Bên mép bàn hải đồ, Đầu Sơn Dương bằng gỗ đen trầm lặng vẫn đang lặng lẽ quan sát Duncan - ánh mắt không lời này rõ ràng khiến người khác mất tự nhiên hơn tiếng ồn ào của Đầu Sơn Dương kia. Duncan cuối cùng không thể làm ngơ ánh mắt của đối phương, đành phải ngẩng đầu ra khỏi dòng suy nghĩ hỏi một câu: "Tại sao cứ nhìn ta chằm chằm vậy?" “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ lại ‘cầm lái’, giống như lần trước,” Đầu Sơn Dương chậm rãi nói: “Cảm giác đó… thật tuyệt vời.” Duncan nhướng mày,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.