Một đoàn người đang trên đường đi tầm bảo, dẫn đầu là một người trung niên tóc đã hoa râm, đi ngay phía sau là gã đại hán trên da có đầy rẫy những vết sẹo. Phía sau hai người đó là gần mười người khác, ai nấy đều đang cẩn trọng quan sát xung quanh.
Đi tại giữa đội hình này là một người thiếu niên, hắn chính là Diệt Chúng Sinh. Bản thân hắn cũng không hiểu tại sao mình lại đi chung với dong binh đoàn Càn Sơn này.
Trước đó hắn đã an toàn mang được chiếc túi chứa đầy nguyên thạch, về tới nơi ở bí mật để cất giấu, sau đó đánh một giấc thật ngon. Khi tỉnh dậy thì hắn tiếp tục trở lại bên trong khu di tích để tầm bảo, nhưng bất ngờ là lại bắt gặp với đám người dong binh Càn Sơn tại ngay gần lối vào.
Hắn đoán chắc hẳn đám này cũng cất giấu những thứ kiếm được tại một nơi nào đó tại khu vực này, rồi đang chuẩn bị trở vào thì gặp hắn. Lúc này ngoại trừ vũ khí và một vài thuốc cầm vết thương cùng với nước uống, thì không tên nào có thêm thứ gì nữa, kẻ ngu cũng biết bọn chúng đã giấu hết chiến lợi phẩm ở đâu đó.
Cả hai bên đều ngầm hiểu đối phương, A Diệt và nhóm người này liền đi tới tay bắt mặt mừng chào hỏi nhau rồi cùng đi tầm bảo, không một ai nói tới vụ chiến lợi phẩm cả. Lúc này chỉ cần họ Diệt hay một tên nào đó tách đoàn, thì người khác sẽ nghĩ ngay đến chuyện kẻ đó đi tìm nơi cất giấu chiến lợi phẩm của đối phương.
Vì vậy hiện tại A Diệt mới phải bất đắc dĩ đi theo đoàn người này, nghe họ nói thì sau gần hai ngày bọn họ đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm. Đoàn người từ gần 20 giảm xuống còn 9, mà những người còn sống sót cũng đã bị thương không ít. Họ thương vong nặng nề như vậy không phải vì bị ma thú truy sát, mà bỏ mạng trong những vùng hiểm địa!
“Diệt đệ quả nhiên bất phàm, dám tự mình đi lại trong nơi đáng sợ này tầm bảo, ta rất là bội phục lòng gan dạ của đệ đó.”
“Haha Hàn huynh quá khen rồi, ta cũng chỉ dám loanh quanh tại vùng ngoài này thôi, đâu dám tiến vào sâu bên trong cơ chứ.”
Tên họ Mạc lên tiếng: “Dù sao thì cũng rất là dũng cảm rồi, nếu ta chỉ có một mình thì cũng chẳng dám bén mảng tới đây đâu.”
A Diệt chỉ cười cười cho qua chuyện rồi tiếp tục đi theo đám người này, cả đoàn đang đi dần vào khu trong, nơi này hắn đã từng đi qua nên vẫn còn nhớ đường. Hai tên họ Hàn và họ Mạc là hai người lắm miệng và rất nhiệt tình, nên trên đường đi bọn họ và A Diệt trò chuyện với nhau khá nhiều.
Khi vừa vào đến khu trong thì bỗng nhiên tên thủ lĩnh Trần Kì giơ tay bảo mọi người dừng lại, ai nấy đều cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn nghe theo. Trông thấy bộ dáng nhíu mày dò xét của ông ta khiến họ Diệt cũng cảm thấy kì lạ, hắn thả thần thức ra khắp nơi trong phạm vi xa nhất có thể để kiểm tra.
Đột nhiên hắn giật mình kinh ngạc, con ngươi co rút lại, miệng không nói nên lời. Lúc này Trần Kì cũng như đã phát hiện ra điều gì đó vội quay lại quát:
“Tất cả mau chạy ra phía ngoài đi nhanh lên!”
Tiếng quát chói tai của ông ta đã khiến họ Diệt bừng tỉnh, hắn liền dùng hết sức bình sinh chạy một mạch ra phía ngoài. Những người trong đoàn còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã không còn thấy bóng dáng của Trần Kì và A Diệt đâu nữa. Gã đại hán Nam Bá cũng tiếp bước hai người kia chạy thật nhanh đi, lúc này mấy tên còn lại mới đuổi theo sau.
Mặt đất nơi này trở nên rung chấn dữ dội, sau đó tại nơi đoàn người đứng ban nãy có một vật to lớn lao vụt qua! Một thoáng sau liền có những tiếng hét thảm vang lên chói tai, nhiều người sợ hãi không tự chủ được xoay đầu lại nhìn thì trợn to mắt, con ngươi co rút lại vì ngay phía sau họ có một đầu ma thú chân chính đang đuổi theo!
“Chết tiệt, tại sao nó có thể thoát lên được khỏi vùng đầm lầy đó chứ?”
Họ Diệt vừa dốc toàn lực chạy trốn vừa suy nghĩ không thôi, con ma thú đang truy đuổi bọn họ chính là đầu Ưng Sư đã bị A Diệt lừa cho bị mắc kẹt giữa thung lũng chết chóc.
Vậy mà lúc này nó lại xuất hiện tại đây hơn nữa còn đang lao tới phía A Diệt, trên đường truy đuổi nó không ngừng tàn sát những người chẳng may bị nó lướt ngang qua.
Chạy được thêm một đoạn thì A Diệt trông thấy tên Trần Kì đang đứng tại phía trước, trong lòng hắn cũng bất ngờ với tốc độ chạy trốn của tên trung niên đó. Khi chạy đến gần gã kia thì họ Diệt mới phát hiện ra lí do tại sao hắn không chạy tiếp nữa, chính là đường đi đã bị bịt lại bằng một đống đá tảng!
“Trần thủ lĩnh, tại sao đường đi này lại bị sới tung lên vậy?” Họ Diệt vừa chạy tới liền hỏi ông ta, hắn đang rất vội sợ rằng đầu Ưng Sư đó sẽ đuổi tới kịp.
Gã Trần Kì lúc này cũng đang phát hoảng không kém, sắc mặt hắn khó coi đáp: “Nhìn vào vết tích lưu lại thì hình như vừa có một trận chiến lớn xảy ra tại đây, nên nhiều cột đá mới bị phá hủy như vậy!”
Lúc này đã có thêm vài tên nữa chạy tới nơi đây, sắc mặt ai nấy đều tái mép lại vô cùng hoảng sợ. Họ tận mắt chứng kiến những đồng bạn của mình bị đầu ma thú đáng sợ đó xé toang ra, khi biết đường trở ra không thông thì ai nấy đều kinh hãi rồi tuyệt vọng.
Gã đại hán vội vã nói: “Lúc nãy đầu ma thú đó bắt gặp một dong binh đoàn khá đông người nên đã tàn sát đám bọn chúng, nhưng cũng chẳng mất bao lâu đâu, nếu chúng ta không nghĩ cách đi nhanh thì sớm muộn gì súc sinh đó cũng đuổi tới đây thôi!”
Thế rồi thủ lĩnh Trần Kì liền ra lệnh cho tất cả mọi người, hộ nhau bới mấy tảng đá ngáng đường này đi chỗ khác để có thể chạy trốn. Bấy giờ ai nấy đều tận lực làm việc bê những tảng đá to lớn ngay cả A Diệt cũng vậy, không một ai muốn mình bị đầu ma thú đáng sợ đó xé xác ra cả.
Đầu Ưng Sư đó là một ma thú chân chính, chứ không phải bán ma thú nên không một ai có ý nghĩ đối đầu với nó cả. Một khi nhìn thấy thì điều duy nhất có thể làm để giữ được tiểu mệnh là chạy trốn mà thôi.
Tuy những mãnh thú cận huyết mạnh mẽ được gọi chung là ‘bán ma thú’, nhưng thực ra sức mạnh của chúng không thể nào bằng được phân nửa của ‘ma thú’ thuần huyết cả, nhiều nhất cũng chỉ tới 1/5 mà thôi.
