Biển sâu là thứ đáng để sợ hãi.
Alice là một con rối, nhưng nàng ta vẫn có đôi mắt linh động đủ để thể hiện cảm xúc, cùng những thay đổi trong biểu cảm khó giải thích bằng lẽ thường. Vì vậy Duncan có thể phát hiện rõ ràng từ biểu hiện của đối phương rằng đây thuộc về biển sâu... hoặc nỗi sợ hãi và sự phản kháng của một số "sự vật" nào đó trong biển sâu. Mà lại liên tưởng đến Linh giới và cái gọi là dị tượng biên giới mà bản thân đã nhìn thấy trước đó trên biển, anh có thể dễ dàng nhận ra rằng – đại dương mênh mông mà mình đang ở nhất định cất giấu điều đáng kinh khủng.
Song, Thất Hương Hào đang di chuyển trên đại dương vô biên vô tận này, con tàu cơ giới đã va phải ở Linh giới trước đó cũng đang di chuyển trên đại dương này.
Điều này không khỏi khiến anh sinh lòng tò mò về một số sự vật xa xôi hơn - Đất liền của thế giới này là dạng gì? Nói cách khác, thế giới này có tồn tại đất liền bình thường không?
Tuy nhiên, con rối trước mặt không thể trả lời câu hỏi của bản thân, phần lớn thời gian trong ký ức của Alice đều ở trong trạng thái lơ mơ không tỉnh táo, theo phán đoán của Duncan, đó hẳn là một loại phong ấn nào đó... hoặc ảnh hưởng của "sự áp chế" gây ra.
Anh vẫn còn nhớ tình hình trong khoang tàu mình đã quan sát thấy thông qua nhận thức khổng lồ về Thất Hương Hào khi đi ngang qua con tàu cơ giới. Những phù văn huyền ảo thần bí, sự sắp xếp các biểu tượng đậm chất tôn giáo, cùng phù hiệu khắc bên ngoài "quan tài" của Alice đều mang một ý nghĩa:
"Con rối bị nguyền rủa" như nàng ta nhất định là sự kiêng kỵ sâu đậm trong "xã hội văn minh".
Duncan liếc nhìn tiểu thư con rối trước mặt như có điều suy nghĩ, trong khi người sau thì đáp lại bằng ánh mắt thản nhiên và điềm tĩnh.
"Xác nhận lại một lần nữa. Cô hoàn toàn không nhớ bản thân đến từ đâu, cũng không rõ mình đã trải qua những gì trong quá khứ. Đúng vậy không?"
"Không nhớ," Alice trả lời một cách nghiêm túc: "Từ khi có thể ghi nhớ, tôi đã luôn nằm trong chiếc rương lớn này - Mặc dù không biết tại sao, nhưng hình như xung quanh tôi luôn có một đám người luôn nơm nớp lo sợ, sợ tôi sẽ chui ra từ bên trong nên dùng đủ mọi cách để phong ấn chiếc rương, thành thật mà nói, bây giờ nhớ lại tôi lại đột nhiên cảm thấy cách ngài đóng đinh quanh nắp rương của tôi trước đó còn khá thân thiện... mặc dù sau đó ngài còn thêm tám viên đạn đại bác, nhưng ít ra ngài đã không đổ chì vào trong, đúng không?"
Duncan lần này không tiếp tục để ý đến câu nói rác rưởi của Alice, mà tiếp tục hỏi: "Vậy tên của cô từ đâu mà có? Là ai đã đặt cái tên này cho cô? Nếu cô thực sự chưa từng rời khỏi chiếc rương, cũng chưa từng tiếp xúc với người khác, thì làm sao cô có cái tên này? Lẽ nào đây là cô tự mình đặt?"
Alice đột ngột ngẩn ra.
Nàng ta dường như thực sự rơi vào mù mịt và duy trì trạng thái ngây ngẩn trong hơn mười giây, dường như ngay khi Duncan lo lắng có phải con rối này cũng có lúc thiết lập “chết máy”, tiểu thư con rối mới trở lại trạng thái hoạt động: “Tôi… không nhớ nữa, ngay từ đầu tôi đã biết mình tên là Alice, nhưng cái tên này không do tôi tự nghĩ ra, tôi..."
