Lạnh lẽo, ẩm ướt, mùi tanh hôi của thịt thối rữa, tiếng xích sắt cọ xát mặt đất.
Nhiều nhận thức kỳ lạ tràn vào tâm trí của Duncan, nhưng trong chốc lát anh lại không mở mắt được. Lúc này, anh cảm thấy linh hồn mình dường như đã bị chia thành hai phần. Một phần ở lại Thất Hương Hào, song phần còn lại lại bị nhét vào một thân xác hoàn toàn xa lạ. Thân xác này như một cỗ máy cũ nát khó mà điều khiển được, nhận thức hỗn loạn lan tràn trong hệ thần kinh, rồi lại trộn lẫn với cảm giác trì trệ và tê dại nào đó. Anh cố gắng mở mắt ra, cử động ngón tay, nhưng lại hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của các bộ phận cơ thể tương ứng này.
Cảm giác khó chịu này kéo dài vài giây, cảm giác tê dại và trì trệ không thể tả nổi trong hệ thần kinh cuối cùng mới dần biến mất. Duncan cảm thấy “cơ thể” mình như bừng tỉnh sau giấc ngủ đông dài và khôi phục lại khả năng hoạt động từng chút một.
Cuối cùng anh cũng mở mắt ra và thấy rõ tình hình xung quanh mình lúc này.
Nơi nhìn đến là một không gian u tịch, giống như một hầm mộ, phía xa có những ngọn đuốc đang cháy cắm trên những vách tường đá, ánh lửa lập lòe phản chiếu bức tranh kinh hoàng xung quanh. Duncan nhìn thấy rất nhiều người hoặc rất nhiều thi thể người chết bị ném ngổn ngang giữa đất bùn và nham thạch sền sệt ngập nước, hầu hết trong số họ là áo quần tả tơi, một số ít vẫn còn nguyên quần áo.
Những giọt nước ngưng tụ nhỏ giọt xuống từ đỉnh hang, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước thải chảy trong dòng sông ngầm hoặc đường thoát nước ở phía xa. Mà tiếng xích sắt cọ xát dường như phát ra từ sâu trong một hành lang nối liền với hang động đó đã càng lúc càng xa.
Duncan chớp chớp mắt, cố gắng làm rõ chuyện gì đang xảy ra. Anh nhìn xuống bàn tay phải của mình, đập vào mắt là một bàn tay hoàn toàn xa lạ và gầy yếu, quần áo rách rưới trên cánh tay, còn chiếc la bàn bằng đồng anh vẫn luôn nắm trong tay trước đó đã biến mất từ lâu.
Anh lại ngẩng đầu nhìn bên cạnh mình, anh còn nhớ bản thân đã nhìn thấy một bóng đen theo bên người mình khi đang du hành qua mạng lưới các vì sao và chùm ánh sáng, đường nét của bóng mờ đó nhìn trông giống như một loài chim nào đó, nhưng như một điều dĩ nhiên, anh đã không nhìn thấy gì.
Cái bóng giống như chim bay đó dường như không theo cùng anh đến không gian thực tại.
Duncan chậm rãi bắt tay, cố kìm nén lo lắng bất an trong lòng, sau đó thử xoa xoa các ngón tay.
Một cụm lửa xanh lá cực kỳ mờ nhạt nổi lên từ đầu ngón tay.
Phải nói rằng ngọn lửa này bây giờ trông yếu hơn nhiều so với những gì Duncan quen thuộc, nhưng anh vẫn cảm thấy yên tâm một chút. Mà cùng lúc ngọn lửa bùng cháy, tinh thần vẫn còn hơi hỗn loạn của anh cũng được nâng lên một chút, mà còn cảm nhận rõ ràng hơn vừa rồi... một sự rạn rách và kết nối tinh thần nào đó.
