Kể từ sau khi tự mình cầm lái, Duncan đã có quyền kiểm soát thực sự đối với Thất Hương Hào, cũng có thể cảm nhận được bất kỳ chuyển động nào trên con tàu này - Nhưng cho dù là như vậy, vì thận trọng, anh vẫn ra lệnh cho Đầu Sơn Dương thường xuyên để mắt tới động tĩnh của "con rối bị nguyền rủa".
Bởi vì anh biết mình không phải là một chuyên gia trong lĩnh vực thần bí học, cũng biết rất ít về lực lượng siêu phàm của thế giới này, mà một con rối có thể đi lại và nói chuyện quả thực nằm ngoài phạm vi hiểu biết của anh; lời nói và cử chỉ của Alice có lẽ là vô hại, nhưng nếu tiểu thư con rối đó còn có… "ảnh hưởng" nào khác mà mắt thường không nhìn thấy, rất có thể anh sẽ không thể nhìn ra được.
Điểm này, Đầu Sơn Dương chuyên nghiệp hơn anh.
Hơn nữa cho dù đặt điều đó sang một bên, Duncan cũng biết mình không thể chú ý tới tình hình của Thất Hương Hào mọi lúc - Mặc dù bây giờ anh đã quyết định phải tồn tại ở thế giới "bên này", nhưng lúc cần thiết có thể anh vẫn phải trở lại thế giới "bên kia" cánh cửa. Đến lúc đó, anh không chắc mình còn có thể cảm nhận được sự chuyển động của Thất Hương Hào hay không.
Nghĩ đến điều cuối cùng này, ánh mắt Duncan đột nhiên hơi thay đổi, anh bình tĩnh liếc nhìn Đầu Sơn Dương trên mép bàn hàng hải, tròng mắt được chạm khắc bằng đá vỏ chai của người sau trả lại một cái nhìn trống rỗng.
Khi bản thân trở về "bên kia cánh cửa", khi bản thân trở về căn hộ đơn lập của mình... rốt cuộc Đầu Sơn Dương này có phát giác gì không? Tình trạng của con tàu này khi anh rời khỏi Thất Hương Hào sẽ ra sao?
Nghi vấn này đột ngột xuất hiện khiến trong lòng Duncan có chút phiền não, nhưng dưới ánh mắt trống rỗng của Đầu Sơn Dương, anh cũng không biểu hiện gì, thay vào đó anh chú ý đến tình hình bên phía Alice.
Tất nhiên, anh cũng không có sở thích rình ngó – cho dù đối phương là một "tồn tại không phải con người", vì vậy anh chỉ cảm nhận đại khái tình hình bên dưới boong tàu. Nhưng cho dù chỉ là thông qua việc truyền nhận thức với Thất Hương Hào, ít nhất anh cũng có thể xác định được vị trí hiện tại của Alice và xác định xem nàng ta có đang cố gắng phá hủy thứ gì đó hay không.
Suy cho cùng, dưới vẻ ngoài vô hại, duyên dáng và xinh đẹp của tiểu thư con rối đó là bản chất của con rối bị nguyền rủa, một cá thể nguy hiểm được người bình thường trên thế giới này gọi là "Dị vật 099".
Trước mắt nàng ta vẫn đang ở trong phòng, có thể đúng thực đang nghiên cứu đồ đạc trong phòng và sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.
Duncan thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó, Đầu Sơn Dương bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Thuyền trưởng, kế tiếp ngài có dự tính gì không? Nếu cảm thấy chán nản, đại phó trung thành của ngài..."
“Im miệng.” Duncan liếc nhìn Đầu Sơn Dương, sau đó hai tay đặt bên mép bàn hàng hải, tâm niệm thay đổi theo đó, cảm giác cầm bánh lái bằng cả hai tay lần nữa lại dâng lên trong lòng, ngọn lửa xanh lá lại chảy qua như nước chảy.
Trong ngọn lửa hừng hực, thân thể của Duncan lại biến thành Linh thể lần nữa, ngọn lửa tràn ngập dọc theo bàn hàng hải, đến tận bên ngoài phòng thuyền trưởng, lan đến boong trên, leo lên cột buồm, leo dây thừng, làm cho những cánh buồm Linh thể bán trong suốt trên cột buồm giương lên theo gió.
Theo đó hàng loạt cánh buồm chính, buồm phụ và buồm góc linh hoạt điều chỉnh góc độ trong gió biển, chiếc tàu ba cuột buồm khổng lồ bắt đầu từ từ tăng tốc trên mặt biển mênh mông vô tận này, ánh mắt của Duncan rơi vào hải đồ trước mặt, đúng như dự liệu, anh nhìn thấy sương mù màu trắng xám cố thủ trên hải đồ cũng sinh ra thay đổi trong nháy mắt – phác họa đường nét đại diện cho Thất Hương Hào đang từ từ tiến về phía trước, còn sương mù xung quanh bóng dáng thì tan biến sau đó.
Sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, anh bắt đầu cố gắng tập trung vào hải đồ, ngọn lửa màu xanh sẫm bao phủ lấy xung quanh bàn hàng hải, truyền đạt ý chí đến từ thuyền trưởng giống như tay chân Duncan kéo dài. Dưới trạng thái “gắn kết” vi diệu này, Duncan cuối cùng cũng mơ hồ ý thức được hải đồ rõ ràng thuộc về vật phẩm siêu phàm này huyền bí nhường nào.
Đi đôi với sự chuyển động trong ý niệm, phác họa đường nét đại diện cho Thất Hương Hào trên hải đồ lập tức phóng to hơn một chút, sau đó lại thu nhỏ về kích thước ban đầu.
Duncan đang "thu phóng" hình ảnh được phơi bày dưới dạng hải đồ, mà động tác kỳ lạ này đã thành công - mặc dù hiện tại dù có thu phóng thế nào đi nữa, tất cả những gì có thể nhìn thấy ở rìa của hải đồ đều chỉ là một vùng sương mù. Nhưng Duncan lúc này đã chắc chắn rằng hải đồ đủ để ghi lại và hiện rõ cho từng inch đại dương mà Thất Hương Hào đã khám phá qua, đồng thời hiển thị chính xác và theo thời gian thực tình hình cụ thể xung quanh Thất Hương Hào!
Dưới ánh nhìn trống rỗng của Đầu Sơn Dương, biểu cảm trên mặt Duncan không chút thay đổi, cứ như một thuyền trưởng thực thụ đang nghiêm túc quan sát hải đồ với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại nổi lên sự phấn khích mờ nhạt.
Ánh mắt anh đảo qua ngọn lửa đang bốc lên trên cơ thể mình, ý thức của anh cảm nhận được trạng thái Thất Hương Hào và những thay đổi trong hải đồ.
Ngọn lửa xanh lá quỷ dị này quả nhiên là chìa khóa để điều khiển Thất Hương Hào, hơn nữa cũng là chìa khóa để điều khiển rất nhiều vật phẩm kỳ lạ trên con tàu này!
Có lẽ... đây chính là uy năng của "Thuyền trưởng"?
Duncan đã mò mẫm ra được lực lượng của ngọn lửa này, anh biết rất rõ rằng nếu bản thân muốn thực sự điều khiển con tàu này và sống sót trong thế giới kỳ lạ này dựa vào nó, thì nhất thiết phải hiểu rõ năng lực của bản thân.
Trước hết, đó là làm chủ hoàn toàn ngọn lửa này.
Đối với "dự tính kế tiếp" mà Đầu Sơn Dương đề cập vừa rồi...
Duncan nhìn hải đồ đang dần thay đổi trước mặt, nhìn sương trắng từ từ tan biến quanh bóng dáng của Thất Hương Hào, dự tính trong lòng cũng rất đơn giản.
Nếu hiểu không đủ rõ về thế giới này, nếu tràn ngập bản đồ đều là trạng thái sương mù dày đặc, vậy thì trước hết mở bản đồ lên chắc chắn là điều không sai.
Chung quy, lái tàu là để vượt ra khỏi những con sóng.
Dù sao, hình tượng "Thuyền trưởng Duncan" trong mắt người dân địa phương trên thế giới này vốn là Boss thế giới đang dạo chơi khắp nơi trong vùng hoang dã, ngay cả khi anh và Thất Hương Hào ở lại biển thành thật chờ đợi đánh giá cũng sẽ không có bất kỳ cải thiện nào.
Về việc liệu sẽ có nguy hiểm gì khi lang thang trên biển không mục đích như thế này hay không, Duncan nghĩ thế này - trước khi tự mình “cầm lái”, con tàu này vốn dĩ cũng đang lênh đênh khắp nơi; Thất Hương Hào chưa bao giờ được thả neo cập bến, thì lấy đâu ra “nguy hiểm quá mức”?
So với tình huống trôi dạt mù mịt trước đây, di chuyển trong tình trạng “giương buồm” ít nhất vẫn có thể xua tan sương mù trên hải đồ, đây cũng có thể coi như chấm dứt trạng thái hoàn toàn bị động và rơi vào sương mù trước đây.
Duncan đứng dậy khỏi bàn hàng hải, ngọn lửa xanh lá trên người cũng dần dần tan biến, nhưng trong nhận thức của anh, cánh buồm Linh thể bán trong suốt trên cột buồm của Thất Hương Hào vẫn chưa biến mất sau đó, một phần ngọn lửa xanh lá chiếm giữ trên cột buồm và dây thừng vẫn đang bốc cháy, tiếp tục thực hiện ý chí của thuyền trưởng.
Kết hợp với những gì đã quan sát được khi “cầm lái” trước đó, trong lòng Duncan mơ hồ sáng tỏ.
Mặc dù sau khi anh “cầm lái” con tàu này mới giương cao những cánh buồm Linh thể trong ngọn lửa cháy mạnh, nhưng bất kể cánh buồm có kích thước to lớn hay nhiều sự vật tự vận hành trên con tàu này, đều không phụ thuộc vào lực lượng của “Thuyền trưởng” - Con tàu ma này có nguồn động lực riêng của nó .
Mặc dù anh vẫn chưa biết “nguồn năng lượng” khiến con tàu này chuyển động rốt cuộc là gì, nhưng rất rõ ràng, việc thuyền trưởng như anh phải làm trên con này này chỉ là “ra lệnh” cho con tàu này thôi.
Khi đó, con tàu tự nhiên sẽ trung thành chấp hành chỉ thị của thuyền trưởng.
Duncan rời khỏi bàn hàng hải và quay lại nhìn cánh cửa nhỏ ở nơi sâu nhất trong phòng thuyền trưởng.
Đằng sau cánh cửa đó là phòng ngủ riêng của anh với tư cách là thuyền trưởng, trong quá trình khám phá con tàu vào những ngày đầu tiên, anh vẫn luôn sử dụng căn phòng đó làm nơi nghỉ ngơi.
Bây giờ, anh cần một môi trường tương đối yên tĩnh để nghiên cứu kỹ xem rốt cuộc mình còn có thể làm gì khác với tư cách là thuyền trưởng của Thất Hương Hào.
Nhưng trước khi làm đó, con tàu đã vào trạng thái ra khơi này phải được trông coi.
Anh nhìn về phía Đầu Sơn Dương Gỗ trên mép bàn hàng hải, nói với giọng điệu tự nhiên: "Ngươi tới cầm lái."
“Hả?” Đầu Sơn Dương sửng sốt một chút, giọng điệu có hơi bất ngờ: “Nhưng mà Thuyền trưởng, ngài...”
“Ta có chuyện phải làm, trong thời gian này đừng quấy rầy ta.” Nhưng Duncan lại dường như hoàn toàn không để ý đến Đầu Sơn Dương muốn nói gì, chỉ căn dặn một cách vô cùng tự nhiên. Mà trong nhận thức khác của anh, trong tin tức mà ngọn lửa xanh lá lan dọc theo boong tàu bên ngoài khoang tàu truyền tới, anh lại có thể nhìn thấy rõ ràng... những mối liên hệ khác nhau ẩn sâu trong con tàu.
Cột buồm, dây thừng, cánh buồm, bánh lái, hỏa pháo...
Mọi thứ đang được kết nối với nhau một cách vô hình, một loại "mạch lạc" giống như dây thần kinh hoặc mạch máu xuyên suốt con tàu, mà tất cả những "kết nối" này cuối cùng đều hội tụ đến phòng thuyền trưởng.
Đầu Sơn Dương có mối liên hệ mơ hồ với tất cả những điều này.
Có lẽ, Đầu Sơn Dương thần bí và quỷ dị này chính là bản thân "Thất Hương Hào"? Hay một loại "cơ quan điều khiển" nào đó tiếp quản toàn bộ con tàu trong trường hợp khẩn cấp?
Duncan không phải là người đóng con tàu này nên đương nhiên không biết nguyên lý hoạt động của con tàu, nhưng anh nghĩ nếu là thuyền trưởng Duncan thật thì chắc hẳn phải biết Đầu Sơn Dương có thể làm được gì.
Mặt khác, bản thân Đầu Sơn Dương từ đầu đến cuối luôn tự xưng là "đại phó" tất nhiên cũng có thể thay thế thuyền trưởng cầm lái trong trường hợp cần thiết.
Duncan cần phải mạo hiểm một chút và thực hiện những sắp xếp mà anh chưa từng làm trước đây, nhưng là một thuyền trưởng thực sự, anh phải biết và phải thu xếp.
Suy cho cùng, thuyền trưởng luôn có thời gian để nghỉ ngơi.
Một giây sau, Đầu Sơn Dương kêu lên vui mừng và ồn ào: "A, vâng thưa Thuyền trưởng, ngài yên tâm làm việc đi, đại phó trung thành của ngài..."
Duncan không để ý đến, chỉ tùy ý phẩy tay, xoay người bước vào phòng ngủ sâu trong phòng thuyền trưởng, đóng cửa lại.