Tình hình bên trong tiệm đồ cổ này giống như Duncan suy đoán – khắp nơi đều mang dáng vẻ lộn xộn, suy đồi và ảm đạm, dù chỉ nhìn lớp bụi tích tụ gần cửa sổ, người ghé đến đều có thể tưởng tượng được chủ nhân của nơi này đã làm cho cuộc sống của mình trở nên tệ hại như thế nào.
Điều đầu tiên anh nhìn thấy là chiếc bàn để đồ gần vách tường hai bên, trên chiếc bàn thấp tịt và vững chãi đặt bình hoa cỡ lớn, tượng điêu khắc và những vật giống vật tổ không rõ ý nghĩa, mà trên vách tường đằng sau bàn để đồ thì đóng khung ô ô, bên trên dùng để đặt những món “hàng hóa” tương đối nhỏ; quầy hàng thì nằm ngay vị trí đối diện cửa ra vào là một quầy rượu dài, những chiếc kệ đằng sau quầy cũng hơi bụi, bên trên đặt đầy những khung ảnh sẫm màu và những món đồ trang trí nhỏ có gam màu tối.
Trong khi phía sau quầy còn có thể nhìn thấy một cầu thang dẫn lên tầng 2, phía trên u tối tạm thời không thấy rõ kết cấu.
Bên dưới cầu thang còn có một cánh cửa nhỏ, trong "trí nhớ", cánh cửa đó hẳn là dẫn đến nhà kho ở phía sau tiệm - một nửa không gian bên trong đều chất đầy đồ vật linh tinh.
Rất khó tưởng tượng, tín đồ tà giáo mà bản thân nhập vào này lại sống nhờ vào một cửa tiệm dường như không có ai lui tới, thậm chí còn thừa tiền cung phụng cho thần quan của Thần Mặt Trời.
Duncan bước đến chỗ sâu của quầy, sàn gỗ cũ kỹ hơi kêu lên cót két, khi đi qua cầu thang, anh chú ý tới bóng đèn được gắn cố định trên tường.
Đó là đèn điện.
Chân mày của Duncan lập tức hơi nhíu lại.
Kiểu dáng của bóng đèn khá lạ, khung sắt nghệ thuật và chụp đèn mờ tối đều mang cảm giác đất khách quê người, nhưng bất luận thế nào, cấu tạo của bóng đèn sợi vonfram bên trong liếc qua thấy ngay - nguồn sáng của bóng đèn này đến từ điện năng.
Tại thế giới này, hóa ra điện đã là một thứ phổ biến như vậy rồi sao? Trong nhà những hộ dân bình thường ở thành khu hạ cũng sử dụng đèn điện?
Vậy tại sao nguồn sáng được sử dụng trong hệ thống đường thoát nước trước đó lại là đèn khí, đèn dầu và đuốc? Tại sao đèn đường bên ngoài được dùng đến cũng là đèn khí?
Những nghi ngờ to lớn nổi lên, điều này rõ ràng là không hợp với lẽ thường theo quan điểm của Duncan, đặc biệt là trong môi trường đường thoát nước – tồn tại ngọn lửa lộ thiên, sử dụng đèn khí có chất khí dễ cháy, có những nhược điểm rõ ràng so với đèn điện sạch và an toàn!
Ban đầu, anh còn tưởng rằng do những hạn chế về mặt kỹ thuật mà các nhà quản lý thành phố chỉ có thể sử dụng đèn khí làm nguồn sáng cho hệ thống đường thoát nước, nhưng bây giờ có vẻ như... ít nhất là ở thành bang Phổ Lan Đức, khoa học công nghệ đã phát triển lâu đến mức điện vào nhà của những người dân bình thường!
Cảm giác nằm ngoài phạm vi hiểu biết cực nhiều tràn ngập nội tâm Duncan, anh cố gắng tìm kiếm kiến thức tương ứng từ những mảnh ký ức trong đầu, nhưng lại chỉ nhận được câu trả lời "đây là kiến thức thông thường vốn có" cùng với "quy hoạch đô thị như vậy".
Xem ra, hoặc là kiến thức phương diện này đã không được công khai cho dân chúng, đến nỗi tín đồ tà giáo mà bản thân nhập vào này không biết gì về điều này, hoặc là kiến thức về phương diện này quá mức căn bản, đến mức ngược lại không lưu lại ấn tượng đủ mạnh trong đầu tín đồ tà giáo này, dẫn đến ký ức tương ứng của hắn sau khi chết nhanh chóng bị mơ hồ và nhạt nhòa, chỉ để lại ấn tượng "lẽ đương nhiên".
