Cuộc sống thực thế khác với những câu chuyện kỳ quái quỷ dị, điều khác biệt lớn nhất trong đó nằm ở chỗ, cuộc sống trong thực tế bạn không cần phải cân nhắc đến một đống vấn đề nhỏ nhặt chân thật và tầm thường…
Con rối bị nguyền rủa biết vận động có cần phải bảo dưỡng các khớp không? Alice thường xuyên tháo khớp rốt cuộc có khiến nàng ta đột nhiên rơi rớt khi đang đi bộ trong tương lai không? Thịt xông khói và pho mát trên con tàu ma rốt cuộc có quá hạn không?
Các siêu anh hùng ban ngày xã giao tối đến giao đấu với các thế lực tà ác rốt cuộc có ngủ hay không - Các thế lực tà ác đánh nhau xong với các siêu anh hùng rốt cuộc có cần đi siêu thị mua đồ lúc thường ngày không?
Trong câu chuyện trước nay chưa từng kể cho bạn những điều này. Những người trong câu chuyện sẽ luôn đến và đi như gió trong bộ quần áo trắng như tuyết, những con rối bị nguyền rủa trong câu chuyện cũng chỉ cần đột nhiên chui ra từ các góc và hù dọa mọi người là xong. Giống như thuyền trưởng u linh trong câu chuyện cũng chưa bao giờ ưu phiền đến vấn đề trên tàu chỉ có thịt xông khói và pho mát cứng đã quá hạn trong một thế kỷ.
Nhưng trên thực tế, con rối bị nguyền rủa bị ngứa ngáy khắp người sau khi ngâm mình trong nước biển, tắm rửa cũng phải tạm thời nghĩ cách xử lý các hạt muối bám trong khớp...
Đứng bên ngoài khoang tàu, Duncan thở dài, nhận ra rõ ràng hơn rằng dường như muốn tồn tại lâu dài trên con tàu này cần nhiều hơn sự quyết tâm.
Anh còn phải xem xét một loạt các vấn đề thực tế, đặc biệt là sau khi thuyền viên gia tăng.
Trên con tàu ma kỳ thực không có quá nhiều vật tự sinh hoạt, điều này Duncan rất rõ.
Con tàu này có nguồn cung ứng nước ngọt không giới hạn, nhưng cũng chỉ có nước ngọt là không giới hạn. Các nguyên liệu nấu ăn được lưu trữ trong kho thực phẩm sẽ không tự động bổ sung sau khi tiêu thụ. Hơn nữa, những thứ có thể ăn ở đó chỉ có thịt xông khói và pho mát cứng. Mặc dù do tính chất đặc biệt của Thất Hương Hào, chúng đều không có dấu hiệu thối rữa, nhưng Duncan vẫn có lý do để nghi ngờ rằng chúng đã được cất giữ trong ít nhất một thế kỷ.
Ngoài điều đó ra, trên con tàu này cũng không có quần áo thay thế phù hợp với dáng người Alice (mặc dù con rối bị nguyền rủa đó không hề đề cập đến nhu cầu về mặt này), không có thứ gì có thể dùng để tiêu khiển – cho dù là một bộ cờ tướng, một bộ bài poker.
Biển cả bao la vô bờ bến, song Thất Hương Hào rất khó kiếm được những vật dụng thực sự từ vùng biển bao la này. Con tàu này dường như cũng không có “cảng nhà” đáng tin cậy có thể đậu lại để tu sửa, càng không có kênh giao tiếp qua lại với thành bang văn minh trên đất liền.
Đầu Sơn Dương dường như hoàn toàn không để tâm đến vấn đề về mặt này, nhưng Duncan lúc này đã nghiêm túc suy nghĩ tới - Anh muốn tìm cách cải thiện tình trạng thiếu hụt vật tư trên Thất Hương Hào hiện tại.
Xa hơn, anh cũng đang xem xét phải làm thế nào để thiết lập liên lạc với "thành bang" trên đất liền.
Trôi dạt vô bờ bến mãi trên đại dương là một cách thám hiểm vô cùng kém hiệu quả, tin tức về thế giới này phải lấy từ đất liền, đây là nhận thức sâu sắc nhất của Duncan sau khi “đi dạo trong linh giới”.
Gạt chuyện này sang một bên, cho dù là vì sức khỏe thể chất và tinh thần của bản thân, anh vẫn phải cố gắng tiếp xúc với các “thành bang” trên đất liền đó và xã hội văn minh của thế giới này - Nếu không anh thực sự rất lo lắng rằng sau một thời gian phiêu bạt dài đằng đẵng, bản thân sẽ thật sự biến thành một thuyền trưởng ma méo mó, phiền muộn và cô độc.
Nghĩ đến đây, Duncan hơi quay đầu lại, nhìn con chim bồ câu Aye đang ngoan ngoãn ngồi xổm trên vai mình và chải chuốc bộ lông.
Ánh mắt anh chủ yếu rơi vào chiếc la bàn bằng đồng trước ngực Aye.
Chim bồ câu nghiêng đầu nhìn "chủ nhân" của mình, bất thình lình nói ra một câu: "Mở căn cứ! Rải nấm leo! Ơ, ngài có biết vận hành không đấy?"
Duncan nhất thời có chút trầm lắng, con chim bồ câu này phần lớn thời gian đều bị loạn thần kinh, nhưng những lời nó thỉnh thoảng văng ra lại đúng lúc đến vậy, thậm chí đến mức khiến người ta không khỏi nghi ngờ nó có thông thái như vẻ ngoài đần độn không.
Trước mắt cho thấy, đi dạo trong linh giới dường như là cách khả thi duy nhất để "đi đến" thành bang đất liền.
Mặc dù phương pháp này dường như có quá nhiều bất trắc, hơn nữa còn xuất hiện bất ngờ bí ẩn như "Aye" sau lần sử dụng trước đó, nhưng Duncan biết rằng rất nhanh thôi mình sẽ sớm tiến hành chuyến du hành linh giới tiếp theo - Không chỉ để thu thập thông tin tình báo trên đất liền, mà còn để mau sớm nghiệm chứng và nắm giữ những năng lực hữu ích.
Mà quan trọng không kém việc đi dạo trong linh giới là “năng lực đặc biệt” của con chim bồ câu Aye đã mang về một con dao nghi thức từ một vùng đất xa xôi.
Nếu nó có thể mang về một con dao, phải chăng còn có thể mang về càng nhiều thứ hơn không? Quy luật và hạn chế của những vật phẩm con chim này mang theo là gì? Quá trình này phải chăng có thể được kiểm soát bởi con người?
Sau một lúc suy nghĩ, Duncan quyết định hỏi thẳng con chim bồ câu: "Ngươi có biết mình mang con dao đó về bằng cách nào không?"
Chim bồ câu suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói: "Ngài cần thêm nhiều quặng tinh thể."
Duncan: "..."
Anh quyết định vẫn nên tạm thời bỏ đi việc giao tiếp với con chim bồ câu này, sẽ đáng tin cậy hơn nếu anh tự mình thử nghiệm nó vào lần sau khi thực hiện chuyến đi dạo trong linh giới.
...
Trong khoang tàu, Alice cuối cùng cũng làm rõ được cách sử dụng đường ống dẫn nước, hiểu được đại khái cách tắm rửa thế nào.
Trên con tàu ma với điều kiện hạn chế, nàng ta chỉ có thể tắm nước lạnh, nhưng đối với một con rối, điều này hoàn toàn không phải là vấn đề.
Nhưng trước khi nhảy vào bồn tắm, Alice quyết định chào hỏi qua một lượt toàn bộ những đồ vật trong khoang tàu trước.
Nàng ta vỗ nhẹ vào thùng gỗ sồi to lớn, rồi lại gõ gõ vào những cây cột chống đỡ khoang tàu. Nàng ta dùng mũi chân đá đá xuống sàn dưới chân, rồi lại nhón gót giật giật những sợi dây thừng và cái móc thòng xuống từ nóc nhà.
"Chào các bạn, tên tôi là Alice," Nàng ta vui vẻ chào hỏi những đồ vật lạnh ngắt này, giống như đã làm với Đầu Sơn Dương tiên sinh trước đó: "Sau này tôi sẽ sống trên con tàu này."
Không có bất kỳ vật gì trong khoang tàu đáp lại lời chào của nàng ta, nhưng Alice chẳng mảy may để ý.
Đầu Sơn Dương từng nói, Thất Hương Hào là vật sống, rất nhiều thứ trên con tàu này cũng đều là vật sống.
Mặc dù chúng dường như không thực sự có "linh trí" giống như Đầu Sơn Dương kia, thậm chí còn không có khả năng giao tiếp, nhưng điều này không cản ngăn được việc Alice coi toàn bộ Thất Hương Hào như một "người bạn hàng xóm" cần được chào hỏi.
Thất Hương Hào là một vật phẩm sống, nàng ta cũng vậy.
Đảm bảo rằng lời chào hỏi của mình đủ lịch sự và đúng mực, tâm trạng Alice trở nên vui hơn, sau đó nàng ta mới cởi chiếc váy rực rỡ xuống, hơi vụng về trèo vào thùng gỗ sồi đã được xả đầy nước.
Bước đầu tiên là tháo đầu xuống cọ rửa trước - dù sao khớp cổ không kết chặt lắm.
Tiểu thư con rối cho rằng kế hoạch của mình vô cùng hợp lý.
...
Thành bang Phổ Lan Đức vào đêm khuya cuối cùng cũng kết thúc cuộc sống hối hả của cả ngày, dưới ánh sáng nhàn nhạt của bầu trời đêm, tòa "minh châu trên biển" phồn vinh thinh vượng này dần dần chìm vào giấc ngủ yên.
Nhưng trong bóng tối tĩnh mịch, ắt có kẻ gác đêm để mắt tới thành phố sau khi chìm vào giấc ngủ.
Trên "tháp đồng hồ", tòa nhà cao nhất ở thành bang Phổ Lan Đức, một nữ sĩ trẻ tuổi với mái tóc dài màu trắng xám, dáng người cao ngất khác thường đang đứng trước cửa sổ nhìn ra khu vực trong thành phố.
Đường nét khuôn mặt của vị nữ sĩ này rất đẹp, nhưng lại có một vết sẹo nổi bật vạch ngang mắt trái khiến người khác nhìn thấy sợ, vóc dáng nàng ta cao hơn cả nam giới bình thường, trên người thì mặc áo giáp nhẹ màu xám bạc và váy chiến binh, nàng ta rõ ràng là trải qua nhiều huấn luyện gian nan khổ cực, cơ bắp tứ chi chắc nịch, đường nét cân đối, mà ở vị trí bên cạnh trong tầm tay có thể chạm tới của nàng ta thì vắt một thanh kiếm khổng lồ (cự kiếm) tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt – Nơi chuôi thanh cự kiếm đó khắc rõ phù văn tượng trưng sóng biển, trên lưỡi kiếm cũng có ánh sáng nhạt lung linh như sóng gợn.
Phía sau nữ sĩ, âm thanh vận hành của máy móc liên tục vang lên - Chuyển động của tháp đồng hồ đang hoạt động trơn tru dưới sự dẫn động của động cơ hơi nước, kết cấu bánh răng và thanh truyền phức tạp tinh vi chạy xuyên suốt nóc nhà và sàn nhà, dẫn động bốn mặt đồng hồ ở tầng trên và máy hiện hình quang học giống nhau về màu sắc ẩn giấu sâu trong tòa nhà không ngừng vận hành.
Đánh giá từ âm thanh, trạng thái hoạt động của cỗ máy lớn và tinh vi này vô cùng tốt lành, chưa từng có lực lượng tà ác nào xâm nhập quấy nhiễu đến lõi hơi nước thần thánh.
Nhưng thẩm phán quan Fanna vẫn mơ hồ có cảm giác bất an trong lòng, như thể có điều gì đó sắp xảy ra hoặc đã xảy ra, mà nàng ta đã định trước sẽ bất lực trước dự cảm tệ hại khiến người ta phiền não không thôi đó.
Tiếng bước chân từ hướng thang lầu truyền đến, người phụ nữ tóc xám trước cửa sổ quay lại theo tiếng âm thanh. Nàng ta nhìn thấy một vị mục sư mặc trường bào thầy tế biển cả từ cửa thang lầu đi lên, trong tay đang bưng lư hương đồng, làn khói mù trong lành đang chậm rãi quấn lấy xung quanh y.
Vị mục sư này đến trước cột chuyển động ở giữa phòng, tháo chiếc lư hương cũ đang treo trên thanh ray của cột xuống, thay vào chiếc lư hương mới. Y quan sát làn khói dật dờ tỏa ra từ lư hương, xác nhận khói lơ lửng tản ra xung quanh những bánh răng và thanh truyền đang chuyển động đó không hề bị trở ngại, lúc này mới thấp giọng niệm tên Nữ thần Bão tố, đồng thời quay lại nhìn nữ sĩ tóc xám đang đứng trước cửa sổ.
"Ngài thẩm phán quan, đêm an - ngài lại tự mình gác đêm?"
"Ta luôn có dự cảm không lành và nó luôn như vậy trong những ngày gần đây - đặc biệt là đêm nay."
"Dự cảm không lành? Về phương diện nào?" Mục sư ngẩng đầu lên, trong ánh mắt sâu thẳm mang vẻ lo âu: "Nữ thần đã giáng xuống điềm báo cho ngài?"
"Tin tức không rõ ràng như vậy," Nữ thẩm phán quan trẻ tuổi lắc đầu: "Ta chỉ mơ hồ cảm thấy... có thứ gì đó đang đến gần thành phố."