Mục lục
Thâm Hải Dư Tẫn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biển cả lặng sóng.

Alice nhìn thấy xúc tu đó rơi trên boong tàu, một loại mảnh vụn máu thịt nào đó ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ cũng rơi xuống dưới chân thuyền trưởng theo sau đó, sức sống nhanh chóng biến mất khỏi những mảnh máu thịt này, mà cùng thời khắc đó, một loại cự vật khổng lồ nào đó cố thủ bên dưới nước biển xung quanh Thất Hương Hào cũng bắt đầu tăng tốc lặn xuống – Dưới tình huống mất đi một xúc tu coi như “trả giá”, nó nhanh chóng trốn thoát khỏi vùng biển có Thất Hương Hào, bộ dáng thậm chí còn giống như chạy trốn trong hoảng hốt.

Trong quá trình bóng đen khổng lồ này lặn trở lại vào biển sâu, biển khơi đã trở lại yên tĩnh với tốc độ đáng kinh ngạc, đám mây đen trên bầu trời giống như màu mực trầm lắng cũng hoàn toàn tiêu tán theo đó.

... Đó có lẽ căn bản không phải là mây đen.

Alice ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nàng ta vẫn còn nhớ hình dáng của đám mây lúc trước, nàng ta nhớ lại đường nét của đám mây khi nó tan biến, cuối cùng mơ hồ tương ứng với bóng đen dưới mặt nước xung quanh con tàu trước đó.

Đám mây dày trên bầu trời dường như là một cái bóng, một cái bóng do một cự vật khổng lồ nào đó dưới biển phản chiếu lên bầu trời.

Tiếng lửa cháy tanh tách phát ra từ mép boong làm gián đoạn sự mất tập trung của Alice, nàng ta vội vàng nhìn về phía thuyền trưởng, nhưng lại thấy thuyền trưởng đã trở lại bộ dạng thường ngày; người đàn ông thân hình cao lớn này nở một nụ cười khoái trá trên môi, anh đã chú ý tới Alice đứng cách đó không xa, thế là ngoắc tay ra hiệu cho tiểu thư con rối qua đó.

Nhìn thấy Alice đi tới trước mặt mình, Duncan đá vào con cá lớn trên boong tàu, giọng điệu có hơi cao lên: "Nhìn này, ta đã bắt được một con cá lớn!"

“Cá… cá lớn?” Vẻ mặt của Alice có hơi đờ đẫn, nàng ta nhìn đống sự vật dưới chân Duncan, giữa máu thịt đang vặn vẹo xoay chuyển, vô số đôi mắt nứt toác rướm máu vẫn đang nhìn chằm chằm bầu trời với tư thái nửa khép hờ, răng nanh và hàm răng sắc nhọn giữa hai tròng mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo tựa kim loại.

Theo cú đá của Duncan, một nửa con mắt trên chiếc xúc tu bị hỏng đột ngột chớp lên, nhưng ngay sau đó tất cả đều nhắm lại.

"Đúng vậy, cá lớn," Duncan khoái trá nói: “Cô xem, đưa thứ này lên tàu đã phí hết không ít công sức của ta.”

Mặc dù chỉ là một con rối, nhưng lúc này Alice vẫn cảm thấy khóe mắt mình như có "bắp thịt" run lên, nàng ta mở miệng định nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu để chuyển đổi chủ đề này.

Nàng ta nhìn về phía "con cá" bên chân Duncan.

Một con cá to xấu xí nằm đó - màu sắc đen sì, da xù xì, vân xám trắng cổ quái gần vây, cựa xương kéo dài dọc theo đầu, một đôi mắt cá vô hồn chạm vào tầm nhìn của nàng ta.

Ngoài ra còn có rất nhiều "cá nhỏ" nằm rải rác xung quanh boong tàu.

Alice đột nhiên mất hết mọi biểu cảm và lời nói, nàng ta mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, nhìn những "con cá" đang nằm trên boong tàu, nhìn những thứ một giây trước còn không phải là "cá" này.

Tiểu thư con rối thiếu kinh nghiệm sống hãy còn chưa hiểu cái gì gọi là "nghi ngờ nhân sinh", nhưng giờ khắc này, nàng ta xác thực bỗng chốc đâm ra nghi ngờ mọi thứ, nàng ta thậm chí còn nghi ngờ bản thân có phải đang "nằm mơ" - Cái xúc tu đó, những mảnh vụn máu thịt đó, đều đi đâu cả rồi?

