Dưới màn đêm im ắng tĩnh mịch, bầu không khí tại dãnh núi vô danh này đã trở về trạng thái như thường lệ, như thể nơi đây chưa từng xảy ra chuyện khác thường nào. Chỉ có tại một ngọn núi hoang tàn là để lại những vết tích chiến đấu, nói lên rằng nơi đây từng trải qua một trận chiến thảm liệt.
Tại ngọn núi đã bị tàn phá phần đỉnh, đá tảng nứt toác hoặc vỡ thành nhiều mảnh, cây cối gãy đổ hoặc biến dạng, cháy rụi chỉ còn gốc, một vài nơi còn nát bấy ra. Có một ngọn giáo lớn được tạo thành từ những cây gỗ tụ hợp lại, yên lặng nằm im giữa liệt sơn, để có thể tạo thành mũi lao to lớn này, cả một mảng rừng rộng trăm trượng đã trở thành bãi đất trống.
Phần đầu mũi lao nhọn hoắt, đã bị nhuộm đỏ, mùi huyết tinh nồng nặc, vì có một thân ảnh cường tráng đang bị ghim chặt trên đó. Mũi lao xuyên qua giữa bụng cỗ thi thể này, hơn nữa còn lồi ra phía sau những ba trượng, nhìn qua có thể thấy gã đã lìa đời khi bị ngọn giáo đâm xuyên qua thân thể một cách cuồng bạo.
Vùng chiến trường chỉ còn rải rác chút khí tức của cỗ thi thể, không còn bất kì khí tức của một kẻ nào khác, cũng không hề có một vật phẩm gì rơi vãi tại xung quanh, như thể đã bị ai đó dọn dẹp sạch sẽ. Khuôn mặt của thi thể cho tới lúc này vẫn còn giữ nét không cam lòng cùng điên cuồng, trên mười ngón tay không có đeo bất kì thứ gì, trên người cũng không hề có vật phẩm nào.
..............
Một trấn nhỏ cách vùng chiến trường đó chừng trăm dặm, được bao bọc bởi một dãy núi hình vòng cung, tại một sơn động kín trên dãy núi đó, Diệt Chúng Sinh đã ngồi xếp bằng khôi phục tại nơi đây. Thần thức hắn đang tranh thủ kiểm tra qua một lượt, mấy cái nạp giới mà bản thân vừa thu hoạch được, nhất là tấm tàn đồ úa vàng trông không khác gì miếng rẻ rách.
Ma Quân kích động vô cùng, vì thứ này đích thực là một phần bốn của tấm bản đồ cổ, một vật phẩm có thể khiến các tồn tại thượng vị đỏ mắt. Y nói thứ này hiện tại A Diệt không cần quan tâm tới, cứ để tại một góc trong nạp giới là được, nếu mai sau có thể đạt tới cảnh giới trong mơ kia, thì mới có thể biết được tác dụng chân chính của tấm tàn đồ này.
Từ khi không phát hiện điều gì bất phàm trên tấm tàn đồ, A Diệt đã sớm không để ý đến nó nữa, mà vui vẻ kiểm kê những bảo vật trong nạp giới của gã họ Vương kia. Bảo cụ, nguyên phù, linh dược, mỗi thứ đều có số lượng không ít và phẩm chất cao. Ngay cả một vài đan dược hiếm cũng có, nguyên thạch trung phẩm còn hơn 500 khối.
Xắp xếp lại đồ đạc trong mấy chiếc giới chỉ của bản thân, họ Diệt lúc này miệng vẫn chưa khép vào nổi: “Đúng là làm một mẻ, khỏe cả đời. Trận đêm nay, ta sử dụng uy năng pháp trận cùng vài tấm phù lục, tổn thất chỉ chừng 100 trung phẩm nguyên thạch. Giờ toàn bộ số chiến lợi phẩm này, quy ra tiền thì ít nhất cũng được hai ngàn nguyên thạch!”
Đứng dậy phủi sạch y phục, hắn chậm rãi đi tới thảm cỏ mềm gần đó, để vào trong tay hai thiếu nữ đang nằm bất tỉnh, mỗi người một chiếc túi chứa mấy trăm nguyên thạch hạ phẩm, đối với Luyện Nguyên cảnh tầng 1 thì đó là số tiền rất lớn rồi.
“Ngươi đang làm cái quái gì thế tên khốn này?” Thanh âm bất bình của Ma Quân vang lên, vì lúc này A Diệt đang vui thích sờ loạn trên thân thể hai thiếu nữ kia, hai bàn tay hắn luồn dưới lớp vải mà tùy ý nắn bóp.
Ngữ khí hắn thản nhiên mà trả lời: "Ta đâu phải chính nhân quân tử gì, làm cái anh hùng cứu mỹ nhân, còn để lại cho chúng không ít nguyên thạch nữa, thì cũng phải thu lại chút chỗ tốt chứ. Nếu dung nhan của hai nha đầu này khá hơn, tầm cỡ như Vân Chi, thì không đơn giản chỉ là bị sờ soạng thôi đâu.”
Sau một hồi thỏa mãn hai bàn tay, hắn mới nhảy lên Thoi Độn Thiên mà toàn lực phi hành trở về Địa Quan trấn. Trên đường trở về hắn rất cẩn thận, vì dựa vào những tín vật tìm thấy trong nạp giới của Vương Trùy, hắn biết thân phận kẻ kia không đơn giản, hơn nữa có lẽ y cũng biết tới giá trị thực sự của tấm tàn đồ.
Lộ trình thuận lợi, hắn an toàn về đến địa phận ngoại thành Địa Quan trấn, thần niệm đã phát hiện không ít nguyên sĩ đang phi hành qua lại nơi thành trấn này.
Đột nhiên hắn cảm thấy mình đã bị một cỗ thần thức cường đại chú ý, liền chậm lại tốc độ, quan sát xung quanh, không dám manh động. Cách hắn nửa dặm có một chiếc phi chu cỡ trung đang lơ lửng tại chỗ, một lão già với thân hình tráng kiện từ bên trong bước ra lan can, toàn thân phát sáng sau đó hóa thành một luồng độn quang phá không bắn tới phía A Diệt.
“Nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh!” Trong lòng A Diệt chấn động, rõ ràng hồi chiều tối tại trấn này không có tồn tại cảnh giới đó. Luồng độn quang bay tới cách hắn chừng mười trượng liền dừng lại, hiện ra thân hình cao lớn của lão già, đang đứng trên một đóa bỉ ngạn màu nâu vàng.
Thanh âm uy nghiêm của lão ta vang lên, chấn động cả núi rừng: “Tiểu tử ngươi, vài canh giờ trước có tham gia hội đấu giá bí ẩn tại nơi này hay không? Và vừa từ nơi nào trở về?”
Họ Diệt cố đứng vững trước uy áp cường đại đang ép tới, rồi ôm quyền khẽ khom người đáp: “Vãn bối đúng thực có tham gia ẩn đấu giá hội tại nơi đây, giờ vừa từ Sơn Cung trấn trở về, không biết tiền bối có chuyện gì cần phân phó?”
Lão già nhìn hắn khẽ gật đầu: “Chỉ là Hiển Hóa cảnh sơ kì nhỏ bé, vậy mà không bị chút uy áp của ta chế ngự, có chút bản lĩnh đấy. Ngươi thuộc thế lực nào? Đừng nói với ta ngươi là tán tu hay người trong tiểu gia tộc, ta có thể cảm nhận được tuổi thực của tiểu tử ngươi còn rất nhỏ, chỉ có thế lực lớn mới bồi dưỡng ra được loại thiên tài như thế thôi.”
Nghe vậy, A Diệt làm ra bộ dáng có chút chần chừ, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài thân phận, cung kính giơ lên phía trước rồi nói: “Thưa, vãn bối là đệ tử tinh anh của Tọa Sơn tông.”
“Hắc, thân phận không phải vừa đâu, quả như ta dự đoán. Vốn ta định hỏi ngươi thêm chút chuyện, nhưng nể mặt mấy lão gia hỏa trong Tọa Sơn tông, ta sẽ không làm khó tiểu tử ngươi, thôi ngươi đang đi đâu thì tiếp tục đi.” Lão ta phất phất tay, sau đó xoay người mà phi hành trở lại chiếc phi chu xa hoa.
Không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi quả thực trong lòng hắn sợ phát khϊếp, chỉ sợ đối phương có gì không vừa ý, tùy tiện vung tay đập chết hắn thì quá là oan uổng. Sau đó hắn phi hành không quá nhanh, tiến vào nội thành Địa Quan trấn, vừa bay vừa chú ý quan sát tình hình khắp nơi.
Lão già tráng kiện kia không chỉ chặn đường hỏi han một mình hắn, tất cả những kẻ có tu vi Hiển Hóa cảnh khi bay tới thành trấn này, đều bị lão nhắm tới. Hơn nữa A Diệt mơ hồ có cảm giác, tại bên trong nội thành, có một vài cỗ khí tức khiến bản thân kiêng kị không thôi. Hắn đoán chắc rằng vài canh giờ gần đây, đã có không ít tồn tại Bỉ Ngạn tới nơi này.
Như thể để chứng minh suy đoán của hắn là thật, ngay khi vừa đặt chân xuống bình đài trước cửa trang viện, bầu trời liền truyền xuống trận trận thanh âm. Có ba luồng độn quang màu sắc khác nhau, nhanh hơn thiểm điện bắn ngang qua trên bầu trời đêm.
Những người còn thức trong trấn này, bấy giờ ồn ào cả lên, nhiều kẻ cả đời còn chưa thấy cường giả cảnh giới đứng đầu hạ vị bao giờ, nay trông thấy tuy trong nháy mắt, những cũng đủ để trở nên kích động vô cùng. Bỏ lại phía sau những thanh âm nghị luận ồn ào truyền tới từ khắp nơi, hắn một mạch đi tới phòng của Vân Chi, gõ cửa vài cái mà không thấy tiếng đáp lại, liền đẩy cửa đi vào.
Dường như thân phận thật sự của tấm tàn đồ đã bị truyền ra ngoài, kéo tới không ít nguyên sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn tại mấy thế lực lân cận vùng này. Có lẽ tất cả mấy lão quái đó, đều đang truy tìm tung tích của tên Vương Trùy, kẻ đấu giá được tấm tàn đồ.
Giờ hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây, chứ đám người đó khi phát hiện ra thi thể tên họ Vương, mà không tìm thấy tàn đồ, chắc chắn sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm, bản thân hắn cũng sẽ không tránh khỏi liên quan.
...........
Mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của ai đó, rồi còn cảm thấy một bên má đang bị vỗ nhẹ, Vân Chi đang trong cơn ngủ say cố gắng tỉnh dậy. Đôi mi cong dài hơi rung rồi hé mở, như cánh bướm dập dờn, song trọng xanh biếc đã hiện lên, nhìn cảnh vật phía trước.
Sau khi hoàn toàn định thần, trông thấy thân ảnh người thanh niên bạch y trước mắt, Vân Chi hai má đỏ ửng, vội vàng đứng bật dậy, tay không quên lấy chăn che lại thân thể. Nàng cố giấu sự giật mình và hoảng hốt trong lòng xuống, vội vàng lên tiếng: “Sư... sư thúc nửa đêm tìm đệ tử là có chuyện gì ạ?”
Diệt Chúng Sinh không có thời gian để ý đến thân thể chỉ được che bởi một lớp vải mỏng của nàng, thần sắc hắn có chút lo lắng, xoay người đi ra ngoài trang viện rồi để lại một câu: “Sư điệt mau thu dọn đồ đạc, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, trở về tông môn ngay trong đêm!”
Chương 172: Hồi tông
Một đường không ngừng nghỉ mà phi hành trong đêm, đến rạng sáng, khi vầng thái dương đã ló dạng đông, Diệt Chúng Sinh sau vài tháng phiêu bạt bên ngoài đã trở về tới trước lối vào nội môn Tọa Sơn tông.
Thấy vô số dãy núi nguy nga hùng vĩ phía trước, lúc này hắn mới chính thức một hơi thở phào, mức độ cảnh giác giảm xuống không ít, vì đầu óc hắn đã ở trong trạng thái căng thẳng quá lâu rồi. Nữ tử phía sau suốt cả chặng đường luôn ngoan ngoãn đứng im, không hề mở miệng nói một câu nào, bộ dáng vô hại, lúc này lại đang chấn động không thôi.
Tuy sống tại vùng đất hoang vu, ít tiếp xúc với những khu vực thượng lưu, nhưng nàng cũng được nghe kể không ít về những thế lực lớn tại Phần Quốc này. Trước đó họ Vân cũng nghĩ tông môn mà A Diệt đang ở, chắc chắn sẽ là thế lực lớn, nhưng như thế này không khỏi vượt xa mức tưởng tượng đi.
Hai người đáp đất, rồi chậm rãi đi đến phía cánh cổng chính, nhìn ba chữ Tọa Sơn Tông to lớn, đang tản mát ra khí tức uy nghiêm trên cổng, thiếu nữ này không khỏi há hốc mồm. Sau khi được A Diệt truyền âm căn dặn, nàng mới cố gắng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, rồi đi theo sau hắn.
“Hoan nghênh sư thúc từ xa trở về.” Thấy một người thanh niên mặc bạch y đi tới, bay trước người là tấm lệnh bài đệ tử tinh anh của bản tông, hai tên đệ tử canh cửa liền cung kính mở lời chào.
Sau đó ánh mắt họ lướt tới phía sau hắn, sau khi trông thấy Vân Chi liền bị dung nhan của nàng khiến cho thất thần trong chốc lát, một tên biết mình thất thố vội cúi người ôm quyền nói: “Không biết vị tiểu muội này là ai?”
A Diệt sắc mặt lạnh nhạt đáp: “Nha đầu này là hậu bối của ta, nay ta dẫn nàng tới nội môn để làm thủ tục nhập tông.”
“Thì ra là thế, vậy mời sư thúc và sư muội tiến vào.” Một tên cung kính cúi người với A Diệt, rồi mỉm cười đi tới đưa cho Vân Chi một tấm lệnh bài thông hành, còn không quên liếc mắt tình ý với thiếu nữ này, khiến nàng đỏ mặt cúi đầu.
Họ Diệt không để tâm mà dẫn đầu bước qua cổng lớn, sau đó lấy ra phi hành bảo cụ rồi tiếp tục ngự khí bay đi. Hắn phi hành một mạch tới Sự vụ các, đưa nữ tử nhút nhát này đi làm thủ tục nhập tông. Đệ tử tinh anh trong tông hoàn toàn có quyền đưa hậu bối, hoặc những người có tư chất vào tông để bồi dưỡng, miễn là kẻ được tiến cử có thể vượt qua được vài bài trắc nghiệm.
Bất kì thế lực nào cũng vậy, kì khảo hạch không phải con đường thu nạp đệ tử duy nhất, vô số nguyễn sĩ cấp cao trong tông đều có quyền chiêu nạp nhân tài trẻ tuổi vào tông. Đám thiên tài của các thế gia lớn đặc biệt là đại thế gia, có tư chất tốt, thực chất đã hoàn toàn được tuyển thẳng vào tông.
Những người như Liễu Băng Nghi, Bạch Trình, Tiêu Huyền, cùng nhiều kẻ tài cao khác, họ tham gia kì khảo hạch không phải để có thể được nhập tông, mà thực chất là để nổi danh, có được chỗ đứng càng cao hơn trong hàng ngũ đệ tử hạch tâm mà thôi.
Quản sự phụ trách khảo nghiệm đệ tử ở Sự vụ các rất vui mừng, khi A Diệt đem Vân Chi tới, vì sau khi kiểm tra, nữ tử này sở hữu Nhân nguyên mạch thượng phẩm phi thường rộng, tiếp cận Linh nguyên mạch, hơn nữa trên thân còn mang một loại ý vị đặc thù khó lý giải, nói chung là một hạt giống tốt.
Nàng không cần kiểm tra gì thêm mà trực tiếp được làm thủ tục nhập tông, chính thức trở thành đệ tử Tọa Sơn tông. Sau một năm rèn luyện tại nội môn này, sẽ có một bài kiểm tra nhỏ, nếu vượt qua nàng sẽ được thăng lên thành đệ tử hạch tâm.
Sau đó A Diệt đưa Vân Chi rời đi, hắn có thể tùy ý phân phó nàng ở tại một khu vực nào đó của đệ tử cấp thấp, hoặc để nàng ở tại động phủ của mình, dù sao đám đệ tử tinh anh trong tông, kẻ nào mà chẳng có cả đống đệ tử thông thường dưới chướng. Hắn có nguyên một quả núi là địa bàn riêng, nơi đây dù chứa cả ngàn người cũng không chật.
Đứng tại khoảng sân rộng trước những dãy kiến trúc xa hoa, ngày hôm nay nha đầu này đã đi từ kinh ngạc này đến cả kinh khác rồi, bộ dáng hệt như từ nhà quê lên trấn lớn. Nàng được A Diệt phân cho một trang viện lớn để nghỉ ngơi, còn hắn đã trở về nơi ở của mình, dường như để cất giấu những chiến lợi phẩm đã thu hoạch được.
Ba ngày sau hắn từ cơn ngủ say mới tỉnh dậy, khi vừa trở về sau nhiều ngày mệt mỏi, thấy lại chiếc giường êm ấm trong phòng, hắn đã không kìm được mà nhảy lên nằm rồi ngủ thϊếp đi, nào ngờ ngủ say như chết suốt ba ngày liền. Giờ mới có thời gian mà kiểm tra rồi phân loại đống chiến lợi phẩm sau vài tháng phiêu bạt bên ngoài.
Chuyến đi này quả thật giúp hắn rèn giũa rất nhiều, tăng thêm hiểu biết cùng thủ đoạn để đối phó với những tồn tại đồng giai, cũng đổ vào túi hắn thêm nhiều đồ tốt. Hắn kiểm tra tỉ mỉ từng món vật phẩm chân quý mà mình thu thập được, cũng tu luyện thêm chút để kiểm tra công hiệu của một vài đan dược.
Nửa tháng sau, hắn với thần sắc tươi tắn, bộ dáng sảng khoái ung dung bước ra khỏi trang viện, tiến ra ngoài sân hít thở khí trời. Rồi như thường lệ, đi lại trong động phủ làm vài ba chuyện linh tinh. Khi đi tới gian phòng chứa vô số điển tịch, trông thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang chăm chú bới móc gì đó trong đống sách lộn xộn, hắn liền đưa tay lên vỗ trán.
“Vậy mà ta quên béng mất rằng mình có đem theo một cái của nợ về.”
Hắn tiến vào trong thư phòng, đống điển tịch được xếp ngay ngắn trên các giá sách, giờ đã nằm lăn lộn dưới nền, tạo thành một cái núi nhỏ, hắn hoài nghi liệu mình đã mang một con báo về hay chăng. Nha đầu kia cảm ứng được sự hiện diện của hắn, liền đỏ mặt tía tai quay lại cúi đầu cung kính chào: “Chào buổi sáng, sư thúc...”
“Thời gian qua ngươi đã làm gì?” A Diệt ngồi xuống một cái ghế rồi thản nhiên hỏi, nữ tử này liền trả lời khá là lưu loát. Vì không thấy hắn tới phân phó thêm điều gì, mà bản thân mới tới nơi đây nên nàng cũng không dám rời khỏi ngọn núi này. Suốt nửa tháng qua chỉ lảng vảng trong động phủ của hắn, những chỗ nào không có cấm chế nàng đều đi vào khám phá.
“Nên ném cái của nợ này cho Dược sư huynh thôi.” Nghĩ vậy hắn liền đứng dậy rồi đi ra ngoài, nhàn nhạt để lại một câu: “Mau chuẩn bị đi, trưa nay ta sẽ đưa ngươi đi bái sư.”
.................
Tại Luyện đan các, trong một gian đại sảnh xa hoa lộng lẫy, có ba thân ảnh đang ở bên trong. Ngồi tại mỗi bên bàn trà là hai nam tử, một trong số đó là thanh niên Diệt Chúng Sinh, bên kia là một trung niên nhân thường được gọi là Dược luyện đan sư. Trước mặt ông ta lúc này có một nữ tử xinh đẹp đang quỳ xuống rồi dập đầu: “Vân Chi bái kiến sư phụ.”
Dược Trọng Bình cười ha hả, A Diệt có thể trông thấy sự vui sướиɠ phát ra từ nội tâm, bên dưới đáy mắt của vị sư huynh trước mặt. Hắn cũng cảm thấy vui vẻ mà cười nhẹ hỏi: “Sư huynh thấy thế nào? Nha đầu này tư chất rất cao, ngoan ngoãn lễ phép, hơn nữa nguyên lực cũng rất tích hợp để theo huynh học nghệ.”
“Tốt, rất tốt, từ lâu ta đã muốn tìm một người trẻ tuổi có tư chất không tệ, để ta có thể truyền lại tất cả uyên bác, chỉ là lâu này chưa có thời gian tìm kiếm, nay sư đệ đưa đến tận cửa quả là rất hợp ý ta.” Ông ta mỉm cười rất tươi, sau đó phất tay bảo Vân Chi đứng dậy, rồi bắt đầu hỏi han để hiểu hơn về người đệ tử mới và cũng là duy nhất của mình.
A Diệt tâm trạng vui vẻ, thoải mái ở một bên uống trà, Dược Trọng Bình chính là người duy nhất thật lòng tốt với hắn ở trong cái tông môn khổng lồ này, nay có thể giúp ông ta hoàn thành một tâm nguyên hắn tất nhiên rất thỏa mãn.
Trước đây vị Dược sư huynh này luôn coi hắn như hậu bối trong nhà, nhiều lần chỉ dạy chu đáo, giúp đỡ hắn rất nhiều. Nhưng từ khi hắn tiến cảnh, thân phận hai bên ngang nhau, tuy vẫn thân thiết như trước, nhưng ông ta không thể coi hắn như vãn bối mà chỉ bảo được nữa, chỉ lấy huynh đệ tương giao.
Có lần trông thấy một lão bằng hữu già, thu một đứa hậu bối trong gia tộc về làm đệ tử, Dược sư huynh này hâm mộ vô cùng, mỗi lần ngồi đánh cờ với A Diệt thường hay nhắc tới, như thể ông cũng muốn có một đệ tử ngoan ngoãn như vậy.
Họ Diệt lúc đó tuy không suy nghĩ nhiều nhưng cũng bất giác nhớ kĩ, khi lần đầu trông thấy Vân Chi, hắn đã nghĩ ngay đến việc đưa nàng về tông, bái làm đệ tử chân truyền của Dược Trọng Bình rồi.
Lúc này Dược luyện đan sư đang ban tặng cho đệ tử của mình rất nhiều vật phẩm quý giá, cùng bảo bối phòng thân, bí tịch chân quý cũng không ít. Ông ta không ngần ngại để A Diệt ở một bên trông thấy, vì những thứ đó đối với nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh không có tác dụng gì, hơn nữa theo thông tin trong giấy tờ đệ tử, thì Vân Chi là hậu bối của A Diệt.
