Một con rối, một con rối tinh xảo đến sống động, thoạt nhìn khiến Duncan gần như không phân biệt ra được – nàng ta nằm lặng lẽ trong chiếc rương gỗ hoa lệ đó, giống như một quý cô đang ngủ say trong quan tài, đợi ai đó tới đánh thức.
Duncan thực sự cảm thấy rằng đối phương sẽ thức dậy trong giây tới.
Nhưng đây chỉ là ảo giác, con rối đó chỉ nằm yên lặng trong rương, hoàn toàn không phản ứng với môi trường xung quanh.
Duncan quan sát "sự vật" quỷ dị này một cách cảnh giác và cẩn trọng: Bản thân một con rối không có gì lạ, nhưng bề ngoài của đối phương quá gần giống với người thật, cùng với chiếc rương gỗ giống như quan tài lại khiến anh bất giác cảm thấy một loại nguy hiểm, rồi lại nghĩ đến quá trình xuất hiện không thể giải thích của chiếc rương này trên Thất Hương Hào, không trách được anh sinh lòng cảnh giác.
Sau khi quan sát một lúc lâu, Duncan cuối cùng chắc chắn rằng con rối phong cách Gothic lộng lẫy trong rương này sẽ không đột nhiên nhảy dựng lên làm mình kinh ngạc, lúc này mới có chút nhẹ nhõm. Sau đó anh nhíu mày hỏi Đầu Sơn Dương: "Ngươi nghĩ đây là tình huống thế nào?"
"Đây hẳn là hàng hóa quan trọng được con tàu trước đó hộ tống," Đầu Sơn Dương lập tức trả lời, mặc dù trước đó nó đã tỏ vẻ không biết chiếc rương gỗ quỷ dị đột nhiên xuất hiện trên boong tàu kia, nhưng rõ ràng là nó có kinh nghiệm trên biển phong phú hơn nhiều so với thuyền trưởng giả Duncan: "Bề ngoài rương gỗ có ký hiệu hướng chỉ thần linh, xung quanh rương có chốt để cố định xích sắt, điều này có thể cho thấy rằng nó từng ở vào trạng thái phong ấn nào đó - vận chuyển vật bị phong ấn trên biển cả vô ngần là một chuyện rủi ro rất cao, con tàu đó có vẻ như có chút lai lịch."
“Phong ấn?” Mí mắt của Duncan bất giác nhảy giật lên, ngay sau đó liền nhìn vào nắp của chiếc rương đã bị mình hoàn toàn mở ra, khi đến Thất Hương Hào cái nắp này đã hỏng nên mới có thể bị mình đẩy ra một cách dễ dàng, mặc dù anh không hiểu gì về phong ấn, nhưng anh tin rằng phong ấn trên thứ này chắc chắn đã mất đi hiệu lực: "Vậy nên thứ này là vật nguy hiểm?"
"Đối với những người bình thường yếu ớt đó mà nói là rất nguy hiểm, nhưng tôi không nghĩ nó sẽ gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho ngài - Loại 'dị vật' có thể bị con người dùng kỹ xảo đặc biệt để phong ấn, không thể chống lại uy năng của Thuyền trưởng Duncan."
Duncan im lặng không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng suy nghĩ trong lòng lại đang nổi lên.
Lời tâng bốc của Đầu Sơn Dương nghe vào rất dễ chịu - nếu anh thực sự là "Thuyền trưởng Duncan" có lẽ anh thực sự đã tin, nhưng anh không phải, vì vậy trong lòng anh bây giờ rất rối rắm.
Vì lời nói của Đầu Sơn Dương đã nói rõ con rối nằm trong quan tài là một “Vật phẩm nguy hiểm”! Chỉ là không uy hiếp được thuyền trưởng thật đó thôi!
Mặc dù bây giờ anh đang trên danh nghĩa thuyền trưởng Duncan, thậm chí dường như còn chiếm lấy thân thể của đối phương và nắm giữ một số lực lượng, nhưng "Chu Minh" khá tự biết mình - anh không hề nghĩ rằng điều này sẽ làm cho mình trở nên giống với "Thuyền trưởng Duncan thực sự”.
Anh không biết nhiều về thế giới này, con tàu này, thậm chí là thân thể hiện tại này của mình.
Ngoài ra, anh cũng tinh ý nhận ra vừa rồi một từ cổ quái mới xuất hiện trong lời nói của Đầu Sơn Dương - "dị vật".