Có lẽ sự đờ đẫn nhất thời của nàng ta hiện ra quá rõ ràng, Duncan lập tức phát hiện thấy sự khác thường của Alice, anh nhướng mày, nhìn con rối này: "Sao vậy? Có gì không đúng sao?"

"Tôi..." Alice mở miệng, nhưng ngay khi nàng ta định sửa lại điều gì đó, những quy tắc mà Đầu Sơn Dương đã nói với nàng ta trước đó lại đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng ta.

Trên Thất Hương Hào, thuyền trưởng Duncan là người có quyền hạn tuyệt đối, lời nói của ngài ấy là “sự thật” tuyệt đối – Nếu thế giới hiện thực trái ngược với lời nói của thuyền trưởng Duncan, vậy thì lấy phán đoán của thuyền trưởng làm chuẩn.

“Không có bất kỳ vấn đề gì!” Alice chợt phản ứng lại và nói nhanh, ngay sau đó như để che giấu phần giọng điệu quá căng thẳng của mình, nàng ta lại nhanh chóng chuyển chủ đề: “Phải rồi Thuyền trưởng, cơn bão vừa rồi thật sự rất đáng sợ…”

"Bão? Ý cô là đợt sóng vừa rồi?" Duncan nghi hoặc nhìn tiểu thư con rối: "Đợt sóng đó quả thực không nhỏ, nhưng còn lâu mới được gọi là bão... Có điều cũng phải, cô chưa từng nhìn thấy cơn bão thực sự nào."

Alice: "... Ngài nói đúng."

Thuyền trưởng Duncan gọi cơn bão bao phủ gần như toàn bộ vùng biển đó là "sóng", vậy thì nó chính là sóng; Thuyền trưởng Duncan nghĩ rằng những thứ ngài ấy bắt được trên tàu là "cá", vậy thì những thứ đó chính là cá.

“... Ta cảm thấy cô có hơi căng thăng, cô thực sự không sao chứ?” Nhưng Duncan vẫn phát hiện ra có điều gì đó không ổn trong giọng nói của Alice. Anh nhìn vào “thuyền viên số 1” của mình với chút lo lắng: “Chẳng lẽ là bị say sóng? Cô sẽ say sóng sao?"

"Tôi không sao, chỉ là vừa rồi con tàu lắc mạnh có hơi..." Alice nhìn thuyền trưởng lộ vẻ ân cần trước mặt, cũng không biết nên cảm thấy an tâm hay là nên cảm thấy sợ hãi hơn, chỉ có thể đổi chủ đề một cách không tự nhiên: "Đúng rồi, ngài bắt... chỗ 'cá' này, dự định làm gì?"

“Cái này còn cần phải hỏi sao?” Duncan đột nhiên bật cười: “Đương nhiên là ăn rồi!”

Nét mặt của Alice lập tức cứng đờ: "... Ăn?"

"Nếu không thì làm gì? Cô không thấy rằng nguyên liệu nấu ăn trên Thất Hương Hào quá đơn điệu sao?" Tâm trạng của Duncan hiển nhiên là rất tốt: “Ta định phân con to này ra, hầm một phần nướng một phần, mấy con nhỏ hơn thì ướp muối để làm cá khô…”

Anh vui vẻ nói về hoạch định kế tiếp của mình, ngoài miệng tuy rất tự tin nhưng thực ra anh cũng khá không chắc cuối cùng mình có thể thành công hay không - Tài nấu nướng của anh chỉ có thể nói là tầm thường, càng không có kinh nghiệm xử lý con cá biển khổng lồ như vậy, hơn nữa phương pháp làm cá khô cũng chỉ có một ít kiến thức lý thuyết, mà không chút có kinh nghiệm thực tiễn.

Nhưng không thử xem thì làm sao biết đây?

Vấn đề duy nhất... là ăn đến đừng đau bụng.

Duncan vẫn giữ được chút lý trí trong niềm vui bội thu, anh thận trọng nhìn con cá lớn dưới chân, đoán xem món quà thiên nhiên ban tặng này có độc không.

Cách an toàn nhất là tìm một gã xui xẻo để thử trước.

Đầu tiên anh nghĩ đến Đầu Sơn Dương trong phòng thuyền trưởng, sau đó lập tức loại bỏ phương án này, sau đó liếc nhìn con rối bị nguyền rủa ở đối diện – con rối này cũng không khả thi.

Alice căn bản không có dạ dày.

Cuối cùng, anh nhìn về phía con chim bồ câu trên vai mình.

Chim bồ câu cũng nghiêng đầu nhìn anh.

