• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 276: Ý định

Tại ngọn sơn phong nguy nga, mây mù bao phủ trên đỉnh, dị trùng lượn lờ khắp nơi, có một tòa pháp trận rất kiên cố. Mười ngày đã trôi qua kể từ khi nhóm bốn tu hành giả tới tạm lánh tại nơi này, hiện giờ bọn họ đã khôi phục hoàn toàn nguyên lực, thương thế chữa lành được phần lớn, cả bốn người đang ngồi trò chuyện với nhau quanh một chiếc bàn đá.

Vấn đề chủ yếu bọn họ bàn luận là dự định tiếp theo của bản thân, hỏi han một số vấn đề trọng yếu ở những nơi mà bản thân có ý định đi đến.

Lão già họ Diệp tiết lộ bản thân đang trên đường tới thành trì Tam Nhất, nằm tại vùng cận trung tâm châu lớn này, để làm cung phụng trong một chuyến hàng của thế gia lớn. Thù lao mà gia tộc quyền quý đó hứa trả cho lão là một viên Gieo Liên đan, nghe đến cái tên đó khiến ba người còn lại không khỏi trợn mắt.

Gieo Liên đan là đan dược nổi danh nhất, trong tất cả các loại đan dược hỗ trợ đột phá Bỉ Ngạn cảnh. Cứ nhắc tới đan dược giúp tăng thêm xác suất đột phá Hiển Hóa cảnh thành công, người ta sẽ nghĩ ngay đến Tạo Hóa đan. Đồng dạng, nhắc đến đan dược giúp đột phá Bỉ Ngạn cảnh, loại đầu tiên được kể tên sẽ là Gieo Liên đan.

Chỉ khác một điều là khả năng tăng tỉ lệ đột phá thành công của Gieo Liên đan không quá cao, hơn nữa không có tác dụng cộng dồn, mỗi lần trùng kích bình cảnh chỉ có thể phục dụng một viên duy nhất mà thôi. Nhưng dù cho có như vậy thì Gieo Liên đan vẫn là một trong những loại đan dược quý giá nhiều người khát cầu, vì ai cũng biết muốn phá vỡ bình cảnh lên Bỉ Ngạn là rất khó khăn.

Lão già họ Diệp tay vuốt râu nói: “Lão phu nay cũng xấp xỉ 350 tuổi rồi, thọ nguyên chỉ còn chừng 50 năm nữa thôi, trong thời gian này phải thu thập được càng nhiều vật phẩm hỗ trợ đột phá càng tốt. Gieo Liên đan là thứ không thể thiếu, nên lão phu mới vượt mấy chục vạn dặm xa xôi để đi đến châu này.”

Lão ta liếc mắt nhìn A Diệt và đại hán họ Man, thành thật hỏi: “Hơn tháng trước khi ta nhận tin, thì người của thế gia lớn đó có nói rằng bọn họ vẫn còn thiếu hai đến ba vị trí cung phụng nữa trong chuyến đi, mà vị trí này cần phải là nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh hậu kỳ mới có thể đảm nhiệm, không biết hai vị có muốn cùng lão phu đến đó thử sức không?”

Nghe lời đề nghị này, A Diệt làm ra vẻ trầm ngâm, nhưng trong lòng đã quyết phải đi xem thử rồi. Còn gã họ Man thì liếc mắt với vợ mình, dường như hai người họ còn truyền âm trao đổi, sau chốc lát như thể đã có quyết định.

Họ Man đáp: “Đa tạ lời đề nghị thiện ý của Diệp lão huynh, nhưng phu thê bọn ta từ trước vốn đã có dự định khác, giờ không thể đổi ý đi cùng các hạ được.”

Thấy đôi vợ chồng này chỉ cười chứ không nói thêm điều gì nữa, lão già liền quay sang phía A Diệt. Thấy vậy hắn chậm rãi đáp: “Có lẽ tại hạ sẽ theo nguyên hữu tới đó xem thử, nếu chuyến hàng đó không đi qua nhiều vùng nguy hiểm thì tại hạ sẽ đồng ý làm cung phụng, dù sao hiện giờ cũng đang không có việc để làm.”

Lão già nghe xong rất vui mừng, lão rủ bọn họ tham gia không phải nghĩ giúp bọn họ kiếm lợi, mà có người đi cùng sẽ tăng thêm an toàn cho bản thân trong quá trình đi tới thành trì Tam Nhất, dù sao từ đây tới đó cũng cả mấy vạn dặm.

Sau khi ấn định sáng sớm ngày mai sẽ lên đường, bốn người bọn họ tiếp tục ngồi quanh bàn tròn hưởng trà, chia sẽ tâm đắc tu luyện. Trong quá trình này A Diệt cũng thu được không ít lợi ích, tuy tu vi của hắn đứng thứ hai trong số bốn người, nhưng tuổi tác lại là thấp nhất, nên có nhiều vấn đề vẫn chưa thể hiểu được, giờ nghe ba người kia nói mới như được khai sáng.

Gã đại hán họ Man giai cấp tu vi cùng A Diệt không sai biệt, chỉ là lực bổn nguyên còn ít hơn nhiều, nhưng tuổi tác đã ngoài 200 rồi, nên am hiểu rất nhiều vấn đề.

Thiếu phụ họ Nguyễn mới hơn trăm tuổi, mức độ hiểu biết cũng chẳng hơn họ Diệt là bao, nhưng hắn vẫn chú tâm lắng nghe mỗi khi nàng ta nói.

Thấy gương mặt tuấn mỹ hấp dẫn luôn chú tâm lắng nghe mình, thiếu phụ này đôi lúc khó giấu nổi sắc thái là lạ trên hai má, cũng may chồng nàng ta không nổi cơn ghen, vì hắn biết thanh niên tuấn mỹ này mạnh hơn mình nhiều.

Sáng sớm hôm sau, trên đỉnh sơn phong mây mù biến mất, cũng chẳng còn bất kỳ đầu dị trùng nào xuất hiện nữa, nhóm bốn nguyên sĩ chia đôi, cứ hai người phi hành mỗi hướng trái ngược.

Trên đường phi hành, lão già họ Diệp rất khách khí với A Diệt, tuy tu vi của lão cao hơn hắn, bản thân cũng đã tiến tới trạng thái đỉnh cao, nhưng lão biết thanh niên bên cạnh rất lợi hại, nếu tử chiến nổ lên còn chưa biết hươu chết về tay ai.

Vừa bay hai người vừa trò chuyện, A Diệt nhờ vậy mà hiểu biết hơn nhiều về vùng đất này. Bọn họ chọn cách tự bản thân ngự khí phi hành, chứ không ngồi phi chu, vì như vậy sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Lộ trình cũng không phải mãi suôn sẻ, tuy bay đường vòng tránh những khu vực là địa bàn của yêu thú cao giai, nhưng vẫn vài lần hai người bị yêu thú công kích. Nếu phe địch có thực lực trong mức chấp nhận được, hai người sẽ không ngại chiến đấu để thu thập thêm yêu đan. Nếu phe địch quá đông, tất nhiên bọn họ sẽ chọn cách bỏ chạy chối chết.

Tại một vùng thung lũng vắng lặng, thanh niên A Diệt và lão già Diệp Huỳnh hoàn tất nghỉ ngơi dưỡng sức sau một chuyến đi dài. Lúc này lão già thu lại một khối cầu kì dị vào đan điền, khối cầu đó trong lúc lão chiến đấu với yêu tướng lục giai đã không may bị rơi ra, khi lão trúng phải một chưởng mạnh từ đối phương.

Mắt thấy lão cẩn thận ôn dưỡng khối cầu có quang mang nhàn nhạt đó, rồi nhẹ nhàng hấp thu vào bên trong đan điền để ở gần nguyên cầu, A Diệt liền lên tiếng hỏi: “Đó là Phôi Bản Mệnh của nguyên hữu sao? Quả nhiên trông rất bất phàm.”

Bình thường nếu có kẻ nào dám hỏi đến chuyện nhạy cảm này, thì lão già sẽ dựng lên vảy ngược, nhưng với A Diệt thì khác, dù sao hai người cũng từng trải qua vài trận chiến sinh tử cùng nhau rồi.