Tất cả quy củ trong tông đều được để trong một khối ngọc giản, đang nằm trong tay Vân Chi, từ giờ nữ tử này có thể tùy ý đi lại trong nội môn, mà không sợ lạc đường hay vi phạm phải nội quy gì.
Khi nghe sư phụ hỏi ngày thường lúc không cần đi theo ông ta học nghệ, thì nàng muốn trang viện của mình ở đâu, động phủ của sư phụ hay của A Diệt. Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Vân Chi đã nói muốn ở tại động phủ của họ Diệt, dù sao hắn là người thân quen nhất và đáng tin nhất với nàng, hơn nữa nàng cũng đã ở đó nửa tháng rồi.
Sau một hồi trò chuyện, A Diệt ngự khí rời đi, để lại hai thầy trò có không gian riêng mà truyền thụ sở học.
Bản thân hắn tu luyện công pháp ma tà, không được để kẻ nào phát hiện, nên trước nay không hề thuê đệ tử tới làm chân sai vặt, cũng chọn một ngọn núi cách xa những nơi đông người.
Khi trở về hắn liền cải tạo lại pháp trận, giờ có thêm một người nữa sống tại động phủ, hắn phải bố trí sao cho nha đầu kia không thể đi tới những nơi hắn thường tu luyện. Nếu chẳng may bị lộ ra thì chỉ còn cách gϊếŧ người diệt khẩu, đây là điều hắn không muốn xảy ra nhất.
Chương 173: Khu quặng
Năm cũ đã qua, năm mới đi tới, đông tắt xuân khai, ấm áp thế gian. Mặc cho thế giới ngoài kia có tranh đấu kịch liệt tới mức nào, tại nội môn Tọa Sơn tông, vẫn là một mảnh yên bình, thế ngoại đào nguyên, cảnh vật thơ mộng tựa bức sơn đồ do thiên nhiên khắc họa.
Tại một dãy đình viện kiến trúc xa hoa, cánh cửa của một trang viện bất chợt bung mở ra, vô số luồng năng lượng ập tràn ra bên ngoài, theo sau đó là một người thanh niên chậm rãi bước ra. Hít sâu một hơi, vươn vai đón nhận những tia nắng ấm đầu ngày mới, Diệt Chúng Sinh cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Cứ ngỡ sau khi hết thời gian một năm được nghỉ ngơi củng cố cảnh giới, bản thân hắn sẽ được điều động đi xa làm nhiệm vụ, không ngờ vẫn chẳng có lệnh từ cao tầng truyền tới. Điều này giúp hắn có khoảng thời gian rảnh để nghiên cứu công pháp và trận đạo, tăng cao thêm nhiều kiến thức và thủ đoạn.
Cho tới tận đêm hôm qua, sau chừng hai năm tĩnh lặng, mới có lệnh triệu tập hắn tới Sự vụ các vào lúc sáng sớm, để tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên của đệ tử tinh anh. Hai năm qua trường kì bế quan ít khi ra ngoài, hắn cũng đã dùng hết toàn bộ số đan dược đã kiếm được trước đó rồi, nếu không có lệnh triệu tập thì hắn cũng tính ra ngoài trong thời gian tới thôi.
Thần thức hắn cảm ứng vị trí của Vân Chi rồi đi tới đó, nói với nàng rằng thời gian tới sẽ không trở về, rồi phân phó nha đầu này một vài việc. Qua hai năm, thiếu nữ này đã khá quen thuộc với môi trường sinh hoạt trong tông, cũng thân thích hơn với hắn, không còn thường xuyên tỏ ra bộ dáng thẹn thùng như xưa nữa.
Giờ đây nàng đã có thể coi là một luyện đan sư chân chính rồi, tu vi cũng vừa đạt tới tầng 4 Luyện Nguyên cảnh khi vừa tròn tuổi 18. Những lúc rảnh rỗi vì sư phụ bận việc, nàng thường xuyên trở về nơi này tu luyện, cũng biết tự giác quét dọn động phủ hoặc đôi khi đi tuần khắp ngọn núi.
Đứng trên Thoi Độn Thiên mà bay lên không trung, gật đầu với thiếu nữ đang vẫn tay chào phía dưới, hắn xoay mặt tới phương hướng Sự vụ các mà phi hành. Kì thực có nữ tử kia sống tại đây ngoài việc hắn phải cẩn thận hơn một chút, cũng không có ảnh hưởng xấu gì, hơn nữa còn giúp nơi đây có thêm cảnh đẹp ý vui.
Bay ra khỏi ngọn núi của mình chưa xa, hắn khá bất ngờ vì xung quanh nơi đây có không ít đệ tử cấp thấp bay qua bay lại, lúc trước nơi đây phi thường yên tĩnh, có rất ít người lui tới. Một vài tên bắt gặp A Diệt liền kinh sợ mà vội vàng hành lễ cúi chào, trông thấy đám đệ tử này đa phần là nam nhân hắn đã hơi nghi, sau khi tra hỏi liền biết mình đoán không sai.
Trong toàn bộ nữ đệ tử Luyện Nguyên cảnh hiện nay tại nội môn, dung mạo của Vân Chi đủ để xếp trong năm vị trí đầu, nên tất nhiên có rất nhiều tiểu gia hỏa ái mộ mà theo đuổi nàng, điều này dẫn tới quanh nơi nàng ở có không ít nam đệ tử lảng vảng, thậm chí có cả đệ tử hạch tâm hậu thuẫn là đại thế gia.
Dung mạo xinh đẹp động lòng người, tư chất cao có tốc độ tu hành ổn định, đệ tử hạch tâm trong nội môn, còn giữ chức nghiệp rất trọng yếu chính là luyện đan sư. Nhiêu đó đủ để đám nam nhân chao đảo, kể cả đám con cháu đại thế gia cũng đứng ngồi không yên.
Bản thân hắn cũng không thấy lạ, người không phong lưu phí hoài tuổi trẻ, đâu phải gã nam nhân nào cũng chính trực được như hắn...
Hắn quay trở về ngọn núi của mình, rồi vung tay kích hoạt thêm một loại năng lực, của tòa trận pháp chính bao quanh toàn bộ quả núi này. Một khi có kẻ nào dám đặt chân lên ngọn núi của hắn, sẽ lập tức bị pháp trận vây khốn lại, sau khi trải qua một trận tra tấn kéo dài hàng canh giờ mới được ném ra ngoài.
“Miễn là các ngươi đau khổ, cái của nợ mà ta đem về không phải cứ muốn là gặp được đâu haha.” Xong việc hắn liền xoay người bay đi, thẳng hướng Sự vụ các, bắt đầu tập chung cho chính sự sắp tới.
Ngồi trong một gian phòng kín tại Sự vụ các, sau khi đọc xong thông tin về nhiệm vụ trong ngọc giản, sắc mặt A Diệt khá là âm trầm. “Không ngờ ta cũng tới lúc bị đẩy lên tuyến đầu, chính diện đối kháng với lũ tà tu rồi.”
Thông tin: Tại lân cận những vùng địa thành thường xuyên nổ ra xung đột với tà sĩ, Tọa Sơn tông có năm khu quặng nguyên thạch gần đó. Hiện nay chiến cuộc đã lan tới gần nơi kia, mấy tháng gần đây luôn có tà sĩ công phá khu quặng, muốn chiếm đoạt nguồn cung cấp nguyên thạch này.
Lực lượng phòng hộ tại mỗi khu quặng, hiện giờ sắp không chống đỡ được trước những đợt tấn công bất ngờ của tà sĩ, thậm chí có nơi đã tử thương không ít người, nguyên thạch bị cướp đoạt rất nhiều. Cả năm khu quặng đều gửi yêu cầu viện trợ về tông môn, nếu không tiếp viện kịp thời, chắc chắn trong thời gian không xa, Tọa Sơn tông sẽ mất đi những nguồn cung cấp nguyên thạch này.
Nhiệm vụ: A Diệt cùng một đệ tử tinh anh khác, dẫn đầu trăm đệ tử Luyện Nguyên cảnh cao giai, tạo thành một trong năm đoàn viện quân. Đoàn của hắn phải cấp tốc tới khu quặng nguyên thạch ‘tam cấp’ tại phía bắc địa thành Thuận Thiên, tiếp viện đồng môn tại đó, cùng nhau bảo vệ khu quặng khỏi đám tà sĩ.
Thời gian không có nhiều, hôm nay sẽ là ngày cấp tốc tập chung lực lượng, ngày mai năm đoàn viện quân sẽ lập tức xuất phát, đến năm mỏ quặng tại những vùng xa xôi.
“Tốn thời gian chủ yếu là tuyển chọn đám đệ tử cấp thấp thích hợp, bản thân ta đúng sáng sớm mai tới nơi tập chung là được.” Nghĩ vậy, hắn liền tới Tàng kinh các, tìm đọc các điển tịch ghi về khu quặng nguyên thạch. Dù sao hắn sắp phải thủ hộ trong khoảng thời gian dài tại nơi như thế, nên tất nhiên cần tìm hiểu thêm thông tin.
Khu quặng nguyên thạch là mỏ khai thác nguyên thạch được dựng trên những địa mạch lớn, nguyên khí nồng đậm, có khả năng sản sinh ra nguyên thạch không dứt. Bất kì thế lực nào dù lớn hay nhỏ, cũng phải sở hữu vài khu quặng, nếu không sẽ không có đủ nguyên thạch để duy trì sự hưng thịch của thế lực mình trong thời gian dài.
Khu quặng nguyên thạch được phân chia nhiều đẳng cấp, mà đã gọi là mỏ quặng thì số lượng ít nhất cũng tính bằng đơn vị vạn khối. Khu quặng nhất cấp chỉ có thể khai thác ra nguyên thạch hạ phẩm, số lượng cũng không coi là nhiều, nhưng loại cấp bậc này rất dễ kiếm thấy, hầu như nơi nào cũng có.
Nhị cấp, sản sinh ra rất nhiều nguyên thạch hạ phẩm, trung phẩm cũng có nhưng số lượng không quá nhiều. Khu quặng tam cấp mà A Diệt sắp đi tới thủ hộ, sản sinh ra vô số nguyên thạch hạ phẩm, trung phẩm cũng có số lượng không nhỏ, hi hữu còn có thể xuất hiện thượng phẩm nguyên thạch.
Loại khu quặng cấp bậc này, chỉ những thế lực lớn mới có thể sở hữu mà thôi, phần lớn nguyên thạch trung phẩm cung cấp cho đệ tử tinh anh trong Tọa Sơn tông, đều là lấy từ các quặng tam cấp này. Ngoài ra còn có tứ cấp và ngũ cấp, nhưng loại khu quặng cấp bậc đó đã được thủ hộ rất nghiêm ngặt, thậm chí có trưởng lão tự mình tọa chấn.
Đọc xong các điển tịch ghi về quặng nguyên thạch, A Diệt liền tìm tới những điển tịch ghi về tà sĩ, ma tu quỷ đạo, tìm hiểu thêm nhiều thông tin. Những trận chiến mà sắp tới hắn phải đối mặt, sẽ không đơn giản là hai bên cá nhân giao chiến nữa, mà là những cỗ thế lực lớn đối chọi. Vậy nên phải nắm giữ được nhiều mật báo hữu ích hơn, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.
“Trông tiểu tử ngươi khá quen mắt, chúng ta từng gặp nhau rồi phải không?”
Nghe thấy thanh âm thánh thót đột nhiên vang lên tại ngay phía sau này, A Diệt không khỏi giật mình, trong đầu bỗng nhiên hiện lên thân ảnh một con quỷ nhỏ. Hắn chậm rãi xoay đầu, quả nhiên người vừa lên tiếng khớp với cái thân ảnh trong đầu hắn, còn ai ngoài vị trưởng lão khả ái, có bộ dáng như nữ hài mười hai tuổi chứ.
Tay chống nạnh, miệng nhỏ tru lên, ánh mắt to tròn hồ nghi đang dò xét hắn. Tuy bề ngoài nhỏ nhắn dễ thương, da thịt mềm mại trắng trẻo, nhưng mấy ai biết đây là một nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh hàng thật giá thật, không cẩn thận sẽ bị nhỏ này tùy tiện đá chết.
Hắn vội vã ôm quyền, cúi người lên tiếng: “Thì ra là Tọa sư thúc, lâu rồi không gặp người.”
Nữ hài lúc này như đã nhớ ra hắn, liền nói: “Ta nhớ ngươi rồi, ngươi chính là tên tiểu tử lấy đi hai viên kẹo của ta lúc trước.”
A Diệt không còn gì để nói, nếu không phải nhận, thì hắn cũng chẳng rảnh rỗi lấy hai viên kẹo vô dụng đó đâu, giờ còn tạo điểm nhấn cho vị tiểu tổ tông này ghi nhớ.
Thanh Loan gật đầu ra vẻ già dặn, đi tới ngồi trên một cái ghế mà cầm sách đọc, tiện miệng khen: “Ngươi không tệ đâu, mới đó đã đột phá rồi. Lúc trước ngươi đối với ta là một con bọ nhỏ khó mà nhìn thấy, giờ đã là một con kiến lớn hơn chút rồi.”
Hắn cười khổ nghĩ thầm: “Đây có phải lời khen không? Nhưng đối với tồn tại Bỉ Ngạn cảnh, thì tu vi hiện giờ của ta đích thực chỉ như một con kiến trong mắt họ.”
“Dạo gần đây đám người bốc khói đen hoành hành bá đạo, ngươi chắc sắp tới cũng phải lên chiến trường thôi, không cẩn thận sẽ mất mạng. Năm xưa ngươi và ta cũng coi như chỗ quen biết, mà ta cũng rất thưởng thức ngươi, nên tiện đây ta sẽ cho ngươi một bảo bối giữ mạng!”
Nghe nữ hài nói vậy, A Diệt nhất thời vui mừng kích động, nhưng rồi lại ỉu xìu, hắn sợ tiểu tổ tông này lại cho mình thêm vài viên kẹo thì khổ.
Chương 174: Viện quân
Một tấm nguyên phù thanh sắc bay tới lơ lửng trước mặt hắn, A Diệt vội vàng đưa tay tiếp nhận, sau đó tỉ mỉ xem xét, tấm phù này quả thực trông rất bất phàm, không giống hàng giả. Cách hắn không xa, tiểu thí hài đang ngồi cầm sách, giơ ngón tay căn dặn, bộ dáng hệt như ông cụ non.
“Trong thứ đó có chứa uy năng từ đòn đánh hời hợt do ta tạo ra, lúc trước đùa nghịch tại Phù bảo các, quản sự sư điệt tại đó đã làm tặng ta vài tấm, đối với tu vi như ngươi thì thứ này sẽ giúp ích không nhỏ đấy.”
A Diệt mừng rỡ tột cùng, nguyên phù chứa sức tấn công của nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh, cho dù với thực lực hiện giờ, thì hắn không thể thôi động tấm phù này phát ra được uy năng lớn nhất, nhưng chỉ cần được bốn đến năm thành thôi, cũng đủ khiến Hiển Hóa cảnh hậu kì bị lột một lớp da rồi!
Hắn liền cung kính cúi người hành lễ, lần này là phát ra từ lòng cảm kích thật sự: “Đa tạ sư thúc đã ban thưởng bảo bối, đệ tử cảm kích vô cùng.”
Tay nhỏ thon dài phất phất, nữ hài không chú ý đến hắn nữa mà chỉ mải mê đọc sách, mở miệng nói: “Ngươi tiếp tục làm việc của mình đi, tránh xa chỗ này ra chút, để ta có không gian yên tĩnh mà đọc sách.”
Khom người thêm một cái, sau đó hắn cấp tốc lui đi, sắc mặt hơi khó tiếp nhận vì không tin tiểu tổ tông tinh nghịch này còn có thể ngồi im một chỗ đọc sách. Sau đó hắn đến những tầng khác tìm kiếm bí tịch để đọc, cho tới tận sáng sớm hôm sau mới ngự khí rời đi.
Nữ hài họ Tọa đang mệt mỏi nằm lăn lộn trên sàn, cảm ứng thấy hắn rời đi, thở dài lẩm bẩm: “Đám tiểu bối này người trước ngã xuống, người sau lại phải tiến lên, không biết khi nào mới kết thúc. Đợi sau khi sư phụ xuất quan, có lẽ ngài ấy sẽ xử lý ổn thỏa được cục diện tồi tệ hiện nay.”
Đột nhiên nàng đứng bật dậy, sau đó nhanh chân chạy ra ngoài, miệng lẩm bẩm: “Suýt nữa thì quên, không biết Tần sư đệ giờ đã trị khỏi hoàn toàn thương thế chưa. Lần trước nếu không phải tại ta đòi kéo theo đệ ấy tới biên giới Tà Quốc, thì đệ ấy đã không bị đánh cho thương thế nghiêm trọng như vậy!”
............
Trước cổng chính Tọa Sơn tông, vài thân ảnh đang vẫy tay chào tạm biệt năm chiếc phi chu to lớn đang ầm ầm bay đi nơi xa. Trên một chiếc phi chu, tại trước đầu mũi nhọn có hai thân ảnh nam tử thanh niên đang đứng cạnh nhau, hai tay chắp ra sau, bộ dáng phiêu dật khiến không ít nữ đệ tử trong phi chu chú ý tới.
Người đứng tại đầu phi chu chính là Diệt Chúng Sinh, bên cạnh hắn là một gã nam tử tên là Phiêu Diêu, thân hình cao gầy, khuôn mặt có chút tuấn lãng, bộ dáng tiêu sái ung dung. Tên này đột phá Hiển Hóa cảnh trước sự kiện Vạn Dược Giới một năm, hồi mảnh không gian đó mở ra, hắn cũng có tham gia tại thượng vực, nơi chinh chiến của đám tân tấn Hiển Hóa.
Hiện giờ A Diệt và Phiêu Diêu là đồng chỉ huy, dẫn đầu một trăm tên đệ tử Luyện Nguyên cảnh cao giai, tới tiếp viện một khu quặng nguyên thạch tam cấp tại phương xa. Vị đệ tử tinh anh đồng hành cùng hắn này, tính khí ôn hòa dễ gần, thích làm quen với những người khác, miệng luôn giữ nụ cười mỉm, rất dễ tạo hảo cảm với những người xung quanh.
“Từ đây tới Thuận Thiên còn rất xa, Diệt sư đệ nên đi nghỉ ngơi đi, việc cảnh giới hôm nay để ta làm.” Họ Phiêu mỉm cười nói với hắn, tính khí tên này khá là tương đồng với Lý Ái Tông, khiến người khác không thể tìm ra được nhược điểm để chê.
A Diệt nghe vậy cũng không khách sáo mà gật đầu đáp: “Vậy sư đệ xin phép đi vào trong nghỉ ngơi, hôm nay phiền Phiêu sư huynh cảnh giới. Chặng đường từ đây tới Thuận Thiên sẽ đi qua nhiều vùng hiểm địa, có thể xuất hiện ma thú tứ giai, nếu gặp điều bất ổn nhớ gọi sư đệ đấy, sư huynh đừng cố gắng xử lý một mình.”
Dứt lời, hắn xoay người đi vào bên trong một gian phòng tại phi chu này. Trên chiếc phi chu lớn này có vài gian phòng, gian lớn nhất cho đám đệ tử cấp thấp ở, còn gian nhỏ hơn chính là dành cho một mình A Diệt ngồi đàm tọa.
Trên đường phi hành họ bay ngang qua không ít vùng sinh sống của ma thú, nhiều nơi trông thấy rất nhiều phi cầm. Nhưng vì uy áp của Phiêu Diêu luôn phát tán ra xung quanh phi chu, khiến đám hung thú đó không dám tới gần, vì vậy những đệ tử canh gác cũng không cần mất sức.
A Diệt và Phiêu Diêu luân phiên cảnh giới chính, mỗi người một ngày, đôi khi xuất hiện ma thú tứ giai bay tới muốn công kích phi chu, cả hai người họ sẽ đồng loạt xuất thủ. Lộ trình thuận lợi suốt cả tuần liền, hiện giờ họ đã phi hành gần tới phạm vi vùng địa thành Thuận Thiên.
Một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng đầu xuân ấm áp chiếu sáng khắp bề mặt phi chu, tại khoảng sân rộng phía trước những gian phòng, A Diệt và Phiêu Diêu đang ngồi tại phía trước nhất, đối diện họ là trăm tên đệ tử cấp thấp. Lúc này bọn họ đang chăm chú nghe hai vị sư thúc giảng giải, chỉ điểm một vài khúc mắc trong vấn đề tu hành.
Trong trăm đệ tử trước mặt, có chừng ba mươi người là nữ tử, có không ít người đang len lén nhìn hai vị sư thúc tuổi còn rất trẻ này.
Tính đúng ra thì tuổi tác hai người họ cũng không hơn đám đệ tử thông thường là bao, thậm chí trong đám người còn có không ít lão già tuổi thật đã hơn hai vị sư thúc. A Diệt cũng bị vài ánh mắt nữ đệ tử lén nhìn, nhưng hiển nhiên ít hơn Phiêu Diêu, vì dù sao tên đó khá là tuấn lãng.
Cả đoàn đang mải mê nghe giảng về tâm đắc trong tu luyện, bỗng nhiên cả chiếc phi chu lớn này khẽ rung, cùng lúc đó A Diệt đã cảm ứng được điều bất ổn. Căn dặn các đệ tử đề cao cảnh giác, họ Diệt cùng họ Phiêu chân đạp bảo cụ phi hành, bay lên trên cao quan sát xung quanh.
Điều đáng ngại nhất mà bọn họ không muốn gặp phải đã xảy ra, đoàn quân tiếp viện đã bị lũ ma tu quỷ đạo chặn đường. Nhìn ra xa, A Diệt có thể trông thấy vô số thân ảnh mặc hắc y, đếm qua cũng phải có trên hai trăm tên, đều có tu vi Luyện Nguyên cảnh cao giai. Lúc này chúng đã bao vây xung quanh, tạo thành một vòng tròn vây phi chu ở giữa.
Phiêu Diêu phất tay, tản ra một luồng nguyên lực đánh tan hết thảy những đòn công kích hắc ám đang bay tới phía phi chu, giúp chiếc phi chu đang rung chấn chợt ổn định lại. Đám đệ tử trên phi chu liền đồng loạt ngự khí bay lên, tản ra xung quanh, tay nắm chặt vũ khí, sẵn sàng nghênh chiến với mấy trăm gã tà sĩ xung quanh.
“Hắc hắc, không ngờ dẫn đoàn có những hai tên nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh, lần này đúng là bắt được cá lớn rồi.” Từ trong đám người trước mặt có một mụ già bay tiến lên phía trước, bề ngoài mụ ta đã ngoài 60, thân hình khá mập, khuôn mặt lộ rõ nét hung tợn. Tu vi Hiển Hóa cảnh sơ kì viên mãn, xem ra là thủ lĩnh của đám tà sĩ này.
Phiêu Diêu gương mặt tương đối anh tuấn lúc này mỉm cười, lớn tiếng hỏi: “Các hạ cho rằng bằng một mình ngươi và đám tiểu bối quanh đây, có thể hạ được nhánh quân này của bọn ta sao? Nếu thực sự nghĩ như vậy thì không khỏi quá xem thường Tọa Sơn tông bọn ta rồi.”
Mụ già tỏ ra nét mặt cười nhạo, khinh thường đáp: “Tọa Sơn tông thì đã sao, chẳng phải cũng bị bọn ta đánh cho phải trốn chui trốn lủi trong mấy khu quặng à? Hiện giờ các ngươi cũng bị bọn ta bao vây, như cá nằm trên thớt đấy thôi, thế lực đỉnh tiêm tại Phần Quốc này đúng thực chẳng ra gì, khà khà.”
Nghe lời nói của bà ta, cùng với vô số thanh âm cười nhạo của đám tà sĩ đang bao vây nơi đây, khiến toàn bộ đám trăm đệ tử Tọa Sơn tông tức giận, ý chí chiến đấu sục sôi. Thân phận đệ tử nội môn Tọa Sơn tông luôn là niềm kiêu ngạo của bọn họ, nay lại bị đám người không ra người, ma không ra ma này chê bai chế nhạo, sao đám tuổi trẻ khí thịnh này chịu cho được chứ.
“Đừng có xao động, cố bình tĩnh lại, khi ta ra lệnh mới được phép lao lên chiến đấu!” Phiêu Diêu cảm ứng được đám đệ tử đang tức giận kích động, một vài tên muốn lao lên liều mạng, liền quát lên. Lúc này đám tiểu gia hỏa kia mới bình tĩnh lại chút, nhưng những ánh mắt âm lãnh vẫn chĩa chẳng tới đám hắc y nhân phía xa.
A Diệt và Phiêu Diêu lúc này tuy tỏ ra sắc mặt ngưng trọng nhưng không hề hoảng, vì trường hợp này bọn họ đã suy tính đến, cũng đã nghĩ ra kế sách đối phó, chỉ là hơn hai trăm gã tà sĩ không khỏi vượt quá ước tính ban đầu.
Nhìn mụ già đang cười khẩy ở phía xa, Phiêu Diêu truyền âm cùng A Diệt: “Diệt sư đệ, các thần thông của ta đều thích hợp trong quần chiến. Nếu đệ có thể cầm chân được bà già kia, không để mụ làm tổn thương tới đám đệ tử, thì một mình ta có thể đối chọi rồi tiêu diệt được trăm tên Luyện Nguyên cảnh cao giai.”
Họ Diệt nghe vậy có chút bất ngờ, bản thân hắn nếu không có trận pháp hỗ trợ, gặp phải trăm gã Luyện Nguyên cảnh cao giai hợp kích, chắc chắn sẽ cong mông lên bỏ chạy, không ngờ tên này lại tự tin tới vậy. Nhưng hắn không chần chừ mà gật đầu ngay, hắn thà đánh với một kẻ đồng giai còn hơn đánh với đám tiểu bối số lượng tính bằng trăm.
Trao đổi xong, hai người tách ra, Phiêu Diêu bắt đầu truyền âm phân phó trăm tên đệ tử dưới chướng, chuẩn bị sẵn sàng kế sách chiến với hơn hai trăm tên tà sĩ xung quanh. Còn A Diệt chân đạp Thoi Độn Thiên, thản nhiên bay tiến về phía trước, hướng đến mụ già hung tợn kia.
“Hắc, ngươi vậy mà muốn một mình giao đấu với ta sao? Nhìn có vẻ còn trẻ đấy nhỉ, tuy không thuận mắt lắm nhưng cũng coi là được, nếu đã tự mình dâng đến cửa thì ta đành thu thập vậy.”
Thấy mụ già ngạo nghễ lên tiếng, như nắm chắc sẽ đánh bại được mình, khiến A Diệt không khỏi cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mụ ta như nhìn một cỗ thi thể. Miệng hắn lẩm bẩm: “Phệ Huyết chiến đao còn chưa được nếm qua máu của tà sĩ cấp cao đâu, nay lấy ngươi ra làm món khai vị vậy!”
Chương 175: Khai cuộc
Mỗi lần nguyên sĩ đột phá lên cảnh giới mới, nguyên lực đều biến đổi hoàn toàn về cả chất lẫn lượng, thực lực được tăng lên gấp rất nhiều lần, mức độ tăng tiến tại những tiểu cảnh giới trước đó không thể so sánh.
Một tân tấn Hiển Hóa cảnh, cường độ nguyên lực cơ bản nhất cũng cao gấp 20 lần Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong. Chưa kể sau khi tiến lên cảnh giới mới, nguyên lực sẽ biến đổi về chất, có thêm nhiều thần thông, sử dụng được các vật phẩm hỗ trợ cấp cao hơn, có được uy áp khiến cảnh giới thấp hơn khϊếp sợ.
Vì vậy, một tên Hiển Hóa cảnh sơ kì tầm thường nhất, nếu dốc toàn lực hoàn toàn có thể đối chọi lại được với 40 tên Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong cao thủ, rồi dần dần diệt sát từng tên.
Với thực lực hiện tại của Diệt Chúng Sinh, dù có đối mặt với trăm tên tiểu bối Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong hắn cũng không sợ, chưa kể đám người phía trước tu vi tầng 7 và 8 có không ít, chứ không phải tất cả đã là đỉnh phong. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải tung ra không ít vật phẩm phụ trợ, mà dùng những thứ đó chỉ để tiêu diệt đám tiểu bối thì chẳng đáng chút nào.
Trong mắt A Diệt thì đối đầu với một kẻ đồng giai có tu vi nhỉnh hơn mình chút, độ hung hiểm cũng không khác là bao so với đấu cùng trăm tên Luyện Nguyên cảnh cao giai hợp kích. Bất quá nạp giới của một tên Hiển Hóa cảnh chắc chắn giá trị hơn, nên tất nhiên hắn sẽ chọn đấu với mụ già này.
Lúc này ác chiến đã nổ ra, hai bên bắt đầu trao đổi chiêu thức quyết liệt, thần thông cùng bảo cụ bay ngập trời, khu vực nơi đây ầm ầm vang lên âm thanh chiến đấu kinh khủng.
Đám đệ tử Tọa Sơn tông tập chung tại một điểm, cùng nhau tạo lên một vòng quang tráo lớn bao bọc tất cả bên trong, rồi không ngừng tung chiêu công kích tầm xa ra ngoài. Hơn hai trăm tên tà sĩ bao vây thành hình tròn, mỗi người cũng có thủ đoạn phòng ngự của riêng mình, hơn nữa bọn họ ở ngoài nên có thể di chuyển tránh né công kích bắn tới, rồi cùng nhau tấn công đám người đang bị bao vây.
Thân ảnh Phiêu Diêu đạp Phi La Tán bay vọt tới một hướng, phía đó có vài chục tên liền đổi hướng công kích tới hắn. Linh hoạt tránh né giữa không trung, sau khi bay tới gần đám tà sĩ cấp thấp này, hắn liền tung ra thần thông làm nên tên tuổi của mình.
Mỗi cú đấm, mỗi cú đá, từ trong người hắn đều bắn ra một hư ảnh giống y hệt bản thân, sau khi phi đến phía kẻ địch liền hóa thành thực thể, giao thủ với đối phương. Hiện tại, đã có chừng hai mươi gã Phiêu Diêu đang đối chiến với đám tà sĩ rồi, mỗi một phân thân đều có tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, chỉ là không thể thi triển được các loại thủ đoạn đặc thù mà thôi.
Bản thể hắn bay vòng theo hình tròn lớn, gặp tên nào liền bắn ra một phân thân để đấu với tên đó, bấy giờ đã có chừng một phần bốn số tà sĩ bị hắn cầm chân rồi. Phiêu Diêu thân mặc bạch y phiêu dật, vô số phân thân của hắn đang giao thủ điên cuồng với lũ tà sĩ hắc y, như những quân cờ trên bàn cờ tướng lao vào loạn chiến vậy, đen trắng lẫn lộn.
Lúc này, trăm tên đệ tử Tọa Sơn tông đồng loạt phi hành về một hướng, những tên chuyên về cận chiến hoặc có sức phòng ngự cao đi đầu, nhao nhao công kích vòng vây. Hơn nửa vòng tròn tà sĩ lao tới, tung ra các thần thông công kích, chiến đấu với đám đệ tử thế lực đỉnh tiêm. Gần nửa vòng tròn bên kia, chừng trăm tên tà sĩ đang vây công Phiêu Diêu, đấu với phân thân bạch y đầy trời.
.................
“Vυ"t!” Một đầu kình côn toàn thân đen thui bay lượn trên trời, phi hành với tốc độ rất nhanh truy đuổi A Diệt. Phía xa, mụ già cười lạnh, hai tay không ngừng bắt pháp quyết để chỉ huy đầu hải thú kia.
“Gặp phải luyện thú sư quả là khó đối phó, hơn nữa chiến thú của mụ ta còn là loại biến dị.” A Diệt phi hành vòng vèo, tránh né những cú húc đầu của con cá lớn phía sau. Khi nó há miệng bắn ra vô số phi châm đen tuyền, hắn liền xoay người lại vung đao chém tới phía trước liên tục, phóng ra những luồng đao phong lục sắc đánh tan phi châm bắn tới.
Hắn bứt tốc, bay vụt qua đầu kình côn, nhắm thẳng hướng mụ già có gương mặt hung tợn phía xa. Với tốc độ hiện giờ của hắn, chỉ một hơi thở đã phóng đến ngay trước mặt mụ ta, rồi hung hăng bổ xuống một đao!
“Trò trẻ con.” Mụ già cười khẩy mà phất tay, lưỡi đao của A Diệt lúc này chặt mạnh lên một cái mai rùa cứng cáp màu đen, sau đó cả người bị bật lại ra sau. Hắn liền nhìn tới phía trước, thấy một đầu cự quy đen xì đang bay lượn xung quanh mụ già, như thể là một tấm thuẫn di động vậy.
Cấp tốc xoay người lại, tạo ra một lớp quang tráo trước người, đón đỡ trực diện cú húc của đầu kình côn, thân ảnh hắn lại bị bay ngược ra sau, thẳng hướng mụ già. Kình côn thừa cơ xông lên, phía sau hắn, mụ già trong tay xuất hiện một thanh trường mâu bốc lên hắc khí, chĩa thẳng ra phía trước chờ thân thể hắn văng tới.
“Xoẹt!” Một thanh trường kiếm bạch kim được Phiêu Diêu chưởng khống, vừa chém bay đầu của một tên tà sĩ, vừa qua hắn đã liên tiếp diệt sát mười mấy tên như thế này rồi. Tuy rằng tạo ra trăm phân thân khiến thực lực hắn đại giảm, nhưng không phải Luyện Nguyên cảnh có thể so sánh.
Đám phân thân của hắn, tuy chỉ biết đấm đá nhưng uy lực phát ra không hề nhỏ, mấy tên có tu vi tầng 7 tầng 8 đa phần không địch lại mà bị diệt sát, chỉ có đám tầng 9 trở lên mới có thể đối chọi. Chiến cục tại phía họ Phiêu này coi như đã nằm trong lòng bàn tay gã.
Tại phía chiến trường đông thân ảnh nhất, chiến cục có vẻ đang cân sức, bên nào cũng đã có tử thương, nhưng chiến đấu vẫn đang rất gay gắt. Mặc dù bên tà sĩ có số lượng nhiều hơn vài chục tên, so với đám người Tọa Sơn tông, nhưng đệ tử trong thế lực đỉnh tiêm thường thì sức chiến đấu sẽ cao hơn nguyên sĩ đồng giai bên ngoài, nên hoàn toàn có thể lấy ít địch nhiều.
Chừng hai trăm năm mươi nhân ảnh loạn chiến ban đầu, nay số lượng đã giảm xuống chỉ còn chừng một trăm tám, bên nào cũng đã ngã xuống không ít người. Nguyên một mảnh rừng rộng lớn, giờ trở thành bãi chiến trường, thi thể la liệt, máu nhuộm cỏ xanh.
Trên bầu trời, tại những ngọn cây, dưới mặt đất, cạnh bờ suối, trong dòng nước, đâu đâu cũng có nguyên sĩ đang chiến đấu. Một bên mặc lục y, bảo cụ phẩm chất đều không tệ, kĩ năng chiến đấu tốt, thần thông không ít, kiên cường không sợ đối thủ. Bên còn lại một thân hắc y, thủ đoạn chiến đấu kì dị, nguyên lực toàn mang màu tối, chiêu thức hiểm độc, chứa đầy tà khí.
“Bích Trồi Đơm Lan.” Toàn thân A Diệt mọc ra đầy cành cây dẻo dai xanh biếc, nở ra hoa tươi đủ mọi màu sắc. Trường mâu đâm tới chỉ có thể chọc thủng góc nhỏ trên một cành cây. Cái miệng to lớn của kình côn há ra, vô số răng đen sắc nhọn, ngoạm cả người hắn, khiến những cành cây đơm ra đầy hoa tươi gãy nát!
Thân ảnh A Diệt rũ bỏ đống thực vật bên ngoài, bay vọt ra, lơ lửng ngay phía trên mụ già. Hắn tế ra Đỉnh Xa Bôi rồi thúc dục nó bắn ra vô số hỏa cầu tới phía kình côn, khiến đầu hải thú kia phải bay lượn ra xa để tránh né.
Thấy họ Diệt với đôi mắt âm lãnh nhìn xuống phía mình, mụ già vẫn rất tự tin mà chỉ huy cự quy bay lên che chắn trước người, hướng cái mai rùa cứng cáp lên phía hắn. A Diệt cười lạnh vung tay, một cây búa lớn màu cổ đồng thình lình xuất hiện, sau đó dũng mãnh đập mạnh xuống, dã lên mai của cự quy, cùng nhau phi xuống phía dưới mặt đất.
Lúc này chỉ còn duy nhất mụ già đứng trơ trọi tại nơi đây, giữa không trung không có vật cản. A Diệt nhanh tay dán tấm khuếch đại phù lên thanh chiến đao, khiến nó lập tức to lên gấp mười lần, độ dài cũng phải tới năm trượng.
Hai tay cầm cán cây đao to lớn, bổ mạnh xuống phía thân ảnh già mà không chịu chết kia, miệng cười cợt quát: “Giờ ngươi còn đầu sức sinh nào nữa thì mau đem nó ra luôn đi!”
“Cheeng!” Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tấm thuẫn hình tròn màu đen đã xuất hiện phía trên đỉnh đầu mụ già, sau đó cấp tốc to ra, đồng thời tỏa ra những luồng năng lượng phòng ngự mạnh mẽ. Lưỡi đao to lớn màu huyết hồng bổ mạnh xuống, cứa lên bề mặt tấm thuẫn, tia lửa tóe lên không ngừng, âm thanh kim loại cọ sát mạnh vang lên nhức tai.
Mụ già bị lực phản chấn đẩy bay xuống dưới mặt đất, tấm thuẫn tròn cũng bị hất văng đi theo. Trên không trung, thanh chiến đao đã trở về trạng thái ban đầu, A Diệt thì chưa ngừng tay, thả tấm tế hỏa phù ra bay lướt qua từng thanh mộc kiếm mà hắn vừa hiển hóa.
Ngón tay tức thì điểm chỉ, khiến trăm thanh phi kiếm đang bốc hỏa bắn xuống cái hố lớn đầy bụi đất phía dưới.