Anh nhận thức rõ ràng rằng một phần tinh thần của mình không nằm ở đây, anh nhận thức được sự tồn tại của Thất Hương Hào, nhận thức được bản thân đang ngồi ở bàn đọc sách với chiếc la bàn bằng đồng trong tay.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, nhưng Duncan lập tức ý thức được mang máng về tình huống bây giờ là thế nào:
Tinh thần của anh đã xảy ra... một loại hình chiếu, hay phần mở rộng, một phần tâm trí được phóng chiếu đã vượt qua một khoảng cách không xác định, bây giờ lại chui vào một thân thể xa lạ.
Mà ở trạng thái phóng chiếu này, anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của "bản thể" của mình.
Điều này nhất định có liên quan đến chiếc la bàn bằng đồng đó! Lẽ nào đây chính là năng lực của "vật phẩm dị thường" đó?
Trong đầu Duncan cho ra một số phỏng đoán, nhưng anh cũng không để những ý nghĩ bất chợt chiếm quá nhiều thời gian của mình. Sau khi xác nhận bản thể của mình vẫn bình an vô sự, tinh thần của bản thân vẫn nằm trong kiểm soát, hiện tại chỉ là tạm thời tiến vào một thân xác vô danh xa xôi, anh đã hơi bình tĩnh lại, đồng thời chuẩn bị xác nhận xem "thân thể mới" của mình rốt cuộc là tình huống thế nào.
Điểm đầu tiên có thể khẳng định trước tiên là môi trường xung quanh chắc chắn không phải trên một con tàu nào đó.
Đây là vùng đất mà anh không thể tìm thấy sau khi trôi dạt trên biển rất nhiều ngày!
Điểm thứ hai là hang động u ám này trông không có vẻ gì là tốt lành, những xác chết rải rác bốn phía cũng không giống tình cảnh được "chôn cất" bình thường. Thân xác mà bản thân chiếm giữ bây giờ... là bởi vì một số lý do không may mới bị mắc kẹt trong một địa ngục nhân gian như thế này?
Duncan hít một hơi thật sâu, chống tay ngồi dậy, thân thể này của anh trước đó vẫn luôn dựa vào một tảng đá lớn, tư thế không được thoải mái lắm.
Mà chính sự hít thở và đứng dậy này, Duncan đột nhiên cảm thấy một sự kỳ lạ rất lớn từ cơ thể mình, anh cảm thấy không khí mình hít vào cơ thể lập tức trút ra ngoài, một cảm giác trống rỗng và quỷ dị nào đó cũng lan tỏa từ lồng ngực, ngay cả cử động đứng dậy cũng xảy ra biến dạng.
Duncan ngạc nhiên cúi đầu liếc nhìn xuống và thấy một cái lỗ lớn.
Cái lỗ lớn ở vị trí tim, thứ bên trong tự nhiên đã không cánh mà bay, một cơn gió mát lạnh từ bên trong thổi qua, hòa cùng hơi thở mà Duncan hít vào ban nãy vẫn chưa tan hết, cuối cùng thoát vào trong không khí ẩm ướt.
Duncan thậm chí còn nhìn rõ ảnh tượng phía sau lưng mình từ một góc nào đó.
"... Fuck?!"
Cho dù thần kinh dày đến đâu, cho dù ít nhiều tăng thêm một số “trải nghiệm” ở Thất Hương Hào, lúc này Duncan vẫn cảm giác bản thân toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Anh cảm giác mình không ngừng nổi da gà trùng trùng điệp điệp, mỗi sợi lông tóc đều dựng đứng!
Mà sau nỗi sợ hãi bất chợt này, điều anh nhận ra ngay lập tức là: Bản thân vẫn đứng ở đây tốt, thậm chí còn thừa sức chửi bâng quơ.
Dưới tình huống trái tim thiếu vắng và một lỗ thủng lớn trên lồng ngực, anh thậm chí không cảm thấy bất kỳ đau đớn từ thân thể này!
"Đây là... một cái xác?"
Chỉ chốc lát, Duncan đã tỉnh táo lại, anh hiểu rõ hơn tình hình của mình và nhanh chóng bình tĩnh lại.
