Con chim bồ câu trắng như tuyết đó đứng ngơ ngác trên bàn, trên cổ treo chiếc la bàn bằng đồng mà Duncan đã tìm kiếm bấy lâu, mà con dao obsidian quen mắt đó thì đặt bên chân nó.
Duncan nhìn chim bồ câu với vẻ mặt hơi sững sờ, chim bồ câu cũng nhìn anh với vẻ ngơ ngác.
Không dễ dàng để nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của một con chim, nhưng chẳng biết tại sao, Duncan chỉ cảm thấy anh có thể nhìn hiểu được biểu cảm của con chim bồ câu này. Không chỉ có thể nhìn hiểu biểu cảm, anh thậm chí có thể nhìn ra được quang huy của "sự khôn ngoan và nhìn xa trông rộng" nào đó trong con ngươi hơi đỏ của chim bồ câu - Hai con mắt lớn chừng hạt đậu xanh của con chim cứ vậy nhìn thẳng về phía trước, khi Duncan đưa mắt nhìn qua, một con mắt của nó rõ ràng cũng hướng sự chú ý sang, nhưng con mắt còn lại của nó dường như vẫn đang nhìn vào trần nhà phòng ngủ của thuyền trưởng, đường nhìn đảo quanh hoảng loạn bất định.
"Một con… chim bồ câu?"
Phản ứng lại mấy giây sau đó, cuối cùng khóe miệng Duncan mới giật giật lẩm bẩm theo bản năng.
Tại sao lại là một con chim bồ câu? Tại sao lại đột nhiên nhô ra một con chim bồ câu? Tại sao chiếc la bàn bằng đồng của mình còn đang treo trên mình con chim bồ câu này? Làm thế nào mà con dao đó đến được đây?
Hoặc là ngàn vạn câu từ có thể tóm gọn thành một câu: Trên con tàu bất thường này liệu có thể xảy ra chút chuyện bình thường nào không?!
Mà khi trong đầu Duncan đầy những dấu chấm hỏi và đang lẩm bẩm trong lòng, con chim bồ câu ngơ ngác hồi lâu đó dường như cuối cùng cũng "tỉnh" lại, nó gật đầu lia lịa và bước hai bước trên bàn, tiến tới trước mặt Duncan, gắng sức duỗi cổ, kêu lên thành tiếng "cúc cu" vang dội.
"..." Duncan im lặng nhìn con chim, không hiểu sao hình tượng kinh điển về nhiều thuyền trưởng hải tặc trong ký ức chợt hiện lên trong đầu, sau đó anh nhìn xuống bộ đồng phục thuyền trưởng trên người: "Bên cạnh Thuyền trưởng có một con chim theo cùng hình như đúng thực là tiêu chuẩn, nhưng dưới tình huống bình thường không phải nên là một con vẹt sao... chim bồ câu là sao đây?"
Chim bồ câu nghe được lời nói của Duncan, lập tức nghiêm túc gật đầu, cất giọng nữ với một giọng điệu hơi quái dị và khô khan: "Truyền tống hoàn thành!"
Mọi lời lẩm bẩm từ trong lòng đến trong miệng của Duncan bên này lập tức bị cắt đứt, nước miếng suýt chút sặc vào phổi, anh nhìn chằm chằm vào con chim bồ câu trắng trước mặt với vẻ thảng thốt.
Anh nhớ lại cảm xúc của mình khi lần đầu tiên đặt chân lên con tàu này và nhìn thấy Đầu Sơn Dương biết nói trong phòng thuyền trưởng.
Nhưng dù gì đây đã không phải là ngày đầu tiên anh đến Thất Hương Hào, anh đã không lạ gì trước những chỗ dị thường của thế giới này, cho nên con chim bồ câu này mở miệng nói chuyện cũng chỉ khiến anh bất ngờ trong chốc lát, giây tiếp theo, vẻ mặt anh đã nghiêm túc trở lại, đồng thời, ngọn lửa linh thể màu xanh lá đã hơi nổi lên trong một bàn tay, nhìn chăm chú con chim bồ câu trước mặt trong sự cảnh giác: "Ngươi đến từ đâu?"
Chim bồ câu nghiêng đầu, một mắt nhìn thẳng vào Duncan, con mắt còn lại nhìn đâu đâu trên trần nhà: "Địa chỉ sai, vui lòng kiểm tra lại địa chỉ, hoặc liên hệ với nhân viên quản lý hệ thống."
Duncan: "...?"
So với vẻ đờ đẫn nhất thời trên nét mặt, trong lòng anh lúc này hơn thế là gợn sóng lớn hơn!
