Trước Thánh tượng của Nữ thần Bão tố Gormona, ngọn nến được ban phước cháy bình lặng, sắc trời từ mái vòm chiếu quanh quanh Thánh tượng, khiến giáo chủ thành bang trong bộ áo choàng đen nhánh dường như tắm mình dưới thần ân.
Giáo chủ Valentine cứ thế ngẩng đầu lên trong ánh sáng, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xám tro vẫn kiên định của Fanna, trong lời nói của ông dường như mang theo một loại ma lực nào đó, trong mơ hồ, Fanna nghe thấy tiếng sóng biển nhẹ nhàng nhấp nhô trong tâm trí, sau đó lại truyền tới âm vang như sấm sét – Dưới sự hỗ trợ của ngoại lực, lực lượng của nữ thần cuối cùng đã phá vỡ bức màn che và bùng nổ nơi đáy lòng nàng ta.
Fana chợt hít một hơi thật sâu, như thể đột ngột trở về đất liền từ trạng thái ngộp thở ở vùng nước sâu, ngực nàng ta phập phồng kịch liệt, tim đập thình thịch, cảm giác về ánh nhìn chằm chằm của thần linh ùn ùn kéo đến đè ép, mà dưới trạng thái nửa hoảng hốt, nàng ta nghe thấy giọng nói của Valentine tiếp tục lọt vào tai mình:
“Sự tồn tại của Thất Hương Hào có ghi chép lịch sử, giấc mơ điềm báo mà cô gặp phải là một sự thật tồn tại khách quan, dưới tình huống đầy đủ hai điều này, phản ứng bình thường của cô hẳn là trước hết giả định sự tồn tại của một mối đe dọa, thứ đến truy cầu phương án giải quyết - Nhưng vừa rồi cô đã vô thức nghi ngờ chất vất liệu Thất Hương Hào có thực sự tồn tại hay không, điều này chứng tỏ cô đang vô thức trốn tránh thông điệp mà giấc mơ điềm báo truyền đạt đến cô.”
"Thẩm phán quan, cô đang vô thức phủ nhận sự tồn tại của Thất Hương Hào, đây chính là bằng chứng về sự tồn tại thực sự của con tàu đó - Có vẻ như, nó thực sự đang tiến đến lãnh thổ của thế giới văn minh."
Fanna cảm giác trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng "tấm màn che" luôn ngăn giữa nàng ta và nữ thần dường như đã biến mất, điều này trái lại khiến lòng nàng ta cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, mà những lời của giáo chủ thành bang càng khiến nàng ta ý thức được đã xảy ra điều gì:
Trong lúc bất chợt, bản thân đã chịu ảnh hưởng bởi Thất Hương Hào!
Đây chính là đặc trưng của nhiều dị tượng hoặc dị thường có khuynh hướng kinh khủng: gây ra sự rối loạn về mặt nhận thức ở người tiếp xúc, sinh ra sự coi nhẹ và phủ nhận vô thức, cho tới ảnh hưởng ngày càng lớn mà không hề hay biết!
Sự coi nhẹ và phủ nhận vô thức này vốn là phản ứng bản năng của những sinh vật có trí khôn để tự bảo vệ mình, đó là tâm thái tránh né đối với nguy hiểm, nhưng khi tiếp xúc với dị thường, phản ứng bản năng này sẽ trở thành nguồn gốc của sự tê liệt và sơ ý, cuối cùng dẫn đến bản thân trở thành nạn nhân của dị tượng và dị thường một cách bất tri bất giác!
Là một thẩm phán quan thường xuyên tiếp xúc với dị thường và lực lượng siêu phàm, Fanna biết tất tần tật mọi kiến thức ở phương diện này, nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình ấy vậy cũng sẽ rơi vào trong loại “cạm bẫy tâm lý” này - Ý chí mạnh mẽ đó của bản thân lại chẳng có tác dụng gì?
“Tôi không biết mình bị ảnh hưởng từ lúc nào,” Nàng ta nói một cách thản nhiên, trước mặt giáo chủ cùng là tín đồ thành kính, nàng ta không hề lẩn tránh điểm yếu nàng ta lộ ra lần này - bị ảnh hưởng bởi dị thường hoặc dị tượng còn rơi vào tâm lý bất thường là tình huống bình thường hơn chữ bình thường: "Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ điềm báo tôi đã đến ngay đây, trong lúc đó chưa từng nói chuyện với bất kỳ ai, chưa từng chạm vào bất kỳ cuốn sách hay cổ vật nào, tôi cho là mình không hề bị thế giới bên ngoài bào mòn trong quá trình này”.
"Nhưng vừa rồi cô quả thực đã biểu hiện ra vẻ cố tình né tránh giấc mơ điềm báo... cho nên ảnh hưởng hẳn đã xảy ra vào thời điểm sớm hơn," Giáo chủ trầm ngâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Fanna, như thể đang quan sát những thay đổi trong mắt và những dao động trong hơi thở của nàng ta mọi lúc chúng xảy ra: "Gần đây cô có tiếp xúc với bất cứ thứ gì bất thường không? Đó có thể là... ô nhiễm đến từ Thất Hương Hào, thứ đã để lại một mỏ neo trong tiềm thức của cô từ trước."
"Gần đây..." Fanna cau mày, sau đó đột nhiên nhớ lại "tế phẩm" ngã tại hiện trường cúng tế mặt trời đen, nhớ lại ngọn lửa màu xanh lá lóe lên trong mắt đối phương, cùng với ngón tay bị cắt đứt của mình.
Nàng ta trợn to hai mắt, bất giác nhìn chăm chăm giáo chủ: "Hôm trước tôi dẫn đội đi thanh lý hiện trường cúng tế mặt trời đen trong đường thoát nước, sau khi trở lại, tôi có báo cáo tình hình ô nhiễm vô danh tồn tại tại hiện trường không? Tôi có báo cáo 'tế phẩm' bị ô nhiễm tồn tại tại hiện trường không?"
Giáo chủ lắc đầu: "... Không, khi đó cô đã đi thẳng trở về sau khi đưa những tín đồ tà giáo đó đến giáo đường."
Fanna nôn nao trong lòng: "Những người khác tham gia hành động ngày hôm đó, có ai báo cáo chuyện về phương diện này không?"
"Không có bất kỳ báo cáo nào truyền tới – mọi hồ sơ vụ án đều chỉ ghi chép những chuyện liên quan đến dị đoan mặt trời hắc ám."
Dưới Thánh tượng của nữ thần, giáo chủ nhìn Fanna chằm chằm, Fanna cũng nhìn giáo chủ chằm chằm.
"Xem ra chúng ta đã tìm được thời điểm ô nhiễm lần đầu tiên 'lên bờ',” Giáo chủ khẽ thở dài, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt lại phảng phất lực lượng mãnh liệt nổi lên như một cơn bão sắp ập đến: “Nhân danh Thánh nữ Gormona của ta, thẩm phán quan, ký ức đêm đó của cô có còn rõ ràng và trọn vẹn không?"
Fanna hít một hơi thật sâu: "Nhân danh Thánh nữ Gormona của ta, tôi vẫn còn nhớ mọi tình tiết của đêm đó."
Giáo chủ gật đầu, quay người thắp một nén hương đặc biệt, sau đó vừa đặt lư hương đồng dưới chân Thánh tượng vừa nói với giọng trầm ổn: “Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Thế là, Fanna nói ra tất cả những gì đã xảy ra ở hiện trường cúng tế trong đường thoát nước trong trí nhớ của mình – Nàng ta không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, dưới sự bổ trợ của việc xông hương Thánh tượng, trí nhớ và tư duy của nàng ta trở nên rõ ràng hơn bất cứ lúc nào, những gì trải qua đêm đó rõ nét như tái hiện tại thân mình một lần nữa...
Nàng ta còn nhớ tế phẩm đó đột nhiên mở mắt, còn nhớ ngọn lửa xanh lá nhảy nhót trong hốc mắt của tế phẩm; nàng ta còn nhớ ngọn lửa rơi trên ngón tay mình, nhưng đã lập tức bị mình tiến hành thanh lọc. Trên đường trở về giáo đường, nàng ta thầm nhủ với bản thân rằng ô nhiễm đã được thanh lọc hoàn toàn, ô nhiễm đã được thanh lọc hoàn toàn, ô nhiễm đã được thanh lọc hoàn toàn...
Dọc đường nàng ta đều tự lẩm bẩm những lời này, tất cả những thủ vệ đi cùng nàng ta cũng đều tự lẩm bẩm những lời này!
Không ai nghĩ rằng điều gì có gì không ổn!
Bây giờ nhớ lại, đó là một cảnh tượng đáng sợ và quỷ dị cỡ nào - Trong màn đêm im lìm vắng vẻ, tiểu đội thủ vệ của giáo đường băng qua những con đường vắng vẻ không người, mỗi một người đều không ngừng thấp giọng lẩm bẩm một câu giống nhau, cho đến khi quay trở lại giáo đường.
Mà trong quá trình này, họ vẫn nghĩ rằng mình đang làm chuyện bình thường: Trông giữ những kẻ dị đoan vừa bắt được, thanh lý hiện trường cúng tế vẩn đục, áp giải tín đồ tà giáo trở về...
"... Ngọn lửa linh thể rơi vào linh hồn, việc thanh lọc về mặt thể xác do chặt đứt tay chân không có hiệu quả, tất cả những gì cô nhận được chỉ là sự an ủi dối lừa - Cách làm đúng đắn là đốt ngay các loại hương liệu, dùng dầu thánh rắc xuống đất để bố trí thánh địa tạm thời, sau đó dùng nghi thức cầu khấn triệu hoán lực lượng của nữ thần, để thực hiện thanh lọc 'linh'."
"... Đó là lỗi lầm của tôi," Fanna nói với giọng nặng nề: "Tôi đáng lẽ phải cảnh giác hơn và nhạy bén hơn một chút."
"Là sơ xuất, nhưng không phải là sai lầm", Ông lão lắc đầu: "Cô có lực lượng mạnh mẽ, nhưng là thẩm phán chung quy kinh nghiệm ít hơn một chút. May mắn chính là hiện tại cô đã thoát khỏi ảnh hưởng, điều này có nghĩa 'ô nhiễm' sót lại trên tế phẩm đó khi đó cũng không quá mạnh, nó chỉ gây trở ngại ở tầng diện tâm lý... Thông qua nghi thức xông hương vừa rồi, tôi đại khái có thể phán đoán được cường độ của nó."
Nói đến đây ông dừng lại một chút, dường như đang cân nhắc và đánh giá điều gì đó: “Những thủ vệ hành động cùng cô khi đó hẳn là ít bị ảnh hưởng hơn, bọn họ chỉ đứng xung quanh cô, ảnh hưởng chịu phải hẳn sẽ nhanh chóng biến mất theo lời cầu nguyện trong giáo đường.”
“Trên tổng thể, mặc dù ô nhiễm mà mọi người chịu phải lúc đó hung hiểm quỷ dị, nhưng vì đã cắt đứt ngọn nguồn, nên ảnh hưởng tiếp theo đó cũng không có gì đáng sợ. Theo phản hồi từ biểu hiện và xông hương của cô vừa rồi, cho dù hôm nay cô không không đến, mấy ngày sau cô cũng sẽ tự mình phát giác ra điều không ổn.”
"Hơn thế nữa, chúng ta cần phải lo lắng về tương lai."
"Tương lai..." Fanna lặp lại những lời cuối cùng của giáo chủ, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.
Phải, tương lai, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Hình ảnh được thể hiện bởi giấc mơ điềm báo là lời cảnh báo của nữ thần - Những gì bản thân tiếp xúc trước mắt có lẽ chỉ là khúc dạo đầu của gió bão.
“Thất Hương Hào đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của cương vực văn minh, rất nhiều người đều cho rằng nó đã quay trở lại không gian thứ, trở thành một trong số rất nhiều những bóng mờ tâm lý ở nơi sâu nhất của thế giới, nhưng bây giờ có vẻ như, vị thuyền trưởng Duncan đó vẫn còn chấp niệm đối với thế giới hiện thực.”
Giáo chủ Valentine chậm rãi nói, trong khi quay lại nhìn chằm chằm vào Thánh tượng của Nữ thần Bão Tố.
“Một thế kỷ trước, Thất Hương Hào đã rơi xuống vực sâu của không gian thứ, mặc dù không có chứng cứ rõ ràng, nhưng rất nhiều báo cáo của nhân chứng đều nhắc tới, khi đó có một trận gió bão lớn quanh quẩn gần vùng hải vực, vụ rơi xuống của con tàu đó trên nhân tố nhất định là bị ảnh hưởng bởi một cơn bão...”
"Cơn bão là quyền hành của Chủ ta."
Fanna cau mày: "Ông nghĩ vị thuyền trưởng Duncan đó muốn... trả thù Thần?"
“Thật khó nói – cho dù là hồn ma trở về từ không gian thứ, muốn tìm thần linh trả thù cũng không phải là chuyện không thể tưởng tượng, thần linh trị vì Thần quốc, Thần quốc ẩn mình trong hiện thực, mà vạn vật thế gian chỉ có đạo lý rơi xuống từ tầng cao của thế giới, trước nay chưa từng nghe nói qua có người có thể ngược hượng đến 'Thần quốc' ở tầng thứ cao hơn thực tế...”
“Nhưng nếu vị thuyền trưởng Duncan đó muốn tìm người đại diện của Chủ ta ở nhân gian để thực hiện sự trả thù… thì khả năng cũng rất cao.”
“Giáo đường Bão Tố thần thánh thay mặt Chủ tuần tra thế giới trên biển vô biên, phần lớn thời gian đều đi lại trên những tuyến đường ẩn giấu, không ai có thể tìm thấy tung tích của nó... Ngoài Giáo đường Bão Tố, thành bang Phổ Lan Đức là nơi neo đậu tín ngưỡng lớn nhất dành cho Nữ thần Bão Tố trên thế gian... cũng là nơi neo đậu tín ngưỡng mà người người đều có thể ghé thăm.”
"Từ góc độ này, vị âm hồn báo thù đó chọn Phổ Lan Đức ngược lại cũng là điều hợp lý."