Lão ta gật đầu đáp: “Phôi bản mệnh này ta luyện thành cách đây vài chục năm rồi, chỉ mong nó sớm ngày tấn tinh, giúp ta có thêm xác suất thành công khi đột phá trong tương lai.”

Họ Diệt tỏ ra hâm mộ nói: “Xem ra nguyên hữu đã chuẩn bị rất đầy đủ, tương lai khả năng cao sẽ có thêm một vị tiền bối Bỉ Ngạn cảnh khai sinh. Còn tại hạ thì không biết đến khi nào mới làm đầy được lực bổn nguyên tại hậu kỳ, đã thế tài liệu tế luyện Phôi bản mệnh cũng chưa thu thập đủ nữa.”

Phôi bản mệnh là vật không thể thiếu khi tu hành giả nhân loại muốn đột phá bình cảnh Hiển Hoá, tiến lên cảnh giới Bỉ Ngạn. Vật này được nguyên sĩ tế luyện từ những tài liệu luyện kim chân quý, sau đó ôn dưỡng tại bên trong đan điền của bản thân.

Có Phôi bản mệnh sẽ tăng thêm xác suất thành công khi trùng kích bình cảnh, nếu đột phá thất bại thì vật này sẽ bị hủy, thay cho tu vi nguyên sĩ đại giảm. Khi đột phá thành công, Phôi bản mệnh sẽ tấn tinh viên mãn, giúp tân tấn Bỉ Ngạn cảnh luyện ra bảo cụ bản mệnh của bản thân.

Bảo cụ bản mệnh như là một bộ phận trên cơ thể nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh, có thể cất giấu trong nguyên cầu, khi sử dụng sẽ thi triển được toàn bộ uy năng. Nếu chẳng may rơi vào tay kẻ khác thì chúng cũng không thể dùng được, hơn nữa còn có khả năng tự tìm về với chủ nhân.

Từ khi họ Diệt đột phá Hiển Hóa cảnh thì Ma Quân đã đưa cho hắn xem một bí tịch, trong đó ghi chép về cách luyện chế bảo cụ bản mệnh lợi hại, có thể sử dụng cả nguyên lực lẫn ma lực để thôi động. Từ đó hắn đã luôn sưu tập các tài liệu, đến nay tài liệu phụ đều đã đủ cả, ba tài liệu chính thì có hai còn thiếu một, hai trong số ba tài liệu chính là Hắc Diện Thạch và Thiết Tinh.

Thấy A Diệt có vẻ như hâm mộ mình vài phần, lão già cười nói: “Haha, Dược nguyên hữu chẳng phải từng nói bản thân chưa sống quá 200 năm sao? Các hạ còn tận hơn 200 năm nữa để tu luyện đến đỉnh phong và thu thập tài liệu, nhiêu đó thời gian chắc chắn sẽ kiếm được những tài liệu rất chân quý, giờ buồn phiền cái gì chứ, lão phu hâm mộ còn chưa kịp.”

Nghe lão ta nói vậy hắn mới tỏ ra phấn chấn trở lại, biểu cảm từ nãy đến giờ chỉ là diễn cho lão già này xem thôi, chứ hắn chẳng mấy lo lắng về chuyện Phôi bản mệnh và đỉnh phong Hiển Hóa cảnh. Giờ hắn còn chưa tới 70 tuổi, bản thân tự tin sẽ thỏa mãn được hai yếu tố kia, thứ khiến hắn lo nghĩ nhất chỉ có làm sao để đột phá với cái nguyên mạch hạ phẩm cực tệ.

Cách giải quyết như tu luyện bên ma lộ đạt tới Hiển Hóa cảnh đỉnh phong, rồi đột phá Bỉ Ngạn cảnh bên đó trước, hiện giờ đã không thể làm được. Vấn đề trong chuyện này khi xưa ngay cả mụ già tên gọi dì Tịnh kia còn không nghĩ tới, thời gian vừa qua khi chữa trị ám bệnh thì hắn và Ma Quân mới phát hiện.

Tuy hắn sở hữu Ma mạch nên có thể coi là một nửa ma tộc, cũng tu luyện bên ma lộ khá suôn sẻ, nhưng không thể nhờ đó mà đột phá các đại cảnh giới được. Vì hắn sinh ra tại nhân giới, suốt bao năm nay vẫn luôn sinh sống và tu hành tại thế giới này, bản mệnh được xem là nhân loại chân chính, nên không thể chủ tu ma lộ hơn nguyên lộ được.

Chính vì thế nên cũng đừng nghĩ tới chuyện đột phá Bỉ Ngạn cảnh bên ma lộ trước, nhờ vào đó kéo tu vi bên nguyên lộ lên, vì căn cản là không thể.

Về đám ma tu quỷ đạo hay còn gọi là tà sĩ, bản chất bọn chúng là nguyên sĩ tu luyện ma quỷ đạo mà thôi, nên đương nhiên có thể tiến cảnh như nguyên sĩ bình thường.

Không lâu sau hai người A Diệt và Diệp Huỳnh tiếp tục lên đường, thẳng hướng thành trì Tam Nhất, một trong những thành trì nhân loại lớn nhất trong châu này, nơi tọa lạc của một thế gia lớn.
Chương 277: Cung phụng

Phủ đệ xa hoa, lầu các mọc san sát, những tòa kiến trúc đẹp đẽ trang nghiêm, tất cả đều nằm trong gia phủ của Sở gia, gia tộc lớn nhất tại thành trì Tam Nhất.

Trong một đại sảnh rộng lớn, có một tộc nhân của Sở gia dẫn theo năm người lạ mặt bước vào, vào trong đại sảnh hắn liền cung kính hướng tới thân ảnh ngồi trên chủ vị mà lên tiếng: “Bẩm tộc tổ, hiền chất đã dẫn năm vị đồng ý làm cung phụng cho chuyến vận hàng sắp tới đến rồi.”

Lúc này năm người phía sau tên thanh niên này liền đồng loạt tiến lên phía trước, chắp tay ôm quyền lên tiếng: “Ra mắt tiền bối.”

Ngồi trên chủ vị là một bà lão già nua mang bộ dáng gần đất xa trời, tay cầm quyển trượng, là người đã gồng gánh thế gia họ Sở này lớn mạnh tới ngày hôm nay. Bà lão cố gắng mở ra hai mắt đã bị nếp nhăn bao phủ, để nhìn năm ngoại nhân đứng giữa đại sảnh.

Bà lão chậm rãi nói: “Đa tạ các vị đã đồng ý góp sức bảo vệ chuyến hàng sắp tới của gia tộc ta, ở đây ta sẽ tặng trước cho mỗi người các vị 500 nguyên thạch trung phẩm, coi như để các vị an tâm làm việc. Một khi chuyến hàng an toàn tới đích, Gieo Liên đan sẽ ngay lập tức tới tay các vị.”

Năm người đưa tay tiếp nhận chiếc nạp giới bay tới phía mình, sau đó cung kính ôm quyền đáp: “Tiền bối quá khách sáo rồi, đám vãn bối cũng vì thù lao mà làm việc thôi, tiền bối đâu cần cảm kích như vậy, sẽ khiến đám vãn bối được yêu mà sợ đó.”

Nghe vậy bà lão chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó ra hiệu cho một vãn bối trong tộc bàn chính sự, lập tức có một trung niên nhân tiến tới để ra giữa đại sảnh một tấm bản đồ lớn, bắt đầu nói lên lộ trình chuyến vận chuyển hàng sắp tới, và những hung hiểm có thể gặp phải.

Đây là một chuyến hàng cực lớn và quan trọng, nên gia tộc họ Sở này rất nghiêm túc xem xét trong mọi khâu chuẩn bị. Hàng hóa quá nhiều nên không thể giấu hết trong giới chỉ được, hơn nữa còn có nhiều loại là bảo vật đặc thù, không thể thu vào nạp giới, vì vậy mới phải vận chuyển theo phương thức cổ điển.

Chuyến hàng này Sở gia cơ hồ đã vận dụng gần hết tộc nhân Hiển Hóa cảnh trong tộc, chỉ để lại phần nhỏ quản lý sự vụ trọng yếu mà thôi. Vì nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh hậu kỳ trong tộc không có mấy ai, họ cũng không dám thuê những kẻ có tu vi như vậy tại các gia tộc lân cận, vì sợ bị ám toán, nên mới tìm thuê năm nguyên sĩ từ phương xa về làm cung phụng.

