Nói thật, Duncan đột nhiên phát hiện khi con chim bồ câu trên vai cất tiếng nói, anh rất khó bước đi ung dung dù có dây thần kinh dày hơn cả cột nhà.
Tại thời điểm này, anh vô cùng hy vọng mình có thể giống như một thuyền trưởng hải tặc bình thường, trên vai có một con vẹt – bằng không thì một con khỉ?
Nhưng anh đã đẩy cửa phòng hải đồ ra, lúc này không thể quay đầu trở vô được nữa.
Trong phòng đặt bàn hàng hải, Đầu Sơn Dương đang hết sức vui vẻ lải nhải truyền thuyết thứ mười hai về món cá biển hầm, tiếng mở cửa phòng thuyền trưởng cuối cùng cũng cắt ngang được gã om sòm này. Đầu gỗ đen thui của gã lập tức xoay về hướng Duncan, giọng điệu cất lên vô cùng hớn hở: "A, Thuyền trưởng! Cuối cùng thì ngài cũng đã ra ngoài - Tôi phải nói với ngài rằng, tiểu thư Alice thực sự là một đối tượng trò chuyện xuất sắc, tôi đã không nói chuyện thỏa thích như vậy với một người trong nhiều năm, ngài biết đấy…"
Duncan trực tiếp bỏ qua tiếng đè ép lớn của Đầu Sơn Dương, mà là nhìn về phía nạn nhân đối diện bàn hàng hải trước tiên, sau đó thì thấy con rối không đầu đang ngồi nghiêm trang trên ghế, trong tay ôm đầu, đồng thời ấn thật chặt vào tai mình.
Dù vậy, ánh mắt của Alice vẫn rời rạc như đang học liên tiếp mười hai bài toán cao cấp, thậm chí không có bất kỳ phản ứng nào ngay cả khi Duncan đi tới trước mặt nàng ta.
Duncan: "..."
"Cô ấy tự rút đầu mình xuống," Đầu Sơn Dương giải thích trước khi Duncan mở miệng: "Mặc dù tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại làm vậy..."
Tiếng lảm nhảm của Đầu Sơn Dương có uy lực đến mức nào, lại có thể buộc một con rối bị nguyền rủa phải rút đầu mình xuống để chống lại sóng âm?!
Mà cùng lúc Duncan kinh hãi trong lòng, Đầu Sơn Dương lảm nhảm cuối cùng cũng chú ý tới một gã xa lạ nào đó được thuyền trưởng đưa ra ngoài, đầu gỗ của gã khẽ chuyển động, con ngươi đen kịt đột nhiên nhìn chằm chằm vào con chim bồ câu trên vai Duncan: "Hở? Thuyền trưởng, trên vai ngài đây là..."
“Nó tên là Aye, bắt đầu từ giờ là thú cưng của ta.” Duncan nói ngắn gọn súc tích, kiệm lời nhất có thể để tránh sơ hở có thể xảy ra, đồng thời quan sát phản ứng của Đầu Sơn Dương sau khi nghe thấy điều đó.
“Thú cưng của ngài?” Đầu Sơn Dương rõ ràng ngẩn ra một lát, sau đó dường như tự mình bổ sung thêm điều gì đó vào đầu: “À, vừa rồi Thất Hương Hào quả thực cảm giác được ngài đã tạm thời rời khỏi con tàu… Ngài đã đi dạo trong linh giới sao? Đây là chiến lợi phẩm ngài mang về sau chuyến đi dạo trong linh giới."
Đi dạo trong linh giới?
Một từ chưa bao giờ nghe thấy trước đây đột nhiên chui ra, Duncan liền nghĩ đến chiếc la bàn bằng đồng đặt trong phòng ngủ của thuyền trưởng, nghĩ đến nét bút thuyền trưởng Duncan thực sự để lại, cùng với trải nghiệm kỳ diệu của chuyến du hành linh hồn phóng chiếu đến phương xa, anh mơ hồ đối chiếu so sánh nó trong lòng, sau khi cảm thấy đoán được tám chín phần mười mới tỏ ra thờ ơ gật đầu: "Chỉ là phân tâm một chút."
Duncan vừa dứt lời, Đầu Sơn Dương đó lập tức nịnh nọt như trong dự liệu: "A! Thật không hổ là Thuyền trưởng Duncan vĩ đại, dù chỉ đơn giản là đi dạo trong linh giới một lần cũng có thể mang chiến lợi phẩm trở về - Đây là một con chim bồ câu sao? Có thể trở thành thú cưng của ngài, vậy chắc hẳn phải có chỗ phi phàm nào đó? Ngài thậm chí còn treo la bàn của ngài lên mình nó? Đó phải chăng là... À tất nhiên, phán đoán của ngài luôn luôn đúng. Nhưng con chim bồ câu này có điểm gì đặc biệt? Lẽ nào nó…”
Duncan nghe được thứ hoa mỹ gì đó từ trong lời nịnh nọt của Đầu Sơn Dương, trong lòng khẽ rung động, ý thức được Đầu Sơn Dương này rõ ràng biết chiếc la bàn bằng đồng hiện đang treo trước ngực của Aye, hơn nữa chiếc la bàn này rõ ràng vô cùng quan trọng đối với thuyền trưởng Duncan thật - Quan trọng đến mức vốn không nên đặt tùy tiện trên người một con "thú cưng" mới ló ra.
Nhưng cho dù phát hiện thấy chỗ không ổn, anh cũng không thể làm gì được, bởi vì chiếc la bàn đó bây giờ đã được "buộc chặt" vào con chim bồ câu, thậm chí... căn cứ theo phản hồi điều khiển của ngọn lửa linh thể, con chim bồ câu đó lúc này dường như mới là bản thể của la bàn!
Duncan nghĩ nhanh trong lòng, nhưng trên mặt anh vẫn giữ một vẻ mặt không hề dao động, mà trong thời gian sững sờ như vậy, Aye vốn đang ngồi xổm ngay ngắn trên vai anh đột nhiên kêu lên tiếng cúc cu vang dội, ngay sau đó liền vỗ cánh bay tới trước mặt Đầu Sơn Dương.
Con ngươi đen kịt của Đầu Sơn Dương lập tức nhìn chằm chằm lên người con chim bồ câu, kẻ sau thì nghiêng đầu, dùng chiếc mỏ cứng mổ vào mặt của Đầu Sơn Dương: "Nạp tiền Q không?"
Duncan: "..."
"Dị thường có linh trí?!" Đầu Sơn Dương rõ ràng là sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền phản ứng lại, giọng điệu hết sức kinh ngạc: "Con chim bồ câu này vậy mà lại biết nói chuyện?!"
Duncan ở bên cạnh lập tức lịch sự nhắc nhở: "Ngươi cũng biết nói chuyện."
Chim bồ câu Aye cũng bước đi trên bàn hai bước, vừa đi vừa lẩm bẩm một mình: "Giống nói sao, giống nói sao, giống nói sao..."
Duncan thấy vậy liền xoa xoa đầu ngón tay, theo sau đó ngọn lửa xanh lá đột ngột nhảy lên, con chim bồ câu đang đi lại trên bàn trong nháy mắt biến mất trong không khí, đồng thời quay trở lại vai anh ngay sau đó.
"Đúng vậy, dị thường có linh trí, hơn nữa còn bị ta trực tiếp điều khiển," Duncan gật đầu với Đầu Sơn Dương: "Còn có vấn đề gì không?"
Đầu Sơn Dương vội vàng đáp: "À... đương nhiên không, đương nhiên không, như vậy thì hoàn toàn không có vấn đề gì rồi - Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Thuyền trưởng Duncan vĩ đại."
Duncan không để ý đến Đầu Sơn Dương nữa, nhanh chóng kết thúc chủ đề, sau đó tập trung sự chú ý vào Alice vẫn đang ôm đầu ngơ ngác - Có lẽ là trải nghiệm lồng ngực mở rộng trước đó đã củng cố thêm độ cứng cáp của thần kinh của anh, hoặc cũng có thể là sau khi thấy qua vài lần đã quen, lúc này nhìn thấy dáng vẻ Alice ôm đầu ngơ ngác, anh lại không cảm thấy quá tà môn, ngược lại còn cảm thấy cô nàng này có chút... dễ thương.
Anh vươn tay vỗ vỗ vai tiểu thư con rối: "Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi."
Cơ thể Alice đột nhiên giật nảy mình, như thể bị đánh thức từ trong cơn ác mộng dài, sau đó cái đầu được nàng ta ôm trong tay liền mở miệng nói: "Tàu... tàu... tàu..."
Duncan: "Cô gắn đầu lên trước."
Alice lúc này mới phản ứng lại, vội vàng luống cuống tay chân đặt đầu trở về chỗ cũ, sau khi các khớp móc nối lại răng rắc, giọng nàng ta cuối cùng cũng trở lại lưu loát: "A, Thuyền trưởng, ngài đã trở về? Vừa rồi hình như xảy ra... Đầu Sơn Dương tiên sinh nói xong rồi?"
Đầu Sơn Dương trên bàn lập tức nói: "Không, chúng ta vừa nói đến một số truyền thuyết về món cá biển hầm, chủ đề này lần tới có thể..."
Duncan nói ngắn gọn: "Im miệng."
"Ò."
Alice ở một bên run lên rất rõ ràng giây phút Đầu Sơn Dương mở miệng. Đường đường là một con rối bị nguyền rủa mà trên mặt lại lộ ra vẻ kinh hoàng, cho dù giây tiếp theo Đầu Sơn Dương đã thành thật khép miệng lại theo lệnh của thuyền trưởng, nàng ta vẫn liếc mắt nhìn về hướng bàn hàng hải với nỗi sợ hãi kéo dài.
Duncan nghi ngờ rằng vị tiểu thư con rối này sẽ không bước vào phòng thuyền trưởng một thời gian khá dài trong tương lai.
Nghĩ đến đây, anh rốt cuộc tò mò hỏi: "Cô tới tìm ta, có chuyện gì sao?"
"Tôi..." Vẻ mặt của Alice hơi đờ đẫn, dường như mục tiêu ban đầu nàng đến viếng thăm phòng thuyền trưởng đã bị lãng quên theo cuộc nói chuyện với Đầu Sơn Dương. Nhưng sau vài giây nàng ta vẫn phản ứng lại: "À đúng rồi, tôi chỉ muốn hỏi một chút, trên tàu có chỗ nào để tắm không? Rương gỗ của tôi trước đây bị ngâm nước biển, bây giờ cảm thấy các khớp hơi… không được thoải mái cho lắm.”
Nói xong lời sau cùng, biểu cảm trên mặt tiểu thư con rối rõ ràng là có chút bối rối, nhưng thật ra, chính Duncan mới là người bối rối hơn nàng ta - Dù sao thì chiếc rương của nàng ta trước đó là bị Duncan ném xuống tàu.
Hơn nữa còn ném mấy lần.
Trong lòng hiện lên sự lúng túng, Duncan gắng giữ cho biểu cảm trên mặt không thay đổi, giọng điệu đều đều: "Chỉ vì điều này?"
Alice thận trọng ngồi xuống ghế: "Chỉ... chỉ vì điều này."
“Đối với nhiều con tàu viễn dương mà nói, nước ngọt là một nguồn tài nguyên vô cùng quý giá, tắm là một thứ xa xỉ cần tiết chế,” Duncan đầu tiên là nghiêm nghị nói, nhưng ngay sau đó chợt mỉm cười: “Nhưng cô rất may mắn, Thất Hương Hào không phải là con tàu bình thường, nước ngọt không phải là vấn đề ở đây. Theo ta, trong khoang bên dưới boong giữa có một chỗ để tắm, để đến đó trước tiên phải băng qua boong trên."
Alice lập tức đứng dậy – Nàng ta thực sự không muốn ở lại thêm một giây ở nơi Đầu Sơn Dương được đặt này.
Duncan quay đầu lại liếc nhìn Đầu Sơn Dương trước khi rời khỏi phòng: "Ngươi tiếp tục cầm lái."
Giao phó xong, anh mới đứng dậy đẩy cửa phòng thuyền trưởng và đưa Alice lên boong trên.
Lúc này màn đêm đã buông xuống.
Bầu trời đêm quang đãng trên biển vô tận.
Đó là lần đầu tiên Duncan đứng dưới bầu trời đêm quang đãng của thế giới này sau những ngày mây mù bao phủ.
Anh đột ngột dừng lại và nhìn lên bầu trời, đứng bất động nhìn chằm chằm vào màn đêm.
Bầu trời đêm đen nhánh không sao, không có bất kỳ thiên thể nào tồn tại.
Thứ duy nhất có thể nhìn thấy là một "vết nứt" màu trắng xám mờ nhạt dường như xé rách cả bầu trời. Vết rách đó vắt ngang tại chân trời, đường mép kéo dài li ti như máu thịt tách ra, vầng sáng ảm đạm xám trắng chậm rãi hướng ra ngoài từ trong vết rách, giống như vết máu loang ra trong một vũng nước sâu.
"Vết sẹo nhợt nhạt" vắt vẻo trên bầu trời này chiếu sáng toàn bộ vùng biển vô biên, sáng hơn gấp đôi ánh trăng trong trí nhớ của Duncan.