Nàng ta bối rối lẩm bẩm một mình, hai tay vô thức ôm đầu, bộ dạng này khiến khóe mắt Duncan giật giật, vội vàng hô ngừng lại: "Được rồi, không nhớ thì thôi, cô không cần níu đầu mình xuống..."
Alice: "..."
Sau đó, Duncan lại đặt rất nhiều câu hỏi cho tiểu thư con rối trước mặt, nhưng đáng tiếc, hầu hết trong số đó đều không có kết quả.
Như chính tiểu thư con rối cho biết, từ khi có ý thức tới nay, phần lớn thời gian của nàng ta gần như đều trải qua trong mơ màng bên trong "quan tài" và duy trì trạng thái xen kẽ giữa ngủ sâu và nửa tỉnh. Nàng ta biết rất ít về thế giới bên ngoài, nguồn kiến thức có hạn đều đến từ những cuộc trò chuyện nghe thấy được từ bên ngoài quan tài lúc nửa mơ nửa tỉnh, mà những kiến thức tầm thường này dường như khó có thể ghép lại toàn bộ đường nét của thế giới này cho Duncan.
Nhưng ngay cả như vậy, Duncan cũng không phải là không có thu hoạch - Trong cuộc trò chuyện với Alice, ít nhất anh đã xác định được một vài chuyện:
Thế giới này tồn tại một kết cấu thế lực được gọi là "thành bang", từ này xuất hiện lặp đi lặp lại trong lời kể của tiểu thư con rối, gần như tạo thành toàn bộ cuộc hành trình của nàng ta. Và điểm cuối của hành trình ban đầu của nàng ta lần này là một thành bang được gọi là "Phổ Lan Đức".
Đó dường như là một nơi thịnh vượng, được các thủy thủ ví như "Vị trí quan trọng trên nhiều tuyến đường".
Thứ đến, Alice còn có một cái tên là "Dị vật 099", mà đây dường như mới là cách gọi "chính thức" nào đó của thế giới văn minh, còn về cái tên "Alice" mà nàng ta nói, cho đến nay ngoài bản thân nàng ta và Duncan ra thì có vẻ như không có người thứ ba biết đến.
Sau cùng, Alice vẫn luôn được vận chuyển từ thành bang này đến thành bang khác, mà có vẻ như nàng ta không phải là "dị vật" duy nhất được di dời theo cách này, trong một số chuyến đi, nàng ta từng nghe được từ cuộc nói chuyện của những người phụ trách "hộ tống" có nhắc đến các từ như "căn phòng phong ấn khác".
Dựa trên điều này, Duncan đã mạnh dạn đoán rằng có lẽ bản thân hành động liên tục di dời địa điểm của “dị vật” này cũng là một thủ đoạn cần thiết để phong ấn dị vật và ngăn nó “trốn thoát”.
Mà dễ nhận thấy rằng đội ngũ phụ trách vận chuyển Dị vật 099 lần này đã gặp xui xẻo - "con rối" mà họ hộ tống đã trốn thoát vì sự xuất hiện giăng ngang của Thất Hương Hào.
Chỉ không biết con rối bị nguyền rủa kỳ quái này rốt cuộc có chỗ nào đáng sợ, sau khi nàng ta trốn thoát sẽ gây ra những hư hại như thế nào.
Suy cho cùng... nàng ta trông khá vô hại khi ở trên Thất Hương Hào.
Nói thẳng ra, Duncan khá thất vọng.
Anh tưởng rằng mình cuối cùng cũng tìm được một kênh thông tin tình báo có thể giúp mình hiểu biết về thế giới này, nhưng không ngờ rằng cô nàng nằm trong quan tài đó cũng mơ hồ giống hệt mình.
Nhưng khi anh liếc nhìn Alice vẫn đang ngồi yên lặng trên chiếc rương gỗ lần nữa, sự thất vọng này đã hơi thay đổi.
Chí ít, bây giờ anh đã có thêm một đối tượng để trò chuyện trên Thất Hương Hào - Mặc dù nàng ta là một con rối, mặc dù nàng ta trông thật đáng sợ khi đầu rơi xuống, mặc dù chắc chắn nàng ta còn nhiều bí mật, mặc dù nàng ta thỉnh thoảng văng ra những lời rác rưởi.
Nhưng dù sao nàng ta cũng bình thường hơn Đầu Sơn Dương om sòm kia.
