Ngọn lửa xanh lá thiêu đốt hừng hực đang dần tắt, mặt biển xung quanh cũng bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Sau khi xác nhận từ Đầu Sơn Dương rằng "Thất Hương Hào" đã rời khỏi hải vực nguy hiểm, tiếp theo có thể tự mình di chuyển, Duncan liền rời tay khỏi chiếc bánh lái đen kịt. Anh lúc này đang cúi đầu, thứ giọi vào trong mắt là thân thể và boang tàu Thất Hương Hào đã phục hồi nguyên trạng sau khi ngọn lửa xanh lá dập tắt.
Nhưng ở đâu đó, anh có cảm giác - nhiều thứ đã khác.
Anh có thể cảm thấy rằng khoảnh khắc mình nắm lấy bánh lái của Thất Hương Hào, một số thứ đã xảy ra thay đổi. Ngọn lửa xanh lá đó đã kết nối anh với con tàu, thậm chí với biển cả. Cho dù hiện giờ ngọn lửa đã rút lui, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự kết nối vô hình, cảm nhận được từng chi tiết của con tàu lớn dưới chân.
Duncan từ từ nhắm mắt lại, anh nghe thấy tiếng thì thầm như có như không trong hành lang mờ tối sâu trong Thất Hương Hào. Tiếng thì thầm đó mang theo cảm giác thân thiết khó giải thích. Anh nhìn thấy chiếc đèn trong phòng thuyền trưởng từ lúc nào đã sáng lên, chụp đèn thủy tinh lóe lên ánh sáng nhợt nhạt. Anh nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào thân tàu, trong làn sóng dường như ẩn giấu ánh mắt thâm thúy. Nhưng khi anh cố gắng tìm ra nguồn gốc của ánh mắt đó, tuy nhiên, như thể có ý thức, họ lại che giấu sự tồn tại của mình...
Duncan mở mắt ra, anh nhẹ nhàng thở ra. Những cánh buồm Linh thể giống như những tấm vải sương mù trên cột buồm của Thất Hương Hào đung đưa. Anh bước đến cầu thang dẫn lên boong tàu, những sợi dây thừng bên cầu thang ngọ nguậy lui ra hai bên.
Anh hiểu ra - sau khi chọn tiếp quản bánh lái, anh mới được xem như là thuyền trưởng thực sự của con tàu này.
"Thuyền trưởng, chúng ta đang nổi lên từ rìa của Linh giới và sẽ sớm trở lại thế giới hiện thực," Giọng nói của Đầu Sơn Dương từ bên cạnh vang lên, nhưng lần này không phải thông qua ống đồng dùng để truyền tin trên tàu, mà là trực tiếp xuất hiện trong suy nghĩ của Duncan. Hơn nữa khi nói tới chính sự, nó có vẻ nghiêm túc hơn rất nhiều, ngược lại cũng không ồn ào như vậy nữa: "Vận may của chúng ta không tệ, ở thời điểm sâu thẳm nhất cũng chỉ 'rung chuyển' một chút ở đáy của Linh giới, hầu như không bị ảnh hưởng bởi độ sâu của vực sâu."
Thế giới hiện thực, hải vực Linh giới, biển sâu tĩnh mịch, cùng với không gian thứ dường như sâu hơn... trong đầu Duncan lần lượt hiện lên những từ ngữ cổ quái nối đuôi nhau xuất hiện trước mặt mình. Anh biết những từ này đang chỉ đến tình huống thật của thế giới quỷ dị này, nhưng anh vẫn không biết những từ này thực sự có ý nghĩa gì.
Chỉ có điều, nghe giọng nói của Đầu Sơn Dương gọi mình là "Thuyền trưởng", Duncan luôn mơ hồ cảm thấy giọng điệu của đối phương đã trải qua một số thay đổi tinh vi. Anh thậm chí nghi ngờ rằng lúc này cho dù mình nói ra thân phận “Chu Minh”, Đầu Sơn Dương đó cũng vẫn sẽ phục tùng mệnh lệnh của mình - đây chính là sự thay đổi sau khi mình cầm lái và thành công khôi phục như cũ từ trong “ngọn lửa xanh lá”.
Nhưng sau một chút do dự, anh vẫn không hấp tấp thử mặt này, cũng không hỏi Đầu Sơn Dương chuyện có liên quan đến Linh giới, vực sâu và không gian thứ.
Nếu là mấy ngày trước, anh xác thực rơi vào trong lo lắng và bất an, khi đó anh bức thiết muốn làm rõ tình cảnh của mình, nhưng hiện tại anh dường như đã không còn gấp gáp.
Trên thế giới này, tồn tại những "người" khác, tồn những con tàu khác, tồn tại xã hội có trật tự và tồn tại nền văn minh khác. Điều này đủ để cho anh sinh ra rất nhiều hy vọng vô cắn cứ về tương lai, thậm chí sinh ra một số "hoạch định" mà trước mắt vẫn còn khá mơ hồ.
Trong lúc miện man suy nghĩ, Duncan nhớ lại những chi tiết gặp gỡ con tàu đột nhiên xuất hiện sau màn sương mù, nhớ lại ống khói nổi bật trên con tàu đó, cùng với những kết cấu máy móc trực tiếp xuất hiện trong đầu anh khi nó và Thất Hương Hào giao thoa lướt qua nhau.
"Đó là một con tàu chạy bằng động lực cơ khí... mà Thất Hương Hào lại trông giống như một chiến hạm giương buồm của thời đại trước..." Duncan tự lẩm bẩm: "Nhưng nó lại không hoàn toàn là một con tàu cơ khí..."
Trên con tàu đó có một số khoang không rõ nghĩa, bố trí trong các khoang giống như một hiện trường cúng tế nào đó, trên long cốt của thân tàu còn có rất nhiều hoa văn và ký hiệu kỳ quái, giống như đồ trang trí, nhưng lại nhiều hơn những thứ cần thiết để trang trí.
“Đầu Sơn Dương,” Duncan đột ngột mở miệng nói, anh không biết tên gọi của Đầu Sơn Dương là gì, bất giác gọi thẳng cách gọi trong đầu ra: “Ban nãy lúc 'giao' với con tàu đó, người trông giống như là thuyền trưởng đó gào to với ta, ông ta đã nói gì vậy?"
Đầu Sơn Dương dường như không hề quan tâm đến cách thuyền trưởng gọi mình, nó vui vẻ tiếp nhận và nhanh chóng đáp lại: "Sóng gió quá mạnh, không nghe rõ."
“Ngươi cũng không nghe rõ?” Duncan cau mày: “… Luôn cảm thấy vẻ mặt của ông ta lúc đó rất đau buồn, giống như chuẩn bị cùng chết chung với ta vậy, mà những gì ông ta hét lên hẳn cũng khá quan trọng.”
"Muốn cùng chết chung với ngài là phản ứng bình thường của loài người, nhất là phản ứng bình thường của các thủy thủ trên biển, không hề đáng để ngạc nhiên. Mà tiếng gầm rú của bọn họ trước kiếng càng lay cây càng không cần ngài phải lao tâm phí sức để ý..."
Câu trả lời của Đầu Sơn Dương có vẻ là chuyện đương nhiên, nhưng Duncan đang bước lên cầu thang lên boong tàu lại suýt chệch chân, anh kinh ngạc mấp máy khóe miệng: “Muốn cùng chết chung với ta là phản ứng bình thường của loài người?”
Vừa nói xong lời này, anh liền cảm thấy có chút không ổn, bởi vì điều này dường như đang để lộ ra sơ hở trong thân phận "Thuyền trưởng" của anh, lộ ra anh không đủ hiểu biết về tình hình của "bản thân", đây có lẽ do ngọn lửa xanh lá ban nãy đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, cũng có thể là cảm giác hòa làm một với Thất Hương Hào đã làm suy yếu tính cảnh giác, bất luận thế nào, điều này đều khiến Duncan hơi lo lắng trong giây lát – Thế nhưng, Đầu Sơn Dương lại dường như hoàn toàn không để ý đến điều đó.
“Bọn họ sợ ngài, điều này rất bình thường,” Giọng điệu của Đầu Sơn Dương lại có vẻ hơi tự hào: “Bất kỳ người nào vận chuyển trên biển vô ngần đều phải sợ ngài, cũng giống như họ sợ các vị thần linh ngày xưa và bóng mờ không gian thứ. Nói tới bóng mờ, ngài biết có một nhà kỹ sư lỗi lạc... cũng có thể là một nhà nông học hoặc một người sành ăn đã từng nói một câu..."
Duncan lý trí không tiếp lời chủ đề này, bởi vì anh rất lo lắng nếu chủ đề cứ tiếp tục thì mình sẽ không đáp lại vẹn tròn (tất nhiên, lý do quan trọng hơn là anh quả thực không muốn để ý đến Đầu Sơn Dương đó, bởi vì chỉ cần có người đáp lại đối phương, độ om sòm của nó sẽ tăng lên không biết bao nhiêu cấp số), với lại ở giây tiếp theo, anh đã bị phân tâm bởi một thứ khác trên boong tàu.
“… Đây là thứ gì?” Duncan đứng ở mép boong tàu, kinh ngạc nhìn thứ trước cửa phòng thuyền trưởng.
Đó là một rương gỗ dài chừng một người, gia công trông hết sức tinh xảo, chất liệu gỗ sẫm màu không biết tên được ghép lại với nhau, được tán và gia cố bằng kim loại giống như vàng. Ngoài ra còn có thể nhìn thấy ở mép rương được chạm khắc các hoa văn phức tạp, giống như chữ viết, lại giống như các ký hiệu tượng hình sau khi được cố tình viết nguệch ngoạc - Chiếc rương này chắc chắn không phải là thứ trên Thất Hương Hào! Khi rời khoang thuyền trưởng trước đó Duncan đâu có nhìn thấy!
Giọng nói của Đầu Sơn Dương vang lên theo sau một lúc im lặng: "... Không biết, nhưng chắc là chiến lợi phẩm..."
“Chiến lợi phẩm?!” Duncan bỗng chốc không phản ứng kịp, anh đi vòng quanh chiếc rương hai vòng: “Thứ này sao trông giống như một chiếc quan tài vậy, nhưng lại đẹp đẽ hơn nhiều so với những chiếc quan tài bình thường… Chờ đã, chiến lợi phẩm, ý ngươi là thứ này được 'lấy' từ con tàu vừa rồi?! "
"Một cuộc săn thành công, Thuyền trưởng," Đầu Sơn Dương nói với giọng khá nghiêm túc, ở giữa còn xen lẫn ngữ điệu như nịnh nọt: "Mỗi chuyến ra khơi của ngài luôn có thể thắng lợi trở về, đó là phát triển bình thường."
Duncan vô thức há miệng, ngẫm nghĩ mình cũng không định lấy bất cứ thứ gì từ tàu của người ta. Đây được xem là kiểu đi săn và "thắng lợi trở về" gì vậy?
Nhưng sau khi nghĩ lại, anh lại sợ nói ra những lời này sẽ không phù hợp với hình tượng “Thuyền trưởng” của mình, quan trọng hơn là lúc này con tàu cơ khí đó đã biến mất vào sâu trong sương mù biển, nghĩ đến lúc thuyền trưởng râu bạc trắng trợn mắt nhìn mình đến nỗi vành mắt như sắp nứt khi nãy trong trạng thái giống như muốn cùng nhau chết chung, anh nghĩ thứ này hẳn là không có cách nào gửi trả lại, nên chỉ có thể dồn hết mọi lời nói vào trong bụng.
Đứng trước chiếc rương gỗ hoa lệ trông giống như một chiếc quan tài, nhận thấy nắp của thứ này dường như đã bung ra, có vẻ như có thể được mở ra chỉ bằng một cú chạm.
Sau khi do dự một lúc, anh đặt tay lên nắp rương gỗ - ít nhất, anh muốn tìm hiểu xem "con tàu Linh giới" khi nãy rốt cuộc đã mang thứ gì lên tàu.
Thân thể này của bản thân còn cường tráng hơn trong tưởng tượng, mà cái nắp đó cũng không nặng như mình tưởng, anh gần như chỉ dùng chút sức, nắp rương trông tối sầm đó liền dâng lên một khe hở, sau đó bị anh hoàn toàn mở ra.
Duncan nhìn vào bên trong rương, trợn mắt há hốc mồm.
"Một người?"
Trong rương gỗ, một thiếu nữ xinh đẹp đang nằm lặng lẽ - mái tóc dài màu trắng bạc xõa trong rương như thủy ngân, dung mạo đẹp đẽ không tỳ vết, lại mơ hồ mang một loại khí chất siêu nhiên cao quý nào đó, trên người nàng ta mặc bộ âu phục cung đình màu tím đen lộng lẫy, hai bàn đan xen đặt trước người, tựa như đang rơi vào một giấc ngủ say lâu dài.
Hoàn hảo như một con rối.
"Không đúng, đây thực sự là một con rối!"
Trong khi quan sát cẩn thận, Duncan đột nhiên nhận thấy kết cấu khớp xương của đối phương không thuộc về con người.