Theo một nghĩa nào đó, đả kích mà bầu trời không sao không trăng chỉ có một vết sẹo duy nhất tạo thành đối với Duncan thậm chí còn lớn hơn nhiều so với "Mặt Trời" bị từng vòng phù văn giam cầm.
Bởi vì dù mặt trời có dị thường đến đâu thì nó cũng chỉ chiếu sáng trời đất dưới chân Duncan, mà trong nhận thức của một người trái đất như Duncan, cái gọi là "Mặt Trời" chẳng qua chỉ là một trong hàng trăm triệu thiên thể.
Mọi dị tượng méo mó đều giới hạn dưới ánh mặt trời chiếu rọi. Trên bầu trời ngoài ánh mặt trời, còn có thể hàm chứa những chòm sao với khả năng vô hạn - Mặc dù đối với một sinh linh bị kiềm hãm trong lực hút của trái đất, ánh mặt trời chiếu rọi này tương đương với toàn thế giới, nhưng ít nhất, nếu là vậy Duncan còn có thể hiểu và chấp nhận quy mô của dị tượng này.
Song trên bầu trời đêm lúc này, Duncan lại không nhìn thấy bất kỳ thiên thể nào có thể gọi là "sao", không có đốm nhỏ, không có mặt trăng và không có Ngân Hà xa xôi.
Chỉ có duy nhất một vết sẹo rách, bao trùm bầu trời trong tư thái ánh sáng nào đó mà anh không thể hiểu được, và sương mù ánh sáng mờ mờ không ngừng tản ra bên ngoài.
Toàn bộ vùng biển vô biên đều bao phủ trong đêm trắng nhạt như tuyết này.
Nơi xa hơn mặt trời là hư vô xa xôi, cùng với dị tượng lớn hơn.
Duncan không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bầu trời, vô số nghi vấn và phỏng đoán lẩn quẩn trong đầu anh.
Các hành tinh khác ở đâu? Nó đã không tồn tại ngay từ đầu sao? Hay là nói... thế giới dưới chân mình là một thiên thể nằm trong vùng chân không của vũ trụ, khoảng cách của nó với các ngôi sao khác quá mức xa xôi, đến nỗi bầu trời đêm ở đây tối đen như mực và không có sao? Vết sẹo nhạt vắt ngang bầu trời lại là gì? Là một kẽ hở không gian bị xé rách? Là một cấu trúc thiên thể có thể chạm vào? Hay chỉ là ảo ảnh, lơ lửng trên vùng trời trên biển vô biên hiểm ác đáng sợ này?
"Thuyền trưởng?"
Cuối cùng, một giọng nói đánh thức Duncan khỏi sự im lặng, con rối Alice có chút lo lắng nhìn vị thuyền trưởng u linh đột nhiên dừng lại. Nàng ta thấy sắc mặt đối phương bỗng trở nên u ám và nghiêm nghị hơn trước, điều này khiến nàng ta sợ hãi: "Ngài không sao chứ? Lẽ nào là thiên tượng sắp có biến? Có bão lớn sao? Tôi từng nghe các thủy thủ bên ngoài rương nói qua điều này..."
"...Không có gì cả."
Duncan nói nhẹ nhàng, sau đó đột nhiên thu lại ánh mắt khỏi bầu trời, vẻ mặt bình thản nhìn Alice, như để trả lời, lại giống như lập lại với chính mình: "Không có gì cả."
"Vậy chúng ta..."
Duncan bước về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì: "Đi thôi, ta đưa đến khoang tàu – sau này cô có thể tắm ở đó, nếu cô cần tắm rửa."
Thế giới này lại lần nữa phô ra sự quái đản và quỷ dị của nó cho người ngoại bang thấy, mà sự quái đản và quỷ dị này dường như còn lâu mới kết thúc.
Duncan đã ý thức được, không biết còn bao nhiêu dị tượng đáng kinh ngạc đang chờ đợi mình, nếu mỗi lần đều kinh ngạc, cả đời của anh e rằng chỉ còn lại sự kinh ngạc.
Nếu nói anh tích lũy được kinh nghiệm gì khi sống trên trái đất trong vài thập kỷ qua, thì có một điều hữu ích nhất hiện giờ:
Nếu một vấn đề xác thực tồn tại, vậy thì nghĩ cách giải quyết, vấn đề sẽ không tự biến mất vì sự phủ nhận của bản thân, giống như bầu trời quái đản trước mắt sẽ không trở nên rực rỡ đầy sao vì sự nghi ngờ của anh.
Thế giới này phơi ra tư thái như vậy nhất định phải có lý do của nó, nếu vạn việc vạn vật đã có thể tồn tại ở đây, vậy đó chính là một sự thật không thể chối cãi. Hiện tượng vô lý đến đâu, cổ quái đến đâu cũng là sự thật khách quan – bản thân nhất thời không thể lý giải, đó là vấn đề của bản thân, không phải vấn đề của thế giới.
Với tư cách là thuyền trưởng hiện tại của Thất Hương Hào, Duncan cảm thấy mình có thể sẽ còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu thế giới này từ từ.
Alice không biết lý do vì sao thuyền trưởng im lặng suốt đoạn đường này, nàng ta chỉ biết bầu không khí quanh người Duncan đột nhiên trở nên hơi bí bách, nhưng sau khi đến khoang tàu mục tiêu, cảm giác đè nén này lại bỗng dưng biến mất.
Duncan đưa tiểu thư con rối đến nơi có thể tắm rửa, đây là phòng tắm dành cho các thủy thủ cấp trên - Đối với tàu buồm cổ điển mà nói, loại phòng tắm này là một công trình "xa xỉ", dưới tình huống bình thường, loại công trình này chắc chắn không chuẩn bị cho thủy thủ thông thường.
Điều kiện sinh tồn của những chiếc thuyền buồm thời cổ đại thực sự khá tồi tệ khi vận hành nơi đại dương xa khơi, nước ngọt có hạn, thức ăn hỏng hóc, y tế trị liệu kém, cùng các vấn đề tâm lý do những chuyến đi dài ngày, gây khó khăn cho mỗi một nhà thám hiểm thử thách biển cả, trên trái đất, nhiều vấn đề trong số này thậm chí vẫn chưa được giải quyết triệt để ngay cả trong thời kỳ tiền công nghiệp.
Theo như Duncan được biết, những thuyền buồm vượt biển thời kỳ đầu trên trái đất thậm chí còn không có nhà vệ sinh cho các thành viên thủy thủ đoàn bình thường, các vấn đề cá nhân của các thủy thủ thông thường được giải quyết trên tấm lưới hướng ra biển (quá trình này còn phải chú ý đến hướng gió). Tắm rửa càng là vấn đề khó khăn - dùng một chiếc thuyền buồm dự phòng làm bồn tắm và cọ rửa cơ thể bằng nước biển là giải pháp của nhiều thủy thủ thiếu kinh nghiệm, mà có nhiều thủy thủ thời đại thuyền buồm chỉ đơn giản là chọn không tắm trong nhiều tuần hoặc thậm chí vài tháng.
Suy cho cùng, một chút vấn đề vệ sinh là điều ít quan trọng nhất so với bệnh máu xấu, bệnh dịch hạch và chứng cuồng loạn hàng loạt do căng thẳng tinh thần cực lớn gây ra.
Nhưng trớ trêu thay, trên một con tàu ma khiến người người sợ hãi, những vấn đề sinh tồn tệ hại này trái lại lại được giải quyết.
Khoang nước ngọt trên Thất Hương Hào biết tự bổ sung, thực phẩm đặt trong kho hàng không hề có dấu hiệu hư hỏng, thuyền trưởng u linh sẽ không bị bệnh, vấn đề cột sống cổ của Alice cũng không do việc vận hành trên biển gây ra.
Ngoài việc thường xuyên cảm thấy huyết áp tăng cao khi ở cùng Đầu Sơn Dương, con tàu này thực sự khá tiện nghi...
"Đường ống bên cạnh bồn tắm thông với khoang nước ngọt, cứ lấy nước trực tiếp là được, nắp bồn tắm treo ở bên kia, đừng làm mất - Điều kiện hiện tại có hạn, trên tàu không có nước nóng, nhưng cô hẳn là không để tâm đến điều này."
Duncan giới thiệu cơ sở thiết bị trong khoang tàu cho Alice, những kinh nghiệm không mấy nổi bật nhưng lại là thành quả khám phá của anh trong nhiều ngày trước đây.
"Có thể rửa sạch cơ thể là đủ, khớp thấm phải nước muối quả thực rất khó chịu," Alice ngược lại là không hề cầu kỳ, nàng ta hơi có vẻ tò mò và thích thú nhìn các thứ trong khoang tàu, vừa nghe Duncan giới thiệu vừa gật đầu nói: "Tôi chỉ là một con rối, không có yêu cầu tắm nước nóng."
