Sau bữa trưa, Duncan nhìn Nina dọn dẹp bàn ăn, anh vốn muốn giúp rửa bát, nhưng lại bị người kia ngăn lại với lý do ép buộc "Sức khỏe chú không tốt, bác sĩ bảo phải ít tiếp xúc với nước lạnh lại", thế là anh chỉ đành tựa vào cạnh cửa cầu thang, vừa đọc báo mua lúc sáng vừa nhìn cô gái bận rộn trong bếp.
Loại cảnh tượng thường ngày hệt như gia đình bình thường này khiến trong lòng anh không khỏi có chút cảm giác kỳ quặc.
Đúng lúc này, giọng Nina từ trong bếp vọng ra: "Chú Duncan, trong báo có tin gì mới không?"
Duncan cúi xuống liếc nhìn tờ báo, điều đầu tiên nhìn thấy là ngày "14 tháng 8 năm 1900 theo lịch của thàng bang mới", sau đó là tin tức thẩm phán quan giáo hội đã dẫn đội bắt giữ mười mấy tín đồ tà giáo: Trong cả tờ báo, đây hẳn là tin tức trang bìa có sức nặng nhất.
"Trong này nói là thẩm phán quan đã dẫn đội bắt giữ mười mấy dị đoan mặt trời," Anh thản nhiên nói: "Còn nói rằng đây là hoạt động tụ tập dị đoan có quy mô lớn nhất mà giáo hội đã triệt phá thành công trong bốn năm qua. Phía sau còn có một số điều nhắc nhở dân thành phố chú ý an toàn về đêm, chú ý phân biệt những thứ tín ngưỡng dị đoan bên mình."
“À, trên đường đến đây cháu cũng có nghe nói rồi!” Nina nhanh chóng cất những chiếc bát đã rửa sạch vào tủ: “Thật là đáng sợ, trước đây cháu đã từng nghe thầy nói qua, những tín đồ tà giáo sùng bái mặt trời đó thậm chí sẽ làm ra chuyện hiến tế người sống cho Thần Mặt Trời... Chú nói xem ai lại phát rồ tín ngưỡng loại giáo phái như vậy?"
Duncan lập tức không biết phải nói gì, bởi vì dù có nói gì đi nữa, anh cũng cảm thấy chuyện này quá tế nhị - Có nên nói trước đó không lâu mình còn đắm chìm thể nghiệm một chút trong phần ăn hiến tế trên tế đài đó, hay nên nói là chú của cháu chính là tín đồ tà giáo phát rồ như vậy?
Nhưng có một điều ngược lại rất hiển nhiên, xét từ phản ứng của Nina, cô bé rõ ràng không biết sự thật rằng "chú" của mình là dị đoan mặt trời - Cô bé thậm chí có tam quan bình thường như những người bình thường, cho rằng tín ngưỡng Thần Mặt Trời và cúng tế người sống là một chuyện đáng sợ.
"Chú" trong góc nhìn của cô chẳng qua chỉ là một người hơi cục cằn, hơi nghiện rượu vì bệnh tật, còn có một số "bạn bè kỳ quái" thôi.
Cơ thể bản thân chiếm cứ này có lẽ từng là một con người tệ hại máu tanh đầy tay là thật, nhưng ít nhất, hắn đích xác đã nuôi nấng Nina cho đến nay, hơn nữa cho đến trước mắt đã bảo vệ cô bé này khỏi tín ngưỡng Thần Mặt Trời.
Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, một tín đồ tà giáo tên “Ron” sẽ thực sự sa đọa đến bước đường cùng, cũng kéo theo người thân cuối cùng trên thế giới của bản thân xuống vực sâu vô tận này, nhưng ít nhất là trước ngày hôm nay, tất cả những điều này đã không xảy ra.
Trong tương lai cũng sẽ không xảy ra.
"Chú? Sao chú đột nhiên lại không nói gì?" Nina có chút tò mò về sự im lặng của người phía sau, cô quay đầu lại liếc nhìn, trong mắt mang vẻ ân cần: “Lại không khỏe nữa à?”
“Không, chỉ là có chút thất thần,” Duncan phản ứng lại và lắc đầu: “Cháu nói đúng, đó thực sự là một chuyện điên rồ… Trong báo còn nhắc tới bảo người dân trong thành phố chú ý an toàn và kịp thời báo cáo những dị đoan xung quanh mình. Như vậy cháu cũng nên cố gắng không chạy lung tung ở những nơi ngoài trường học và nhà."
Nina gật đầu, nhưng ngay sau đó liền "hả" một tiếng, trên mặt lộ vẻ hơi do dự và khó xử: "Nhưng... nhưng cháu đã hẹn bạn cùng lớp, đến tham quan viện bảo tàng trong hai ngày nữa..."
“Viện bảo tàng?” Duncan thuận miệng hỏi: “Viện bảo tàng nào?”
“Chính là cái gần trường, sát Bảo tàng Hải Dương ở rìa thành khu hạ,” Nina giải thích: “Cháu nghe nói ở đó gần đây đang triển lãm mẫu vật khoáng sản ngoài khơi... Có được không?”
“Hãy đi nếu cháu muốn,” Duncan suy nghĩ một chút, gật đầu và nói: “Bây giờ khắp nơi đều có thủ vệ của giáo hội và đội tuần tra quan trị an của thành bang, đám tín đồ tà giáo đó cũng sẽ không đến mức quá táo bạo nhảy ra ngoài trong hai ngày này."
Nina vui vẻ gật đầu: "Dạ!"
“Chiều nay cháu có phải đi học không?” Duncan lại hỏi.
“Dạ, chiều nay là tiết lịch sử, tiết học của thầy Morris cháu không muốn bỏ lỡ,” Nina gật đầu: “Đó là một chuyên gia rất nổi tiếng trong lĩnh vực lịch sử đấy… Có điều cũng lạ thật, một thầy giáo nổi tiếng như thầy, tại sao không giảng bài ở trường đại học ở thành khu thượng, mà lại đến trường công ở thành khu hạ chứ? Hơn một nửa số học sinh trong lớp đều không thích tiết lịch sử, đến tiết của thầy các bạn đều ngủ..."
Duncan thản nhiên lắc đầu: "Chú làm sao biết được."
Nói đùa, đừng nói là thầy Morris dạy lịch sử đó, thậm chí vừa mới gặp Nina - anh đã phải mất mấy tiếng đồng hồ lục tìm trong trí nhớ mới có thể nhớ ra trường công lập mà Nina đang học nằm ở đâu...
Hơn nữa cho dù là chủ nhân ban đầu của cơ thể này, có lẽ cũng không biết nhiều về tình hình gần đây của cháu gái mình - Khi Duncan tiếp quản cuộc đời của hắn, hắn hiển nhiên đã vùi lấp trong tín ngưỡng dị đoan của mặt trời quá sâu và quá lâu.
Buổi chiều Nina vẫn còn có tiết, cho nên sau bữa trưa cô cũng không ở lại tiệm đồ cổ bao lâu; vội vàng thu dọn đồ đạc và mang theo sách giáo khoa đã để quên ở nhà, cô gái chạy lon ton ra khỏi nhà — Chặng đường từ tiệm đồ cổ đến trường công lập ở thành khu hạ mất chừng một tiếng, nếu cô không lãng phí một phút nào, mới có thể tránh bị trễ tiết học của thầy Morris.
Tất nhiên, trong thành phố có phương tiện giao thông công cộng, dù cho thành khu hạ khá lạc hậu, cũng sẽ có tàu lửa và xe buýt chạy bằng động cơ hơi nước chạy qua đường phố, nhưng những thứ này có giá từ bốn đến sáu peso cho một vé.
Nina cười nói với Duncan, chạy nhiều một chút tốt cho sức khỏe.
Nếu có một chiếc xe đạp, chuyến đi đến trường của cô sẽ dễ dàng hơn rất nhiều — Duncan từng thấy qua có người cưỡi loại phương tiện giao thông này trên đường phố ở thành khu hạ.
Trong một xã hội đã phát triển máy chạy bằng hơi nước, sản phẩm công nghiệp như xe đạp không quá đắt đến mức người bình thường không thể mua nổi, nhưng tuyệt đối cũng không tính là rẻ đối với cư dân thành khu hạ. Một chiếc xe đạp bình thường nhất có thể cần nửa tháng đến một tháng sinh hoạt phí của một gia đình ba người... có thể coi như một khoản gánh nặng.
Duncan không biết thân phận cơ thể mình đang chiếm cứ hiện tại sẽ đi về đâu trong tương lai, nhưng nhìn Nina lon ton chạy khuất vào góc phố, anh luôn cảm thấy... mình dường nên đối xử tốt với cô gái này một chút dưới tình huống có thừa tinh lực.
Cho dù là vì súp rau củ và bánh kếp mặn trước đó.
Huống chi, cô bé còn là một học sinh siêng năng ham học.
Có lẽ bản thân nên suy tư một chút đến cách kiếm tiền ở "thành bang văn minh" này.
Với đủ loại suy nghĩ chạy quanh trong đầu, anh đặt tờ báo trên tay xuống và chậm rãi đi đến cuối hành lang trên tầng 2, sau khi mở cánh cửa sổ chật hẹp ra, anh mải miết ngắm nhìn đường phố dưới ánh nắng.
Trong thế giới này, "dị thường" và "dị tượng" từ lâu đã gắn liền với sự tiến bộ của nền văn minh, bất kể đương cục hay giáo hội, đều không giấu giếm chuyện lĩnh vực siêu phàm với dân chúng, thậm chí cả cô gái đang học như Nina, đều có thể trực tiếp học được các nội dung liên quan đến dị thường và dị tượng từ sách giáo khoa.
Cô thậm chí còn biết các tiêu chuẩn phân loại dị thường và dị tượng do Vương quốc Crete cổ đại để lại vẫn còn được sử dụng cho đến ngày nay, đồng thời cũng biết số thứ tự và tên công khai của một số dị thường và dị tượng đã được dò rõ quy luật.
Đúng vậy, phần kiến thức này thậm chí còn công khai cho toàn xã hội - mặc dù cũng không phải là toàn bộ.
Đương cục và giáo hội của các thành bang đều công nhận một danh sách, trong danh sách này, những dị thường và dị tượng nổi tiếng hoặc nguy hiểm nhất đều có số thứ tự đặc biệt của riêng chúng. Những con số này cũng không vĩnh cửu bất biến, dưới tình huống đặc biệt, sẽ có một số dị thường và dị tượng vì các loại nguyên do khác nhau mà diệt vong hoặc chuyển hóa, số thứ tự của chúng cũng có thể sẽ phát sinh chuyển nhượng hoặc bỏ trống, nhưng bất kể chúng thay đổi như thế nào, trên tổng thể có một điều chắc chắn:
Những dị thường và dị tượng có thể có được số thứ tự độc lập, nhất định có chỗ nguy nguy hiểm hoặc mạnh mẽ riêng biệt.
Đương cục đã công khai danh sách một số dị thường và dị tượng trong đó, một mặt nhằm đảm bảo mỗi một công dân đều có thể biết được những nguy hiểm đặc định này, để toàn dân có ý thức tự bảo vệ mình; mặt khác... chính bởi vì một số dị thường và dị tượng quả thật quá gần với cuộc sống của con người.
Những thứ này thậm chí đã len lỏi vào mọi ngõ ngách của đời sống dân thường, xâm nhập vào mỗi một khâu trong sự vận chuyển của xã hội, con người có thể nhìn thấy chúng bất cứ lúc nào, không thể giấu giếm, cũng không cần thiết giấu giếm.
Duncan ngẩng đầu lên và lặng lẽ nhìn lên bầu trời.
Dị tượng 001, mặt trời.
Quang thể to lớn chuyển động trên bầu trời, dị tượng vĩ đại thống trị bầu trời trong Thời đại biển sâu, ra đời vào sáng sớm ngày hôm sau sau khi Vương quốc Crete cổ đại sụp đổ.
Phạm vi ảnh hưởng - toàn thế giới, đơn vị ảnh hưởng - không giới hạn, tự vận hành và di chuyển, con người không thể can thiệp, khớp với định nghĩa của dị tượng.
Theo ghi chép lịch sử, ngày vương quốc cổ đại sụp đổ, biển động, thành bang tan vỡ, tất cả thành viên của vương triều thời đại đầu đều chết một cách khẳng khái trong bóng tối, máu tươi của họ ngấm vào biển, vì vậy Dị tượng 001 đã dâng lên từ đại dương, kể từ đó, trên biển vô ngần mới có an ninh ban ngày.
Vương quốc Crete cổ đại, nền văn minh thành bang đầu tiên được thành lập bởi những người sống sót sau khi Thời đại biển sâu mở ra, thời gian kéo dài vẻn vẹn một trăm năm, nhưng đã để lại vô số di sản và phúc trạch cho đến nay.
Từ "Crete" có nghĩa là "Đêm vĩnh hằng" trong ngôn ngữ cổ.
Đó là một đêm kéo dài cả thế kỷ.
Tất cả những điều này được viết trong sách giáo khoa lịch sử của Nina.