Khi màn đêm dần lui, vết sẹo nhàn nhạt chiếm trọn bầu trời cũng dần tan biến, Duncan đứng trên boong ở đuôi tàu ngước nhìn chăm chú lên bầu trời, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào của thời khắc luân phiên giữa ngày và đêm này.
Anh nhìn thấy vết sẹo đó trở nên trong suốt và hư ảo từng chút một tựa như mộng cảnh dần tỉnh, quang vụ trắng xám phiêu dật xung quanh nó trước tiên hòa vào bầu trời, tiếp đến là bản thể của vết sẹo – Mà trong toàn bộ quá trình này, vị trí của "vết sẹo" đó chưa từng thay đổi qua.
Duncan chớp mắt, trong lòng ẩn hiện một suy đoán tiến một bước: Dấu vết trên bầu trời đó không hề thay đổi vị trí, phải chăng nói rõ nó cũng không phải là cấu trúc thiên văn xa xôi nào đó? Phải chăng chứng tỏ nó chỉ là ảo ảnh nào đó "in ấn" trên nền khí quyển, sẽ chuyển động đồng bộ theo biển cả vô ngần?
Hay là vì tinh cầu (nếu nơi đây thực sự là một tinh cầu) nơi mà biển vô biên đang ở và vết sẹo đó vừa lúc duy trì vận hành đồng bộ? Hay hoặc là vết sẹo đó thực sự đang xê dịch, nhưng bởi do thời gian quan trắc quá ngắn, không thể quan sát thấy bằng mắt thường?
Đủ mọi loại phỏng đoán thay nhau hiện lên trong đầu, nhưng Duncan vô cùng hiểu rõ, trước khi có đầy đủ bằng chứng và xác minh thực nghiệm đáng tin cậy, tất thảy những phỏng đoán này cũng chỉ là phỏng đoán thôi; Đằng sau một hiện tượng tự nhiên có hàng ngàn hàng vạn cách giải thích, nhưng thiếu lý thuyết và chứng cứ củng cố mọi thứ đều là nói suông.
"Mặt trời" đó đã mọc lên.
Trước nhất là quang huy vàng kim hiện lên từ đường chân trời, thứ đến là vật thể cấu trúc phát sáng khổng lồ đột ngột ló dạng từ mặt biển, đi kèm theo đó là ánh hào quang huy hoàng xán lạn; Quả cầu quang thể bị hai lớp cấu trúc phù văn kép khóa chặt xuất hiện trong tầm nhìn của Duncan.
Dưới sự chuyển động chậm rãi của cấu trúc phù văn, mặt trời mọc lên một cách uy nghiêm; quá trình hùng vĩ này dường như có một loại âm thanh nào đó - một loại trầm thấp, mạnh mẽ, chậm rãi vang vọng trong tâm trí Duncan một cách huyễn hoặc; nhưng khi anh thực sự tập trung tư tưởng lắng nghe, âm thanh đó lại đột nhiên biến mất.
Anh cau mày, có hơi hoài nghi bản thân vừa rồi có phải đã sinh ra ảo giác thính giác không, nhưng hồi tưởng âm thanh đó mang tới lại tươi sáng đến vậy, khiến anh căn bản không thể phủ nhận.
Đó là... tuyên cáo của mặt trời phát ra hướng đến thế giới này lúc mọc lên? Hay chỉ là một trong rất nhiều ảo giác do biển cả vô ngần mang tới?
Không ai có thể giải đáp những nghi hoặc của Duncan, biển cả bao la mênh mông vô biên vẫn giữ mọi bí mật như thường lệ.
Chim bồ câu Aye thoải mái ngồi xổm trên vai Duncan như ngày thường, sau đó nó đứng lên rất đột ngột, ra sức vỗ cánh, vừa nhìn mặt biển vừa lớn tiếng nhấn mạnh: "Làm một ít khoai tây chiên! Làm một ít khoai tây chiên!"
Duncan không nhịn được bật cười, anh liếc nhìn con chim bồ câu cổ quái này, đột nhiên cảm thấy có một con chim làm trò như vậy dường như cũng không tệ lắm – Những lời nói quái gở con chim bồ câu này thỉnh thoảng phun ra luôn mang lại cho anh chút "cảm giác thân thiết của quê nhà".
“Đáng tiếc trên tàu không có khoai tây chiên,” Anh tiện tay khảy cái mỏ chim bồ câu một lát, rồi xoay người đi về hướng phòng thuyền trưởng: “Nhưng có một câu ngươi nói đúng, phải làm chút gì ăn.”
Một lát sau, thuyền trưởng của Thất Hương Hào đã chuẩn bị cho mình bữa sáng truyền thống đặc sắc của con tàu ma - Trong phòng thuyền trưởng, Duncan trực tiếp dùng bàn hàng hải làm bàn ăn, đặt vài cái đĩa trên bàn trống bên cạnh hải đồ. Bữa sáng hôm nay và bữa tối hôm qua, bữa trưa hôm qua và mọi bữa ăn trước đây đều là đồ thịt khô, pho mát và nước lã.
Duncan ngồi trước bàn hàng hải, trải khăn ăn cho mình một cách nghiêm túc và theo nghi thức. Đầu Sơn Dương lặng lẽ chờ đợi ở phía đối diện anh; bên tay trái anh là Alice - con rối bị nguyền rủa, mới sáng sớm đã chạy đến chào hỏi; con chim bồ câu cổ quái kia thì ngồi xổm trên bàn bên tay phải anh.
Duncan đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này bắt đầu phù hợp với thiết lập nhân vật "thuyền trưởng u linh" của bản thân – Đầu Sơn Dương gỗ đại diện cho ác ma, con rối bị nguyền rủa không thể vứt đi, con chim biết nói hiểu biết kiến thức về dị giới, còn có thuyền trưởng u linh ngồi ở ghế chính, chụp lại có thể dùng làm trang bìa của một bộ phim điện ảnh mà không cần chỉnh sửa gì...
Nhưng hiện trạng ăn uống trên Thất Hương Hào chỉ có người trong cuộc mới biết tình hình thế nào.
Duncan thở dài, cúi đầu nhìn xuống đồ ăn trong đĩa – cảnh mở màn giống như áp phích của bộ phim đã kết thúc, tiếp theo là cuộc sống hiện thực của củi, gạo, dầu và muối trên Thất Hương Hào.
Anh cầm dao ăn lên, cắt mạnh vào miếng pho mát, có tiếng ken két do ma sát của vật cứng vang lên, anh lại dùng nĩa đâm vào miếng thịt khô bên cạnh, thịt khô va chạm vào đĩa phát ra tiếng vang leng keng thanh thúy.
Alice tò mò nhìn cảnh này, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Thuyền trưởng, bữa ăn hôm nay và hôm qua giống nhau à?"
"Ngày mai cũng sẽ vậy," Duncan ngẩng đầu lên liếc nhìn con rối bị nguyền rủa: "Cô có muốn thử không?"
Alice suy nghĩ một lát, sau đó trực tiếp lấy tay cầm miếng thịt khô lên, cho vào miệng cố sức nhai hai lần, tiếp theo đó liền nhổ ra “phụt phụt”: "Không ngon chút nào!"
"Có ngon cô cũng không ăn được – Cô có dạ dày sao?" Duncan vươn tay cầm lấy nửa miếng thịt cô còn dư lại trong tay Alice: "Bảo cô thử cô đúng là thử thật."
Nói xong, anh liếc nhìn thức ăn trong đĩa với vẻ rầu rỉ.
Thức ăn có thể tìm thấy trên tàu chỉ có những thứ này, vị của thịt khô như bìa các tông thêm muối, pho mát thì giống như củi làm tơi trộn với cát, hơn nữa bất kể xử lý ra sao đều có một mùi quái lạ; Anh cũng từng thử dùng nước luộc chần thịt khô hoặc tiến hành nướng, chiên, nhưng phí bao nhiêu công sức vẫn không thể làm cho mùi và vị của những thứ này trở nên ngon hơn.
Tin tốt là những thực phẩm này ít nhất không bị thối rữa, sẽ không gây ngộ độc chết người. Tin xấu là lực lượng theo năm tháng dần trôi vẫn biến những vật chất chưa từng thối rữa này thành trạng thái cực kỳ không nên nuốt nào đó - Duncan hoàn toàn có lý do để tin rằng số tuổi của miếng pho mát này còn lớn hơn mình mấy giáp, mà nếu những miếng thịt khô đó vẫn còn tươi sống, thì ít nhất cũng đã chứng kiến qua sự suy thịnh và thăng trầm của một thế kỷ.
Thuyền trưởng của Thất Hương Hào có lẽ không cần phải lo lắng về bệnh máu xấu, nhưng Duncan vẫn rất hướng tới chế độ ăn uống lành mạnh – Chí ít, anh hy vọng thức ăn trong đĩa có thể trẻ hơn mình một chút.
Ngang tuổi cũng được.
"Kế hoạch tiếp tế vật tư cho Thất Hương Hào" và "Kế hoạch thăm dò lục địa" đã tính toán qua trong đầu ngày hôm qua một lần nữa hiện lên trong đầu.
Nhưng đây đều không phải là những điều có thể thực hiện được trong một sớm một chiều.
Duncan thở dài, tiếp tục cắt "củi" trong đĩa với thái độ như báo thù rửa hận; Aye ở cạnh bên trên bàn ngoẹo đầu nhìn hồi lâu thì tò mò đi tới, trước hết là liếc nhìn chủ nhân của mình, tiếp đến lại liếc nhìn đồ vật trong đĩa: "Trữ lượng quặng pha lê không đủ?"
Duncan liếc nhìn con chim bồ câu, tiện tay ném một ít pho mát bóp vụn cho nó, Aye cúi đầu mổ hai cái, ngay lập tức cả người cứng đờ đứng bất động giống như đột ngột chết máy...
Con chim này cứ đơ ra như vậy khoảng chừng ba bốn giây, mới đột nhiên hoạt động lại, nó vỗ cánh “phạch phạch” bay đến trên kệ bên cạnh, cất giọng bực tức: "Hôm nay tôi dù có chết đói, chết ở bên ngoài, từ đây nhảy xuống, cũng sẽ không ăn..."
Duncan cảm thấy mình bị tổn thương nhẹ, mà Đầu Sơn Dương ở phía đối diện bàn khó khăn lắm mới yên lặng được hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được bắt đầu phát ra âm thanh cót két của bánh răng gỗ.
Trước khi gã này dùi mình dẫn lửa, Duncan cuối cùng cũng gật đầu: "Có gì cứ nói."
“Vâng thưa Thuyền trưởng,” Đầu Sơn Dương coi như đã có cơ hội để nói chuyện, ngay lập tức trở nên om sòm: “Từ hôm qua tôi đã luôn muốn hỏi, vị mà ngài mang theo này... tên là 'Aye' đúng không? Nó nói chuyện, tại sao tôi cứ luôn nghe không hiểu vậy chứ? Hôm qua tôi đã suy nghĩ cả đêm, nạp tiền Q rốt cuộc là có ý gì?"
Duncan nhất thời nhướng mày - anh thật sự không ngờ Đầu Sơn Dương này lại có thể nín đến lúc này mới hỏi ra, bản thân hóa ra đã đánh giá thấp khả năng tự kiềm chế bản thân của gã này!
"Ngươi không cần để ý, suy nghĩ của con chim này rất cổ quái," Duncan không dừng công việc làm mộc trong tay, mà là vừa dùng con dao nĩa trong tay tạo ra âm thanh như rìu, đục, búa, cưa và vừa thuận miệng nói ra cái cớ đã sớm nghĩ xong từ lâu: "Nó dường như giao tiếp với mọi người bằng một thứ ngôn ngữ mà chỉ có bản thân nó có thể hiểu được, nghe nhiều sẽ có thể đoán được đại khái ý của nó là gì."
“Là thế sao?” Đầu Sơn Dương vẫn còn suy tư: “Nhưng tôi luôn cảm thấy trong lời nói của nó hình như ẩn chứa một loại logic nào đó… Thật giống như đằng sau ngôn ngữ đó cất giấu một bộ kiến thức hoàn chỉnh, trước sau như một với bản thân mình… Ngài đã phát hiện ra Aye trong quá trình đi dạo trong linh giới ư? Vậy có khi nào nó là một kiểu phóng chiếu nào đó đến từ độ sâu tĩnh mịch không? Ngài biết đấy, nơi càng sâu sẽ càng có nhiều thông tin đến từ thời gian và không gian sai lệch xuất hiện dưới hình thức phóng chiếu, trong đó không thiếu một số thời đại đã mất mà chúng ta chưa từng hiểu đến, thậm chí một số mảnh vỡ của tương lai. Thứ mà Aye nói đến có lẽ là chuyện của một thời gian và không gian khác?"
Công việc cắt xẻ trong tay Duncan dừng lại một lúc ở một mức độ không thể nhận thấy bằng mắt thường, ngay sau đó mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, đồng thời anh nói ra một câu với giọng điệu bình thản: "Vậy chúc ngươi sớm ngày tổng kết ra được logic đằng sau ngôn ngữ của Aye."
Lời nói của Đầu Sơn Dương có lẽ chỉ là phỏng đoán ngẫu nhiên, nhưng thông tin được tiết lộ trong đó chắc chắn đã dấy lên sóng gió trong lòng Duncan!
Trong quá trình đi dạo trong linh giới, linh hồn anh đã tiếp cận “tầng sâu hơn” của thế giới này? Ở nơi càng “sâu”, sẽ thấy càng nhiều hình chiếu đến từ thời gian và không gian sai lệch? Những hình chiếu đó thậm chí có thể phô ra các cảnh tượng theo các mốc thời gian khác nhau?
Khi Duncan đi dạo trong linh giới cũng không nhìn thấy bất kỳ "quang cảnh trong các mốc thời gian khác nhau", nhưng có một câu Đầu Sơn Dương nói không sai - Aye đúng là đến từ thời gian và không gian khác.
Vậy thì... con chim bồ câu này rốt cuộc là được đưa vào thế giới này bởi người trái đất tên là "Chu Minh", hay là thực sự đến từ một tầng sâu hơn của thế giới này như lời của Đầu Sơn Dương đã nói?