Vầng thái dương lam sắc tỏa sáng trên những tầng mây, chiếu từng tia nắng ấm xuống một mảnh rừng mênh mông, có rất nhiều loại cây cối kì dị. Nơi đây chỉ có rừng và núi, thực vật sinh trưởng vô số, đủ mọi giống loài, hầu hết mỗi cây đều cao tới mười trượng.
Tại một địa phương vô danh trong mảnh rừng này, bất ngờ nổi lên những tiếng động lớn, nhiều cái cây bị gãy đổ, chim chóc hoảng sợ tháo chạy, kinh động các loài thú thông thường. Nơi nổi lên dị động, có hơn mười đầu dị thú to lớn đang làm ầm ĩ, nhìn kĩ sẽ thấy rõ rằng có chừng mười con thú bao vây hai đầu dị thú ở giữa.
Đám thú đứng thành vòng tròn, có rất nhiều giống loài, ai nấy đều đang kích động hô tên của một đầu dị thú bên trong vòng tròn do chúng tạo ra. Đầu dị thú được hô tên là một con sói lớn đi bằng hai chân, nó mặc giáp phục không khác gì nhân loại, mỗi bên tay cầm một thanh đoản đao là bảo cụ.
Sói lớn nhìn đầu dị thú còn lại bị vây trong vòng tròn này, mỉm cười nham hiểm lên tiếng: “Ba Lạp Ngã ngốc nghếch, giờ ngươi chỉ có hai sự lựa chọn, một là chiến tay đôi với ta một trận, hai là bị toàn bộ anh em ở đây mỗi người đâm một nhát! Ngươi chọn một hay hai?”
Đối diện sói lớn là một đầu lợn rừng cũng đi bằng hai chân giống con người, thân mang giáp phục đã bị phá hủy nhiều chỗ, tay cầm bồ cào, tuy là lợn nhưng thể hình lực lưỡng chứ không hề mập.
Lợn rừng Ba Lạp Ngã nhổ một bãi nước bọt, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm con sói trước mặt, nghiến răng đáp: “Tên khốn A La Táp ngươi nham hiểm như đám nhân loại vậy, sớm biết trước có ngày hôm nay thì ta đã đập chết ngươi từ xưa.”
“Haha trên đời đâu ai biết được chữ ngờ, yêu thú chúng ta thực lực vi tôn, giờ ta đã mạnh hơn ngươi mà ngươi vẫn không ngoan ngoãn giao ra chức vị thủ lĩnh, nên bị các anh em phản bội là điều đương nhiên!” Sói lớn A La Táp phi tiếu nói. Đám dị thú bao vây xung quanh lập tức hô lên phụ họa, ai nấy đều dùng ánh mắt trêu tức nhìn tới phía lợn rừng họ Ba.
Dây dưa một hồi, cuối cùng chiến đấu đã nổi lên, sói lớn A La Táp và lợn rừng Ba Lạp Ngã điền cuồng lao tới sinh tử chiến. Dị sói với đoản đao trong tay, thân pháp di chuyển cực kỳ nhanh, khiến lợn rừng chỉ có thể giơ thân bồ cào lên chống đỡ. Một bên phong thuộc tính công kích nhờ tốc độ, một bên thổ thuộc tính chỉ sở trường phòng ngự, cứ thế giằng co thời gian dài.
Chừng chục đầu dị thú bao vây xung quanh ai nấy đều đang hô hào cổ vũ sĩ khí cho dị sói, chúng có đi bằng hai chân hoặc dùng cả tứ chi như động vật bình thường, nhưng tất cả đều có tư duy và biết dùng ngôn ngữ của tu hành giả. Không một ai trong những đầu dị thú đó phát hiện còn có kẻ khác đang rình rập ở gần đây.
Trên một cành cây cao có rất nhiều lá cây bao phủ, một đầu khôi lỗi dạng nhện đang ẩn náu tại đó, trên lưng nó có một nhân loại đang ngồi, là nam tử thanh niên thân mang bạch y. Hắn ta lúc này thần sắc bất định, mắt chăm chú quan sát trận chiến của hai tên yêu thú phía dưới không xa, nhưng sắc mặt lại không giấu nổi sự tức giận và không cam lòng.
[Diệt Chúng Sinh: Luyện Nguyên cảnh – tầng 3]
Tiếng lòng trong đầu A Diệt vẫn đang không ngừng chửi rủa tên khốn Ma Quân, chuyện lớn như xuyên qua cổng không gian sẽ phải tiêu hao tu vi, mà hắn ta lúc trước không hề nhắc tới.
“Ta quên mất điểm này, cơ bản vì năm xưa tu vi của dì Tịnh quá cao, nên điểm tiêu hao tu vi khi dùng cổng không gian này chẳng đáng kể gì, nên ta không để ý lắm.” Ma Quân hòa hoãn giải thích, ngữ khí không giấu nổi sự chột dạ.
Họ Diệt càng thêm tức giận về sự tất trách của tên khốn này. “Ta từ một gã hậu kỳ Hiển Hóa cảnh tụt xuống Luyện Nguyên cảnh sơ giai, vậy mà nói là tiêu hao tu vi không đáng kể. Giờ đến vùng đất lạ này, xung quanh toàn yêu thú nguy hiểm có tư duy, ngươi nói với chừng này thực lực ta sẽ sống được bao nhiêu ngày?”
Ma Quân liền đáp: “Ngươi bình tĩnh lại xem nào, chẳng phải tu vi bên ma lộ không bị ảnh hưởng gì sao, giờ chỉ cần tìm cách chữa lành ám thương do không gian chi lực gây ra trong người ngươi, lúc đó ngươi có thể tự do chuyển đổi giữa nguyên và ma, dựa vào tu vi mạnh mẽ bên ma tu, thì sợ gì đám tiểu yêu này nữa.”
“Thôi cái mặt giận đó đi, tu vi ngươi mất nhưng lộ trình này ngươi đã từng đi qua, bình cảnh phá vỡ hết rồi, thời gian tới ta sẽ luyện số lượng lớn đan dược dùng cho Luyện Nguyên cảnh, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ lấy lại được tu vi vốn có thôi.” Y tiếp tục an ủi, dù sao lần này đúng thực vì sự chuẩn bị không chu toàn của y mới khiến A Diệt bị mất tu vi.
Họ Diệt thở ra một hơi dài, nhàn nhạt nói câu cuối: “Ta không cần ngươi giải thích thêm, muốn nghe ngươi nhận lỗi một lần khó như vậy à?”
Ma Quân không tình nguyên lên tiếng đáp: “Xin lỗi được chưa?”
Lúc này hai người họ tiếp tục chú ý tới trận chiến đẫm máu phía dưới, giữa hai yêu thú có tu vi lục giai. Sói lớn và lợn rừng đều nắm giữ phương thức chiến đấu cùng kĩ năng hết sức cao siêu, những ma thú lục giai mà A Diệt từng gϊếŧ hoàn toàn không thể so sánh. Nhân loại đồng giai nếu có chiến lực tầm thường thì chắc chắn sẽ chết nếu đấu với một trong hai tên này.
Chục đầu yêu thú khác đang vây quanh hô hào, phần lớn có tu vi ngũ giai, một vài đầu lục giai, nhưng hiển nhiên mấy đầu lục giai đó không thể sánh bằng hai kẻ đang ác chiến kia. Qua thêm thời gian nửa bữa cơm, đầu lợn rừng Ba Lạp Ngã cũng bại trận, bị sói lớn A La Táp một đao xuyên tim, chết bất đắc kỉ tử.
A La Táp thân đầy rẫy thương tích, nhưng vẫn ngạo nghễ đứng trên thi thể lợn rừng, thỏa mãn đón nhận những tiếng hô vang khen ngợi từ đám yêu thú xung quanh. Sau đó hắn mới đi tới nghỉ ngơi trên một tảng đá lớn, bắt đầu điều tức để trị thương, những yêu thú còn lại thì dò xét nạp giới của lợn rừng, một vài tên phanh thây thi thể họ Ba để lấy yêu đan.
Lúc sau khi đầu sói thủ lĩnh chữa lành được những vết thương ngoài da, thì một đầu cự viên lục giai mới đi tới, cung kính dâng lên những vật phẩm tốt nhất trong nạp giới của lợn rừng. A La Táp phất tay thu những vật đó vào giới chỉ, rồi phân phó mệnh lệnh cho đầu cự viên trước mặt.