Trong năm người này, kẻ già đời nhất và cũng có tu vi căn bản cao nhất chính là lão già Diệp Huỳnh, lão tới từ một châu khác cách rất xa nơi này, thế lực lão ở không có bất kì xung đột lợi ích nào với Sở gia, nên mới được mời tham gia.

Tu vi cùng lão họ Diệp không sai biệt lắm là một lão bà bề ngoài chừng 50, thể hình khá lùn, nghe nói là người của một tiểu gia tộc tại châu khác. Hai kẻ khác là đôi huynh muội tán tu, bề ngoài gần trung niên, tu vi chỉ là tân tấn hậu kỳ Hiển Hóa cảnh mà thôi, nhưng họ có khả năng hợp lực chiến đấu rất tốt, không thể coi thường.

Người còn lại không ai ngoài Dược Hảo Nhân, một tên thanh niên trẻ trung với gương mặt tuấn mỹ không góc chết, nhìn qua đã thấy hắn là kẻ khí thịnh nhất trong số năm vị cung phụng này.

Họ Diệt cùng lão già Diệp Huỳnh đã tới thành trì này từ vài ngày trước, sau khi tìm hiểu thông tin, rồi hỏi han với tộc nhân của Sở gia, thì A Diệt đã quyết định đồng ý làm cung phụng tạm thời, tham gia bảo vệ chuyến hàng sắp tới.

Lộ trình tuy dài, cũng đi qua không ít khu vực hung hiểm, nhưng đoàn người hộ tống có nhân số rất đông, hơn nữa một khi gặp tình huống uy hϊếp tính mạng thì có thể bỏ đi, không tiếp tục cung phụng nữa, vì thế tất nhiên A Diệt không thể bỏ qua việc như vậy. Dù sao Gieo Liên đan cũng là vật không thể thiếu cho bản thân trong tương lai.

Sau khi bàn bạc qua lộ trình, buổi họp cũng kết thúc, năm vị cung phụng được an bài tại những động phủ hết sức xa hoa, đợi ba ngày sau chuyến hàng sẽ khởi hành. Trong thời gian chờ đợi, A Diệt và lão họ Diệp thường đi cùng nhau, tham quan các phường thị tại thành trì Tam Nhất này.

“Diệp nguyên hữu nghĩ sao về chuyến hàng lớn như thế này của Sở gia? Để có thể đảm bảo an toàn cho chuyến hàng, họ còn không tiếc bỏ ra năm viên Gieo Liên đan để thuê cung phụng, quả là không thể tin nổi.” A Diệt hỏi vu vơ lão già kế bên, hắn cũng khá tò mò về những vật phẩm bên trong chuyến hàng.

Lão ta nghe vậy liền lý giải: “Dược nguyên hữu không biết đấy thôi, tuy Sở gia là một thế gia lớn, nhưng chính vì vậy cũng có không ít gia tộc thù địch, trước nay luôn cạnh tranh lẫn nhau. Nay thọ nguyên của tộc tổ Sở gia đã không còn nhiều, mà trong gia tộc cũng không có hậu nhân khả năng đạt tới Bỉ Ngạn cảnh trong thời gian ngắn để thay thế, nên tất nhiên họ phải tìm biện pháp khác.”

Tộc tổ Sở gia hồi trẻ quen biết một vài vị đồng hữu nay là trưởng lão của Dương Viêm điện, đệ nhất thế lực của nhân loại tại Thú Loạn Vực. Vì muốn sau khi bản thân qua đời mà gia tộc vẫn có thể lớn mạnh, có nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh chú ý bảo vệ, nên vài chục năm gần đây Sở gia luôn cung cấp những mặt hàng cần thiết, cho một số vị trưởng lão của Dương Viêm điện.

Nhờ vào giao tình của tộc tổ Sở gia, cùng những hàng hóa chân quý bao năm nay cung cấp, nhất là chuyến hàng lớn lần này, Sở gia mới có thể an tâm mà tiếp tục phát triển, sau khi vị có tu vi Bỉ Ngạn cảnh duy nhất trong gia tộc ngã xuống.

Nghe vậy A Diệt chỉ biết thầm cảm thán mà thôi, một gia tộc to lớn như vậy nhưng mấy ai biết họ đang đứng trước bờ vực suy thoái, chỉ vì không có hậu nhân bước lên được cảnh giới cao. Bữa tiệc nào rồi cũng có lúc tan, thế lực lớn mạnh tới đâu cũng có lúc suy tàn, chỉ vì tộc tổ không thể tiến giai dẫn tới thọ nguyên tiêu hao sạch, nay khiến gia tộc lâm vào cảnh sắp mất đi trụ chống trời.

Hắn cảm thấy tu hành một thân một mình, hoặc gia nhập một thế lực cường đại nào đó vẫn tốt hơn, so với việc tự gây dựng lên một thế lực do bản thân cầm đầu. Mặc dù có thể hưởng cái cảm giác làm kẻ đứng đầu, nắm trong tay cả một thế lực, nhưng một khi bản thân gặp nạn, hay trêu phải phiền phức lớn nào đó, thì ngược lại thế lực lại là điểm yếu kéo chân.

Hai người không bàn thêm chuyện này, mà chú tâm quan sát các vật phẩm bày biện tại hai bên đường. Thành trì này rất lớn, độ phong phú các mặt hàng cao, khiến A Diệt không khỏi mở mang tầm mắt.

Ba ngày sau trước cổng lớn Sở gia, một chiếc phi chu khổng lồ xa hoa đã khởi động, dần tăng tốc độ phi hành ra khỏi thành trì Tam Nhất, nhắm thẳng một phương hướng mà bắn đi. Chiếc phi chu này chở theo lượng lớn hàng hóa vô cùng trọng yếu, đem niềm hy vọng của tộc nhân Sở gia tới với các nguyên sĩ mạnh mẽ tại phương xa.

Phi chu sẽ một đường phi hành không ngừng nghỉ, từ thành trì Tam Nhất này, vượt qua hơn bốn châu lớn, để đi tới Đệ Ngũ thành, một trong những thành trì nhân loại lớn nhất Thú Loạn Vực, nằm dưới quyền cai quản của thế lực đỉnh tiêm Dương Viêm điện.

Trên phi chu có chừng 500 nguyên sĩ, phần lớn có tu vi Luyện Nguyên cảnh cao giai, một phần có nhiệm vụ canh gác, tuần tra quanh phi chu, phần còn lại làm tạp vụ, chân sai vặt cho các vị tiền bối. Lực lượng thủ hộ chính, nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh có chừng 40 người, trong đó có 8 kẻ đạt tới hậu kỳ, ba người bản tộc cùng với 5 vị cung phụng ngoại tộc.

Tám người được bố trí tại tám địa điểm trọng yếu nhất trên phi chu này, việc họ cần làm là đảm bảo an toàn cho hàng hóa tại khu vực bản thân thủ hộ, không cần chú ý đến những thứ khác. Đám Hiển Hóa cảnh sơ kỳ và trung kỳ sẽ là những kẻ xuất hiện chiến đấu đầu tiên, nếu phi chu lâm vào tập kích của bất kỳ kẻ địch nào.

Tốc độ chiếc phi chu đồ sộ này rất nhanh, chả mấy chốc đã rời xa Tam Nhất thành, bay tới vùng hồng hoang, địa bàn của vô vàn yêu thú. Chiếc phi chu khổng lồ, bên trên còn tản mát ra khí tức của vô số nhân loại Hiển Hóa cảnh, khiến phần lớn thế lực yêu thú tránh lui, không dám lao lên ngáng đường.

Bốn mươi gã Hiển Hóa cảnh, gần mười tên đạt tới hậu kỳ, hơn nữa trên phi chu còn có trang bị vũ khí gây sát thương lớn, cho dù là yêu soái thất giai còn phải suy nghĩ thiệt hơn, chứ đừng nói đám yêu binh, yêu tướng.

