Alice không hiểu biết nhiều về chuyện trên thế giới này.
Nhưng ít nhất, nàng từng nghe thấy vô số lần những cuộc trò chuyện thì thầm xen lẫn sợ hãi và căng thẳng khi ở trong rương gỗ, từ miệng những thuyền viên và những kẻ canh giữ vì phụ trách áp tải vật dị thường mà thần kinh căng thẳng cực độ, nàng thiết lập được một số kiến thức cơ bản nhất đối với một số “chuyện tầm thường khác thường”.
Nếu một chuyện rõ ràng là không hợp với lẽ thường, nhưng lại thực sự tồn tại, vậy thì trước hết hãy tuân theo các quy tắc an toàn hiện có, sau đó lại xem xét nghiên cứu và phân tích dưới tiền đề giữ khoảng cách an toàn, đây mới là đạo lý tồn tại.
Alice kỳ thực không có cảm xúc thực về sự thật bản thân là "Dị vật 099", nàng cũng không rõ mình có thể làm gì hoặc đã làm gì mới khiến con người sợ hãi và cảnh giác bản thân như vậy, nàng không biết là một "dị thường" có trí tuệ và khéo léo nên nghĩ thế nào mới là "bình thường" - Nàng lúc này chỉ đang suy nghĩ như một con người.
Nếu Đầu Sơn Dương đã nói quy tắc chung của thuyền viên chỉ có sáu, vậy thì là sáu, nếu Đầu Sơn Dương đã đề cập đến quy tắc thứ bảy, vậy thì cứ ghi nhớ quy tắc thứ bảy này.
Nhưng nàng vẫn có chút thắc mắc, không nhịn được muốn hỏi: "Vừa rồi ta cố đẩy cửa phòng thuyền trưởng, quả đúng là mở ra theo hướng ngoài - Chuyện đương nhiên như vậy, tại sao phải đặc biệt nhấn mạnh vào trong các quy tắc chứ?"
Đầu Sơn Dương gỗ lặng lẽ nhìn chăm chú vào mắt Alice, sau chừng hai giây, gã mới nói kiệm lời mà nhiều ý chưa từng có: "Đôi khi, nó có thể mở vào trong."
"Chuyện đó..."
"Nếu thấy cửa mở vào trong, cô tuyệt đối đừng đi vào, trên toàn bộ Thất Hương Hào, chỉ có Thuyền trưởng có tư cách làm như vậy."
Từ nãy tới giờ đây là lần đầu tiên Đầu Sơn Dương nói với giọng điệu nghiêm túc và thậm chí có tính răn đe như vậy, ngay cả khi giới thiệu các quy tắc của thuyền viên vừa rồi, gã cũng chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
Alice bị giọng điệu cực kỳ trịnh trọng như vậy của đối phương dọa sợ hoảng hồn.
Nhưng ngay sau đó, giọng điệu của Đầu Sơn Dương lại trở nên nhẹ nhàng trở lại, gã vui vẻ nói như thể chủ đề nghiêm túc vừa rồi chưa từng xảy ra: "Được rồi, quá trình giới thiệu cần thiết cho thuyền viên mới nhập hội đã kết thúc, bây giờ chúng ta hãy nói đến một số chuyện khác... À phải rồi, nữ sĩ, cô đến phòng thuyền trưởng là có chuyện gì sao? Nếu là không biết dùng phương tiện trên tàu, vậy thì hoàn toàn không cần phiền đến Thuyền trưởng Duncan vĩ đại. Nếu là tìm người tán gẫu một chút vậy coi như đã tìm đúng rồi, tôi vô cùng giỏi tìm đề tài và biết được vô số sự tích vĩ đại về con tàu này... Cô không hứng thú với những sự tích vĩ đại? Vậy thì tôi có thể giới thiệu cho cô một chút về những món ăn nổi tiếng nhất vùng biển vô biên, tôi còn biết chút ít về nấu ăn…”
Đầu Sơn Dương vào trạng thái ngay khi vừa mở miệng, Alice đã muốn ngắt lời mấy lần mà không tìm thấy cơ hội, mà khi nàng ý thức được sự việc hệ trọng không ổn thì đã quá muộn.
Dị vật 099, tiểu thư con rối Alice, hôm nay phải đối mặt với đại khủng hoảng thứ hai trên Thất Hương Hào ngoài thuyền trưởng Duncan.
Mà cũng trong lúc đó, trong phòng ngủ chỉ cách họ một vách tường, Duncan đang lặng lẽ lắng nghe động tĩnh truyền đến từ phòng hải đồ.
