Khi chim bồ câu nói lời này, từ nội dung đến giọng điệu vẫn khôi hài như mọi khi, hài hước và ngu ngốc.
Nhưng bây giờ nó lại là một con chim vong linh với ngọn lửa u linh bùng cháy khắp cơ thể; trong máu thịt bán trong suốt là xương cốt và bắp thịt lưu chảy ngọn lửa; tiếng kêu của nó xen lẫn tiếng đôm đốp nổ vang dội, như tiếng oan hồn gào thét thoát ra khi cánh cổng Minh Phủ (còn gọi là Âm Phủ) mở ra.
Thực tế đã chứng minh, rất nhiều khi giữa tà môn và hài môn không hề có khoảng cách lớn như vậy.
Ngọn lửa linh thể quấn quanh người Duncan vẫn đang bùng cháy, anh mở mắt trừng trừng nhìn ba tín đồ tà giáo biến mất trước mắt mình, nhưng lại không dám chắc nguyên lý đằng sau quá trình này.
Anh chỉ biết, đây chính là năng lực của "Aye".
Vài giây sau, xác nhận ba tín đồ tà giáo thật sự không thể trở lại nữa, anh mới hơi nghiêng đầu, hỏi dò chim bồ câu trên vai mình: "... Ngươi đưa bọn họ đi đâu rồi?"
Aye vỗ vỗ cánh, dùng miệng chải chuốc bộ lông đã biến thành hình thái bán trong suốt của mình, phản ứng một một lúc mới đột nhiên phun ra một câu: "Lui trở về trong bóng tối!"
Duncan cau mày, anh đã bắt đầu học hiểu những lời của Aye thực sự có ý nghĩa gì trong những ngày này: "... Ý ngươi là, ngươi đã trục xuất bọn họ đến một loại... không gian song song nào đó rồi? Hay là biến bọn họ thành một loại trạng thái không thể chạm được nào đó rồi?"
Chim bồ câu ngẩng đầu lên, hai mắt lơ lửng bất định nhìn Duncan: "Cúc cu!"
Bây giờ nó lại bắt đầu giả vờ mình là một con chim bồ câu thực sự.
Nhưng Duncan tin rằng mình đã biết được sự thật, anh dùng ngón tay ấn ấn vào đầu Aye, sau đó lại đảo mắt nhìn "nơi ẩn núp" thiếu ánh sáng này một lần nữa.
Trong ánh sáng đung đưa của ngọn đèn dầu, mọi thứ trong căn phòng nhỏ đều hiện ra rõ ràng trong tầm mắt, các tín đồ Thần Mặt Trời từng ẩn cư ở đây đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, bây giờ đứng ở đây, chỉ có một thuyền trưởng u linh đã chiếm cứ thi thể của một tín đồ tà giáo mà quá độ đến nơi này, cùng với con chim bồ câu của anh.
Nhưng trong chỗ u minh, Duncan lại có cảm giác rằng - anh dường như có thể cảm nhận được ba tín đồ tà giáo đó vẫn còn ở nơi này, ngay bên cạnh anh, bọn họ bị mắc kẹt trong căn phòng này, trong kẽ hở Duy thức và Tịnh độ mà bất cứ phương tiện nào cũng không thể thăm dò ra và tiếp cận được.
Anh thậm chí có thể "cảm giác được" mấy tín đồ tà giáo đó đang hét lên và vùng vẫy trong vô vọng, cảm nhận được sự tuyệt vọng muốn kết nối lại với thế giới hiện thực một lần nữa, mà lại vĩnh viễn bị che chắn khỏi thực tế bởi một kết giới vô hình của bọn họ.
Cảm giác này vô hình lan tỏa, cho đến một thời khắc nào đó, Duncan đã nhìn thấy bằng chứng: Trong một lần chập chờn nào đó của ngọn đèn dầu trên bàn, trong một lần giao thoa nào đó của ánh sáng và bóng tối vừa lúc bắt gặp nhau, anh đột nhiên nhìn thấy trên bức tường gần đó xuất hiện một dấu vết, nó trông giống như dấu vết của đoản kiếm dùng lực chém để lại - nhưng khi anh nhìn qua đó lần nữa, ngọn lửa đèn dầu lại lay động một chút, dấu vết trên tường liền biến mất không còn tăm tích.
Đó chính là lần tiếp xúc cuối cùng của ba tín đồ mặt trời với thế giới hiện thực.
Duncan nhẹ nhàng thở ra một hơi, mang theo chim bồ câu xoay người rời khỏi phòng.
Bên ngoài phòng nghỉ ngơi bỏ hoang là đường lót gạch chật hẹp hơn nhiều so với hành lang đường thoát nước từng thấy trước đây. Đường lót gạch dài thăm thẳm luôn kéo dài sang hai bên, một đầu dẫn đến một ngã rẽ, đầu kia nối với một đoạn đường dốc chếch lên trên.
Cho dù là khu vực bị bỏ hoang, các nhà quản lý của thành phố rõ ràng đã duy trì việc bảo dưỡng cơ bản nhất đối với các công trình dưới lòng đất này – Ít nhất, đèn khí ở hai bên đường lót gạch vẫn được thắp sáng.
Duncan đơn giản là phán đoán hướng đi của đường lót gạch, rồi lại sắp xếp lộ trình lên bề mặt theo những mảnh ký ức còn sót lại trong tâm trí, nhanh chóng đi về phía con dốc nghiêng.
Anh bước đi càng lúc càng nhanh.
Một luồng không khí trong lành xuất hiện, gió mát lạnh thổi qua mái tóc của Duncan, anh nghe thấy một số âm thanh mơ hồ và xa xăm, đó dường như là tiếng nổ ran của một số cơ sở nhà máy nào đó trên bề mặt vận hành suốt đêm, còn có tiếng sóng biển ở phía xa hơn truyền tới... đó là tiếng sóng vỗ bờ đá ngầm vào ban đêm.
Duncan gần như chạy lon ton.
Chim bồ câu Aye đã khôi phục như thường sau khi ngọn lửa linh thể trên khắp cơ thể lui đi, vỗ cánh trên vai anh và cất tiếng vui vẻ: "Thời đại đang vẫy gọi! Thời đại đang vẫy gọi!"
Duncan đột ngột dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào mắt bồ câu: "Ở bên ngoài không nên tùy ý nói chuyện - Chim bồ câu bình thường thì không biết nói."
Aye suy nghĩ một hồi, sau đó vỗ cánh mạnh mẽ: "Aye aptain!"
Duncan nhất thời cảm thấy bất ngờ, bởi vì con chim bồ câu này lại đáp lời mình đúng một lần, cũng không biết đây là trùng hợp hay là chuyện gì - nhưng ngay sau đó anh không tiếp tục suy xét đến điều này.
Anh phải chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón thế giới này.
Chiếc áo choàng đen trên người chắc chắn không thể mặc đi ra ngoài, trong ký ức "thôn phệ" mà tới, chiếc áo choàng khả nghi này chỉ dùng trong những dịp nghi thức bí mật của tín đồ Thần Mặt Trời, đặt ở đường phố trên bề mặt trái đất, quần áo trên người đi đôi với đãi ngộ lộ mặt sẽ bị bảy tám nhân viên đội trị an trói lên cây đánh.
Lệnh giới nghiêm ban đêm ở thành bang Phổ Lan Đức được thực thi tương đối nghiêm ngặt, đi lang thang vào ban đêm dường như là một chuyện tương đối nguy hiểm. Những người bình thường muốn ra ngoài vào ban đêm phải cầm theo giấy chứng nhận thông hành và báo cáo trước – Tín đồ tà giáo bản thân nhập vào này hiển nhiên không có những thủ tục hợp pháp này, vì vậy muốn di chuyển trong thành phố thì nhất thiết phải né tránh những người tuần tra đêm đó.
Những người phụ trách duy trì trật tự trong thành phố vào ban đêm được gọi là "người thủ vệ", họ dường như là lực lượng vũ trang của Giáo hội Biển Sâu. Trong ký ức thôn phệ ập tới, nguyên chủ của thân thể này có sự kiêng kỵ và căm thù sâu sắc đối với những thần quan vũ trang đó...
Duncan nhanh chóng sắp xếp các mảnh ký ức trong đầu, bởi vì là ký ức được kế thừa từ một thi thể, hầu hết các mảnh vỡ đều lộn xộn và mơ hồ, anh không thể từ đó chắp vá ra quỹ tích đời người trọn vẹn của “thành viên xã hội văn mình hiện đại”, cũng không thể chắp vá ra mọi tư liệu liên quan đến thành bang Phổ Lan Đức, nhưng cho dù là những phần cơ bản nhất trong đó, cũng đủ để anh nắm bắt được đại khái trong lòng về những gì cần làm tiếp theo.
Đầu tiên anh cởi bỏ áo choàng đen trước đoạn đường dẫn lên bề mặt - bên trong chiếc áo choàng đen là quần áo bình thường, đi bên ngoài sẽ không gây nghi ngờ.
Anh cân nhắc xem có nên đốt chiếc áo choàng đen hay không, nhưng ngọn lửa và khói ngược lại có thể thu hút sự chú ý của những người tuần tra ban đêm, vì vậy cuối cùng anh chỉ cuộn chiếc áo choàng đen lại và giấu trong góc gần đoạn đường dốc.
Lá bùa hộ mệnh mặt trời đó cũng có thể là thứ có thể mang đến phiền phức, nhưng nó cũng có thể ẩn chứa những thông tin có giá trị, sau một hồi do dự, Duncan vẫn quyết định mang nó theo – Về sau khi trở lại Thất Hương Hào có thể dùng lá bùa hộ mệnh này kiểm tra thử xem Aye phải chăng cũng có thể mang nó trở về được.
Anh có thể yên tâm nghiên cứu thứ này trên Thất Hương Hào.
Anh xử lý xong dấu vết của áo choàng đen, rồi lại xử lý đại khái vẻ ngoài của mình, cố gắng làm cho mình nhìn giống như một thị dân bình thường, mà không phải là một tín đồ tà giáo trốn trong đường thoát nước nhếch nhác chẳng ra làm sao – Sau khi làm xong mọi thứ, anh mới bước lên đoạn đường dốc nghiêng.
Con đường phía trước cũng không còn quá xa.
Duncan lao nhanh trên con đường dốc, không khí trong lành tràn ngập lồng ngực anh. Anh đã có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của nhà máy xa xa và tiếng sóng biển, mà vài phút sau, anh thậm chí còn nhìn thấy tia sáng lạnh lẽo trong trẻo xuất hiện trên bậc thềm phía trước không xa.
Anh tiến lên vài bước, ánh sáng lạnh lẽo đó cuối cùng bao trùm hoàn toàn lấy bản thân.
Anh đã lên đến bề mặt trái đất.
Địa cầu vững chắc, ổn định, đắm chìm trong ánh sáng nhạt.
Đôi mắt của Duncan mở to, anh nhìn thấy một thành phố, một thành phố đứng lặng im trên biển vô ngần, đại diện cho nền văn minh của người phàm - vết sẹo khổng lồ giữa vòm trời vắt ngang trên bầu trời thành phố, chiếu sáng những mái nhà san sát, tòa tháp cao và lầu gác xa hơn nữa. Trước mặt anh không xa là một thành khu giáp giới hơi cũ nát, mà ở trên cao xa hơn, còn có thể nhìn thấy rất nhiều kiến trúc xa xôi và nguy nga, đó là “thượng thành khu” với thánh đường và tòa thị chính tọa lạc."
Duncan đột nhiên cười, anh không phát ra âm thanh, nhưng lại cười đến gần như tắt thở.
Có điều chỉ chốc lát sau, anh buộc phải ngừng lại tiếng cười của mình, anh hít một hơi thật sâu trong gió đêm lạnh lẽo, rồi sải bước về một phương hướng nào đó trong trí nhớ.
Các tín đồ tà giáo cũng có "cuộc sống bình thường" của riêng mình, ngoại trừ một số ít "thần quan" hoàn toàn dùng việc gieo họa chúng sanh làm nghề nghiệp, Giáo hội Mặt Trời giống như hầu hết các giáo phái khác, đều dựa vào một số lượng lớn người bình thường để hỗ trợ hoạt động của mình - Những tín đồ cơ sở bị mê hoặc phần nhiều là thị dân nghèo khổ từ tầng lớp thấp của thành phố, những người già thiếu sự quan tâm, những thanh thiếu niên ra đời không lâu, hoặc giống như thân thể mà Duncan đang chiếm cứ bây giờ...
Một người bình thường không được quan tâm, thân mắc bệnh nặng, mở tiệm đồ cổ gạt người ở thành khu hạ vật lộn với cuộc sống và thuế má.
Cuộc đời hết sức tệ hại của chủ tiệm đồ cổ tên "Ron" này đã kết thúc, món nợ của hắn với một vị thần linh tà ác nào đó đã được xóa sổ theo hơi thở cuối cùng của hắn, nhưng hắn vẫn có một vị trí ở thế giới này... vị trí này, rất hợp ý Duncan.