Mục lục
Thâm Hải Dư Tẫn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh cửa khép lại ở sau lưng, chặn ánh mắt trống rỗng của Đầu Sơn Dương.

Nhưng Duncan vẫn có thể cảm nhận rõ ràng Thất Hương Hào, cảm nhận được từng chuyển động tinh vi ở mỗi chỗ trên con tàu ma này. Anh “nhìn” thấy hàng loạt cánh buồm của Thất Hương Hào đang tinh chỉnh góc độ trong gió biển; bánh lái màu đen trên bệ ở vị trí đuôi tàu hơi chuyển động, làm cho Thất Hương Hào ổn định hơn trong sóng biển.

Đúng như anh dự đoán, Đầu Sơn Dương tạm thời tiếp quản bánh lái, bắt đầu cần cù thực hiện chức trách của một đại phó, nhưng Duncan vẫn có thể tự mình tiếp quản con tàu bất cứ lúc nào.

So với lúc do mình trực tiếp cầm lái, Thất Hương Hào yếu hơn một chút về độ linh hoạt và tốc độ, nhưng mục đích chính của Duncan lúc này là xua tan sương mù dày đặc trên hải đồ, vốn không có mục tiêu và lộ trình rõ ràng, anh cũng không quan tâm đến chút ảnh hưởng này.

Sau khi xác nhận Đầu Sơn Dương không có động thái gì bất thường và con rối Gothic bên dưới boong tàu vẫn đang ngoan ngoãn ở trong phòng, Duncan thở phào nhẹ nhõm, đồng thời quan sát căn phòng không tính là quá lớn này.

Đây là phòng ngủ riêng của anh với tư cách là thuyền trưởng, cũng là căn phòng thoải mái và cầu kỳ nhất trên Thất Hương Hào. Ngoài chiếc giường êm ái, còn có một chiếc tủ quần áo cổ điển lớn và một chiếc kệ để đồ đặt rất nhiều vật phẩm độc lạ, đặt ở vị trí sát tường đối diện với cửa phòng. Mà ở vị trí đối diện giường ngủ thì có một chiếc bàn đọc sách màu nâu sẫm, chỉ là trên bàn không có lấy một quyển sách, chỉ đặt một số đồ đạc và dụng cụ để viết và vẽ.

Bên cạnh bàn thì có một cửa sổ, có thể nhìn thẳng ra mặt biển ở đằng xa. Trên bức tường cạnh cửa sổ còn có vài cái móc cho thanh kiếm cướp biển mà Duncan đang mang theo người lúc này và khẩu súng kíp trước đó đã treo trên mấy cái móc này.

Duncan đi tới trước bàn đọc sách, cất thanh trường kiếm và khẩu súng kíp vào chỗ thuận tiện, rồi lại mở ngăn bàn ra, kiểm tra thuốc súng và đạn chì trong hộp gỗ.

Một chiếc la bàn nhỏ bằng đồng được đặt bên cạnh đạn chì và túi đựng thuốc súng. Duncan cầm la bàn lên, nhìn thấy kim chỉ dưới hộp kính vẫn đang quay tròn loạn xạ, dường như vẫn luôn bị một trường lực hỗn loạn vô hình dẫn dắt, phần đế la bàn thì được khắc rõ một dòng chữ nhỏ

"Chúng tôi đều là những người mất quê."

Duncan thản nhiên nghịch chiếc la bàn trên tay, nhìn cây kim chỉ bên trên quay cuồng như uống rượu say.

Anh đã kiểm tra qua những thứ ở đây rất nhiều lần, trong lần khám phá lúc ban đầu anh đã phát hiện ra căn phòng này, mà những sự vật ở đây, bao gồm cả dòng tin nhắn, chắc hẳn đều do Thuyền trưởng Duncan thật để lại.

Sau khi xem lại những thông tin hiện có trong đầu, Duncan mới thở ra một hơi, tiện tay đặt la bàn lên bàn, rồi lại đưa tay phải lên xoa nhẹ đầu ngón tay.

Một ngọn lửa nhỏ màu xanh lá theo đầu ngón tay anh bốc cháy lên. Dưới sự phản chiếu của ngọn lửa, một nửa lòng bàn tay của Duncan ngay lập tức hiện lên khuynh hướng cảm xúc trong suốt và hư ảo như Linh thể. Tuy nhiên, dưới sự kiểm soát có ý thức, ngọn lửa không lan ra bốn phía như trước, mà lơ lửng trên ngón tay anh như ánh nến.

Sau khi ngọn lửa ổn định, Duncan dùng tay còn lại chạm vào ngọn lửa cảm nhận một lát, sau đó lại lấy một chiếc bút lông ở bên cạnh tới, dùng đầu bút chạm vào ngọn lửa.

Vừa không cảm nhận được sức nóng, bút lông cũng không bị đốt cháy, chỉ có một chút màu xanh đậm lan tràn trên cây viết, làm cho bút lông phát sáng mờ nhạt.

Mặt khác, Duncan không "cảm thấy" bất kỳ phản hồi nào từ bút lông, không giống như khi anh dùng ngọn lửa chạm vào hải đồ và bánh lái.

Duncan thầm ghi lại trải nghiệm mới trong lòng, “Ngọn lửa Linh thể” này không hề có nhiệt độ, cũng sẽ không đốt cháy sự vật, hơn nữa rất có thể nó chỉ liên quan đến những sự vật “dị thường” trên Thất Hương Hào, sẽ không có bất kỳ phản hồi nào đối với những sự vật bình thường.

Vậy thì nếu là sự vật "dị thường" đến từ bên ngoài Thất Hương Hào... Liệu ngọn lửa này sẽ có phản ứng không?

Duncan trầm tư suy nghĩ, trong một khoảnh khắc, trong đầu anh đột nhiên hiện lên hình bóng của Alice, một con rối Gothic nào đó, hình như là "dị vật" đến từ bên ngoài Thất Hương Hào?

Liệu cô ta sẽ bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa Linh thể này không?

Nhưng anh cũng chỉ nghĩ như vậy trong một lúc, ngay sau đó liền ném suy nghĩ lan man này sang một bên.

Bởi vì cho dù Alice không phải là con người, cho dù cô ta là "Dị vật 099" bị nguyền rủa, cô ta cũng là một cá thể độc lập, có thể nói chuyện và đi lại, có suy nghĩ của riêng mình, hơn nữa bây giờ còn là "thuyền viên" của Thất Hương Hào, Duncan đã vô thức coi nó như một "con người".

Anh không thể chấp nhận việc sử dụng một người sống để thử nghiệm ngọn lửa của mình, dù sao anh vẫn chưa chắc chắn rốt cuộc ngọn lửa này có ảnh hưởng sâu xa gì đến "dị vật" bị ảnh hưởng không và liệu có gây hại hay không.

Tiếp theo, Duncan lại thử thêm vài lần nữa, một bên kiểm tra tính chất của ngọn lửa, một bên xác định xem có thuộc tính siêu phàm nào tồn tại đằng sau các sự vật trong phòng ngủ này hay không.

Cuối cùng, ánh mắt anh rơi vào chiếc la bàn nhỏ bằng đồng có ghi "lời nhắn" đó.

Chiếc la bàn bằng đồng nằm lặng lẽ trên bàn, kim chỉ nam dưới mặt kính đang quay loạn xạ, nhưng không biết có phải là ảo ảnh hay không, khi Duncan vừa duy trì ngọn lửa, vừa lia ánh mắt “không có ý tốt” vào cây kim chỉ, cây kim chỉ đó dường như đột ngột ngừng lại trong giây lát.

Sau đó tiếp tục xoáy chuyển động quay tròn ở đó như không có chuyện gì xảy ra.

Duncan: "..."

Thứ này vừa rồi nhất định đã phản ứng lại ánh mắt của anh!

Vốn dĩ anh có chút e ngại về chiếc la bàn này, dù sao trên đó lưu lại bút tích của "Thuyền trưởng Duncan thật", anh rất lo rằng vị thuyền trưởng con tàu ma đã chết đi đó phải chăng đã lưu lại lực lượng hoặc "cạm bẫy" nào đó trên vật phẩm tùy thân này để đề phòng trộm hay không, cho nên anh vẫn luôn không dùng ngọn lửa thử nghiệm la bàn, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng sinh ra từ chiếc la bàn đó, anh đột nhiên đã hạ quyết tâm.

Duncan vươn tay cầm lấy la bàn, xúc cảm lạnh lẽo truyền đến đầu ngón tay, sau khi đảo mắt nhìn kim chỉ vẫn đang xoay tròn ngẫu nhiên, anh trực tiếp đặt thứ này vào trong tay phải dùng để duy trì ngọn lửa Linh thể, đồng thời chậm rãi nắm chặt.

Ngọn lửa màu xanh lá mờ nhạt chảy ra như dầu mỡ thiêu đốt trong chốc lát, lan ra giữa các ngón tay của anh. Một ngọn lửa yếu ớt nhanh chóng bốc cháy trên bề mặt của la bàn. Trong ánh lửa dường như có vô số ảo ảnh phập phồng tiêu tán. Mà trong nháy mắt, cây kim vốn đang quay ngẫu nhiên đột nhiên dừng lại, đồng thời chỉ thẳng đến một phương hướng nào đó trên biển rộng lớn.

Trái tim của Duncan rung động. Lúc này, anh cảm nhận rõ ràng "phản hồi" từ chiếc la bàn, cũng xác nhận rằng đây đích xác là một "vật phẩm dị thường" có thể điều khiển được dưới sự chi phố của ngọn lửa Linh thể. Nhưng còn không đợi anh cảm nhận rõ nét chi tiết trong phản hồi này, một luồng "lực hấp dẫn" đã đột ngột xuất hiện và bất ngờ ập tới!

Duncan chỉ cảm thấy cơ thể mình lắc lư trong giây lát, giây tiếp theo như bị hoa mắt, bày biện trong phòng ngủ thuyền trưởng đã hóa thành hư vô từ lúc nào không hay, cả vách tường xung quanh, nóc nhà cũng rã ra như bông tuyết trong chớp mắt, trong ánh sáng chập chờn tản mát, bóng tối vô biên vô tận tràn ngập tầm mắt anh.

Duncan bàng hoàng đứng giữa vùng tối này, trong lòng rung lên hồi chuông cảnh báo, phản ứng đầu tiên của anh là đưa tay với lấy súng kíp và kiếm đeo bên người. Nhưng giây tiếp theo, anh nhận ra rằng bên cạnh mình chỉ còn lại chiếc la bàn bằng đồng vẫn được giữ chặt trong tay mình.

Duncan chớp chớp mắt, trong ánh mắt anh, xung quanh la bàn đồng đột nhiên tràn ra vô số vệt ánh sáng mỏng manh đếm không xuể.

Những tia sáng này lan tỏa và đan xen trong bóng tối, mở rộng vô tận như một mạng lưới. Mà giữa những tia sáng đan xen, lại có vô số tia sáng lốm đốm xuất hiện. Những tia sáng này có số thì rời rạc và lẻ tẻ, có số thì hội tụ như dòng sông, trên nền của mạng lưới ánh sáng đan xen, rực rỡ như một dải ngân hà.

Duncan nhìn dị tượng hiện ra trước mặt với vẻ bối rối, anh rất cảnh giác và có chút bất an, nhưng không hiểu sao, anh không hề cảm thấy khủng hoảng, thậm chí...

Giữa mạng lưới ánh sáng mờ ảo và các điểm sao, anh ngược lại cảm thấy một cảm giác yên bình và thoải mái đã mất từ lâu.

Trong giây tiếp theo, một cảm giác kỳ lạ đột nhiên ập đến, ánh mắt Duncan vô tình bị thu hút bởi một chùm ánh sao trong mạng lưới ánh sáng đan xen nhau. Anh nhìn về phía chùm ánh sao đó, chỉ cảm thấy ánh sao đó lung lay sắp rơi xuống, dường như sẽ lập tức rơi hoàn toàn vào trong bóng tối.

Anh vô thức đưa tay về phía ánh sao đó.

Đúng lúc này, một lực kéo to lớn ập đến, Duncan cảm thấy linh hồn mình như đang bay lên, anh không tự chủ được xông về hướng tinh huy sắp rơi vào trong bóng tối đó. Mà mạng lưới ánh sáng đan xen chằng chịt do la bàn tạo ra kia cũng đang nhanh chóng thoái lui trong tầm mắt, dải ngân hà do ánh sao hội tụ thành xung quanh cũng chợt bắt đầu biến động xoay tròn!

Trong lúc bay nhanh, anh vô thức nhìn tay phải đang cầm la bàn của mình, nhưng lại thấy la bàn đã biến mất từ lúc nào không hay. Cùng lúc đó, trong phút chốc sắp tiếp xúc với ánh sao ảm đạm kia, dư quang nơi khóe mắt anh lại trông thấy một bóng dáng bất chợt ngưng tụ ra trong bóng đêm.

Bóng dáng ấy cứ tự nhiên xuất hiện như thể luôn ở bên cạnh anh, rồi nhanh chóng rơi xuống điểm sáng mờ ảo cùng anh.

Duncan chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng đó dường như là một con chim đang bay lượn, mà trước khi nhìn thấy rõ chi tiết, trước mắt đã tối sầm lại.

Cảm giác nặng nề đến từ thế giới hiện thực phát ra từ tứ chi, cùng với mùi hôi thối của tay chân thối rữa và âm thanh chói tai của những sợi xích sắt nặng nề kéo lê trên sàn cùng lúc ập tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK