Nina rất vui, vì lâu rồi cô không được ăn cơm bình thường với chú Duncan như thế này, được trao đổi những chuyện đã xảy ra ở trường, chưa bao giờ nhìn thấy trên khuôn mặt chú Duncan lộ ra nụ cười.
Điều này khiến cô nhớ lại trước đây, nhớ tới lúc chú của cô vẫn chưa bị bệnh – Từ sau khi mất cha mẹ năm 6 tuổi, người đàn ông giống như cha này đã trở thành người thân duy nhất của cô trên thế giới này, nhưng kể từ bốn năm trước, căn bệnh cả bác sĩ cũng không tra ra được nguyên nhân đó đã biến chú thành một bộ dạng khác, khoảng thời gian này... thành thật mà nói, rất khó trải qua.
Chú vẫn đang nuôi mình ăn học và duy trì cuộc sống cơ bản nhất cho mình, nhưng Nina có thể cảm giác được, tất cả những màu sắc về “tương lai” đã dần phai nhạt từ cửa tiệm nhỏ quen thuộc và thân thương này, tan biến trong những chai rượu mạnh, những viên thuốc, cùng với những "người bạn" đáng ngờ qua lại với chú trong từng buổi tụ tập u ám và ngột ngạt.
Cô từ lâu đã không còn hy vọng xa vời có thể làm cho cuộc sống trở lại dáng vẻ cách đây vài năm, nhưng cho dù làm cho tình hình chuyển biến tốt đẹp hơn một chút thì cũng rất đáng để vui mừng.
Duncan cũng rất vui, vì cuối cùng anh cũng tiếp xúc được nhiều thông tin hơn về thế giới này, cuối cùng cũng chạm đến bối cảnh lịch sử của thế giới này - Dù chỉ là một phần trong đó, cũng khiến anh có một loại cảm giác vui sướng vén mở mây mù.
“Kỷ nguyên trật tự” thời tiền sử hoàn toàn biến mất, sự kiện “Đại hủy diệt” định hình lại trật tự của vạn vật, Thời đại biển sâu vẫn tiếp diễn cho đến ngày nay, dị thường và dị tượng giăng khắp thế giới… Những chuyện mà anh đã tững hoàn toàn không biết, hoặc chỉ biết đôi chút này, vào lúc này cuối cùng cũng có một phác thảo khá rõ nét.
Bữa sáng kết thúc, Nina đứng dậy dọn dẹp bát đĩa, tay chân nhanh nhẹn, có thể thấy ngày thường cô thường làm những việc lặt vặt này – Không chút nghi ngờ, phòng ngủ trên lầu cũng là do cô dọn dẹp.
Một người mắc bệnh nặng, cuộc sống sa sút, còn dành phần lớn tinh thần thể lực và nhiệt huyết hiến dâng cả cho sự nghiệp tà giáo hiển nhiên sẽ không làm những chuyện này.
Nhưng thấy cô gái trước mặt bận rộn, cuối cùng Duncan cũng không kìm lòng được, anh đứng dậy cầm lấy cái mâm lớn từ tay Nina: "Chú cầm giúp cháu – Thấy cháu lên lầu tốn sức."
Nina ngạc nhiên nhìn Duncan, cô định nói gì đó nhưng người sau đã sải bước đi về phía cầu thang.
Cô gái chỉ có thể vội vàng đuổi theo, vừa đi phía sau vừa nhắc nhở: "Chú, chú cẩn thận một chút, bác sĩ nói hiện giờ bệnh tình của chú vẫn chưa ổn định..."
“Bác sĩ… bác sĩ Albert sao?” Duncan không quay đầu, vừa đi lên lầu vừa tìm kiếm ấn tượng tương ứng trong các mảnh ký ức, nhưng chỉ có một vài mảnh vỡ lóe lên: “Không sao, dù sao cả nguyên ngân phát bệnh ông ta vẫn không tìm ra, thuốc kê ra cũng chỉ là thuốc giảm đau hữu hiệu nhất."
"... Vậy cũng nên nghe theo lời khuyên của bác sĩ," Nina đi theo Duncan lên tầng hai, lẩm bẩm khi bước vào bếp: "Ít ra ông ấy biết nên làm thế nào để giữ gìn sức khỏe..."
Nina nói được nửa chừng thì tiếng vỗ cánh đột ngột làm gián đoạn động tác của cô.
Cô và Duncan đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh, liền nhìn thấy một bóng đen vụt qua khe cửa phòng ngủ chính đang khép hờ.
“Chú Duncan, có thứ gì đó vụt qua trong phòng chú!” Nina ngạc nhiên nói, sau đó bước tới nắm lấy tay nắm cửa: “Có lẽ nào là con mèo đó của nhà bên cạnh...”
"Này, cháu đừng..."
Duncan chỉ kịp dừng lại ở nửa câu, thì đã thấy Nina đẩy cánh cửa khép hờ ra, con chim bồ câu trốn trong phòng lập tức xuất hiện trước mặt hai người.
Aye đang đứng trên nóc tủ, một móng vuốt cắp lấy một que khoai tây chiên nhét vào miệng, cửa phòng đột ngột mở ra khiến con chim bồ câu đứng hình, nó giữ nguyên tư thế một móng vuốt nhét vào miệng ở đó, hai con mắt hạt đậu xanh phân ra nhìn chằm chằm Nina và mặt tường một bên.
Sau đó nhìn thấy Duncan, nó vỗ cánh hai lần và kêu to: "A... cúc cu?"
Khóe mắt Duncan nhảy dựng, anh nhìn thấy cửa sổ cách đó không xa đang mở toang, đó rõ ràng là lối thoát của Aye - Mà phía xa đang đối diện với cửa sổ là một bến tàu mơ hồ ngập trong ánh nắng.
Con chim bồ câu này đã đến bến tàu cắp một ít khoai tây chiên trở về...
“Chim bồ câu?” Nina lúc này rốt cuộc mới phản ứng lại, kinh ngạc nhìn Aye trên tủ: “Chú Duncan! Trong phòng của chú có một con chim bồ câu!
"Chú nhìn thấy rồi," Duncan nói một cách hờ hững: "Chú không biết nó."
Aye lập tức ném khoai tây chiên, bay xào xào tới, đáp xuống vai Duncan, lắc lắc đầu.
"Được rồi, nó đã bay vào sáng nay," Duncan thở dài: "Có thể là một con chim bồ câu do người ta nuôi, nhưng đầu óc không thông minh lắm, chú cho nó ăn ít đồ nó liền không đi nữa."
Aye lắng nghe, phát ra những tiếng cúc cu vang dội.
Nếu không phải có sự hiện diện của người ngoài và lệnh của Duncan trước đó, chắc hẳn lúc này nó đã bắt đầu hét lên: "À đúng đúng đúng rồi".
Tuy nhiên, Nina không chút nghi ngờ lời nói của chú mình, cô chỉ nhìn con chim bồ câu với đôi mắt sáng ngời, sau đó thận trọng tiến lại gần, vừa quan sát phản ứng của con chim bồ câu vừa hỏi Duncan: “Vậy… vậy chú muốn nuôi nó sao? Cháu có thể nuôi nó không?”
Quan sát phản ứng của chim bồ câu, anh hỏi Duncan: "Vậy thì ... vậy anh có định giữ nó không? Tôi có thể giữ nó không?"
Tâm tư của cô bé đều viết cả lên mặt, Aye trong mắt cô rõ ràng chỉ là một chú chim bồ câu xinh đẹp và đáng yêu, Aye nghiêng đầu liếc nhìn Duncan, trong cổ họng phát ra tiếng cúc cu nghi vấn.
Duncan đột nhiên cảm thấy con chim này khi không mở miệng dễ hiểu hơn so với khi mở miệng...
Một lúc sau, anh vờ lưỡng lự một chút rồi mới gật đầu: "Có thể - Nhưng điều kiện tiên quyết là con chim bồ câu này chịu ở lại, nói không chừng một lúc nào đó nó có thể sẽ bay đi, đến lúc đó cháu đừng than phiền".
Nina lập tức nở nụ cười hạnh phúc: "Quá tốt rồi! Cháu biết chú Duncan thực sự là một người thấu tình đạt lý!"
...
Trong phòng cầu nguyện trung tâm của Giáo đường Biển Sâu, giáo chủ Valentine của thành bang mặc áo choàng thần quan màu đen có đường viền màu vàng, đang đứng trước Thánh tượng Nữ thần Bão Tố với vẻ mặt nghiêm túc.
Thân hình ông cao gầy, mái tóc trắng lưa thưa, đôi mắt trầm tĩnh như làn nước sâu.
Đế cắm nến trong phòng cầu nguyện đang lặng lẽ bùng cháy ngọn lửa thánh chiếu sáng căn phòng, Thánh tượng Gormona sừng sững trên đài. Vị nữ thần này không có mặt mũi, đầu trùm lụa đen, chiếc váy dài phỏng đường vân sóng gợn rủ xuống từ trên người nàng đến chân đài - Mặc dù chỉ là một bức tượng đá, nhưng lực lượng của thần thánh vẫn được thể hiện ở đây. Toàn bộ Thánh tượng toát lên một cảm giác tồn tại mạnh mẽ, chỉ cần đứng xung quanh Thánh tượng, sẽ có thể cảm nhận được cảm giác được dõi theo và che chở.
Cảm giác được dõi theo và che chở này là thật, cũng chính dưới sự dõi theo và che chở này mà Fanna đến để thảo luận vấn đề với giáo chủ có thể yên tâm mạnh dạn nói ra tất cả những hình ảnh mà nàng ta đã thấy trong giấc mơ.
"... Nếu những gì cô nhìn thấy trong giấc mơ là đúng, đó quả thật là Thất Hương Hào."
Giáo chủ Valentine của thành bang xoay người lại, nhìn vị thẩm phán quan trẻ tuổi mới sáng sớm đã đến tìm mình – Mặc dù xét từ thần chức của giáo hội, thẩm phán quan phụ trách vũ lực và giáo chủ thành bang phụ trách nghi thức tế lễ là quan hệ cùng cấp bậc, nhưng khi nghiên cứu và phán đoán liên quan đến các sự kiện siêu phàm, thẩm phán quan tìm giáo chủ truy cầu kiến nghị thậm chí chỉ điểm đều là chuyện rất bình thường.
“Đó quả nhiên là Thất Hương Hào?” Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời, nhưng sau khi nghe được phán đoán của giáo chủ, Fanna vẫn không khỏi trợn to hai mắt: “Tôi còn tưởng...”
“Cô còn tưởng con tàu đó bây giờ chỉ là một truyền thuyết, giống như những truyền thuyết về các loại tàu ma mà các thủy thủ lo lắng khoác lác lung tung trong quán rượu?” Valentine biết Fanna muốn nói gì, ông lão tóc trắng lưa thưa lắc đầu nói với giọng thâm trầm: "Sự tồn tại của Thất Hương Hào là một sự thật được tất cả các thành bang và giáo hội công nhận, nó không phải là một truyền thuyết, mà là thứ có thể tra thấy trong kho lưu trữ của giáo hội."
"Điều này tôi biết, Thất Hương Hào đích xác từng tồn tại, trong kho lưu trữ của thành bang Phổ Lan Đức thậm chí có thể tra được một số bản vẽ xây dựng và hồ sơ khởi công của con tàu đó hơn một thế kỷ trước, nhưng tất cả những tư liệu có thể tra được này đều chỉ giới hạn khi Thất Hương Hào còn là một con tàu vận hành trong thế giới hiện thực và thuyền trưởng Duncan còn là một con người..."
Fanna nói với một giọng điệu nghiêm túc, nàng ta nhìn vào Thánh tượng phía sau giáo chủ, nét mặt càng trở nên cẩn trọng hơn khi nhắc đến một số từ.
"Mấu chốt nằm ở chỗ, con tàu đó đã được ghi lại rõ ràng là đã đâm vào không gian thứ... Một thế kỷ trước, hàng nghìn người đào tẩu từ đảo Villecelin thứ mười ba đã tận mắt chứng kiến con tàu đó và quê hương của họ bị biên giới sụp đổ nuốt chửng, đồng thời rơi thẳng vào bóng tối của không gian thứ, mà trong nhiều thập kỷ sau đó, mặc dù đã luôn có những báo cáo của nhân chứng về việc nhìn thấy Thất Hương Hào xuất hiện trở lại lần nữa trong thế giới hiện thực, nhưng đều thiếu bằng chứng xác thực, khá nhiều học giả đều nghi ngờ về 'sự trở lại' của con tàu đó..."
Thẩm phán quan trẻ tuổi vừa nói, vừa nhìn ông lão trước mặt.
"Những thứ bị không gian thứ nuốt chửng, thực sự có thể xuất hiện trở lại trong thế giới hiện thực?"
"... Đến tận bây giờ, không có bất kỳ thứ gì khác ngoài Thất Hương Hào trở lại hiện thực sau khi trơi vào không gian thứ, cho dù là Thất Hương Hào, cũng chỉ có báo cáo của các nhân chứng sau khi sự việc xảy ra, các học giả từ mọi tầng lớp đều nghi ngờ về sự trở lại của con tàu đó, đây quả thực là sự thật, có điều đây không phải mấu chốt..." Ông lão nói xong, ánh mắt đột nhiên rơi vào người Fanna, trên mặt nghiêm túc mang vẻ kỳ quái: "Mấu chốt là, thẩm phán quan, có phải cô đang lo sợ điều gì?"