Anh vừa mới tỉnh dậy, linh hồn đã trở về Thất Hương Hào từ một thân xác xa xôi, anh không nghe thấy cuộc nói chuyện lúc mới bắt đầu giữa Đầu Sơn Dương và Alice, nhưng anh nghe được cuộc cuộc hội thoại về mấy "quy tắc của thuyền viên" và "cửa phòng thuyền trưởng mở ra hướng ngoài".
Thông tin quan trọng, thu hoạch bất ngờ.
Duncan còn chưa kịp tiêu hóa xong những thông tin mà mình vừa thu thập được từ đám tín đồ tà giáo, anh đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Đầu Sơn Dương và Alice, mà bất kể là mấy “quy tắc của thuyền viên” quái gở và kỳ quặc đó, hay là thông tin cuối cùng được tiết lộ trong lời nói của Đầu Sơn Dương, tất cả đều cực kỳ quan trọng đối với anh.
Quả nhiên, khi bản thân đẩy cửa phòng thuyền trưởng vào trong và quay trở lại phía “bên kia”, Đầu Sơn Dương đã biết điều đó, đối với anh, hành động này là để trở về căn hộ đơn thân của mình, nhưng đối với Thất Hương Hào phía bên này, điều này dường như mang ý nghĩa "Thuyền trưởng đã tạm thời đi".
Đầu Sơn Dương không có bất kỳ nghi ngờ gì đối với điều này, hơn nữa còn coi đó là hành động mà bản thân thuyền trưởng Duncan sẽ có.
Vậy là... "Thuyền trưởng Duncan thật" vốn dĩ của con tàu này cũng từng đẩy cánh cửa phòng thuyền trưởng, sau đó đi đến một "thế giới" bí ẩn nào đó? Hơn nữa, chuyện như vậy đã không chỉ xảy ra một lần, đến mức không chỉ trở thành chuyện đương nhiên trong mắt Đầu Sơn Dương, mà thậm chí còn trở thành một phần trong quy tắc của thuyền viên Thất Hương Hào?
Tin này đối với Duncan là một chuyện tốt, điều này có nghĩa là sau này anh không cần phải quá lo ngại khi trở về “phía bên kia”. Dù là trên tàu đã tăng thêm thuyền viên mới, anh cũng có thể quang minh chính đại biến mất trước mắt mọi người theo cách này, mà không cần lo lắng có người bắt chước đi theo và phát hiện ra "bí mật" của bản thân.
Nhưng mặt khác, trong lòng Duncan cũng nảy sinh ý nghĩ không thể tránh khỏi – Điều này có liên quan đến quy tắc của thuyền viên "6 + 1" mà Đầu Sơn Dương cố tình nhắc tới.
Những quy tắc của thuyền viên này rốt cuộc có ý nghĩa thế nào? Những quy tắc nghe vào quái đản, nguy hiểm và thậm chí có vẻ mâu thuẫn này căn cứ vào điều gì để đặt ra? Một số điều mục của nó nghe có vẻ như nhằm nhấn mạnh quyền uy của thuyền trưởng, nhưng thực tế rõ ràng là hơn thế. Những hạn chế nghiêm ngặt trong hành vi đó càng giống như để người trên thuyền có thể sinh tồn trong hoàn cảnh nguy hiểm nào đó đang rình rập xung quanh, cho phép các thuyền viên tránh được nguy hiểm vô hình nào đó thông qua một số quy tắc nhất định.
Duncan khẽ cau mày, anh đang suy nghĩ về vị trí thực sự của mình trong các quy tắc này – Phán đoán từ nội dung của các quy tắc, "thuyền trưởng" như anh dường như là cá thể duy nhất chiếm giữ quyền tự do và chủ động lớn nhất. Anh không cần lo lắng về những "nguy hiểm vô hình" trên con tàu, thậm chí bản thân anh chính là người quyết định của nhiều khu vực nguy hiểm, nhưng... tiền đề của tất cả những điều này là anh phải là "Thuyền trưởng Duncan thực sự".
Đây chính là phần đáng lo ngại nhất.
Nhưng anh lại chợt nhớ tới những hành động thăm dò của mình trong khoảng thời gian đến trên Thất Hương Hào này, nhớ tới sự thật bản thân tùy ý đi lại trong cabin.
Đầu Sơn Dương chưa từng nhắc nhở mình về các quy tắc của thuyền viên, gã xem mình như thuyền trưởng Duncan thực sự, bản thân cũng chưa từng gặp phải bất kỳ “nguy hiểm quái gở” nào khi di chuyển trên tàu, hơn nữa về cơ bản cũng không thể nào có một “thuyền trưởng” thứ hai nhảy ra chỉ định những hạn chế hoạt động gì đối với bản thân.
Từ góc độ này, những nguy hiểm mà Đầu Sơn Dương đề cập đến trong “quy tắc của thuyền viên”, bản thân dường như đúng là không cần thiết để tâm đến.
Duncan khẽ thở ra một hơi, anh tiếp tục lóng tai nghe động tĩnh từ phòng hải đồ truyền đến.
Nửa phút sau, anh hận không thể bịt tai mình lại.
Con rối nói chuyện rác rưởi giao tiếp với Đầu Sơn Dương om sòm, kẻ sau rõ ràng đang chiếm ưu thế áp đảo, những lời nói nhảm liên hồi đang dâng trào trong phòng hải đồ như sóng gió biển khơi, cho dù là Duncan trốn trong phòng ngủ âm thầm quan sát cũng không thể chịu đựng được.
Anh cảm thấy mình phải nhanh ra ngoài giải cứu tiểu thư con rối tội nghiệp đó, Alice thiếu hụt kinh nghiệm xã giao hiển nhiên không phải là đối thủ của Đầu Sơn Dương, nhưng sau một chút do dự Duncan vẫn dừng lại.
Anh vừa kết thúc một lần “linh hồn chu du” kỳ diệu, vẫn còn rất nhiều thông tin cần phải sắp xếp và nhiều kinh nghiệm hơn cần phải tổng kết, anh phải làm rõ trên người mình vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra điều gì, làm rõ xem quá trình này phải chẳng có thể kiểm soát được hay không – Trước mắt cho thấy, loại năng lực phóng chiếu tinh thần đến phương xa này sẽ là phương tiện tốt nhất để anh thu thập thông tin về lục địa sau này.
Dưới tình huống bình thường, anh còn phải lo lắng về việc mình vùi đầu trong phòng nghiên cứu năng lực mới của mình quá lâu liệu có thu hút sự chú ý không cần thiết từ Đầu Sơn Dương hay không, nhưng bây giờ có Alice có thể thu hút sự chú ý của gã om sòm đó bên ngoài... đúng là không còn gì tốt hơn.
Trong lòng thầm nói lời xin lỗi với tiểu thư con rối, Duncan cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay phải của mình, giây tiếp theo, nét mặt anh liền đơ ra.
Chiếc la bàn bằng đồng lớn hơn một chút so với đồng hồ bỏ túi, chẳng biết từ lúc nào đã biến mất không thấy đâu.
Nhưng anh nhớ rõ ràng rằng mãi cho đến trước đó không lâu, chiếc la bàn đó vẫn được mình nắm chặt trong tay!
Ánh mắt Duncan đột nhiên trở nên hơi nghiêm nghị, bởi vì anh phát hiện mình hoàn toàn chưa từng chú ý tới sự biến hóa trong tay, mà loại tình huống buông lỏng và cẩu thả này lần đầu tiên xuất hiện sau khi anh tới con tàu ma cổ quái quỷ dị này.
Một giây tiếp theo, anh nắm hờ tay phải, giữa các ngón tay lặng lẽ hiện lên ngọn lửa xanh lá ngay sau đó, kế tiếp anh đứng dậy từ bàn đọc sách, chuẩn bị dùng mối liên hệ giữa ngọn lửa linh thể và sự vật siêu phàm để kiểm tra xem có bất kỳ dấu vết dị thường nào trong toàn bộ phòng ngủ không.
Nhưng ngay khi vừa đứng dậy, động tác của Duncan lại đột nhiên dừng lại, từ đáy lòng anh nhô lên một mối liên hệ vi diệu nào đó, anh vô thức nhìn về hướng nơi liên lạc truyền tới, trong dư quang nơi khóe mắt, lại có mấy cọng lông chim như thật như ảo từ không trung bay xuống.
Duncan kinh ngạc nhìn về chỗ lông chim bay xuống, nhìn thấy một bóng ảo ảnh đang nhanh chóng hiện ra và ngưng tụ trước mắt mình, nhưng trong vòng hai ba giây, ảo ảnh đó đã ngưng tụ thành một con...
Chim bồ câu trắng như tuyết.
Chiếc la bàn mất tích đang treo trước ngực con chim bồ câu đó, cùng con dao obsidian quen mắt nằm lặng lẽ bên chân chim bồ câu.