Alice dừng lại trước cửa phòng thuyền trưởng.
Tiểu thư con rối ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa gỗ sồi sẫm màu trước mặt, chú ý tới dòng chữ viết hoa đẹp đẽ trên khung cửa: Thất Hương Giả Chi Môn.
Trên khung cửa phòng thuyền trưởng của Thất Hương Hào xuất hiện một hàng chữ như vậy tất nhiên không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng Alice vẫn vô thức cau mày – Nàng không tò mò về cánh cửa này, mà là tò mò tại sao mình lại biết "chữ".
Nàng không có ký ức về việc học chữ. Trên thực tế nàng không có bất kỳ ký ức về việc “học”, cũng không nhớ mình đã tích lũy được những kinh nghiệm hoạt động bên ngoài và nói chuyện với con người từ đâu. Song những kiến thức này lại tồn tại trong đầu óc nàng một cách tự nhiên.
Nàng có thể đọc được những chữ cái trên khung cửa của phòng thuyền trưởng, cũng như hiểu được công dụng của các loại đồ đạc bày biện trong phòng. Mà những thứ này không thể học được chỉ dựa vào nằm trong rương gỗ lắng nghe những người bên ngoài nói chuyện – Vậy thì những kiến thức này đến từ đâu?
Trước ngày hôm nay, Alice chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nhưng không hiểu sao, sau khi nói chuyện với “Thuyền trưởng Duncan” đó, trong tâm trí con rối vốn mãi vận hành phẳng lặng đột nhiên nổi lên khái niệm “tò mò” này.
Nàng cẩn thận nhớ lại, sự thay đổi dường như xảy ra sau khi Duncan hỏi tới nguồn gốc của cái tên "Alice"... Vào thời khắc đó, nàng đã sinh ra nghi vấn về một số chuyện được cho là đương nhiên trong tâm trí mình, đồng thời bắt đầu cố gắng nhớ lại bắt nguồn của tên mình, sau đó, một số thứ gì đó trong tâm trí của bản thân đã nới lỏng.
Alice không biết sự nới lỏng này là tốt hay xấu, nhưng nàng không thích cảm giác bối rối này, vì vậy nàng nhanh chóng lắc đầu, ném chút nghi ngờ trong lòng này sang một bên, điều chỉnh lại thái độ của mình một chút trước cửa phòng thuyền trưởng, sau đó mới đặt tay lên tay nắm cửa gỗ sồi và hơi dùng sức đẩy về phía trước.
Cánh cửa không mảy may nhúc nhích.
Alice sững sờ một lúc, sau đó cố gắng đẩy lại lần nữa, nhưng cánh cửa gỗ đó không hề dao động cảm giác như thể được đổ toàn bộ bằng sắt thép.
Ngay sau đó, khi nàng định thử lại lần nữa, đột nhiên có giọng nói truyền ra từ phòng thuyền trưởng - Giọng nói khàn khàn trầm thấp như phát ra từ một khúc gỗ mục: "Cửa mở ra hướng ngoài, nữ sĩ."
Đây không phải là giọng của thuyền trưởng Duncan, Alice bị dọa sợ hoảng hồn, nhưng rất nhanh nàng đã phản ứng lại, vội vàng “ò” một tiếng rồi mới kéo cánh cửa ra hướng ngoài – Lần này, cửa được mở ra vô cùng nhẹ nhàng.
Đến lúc này nàng mới nhớ lại, lúc trước khi thuyền trưởng đưa mình tới đây, hình như quả thực đã kéo cửa ra hướng ngoài.
Xem ra “kiến thức về cuộc sống” đột nhiên xuất hiện trong đầu óc chung quy cũng chỉ là kiến thức, bản thân quanh năm ngủ mê mệt trong rương gỗ vẫn còn thiếu hụt quá nhiều kinh nghiệm sinh tồn thực sự - Alice tự xét lại mình trong thoáng chốc như vây, rồi lại cẩn thận dè chừng thò đầu nhìn vào bên trong phòng thuyền trưởng.
Trong phòng thuyền trưởng không có ai, chiếc bàn hàng hải nổi bật lặng lẽ dưới ánh đèn, mặt ngoài hải đồ trên bàn phủ một lớp sương mù mỏng, mà Đầu Sơn Dương chạm khắc gỗ đen sịt đó thì đang từ mép bàn chuyển đổi tầm mắt, đôi mắt chạm khắc từ đá vỏ chai trống rỗng nhìn chằm chằm mình.
