Sau khi nghe thấy lời cầu khấn của thần quan tà giáo đó, Duncan lập tức dừng việc cắt đứt phóng chiếu linh hồn để trở về Thất Hương Hào.
Anh nhìn thần quan đeo mặt nạ vừa kết thúc lời cầu khấn cuồng tín trước mặt giống như nhìn một kẻ ngốc, nhìn con dao dường như được mài giũa từ đá vỏ chai trong tay đối phương đang được giơ lên thật cao. Anh nhìn các tín đồ xung quanh tế đàn ai nấy phấn khích cả lên, đồng thanh hô vang danh hiệu "Chủ" của bọn họ, tung hô “Thần Mặt Trời thật” đã rơi xuống và bị chia năm xẻ bảy nhiều năm trong truyền thuyết.
Bọn họ muốn hiến dâng "tế phẩm" này của mình cho Thần Mặt Trời, cách làm cụ thể là dâng lên trái tim của tế phẩm.
Giờ đây, Duncan cuối cùng cũng hiểu được tình cảnh bi thảm trong hang động trước đó đến từ đâu, hiểu được hành vi tội ác điên cuồng của những tín đồ tà giáo này là chuyện thế nào.
Sau đó, anh nhìn thấy thần quan đeo mặt nạ đó tiến một bước về phía mình, mà mặt ngoài của con dao obsidian (tên gọi khác của đá vỏ chai) đang giơ cao trong tay đối phương thì đột nhiên hiện lên một ngọn lửa đen kịt.
Hiện tượng siêu nhiên bắt mắt này ngay lập tức khiến Duncan cảm thấy tò mò, anh suy đoán con dao này phải chăng cũng là một loại vật phẩm "dị thường" nào đó, suy đoán thần quan trước mặt phải chẳng là "loài người đặc biệt" nào đó có thể điều khiển được lực lượng siêu phàm, suy đoán những con người đặc biệt như vậy chiếm số lượng bao nhiêu trong xã hội văn minh của thế giới này, mà bọn họ có thể sẽ đóng những vai trò thế nào trong xã hội.
Cùng lúc đó, anh thất thần nhìn con dao bao trùm trong ngọn lửa màu đen đang rực cháy đâm xuống và đâm thẳng vào ngực mình, phát ra âm thanh xuyên qua nhiều lớp vải vụn nghe não lòng.
Ngọn lửa thiêu đốt bên trong vài lần, nhưng không đốt cháy được gì.
Trên cột vật tổ phía sau anh, bên trong quả cầu lửa đang bùng cháy hừng hực đột nhiên phát ra một loạt tiếng nổ lốp đốp làm người khác bất an. Trong tiếng nổ dường như còn xen lẫn với một loại tiếng ồn ào như tiếng xé khiến người ta đầu váng mắt hoa. Duncan mơ hồ cảm thấy hình như có thứ gì đó từ trong quả cầu lửa tràn ngập ra ngoài. Đó là một loại "xúc cảm" lạnh lẽo lại điên cuồng, anh khó mà diễn tả được cảm giác này. Không chỉ vì cơ quan cảm giác của thân thể tạm thời bị chiếm dụng này không nhạy bén, mà còn bởi vì nó nằm ngoài bất kỳ kinh nghiệm nhận biết nào trước đây của anh – Anh chỉ biết một điều, tại thế giới thực sự tồn tại những hiện tượng siêu phàm này, nghi thức hiến tế của thần quan trước mặt chắc chắn đã xảy ra một rắc rối lớn.
Sự thay đổi dị thường của "mặt trời biểu tượng" trên cột vật tổ ngay lập tức thu hút sự chú ý của những tín đồ gần nhất. Kèm theo vài tiếng kinh hô đè nén, hiện trường nhanh chóng từ trong cuồng nhiệt yên tĩnh lại. Ngay cả hai tên mặt áo choàng đen kiềm chặt hai bên cánh tay Duncan dường như cũng bị thứ gì đó chấn động kinh hãi, hoảng sợ buông tay, sợ sệt quỳ xuống bái lạy cột vật tổ. Còn thần quan cầm con dao obsidian trong tay thì đứng sững tại chỗ. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế cầm con dao, nhưng lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của "tế phẩm" trước mặt. Thông qua lỗ hở trên chiếc mặt nạ, Duncan có thể nhìn thấy một đôi mắt đang rơi vào hoang mang và bối rối.
Duncan giật giật khóe miệng cứng nhắc, cuối cùng nặn ra một nụ cười mỉm quái dị. Anh từ từ đưa tay phải lên đặt lên bàn tay đang cầm chặt con dao obsidian của thần quan. Ngọn lửa màu xanh lá lũ lượt chảy ra như nước, xuyên thấu, chậm rãi quấn quanh con dao.
Gần như ngay lập tức, Duncan cảm nhận được "phản hồi" từ con dao đó truyền đến. Nhưng kỳ lạ thay, cảm giác của phản hồi này lại yếu ớt và trống rỗng, như thể con dao này chỉ là một loại hàng nhái giả mạo nào đó. Bên trong lớp vỏ ngoài trống rỗng chỉ có một chút “lực lượng vay mượn”.
Nhưng đối với anh mà nói, con dao này có phải là đồ nhái hay không không hề quan trọng.
Anh nhếch khóe miệng cười nhìn thần quan, chậm rãi nói: "Ta phải nói hai chuyện."
Khoảnh khắc tiếp theo, thần quan cảm thấy mối liên hệ giữa mình và con dao obsidian đột nhiên bị cắt ngang bởi sự quấy nhiễu của một ngoại lực nào đó. Tín ngưỡng chân thành và cuồng tín của hắn vào lực lượng của Thần Mặt Trời trực tiếp bị cắt đứt như thể chạm phải một rào cản vạn thước không thể phá hủy.
"Thứ nhất, ta là một người có tấm lòng rộng mở - Ngươi thấy đấy, rộng nhường này."
Duncan xé bỏ vải bố vốn đã rách nát, lúc này lại bị dao rạch ra, một cái lỗ lớn kinh người lộ ra. Thông qua cái lỗ lớn đáng sợ đó, thần quan chủ trì nghi thức hiến tế thậm chí có thể nhìn thấy rõ nét cảnh tượng phía sau lưng Duncan.
"Thứ hai, ta đang cố gắng tránh dâng thực phẩm hết hạn cho Chủ của ngươi."
Duncan nhẹ nhàng đẩy tay thần quan ra, không hiểu sao, sau khi dùng ngọn lửa linh thể màu xanh lá quấn lấy con dao obsidian, thần quan trước mặt dường như lại lập tức mất đi hơn phân nửa sức lực, đến mức thân thể gầy yếu không có sức hiện giờ của Duncan cũng có thể dễ dàng đẩy thần quan cao lớn và uy nghiêm này đi.
Mà sau khi bị đẩy ra, thần quan đó dường như cũng phản ứng lại một cách đột ngột. Một cơn hoảng loạn và tức giận cực lớn bao trùm lấy hắn. Cơ bắp hắn run lên, hắn giơ ngón tay chỉ vào Duncan, dường như muốn lập lại trật tự trên tế đàn với giọng to tiếng gần như hét lên: "Vật dơ bẩn trở về từ cõi chết! Đây là một vong hồn sống lại! Ngươi khinh nhờn nghi thức hiến tế thiêng liêng này! Uế vật... Đứng sau ngươi là vong linh pháp sư cả gan làm loạn nào?! Ngươi không sợ uy năng đến từ mặt trời sao?!"
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì," Duncan liếc nhìn con dao obsidian mà hắn đang cầm trên tay, vừa cảm nhận lực phản hồi yếu ớt trong con dao, vừa nói một cách thản nhiên. Ngay sau đó anh ngẩng đầu nhìn thần quan trước mặt, lắng nghe tiếng nổ lách tách từ cột vật tổ phía sau truyền đến. Một ý nghĩ kỳ diệu táo bạo đột nhiên xuất hiện: "Có điều ta đột nhiên muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình."
Vừa dứt lời, anh bất ngờ giơ con dao obsidian trên tay lên, chỉ vào thần quan đeo mặt nạ và nói lớn trước ánh mắt trừng trừng của đám tín đồ áo choàng đen vẫn đang trong trạng thái hoang mang và hoảng sợ.
"Hỡi Thần Mặt Trời tối cao tối thượng! Xin ngài hãy nhận lấy tế phẩm trên đài cao này! Tôi xin dâng lên ngài trái tim của tế phẩm này, mong ngài trở về từ trong máu và lửa!"
Trong giây tiếp theo, anh liền nhìn thấy ngọn lửa trên con dao obsidian bỗng nhiên bốc lên, xúc cảm lạnh lẽo thoát ra từ vật tổ phía sau lập tức kiềm chế lại, đồng thời chỉ hướng thần quan mặt nạ cách đó không xa. Duncan nhìn thấy ánh mắt của thần quan đó đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi. Hắn dường như muốn rời khỏi đài cao ngay lập tức, song tốc độ của con dao còn nhanh hơn hắn...
Con dao này bay thẳng ra khỏi tay Duncan. Nó bị lực lượng vô hình nào đó dẫn dắt, cuốn theo ngọn lửa đen bốc cháy hừng hực, cùng ngọn lửa xanh lá mơ hồ quấn quanh, đâm thẳng tấp vào ngực của thần quan đó. Trong tiếng kêu thê lương thảm thiết của người sau, ngực của thủ lĩnh tà giáo đó trực tiếp bị xuyên thủng, trái tim của hắn thì hóa thành tro bụi trong chốc lát.
Giây tiếp theo, con dao trở lại trong tay Duncan, mà chỉ trong chốc lát đi và về này, chút lực lượng ẩn chứa trong nó cuối cùng đã hoàn toàn cạn kiệt.
Được biết, có hai người trong phạm vi hiến tế của tế đàn tà giáo, trong đó một người có tim và một người không có tim, hôm nay một tà thần nào đó muốn đến nếm thử tim người, hỏi – ai sẽ là người mất tim?
Đó tất nhiên phải là người có tim.
Nhưng ngay cả khi logic này được thiết lập, toàn bộ sự việc đã diễn ra suôn sẻ ngoài dự đoán của Duncan. Anh không ngờ rằng "thử" mở rộng tim mình lại thực sự có hiệu quả. Mãi cho đến sau khi nhìn thấy thần quan tà giáo đó ngã xuống, anh mới quay đầu liếc nhìn vật tổ đã khôi phục tĩnh lặng, lẩm bẩm bằng giọng điệu cổ quái: "Không ngờ chỉ cần đúng từ ngữ, ai cho đều được?"
Quả cầu lửa trên cột vật tổ đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của anh, nhưng các tín đồ tà giáo xung quanh tế đàn hiển nhiên đã phản ứng lại vào lúc này. Không thể tránh khỏi một sự hoảng sợ cực lớn, nhưng ngoài sự hoảng sợ, càng có nhiều tín đồ cuồng tín nổi giận đùng đùng. Sự tức giận này thậm chí còn vượt qua cả nỗi sợ hãi mang đến cho bọn họ khi vật tổ xuất hiện dị tượng trước đó!
Vài tín đồ tà giáo gần tế đàn nhất đã phản ứng lại trước tiên. Bọn họ hô to danh hiệu của Thần Mặt Trời và vọt về phía Duncan. Những tín đồ gan dạ nhất này nhanh chóng lôi kéo thêm nhiều người. Cả đám người áo choàng đen xông lên như mất tâm trí. Có người thậm chí còn lấy ra đoản kiếm và dao găm mang theo bên mình dưới lớp áo choàng đen.
Ban đầu Duncan còn định hét lên "Tôi hiến dâng hết trái tim của tất cả mọi người trên tế đàn cho Thần Mặt Trời!" để thử sức ăn của tà thần quỷ dị này, nhưng khi nhìn thấy một số người trong số các tín đồ tà giáo lao lên đó còn móc súng ngắn ổ quay từ trong lòng ngực ra thì anh lập tức xua tan đi ý nghĩ này. Cân nhắc đến thời gian có hiệu lực của nghi thức hiến tế, cùng với định luật "Vừa chính xác vừa nhanh chóng trong vòng bảy bước", anh giơ ngón tay giữa lên với những tín đồ tà giáo này và dứt khoát cắt bỏ trạng thái phóng chiếu của linh hồn.
Để đám người điên này tiếp tục điên đi, anh phải trở lại Thất Hương Hào rồi.
Cùng lúc đó, trên biển cả vô ngần mênh mang, một loạt tiếng bước chân nhịp nhàng vang lên trên boong tàu của Thất Hương Hào.
Con rối Alice mặc chiếc váy gothic lộng lẫy, rời khỏi phòng của mình và đến trước cửa phòng của thuyền trưởng.
Lần này chiếc rương gỗ hoa lệ đó không theo sau tiểu thư con rối, mà được nàng để lại trong phòng.
Thuyền trưởng từng nói, nàng có thể tự do di chuyển trong khoang tàu bên dưới boong tàu, cũng có thể đi lại trên boong tàu, nếu có điều gì không hiểu thì có thể trực tiếp đến phòng thuyền trưởng tìm anh.
Alice ghi nhớ rất rõ.