Người phàm muốn gϊếŧ được một đầu ma thú chân chính thì cần có lực lượng trên trăm người, được trang bị vũ khí thượng phẩm đầy đủ và có đặt bẫy cỡ lớn. Nhưng đó cũng chỉ là để đối phó với ma thú đẳng cấp thấp nhất mà thôi, đầu Ưng Sư kia trông có vẻ như không thuộc dạng ma thú thông thường.
"Rầm rầm!" Mặt đất rung lên nhè nhẹ, từ xa đã có thể trông thấy cái bóng mơ hồ của đầu ma thú đáng sợ đó đang chạy tới đây! Tất cả mọi người đều hoảng sợ bới đống đá tảng ra nhanh hơn nữa, một tên nhấc thêm một tảng đá lên thì vội vui mừng kích động, hét lớn:
“Thông! Thông rồi... lối ra thông rồi!”
“Thông thật rồi haha... mà hình như bên kia cũng có người.”
“Mọi người mau lùi ra!” Trần Kì liền ra lệnh cho mọi người lùi lại, vì hắn phát hiện bên kia đang có người muốn công kích mạnh lên những tảng đá còn lại này.
"Ầm!" Đất đá bắn ra tung tóe, bụi bay mù mịt, lối ra hoàn toàn được đào thông. Lúc này những người còn sống của dong binh Càn Sơn mới biết được đám người bên kia là ai, họ chính là dong binh Khởi Hoang!
Thấy bộ mặt sợ hãi kèm kích động của những tên thuộc dong binh Càn Sơn, một tên trung niên bên dong binh Khởi Hoang hỏi: “Các ngươi làm sao mà trông đều tả tơi như vậy? Biểu hiện thì thay đổi thất thường.”
Thủ lĩnh Trần Kì liền chắp tay ôm quyền rồi đáp: “Đoàn bọn tôi đang bị một đầu ma thú Ưng Sư truy đuổi, hiện tại nó đã sắp chạy tới đây rồi, mong các hạ hãy mời vị Nguyên sĩ thượng nhân ra tay cứu giúp!”
Tên trung niên đó nghe vậy thì kinh ngạc không thôi, kể cả những thành viên phía sau ông ta cũng vậy, đúng lúc này thì có một âm thanh uy nghiêm vang lên:
“Ồ, là Ưng Sư sao? Đúng lúc ta cũng đang cần mỏ và móng vuốt của nó để làm tài liệu luyện chế.”
Lập tức đoàn người thuộc dong binh Khởi Hoang liền đứng nghiêm chỉnh lại, xếp thành hai hàng lộ ra một đường đi ở giữa. Một thân ảnh ung dung, khí khái bước ra, ông ta mặc trên người bộ giáp bạc thượng hạng, sau lưng đeo một thanh cự kiếm to lớn, gương mặt không giận mà uy khiến cho người xung quanh hiện lên vẻ kính phục.
Những người còn sống sót bên dong binh Càn Sơn lúc này mừng rỡ như muốn khóc, ai nấy đều kích động vì đã thoát được một kiếp, và cũng kích động vì sắp được chứng kiến Nguyên sĩ hiển uy!
Trung niên Trần Kì cung kính đứng lui lại phía sau nhưng sắc mặt lại lộ ra vẻ khá phức tạp, A Diệt thì hưng phấn muốn xem thử thủ đoạn của nguyên sĩ chân chính là như thế nào. Mặt đất rung chấn dữ dội hơn, hiện tại mọi người đều có thể nhìn rõ được đầu ma thú đáng sợ đó đang điên cuồng lao tới hướng này, miệng thì không ngừng gầm gừ.
Tuy có một nguyên sĩ đứng trên cùng che chắn phía trước, nhưng ai nấy vẫn không khỏi có cảm giác lông tóc dựng đứng, đơn giản là vì uy áp mà đầu ma thú đó đem lại quá lớn.
“Ồ, chỉ là một đầu Ưng Sư nhất giai đỉnh phong thôi sao? Tiếc thật, nếu là nhị giai thì tốt rồi, thôi có còn hơn không!”
Nguyên sĩ La Thế thở dài lắc lắc đầu, tay phải chậm rãi rút thanh cự kiếm từ sau lưng ra rồi thủ thế chuẩn bị tấn công. Ai nấy thấy cảnh này đều nín thở quan sát, A Diệt cũng đã cảm nhận được có một luồng nguyên lực dồi dào, đang từ trong thân thể của La Thế tuôn trào ra.
Lúc này đầu Ưng Sư cũng đã phóng tới gần đám người, bấy giờ nó mới cảm nhận được khí tức của La Thế tỏa ra thì rùng mình chợt khựng lại, nhưng mọi thứ đều đã muộn.
"Vυ"t... Xoẹt!"
Toàn thân La Thế bộc phát ra một luồng khí màu vàng nhạt, sau đó thân ảnh hắn hóa thành một vệt sáng bắn nhanh tới phía trước lướt qua thân thể của đầu Ưng Sư kia.
Một màn khó tin xuất hiện, cái đầu to lớn của con ma thú này liền rơi rụng xuống đất, phần cổ bị cắt lìa lúc này máu tươi đang không ngừng bắn lên!
“Hít!” Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, con ngươi ai nấy đều co rút lại bằng lỗ kim kích cỡ tương đương. Họ Diệt siết chặt nắm đấm lại, ánh mắt hưng phấn, kích động, nhiệt huyết sôi trào nhìn tới thân ảnh La Thế phía xa.
“Chỉ một đòn duy nhất liền kết liễu đầu ma thú mạnh mẽ này, đây chính là sức mạnh thực sự của nguyên sĩ sao?”
“Ta nhất định sẽ trở thành, một Nguyên sĩ!”
Chương 22: Thần bí hồ lô
Chứng kiến cảnh tượng đệ nhất nguyên sĩ địa thành Khởi Hoang ra tay, chỉ với một chiêu đã tiêu diệt được đầu Ưng Sư đáng sợ đó khiến ai nấy đều trầm trồ kính phục. Ánh mắt của mọi người đều mang theo sự ngưỡng mộ, nồng nhiệt khi nhìn tới thân ảnh giáp bạc trong tay cầm thanh cự kiếm.
Một vài thành viên thuộc binh đoàn Khởi Hoang, liền chạy lên bắt đầu bổ xẻ thân thể đầu Ưng Sư này một cách tỉ mỉ, sao cho những tài liệu mà La Thế cần sẽ không bị hư hao. La nguyên sĩ vẻ mặt không đổi sắc, để lại thanh cự kiếm treo lên sau lưng, rồi chậm rãi quay lại nơi nghỉ ngơi ban đầu.
A Diệt chú ý thì phát hiện lưỡi thanh cự kiếm của ông ta không dính chút máu nào, tốc độ ra đòn phải nhanh tới bao nhiêu mới có thể làm được như vậy chứ. Thủ lĩnh Trần Kì cùng gã đại hán Nam Bá đều tiến lên chắp tay cung kính đa tạ La thượng nhân đó, ông ta chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi tiếp tục bước đi, trở về nơi dựng trại của dong binh Khởi Hoang.
Một lúc sau, nhóm người A Diệt đã tách xa đoàn dong binh Khởi Hoang, đi tới thu thập đồ đạc trên thi thể của những đồng bạn đã bỏ mạng. Lúc này trừ họ Diệt ra thì dong binh đoàn Càn Sơn chỉ còn có 5 người mà thôi, ai nấy đều có sắc mặt khó coi tìm kiếm thi thể của đồng đội mình. Chuyến đi lần này bọn họ còn chưa có chút thu hoạch nào đã tổn thất nghiêm trọng như vậy rồi.
A Diệt muốn tách khỏi đám người này để tự mình đi tầm bảo, không bị kẻ khác vướng chân. Nhưng hai gã Trần Kì và Nam Bá đều có ý muốn giữ hắn lại, bọn họ tỏ rõ thái độ không muốn để họ Diệt rời đi.
Bề ngoài thì nói vừa đồng sinh cộng tử cùng nhau, nên càng phải đi cùng hỗ trợ lẫn nhau nhiều hơn nữa, nhưng A Diệt biết rõ bọn chúng sợ hắn quay trở lại tìm nơi giấu bảo vật của chúng, nên mới không dám để hắn được rời đi. A Diệt chỉ biết bất đắc dĩ đi tìm xác theo bọn họ.
Qua nửa canh giờ thì nhóm bọn họ chẳng may chạm mặt dong binh đoàn Hồng trấn, rồi bị bọn chúng bắt đi theo làm chân sai vặt.
Ở trong nơi cực kì nguy hiểm như thế này đã có vô số người chết đi, nhưng dong binh Hồng trấn này hoàn toàn chưa tổn thất bất cứ một thành viên nào, đơn giản là vì thủ lĩnh của bọn họ chính là một nguyên sĩ.
Tên nguyên sĩ họ Lâm này rất nham hiểm và máu lạnh, hắn sai thủ hạ đi uy hϊếp và áp chế những dong binh còn ít người, tới làm sai vặt cho bọn chúng, nếu dám chống đối thì sẽ bị tiêu diệt. Bị uy thế của thượng nhân uy hϊếp như vậy có ai mà không sợ chứ, trong mắt người phàm thì nguyên sĩ cao cao tại thượng, có thể dễ dàng nghiền nát họ chỉ bằng cái búng tay.
Gọi là sai vặt nhưng đúng hơn đám người này bị coi là pháo hôi, mỗi khi tới một nơi hiểm địa nào đó, thì bọn họ đều bị ép đi lên đầu tiên để xem có phát sinh nguy hiểm gì hay không.
Lúc này một nhóm rất đông người đã đi tới trước một ngôi miếu cổ, ở sâu bên trong khu di tích này. Có hơn 30 tên mặc giáp đỏ trên người, vũ trang đầy đủ đang cầm vũ khí đừng ở sau cùng, đẩy những kẻ tạp nham phía trước đi lên, những tên mặc giáp này đều là binh lính trong dong binh Hồng trấn.
Những kẻ bị ép đi lên phía trước dò đường, đều là những thành viên còn sót lại trong các dong binh đã bị tổn thất nặng nề, nhìn qua cũng phải đến trên 40 người. Tuy rằng trong đám tạp nham này có không ít người là cao thủ võ lâm, mạnh hơn tên giáp đỏ phía sau mình. Nhưng họ đều không dám ra tay, vì nếu làm vậy sẽ bị thủ lính của bọn chúng chính là một nguyên sĩ bóp chết!
Bên trong ngôi miếu là cả một không gian rộng lớn, có con đường lát đá ở trung tâm kéo dài tới cuối khu vực này, có thể trông thấy tại nơi tận cùng đó có rất nhiều vật phẩm giá trị. Xung quanh con đường đá là cả một vùng đất rộng lớn, có rất nhiều thảo dược quý hiếm mọc lên, cùng với thảo dược thì cỏ dại cũng um tùm.
Trông thấy những thứ bên trong ngôi miếu này thì ai nấy đều sáng hết mắt lên, nhưng rồi họ lại ủ rũ vì biết mọi thứ có giá trị tại đây, sau cùng cũng sẽ rơi vào tay vị nguyên sĩ thủ lĩnh của dong binh Hồng trấn kia. Sau đó tất cả những người này đều bị bắt ép vào bên trong dò xét, rồi thu thập toàn bộ những vật có giá trị về giao nộp lên cho thượng nhân.
A Diệt lúc này cùng với một đám người, bị phân công đi thu thập những thảo dược còn có giá trị, tại một vùng chỉ còn toàn những loại cây héo úa động vào là sẽ bị héo tàn đi ngay. Nơi đây là khu vực ít bảo vật nhất vì chẳng có gì ngoài những cây thảo dược đã già cỗi, nên những người bị đày tới đây hầu như chẳng ai kiếm được một thứ gì đó có giá trị cả.
Bọn họ có cảm giác chán nản nhưng rồi lại cảm thấy vui vẻ lên chút, vì ít ra sẽ không phải chịu cái cảm giác bản thân mình tìm được bảo vật, nhưng lại phải hai tay dâng lên cho kẻ khác.
Cũng không phải không ai thu hoạch được gì, vẫn có vài người tìm thấy vài loại quả hoặc gốc rễ thảo dược có giá trị, rồi bị binh lính trong dong binh Hồng trấn đến thu lấy.
A Diệt vừa tức giận bất bình lại vừa nản lòng, hắn nhất thời không thể nghĩ ra cách gì để thoát thân. Hắn cũng không dám manh động vì kẻ đang ngồi chiễm trệ tại giữa cửa ngôi miếu, được người khác hầu hạ chính là một nguyên sĩ.
Mặc dù lúc này họ Diệt đã đi tới cuối cùng của kì Tam Nan, thực lực cao hơn người phàm vô số lần, nhưng nếu so sánh với một nguyên sĩ chân chính thì vẫn chẳng là gì cả.
Hiện tại hắn cũng giống như bao người khác, đang chăm chỉ tìm kiếm những thứ có giá trị tại nơi này. Đưa tay bới một đám cỏ dại lên, họ Diệt phát hiện phía dưới có một trái hồ lô bị vô số dây leo héo úa quấn quanh, hắn cảm thấy trái hồ lô này kì lạ, liền cầm lên phủi sạch sẽ bụi bặm bám trên đi.
Đây là một trái hồ lô khá lớn có màu vàng nhạt, một điều đặc biệt là nó rất nhẹ gần như không có trọng lượng vậy. A Diệt phát hiện trái hồ lô này đã bị đυ.c cắt qua phần đầu, rồi rỗng bên trong, thành một chiếc hồ lô như dụng cụ để chứa nước uống. Hắn liền mở nắp chiếc hồ lô này ra, quan sát bên trong nhưng thất vọng vì chẳng có gì trong đó cả.
Đúng lúc này thì một tên mặc giáp đỏ đang đứng bên trên quan sát cũng trông thấy vật trong tay A Diệt, liền kêu hắn đem tới giao nộp. Tuy có hơi lo lắng nhưng A Diệt vẫn đem tới đưa cho tên kia, hắn biết chiếc hồ lô này bất phàm nhưng bản thân hắn còn không tìm ra được đặc điểm gì, thì không lo tên lính quèn này tìm ra.
Quả nhiên tên đó nhìn qua nhìn lại một hồi vẫn chẳng phát hiện được gì đặc biệt trên chiếc hồ lô này, hắn cũng đã thử đổ nước vào bên trong nhưng nước vẫn như bình thường mà chẳng hề biến đổi.
“Ngoài phi thường nhẹ ra thì cái thứ này chả có gì đặc biệt cả, chắc chắn không phải bảo vật. Thôi ngươi cứ cầm lấy mà đựng nước uống đi haha.”
Dứt lời tên đó đá bay chiếc hồ lô xuống phía dưới rơi ngay trước mặt A Diệt, thấy vậy hắn ta giả bộ suy nghĩ một hồi rồi mới cúi xuống nhặt lên.
Thấy tên thanh niên phía dưới dùng đồ mình đã đá đi khiến tên giáp đỏ này cười hả hê, sau đó hắn lại tiếp tục quan sát những người khác, nhìn xem có ai tìm thấy thảo dược quý hiếm không.
"Rầm!" Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên kèm theo đó là mặt đất rung chấn dữ dội, một màn sau đó càng gây hoảng sợ hơn chính là những tiếng hét thảm của mọi người! Những người tầm bảo tại vùng trong cùng ở cuối con đường lát đá hiện tại đều đã biến mất, chỉ để lại một vũng máu lớn.
Những kẻ khác trông thấy cảnh này đều lông tóc dựng đứng cảm giác cận kề cái chết, ai nấy đều hoảng sợ chạy tán loạn ra phía bên ngoài cửa lớn của ngôi miếu. Những binh sĩ mặc giáp đỏ liền chặn bọn họ lại, muốn thu thập tất cả vật phẩm mà họ vừa tìm được thì mới cho ra ngoài.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như vậy, mà đám người này còn làm ra hành động như thế khiến rất nhiều kẻ phẫn nộ.
Đột nhiên mặt đất chấn động dữ dội hơn nữa, sau đó một con rết khổng lồ từ dưới lòng đất chui lên khiến tất cả mọi người đều kinh hãi hoảng sợ tột độ. Nhiều người không muốn chết tại đây liền tấn công những tên giáp đỏ chặn đường sau đó xông ra ngoài bỏ chạy, không một ai muốn bị con rết khổng lồ đáng sợ đó gặm nuốt cả.
Thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, tên nguyên sĩ họ Lâm sắc mặt không vui liền chậm rãi đi tới muốn thị uy. Nhưng khi hắn trông thấy con rết khổng lồ từ sâu bên trong ngôi miếu đang lao ra, thì con ngươi co rút lại, sắc mặt trở nên hoảng sợ!
Chương 23: Hiểm nguy
Con rết to lớn hung tợn đang điên cuồng lao tới phía cửa chính, cái miệng nó há lớn lộ ra những chiếc răng sắc nhọn dính đầy chất kịch độc trông vô cùng đáng sợ. Thân thể nó dài hơn 5 trượng có màu đen tím, vô số cái chân cứng nhọn ngọ nguội bò lổm chổm rất kinh dị, trên đầu có sáu con mắt màu tím đậm đang nhìn những nhân loại trước mắt.
Những kẻ bị cản lại bên trong ai nấy đều sợ hãi vô cùng. Nhiều kẻ võ công cao cường đều liều mình tấn công những tên giáp đỏ đang chắn đường rồi lao ra bên ngoài, thấy vậy những kẻ khác cũng cắn răng chạy ra theo.
"Xoẹt!" Một mũi tên sắc bén được bao bọc bởi luồng khí đỏ nhạt bay nhanh như thiểm điện, vòng qua vòng lại vài lượt, liền xuyên thủng đầu của hơn mười tên cao thủ võ lâm đã xông ra đến phía ngoài. Chứng kiến cảnh tượng này ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh, bấy giờ họ mới nhớ ra rằng chắn ở phía ngoài kia chính là một nguyên sĩ hàng thật giá thật, sự đáng sợ cũng không khác gì với đầu ma thú phía sau cả!
Tên nguyên sĩ giáp đỏ họ Lâm lúc này mới thu hồi mũi tên trở về lơ lửng trên bàn tay mình, rồi dùng đôi mắt âm lãnh nhìn tới những tên còn lại đang làm loạn muốn xông ra ngoài. Trông thấy ánh mắt đó tất cả mọi người đều không rét mà run.
Ầm một tiếng, khi con rết khổng lồ lao ra gần tới phía bên ngoài thì đã bị một bức tường vô hình cản lại khiến nó bị bật lùi về sau, lúc này mọi người mới thở phào ra một hơi.
“Súc sinh đó tạm thời sẽ bị trận pháp của ta ngăn cản lại, đám giun dế các ngươi mau giao nộp toàn bộ những vật phẩm vừa thu hoạch được ra, rồi ta sẽ đưa các ngươi rời đi!”
Nghe thấy tên Lâm nguyên sĩ hờ hững nói vậy, tất cả mọi người đều nhao nhao giao nộp những thứ vừa tìm được cho đám lính giáp đỏ, rồi được cho đi qua khỏi cửa lớn. A Diệt cũng đã được đi ra bên ngoài, rồi bị ép đứng vào thành hàng với những kẻ khác. Hiển nhiên đám dong binh Hồng trấn khốn kiếp này muốn tiếp tục bắt bọn họ làm tay sai trong những lần tới.
Con rết vẫn đang điên cuồng công kích lên màng chắn vô hình muốn phá vỡ nó, tên nguyên sĩ họ Lâm kia cảm thấy không ổn liền thúc dục đám thủ hạ nhanh nhẹn lên. Bên ngoài hắn cố tỏ ra bình thản, nắm chắc mọi việc, nhưng thực ra hắn cũng đang lo sợ trận pháp mà mình bố trí sẽ không trụ nổi lâu nữa.
Hắn ta biết trước tại nơi có nhiều bảo vật như vậy thì chắc chắn sẽ có ma thú thủ hộ, nhưng không nghĩ tới đó lại là ma thú nhị giai.
Sau khi những thủ hạ của hắn đã tịch thu được toàn bộ mọi vật có giá trị trên người đám tạp nham, thì hắn liền ra lệnh cho mọi người nhanh chóng rời khỏi đây đi tới một nơi khác để tầm bảo.
Đầu ma thú hình rết vẫn đang không ngừng công kích lên bức tường vô hình, khiến nó đã bị rạn nứt có vẻ như sắp không trụ nổi nữa. Cùng lúc đó, đoàn người do tên nguyên sĩ họ Lâm dẫn đầu đã đi tới một nơi cất chứa bảo vật khác.
Trước mắt bọn họ có một chiếc hồ rộng lớn, nước trong hồ có màu xanh lục trông rất kì dị. Mặt nước không ngừng bốc lên những làn khói lục sắc mờ nhạt, trông đã có cảm giác chẳng lành. Giữa hồ có một hòn đảo nhỏ trên đó là một ngôi miếu hoang được xây nên từ đá, trong ngôi miếu đó chắc chắn có nhiều báu vật.
Hơn nữa họ Diệt còn cảm giác được có vật phẩm gì đó bên trong ngôi miếu hoang kia đang tỏa ra nguyên khí, có thể là bảo cụ của nguyên sĩ thời xưa. A Diệt có thể cảm ứng được thì tất nhiên tên nguyên sĩ họ Lâm còn mẫn cảm hơn nữa, hắn mừng thầm trong lòng vì thứ đang tỏa ra nguyên khí đó chắc chắn là một món bảo cụ không tồi.
Một tên tướng quân trong dong binh Hồng trấn thử phi vài viên đá tới phía hòn đảo giữa hồ, nhưng những hòn đá đó đều không thể tới đích nổi. Vừa phi qua trên mặt hồ, những viên đá này đều bị vô số luồng khói xanh bao phủ lại rồi kéo xuống dưới, nhìn qua có thể thấy những luồng khí quỷ dị bốc lên từ mặt nước đó có lực hút rất mạnh.
Gã nguyên sĩ họ Lâm lúc này, đang chăm chú quan sát những dòng chữ vô danh trên một tấm bảng mục nát được cắm tại bờ hồ, họ Diệt từ xa nhìn lại thì phát hiện ra đó là ngôn ngữ của nguyên sĩ. Mỗi quốc gia hay đại lục hoặc địa vực đều có ngôn ngữ và chữ viết riêng của từng khu vực đó, nhưng trong giới nguyên sĩ thì chỉ có duy nhất một ngôn ngữ và loại chữ chung, được gọi là thượng ngữ.
Thượng ngữ của nguyên sĩ là dùng nguyên khí kết hợp với tinh hoa trong các công pháp tu luyện mà hiểu ra, vì vậy hiện tại họ Diệt đã hiểu tới trên 5 thành toàn bộ ngôn ngữ của nguyên sĩ. Nhưng vì khoảng cách khá xa nên A Diệt không thể đọc được trên tấm bảng cũ nát đó viết thứ gì, hắn chỉ loáng thoáng đoán được là ghi cách để có thể qua được trên hồ nước, đi tới hòn đảo giữa hồ kia.
Đọc xong những gì ghi trên tấm bảng, tên họ Lâm kia cười nham hiểm, sau đó hắn tung một cước đánh nát toàn bộ tấm bảng cũ nát. Rồi ra lệnh cho thủ hạ đưa tất cả những tên tạp nham này lên đứng ở bờ hồ!
Những kẻ bị ép đi lên đứng tại bờ hồ lúc này đều không cam, ai nấy đều có cảm giác bất an, tuy chưa biết chuyện tiếp theo xảy ra là gì nhưng ai cũng biết sẽ không hề an toàn. Có lẽ đám dong binh Hồng trấn này sẽ bắt bọn họ làm chuột bạch thử bơi qua hồ, nghĩ đến điều đó sắc mặt ai nấy đều tái lại. Tuy không biết nước trong hồ có nguy hiểm gì hay không nhưng nhìn qua đã thấy rất quỷ dị rồi.
Khi mọi người đang dần trở nên hỗn loạn thì tên nguyên sĩ họ Lâm trừng mắt, bàn tay giơ lên điều động một mũi tên bay lơ lửng, đồng thời toàn thân phóng thích ra một luồng uy áp khiến người phàm cảm thấy khó thở. Lúc này khi thấy đám tạp nham kia đã bình tĩnh lại và không dám làm loạn nữa, hắn mới phất tay ra lệnh cho đám thủ hạ hành động.
Tức thì những tên mặc giáp đỏ liền dùng hết sức đẩy mạnh những kẻ đang đứng ngay sát bờ hồ rơi xuống dưới! Mọi người đã nghĩ đến trước điều này nhưng tới khi thực sự bị đẩy xuống thì vẫn rất nhiều kẻ hoảng sợ.
Nhiều tên không cam tâm liền quay lại tấn công đám người giáp đỏ muốn thoát ra, kể cả A Diệt cũng vừa xoay người lại muốn tìm cách rời đi.
Tên họ Lâm nhíu mày tỏ ra không vui, hắn phất tay cách không điều động mũi tên bay nhanh tới, xuyên thủng đầu của những tên dám chống lại đám lính giáp đỏ. Ngay cả A Diệt cũng bị mũi tên bay tới tấn công, nhưng hắn đã cảm ứng được quỹ đạo bay rồi né tránh trong nháy mắt, sau đó cả thân thể lảo đảo rồi rơi xuống dưới hồ!
Tên họ Lâm khá ngạc nhiên vì một kẻ thanh niên lại có thể né được mũi tên của hắn. Nhưng sau đó tên kia lảo đảo liền ngã xuống dưới hồ, thì hắn chỉ cho rằng ban nãy thanh niên đó ăn may né được mà thôi.
Thực chất khi vừa né được đòn công kích của nguyên sĩ kia, thì họ Diệt đã biết rằng bản thân mình không phải là đối thủ của người ta rồi. Sau đó hắn quan sát phía dưới thì trông thấy những người bị rơi xuống hồ vẫn không hề hấn gì, nên hắn mới giả bộ lảo đảo thân thể rồi thuận thế lao xuống dưới hồ mà thôi.
"Chúm!" Thân ảnh A Diệt rơi nhanh xuống dưới hồ nước khiến nước bắn lên tung tóe, sau đó đầu hắn nổi lên giống như bao người khác. Hồ nước rất sâu và nước trong hồ cũng rất lạnh, may mắn một điều rằng tuy nước tại đây có màu xanh lục nhưng cũng chỉ như nước thông thường, hoàn toàn không gây tổn hại gì đến thân thể con người.
Tuy không hề hấn gì nhưng A Diệt vẫn căm phẫn vô cùng, với hành động coi mạng người như cỏ rác của đám dong binh Hồng trấn, và đặc biệt là tên nguyên sĩ họ Lâm kia. Hắn thầm nhủ: “Nếu như hôm nay ta không chết, thì sau này nhất định sẽ trở lại báo thù tên khốn đó!”
Lúc này đã có chừng 30 người bị đẩy rơi xuống dưới hồ này, số còn lại thì đều đã bị gϊếŧ chết. Do có nhiều người dưới hồ nên mặt nước được dâng lên không ít, mơ hồ chạm tới một cơ quan nào đó tại vách hồ khiến cả vùng hồ nước này rung chấn nhè nhẹ.
Dưới hồ ai nấy đều sợ hãi không biết chuyện gì sẽ phát sinh, sau một hồi rung chấn liền có những cột đá từ sâu dưới đáy hồ nước nhô lên trên cao, tạo thành một lối đi từ bờ hồ vào tới hòn đảo nằm tại trung tâm hồ! Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước một màn này, đám người thuộc dong binh Hồng trấn phía trên thì vui mừng không thôi.
“Không hay, đầu súc sinh đó đuổi tới rồi!”
Từ xa truyền tới tiếng hét kinh người, sau đó mặt đất trở nên run rẩy, thấp thoáng có thể trông thấy một con rết khổng lồ đang điên cuồng phóng nhanh tới nơi này! Kể cả tên nguyên sĩ họ Lâm cũng hoảng sợ trong lòng, hắn không nghĩ đầu ma thú đó có thể phá vỡ trận pháp của mình nhanh tới vậy, hơn nữa còn lần theo được đến tận đây.
"Vυ"t!" Thân ảnh Lâm nguyên sĩ lao nhanh qua trên những cột đá tiến tới hòn đảo giữa lòng hồ, đồng thời ra lệnh cho thủ hạ: “Tất cả hãy theo ta, ai chậm trễ thì sinh tử tự lo!”
Những kẻ mặc giáp đỏ hoảng sợ, vội vã chen chúc nhau nhảy qua trên những cột đá đuổi theo sau thủ lĩnh của mình. Còn lại những người bị mắc kẹt dưới hồ nước lúc này rất hoảng sợ, họ sợ bị con rết đó lao tới cắn xé phanh thây thân thể mình.
Chỉ sau thời gian chén trà nhỏ thì đầu ma thú rết khổng lồ này đã bò tới bờ hồ, sáu con mắt đáng sợ chứa đầy sát khí của nó nhìn chằm chằm xuống những người đang ở dưới hồ, khiến ai nấy đều kinh hãi tột độ!
Chương 24: Bất lực
Lục Mục Tử Độc.
Loài ma thú có hình dạng một con rết khổng lồ toàn thân chứa kịch độc, nó có sáu con mắt vô cùng tinh quái và những chiếc răng nanh sắc nhọn, có thể bắn ra chất độc gây tê liệt sinh vật sống và làm tan chảy mọi thứ vô mệnh.
Sau khi nhìn thoáng qua một lượt những kẻ dưới hồ nước thì nó liền thét lên, rồi tiếp tục phóng nhanh qua trên các cây cột đá tiến tới hòn đảo tại trung tâm hồ. Lúc này toàn bộ đám người thuộc dong binh đoàn Hồng trấn, đều đã vào bên trong ngôi miếu nằm trên hòn đảo đó. Đầu Lục Mục Tử Độc này nhắm thẳng hướng cửa chính ngôi miếu mà lao tới!
Thấy con rết khổng lồ đó không để ý đến mình mà đuổi theo đám người giáp đỏ, khiến tất cả những người đang ở dưới hồ nước lúc này thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân như vừa được sinh ra một lần nữa vậy.
Qua chốc lát khi mọi người đều đã hoàn hồn thì họ liền bơi đến các vách hồ dò xét có lối đi lên không, A Diệt lúc này vẫn đang nhắm mắt cảm ứng xung quanh vì hắn luôn cảm thấy lo lắng trong lòng.
Chợt, tại ngôi miếu trên hòn đảo nhỏ vang lên những âm thanh chiến đấu, hẳn là đầu ma thú đó đang giao chiến với đám người giáp đỏ. Lúc này đột nhiên nước trong cái hồ rộng lớn này bị khuấy động dữ dội, sau đó đều chảy xiết về một hướng!
Mọi người còn đang vui vẻ vì không bị con rết đáng sợ đó nhắm tới, lúc này lại kinh hoàng tột độ. Ai nấy đều như những lá bèo bị cuốn đi theo dòng nước, trôi tới một cái hố lớn đen thui dưới đáy hồ.
Trong ngôi miếu hoang, con rết khổng lồ điên cuồng quất cái đuôi to lớn, chỉ vài lần đã gϊếŧ chết hơn mười tên lính giáp đỏ. Sau đó nó tiếp tục bò qua bò lại khắp nơi đồ sát mọi người,thi thoảng còn há miệng bắn ra những tia độc gây tê liệt rồi tan chảy thân thể con người!
Tên nguyên sĩ giáp đỏ đứng trên cao, đang không ngừng bắn tên xuống thân thể to lớn của đầu ma thú đó, đồng thời hắn cũng cách không chỉ huy thanh tiểu phi đao kim ngân, bay qua bay lại cứa lên lớp da cứng như thép của con rết kia.
Những mũi xạ tiễn sắc bén được bắn đi với lực đạo cực mạnh, kèm theo luồng nguyên lực đỏ nhạt công kích mạnh lên lớp vảy rắn chắc của Lục Mục Tử Độc. Nhưng sau bao lần tấn công như vậy vẫn chẳng có chút tổn hại gì đến đầu ma thú đó cả, nó vẫn đang điên cuồng truy đuổi theo những binh lính giáp đỏ, rồi há cái miệng to như chậu máu cắn xé nạn nhân thành nhiều mảnh!
Tên họ Lâm đỏ bừng cặp mắt tức giận không thôi, thủ hạ của hắn đều là tinh anh được quân doanh của Hồng trấn không tiếc tài nguyên bồi dưỡng,vậy mà giờ chỉ còn sót lại vài tên. Đây không chỉ là mất mát đối với lực lượng quân sĩ của Hồng trấn, mà còn là một sự sỉ nhục với bản thân hắn.
“Súc sinh khốn kiếp! Lệ Xạ Tiễn!”
"Bùm!" Mũi tiễn đỏ rực hắn bắn lên cao nổ tung, tạo ra một vòng luân quang chứa đầy hoa văn kì bí lơ lửng giữa trần nhà. Vòng luân quang xoay tròn, tức thì có vô số mũi tên ánh đỏ rơi xuống như mưa, oanh kích lên thân thể con rết khổng lồ kia.
Ngoài sát thương công kích ra những mưa tên này còn có lực ép rất mạnh, con rết lúc này toàn thân bị ép mạnh xuống mặt nền, khiến nó không thể di chuyển nhanh như trước được nữa. Thế rồi nó há lớn miệng lộ ra những cái răng sắc nhọn tanh hôi,sau đó liên tục bắn ra những tia độc tử sắc!
“Oái!” Những tiếng hét thảm tiếp tục vang lên, lại có thêm vài tên giáp đỏ nữa bị gϊếŧ chết. Lúc này tại nơi đây chỉ còn có tên nguyên sĩ họ Lâm cùng với hai tên tướng quân đang đối đầu với Lục Mục Tử Độc mà thôi, số người còn lại đều đã chết thảm cả.
Sau khi mưa tên qua đi thì đầu ma thú này lại có được tốc độ như bình thường, sáu con mắt chứa đầy sát khí của nó nhìn thẳng lên phía tên họ Lâm. Vụt một tiếng, nó đã bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt hắn ta rồi há cái miệng lớn muốn đớp hắn!
Phải nói phản xạ của tên họ Lâm cực nhanh, ngay khi những cái răng sắc nhọn của đầu ma thú này sắp chạm tới thân thể mình, thì hắn dậm mạnh chân xuống nền thân ảnh đã vụt lên trên cao thoát được một kiếp. Sau đó hắn đưa hai bàn tay lên truyền vô số nguyên lực vào trong thanh phi đao kim ngân,khiến nó bốc lên làn khói đỏ đậm.
“Xuyên Tâm Quyết!”
"Véo!" Thanh phi đao đỏ rực phóng mạnh đi, đâm lêи đỉиɦ đầu của con rết này khiến chút máu tươi màu lục chảy ra, hiển nhiên chiêu này đã có thể làm bị thương nó. Nhưng cũng chỉ là thương ngoài da mà thôi, điều này càng khiến đầu ma thú tức giận hơn, nó quất mạnh cái đuôi đánh bay tên họ Lâm xuống dưới mặt đất khiến hắn hộc máu!
Tên họ Lâm sợ hãi trong lòng, chiêu vừa rồi chính là đòn sát thủ và cũng là nguyên kỹ có uy lực mạnh nhất mà hắn nắm dữ, vậy mà chỉ có thể lấy đi chút máu của đầu súc sinh kia.
“Súc sinh này chắc chắn đã đạt tới nhị giai đỉnh cao, còn mạnh hơn cả tên khốn La Thế nữa! Nếu không nghĩ cách thoát thân thì tới cả mạng của ta còn khó dữ.”
Lúc này hắn ta không để tâm đến hình tượng của mình trong mắt hai tên thủ hạ còn lại nữa, mà xoay người muốn chạy trốn. Nhưng con rết đó đâu để hắn đi dễ dàng như vậy, nó nhanh chóng lao xuống phía dưới rồi điên cuồng tấn công khiến hắn phải chật vật chống đỡ.
"Vèo chùm chùm."
Hơn ba chục người bị cuốn theo dòng nước xiết rơi ra khỏi một cái khe nước lớn, ra thác nước rồi tiếp tục bị cuốn xuống cuối nguồn! Trên đường bị cuốn đi này đã có rất nhiều người phải bỏ mạng, giờ đây chỉ còn là những cỗ thi thể vô hồn.
Những người còn sống thì vẫn đang kiệt lực giãy giụa muốn vào bờ, không muốn bản thân mình bị dòng nước xiết hành hạ đến chết.
A Diệt đã uống không ít nước, thân thể hắn cũng đã bị va đập qua nhiều đoạn đá nhô ra trong dòng sông này, nếu là người bình thường thì đã chết tới mức không thể chết thêm được nữa rồi.
Bất lực không thể làm gì, chỉ có thể nhìn thân thể mình bị cuốn đi theo dòng nước này. Hắn cũng đã chú ý quan sát mọi người xung quanh, thì đau lòng phát hiện hai tên họ Mạc và họ Hàn đều đã bỏ mạng!
Tuy trước đây khi còn ở trong dong binh Càn Sơn, A Diệt không quá thân thiết với ai để tránh bị nhân quả quấn thân, nhưng hai người đó vẫn là người giao lưu với hắn nhiều nhất.
Giờ đây bọn họ chỉ còn có bộ thi thể lạnh lẽo đang trôi theo dòng nước xiết cùng với vô số thi thể khác.
Trôi thêm được một đoạn thì những kẻ còn sống ai nấy đều hoảng sợ tột độ, khi nhìn thấy điểm cuối của dòng sông. Đó chính là Vực Đao Phong một nơi hiểm địa cực kì đáng sợ trong khu di tích này, nghe nói ngay cả nguyên sĩ cũng khó sống nếu bị rơi xuống đó!
Lúc này chỉ còn chừng mười người còn sống, ai nấy đều kiệt lực bơi vào hai bên bờ dòng sông,nhưng đều không được vì dòng nước chảy quá xiết. Họ Diệt dùng hết sức mà mình có, những mạch máu trong cơ thể còn có thêm cả nguyên khí lưu chuyển, vậy mà cũng chỉ làm chậm tốc độ trôi đi của thân thể được chút ít.
Tên bị cuốn đi trước nhất lúc này đã đến cuối con sông, thân thể hắn bị văng ra ngoài rồi rơi tự do xuống dưới một cái hố sâu cực kì rộng lớn, đó chính là Vực Đao Phong.
"Xoẹt xoẹt!" Thân thể hắn liên tiếp bị những luồng đao bằng không khí chém qua khiến máu tươi bắn ra tung tóe. Chả mấy chốc thân thể tên đó đã bị chém thành nhiều mảnh, như đống giấy vụn rơi lả tả xuống dưới vực sâu!
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt ai nấy đều khϊếp sợ, tên đó bị gϊếŧ chết nhanh tới nỗi còn chưa kịp hét lên một tiếng. Tất cả những người còn lại đều dùng hết sức bình sinh để bơi ngược dòng, cố gắng tiến lại gần bờ hơn nhưng đều vô dụng. Chả mấy chốc đã có thêm vài tên bị chém thành nhiều mảnh.
Một người thiếu niên đang cố gắng bơi vào bờ, hắn ta đã bơi qua ngang được nửa trượng, đó chính là A Diệt. Bỗng nhiên lúc này hắn bám tay vào được một tảng đá nhô lên từ dưới dòng sông, thân thể hắn đang bị cuốn trôi nhanh đi bỗng nhiên dừng hẳn lại!
Hắn vui mừng khôn xiết, cố gắng dùng hai tay bám thật chắc vào mũi của tảng đá này, phía trên hai thân ảnh cũng đang bị cuốn trôi xuống qua nơi đây. Họ Diệt ngẩng đầu lên nhìn thì giật mình phát hiện đó chính là lão Trần Kì cùng với gã đại hán Nam Bá, hai tên đó tuy đang hoảng sợ nhưng cũng đã phát hiện ra A Diệt.
Chúng trông thấy A Diệt không hề bị cuốn trôi, đồng thời hai tay như đang ra sức bám lấy thứ gì đó dưới dòng sông, hai người họ vui mừng tột độ vì biết đó chính là cọng rơm cứu mạng của mình. Bộp hai tiếng, Trần Kì cùng với gã Nam Bá cũng đều bám được vào tảng đá nhô lên này, bọn chúng vui mừng rồi quay ra mỉm cười với họ Diệt.
Lão Trần Kì cười nói: “Không ngờ A Diệt tiểu huynh đệ có thể tìm ra được thứ như thế này để cứu mạng chúng ta.”
“Ta cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi.” Họ Diệt nhíu mày đáp, hắn ta cảm thấy lão họ Trần này có gì đó mờ ám.
Đột nhiên gã đại hán Nam Bá hoảng sợ cầu cứu: “Không ổn rồi ta sắp không bám nổi nữa, làm ơn hãy giúp ta với!”
Hai bàn tay hắn đang dần trượt ra khỏi mũi của tảng đá ngầm này, đây cũng là điều hiển nhiên vì hắn ta chỉ là người phàm, sức lực làm sao có thể trụ lại ở đây lâu được cơ chứ. Tuy hai tay bám được vào tảng đá dưới dòng sông, nhưng cả thân thể vẫn đang không ngừng bị dòng nước xiết chảy qua muốn kéo đi.
Đôi mắt lão họ Trần trở nên gian xảo âm lãnh, khóe miệng nhếch lên một đường cong quỷ dị sau đó lên tiếng: “Mặt trên của tảng đá này quá ít, nếu cả ba chúng ta đều bám tại đây thì rất khó có chỗ để mượn lực nhảy lên bờ sông."
"Vì vậy hai người các ngươi hãy bỏ tay ra đi!”
Tức thì hắn ta đạp mạnh một cái khiến tên Nam Bá bị văng ra xa, rồi cả thân thể rơi xuống vực sâu, khuôn mặt tên đại hán lúc đó vẫn còn lộ ra vẻ khó tin.
A Diệt cũng giật mình trước một màn này, đúng lúc đó thì tên họ Trần lại vung cước tới phía hắn. Họ Diệt đã cảnh giác từ trước nên nhanh chóng giơ một chân lên đón đỡ đòn công kích này.
Nhưng một điều không tưởng đã phát sinh. Uy lực trong cú đá của lão Trần Kì cực kì mạnh khiến A Diệt kinh hãi không thôi, thân thể hắn ta bị đẩy văng đi, hai tay tuột khỏi mũi của tảng đá ngầm!
Thân thể A Diệt bị dòng nước xiết cuốn trôi đến cuối nguồn rồi rơi xuống dưới vực sâu.
Lúc này đôi mắt hắn vẫn lộ ra sự khó tin cùng với kinh hoàng, nhìn chằm chằm tới lão Trần Kì đang nở nụ cười mỉa mai. Trong thoáng chốc này hắn đã hiểu ra mọi thứ nhưng tất cả đều đã quá muộn, hắn bất lực nhìn thân thể mình rơi tự do xuống dưới Vực Đao Phong.
Chương 25: Tán khí
Trần Kì cũng là một tu hành giả, hơn nữa hắn ta đã vượt qua được kì Tam Nan, chỉ còn giai đoạn ngưng tụ nguyên khí hóa thành Nguyên cầu nữa thôi, là sẽ chính thức trở thành một nguyên sĩ.
Chính vì như vậy nên sức lực của hắn mới mạnh hơn A Diệt nhiều tới thế, đây không phải do họ Diệt chủ quan mà do họ Trần đó thực sự mạnh hơn hắn.
“Hèn gì hắn ta có cảm giác nhạy bén tới vậy, hèn gì tốc độ của hắn ta lại nhanh tới thế, hèn gì hắn chỉ xuất thủ khi hành động một mình chứ chưa từng hiển lộ sức lực thật sự trước mắt mọi người.”
“Thì ra... thì ra là để che giấu không cho một ai biết hắn chính là tu hành giả. Vậy mà đến chính ta cũng không nhận ra... giờ thì quá muộn rồi...”
Thân thể cường tráng cao lớn của người thiếu niên cứ thế rơi thẳng xuống dưới vực sâu, dần đến phạm vi hoạt động của vô số luồng đao phong. Sắc mặt Diệt Chúng Sinh đang bất lực chợt trở nên căm phẫn, sát khí dâng trào, dùng hết sức gào lớn:
“Lão cẩu họ Trần kia, nếu lần này ta không chết thì chắc chắn sau này sẽ tìm ngươi báo thù!”
"Xoẹt xoẹt!" Vô số nhát chém vô thanh vô tức lao tới rồi lướt qua, máu tươi bắn ra tung tóe, những mảnh vụn y phục rách rưới rơi lả tả.
A Diệt gồng mình, hai tay cầm thật chặt thanh chiến đao, dùng hết sức lực vung mạnh không ngừng, đón đỡ những lưỡi đao phong chém tới. Tuy hắn đánh tan được rất nhiều cú chém, nhưng vẫn không thể tránh được hoàn toàn, thân thể hắn vẫn bị chém không thương tiếc.
Trong chốc lát hắn đã rơi xuống được chừng 50 trượng, thân thể có đầy những vết chém sâu tới tận xương tủy, máu me be bét khắp người. Y phục rách nát gần như không còn, lưỡi thanh đao cũng đã nứt mẻ đi không ít.
Nhưng họ Diệt vẫn không dừng lại mà điên cuồng chém loạn ra quanh người, ngăn chặn những đao phong đang phóng tới. Nhưng cơn đau đớn toàn thân khiến hắn mất dần ý thức!
Xuống thêm 50 trượng nữa, lúc này xung quanh đã tối thui không còn có thể trông thấy vách đá, thậm chí giơ tay ra cũng không thể nhìn thấy đủ năm ngón. A Diệt bấy giờ đã đau tới mức mất đi cảm giác, tay hắn gần như tê liệt không thể vung đao nổi nữa, mà có khi thanh chiến đao của hắn cũng chỉ còn mỗi cái cán không.
Ý thức hắn mơ hồ vì phải liên tiếp chịu đựng những cơn đau trên da thịt, thậm chí còn đến từ trong thân thể. Nếu là người thường thì chắc chắn đã tan thây từ lâu rồi, nhưng họ Diệt đã gắng gượng chịu đựng mà vượt qua.
"Bộp!" Thân thể hắn rơi mạnh xuống nền đất rồi nát bấy ra như một trái trứng bị rơi từ trên cao xuống vậy. Ý thức hắn chập trờn lúc tỉnh lúc mơ, hắn chỉ cảm thấy dưới lưng lạnh tanh và ẩm ướt, lạ thay là chẳng cảm thấy chút đau đớn nào.
“Chẳng lẽ... ta đã chết rồi sao?” Vừa nghĩ được nhiêu đó ý thức hắn đã mơ hồ rồi chợp tắt.
Những sợi nguyên khí từ thân thể bầy nhầy của Diệt Chúng Sinh thoát ra toàn bộ, rồi đang không ngừng liên kết lại các mạch máu của hắn. Lúc này thân thể đó đã được vô số tia nguyên khí bao phủ rồi chữa trị, đây là một trạng thái hoàn toàn bị động được gọi là Tán Khí.
Tán Khí là trạng thái khi một tu hành giả đang trong khoảnh khắc sinh tử, cơ thể sẽ tự động được nguyên khí tản ra chữa trị giúp phần nào lấy lại sinh cơ. Nhưng đây cũng là một con dao hai lưỡi, vì khi tán khí thì coi như toàn bộ tu vi đã đạt được trong một khoảng thời gian dài sẽ mất đi vĩnh viễn!
Thời gian sau, tại trong khu di tích cổ này chỉ có những dong binh đoàn hàng đầu còn tồn tại, nhưng cũng đã tổn thất không ít. Còn vô số những dong binh thông thường và nghiệp dư thì đều đã toàn quân bị diệt. Nhiều binh đoàn cũng chỉ còn duy nhất người thủ lĩnh là may mắn sống sót, phải nương nhờ vào những dong binh lớn mạnh.
Từ hơn một ngàn người, chỉ sau vài ngày đã giảm xuống nghiêm trọng, giờ đây số nhân loại còn sống cũng chỉ xấp xỉ đến trăm người mà thôi.
Trong đó dong binh Khởi Hoang do La nguyên sĩ dẫn đầu gần như không bị tổn thất chút nào. Dong binh Lam trấn do Nho nguyễn sĩ cầm đầu thì cũng chỉ bị tổn thất rất ít, vì hắn ta chủ tu công pháp thiên về thần thức, nên có thể cảm ứng trước được nguy hiểm từ xa mà điều quân né tránh.
Tên nguyên sĩ họ Lâm, thủ lĩnh của dong binh Hồng trấn thì ngược lại hoàn toàn, binh đoàn đó đã toàn quân bị diệt, giờ đây chỉ còn mình hắn sống sót. Thậm chí hiện giờ hắn vẫn đang phải chạy trốn khỏi sự truy sát của đầu Lục Mục Tử Độc, chứ không hề có thời gian nghỉ ngơi.
Ba ngày sau dưới nơi tận cùng của Vực Đao Phong, có một thân ảnh đang ngồi thất thần trên mỏm đá lớn tại trung tâm nơi này. Người này không ai khác chính là Diệt Chúng Sinh, hiện tại hắn như một bộ thân thể vô hồn, toàn thân bất động, gương mặt khó coi.
“Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ?... Tất cả đều không phải là sự thật!”
Cảm nhận thân thể mình, A Diệt không dám tin một chút nào, hiện tại thực lực hắn chỉ ở mức khởi đầu của kì Cường Bá, tức tầng 4 bộ công pháp nhập môn tu hành!
Hoàn toàn không phải tu vi bị thụt lùi mà là đã mất đi vĩnh viễn, thân thể hắn không còn chút nguyên khí nào bên trong, cơ thể thì mềm yếu hơn nhiều so với trước đây. Giờ đây tuy những vết thương trên người đều đã được chữa lành đi không ít, giúp hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa, nhưng tâm hắn lại cực kì đau.
“Còn chưa đầy ba tháng nữa là đến giai đoạn thân thể thoát lực rồi, vậy mà hiện tại phải bắt đầu lại từ tầng 4 thì làm sao có thể thành công vượt qua được kì Tam Nan cơ chứ?”
Thân ảnh người thiếu niên vô lực ngồi thất thần cả ngày tại nơi này, tả thì như vậy chứ thực chất nơi này tối thui, mắt thường hoàn toàn không thể nhìn thấy gì.
“Không được, ta không thể từ bỏ như vậy được, ta còn muốn gặp lại Ngân nhi. Phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cho bằng được cách để nhanh chóng vượt qua được giai đoạn này trong vòng không tới ba tháng!”
Lúc này họ Diệt không còn ngờ nghệch thất thần nữa, mà đang cuống cuồng suy nghĩ cách để giúp cho bản thân mình trở lại với thực lực vốn có. Sau một hồi nghĩ loạn đủ mọi biện pháp, thì đôi mắt hắn sáng rực lên như nghĩ ra điều gì đó.
“Phải rồi, nơi đó, sao ta không nghĩ ra từ sớm nhỉ? Hiện tại chỉ còn duy nhất nơi đó là có cơ hội giúp thân thể này nhanh chóng tăng tiến tu vi mà thôi.”
Nghĩ vậy hắn liền hành động, hắn tìm tới vách đá của vực sâu này rồi trèo dần lên phía trên, ở mép vách hoàn toàn không có lưỡi đao phong nào công kích tới, nên hắn có thể an toàn trèo đến bên trên. Họ Diệt ngồi thở dốc cạnh bờ Vực Đao Phong, hắn cảm thấy uất ức vì những cơn mệt mỏi này, nếu là trước đây thì trèo lên nơi dốc đứng chừng 100 trượng cũng chẳng tốn của hắn bao nhiêu sức lắm.
Nghỉ ngơi lấy sức, sau đó A Diệt bắt đầu lên đường, đi tới nơi mà hắn cho rằng có thể giúp hắn nhanh chóng vượt qua được kì Tam Nan.
Trên đường đi hắn thử ghé lại nơi hồ xanh có hòn đảo nhỏ tại trung tâm hồ, xem thử đám dong binh Hồng trấn còn tại nơi đó không. Tất nhiên là hắn sẽ đứng từ xa âm thầm quan sát, chứ không dại gì chủ động xuất hiện để bị bắt lại.
A Diệt đã thề bằng mọi giá phải trả thù đám người này cho bằng được, nhưng không phải lúc này, hiện tại hắn chỉ tới nơi đây quan sát hành tung của dong binh Hồng trấn đó mà thôi.
Nhưng khi tới nơi này, hắn giật mình phát hiện tại bên trong ngôi miếu hoang nằm trên hòn đảo nhỏ giữa lòng hồ, có rất nhiều thi thể và đều là nhân thủ thuộc binh đoàn Hồng trấn.
Hắn càng vào sâu bên trong kiểm tra thì càng phát hiện nhiều cỗ thi thể hơn, đa số đều là những cái xác không nguyên vẹn, nhìn vào bộ giáp đỏ đặc trưng thì vẫn có thể nhận ra chúng chính là binh lính Hồng trấn. Bên trong ngôi miếu nội thất đổ vỡ nát vụn, nhìn qua đã biết từng có một trận chiến khốc liệt xảy ra tại nơi đây.
Máu khô loang lổ, những mảnh giáp và y phục rách nát rơi vãi khắp mọi nơi. Thi thể không toàn thây nhiều vô số kể, binh khí gãy nát ở đâu cũng có. Chỉ thiếu những báu vật từng nằm tại nơi đây mà thôi, chắc chắn đã bị ai đó cầm đi.
“Xem ra dong binh Hồng trấn đã toàn quân bị diệt tại nơi đây ha ha ha... thực sực đáng đời bọn ác độc các ngươi.”
Từ vết tích để lại, họ Diệt suy đoán rằng chỉ còn duy nhất gã nguyên sĩ họ Lâm kia là còn sống sót, và đã thu hết những vật phẩm có giá trị tại đây đi.
Cũng không thấy chút máu hay bộ phận nào của đầu ma thú hình rết đó cả, rất có thể nó phi thường mạnh. Tên họ Lâm kia không thể đánh lại nên đã bỏ chạy rồi bị nó truy đuổi.
“Đây là...”
Khi đi tới một lỗ thủng lớn trên vách tường của ngôi miếu, A Diệt phát hiện ra một đường máu khô, rất có thể đây chính là con đường mà tên nguyên sĩ họ Lâm đã bỏ chạy. Nhiều máu chảy ra như vậy, họ Diệt nghĩ tên đó đã bị thương rất nặng rồi, có thể đây là một cơ hội tốt để báo thù.
Ánh mắt hắn nheo lại, ẩn chứa đầy sát ý trông cực kì dữ tợn, nhìn chằm chằm đường máu khô này dẫn đi tới tận nơi xa.