Aye trông thế nào cũng không giống một sinh vật bình thường, nhưng nếu nhất thiết phải tìm một sinh vật sống bằng xương bằng thịt trên tàu, vậy dường như chỉ còn lại con chim bồ câu này...

Một lúc sau, Duncan mang theo "thu hoạch" của anh rời khỏi boong tàu - Giờ ăn trưa đang đến gần, anh nóng lòng muốn cải thiện bữa ăn trên Thất Hương Hào.

Alice thì ngây ngẩn tại chỗ một lúc, sau đó đến trước cửa phòng thuyền trưởng.

Nàng ta vốn không ý định đến tìm Đầu Sơn Dương, từ sau lần trước biết được bản lĩnh om sòm của vị "đại phó" này, nàng ta thậm chí còn sinh ra cảm giác kính sợ sâu sắc đối với toàn bộ phòng thuyền trưởng.

Miễn là có thể, nàng ta đều không muốn chủ động bước vào cửa phòng thuyền trưởng.

Nhưng chuyện xảy ra hôm nay quả thật quá mức cổ quái, nàng ta cảm thấy vẫn cần thiết phải trưng cầu ý kiến của Đầu Sơn Dương tiên sinh có kinh nghiệm phong phú, để xem đây rốt cuộc có phải là hiện tượng bình thường trên Thất Hương Hào hay không.

Nàng ta cũng không vi phạm quy tắc của thuyền viên, chỉ là hỏi thăm tình hình một chút, hẳn là không đáng kiêng kỵ.

Do dự chừng mười mấy giây sau đó, Alice cuối cùng cũng thu hết can đảm, đẩy cửa phòng thuyền trưởng ra.

Một giây tiếp theo, nàng ta liền kinh ngạc thấy Đầu Sơn Dương đã sớm quay về hướng cửa, đang nhìn chằm chằm bên này - nó dường như đã chờ đợi mình tới từ lâu.

“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đầu Sơn Dương nói một cách ngắn gọn hiếm thấy.

Alice phát giác ra điều gì đó không ổn từ biểu hiện khác thường của đối phương, nàng ta nhanh chóng quay người đóng chặt cửa, đến trước bàn hàng hải, kể lại mọi thứ mình đã nhìn thấy cho đối phương nghe.

Mà sau khi lời nói của nàng ta vừa dứt, Đầu Sơn Dương đã rơi vào im lặng cực kỳ bất thường - Trong thời gian dài đến một phút, nó lại không nói một lời.

Đầu Sơn Dương gỗ không thể biểu hiện ra ngoài, nhưng Alice có thể cảm nhận rõ ràng rằng... sự việc dường như có hơi vượt khỏi phán đoán của vị "đại phó" này.

Alice lập trức trở nên căng thẳng, nàng ta vô thức nghiêng người về trước: "Lẽ nào đây không phải là chuyện sẽ thường xảy ra trên Thất Hương Hào? Lẽ nào Thuyền trưởng thực sự..."

“Thất Hương Hào tất thảy vẫn bình thường,” Đầu Sơn Dương cuối cùng cũng giật mình tỉnh giấc khỏi sự im lặng, nó nhanh chóng trả lời, cắt ngang lời của Alice như muốn bịt một kẽ hở nào đó trước tiên: “Nghe này, mọi thứ trên Thất Hương Hào vẫn luôn bình thường, mãi luôn bình thường, Thuyền trưởng Duncan vĩ đại cũng vẫn như mọi khi!"

"Đó... tôi chỉ đang xem phản ứng của cô..."

"Sự việc có chút vượt quá dự liệu của tôi - nhưng đó là do tôi thiếu trí tưởng tượng và nhận thức," Lời nói của Đầu Sơn Dương nhanh chóng trôi chảy, dường như nó đang dần trở lại trạng thái bình thường từng chút một từ trong sự kinh ngạc, tiếp đó, cảm xúc của nó hiển nhiên bắt đầu dâng cao, ngay cả giọng nói cũng trở nên hào hứng và phấn khích: "Đúng vậy, Thuyền trưởng Duncan vĩ đại - ngài ấy lẽ ra nên vĩ đại hơn và mạnh mẽ hơn mới phải! Không có bất kỳ khác thường nào, cô Alice, nghe này, mọi thứ trên Thất Hương Hào vẫn như thường lệ! Hãy để Thuyền trưởng làm những chuyện ngài ấy cho là đúng đắn và đừng tiếp tục thảo luận về chủ đề này nữa... Kể từ hôm nay trở đi cô chỉ cần nhớ kỹ điều này là được:

"Trong phòng bếp của Thất Hương Hào có cá, cá là một nguyên liệu nấu ăn ngon."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK