Trước khi rời khỏi hang động tạm thời ẩn thân, Duncan kéo một số giẻ rách từ những xác chết gần đó quấn quanh người trước.
Điều này ngược lại cũng không phải vì anh không thể chịu được cái lạnh âm u trong hang động, mà là vì ít nhiều che chắn lại trái tim rộng mở của mình. Mặc dù lỗ thủng trên ngực hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự "sống sót" của Duncan, nhưng cốt cách là một người bình thường, đi lại trong trường hợp lạnh thấu tim quả thực là một chuyện quá tà môn, khoác thêm chút đồ lên người ít nhất có thể mang lại cảm giác thoải mái hơn, cũng có thể giảm bớt một số cảm giác quỷ dị do "thông gió" gây ra.
Hơn nữa Duncan cũng đã tính đến khả năng bất ngờ va vào người khác khi đi trong không gian ngầm này và suy ra một cách thông thường rằng một lỗ lớn trên ngực có thể bất tiện khi trò chuyện với người lạ...
Bằng cách này, sau khi giải quyết "vết thương" một cách đơn giản, Duncan cẩn thận rời khỏi hang động u ám và ẩm thấp, anh đi vào thông đạo nối với hang động và từ từ đi vào sâu bên trong.
Thân thể bị chiếm cứ tạm thời này chẳng hề “thuận tiện” chút nào, không chỉ tổn hại trí mạng trên ngực ảnh hưởng đến sự linh hoạt trong hoạt động, mà còn vì Duncan có thể cảm nhận rõ ràng nhược điểm của thân thể này. Tay chân gầy yếu đến mức thậm chí không thể bước nhanh, hoàn toàn không thể so sánh với thân thể của "Thuyền trưởng u linh" mạnh mẽ đến rõ ràng là vượt xa người phàm.
Duncan không thể nhìn thấy toàn bộ diện mạo thân thể hiện tại của mình, nhưng chỉ xét từ bộ phận nhìn thấy được, anh đoán rằng đây hẳn là một thiếu niên, một thiếu niên sức khỏe suy nhược do suy dinh dưỡng nặng lâu ngày, mặc dù thao túng thân thể này lúc này là linh hồn của một thuyền trưởng u linh cường đại, nhưng dường như sức mạnh phương diện linh hồn cũng không thể đột phá giới hạn thể chất do thân thể suy yếu này mang lại.
Thật không may, bây giờ không còn lựa chọn nào khác, Duncan chỉ có thể điều khiển thân thể gần như miễn cưỡng có thể sử dụng được này để từ từ khám phá thông đạo sâu về phía trước. Anh biết với trạng thái cơ thể tạm thời này, sợ rằng gặp phải bất kỳ nguy cơ đáng sợ nào đều sẽ khoanh tay chịu trói, cũng chỉ có thể cầu khấn thân thể này có thể hữu dụng thêm một thời gian.
Thông đạo rất sâu, ẩm thấp và tối tăm, nhưng dường như lại có sự tồn tại của những lỗ thông gió bị che khuất, có một luồng không khí nhè nhẹ luôn thổi qua từ vùng phụ cận, cách mỗi một đoạn còn có thể nhìn thấy những ngọn đuốc hoặc đèn dầu treo trên tường, sự tồn tại của những thứ này chứng tỏ nơi đây vẫn luôn có người di chuyển.
Sau khi đi thêm một đoạn rất dài dọc theo thông đạo, Duncan đột nhiên phát hiện con đường phía trước đột nhiên sáng tỏ thông suốt, những dấu vết nhân tạo bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt. Anh nhìn thấy ở cuối thông đạo xuất hiện một ngã ba, con đường nối liền với ngã ba có tường bằng phẳng và mái vòm bán nguyệt cao cao, nền đất lát gạch tối om và ẩm thấp, có thêm hai thủy đạo chảy dọc hai bên nền đất, bên trong là nước bẩn khiến người ta phát ói lưu chuyển.
Mà trên vách tường hai bên đường, cũng có thể nhìn thấy những khe hở trông giống như đường thoát nước, nước bẩn chảy ra từ một số cửa xả nước thải và được bơm vào các đường dẫn nước bên dưới, chảy đến một chỗ xa tối hơn.
"...Đường thoát nước?"
Duncan nhanh chóng nhận ra rằng những gì đang hiện rõ trước mắt anh là một hệ thống đường thoát nước quy mô lớn nào đó, mà nơi ẩn chứa nhiều thi thể trước đó thì giống như một cấu trúc hang động tự nhiên vừa hay liên thông với đường thoát nước.
Đường thoát nước quy mô lớn và hang động tự nhiên nối liền với đường thoát nước, cùng với những xác chết ẩn giấu.
Trong đầu Duncan lập tức hiện lên vô số phỏng đoán, mà trong khi nhiều suy đoán hiện lên trong đầu, anh cũng đang cẩn thận quan sát các chi tiết của "đường thoát nước" trước mặt.
Quy mô đồ sộ và được xây dựng hoàn hảo, bộ phận chống đỡ chính dường như là một kết cấu bê tông cốt thép, thậm chí có thể đủ để đóng vai trò như một loại hầm trú ẩn dưới lòng đất trong trường hợp cần thiết.
Để có thể xây dựng nên thứ với quy mô như vậy, thành phố phía trên đường thoát nước chắc chắn cũng không nhỏ, mà các hạng mục kỹ thuật chắc hẳn cũng phải phát triển đến một tầm cao nhất định.
Kỹ thuật là không thể tồn tại biệt lập, đằng sau mỗi sản phẩm dự án nhất định phải có sự hỗ trợ đồng thời của vô số kỹ thuật và tài sản tư hữu tương quan. Dù chỉ là một đường thoát nước, nó cũng có thể tiết lộ cho Duncan biết quá trình xây dựng, quy hoạch, vật liệu, mức độ bảo trì, cùng với quan niệm sống tương ứng của cư dân đằng sau nó.
Điều này đủ để Duncan hiện đang thiếu thốn thông tin trầm trọng, thu hoạch được một số tư liệu quý giá từ thế giới văn minh.
Duncan đi về phía trước dọc theo đường thoát nước, vừa đi được một đoạn ngắn thì đột ngột dừng lại, ánh mắt cũng theo đó rơi vào vách tường lân cận.
Trên vách tường được khảm một bóng đèn có vỏ bằng thủy tinh, bên ngoài còn được bao phủ bởi một chiếc lồng kim loại trông khá chắc chắn.
So với những ngọn đuốc và đèn dầu trong hang động trước đó, ngọn đèn khảm trên tường rõ ràng sáng hơn. Bên trong lớp vỏ thủy tinh decal là ngọn lửa sáng rực đang cháy đều đặn, ánh sáng của nó đủ để chiếu sáng một khoảng đáng kể trong đường thoát nước.
Duncan nghiêng người quan sát kỹ càng, đối với anh bây giờ, mọi thứ bên ngoài Thất Hương Hào, đặc biệt là những tạo vật của nền văn minh hiện đại, đều có sức hút rất lớn.
Sau một hồi lâu quan sát, Duncan cuối cùng cũng tìm ra nguồn sáng trước mặt mình là gì – đó là đèn khí.
Nhưng chiếc đèn khí này có vẻ khác với những gì anh đã từng thấy trong tài liệu, ngoài sự khác biệt về kiểu dáng, điều rõ ràng nhất là anh nhìn thấy một vài ký hiệu tinh tế trên nắp chụp kính của vỏ đèn.
Ký hiệu đó dường như đã được thêm vào khi bắt đầu sản xuất vỏ đèn, uốn cong theo tư thế giống như chữ tượng hình, Duncan không nhận ra những ký hiệu này, nhưng anh liên tưởng đến đầu tiên là những phù văn thần bí nhìn thấy trên con tàu cơ khí và trên "quan tài" của Alice.
Tuy khác nhau về nội dung, nhưng đều có chung một... "khí chất".
Đó là một loại sự vật thần thánh hóa và mang tính nghi thức nào đó.
Duncan lùi lại một chút, anh ngẩng đầu nhìn về phía dưới đường thoát nước, nhìn thấy trên vách tường cứ mỗi đoạn lại có một ngọn đèn khí đang cháy sáng.
Là một cơ sở dưới lòng đất hiếm khi được đến thăm ngoại trừ việc bảo trì cần thiết, thiết bị chiếu sáng trong đường thoát nước này thậm chí có vẻ hơi quá dư thừa, mà vỏ ngoài của mỗi chiếc đèn khí, có lẽ đều có "phù văn" bí ẩn tương tự.
Điều này tạo cho Duncan một cảm giác thật giống như những ngọn đèn khí được phân bổ dày đặc này thực sự đang chiến đấu chống lại thứ gì đó trong lòng đất tối tăm không ai đến thăm này – "Thế giới văn minh loài người" đại diện đằng sau chúng đang chống lại điều gì đó.
Duncan đi về phía trước dọc theo con đường được thắp sáng bởi những ngọn đèn khí, ánh mắt đồng thời chú ý đến bất kỳ manh mối có giá trị nào xuất hiện trên các vách tường, mặt đất và mái vòm xung quanh. Bỗng chốc, dư quang nơi khóe mắt anh phát hiện ra một thứ dị dạng.
Anh dừng lại ở vị trí giữa hai ngọn đèn khí, chỗ này được coi là phần tối hơn của đường thoát nước, anh nhìn lên theo đường chéo và nhìn thấy ở chỗ cao trên vách tường, gần vị trí mái vòm đường thoát nước, có một thứ gì đó được sơn bằng sơn màu đỏ sẫm.
Duncan nheo mắt lại, cố gắng phân biệt một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy rõ hình ảnh được phác họa bởi những đường nét thô ráp đó – Anh nhìn thấy những đôi thay vươn về phía bầu trời, dường như đang lễ bái một sự vật nào đó, mà tại phương hướng những bàn tay đó vây quanh thì có một khối cầu treo lơ lửng trên cao tản mát ra ánh sáng vạn trượng.
Bên dưới cảnh tượng quỳ lễ và quây quần này là một hàng chữ viết nghiêng ngả, nét chữ run run, như chứa đựng bao tâm huyết và sự kỳ vọng mãnh liệt, những chữ cái phía trên cũng không phải bất kỳ loại chữ viết nào trên trái đất, thế nhưng Duncan lại hiểu được một cách tự nhiên...
"Mặt trời giả cuối cùng sẽ rơi xuống, thần mặt trời thật sẽ phục sinh từ trong máu và lửa! Sức sống của vạn vật thuộc về mặt trời, trật tự của vạn vật thuộc về mặt trời!"
Duncan lặng lẽ đứng dưới đường thoát nước, ngửa đầu nhìn chăm chú vào khu vực tiếp giáp nơi có ánh đèn khí tối tăm nhất, nhìn chăm chăm những nét chữ nghệch ngoạc màu đỏ sẫm, nhìn chăm chăm mặt trời dường như thấm đẫm máu đào, ánh sáng vạng trượng lại được người người quỳ lễ cuồng nhiệt đó.
Hệt như đang nhìn chăm vào một thế giới khác trong thời gian dài.
Anh đã quan sát như vậy một lúc lâu, cho đến khi có tiếng động đột ngột phát ra từ sâu trong đường thoát nước, một vài tiếng bước chân lọt vào tai Duncan.
Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nhưng lại nhìn thấy phía trước có vài bóng người mặc đồ Burqa đi tới, khuôn mặt của những người đó đều bị bao phủ bên trong chiếc mũ trùm đầu, xuất hiện như những bóng ma ma quái ở nơi sâu trong đường thoát nước bẩn thỉu này.
Duncan không hề trốn tránh – trên thực tế, đường thoát nước thẳng tắp này gần như cũng không có chỗ để trốn, hơn nữa thân thể tạm thời này bị hạn chế về khả năng di chuyển không thể thực hiện những thao tác đỉnh cao như "di chuyển điểm mù", nên sau một hồi suy nghĩ, anh chỉ đơn giản là đứng ở giữa đường thoát nước, nhìn mấy người trùm đầu đang đi tới trước mặt, trông thế nào cũng vô cùng khả nghi đó.
Nếu cơ thể này đã không thể chạy thoát, đã được định sẵn là vật tiêu hao một lần, vậy thì chi bằng đổi lại một chút thông tin rồi trở lại ở giây cuối cùng.
Giây tiếp theo, mấy người đội mũ trùm đầu đi ra từ sâu trong đường thoát nước đó lập tức chú ý tới sự tồn tại của Duncan.