Một đường thuận lợi sau hơn canh giờ, trên đường bay khiến rất nhiều yêu thú hoảng sợ tránh xa, không ít người trên phi chu an tâm dần buông lỏng cảnh giác. Chiếc phi chu vẫn khoa chương bay qua những vùng hoang sơn, tiếng xé gió vang lên ù ù, yêu thú không muốn chú ý cũng không được.

Đã có một vài yêu thú đại tướng phát hiện chiếc phi chu khổng lồ bay qua trên bầu trời, khiến bọn chúng nổi lên sự căm ghét cùng lòng tham, chỉ là với lực lượng mà bản thân nắm giữ thì chúng không dám làm liều, sợ cái được không bù nổi cái mất.

Nhưng không phải tất cả thế lực yêu thú đều an phận như vậy, càng là nơi hoang vắng thì yêu thú tại nơi đó càng thèm mùi nhân loại. Đã có một vài nơi thả ra hàng bầy tiểu yêu lao tới phía phi chu, thử thăm dò thực lực của nhân loại trên đó, kết quả là bị vô số đội canh gác Luyện Nguyên cảnh, sử dụng vũ khí cường đại bắn hạ.

Ngồi nhập định trong một gian phòng sang trọng, tuấn mỹ nam tử bất ngờ mở bừng cặp mắt, miệng hắn lẩm bẩm: “Phải chiến một trận rồi đây!”

Trong suốt chuyến đi, cứ cách một đoạn thời gian A Diệt lại vận chuyển Hỗn Ma quyết một lần, để tăng phạm vi thần thức dò xét lên xa nhất có thể. Kết quả là ngay vừa rồi hắn đã phát hiện nhiều yêu thú rất mạnh đang chặn tại đoạn đường phía trước, ước chừng một tuần trà nữa hai bên sẽ chạm mặt nhau.
Chương 278: Động thủ

Trên bầu trời tại một vùng hồng hoang vô danh, một chiếc phi chu khổng lồ đang bị bao vây bởi rậm rạp yêu thú, khiến phi chu bắt buộc phải giảm tốc độ lại thật chậm. Tranh đấu bất ngờ nổ ra, khi phi chu bất thình lình bị cả ngàn yêu binh lao tới công kích, ngay cả những nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh cũng phải động thủ từ đầu trận đấu.

Tuấn mỹ nam tử vẫn bình thản ngồi trong gian phòng mà bản thân được an bài, thả thần niệm tỉ mỉ quan sát trận chiến bên ngoài, cùng với những kẻ đầu sỏ phe địch phía xa.

Đúng lúc này có tiếng truyền âm của lão già Diệp Huỳnh vang lên: “Dược nguyên hữu, dường như cầm đầu đám súc sinh này có nhiều hơn một đại tướng, thần thức của lão phu không thể dò xét rõ ràng được, thần niệm của các hạ cao như vậy có nhìn thấy rõ không?”

Họ Diệt bình tĩnh đáp: “Nguyên hữu cảm ứng đúng đấy, phe đối phương có ba gã đại tướng, yêu tướng dưới trướng cũng đến bốn chục tên, yên tâm là lục giai không có quá nhiều. Thần thức của bọn chúng tập hợp lại để che đậy địa điểm bản thân đang đứng, nên các hạ mới khó nhìn ra, có lẽ hiện giờ trên phi chu này chỉ có tại hạ cùng vị Sở Khanh thấy rõ được thôi.”

“Xem ra những thế lực yêu thú mạnh mẽ phát hiện phi chu trên cả quãng đường này, đã liên minh lại với nhau, bày ra thế lớn chặn đầu để đánh chiếm chuyến hàng.” Thanh âm lão họ Diệp có vẻ nặng nề vang lên.

A Diệt cũng âm trầm đáp: “Đúng đấy, phi chu bay nhanh như vậy thì mấy đám phát hiện ra chúng ta từ sớm, không thể theo kịp để bày ra thế trận chặn đường được. Ba thế lực yêu thú này có lẽ là những kẻ có địa bàn ở gần đây nhận được truyền tin, nên mới ra mặt trước, phía sau vẫn còn những thế lực yêu thú khác đang chạy tới.”

“Vậy phải đánh nhanh thắng nhanh thôi, để lão phu thử bàn bạc với Sở Khanh nguyên hữu, khuyên hắn nên phát động vũ khí của phi chu từ sớm.” Lão ta nói lại một câu liền im bặt, chắc hẳn đã truyền âm cho vị cầm quyền chính trên cả con tàu này.

Bên ngoài trận chiến giữa nhân loại và yêu thú vẫn đang tiếp diễn, tiểu yêu và yêu binh được điều động từ xung quanh lao tới rất đông, không biết có mấy ngàn đầu nữa, đám Luyện Nguyên cảnh Sở gia đã chết không ít.

Lúc này toàn bộ nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh sơ trung kỳ đã tham chiến, vì trước mặt họ bay tới không ít yêu tướng, số lượng thậm chí còn nhiều hơn phe bọn họ chút ít. Ba gã yêu thú đại tướng cũng đã ra mặt, khí tức tản mát ra rất hung hãn, trông ai nấy đều rất đáng sợ và khó chơi.

Năm gã cung phụng cũng đã nhận được lời truyền âm kêu gọi, rời khỏi phi chu giao chiến với đám yêu tướng cao giai phe đối phương. Tám nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh hậu kỳ chỉ để lại một gã canh giữ cả phi chu, tất nhiên tên đó là tộc nhân Sở gia, bảy người còn lại đều tức tốc xuất hiện tại ngoại giới, ra tay tàn sát yêu binh rồi phóng thẳng tới phía một vài yêu tướng.

Ba yêu thú đại tướng lúc này đã bị ba gã Hiển Hóa cảnh đỉnh phong tìm tới, chủ động công kích bọn chúng. Trung niên tên Sở Khanh là kẻ cầm quyền cao nhất trên phi chu, lúc này đang điên cuồng giao thủ với một con hổ lớn, cả hai đều có thân hình cường tráng mạnh mẽ.

Hai gã đỉnh phong Hiển Hóa cảnh còn lại là lão già Diệp huỳnh, và bà lão cung phụng họ Khương, tuy cả hai đều đã già cả nhưng thực lực vẫn không thể coi thường, giằng co cứng rắn với hai yêu thú đại tướng còn lại.

Những cung phụng khác cùng với mấy gã Hiển Hóa cảnh lợi hại của Sở gia, đều đã tìm thấy đối thủ của bản thân, lúc này không còn một tên yêu tướng lục giai nào rảnh tay nữa. Nhưng thứ khiến đám yêu thú này kinh sợ, chính là một thứ vũ khí trên đầu phi chu, đang được một gã nguyên sĩ thôi động.

Với hình dạng như một khẩu đại pháo, được chế tác từ những loại hợp kim rất đặc biệt, dùng cả trăm khối nguyên thạch trung phẩm cho một lần bắn, thứ vũ khí này có tên là Diệt Yêu Pháo, một loại vũ khí lợi hại nổi danh trên phiến đại lục này.

Thanh âm nổ lớn vang lên, từ phía miệng pháo bắn ra một luồng quang mang đỏ rực, chiếu thẳng một đường triệt hạ vô số yêu thú, cuối cùng oanh kích thẳng lên thân thể một gã yêu tướng ngũ giai, khiến gã ngáp ngoải nằm im chờ chết.

A Diệt trông thấy một màn này không khỏi kinh hãi, hắn không ngờ tu hành giả trên đại lục này lại có thể chế tạo ra những loại vũ khí bá đạo như vậy. Uy năng trong cú bắn vừa rồi, phải ngang với một gã Hiển Hóa cảnh đỉnh phong xuất một đòn toàn lực, tên yêu tướng kia có nhục thân cứng rắn, còn cầm một tấm khiên bảo cụ, vậy mà thiếu chút nữa thành bãi bùn nhão.

Đột nhiên họ Diệt nghiêng người, tránh khỏi một đạo lông vũ bắn qua, đòn công kích vừa rồi tới từ một đầu cự điểu phía trước, yêu tướng lục giai. Tức thì tuấn mỹ nam tử bắn tới, chiến đao vần vũ công kích không ngừng yêu thú phi cầm này, khiến nó phải chật vật chống đỡ.