“Man Bố Lỗ, ngươi hãy thực thi lệnh của tân thủ lĩnh là ta, phân phó toàn bộ yêu tướng trong lãnh địa, cấp tộc tập hợp lực lượng. Kể cả những yêu binh tán tu cũng phải tập chung bọn chúng lại, để chuẩn bị phát động một đợt thú triều cực lớn vào năm sau!”
Cự viên liền đáp: “Rõ, thưa A thủ lĩnh!”
“Nhưng này thủ lĩnh, chúng ta sẽ điều hướng thú triều càn quét qua những nơi nào vậy ạ? Ngài định tấn công bao nhiêu thành trì của nhân loại?” Đầu cự viên có chút tò mò hỏi.
Sói họ A cười lớn, giơ tay chỉ tới phương xa mà lên tiếng: “Toàn bộ khu vực đông nam ta đều sẽ cho thú triều đi qua, trừ bỏ những thành trì có nhân loại Bỉ Ngạn cảnh tọa chấn, thì tất cả sẽ bị san bằng!”
“Hắc hắc, thủ lĩnh quả là có chí hướng cao xa, không cả ngày chỉ biết ăn với ngủ như tên khốn Ba Lạp Ngã, thủ hạ rất bái phục.” Cự viên liền xoa tay nịnh nọt.
Không lâu sau, cả đoàn yêu thú đã rời đi, nơi đây liền trở nên tĩnh lặng. Đầu khôi lỗi nhện lúc này mới đáp xuống mặt đất, rồi được thu vào bên trong nạp giới của A Diệt, hắn nhìn theo phương hướng đám yêu thú rời đi, rồi tự mình di chuyển tìm kiếm nơi có nhân loại sinh sống.
Dựa vào những gì nghe được từ cuộc nói chuyện giữa các yêu thú, hắn đã hiểu đại khái tình hình ở vùng đất này. Có vẻ nơi đây có vô số yêu thú sinh sống, chứ không phải nhân loại là vua như tại Nguyên Lượng Đại Lục hay Phần Quốc nói riêng. Một tin chấn động nữa, là năm sau sẽ có một cơn thú triều cực lớn quét qua cả vùng đất rộng thênh thang này.
Giờ đây tu vi giảm mạnh, không thể phi hành, hơn nữa bảo cụ trong nạp giới thấp nhất cũng là Huyền giai hạ phẩm, với lượng nguyên lực hiện giờ của hắn thì không thể phát huy uy năng được. Cũng may hắn có vô số khôi lỗi, chúng hoạt động hoàn toàn dựa vào nguyên thạch, dùng thần thức để chỉ huy, nên có thể bảo vệ cho A Diệt trong khoảng thời gian tu vi đại giảm này.
.....................
Trên một đỉnh núi cao, cây cối xanh tươi, mây mù lượn lờ, chim bay thành đàn, cá vui đùa bơi múa dưới những con suối, một cảnh tượng thiên nhiên đẹp đẽ. Có hai luồng độn quang bay tới nơi đây, hiện ra thân ảnh phiêu phù giữa không trung, cả hai không hẹn mà cùng đảo thần niệm xuống khu vực đỉnh núi phía dưới.
Tại đỉnh núi này có hơn trăm cỗ cổng không gian thượng cổ, tất cả đều đã bị bám bụi, dây leo bò đầy trên các bệ đá cổ, không có bất kì điểm nào bất thường cả.
Dò xét một hồi không phát hiện điểm nào khả nghi, hai luồng thần niệm mới rút về, sau đó chủ nhân của hai cỗ thần niệm mới quay qua nhìn đối phương. Một gã trung niên thân hình gầy ốm, mặc đạm bào khá là bắt mắt, gương mặt hết sức bình thường. Đối diện là một đầu tê giác lớn hết sức cường tráng, thân mang giáp bạc nặng nề, đứng trên một đóa bỉ ngạn có chút nhỏ.
Đầu tê giác mở lớn miệng lên tiếng: “Diệt Công Danh, xem ra nhân loại các ngươi bắt tin tức không chậm nhỉ, không gian dị động mới nổi lên tại nơi này cách đây chưa tới ba ngày, vậy mà đã phái ngươi tới đây điều tra rồi.”
“Chẳng phải Ô Tạp ngươi cũng có mặt tại đây sao, ta tưởng yêu thú các ngươi trước giờ không để ý tới những chuyện như thế này chứ.” Trung niên họ Diệt liền hừ lạnh đáp lời, sau đó không để ý tới đầu tê giác kia nữa mà hạ xuống thấp, chú tâm dò xét từng cỗ cổng không gian.
Hai kẻ này ai nấy đều chăm chỉ làm tốt sự vụ mà mình được giao, chúng đâu biết rằng kẻ được chuyển tống tới nơi này, đã biên trang lại cho cỗ cổng không gian hắn đi qua, nhìn không khác gì những cổng không gian xung quanh.
Chương 267: Thành trì
Vùng đất mới này tràn ngập nguy cơ, đặc biệt là đối với tu hành giả thấp giai, muốn tiến một bước cũng khó. Gã thanh niên họ Diệt lúc này đang bị một bầy yêu thú truy đuổi, cứ chạy một quãng dài lại có thêm vài ba yêu thú gia nhập, khiến hắn oán giận không thôi.
Chạy đến một vùng đất trống trải, A Diệt liền vung tay thả ra gần trăm đầu khôi lỗi thú, tất cả đều có thực lực tam giai đỉnh phong, chỉ huy chúng lao lên công kích bầy yêu thú đang truy đuổi mình. Tuy tu vi mất đi nhưng thần thức của hắn vẫn như trước kia, có thể nói là thuộc hàng đỉnh cao trong cảnh giới Hiển Hóa, nên để chỉ huy chừng này khôi lỗi không mấy khó khăn.
Đội hình yêu thú truy đuổi nhân loại A Diệt có chừng bốn mươi đầu tiểu yêu và yêu binh, cùng với ba yêu tướng là chỉ huy, lúc này đang ra sức chiến đấu với bầy khôi lỗi đột nhiên xuất hiện.
Sau vài ngày tới nơi này, A Diệt đã biết được đại khái cách gọi theo tu vi của đám yêu thú. Tiểu yêu là chỉ những yêu thú chưa khai mở linh trí, thường có tu vi nhất giai và nhị giai, cũng có một vài loài tam giai. Yêu binh là yêu thú từ tam giai trở xuống, đã khai mở linh trí, có thể dùng được bảo cụ khi chiến đấu, dựa vào vũ khí và tư duy nên luôn chiếm lợi thế trước tiểu yêu.
Yêu tướng là yêu thú từ tứ giai tới lục giai, những yêu thú lục giai mạnh mẽ như đầu sói lớn A La Táp được gọi là đại tướng. Yêu thú từ thất giai trở lên, ngang với nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh, sẽ được gọi là yêu soái. Còn những đẳng cấp cao hơn thì hắn chưa biết, dù sao hiện giờ thực lực của hắn chỉ là một gã Luyện Nguyên cảnh sơ giai.
Đám yêu thú thấp giai rất nhanh đã bị khôi lỗi thú đánh gϊếŧ, mà ba đầu yêu tướng cũng chỉ có tu vi tứ giai mà thôi, đối phó với đám khôi lỗi có thân thể rắn chắc này còn có chút khó xơi. Mỗi tên yêu tướng bị chừng hai chục đầu khôi lỗi vây công, chả mấy chốc đã trọng thương muốn tìm cách bỏ chạy.
“Xoẹt!” Một đạo huyết quang lóe qua, liền đâm thủng yết hầu của cả ba tên yêu tướng cùng lúc, biến đám yêu thú nơi này trở thành tử thi toàn bộ. A Diệt liền thu lại Huyết Ảnh phi đao, chỉ trưởng khống món bảo cụ Huyền giai hạ phẩm này trong vài hơi thở thôi, vậy mà nguyên lực trong người hắn đã cạn kiệt không còn một mống.
Sau khi thu lấy nạp giới cùng yêu đan, hắn cấp tốc rời xa khu vực này, tìm một sơn động vô danh rồi trốn trong đó điều tức khôi phục nguyên lực. Hiện tại hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm rõ nơi này, phải tìm đến nơi tập chung nhiều nhân loại để thu thập thông tin, sau đó mới biết cách để tìm một địa phương an toàn mà bế quan tu luyện, khôi phục tu vi.