Thứ mà con chim bồ câu này nói đến... không giống "phong phạm" của thế giới này, không giống như bất kỳ từ ngữ nào mà Đầu Sơn Dương hay Alice hay những tín đồ tà giáo kia có thể nghĩ ra, trái lại càng giống thuật ngữ mà một người trái đất như "Chu Minh" anh quen thuộc hơn!
Song con chim bồ câu dường như hoàn toàn không để ý thấy sự thay đổi trong ánh mắt và biểu cảm của Duncan, nó chỉ cúi đầu rỉa cánh của mình, rồi lại lắc lư chiếc la bàn bằng đồng treo trước ngực, sau đó bắt đầu đi lại thong dong tự do vui sướng và tự đắc trên bàn.
Sau khi đi được vài bước, nó lại chạy đến phía trước con dao obsidian, dùng móng vuốt khều vài cái hướng về phía Duncan, trong miệng phát ra giọng nữ với âm điệu quái dị như trước đó: "Hãy cầm lấy chiếc rìu chiến năng lượng Mặt Trời này và ôm lấy vinh hiển của chiến đấu!"
Duncan chợt đứng phắt dậy khỏi bàn đọc sách, ghế ngồi đập xuống sàn phát ra tiếng va chạm loảng xoảng, anh nhìn chằm chằm cố định vào con chim bồ câu đang bày ra bộ mặt vô tội và thờ ơ trước mặt, một loại cảm xúc vô cùng kỳ cục nhưng lại tức cười tràn ngập đầu óc anh.
Con chim bồ câu này tuyệt đối không thể nào là thứ vốn có trên Thất Hương Hào, cũng gần như không thể nào là thứ vốn có ở thế giới này!
Từ ngữ nó nói ra, chỉ có "Chu Minh" mới hiểu được có ý gì!
Có lẽ là do tiếng bàn ghế va đập quá lớn, nên ngay cả trong phòng hải đồ cũng có thể nghe thấy tiếng động ở đây, Duncan đột nhiên nghe thấy giọng nói của Đầu Sơn Dương truyền đến từ phòng hải đồ: "Thuyền trưởng? Ngài không sao chứ?"
Duncan vẫn đang nhìn chằm chằm vào con chim bồ câu trên bàn, anh biết Đầu Sơn Dương không dám trực tiếp dòm ngó vào tình hình bên trong phòng ngủ của thuyền trưởng, nên thấp giọng đáp lại với vẻ điềm tĩnh thường ngày: "Ta không sao."
"Tiểu thư Alice đến tìm ngài, có muốn..."
"Ngươi tiếp đón trước đi."
"Vâng, Thuyền trưởng."
Duncan thở ra một hơi, quay đầu liếc nhìn cánh cửa dẫn đến phòng hải đồ.
Sự oanh tạc om sòm Alice của Đầu Sơn Dương vẫn đang tiếp tục, tiểu thư con rối đã muốn đứng dậy rời đi mấy lần lại bị ngăn lại, Duncan cảm thấy mình nên ra ngoài cứu giúp con rối bất hạnh đó, nhưng bây giờ... anh lại có chuyện càng quan trọng hơn cần phải xác nhận.
Cố chịu cực thêm một lát nữa đi Alice ạ.
Duncan ngồi trở lại bàn đọc sách, chuẩn bị thử xem có thể giao tiếp bình thường với con chim bồ câu câu trước mặt hay không, nhưng ngay lúc này, anh mới đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng mà ban nãy mình không để ý tới…
Ngọn lửa linh thể nhảy múa giữa các ngón tay phải của anh mơ hồ kéo dài ra một "tuyến lửa", luồng lửa kéo dài này mảnh khảnh giống hệt như sợi tóc, đầu bên kia bay ra trong không khí mười mấy xăng-ti-mét thì biến mất ngay sau đó.
Mà trên mình con chim bồ câu cổ quái đó, đồng thời cũng có một ngọn lửa màu xanh lá quấn vòng quanh, ngọn lửa đó ẩn núp trong khe hở giữa những chiếc lông dưới cánh của nó, đầu kia cũng kéo dài ra không khí, cũng biến mất giữa không trung giống vậy.
Duncan cau mày, giơ tay phải lên và suy nghĩ, con chim bồ câu trên bàn biến mất ngay lập tức khi ngọn lửa bùng lên.
Trong một giây tiếp theo, con chim bồ câu xuất hiện trên vai anh, nó cúi đầu rỉa tóc Duncan và kêu lên vang dội: "Cúc cu!"
Duncan búng ngón tay một lần nữa, con chim bồ câu trên vai anh lại xuất hiện trên bàn trở lại.
Chiếc la bàn bằng đồng treo trước ngực chim bồ câu, vỏ ngoài sáng lấp lánh ánh lửa xanh lá.
Duncan cau mày: "... có liên quan đến chiếc la bàn bằng đồng này?"
Anh đã có thể xác định được con chim bồ câu này có mối liên hệ nhất định với bản thân, mối liên hệ này thậm chí còn bền chặt hơn mối liên hệ giữa anh và Thất Hương Hào, điều này có lẽ cũng có thể giải thích được tại sao con chim bồ câu "biết" một số "kiến thức" đến từ trái đất mà chỉ bản thân anh mới biết, chỉ là anh không thể xác định được nguyên nhân con chim bồ câu này xuất hiện.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể đặt mục tiêu nghi ngờ lên chiếc la bàn bằng đồng cổ quái đó.
Từ việc thử nghiệm ngọn lửa linh thể cho đến hiện tại, tất cả những điều dị thường đều bắt đầu từ chiếc la bàn bằng đồng này, bất kể là trải nghiệm du hành xuyên linh hồn trước đây, hay trải nghiệm phóng chiếu linh hồn đến một xác chết, tiếp đó là sự biến mất của chiếc la bàn vừa rồi, khi xuất hiện trở lại lại treo trước ngực chim bồ câu... ngọn nguồn của mọi thứ dường như đều là thứ này.
Duncan nhìn chằm chằm vào con chim bồ câu một lúc, rồi đưa tay về phía la bàn.
Anh muốn lấy thứ này xuống và nghiên cứu kỹ một lát.
Con chim bồ câu cũng không hề né tránh hay ngăn cản, nhưng các ngón tay của Duncan lại không thể chạm vào bề mặt của chiếc la bàn bằng đồng – Các ngón tay của anh trực tiếp xuyên qua, mò tới ngực chim bồ câu mềm như lông trên tấm vải nhung.
Thật giống như xuyên qua một lớp ảo ảnh.
Chim bồ câu nhảy tại chỗ hai lần, tựa như bị Duncan làm có hơi nhột nhạt, há mồm hét lên: "KFC hôm nay thứ Năm cuồng nhiệt, cho tôi 50..."
Khóe mắt Duncan giật giật hai cái, không tin mà thử lại hai lần, cuối cùng xác nhận mình căn bản không thể tháo chiếc la bàn bằng đồng ra khỏi người con chim bồ câu – Thứ này rõ ràng đã xảy ra biến hóa quỷ dị nào đó, trở thành ảo ảnh gắn liền với con chim bồ câu, không thể tháo xuống hay chạm vào.
Hoặc là nói... con chim bồ câu đó mới là bản thể của chiếc la bàn bằng đồng hiện giờ?
Ngay lập tức, nhiều suy đoán hiện lên trong đầu Duncan khiến anh thậm chí không biết có nên tin hay không, mà điều duy nhất anh có thể chắc chắn chỉ có một: Sự xuất hiện của con chim bồ câu này và việc anh sử dụng la bàn bằng đồng cho trải nghiệm "du hành linh hồn" là không thể tách rời, mà trải nghiệm này cũng có thể đã thay đổi hình thái của la bàn đồng cùng lúc đó.
Đây có lẽ chính là bản chất của bản thân la bàn đồng, thuộc tính cố hữu của nó như một "vật dị thường", hoặc "giá phải trả cho việc sử dụng"; còn về tại sao chim bồ câu lại không hợp cách như vậy... không phải do la bàn, mà là do "Chu Minh” người trái đất.
Hết thảy những điều này hiện tại vẫn không thể chứng minh là thật hay giả, trừ khi Duncan có thể tìm thấy sách hướng dẫn các loại vật dị thường trên Thất Hương Hào.
Còn bây giờ, anh cần thiết phải nghĩ cách sắp xếp cho... con chim bồ câu dị thường này ra làm sao.
Sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, anh quyết định đặt tên cho con chim bồ câu này trước.
“Ta phải đặt cho ngươi một cái tên,” Anh gõ gõ ngón tay lên bàn và nghiêm túc nói với con chim bồ câu trước mặt: “Ta nghĩ ngươi hẳn có thể nghe hiểu ta nói chuyện, đúng không?
Chim bồ câu nghiêng đầu nhìn Duncan bằng hai con mắt lớn chừng hạt đậu xanh: "Aye?"