Bữa sáng này ăn như nhai sáp - mà vị còn tệ hơn sáp.
Sau khi kết thúc một bữa sáng không thỏa mãn mấy, tâm trạng của Duncan cũng không chút cải thiện theo bụng được lấp đầy, ngược lại là vì một số thông tin Đầu Sơn Dương vô tình nhắc tới làm dấy lên một số phỏng đoán lung tung lộn xộn, nên hơi phiền não.
Anh liếc nhìn chim bồ câu Aye đang đi dạo trên kệ gần đó, cảm thấy những suy nghĩ lung tung trong đầu ngày càng xuất hiện nhiều hơn.
Anh luôn tin rằng con chim bồ câu miệng đầy "lời nói trái đất" này được sinh ra bởi vì mình có linh hồn của người trái đất; cho rằng khi mình tiến hành đi dạo trong linh giới, cá thể "Chu Minh" này đã sinh ra phản ứng với chiếc la bàn bằng đồng, do đó thôi thúc sinh ra một loài chim lạ như Aye.
Nhưng nếu như... tình huống thực sự không phải vậy thì sao?
Nếu đúng như Đầu Sơn Dương đã nói, con chim bồ câu này chẳng qua chỉ là một loại ảo ảnh nào đó chạy ra từ nơi "sâu hơn", sau đó vừa lúc ngưng tụ ra hình dạng ngay bên cạnh bản thân thì sao?
Như vậy những "lời nói trái đất" mà Aye thỉnh thoảng văng ra kia không liên quan gì đến trí nhớ của "Chu Minh", mà trở thành một hình chiếu trong một đoạn lịch sử nào đó do chính thế giới này ghi lại...
Những khả năng đằng sau điều này khiến Duncan phiền muộn trong lòng.
Alice đứng dậy, giọng nói của nàng ta cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Duncan: "Có cần tôi rửa bát không?"
Duncan có hơi kinh ngạc liếc nhìn tiểu thư con rối, người sau lúng túng gãi gãi đầu: "Tôi nghĩ nếu mình đã lên tàu, dù sao cũng nên tìm chút chuyện để làm, nếu không giống như một kẻ ăn chùa..."
"Nhưng cô hề không ăn cơm," Duncan nhắc nhở nàng ta một câu: "Có điều cô có lòng này ngược lại khá tốt - Mang đĩa đến phòng nước đi, thương lượng một chút với bồn rửa, nếu nó không phiền, cô có thể rửa."
Nói xong câu này, không đợi Alice đáp lại anh đã đứng phắt dậy, vừa đi về hướng cửa phòng thuyền trưởng vừa thuận miệng nói: "Ta đi kiểm tra boong tàu một lát, không việc gì đừng tới quấy rầy ta."
Con chim bồ câu đang đi lại trên kệ ngay lập tức bay “xào xào” lên vai Duncan, rời khỏi phòng cùng Duncan, để lại Alice trước bàn hàng hải và Đầu Sơn Dương mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Có phải tâm trạng của Thuyền trưởng không được tốt lắm không?” Do dự một lúc, Alice cẩn thận hỏi Đầu Sơn Dương một câu.
Đầu Sơn Dương trầm giọng nói: "Tâm trạng của Thuyền trưởng giống như thời tiết trong biển cả vô biên, đừng suy đoán, chỉ việc tiếp nhận."
Alice không đợi Đầu Sơn Dương nói tiếp, nhanh chóng hỏi tiếp: "Phải rồi, vừa rồi Thuyền trưởng nói bảo ta thương lượng với bồn rửa... Thương lượng thế nào hả?"
"Đơn giản, cô đi rửa đồ, nếu như bị nước bắn tung tóe khắp người, nghĩa là bồn rửa không thích cô - Nhắc tới, cô biết rửa bát sao? Nếu không, tôi có chút kinh nghiệm lý thuyết..."
Đầu Sơn Dương chưa kịp nói xong đã thấy Alice nhanh chóng thu dọn bộ đồ ăn trên bàn, sau đó vừa vọt về phía cửa vừa hét lớn: "Không cần đâu, ta sẽ học được, cám ơn ngươi Đầu Sơn Dương tiên sinh! Tạm biệt!"
Trong phòng thuyền trưởng lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Đầu Sơn Dương đen sì ở trên bàn, nhìn chăm chú hướng mọi người rời đi với ánh mắt trống rỗng.
Thật lâu sau, trên bàn hàng hải mới truyền tới một tiếng thở dài: "Nếu mình có chân thì tốt biết bao..."
Sau đó, ánh mắt của nó quay trở lại trên hải đồ.
Sương mù dày đặc xung quanh Thất Hương Hào vẫn đang từ từ tan biến, nhiệm vụ cầm lái mà thuyền trưởng giao cho nó vẫn phải hoàn thành thật tốt.
Dưới sự điều khiển chính xác, con tàu ma khổng lồ và "sống" này điều chỉnh góc độ của từng cánh buồm một cách nhạy bén, bắt đầu tiếp tục di chuyển trên vùng biển vô biên này. Đầu Sơn Dương thì hò lên một bài ca thuyền buồm không biết lưu truyền từ thời đại nào với giọng khàn khàn và òm òm, tựa như tiếng "ngâm nga" ồn ào, vang lên trong phòng thuyền trưởng:
“Giương buồm rồi, giương buồm rồi, thủy thủ xa nhà tiếp tục tiến về phía trước;
Trong sóng gió, trong tiếng ồn ào náo động, chúng ta chỉ cách cái chết một tấm ván;
Thu buồm góc, giương buồm chính, buông giây thừng, nắm chặt mạn thuyền! Chúng ta đã đến giữa biển khơi!”
“Hãy tránh xa cá, tránh xa cá, thủy thủ phải băng ngang tuyến đường con cháu cố thủ;
Hãy tránh xa cá, tránh xa cá! Chúng tôi muốn bình an cặp bến – Rượu mạnh và bếp lửa ở ngay phía trước...”
Duncan đi vòng quanh kho hàng cất giữ vật tiếp tế, rồi lại vòng quanh phòng bếp, cuối cùng mới trở lại trên boong giữa của Thất Hương Hào.
Bất kể anh lục soát bao nhiêu lần, đều không tìm thấy gì ngon miệng hơn thịt khô và pho mát trên con tàu này.
Tin tốt là anh không phải ăn bánh quy sinh giòi như những thủy thủ thời đại thuyền buồm trên trái đất, tin xấu là con tàu này thậm chí còn không có lấy bánh quy sinh giòi.
Anh tạm thời gác lại những suy nghĩ vẩn vơ trước đó, đưa Aye yên lặng, đến mép boong tàu.
Nhìn ra xa biển cả vô biên, anh không ngừng suy tính trong lòng:
“... Bất luận thế nào, phải nghĩ cách bổ sung nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống trên Thất Hương Hào... Mặc dù không thể quá chú trọng đến chất lượng cuộc sống trên con tàu ma, nhưng chung quy mình không thể sống như một con ma...”
“Alice có lẽ còn cần quần áo để thay, nhưng trên con tàu này không có lấy một chiếc váy phù hợp cho cô ấy.”
“Nhất định phải nhanh chóng thiết lập liên lạc với thành bang trên đất liền càng sớm càng tốt... Thất Hương Hào đã trôi dạt trên biển quá nhiều năm, trong khoảng thời gian này thành bang trên đất liền có thể đã phát triển đến trình độ mà Đầu Sơn Dương cũng không thể dự liệu được; Cảnh tượng nhìn thấy trong đường thoát nước trước đó, ít nhất thành bang Phổ Lan Đức là một thành phố lớn cường thịnh và tân tiến; Những khẩu súng lục ổ quay mà những tín đồ tà giáo mang theo bên người, cũng có thể nói rõ sự phát triển khoa học công nghệ của xã hội loài người...”
"Con tàu ma cổ đại không nhất định còn vô song không gì sánh bằng khi đối mặt với xã hội văn minh đã phát triển một thế kỷ, dư uy của Thất Hương Hào vẫn còn, nhưng ngộ nhỡ chỉ còn lại dư uy thì sẽ khó xử lý…"
Duncan liếc nhìn Aye trên vai.
Có lẽ… hôm nay nghỉ ngơi lấy sức một chút, đã đến lúc nên thử lại “đi dạo trong linh giới” lần nữa rồi.
"Cúc cu?"
Aye nghiêng đầu, cuối cùng cũng nhả ra chút tiếng động mà một con chim bồ câu bình thường nên có.
Duncan không khỏi mỉm cười, nhưng vào lúc này, dư quang nơi khóe mắt anh đột nhiên chú ý tới trên mặt gần đó dường như có tia sáng lóe lên.
Anh bị thu hút bởi sự chuyển động đó, vô thức nhìn ra bên ngoài mạn tàu thêm vài lần, ngay sau đó nhận thấy dường như có thứ gì đó đang bơi dưới mặt nước gần đó.
Sau một lúc do dự, Duncan đột nhiên tự vỗ vào trán mình.
"Ài! Phản ứng này của mình... Đây là trên biển mà! Trên biển không phải có cá sao!"
Sự xuất hiện đột ngột của "khả năng" khiến tâm trạng của Duncan nhất thời tốt lên, anh ý thức rõ muốn thiết lập mối liên hệ với đất liền và tiến hành cung cấp vật tư ổn định cho Thất Hương Hào cũng không phải là chuyện có thể giải quyết được trong một sớm một chiều, nhưng chẳng lẽ bản thân biển khơi mênh mông vô ngần này không thể giúp ích được gì sao?
Trong biển có cá - và anh đã chịu đủ thịt khô và pho mát trên con tàu ma!
Lòng nhiệt tình của Duncan được khơi dậy, anh nhớ ra trong một kho hàng nào đó bên dưới boong tàu có một chiếc cần câu hạng nặng dùng cho việc câu cá biển, mà trên thành tàu bên mép boong tàu cũng có thể tìm được vị trí để cố định cần câu, cũng như mồi câu... không biết những miếng thịt khô và pho mát đó có thể có hiệu quả không?
Cứ như vậy, con rối bị nguyền rủa đang rửa bát trong phòng nước, Đầu Sơn Dương biết nói chuyện đang tập trung lái tàu, thuyền trưởng của Thất Hương Hào lại đang bận rộn giữa boong tàu và khoang tàu.
Duncan nhanh chóng tìm được thứ mình muốn; anh vác ba chiếc cần câu nặng và "mồi câu" cùng trở lại boong tàu, rồi lại cố định những thứ này trên thành tàu một cách khá mới mẻ; sau khi móc mồi và ném câu, anh lại dời một cái thùng rỗng tới dùng làm ghế ngồi trong lúc chờ đợi.
Duncan thực sự không có kinh nghiệm câu cá biển - Tất cả kinh nghiệm câu cá của anh đều giới hạn trong ao và một con sông nhỏ ở quê nhà, anh cũng không biết hành động bất chợt này của mình có thực sự câu được cá hay không, nhưng dù sao cũng đang nhàn rỗi, mặc may thì sao?
Tạm thời coi đây như nghỉ ngơi lấy sức trước khi tiến hành đi dạo trong linh giới lần nữa, nhân tiện còn có thể giữ một kỳ vọng về sự cải thiện ăn uống trong tương lai.
Duncan ngồi xuống giữa một vài chiếc cần câu, tâm tình của anh cũng yên ổn trở lại phần nào trong suốt thời gian dài chờ đợi.
Tình hình biển hôm nay coi như ổn định, trời có mây mù, nhưng không có dấu hiệu của một cơn bão.
Duncan ngồi trên thùng gỗ, tựa lưng vào máy tời dùng để cố định dây thừng, hơi nheo mắt khi con tàu hơi rung chuyển.
Chẳng biết lúc nào, anh rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
Anh mơ thấy mình đi chân trần giẫm trên biển lặng, nước biển xanh thẳm, ánh nắng ấm áp.
Mặt trời quen thuộc và "bình thường" trong trí nhớ treo lơ lửng trên bầu trời cao, sáng rực, nhưng không nóng bỏng.
Anh nghe thấy tiếng nước văng tung tóe, nhìn theo tiếng động lại thấy có cá đột nhiên nhảy ra khỏi vùng nước yên ả gần đó.
Đó là một đàn cá vàng nhỏ, nhìn qua chỉ to bằng bàn tay, chúng khạc nhổ bong bóng trong không khí và vẫy đuôi như thể đang bơi trong nước, bay chầm chậm vờn quanh Duncan từng vòng.
Những con cá đang bơi trên không trung này nhích đến gần từng chút một, Chu Minh tò mò nhìn chúng, nhìn vào đôi mắt căng tròn của chúng, nhìn bộ vảy dày chi chít của chúng, nhìn cái miệng đóng mở của chúng, cùng với những đường nét như sóng nước hơi nổi lên ở phía sau chúng.
Chu Minh đột nhiên cảm thấy những con cá này rất đẹp, hơn nữa còn...
Rất thơm.
Chính xác là vô cùng vô cùng thơm.