Cách nơi đó không quá xa xảy ra một trận chiến giữa nhân loại và yêu thú, một tên thiếu niên khá là anh tuấn, tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 5, đang trưởng khống hai thanh phi kiếm đối đầu với một yêu binh nhị giai.
Đầu yêu binh này có tư duy chiến đấu chứ không hề xông loạn như đám yêu thú thông thường, thực lực của nó cũng thuộc hàng đỉnh cao trong nhị giai, khiến gã thiếu niên ở thế hạ phong thấy rõ.
“Mau móc tim ra để ta đem về luyện chế nhân đan, đừng cố chống cự nữa, nhân loại các ngươi chỉ là thức ăn cho yêu thú bọn ta mà thôi.” Đầu linh cẩu tay cầm song đao vừa điên cuồng đâm chém vừa cười lớn lên tiếng, hắn đã nắm chắc đánh gϊếŧ được tên thiếu niên kĩ năng chiến đấu kém này rồi.
Thiếu niên cứng rắn chống đỡ, tay cầm hai thanh phi kiếm giơ ngang trước người tránh bị đối phương công phá, nhưng hắn phải lui bước không ngừng, sức lực cũng đại giảm. Ngay khi một thanh kiếm trong tay thiếu niên bị đánh bay, đầu linh cẩu liền lao nhanh tới, muốn bổ xuống một đòn thật mạnh.
Đúng lúc này biến cố xảy ra với yêu binh ấy, không biết từ đâu bay tới một đạo quang mang kim sắc, oanh kích trực diện lên giữa lưng linh cẩu, khiến miệng nó phun máu tươi, thân thể lảo đảo rồi sấp mặt về phía trước. Nhân cơ hội này, gã thiếu niên cầm chắc thanh kiếm còn lại, đâm một nhát thật mạnh xuyên qua trái tim của linh cẩu, tiễn hắn ra đi.
Thiếu niên thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó tươi cười chắp tay ôm quyền tới thân ảnh người thanh niên phía xa: “Đa tạ nguyên huynh đã ra tay tương trợ, ơn này tại hạ sẽ không bao giờ quên.”
Thanh niên kia bấy giờ đang thu lại vài cây trận kỳ vào giới chỉ, tia quang mang vừa rồi bắn tới công kích đầu yêu binh, có lẽ là uy năng từ một tòa tiểu pháp trận do hắn tạo ra. Sau khi nghe lời cảm ơn của thiếu niên, hắn liền bước tới gần, nét mặt trông cũng có vẻ dễ gần.
Thiếu niên chăm chú quan sát đánh giá kẻ vừa cứu mình này, hắn là một nam thanh niên tuổi chừng đôi mươi, gương mặt khá tuấn lãng, thân mang bạch y sạch sẽ, nhưng khí chất lại tỏa ra nét gì đó rất cao xa, không giống mấy tiểu gia hỏa Luyện Nguyên cảnh thông thường.
“Tại hạ Mặc Thiếu Quần, là đệ tử nội môn của Thanh Khư cung, rất cảm kích với hành động trượng nghĩa của nguyên huynh, không biết quý tính đại danh của nguyên huynh là gì.” Tên thiếu niên vội tỏ ra lễ phép lên tiếng hỏi.
A Diệt lúc này đã đi tới gần thiếu niên họ Mặc, mỉm cười đáp lời: “Tại hạ họ Dược, đệ tử Tọa... à ta chỉ là một tán tu mà thôi.” Hắn âm thầm tự trách bản thân lỡ mồm, trước kia xưng hô tên tông môn nhiều thành quen, giờ nhiều lúc vẫn lỡ lời.
Mặc Thiếu Quần nghĩ rằng A Diệt không thích để lộ danh tính, nên cũng không hỏi han thân phận của hắn nữa, liền cười nói: “Ra là Dược huynh, không ngờ huynh có tài nghệ pháp trận lợi hại như vậy, lại còn để tu vi của bản thân chỉ là Luyện Nguyên cảnh tầng 3 khiến đám yêu thú lầm tưởng nữa, chiêu giả heo ăn thịt hổ của huynh thật lợi hại đấy.”
Nghe vậy họ Diệt chỉ biết cười khổ, đây là tu vi thật của hắn chứ đâu phải giả, mà hắn cũng không muốn nói ra tránh để đối phương sinh nghi. Dù sao đúng thực sẽ không có tên điên nào mới nhiêu đây tu vi, lại dám đi tới vùng rừng núi hoang vắng này lịch luyện cả, chẳng khác nào tự đưa thân vào miệng yêu thú.
A Diệt khách khí lên tiếng: “Tại hạ lịch luyện đến khu vực này thì nhất thời không phân biệt được vị trí nữa, giờ cũng chỉ muốn hỏi Mặc nguyên hữu là thành trì gần nhất nằm tại nơi nào, tại hạ muốn tới đó bổ sung thêm chút đồ đạc.”
Họ Mặc thiếu niên liền cười đáp: “Dược huynh hỏi đúng người rồi đấy, tiểu đệ từ khi tu hành vẫn luôn hoạt động tại mấy thành trì quanh đây, nắm rõ từng địa phương như thổ địa, nếu huynh không phiền thì ta sẽ dẫn huynh tới thành trì gần nhất nơi này, cũng chỉ cách đây chừng năm mươi dặm thôi.”
“Vậy xin làm phiền nguyên hữu rồi.” A Diệt chắp tay cảm tạ.
Hai thân ảnh nam tử trẻ tuổi đồng hành cùng nhau, họ cẩn trọng đi ngang qua những nơi có yêu thú chiếm đóng, trên đường đi trò chuyện rất vui vẻ. Thực chất là A Diệt chỉ mỉm cười nghe tên thiếu niên này khua môi múa mỏ, hắn cảm thấy rất may mắn vì gặp phải một gã lắm miệng như vậy, giúp hắn moi được không ít thông tin về nơi này.
Cứ thế họ vừa đi vừa trò chuyện, Mặc Thiếu Quần tuy tu vi không cao nhưng cũng có thân phận không nhỏ trong thế lực đang ở, nên được tiếp xúc với rất nhiều điển tịch quý giá. Ngày thường những sự hiểu biết của hắn không có mấy chỗ phát huy, nay mới có người hỏi rồi còn chú tâm nghe khiến hắn rất nhiệt tình, mỗi lần A Diệt lên tiếng hỏi lại như gãi đúng chỗ ngứa, mõm hắn nói càng rõ ràng chi tiết hơn.
Theo lời họ Mặc, vùng đất rộng lớn này không có phân thành quốc gia, mà được gọi chung là Thú Loạn Vực, một vùng hoang dã có rất nhiều tộc loài yêu thú sinh sống. Độ rộng lớn của Thú Loạn Vực phải gấp ba lần diện tích Phần Quốc, nhưng nhân loại có khi còn ít hơn, ngược lại số lượng yêu thú cấp thấp là vô cùng tận.
Tại trung tâm Thú Loạn Vực, nơi tu luyện đắc địa nhất vực này, chính là vùng tọa lạc của các thế lực cự đầu, có cường giả phía trên hạ vị tồn tại. Càng ra rìa ngoài thì thực lực các tổ chức lại càng kém, kể cả thành trì cũng vậy. Nơi hai người họ đang đứng cũng xem như khu vực cận rìa rồi, không xem là quá kém nhưng cũng không tốt.
Thú Loạn Vực nằm tại rìa ngoài phía tây Nhân Yêu Đại Lục, yêu thú tại nhân giới tập chung nhiều nhất tại nơi đây, nên đại lục này mới để cái tên Nhân Yêu.
Thành trì hai người đang đi tới tên là Lục Thất thành, thành phụ thuộc dưới quyền quản lý của thế lực Thanh Khư cung, một thế lực của nhân loại thuộc hàng nhất lưu ở Thú Loạn Vực. Thành trì tên 67 có nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh đỉnh phong tọa trấn, nên được coi là một thành khá lớn, đã vững trãi chống chọi qua khá nhiều đợt thú triều quy mô vừa và nhỏ.
Mặc Thiếu Quần nói đến khô cả cổ, nước cũng đã bị hắn uống sạch, vậy mà chưa có dấu hiệu muốn dừng lại, khiến họ Diệt phải thầm cảm thán về mức độ dâu dài của tên này. Nhưng không lâu sau lỗ tai hắn đã không còn bị tra tấn bằng âm thanh nữa, vì hai người đã đến trước cổng thành Lục Thất.
Đôi mắt A Diệt sáng rực, tham lam hít thật sâu mùi người tỏa ra từ trong thành, hắn chán ngấy cảm giác sống giữa bầy yêu thú rồi, nhân loại mới là nơi hắn thuộc về. Trước mắt hắn là một thành trì to lớn, độ rộng lớn chắc không kém hơn là bao so với Cổ Sơn thành, chỉ là trông không nguy nga bằng mà thôi.
Đến cổng thành, hai người họ bị hai gã lính canh tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 7 chặn lại. Chúng kêu hai người giao ra lệnh bài thân phận để họ kiểm tra, sau đó sẽ cho vào thành.
A Diệt nghe họ Mặc nói nhỏ giải thích thì mới biết, muốn được vào trong thành phải nộp một khoản phí nhất định. Còn muốn sinh sống trong thành thì phải khai báo lai lịch thật sự của bản thân, để họ làm thành lệnh bài thân phận, chỉ cần lai lịch sạch và có đủ nguyên thạch thì sẽ được phép sống trong thành. Đa phần thành trì của nhân loại tại Thú Loạn Vực đều mang quy định này.
A Diệt trước hết muốn xem qua tình hình trong thành, nên hắn nói rằng mình vào thành mua bán chứ không phải sinh sống, vậy nên hắn chỉ cần nộp 30 nguyên thạch hạ phẩm, sẽ được tạm cư trú tại đây một tuần. A Diệt lại cười khổ mà đổi nguyên thạch trung phẩm lấy nguyên thạch hạ phẩm với thiếu niên họ Mặc, hắn không ngờ tiền to quá cũng có lúc khó xử như vậy.
Sau khi kiểm tra xong A Diệt, thì Mặc Thiếu Quần lấy ra lệnh bài thân phận của mình, khiến hai tên lính canh phải cung kính nhường đường. Hắn là đệ tử Thanh Khư cung, thành trì này dưới quyền quản lý của thế lực đó, nên hiển nhiên hắn có thể tự do ra vào bất cứ lúc nào.
Vào bên trong thành, thấy họ Mặc có dấu hiệu muốn dẫn hắn đi giới thiệu từng nơi, A Diệt vội lấy lý do thoái thác, muốn một mình đi tham quan. Tách ra khỏi tên thiếu niên kia khiến hắn không khỏi thở phào, lúc này mới thong dong bước đến khu phường thị, xem thử vật phẩm của tu hành giả nơi đây có khác quê hương mình hay không.
Chương 268: Biến đổi
Sau ba ngày tham quan, tìm hiểu, đi lại khắp các ngõ ngách tại thành trì Lục Thất này, Diệt Chúng Sinh đã nắm bắt được nhiều hơn thông tin tại nơi đây, am hiểu cách thức tu luyện cùng phân bố tu hành giả của vùng đất này.
Phương thức tu luyện và các loại bảo cụ cũng không khác là bao so với quê hương hắn, chỉ có một thứ rất khác, đó là bất kì nguyên sĩ nào tại Thú Loạn Vực đều tu luyện một loại bí pháp rèn luyện nhục thân. Điều này cũng dễ hiểu, nơi đây vốn là địa bàn của vô vàn yêu thú, tu hành giả nhân loại muốn có thể chiến đấu dễ dàng hơn với bọn chúng, tất nhiên cường độ thân thể phải mạnh.
A Diệt không lo vấn đề này, hắn hiện tại cũng đang rèn luyện thân thể nhờ bí pháp Thanh Đồng luyện thể, so với phần lớn bí pháp tại các cửa hàng lớn trong thành trì này còn tốt hơn.
Đan dược cùng các loại dược liệu tại nơi đây cũng khá là khác về phần dược phương, chủ dược thay vì dùng các loại kì chân dị thảo, thì tu hành giả nơi này dùng yêu đan để luyện chế đan dược. Chính vì sự khác biệt này khiến Ma Quân hết sức đỏ mắt, muốn họ Diệt mua vài cuốn dược phương về để y tìm hiểu, bất đắc dĩ hắn phải mua vài cuốn dược phương cấp thấp.
Tuy trong thành có lệnh cấm nguyên sĩ đánh nhau, nhưng cũng phải đề phòng bị kẻ tham lam ám toán, tốt nhất vẫn không nên để lộ ra quá nhiều tài sản.
Về phần giọng nói và trang phục của A Diệt thì không đáng ngại, tuy trông hắn khá khác so với dân bản địa, nhưng tu hành giả chẳng ai quan tâm chuyện này cả, cùng lắm thì nghĩ rằng hắn đến từ châu nào đó xa xôi trong Thú Loạn Vực này thôi.
Bên ngoài các thành trì đều là vùng nguy hiểm đối với nhân loại, vậy nên trong bất cứ ngôi thành nào cũng có đông đúc phàm nhân sinh sống. Phàm nhân nơi đây ai nấy đều không lạ gì nguyên sĩ, chứ không phải mù mờ kém hiểu biết về giới tu hành, như phần lớn phàm nhân tại quê hương hắn.
Nơi này cũng không phân biệt tu hành giả là thuần nguyên hay tà tu, ma tu quỷ đạo gì đó, chỉ quan tâm ngươi là nhân loại hay yêu thú mà thôi. Tu hành giả nhân loại không ai kì thị một loại tu hành nào đó tới mức cực đoan như quê nhà hắn, nguyên sĩ thông thường hay ma tu quỷ tu đều có thể chung sống hòa bình.
Họ Diệt mua được tấm bản đồ chi tiết nhất, hắn đã nghiên cứu và tìm ra một khu vực ít yêu thú lui tới, mà nằm ngoài phạm vi thú triều quét qua trong năm sau. Hắn đã mua sắm cùng chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, hết thời gian ba ngày hắn sẽ khởi hành tới khu vực đó, dựng lên một chỗ an toàn để bế quan khôi phục tu vi.
Trước khi rời khỏi thành, họ Diệt có tới gặp tên thiếu niên Mặc Thiếu Quần lần cuối, một kẻ có tính cách rất dễ gần và thích kết giao, tâm tư cũng dễ đoán. Dù sao tên này mới 17 tuổi mà thôi, kinh nghiệm trải sự đời còn kém lắm, trong khi thanh niên họ Diệt đã là lão hồ ly trên năm mươi tuổi rồi.
Hai người ăn uống nhậu nhẹt tại một tửu lâu lớn trong thành, vừa dùng bữa vừa trò chuyện vui vẻ, tại đây A Diệt mới biết tên này tại sao tu vi còn kém đã đi lịch luyện khắp nơi. Mười năm nữa Thanh Khư cung sẽ tổ chức một lễ đại điển lớn trăm năm mới có một lần, vừa là lễ hội cho các đệ tử bản cung như hắn thể hiện, vừa là nơi tụ tập của nhân tài khắp nơi.
Tư chất họ Mặc khá tốt, trưởng bối trong bản cung cũng có chỗ đứng không nhỏ, nên hắn có thể thuận lợi tu luyện mà không thiếu thốn tài nguyên. Nhưng vì sợ khả năng thực chiến kém, nên tên này mới quyết định đi lịch luyện vài năm, vừa nâng cao khả năng sinh tử chiến, vừa hiểu hơn với thế giới bên ngoài.
Vì tên thiếu niên này là người tốt hiếm hoi trong thế giới tu hành tràn ngập tính toán miu mô, nên A Diệt cũng không muốn hắn gặp nạn, nói cho hắn về sự kiện thú triều diễn ra vào năm sau. Họ Mặc có tin hay không thì tùy hắn, A Diệt cũng không giải thích gì thêm.
Tất cả thành trì đều có những đội ngũ do thám xung quanh bản thành cả trăm dặm, một khi có thú triều hướng tới bản thành, thì tu hành giả nơi đó sẽ biết trước khoảng một ngày, đủ thời gian để ứng biến. Giờ biết trước sẽ có thú triều vào năm sau, A Diệt và họ Mặc cũng chỉ biết chạy giữ thân mà thôi, không mong có thể báo tin này cho cao tầng trong thành, vì căn bản họ sẽ không tin.
