Duncan cảm thấy có lẽ cả đời mình cũng không quên được hình ảnh này - trên biển vô ngần quỷ dị và nguy hiểm, một chiếc quan tài hoa lệ nhấp nhô theo sóng và một con rối Gothic được điều khiển bởi một lực lượng thần bí đang đứng trong quan tài, hai tay ôm nắp quan tài to lớn, cưỡi gió rẽ sóng đi tới...
Hơn nữa có vẻ như không được vui lắm.
Điều này bất kể nhìn từ góc độ nào đều quá mức tà môn, đến mức trong chốc lát Duncan thậm chí không biết nên kinh ngạc vì con rối bị nguyền rủa đó đang thực sự di chuyển hay kinh hãi trước khí phách vung nắp quan tài như dời non lấp biển của nàng ta, anh chỉ cảm thấy cảnh tượng này thực sự trái ngược với tưởng tượng ban đầu của anh - Anh từng tưởng tượng qua mấy lần cách đối phương quay trở lại con tàu, nhưng điều duy nhất anh không nghĩ đến... là cảnh tượng này đây.
Mà ngay khi Duncan đang sững sờ trong giây lát, con rối đã tiến đến kế cận đuôi tàu của Thất Hương Hào.
Mặc dù công cụ sử dụng là nắp quan tài, nhưng tốc độ vẩy nước của nàng ta nhanh đến đáng kinh ngạc, đồng thời sở hữu sức mạnh và sự khéo léo lạ thường, Duncan cần thận thò đầu ra cửa quan sát, thì thấy con rối đó ném nắp quan tài vào trong quan tài, tiếp đó đưa tay nắm lấy khúc gỗ nhô ra từ đuôi tàu, bắt đầu leo lên một cách nhanh chóng – linh hoạt và mau lẹ thật giống như có một sợi dây vô hình đang kéo nàng ta lên trên vậy. Mà chiếc rương gỗ trông khá nặng nề lại càng quỷ dị hơn, nó trực tiếp bay lên từ trong biển, lơ lửng bên cạnh con rối hệt như đã mất đi trọng lượng.
Duncan nhanh chóng rụt đầu lại trước khi con rối đó chú ý tới mình.
Mà con rối đó rõ ràng không để ý rằng thuyền trưởng của con tàu ma này vẫn đang âm thầm quan sát mình. Nàng ta leo lên đuôi tàu cao ngất của Thất Hương Hào gần như trong nháy mắt, lật người nhảy lên boong tàu, sau đó lại vung vẩy ngón tay trong không trung, để chiếc quan tài lơ lửng bên cạnh mình rơi chắc nịch xuống bên cạnh chân. Tiếp đó nàng ta quay đầu khắp nơi, dường như đang quan sát tình hình gần boong tàu, sau khi xác định bốn phía không có ai lại nhanh chóng sửa sang lại bộ váy đã có hơi thấm ướt, bắt đầu dùng cả tay chân leo vào trong quan tài.
Đang leo giữa chừng thì bị chặn lại bởi một thanh kiếm cướp biển đột nhiên nhô ra từ bên cạnh – tiếp theo đó là tiếng lắc cắc của súng kíp truyền vào tai.
Động tác của con rối lập tức cứng đờ, nàng ta định quay đầu lại, nhưng nhìn thấy thuyền trưởng u linh quấn trong ngọn lửa xanh đang đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn mình, giọng nói dường như phát ra từ sâu thẳm Linh giới, lạnh lùng và thanh thoát: "Ồ, ta bắt được cô rồi, con rối."
Trước mặt Duncan, con rối đó rõ ràng đang run rẩy, nàng ta dường như bị kinh sợ, muốn né sang một bên theo bản năng, nhưng dưới tình thế cấp bách động tác có hơi chếnh choáng, nửa thân trên lắc một cái, Duncan liền nghe thấy tiếng “răng rắc” lanh lảnh truyền tới từ vị trí vai và cổ của đối phương đến.
Sau đó đầu nàng ta đã rơi xuống...
Ngay trước mặt Duncan, một cái đầu xinh đẹp từ trên người con rối rơi xuống, mái tóc dài màu bạch kim bay tán loạn trong gió biển, quấn lấy cái đầu lăn lông lóc tới bên chân anh – cơ thể con rối đó vẫn còn ở bên cạnh quan tài đang trong tư thế chuẩn bị chạy trốn, một tay quơ quào loạn xạ trong không khí, cái đầu thì lại bất lực nhìn chằm chằm Duncan, miệng đóng mở: "Giúp... giúp... giúp..."
Không ngoa khi nói rằng trái tim Duncan vào giây phút này đều như ngừng đập - mặc dù anh rất nghi ngờ trái tim của mình có còn tồn tại sau khi bị ngọn lửa u linh cháy mạnh thiêu đốt hay không, nhưng mở mắt trừng trừng nhìn cảnh tượng con rối rơi đầu vẫn khiến anh chấn động thực sự, chỉ là ngọn lửa u linh hừng hực đã bao phủ lấy khuôn mặt kinh hãi của anh lúc này. Mà sự do dự nhất thời dưới sự kinh ngạc của anh đã bị con rối coi thành một sự đối đãi lạnh lùng nào đó, khiến cho tiểu thư con rối hoàn toàn không nhận ra thuyền trưởng Duncan đáng sợ này dường như còn căng thẳng hơn mình, chỉ gắng sức lặp lại: "Giúp... giúp... đầu... rơi rồi..."
Cuối cùng thì Duncan cũng phản ứng lại, anh xoa dịu trái tim bé bỏng đang tồn tại trong tưởng tượng của bản thân lúc này, cố gắng hết sức để kiểm soát cử động và giọng nói của mình, dùng vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh nhất quan sát con rối một lát. Xác định “con rối bị nguyền rủa” này mặc dù có đủ chỗ quỷ dị, nhưng có vẻ như... so với bản chất quỷ dị có sẵn của bản thân, nàng ta dường như sợ "Thuyền trưởng u linh" là mình hơn.
Ngay lập tức xác minh rõ sự thật này, Duncan ý thức được mình phải duy trì vẻ điềm tĩnh này.
Anh còn chưa hiểu được thế giới này, chứ đừng nói đến con rối bị nguyền rủa này, mà trước khi có thể hoàn toàn kiểm soát được tình hình, thân phận "Thuyền trưởng Duncan đáng sợ" này là trông cậy lớn nhất để anh đảm bảo an toàn của bản thân.
Mặt khác, anh cũng không thể để mặc con rối trước mặt mà không quản - mặc dù sự việc phát triển không ăn khớp với dự liệu ban đầu của bản thân, nhưng từ kết quả cho thấy, con rối này cuối cùng đã có thể giao tiếp với anh.
Anh cất súng kíp trở về, trong khi vẫn tiếp tục cầm thanh kiếm sắc bén trong tay còn lại - ở cự ly gần, một khẩu súng kíp chỉ có cơ hội bắn ra một lần rõ ràng là không đáng tin cậy bằng một thanh kiếm, chưa kể tài thiện xạ vội vàng được luyện tập của anh còn lâu mới có thể biến mình trở thành tay súng điêu luyện - sau đó anh dùng bàn tay đang rảnh nắm lấy cái đầu rơi trên đất của con rối.
Cảm giác này vô cùng quái dị, dù biết đối phương chỉ là một con rối bị nguyền rủa, nhưng cảm giác đưa tay ra nắm lấy "cái đầu" vẫn khiến Duncan cảm thấy có chút nhờn nhợn trong lòng, mà hơi nóng từ đầu truyền tới ngay sau đó càng khiến anh gần như sinh ra sự thôi thúc ném nó ra ngoài.
Quá tà môn và quỷ dị.
Nhưng cuối cùng anh cũng kiềm chế được cảm giác dị thường truyền đến trong lòng đó, bình tĩnh nhìn trực diện cái đầu: "Cần ta giúp cô đặt trở về không?"
"Tự... tự... tự…"
“Được, cô tự mình làm.” Duncan gật đầu, tiện tay đưa cái đầu đến tay đang quơ quào loạn xạ giữa không trung của con rối.
Sau đó sau thì thấy đôi tay cực kỳ thông thạo và khéo léo tiếp nhận lấy cái đầu, còn tiện tay chỉnh lại mái tóc bạch kim có phần rối bù, rồi chỉnh lại góc độ một chút, rồi lại đặt đầu vào vị trí cổ - kèm theo tiếng răng rắc giòn giã của các khớp xương kháp vào nhau.
Toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ, rõ ràng không phải là lần đầu tiên làm như vậy.
Ngay sau đó, khuôn mặt có phần cứng ngắc của con rối nhanh chóng trở nên linh động, nàng ta chớp chớp mắt, thở dài một hơi: "Hù... sống lại rồi."
Duncan: "..."
Dù từ góc độ nào, anh cũng cảm thấy mình nên phỉ nhổ, nhưng nghĩ đến nhân vật "Thuyền trưởng Duncan" của mình, cùng với lai lịch không rõ nội tình của con rối trước mặt, cuối cùng anh cũng chỉ gật đầu với con rối với vẻ mặt không chút biểu cảm: "Tốt lắm, bây giờ đi theo ta – cô năm lần bảy lượt đến tàu của ta, chúng ta phải nói chuyện một chút."
Vừa nói, anh vừa thoái lui ngọn lửa u linh quấn quanh người và trở lại hình dáng ban đầu của bản thân.
Chủ động chuyển hóa thành “hình thái Linh thể”, đây là lực lượng anh nắm giữ sau khi cầm bánh lái Thất Hương Hào, nhưng dù sao đây là thứ tiếp xúc trong lúc vội vã, bây giờ anh còn lâu mới thuần thục, huống chi là “sử dụng” lực lượng này. Ngoài dùng để lái con tàu ra, anh thậm chí còn không biết thứ này có những công năng nào khác – vừa rồi phóng xuất ra, thực chất cũng chỉ để tạo hình tường mạnh mẽ trước mặt con rối bị nguyền rủa quỷ dị, tiện thể phô trương thanh thế của bản thân thôi.
Hiện tại hình tượng đã được thành lập, con rối cũng rất hợp tác, tiếp tục duy trì ngọn lửa tiêu hao tinh lực là điều không cần thiết.
Con rối bị nguyền rủa nghe lời đứng dậy khỏi quan tài, sau đó kinh ngạc khi nhìn thấy quá trình Duncan khôi phục lại hình dáng con người, nàng ta trợn mắt há hốc mồm: "Ngài... ngài không phải là u linh?"
Duncan điềm tĩnh liếc nhìn nàng ta: "Lúc cần thiết, thì có thể."
Con rối đưa một tay lên đỡ đầu, trong mắt dường như có chút kính sợ.
Duncan cũng không biết cô nàng này đang sợ hãi điều gì, nhưng có thể thấy rằng đầu của nàng ta dường như vẫn chưa vững chắc lắm - vừa rồi có thể lại suýt rơi vì sợ hãi.
Anh quay người đi về hướng phòng thuyền trưởng, mà thông qua sự gắn liền thời gian thực với Thất Hương Hào, anh có thể cảm giác được con rối cũng đã đi theo sau một hai giây do dự ngắn ngủi sau đó.
Đúng như dự đoán, chiếc "quan tài" lộng lẫy và cổ quái cũng lơ lửng theo sát phía sau con rối, nàng ta dường như mang nó theo bất cứ nơi đâu.
Một lúc sau, Duncan dẫn theo con rối bị nguyền rủa đi tới phòng thuyền trưởng.
Dưới ánh nhìn soi mói sâu thẳm của Đầu Sơn Dương Gỗ, thuyền trưởng u linh và con rối bị nguyền rủa ngồi đối diện hai bên chiếc bàn hàng hải. Duncan ngồi trên chiếc ghế dựa đen kịt của anh, trong khi tiểu thư con rối ở phía đối diện anh thì kê rương gỗ như quan tài làm thành ghế ngồi và ngồi trang nghiêm tao nhã trên đó.
Nàng ta quả thực đoan trang tao nhã, khi nàng ta ngồi xuống và giữ im lặng, khi mái tóc bạch kim xõa lòa xòa và nàng ta ngồi trên chiếc rương gỗ trong bộ váy dài kiểu Gothic, tất cả đều trang nghiêm và xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật đáng lẽ ra nên đặt trong cung điện và được vệ binh canh giữ.
Đáng tiếc là chỉ cần vừa nhìn thấy nàng ta, Duncan sẽ nghĩ ngay đến quá trình vị tiểu thư này cưỡi gió rẽ sóng và phân đầu hành động khi nãy...
Anh thở dài, trở lại dáng vẻ lãnh đạm và uy nghiêm, nhìn vào mắt tiểu thư con rối: "Tên họ?"
"Alice."
"Chủng tộc?"
"Con rối."
"Nghề nghiệp?"
"Con rối... Tại sao phải hỏi những điều này?"
Duncan suy nghĩ một chút: "Để làm rõ một số điều cơ bản."