Với chiến lực của A Diệt hiện tại, muốn gϊếŧ một đầu yêu thú lục giai là không khó, nhưng hắn vẫn dây dưa với đầu phi cầm trước mặt chứ không hạ sát luôn, vì đơn giản hắn không muốn ra sức nhiều hơn những kẻ khác.

Tên yêu tướng đang giao thủ với hắn lại cứ nghĩ thực lực hắn chỉ mạnh hơn bản thân chút ít, nên điên cuồng chống cự, đôi cánh còn đeo thêm mấy món bảo cụ công kích dạng phi đao, thi triển ra nhiều loại hình công kích kì dị.

Bảo cụ của yêu thú rất thô sơ, hầu như không có chứa thần thông hay năng lực gì đặc biệt, chỉ có thể tăng các năng lực cơ bản lên mà thôi, thứ bọn chúng dựa vào chính là sự cường đại của nhục thân.

Nhưng mỗi khi A Diệt ra đòn cứng đối cứng với đầu cự điểu, đều khiến nó cảm thấy tê dại hai cánh, tâm thầm sợ hãi không hiểu tại sao nhục thân của nhân loại này lại mạnh như vậy. Thấy đã có một yêu tướng lục giai bị gϊếŧ chết, A Diệt cũng không còn dây dưa nữa, tăng thêm lực đạo trong mỗi đòn công kích, qua thêm vài chiêu đã diệt sát đầu phi cầm trước mặt.

Những gã Hiển Hóa cảnh cao giai rảnh tay, liền bay tới trợ giúp đồng bạn đang chiến đấu với yêu thú đại tướng, khiến lực lượng đứng đầu phe yêu thú rơi xuống thế hạ phong. Toàn bộ chiến cục đã nghiêng về phe nhân loại, tuy lực lượng cấp thấp phe yêu thú đông hơn rất nhiều, nhưng Sở gia có nhiều vũ khí lợi hại, còn có vài gã Hiển Hóa cảnh đại khai sát giới, yêu thú sắp thua rồi.

“Ô Bễ Đà, đám họ Ban còn khá lâu mới tới đây kịp, mà giờ bầy thủ hạ không còn chống đỡ nổi rồi, ta thấy tốt nhất nên rút lui thôi.” Một tên đầu báo thân người truyền âm cho tên đầu hổ thân người phía xa, tên đầu hổ đó là yêu thú đại tướng có thực lực cao nhất, đang đối chiến với trung niên Sở Khanh và vài tên Hiển Hóa cảnh khác.

Thần thức mạnh mẽ của A Diệt, có bắt được thấp thoáng nội dung truyền âm giữa hai đại tướng này, hắn liền truyền âm với lão già họ Diệp kế bên, gắng sức hạ sát tên dị báo trước mặt nhanh nhất có thể. Hắn sợ nếu để đám này chạy thoát được, sau đó tập hợp với những yêu thú đại tướng khác, sẽ tạo nên đội hình lớn mạnh gây nguy hại không nhỏ trong chuyến đi kế tiếp.

Đột nhiên có một thân ảnh bị hộc máu mồm rồi bay ngược ra sau, chính là bà lão họ Khương. Tên đại tướng đối chiến với mụ ta là một gã tuấn mã lớn, lúc này cùng với mấy đầu yêu tướng dưới trướng, cấp tốc phi hành bỏ chạy, khiến hai tên đại tướng còn lại không khỏi tức giận chửi rủa.

Duy nhất bản thân mình là Hiển Hóa cảnh cao giai ăn phải thiệt thòi lớn trước yêu thú, khiến bà lão kia không khỏi xấu hổ tức giận, liền muốn lập nên uy danh để che đậy chuyện xấu hổ vừa qua. Mụ lao nhanh tới phía dị hổ to lớn, hỗ trợ Sở Khanh cùng vài kẻ khác quần công đầu đại tướng này, muốn gϊếŧ chết nó ngay lập tức.

Phía Dược Hảo Nhân và Diệp Huỳnh đã có thêm vài gã Hiển Hóa cảnh cao giai tới trợ giúp, ai nấy đều tung ra những đòn công kích mạnh mẽ, oanh tạc trên thân thể của dị báo, khiến nó vừa giận vừa sợ, cảm giác đứng trước cái chết nên súc sinh này muốn liều mạng một phen.

Huyết mạch cuồng bạo kích phát, yêu lực quanh thân dị báo bốc lên dữ dội, khiến không ít nguyên sĩ bị thổi bay lùi ra sau. Lão già họ Diệp đâu phải đèn cạn dầu, trưởng khống hàng ngàn dị trùng bao vây đầu đại tướng đang điên cuồng này lại, khống chế nó ở im tại chỗ chỉ có thể khua tay múa chân.

A Diệt bấy giờ đã tích tụ nguyên lực hoàn tất lên lưỡi đao, thân ảnh như thiểm điện lao qua giữa bầy dị trùng, lục sắc ánh long gào thét đâm thẳng tới thân thể của dị báo. Ánh Vận Chi Long của Dược Hảo Nhân, cùng với những nguyên kỹ mạnh mẽ của mấy kẻ khác, khiến cho nhục thể của dị báo cứng rắn cũng phải rách toác, máu tươi bắn ra xối xả, hơi thở tới bờ hấp hối.

Phía bên kia chiến đấu cũng đã đi tới hồi kết, mụ già họ Khương tế ra bảo cụ lợi hại nhất mà bản thân sở hữu, là năm sợi gông xiềng kim sắc. Năm đạo gông xiềng lần lượt trói chặt đầu cùng hai tay hai chân dị hổ, khiến nó bị giam giữ bất động giữa không trung. Trung niên Sở Khanh liền tung ra nguyên kỹ cường đại, một đường đao quang khổng lổ bổ mạnh xuống.

“Rầm!” Thi thể của hai yêu thú đại tướng rơi rụng xuống dưới mặt đất, nhuộm đỏ cỏ cây, khiến vô số yêu thú khác trông thấy mà kinh hồn khϊếp đảm, bỏ chạy tứ tán.
Chương 279: Chông gai

Lõi năng lượng thôi động, kho nguyên thạch cấp tốc bị rút đi nguyên khí, phi chu tiếp tục xé gió phi hành, một đường thẳng hướng đại châu xa xôi.

Một ngày qua phi chu dừng tại Thập Bát thành, để tộc nhân Sở gia bổ sung những vật phẩm thiết yếu, bồi vào chỗ tiêu hao sau một trận chiến lớn. Hiện tại xem như chuyến hàng đã đi được một phần ba chặng đường, cũng đã đi qua khá nhiều vùng nguy hiểm, may mắn thay chưa có quá nhiều thiệt hại.

Ngồi trong gian phòng của bản thân, A Diệt đang đọc qua thông tin về Đệ Ngũ thành từ một cuốn điển tịch mới mua được, hắn có ý định sau khi kết thúc cung phụng, sẽ an cư tại thành trì số năm ấy.

Đích đến của phi chu là một trong những thành trì lớn nhất, nằm dưới sự cai quản của đệ nhất thế lực nhân loại trong Thú Loạn Vực, một nơi cực kỳ an toàn. Định cư tại Đệ Ngũ thành đó, A Diệt có thể trường kỳ bế quan thời gian rất dài, mà không lo có thú triều quấy phá, càng không lo gặp những tu hành giả nhân loại mang tâm bất chính.

Hắn thầm cảm thấy may mắn, vì bản thân đã chọn tham gia làm cung phụng cho chuyến vận hàng này, vừa nhận được thù lao hấp dẫn, vừa được thuận tiện đưa đến Đệ Ngũ thành. Chứ cỡ tu vi như hắn, muốn từ Tam Nhất thành tới Đệ Ngũ thành là bất khả thi, không những lộ trình rất xa mà cái đáng sợ nhất chính là vô số thế lực yêu thú.

Phi chu này tuy nói bay thẳng hướng đến mục tiêu, thực chất vẫn bay vòng một vài nơi, tránh địa bàn của yêu soái. Mọi người trở lại trạng thái an tọa như trước, điều tức giữ cho bản thân luôn ở đỉnh phong, có thể bày ra toàn bộ thực lực bất cứ lúc nào.

Chặng đường kế tiếp chuyến hàng vẫn gặp phải một vài ngăn trở, ngoài các thú triều quy mô nhỏ do đại tướng thả ra thăm dò, còn có một số cuộc tấn công của thổ phỉ, thảo khấu nhân loại, nhưng tất cả đều bị đám người Sở gia giải quyết.

.....................

Trong một sơn động rộng lớn, có vô vàn báu vật nằm rải rác trên mặt nền, giữa động có một chiến ghế đá, ngồi bên trên là thân ảnh một nam tử khá gầy, sắc mặt mất đi vài phần khí huyết. Lúc này đột nhiên đôi mắt hắn mở ra, lộ ra cặp đồng tử hình thoi, trông như con ngươi của hung thú.

Hắn tiếc nuối lắc đầu lẩm bẩm: “Một đám nhân loại tu vi không tệ, nếu ăn được toàn bộ bọn chúng chắc chắn thân thể ta sẽ được bồi bổ, tiếc là hiện giờ thương thế vẫn còn chưa khỏi hẳn, thủ hạ lại không có ở đây, để bọn chúng đi qua vẫn hơn.”

Tiếng ù ù truyền xuống sơn động nơi tên khá gầy nam tử đang tiếc hận, phi chu lúc này đang bay ngang qua ngay phía trên nơi này. Trong phi chu, A Diệt thần sắc trịnh trọng, nguyên lực quanh thân đang chậm rãi lưu chuyển, có thể bạo phát bất cứ lúc nào.

Ngay vừa rồi hắn cảm nhận được một luồng thần niệm cường đại của yêu thú quét qua, trung niên Sở Khanh cũng loáng thoáng cảm ứng được, ngưng trọng báo cho tất cả Hiển Hóa cảnh trên tàu.

Bầu không khí im ắng đến tiếng kim rơi còn có thể nghe thấy, ai nấy đều căng thẳng sắc mặt, khí thế nổi lên, vũ khí rục rịch sẵn sàng nghênh địch. Nhưng phi chu vẫn một đường phi hành bình yên, sau khi bay hơn mười dặm chưa thấy bất kỳ động tính gì, lúc này mới khiến không ít kẻ thở phào.

Tám gã hậu kỳ Hiển Hóa cảnh bắt đầu truyền âm trò chuyện cùng nhau, khu vực hoang vu này không thuộc bất kỳ thế lực yêu thú nào, vì vậy phần lớn mọi người cho rằng luồng thần niệm ban nãy là của một yêu soái tán tu, hoặc đang một mình có việc tại nơi đây. Vì bản thân chỉ có một mình, không nắm chắc đánh gϊếŧ được toàn bộ người trên phi chu, nên hắn mới không ra tay.

Sự thật cũng không sai biệt lắm so với suy đoán của đám người trên phi chu, tên yêu soái này đúng thực là yêu thú tán tu, dưới trướng không có mấy thủ hạ. Không lâu trước đây hắn cùng một vị bằng hữu đi thám hiểm tại một hiểm địa, kết quả cả hai trọng thương chạy về, hiện giờ thương thế chưa lành nên mới buông tha phi chu bọn họ.

Tên nam tử yêu soái lúc này như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt từ tiếc hận lập tức chuyển sang vui mừng, mỉm cười tự nói: “Đúng rồi, tại sao ta không nhớ ra nhỉ, hảo hữu A Lạc Nhĩ không lâu trước đây đã thu phục được một đầu Xích Ngân Voi, giờ vừa hay có thể dùng đám nhân loại này làm đá mài đao!”

Hắn liền áp một tấm truyền tin phù lên trán, nhanh chóng ghi lại thông tin vào trong tấm phù, sau đó thả tay ra để tấm phù hóa thành đạo hào quang bay vọt đi. Phương hướng phi chu nhân loại đang phi hành, chắc chắn sẽ phải bay ngang qua địa bàn của hảo hữu hắn, tuy A Lạc Nhĩ cũng bị thương nặng như hắn, nhưng vẫn còn một đầu ma thú mạnh mẽ có thể dùng.

Trên bầu trời cao, phi chu vẫn thuận lợi phi hành, ngày qua ngày, không có bất kỳ uy hϊếp lớn nào tìm tới cả, có đâu cũng chỉ là vài thế lực yêu thú không biết trời cao đất rộng tự đến tìm chết mà thôi.

Cho đến khi phi chu đã bay được chừng hai phần ba chặng đường, thì đám cung phụng mới phải xuất chiến lần thứ hai. Đối tượng cần ngăn cản lần này chính là trùng triều, một loại cơn lũ quy mô lớn được tạo nên từ ức vạn dị trùng. Phi chu bọn họ bấy giờ đang bay qua một sa mạc rộng lớn, nơi đây từ lâu đã nổi danh nguy hiểm vì là nơi sinh sống của vô vàn dị trùng.

Trùng triều này phần tử chủ yếu là dị trùng có thực lực tương đương Luyện Nguyên cảnh nhân loại, nhưng nguy hiểm ở chỗ số lượng rất nhiều, như thể vô hạn khiến người ta phải kinh sợ.

Vòng quang tráo lớn đã được bật lên bao bọc toàn bộ chiếc phi chu đồ sộ, mấy trăm gã Luyện Nguyên cảnh hợp lực kết trận, tạo nên một loại lá chán phòng ngự giúp phi chu càng thêm an toàn. Toàn bộ nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh, đều không ngừng tung ra những đòn công kích ra ngoài phi chu, tiêu diệt không biết bao nhiêu dị trùng, tránh để trùng triều đâm vào tàu của họ.

Không lâu sau, lực lượng chiến đấu chính trên phi chu đã phải bung ra thực lực thật sự, vì kẻ cầm đầu bầy trùng triều đã xuất hiện. Chín đầu trùng tướng lục giai bay theo bao quanh phi chu, thi thoảng sẽ bắn ra thần thông công kích, rồi điên cuồng thúc giục đám dị trùng dưới trướng phát động công kích con tàu nhân loại này.

Trung niên Sở Khanh liền đưa ra cách giải quyết, chính là các nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh sơ trung kỳ toàn lực tiêu diệt trùng triều quanh tàu, khiến chín đầu dị trùng lục giai không còn thủ hạ hộ vệ. Sau đó chín kẻ mạnh nhất sẽ tức thì hành động, lao nhanh ra tiêu diệt trùng tướng, khiến vô vàn dị trùng quanh đây thành rắn mất đầu.

Tiếp theo đó bọn họ đã hành động hệt như vậy, kết quả cũng không sai biệt lắm, đơn giản vì dị trùng không có tư duy như yêu thú, hơn nữa nhục thân yếu kém, dễ dàng chém gϊếŧ hơn yêu thú nhiều.

Bỏ ra không nhiều cũng không ít sức lực, đám thực lực cao cường nhất trong chuyến đi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, thắng lợi trở về phi chu. Không lâu sau bọn họ đã bay ra khỏi phạm vi sa mạc, tuy không có tổn thất về nhân thủ hay tổn hại hàng hóa, nhưng nguyên liệu cho phi chu lại giảm đi lượng lớn, nguyên thạch tiêu hao không hề ít.

A Diệt lại ngồi xếp bằng bất động, khôi phục nguyên lực tiêu hao, tâm thầm oán xui xẻo trong lần ra tay tiêu diệt trùng tướng vừa qua. Vì không am hiểu gì về dị trùng, nên đầu trùng tướng hắn chọn phải lại là loại có lớp vỏ bọc cực kỳ cứng cáp, khiến hắn phải thi triển nguyên kỹ cao giai mới diệt sát được, không thong dong như trong dự tính.

“Xong đợt cung phụng này, ta phải nghiên cứu kỹ qua tất cả thứ trên trời dưới biển trong giới tu hành mới được, tránh lại lâm vào tình cảnh chơi ngu như ngày hôm này.” Thầm nhủ một phen, hắn tiếp tục nhập định, cầu mong phi chu có thể thuận lợi tới Đệ Ngũ thành, đừng có xảy ra chuyện lớn nào nữa.

Cây muốn lặng nhưng gió đâu muốn ngừng, chưa tới ba ngày sau, biến cố lớn đã xảy ra với chiếc phi chu đồ sộ này. Trong khi bọn họ đang bay vòng qua một khu vực là địa bàn của yêu soái, một tảng cự thạch không biết từ hướng nào bắn tới, tốc độ cực kỳ nhanh khiến đám Hiển Hóa cảnh có cảm ứng được cũng không kịp ra tay ngăn chặn.

“Rầm!” Cự thạch đâm thẳng lên chiếc phi chu khiến toàn bộ người trên đó lảo đảo, lớp quang tráo bảo vệ đã vỡ tan, thân thuyền có chút hư hại, may mắn không có thêm thiệt hại gì.

Trong khi ai nấy đang hoảng hốt bất định, đột nhiên thân ảnh A Diệt xuất hiện giữa sân lớn phi chu, sắc mặt ngưng trọng quát lớn: “Mau cho phi chu bay hết tốc lực. Nhanh!”

Cảm nhận uy áp cường đại từ hắn, không ít tộc nhân Sở gia hoảng sợ, nhiều kẻ rối rắm không biết phải làm sao, nhưng vẫn chưa có ai làm theo lời hắn. Lúc này mấy gã Hiển Hóa cảnh hậu kỳ khác cũng đồng loạt tiến ra sân lớn, người cầm đầu cả đoàn là Sở Khanh bay tới gần tuấn mỹ nam tử, muốn hỏi xem hắn có chuyện gì, nhưng bay nửa đường đột nhiên khựng lại.

“Mau làm theo lời Dược nguyên hữu, cho phi chu bay nhanh nhất có thể, mau lên!” Đột nhiên sắc mặt Sở Khanh khó coi, lớn tiếng quát đám tộc nhân đang hoảng loạn, lúc này phi chu mới có dấu hiệu tăng tốc.

Nghe đám đồng giai xung quanh nhao nhao lên tiếng hỏi, A Diệt liền ra dấu mời Sở Khanh nói, thấy vậy trung niên kia cũng không giấu giếm, khó coi lên tiếng: “Có một đầu ma thú bát giai cực kỳ mạnh đang điên cuồng hướng tới phi chu chúng ta, tảng cự thạch vừa rồi chắc chắn là do đầu súc sinh đó ném tới!”

Nghe xong đám Hiển Hóa cảnh xung quanh còn chưa kịp tỏ ra kinh hãi, đã biến sắc tức thì, vì bấy giờ thần thức của bọn họ cũng đã cảm ứng được sự hiện diện của đầu ma thú kia.

Một đầu ma thú có thể hình cực kỳ lớn, như thể một ngọn sơn phong vậy, nó có hình dạng là con voi trưởng thành, toàn thân mang màu ngân bạc, có tốc độ chạy cực kỳ nhanh. Mục tiêu mà đầu hung thú đáng sợ kia nhắm tới, chính là chiếc phi chu hiện giờ đang dốc toàn lực tiêu hao năng lượng, để bay nhanh nhất có thể.
Chương 280: Dốc sức

Phi chu xé gió phi hành tốc độ cao, bắn qua phía trên không biết bao nhiêu đỉnh núi, nguyên sĩ trên phi chu lúc này ai nấy đều mang thần sắc hoang mang hoảng sợ. Phía sau không quá một dặm chính là một đầu ma thú bát giai với thể hình như tòa núi nhỏ, thân mang màu bạc cứng cáp, hình dạng như voi, điên cuồng đuổi theo bọn họ.

Mọi người cũng không ai nghĩ thi triển thần thông phát động công kích đầu cự voi kia, vì làm vậy chỉ tổn hao nguyên lực oan uổng mà thôi, tốt nhất nên giữ sức để phòng ngự. Đó là ma thú bát giai, hơn nữa còn là loài có lớp da bên ngoài rất cứng cáp, Hiển Hóa cảnh muốn gây ra sát thương chỉ có thể nằm mơ.

Cái vòi dài mấy chục trượng cuốn nhanh lấy một tảng cự thạch tại dãy sơn mạch ven đường, sau đó ném mạnh tới phía phi chu đằng trước, khiến nhân loại trên đó không khỏi kinh hãi.

Ba gã Hiển Hóa cảnh hậu kỳ Sở gia tức thì hành động, thân ảnh bọn họ xuất hiện tại đuôi phi chu, nhanh chóng tung ra những đò thần thông có sức công phá mạnh mẽ, đánh vỡ tảng cự thạch vừa bắn tới, khiến vô số đá tảng bắn văng khắp mọi nơi.

Lúc này năm gã cung phụng sắc mặt căng thẳng đáp xuống tại đuôi phi chu, đề cao cảnh giác nhìn đầu ma thú hung bạo đang lao theo, tâm không khỏi nổi lên đấu tranh tư tưởng. Sở Khanh liền ra lệnh cho đám tộc nhân nâng cao phòng ngự của phi chu lên nhiều nhất có thể, đồng thời không tiếc tiêu hao nguyên thạch để phi chu giữ được tốc độ như hiện tại.

Đột nhiên cự voi há lớn miệng gầm rống, sau đó hít sâu một hơi, rồi bắn ra một luồng lực xung kích từ cái vòi lớn. Đám nguyên sĩ tu vi cao nhất thủ tại đuôi phi chu, lúc này vội vã bày ra thủ đoạn phòng ngự của bản thân, kinh hãi nhìn luồng lực lượng thổi bay vô số núi đồi, thẳng hướng họ mà tới.

“Ầm!” Phi chu rung lắc dữ dội, lớp quang tráo to lớn bao quanh con tàu đã vỡ vụn, tám gã cao giai Hiển Hóa cảnh như diều đứt dây bay ngược ra sau, thân thể đập mạnh lên khoang phi chu mới dừng lại được, một vài kẻ đã miệng rỉ máu tươi.

Thấy đám cung phụng thần sắc bất định, có vẻ như đang suy tư thiệt hơn, Sở Khanh liền lên tiếng níu kéo: “Năm vị, trên phi chu ngoài hàng hóa cần đưa đến cho các vị tiền bối tại Đệ Ngũ thành, còn có một lượng lớn là vật phẩm Sở gia ta đem tới thành trì ấy để buôn bán kiếm lời.

..Nếu năm vị hiện tại đồng ý cùng chúng ta đồng tâm hiệp lực, ngăn cản những thế công của đầu súc sinh kia, tại hạ hứa ngoài Gieo Liên đan, các vị có thể chọn thêm một bảo vật bất kỳ trong lô hàng này!”

Nghe vậy năm gã cung phụng bắt đầu trầm tư, đúng lúc này lại có hai tảng cự thạch bắn tới, khiến đám Luyện Nguyên cảnh Sở gia trông thấy mà lạnh người. Những Hiển Hóa cảnh Sở gia vừa động, đã thấy năm gã cung phụng cũng ra tay xuất lực, cùng nhau đánh tan hai tảng đá lớn.

Lão già Diệp Huỳnh cười lớn lên tiếng: “Haha, nếu Sở Khanh các hạ đã sảng khoái nâng cao thù lao tới vậy, thì lão phu đâu thể rời đi được chứ, dù sao bọn ta có mặt ở đây cũng là nhận tiền của người làm việc cho người mà. Ta nói có đúng không Dược nguyên hữu?”

Tuấn mỹ thanh niên nghe vậy không nói gì mà chỉ mỉm cười gật đầu, ba gã cung phụng khác thấy vậy cũng tỏ vẻ thành tâm đồng ý. Việc này khiến đám người Sở gia không giấu nổi vui mừng, nếu mất đi năm người này, thì bọn họ không biết có giữ được cho phi chu bình yên đến đích không nữa.

“Vậy tại hạ thay mặt toàn bộ Sở gia, đa tạ năm vị đã dũng cảm trợ giúp chúng ta vào lúc nguy nan như thế này.” Trung niên cường tráng Sở Khanh ôm quyền thành tâm nói, sau đó đứng sóng vai cùng bọn họ, đề phòng nhìn đầu ma thú không có tư duy đang truy đuổi theo ngay phía sau phi chu.

Hai bên vẫn một chạy một đuổi cả quãng đường dài, đầu súc sinh kia như không biết mệt mà vẫn điên cuồng truy đuổi, công kích tới phi chu trước mặt. May mắn thay loài ma thú này không thể phi hành, nếu không bọn họ chỉ có thể tuyệt vọng rời bỏ phi chu mà thôi.