Không hợp với lẽ thường chính là dị thường, nghe có vẻ như là một từ rất bình thường, nhưng sự nhấn mạnh đặc biệt trong lời nói Đầu Sơn Dương lại khiến anh lờ mờ nhận ra rằng từ này dường như có một ý nghĩa đặc biệt ở đây.
Có lẽ, từ "dị thường" ở thế giới này không chỉ dùng để chỉ ý nghĩa "phi thường", mà còn dùng để đặc chỉ một loại sự vật nào đó? Giống như... một con rối nằm trong quan tài.
Tiếc là anh không có lý do chính đáng để hỏi về một chuyện lẽ ra là "lẽ thường" ở đây.
Sau khi thở dài trong lòng vẫn cần phải cẩn thận thu thập thông tin tình báo và tích lũy kiến thức, Duncan cau mày liếc nhìn con rối lần cuối, như thể đã hạ quyết tâm: "Mình nên ném nó trở lại biển."
Trong lòng anh có chút do dự khi nói ra lời này, nhất là lúc nhìn đến con rối, sự do dự này đặc biệt rõ ràng.
Tất nhiên, điều này không phải vì lý do đơn giản là "con rối này rất xinh đẹp", mà vì... "cô ấy" thực sự quá giống một người sống đang ngủ say trong quan tài, khi nghĩ đến việc phải ném nó trở lại biển, Duncan thậm chí có cảm giác như mình đang ném một người sống xuống tàu.
Nhưng sự do dự này cuối cùng đã củng cố quyết tâm của anh.
Bởi vì anh đã sớm biết rằng ở thế giới này tồn tại rất nhiều sự vật quỷ dị và ly kỳ - mặc dù cho đến hiện tại điều duy nhất mà anh tiếp xúc ở thế giới này cũng chỉ có Thất Hương Hào, nhưng ngay cả trên con tàu này, anh cũng đã gặp Đầu Sơn Dương biết nói chuyện, cột buồm biết tự giương buồm, ngọn đèn tàu không bao giờ tắt, cùng với biển cả quái dị và nguy hiểm, Linh giới và sương mù biển vô tận...
Ngay mới vừa rồi, anh còn va chạm với một con tàu cơ giới đang trên vùng biển quỷ dị này vận chuyển một vật phẩm bị phong ấn, mà thứ con tàu đó “hộ tống” lại đi lên boong tàu Thất Hương Hào một cách ly kỳ.
Là một người lý trí và thận trọng, anh không thể giữ lại một thứ rất có thể ẩn chứa lực lượng nguy hiểm quỷ dị bên mình chỉ vì con rối trông rất xinh đẹp.
Tiếc nuối vẫn là tiếc nuối, cuối cùng Duncan vẫn phải kiên định đóng chặt nắp “quan tài”, bởi vì không yên tam, anh lại tìm kiếm đinh và búa từ trong khoang tàu, nghiêm túc đóng thêm một vòng đinh sắt nữa lên quan tài.
Cuối cùng, anh đẩy "quan tài" đựng con rối tới mép boong tàu.
Giọng nói của Đầu Sơn Dương truyền vào trong tai: "Ngài có thể tùy ý định đoạt chiến lợi phẩm của ngài, nhưng tôi vẫn sẽ kính cẩn đưa ra lời đề nghị hèn mọn, ngài không cần phải thận trọng như vậy, Thất Hương Hào đã lâu không có thêm chiến lợi phẩm..."
“Im miệng.” Duncan chỉ đơn giản là cắt ngang phần ba lát ba xàm của Đầu Sơn Dương.
Đầu Sơn Dương im bặt đi, trong khi Duncan thì đá mạnh vào "linh cữu" và đá thẳng xuống biển.
Rương gỗ nặng nề rơi thẳng xuống từ mép boong tàu, trực tiếp rơi xuống biển đã trở lại màu sắc bình thường, sau khi phát ra âm thanh chìm nghỉm thì lại từ trong nước nổi lên, dần dần trôi về phía đuôi tàu của Thất Hương Hào.
Duncan nhìn chiếc rương trôi đi cho đến khi nó hoàn toàn bị che khuất bởi đuôi tàu mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh lại ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, thấy sương mù trên biển đã hoàn toàn tan biến, biển cả xanh thẳm đang chậm rãi tạt quanh mạn thuyền Thất Hương Hào.
Con tàu này đã hoàn toàn thoát khỏi "Linh giới" và trở về chiều không gian thực.
Trên mặt biển vùng gần đó, hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng của con tàu cơ giới giao thoa với Thất Hương Hào trong thời gian ngắn trước đó.
Duncan hơi cau mày và ước tính ngắn gọn thời gian trôi qua sau khi hai con tàu vượt nhau và tốc độ tương ứng của hai con tàu.
Căn cứ vào tình hình hiện tại trên mặt biển, con tàu đó hẳn sẽ không biến mất khỏi khoảng cách mắt thấy một cách nhanh chóng như vậy.
"... Đây cũng bởi vì vùng biển quỷ dị này sao? Hay là liên quan đến cái gọi là 'Du hành Linh giới'?"
Duncan than thở trong lòng, nhưng ngay sau đó sự chú ý của anh đã bị thu hút bởi một chuyện khác…
Anh nhìn thấy một ánh sáng vàng đột nhiên xuất hiện trong sâu thẳm của những đám mây đen chưa từng phân tán phía trên mặt biển.
Ánh nắng vàng rực rỡ dần tràn vào, tầng mây như một tấm màn che dày cộm dần tan biến như bị một bàn tay vô hình phẩy đi, mặt biển không biết đã u ám bao lâu đang dần được ánh mặt trời chiếu sáng - Duncan đứng trên mũi tàu của Thất Hương Hào, mở to mắt nhìn chăm chú phong cảnh nơi mây tan, lúc này trong lòng anh chợt cảm thấy xúc động không thể giải thích được.
Từ khi biết về sự tồn tại của "phía bên này" nhiều ngày trước, kể từ lần đầu tiên khám phá con tàu kỳ lạ này, mây đen đã luôn bao phủ toàn bộ đại dương, đến nỗi anh gần như nghĩ rằng thế giới này hoàn toàn không có ánh sáng mặt trời, nghĩ rằng thế giới này mãi bị mây đen giăng kín.
Anh đã xa cách ánh nắng quá lâu, thậm chí đối diện với "cánh cửa", trong căn hộ đơn lập của Chu Minh, sương mù dày đặc ngoài cửa sổ đã chắn hết ánh mặt trời.
Nhưng giờ đây, biển cả vô biên lại sáng sủa.
Sau một thời gian xa cách ánh mặt trời, cuối cùng anh cũng có cảm giác được nhìn thấy ánh sáng của mặt trời một lần nữa ở thế giới "bên này".
Duncan bất chợt hít một hơi thật sâu, dang hai tay ra theo hướng ánh sáng mặt trời, mà lớp mây dày đặc cũng dường như nhanh chóng tan biến và lui đi như hưởng ứng lại. Tại thời điểm chói chang nhất của sắc trời, quả cầu khổng lồ bao phủ bởi vô số luồng ánh sáng vàng gấp khúc giọi vào mắt Duncan.
Mọi biểu cảm của Duncan như đông cứng lại vào khoảnh khắc anh dang tay đón ánh mặt trời.
Anh nhìn chằm chằm bầu trời, ánh mặt trời rất chói mắt, nhưng khác xa vẻ chói mắt mà anh quen thuộc, anh có thể nhìn thấy rõ ràng vật treo lơ lửng trên bầu trời, nhìn thấy vỏ cầu của nó dường như có vô số đường vân chi chít, nhìn thấy luồng ánh sáng huy hoàng tràn ra xung quanh nó, cùng với trên nền của sự đan xen của luồng ánh sáng, hai cấu trúc vòng tròn phân bố theo hình tròn đồng tâm với hình cầu trung tâm đang chậm rãi xoay quanh.
Duncan nheo mắt lại, anh loáng tháng phân biệt ra được hai vòng tròn đó dường như được kết nối với nhau bằng vô số phù văn phức tạp và rậm rạp, như thể có một loại sức mạnh to lớn nào đó khắc xuống sự trói buộc vĩnh hằng tại không trung, giam cầm “mặt trời” trên bầu trời.
Duncan không thể ôm được ánh mặt trời mà anh hằng ao ước đã lâu.
Thế giới này hoàn toàn không có ánh mặt trời.
“Đó là gì?” Anh nhẹ nhàng nói, giọng nói trầm thấp và có chút lạnh lùng.
“Tất nhiên là mặt trời rồi, Thuyền trưởng.” Giọng của Đầu Sơn Dương vẫn bình thản như mọi khi.