Khi chia tay, Mặc Thiếu Quần có đưa cho A Diệt một tấm bản đồ ghi lại phạm vi lớn, chỉ cho hắn địa điểm diễn ra đại điển của Thanh Khư cung vào mười năm tới, mong hắn lúc đó có thể tới tham dự. Đại điển đó là cơ duyên lớn cho các tán tu sơn rã, hoặc nguyên sĩ trẻ tuổi của những thế lực nhỏ, toàn bộ mấy châu quanh đây không nơi nào không biết đến cả.
Tại trước cổng thành Lục Thất, hai người họ vẫy tay chào tạm biệt nhau, sau đó mỗi người đi về một hướng. A Diệt đi đến một khu vực hoang dã đã để ý đến trên bản đồ, còn họ Mặc đi đến một thành trì có nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh tọa chấn, để an toàn hơn trong thú triều vào năm sau.
Về phần tại sao họ Diệt không đi theo thiếu niên kia tới thành trì lớn để được bảo hộ an toàn, là bởi vì hắn sợ gặp phải cảnh gϊếŧ người đoạt bảo. Một gã tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 3 sau vài năm đã đạt tới Hiển Hóa cảnh, ai gặp phải những kẻ như thế tất nhiên đều cho rằng họ có bảo vật cực chân quý, lòng tham gϊếŧ người cướp của chắc chắn sẽ nổi lên.
Theo lời dị sói A La Táp nói, thì toàn bộ khu vực đông nam đều sẽ có thú triều quy mô lớn càn quét qua, nên hắn phải di chuyển hơn trăm dặm để ra khỏi phạm vi đó. Trên đường đi tuy đã rất cẩn trọng nhưng hắn vẫn không tránh khỏi bị yêu thú phát hiện, rồi hung tợn truy sát hắn. Đa phần yêu thú hắn gặp phải là tiểu yêu và yêu binh, khôi lỗi có thể dễ dàng giải quyết.
Vì phải vừa đi vừa lẩn trốn, đôi lúc chiến đấu với yêu thú, nên sau một tuần hắn mới ra khỏi phạm vi khu vực đông nam tiểu châu này. Không lâu sau hắn đã đi tới khu vực mình muốn đến, nơi đây cũng chỉ là một khu rừng rộng lớn hoang vu mà thôi, nhưng thường có rất ít thảo dược sinh trưởng, nguyên khí trong thiên địa ở mức trung bình kém, nên ít có yêu thú lui tới.
A Diệt bỏ ra vài ngày để tuần tra phạm vi vài dặm quanh khu vực này, nơi nào có yêu thú ẩn náu hắn liền diệt sát, rồi xóa sạch dấu vết. Sau đó cắm vô số trận kỳ ở khắp mọi nơi, còn bố trí khôi lỗi thú ẩn náu trong hang động của những yêu thú đã bị hắn gϊếŧ, biến một khu vực rộng chục dặm thành nhà của hắn.
Tại trung tâm khu vực ấy, A Diệt tạo ra một sơn động lớn, kiến dựng lên thành động phủ của bản thân, bố trí vô số pháp trận phòng ngự lớn nhỏ. Làm xong tất cả những việc này, hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, đảo mắt nhìn các tác phẩm của bản thân quanh đây, rồi cười khổ lẩm bẩm: “Chính mình có phải rất sợ chết không?"
Hắn cũng không cảm thấy mình làm như vậy là thừa thãi, dù sao cũng là kẻ lạ mới đặt chân đến nơi đất khách quê người, phải thật cẩn trọng trong những chuyện như thế này.
Thế rồi hắn tiến vào bên trong động phủ, nơi có pháp trận phòng ngự mạnh nhất, cũng có nhiều đầu khôi lỗi thực lực cao nhất, bắt đầu bế quan tu luyện. Ma Quân đã chuẩn bị cho hắn vô số đan dược giúp Luyện Nguyên cảnh cấp tốc tăng tu vi, mà hắn thì đã từng đi qua những tiểu cảnh giới phía trên, nên giờ cưỡng ép tăng nhanh tu vi sẽ không gặp phải vấn đề gì.
Không biết vì lí do gì mà càng ngày dung mạo của A Diệt càng biến đổi rõ rệt hơn, nhưng có vẻ vẫn đang theo chiều hướng tốt, không sợ khuôn mặt biến dạng thành mặt quỷ. Giờ hắn cũng chẳng để tâm được đến chuyện vặt vãnh này, cái quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng đạt tới tu vi trước kia, sau đó tiến vào những nơi sâu hơn tại Thú Loạn Vực, tìm kiếm cơ duyên đột phá.
Từ đó Diệt Chúng Sinh bế quan tu luyện tại động phủ giữa nơi hoang vu hẻo lánh này, với mục tiêu lấy lại thực lực vốn có. Còn Ma Quân thì chú tâm nghiên cứu cách luyện chế đan dược mới mẻ tại nơi đây, sau đó cũng trường kì bế quan. Bọn họ cắt đứt hoàn toàn liên lạc với thế giới bên ngoài, mặc cho sóng gió có nổi lên lớn đến đâu cũng bỏ ngoài tai.
Đến năm sau đúng như những gì yêu đại tướng A La Táp từng nói, toàn bộ khu vực đông nam châu này đều bị thú triều quy mô lớn càn quét qua. Trừ bỏ thành trì có cường giả Bỉ Ngạn cảnh tọa chấn, toàn bộ các thành trì khác đều in dấu chân của vô vàn yêu thú. Sau đợt thú triều kinh hoàng này, chỉ có năm thành trì còn có thể trụ vững, những thành khác đều đã sụp đổ! (Châu = x3 địa thành)
Sự kiện này gây ra chấn động không nhỏ cho các châu lân cận, nhưng chả mấy chốc đã lắng xuống. Còn những thế lực lớn nằm sâu hơn trong Thú Loạn Vực không hề có chút quan tâm hay giao động gì, dù sao chuyện như vậy cũng thường diễn ra như cơm bữa, cùng lắm chết vài chục vặn phàm nhân và mấy vạn nguyên sĩ cấp thấp thôi.
Qua thêm vài năm, thì chuyện nhiều người chú ý chính là lễ đại điển được tổ chức trăm năm một lần của Thanh Khư cung, một trong mười mấy thế lực nhất lưu của nhân loại tại Thú Loạn Vực này. Rất nhiều tu hành giả kết thành đoàn đội, từ phương xa đổ xô tới địa bàn Thanh Khư cung, muốn đoạt được kì ngộ tại đại điển đó.
Hạ qua đông lại đến, ở cái nơi mỗi năm chỉ có hai mùa này, liên tiếp diễn ra những sự kiện đáng chú ý tại nhiều nơi, đa số đều do yêu thú hoành hành mà gây ra. Bất giác đã trôi qua 10 năm kể từ khi có một kẻ lạ mặt đặt chân tới vùng đất này.
Tại một địa phương vô danh mà suốt mười năm qua chưa từng có bất kì sinh linh nào đặt chân tới, một cánh cửa đá lớn bất ngờ bị đánh bay, từ bên trong sơn động có luồng sóng khi bạo phát ra ngoài, thổi bay vô số hoa cỏ.
Những đầu khôi lỗi đang ẩn náu cạnh đó đều hướng mắt nhìn về một nơi, chính là sâu bên trong sơn động đang có một luồng khí tức phát tán. Tại đó có một thân ảnh đang chậm rãi bước ra, khí tức nguyên lực của hắn vẫn còn kẹt ở mức Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, nhưng hiện nay hắn đã có thể tự do chuyển đổi sang sử dụng ma lực.
Thân ảnh hắn đã lộ ra trước ánh sáng, một hắc bào thanh niên có dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, làn da trắng trẻo, song trọng đồng tử kim sắc ẩn chứa ma tà.
Chương 269: Ám bệnh
Vì thu thập yêu đan cao giai nên Diệt Chúng Sinh đã bắt đầu săn gϊếŧ yêu tướng, nhưng dù cho cẩn thận thế nào đi nữa cũng đi đêm có ngày gặp ma. Hắn đã vô tình chọc phải một tên yêu thú đại tướng, tên đó dẫn theo mười mấy đầu yêu tướng dưới trướng truy đuổi nhân loại to gan lớn mật này.
Một luồng lôi quang hắc ám bắn vọt trên những ngọn cây với tốc độ rất nhanh, theo sau chính là một thân ảnh có hình thể như nhân loại, nhưng lại có cái đầu rắn trông rất hung tợn. Tên đó thè ra cái lưỡi dài, cười nham hiểm lên tiếng: “Tiểu mỹ nhân sao phải vội vã chạy nhanh như vậy, dừng lại hàn huyên với Xà Lạp Tư đại tướng ta một chút đi.”
Nghe được lời nói này A Diệt cảm thấy rợn hết người, toàn thân nổi da gà, hắn liền quay người lại hung hăng phóng ra rậm rạp phi đao lôi điện. “Tiểu mỹ nhân cái đầu ngươi, ta là nam tử hàng thật giá thật!”
Vũ khí của Xà Lạp Tư là song kiếm hình lưỡi rắn, hắn khua tay vài vòng đã đánh bay toàn bộ phi đao tìm tới, tốc độ di chuyển vẫn không hề chậm lại. Mắt thấy đám yêu tướng còn cách khá xa, họ Diệt liền xông tới giao chiến với tên ghê tởm này, muốn nhanh chóng diệt sát hắn.
Yêu thú vốn khó chơi hơn ma thú đồng giai không ít, đã thế tên này còn thuộc loại có chiến lực mạnh mẽ trong lục giai, được gọi là đại tướng, muốn gϊếŧ ngay chắc chắn phải dùng tới ma kỹ mạnh mẽ.
“Nhất Chỉ: Định Chúng Sinh.”
Dấu biết rằng dùng chiêu này sẽ gây kinh động lớn, dẫn tới sự chú ý của nhiều yêu thú mạnh mẽ khác, nhưng trước mắt hắn phải thoát thân khỏi tên này cái đã. Ác ma khổng lồ chỉ một ngón tay xuống phía rắn đại tướng, dù toàn lực chống đỡ thì gã ta vẫn bị trọng thương, sau đó bỏ mạng dưới cốt vuốt của thanh niên tóc trắng.
Họ Diệt liền điều động đám thi quỷ cùng hài cốt cầm cung tên, lao lên ngăn cản bầy yêu tướng đuổi tới, còn bản thân nhanh chóng thu lấy những vật quý trên thân con rắn này rồi bỏ chạy. Dựa vào thần thức mạnh mẽ có thể bao quát gần 30 dặm xung quanh, rất nhanh hắn đã tìm được địa phương an toàn để ẩn trốn, tai qua nạn khỏi.
Ngồi trong hang động nhỏ, xung quanh đầy rẫy pháp trận, A Diệt đang kiểm kê chiến lợi phẩm sau vài ngày ám sát yêu thú. Thứ bắt mắt nhất trôi nổi trước mặt hắn chính là một viên yêu đan lục giai rất to lớn, chính là thành quả khi diệt sát đại tướng Xà Lạp Tư.
Nhìn đống vật phẩm trôi nổi trước mặt, tuấn mỹ nam tử lên tiếng hỏi: “Ngươi thực sự có thể luyện chế đan dược chữa ám bệnh do không gian chi lực gây ra, dựa vào những yêu đan này sao?”
“Hiện tại thì chưa, theo những dược phương cổ mà dì Tịnh lưu lại cho ta, thì chúng ta cần thêm một món kì chân ẩn chứa không gian lực để làm chủ dược, như vậy ta mới có thể bắt tay vào luyện chế.” Ma Quân thành thật nói, dù sao chuyện này cũng rất quan trọng, một khi tu vi bên nguyên tu của A Diệt không thể tiến thêm, thì bên ma tu cũng bị đình chệ.
Nghe vậy họ Diệt đau đầu, vật quý như vậy hiện tại hắn biết tìm đâu ra. Vật chứa năng lượng không gian bên trong số lượng rất thưa thớt, không gian thạch là một trong những vật hiếm hoi ấy, nhưng loại đá đó chưa đạt tới mức được gọi là kì chân.
Đợt bế quan lâu dài vừa rồi, hắn mất 5 năm để đẩy tu vi lên tới đỉnh phong Luyện Nguyên cảnh, từ đó không thể tiến lên thêm vì ám bệnh do không gian chi lực gây ra cản trở việc tiến cảnh. Đan dược chữa bệnh do Ma Quân nghiên cứu luyện chế ra, chỉ có thể giúp chữa lành một phần mà thôi, chủ bệnh vẫn còn đó, nếu không giải được hắn sẽ bị kẹt tại Luyện Nguyên cảnh mãi mãi.
Đối với tu hành giả tu luyện nhiều con đường, khi có một đường bị cắt đứt không thể tiến thêm, thì những đường khác cũng bị ảnh hưởng nặng, khó mà tu luyện. Bản thân A Diệt cũng đã quen sử dụng nguyên lực rồi, hắn muốn tìm mọi cách để chữa trị ám bệnh này, không thể mãi mãi dậm chân tại chỗ.
Dựa vào một phần ám bệnh đã được chữa, họ Diệt mất gần 5 năm nữa để khai mở con đường lưu thông giữa nguyên cầu và ma cầu, giúp hắn có thể tự do chuyển sang sử dụng ma lực như trước kia.
Dung mạo hắn từ hai năm trước đã biến đổi hoàn tất, hai năm gần đây chưa hề biến chuyển thêm, có lẽ là đã đạt đến dung mạo mặc định rồi. Từ giờ khi chuyển qua trạng thái ma tu thì chỉ có màu tóc của A Diệt là thay đổi thôi, dung mạo và màu da vẫn giữ nguyên, vì cơ bản đây đã là mặt thật của hắn.
Bản thân A Diệt cũng không thích gương mặt này, nó quá bắt mắt hấp dẫn sự chú ý của kẻ khác, với tính cách của hắn thì không hợp chút nào. Đã thế lại là tuấn mỹ chứ không phải anh tuấn, nếu hắn mặc nữ phục chắc chắn sẽ có không ít người tưởng hắn là nữ nhân.
Sau một phen suy tính, trước mắt hai người họ chỉ biết cách đi đến tham gia lễ đại điển của Thanh Khư cung, tìm kiếm lối giải quyết tại nơi đó. Với tu vi bên ma lộ, tốc độ phi hành của hắn rất nhanh, nhờ vào Thoi Độn Thiên đã được chỉnh sửa có thể dùng ma lực thôi động.
Không lâu sau hắn đã phiêu phù trên không trung thành trì Lục Thất, nơi tụ tập tu hành giả đầu tiên mà A Diệt đi tới, khi đặt chân đến vùng đất này. Hiện giờ thành trì đã từng phồn vinh chỉ còn là phế tích, sau chín năm trôi qua kể từ khi bị thú triều san bằng.
Hắn theo lộ trình ghi trên bản đồ mà năm xưa Mặc Thiếu Quần đưa cho, phi hành tới địa điểm tổ chức lễ đại điển. Với khí tức ma tà mạnh mẽ của hậu kỳ Hiển Hóa cảnh, không có mấy yêu thú dám bén mảng ra chặn đường bay của hắn, tất nhiên khi tới những vùng tập chung nhiều yêu thú hắn sẽ bay đường vòng.
Thanh Khư cung là một thế lực chuyên về kinh doanh, làm ăn buôn bán đủ mọi loại hàng, kết giao với vô số thế lực lớn nhỏ khắp Thú Loạn Vực. Xét về chiến lực tổng thể thì Thanh Khư cung thuộc hàng kém nhất trong số các thế lực nhất lưu, nhưng xét về liên minh hay các mối quan hệ chống lưng thì thế lực này chắc chắn đứng thứ nhất.
Chính vì có bạn bè khắp nơi, trong bản cung có châm ngôn nguyên sĩ tứ phương đều là bằng hữu, nên lễ đại điển này do họ đứng ra tổ chức thu hút rất nhiều tu hành giả tham gia. Nơi diễn ra đại điển nằm ở thành trì lớn nhất do Thanh Khư cung quản lý, là thành Ngũ Cửu, mấy ngày nay đón nhận những làn sóng từ khắp nơi đổ về.
Đại điển này đối với nguyễn sĩ Hiển Hóa cảnh, là nơi tập chung nhiều đồng giai, có thể trao đổi nhiều thứ có ích, cũng để thưởng thức một loại trà cực phẩm của Thanh Khư cung trăm năm mới thu hoạch một lần. Tất nhiên không thể thiếu những cuộc họp bàn bạc về quyết sách đối phó với sự hoành hành của yêu tộc, phân bố nhân lực chống lại thú triều trong tương lai.
Đối với các tiểu gia hỏa Luyện Nguyên cảnh thì đây là nơi phô diễn sức mạnh, sân khấu cho các đệ tử bản cung chứng nhận bản thân, cũng là nơi để những người tham gia khác có cơ hội thể hiện mình.
Đối tượng tham gia là nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh dưới 40 tuổi, có lai lịch ra sao hay thân phận gì đều không quan trọng, chỉ cần là nhân loại thì đều được phép báo danh. Không rõ phần thưởng cho những đệ tử bản cung suất sắc là gì, nhưng phần thưởng dành cho những nguyên sĩ khách nhân tham gia là rất hấp dẫn, có thể coi là một cơ duyên lớn.
Ba mươi tu hành giả Luyện Nguyên cảnh suất sắc nhất, sẽ được thưởng không ít đan dược cùng tài nguyên tu luyện, được ngâm mình trong huyết đàm của bản cung một ngày, được tặng một bộ pháp ngôn luyện thể cao giai. Nếu người đó chưa có tông môn hay muốn theo bản cung, có thể gia nhập Thanh Khư cung làm đệ tử hạch tâm, phần thưởng đi kèm chắc chắn là Tạo Hóa đan.
Giữa dòng người đông đúc tiến lên đài báo danh, thanh niên hắc bào đeo mặt nạ đã chen lẫn ở trong này, hắn không ngờ sẽ có một ngày mình tham gia cái cuộc thi Luyện Nguyên cảnh đại chiến, bắt nạt đám tiểu bối.
Khi đến đây hắn đã điều tra kĩ càng, rồi vui mừng phát hiện tại Thanh Khư cung có vật hắn đang rất cần. Hắn tham gia báo danh Luyện Nguyên cảnh không phải vì những phần thưởng của đám tiểu bối đó, mà là để có thể thuận lợi tiến vào nội môn, tìm kiếm cơ hội trộm một khối Đại Giản Thạch của thế lực này.
Đại Giản Thạch là một loại kì chân ẩn chứa lực lượng không gian, tuy hiếm có nhưng nó chỉ có chút tác dụng tham khảo cho nguyên sĩ cấp cao, sau đó chẳng đem lại tác dụng gì nữa.
Đối với nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh trở xuống thì hoàn toàn chẳng giúp được gì, nên không một ai chú ý đến. Nhưng dù sao đó cũng là một món kì chân, nên được đặt trường kì tại khuôn viên nội môn Thanh Khư cung, chuyện này cũng có khá nhiều người biết.
Tại sao Diệt Chúng Sinh không lấy tu vi bên ma lộ để tham gia đại điển? Vì Nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh sau khi dự đại điển, tuy được mời vào nội môn Thanh Khư cung tham dự cuộc họp lớn, nhưng cũng chỉ ở tại vùng rìa ngoài mà thôi, hơn nữa còn bị chú ý sát sao vì tu vi cao.
Ngược lại, ba mươi tiểu gia hỏa Luyện Nguyên cảnh suất sắc nhất trong cuộc thi đấu trên đại điển, sẽ được vào khu vực sâu bên trong nội môn Thanh Khư cung, để ngâm mình một ngày tại huyết đàm của thế lực này. Với tu vi của bọn họ, chắc chắn những kẻ giám thị sẽ không nhiều, hơn nữa thực lực cũng không cao, giúp A Diệt dễ dàng đắc thủ hơn.
Sau một hồi xếp hàng chờ đợi, cuối cùng cũng đến phiên A Diệt báo danh. Khi hắn tới trước bàn báo danh, thì nữ chấp sự trẻ tuổi phụ trách việc ghi chép nhíu mày nhìn hắn, thanh âm lạnh nhạt lên tiếng: “Đề nghị các hạ bỏ mặt nạ ra, cuộc thi đấu trên đại điển này diễn ra trước sự chứng kiến của rất nhiều bậc tiền bối, không ai được phép che mặt hoặc dùng khuôn mặt giả!”
Tiếng thở dài khẽ vang lên, họ Diệt đưa tay tháo bỏ chiếc mặt nạ quỷ che đậy toàn bộ khuôn mặt xuống, lộ ra dung mạo tuấn mỹ không khác gì thiên chi kiêu nữ. Trông thấy dung nhan của hắn, nữ chấp sự này há hốc mồm chảy nước miếng, mấy nữ nguyên sĩ đứng gần đó ai nấy đều thất thố như vậy.
Chương 270: Đại điển
Trước bao ánh mắt ái mộ của nữ tử, A Diệt cũng chỉ biết ngao ngán thầm oán, đám nữ nhân có thần sắc như vậy thì thôi đi, tại sao ngay cả mấy tên nam tử cũng có ánh mắt như vậy? Hắn liền giả bộ ho hai tiếng đánh thức nữ chấp sự đang trong cơn trầm mê, lúc này nha đầu này mới bừng tỉnh, sắc mặt có chút xấu hổ cúi đầu xuống ghi chép.
Nàng lên tiếng hỏi hắn: “Họ tên, tuổi tác và xuất thân?”
“Dược Hảo Nhân, 30 tuổi, là tán tu.” A Diệt không chần trừ liền đáp lời, không ít người cười thầm với cái tên của hắn, nghe cứ như thể tự nhận mình là người tốt vậy.
Nhưng hầu hết các nữ tử quanh đây đều nghĩ hắn là người tốt thật, vì các nàng đã bị dung mạo của hắn hút hồn, đã thế tuổi tác còn trẻ mà đã có tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, có cả tài lẫn sắc ai mà không thích.
Sau khi báo danh bọn họ sẽ phải xếp hàng chờ đợi kì thạch khám xét, với thần thức mạnh mẽ của A Diệt thì hắn có thể dễ dàng điều chỉnh kết quả hiện ra trên kì thạch. Hắn để bản thân ở mức 30 tuổi, vừa không quá nổi bật trong tất cả những người tham gia, cũng không quá lép vế. Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong tuổi 30, coi như là một thiên tài tiêu chuẩn trong thế lực tầm khá.
Báo danh và kiểm tra xong, các thí sinh mỗi người đều được phát một tấm lệnh bài tham gia thi đấu, rồi tiến lên một bên khán đài dự lễ khai mạc đại điển, chuẩn bị tinh thần để chinh chiến vào một canh giờ nữa.
Không biết cố tình hay cố ý mà xung quanh chỗ ngồi của họ Diệt toàn là nữ tử, ai nấy đều là những nữ nhân xinh đẹp có tuổi tác trẻ trung tràn đầy nét xuân. Giờ hắn đã hiểu cái cảm giác khổ vì đẹp của những nam nhân anh tuấn trước kia, quả nhiên khuôn mặt bình thường ít bị ai chú ý mới là chân lý.
Với tuổi đời của hắn thì tất nhiên sẽ không tỏ ra thẹn thùng, khi ngồi giữa vườn hoa giống như mấy thiếu niên mới lớn, thậm chí còn có thể thong dong đáp lại lời chào hỏi của mấy nữ tử này. Hắn còn mắt đối mắt nhìn chằm chằm tới một thiếu nữ xinh đẹp, khiến nàng ta phải thẹn thùng đỏ mặt tía tai, vội quay đầu đi chỗ khác, khiến bao nữ tử xung quanh cười lên.
“Lúc trước ai nói rằng không thích cái dung mạo này, giờ lại dựa vào nó để đi trêu hoa ghẹo nguyệt.” Ngữ khí coi thường của Ma Quân vang lên trong đầu. Tiếng lòng A Diệt liền đáp: “Chẳng lẽ ta lại ngồi im cho đám tiểu nha đầu này quấy phá trêu ghẹo? Một khi đã giả làm người trẻ tuổi thì phải làm ra những hành động giống với lứa tuổi đó.”
Hắn vẫn bày ra tư thái của một gã thanh niên, hễ có nữ tử nào dám trêu ghẹo thì hắn cũng không ngại đáp trả. Thấy hắn ngồi giữa vườn hoa náo động như vậy, khiến không ít nam tử phía xa đỏ mắt, chỉ mong có thể ghép cặp với hắn để hành hạ một trận trên võ đài.
Lễ Khai mạc đại điển bắt đầu, các tiết mục và lễ hội cũng không khác là bao so với quê nhà A Diệt, chung quy thì tu hành giả ở bất cứ nơi nào cũng có chung kiểu lễ tiết như nhau. Chỉ là nơi đây tôn vinh việc nguyên sĩ nhân loại dũng cảm diệt sát yêu thú, chứ không phải nhân tộc tự đấu đá lẫn nhau, phân ra nguyên sĩ tà sĩ ma tu quỷ đạo các loại, như tại Phần Quốc.
Sau lễ khai mạc chính là tiết mục nguyên sĩ chiến đấu với yêu thú, do những đệ tử cấp thấp của Thanh Khư cung cùng đám người báo danh tham gia. Trước khi đến với các trận đấu theo cặp, thì mỗi một kẻ tham gia đều phải trải qua những trận chiến sinh tử với yêu thú mà bản cung an bài.
Vô số tiếng hò reo vang lên trên các khán đài, bầu không khí nơi đây tức thì trở nên sôi động, náo nhiệt hơn bao giờ hết. Dưới quảng trường lớn, có mấy trăm sân đấu kích thước nhỏ, bao quanh là một lớp kết giới vô hình vây nhốt lại những kẻ bên trong sân đấu đó.
Lúc này A Diệt đã có mặt trên một sân đấu, đối thủ của hắn là một đầu yêu binh tam giai đỉnh phong, có dấu hiệu sắp phá cảnh, coi như rất mạnh trong cùng cảnh giới rồi. Yêu thú đối thủ của tất cả những người tham gia đều là yêu binh tam giai, về phần chiến lực của chúng mạnh hay yếu thì tùy thuộc vào tu vi của nguyên sĩ tham gia.
Vì giới hạn độ tuổi báo danh khá cao, đến tận 40 tuổi, nên đa phần những nguyên sĩ tham gia đều có tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, tầng 8 và đầu 9 có rất ít. Ở cái vùng đất đầy rẫy hiểm nguy trước yêu thú này, chỉ cần tu hành giả có tư chất tốt chút, đều có thể đạt tới cực hạn Luyện Nguyên cảnh gần tuổi 40.
Tiếng hô bắt đầu vang lên, lớp vách ngăn giữa hai đối thủ trên sân đấu liền biến mất, báo hiệu những trận chiến giữa người và yêu chính thức bắt đầu.
Yêu binh đối diện A Diệt là một tên dị dê đi bằng hai chân, nó cầm xuống hai cái sừng trên đầu như hai thanh đoản kiếm, thân thể lao nhanh tới muốn làm thịt nhân loại trước mặt. Họ Diệt lấy ra Lục Hoàng kiếm, trưởng khống vũ khí này bắn thẳng tới đối phương, sau đó thúc dục thần thông, biến phi kiếm thành sáu thanh, bay loạn quanh thân con dê không sừng kia.
“Bảo cụ Huyền giai trên sơ phẩm? Tại sao ngươi lại có vũ khí mạnh như vậy?” Dị dê sợ hãi kêu gào, nó đang cật lực chống đỡ trước những thế công chớp nhoáng của sáu thanh phi kiếm, trên thân đã xuất hiện vài vết chém.
A Diệt khoanh tay đứng im không nói lời nào, đợi trong chốc lát khi đối phương đã bị thương không ít, hắn lấy ra một tấm phù bạo phẩm chất thấp nhất mà mình có, tùy ý ném đi. Tiếng nổ oanh động lớn vang lên, kết giới tiêu biến, mở đường cho họ Diệt trở về khán đài, để lại một cỗ thi thể không toàn thây của yêu thú.
Từ khi bắt đầu chiến đấu tới giờ mới trôi qua hai chén trà nhỏ, ngoài A Diệt ra cũng chỉ có vỏn vẹn ba kẻ khác đã chiến thắng trận đấu, dẫn tới không ít người chú ý. Nếu những kẻ kia bày ra kĩ năng chiến đấu cao cường, các thủ đoạn lợi hại, thì họ Diệt lại bày ra hắn là người có tiền.
Những vật phẩm hắn để lộ ra, tuy cao hơn nhiều so với tài sản của một gã Luyện Nguyên cảnh thông thường, nhưng vẫn chưa đủ khiến Hiển Hóa cảnh nổi lên sát tâm, hoàn toàn ở mức chấp nhận được.
Sau khi khảo sát một vòng tại các phường thị lớn, A Diệt rút ra kết luận, bảo cụ tại vùng đất này có nhiều hơn quê hương hắn không ít. Bảo cụ Hoàng giai tràn lan, cấp bậc này thì ở đâu cũng như nhau, chỉ là đến thượng phẩm thì ở nơi đây cũng có rất nhiều.
Huyền giai tuy hiếm hơn nhưng cũng không ít, so với Phần Quốc thì nơi đây nhiều hơn thấy rõ, đa phần nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh cao giai đều sở hữu một món. Luyện nguyên cảnh đỉnh phong, chỉ cần ở trong những thế lực lớn, tư chất tốt, có thể sở hữu Huyền giai trung phẩm là không có gì lạ.
Chỉ có Địa giai là không khác quê nhà là mấy, vẫn hiếm như phượng mao lân giáp, nếu có đa phần đều là hạ phẩm. Dựa vào kết luận trên, A Diệt biết cách làm sao cho bản thân có thể thắng được dễ dàng nhất, mà những vật phẩm giúp hắn thắng ấy không khiến đám Hiển Hóa cảnh đỏ mắt, nổi lên ý niệm gϊếŧ người đoạt bảo.
Sau lứa chiến đấu đầu tiên, những lứa sau tiếp tục lên đài, hơn một canh giờ thì tất cả các nguyên sĩ báo danh tham gia mới được đánh xong. Lúc này số lượng nguyên sĩ tham gia đã giảm đi đáng kể, ước chừng còn hơn ngàn người mà thôi, mấy ngàn kẻ khác đều chết dưới tay yêu thú trên sàn đấu rồi.
Bấy giờ A Diệt mới hiểu rõ sự rẻ mạt của mạng người nơi đây, nói chết là có thể chết, không cần phải chuẩn bị thủ đoạn gì để bảo vệ hết. Xét số lượng con người tổng thể thì vùng đất này còn ít hơn quê nhà hắn, nhưng xét số lượng nguyên sĩ lại có nhiều gấp mấy lần, thế nên rẻ mạt hơn là phải.
Không lâu sau, các sân đấu đã được nới rộng, giờ đến tiết mục tu hành giả nhân loại quần công yêu thú. Trên mỗi sân đấu sẽ có mười người và một yêu tướng, nguyên sĩ trong cùng một sân không được công kích lẫn nhau, phải hợp lực diệt sát đầu yêu thú tứ giai duy nhất trên sân.
Kết giới xuất hiện, bao bọc xung quanh mỗi một sân đấu, tránh để những kẻ bên trong chạy ra ngoài. Trên những khán đài lại nổi lên từng trận xao động náo nhiệt, bọn họ không quan tâm bên thắng là nhân loại hay yêu thú, họ chỉ thích xem náo nhiệt mà thôi.
A Diệt cùng chín kẻ khác lúc này đứng quanh sân đấu, bao vây một đầu cá sấu tay cầm đại đao ở trung tâm. Khi thanh âm hô chiến đấu bắt đầu vang lên, những sợi gông xiềng trói buộc đầu yêu tướng này liền rút đi, trả lại sự tự do di chuyển cho hắn.
“Nhân loại đáng ghét, Bô Tùng Ngõa ta sẽ gϊếŧ sạch các ngươi!” Cá sấu gầm lớn, điên cuồng phóng thẳng tới phía một tên thiếu niên. Lúc này cả mười người trên sân không hẹn mà cùng tung ra thần thông công kích, muốn hợp lực gϊếŧ chết súc sinh này.
Tên thiếu niên bị cá sấu nhắm tới, biết mình không đủ nhanh để tránh nổi nên tức thì thôi động một tấm phù phòng ngự cấp Hiển Hóa, sống sót sau một đòn đại đao bổ xuống. Bô Tùng Ngõa với đôi mắt đỏ ké, nhưng còn chưa kịp truy đuổi theo tên thiếu niên, đã bị hàng chục đòn công kích ập tới, oanh kích trên thân tới tối tắp mặt mũi.
Thanh niên tuấn mỹ Diệt Chúng Sinh như một gã phá gia chi tử, trên tay cầm một xấp phù bạo của cấp bậc Hiển Hóa, tay kia lần lượt bắn ra từng tấm, khiến đầu các sấu đau đớn thét gào.