Hơn nữa nói đến quỷ dị và nguy hiểm... vùng biển vô ngần này, con tàu Thất Hương Hào này, những thứ ly kỳ cổ quái trên tàu, nào có điều gì trông an toàn?
Thậm chí, theo quan điểm của những người ngoài: "Thuyền trưởng Duncan" anh dường như mới là kẻ nguy hiểm nhất trên biển cả vô biên.
Duncan thở ra một hơi, nét mặt bất chợt hơi giãn ra, anh hỏi với thái độ thản nhiên như hỏi chuyện nhà: "Ta muốn biết, nếu ta ném cô xuống tàu lần nữa, cô sẽ làm thế nào?"
Alice chớp chớp mắt: "Lần này vẫn nhét đạn đại bác sao?"
"Không."
"Vậy có đóng đinh không?"
"Ừm... không."
"Có đổ chì không?"
"Không... khụ, ý ta là, nếu ta từ chối cô ở lại trên tàu..."
"Vậy tôi sẽ lại chèo trở về," Alice ngồi nghiêm trang, vẻ mặt thản nhiên nói: "Tôi cũng không muốn bị vùng biển này nuốt chửng, ít nhất trên con tàu của ngài còn có chỗ đặt chân."
Duncan bị sốc bởi sự thẳng thắn của con rối này, đến nỗi nhất thời không biết nên nói nàng ta thành thật hay là da mặt dày, cân nhắc nhiều lần anh mới thốt ra một câu: “Cô có thể khéo léo hơn một chút...”
“Dù sao thì ngài cũng đã biết câu trả lời rồi, không phải sao?” Alice mỉm cười nói: “Nhưng nếu quay trở lại lần nữa, có thể tôi sẽ nghĩ cách trốn ở đâu đó trong khoang tàu không để ngài phát hiện thấy, cũng sẽ không chạy lên boong tàu một cách bất cẩn nữa. Thời gian tỉnh lại của tôi ngắn, mấy lần trở lại trước đó không suy nghĩ chu toàn, nhưng giờ thì tôi đã có kinh nghiệm..."
Duncan ngắt lời nàng ta: "Nhận thức của ta trải rộng khắp con tàu, thậm chí có thể biết được vị trí mà mỗi đợt sóng đánh vào thân tàu."
Những lời phía sau của Alice đột nhiên bị nghẹn lại: "Hả..."
Duncan lại tiếp tục nói với vẻ bình tĩnh: "Hơn nữa ta cũng có thể chọn cách trực tiếp hủy diệt cô, dùng cách triệt để hơn để ngăn cản cô tiếp tục đeo bám ta và Thất Hương Hào của ta."
Tiểu thư búp bê đúng thật là không nghĩ đến khả năng này, nàng ta vô thức trợn to hai mắt, sau đó vùng gần cổ kêu lên răng rắc...
Con rối không đầu luống cuống tay chân đỡ lấy đầu và bắt đầu ấn vào cổ một cách vội vã, Duncan nhất thời không thể tiếp tục bầu không khí này, anh chỉ có thể dở khóc dở cười thở dài một hơi, đợi Alice lắp xong đầu trở về mới nói tiếp: “Có điều, ta đột nhiên cảm thấy trên con tàu này có thêm một thuyền viên cũng không phải là chuyện xấu - nếu cô có thể thành thật trên con tàu này, ta có thể sắp xếp cho cô một vị trí.”
"Sao ngài không nói sớm! Đầu tôi cũng đã rơi vì sợ hãi rồi!"
Cuối cùng, Duncan không khỏi rũ mắt: "Vậy cái cổ này của cô rốt cuộc là làm sao?"
Alice bày ra vẻ mặt vô tội: "Tôi không biết! Bình thường tôi lại không có nhiều cơ hội để 'ra ngoài hoạt động', làm sao tôi biết được tại sao cơ thể mình lại có vấn đề như vậy..."
Duncan im lặng nhìn Alice vài giây, nghiêm mặt nói: "Xem ra nằm lâu không tốt cho cột sống cổ."
Alice: "..."
Nhìn vẻ mặt con rối không nói nên lời, tâm trạng của Duncan đột nhiên tốt lên.
"Được rồi, nói tóm lại, trên Thất Hương Hào đã có thêm một thuyền viên mới - Theo ta, ta sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho cô."