“Vào trong đi, nữ sĩ, Thuyền trưởng đang bận, cô có thể ở đây đợi ngài ấy một lát,” Đầu Sơn Dương nói, còn lịch sự hơn Alice nghĩ: “Ngoài ra, cố gắng tránh hành động thò đầu ra nhìn như vậy, sẽ khiến một số gã có thần kinh quá nhạy cảm trên Thất Hương Hào cảm thấy bản thân bị người ta ghét bỏ, trấn an chúng sẽ rất phiền phức - Hơn nữa, lỡ như đầu của cô lại rơi xuống cũng là một vấn đề, tôi không có hai tay, không thể giúp cô nhặt..."
Thực sự nói chuyện! Tượng điêu khắc gỗ này thực sự đang nói chuyện!
Mặc dù trước đó thuyền trưởng Duncan cũng đã nói, Đầu Sơn Dương trên bàn hàng hải biết nói chuyện, nhưng bỗng nhiên nghe thấy một tượng điêu khắc gỗ lải nhải một mớ thứ như vậy với mình vẫn khiến Alice choáng váng. Nàng phản ứng lại một lát mới đáp lại một cách tỉnh táo: "À, được rồi, có điều thực ra đầu của ta không dễ dàng rơi ra như vậy đâu. Hơn nữa, lần trước khi lắp đặt, ta còn đặc biệt... Đợi đã, ngươi nói một số gã có thần kinh nhạy cảm trên Thất Hương Hào... Lẽ nào trên con tàu này vẫn còn..."
Alice sau đó nhận ra thông tin được tiết lộ trong lời nói của Đầu Sơn Dương vừa rồi, nàng lập tức đảo mắt nhìn xung quanh với vẻ vô cùng ngạc nhiên và căng thẳng, giờ phút này, nàng dường như cảm thấy mọi thứ trong phòng thuyền trưởng, thậm chí toàn bộ Thất Hương Hào đều đang dao động trong âm thầm, trở thành "vật kỳ lạ quỷ dị" giống hệt như Đầu Sơn Dương quái dị đó. Mà giọng nói của Đầu Sơn Dương thì vọt vào tai nàng ngay sau đó: "Chuyện này rất kỳ lạ sao? Muốn vận hành một con tàu khổng lồ như vậy tốn rất nhiều nhân lực, chẳng lẽ cô nghĩ rằng Thuyền trưởng Duncan vĩ đại sẽ tự mình đi cọ rửa boong tàu?"
Đầu Sơn Dương này vậy mà nói cũng khá có lý, Alice vừa mới tỉnh lại tâm trí vẫn chưa linh hoạt và sáng suốt lắm, mặc dù cảm thấy chuyện này hình như có gì đó không đúng, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn chỉ có thể gật đầu: "Nói cũng phải... Vậy nên, trên Thất Hương Hào có rất nhiều gã giống như ngươi..."
"Thủy thủ phó trung thành của Thuyền trưởng chỉ có một, còn lại đều là một đám những kẻ đầu óc không được thông minh cho lắm, cô không cần phải suy nghĩ đến việc giao tiếp với chúng – Chúng cũng không có hứng thú giao tiếp với người khác," Đầu Sơn Dương ngắt lời Alice trước khi nàng có thể nói xong: "Nhưng xét rằng cô là người mới trên tàu, có rất nhiều đạo lý và quy tắc không hiểu cũng là điều bình thường, với tư cách là đại phó kiêm nhị phó... trung thành nhất của Thuyền trưởng Duncan, tôi cần phải nói cho cô biết một số kiến thức thông thường nhất định phải biết để sinh tồn trên con tàu này, suy cho cùng, Thuyền trưởng sẽ không hạ mình để giải thích những thứ này cho người mới... Nữ sĩ, chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Alice sững sờ lắng nghe, nàng đã quên mất mục đích ban đầu mình đến phòng thuyền trưởng, chỉ cảm thấy mỗi khi Đầu Sơn Dương trước mặt mở miệng sẽ là một chuỗi dài lải nhải, sau hai ba lần mở miệng, nhịp điệu cuộc trò chuyện hoàn toàn không ở bên mình nữa, nhất là lúc nãy khi đối phương đột nhiên nêu lên một đống chức vụ, nàng cảm thấy mình như muốn ong ong cả đầu. Lúc này khi giọng đối phương rơi xuống, nàng cũng chỉ vô thức gật đầu: "À, à, được... được thôi?"
“Tốt lắm, vậy thì tiếp theo đây là một vài quy tắc mà thuyền viên của Thất Hương Hào cần phải biết. Điều này sẽ giúp người mới thích nghi nhanh hơn với môi trường, đồng thời nhận được đầy đủ sự che chở đến từ Thất Hương Hào và Thuyền trưởng Duncan vĩ đại trên vùng biển vô biên nguy hiểm...”
Đầu Sơn Dương đó rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời của Alice, gã vừa nói vừa lắc lư đầu gỗ của mình, trong giọng nói mang theo vẻ đắc chí.
"Đầu tiên, Thuyền trưởng Duncan là chúa tể tuyệt đối của Thất Hương Hào, Thuyền trưởng Duncan luôn đúng, ngay cả khi thực tế mâu thuẫn với lời nói của Thuyền trưởng Duncan, cũng phải lấy phán đoán của Thuyền trưởng Duncan làm chuẩn.
"Thứ hai, bất kỳ thuyền viên nào cũng chỉ được di chuyển trong khu vực được thuyền trưởng Duncan cho phép, khu vực Thuyền trưởng Duncan chưa ra lệnh mở cửa, tuyệt đối không được phép bước chân vào nửa bước, bởi vì những khu vực đó không tồn tại.
"Thứ ba, nếu bước vào khu vực chưa được sự cho phép mà cô lại may mắn sống sót tạm thời, nhất định phải ở nguyên tại chỗ, đợi Thuyền trưởng Duncan đưa cô trở lại, hoặc yên tâm chờ chết - Tuyệt đối không được phép tự ý quay trở lại, bởi vì nơi cô trở lại sẽ không phải là Thất Hương Hào.
"Thứ tư, Thất Hương Hào mãi mãi di chuyển trên tuyến đường chính xác, không được nghi ngờ chất vấn kế hoạch di chuyển của Thuyền trưởng, nếu cô phát hiện thấy cảnh sắc xung quanh Thất Hương Hào không như mình dự đoán, hoặc nhận thấy rằng Thất Hương Hào rơi vào ở vùng biển “sâu” hơn, thì đây là một khâu của kế hoạch vận hành bình thường.
"Thứ năm, Thuyền trưởng thỉnh thoảng sẽ rời khỏi tàu, nhưng ngài ấy nhất định sẽ quay trở lại, trong thời gian Thuyền trưởng rời khỏi, Thất Hương Hào vẫn sẽ tiếp tục di chuyển bình thường, nhưng tất cả các thuyền viên đều không được đến gần bục điều khiển ở đuôi tàu - Hệ thống bánh lái sẽ không an toàn khi Thuyền trưởng rời đi, dây thừng ở đuôi tàu sẽ treo cổ bất kỳ kẻ liều lĩnh nào biểu lộ ra hành động 'soán vị'.
“Thứ sáu, trên Thất Hương Hào chỉ có sáu quy tắc cơ bản dành cho thuyền viên.
"Thứ bảy, cửa phòng Thuyền trưởng mở ra phía ngoài."
Đầu Sơn Dương dường như đã phổ biến "kiến thức thông thường" cho thuyền viên mới không chỉ một lần. Gã nói ra những quy tắc này rất trôi chảy và tự nhiên. Nhưng khi nghe hai điều cuối cùng, Alice lập tức phát giác ra chỗ không ổn: "Chờ đã, Đầu Sơn Dương tiên sinh, điều thứ sáu ngươi vừa mới nói..."
“Thứ sáu, trên Thất Hương Hào, chỉ có sáu quy tắc cơ bản dành cho thuyền viên.” Đầu Sơn Dương đáp ngay, khi nhắc đến những quy tắc cơ bản này, gã không hề dông dài.
Alice nhất thời có chút nghi ngờ là mình xảy ra vấn đề, hay là "đại phó" trước mặt xảy ra vấn đề: "Nhưng mà vừa rồi ngươi còn đề cập đến quy tắc thứ bảy..."
“Thứ bảy, cửa phòng Thuyền trưởng mở ra phía ngoài.” Đầu Sơn Dương đáp vô cùng tự nhiên.
Alice ngơ ngác nhìn Đầu Sơn Dương gỗ đen sì trên bàn, sau khi nghi ngờ lỗ tai của mình, nàng bắt đầu nghi ngờ bộ não của mình - Nhưng ngay sau đó nàng ý thức được mình cũng không có não, vì vậy xác nhận lại lần nữa: "Hai điều này... không mâu thuẫn sao?"
"Không hề mâu thuẫn."
Nghe câu trả lời chắc chắn của Đầu Sơn Dương, nhìn vào con ngươi trống rỗng và đen kịt của đối phương, Alice há miệng, nhưng đột nhiên lại nuốt xuống mọi nghi ngờ.