Chiếm cứ thân xác của một xác chết và đứng dậy di chuyển có lẽ cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì. Dù sao anh cũng có một con tàu ma có thể tự mình vận hành và một đại phó Đầu Sơn Dương gỗ om sòm đến mức có thể khiến não người ta sục sôi. Gần đây còn quen biết một con rối gỗ có thể phân đầu hành động, giỏi cưỡi gió rẽ sóng trên biển vô ngần. Mấy dạng này nào có cái nào không đáng sợ hơn "người chết đang nói chuyện"?
Dù gì, bây giờ anh chỉ mất đi trái tim, đầu của Alice còn thường không nằm trên cổ nữa cơ...
Những suy nghĩ lộn xộn chạy qua tâm trí, Duncan lấy lại bình tĩnh với tốc độ đáng kinh ngạc, sau đó anh xác nhận một chút tình huống hoạt động của thân thể của bản thân hiện giờ, rồi lại thích ứng một chút với động tác biến dạng do ngực dị dạng mang lại, lúc này mới cất bước đi về phía những cái xác bị ném trong hang động.
"Quả nhiên..."
Duncan nhìn cái xác đầu tiên, không ngạc nhiên khi thấy cái lỗ khủng khiếp trong lồng ngực của người kia.
Đó là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt hốc hác, quần áo rách rưới, trông như người ăn xin bên đường, đã chết từ lâu nhưng đôi mắt trợn trừng vẫn đang mở vẫn truyền đạt được sự vật vã, tuyệt vọng của hắn lúc lâm chung.
Duncan tiếp tục đi về phía trước, lần lượt nhìn thấy những xác chết không tim, họ ngã xuống thảm hại trên đá lạnh, trong đó chỉ có hai trường hợp ngoại lệ của hai người đầu có vết thương dữ dằn, dường như là kết quả của việc đập mạnh vào một tảng đá và chết ngay tại chỗ.
Duncan không khỏi có vài phần liên tưởng, có lẽ, đây là hai người tự kết liễu trước khi đối mặt với nỗi đau khoét tim.
Thành thật mà nói, những thứ trong hang động này đối với người bình thường có chút quá kích thích, cho dù là Duncan, kiểm tra qua một lượt cũng cảm thấy có chút không chịu nổi, thậm chí đến mức dưới tình huống sau khi kiểm tra xem xét xong mọi thi thể, anh cũng không khỏi tìm một tảng đá tương đối sạch sẽ ở một nơi khá xa ngồi xuống, điều chỉnh lại trạng thái của bản thân từng chút một, đồng thời suy đoán về sự thật của tất cả những điều này trong quá trình bình tĩnh lại.
Dễ nhận thấy, đây là một vụ giết người kinh hoàng, nhưng từ cách giết người quá lạnh lùng tàn khốc lại thống nhất, có vẻ như đây không chỉ là một vụ giết người, mà còn bộc lộ một nghi thức... tà ác nào đó.
Duncan lại lần nữa triệu hồi ngọn lửa Linh thể, cảm nhận được mối liên hệ giữa bản thân và "bản thể", anh biết rằng mình có thể cắt đứt "trạng thái phóng chiếu" này và trở về Thất Hương Hào an toàn bất cứ lúc nào.
Nhưng anh cảm thấy mình cần phải tìm hiểu rõ rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Cho dù chỉ để nắm bắt một số thông tin liên quan đến đất liền.
Duncan thở ra một hơi, cảm nhận được luồng không khí chui ra khỏi lồng ngực, anh đứng dậy khỏi tảng đá lớn đang tạm nghỉ ngơi, nhìn lối đi lót gạch sâu trong hang động, nhớ ra tiếng xích sắt cọ xát trước đó chính là truyền tới từ bên đó.
Trong không gian dưới lòng đất này không chỉ có xác chết, mà còn có những người khác đang hoạt động, những người có thể di chuyển tự do trong nơi đáng sợ này... hẳn sẽ có thể cho anh một số câu trả lời.
Chắc chắn là không an toàn khi tùy tiện lao vào để kiểm tra tình hình, nhưng Duncan không hề để tâm đến.
Dù sao bản thân hiện giờ đang không có tim.