Những tảng cự thạch ném tới thì đám nguyên sĩ nhân loại còn có thể ứng đối không quá khó khăn, nhưng sóng xung kích thì khó nhằn hơn rất nhiều, kết hợp cả mấy chục gã Hiển Hóa cảnh và pháp trận, họ vẫn không tránh khỏi bị đánh bay.

Phía trước tuyến đường thi thoảng còn có một vài bầy yêu thú lao lên cản trở, nhưng toàn bộ đều bị đám Luyện Nguyên cảnh Sở gia dùng vũ khí mạnh bắn hạ. Nếu có yêu tướng xuất hiện, họ sẽ không tiếc của mà sử dụng Diệt Yêu Pháo, tiêu diệt hết thảy những kẻ ngáng đường.

..................

Trong một động phủ xa hoa, một gã đại hán đang nằm hưởng thụ trên chiếc ghế lớn hình dáng như ngai vàng, mỗi bên tay ôm một nữ tử xinh đẹp, lúc này sắc mặt khẽ biến. Đầu ma thú hung hãn hắn bắt được cách đây vài năm, vừa rồi thả ra để tiêu diệt một đám nhân loại, nhưng không những chẳng gϊếŧ nổi một ai, mà giờ còn đang bị bọn chúng dẫn dụ ra khỏi phạm vi thế lực của hắn.

Gã ta thầm oán bản thân bị trọng thương chưa lành hẳn, nếu không đã tự mình xuất chiến, đánh gϊếŧ toàn bộ nhân loại trên chiếc phi chu vừa rồi. Đầu cự voi bát giai kia có đuổi theo đám nhân loại đi xa hắn cũng không lo, vì hắn đã gieo ấn kí chủ nhân lên thân nó, dù nó có đi đến đâu thì hắn sau này vẫn sẽ cảm ứng được mà tìm về.

“Phải gửi truyền tin phù xin lỗi người hảo hữu Khoái Từ Tạp mới được, hắn đã có lòng tốt báo trước cho ta để chặn gϊếŧ đám nhân loại này kiếm lời lớn, vậy mà ta lại không thực hiện nổi.” Nghĩ vậy gã đại hán liền ra lệnh cho một yêu tướng gần đó đem tấm truyền tin phù tới, để hắn báo lại tình hình cho một hảo hữu đang dưỡng thương ở phương xa.

Phía đám người trên phi chu lúc này đang đối diện với một mối nguy lớn, vì ngay khi kéo gần khoảng cách với bọn họ, cự voi đã thi triển ra một loại công kích mới. Hai cái ngà lớn phát ra quang mang ngân sắc sáng lóa, sau đó bắn ra hai luồng đao quang rạch phá đại địa, thẳng hướng phi chu!

A Diệt thi triển nguyên thuật, hiển hóa ra cả rừng cây bao quanh phi chu, điều động toàn bộ cành cây vươn tới phía sau che chắn đòn đánh sắp tới. Lão già họ Diệp cắn răng thả ra mấy ngàn dị trùng, chỉ huy chúng tạo thành một tấm thuẫn lớn, hỗ trợ xây dựng lớp phòng ngự.

Một bức tường đá lớn xuất hiện, chính là thần thông từ hai huynh muội họ Thạch cung phụng. Tường vừa dựng lên đã được vô số sợi xích lớn bao phủ, do bà lão họ Khương tạo ra.

Đám cung phụng còn dốc sức như vậy, tất nhiên nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh của Sở gia càng ra sức nhiều hơn nữa, vô số thần thông phòng ngự thi nhau hiển hóa.

“Đùng!” Vụ nổ lớn tức thì bạo phát, phần đuôi phi chu bị đánh tan một khoảng lớn, đám Hiển Hóa cảnh ngã trái ngã phải, không ít kẻ bị bắn mạnh lên khoang phi chu tạo ra những cái lỗ hình người. Nguyên sĩ cấp thấp còn thảm hơn, lăn lộn trên sân lớn, nhiều kẻ còn bị chấn động tới chết, lực lượng tản mát ra từ vụ nổ không thể khinh thường.

Tuy chiếc phi chu không bị tổn hại đến căn cơ, vẫn có thể vững vàng duy trì tốc độ cao, nhưng nguyên sĩ trên đó đã thiệt hại không ít. Luyện Nguyên cảnh chết không đáng nói, nhưng Hiển Hóa cảnh đã có chục kẻ bị trọng thương, mất đi khả năng hành động.

Sắc mặt ai nấy đều hết sức khó coi sau đợt công kích vừa rồi, nếu đầu súc sinh kia bồi thêm hai đòn như vậy nữa, chắc chắn phi chu phải tan tành không nghi ngờ.

Tên nam tử ©υиɠ phụng họ Thạch thân đã mang trọng thương, sắc mặt tái nhợt, muội muội hắn lúc này lo lắng cho dùng đan dược, sau đó liền đỡ dậy. Sắc mặt nàng khó coi, nhìn tới phía Sở Khanh rồi nói: “Tuy thù lao của Sở gia rất hấp dẫn, nhưng cũng phải có mạng mới hưởng được, thứ lỗi cho huynh muội bọn ta không thể theo đến cùng!”

Sở Khanh nghe vậy còn đang định lên tiếng can ngăn, đã thấy hai người dán tấm phù tăng tốc độ phi hành lên thân, sau đó nhảy khỏi phi chu, ngự khí phi hành cấp tốc bắn tới phương hướng khác.

Đầu cự voi thấy có hai con kiến từ phi chu bay đi hướng khác, chỉ tùy ý quẳng một tảng cự thạch về phía họ, bản thân vẫn không ngừng đuổi theo thứ tập chung nhiều nhân loại bên trên. Vì là tự thân phi hành, hơn nữa còn có uy năng phù lục hỗ trợ, nên hai huynh muội kia rất linh hoạt tránh né khỏi đá tảng bắn tới, thân ảnh họ dần biến mất trước con mắt của những người trên phi chu.

Trông thấy hai nguyên sĩ có thực lực rất mạnh rời đi, đám tộc nhân Sở gia ai nấy đều hoảng sợ, nhất thời đều hướng ánh mắt tới ba gã cung phụng còn lại. Bọn họ thầm cầu mong ba người này sẽ ở lại, nếu họ bỏ đi, chắc chắn phi chu sẽ không chống đỡ nổi thêm một đòn nào nữa.

Bà lão họ Khương đang đấu tranh tư tưởng, mặc dù rất muốn rời đi như đôi huynh muội kia, nhưng mụ lại không cam lòng. Dù sao trong suốt chặng đường vừa qua mụ là một trong những người xuất lực nhiều nhất, luôn phải đối đầu với những kẻ địch có thực lực hàng đầu.

Năm trăm nguyên thạch trung phẩm trước đó nhận được, nói thẳng ra là xa không đủ để mụ xuất lực như vậy. Giờ mà rời đi sẽ vô duyên với Gieo Liên đan cùng một món bảo vật hấp dẫn khác.

Trong khi mụ già đang phải khổ nghĩ, thì A Diệt và lão già họ Diệp cũng đang truyền âm bàn bạc ý kiến với nhau. Lão Diệp Huỳnh nhất quyết sống chết theo Sở gia, vì Gieo Liên đan là thứ lão không thể thiếu, dù sao thọ nguyên của lão cũng không còn dài. Họ Diệt nghe vậy cũng không khuyên giải gì, mà quyết định ở lại xem xét tình hình, vì hắn tự tin vào khả năng đào vong của mình.

Thấy hai cung phụng khác không có ý rời đi, mụ già họ Khương cũng không đi nữa, nếu phi chu nhận thêm một đòn công kích cường đại như vừa rồi, có lẽ mụ mới quyết định rời đi. Biểu hiện của ba người bọn họ khiến Sở Khanh và mấy gã tộc nhân Hiển Hóa cảnh khác vui mừng không thôi.

Phi chu vẫn cứ cấp tốc phi hành, thời gian sau đó đám người bọn họ vẫn phải dốc sức hiệp lực ngăn chặn mọi đòn công kích của cự voi bắn tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK