Cảm giác này rất kỳ diệu.
Duncan có thể cảm nhận rõ rệt mọi chuyện ở phương xa – Anh có thể cảm giác được Thất Hương Hào đang trôi dạt trên biển cả mênh mông vô hạn, con tàu ma còn sống đó đang không ngừng khai phá tuyến đường trên hải đồ dưới sự điều khiển của Đầu Sơn Dương, con rối bị nguyền rủa với một cái đầu không bền chắc lắm đang đảo tới đảo lui trong khoang tàu, làm quen với môi trường trên tàu hệt như đang khám phá, biển cả sâu thẳm và tăm tối đang chậm rãi nhấp nhô xung quanh, trong biển ẩn chứa vô số sự vật kỳ lạ và quỷ dị.
Song trong một tầm nhìn khác của anh, bản thân đang ngồi trong một tiệm đồ cổ ở thành khu hạ của thành bang Phổ Lan Đức, tiếng người trên đường phố, tiếng xe truyền vào tai, trái lại càng làm nổi bật sự thanh vắng và tĩnh lặng bên trong tiệm, một cô gái nhân loại tên Nina đang ngồi đối diện với bản thân, nhấm nháp chiếc bánh ngọt rẻ nhất ở thành khu hạ.
Anh là thuyền trưởng Duncan, chủ nhân của Thất Hương Hào, thiên tai di động trên biển vô ngần - Anh đang ngồi ở đây như một người bình thường, ăn bữa sáng của mình, đặt mình vào trong sâu thẳm yên bình của phố chợ.
Không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy một phần nào đó trước sau luôn treo lơ lửng và bất an trong lòng mình đang lắng đọng xuống. Đó có thể là thần kinh căng thẳng lâu ngày trên con tàu ma, cũng có thể là một thứ gì đó khác, nhưng anh cảm thấy điều này dù sao cũng không phải là chuyện xấu.
Dường như nhận ra tầm mắt từ bên cạnh, Nina đang ăn bánh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cô tò mò liếc nhìn Duncan: "Chú Duncan, chú không ăn sao?"
Duncan liếc nhìn đồ ăn trên đĩa của người kia: "Đủ cho cháu ăn không?"
"Đủ rồi, ăn nhiều đồ ngọt quá không tốt."
"Ừm."
Duncan gật đầu, cầm miếng bánh lên cắn một miếng, anh nghiêm túc cảm nhận hương vị đậm đà mà lâu rồi không được nếm qua, cảm nhận vị ngọt thô từ từ tan ra trong miệng – Sau đó, cảm giác được rõ rệt cơ thể này bắt đầu xử lý thức ăn nuốt xuống.
Trong lòng anh hơi bình tĩnh lại, biết rằng tình hình đúng như dự đoán của bản thân.
Cơ thể này "sử dụng tốt hơn" so với thân xác bị tạm chiếm lần đầu tiên - "Phụ tùng" của nó còn nguyên vẹn không thiếu sót, thời gian chết không lâu, linh hồn của bản thân tiếp quản gần như liền mạch và khởi động lại sinh cơ trong cơ thể, điều này hoàn toàn khác với thi thể lồng ngực mở rộng lúc trước.
Anh bây giờ có hơi thở, có huyết dịch lưu chuyển, tim cũng đang đập - Mặc dù tốc độ đập hình như chậm hơn một chút, nhưng hẳn vẫn trong phạm vi của một người bình thường.
Hẳn là không cần lo lắng vấn đề thân thể thối rữa, cũng đỡ toan tính ngâm chất bảo quản, hơn nữa như vậy cũng càng không dễ bại lộ trước mặt người thường.
Nhưng có một điều Duncan vẫn không chắc lắm.
Anh biết cơ thể này của mình hẳn là có tật bệnh - Trong ký ức đã thôn tính, ấn tượng tiêu cực về bệnh trầm trọng quấn thân sâu sắc hơn tất cả những ký ức khác, hơn nữa rượu mạnh và thuốc giảm đau tìm thấy trong tủ trước đó cũng là bằng chứng.
Anh không biết cơ thể này rốt cuộc đã sinh ra bệnh gì trước đây, bởi vì chuyện về phương diện thời gian phát bệnh và nguyên nhân phát bệnh dường như đã là ký ức rất lâu về trước, từ lâu đã mờ đi không còn rõ, nhưng có một điều rất rõ ràng: Tại thời điểm này, ngoại trừ cảm giác yếu ớt mà thể chất người bình thường mang lại cho mình ra, anh không hề cảm thấy cơ thể này có gì không ổn.
Bệnh tật đã biến mất? Vì lý do du hành linh giới, thân thể này đã tự khỏi? Hay là vì linh hồn phóng chiếu tới cuối cùng bị giới hạn trong nhận thức, nên bản thân không thể thực sự cảm nhận được vấn đề của cơ thể, thể trạng của cơ thể này thực sự vẫn đang không ngừng suy giảm?
Duncan vừa ăn vừa lặng lẽ suy nghĩ, sau đó đột nhiên liếc nhìn Nina đang ngồi ăn ở phía đối diện mình: "Hôm nay cháu không phải đi học sao?"
Nina sống ở thành khu hạ, điều kiện kinh tế không tốt mấy, nhưng dễ nhận thấy thành bang Phổ Lan Đức đã phát triển đến mức giáo dục cơ bản tương đối phổ cập. Cô hiện đang học tại trường do giáo hội và tòa thị chính liên hợp mở ra, chuyên về động cơ hơi nước là chính – Trường học này có thể được xem như là một loại hình “trường trung học dạy nghề”, chủ yếu chuyển giao những thợ thủ công hơi nước lành nghề đến nhà máy và nhà thờ.
Một nửa học phí của Nina là do chú của cô ấy chi trả, nửa còn lại đến từ một khoản trợ cấp từ tòa thị chính.
Đối với một thành bang đã phát triển đến thời đại công nghiệp mà nói, việc đào tạo các thợ thủ công ở phương diện này ngay cả với sự trợ cấp từ phía chính phủ cũng là điều khá đáng giá – Mà điều không thể phủ nhận là loại trường học mang tính mục đích vô cùng rõ ràng này ít nhất cũng giải quyết được vấn đề xóa nạn mù chữ bình dân học vụ.
Nina học rất giỏi, trong trí nhớ của chú cô, cô bé này có thành tích tương đối tốt trong tất cả các khóa học.
“Sáng nay cháu không có tiết,” Nina gật đầu: “Chỉ học hai tiết lịch sử vào buổi chiều. Ngoài ra, buổi chiều cháu còn phải đi nói với bà White một tiếng, mấy ngày này sẽ không ở trong ký túc xá..."
Duncan đột nhiên dừng lại những gì đang làm, anh rất nghiêm túc nhìn Nina và hỏi: "Cháu không nghĩ ở đây chăm sóc một người như chú sẽ làm trễ nãi rất nhiều việc sao? Cháu có thể ở lại trường thời gian lâu dài, điều đó có lẽ sẽ giúp ích hơn cho việc học của cháu."
Nina sững sờ, cô có chút ngớ ra nhìn "Chú Duncan" của mình, ngay sau đó đột nhiên nổi giận: "Chú không nên nói như vậy! Chú chỉ bị bệnh thôi, cứ uống thuốc đúng theo lời bác sĩ là được – Ba mẹ đã phó thác chú cho cháu..."
"Là ba mẹ cháu đã giao cháu cho chú," Duncan rất nghiêm túc sửa lại, anh dùng những kí ức trong đầu để sắp xếp lời nói của mình: "Khi đó cháu chỉ mới sáu tuổi."
"Nhưng bây giờ cháu đã mười bảy tuổi," Nina phồng mặt và dùng nĩa đâm mạnh vào miếng bánh nhỏ cuối cùng: "Chú thậm chí còn không giỏi tự chăm sóc bản thân như cháu - Nếu cháu thật sự chuyển ra ngoài, không đến ba ngày chú đã làm cho căn nhà thành một mớ tệ hại. Trên thực tế chú vẫn có thể để cháu giúp dọn dẹp phía trước cửa tiệm, ít nhất là quét tước, cửa sổ đều đã bẩn đến mức không nhìn rõ..."
Duncan có chút bất đắc dĩ lắng nghe "lời rao giảng" liên miên của cô gái, anh không ngờ "phép thử" mình thuận miệng nói ra lại có thể mang tới cho đối phương phản ứng lớn như vậy.
Nhưng dần dần, anh lại không kiềm được cười lên.
Anh cảm nhận được nhiệt độ từ cô gái tên "Nina" này... một loại nhiệt độ ấm áp tựa như tắm dưới ánh sáng mặt trời.
"Được rồi, chú chỉ thuận miệng nói thôi," Anh lắc đầu, vừa khuấy chút canh cuối cùng trong bát vừa nói: "Chiều nay là tiết lịch sử... Tiết lịch sử gần đây cháu học thế nào?"
“Chú Duncan, chú thực sự không sao chứ?” Nina mở to hai mắt ngạc nhiên: “Từ trước đến nay chú... thôi được, ít nhất hai năm nay chú chưa từng hỏi qua chuyện học ở trường của cháu.”
Duncan há miệng một cái, vừa định nói điều gì đó, nhưng cô gái trước mặt lại thản nhiên nói tiếp: "Gần đây bọn cháu đang học về lịch sử cổ đại, thầy Morris đang giảng cho bọn cháu nghe về những điều sau Đại hủy diệt... Nói thật, khá thú vị, lịch sử cổ đại nghe vào có rất nhiều phần giống như câu chuyện, thú vị hơn nhiều so với lịch sử cận đại và lịch sử hiện đại."
Duncan suy nghĩ một chút rồi tỏ vẻ nghiêm túc: "Nghe có vẻ như cháu học tốt nhỉ? Vậy để chú kiểm tra cháu một chút, khái niệm tương quan về Đại hủy diệt là gì?"
Chú Duncan hôm nay rất lạ, tuy không nói ra được lạ chỗ nào, nhưng không giống với mọi khi.
Nhưng Nina cũng không nghĩ quá nhiều – So với lời nói và hành động hơi có vẻ kỳ lạ của chú mình, cô gái đơn thuần này vào lúc này càng vui hơn vì chú Duncan cuối cùng cũng vực dậy tinh thần, hơn nữa tâm trạng còn có vẻ rất tốt.
Cô rất cao hứng, câu hỏi mà chú Duncan đặt ra vừa khéo nằm vào nội dung mình vừa nắm vững.
Thế là, cô bắt đầu kể cho Duncan nghe những kiến thức mình vừa học được đi kèm với nụ cười đắc ý:
"Đại hủy diệt là chuyện xảy ra vào khoảng 10.000 năm trước - mặc dù không rõ vì nguyên do gì, các dân tộc thiểu số có truyền thừa văn hóa khá độc đáo như tinh linh, Sâm Kim nhân và Cát Phổ Lạc nhân đã ghi lại thời gian không nhất quán trong lịch của họ, nhưng nhìn chung, sự đồng thuận của giới khảo cổ học rằng Đại hủy diệt xảy ra vào thời kỳ cuối kỷ nguyên trật tự 10.000 năm trước..."
Duncan bình tĩnh lắng nghe.
Trong đầu toàn những dấu chấm hỏi.
Tinh linh? Sâm Kim nhân? Cát Phổ Lạc nhân? Tình huống gì đây vậy? Hóa ra trên lục địa không chỉ có tộc quần có trí khôn là loài người? Hơn nữa tinh linh... đây có phải là khái niệm giống như "tinh linh" theo cách hiểu của bản thân không? Trong biển cả vô biên vẫn còn tồn tại những thành bang tinh linh sống trong thời đại công nghiệp hơi nước hay sao?
Trong đầu anh bất giác hiện lên một số hình ảnh mới lạ vô cùng quỷ dị, giọng nói của Nina vẫn phát ra từ phía đối diện:
"... Các thành bang có sự khác biệt nhất định trong các ghi chép về Đại hủy diệt, nhưng phần khá phổ biến trong đó là kỷ nguyên trật tự trước Đại hủy diệt là một thời đại phồn thịnh, ổn định và an toàn vượt xa so với hiện nay; diện tích lục địa và đại dương cực kỳ rộng lớn khi đó ít vô biên vô bờ bến như hôm nay, cả biển và đất liền đều không có tồn tại điểm kết thúc như cái gọi là 'biên giới thực tế'...
"Thời đại sau Đại hủy diệt được gọi là 'thời đại biển sâu', thời đại biển sâu vẫn tiếp tục kéo dài cho đến ngày nay, hơn nữa trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Đặc điểm nổi bật nhất của thời đại biển sâu là biển vô biên bao phủ gần như toàn bộ thế giới, đất liền chỉ còn lại chưa tới một phần thời đại cũ và đều bị chia cắt thành các hòn đảo lớn nhỏ hoặc 'dị cảnh trong sương mù'. Hiện nay, rất nhiều thành bang được xây dựng trên các đảo tương đối ổn định, mà các loại tàu vượt biển đã trở thành nơi giao lưu và phương tiện liên lạc giữa các đảo.
"Trong những ngày đầu của thời đại biển sâu, di dân còn sót lại của thế giới cũ gặp phải thiệt hại nặng nề và nền văn minh cũ gần như bị phá hủy hoàn toàn, 'Vương quốc Crete cổ đại' ban sơ vùng lên từ trong phế tích là tổ tiên sớm nhất của nền văn minh ở thời đại biển sâu. Mặc dù vương quốc cổ đại này tồn tại chưa đầy 100 năm, nhưng đã để lại rất nhiều di sản có ảnh hưởng sâu rộng đến các thế hệ tương lai, trong đó bao gồm các phương pháp phân loại sơ khai và hời hợt nhất cho rất nhiều dị thường và dị tượng thời đại biển sâu, cũng như nhiều kinh nghiệm quý báu trong việc duy trì sự sống còn trong thời đại biển sâu…”