Trong lòng nhất thời có chút bối rối không thể giải thích được, Duncan vươn tay bật đèn – kèm theo tiếng “cắc” bật công tắc điện, ánh sáng chói lọi lập tức chiếu sáng khu vực gần cầu thang và quầy hàng.
Trên vách tường đối diện còn có một công tắc, dùng để điều khiển đèn ở các khu vực khác của tiệm ở tầng một, nhưng Duncan tạm thời không động đến nó.
Bây giờ trong đêm khuya vắng người, một ngọn đèn nhỏ trong tiệm đồ cổ vốn đã đóng cửa vẫn có thể được giải thích là "chủ tiệm thức dậy đi lại vào ban đêm", nhưng những ánh đèn sáng choang đột ngột có thể thu hút sự chú ý không cần thiết.
Nương nhờ ánh đèn có hạn gần cầu thang, ánh mắt của Duncan trước tiên đảo qua những hàng hóa ở khoảng cách gần nhất, điều đầu tiên đập vào mắt là một vật giống như vật tổ được chạm khắc bằng gỗ, cao chưa đầy nửa mét. Trên vật tổ bằng gỗ dùng thuốc nhuộm màu đỏ và xanh lam quét lên hình vẽ khuôn mặt cổ quái, bên cạnh còn có những chiếc bình hoa cổ hẳn là bằng gốm sứ - đằng trước chúng có để bảng giá, trên bảng giá ghi chú những mức giá ngoại hạng.
Giá gốc 420,000, giảm giá còn 360,000.
Lộ ra một khí thế cam chịu như vậy.
Ánh mắt của Duncan nhanh chóng chuyển hướng và đảo qua bên trong tiệm.
Ở đây mà có hàng thật, anh sẽ để cho Thất Hương Hào đập vào vách tường thành Phổ Lan Đức.
Giả không thể giả hơn, không cần đến nhà sưu tầm chân chính tới giám định, tùy tiện tìm một người có trí lực bình thường đều sẽ không tin tiệm đồ cổ mở ở thành khu hạ này sẽ bán đồ cổ thật - Những người thực sự có thể vọt lên nhờ đồ cổ sẽ mở rộng thị trường ở một khu dân nghèo này? Thứ lâu đời nhất trong cả tiệm sợ e không phải là tấm biển ở cửa...
Nhưng bản thân Duncan cũng không cảm thấy bất ngờ về sự tồn tại của cửa tiệm này – Chủ tiệm biết thứ mình bán là hàng giả, bản thân người đến đây mua đồ cũng không hy vọng thực sự được đặt tượng nghìn năm tuổi ở nhà, tròng lòng mọi người biết rõ chuyện ra làm sao, dân thường ở thành khu hạ cũng cần một phương thức để đáp ứng nhu cầu tinh thần của bản thân – Tấm biển “tiệm đồ cổ” ở cửa không phải chủ tiệm treo cho người khác xem, mà là những người tới đây mua đồ tự treo tự xem.
Dẫu sao ở dưới gầm cầu trên địa cầu còn có người bán ngọc phỉ thúy đấy thôi, chín mươi tám chiếc vòng tay được gọi là Phỉ Thúy Lão Khanh Chủng, mang về nhà bất cẩn đập vào khung cửa một chút có thể rơi đầy đất những mảnh thủy tinh – Bản thân mua hàng bán hàng không biết chuyện gì sao?
Duncan không quan tâm đến cuộc sống tệ hại đã từng của chủ tiệm này, anh chỉ quan tâm đến một điều: Ở đây hẳn có thể được xem là “nơi đặt chân” đầu tiên trên đất liền của vị thuyền trưởng của Thất Hương Hào là anh.
Một "cứ điểm tiền đồn" để tìm hiểu thế giới lục địa và xã hội văn minh hiện đại.
Anh đã âm thầm đưa ra quyết định, dưới tình huống điều kiện cho phép “du hành linh giới”, phải dốc hết khả năng duy trì cơ thể trước mắt của bản thân, đồng thời sử dụng “tiệm đồ cổ” này làm vỏ bọc để hoạt động trong thành bang Phổ Lan Đức. Mà nếu sự huấn luyện đối với Aye sau đó thuận lợi, nếu như Aye thực sự có thể kiểm soát chuyển vận "vật thật" giữa Thất Hương Hào và Phổ Lan Đức một cách ổn định, tiệm đồ cổ này cũng sẽ trở thành kho trung chuyển vật liệu bí mật.
Duncan đến phía sau quầy, ngồi trên ghế cẩn thận trau chuốt những mảnh ký ức trong đầu, xem xét kỹ lưỡng tất cả những nguy cơ tiềm ẩn có thể xảy ra từ đó.
Chủ nhân ban đầu của cơ thể này là một tín đồ Thần Mặt Trời, nhưng cũng chỉ là thành viên tầng dưới nhất trong toàn bộ hệ thống giáo hội. Do sự không ngừng tiến công của đương cục thành bang đối với tín đồ Thần Mặt Trời, bên trong thành Phổ Lan Đức, các thành viên liên lạc cực kỳ cẩn trọng, ngoài việc đội mũ trùm kín đầu và đeo mặt nạ khi tham gia bất kỳ cuộc tụ tập nào, nhiều thành viên tầng dưới chót thậm chí chỉ có một đến hai "đầu nối" được chỉ định đặc biệt để liên lạc với tầng lớp trên của giáo hội. Điều này đối với Duncan hiện giờ mà nói chắc chắn là một chuyện tốt…
Điều này có nghĩa là ngay cả trong nội bộ tín đồ tà giáo, cũng chỉ có người đó biết được thân phận thực sự và phương thức liên lạc của "anh", một khi người này không còn, vậy thì sẽ không còn ai biết được thân phận dị đoan không thể nói cho người khác biết của “anh”.
Anh có thể đi lại trước mặt các nhà quản lý của thành bang một cách quang minh chính đại, thân phận là một công dân tốt và trong sạch.
Mà tin tốt hơn là, sau khi cẩn thận sắp xếp lại mạch ký ức của bản thân, Duncan xác nhận rằng mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn nhất đã thực sự biến mất.
Bởi vì đầu nối của "anh" là một trong ba giáo đồ áo choàng đen mà bản thân nhìn thấy khi mới tỉnh dậy...
Ba tên xui xẻo đó đã bị chim bồ câu lừa đi rồi.
Trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, anh xoay người sang một vị trí thoải mái hơn trên ghế.
Sau khi mối nguy tiềm ẩn lớn nhất biến mất, nếu nhất thiết phải nói còn điều gì đáng lo ngại, đó chính là những tín đồ Thần Mặt Trời khác đã cử hành nghi thức hiến tế trong hội trường dưới lòng đất trước đó, cũng như Giáo hội Thần Mặt Trời có quy mô lớn hơn, bí ẩn và nguy hiểm hơn nhiều đằng sau những tín đồ đó.
Nếu ký ức trong đầu là chính xác, thành bang Phổ Lan Đức đã từng có một cuộc đàn áp khắc nghiệt đối với Giáo hội Thần Mặt Trời cố thủ trong thành bang bốn năm trước, kể từ lần đó, tín ngưỡng dị đoan này đã không thể gượng dậy trong thành bang, nói chi là cử hành nghi thức gì đó, trong ngày thường bọn họ có thể ẩn mình tốt và không bị các thủ vệ của giáo hội bắt được đã là điều tạ trời tạ đất rồi.
Nhưng bây giờ, những tín đồ tà giáo cực kỳ điệu thấp này lại làm chuyện tương đối cao điệu.
Mục đích của nghi thức hiến tế là để lấy lòng thần linh, mục đích khác là để thu thập lực lượng hoặc tăng cường ảnh hưởng của thần linh đối với thế giới hiện thực - Trong hội trường khi đó, tín đồ tà giáo thậm chí bao gồm cả “sứ giả” thần quan chủ trì nghi thức thực ra đều chỉ có thể coi như là thành viên cơ sở của giáo hội Thần Mặt Trời, những thành viên cơ sở này sẽ tự tổ chức cả một hoạt động lớn như vậy sao?
Những mảnh ký ức trong đầu Duncan không tính là quá nhiều, một tín đồ tà giáo cơ sở càng không có khả năng tiếp xúc tới bí mật nồng cốt của giáo hội, nhưng chỉ suy luận từ thông tin hiện có, anh cũng có thể đoán ra những tín đồ tà giáo đột nhiên cải tạo hẳn đã nhận được chỉ thị của tầng trên.
Giáo phái dị đoan sùng bái "Thần Mặt Trời chân thật"... bọn họ muốn làm chuyện đại sự ở Phổ Lan Đức, nhưng nghi thức hiến tế bất ngờ bị bản thân quấy nhiễu, sợ e chỉ là một phần nhỏ vụn vặt nhất trước khi chuyện đại sự bắt đầu.
Duncan không có chút cảm tình nào với "thành bang Phổ Lan Đức" này, nhưng nếu muốn bắt đầu phát triển từ đây, anh không thể không cân nhắc đến một đám điên giống như "giáo đồ Thần Mặt Trời" làm càn ở thành bang sẽ gây nên ảnh hưởng gì đến mình.