Duncan gật đầu, nhưng ngay sau đó biểu cảm lại có chút quái dị, anh liếc nhìn Alice, giọng điệu hơi do dự: "Nói mới nhớ, cô có biết tắm thế nào không? Cô có... 'kinh nghiệm sống' về điều này không?"
Alice thật đúng là ngớ ra một lúc, sau đó vừa suy tư vừa nói rất nghiêm túc: "Hẳn là... được? Thì là tháo các khớp ra và cọ rửa sạch sẽ, rồi lắp trở lại sau khi xong..."
Duncan: "...?"
Anh nhìn Alice, Alice cũng nhìn anh với vẻ ngây thơ vô tội.
“Cô đã cân nhắc đến việc làm thế nào để tự lắp trở lại sau khi tháo tất cả ra chưa?” Duncan biết lời thuận miệng hỏi tới này của mình thật sự đã nhắc nhở đúng, con rối trước mặt trước giờ chưa từng rời khỏi rương thực sự không có kinh nghiệm ở phương diện này: "Ta cũng không cách nào giúp được cô."
Alice: "... Hình như cũng phải ha."
"Hơn nữa, ta rất không kiến nghị cô thường xuyên tháo khớp của mình ra," Duncan nhắc nhở chân thành: "Cho dù kết cấu cơ thể cô cho phép làm như vậy."
Alice hơi bối rối: "Tại sao?"
"Tháo nhiều dễ rơi," Duncan cuối cùng cũng trở nên bất lực, trước đó anh hoàn toàn không nghĩ tới ở chung trên một con tàu với một con rối bị nguyền rủa lại có nhiều "vấn đề nhỏ nhặt" như vậy, điều này chưa bao giờ được nhắc đến trong tiểu thuyết, phim ảnh và chương trình truyền hình: "Ta cũng không hy vọng một ngày nào đó cô đang đi trên boong tàu thì đột nhiên rơi rớt đầy đất trước mặt ta, không ai trên tàu biết cách bảo vệ các khớp của con rối."
Nói đến đây, anh dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm một câu: "Vấn đề cột sống cổ của cô đã đủ nghiêm trọng rồi."
Alice tưởng tượng đến cảnh tượng đó, lập tức rụt cổ lại: "À, được rồi được rồi, tôi hiểu rồi... Tôi đã nghĩ ra mình nên làm thế nào rồi..."
"Tốt nhất nên như vậy," Duncan nói xong, rồi lại liếc nhìn con rối không đủ kinh nghiệm sống này có chút không yên tâm, lúc này mới chuẩn bị xoay người rời đi: “Ta còn rất nhiều chuyện phải làm – Đừng gây ra rắc rối quá lớn.”
"Vâng thưa Thuyền trưởng, cảm ơn Thuyền trưởng," Alice vui vẻ nói, nhưng ngay khi Duncan sắp rời khỏi khoang tàu, nàng ta lại đột nhiên lên tiếng: "À phải rồi, Thuyền trưởng..."
Duncan dừng lại và hơi quay đầu lại: "Còn chuyện gì nữa?"
“Thuyền trưởng… tôi đột nhiên cảm thấy ngài dường như cũng không đáng sợ đến vậy,” Alice nhìn bóng lưng Duncan, cẩn thận suy xét lời nói: “Đầu Sơn Dương đó nói ngài là Thuyền trưởng đáng sợ nhất trên biển vô biên, là tai họa khó lường nhất trên mọi tuyến đường trên biển, nhưng..."
"Nhưng điều gì?"
"Nhưng tôi thấy ngài dường như khá dễ nói chuyện, còn có chút giống một gia trưởng bận tâm lo nghĩ..."
Duncan không quay lại nhìn, nhưng sau hai giây im lặng, anh đột nhiên hỏi: "Từ đâu mà cô có khái niệm gia đình... cô có gia đình sao?"
Alice nhất thời do dự một chút, chậm rãi lắc đầu: "Hình như không."
"Vậy thì đừng nói đến đề tài gia trưởng gì đó, cứ thành thật ở trên tàu, ta sẽ thu xếp ổn thỏa sinh hoạt của cô trên con tàu này."
"Ò, vâng thưa Thuyền trưởng."