mười ngày sau đó, cả hai không hề xuất hiện tại ngoại giới, họ một mực chuyên tâm tu hành trong mật thất của bản thân, xung quanh động phủ thập phần yên tĩnh, cũng chẳng có một sinh linh nào lảng vảng tại phụ cận cả.